Chương kết

Epilogue

Trước lời thúc dục của người chủ cửa tiệm, tôi ngồi lên cái ghế trong căn phòng tối.

Cửa tiệm này là ngôi nhà bói toán được sở hữu bởi nhà tiên tri, Soketto.

Ngay khi tôi nghĩ rằng mọi chuyện đã được giàn xếp, Soketto đột nhiên gọi tôi lại.

“…Em thật sự đã đụng độ vài vụ rắc rối đấy nhỉ, Megumin.”

Soketto mỉm cười với tôi, người thậm chí còn không biết mình đang làm cái gì ở chốn này.

“Một vài vụ rắc rối” à, chắc là nói đến tôi bị đuổi bởi đám tay sai của Tà Thần, phải không nhỉ?

“…Em nên mua cho cô em gái của em một món đồ chơi đúng nghĩa trong tương lai nhé.”

“!?”

Nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của tôi, Soketto cười vui vẻ.

“Đừng lo lắng, chị sẽ không nói với ai đâu. Nhà tiên tri thường rất kín miệng mà, được chứ? Mà chị không gọi em đến đây để nói về việc này.”

Chị ấy giơ một tay lên quả cầu pha lê. Tôi thở dài một cách nặng nề.

“Thế, sao chị lại gọi em đến đây vậy? À, hay là về lão Bukkoroli ạ? Có phải gã đó lại làm cái gì đó ngu ngốc nữa không ạ? Dù là em biết tên NEET đó, làm ơn đừng trút giận lên đầu em nhé.”

“Không. Cậu ta thỉnh thoảng có đi bộ quanh cửa hàng của chị, nhưng nó cũng không phiền phức đến mức đó.”

Soketto vẫy gọi tôi với tay của chị ấy, ra hiệu muốn tôi lại gần hơn.

“Hôm nay…Chị muốn tiên tri về tương lai của em.”

Soketto mỉm cười.

“Tiên tri? Tiên tri cái gì ạ? Em không có hứng thú với mấy vấn đề tình cảm đâu ạ.”

“A. đáng tiếc thật đó. Nhưng không phải nó đâu. Chị chỉ muốn xem em sẽ đạt được những gì trong tương lai thôi. Dựa và trực giác của nhà tiên tri, chị nghĩ em sẽ đạt được một kỳ công phi thường đấy.”

“Vì tò mò ư? Được rồi, ổn thôi ạ. Nhưng nếu chị nhìn thấy bất kỳ cái gì mà không may mắn ấy, xin đừng nói cho em biết nhé.”

“Hehe, tương lai có thể thay đổi mà. Giúp em tránh khỏi những điều rủi ro trong tương lai là một phần công việc của chị đấy.”

Soketto vui vẻ đổ mana của chị ấy vào quả cầu pha lê.

“…Hừm. Trước tiên, em dự định rời khỏi làng và hướng đến một thành phố gọi là Axel. Vậy ra là như thế. em sẽ đụng độ mọi thể loại rắc rối ở đó, và cuối cùng gặp được những đồng đội tốt. Những người đó thật sự tuyệt vời…tuyệt….vời…? Hả, chuyện này, những người đó, có nhân cách khôn ngoan rất tuyệt vời…Á, ể…? Người thanh niên này…ugh…”

“Cái gì thế ạ!? Chị tiếp tục nói đi chứ, giờ là em rất bận tâm đấy! Đồng đội của em là ai vậy? Bọn họ tuyệt vời, được tôn trọng, và rất dịu dàng, đúng không ạ?”

Soketto-san im lặng lảng mặt đi chỗ khác.

“Đưa ra những gợi ý để tránh những thứ kém may mắn trong tương lai là việc của chị, đúng không ạ!? Chị hãy nói hết ra đi chứ!”

Tôi tóm lấy vai của Soketto-san và lắc nó. Đột nhiên, biểu cảm của chị ấy thay đổi.

“…Cái này, heh. Thực sự, Megumn rất may mắn khi gặp được những người đồng đội như thế đấy.”

“Thế là sao ạ!? Chị nói tương lai có thể thay đổi, phải không? Giờ em có nên nghĩ lại việc có nên đi đến Axel hay là không đây…!”

Soketto mỉm cười cay đắng và nói với tôi.

“Nếu tương lai thay đổi thì sẽ không có gì tốt đẹp cả. Ừm, chị giờ sẽ không nói điều gì với em đâu.”

“Làm ơn nói cho em biết đi chứ! Em thật sự quan tâm đến nó rồi đấy!”

Soketto lờ đi câu hỏi của tôi, mà chỉ đơn giản là mỉm cười vui vẻ.

“…Tất cả các em sẽ hoàn thành một nhiệm vụ tuyệt vời. Sau chuyện đó, các em sẽ quay trở lại làng Hồng Ma vì một thảm họa nào đấy, và cái này chắc hẳn có liên quan đến em và những người đồng đội của em.”

“Lời tiên tri này có vẻ quá trừu tượng…Em có nghe rằng phép tiên tri của Seketto-san rất cụ thể và chính xác mà.”

Soketto-san lại mỉm cười cay đắng và nhún vai.

“Thảm họa của làng Hồng Ma cũng có dính dáng đến chị nữa. Một nhà tiên tri có thể không bao giờ được tiên đoán những điều liên quan đến chính bản thân cô ấy. Nếu một sự kiện có dính dáng đến chị, viên pha lê sẽ không thể thấy bất cứ điều gì cả.”

Chị ấy chạm nhẹ vào bề mặt của quả cầu thủy tinh.

Nếu một người có thể dự đoán được tương lai của chính mình, thì một nhà tiên tri có thể làm bất cứ việc gì cô ấy muốn và thay đổi tương lai cho phù hợp. Nhưng dường như thực tế không đơn giản như vậy nhỉ.

Một thảm họa liên quan đến Soketto…

Cuộc hỗn loạn lần này, hay là những thứ nguy hiểm khác được phong ấn—Đơn giản là có quá nhiều những mối nguy tiềm ẩn và không có đủ manh mối.

“Có thể nào là cuộc xâm lăng của quân đoàn Quỷ Vương không? Đúng thế, Bukkoroli thậm chí còn tập hợp đám NEET lại thành một cái đội gì gì đấy mà.”

Chị ấy chắc đang nhắc đến thứ gọi là Đơn vị du kích chống quân đội Quỷ Vường.

…Khoan!

Khi mà Soketto thử tiên tri về tình yêu tương lai của Bukkoroli, quả cầu pha lê cũng không hiện lên gì cả.

Nếu nó liên quan đến chính Soketto, quả cầu pha lên sẽ không hiện lên điều gì…

“Bukkoroli không phải là một người xấu. Thật tốt nếu cậu ta tìm được một công việc. Và đổi luôn cái thói quen kỳ lạ đi bám đuôi người khác kia. Rồi người định mệnh của cậu ấy chắc sẽ xuất hiện thôi…Megumin, sao thế? Sao đột nhiên em lại cười tươi rói vậy?”

“Không, không có gì đâu. Em chỉ cảm thấy đúng là không có xứng gì hết.”

“Xứng?”

—Sau khi nghe thấy lời của tôi, Soketto nghiêng đầu trong hoang mang.

“Dù sao, chị có thể nói em điều này. Hãy trông chờ vào cuộc sống của em ở Axel…Nghe này, dù em có phải chịu một vài trò quấy rối tình dục, đừng làm quá nó lên nhé.”

“Em sẽ bị quấy rối bởi ai cơ ạ? Có phải đồng đội của em sẽ quấy rối em không vậy!? Ơ, liệu bọn họ có thật sự được coi là những người đồng đội tuyệt vời không vậy chứ!?”

—Sau khi tôi rời khỏi cửa tiệm tiên tri, Chomosuke chọc móng của nó lên vai tôi, đung đưa qua lại.

Mặc dù móng của nó khiến tôi có chút nhói, cũng không hẳn là quá không thoải mái.

Ngay trước khi tôi bắt đầu chuyến hành trình, đột nhiên mình lại nhận được mấy tin không mấy dễ chịu như này à.

Có lẽ ở lại làng làm một NEET cũng không tệ…

“Được rồi, trước tiên mình phải ở lại làng để chuẩn bị tiền cho chuyến hành trình. Mình có thể nghĩ về nó sau.”

Tôi cố hết sức tự thuyết phục bản thân và cõng Chomosuke trên vai.

Nếu mình gặp những đồng đội đáng xấu hổ, mình cứ đá bọn họ đi thôi. Chuyện nên là như thế.

—Đích đến của tôi đã được nhân đôi.

Đầu tiên, là để cho Onee-san ấy được chiêm ngưỡng phép Explosion của mình.

Và cái còn lại—

Thế giới này tồn tại vô số những con quái vật, tội phạm và thậm chí còn có ác quỷ.

Mình muốn chứng tỏ với những tồn tại hùng mạnh đó.

Chứng tỏ rằng mình, người lĩnh hội được phép Explosion, là mạnh nhất.

Kể cả đối thủ có là Tà Thần hay là Quỷ Vương đi chăng nữa—

Vì lí do nào đó, Chomosuke run rẩy trong tay tôi.

Tôi giữ Chomosuke thẳng đứng và để cho đôi mắt đỏ thẫm của tôi bùng lên.

Đúng thế, đứng trên những tồn tại đó, mình sẽ giáng phép Explosion của mình xuống—!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *