Tôi không biết mình đã đọc bao nhiêu lần rồi nữa. Ngày xưa tôi luôn đồng cảm với người mục đồng của làng.
Chính nghĩa, sự thật, tình yêu… Càng nghĩ tôi càng thấy chán. Tất cả đều là những thứ ngớ ngẩn.
Cứ mỗi lần có suy nghĩ ấy, một giọng nói lại chạy dọc trong đầu tôi.
Ngươi đang được tin cậy. Ngươi đang được tin cậy đó.
Với tôi, những lời ấy cứ như lời thì thầm của ác quỷ, văng vẳng vào tai tôi một cách ngọt ngào, biến tôi thành con quái vật của niềm tin. Trong lòng tôi không cho phép sự phản bội.
Khi nhận ra được thói xấu của bản thân, người ta mới cố gắng hết sức để che đậy nó. Kết quả những thứ bị che giấu lại thành sự thật trong mắt người khác rồi dần dà hóa thành chuyện hiển nhiên, cuối cùng trở nên sự thật đúng nghĩa.
Nếu cần nhận định rằng liệu có thật là thế không, tôi sẽ mãi phải tự hỏi mất. Tôi đã không còn phân biệt nổi nữa.
Chính vì vậy, tôi vẫn luôn chờ đợi một người có thể nhìn thấu được tôi.
Trong lúc ấy, tôi dần đồng cảm với vị vua tàn bạo độc ác.
Không thể tin tưởng con người được.
Tuy nhiên, ai ai cũng đã đều biết đến đoạn kết của câu chuyện.
Chỉ có điều.
Kết thúc thật sự rốt cuộc là thế nào nhỉ?
Vị vua đó đã nói rằng “không thể dựa vào trái tim của con người”.
Chẳng phải vị vua độc ác tàn bạo ấy vẫn không hề tin vào sự tồn tại của sự thật hay sự chân thành kia hay sao?
Chẳng phải chính vì vẫn không thể tin tưởng dẫu cho đã thử nghiệm, dẫu cho đã chứng kiến tận mắt nên vị vua ấy mới muốn thử vào giữa họ, muốn thử phá huỷ mọi thứ hay sao?
Nếu như bị đấm vào mặt là sự bồi thường cho việc đã đem lòng nghi ngờ thì ai mới là người đáng bị đấm đây,
Tôi gấp sách lại rồi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt trời đã hạ xuống dưới đường chân trời. Những ánh sáng cuối cùng cũng đang dần biến mất.
Sự chân thành. Hay sự thật.
Nếu không gọi chúng là những ảo tưởng viễn vông thì còn gọi là gì được nữa.
Những điều chân thực liệu có tồn tại hay không?