Chương 1: Công cuộc săn việc bùng nổ của một NEET

Part 1

Một thời gian trôi qua sau vụ hỗn loạn nhờ ơn đám tay sai của Tà thần.

Yunyun và tôi học được ma pháp, tốt nghiệp trường học, và bước đi trên con đường riêng của hai đứa.

Vì lúc đó Yunyun đã học ma pháp trung cấp, cậu ta tham gia nhóm tự vệ để săn đám quái vật nhắm đến mục tiêu học được ma pháp cấp cao.

Còn tôi—

“Chào buổi sáng, NEET nee-chan! Giờ thì cho em ăn đi!”

“Komekko, đừng gọi chị là NEET nee-chan nữa. Em học cái từ đó ở đâu vậy hả?”

Tôi dành những ngày trôi qua trong nhàn rỗi và được gọi là NEET bởi không ai khác ngoài cô em gái của mình.

“Nghe này, Komekko. Chị không phải là NEET. NEET là những tên rác rưởi không muốn làm việc. Còn chị thì đang tìm việc, nhưng lại chưa tìm được cái nào. Nên về lý thuyết chị không phải là NEET nhé.”

“Thế chị là gì ạ?”

“Kẻ…Kẻ lùng việc chăng…?”

“NEET nee-chan, em muốn ăn!”

“Ko-Komekko!”

Tôi ôm đầu sau khi cô em gái của mình cứ liện tục gọi tôi bằng cái tên kỳ lạ đó. Con bé không có ác ý, nhưng…

—Trong làng Hồng Ma, ngoại trừ một ít người quản lý những cửa tiệm thiết yếu, phần lớn những người khác sẽ đi chế tác những đặc sản của làng.

Về đặc sản của làng Hồng Ma.

Đó là những vật phẩm ma pháp, những lọ thuốc chất lượng cao, được tạo ra bằng lượng mana mạnh mẽ bẩm sinh của chúng tôi.

Ví dụ, lọ thuốc nâng điểm kỹ năng mà Yunyun và tôi uống chẳng khác gì nước lã đó có thể được bán ở bên ngoài làng tầm mười triệu eris một lọ.

Tôi chỉ biết điều này sau khi tốt nghiệp. Sao mình không giữ lại ít nhất một lọ lúc đó chứ?

Vật phẩm ma pháp mà những Hồng Ma tạo ra về chất lượng phải nói là hàng đầu.

Xét cho cùng, Archmage là một chức nghiệp cấp cao trong giới pháp sư, một thứ không thể dễ dàng đạt được.

Ấy thế mà những người ở đây đã có tiềm năng trở thành một Archmage ngay từ khoảnh khắc bọn họ sinh ra.

Những vật phẩm ma pháp được tạo ra bởi những pháp sư ưu tú hỗ trợ rất nhiều cho thu nhập của làng.

“…Nếu mà hôm nay có một xưởng chế tác thuê mình thì tuyệt lắm đây…”

Vừa thở dài, tôi vừa chuẩn bị bữa sáng cho Komekko.

Part 2

—Rời khỏi làng với tư cách là một mạo hiểm giả để gặp người đã dạy cho tôi ma pháp Explosion.

Đó là mục đích của tôi.

Và để trở thành một mạo hiểm giả bên ngoài ngôi làng, trước tiên tôi phải đi đến một thành phố.

Nhưng có rất nhiều quái vật mạnh mẽ xung quanh làng Hồng Ma.

Trở nên bất động sau khi thi triển Explosion, nên tôi không thể đi một mình được.

Có một nhóm những Teleporter [Dịch chuyển viên] kiếm sống bằng cách gửi mọi người đến những nơi xa xôi. Bọn họ chắc có thể gửi mình đến được một thành phố…

“Một vé đơn đến Alcanretia, thành phố của nước và suối nước nóng, giá 300.000 eris à. Mình thì chỉ có mỗi 4,000 eris…Có việc nào có thể kiếm được tiền không ta…”

Tôi nhìn vào cái bóp tiền gầy còm và thở dài.

Nơi tôi muốn đến là Axel, thành phố nơi những tân mạo hiểm giả tụ họp.

Nhưng nó là một thành phố bao quanh toàn những con quái vật yếu nhớt. Đối với Hồng Ma bọn tôi, người có thể dùng được những ma pháp cao cấp, nó không phải là một điểm đến phổ biến.

Để thực hiện một lần dịch chuyển đường dài, trước tiên người đó phải đi đến nơi đó và lưu lại một Save Point [Điểm nhớ]. Nhưng Teleporter nơi này lại không có Save Point ở Axel.

Dodonko đó, để đến Axel, tôi trước tiên phải dịch chuyển đến Alcanretia, sau đó cuốc bộ hoặc là đi bằng xe ngựa từ đấy.

Vì thế, tôi phải kiếm việc để có tiền dành cho phí dịch chuyển…

—Trong khi đang suy nghĩ về việc đó, tôi để ý thấy ông anh hàng xóm của mình đang tiến đến từ phía đối diện.

“Ơ, Megumin, cũng đi tìm việc hôm nay nữa à? Hay em bỏ quách việc đó mà tham gia vào Đơn vị du kích chống quân đội Quỷ Vương đi. Em có thể tham gia cùng với bọn anh và Yunyun để bảo vệ bình yên của ngôi làng đấy.”

“Không, không đâu…Nhưng mà một cô nhóc sống hướng nội như thế thật sự gia nhập nó ạ.”

“Đúng thế, em ấy còn rất nhiệt tình nữa là đằng khác. Em ấy đã nói rằng lần này mình sẽ bảo vệ được đồng đội của mình và sẽ học được ma pháp cao cấp đấy.”

Mặc dù cái tên của nhóm này “Red Eyed Dead Slayers” làm cho cậu ta ngượng như thế, nhưng cậu ta vẫn tham gia cái lực lượng tự về của đám NEET này để luyện tập và học ma pháp cao cấp.

Cậu ta luyện tập không ngừng để lấy điểm kinh nghiệm với Bukkoroli và những người khác, tất cả đều là những pháp sư ưu tú ngoài trừ việc là NEET.

“À mà này, Bukkoroli, thật sự anh có ổn không khi không làm việc gì thế? Cha mẹ anh lúc nào cùng phàn nàn ghê thế mà.”

“Ông bà già và xã hội này hiện tại đang xem thường anh, nhưng sớm thôi một trận đại chiến sẽ xảy đến và sẽ cần phải sử dụng đến sức mạnh của bọn anh. Để chuẩn bị cho điều đó, anh phải không ngừng tự rèn giũa bản thân.”

Bukkoroli nói và nắm chặt bàn tay đang đeo găng tay lại, thứ đang kêu kẽo kẹt vì bị bóp chặt.

“Thế nhé, hẹn gặp lại, Megumin. Cùng là NEET với nhau, miễn là em không cần tiền, anh sẽ giúp một tay nếu em gặp rắc rối.”

“Em…Em không phải là NEET! Em đang đi tìm việc đây này!”

Ngay khi tôi nhanh chóng vặn lại, Bukkoroli quay đầu, vẫy tay và rời đi.

Ôi trời, ôi trời ơi.

Trong mắt của Komekko, mình cũng chỉ như lão này ư!?

Dù thế nào, hôm nay mình cũng phải tìm được một công việc…!

Ở làng Hồng Ma này, tạo tác vật phẩm ma pháp là kiếm lời nhiều nhất.

Dodonko đó, sau khi tốt nghiệp, tôi đã ghé thăm rất nhiều những phân xưởng để phỏng vấn…

“Buổi phỏng vấn hôm nay là tại một cửa tiệm may được Chekera làm chủ…Hôm nay mình phải…!”

Tôi vỗ mặt để tự khích lệ bản thân trong khi bước đi đến nơi phỏng vấn.

Part 3

“Chào mừng! Tên của ta là Chekera! Một Archmage sở hữu ma pháp cấp cao! Chủ của tiệm may số một làng Hồng Ma! Cháu thật sự đến đây phỏng vấn nhỉ, Megumin.”

Tôi không biết vì sao ông ấy lại mặc một áo choàng bên trong cửa tiệm. Chủ của cửa hàng may duy nhất trong làng giới thiệu bản thân và chào đón tôi. Tên của bác ấy là Chekera.

Ông bác trung niên này có vẻ hơi vô tư. Bác ta cố tình duy trì phong ma pháp chỉ để giữ cho cái áo choàng của mình đung đưa khi tôi đến.

Sau màn tự giới thiệu, ông ấy cởi cái áo choàng ra trong thỏa mãn.

“Vào đây nào. Cửa tiệm của ta sản xuất sợi ma thuật, được sử dụng để làm những áo choàng được cường hóa mana. Sức mạnh của sợi ma thuật phụ thuộc vào lượng mana của người chế tạo. Nên đầu tiên, hãy để ta chiêm ngưỡng mana của Megumin nào.”

“Đã hiểu. Giờ hãy chiêm ngưỡng lượng mana khổng lồ của cháu đây!”

Tôi dõng dạc tuyên bố trong khi tôi bước vào phía bên trong xưởng.

Xét về mana, tôi khá tự tin.

“Cháu có thể truyền mana vào trong thứ này không? Cháu đã học ma pháp rồi nhỉ? Chuyện này cũng tương tự như khi cháu sử dụng ma pháp, cứ truyền mana vào đây thôi.”

Chekera giải thích và đem đến một số tấm vải.

Tôi cầm một mảnh vải lên và truyền mana vào nó.

Tấm vải trắng sớm nhuộm máu tối, một màu yêu thích của những Hồng Ma.

Thấy tấm vải biến đổi làm khơi dậy trí tò mò trong tôi. Tôi cầm một mảnh vải khác lên.

Truyền cho nó mana của mình như thể tôi đang sử dụng ma pháp thông thường.

Truyền cho nó mana…

“…Megumin. Này, Megumin!”

Trong khi tôi truyền nó bằng mana của mình, cảm xúc trong tôi trở nên phấn khích, và mắt của tôi thì ánh đỏ lên.

Hiện tại, mắt của mình chắc đang rực đỏ lắm đây.

Mình cần phải tìm được một công việc trong hôm nay, nên mình cần phải cố hết sức!

Tấm vải được truyền mana chuyển thành màu đen ngay tức khắc, sau đó là màu đen pha tí đỏ, và cuối cùng là đỏ rực…

Đột nhiên, Chekera giật lấy tấm vải và ném nó vào sâu trong tiệm.

“Freeze Bind! [Băng kết]”

Sau khi hét lên, tấm vải bị đóng băng ngay lập tức.

Chekera thì trông tái nhợt.

“Cháu đang làm gì thế!? Cháu định phá hủy cửa tiệm của ta à!? Chậm một giây thôi là nó sẽ phát nổ đấy!”

“Cháu-cháu xin lỗi! Nhưng, nhưng cháu đang làm như bác hướng dẫn…”

Ôi không. Chuyện này rồi sẽ kết thúc như những chỗ khác mất…!

Chekera nghiêng đầu, hoang mang—

“Kỳ lạ quá… Dù cho một học sinh mới tốt nghiệp có giải phóng hết sức mạnh của mình đi nữa, chắc chắn nó không thể thành thế này được…”

Ông ấy lẩm bẩm chuyện gì đó và lấy ra mảnh vãi cỡ chiếc khăn tay.

“Này, cháu thử chạm vào mảnh vải này và truyền mana vào nó xem. Chỉ dùng mỗi ngón trỏ để làm thôi nhé.”

Tôi lại làm như hướng dẫn, chạm nhẹ vào miếng vải đó với ngón tay của mình.

Và nó nhuộm đen rồi trở nên một màu đỏ thuần như lúc nãy…

“Freeze Bind!”

Chekera sử dụng lại phép đó và đóng băng mảnh khăn tay màu đỏ.

Ông ấy chậm rãi lắc đầu.

“Megumin, lượng mana tự nhiên của cháu quá mạnh mẽ và cháu lại không thể hoàn toàn điều khiển được nó.”

Ông ấy nhìn tôi với vẻ hối tiếc.

“Megumin, cha của cháu Hyoizaburo cũng sở hữu một lượng mana kinh khủng như thế, nhưng lão ấy lại luôn tạo ra mấy thứ vật phẩm ma pháp kỳ quặc. Sở hữu lượng mana tuyệt vời là một khả năng thiên phú, vì vậy cháu nên luyện tập ma pháp và học cách để kiểm soát nó đi. Khi mà cháu đã kiểm soát được dòng chảy mana, cháu có thể quay lại đây.”

Từ lúc nào tôi đã không đếm số lần mà tôi bị từ chối.

—Sau khi rời khỏi cửa tiệm, tôi cảm thấy hoang mang.

Nó cũng giống như những nơi khác. Tôi bị đuổi ngay trong ngày đầu tiên.

Dường như sức mạnh ma pháp của mình quá mạnh rồi.

Thông thường, đấy là một điều tốt…

Nhưng vấn đề là mình chỉ học được mỗi Exposion. Dù cho mình có luyện tập nhiều đến mức nào, mình cũng không hiểu làm thế nào có thể kiểm soát được dòng chảy của một lượng quá lớn mana như thế.

Ma pháp Explosion rất mệt mỏi, nên sử dụng nó yêu cầu toàn bộ dòng chảy sức mạnh mà không có gì kìm nén lại.

Thành ra mình không biết làm thế nào để kiểm soát dòng chảy mana của mình.

Cuối cùng, không có xưởng chế tác vật phẩm ma pháp nào muốn nhận tôi.

Có lẽ mình có thể giúp ông già làm vài vật phẩm ma pháp để kiếm ít tiền?

Không, không. Mình biết rất rõ mấy vật phẩm lão làm ra đều có khiếm khuyết và không thể bán được.

Mà nhà mình nghèo thế thì chắc cũng không có tiền để thuê mình rồi.

Nếu chuyện cứ như thế này, thì…

Tôi bước về phía xưởng làm thuốc trong làng—

“Chuyện là thế đấy ạ. Cháu nghĩ rằng nơi này tuy không trả công tốt hơn so với việc chế tác vật phẩm ma pháp, nhưng giờ cháu không còn lựa chọn nào khác rồi. Cháu khá tự tin với việc pha thuốc, nên xin hãy thuê cháu đi ạ.”

“Thành thật khi đi kiếm việc như thế này rất đáng ngưỡng mộ, nhưng cháu không thể lịch sự tí được à? Nói chữa trị cho những người bị bệnh hay giúp những người đang túng thiếu thì cũng có mất gì của cháu đâu chứ?”

“Thế ạ, cháu đành đi vậy.”

“Khoan đã, đừng có đi nhanh vậy.”

Tôi thẳng thừng đi vào xưởng thuốc và yêu cầu bác chủ tiệm phỏng vấn.

Tôi đã đạt được một vài thành tựu ở trường khi điều chế thuốc.

Mặc dù tôi không thể làm được những loại thuốc siêu khó như thuốc tăng cấp, tôi chắc vẫn có thể xoay sở để làm được việc này.

Bác chủ tiệm có vẻ lưỡng lự, nhưng sớm từ bỏ và thở dài.

“Ta đã có đủ người ở đây rồi…nhưng vì cháu chỉ cần làm một công việc tạm thời để có tiền trả phí dịch chuyển, nên chuyện này cũng ổn thôi.”

“Cháu cảm ơn!”

Thành công rồi! Đáng lẽ mình nên tích cực và đi thẳng vào xưởng thuốc mới đúng!

Dường như đồng tiền khiến tôi mất phương hướng vào cuộc sống này.

Mình phải sửa lại suy nghĩ sai lầm này, hoặc những đồng đội tương lai của mình sẽ ghét mình mất.

“Đã có đủ người pha chế, nên cháu có thể đi thu thập một vài thành phần. Đi vào rừng và săn ba con Gấu Một Quật và lấy gan của chúng về đây nhé.”

Vì lợi ích của những người đồng đội vẫn chưa biết trong tương lai…

“…Bác vừa nói gì cơ ạ?”

“Ta nói là đi vào rừng và thu thập gan của ba con Gấu Một Quật. À, lọ thuốc này sẽ thu hút quái vật. Cháu có thể dùng nó để lùa chúng đấy.”

Người chủ tiệm thuốc mỉm cười vui vẻ.

Đối với một Mạo hiểm giả bình thường, một con Gấu Một Quật được xem là một địch thù mạnh mẽ. Nhưng đối với một Hồng Ma, những người sở hữu ma pháp cấp cao, nó đơn giản chỉ là một bể chứa điểm kinh nghiệm.

Nhưng, vì lí do đặc biệt, mình không thể chắc chắn là bảo toàn được nguyên vẹn lá gan của mấy con Gấu Một Quật đó…

…Dường như mình cũng không thể làm việc được ở tiệm thuốc rồi.

—Sau khi rời khỏi tiệm thuốc, tôi lại cảm thấy mất phương hướng.

Sao chuyện lại có thể như thế này cơ chứ?

Mình, một người được xem là thiên tài, không thể tìm nổi một công việc.

Thậm chí mình còn sống nhờ vào thức ăn của cô em gái mà nó kiếm được ở đâu đó nữa chứ. Mình thật vô dụng quá đi mất.

Chủ tiệm thuốc cũng nói mình có thể trở thành người thử thuốc cho những loại thuốc mới.

Trong thời điểm tuyệt vọng như thế này, mình có nên mạo hiểm cuộc sống và đi thử mấy thứ thuốc kỳ lạ đó không đây?

Nhưng về cơ bản mình nhỏ con, yếu đuối hơn những người cùng độ tuổi khác, nên thậm chí liệu mình có đủ điểu kiện để trở thành một con chuột thí nghiệm hay không?

Hết lựa chọn rồi. Ở tình trạng xáo trộn như hiện tại, mình không thể nghĩ ra được giải pháp nào cả.

Phải rồi, những lúc như thế này, chỉ có một việc cần phải làm.

Để chuẩn bị cho sự kiện tối nay, giờ mình nên về nhà và nghỉ ngơi cho tốt.

Part 4

—Đêm hôm khuya khoắt. Không gian rất im ắng ngoại trừ vài tiếng ồn của đám côn trùng.

Lúc mà ai nấy đều đang say ngủ, một tiếng nổ lớn bất ngờ vang vọng trong làng Hồng Ma.

Một lúc ngắn sau, tiếng chuông rung lên cảnh báo tình trạng khẩn cấp cho toàn bộ ngôi làng.

“Lại là nó nữa rồi!”

“Hôm nay mình thề sẽ không để tên khốn đó chạy thoát!”

Nhưng âm giọng giận dữ vang vọng khắp ngôi làng.

Những người lớn đều rất tức giận vì giấc ngủ bị gián đoạn. Bọn họ giải phóng hỏa ma pháp lên bầu trời nhằm thắp sáng cả khu vực.

Bầu trời chói sáng trong đêm cứ như là ban ngày. Hai hình bóng đáng ngờ đang di chuyển trong đêm.

“Komekko, nhanh hơn đi! Ái! Koemkko, đừng nắm chân chị chứ. Giữ lấy phần trên ấy!”

Hai hình bóng ấy không ai khác là chúng tôi

“Nee-chan, pháo hoa hôm nay khá đẹp đấy. Mai ta có làm tiếp không ạ?”

“An ninh chắc sẽ thắt chặt hơn trong vài ngày tới…Đừng bận tâm, nếu em muốn nữa, mai ta lại làm lại…Phải không, Komekko. Giờ thì đặt tay đúng nơi rồi đấy, nhưng lại đi có tí chậm hơn rồi…!”

Sau khi thực hiện ma pháp Explosion lên bầu trời đêm, tôi bị mệt lử đến không thể cử động nổi. Komekko hiện tại thì đang kéo tôi.

Tất nhiên cô em gái của tôi không thể có khả năng đưa tôi đi mà không có hỗ trợ.

Do đó, tôi được đặt lên một cái xe trượt và được kéo đi. Cái xe trượt này quá nhỏ, nên một phần của tôi bị lồi ra.

Trước đó, Komekko kéo chân của tôi, nên đầu của tôi ở trên mặt đất. Bây giờ, con bé đã chuyển lại kéo phần thân trên…

“Nhưng, nếu ta không mau lên, mọi người sẽ đến đây ạ?”

Nghe thấy em gái của tôi, tôi chỉ khẽ di chuyển đầu của mình vì hoàn toàn kiệt sức. Những người lớn tiếp tục giải phóng ma pháp của bọn họ lên bầu trời và từ từ tiến sát lại.

Chuyện này tệ rồi đây!

“Komekko, cứ kéo hết sức đi không cần lo cho chị! Nhanh rút lui khỏi chỗ này thôi!”

“Đã hiểu!”

—Hiện tại, làng Hồng Ma đang gặp rắc rối vì một đợt tấn công của quân đội Quỷ Vương.

Cho đến lúc trận chiến vẫn còn tiếp diễn, việc tạo ra một tiếng nổ lớn vào giữa đêm thế này nhằm phá bĩnh việc nghỉ ngơi và chọc tức dân làng.

Thế mục đích của mấy việc quấy rối vô nghĩa này?

Dân làng đều thất bại mỗi lần bọn họ cố để tóm được thủ phạm.

Dựa theo mức độ khủng khiếp của vụ nổ và sự xảo quyệt khi trốn thoát được khỏi việc bị tóm, dân làng đều nhất trí rằng đây hẳn là một vụ tấn công khủng bố đến từ những viên tướng của quân đội Quỷ Vương.

Buổi sáng hôm sau, sau khi bọn tôi trở về nhà.

“Ra đây ngay mau!”

Mới sáng sớm thôi, mà đã có người đập cửa nhà rồi à.

Tôi dụi mắt ngái ngủ và mở cánh cửa.

“…Gì thế này, Yunyun. Đừng có làm ồn vào sáng sớm thế này chứ. Hàng xóm bên kia cũng cần ngủ đấy.”

“Megumin, bà không có tư cách nói điều đó đâu! Tui đã làm việc không ngừng nghỉ để tìm thủ phạm của vụ nổ tối qua đấy!”

Với quầng thâm mắt đậm, chắc là do lùng sục cả đêm qua, Yunyun buộc tội tôi trong khi cậu ta ăn bữa sáng của mình.

“Dù cho bà có phàn nàn tôi về việc đó…Thủ phạm là tên tướng nào đấy từ quân đội Quỷ vương còn gì. Bà đi mà dành mấy lời cằn nhằn đó cho thủ phạm ấy.”

Tôi ngay lập tức giả ngu không biết gì. Yunyun nhíu mày và đột nhiên ép mặt của cậu ta đến sát mặt tôi, thật sự quá gần rồi.

“Hể. Thế ra Megumin cũng nghĩ những vụ nổ gần đây đều là do tướng của quân đội Quỷ Vương gây ra hử?”

“Tất nhiên. Chắc chắn là do một tên tướng, làm đến mức như thế thì đúng là đáng sợ thật. Trách nhiệm gánh trên vai Yunyun và những dân làng khác thật sự quá nặng rồi.”

Tôi nhẹ nhàng nói. Mắt Yunyun thì nheo lại.

“Hể!? Dù cho những vụ nổ đó chỉ xảy ra vào những ngày Megumin đi ra ngoài để tìm việc hử, chuyện này vẫn có thể giải thích rằng đấy là do quân độ Quỷ Vương ư!?”

Yunyun tóm lấy vai tôi và đưa mặt đến thậm chí còn gần hơn.

“Chắc chắn rồi! Cái gì vậy? Bà đang nghi ngờ tôi đấy à? Yunyun, bà biết rằng tôi không thể di chuyển sau khi sử dụng ma pháp mà!”

Sau khi bị tóm bởi Yunyun, tôi nặn óc để nghĩ cách thoát khỏi cái đống lộn xộn này. Miệng của Yunyun bắt đầu cử động lần nữa.

“Hể!?!? Vào buổi sáng sau những vụ nổ đó, Komekko, thường ngày thức dậy rất sớm, lại ngủ nướng luôn cả buổi sáng. Thật sự trùng hợp quá nhỉ!?”

Á, không tốt rồi!

“Cái…Cái gì cơ? Thật sự bà đang nghi ngờ tôi đấy ư? Tôi thất vọng lắm đấy! Tôi thật sự thất vọng về bà, Yunyun! Tôi cứ nghĩ rằng bà là bạn của tôi, nhưng thực sự bà lại nghĩ về tôi theo hướng đó! Bạn bè thực sự chắc chắn không đi nghi ngờ lẫn nhau thế đâu!”

Mắt của Yunyun đỏ lên. Động mạch hiện rõ lên trên má của cậu ta. Cậu ta dùng cả hai tay để giữ đầu tôi.

“Dù bà có là bạn của tui đi nữa, nếu bà nghĩ tui sẽ tha thứ cho bà vì chuyện này, thì bà nhầm hoàn toàn rồi!”

“Ahahah, dừng lại! Tôi biết rồi! Đầu của tôi, cái đầu thiên tài của tôi!”

Tôi thú nhận toàn bộ với Yunyun sau khi đầu của tôi bị bóp mạnh.

“Nghiêm túc đấy! Sao bà lại đi làm chuyện này chứ, Megumin!? Bà bị ngu à!? Mặc dù bà thường ngày được coi là một thiên tài, bà cũng chẳng khác gì một đứa ngốc là mấy đâu, đúng không?”

“Ugh…”

Tôi bị ra lệnh quỳ trên sàn và lắng nghe cậu ta lên lớp.

Yunyun giờ là một phần của lực lượng tự vệ.

Mặc dù lực lượng tự vệ chỉ có danh xưng mà không có bất kỳ một tài lực nào, bọn họ vẫn sẽ chủ động điều tra những vụ việc như thế này.

Mình có thể nói gì đây chứ? Mình chắc hẳn là nghi phạm chính sau quả Explosion đầu tiên vào lần đó rồi.

“Tôi thừa nhận là lần này là do tôi làm, nhưng giờ tôi cũng hiểu được rằng Yunyun lại nghi ngờ bạn bè quá dễ dàng như thế. Tôi rất thất vọng đấy.”

“Bà vẫn ngoan cố nhỉ! Dù thế nào, bà nên mừng vì tui là người đầu tiên biết nó đi! Tôi không biết những người khác sẽ làm gì khi bọn họ biết được đâu! Nếu dân làng mà phát hiện ra một thiên tài Megumin, người được tất cả trông mong, lại đi học Explosion, là coi như bà chấm dứt luôn đấy nhé!”

Yunyun tức giận rống lên trong khi tôi thì run rẩy trong sợ hãi.

Explosion là một ma pháp vô dụng.

Nó tiêu tốn một lượng mana khổng lồ vượt hơn hẳn lượng mana của một người bình thường có thể sở hữu, và giải phóng một đòn công kích hủy diệt áp đảo.

Và nó yêu cầu rất nhiều điểm kỹ năng để học. Kẻ nào học ma pháp này đều được mặp định là một tên ngốc.

Tôi thẳng lưng, nhìn lên Yunyun.

“Bà không nghĩ tôi đã chịu đựng đươc một thời gian dài như thế rồi à? Cũng được nửa năm từ khi tôi học Explosion rồi đấy. Mặc cho sức chịu đựng của tôi mạnh đến đâu thì nó cũng sẽ sớm đạt giới hạn thôi.”

“Đừng có dùng cái cách nói kỳ quặc đó mà tự biện hộ cho bản thân! Từ giờ trong bất kỳ trường hợp nào, cho đến khi vụ hỗn loạn này chìm xuống, bà bị cấm tuyệt đối việc sử dụng Explosion, hiểu chưa hả!?”

“Tôi sẽ tích cực tìm một cách để đền bù lại.”

“…”

“Tôi…tôi hiểu rồi! Đừng có như thế. Đừng có nhìn tôi như thế nữa mà!”

Part 5

Vì rất bất tiện khi nói chuyện ở ngoài nên tôi mời Yunyun vào trong nhà.

“Thế kế hoạch tương lai thế nào rồi? Bà vẫn không thể tìm được một công việc nào à?”

Yunyun vuốt ve Chomosuke, đứa đang nằm cuộn người trên cái bàn.

Mình bó tay với chuyện đó rồi. Chẳng có công việc nào chịu nhận mình cả.

“Chuyện không thể đi theo ý muốn. Như một phương sách cuối cùng, chắc tôi sẽ phải bán cơ thể của mình.”

—Bà chủ tiệm thuốc gợi ý công việc thử các loại thuốc mới cho tôi.

“Hả? Bà-bà đang nói cái gì thế!? Này, Megumin. Bà vừa nói cái gì vậy!? Cứ bình tĩnh lại đã!”

Mặt của Yunyun đỏ lên, rồi xanh xao. Cậu ta đang hoảng loạn.

“Xét cho cùng, cơ thể này là tất cả thứ tôi có. Nhưng cơ thể của tôi gầy hơn và yếu hơn so với phần lớn người khác. Tôi vẫn cần phải hỏi lại thật sự tôi có thể làm được việc đó hay là không đã?”

Không phải vô cớ mà tôi luôn tránh học tiết thể dục.

Tôi luôn tự tin rằng thể chất của tôi là đứng đầu trong lớp, đếm từ dưới lên.

Nhưng nếu nó là một bài kiểm tra về những tác dụng phụ tiêu cực, có lẽ một cơ thể yếu đuối sẽ phù hợp hơn chăng?

“Không, không, không được! Mặc dù cơ thể của bà gầy như thế, nhưng bà chỉ mới 13 tuổi thôi đấy. Vẫn còn hi vọng để lớn hơn mà, giờ vẫn còn quá sớm để từ bỏ đấy! Tui nghĩ rằng Megumin chỉ là bị thiếu dinh dưỡng thôi! Trong tương lai, tôi sẽ mua cho bà một ít sữa…”

Yunyun tỏ ra đồng cảm với tôi.

Nhưng sao cậu ta lại nhìn vào ngực của mình vậy?

Như Yunyun nói, mình yếu hơn người khác là vì thiếu dinh dưỡng và thiếu luyện tập.

Nhưng sao lại là sữa?

Nếu cậu ta đã mua cho mình, mình sẽ thích thứ gì đó lấp đầy dạ dày mình hơn…

“Bác chủ tiệm ấy tốt đến mức còn nói ông ấy sẽ chăm sóc tôi, nên tôi không nên ném đi ý tốt của bác ấy.”

“Cái lão già trông thân thiện đó lại đi đưa cho bà kiểu đề nghị như này ư!? Lợi dụng hoàn cảnh của bà như thế này, chuyện này đúng là không thể tha thứ được rồi!”

Yunyun ngồi xuống bình tĩnh lại một hồi. Rồi, đột nhiên cậu ta đứng dậy, nắm chặt tay thành nắm đấm.

Có chuyện gì với cậu ta vậy? Cậu ta trông như đang định vụt ra ngoài và đập ai đó ấy.

Thử thuốc có lẽ rất mạo hiểm, nhưng cũng đâu cần phải tức giận như thế chứ.

Mà mình vừa nói gì vậy? Vì cậu ta lo lắng cho mình như thế… giờ mình lại cảm thấy có chút xấu hổ rồi.

“Vấn đề tài chính của tôi có liên quan đến nó, nhưng ông chủ chỉ đang cố giúp tôi thôi…Tôi vẫn có chút sợ với lo lắng, nhưng bác chủ có kỹ năng rất cừ ở những chuyện như thế, nên tôi không nghĩ nó sẽ quá tệ lắm đâu. Chắc nó chỉ mất nửa ngày thôi, nên nếu tôi chỉ cần nằm yên và nhắm mắt lại, nó sẽ là một công việc dễ dàng.”

“Kỹ…kỹ năng rất cừ!? Ông bác đó cừ ở khía cạnh nào vậy? Ông ta đã có một vợ và con rồi đấy! Chuyện này đúng không thể tin được.

Tôi muốn làm nguội đầu cậu ta lại, nhưng không ngờ rằng cậu ta lại còn trở nên tức giận hơn nữa.

Mắt của Yunyun ánh đỏ lên đầy giận dữ.

Gì thế này? Sao cậu ta lại tức giận như thế chứ?

Hay là cậu ta nghĩ rằng vì bác chủ đó đã có con, ông ta cũng không nên đối xử với con của những gia đình khác như là chuột thí nghiệm cho loại thuốc mới?

“K-Không sao hết đâu, Yunyun. Một vài tháng trước, tôi đã sinh nhật tuổi 13 rồi, nên tôi không phải là một đứa con nít nữa. Bên cạnh đó, bác đó cũng nói rằng bác ấy muốn thử nó lên những người trẻ như độ tuổi của tôi…”

Loại thuốc đó chắc được sử dụng để tiêm chủng cho những người ở độ tuổi như tôi chống lại bệnh tật.

“Không thể tha thứ được, tuyệt đối không thể tha thứ được! Nghĩ đến việc ông ta chỉ muốn thử nó lên những người trẻ như Megumin? Tui sẽ đột trụi cái cửa tiệm bất đức của lão ta!”

“Khoan đã, Yunyun, bà hôm nay lạ lắm đấy. Sao thế? Đợi đã!”

Part 6

Tôi đi bước đi sánh vai với Yunyun trong làng, có Chomosuke trên vai khiến tôi cảm thấy có chút nặng.

“Nghiêm túc nhé! Tôi đã cảm thấy lúc trước rồi; bà có chút điên quá rồi đấy! Sao bà lại định đi làm mấy việc độc ác như thế chứ!?”

“Nhưng, nhưng mà! Bà nói dễ hiểu lầm quá mà!”

Một lát sau, bọn tôi mới biết là bọn tôi không hiểu theo cùng một, nên hiểu nhầm đã được làm sáng tỏ.

“Khi tôi nói rằng cơ thể yếu đuối, ý là cơ thể của tôi chỉ Dodonko thiếu dinh dưỡng! Không phải là dậy thì thất bại nhé! Chỉ vì bà gần đây phát triển hơn có tí thôi, bà cũng bắt đầu nhìn xuống người khác rồi đó. Thô lỗ thật mà!”

“Thế, sao lúc tôi nói mua sữa cho bà thì bà không nói gì hết!? Tôi cũng đã nghĩ ngay từ đầu nó lạ lắm rồi! Thực sự lại có người thích được quan hệ với một Megumin chưa phát triển như thế này ư!?”

“Á, sao bà dám! Mặc dù cơ thể của tôi chưa phát triển, nó vẫn rất nổi ở những đường cong đấy! Cả, cơ thể của Yunyun cũng có phát triển bằng Arue đâu, cũng chẳng khiêm tốn như của tôi đây. Chỉ mới nửa nạc nửa mỡ thôi, thế mà bà đã nhìn xuống những người khác rồi. Rõ là chọc tức mà!”

“Nửa nạc nữa mỡ. Bà nói tui nửa nạc nữa mỡ á?”

Yunyun, người đang đi ở phía trước, đột nhiên ngoảnh lại.

“Đúng thế! Cơ thể của bà nửa nạc nữa mỡ, ma pháp của bà cũng như thế luôn! Và bất kỳ yêu cầu nào của đám con trai dành cho bà cũng nửa nạc nửa mỡ luôn…Á, bà đang làm cái gì thế!?”

“Sao bà dám chứ…!”

Nước mắt đầm đìa, Yunyun nhảy xồ vào tôi, khiến cho Chomosuke bị văng ra.

Tôi ôm lấy cổ của Chomosuke và đặt nó lại vai của tôi. Nó giữ chặt lại bằng móng của nó để bám chặt hơn.

Yunyun thấy hành động của chúng tôi nên cũng dừng lại.

“…Thật đấy. Ngừng làm cho tui phải lo đi.”

Cậu ta làu bàu không vui.

“Ồ, bà lo cho tôi, đối thủ của bà ư?”

“Hể? K-Không nhé….! Tui chỉ nghĩ rằng nếu bà không tìm được việc và sử dung ma pháp Explosion để trút hết sự thất vọng của bà, nó thật sự sẽ gây rắc rối cho tui thôi! Được rồi, đi nào!”

Yunyun tự hào đi trước tôi.

Sau cuộc hội thoại về cửa tiệm thuốc.

Tôi trao đổi với Yunyun về số tiền cần để đi du ngoạn, và kết quả của mấy lần đi tìm việc. Cuối cùng, cậu ta quyết định cùng tôi đi tìm một công việc.

Dù thế nào, Yunyun vẫn là một đứa nhóc nhân hậu và cả tin mà.

Nhưng sau khi bị từ chối bởi tất cả những xưởng chế tác trong làng, mình cảm thấy chẳng còn lại công việc nào cả…

“Nó đây! Cửa tiệm này rất bận bịu vào buổi chiều, nhưng chỉ có mỗi ông chủ là làm việc ở đây. Công việc này chắc khiến cho bác ấy khá mệt mỏi, nên đảm bảo bác ấy sẽ thuê bà thôi! Từ khi tốt nghiệp, tui cứ thấy cô đơn khi ngồi ăn một mình nên tui thường đến đây ngồi ở cái ghế này để ăn và quan sát những người khác đấy.”

Yunyun đưa tôi đến một cửa tiệm nổi tiếng trong làng.

Yunyun và tôi ngồi trên băng ghế cách cửa hàng không xa, và quan sát tình hình từ đó.

Tôi không định lắng nghe cái lịch sử đáng buồn của Yunyun nên không hỏi thêm về nó.

“Được rồi, cửa hàng này thực sự phổ biến. Có lẽ sẽ còn vị trí còn trống nhưng…”

Nghe thấy tôi ngắt câu, Yunyun nghiêng đầu.

“Có vấn đề gì sao? Ông chủ là một người rất thân thiện đấy. Khi mà tui ngồi ở băng ghế này để ăn bento, bác ấy thậm chí còn tốt bụng nói với tui rằng, ‘Bên ngoài lạnh lắm, đến đây và ngồi ăn bên trong cửa hàng đi’ đấy nhé…”

“Câu chuyện của bà buồn quá rồi, nên ngừng lại đi. Nhân tiện, bà không thể ngồi bên trong cửa hàng mà gọi món như bình thường được à? … Tôi cảm giác cửa tiệm đó có lẽ không phù hợp lắm vì… Khác với vật phẩm ma pháp và thuốc, những cửa tiệm khác có tiền lương rất thấp, đúng không?”

“Kén cá chọn canh vừa vừa thôi! Đó là lí Dodonko mà bà không thể tìm được việc đấy! Nếu bà không kiếm việc để kiếm tiền, bà sẽ không bao giờ có thể đi được đâu cả! Còn về giấc mơ gặp lại Onee-san trong trùm kín đầu đó của bà thì sao? Được rồi, đi mau đi!”

Thì…Cậu ta nói đúng.

Yunyun cầm lấy bàn tay đang miễn cưỡng của tôi và kéo về phía cửa hàng.

“—Xin lỗi đã làm phiền bác, cháu muốn được làm việc ở đây ạ”

Đợi đến lúc có ít khách hơn và trông bác chủ tiệm có vẻ rảnh rỗi.

Tôi gửi yêu cầu xin được phỏng vấn.

Nhân tiện, Yunyun rất nhiệt tình trước đó, nhưng khi cậu ta gặp bác chủ tiệm người mà cậu ta không quen, thì cậu ta liền rút lui. Cuối cùng tôi phải tự thân đến gặp bác này.

Yunyun ban đầu thì đến đây để để cổ vũ tôi, song cậu ta giờ lại lo lắng nấp phía sau lưng tôi.

“Ơ, không phải đây là con gái của Hyoizaburo đây à… Megumin, phải không? Muốn làm việc ở cửa hàng của ta à? Không vấn đề, nhưng ta không thể trả lương như mấy xưởng chế tác đạo cụ ma pháp với pha chế thuốc được đâu nhé.”

“Không sao ạ! Cháu có thể rửa bát hay bất cứ việc gì cũng được! Làm ơn hãy thuê cháu!”

Một thiên tài như tôi đang làm việc trong một nhà hàng…

Mặc dù ban đầu tôi muốn được làm những công việc liên quan đến ma thuật, nhưng giờ thì có cái nào làm cái ấy thôi.

Dù sao tôi cũng không có manh mối nào để đi tìm Onee-san trùm đầu nọ, nên không cần phải vội vàng.

Làm một bồi bàn và từ từ kiếm tiền cũng không sao.

Vì chăm sóc Komekko khi bố mẹ vắng nhà, tôi đã thành thạo việc nấu nướng.

So với việc đi thu thập nguyên liệu làm thuốc, trở thành một bồi bàn thì dễ hơn—

“Gọt vỏ khoai tây xong, thì rửa đống đĩa và lấy thịt Vịt Củ hành từ tủ lạnh ra nhé!”

“Cháu làm ngay đây ạ!”

Tôi đúng là một con ngốc khi nghĩ rằng việc này đơn giản.

—Bữa trưa, thời điểm bận rộn nhất trong ngày.

Chỉ có một ít cửa hàng bên trong làng Hồng Ma.

Cái cửa tiệm nổi tiếng này trở thành một chiến trường.

Tôi cuống cuồng gọt vỏ khoai tây và rửa đống đĩa.

Không hiểu sao, ngay cả Yunyun cũng cạnh bên tôi, chăm chú cắt bắp cải. Cậu ta không cần phải làm việc, song cậu ta dù sao cũng được giao một vai trò.

“Megumin, có khách kìa. Ngưng rửa bát và đi ghi món đi!”

“Vâng ạ!”

Tôi bận rộn đến mức tưởng như thế giới đang quay cuồng.

Ghi thực đơn từ những khách mới, rồi quay trở về rửa bát…

“Đem hai món này lại đằng kia! Rồi lấy thực đơn từ những khách mới tiếp đi!”

“Vâng. Cháu đang làm đây!”

Tôi mang thức ăn đến cho khách hàng ròi nhanh chóng đi ghi món từ những người mới đến.

“Chào mừng…”

Tôi mỉm cười với khách hàng, chào đón bọn họ và ghi món—

“Xem nào, mình nên gọi…Eh? Không phải Megumin đây sao!”

“Eh? Thật ư, Megumin, bà đang làm ở đây à?”

…Hai khách mới là Funifura và Dodonko.

Ánh mắt của bọn họ lướt từ menu trên tay đến tôi, người đang mặc một cái tạp dề và một bộ trang phục bồi bàn. Bọn họ mỉm cười đầy ác ý.

Bọn này đang định làm gì trong khi mình đang bận như thế này chứ? Nhanh lên rồi chọn món đi!

Mình không biết bọn họ có nhận thấy được cảm xúc của tôi không. Funifura nhìn tôi từ đầu đến chân.

“Bộ váy của bà đáng yêu quá, bồi bàn. Khụ…khụ, khụ…! Megumin! Thiên tài của lớp chúng ta đang đeo một cái tạp dề và mỉm cười với khách hàng đấy…! Hahaha!”

“Mỉm cười và chào đón mọi người ư! Hahaha! Thiên tài huênh hoang của chúng ta vì quá giỏi mà chẳng thèm ghép cặp với ai ở tất cả các tiết giáo dục thể chất đây ư! Này, mỉm cười với bọn tui đi chứ!”

“Thế, thưa quý khách, xin hãy gọi món đi ạ…”

Cả hai đứa này vừa đập bàn đập ghế vừa nhìn tôi mà cười toe toét. Tôi có thể cảm thấy động mạch đang nổi lên trên má của mình.

Chịu đựng đi.

Hồng Ma không bao giờ lùi bước trước một trận chiến.

Đó là tiêu chuẩn không thể lay chuyển, nhưng đây là một cửa hàng. Và mình hiện tại đang làm việc.

Báo thù nên được đợi đến khi sau giờ làm.

Xét cho cùng, tìm được một công việc rất khó, làm những điều thiếu suy nghĩ ở đây thì quá trẻ con rồi.

Funifura và Dodonko dường như đã chán chọc tôi sau một lúc và cuối cùng bọn họ cũng gọi món.

“Nè, Megumin. Thế ở đây gợi ý của bếp trưởng là gì thế?”

“Ah, tui nữa. Nhưng tui muốn thứ gì đó khác với Funifura.”

Gợi ý của bếp trưởng à.

Bác ấy có nói chúng là…

“Món gợi ý của ngày hôm nay là rau xào theo mùa và Súp Hành của Vịt Củ Hành kèm với cơm…”

“Ồ thế cơ à. Tui gọi món Cá Sông nhé.”

“Tui thì muốn món ăn hằng ngày ở đây thôi.”

Gần như tôi đã lao vào tẩn hai đứa này rồi.

Chịu đựng đi. Cứ chịu đựng nó thôi.

Mình chắc chắn sẽ báo thù bọn này sau giờ làm.

Về đứa brocon Funifura, mình sẽ làm vài buộc tội vô căn cứ về cậu em của bà ta.

Còn về Dodonko nhút nhát, mình sẽ giả vờ làm ma rồi dọa cho y khi ở một mình.

Tôi lên kế hoạch trong bí mật.

“Đùa với bà đúng chán quá, nên quên nó đi, nhanh mang đồ ăn lên nhé.”

“Ừm, tui đói rồi. Đùa với Megumin cũng không lấp đầy bụng được.”

Cả hai đứa này chán nản nói.

Tốt. Mình đã xoay sở để chịu đựng nó. Ngay cả mình cũng có thể lớn lên và cải thiện bản thân mà.

À mà, hai đứa này vẫn chưa trả tiền.

Cửa tiệm này yêu cầu phải trả tiền trước.

“Cá Sông giá 700 eris. Còn thực đơn hằng ngày giá 600 eris.”

Tôi thông báo mức giá. Bọn họ nhìn lẫn nhau, và lại mỉm cười thâm hiểm.

“Bà luôn luôn lừa Yunyun hồi còn ở trường, nên giờ đi làm rồi nếu bà không bao bọn tôi, thì sẽ bị quả báo đấy nhé.”

“Ý hay! Bác ơi, tính tiền món của bọn cháu cho Megumin nhé…Ughh!”

“Ớ! Xin lỗi! Bọn tui nhận lỗi rồi! Nên làm ơn ngừng niệm chú đi!”

Part 7

“Bà quá nóng nảy rồi! Dù Funifura và Dodonko sai đi nữa, bà chỉ mới làm việc được chưa đầy một tiếng thôi! Sử dụng ma pháp trong cửa tiệm…Bà đang nghĩ gì vậy chứ!? May là không có ai nhận ra nó là gì đấy. Nếu có người mà biết câu chú bà niệm, thì họ sẽ biết bà đang định bắn phép Explosion! Rồi vụ nổ bà gây ra giữa đêm cũng sẽ bị phát giác ra luôn cho xem!”

“Tôi biết chứ. Tôi đã kiểm điểm rồi mà…”

Câu niệm của tôi bị ngắt bởi những khách hàng khác, nên tôi sử dụng phương thức khác để xử bọn chúng.

Có một khách hàng gần đó đang ăn một một món hầm hỗn hợp—nên tôi cho luôn cả cái món hầm nóng bỏng lưỡi đó vào miệng của hai đứa bọn chúng.

Thế là hai đứa đây vừa khóc vừa chạy đi. Lẽ tự nhiên, tôi…

“Lại bị đuổi. Có vẻ thật sự không còn công việc nào phù hợp với tôi nữa rồi…”

Tôi chản nản nói với Yunyun. Xét lại, đến cả việc không liên quan đến ma pháp tôi cũng không tìm được.

“Nghĩ ra rồi! Megumin có thể làm được việc đó đấy.”

Yunyun gợi ý một nơi làm việc khác.

Part 8

—Trên trời phủ kín mây đen. Có vẻ là trời sắp mưa rồi.

Lúc này, ba Hồng Ma mặt mày nghiêm trọng đứng cách xa nhau, tay giữ trượng phép.

“Tôi bắt đầu đây!”

Một chị gái la lên từ khoảng cách xa.

Cùng lúc, những người khác cũng chạy tán loạn ra khắp nơi, đưa tay ra hiệu lùi lại.

Nhìn thấy dấu hiệu đó, chị gái người vừa la lên lúc trước cắm cây trượng phép xuống đất…!

“Hấp thụ sức mạnh của ta, hãy ban cho mảnh đất này một vụ mùa bội thu! Earth Shaker [Chấn động]!”

Đi theo cái lời nói cường điệu đó, chị ta hét to câu niệm.

Chắc hẳn chị ấy đang truyền tất cả mana của mình vào ma pháp này.

Onee-san kích hoạt một thổ ma máp mạnh mẽ, và từng hạt đất trong phạm vi quanh chị ấy đều nằm trong phạm vi tác động!

Mặt đất nâng dần lên và rung động, như thể bản thân nó có mạch và đang đập vậy.

Đất di chuyển theo ý muốn của người thi triển. Và cả vùng đất rộng trước mắt tôi đang được canh tác.

…Chính xác. Đây chỉ là cày ruộng.

Bọn họ la lên cái câu chú to tát như thế, hao phí cả một lượng mana khổng lồ chỉ để cày mảnh đất này.

Một người đàn ông khác nhân cơ hội và bước về phía trước một cái hộp lớn.

Ông ấy đặt cái hộp lên trên đất, nâng trượng phép lên, và hét lớn với một vẻ mặt nghiêm túc.

“Điên cuồng lên, hỡi không khí và gió lốc! Như ý muốn của ta, hãy để những cơn gió cuồng nộ nhảy múa nào! Tornado!”

Một phong ma pháp lấp đầy không khí với sức mạnh khiến ta phải run rẩy, thổi cái hộp đó lên theo vòng xoáy và phân tán chúng ra khắp mảnh đất vừa được cày.

Đúng thế, đây là rải hạt giống sử dụng phong ma pháp.

Ông ấy nhìn với vẻ mặt thỏa mãn khi đã rải xong và gật đầu ra hiệu đến người cuối cùng.

“Với toàn bộ sức mạnh của ta, hãy khiến trật tự tự nhiên bị bóp méo và để thời tiết nằm trong lòng bàn tay ta!— Control of Weather!”

Kéo theo câu nói đó, từ những đám mây đen trên bầu trời, mưa bắt đầu rơi xuống.

Những thứ được đốt trước đó có vẻ đã được sử dụng để chuẩn bị cho ma pháp mưa này.

…Tưới nước cho những hạt giống vừa được gieo trồng.

Bọn họ quả nhiên đang làm những hoạt động nông nghiệp thông thường, nhưng khác biệt duy nhất là bọn họ sử dụng những ma pháp mạnh mẽ bằng việc tiêu tốn mana để hoàn thành công việc.

—Nguồn thực phẩm của cả làng Hồng Ma được cung cấp bởi tầm khoảng mười nông dân.

Ngôi làng này có hàng trăm người.

Nguồn thực phẩm cho hàng trăm người đó đang được sản xuất trước mắt tôi tại một khu nông nghiệp mở.

Đây là ‘lãng phí’, phải không nhỉ?

Nếu những mạo hiểm giả mà thấy những Hồng Ma cấp cao sử dụng ma pháp chỉ để cày ruộng, bọn họ sẽ thấy lãng phí ma pháp không chịu nổi cho xem—

—Thay vì sử dụng ma pháp ở một nơi như thế này, sao bọn họ không dùng chúng lên quân đội của Quỷ Vương!?

“Hôm nay đến đây thôi! Mana của tôi gần như cạn rồi. Chúng ta cũng sẽ tham gia vào vụ gặt nữa! Này mấy đứa làm thêm, hãy lo phần còn lại nhé!”

Chị gái sử dụng ma pháp trước đó nói với chúng tôi.

Yunyun nói đây là công việc là thu hoạch rau.

Cày, tưới nước, vân vân… có thể được hoàn thành bằng ma pháp, nhưng thu hoạch lại yêu cầu thủ công.

Yunyun và tôi đi đến giúp đỡ, làm việc cùng với những nông dân đã cạn mana.

Tại một cánh đồng khác, những củ khoai tây chất lượng cao đang đồng lòng chống đối lại việc bị gặt. Yunyun bận rộn trong một cuộc chiến đầy cay đắng.

Bị tấn công ồ ạt bởi những củ khoai tây, Yunyun ngã và bị thương ở đầu gối.

Chắc hẳn tức giận sau khi bị đám rau củ đùa giỡn, cậu ta rút con dao găm ra. Tôi liếc nhìn cậu ta và đi đến cánh đồng hành nơi mà tôi đảm nhận.

Đám rau củ năm nay khá là điên.

Tôi điều chỉnh lại tâm trạng và giữ chắc lẫy rễ của những củ hành. Trong khi tôi đang cắt nó với một cái liềm thì—

—Đột nhiên tôi bị tát thẳng vào mặt bởi một…củ hành.

“Này, hai đứa. Đây là một mặt hàng rất quan trọng đấy. Đừng có tấn công bọn nó trong lúc thu hoạch chứ.”

Chị gái kia nhắc nhở chúng tôi sau khi thấy bọn tôi đang tẩn túi bụi đám rau này.

—Sau ít giờ khổ chiến, cuối cùng bọn tôi cũng đã thu hoạch xong phần được phân công.

…Làm nông thật sự rất vất vả.

Bọn tôi cần thức dậy sớm để đuổi lũ côn trùng và thú hoang, và thậm chí khi thu hoạch còn phải yêu cầu thêm kỹ năng cận chiến.

Cuối cùng mình cũng hiểu vì sao những người nông dân lại có cấp độ cao nhất cả làng.

“Làm tốt lắm, cả hai! Ngày đầu tiên thế là được rồi. Đây là tiền công. Nếu có thể, mai lại đến tiếp nhé!”

Tôi nhận tiền từ Onee-san và đi về nhà cùng với Yunyun, kéo lê cái cơ thể bẩn thỉu này.

Giờ trời đã tối hẳn.

Trước khi rời đi, mình đã chuẩn bị bữa sáng và cả bữa trưa cho Komekko. Con bé chắc hẳn giờ đang đói lắm đây.

“Ugh…Tui không muốn nhìn một củ khoai tây nào lần nữa đâu… Sao bọn chúng cứ tấn công đầu gối của tui vậy chứ?…Rau củ mà lại thông minh hơn đám quái vật thật sự phát bực mà…!”

Yunyun cứ liên tục bị đánh gục bởi đám khoai tây lặp đi lặp lại. Cậu ta vừa rên vừa phủi hết bụi bẩn khỏi má bằng ống tay áo.

“Nhưng chúng ta đã lên cấp rồi, nên cũng không hẳn là quá tệ…Tôi không biết rằng làm nông lại vất vả đến thế đấy…”

Cả Yunyun và tôi đều đã lên cấp.

Tôi khá thích khi có thể lên cấp nhờ vào việc thu hoạch rau củ, nhưng chuyện này lại chứng minh rằng đám rau củ hôm nay thực sự rất hổ báo và là một đối thủ khó xơi.

Tiền công của ngày hôm nay là 4000 Eris.

Có thể coi nó là mức tiền lương cao chỉ với vài giờ làm việc.

…Nhưng so với mục tiêu 300,000 eris của tôi thì sao xa vời quá.

Và việc thu hoạch này thì không phải ngày nào cũng làm.

Tôi thở dài bất lực.

“…Chắc tôi sẽ phải bán cơ thể của mình rồi…”

“Bà lại nói cái gì thế hả!?”

Tôi lắng nghe Yunyun trong khi tôi tổng hợp lại các sự kiện của ngày hôm nay.

Funifura và Dodonko gây rối, bị đám hành tây chọc tức …

Những lúc như thế này, mình thật sự muốn trút hết nỗi phiền muộn bằng Explosion quá.

Tôi cân nhắc nó trong khi bước đi về nhà cùng với Yunyun. Đột nhiên tôi nhận ra một điều.

Lúc trước, tôi đã để cho Komekko kéo tôi về nhà sau khi cạn kiệt mana.

Tôi giải phóng ma pháp bên trong ngôi làng bởi vì tôi không thể mang Komekko đi vào những khu vực nguy hiểm bên ngoài ngôi làng được.

Nhưng giờ…

“Yunyun đáng tin tưởng của tôi ơi, tôi muốn bà giúp tôi một việc.”

“Tin…Tin tưởng ư? Sao thế, Megumin? Bà lúc nào cũng kiểu ‘Bố đây là số một nhé’. Nên việc bà thật sự khen ngượi người khác như thế này hiếm lắm đấy.”

Vây ra đây là ấn tượng của những người khác về mình à.

“…Tôi thỉnh thoảng cũng khen người khác mà. Và cũng cảm ơn bọn họ nữa. Cảm ơn vì đã cùng làm việc với tôi nhé!”

“Không có gì…Vậy, thế đó là chuyện gì?”

Yunyun đỏ mặt bẽn lẽn và nghiêng đầu.

“Tôi mong bà có thể đi cùng với tôi một lúc. Bà có muốn được tiêp tục một buổi hẹn nhỏ với tôi không?”

Tôi mỉm cười.

Part 9

“Ahh! Ngu ngốc, ngu ngốc! Mình đúng là quá ngu ngốc! Mình đã biết Megumin là một đứa ngốc nhưng hôm nay thậm chí mình còn ngu ngốc hơn cả cậu ta nữa!”

Trong khu rừng gần ngôi làng, Yunyun la hét trong nước mắt.

“So với một đứa khôn ngoan nhưng kỳ cục, không phải một đứa trẻ có tí ngu ngốc thì đáng yêu hơn à?”

“Im đi, Im lặng đi! A, nghiêm túc đấy, Megumin, bám cho chắc! Rơi thì ráng mà chịu đấy!”

Yunyun đang chạy trong khu rừng.

Hiển nhiên tôi đang nằm trên lưng cậu ta.

“Lưng của Yunyun thật rộng. Đúng là thật yên tâm.”

Một con quái vật thằn lằn với những cái vảy đỏ thẫm đang đuổi theo bọn tôi trong điên cuồng.

Có vẻ nó nổi điên lên sau khi bị thổi văng đi bởi phép Explosion của tôi.

“Tui nghĩ dùng ma pháp trong làng như trước khéo lại tốt hơn. Tui đúng là một đứa ngốc mà! Giá tui có thể quay lại vài phút trước rồi tẩn chính bản thân mình quá!”

“Đừng tự trách mình nữa, Yunyun. Là một người không thể từ chối người khác, bà thật sự rất hấp dẫn đấy.”

“Tui thật sự sẽ quẳng bà xuống đấy nhé! Á, mẹ ơi!”

—Nếu Yunyun ở đây, cậu ta có thể mang tôi về nhà.

Dodonko đó, Yunyun đi cùng tôi lúc tôi giải phóng ma pháp Explosion. Không may, lại chọn chỗ không tốt, và tôi đã đánh thức một con Fire Drake đang say ngủ.

Và dẫn đến tình hình như lúc này.

Yunyun cõng tôi, người đã hoàn toàn mệt lử ở trên lưng của cậu ta trong khi vừa chạy vừa la hét vang vọng cả khu rừng. Thậm chí với tôi trên lưng, thế mà những bước chân của cậu ta vẫn rất đều.

Đúng là một học sinh giỏi toàn diện.

“Thỉnh thoảng tôi vẫn cứ nhầm Yunyun như một chàng trai cơ. Trong những hoàn cảnh nguy cấp thì bà là một người rất đáng tin tưởng. Mặc dù bà sẽ càu nhàu một tí, bà vẫn sẽ chịu đựng với cái tính thích gì làm nấy của tôi mà.”

“Im đi! Nói về cái độ nam tính thì bà còn giống con trai còn hơn cả tui đấy! Tóc bà ngắn nè và còn không phát triển…Ái, ái! Đừng có kéo tóc của tui như thế chứ!”

Nghe thấy cậu ta đề cập đến vấn đề phát triển tuổi dậy thì, tôi kéo tóc của cậu ta theo phản xạ, khiến cho y phải thốt lên.

Và chuyện này chắc đã khiến cậu ta mất cân bằng, cậu ta vấp phải một cái rễ cây và ngã nhào xuống.

Hiển nhiên, tôi bị văng ra khỏi lưng của cậu ta.

Chomosuke thì thả móng của nó ra khỏi vai tôi và nhảy xuống nhanh nhẹn.

“Ái úi… Do lỗi của Megumin hết đấy!”

“Cái gì cơ? Đó là vì Yunyun chế nhạo cơ thể của tôi đấy chứ…! Ah, nó bắt kịp mất, nhanh cõng tôi đi mau!”

“…Thật sự tui muốn cứ thế mà bỏ bà ở đây luôn cho rồi.”

Trong khi Yunyun đề cập đến vấn đề này với vẻ mặt cay đắng, con Fire Drake tức giận xông đến.

“Tệ rồi. Yunyun, chuẩn bị chiến luôn ở đây thôi! Chỉ có mỗi một con, và con Fire Drake này là con yếu nhất so với lũ quái vật mạnh mẽ quanh làng! Miễn là bà có thể tránh lửa nó thổi ra là bà có thể thắng nó đấy!”

“Tui có lẽ có khả năng thắng nó, nhưng đang nằm đó thì đừng có mà ra lệnh!”

Yunyun rút con dao găm của cậu ta ra và đối mặt với con Fire Drake.

Để có thể quan sát trận chiến, tôi trở người lại để nhìn về phía trước một cách khó khăn.

Sau khi trở người, thì tình cờ lại có ngay một cái rễ cây chắn ngay đấy, thành ra tôi chẳng thể nhìn được cái gì cả.

Con Fire Drake là một con quái vật loại bò sát cỡ lớn, bò trên mặt đất với bốn chân.

Nó nhìn lên Yunyun và thè cái lưỡi của nó ra đầy hăm dọa…

Không, đó không phải là một cái lưỡi.

Đúng theo tên gọi của con quái vật này. Nó có thể thở ra lửa, mặc dù ngọn lửa nhỏ xíu đó chắc chỉ có ý là hăm dọa địch thủ.

“Nó sẽ không tấn công ngay sau khi bắt kịp chúng ta đâu, nên…Yunyun, nó đang sợ chúng ta đấy.”

“Chúng ta cái gì cơ? Nó chỉ đang cảnh giác với tui thôi! Nhưng thủ phạm đứa đã hất bay nó đi hiện tại đang nằm vô dụng trên đất bên cạnh tui đấy, nên chắc chắn nó sẽ không từ bỏ đâu!”

Yunyun nhìn chằm chằm vào con thằn lằn và nói.

Ngay lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy bụng tôi có cái gì đó nặng. Nhìn xuống thì thấy Chomosuke đang cuộn mình nằm nhàn nhã ở đấy.

“…Nó vẫn cứ bình thản ngay cả lúc này à.”

“Rõ là chủ nào tớ nấy còn gì!?”

Con Fire Drake tiến gần lại và vào tư thế chiến đấu. Yunyun không hề rời mắt khỏi nó. Cậu ta giữ chặt con dao găm trong một tay và tay còn lại thì vươn ra.

Cậu ta chỉ cách con Fire Drake tầm bốn mét.

Đối thủ có thể tấn công bất cứ lúc nào.

“Freeze Gust! [Hàn băng]”

Theo sau câu niệm, không khí xung quanh con thằn lằn chuyển lạnh.

Cậu ta sử dụng ma pháp trung cấp để tạo ra một màn sương lạnh.

Tuyết bao trùm lên con thằn lằn, chuyển mấy cái vảy đỏ của nó thành màu trắng của tuyết.

Cái đuôi đang ngoe nguẩy của nó rũ xuống.

Những quái vật loại bò sát sợ lạnh.

Không hiểu vì sao, khỉ sử dụng ma băng pháp lên những quái vật dạng bò sát thì sẽ khiến chúng chậm lại. Đây là một trong những kiến thức cơ bản giữa những pháp sư.

Nhưng thậm chí chuyển động của con thằn lằn có chậm lại, nó vẫn tiếp tục tiếp lên.

Yunyun nhận thấy điều đó và chuẩn bị thêm một ma pháp khác để chấm dứt nó…Thì đột nhiên, có thêm hai viện trợ xuất hiện từ phía sau con thằn lằn.

“Ồ, nó biết nó không thể thắng được nên nó kêu gọi giúp đỡ đây mà. Chúng ta có tôi, Yunyun và Chomosuke ở đây nữa. Nên giờ thì số lượng bằng nhau rồi… Dường như không cần đến tôi phải hành động đâu. Yunyun, kết thúc hết chúng đi.”

“Ngừng ngay cái việc tỏ ra ngầu khi đang nằm ở đấy đi! Chạy mau thôi! Tui có thể xử một con, nhưng đánh với ba con quái vật và bảo vệ Megumin vô dụng thì thật sự quá sức rồi…! Freeze Gust! Freeze Gust! …Megumin, chạy ngay thôi! trong khi bọn chúng đang bị làm chậm, tui có thể thoát được dù có cõng thêm cả Megumin!”

Sau khi sử dụng ma pháp lên hai con thằn lằn mới đế, Yunyun lùi lại, tóm lấy tay tôi, và đỡ tôi dậy tựa vào vai của cậu ta.

Chomosuke thì sử dụng móng của nó bấu chặt để tránh bị bỏ lại. Trong khi Yunyun đang đỡ tôi lên lưng…

Và đang định bỏ chạy thì, con thằn lằn thở ra một ngọn lửa lớn!

“Nóng! Nóng, nóng, nóng quá! Yunyun, nóng quá! Dùng đến ma băng pháp mau! Sử dụng lên tôi ấy! Lưng của tôi đang cháy phải không!?”

“Ô-ổn thôi! Chỉ có mỗi cái mép của cái áo choàng của bà là cháy thôi! Chúng ta phải chạy ngay mau lên!”

Yunyun cõng tôi và chạy nước rút. Nhận thấy ý định đó, đám thằn lằn lại tiếp tục khè lửa.

Ngọn lửa không thể với được đến Yunyun. Nhưng lưng của tôi lại là chuyện khác…

“Á á á! Yunyun, lưng của tôi, cái lưng!”

“Đừng cựa quậy nữa! Tui tí nữa thì ngã đấy! Một chút nữa nó sẽ ổn thôi!”

Yunyun điều chỉnh lại bước chân và nói mà không thèm nhìn lại.

“Yunyun! Bọn chúng đang đến, còn nhiều hơn nữa đang đến! Tệ thật rồi. Chạy chạy mau lên!”

“Tui biết rồi! Nên đừng có ôm chặt thế chứ, như thế thì khó chạy lắm đây! A, tui thề! Tui sẽ không bao giờ làm lại cái việc này một lần nào nữa đâu!”

Part 10

Yunyun và tôi trốn thoát được đám thằn lằn và quay về làng. Dân làng chắc hẳn đã nghe thấy âm thanh của Explosion, nên bọn họ trông đang khá nhốn nháo.

Dường như khu rừng vẫn chưa cách ngôi làng đủ xa rồi.

“Ơ! Megumin, Yunyun, hai em ổn chứ? Sao hai em trông tơi tả tả tơi thế? Có chuyện gì xảy ra à?”

Là một tuần tra viên của cái gọi là lực lượng tự vệ, Bukkoroli phát hiện ra chúng tôi.

Đồng phục cả tôi, thứ mà tôi thường mặc như một bộ quần áo thường ngày, nay đã bị thiêu đốt tồi tệ bởi đám thằn lằn.

Mình nên làm gì giờ đây? Mình chỉ có mỗi bộ quần áo này…

“Ugh, bọn em…”

Yunyun, người vẫn đang cõng tôi, đang không biết phải giải thích thế nào.

Tôi bước xuống từ lưng của cậu ta, sử dụng vai của cậu ta để bám vào.

“Bọn em đang luyện cấp trong khu rừng thì đột nhiên đụng độ một Explosion Demon huyền thoại.”

“Hả!?”

Bukkorroli hét lên trong ngạc nhiên.

“Sao cả Yunyun cũng ngạc nhiên nữa thế!?”

“K-không có gì đâu ạ!”

Yunyun, đứa cũng vừa thốt lên cùng với Bukkoroli, nhanh chóng lắc đầu nguầy nguậy.

“Tên Explosion Demon đó đúng như truyền thuyết nói. Nó chắc hẳn là một viên tướng của quân đội Quỷ Vương. Yunyun và em đã chiến đấu với nó anh dũng, nhưng nó vẫn xoay sở và trốn thoát được, nên bọn em đành phải tay trắng quay về.”

“Gì cơ!?… A, thế ra Megumin mệt lử vì hết mana, tay chân không còn tí sức nào đây mà!… Ngay cả một thiên tài với lượng mana khổng lồ như Megumin, cũng trở nên như thế này. Kẻ địch chắc hẳn khá là mạnh nhỉ!”

“Đúng là thế. Thứ đó… chắc hẳn là một ác quỷ! Một nữ ác quỷ với một cơ thể bốc lửa và có sừng nữa!”

“Đừng có chém gió nhiều quá thế chứ…!”

Yunyun thì thầm vào tai tôi trong khi tôi tựa lên vai của cậu ta.

Theo cách này, dù cho sau này mình có bắn bao nhiêu quả Explosion đi nữa, bọn họ cũng sẽ đổ hết tội lên đầu nữ ác ma đó.

Bộ quần áo kha khá của tôi cũng bị cho cháy bươm. Bề ngoài này cũng trông như tôi vừa có một trận chiến vất ả, khiến cho lời tôi nói càng thêm tin cậy.

“Cũng thật tốt khi hai em an toàn trở về. Để phần còn lại cho bọn anh. Về nhà và nghỉ ngơi đi nhé.”

“Vâng… À, nếu anh thấy một vài con Fire Drake có vảy bị băng bao phủ thì hãy xử bọn chúng càng nhanh càng tốt cho em. Bọn chúng rất hung hăng và sẽ gặp rắc rối nếu cứ để như thế đấy ạ!”

“Ah, có phải… Được rồi, anh sẽ xử hết chúng nếu nhìn thấy.”

Tôi giao phó sự trả thù vì cái bộ đồng phục của tôi cho Bukkorroli và nhắc nhở anh ta cẩn thận.

“Con Ác Quỷ Explosion đó mạnh lắm, nên hãy cẩn thận nhé.”

—Dù cho cái nhận vật này nó thậm chí còn không tồn tại.

“À, anh biết rồi… Mà nhân tiện, nó đáng lẽ phải là Detonation Demon chứ, sao lại là Explosion Demon? Cái tên Explosion Demon nghe như nó có thể sử dụng ma pháp Explosion vậy.”

“À, thì… Giữa trận chiến trước đó, đối phương đã sử dụng Explosion để kết thúc…!”

Nghe thấy lời giải thích của tôi, Bukkorroli cười lớn.

“Explosion hử? Hahaha. Cái con quỷ đó đúng là dở hơi mà! Một tướng tá của quân đội Quỷ vương lại đi học cái phép vô tích sự như thế! Anh có nghe rằng chỉ có những Lich bất tử hay những ác quỷ có lẽ sẽ học Explosion cho vui khi bọn chúng có quá nhiều điểm kỹ năng thôi… Nên ngay cả có là như thế, con quỷ đó cũng sẽ không sử dụng Explosion đâu!”

“Đúng-đúng là thế nhỉ.”

Tôi đồng tình với Bukkoroli trong khi tôi cố giữ cho khóe miệng tôi không co giật. Rồi tôi nói với Yunyun cái đứa đang cố kìm lại tiếng cười của y.

“Về nhà mau thôi, Yunyun! Komekko chắc đang chết đói ở nhà rồi!”

Tôi dục Yunyun nhanh chóng rời đi.

“Haizz. Hôm nay tui mệt lắm rồi… Bà bị cấm tuyệt đối sử dụng Explosion một thời gian.”

“…Một thời gian là tầm từng nào! Đến ngày mốt à?”

“Một thời gian nghĩa là một thời gian đấy! Cái gì mà ngày mốt chứ!? Thế là quá sớm rồi đấy!”

“Thế thì khó cho tôi lắm. Nếu tôi mà không dùng Explosion mỗi ngày, tôi sẽ chết mất…”

“Nếu bà mà lộn xộn một lần nữa thôi là tui siết cổ bà luôn đó!”

—Với sự hỗ trợ của Yunyun, cuối cùng tôi cũng về đến nhà. Tôi ngồi tựa lên cánh cửa trong khi nghe cậu ta thuyết giáo.

Thiếu hụt mana. Tôi cảm giác sẽ không di chuyển được tí nào cho đến hết ngày.

Yunyun chắc hẳn cũng muốn mau về nhà, nên cậu ta không cằn nhằn thêm tí nào nữa.

Sau đó Yunyun bẽn lẽn xoay xoay mấy ngón tay và lẩm bẩm.

“Lần nữa, Megumin… Thế thì, mai…”

“Ừm. Đi làm cũng với tôi đi. Tôi không thể tự mình thu hoạch được đống rau củ đó được.”

Yunyun mỉm cười, gật đầu thỏa mãn, và đi về nhà.

Quá dễ đối phó mà. Mình lại càng thêm lo cho cái tương lai về sau của cậu ta.

Tôi ngồi bên cánh cửa và hét vọng vào nhà.

“Komekko! Nee-chan về rồi đây!”

Komekko nghe thấy và nhanh chạy ra.

“NEET Nee-chan về rồi! Nhanh làm đồ ăn đi ạ!”

“Komekko, nee-chan không còn là NEET nữa nhé. Hôm nay chị đã làm việc đấy, nên giờ chị thật sự rất mệt. Cơ thể thì bẩn nữa nên để chị đi tắm trước nhé. Em có thể đun nước giúp chị không?”

“Được ạ!”

Komekko chạy đi để đun nước. Đứa nhóc này hoạt bát quá mà.

Bồn tắm sử dụng mana để nhom lửa.

Ở những nơi khác nó được coi là một vật phẩm ma pháp cao cấp, nhưng trong ngôi làng này nó chỉ là một vật dụng gia đình bình thường.

Nó yêu cầu kha khá mana nhưng cô em gái của tôi có thể sử dụng nó được.

Có lẽ con bé còn sở hữu tài năng thậm chí còn hơn cả mình cũng nên.

Tôi suy ngẫm trong khi nằm dài lên hành lang. Chomosuke di chuyển từ vị trí mặc định ở vai của tôi xuống dưới bụng.

Gần đây, nó đang dần trở nên không sợ trời gì sợ đất hơn rồi.

…Tôi xoa đầu nó. Ngay lúc đó.

“Xin lỗi vì đã làm phiền vào lúc như thế này—Có ai ở đây không?”

Có người đang gõ cửa, và một âm giọng nữ vọng vào từ bên ngoài.

Mình không nhận ra giọng nói này.

“Cửa mở đấy ạ. Xin cứ vào.”

Cánh cửa từ từ mở ra.

Tôi ngồi dậy và nhìn lên người vừa mới nói.

Chị ta tầm hai mươi tuổi.

Một mái tóc đỏ xinh đẹp, bao phủ bởi bụi bẩn như thể chị ta đã đi du ngoạn một thời gian dài. Chị ta ăn mặc như một mạo hiểm giả, cụ thể hơn trông như một pháp sư vậy.

Người phụ nữ này nhìn chằm chằm vào tôi, rồi chầm rãi hạ thấp ánh nhìn—

Khi chị ta thấy Chomosuke đang trên bụng của tôi, đột nhiên chị ta khụy gối trên sàn.

Chị ta cúi đầu xuống trong khi mái tóc thì xõa xuống che hết biểu cảm trên mặt của y.

Mặt của chị ta bị mái tóc che lấp, nên tôi không biết được vẻ mặt của chị ta như thế nào.

Chi ta trong có vẻ đang rất phấn khích. Giọng của y khẽ run run.

“Sau một hành trình dài, cuối cùng thần đã tìm thấy được người! Hỡi chủ nhân vĩ đại!”

GIAO ĐOẠN: CẢNH 1

—Aqua-sama, con sẽ không để cho hắn thoát được đâu!

Alcanretia, thành phố của những dòng nước và suối nước nóng.

Ở ngay giữa trung tâm là một đại thánh đường đứng sừng sững.

Ở nơi này, không một ai ngoài những giáo dân Axis có thể đến gần—

“Tôi có thể giúp gì cho cậu? Cậu đang muốn gia nhập tôn giáo Axis à? Hay là cậu chỉ ở đây để nói chuyện? Cậu trông khá đẹp trai, nên tôi sẽ cho phép cậu đãi tôi một bữa. Nhưng đừng nghĩ tôi là một con đàn bà nhẹ dạ nhé, chỉ một bữa thôi, được chứ?”

“Không, tôi khôg phải ở đây để nói chuyện phiếm. Tôi đến đây để tìm một Healer [Người chữa thương] tham gia vào tổ đội của tôi. Đích đến của tôi là đánh bại Quỷ Vương.”

Người thanh niên kia vừa nói một điều gì đó thật sự kỳ quặc.

“Đúng là một cách mở màn mới mẻ để bắt đầu một cuộc hội thoại nhỉ. Có một quán cafe khá đẹp gần đây, sao không đi đến đó để uống tí gì rồi nói tiếp chuyện này nhỉ. À, tên của tôi là Cecily, nữ tu sĩ xinh đẹp của Đạo Axis.”

“Ehh. Hm, cô Cecily? Tôi đã nói là tôi không đến đây để tán gẫu…”

Rồi, tôi nhận thấy có thứ gì đó đang được gắn ở hông của người thanh niên bảnh bao này.

“Oh. Có phải mang trên hông cậu là một thanh kiếm ma thuật?… Sở hữu một thanh kiếm ma thuật. Cậu là một mạo hiểm giả mạnh mẽ à? Chắc là cậu khá là giàu đây… Chị thích Tokoroten slime. Nó nhầy, nhuyễn, và mềm nên ngon lắm.”

“Ưm, không phải thế… Tôi đến đầy để tìm đồng đội…”

“Nhân tiện, chị thích những thanh niên đẹp trai với ít tuổi hơn chị đây. Hiển nhiên, cả những cô gái xinh xắn nữa! Một người thanh niên trẻ tuổi đẹp trai cùng với thanh kiếm ma thuật như cậu thì lại càng được đánh giá cao hơn đấy nhé!”

“…Không, xin lỗi, thì, xin lỗi vì đã quấy rầy cô…!? Ce-Cecily-san!? Cô có thể bỏ tay ra khỏi người tôi được không?”

Tôi không hiểu vì sao người thanh niên với thanh kiếm ma thuật này lại muốn bỏ chạy.

“Cứ gọi chị là Cecily-nee!”

“Xin lỗi, tôi phải đi… Ce-Cecily-san! Xin hãy thả tay ra. Tôi sẽ đưa cho cô tiền để mua cái Tokorote slime đó nhé!”

Cậu ta nói và cố gỡ tay của tôi ta khỏi cái áo choàng của cậu ta một cách chật vật.

“Chị đây sẽ không để cho một thanh niên đẹp trai dắt kiếm ma thuật thoát dễ thế đâu! Sau khi đặt hàng tất cả tấn Tokoroten Slime hai ngày trước, thì giờ chị phá sản rồi! Nhưng vì nó là phiên bản giới hạn mang hương vị nho, nên cũng đành chịu thôi! Mặc dù chị yêu Tokoroten Slime, nhưng ăn nó hằng ngày đúng vẫn không thể chịu nổi! Chị muốn được ăn đồ ăn rắn! Là một tu sĩ của thánh đường, chị nhận được lương hằng tháng, nhưng thế cũng có nghĩa là chị không thể nhận được quỹ từ thiện của nhà thờ dành cho người nghèo đấy!”

“Tôi biết! Tôi biết rồi! Nên đừng có kéo thắt lưng của tôi nữa! Quần của tôi sẽ tụt mất! Thật sự nó sẽ tụt mất…!”

Cậu thanh niên cuống cuồng giữ chặt lấy tay tôi trong khi tôi giữ lấy cái thắt lưng của cậu ta ngăn không cho cậu ta trốn thoát.

Nhưng cậu ta không chạy đi hay là gỡ tay của tôi ra. Mức độ phản kháng của cậu ta khá yếu.

“E he, Cậu nói thế, nhưng cơ thể của cậu thì thành thật hơn nó muốn đấy! Sao cậu không chống cự thêm nữa!?”

“Bởi-bởi vì một nhà tiên tri ở làng Hồng Ma đã nói với tôi rằng, ‘Cậu sẽ gặp được một tu sĩ từ giáo phái Axis, người sẽ trở thành một người quan trọng liên quan đến số phận của thế giới. Cậu phải bảo vệ được người này bằng mọi giá.’ nếu không thì tôi đã chạy từ đời nào rồi!”

“…Một nhà tiên tri ở làng hồng Ma nói thế ư? Cậu sẽ gặp một tu sĩ xinh đẹp người sẽ rất quan trọng đối với cậu hử? Cô ta sẽ trở thành người cậu phải bảo vệ bằng mọi giá à?”

“Không, nên nói thế nào nhỉ, chi tiết thì có chút khác… Nhà tiên tri đó không có đề cập đến ‘xinh đẹp’ và đó không phải là người ‘quan trọng với tôi’…”

Tôi nắm lấy tay của cậu ta bằng cả hai tay.

Mình sẽ không cho cậu ta thoát đâu.

Chắc chắn là không.

“Ưm, Cecily-san, cô có nghe không thế? Người ấy chỉ nói là ‘Một tu sĩ đạo Axis mà tôi sẽ gặp’; Nó không nhất thiết phải là cô…”

“A…Aqua-sama! Người chắc hẳn đã tặng cho con một người đẹp trai giàu có như thế này khi mà con đang túng tiền! Con thật quá may mắn! Con sẽ để cho hắn ta nuôi và chăm sóc con!”

Cậu thanh niên đó liên hất tay tôi ra và bỏ chạy. Tôi ngay lập tức đuổi theo với tất cả sức mạnh của mình.

—Aqua-sama, con sẽ không để cậu ta thoát đâu!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *