Ghi chép thứ hai: Hoặc có thể, đó là lời bộc bạch của tất cả mọi người

Trong khi đọc, tôi đã nhận ra một điều.

Chính xác hơn, tôi đã bị kéo về lại với hiện thực. Tôi có cảm giác cuốn tiểu thuyết này thật gần gũi với mình. Thậm chí, tôi còn cho rằng nội dung của nó rất gần với những thói quen có thể gọi là bản tính, hay chính xác hơn là tính xấu của mình.

Nhưng không phải thế.

Chẳng hề bỏ cuộc, chẳng hề chán nản, tôi không ngừng tìm kiếm những cuốn sách khác. Tôi đọc đi đọc lại hai cuốn “Thất lạc cõi người” và “Chạy đi Melos”.

Nhưng rõ ràng có gì đó rất khác.

Những văn hào ấy, những danh tác ấy chẳng gần gũi với tôi chút nào.

Việc người nhắc đến mình, tỏ ra đồng cảm với mình hóa ra lại là cái gi đó hoàn toàn khác là một thứ tuyệt vọng chẳng có gì sánh bằng.

Càng giống nhau, người ta lại càng để ý đến những điểm khác biệt. Lúc đó, chúng sẽ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Chính vì quá giống nhau nên những điểm khác biệt ấy mới chẳng cách nào bỏ qua được.

Tôi không thể nào tha thứ cho bản thân vì đã kỳ vọng vì tưởng rằng mình đã hiểu, vì tưởng rằng mình đã được thẩu hiểu.

Chắc chắn là tôi nhỏ bé, hèn nhát và thô thiển hơn nhiều so với thực thể được miêu tả trong “Thất lạc cõi người”. Những vấn đề nhỏ nhặt đến mức Dazai chẳng thèm đả động tới cũng khiến cho tôi phải bận tâm.

Vậy thì, chẳng phải là tôi không bằng cả cái kẻ trong “Thất lạc cõi người” hay sao? Chẳng phải là tôi còn cô độc và đa nghi hơn nhiều so với một tên vua tàn bạo vô lương tâm hay sao?

Hon thế nữa, tôi càng căm ghét chính bản thân vì đã lợi dụng quyền lực của những áng văn tiếng tăm để tìm câu trả lời cho vấn đề cá nhân, để phục vụ cho lợi ích cá nhân. Tôi thật nông cạn, ngu ngốc và khó coi. Lý do mà tôi cầm cuốn sách này lên chẳng phải vì để tự thanh tẩy, cũng chẳng phải vì để tự giáo huấn.

Tôi chỉ đang muốn tự công kích bản thân thông qua sự thật, chỉ đang muốn ai đó nhìn thấu lớp vỏ đạo đức giả của mình.

Ước gì những đôi mắt ngoài kia có thể nhìn vào tôi như vậy.

Chính vì thế, tôi mới kỳ vọng.

Rằng cuốn sách này, rằng cái người vốn nhạy cảm với cái ác gấp đôi người bình thường ấy có thể tìm thấy tôi, có thể nhìn thấu được tôi.

Ấy vậy mà, dẫu cho người đó đã chứng kiến những thứ rất gần tôi, dẫu cho người đó đã nhìn thấu hết thảy những việc khác, vẫn chỉ mình tôi là không được để ý tới.

So với việc bị quở trách, bị coi thường hay bất cứ gì khác, điều này càng đau đớn hơn rất nhiều.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *