Chương 3: Hãy trừng trị tên hôn phu xấc xược này!

Phần một

Đây là cách những nơi khác gọi quốc gia này.

Cường quốc của những casino, Elroad.

Đặt chân đến thủ đô của nước láng giềng Elroad, chúng tôi bị choáng ngợp bởi sự nhộn nhịp và các hoạt động trên đường phố.

“Nè Kazuma, lượng người ở đây xấp xỉ cỡ Axel hồi lễ hội đó, họ kiếm chừng này người ở đâu nhỉ!?”

Xe ngựa của chúng tôi tiến lên dọc trục đường chính với tốc độ như đi bộ, và Aqua, đứa đang háo hức cả lên sau khi thấy cơ ngơi là người, đã lách lên chỗ ghế lái. Nhỏ đảo mắt ra khắp nơi trong khi nhặng xị cả lên, rồi tự cười khúc khích mỗi khi có người đi ngang.

“Nè Aqua, chúng ta đang bí mật di chuyển đó, thế nên cô đừng có thu hút sự chú ý nhiều đến thế được không hả? Đừng quên ta tới đây để làm gì được chứ?”

Tôi nhắc lại với cô ta để đề phòng, nhưng Aqua đã dán dính mắt vào mấy quầy hàng ven đường rồi.

Nhưng không phải tôi không hiểu cảm xúc của nhỏ này.

Lấy Nhật Bản ra để so sánh thì, tôi có thể nói nơi này bận rộn như ngã tư đi bộ ở Shibuya.

So với Trái Đất, dân số của thế giới này có hơi hụt một chút.

Nếu ở đây vẫn có nhiều người thế này mặc cho việc đó thì, có nghĩa là…

“Đây là một chiến dịch quảng bá để khiến thủ đô trông như vô cùng tấp nập bận rộn. Nhìn xem, có thấy tên ở góc đường kia không? Tôi khá chắc anh ta mới quẹo một vòng và quay lại, có nghĩa là anh ta chỉ là một diễn viên thôi. Tôi khá chắc là anh ta được thuê để đi loanh quanh vô nghĩa như thế đấy.”

“Như mong đợi từ kĩ năng quan sát của Kazuma-san. Tôi cũng thấy hơi lạ nữa đó nha, ý tôi là, nếu cảnh này là thật thì, không phải nơi đóng đô của ta, Axel, chả khác gì một vùng quê hẻo lánh sao?”

Trong khi Aqua và tôi trò chuyện rôm rả, Darkness trông như vừa đỏ mặt lên một tí.

“Hai người làm ơn ngưng nói nhảm và im lặng chút đi. Tôi không chịu nổi việc bị xem như một kẻ hai lúa đâu.”

Mà, cũng trả trách được nếu Darkness nghĩ chúng tôi là đám hai lúa nhỉ.

Dù sao thì, mấy gian hàng trên đường toàn mấy món ăn tụi tôi chưa thấy bao giờ, còn mấy thương nhân và chủ quán thì cứ lên giọng mãi vì không muốn bị người khác lấn át.

Cũng có vẻ là chỗ ở của cả lũ đã được lo liệu từ trước. Cỗ xe của chúng tôi dừng chân ngay trước một tòa nhà khổng lồ nhìn ra đường cái.

“Giờ thì, đây là khách sạn được chuẩn bị cho chúng ta. Mọi người nên về phòng dọn hành lí đi. Iris sẽ gặp hoàng tử vào sáng mai, thế nên hôm nay, ta có thể tranh thủ đi ngắm cảnh và nghỉ ngơi sau chuyến đi.”

Sau khi để xe ngựa lại cho một nhân viên khách sạn, Darkness đã giải thích như vậy.

Trong khi cả nhóm đều hào hứng, Iris lắc đầu.

“Em cần chuẩn bị cho cuộc gặp ngày mai… vì đây là lần đầu em gặp vị hoàng tử đó, em có hơi lo một chút. Có lẽ đó là lý do giờ em hơi stress. Em sẽ nghỉ lại khách sạn, thế nên mọi người cứ tự nhiên đi ngắm cảnh đi ạ.”

Nói đoạn, em ấy lấy hành lý của mình.

“Iris-sama, không phải em rất mong chờ chuyến đi này hay sao? Vì bọn này là vệ sĩ của em nên là, để em lại thế này có hơi…”

“M-, Mọi người không thể làm vậy! Xin hãy đi và thư giãn đi ạ. Vì ta đã đi một quãng đường dài tới đất nước của casino này rồi, em sẽ không yên tâm nghỉ ngơi được nếu mọi người phải ở mãi trong khách sạn vì em đâu!”

“Coi nào Darkness, Iris đã nói vậy rồi, thế nên ta hãy cùng đi xả stress và thư giãn ha được không?”

“u….. R, Rồi…”

Khi Iris nở một nụ cười thân thiện, Darkness, người vẫn còn lưỡng lự khi bỏ em ấy ở lại, có vẻ đã bị thuyết phục bởi quyết tâm giấu kín nhưng vô cùng mạnh mẽ trong ánh mắt Iris, và ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi sắp đặt hành lý trong phòng mình—

“Casino! Tới mấy casinos trước đi! Sau khi thắng lớn, ta có thể lấy tiền làm một bữa linh đình! Tôi cá là ở đây họ cũng có bán mấy món sake đắt tiền nữa đó!”

“Không, ta nên tới tiệm vũ khí và áo giáp trước chứ! Em chắc ta sẽ tìm ra một cây trượng siêu mạnh hợp với em mà!”

Chúng tôi lập tức xuống đường.

“Mmp, có thật sự ổn khi ta để Iris-sama một mình như thế không…”

Chỉ Darkness là còn hơi khó xử.

Với tôi, có vẻ là Iris rất mong cuộc gặp lần này thành công.

Để chuẩn bị cho ngày mai, con bé gác chuyện đi chơi lại. Ngay lúc này đây em nó chắc cũng đang một mình tập thử cuộc gặp trong đầu.

Mà giờ tỏ ra lo lắng quá cũng chỉ tổ phản tác dụng thôi. Chút nữa tôi sẽ đi mua cho em ấy một món quà vậy.

Tuy nhiên, kể cả tôi có nói thế thì…

“Như mọi khi, hai người chả bao giờ đồng ý về thứ gì được nhỉ. Vì đã tới đây rồi, hay ta đi thăm quan xung quanh trước đi? Có rất hiều thứ để xem hồi ở Làng Hồng Ma, thế nên tôi chắc là ở thị trấn này cũng…”

Sẽ có rất nhiều thắng cảnh độc lạ, dĩ nhiên rồi.

––Ngay khi tôi định nói thế.

“Oho? Mấy em mạo hiểm giả mới đẹp làm sao. Nè, onee-san tóc vàng kia ơi, sao không bỏ thằng chán ngắt ấy đi và lại đây với tụi anh nào?”

“Đúng thiệt, họ đẹp thiệt đó! Mà tao thích onee-san tóc xanh kia hơn!”

“Còn tao là cô bé tóc đen mắt đỏ xinh gái kia …”

Ngắn gọn thì, chúng là một đám ba người trông khá nông cạn và phóng khoáng.

Nhìn bề ngoài thì, chúng hơn tôi khoảng một-hai tuổi.

Mặc trang phục đặc trưng của một thành phố lớn, cả ba nhìn sang chúng tôi với nụ cười khả ố trên mặt.

Dáng vóc của chúng hơi tệ, nên chúng cho ta cảm giác một đám được cưng chiều tới thành phố chơi ấy.

Còn về phần ba người đồng hành vừa bị chúng gọi thì …

“““?”””

Họ nhìn quanh, tìm những cô nàng giống với những gì lũ kia vừa nhắc đến.

…Cuối cùng, bọn họ cũng nhận ra mấy gã này nói về mình.

“““!?”””

Cả ba bắt đầu hành xử bối rối và rất đáng nghi.

Darkness vội quay lưng và nghịch tóc, còn Megumin thì bắt đầu phủi bụi – đã tích tụ trong chuyến hành trình – khỏi áo choàng.

Và rồi Aqua mở mồm.

“Nè mấy anh đằng kia, mấy anh mới bảo tụi tôi xinh hả? Mấy anh mới nói chúng tôi đẹp hả? Nói lại lần nữa đi!”

…………

Là do không có thanh niên nào ở Axel đủ nhân từ để nói thế với đám đó sao.

Vậy tôi đoán họ cũng muốn người ta lâu lâu khen dung mạo của mình nhỉ …

Nhìn cảnh cả lũ sốc khi bị nhầm là mấy cô nàng xinh đẹp hạng nhất, tôi khóc mất.

“Eh…. Mấy onee-sans rất đẹp và ừm… mấy cô có muốn đi với tụi này không, um…”

Một thanh niên lên tiếng. Thế ra đám đó mới là bên bị sốc bởi phản ứng của Aqua à?

Nghe xong, Aqua và cả hội chụm lại thành một vòng tròn.

Và rồi, cả đám bắt đầu họp nội bộ.

Cuối cùng, Megumin – có vẻ là đại diện cho cả ba – bước đến.

“Về cơ bản, ba người các anh đang nói là – ‘Nếu các anh có thể đi hẹn hò với một cô nàng siêu đẹp gái như em và hai cô nàng xinh đẹp này, bọn này sẵn sàng đặt cược tất cả tài sản và mạng sống của mình. Thế nên, sao ta không đi hẹn hò em nhỉ?’ – Ý mấy anh là thế phải không?”

“““Không đến thế đâu.”””

Cả ba lập tức phản pháo.

…………!

Tôi nhận ra.

Tôi đã nhận ra.

Đây là thủ đô của vương quốc tài chính, quốc gia của các casino.

Dĩ nhiên, tôi muốn được đi đây đó xả stress.

Nhưng nếu ba cô nhóc phiền phức này theo tôi thì sao?

Nghĩ đi Satou Kazuma, nghĩ đi. Còn lâu ba đứa này mới không gây chuyện.

Và cuối cùng, gánh nặng giải quyết mấy vụ đó sẽ đổ hết lên tôi.

Tuy nhiên nếu không phải là tôi ở đó khi vấn đề xảy ra, mà thay vào đó, là ba gã này thì sao,?

…………

“Nè… Lẽ nào tụi mình lỡ hốt phải một đám có vấn đề không?”

“Oi… không phải hơi tệ rồi sao? Chúng ta tới tận đây để ngắm cảnh, nhưng không phải ta đang vung tay hơi quá với ván này sao?”

“K-, Không, nhưng dù họ có hơi kì quặc, họ đẹp đến THẾ đấy, tụi mày à?”

Khi ba gã bắt đầu bàn bạc, bọn Aqua đi lại chỗ tôi.

Bộ mặt chiến thắng đầy tự phụ của họ làm tôi hơi bị khó chịu rồi à.

“Nè Kazuma, anh tính sao đây? Tôi thấy hơi lưỡng lự trong vụ này đó? Tôi được gọi là một cô nàng xinh đẹp, và họ còn muốn hẹn hò với tụi tôi nữa. Dù vậy Kazuma, việc bị gọi là ‘nhàm chán’ bởi họ chắc anh cũng quen rồi nhỉ, đúng không? Mà, tôi mong anh sẽ nhận ra rằng quả là một phước lành khi được chung nhóm với những cô gái xinh đẹp như bọn tôi, vì nếu không thì, những đồng đội quan trọng của anh có thể đi theo mấy gã này đó anh biết không?”

“Cứ triển đi.”

““““““Eh””””””

Nghe tôi nói ‘triển đi”, không chỉ hội Aqua, mà cả ba gã kia cũng đứng hình.

“…Uhm, nè Kazuma. Vừa nãy, chuyện gì…”

Sự bất an hiện ra trong giọng của Aqua.

Mấy người này đều là mạo hiểm giả cấp cao cả nhỉ.

Tôi không nghĩ khả năng của họ thua vài ông anh bình thường này đâu nhỉ. Dù sao thì, tôi cũng chả có quyền gi về người mấy gã này chọn đi hẹn hò cả.

Đúng hơn là, tôi đã đẩy hội đó sang cho lũ kia trong hôm nay rồi. Tôi vui vẻ nói.

“Tôi nói là ‘cứ triển đi’. Ý tôi là, tôi cũng có phải mẹ mấy cô đâu. Tôi không muốn tốn cả ngày trông trẻ đâu. Tôi thà dành thời gian thư giãn còn hơn. Tôi thật sự không nghĩ lâu lâu muốn làm thế là có tội lỗi gì đâu.”

“““Huh-”””

Nghe mấy lời bất ngờ của tôi , hội Aqua phát ra một tiếng kì lạ.

“…Oi, gã ta mới nói ‘trông trẻ’ phải không?”

Nghe đoạn, một gã trong bọn kia lẩm bẩm.

Và, Megumin, với điệu bộ có gì đó hơi lúng túng—

“Chờ đã Kazuma, tự nhiên anh lại nói gì thế hả! Nghe cho kĩ nè, được chứ? Tôi sẽ… Không, bọn tôi sẽ đi chơi bời với mấy tên này đó. Anh không thấy ghen tị hay buồn rầu gì sao…?”

“Một chút cũng không.”

“Anh nói cứ như không có gì xảy ra hết sao!”

Megumin có vẻ hơi sốc. Mà, cả hai lâu lâu lại có vài khoảnh khắc tuyệt mỹ, nhưng có phải chúng tôi đang hẹn hò hay gì đâu nào.

Đằng nào thì, tôi cũng chả có quyền nói gì cả vì mấy thứ tuôn ra từ mồm tôi toàn là Iris với Iris thôi mà nhỉ.

Rồi, Darkness từ tốn đặt tay lên vai Megumin.

“Chờ đã Megumin. Em cũng nên biết tên này là loại hay dối lòng chứ, phải không nè? Fufu, phải, cậu ta hẳn là loại tsundere cổ điển rồi.”

Rồi cô ta trưng ra một nụ cười khả ố về phía tôi.

“Nè Kazuma, trong mấy trường hợp thế này sao anh không thật thà chút đi? Anh sẽ được đi chơi với một mỹ nữ như tôi, người lúc nào cũng bị tán tỉnh thế này đấy anh biết không? Có muốn thử khoác tay với tôi không? Anh còn có thể “vô tình” huých được vếu tôi nữa đó…”

“Tôi xin kiếu. Ý tôi là, cơ thể cô toàn cơ bắp là cơ bắp với lại ngực cô chắc cũng cứng không thua thép đâu.”

“Ehh-!?”

Bơ đi Darkness, người có vẻ vừa bị sốc nặng, mấy gã kia lại hội ý riêng.

“Oi, tụi mày nghĩ sao? Thằng ấy tởm thì tởm thật, nhưng tao không thể không thấy thôn thốn trong vụ này.”

“Ngừng thôi. Vì chúng ta tới để tham quan, tao nghĩ tốt nhất là không nên làm gì kì quặc…”

“M-, Mày nói đúng. Người xưa có câu ‘Đã qua rồi thì cho qua luôn… thế nên bỏ cuộc thôi… ah, dù là họ đẹp thiệt, tiếc thật…. U-, Ừm! Bọn tôi có nơi cần phải đ…”

Trước khi ba tên kia kịp thoát, tôi mạnh tay kéo chúng lại.

“Mấy anh nói muốn đi hẹn hò với đồng đội của tôi, phải không?”

Nghe tôi nói, một tên trong bọn nhíu mày, và di chuyển để đẩy tay tôi ra…

…Nhưng không có tác dụng.

“Hả? Ah-… O-, Owowow…! À, tôi xin lỗi, tôi chém hơi lố. Là lỗi bọn tôi khi thử cưa bạn cậu ! Là lỗi của tôi khi bảo cậu chán ngắt! Bọn tôi xin kiếu trước đây nên là -!”

Tôi là một mạo hiểm giả có cấp độ tương đối.

Vì chỉ số của tôi đã lên, sức mạnh của tôi sẽ không thua một người thường được.

“Không không, không sao đâu, mọi chuyển ổn cả mà. Ba cô nàng đồng hành cùng tôi đúng là đẹp thật nhỉ? Ừm, ừm, tôi hiểu mà, rất hiểu.”

“H-, Huh…”

Ba tên ấy nhìn tôi như thể tôi là một gã kì quặc đáng ngờ, và không thể dấu đi sự lo lắng.

Nói bằng giọng khẽ, tôi tiếp tục.

“Mấy chú thấy onee-chan tóc vàng mặc giáp kia chứ? Cô ta không có giáp còn tuyệt hơn nữa đó nha? Ý tôi là, nhìn vòng eo đấy đi mấy chú!”

Nghe tôi nói, cả lũ nuốt nước bọt.

Tới cả ba tên, tôi tiếp tục.

“Còn onee-chan tóc xanh kia thích uống sake lắm đó? Nếu mua cho cô ta rượu, cổ sẽ vui lắm luôn đó.”

Và rồi, tôi nhìn thẳng vào mắt cả ba, và lên tiếng.

“Còn cô bé tóc đen thì… Ừm, mấy chú biết không, con bé có nuôi mèo, thế nên hẳn cô nhóc cũng thích mấy thứ dễ thương lắm. Cô nàng chắc sẽ vui nếu mấy người đưa ẻm tới mấy chỗ có thể xem vài con thú dễ thương đấy.”

Cả ba tên đồng loạt gật đầu.

“““V-, Vậy, bọn này xin được nhận lòng thành của anh……”””

Quay mặt khỏi ba tên kia, lúc này đang cười khúc khích với nhau trong khi thái độ cũng dịu hẳn, tôi vẫy tay ‘tạm biệt’ Aqua và đồng bọn.

“Vậy mọi người, hẹn gặp sau nha. Cứ thoải mái vui chơi xả stress cả ngày hôm nay đi nhé? Nói thế chứ. Mai đừng có gây thêm rắc rối cho tôi đấy, được chứ? Dù sao thì, hôm nay mấy cô muốn làm gì thì làm mà.”

“““Eh-”””

Nghe tôi nói xong, sự lo lắng của ba thanh niên liền trở lại.

Hội Aqua quay sang nói với chúng.

“Nghe kĩ đây? Chị đây không đem theo tiền đâu, được chứ? Tuy nhiên, Aqua-san đại nhân đây sẽ không nhận sake rẻ tiền đâu đấy rõ chưa?”

Đáp lại, một tên trong hội dùng tay vỗ ngực.

“C-, Cứ để đó cho tôi! Cả ba chúng tôi có nhiều tiền lắm, dù sao thì, họ hàng của bọn này đều thuộc tầng lớp thượng lưu mà. Nếu cần, các cô còn có thể để mọi chi phí trong thành phố này lại cho bọn tôi nữa là!”

Hắn nói rồi.

Tôi, người đã nghe thấy rất rõ ràng—

“Vậy thì, mọi người, xin cứ tận hưởng đi nhé. Tôi cũng sẽ đi thư giãn đây, thế nên xin để họ lại cho ba người, Đừng thử bỏ rơi bạn đồng hành của tôi, hay trốn tránh trách nhiệm đấy, được chứ?

Nói đoạn, tôi quay lưng đi…

“C-, Cậu còn tính đẩy mong đợi của tôi đến đâu nữa chứ … Cái lúc cậu trông như không giả vờ gì cả, hay đúng hơn là, nói một cách hoàn toàn nghiêm túc, thật sự tôi không chịu nổi. Tôi không thể không thấy lạnh cả gáy được… Đây chỉ lại là một trò đùa của cậu nữa thôi phải không? Chỉ là giả bộ thôi, đúng không? …Nè, mấy anh, chỉ để cảnh báo thôi, nhưng đừng có thử làm gì kì quặc với tụi này đấy. Bằng không, chả ai biết cái gã được gọi là “tên thô thiển” ở thị trấn khởi đầu, Axel, sẽ làm gì các anh đâu?”

“““Eh”””

Darkness vừa nói vài thứ khá vô lễ về tôi ở sau lưng.

“Phải đó. Xét thái độ đã cho phép ảnh bỏ rơi những mỹ nhân yếu đuối chúng tôi không ngần ngại, mấy anh nghĩ hắn là loại người gì nào? Nếu không lo cho tụi này chu đáo, anh ta sẽ ra tay đó. Trông thế thôi chứ, ảnh có thể đột nhập một biệt thự quý tộc được canh phòng cẩn thận, rồi bắn tỉa mục tiêu từ xa đó. Nếu bị ảnh xem là kẻ thù, mấy anh đừng hòng ngủ ngon.”

“““!”””

Này, dừng ngay coi.

“Nè, hai người đừng nói xấu cậu ta thế chứ! Kazuma cũng đâu ác tới vậy. Đúng là cậu ta từng thổi tung biệt thự một nhân vật máu mặt rồi bị gọi là kẻ phản quốc, và vụ cậu ta bị cấm vào thủ đô vì mấy rắc rối mình gây ra cũng đúng luôn, nhưng mà …”

Nè Aqua, có cố gắng cơ mà đàng hoàng tí được không.

Cô nói xong thì cũng hết người tiếp lời đó, nên là cố cho đàng hoàng dùm đi!

“““………”””

Ba gã chỉ biết đáp lại bằng sự im lặng, chầm chậm quay đầu về phía tôi….

“…Uhm, thật ra, tôi nghĩ bọn này xin kiếu vậy, tôi không muốn quen biết mấy tay… Ahhh-!? Hắn chạy rồi~!”

Một gã trong bọn nói gì đó với tôi.

“““Hắn chạy kìa! Hắn ta bỏ tụi mình lại rồi!”””

Ngoài ra, tôi bỏ lại hội Aqua, người la hét gì đó, và phóng qua các cung đường của Elroad!

Phần 2

Đây là lần đầu tôi ra nước ngoài từ khi tới thế giới này. Không những thế, đô thị này khiến mấy thị trấn tôi từng tới không khác gì mấy vùng quê.

Tôi, tại vương quốc Elroad—

“Kết thúc rồi! Nhận lấy!”

“Đùa saoooo!”

““““““““OOOOHHH-!””””””””

Tham gia một giải bài vào những giây cuối, giờ tôi đang đều đặn thăng hạng.

“Hắn là thần thánh phương nào thế?”

“Tôi chưa gặp hắn bao giờ, nhưng không lý nào một kẻ lão luyện thế này vô danh!”

Quan sát chuỗi thắng của tôi từ xa, đám khán giả bắt đầu nhốn nháo.

“Đường tấn công mãnh liệt và không khoan nhượng ấy… không phải anh giống ‘Katarina quân Đen’ trong lời đồn lắm sao?”

“Sao, huyền thoại đó ư!? Không, nghe bảo ‘Katarina quân Đen’ là nữ mà…”

‘Katarina quân Đen’ là kẻ quái nào?

“Khoan, nhìn cách cậu ta dùng bài bẫy đi. Cậu ta có thể là ‘Kroad Kẻ Toan tính…”

“Phải. Tôi không nghĩ ra ai khác ngoài ‘Kroad Kẻ Toan tính’ lại dùng bẫy theo cách đó cả…”

Vâng, nhưng ‘Kroad Kẻ Toan tính” là tên quái nào?

Đây là dị giới nơi những mạo hiểm giả nổi tiếng có các biệt danh.

Nên chắc cũng không lạ gì khi các tay chơi nổi danh cũng có danh xưng.

Hồi ở bên kia, đám cày game online chung với tôi cũng gọi tôi bằng mấy tên kiểu đó.

Ờ, ‘Thằng khốn ăn may Kazuma-san’ với ‘Chúa tể loài Linh Cẩu Kazuma-san’(Trans: Kill-steal ấy :v) hay vài cái tên tợm lợm khác…

…Trong khi tôi mải suy nghĩ, một quý cô đến trước mặt tôi.

“Cậu là đối thủ của tôi sao? Fufu, tôi chưa thấy cậu bao giờ cả. Trông thì cậu có vẻ rút bài rất giỏi, nhưng đây không phải là trò chỉ cần may mắn là thắng được đâu đấy? Phải, nó là một trò chơi của mưu trí và chiến lược. Cậu có thể hạ đám lâu nhâu chỉ bằng may mắn, nhưng đối mặt với tôi– kẻ đã có biệt danh – cậu sẽ sớm nhận thất bại thôi.”

Tôi sẽ không nói mấy thứ như ‘Không phải mang biệt danh thì ngại lắm sao?’ hay mấy câu phản pháo chuẩn men khác đâu.

Dù sao thì, tôi, là một bài thủ, cũng lâu rồi mới thấy phấn khích thế này.

“Chuỗi trận thắng của cậu sẽ kết thúc tại đây, bởi tay ‘Marinaise Tường Sắt này’.

Marinaise Tường Sắt.

Bà chị trông rõ ràng là lớn tuổi hơn tôi ấy, công bố biệt danh của mình không chút xấu hổ, nở một nụ cười táo tợn, và rút bài—!

—Trong khi đi dạo dọc đường và nhìn sang khung cảnh mới mẻ xung quanh, tôi phát hiện một nơi chốc chốc lại vang lên tiếng hò reo. Trong một khắc tò mò, tôi tiến vào trong căn nhà.

Sau khi nhìn quanh với tư cách khan giả một lúc, tôi nhận ra trò card game họ đang chơi khá giống một trò khá nổi mà mình hay chơi, và quyết định tham gia ngay trước giờ G.

Những người Nhật bị chuyển đến thế giới này hẳn đã truyền bá nó.

Là một người yêu thích và có chút kinh nghiệm; ngoài bộ cơ bản, tôi cũng mua cả vài cái premium pack để bóc vài card hiếm.

Tôi, kẻ đã tạo ra một bộ bài đầy tai tiếng và kinh tởm và bị cấm luôn ở Nhật—

“—Lượt ta! Lượt ta! Mãi mãi và mãi mãi sẽ là lượt của mình ta thôi!!” (Trans: Cái này nghe quen quen :?)

“Ác quỷ! Gã này là thứ gì vậy? Combo quà tàn bạo! Kết quả đã định luôn rồi!”

“Overkill cũng vừa vừa thôi chứ! Sao hắn phải cố tiếp tới thế chứ! Không phải người thắng đã quá rõ ràng sao!?”

“Oi, ‘Marinaise Tường Sắt khóc rồi kìa! Ai ngăn hắn lại đi!”

Quay lưng lại phía khán giả, tôi tiếp tục đắm chìm trong game đầy hoài niệm này.

“Xin hãy kết thúc đi mà. Tôi xin lỗi vì ban nãy đã xấc xược mà.”

Onee-san mà tôi đã kết liễu mà không cho chị ấy làm gì cả, khóc mếu máo xin lỗi.

“Trận đấu tuyệt lắm. Lần sau lại tiếp nhé.” (Câu này Kazuma chép của Judai/Jaden bên GX ý)

“Không bao giờ. Làm ơn tha cho tôi đi.”

Tôi tính xin bắt tay sau trận đấu, nhưng thay vào đó, lại được dúi đầy tiền cược cho trận đấu này.

Phải, đây là đất nước của các casino, Elroad.

Kể cả một trò chơi đơn giản cũng sẽ dính đến cờ bạc.

Sau khi bà chị kia đi, tôi khí thế hét lên với mọi người trong căn nhà.

“Người tiếp theo!”

––Vài tiếng sau.

Sau chuỗi thắng không hồi kết, tôi rời căn nhà, và đến nơi tiếp theo.

Tôi không có điểm đến cụ thể nào cả, nhưng khám phá một thị trấn chưa biết khiến tôi hào hứng cả lên.

Trong khi lắc lắc chiếc túi – giờ – có thể xem là khá nặng trong sung sướng, tôi bắt đầu thấy hơi đói. Thế là tôi quyết định tìm một cửa hiệu phù hợp xung quanh—

“Kyaa-! Ai đó giúp với—! Có người sắp biến thành xác ướp trong bể tắm cát rồi! Có ai dùng được phép hồi phục không ạ!?”

Thấy một hiệu pasta, tôi quyết định dừng lại ăn trưa.

“Kính chào quý khách, ngài đi một mình ạ? Nếu là vậy, xin hãy lựa chỗ mình thích ngay quầy ạ—”

Ngỗi chỗ cạnh quầy bar được người hầu bàn chỉ đến, tôi gọi vài món thích hợp.

Trong lúc thong thả chờ món của mình, giọng nói vài gã ở một bàn gần đó bang lên.

“Chà, hôm nay quả là một ngày bội thu! Uống vì Elroad!”

“Chú nói phải. Với cảnh kinh doanh tiến triển thuận lợi thế này, việc gì có vẻ cũng chạy ngon lành cả. Ta đã lo khi nghe tin bệ hạ sẽ lên đường công du ngoại giao một thời gian dài, nhưng mèn ơi, không phải hoàng tử được việc hơn chúng ta nghĩ sao?”

…Hm?

Tôi nghe bảo nước này đang gặp khủng hoảng kinh tế mà. Họ bảo “kinh doanh thuận lợi” là sao nhỉ?

Nghe về gã hoàng tử ngốc ấy cũng làm tôi chú ý nữa.

“Nhưng ông biết không, lý do công việc của chúng ta trôi chảy chắc thật ra là nhờ sự quản lý của thủ tướng-sama. Dù gã hoàng tử ngốc ấy có tiếng nói cuối về vấn đề chính trị, tôi nghe bảo hắn chả làm gì ngoài ăn chơi cả ngày.”

“Thay vì Uống vì Elroad, chúng ta nên uống vì ngài thủ tướng-dono nhỉ!”

“““OOH, Uống vì ngài thủ tướng—!”””

Theo những gì họ nói, người điều hành việc chính trị ở đây là thủ tướng sao?

Nói cách khác, thế nghĩa là người cắt viện trợ là thủ tướng luôn sao?

Cơ mà, đức vua không ở trong nước sao?

Dù tôi nghe bảo hoàng tử cũng trạc tuổi Iris, hoàng tộc tuổi này đã buộc phải tham gia vào các vấn đề chính trị rồi, đúng không nhỉ?

Hồi bằng tuổi Iris, tôi toàn bị bố mẹ mắng vì mải lo chơi game…—

Sau khi rời cửa tiệm, tôi bắt đầu nghĩ về Iris, người tôi đã bỏ lại khách sạn. Thế là tôi quyết định mua một món quà.

Tôi chả có gợi ý nào về mấy thứ Iris thích.

Tôi có cảm giác em ấy sẽ thích bất cứ thứ gì mình mua cho, nhưng không đời nào tôi dám mua mấy món rẻ tiền tặng công chúa một nước được…

“Này, hình như đang có một nghệ sĩ xuất chúng trong Masheran đó!”

“Masheran? Ý anh là cái cửa hiệu siêu cao cấp, Masheran ấy hả? Anh cũng biết nghệ sĩ rong thì sao có cửa vào đó mà?”

“Cứ theo tôi cái đi! Có vẻ cô ta đang thoải mái dùng đồ trong tiệm làm đạo cụ đấy!”

Tôi thấy có người phóng vụt ra từ một cửa hiệu nhỏ xinh nọ, và vô ý đảo mắt về phía bảng hiệu.

Có vẻ là một hiệu bán phụ kiện. Tôi bước vào tìm kiếm một món dùng được làm quà.

“Kính chào quý khách.”

Người duy nhất bên trong là một ông chủ không mấy thân thiện, vẫn cứ thế ngồi sau quầy đọc báo.

Nhìn quanh quẩn, tôi thấy đủ loại phụ kiện nhỏ nhắn từ vòng cổ thủ công cho phái nữ đến những chiếc vòng tay rắn chắc cho cánh đàn ông.

Liếc sang phía quầy, tôi thấy đủ loại trang sức trông-có-vẻ-cao-cấp-hơn sau lớp kính.

Tôi sẽ chọn đại một món phù hợp trong đó vậy.

Thế là, tôi bắt đầu tìm món gì đó hợp với Iris…

“Uwoah-!? C-, Cái gì vậy, động đất sao!?”

Lờ đi tiếng hét của ông chủ tiệm hòa với tiếng nổ từ bên ngoài, tôi chợt nhớ là—

Khi đột nhập vào lâu đài lần trước, tôi đã chôm nhầm nhẫn của Iris.

Dù vẫn cẩn thận giữ nó, tôi vẫn lo không biết có nên trả lại hay không.

Phải rồi, một chiếc nhẫn!

Dù cũng chả có quyền nói gì nhiều vì từ đầu người chôm nó đúng là mình, tôi sẽ thấy tệ lắm nếu không làm gì đó mất.

Có thể nó là một chiếc nhẫn khác, nhưng ít nhất tôi cũng muốn cho em ấy một cái dùng thay thế tạm.

Quyết định vậy đi, tôi sẽ mua tặng em ấy một chiếc nhẫn.

Giá nào thì, tôi cũng sẽ mua chiếc nhẫn đắt nhất ở đây. Tuy nhiên, nhìn khắp quanh hộp kính, tôi cũng không thấy chiếc nhẫn nào cả.

“Ông chú, ông có bán nhẫn không ạ? Càng đắt càng tốt.”

“Nhẫn sao? Chúng tôi không bán mấy thứ cao cấp vậy đâu, cậu biết đấy? Cùng lắm thì, có loại dành cho trẻ em đằng kia kìa.”

Ông chủ tiệm vừa bị giật mình bởi vụ nổ chỉ về một góc tiệm.

Đặt ở đó, là nhẫn giá cỡ vài trăm eris một chiếc.

Thứ này hợp với một công chúa không trời?

Nói mới nhớ, tôi chỉ vừa mới đến nơi này, nên là cũng chả biết hiệu trang sức cao cấp nào cả. Giờ phải làm sao đây?

A, đúng rồi.

Giờ tôi chỉ mua tạm thứ này thôi, rồi sẽ đưa nó cho em ấy nếu không tìm được món nào khác.

“Ông chủ, cho cháu mua một chiếc nhẫn trong mớ này!”

Cho nhẫn vào túi, tôi rời cửa hiệu—

Phần 3

“A, anh về rồi sao. Vậy, đi thăm quan thế nào?”

Xế chiều, tại nơi chúng tôi tách ra hồi trưa—

Khi tôi quay lại, đồng đội tôi đã đứng đó đợi sẵn.

Aqua ngồi ôm gối trên nền đất, đang vô tư lăn qua lăn lại, trong khi Darkness có một vẻ mặt hoàn toàn thỏa mãn trong khi một bầu không khi ấm áp tỏa ra từ người cô nàng.

Về phần Megumin, hiện đang được cõng bởi Darkness, trông bộ có vẻ khá thoải mái.

Về ba tên đóng vai trò hộ tống…

Trước hết, một người đã mất tăm.

Một tên khác đang đứng chết trân, và nhìn đăm đăm về phương xa với vẻ mặt tối sầm. Còn về gã cuối cùng, anh ta đang ngồi trên sàn, ôm quàng lấy tay mình, và tự lẩm bẩm gì đó như đã bị gì đó ám ảnh cả đời.

Tôi không thật sự muốn nghe đầu đuôi vụ này đâu…

Đã nhận ra cảm xúc của tôi chỉ từ biểu cảm khuôn mặt, Megumin nói.

“Kazuma, em biết anh không muốn nghe, nhưng em nghĩ anh nên biết thì hơn.”

“…Rồi rồi, nghe thôi.”

Thiệt hết cách…

Tôi liếc sang Darkness, người trông như đang có tâm trạng tốt.

“… Ừm, trước tiên, hãy nói về người không có ở đây. Khi nghe bảo chúng tôi chỉ vừa tới đây, anh ta nói, ‘để giải tỏa stress sau một chuyến đi dài, trước hết chúng ta nên đến một trung tâm chăm sóc sức khỏe cao cấp, sẵn dành thời gian tận hưởng bản thân ở đó luôn nhỉ.’”

Oho.

“Khi anh ta dẫn cả hội đến trung tâm, tôi để ý thấy họ có loại bồn tắm cát yêu thích của mình. Khi tắm cát, anh sẽ nằm xuống sàn nhà trong khi mặc một thứ gọi là YU-KA-TA, rồi họ sẽ chôn chúng ta trong cát nóng. Nó quả là một trải nghiệm tuyệt vời, nhưng… vì lý do gì đó, gã đó vô ý theo sau tôi và thử tắm cát luôn. Sau đó anh ta còn nói ‘Được rồi, tôi sẽ ở trong này lâu hơn cả Darkness-chan, và cho mọi người thấy sự gan dạ và ngầu lòi của tôi!’, thế nên tôi cũng vô thức nghiêm túc một chút…”

“Tới lúc tôi nhận ra, anh ta đã gần như trên bờ vực của cái chết rồi. Mấy nhân viên ở đó, cũng đã để ý và đưa anh ta đến bệnh viện rồi.”

…Hiểu rồi, ra là thế nên mới có một thanh niên mất tích.

Tiếp tục, tôi đảo mắt sang gã đang quàng tay quanh gối.

Khi đó, Megumin lúng túng lảng đi.

“…Uhm, vâng. Thì là, người đó đã nói ‘Tôi sẽ đưa mọi người đến chỗ này tuyệt lắm’ và đưa cả nhóm đến một con suối nằm ngoài thị trấn … Rồi sau đó anh ta cứ ‘Nhìn này, em thấy sao? Đây là một nơi ngắm cảnh nổi tiếng của thành phố, gọi là khu vực sinh sản của vịt củ hành. Chúng trông thật dễ thương nhỉ?’ trong khi tự hào nhìn bầy vịt. Nhân tiện, em cũng nên biết là vịt củ hành là loại quái cho rất nhiều kinh nghiệm đấy, em biết chứ? Thế nên em kiểu, ‘thế sao tôi không dọn sạch chúng cho anh trong một lần bằng phép explosion nhỉ?’… Sau đó, anh ta như đã bị sốc dữ dội lắm, và cứ thế cho đến giờ luôn…”

Ý anh là, anh ta dẫn em đi xem một bầy vịt để rồi thấy em cho nổ bay tụi nó đi ngay trước mắt mình đấy.

Tôi lảng mắt khỏi tên đang run cầm cập liên hồi, và nhìn sang Aqua, người cứ bảo ‘Tôi không có làm gì sai hết mà’.

… Tôi có cảm giác trò của con này là thốn nhất trong cả ba.

“Uhm, còn về Aqua, anh thấy đó…”

Trong khi Megumin vẫn không biết nói sao, tên im lặng vì hết xí quách nãy giờ, can đảm đứng dậy.

“Sau khi xỉn quắc cần câu ở cửa hiệu cao cấp nhất ở đây, bà chị này đã nói ‘để tôi cho cậu xem một trò tuyệt cú mèo luôn hen!’ rồi tự tiện dùng đồ trong cửa hàng để làm trò gì đó. Không, màn trình diễn thì đúng là tuyệt thật. Tuyệt cơ mà, anh biết không, ai mà ngờ mấy trò ấy không dùng mánh gì ngoài ma thuật cơ chứ!? Này, một chiếc piano cỡ lớn đã biến mất hoàn toàn sau khi bị phủ bởi một chiếc khan mùi xoa đấy anh biết không? Xét kích cỡ thôi, sao có chuyện nó có thể bị giấu trong khăn tay, phải không nào!?”

Nhỏ lại làm một trò kì quặc nữa nhỉ.

Nhưng nhỏ làm tôi tò mò rồi đấy. Hôm nào phải kêu con nhỏ này làm thử coi mới được.

“Sau đó, cửa hiệu cao cấp ấy đòi tiền thiết bị và cây piano được dùng khi diễn anh thấy đó Và rồi, trại nuôi vịt… Tôi cũng không muốn xin các cô đây trả hết phần phí đâu, tất cả những gì tôi muốn là xin họ trả một nửa…. Ah! Này chờ đã, cứ thế này tôi sẽ bị bố mẹ mắng mất! Trả một/ ba thôi cũng được mà…!”

Chúng tôi bịt tai và bỏ chạy.

Phần 4

“Elroad thế nào ạ? Mọi người có vui không?”

Iris ra đón cả hội khi chúng tôi trở về khách sạn.

“Anh đã tạo ra một huyền thoại mới cho thị trấn này đấy em biết không? Còn về hội này thì, về mặt nào đó, họ cũng đã tạo ra một thừ gì đó rất huyền thoại.”

Iris nghiêng đầu bối rối, nhưng sau khi nhìn biểu cảm của hội Darkness, em ấy quyết định không đào sâu thêm nữa.

Chính lúc đó—

“Giờ thì Iris-sama, mấy hoạt động hôm nay hẳn là đã làm người thấy mệt rồi phải không, sao người không ngủ sớm hôm nay để chuẩn bị cho ngày mai? Để giúp người nghỉ ngơi được thoải mái, tôi đã dặn phục vụ đưa bữa tối của người thẳng lên phòng rồi đấy ạ. Xin hãy nghỉ cho lại sức đi ạ.”

Darkness nói. Cách cô ta nói chuyện có vẻ trịnh trọng hơn mọi khi.

“Không phải giờ đi ngủ vẫn còn sớm sao ạ? Mà, cũng đúng là em muốn chuẩn bị thật chu đáo cho ngày mai, nhưng …”

Đáp lời Iris, người nghiêng đầu bối rối, Darkness, trông như đang diễn, lộ một vẻ mặt tiếc rẻ.

“Iris-sama, buổi gặp mặt ngày mai của người vô cùng quan trọng. Chỉ hôm nay thôi, thần nghĩ người nhất định phải đi ngủ sớm, thế mới giúp người chứng tỏ vẻ đẹp của mình hết cỡ vào ngày mai được.”

“…Là vậy sao? Em hiểu rồi, vậy thì, em sẽ rút sớm hôm nay vậy.”

Khi Iris quay lưng đi về phòng, em ấy có trộm liếc sang tôi một chút. Rồi, Darkness vỗ tay đánh rụp.

“Được rồit, vậy chúng ta cũng ngủ thôi, dù sao thì, mai ta cũng có một buổi gặp mặt quan trọng mà. Dù tôi cũng thấy còn sớm, nghỉ ngơi khi cần cũng là một phần công việc hộ tống của chúng ta mà!”

––Đây là… chắc là ‘cái đó’ đúng không nhỉ?

Thứ Darkness và Rain đã bàn ở lâu đài, kế hoạch mà Darkness sẽ đánh thuốc tôi ấy, phải không?

Vì đã quen Darkness tới tận bây giờ rồi, còn lâu tôi mới không nhận ra một việc khả nghi thế này.

Tôi, người nhanh chân chuồn về phòng, không có ý định ngủ, và tiếp tục cẩn trọng.

Cô nàng sẽ dùng cách nào để chuốc mình đây nào?

Thẳng thừng nhất sẽ là đạp đổ cửa chính rồi dùng vũ lực ép tôi uống luôn.

Tuy nhiên, thế vẫn có nguy cơ tôi phản kháng.

Vẫn còn khả năng nhỏ trộn thuốc vào bữa tối của tôi, nhưng hôm nay cả bọn lại đi ăn ngoài hàng.

Tôi khá chắc cô nàng sẽ tiến hành kế hoạch hôm nay, nhưng sẽ là theo cách nào chứ…

Rồi, trong khi tôi lo lắng cố đọc suy nghĩ của Darkness—

“Kazuma, cậu còn thức không?”

Tiếng gõ cửa hòa trộn với giọng nói của Darkness.

Giờ là 8 giờ tối.

Kể cả ở nơi tục lệ là ngủ sớm rồi dậy sớm như thế giới này, đây vẫn còn là khoảng thời gian rất sớm cho việc ngủ.

“Tôi còn thức đây. Cửa không khóa, thế nên cứ vào tự nhiên nhé?”

Tuy nhiên, cô nàng coi thường tôi quá rồi đấy.

Cô ấy nghĩ tôi sẽ bị thuốc dễ thế à?

Dù không biết cô ta định dùng thủ thuật gì, nhưng vì đang kèo trên, chắc tôi nên quay cô ta chút nhỉ—

…Rồi, mấy ý nghĩ đó cũng lập tức bay ra cửa sổ.

“V-, Vậy sao? Thế thì tôi vào nhé. Tôi có chút chuyện muốn nói với cậu.”

Đó là vì Darkness bước vào trong bộ váy ngủ vô cùng khêu gợi—

––Tiến vào, Darkness đặt một chai sake cỡ lớn lên chiếc bàn giữa phòng.

Kẻ xem nhẹ vụ này là tôi mới đúng.

Phải nhỉ, đối thủ của tôi là một quý tộc, đã quá quen thuộc với các âm mưu và chiêu trò rồi.

Tuy nhiên, có mơ tôi cũng không nghĩ cô nàng lại dùng trò quyến rũ.

“B-B-Bộ-, Bộ váy đó là sao thế? Tôi gần thấy hết mấy thứ đó rồi đấy? Mấy thứ tuyệt đối không nên bị thấy đấy cô biết không.”

“-!?”

Nghe lời phản pháo thẳng đuộc của tôi, mặt Darkness ửng đỏ vì xấu hổ.

Tốt. Ít nhất là, cô nàng trông có vẻ không đủ bình tĩnh để không bị ảnh hưởng bởi lời nói của tôi. Cũng có vẻ cô nàng sẽ không trơ tráo tán tỉnh tôi ra mặt.

“Thật sao? Mà, thế này cũng bình thường mà đúng không? Từng có câu du hành sẽ tháo bỏ xiềng xích của con người mà. Quan trọng hơn thì, đây, sao ta không uống một chút trước nhỉ?”

Nghe những gì tôi nói, Darkness giữ hình tượng mà bật nút chai.

Tiếng xì xèo trầm trầm vang lên cho biết chai rượu chưa bị mở ra từ trước.

Dù gì thì, phần saké chắc sẽ không bị bỏ thuốc.

“Tất nhiên rồi. Vì giờ đi ngủ cũng còn sớm, chắc tôi nên làm tí rượu đưa giấc nhỉ? Cô đã phải mất công đem nó đến tận đây cơ mà.

Nói đoạn, tôi cầm lấy một trong hai chiếc ly Darkness định cho sake vào, và—

“A, không!”

Và thả nó rơi bịch xuống sàn.

Cùng với tiếng kính vỡ, các mảnh vụn bắn ra khắp sàn.

Thấy mặt Darkness dần biến sắc, tôi chỉ tay về phía mấy mảnh vỡ và—

“‘Wind Breath’” (Hơi thở của Gió)

Tôi dùng phong thuật đưa mấy mảnh kính về một góc phòng.

“…Chậc. Xin lỗi vì vụ này nha Darkness, tôi trượt tay tí…. Mà, vẫn còn một ly phải không nào? Tôi sẽ xuống lầu lấy cái khác, và dặn nhân viên dọn sạch chỗ này vào ngày mai.”

Nói rồi, tôi quay lưng rời khỏi phòng…

“K-, Khoan đã Kazuma. Ý tôi là, ừm… Một ly cũng đủ rồi mà phải không? Ngay từ đầu, tôi chỉ định đến rót sake cho cậu thôi mà, như phần thưởng cho cố gắng của cậu cho đến giờ ấy!”

Khi tôi định rời đi, cô ta níu mạnh áo tôi.

Cái cô này. Với một quý tộc, những kẻ mà lừa lọc và mưu mẹo phải nằm trong máu, cô nàng hơi kém khoản giả nai nhỉ?

“Hmm? Mà tôi đã làm được gì nào? Trông tôi có giống đã làm việc hết sức chưa? Tôi, cái kẻ mỗi ngày chỉ có ngủ ấy?”

“—K-, Không!? Uhm… Ý tôi là, không phải ta vừa hạ được một tên Boss của Quân Đội Quỷ Vương gần đây sao!? Việc chúng ta đã chôn thây vô số tướng lĩnh địch là một việc rất tuyệt vời anh không thấy thế sao!?”

Darkness vội nghĩ ra một cái cớ, và với một biểu cảm hơi nghiêm túc, cô ta nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.

“Tôi tin rằng chúng ta có thể làm tất cả việc này vì cậu đã dẫn dắt nhóm này. Tôi biết bọn này chỉ toàn gây rắc rối cho cậu, nhưng cảm ơn vì tất cả, Kazuma…”

Nói đoạn, cô nàng lộ một vẻ mặt thoải mái, cùng nụ cười vô tư lự.

Rõ rồi, ra đây là cách quý tộc pha trộn sự thật và giả dối sao.

…Tuy nhiên, còn non lắm.

Dù có đờ ra một chốc, tôi là một kẻ cẩn thận nghi ngờ mọi thứ trong mỗi cuộc họp mặt đấy.

Tôi túm lấy cánh tay cầm chai rượu của Darkness.

“Điều đó tôi nói mới phải chứ. Tôi chỉ là một kẻ mang chức nghiệp tệ nhất ‘mạo hiểm giả’. Tôi sẽ không thể làm gì được nếu không có mọi người. Đặc biệt là cô Darkness. Nếu cô không ở đây, nhóm chúng ta chắc đã bị xóa sổ vô số lần rồi. Người nên được tặng thưởng cho cố gắng của mình nên là cô mới phải. Đây, giữ ly đi. Tôi rót cho.”

“Eh-“

Nhìn sang tay tôi, Darkness thốt lên ngạc nhiên.

Sau vài giây bị sốc, cô nàng nhận ra sắp bị tôi lấy cái chai khỏi tay.

“K-, Không không, ổn mà Kazuma. Mấy lời nói của cậu đã đủ cho tôi ấm lòng rồi. Hơn nữa, tôi đến đây là để tặng thưởng cho cố gắng cậu, nên sẽ xấu hổ lắm nếu để cậu tiếp đãi thế này. Đi nào, thả cái chai ra và nhận ly đi, tôi rót cho.”

Mặc cho giọng nói bình thản, cô nàng dùng vũ lực giật phắt cái chai không cho tôi mang đi.

Xét theo sự kháng cự của cô nàng, có vẻ là – thay vì trong saké – thuốc thay vào đó được bôi lên ly.

“Không không, sao có thể để một quý tộc như cô hầu rượu cho tôi được? Lâu lâu cũng nên để tôi tỏ chút lòng thành với tiểu thư đây chứ, không thì, ừm, cô biết đó, mai ta sẽ đến lâu đài với vai trò vệ sĩ, đúng không nào? Có thể cả bọn sẽ phạm phải sai lầm kinh khủng gì đó. Nên là nếu không làm được thế này, sao tôi còn dám tự tiện dùng tên cô khi cần nữa chứ!”

Tôi tăng lực nắm và cố giật cái chai đi, và cuối cùng, bản chất của Darkness cũng tuôn trào ra.

“Này, ngưng nhây và thả cái chai ra ngay cho tôi! Anh toàn đối xử với tôi theo sở thích của mình thôi. Tới giờ này rồi, anh nghĩ mấy lý do chắp vá đó còn nghe được à!? Trên hết thì, suốt chặng đường đến đây, không phải anh cứ liên tục mắng tôi rằng tôi chả có tích sự gì ở đây cả sao!? Anh toàn bạc đãi tôi, lấy tôi ra làm trò cười bằng cách bảo tôi là thứ vô dụng, cứ nói là ‘vì thập tự quân là chức nghiệp phòng thủ, cô chả có cơ hội đóng vai trò chủ đạo trong bất cứ việc gì đâu’!”

“Cô mới nên bỏ tay ra ấy! Dù cô từ đầu chắc cũng chả có ý muốn thưởng gì cho tôi cả tôi thà cô ‘thưởng’ tôi bằng ‘vài dịch vụ’ hơn là saké đấy! Nhìn đi, cái ly này được bôi gì đó phải không? Nếu không có gì phải xấu hổ, sao cô không uống đi, hả!?”

“Kuh, n-, nó không phải là thứ gì đáng xấu hổ cả! Nhưng dù vậy tôi cũng không uống đâu. Dù sao thì, mớ saké này đáng ra là phần thưởng cho anh mà! Nhưng hiểu rồi, thay vì saké, anh thèm muốn cơ thể tôi hơn phải không? Được, nếu ah dám nói tới thế, sao tôi không trao thưởng anh bằng thân thể này nhỉ!? Đi và nằm lên giường ngay cho tôi!”

“Cô… Với một kẻ vừa định thuốc tôi thì, cô trông cũng giận thật đấy, dù thực tế nên là ngược lại mới phải! Được rồi, nếu cô đã nói thế, vậy hãy tưởng thưởng cho tôi xem!”

Mắt đền mắt. Darkness và tôi, với sự cao hứng bất ngờ, lên đầu giường.

Dù cô nàng phun ra mấy câu kiểu này như cơm bữa, tôi biết rõ cô nàng sẽ bỏ cuộc khi hành sự thật cho xem.

Tôi cởi áo, rồi nắm giang tay giữa giường.

“Tới đê gái!”

“A-, Anh!”

Thấy cơ thể bán khỏa thân của tôi, Darkness – không biết nên nhìn sang đâu – cô gục đầu.

“Này, sao vậy, sao vậy hả? Cô thật sự chỉ là một tiểu thư giỏi mỗi cái miệng hay sao!? Mà cũng đúng thôi, dù cô luôn bảo tôi bất tài vô dụng, cuối cùng thì, cô thật ra chỉ là một tiểu thư sẽ trở nên xấu hổ sau một nụ hôn má thôi mà nhỉ!”

“Anh tự tin quá rồi đó. Sao có thể để tên thường dân như anh xem thường tôi được chứ! Hay là tôi sẽ giữ lời, và thưởng cho anh cơ thể này nhỉ, hm!?”

Không thèm nói hết câu, Darkness cưỡi lên người tôi.

Cơ mà, có vẻ cô nàng chỉ đang đè lên người tôi chứ cũng chả biết làm gì tiếp.

“Này, cô không có đang nghĩ màn massage nồng ấm này thật ra là ”tưởng thưởng bằng cơ thể” đúg không hả? Cô hiểu ý tôi đúng không? Dù sao thì, đầu óc cô đâu có gì ngoài mấy ý nghĩ đen tối ấy đâu nhỉ!”

“Đừng có gọi chúng là ý nghĩ đen tối! Tôi là Dustiness Ford Lalatina. Tôi đã quyết là dầu khó khăn trước mặt có lớn thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ chạy …!”

Cánh cửa mở toang một tiếng rầm.

Đứng đó là Megumin trong bộ đồ ngủ, đôi mắt ánh lên màu đỏ thẩm.

“Sao ồn quá vậy ạ, anh không thấy thế hơi phiền sao!? Rốt cuộc nãy giờ anh làm cái quái gì vậy hả!?”

Tôi, người bị đè bới Darkness, ngay lặp túc gọi cho Doraemi Megumin cầu cứu.

“Cứu anh Megumin, anh đang bị xâm hại này!”

“Aah, a-, anh-!?”

Phần 5

“Thật là, rốt cuộc chị đang suy nghĩ cái quái gì trong đầu thế hả Darkness? Dù tôi không có cấm chuyện động dục của chị, nhưng Iris cũng ở trong khách sạn này đấy chị biết không? Cùng lắm thì đợi về tới nhà hẵng làm mấy chuyện kiểu đó.”

“E-, Em nhầm rồi Megumin à! Chị làm thế này là có lý do mà!”

Ngay lúc Megumin xen vào cuộc ẩu đả, tôi – suýt chút nữa là bị Darkness tập kích – liền báo cáo tình hình.

“Hiểu nhầm chỗ nào thế? Cô thậm chí còn đánh thuốc tôi. Cái ly đó đã bị tẩm thuốc mê đúng không? Nếu cô không có nghĩ đến việc làm ‘chuyện đó’, thế tại sao lại không uống cái ly tôi đưa? Đợi tôi ngấm thuốc mê rồi, cô định ‘tự mình đùa giỡn’ với cơ thể tôi chứ gì? Vậy ra cô đã âm mưu từ trước.”

“A-A-A-A-, Anh sai r…! Tôi có nghĩ thế đâu, có lý do chính đáng cả…”

Với tất cả bằng chứng không thể chối cãi, Darkness lâm vào thế bất lợi.

Và còn thêm một thứ nữa.

“Hiểu nhầm ở đâu khi mà cô lại mang thứ trang phục đáng xấu hổ đó chứ? Thêm chút nữa thôi là tôi đã được thấy ‘vài vài thứ’ rồi nhé. Nói gì cũng vô ích thôi Darkness! Nào, khai cho rõ mục đích thật sự của cô đi!”

Đúng vậy, việc Darkness mặc bộ trang phục còn dâm hơn ngày thường chỉ có thể gợi đến hình ảnh một cô vợ mới cưới.

Nhắc mới nhớ, cô ta nghĩ cái gì mà lại ăn mặc kiểu đó chứ?

“Đây là-, um! …uu, đây là… là bởi vì kiểu gì anh cũng sẽ gây chuyện trong buổi gặp mặt ngày mai, tôi quyết định rằng mình phải chuốc mê anh một lúc. Nhưng tôi không khỏi có cảm giác trong lúc chúng ta ở trong một quốc gia cờ bạc mà anh lại ngủ say thì thật là đáng thương, thế nên…”

“Ra thế, vậy lý do cho bộ dạng đó là bởi vì chị định ‘chăm sóc’ anh ta một chút đúng không? Có nhìn kiểu gì thì cũng khẳng định là chị đang suy nghĩ ‘nếu cứ như thế này…!’ và thực sự có chút trông chờ đúng không? Trời, thật là một tiểu thư dâm đãng!”

Đối mặt với những lời cáo buộc của Megumin, Darkness đành phó mặc số phận.

“Em sai r…! U-… U-…, chị không từ chối nữa, chị là một tiểu thư dâm đãng…”

“Chính xác. Bố chị ở Axel mà biết được chuyện này thì không biết ông ấy sẽ nói gì nhỉ? Haa… Haa… Nào nào, có vấn đề gì đâu! Nói thật to và rõ đi!”

Đay nghiến Darkness, hơi thở Megumin bắt đầu trở nên nặng nề.

Thi thoảng, tôi cứ nghĩ rằng đâu đó sâu bên trong con người Megumin có một chút máu S.

Tôi ngồi vắt chéo chân trên giường ngay trước mặt Darkness. Nửa người vẫn trần truồng, duỗi chân ra, tôi nói một cách kiêu căng.

“Darkness thật là. Thằng này không có đủ ngu để làm mấy việc sẽ khiến Iris gặp rắc rối cô biết không? Tôi không có bất ngờ tấn công hôn phu của Iris đâu, thế nên cứ yên tâm đi ok? Chỉ là tôi ghét hôn ước này, một hôn ước bị sắp đặt. Còn nhớ lúc cô bị ép phải cưới lão già lãnh chúa chứ, tôi đã tới để cứu cô đúng không?”

“…………-”

Chắc là nhớ lại lúc được tôi cứu, Darkness cúi đầu, vành tai chớm đỏ.

“Nếu Iris thực sự mong muốn cuộc hôn nhân này, tôi sẽ không cản trở. Chỉ là tôi ghét cái sự thật rằng cô bé sẵn sàng hy sinh bản thân, dù điều đó trái ngược với nguyện vọng của mình. Mặc dù với giới quý tộc và vương giả thì tôi chẳng thể làm được gì nhiều, nhưng tôi không muốn bất kỳ ai mà mình biết phải rơi vào tình thế đó. Tôi không thể đứng nhìn cảnh một người bạn nữ giới của mình dù chưa hẹn hò nhưng vẫn phải trở thành vật trong tay kẻ khác cô biết không?”

“Tên này. Hắn ta phải can đảm lắm mới nói được câu này khi mà vừa mới bỏ rơi chúng ta ngay trước mắt mấy gã đàn ông khác.”

“Đồng ý. Thi thoảng tôi lại muốn biết trong đầu hắn ta nghĩ gì.”

“Là bởi vì tôi tôi có lòng tin, các cô biết mà? Các cô không phải là loại phụ nữ dễ đổ ngay trước mấy gã mà mình chưa từng quen, có phải không?”

Nghe tôi nói vậy, bọn họ liền bối rối và trao đổi ánh nhìn với nhau.

“Mặc dù mọi khi thì rất tùy tiện, nhưng thi thoảng gã này lại nham hiểm đến không ngờ.”

“Đúng thế. Mặc dù trông thì hắn ta không phải là loại người dễ bị đám con gái câu dẫn, thế nhưng trước giờ vẫn thế, miệng lưỡi hắn luôn sắc bén và xảo quyệt…”

Ừ hứ, xem ra trong mắt họ tôi chẳng đáng tin cậy chút nào nhỉ.

Chậc, đúng là vào buổi chiều chỉ có một mình, tôi đã làm một chuyến nho nhỏ tìm đến những cửa tiệm không đứng đắn như là dịch vụ Succubus, thế nên tôi chả có tư cách nói gì, nhưng mà…

Thế rồi, Darkness đứng lên, cứ như thể có thứ đã xẹt qua đầu cô ấy.

“Tôi hiểu rồi Kazuma. Bản thân là người hết lần này đến lần khác từ chối mấy buổi mai mối kết hôn, tôi không có tư cách giảng đạo lý với anh. Nếu có gì xảy ra thì tôi sẽ chịu trách nhiệm, thế nên muốn làm gì thì làm, kể từ hôm nay anh sẽ có được sự hậu thuẫn từ gia tộc Dustiness.”

“Ồ, nghe có vẻ hay đấy. Ý tôi là, nee-chan tên là Claire cũng nói mấy câu y xì như vậy cô biết không? Được sự hậu thuẫn từ hai đại gia tộc thì chắc là tôi có thể cất công làm một số chuyện mà chẳng ngại rắc rối.”

“Claire tin tưởng đến mức phó thác cho anh chuyện này luôn sao? Mà anh có hiểu điều này nghĩa là gì không đấy?”

“Không chắc lắm, cơ mà từ thái độ của cô thì tôi có thể nói là lòng tin của nee-chan bận-đồ-trắng đối với tôi còn lớn hơn cô nhiều.”

Nghe tôi nói vậy, Darkness, người có thời gian ở chung với tôi lâu hơn rất nhiều so với Claire, trông có vẻ không cam lòng. Cô ấy với tay lấy ra mặt giây chuyền trông có vẻ tương tự đang treo trên cổ mình…

“Kazuma, tôi cũng tin ở anh, thế nên nhận lấy……uu, nh-, nhận lấy thứ này…”

“Cái gì thế? Nếu cô định đưa thì đừng có ngừng lại giữa chừng mà đưa ngay và luôn đi! Này, sao thế hả? Thả tay ra đi!”

Vừa lúc Darkness đang do dự, tôi giật lấy mặt giây chuyền từ tay cô ấy và đeo lên cổ mình.

“Dù sao thì từ giờ trở đi cứ để tôi lo mọi chuyện. Về cơ bản, mục tiêu của chúng ta ngày mai là ngăn chặn việc ngân quỹ quốc phòng bị cắt giảm, và chỉ cần tránh ảnh hưởng đến bầu không khí của đôi bên có đúng không? Tôi sẽ không làm gì xấu đâu, ok? Xét cho cùng, tôi đã quyết định rằng mình sẽ không để cho Iris gặp phải bất cứ chuyện xấu nào.”

Nghe những gì tôi nói–

“Thế à… Mm, cứ cho là vậy đi. Tôi hiểu rồi, chuyện ngày mai đành nhờ vào anh, Iris-sama xin nhờ anh lo! Nếu mọi chuyện suôn sẻ, thì…”

Darkness trông có vẻ nhẹ nhõm–

“Lần sau sẽ không còn là nụ hôn trẻ con lên má nữa đâu, mà sẽ là thứ gì đó thiết thực hơn…”

Mặc dù tiếng thì thầm của Darkness chẳng đủ lớn, nhưng tôi có thể nghe rõ mồn một những gì cô ấy nói bằng kỹ năng đọc môi của mình.

Và những lời đó khắc sâu trong đầu tôi.

Phần 6

“Woa– Này này, tòa lâu đài này trông sang dữ nhỉ!? Darkness, dù có so kích thước lâu đài hay là quy mô tài chính thì chẳng phải thủ đô nhà mình thua chặt rồi sao?”

Sáng hôm sau.

Đến lâu đài ở Elroad, chúng tôi bị choáng ngợp bởi sự xa hoa và tráng lệ.

“Không nhịn nổi nữa, nếu mà mình cho nơi này ăn một quả explosion thì sao nhỉ? Chỉ nghĩ đến thôi mà miệng đã tự niệm phép rồi.”

“Rồi rồi Megumin, chuyện còn lại để bọn chị lo, em cứ thoải mái về nhà trọ đi nhé?”

Chẳng chút chần chừ, Megumin bắt đầu phun ra đủ thứ ngôn từ nguy hiểm. Nghe thấy vậy, Darkness nhăn mặt và giữ con bé trong tầm mắt.

“Nè nè, tôi mà biến hoa văn lá cờ trên tòa lâu đài thành huy hiệu giáo phái Axis thì mọi người nghĩ bọn họ có bất ngờ không?”

“Aqua, Aqua. Tới lúc về Axel tôi sẽ để nhà Dustiness quyên tiền cho giáo phái Axis, thế nên hôm nay nhớ cư xử người lớn tí, làm ơn mà.”

Darkness liền kéo con mắm Aqua đang cứ nhìn chằm chằm lên đỉnh lâu đài. Nhìn mặt cô ấy hình như sắp khóc rồi.

Đồ ngốc. Trong một nhóm toàn là mấy nhóc đầu óc có vấn đề mà cô lại để ý mỗi mình tôi là sao chứ?

“Được rồi, để xem thằng nhóc chúng ta sắp gặp có tí đàn ông nào trong người không đây. Không biết nó sẽ chịu được bao lâu trước trận đòn của tôi nhỉ?”

“Chuyện gì đã xảy ra với mấy câu anh vừa nói hôm qua thế hả!? Nếu anh tính làm chuyện gì ngu ngốc thì trả lại tôi mặt giây chuyền… Ah-!”

Tôi né đi cánh tay vung tới cổ mình của Darkness, và nhanh chóng giấu mặt giây chuyền mang huy hiệu gia tộc của cô ấy.

“A-A-, Anh, Anh vừa giấu mặt giây chuyền của gia tộc tôi ở chỗ nào đấy!? Có thể nói đó là báu vật của gia đình tôi, thế nên…!”

Chắc là khó chịu vì bị tôi giấu đi mặt giây chuyền của mình, Darkness mặt đỏ tận mang tai chỉ trích tôi.

“Này, nãy giờ cô hơi bị ồn ào đấy. Cô nghĩ đây là đâu thế hả? Không chỉ là bảo vệ. mà chúng ta còn là những người đại diện của tổ quốc. Không phải cô nên có ý thức hơn về hành vi của mình sao?”

“Sao giờ lại quay sang cảnh cáo tôi chứ? Ah trời ơi, cầu xin mấy người, cư xử trưởng thành hơn đi mà…!”

Thấy bọn tôi vẫn ồn ào như mọi nghi, Iris cười khúc khích.

“Đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên với hoàng tử, nhưng nhờ có mọi người ở đây mà em không còn cảm thấy lo lắng nữa. Cảm ơn mọi người nhiều ạ.”

“Trông Iris bình tĩnh và nghiêm chỉnh chưa kìa. Thân là tùy tùng của cô bé, sao cô lại là người lắm mồm nhất cả lũ nhỉ?”

“A-A-A, Anh…! Là lỗi tại ai mà tôi phải lắm mồm thế này hả…!”

Sau khi được bảo là tên hoàng tử sẽ đích thân đến tiếp đón, chúng tôi đã đợi vài chục phút.

Tới lúc không chờ không được nữa, chúng tôi bắt đầu đùa giỡn với Darkness. Đúng lúc đó–

“Geez, đây là lý do tại sao lũ thường dân ở Belzerg thật là-… Làm loạn ngay trước lâu đài, mấy người có biết phép tắc là gì không?”

Hắn có tông giọng cao hiếm thấy ở lũ trẻ.

Trông bề ngoài thì tuổi chắc cũng xêm xêm với Iris.

Dù vậy, hắn khá cao so với lứa tuổi. Nhìn rộng ra chút thì trông hắn khá giống tôi.

Gương mặt điểm chút tàng nhang cùng mái tóc màu đỏ, hắn mang rất nhiều tùy tùng theo mình như thể đang muốn khoe khoang quyền uy.

Trên đầu hắn là một chiếc vương miện nhỏ, và thứ đó tượng trưng cho việc hắn là vị hôn phu của Iris.

“Trông kìa, chả phải tại vì chị Darkness mãi không chịu bình tĩnh nên hắn mới tức giận thế không cơ chứ?”

“Darkness thật là. Chúng ta đang diện kiến hoàng tộc đấy, cô biết không? Đây không phải nơi để nhặng xị lên đâu.”

“Kuuuuh-…!

Không chỉ có gã hoàng tử, cả Megumin và Aqua đứng bên cạnh Darkness cũng đều quở trách cô ấy. Gương mặt đã đỏ lên vì xấu hổ, Darkness nhanh chóng cúi gằm mặt.

“Uhm…”

Thế rồi từ đằng sau Darkness, Iris bước lên đối mặt với tên tùy tùng ngu ngốc, thiếu lễ nghi và khiếm nhã.

“Có phải ngài là vị đại hoàng tử của Elroad, Revi-sama? Tôi là đại công chúa của Belzarg, Iris. Đường xá xa xôi đến đây, tôi rất vui vì hôm nay chúng ta được gặp mặt nhau.”

Iris nở nụ cười tươi. Sử dụng thanh âm vừa phải, rõ ràng và thành thục không hề tương xứng với lứa tuổi của mình, cô bé thực hiện động tác cúi chào thật thanh nhã, đáng yêu và cực kì hoàn hảo.

Trông như thể đang bao bọc lấy Darkness, vẻ ngoài của cô bé trông thật chững chạc và có phần khẩn trương, giống như lần đầu tôi và cô bé gặp nhau. Thật sự tương xứng với vị thế công chúa của một vương quốc.

“I-, Iris-sama…!”

Darkness nâng giọng, cảm động trước phong thái hoàng tộc của bề trên, người mà trước đây cô ấy đã từng xem như là em gái.

Tôi không có tư cách nói câu này, nhưng dù có là bà cô này hay là Claire, mấy người chở che cho Iris hơi quá đấy.

“Vậy ra cô là hôn thê của ta? Trước đây ta có nghe nói ngay cả nữ nhi ở gia tộc Belzerg cũng đều là những chiến binh, nhưng trông cô có vẻ hơi yếu nhỉ. Vậy mà ta cứ tưởng là mình được thấy một bộ dạng uy phong lẫm liệt chứ. Thật đáng thất vọng.”

“Eh-? Ah, uhm…Xin lỗi…”

Ô?

“Và sao cô có ít vệ sĩ vậy? Bộ Belzerg thật sự nghèo thế cơ à? Thay vì chỉ rèn luyện cho đống cơ bắp của mình, mấy người tốt hơn hết nên bỏ tí công sức để rèn luyện cả cái đầu của mình nữa, có thế mới kiếm ra tiền mấy người biết không!?”

Nói rồi, hoàng tử Revi trưng ra nụ cười khinh miệt. Đám tùy tùng hắn mang theo cũng bắt đầu cười.

Cái quái gì với thằng nhóc này thế? Mới lần đầu gặp mặt mà đã khệnh thế cơ à.

Gã hoàng tử này đem lại cho tôi ấn tượng như là một thằng nhóc ngu ngốc.

Ngoài ra, đám tùy tùng hắn mang theo cũng làm tôi thấy ghê tởm.

Mà sao quốc gia này lại đồng minh, hay là có mối quan hệ tốt đẹp với chúng tôi được cơ chứ?

Tôi không thể hình dung nổi.

… Và Revi, hứng thú của hắn chuyển từ Iris sang phía bọn tôi.

Đám tùy tùng xung quanh cũng hành động y như thế. Ánh mắt của bọn chúng về phía Iris lộ vẻ xem thường.

Và mắt của vài tên mở lớn khi chúng thấy Aqua và Megumin.

“Mà chưa kể đám vệ sĩ của cô thực sự chả có gì đáng để nói cả. Tạm gác chuyện tuổi tác, trang bị của chúng trông khá rẻ tiền. Thật không ngờ là cô lại tới được đây an toàn đấy.”

Không thèm đếm xỉa gì tới đám tùy tùng, gã hoàng tử tiếp tục đem chúng tôi ra làm trò cười.

Nhưng lần này, không một tiếng cười có thể nghe thấy được từ bọn chúng.

Cảm thấy có gì đó kỳ lạ, gã hoàng tử quay lại nhìn đám tùy tùng.

“Ngươi muốn đánh nhau sao, thích thì chiều.”

Đôi mắt sáng rực sắc đỏ, Megumin hùng hổ bước lên.

Phần 7

Màn kịch này ban đầu có vẻ được dựng lên như một chiến lược chính.

Dù không chắc tại sao, màn khiêu khích của gã hoàng tử hẳn là để chúng tôi có ấn tượng xấu về hắn và nổi giận.

Tuy nhiên, họ đã tính sai 1 nước—

“Cô bé lầm rồi! Hoàng tử Revi không rành về đất nước của mọi người lắm, thành ra cũng chưa biết đến danh tiếng của Hồng Ma Tộc! Chúng tôi không cố gây hấn hay xem nhẹ mọi người đâu-…!”

“Hoàng tử, nhìn họ thật kĩ đi ạ! Đằng đó là một người từ Hồng ma tộc! Chúng là một nhóm người phiền toái đến độ quỷ vương cũng phải công nhận. Chúng không hiểu đùa giỡn là gì đâu, nên xin đừng nói những việc bất cẩn thế nữa ạ!”

“T-, ta đã rõ. Rất xin lỗi! Là lỗi của ta, thế nên xin cô dừng niệm chú lại đi!”

Trước sự can gián mãnh liệt của lũ tùy tùng, gã hoàng tử lộ ra vẻ hoảng hốt, và lập tức xin lỗi Megumin, người đã bắt đầu niệm chú.

“Lần này ta cho qua, nhưng đừng có để chuyện này xảy ra lần 2 đấy, được chứ? Tên ta là Megumin, kẻ sử dụng phép Explosion, và đã từng chôn vùi tên Boss của Quân Đội Quỷ Vương. Tốt nhất đừng có làm ta giận đấy.”

“Đã rõ thưa Megumin-dono. Chúng tôi sẽ cố hết sức để sự việc không lặp lại!”

Trong lúc một cận thần rối rít xin lỗi, hoàng tử đây lộ ra một vẻ mặt khinh bỉ.

Đứng cạnh chúng tôi, Darkness vắt tay lên trán. Trông có vẻ cô nàng sắp khóc đến nơi rồi.

“Ta không hiểu gì hết, cơ mà hòa ý sẵn sàng xin lỗi thế này là tốt. Khi các người bảo bọn ta không là cái đinh gì cả, nói thiệt ta đã tính cho các ngươi nếm thử nắm đấm thánh của ta đó, cơ mà lần này ta sẽ bỏ qua.”

Ngay khi mọi chuyện chuẩn bị qua êm, Aqua lại nói vài thứ ếu cần thiết. Đáp lại, tên hoàng tử tức tối liếc sang nhỏ.

“Quân láo xược, ngươi chỉ là 1 con linh mục quèn.Ngươi dám…”

“Hoàng, hoàng tử ơi, cô ta là một tín đồ Axis. Hơn nữa, nhìn màu tóc và trang phục ấy, cô ta hẳn là sung lắm đấy! Đám người Axis được đồn là còn khó dò hơn loài thiếu nữ tĩnh lặng và dai hơn cả lũ undead đấy ạ.”

Hoàng tử, vừa chuyển mục tiêu sang Aqua, liền được nhắc tuồng trúng ngay chóc bởi các cận thần. Hắn khẽ thét lên kinh hãi.

“Nè, ta muốn các ngươi dừng việc gộp các tín đồ Axia vào chung với đám quái vậy undead và cô gái tĩnh lặng ngay! Xin lỗi! Xin lỗi vì dám gộp các đứa con cưng của ta ngang hàng với quái vật ngay đi!”

Hoàng tử, hết hồn vì Aqua người giờ đang không khác gì một con quái vật xem mình là kẻ đúng, liếc nhìn kinh hãi về phía Darkness và tôi.

Rồi, hắn thì thầm với người hầu cận cạnh mình.

‘Nè, nếu là vậy, vậy cô kị sỹ tóc vàng kia hẳn cũng không bình thường phải không?’

‘Thưa hoàng tử, người đằng kia là Dustiness công nương. Họ là gia tộc được mệnh danh là tấm khiên của hoàng tộc, và mỗi thế hệ đều sản sinh rất nhiều kị sỹ mạnh. Tôi xin mạn phép khuyên ngài đừng biến cô ả thành kẻ thù ……’

Cả hai có thể đang thì thầm với nhau, nhưng vì không giấu miệng mình đi, tôi vẫn biết sạch họ nói gì.

Rồi, như dự đoán, gã hoàng tử chuyển ánh mắt sang tôi …

‘Vậy nghĩa là, tên trông bình thường của bình thường kia cũng …’

‘Không, thần chưa nghe về hắn bao giờ cả. Chắc là phu khuân vác hay gì đó thôi.’

Anh sẽ bảo đảm các chú được khuân cẩn thận vậy.

––Rồi, trong lúc tất cả còn hoang mang không biết phải giải quyết cái tình huống này ra sao.

“Gì mà ồn ào thế?”

Dù bề ngoài khá bình thường, tôi có thể thấy đây là một người nắm giữ quyền lực to lớn trong 1 nước. Ông ta vận trang phục được may chuẩn đến từng li.

Gã đàn ông ấy, với sự hiện diện như át ngay cả tên hoàng tử, tiến về phía chúng tôi từ lâu đài với phong thái đĩnh đạc.

“Thủ tướng-dono! Không, đây chỉ là…”

Chỉ 1 câu từ đám hầu cận, tôi đã nắm sơ danh tính của người này.

Ông ta chính là vị thủ tướng mà tôi nghe đồn trong nhà hàng hôm qua, và có vẻ bây giờ, ông ta đang nắm chặt đất nước này trong tay.

Khi mọi người trở nên chùng xuống và ngoan ngoãn, Iris lấy lại tinh thần và cuối chào thủ tướng.

“Xin chào ngài. Tôi là Đại Công chúa của Belzerg, Iris. Rất hân hạnh được gặp ngài.”

“Ôi trời, từ tin đồn chúng tôi nghe được về nhà Belzerg, không thể ngờ họ sẽ có một cô công chúa dễ thương thế này. Thần là thủ tướng của đất nước này, Ragcraft. Sẵn sang nghênh tiếp người.”

Vị thủ tướng giải quyết tình hình trong chớp mắt, thực hiện một màn chào hỏi xã giao chuẩn mực, và quay đầu tiền ngược về phía lâu đài.

Tất cả thở phào, và nối bước theo ông ta.

“Vậy thì, xin hãy đi lối này Iris-sama. Tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc nồng ấm, nên là…”

Rồi—

Aqua, người nhanh nhẹn theo sau tay thủ tướng, thản nhiên vỗ vai ông ta.

“C-, có chuyện gì sao, linh mục kia? Có chuyện cần đến ta sao?”

Trước câu trả lời theo bản năng của thủ tướng, Aqua nghiêng đầu bối rối.

“Không rõ là gì, nhưng ta cứ thấy ông có gì đó là lạ đó, ông chú à. Tuy nhiên, ông không bốc mùi như lũ ác quỷ hay có sự hiện diện như đám undead đâu ông thấy đó… Nè chú, ông có quen thân với con quỷ nào? Hay có đang nuôi con undead nào làm thú cưng hay con gì giống thế không?”

“Thành thật xin lỗi Ragcraft-dono! Cô ta có tiếng là hơi dị dù là với các tín đồ Axis thưa ngài!”

Aqua, đứa đột nhiên xổ ra một tràng khá vô phép, lập tức bị Darkness kéo đi, người liền vội cúi đầu xin lỗi ngay sau đó.

Nghe Darkness nói, Aqua huơ tay và cố vùng khỏi cánh tay đang nắm chặt mình.

“Không đâu, nếu cô ta là tín đồ Axis thì cũng đành vậy. À, làm ơn, tôi không phiền đâu, nên là…”

Thủ tướng, kẻ vừa bị Aqua chạm vào, tỏ ra hơi gượng.

Phần 8

“Ta-, ta xin ngài, bằng cách nào đó, làm ơn!”

Iris, nãy giờ vẫn chuyện trò vui vẻ với thủ tướng, bỗng lên giọng.

Vào trong lâu đài, chúng tôi được tiếp đón rất nồng hậu như lời của thủ tướng.

Tuy nhiên, với 1 cường quốc như nơi này, bữa tiệc có phần hơi bị đạm bạc.

“Dù người có nói vậy thì, vẫn xin thứ lỗi cho thần. Đất nước này hiện đang trong khủng hoảng kinh tế. Xin hãy nhìn bữa tiệc này xem. Dù là để đón tiếp công chúa của quốc gia đồng minh quan trọng bậc nhất của mình, Belzerg, chúng tôi cũng đành phải cắt giảm bớt chi phí, và tập trung vào nơi dừng chân của các vị. Thế nên, dù Iris-sama có khẩn thiết thế nào thì, chúng tôi không thể gánh vác việc cung cấp phí phòng vệ thêm được nữa.”

Thủ tướng, người trông như chỉ đang rất lấy làm tiếc, khá thẳng thắn trong lời từ chối của mình.

Ngoài chúng tôi, gã hoàng tử, thủ tướng, và vào tùy tùng, không còn ai ở đây cả. Trong sảnh tiệc nhỏ bé này, mọi người ăn uống và ra vào tùy ý.

“Nhưng mà, từ những gì ta thấy ở đất nước này, ta không nghĩ nó đang gặp khủng hoảng gì đâu….”

Tôi đi long vòng quanh Iris để nghe lỏm cuộc nói chuyện. Tuy nhiên, xét theo hướng đi của vụ này, người thắng có vẻ đã gần rõ như ban ngày.

“Không đâu ạ, đó chỉ là theo góc nhìn của những nước bên ngoài thôi. Tất cả thần dân của đất nước này đang trong cảnh lầm than, và chúng tôi không còn dư ra gì để hỗ trợ các vị …”

“L-, Là vậy sao…”

Nghe những lời của thủ tướng, Iris ủ rũ cúi đầu.

Đây phải là lúc Darkness’ – một quý tộc – tỏa sáng, cơ mà nhọ cái, cô nàng còn chẳng có thời gian rời mắt khỏi 2 đứa nhóc to xác rắc rối đang ăn uống như ở chốn không người.

Nghĩa là người tỏa sáng sẽ là tôi.

“Xin thứ lỗi, nhưng cho tôi nói vài lời được không ạ?”

“O-, Onii-sama?”

Khi tôi xen vào, tên thủ tướng lộ vẻ càu nhàu ra mặt.

“Nếu ta nhớ không lầm, cậu là 1 trong các vệ sỹ của Iris-sâm phải không. Hiện ta đang có 1 cuộc nói chuyện rất quan trọng với cô ấy, nên là cậu đợi chút được không?”

“Không không, dù sao tôi cũng là anh (nuôi) của em ấy mà. Nên là, tôi muốn nói đôi lời với danh nghĩa người giám hộ của em ấy.”

Vị thủ tướng nhìn tôi với ánh mắt ‘thằng ất ơ quái nào đây’ vài giây trước, trợn mắt lên khi nghe tôi bảo mình là anh Iris.

Mấy lời xì xào ‘Anh hai? Đó là hoàng tử Jatis sao!?’ lan khắp phòng.

“Tôi hiểu rồi. Iris-sama gọi người là onii-sama, vậy lẽ nào cậu là… Ta nghe nói ngài đáng ra đang chiến đấu với quân đội quỷ vương ở tiền tuyến mà, lẽ nào thông tin của ta là sai sao? Và cả, mái tóc đó, cả đôi mắt đen nữa… lẽ nào là do gien của anh hùng?”

Thủ tướng có vẻ đã tự mình tạo ra 1 hiểu lầm mới rồi.

Tôi cũng không rõ lắm về việc ông ta nói là tóc và mắt đen là do di truyền hay gì đó, cơ mà tiện cho tôi trong tình huống này đấy.

“Dù sao thì, ai đề nghi thì cũng vậy thôi ạ, chúng tôi không thể cung cấp viện trợ thêm nữa. Thật lấy làm tiếc, nhưng xin hãy từ bỏ đi ạ.”

Ông ta nói với giọng mạnh mẽ, tập trung. Có lẽ lão đang dè chừng tôi.

Tuy nhiên…

“Tôi hiểu rồi… Iris, nếu đã vậy, sao ta không đi hỏi Hoàng tử Revi thử xem? Nếu bọn ta hỏi xin hoàng tử tiền, thế thì ngài sẽ không phiền phải không?”

“Sao-!? Không phải ta đã nói chúng ta không còn dư dả gì sao? Hơn nữa, việc chính trị của đất nước này là do ta quản lý, nên là dù hoàng tử có nói gì thì…”

Tới tay thủ tướng mặt đang dần đổi màu, tôi xoa xoa tay và đưa mặt lại gần hơn.

“Tôi nghe tin đồn này dưới phố nhưng mà, hoàng tử có quyền lực tiên quyết với các vấn đề chính trị của nơi này đúng không nhỉ? Ngoài ra, người dân dưới thị trấn đang ca tụng ngài đấy ngài biết không? Họ nói rằng ‘việc làm ăn đang thuận lợi nhờ vào thủ tướng-dono’ và mấy điều tương tự đấy. Ấy khoan cái nào ta ơi? Kinh doanh thuận lợi sao? Ngài không thấy có gì đó sai sai sao?”

Nghe tôi nói, tên thủ tướng lộ ra bộ mặt cực kì thốn.

“Ta hiểu rồi. Tuy nhiên, xin hãy bàn việc này trực tiếp với hoàng tử, vì ta không có quyền nói gì với ngài ấy cả.”

Hắn nói như đang cố vứt gì đó đi vậy.

Được, mọi chuyện có vẻ đỡ hơn rồi, và gã hoàng tử trông cũng khá ngốc nữa.

Iris nhanh chóng sang chỗ hoàng tử. Thủ tướng nối bước ngay theo sau, hẳn là để ông ta có thể giám sát tình hình.

Ông ta hẳn đang cố đảm bảo hoàng tử sẽ không bị chúng tôi thuyết phục.

“Hoàng tử Revi, ngài khỏe không? Ta có thể nói vài lời với ngài được không?”

Iris cười với hoàng tử, kẻ đang nói chuyện vui vẻ với đám cận thần.

Để đáp lại, tên hoàng tử, nãy giờ khá cao hứng trưng ra một bản mặt chua loét, rồi—

“Giờ có hơi không được, nhưng cô muốn nói gì hả? Ta không có gì để nói với công chúa man rợ của Belzerg đâu được chứ?”

Dám nói mấy lời vô lễ thế với Iris…

Được, tôi sẽ rầy hắn chút.

“Này nhóc con, ngươi lại nói năng thô lỗ với em gái ta nữa phải không hả? Ngươi có biết lễ nghi là gì không thế hả? Nhóc muốn đem bọn ta ra làm trò cười à? Này, đấy không phải là thái độ mà một vị hôn phu nên có phải không nào?”

“O-, Onii-sama!”

“Sa-!? Tên khốn kia, ngươi dám nói những lời vô… Onii-sama sao?”

Iris kéo tay tôi, và đưa tôi ra 1 góc phòng.

“Onii-sama, xin anh đừng hành xử khinh xuất thế. Em phải thu phí viễn chinh và phòng thủ cho nước chúng ta. Nếu không, ta sẽ không thể ban thưởng cho công sức của các mạo hiểm giả được. Làm ơn, dù chỉ là cho em thôi, anh có thể nhịn 1 chút không ạ?”

“… Nếu em đã nói vậy, sao anh không thể không nghe được chứ, em biết đấy?”

Cảm động bởi ánh mắt ngước lên van xin của em ấy, tôi thu lại cơn giận cháy bỏng.

Về phần hoàng tử, hắn đang nhìn tôi từ xa, trong khi trao đổi với các cận thần.

Họ chắc đang giải thích xem tôi là ai.

Dĩ nhiên, tôi không phải anh ruột cô bé.

“Ấy, ta xin lỗi vì mấy lời ban nãy. Ai cũng sẽ nổi nóng nếu em gái mình bị xem nhẹ ngay trước mặt đúng không? Dù ngươi có thể đã đem em ta ra làm trò này nọ, nhưng ta cũng có lỗi ha, nên là ta mong chúng ta cứ xem vụ này như nước trôi qua cầu đi nhỉ. Con nhóc đầu óc không bình thường bên Hồng ma tộc với nhỏ tín đồ Axis cũng xém ra tay đấy nhóc biết không?”

“Hie-!? K-, Không, mm. Ta cũng hơi quá lời mà, nên cứ để vụ này trôi qua đi ha.”

Hoàng tử lộ ra vẻ mặt khá thú vị đây. Lẽ nào hắn hơi bị sợ Hồng ma tộc với đám tín đồ Axis sao.

Cứ tiếp tục rồi hỏi về số tiền nào.

Nhận ra dự định của tôi, Iris gật đầu, và quay về phía hoàng tử.

“Thật ra thưa hoàng tử, về phí hỗ trợ và phòng thủ…”

“Không.”

Trước khi Iris kịp kết thúc, gã hoàng tử thẳng thừng từ chối.

Không còn tí gì sót lại từ vẻ mặt sợ sệt ban nãy cả, như mong đợi từ một thành viên hoàng tộc.

“Ta đã nghe từ Ragcraft. Câu trả lời của ta đã có sẵn đây rồi. Tuyệt đối ‘không’.”

Đây là cái người ta gọi là ‘vô phương tiếp cận’.

“Uhm, tôi có thể hỏi là tại sao không ạ? Nếu đất nước của tôi không nhận được hỗ trợ, rồi bị quỷ vương xâm lược, tiếp theo sẽ là của ngài đấy ạ.”

“Cô không cần lo việc đó. Bọn ta đã có vài sáng kiến rồi. Đúng hơn là, kể từ hôm nay, đất nước này không còn muốn chống lại quân đội ma vương nữa. Thế nên, sẽ khá khó xin sự hợp tác của bọn ta dù việc đó có liên quan đến hỗ trợ và tiền vốn hay không.”

……

“Thế là…! Y-, ý ngài là sao? Nếu như vậy, khối đồng minh liên quốc gia sẽ ra sao?”

“Bọn này cũng có hoàn cảnh riêng. Chúng ta vẫn có thể tiếp tục là đồng minh, nhưng bên này không muốn chọc giận quân đội quỷ vương đâu cô thấy đó? À, đúng rồi, nhân đây, hãy hủy luôn đính ước của chúng ta đi. Ngay từ đầu bố mẹ ta đã tự ý quyết định vụ đó. Dù sao ta cũng chả muốn cưới 1 công chúa man rợ của Belzerg. Khi ta nghe nữ thường mạnh hơn nam ở đó, ta đã quyết không đời nào ta cưới cô.”

Trong 1 thoáng—

Chỉ 1 thoáng thôi, Iris lộ ra vẻ mặt vô cùng vui sướng, đến mức mắt em ấy lập tức ngấn lệ. Ngay sau đó, em ấy nắm lấy ngực áo hoàng tử.

“Ta không quan tâm gì đến cái đám cưới ấy cả, nhưng còn về sự từ chối hỗ trợ tuyệt đối thì…!”

“Dù cô có trưng biểu cảm như thế ra thì, câu trả lời vẫn là ‘không’, nếu còn xem mình là 1 thành viên hoàng tộc, rồi… Gu-, kho-, khoan dừng lại, ta không thở được….! Này, dừng lại…!”

Khi Iris tiếp tục nắm cổ hoàng tử, mặt gã ngày càng nhợt nhạt hơn. Những cận thần xung quanh vội đến dừng em ấy lại.

“Geho-…! T-, Thật là một con nhỏ man rợ! Như ta nghĩ, ta đã đúng khi hủy hôn ước. Đủ rồi, vì cô đã nói những gì cần nói, biến đi!”

Tên hoàng tử, với cặp mắt đẫm nước, ra phán quyết với Iris.

“…Ta hiểu rồi”

Khi Iris cúi đầu, gã lộ ra vẻ mặt khoái chí.

“Ta hiểu rồi. Vậy thì…”

“Ta sẽ quay lại vào hôm sau.”

Iris ngắt lời hắn bằng một giọng đanh thép.

“…Ể?”

Tới gã hoàng tử đang bối rối, Iris ưỡn cao bộ ngực nhỏ nhắn, và tuyên bố.

“Ta sẽ đến vào ngày mai. Không, không chỉ ngày mai. Ta sẽ trở lại vào ngày kia, và cả ngày sau đó nữa. Đến khi có thể bảo đảm được nguồn viện trợ, ta sẽ quay lại tới khi nào được thì thôi.”

Đối mặt với Iris, người đang nhìn thẳng vào mặt mình, miệng tên hoàng tử mở toang vì ngạc nhiên trong thoáng chốc, và rồi—

“M-, Cô muốn làm gì thì làm!”

Khi đã lấy lại quân bình, hắn nói vậy.

Nghe đoạn, Iris nói với 1 nụ cười.

“Vâng, ta sẽ trở lại!”

Iris sau đó nắm lấy tay tôi, và quay lưng ra về.

Rồi, từ sau lưng chúng tôi—

“Này, mai cô chỉ được mang 1 vệ sỹ theo thôi đấy! Và đừng có mang con bé Hồng ma tộc hay nhỏ tín đồ Axis đấy! Cả cô tiểu thư nhà Dustiness nữa! Cô chỉ được mang ông anh trai trông yếu nhớt kia thôi đấy!”

Hoàng tử, như thể cố trưng ra chút phản kháng, phun những lời ấy về phía chúng tôi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *