Chương 4: Hãy ban tặng màn pháo hoa tuyệt đẹp cho bầu trời đêm!

Phần 1

Ngày thứ ba của Lễ hội Tạ ơn.

Mặc bộ váy một mảnh, Megumin hoảng hốt nói với tôi (kẻ vẫn đang nằm ườn trên giường).

“… Quên chuyện anh sẽ về trước bình minh đi. Sáng thế này rồi mà anh còn đang làm cái gì vậy hả?! Nè, đi mà! Đừng có quên là hôm nay chúng ta sẽ đi ngắm pháo hoa đó. Nhanh lên và đi thay đồ đi mà!”

Hôm qua tôi hơi quá chén.

Sau khi tới cái thế giới không hề có khái niệm độ tuổi đủ để uống rượu này, tôi đã quá quen thuộc với mùi vị của hơi men. “Uuuugh… Nếu giờ mà anh thử lách qua một đám đông thì… Đủ thứ hổ lốn sẻ đi ra đấy…”

“Anh đúng là một kẻ yếu đuối, anh rốt cuộc là thể loại đàn ông gì vậy?! Nếu một chàng trai biết mình sẽ đi hẹn hò với một cô gái, thường thì anh ta phải nhắm chừng xem mình nên uống bao nhiêu chứ? Dù sao thì, tối qua rốt cuộc anh đã làm gì vậy hả? Anh quay lại trong tình trạng hơi bị hưng phấn đấy.”[1]

Tôi hẳn là không thể nói là tối hôm qua mình đi uống với chị em succubus nhỉ.

“Tới nói với Darkness… Bảo cô ấy dời buổi bắn pháo hoa lại một ngày…”

“Em rất vui vì anh cũng không muốn thất hứa với em, nhưng đừng có cứng đầu như thế. Anh sẽ làm Darkness điên lên đấy. Đặc biệt là hôm nay, Aqua và tín đồ của chị ấy đã thật sự làm chị ấy bơ phờ rồi.

Aqua và tín đồ của cô ta làm Darkness bơ phờ luôn sau?

Tôi tưởng cuối cùng họ cũng chỉnh đốn lại bản thân vào tối qua rồi chứ— Giờ lại có chuyện gì nữa đây?

Trong khi tôi lười biếng nghĩ thế, Megumin xé toạc tấm chăn và hướng về phía quần áo của tôi…

“Woah! Nè, chờ tí nào, em đang tính làm gì thế hả?!? Sao tự nhiên lại đòi lột đồ anh?! Sheesh, đôi khi em lại đột nhiên làm gì đó và làm anh phát hoảng đó!”

Tôi phóng khỏi giường trước khi có thể bị lột.

“Em đã thấy anh lúc đồ của anh bị ăn mòn sau trận chiến với con Kowloon Hydra, bo đì của anh không làm em ngơ người nữa đâu. Giờ thì nhanh nào. Nếu anh không tự thay đồ, em sẽ làm dùm à.”

Thật sự tôi nghĩ bị một cô gái lột đồ cũng không tới nỗi tệ, nhưng tôi khá quan ngại về những gì Aqua hay Darkness sẽ nói nếu họ bắt gặp cảnh đó.

Thế nên tôi thay quần áo và chuẩn bị sẵn sàng rửa mặt, tất cả dưới sự chứng kiến của Megumin.

“… E-em không ngờ là anh dám thay đồ ngay trước mặt em.”

“Sao, không phải em nói cơ thể trần của anh không làm em sợ nữa sao? …Whew, anh thấy khá hơn sau khi làm ngụm nước rồi. Dù sao thì, em có nói gì đó về việc Aqua và tín đồ của nhỏ làm Darkness vô cùng bận rộn, phải không? Lần này đám đó lại bày trò gì nữa thế?”

“Gian hàng của Giáo Phái Axis tối qua khá là thành công, doanh thu của họ gần bằng với của Giáo Phái Eris. Thế nên người bên Axis trở nên hổ báo, bảo là sẽ bán được nhiều hơn tín đồ của Eris, và đòi có thêm chỗ để lập thêm gian hàng.”

Chuyện gì đã xảy ra với Aqua tôi thấy hôm qua vậy?

Bộ nhỏ thoái hoá luôn rồi sao?

…Không, không, vẫn còn quá sớm để kết luận bất cứ thứ gì. Nhỏ đáng lẽ đã được tái sinh rồi mà.

Phải. Ắt hẳn chỉ là một bộ phận tín đồ Axis đi quá đà thôi.

Nhưng…

“… Mình có một linh cảm không tốt về vụ này, nhưng tạm thời giờ cứ để vụ này cho Darkness vậy. Phải, ta nên lánh khỏi khu của Giáo Phái Axis hôm nay. Hãy đi xem pháo hoa thôi.”

“Ý hay đó. Dù sao đây cũng là lễ hội mùa hè mà, chúng ta cũng phải thử né mấy chuyện rắc rối một lần và làm chuyện gì đó khác như hẹn hò chẳng hạn.”

Có vẻ như là có cùng một cảm xúc với tôi, Megumin tự nguyện đồng ý.

Chuẩn rồi. Đây là lễ hội mùa hè mà.

Tôi toàn bị cuốn vào mấy vụ phiền phức. Dù chỉ là chuyện trăm năm mới có một lần, tôi cũng phải được có cơ hội để thoải mái tận hưởng một lễ hội chứ—!

“—Bằng cách nào đó, mình biết kiểu gì mấy vụ đó cũng sẽ xảy ra.”

“Sao tự nhiên anh khựng lại thế? Đi nào, tiếp tục đi thôi.”

Megumin thấy khó hiểu và kéo tôi khỏi tựa vào cổng vào của phố mua sắm.

“Đây là lần đầu tiên anh tới lễ hội xem pháo hoa với người khác! Này, Megumin, anh không có đang làm gì kì cục, phải không?! Anh đã chuẩn bị hết sức có thể cho dịp này rồi đó!”

“Thứ kì cục duy nhất là độ háo hức của anh đó. Đừng cuống lên chỉ vì đây là một lễ hội chứ.”

Dù ban nãy Megumin nói đây là một buổi hẹn hò, Yunyun cũng đến nữa.

Tôi chào Yunyun tại điểm hẹn và thất vọng lết mình theo cả hai…

“Giờ ta ở một mình là quá sớm. Sau buổi bắn pháo hoa, hãy về cùng nhau nha anh.” [2]

Megumin đi bên cạnh và thì thầm vào tai tôi. “Trước lần này thì mỗi khi có lễ hội em toàn ở nhà thôi, em chưa bao giờ nghĩ tới việc tham gia một cái cả. Em rất mừng là mình đã rời Làng của Hồng Ma Tộc! …Kazuma-san, anh có sao không? Trông anh hơi lạ đấy ạ…”

“Huh, sao?! K-K-Không sao, anh cũng chỉ hơi háo hức quá mức khi tham gia lễ hội thôi! Thật, ừm, ngạc nhiên khi gặp lại em thế này, Yunyun! Anh nghĩ là khá bình thường khi ta vô tình gặp bạn bè tại lễ hội, ha? Oh, và em nói là hồi đó em chỉ ở nhà sao? Phải, anh hiểu ý em mà, như một hikkikomori lão làng thì anh hoàn toàn hiểu ý em mà. Anh cũng không thích tới nơi có lễ hội hay đám đông đâu. Yeah, yeah, thế là hoàn bình thường nhỉ.”

Tôi thành một mớ hỗn độn sau màn đột kích thành công của Megumin. Yunyun có hơi ngạc nhiên với phản ứng của tôi.

“Em không phải là hikikomori như anh đâu, Kazuma-san. Chỉ là mổi khi em tới lễ hội một mình, em sẽ bắt gặp vài người bạn cùng lớp đi chung với nhau. Có lẽ họ cố không làm em tổn thương, nhưng lần nào họ cũng nói mấy thứ như ‘Xin lỗi chúng tớ quên không mời cậu’ hay mấy câu xin lỗi tương tự…”

“Anh hiểu rồi, thế nên ngưng lại đi! Tất cả là lỗi của anh, thế nên ngừng nói đi, được chứ? Hôm nay anh sẽ chơi với em ha!”

Chết tiệt. Cốt truyện bỗng nhiên bị gì thế hả? Megumin dạo này toàn là bên chủ động thôi.

Chuyện gì sẽ xảy ra đây? Về tới nhà rồi ta sẽ làm gì nữa? Ý em ấy hẳn là không bảo chúng ta chỉ đi về nhà chung thôi nhỉ.[3]

Liệu tôi có thể nuôi chút hi vọng không?

Phụ nữ thật là nham hiểm mà.

Chỉ một lời thì thầm cũng có thể làm tâm trí rối bời!

Phần 2

Tôi dùng ‘Snipe’ để cân gian hàng bắn súng, rồi lại lợi dụng chỉ số may mắn tự nhiên ngút trời để hủy diệt quầy rút thăm.

“… Em không biết phải nói sao nhưng, anh nên có chút lòng thương người đi.”

“Phải đó. Cả cô gái tử tế ở quầy bắn súng và ông chú tốt bụng chỗ quầy sổ xố đều đang khóc ròng kìa. Họ nới mình phải đóng quầy sớm hôm nay đấy.”

Tôi đang thăm quan qua vô số gian hàng cùng hai cô gái từ Hồng Ma Tộc.

“Nghe này. Lễ hội là một cuộc chiến giữa khách và chủ gian hàng. Ở đất nước của anh, gần như chả ai thắng được giải độc đắc bao giờ, kể cả khi sau khi vé quay đã bán hết. Và cả khi em có thắng được giải đi nữa thì, sau khi em vui vẻ về tới nhà em có thể sẽ soi kĩ một tí và phát hiện ra đó là hàng tàu.”

“Một ngày nào đó, anh thật sự nên kể em thêm về đất nước của anh đó… Dù sao thì, lễ hội năm nay có vẻ náo nhiệt hơn năm ngoái nhỉ. Kazuma, có phải anh là người nghĩ ra vụ diễu hành trang phục này không? Mọi người đều đang vui vẻ dạo quanh trong bộ cánh yêu thích của mình. Dù là thật sự có rất nhiều người mặc giống succubus và incubus quá mức… Succubus thật sự có thể bị dẫn dụ tới đây mất.”

Tôi thấy lạnh sống lưng khi nghe thấy khả năng quan sát sắc bén của Megumin. Tôi quyết định tiếp tục ngây ngô tham quan lễ hội.

Axel hoàn toàn khác với mọi khi.

Vanir đã mở một gian hàng bán mấy cái mặt nạ kì lạ.

Trông thấy những vị khách cười vui vẻ ( gồm cả vài succubus), kể cả Megumin cũng muốn mua một cái.

Rồi vì lý do gì đó, Yunyun đột nhiên tiến tới và nhỏng nhẽo đòi Vanir quay về trông cửa hàng.

Và lễ hội lần này cũng không chỉ có ác ma. Còn có cả tộc thú nhân hiếm thấy, elf tai ngắn của rừng sâu, người lùn với bộ râu xồm xoàm xuất hiện nữa.

Ngắm nhìn cảnh tượng tuyệt mỹ này dưới ánh sáng mờ ảo của lễ hội làm tôi thấy rõ sự khác biệt của thế giới này.

“Đây quả thật là dị giới nhỉ…”

Và một lúc sau, tôi đã vô thức nở nụ cười.

“……”

Ngay cạnh tôi, Megumin đang lườm phản ứng của tôi với vẻ mặt ngượng nghịu.

Có vẻ như em ấy muốn nói gì đó.

“Sao thế? Trông em cứ như vừa bị cấm xài Explosion ý.”

“…Không. Không có gì đâu ạ…”

Megumin luôn nói ra suy nghĩ của mình, kể cả là với nhân vật máu mặt bên phe Quỷ vương hay công chúa hoàng tộc. Thật hiếm khi thấy em ấy thụ động thế này.

Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ phải nói cho mọi người biết rằng tôi tới từ một thế giới khác.

Dù tôi cũng chả chắc liệu sẽ có gì thay đổi không khi tôi thật sự nói cho họ biết.

Họ còn chả tin Aqua khi nhỏ nói mình là một nữ thần. Họ chắc sẽ chỉ nghĩ tôi cũng bắt đầu nói nhăng nói cuội luôn thôi.

Có lẻ do cuộc sống dạo gần đây đang dần ổn định, nhưng dạo này tôi bắt đầu thấy tới thế giới này cũng không tới nỗi tệ.

Một ngày nào đó không xa, tôi sẽ kể cho họ về đất nước của mình—

Trong khi tôi đang nghĩ như thế, một lượng tiếng ồn đáng báo động vang lên từ phía bồn nước của Axel.

Có vẻ màn pháo hoa đã bắt đầu.

Bầu trời đêm bừng sáng với những ánh đèn đầy màu sắc. Tiếng hò reo vang lên khắp nơi.

Ngước nhìn lên bầu trời đêm, Megumin rũ bỏ tâm trạng im lặng và nắm chặt tay tôi…

“Kazuma, nhanh lên! Nếu không tham gia cuộc chiến sớm, mọi thứ sẽ quá trễ mất!”

… Và nhiệt thành nói với tôi như thế.

“… Tham gia trận chiến? Ừm, chờ một chú— Này! Đừng có kéo anh! Nhìn xem, không phải là ta cũng có thể thấy rõ pháo hoa từ đây sao?!”

“Anh đang nói gì thế? Chúng ta là mạo hiểm giả! Nếu ta không bảo vệ lễ hội, ai sẽ làm đây?”

Em đang nói về cái gì thế?

Nhưng trước khi tôi kịp nói thế, cách hành xử của mấy mạo hiểm giả xung quanh đã ngăn tôi lại.

Các pháp sư chạy vòng quang trong phấn khích.

Cả Yunyun, người nãy giờ chỉ đứng ngoài xem.

“Nè, nói anh biết chuyện gì đang xảy ra xem! Không phải đây chỉ là một buổi bắn pháo hoa sao?! Sao ai cũng vội vội vàng vàng thế?”

Tôi hét lên như vậy trong khi chạy theo Megumin, và rồi—

“Là lũ bọ ý ạ!”

Yunyun trả lời thay Megumin, người đang chạy trước cả hai chúng tôi.

“Bọ?! Chúng thì sao? Các em lo là lửa trại (bonfire) ở khắp nơi sẽ thu hút lũ côn trùng hay gì à? Chuyện đó bình thường mà, có gì lạ đâu?!”

Lần này tới Megumin trả lời câu hỏi của tôi.

“Mỗi hè, công hội sẽ đăng yêu cầu nhờ tiêu diệt lũ sâu bọ. Côn trùng từ những cánh rừng và đồng cỏ lân cận sẽ bay tới do ánh sáng từ ngọn lửa trại vào buổi tối. Chúng luôn lượn vòng quanh trên trời trên đầu chúng ta, chờ đợi thời cơ tấn công, thế nên loạt pháo hoa đã được sắp đặt để kích hoạt phép Detonation (Kích nổ) and Blast (Bùng nổ) vào giữa bọn chúng.”

Khoan, chuyện quái gì đang diễn ra thế?

“Em không biết pháo hoa ở chỗ Kazuma được dùng làm gì nhưng… Ở đây, pháo hoa mùa hè là lời tuyên chiến với bầy côn trùng.”

Như tôi nghĩ, dị giới thật là…!

Phần 3

—Không thể tin được.

Ban nãy, Megumin toàn thì thầm những lời ngọt ngào sáo rỗng về việc chúng tôi ở cùng nhau một mình vào tai tôi, thế nên mong đợi của tôi cho tối nay rất là lớn. Nhưng một khi loạt pháo hoa bắt đầu, con bé xông thẳng ra tiền tuyến.

Tình cờ thay, ngay khi con bé chuẩn bị dùng Explosion trong thành phố, cảnh sát liền tới hốt gọn.

…Rồi họ mời con bé về đồn uống trà.

Tôi không thể tin được độ thiếu lãng mạn của con bé nữa.

Và giờ tôi ở đây, hoàn toàn hưng phấn vì không khí mùa hè.— Trả cái cảm giác xúc động lại đây cho tôi!

Tôi giúp cản cuộc xâm lăng của lũ bọ, rồi chán nản quay lại phòng.

Nhưng giờ xuống tinh thần cũng chả có nghĩa lý gì cả.

Tôi không đem theo cung hay vũ khí tầm xa nào vào lễ hội, thế nên dù đã tham gia vào lực lượng phòng thủ, những gì tôi làm được chỉ là né tránh lũ bọ đang bay. Và trong lúc thôi chỉ đang đứng đó, không làm gì hết, Chris bắt gặp tôi và may mắn quyết định một vấn đề nhất định.

—Tôi mặc bộ trang phục màu đen của mình và trang bị cái mặt nạ kì quái.

Toàn bộ vật phẩm ma pháp tôi mua hôm nay đều nằm trong ba lô. Tôi đã sẵn sàng lên đường

Phải. Giờ là lúc tôi trả thù cái bộ giáp chết tiệt đó.

Để đối phó với tiếng la của bộ giáp, tôi chuẩn bị một đạo cụ đặc biệt.

Đã gần tới nửa đêm.

Aqua vẫn đang ăn mừng thành công của lễ hội, nên là nhỏ vẫn chưa về. Và Darkness có lẽ đã ngủ.

Kế hoạch của tôi là thoát qua đường cửa sổ thay vì đi cửa chính, rồi hội quân với Chris.

Tôi sẽ gặp rắc rối lớn nếu có ai đó thấy tôi trong tình thế này.

Không tính Aqua, Darkness biết rất rõ bộ đồ này. Nếu cô ấy thấy tôi bây giờ, cô nàng sẽ đoán ra chính xác tôi định làm gì.

Okay. Tới lúc chuồn rồi.

Tôi mở cửa sổ và hạ dây xuống. Nhưng ngay khi tôi vừa định lẻn ra…

“Kazuma? Đèn phòng anh còn bật này. Anh ngủ chưa đấy?”

Ngay khi vừa định ra ngoài, tôi nghe thấy giọng Darkness. Tôi nhanh chóng thu tay và đóng cửa sổ.

“C-Chưa, chưa đâu! Mà tôi cũng chuẩn bị đi ngủ rồi!”

Tôi nhanh chóng giấu sợi dây, kiểm lại xem cửa khoá chưa rồi thở phào nhẹ nhõm.

Darkness kiểu gì cũng sẽ tra khảo tôi về kế hoạch tối nay nếu cô nàng thấy bộ đò tôi đang mặc.

“Hiểu rồi… Xin lỗi vì tới đây lúc khuya thế này. Nhưng mà, tôi có thể xin ít thời gian của anh được không?”[4]

Giọng Darkness khác với mọi khi. Tôi không thể để nhỏ phát hiện những gì tôi định làm được nhưng…

“…Tôi hiểu rồi. Nhưng cô chờ chút được không? Tôi không thể để cô gặp mình trong bộ dạng này được.”

“!? O-Oh, tôi rõ rồi. Xin lỗi vì đã xen ngang công việc của anh.”

Trong khi Darkness đang ngại ngần vì điều gì đó, tôi nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ.

Tôi giấu mặt nạ và ba lô vào tủ đồ.

“Hah… Hah… X-xin lỗi đã để cô phải chờ…”

“Không sao, anh cũng đâu mắt nhiều thời gia— Khoan, Sao anh lại khoả thân?! T-tôiI sẽ không hỏi ban nãy anh làm gì đâu, nhưng làm ơn đừng thở dốc nữa mà!!”

Trông thấy tôi thở dốc, Darkness đỏ mặt quay đi. Chơi dại rồi. Giờ tôi còn mang độc mỗi cái quần lót thôi.

……Chờ một chút.

“Khoan. Tôi không có đang làm gì đen tối đâu! Đừng hiểu lầm mà!!”

“T-tôi hiểu mà! Tôi sẽ không hiểu lầm đâu, vậy nên hãy mặc quần áo vào đi! Và nếu anh tính làm mấy chuyện kiểu này thì, nhớ rửa tay trước khi đi ngủ đó!”

Con nhỏ này thật sự là đang hiểu lầm mà!

Tôi muốn thanh minh, nhưng lại chả có thời gian.

“…Thôi quên vụ đó đi— Mà có chuyện gì sao? Aqua sẽ lan truyền mấy tin đồn kì quặc nếu nhỏ thấy cô đi loanh quanh ngoài phòng tôi trong khi ăn mặc như thế đấy, cô biết không.”

Darkness đang mặc một bộ váy một mảnh mỏng manh nào đó. Tôi không chắc là mình nên nhìn về chỗ nào nữa.

Mà nếu tôi không phải thu hồi cái thánh tích đó tối nay thì, tôi chắc là đã ngắm cô ấy cho tới khi thoả mãn rồi.

Và dĩ nhiên, giờ tôi cũng đang ngắm đây.

“Um… Đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện. Tôi vào trong được chứ?”

Tôi không thoải mái lắm về việc để nhỏ vào, vì vẫn còn bằng chứng phạm tội trong tủ áo.

Nhưng tôi không thể dùng cái cớ đó được.

Tôi để cô ấy vào, sau đó ngồi xuống giường của bản thân.

“Sao cô lại phải đường đột tới đây như vầy thế? Có chuyện gì cần làm xong trong tối nay sao?”

“K-không tới mức vậy đâu! Chuyện này chờ đến sáng mai cũng được nhưng mà… Ừm… Dạo này, mọi người đều rất bận, và chúng ta hiếm khi gặp nhau kể cả lúc ở trong nhà, phải không?”

Darkness không được thẳng thắn cho lắm. Cô ấy nhìn quanh phòng tôi như thể không bình tĩnh lại được, rồi lại cẩn thận ngồi xuống giường cùng tôi.

Chris vẫn đang đợi. Tôi mong Darkness sẽ cho cuộc nói chuyện này xong sớm.

Cùng lúc đó, Darkness vẫn đang tỏ vẻ lúng túng, xoay xoay ngón cái của bản thân. Rồi, như thể đã quyết định, cô nàng ngẩng đầu lên và nói. “Kazuma, Tôi, um… Tôi đó giờ chỉ toàn xin lỗi anh thôi. Tôi chưa từng nói lời cảm ơn anh trước đây nên… Tôi đang muốn kiếm một cơ hội được ở một mình với anh để có thể cảm ơn anh một cách đàng hoàng…”

Với giọng nói nhỏ nhẹ, cô ấy nhìn thẳng về phía tôi một cách chân thành.

Oh, không lẽ vụ này là về…

“Có phải là về vụ tôi bắt cóc cô khỏi tay tên lãnh chúa không? Tôi làm thế vì lý do của riêng tôi, thế nên cô không cần cảm ơn đâu. Mà này, không phải là cô tự ý gánh dùm món nợ của tôi sao? Tôi còn chưa cảm ơn cô vụ đó nữa là.”

Tôi đáp lại một cách đùa cợt, nhưng Darkness không cười.

Và trong khi chúng tôi đang tốn thời gian thế này, Chris vẫn đang chờ tôi.

Thật là một cô gái rắc rối mà. Đâu cần phải cảm ơn chứ.

Và khi tâm trí tôi bắt đầu lảng đi…

Darkness lộ ra một vẻ mặt đáng thương như thể sắp oà khóc đến nơi vậy. Nở một nụ cười gượng, cô ấy nói :

“Tôi đã… Tôi đã nhận được biết bao nhiêu là kỉ niệm nhờ có anh. Có cái vui, cái thư giãn, buồn bã và cả giận dữ, tất cả là nhờ có anh. Là con gái của một gia đình quý tộc, thường thì tôi sẽ không bao giờ được trải nghiệm những thứ như thế. Tôi chắc là nếu không gặp được anh, tôi sẽ chẳng thể đi cùng mọi người và tận hưởng những chuyến thám hiểm đầy chông gai ấy. Tôi muốn anh biết là, một năm vừa qua kể từ khi tôi gặp anh chính là khoảng thời gian vui vẻ và hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.”

Cô ấy nói tất cả điều đó bằng một giọng nhẹ nhàng, và trong khi tôi vẫn còn choáng không biết đáp lại thế nào cô nàng đưa tay mình ra và nắm chặt lấy tay tôi.

“Thế nên tôi muốn cảm ơn anh. Và không phải chỉ vì anh cứu tôi khỏi lão địa chủ. Trước đây, khi người ta biết tới thân phận của tôi, họ luôn giữ khoảng cách. Nhưng anh, anh vẫn ở cạnh tôi dù đã biết tôi là một quý tộc. Tôi thật sự, thật sự biết ơn anh. Tôi đang rất vui vẻ sống ở biệt thự này cùng mọi người. Tôi cảm thấy như… Phải, tôi chắc chắn những gì tôi đang cảm thấy chính là cảm xúc của tôi nếu người mẹ đã mất trước khi tôi kịp nhớ mặt vẫn còn sống.”[5]

Cô ấy ngượng ngùng nói tiếp.

“Vậy nên một lần nữa, hãy để tôi cho anh thấy lòng biết ơn chân thành của tôi. Vì đã đồng hành cùng tôi cũng như cứu thoát tôi kể cả khi tôi đã mất hết hi vọng…“

Vẫn đang dịu dàng nắm tay tôi, Darkness bỗng nói chuyện như một tiểu thư nhà quý tộc thực thụ vậy.

—Tim tôi sắp nhảy ra ngoài vì hưng phấn rồi.

Chuyện gì đang xảy ra thế? Sao cái sự kiện tình tứ này lại đột nhiên xảy ra chứ?

Không phải là tôi đã ở trong route của Megumin sao?

Tôi đã nghĩ mình đã vượt phần chia route rồi chứ, nhưng một cái route one-san lại tự nhiên xuất hiện.

Phần lớn mọi người sẽ không hiểu những gì tôi vừa nghĩ, nhưng thật đó, tôi mới là kẻ không hiểu gì cả này.

Sao chuyện gì xảy ra được thế này?!

Không, khoan, bình tĩnh. Mày cần bình tĩnh lại, Kazuma Satou à. Cô ấy chỉ tới cảm ơn thôi. Đừng có cuống lên như mấy thằng còn zin chứ.

Khoan, không, tôi còn zin thật mà!

Nhưng nếu tôi đem suy nghĩ bình thường vào chuyện này, tôi không thể để thứ này kéo dài được. Tôi đã rất háo hức đi xem pháo hoa với Megumin ban nãy. Nếu tiếp cận Darkness vào cùng một ngày, Tôi sẽ không thể phản đối việc mình hoàn toàn là một thứ cặn bã mất. Khoan, đó không phải là vấn đề lúc này!

Mà tôi đang nghĩ gì vậy? Thật là bối rối quá. Tôi cần bình tĩnh lại. Tôi không thể chủ quan được. Ta đang nói về Darkness, người con gái lúc nào cũng nói những thứ kì lạ nhất ấy. Darkness, cô gái nổi cơn tam bành chỉ vì một cái mũ rơi. Darkness, người con gái mà một lần tôi đã mém vượt rào cùng đó.

“Nên là tối nay, um… Để cảm ơn…”

Darkness đang đỏ mặt. Nhỏ đang đưa mặt lại gần tôi. Nhỏ còn liếm môi đầy hi vọng nữa chứ. Kazuma Satou, nếu cô ấy đã thế này rồi thì mày cũng phải cho người ta thấy bản lĩnh đàn ông chứ!

Chỉ cần bình tĩnh nắm thế chủ động và phát triển bầu không khí này thôi—

“Không, không, đừng lo về chuyện đó. Cô biết đó, ban nãy Megumin cũng cảm ơn tôi vì đã cứu cô mà. Nhưng xét độ thân mật của hai ta thì việc này cũng không có gì quá đặc biệt mà!”

Tuyệt. Tôi cũng không thật sự bình tĩnh, nhưng tôi sẽ nói mình cũng được cỡ 80 điểm đó chứ. Giờ thì để cảnh này phát triển một cách tự nhiên nà—

“…Hay thật. Sao giờ anh lại nhắc tới Megumin chứ? Anh thật sự không biết đọc tình huống tí nào cả.”[6]

—Không có sự phát triển nào cả. Darkness đứng dậy, trông hơi buồn bực.

“Nhân tiện, tôi vừa nhận được thông báo từ cảnh sát ban nãy đấy. Megumin sẽ được thả vào chút nữa trong tối nay. Tôi thật hèn hạ khi lợi dụng chuyện đó để tới gặp anh, phải không…”

Sau khi nói thế, cô ấy đột nhiên cúi xuống và tới gần tôi hơn.

Môi Darkness trìu mến quét qua má tôi.

Rồi cô nàng lại đứng dậy và ngượng ngùng nói:

“Đây là thứ tôi đã hứa với anh. Tôi đã nói là nếu anh hạ được con Kowloon Hydra, tôi sẽ tặng anh một nụ hôn má ấy, anh nhớ chứ? Còn về phần thưởng cho việc cứu tôi khỏi tay lãnh chúa… Tôi sẽ cho anh vào một ngày khác nhé…!”

Ngay lúc Darkness vội vã quay về phòng…

Tôi hét vào mặt cô ấy.

“Cô đùa tôi à?! Vụ khi nãy là sao chứ?! Chờ tí Darkness, cô làm nóng không khí thế này chỉ để thơm má tôi à? Đừng có đùa giỡn với tôi nữa chứ! Cả cô và Megumin đều như nhau cả! Bộ hai người được gì đó sau khi đùa giỡn với kì vọng của tôi à?! Làm lại đi! Tôi muốn thử lại! Nếu cô thật sự muốn hôn tôi thì, tôi bảo đảm cô dư sức làm mà! Dũng cảm lên và tiến tới đi chứ!”

“Sao anh lúc nào cũng vầy thế hả?! Trả khoảnh khắc lãng mạn ban nãy lại cho tôi đi!!”

Phần 4

Sau khi Darkness giận dữ đạp cửa quay về phòng, việc đầu tiên tôi làm là điên tiết dỗ dành bản thân trên giường. [7]

Cho tới khi nhận ra mình đã quên béng mất Chris và ba chân bốn cẳng chạy tới điểm hẹn thì, tôi đã trễ hơn hai tiếng rồi.

Khi tôi tới nơi, tôi gặp Chris, hiện cũng đang vận bộ trang phục đen và đeo mặt nạ.

“Anh trễ kinh thật đấy! Anh làm gì mà lâu thế hả?!”

“Thật sự xin lỗi mà, chỉ là tôi có tí việc với Darkness thôi. Thật tình, tôi thật sự không nghĩ là cô ấy sẽ tới phòng mình giữa đêm hôm trong khi mặc một thứ như thế đó…”

“Huh?!”

Chris bị sốc tới quên cả giận.

“V-vậy là anh lại giở chiêu này sao, hả? Chỉ chém đại bất cứ thứ gì có thể để hù làm tôi quên giận à. Mà tôi không dễ bị lừa vậy đâu. Kể cả khi anh kể theo kiểu đó thì, thật sự không có gì đáng nói xảy ra, phải không nào?”

“Yeah, chắc là vậy đấy. Darkness chỉ tự nhiên hôn tôi thôi ấy mà.”

“SAO CƠ?!”

Chris, người đang giả vờ bình tĩnh, hét lớn lên cảnh giác. Mặt cô ấy cứng đơ vì sỗc.

Biểu cảm ấy không hợp với một nữ thần lắm nhỉ.

“Không còn nhiều thời gian nữa, ngưng làm vẻ mặt buồn cười đó và đi thôi. Tối nay tôi thấy rất tuyệt đó. Có lẽ là do những gì xảy ra ban nãy mà.”

“Huuuuh?! Khoan, chờ chút, được hôn mà sao anh bình thản thế hả?! Anh đang nói xạo, đúng không? Đây chỉ là tình yêu không vụ lợi từ phía của anh thôi, không phải sao?!”

Tôi không hiểu sao Chris lại dính lấy chủ đề này nữa.

“Tôi đang nói thật đấy. Hỏi Darkness xem ‘Có phải cậu tới phòng Kazuma lúc tối muộn và hôn anh ta không?’ nếu cô không tin. Nhưng thật đấy, có chuyện gì xảy ra thế? Trước đó, Megumin cũng nói em ấy thích tôi, và hôm nay ẻm lại nói hai chúng tôi nên về cùng nhau sau buổi bắn pháo hoa— Dù là con bé cũng tự phá hỏng vụ đó luôn. Big Boss, giờ tôi nên làm sao đây? Chắc tôi sẽ phải bước những bước đầu tiên trong hành trình trở thành người lớn trong lễ hội này mất.”

“Nghiêm túc không đó?! Oh, giờ nghĩ lại thì, hồi trước anh có nói ‘ quan hệ giữa tôi và Megumin đang khá tốt. Darkness trông cũng có vẻ quan tâm tới tôi nữa!’… Chờ. Chờ tí, không phải đây là tam giác tình yêu a.k.a tình tay ba sao?!”

Chris che miệng bằng cả hai tay và nhìn tôi đầy mê hoặc.

“Woooow… Từ khi nào mà Darkness lại bạo thế?! Và này anh nói Megumin cũng thích anh phải không? Anh sẽ làm gì đây? Anh sẽ chọn ai nào?!”

“Nè, còn quá sớm để tôi quyết định mấy vụ đó đấy. Tôi cũng đang đau đầu về vụ đó đây. Tình hình hiện tại cứ như khúc trước khi chia route của mấy novel nổi bên Nhật ý. Phải, y chang luôn. Cô gái nào cũng thích tôi và một harem đang hình thành mà nhỉ… Nhưng cô biết đó, hai cô gái này trông thì đẹp, nhưng bên trong họ thì lại không quá nóng bỏng cho lắm. Và nếu cứ tiếp tục thế này, tôi có thể sẽ lại dựng flag với vài cô nữa quá. Tôi nghĩ mình nên chờ một thời gian rồi mới quyết định, nhưng cô nghĩ tôi nên làm thế nào đây?”

“Tôi nghĩ anh nên đi chết đi. Nhưng mà wow, ngạc nhiên thiệt đó. Từ khi nào mà mọi người bắt đầu…”

Có phải cô ấy không quen nói chuyện về tình yêu vì bản thân là một nữ thần? Hay là cô nàng chỉ sốc vì người bạn thân Darkness có thể đã bước tới ngưỡng cửa người lớn trước cả mình mà mình không hay biết. Chris loạng choạng theo sau trong khi tôi dẫn đường tới biệt thự của Undine.

Hôm nay là một đêm quang mây với ánh trăng tròn cao vút trên bầu trời. Có một lý do làm chúng tôi đột ngột quyết định hành động vào tối nay.

Thường thì kẻ địch sẽ trong tình trạng báo động cao sau vụ trộm giáp hụt trước của chúng tôi.

Nhưng khi lễ hội còn đang diễn ra, chúng sẽ lơ là một tí.

Và giờ cũng chỉ mới sau màn pháo hoa thôi.

Lính gác trong biệt thự cũng giúp việc phòng thủ ban nãy nữa. Đó có lẽ là thứ người ta gọi là— noblesse oblige.[8]

Nên là chắc họ mệt phờ cả rồi. Thêm nữa, vì đây là một lễ hội lớn và thường niên, bợm nhậu có ở khắp nơi.

Tôi đã có kế hoạch đối phó với bộ giáp lắm lời, nhưng nếu nó thất bại và chúng tôi phải thoát khỏi sự truy đuổi chúng tôi có thể nhanh chóng bỏ bộ y phục này để hoà vào lũ bợm nhậu trên phố.

—Lát sau, chúng tôi tới biệt thự của Undine. Cửa sau mà chúng tôi dùng lần trước đã bị khoá hoàn toàn, và cánh cửa còn lại duy nhất đằng trước có 2 lính canh.

Theo Chris, kể tự vụ đột nhập trước của chúng tôi, có lính gác tuần tra suốt ngày đêm.

“Ta nên làm sao đây, Trợ Thủ-kun? Biệt thự này không lớn như cung điện. Qua mặt lính canh vì vậy sẽ khó hơn đấy.”

“Yeah, ta nên làm sao đây. Có cách nào đánh lạc hướng họ không…?”

Trong khi chúng tôi đang quan sát dinh thự từ xa và tính nước đi tiếp theo…

“Um… Có phải hai người là Băng trộm Tóc bạc không ạ?”

Đột nhiên, ai đó lên tiếng sau lưng chúng tôi. Tôi lập tức quay lại.

“R-R-Rất vui được gặp hai người! Không, khoan, thật ra ta đã gặp nhau rồi nhỉ! Tôi đã gặp mọi người trong cung điện một lần rồi… Tôi là fan của cả hai, Đại pháp sư Megumin!”

Megumin, người lẽ ra đã bị cảnh sát giam, đang đứng ngay sau chúng tôi.

Phần 5

Để tôi còn la lên thì. Sao vụ này xảy ra được hay thế?

“Wow, hai ta thật sự nổi tiếng đó! Nhìn xem, ta còn được truy nã với giá 200 triệu Eris nữa nè!”

Sau khi nghe Megumin tuyên bố mình là fan của chúng tôi, Chris trông thích thú một cách nhút nhát.

Tôi muốn than phiền là cô ấy không nên tỏ ra nhút nhát trong những lúc thế này, nhưng lại không muốn làm tình hình tệ hơn.

Chris và tôi cố ý đổi giọng, nhưng một người đủ tinh ý vẫn có thể nhận ra cả hai.

May thay, Megumin quá là bệnh ngôi sao—

“Thật là tuyệt là một băng trộm lại có tiền truy nã cao thế! Oh, tôi muốn hỏi là, khi cả hai lẻn vào cung điện, có phải thật sự là để bảo vệ công chúa khỏi một thánh tích nguy hiểm không vậy?!”

“Phải, chuẩn rồi đấy. Chúng tôi là những tên trộm hào hiệp. Thường thì chúng tôi chỉ giúp thường dân, nhưng chúng tôi không thể để một cô bé ngây thơ như vậy đối mặt với những nguy hiểm như vậy, kể cả khi em ấy là một công chúa. Dù có là dinh thự quý tộc hay cung điện hoàng gia, nếu ai đó gặp nguy khốn thì không đâu mà chúng tôi không cố lẻn vào để giang tay tương trợ. Đó là ý nghĩa của việc là một phần của Băng trộm Mặt nạ.”

“Wow…!”

Trong thân tâm tôi khá vui khi thấy Megumin nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

“Chờ chút đã, Trợ Thủ-kun. Không phải chúng ta là Băng trộm Tóc bạc sao? Anh không thể thừa cơ hội này mà đổi tên được. Và tôi mới là boss, nhớ chưa?!”

“Cô đang nói gì vậy, Big Boss? Hồi ở cung điện, cô bảo tôi làm Boss cũng được mà. Nên là hai ta làm Băng trộm Mặt nạ cũng có gì sai đâu chứ!”

Chúng tôi lờ Megumin cùng đôi mắt lấp lánh của nhỏ và làm một cuộc thảo luận kín. Và rồi—

“Vậy, hai người ở đây làm gì thế? Đây là nhà của một quý tộc, phải không? … Và danh tiếng của hắn cũng không được tốt…”

Ánh mắt của Megumin tràn đầy hi vọng.

Chúng tôi nhìn nhau và gật đầu.

“Em là… Megumin, phải không? Thật ra, bọn này ở đây tối nay để nhắm vào một thứ giấu trong dinh thự này cần thiết cho sự tồn tại của nhân loại. Nói thật, trộm cắp không phải việc đáng khen, nhưng mà… Bọn này tin là có gì đó cần phải được thực thi, kể cả khi cả hai bị xem là tội phạm.”

“Wow… Wooow…!”

Megumin nhìn chúng tôi như những người hùng.

“Phải, đúng thế, bọn tôi sẽ trộm của căn nhà này. Chúng tôi cần lấy lại một thứ có thể quyết định kết thúc trận chiến với quân đội Quỷ vương. Nếu muốn báo cảnh sát bọn này thì, bọn này cũng sẽ không cản nhưng… Làm ơn, hãy tin bọn này. Đây là vì cả nhân loại!”

“Em tin. Em tin hai người, thế nên em sẽ không nộp cả hai cho cớm đâu!… Nhưng mà, ừm, em có tí việc muốn nhờ.”

Megumin bắt đầu một cách không chắc chắn, như thể em ấy xấu hổ.

“Xin hãy đọc cái này! Đây là một lá thư hâm mộ em viết về độ ngầu và quyến rũ của hai người! Em đã chắc chắn là mình sẽ luôn mang nó bên mình mọi nơi để có thể đưa nó tận tay!!”

Cúi đầu xuống, con bé chìa lá thư ra.

Oh phải rồi. Sau khi chúng tôi trở về từ cung điện, con bé bắt đầu viết cái này.

Tôi đã biết điều đó sẽ tới, nhưng mà thật sự nhận thư như này làm tim tôi đập nhanh hơn.

Dĩ nhiên, với Megumin, đây chỉ là một bức thư cho người hùng của con bé. Nhưng với tôi nó cứ giống như nhận được thư tình ấy.

Nhưng ngay khi tôi định nhận lá thư—

“Cảm ơn. Ngay sau khi chúng tôi xong việc, tôi chắc chắn sẽ đọc nó.”

Chris giật lấy lá thư trước.

“Này Big Boss, cô làm gì thế? Đó là thư cho tôi mà!”

“Xin lỗi à? Nó không phải của anh, Megumin nói là cho cả hai ta mà, cho Băng trộm Tóc bạc! Tôi là boss, thế nên tôi giữ nó không phải là hiển nhiên sao?!”

Khi chúng tôi nhẹ nhàng bắt đầu môt cuộc cải vã, Megumin lại cúi chào.

“Cảm ơn đã nhận thư của em. Em đã trông đợi rất nhiều thứ tối nay sau màn pháo hoa, nhưng em đã lỡ làm hỏng hết chuyện rồi. Em có hơi buồn chuyện ấy… Nhưng nếu là để gặp hai người thì, em nghĩ chắc em cũng không tới nỗi xui xẻo.”

Em ấy nói, tươi cười hồn nhiên.

Phần 6

“Cô biết không Big Boss, khá tốt là chúng ta không bị lộ thân phận, nhưng gặp em ấy vào lúc này làm tôi nghi ngờ cái sự may mắn của mình quá.”

“Khi cả hai ta ở đây, không bao giờ có chuyện gặp xui đâu. Nhìn xem, ta còn được nhận cả thư hâm mộ nè.”

“Em ước gì mình có thể giúp, nhưng giờ có lẽ em nên về nhà và xin lỗi một người…” —Megumin nói thế và rời đi. Mà con bé vẫn cứ lo lắng ngoái lại nhìn chúng tôi.

Có phải em ấy muốn xin lỗi tôi không?

“Big Boss. Cô có nghĩ tối nay tôi nên rút sớm không? Thật sự thì nếu tôi về luôn bây giờ, tôi nghĩ là mình có thể có ngay một event[9] với Megumin đấy.”

“Tuyệt đối không. Xét mọi hướng thì, hôm nay là cơ hội tốt nhất để ta lẻn vào! Và ý anh là sao khi nói là có sự kiện với Megumin hả?! Ít nhất hãy chọn một giữa Darkness và Megumin đi chứ!”

Thôi vậy. Tôi đành phải hoàn thành vụ này nhanh thôi.

Rồi tôi để ý thấy Chris đang giữ lá thư của Megumin trong bộ trang phục của mình.

“…Big Boss, sau khi xong việc ở đây, hãy quyết định xem ai được quyền giữ lá thư đó đi.”

“Được thôi. Ta sẽ quyết định bằng một ván oẳn tù tì ha.”

“Đừng có quyết định vụ này bằng may mắn chứ!”

—Vì vài tình huống ngoài dự kiến, tôi cần về sớm hơn đã tính tối nay.

Ta nên giải quyết vụ này thật nhanh gọn.

“Hãy vô hiệu hoá đám lính canh. Hôm nay tôi thấy khá tốt, xử mỗi hai tên chắc sẽ dễ thôi.”

Có phải sự hưng phấn bất thường của tôi là do sự xuôi chèo mát mái trong quan hệ với hai cô nàng kia không?

“Hồi đột nhập cung điện anh cũng sung y chang thế này đấy… Về đêm anh khá sung sức nhỉ. Có phải anh là quỷ hay gì không thế?”

“Nếu thế thật thì, toàn bộ đám NEET ở Nhật Bản cũng sẽ là quỷ mất. Big Boss, hãy dùng ‘Hide’ (Ẩn thân) và tiếp cận họ nào. Tuy nhiên, tối nay có trăng tròn và ngọn lửa trại của lễ hội vẫn đang cháy, nên là ở đây có cả tá ánh sáng. Xin hãy cẩn thận.”

Chris và tôi dùng Hide, rồi nép vào tường và lẻn tới chỗ lính canh như những ninja.

Hai lính canh đang thư thả tán gẫu. Vẫn có khả năng đánh lén họ.

Để căn cho chuẩn thời gian, tôi bình tĩnh lắng nghe cuộc trò chuyện của cả hai.

“Lễ hội này tới giờ thật là tuyệt vời, nó thật sự khác những cái trước đây! Có lẽ là nhờ sự tham gia của Giáo Phái Axis nhỉ. Nhưng quan trọng hơn là, để cô nàng quảng cáo mặc bikini quả là một ý tưởng của thiên tài!”

“Cả vụ cho cosplay succubus nữa, tao tìm được một em xinh tươi lắm đấy. Lễ hội này quả là tuyệt. Nhưng mày biết không? Hình như việc quản lý lần này có sự giúp đỡ của người ngoài đấy.”

Oh, họ đang nói về tôi kìa.

Tôi nổi tiếng tới nỗi trở thành đề tài bàn tán cho quân nhân kìa. Thật là một cản giác tuyệt vời mà!

“Sự giúp đỡ từ bên ngoài hình như là từ tên nhóc ấy, phải không? Ép Giáo Phái Eris và Axis lại với nhau, rồi châm ngòi lửa để hắn nhận được uỷ thác lớn hơn từ vụ đó… Quả là một tên khốn.”

“Oh, phải rồi. Đem tín đồ Axis tới, cho phép cosplay succubus, để mấy cô gái quảng cáo mặc đồ bơi… Tao nghe là toàn bộ mấy ý tưởng đó là của hắn. Mà tên hắn là gì nhỉ? Hình như là—”

Tôi lao khỏi bóng tối.

Khi để ý thấy tôi, cả hai lập tức với lấy thanh kiếm còn trong vỏ trên thắt lưng—

“Double Drain Touch!”

Nhưng tôi bịt miệng họ bằng tay mình và dùng Drain Touch để hút mana của họ.

Hai lính gác, xém nữa đã để lộ vài bí mật quan trọng cho Chris biết, nhanh chóng im lặng.

“Đừng bất cẩn thế chứ, Trợ Thủ-kun! Thật tốt là anh đã làm họ bất ngờ, nhưng xém nữa là họ kịp phát báo động rồi đấy!”

“Hôm nay tôi thấy khá tốt, nên tôi chắc là mình có thể cân cả hai. Và tôi cuối cùng vẫn xoay xở được, phải không? Thế nên không sao hết, cứ để đó cho tôi.”

Xém tí nữa là.

Tôi không sợ vụ họ sẽ la lên, tôi chỉ sợ là họ nói thêm chữ nào nữa là kiểu gì tôi cũng nhận vài sự trừng phạt của thánh thần theo đúng nghĩa đen là ít.

Hai lính canh bị bất tỉnh vì cạn kiệt mana. Chris lôi họ vào trong chỗ lùm cây.

“Kể cả khi mọi chuyện vẫn tốt đẹp, anh cũng không nên khinh suất như thế chứ. Phần lớn binh lính đã hỗ trợ chống cuộc xâm lăng của lũ bọ. Do đã thấm mệt rồi thế nên họ mới bất cẩn, anh không làm trò này được lần nữa đâu.”

“Biết rồi. Vậy ta tiếp tục thôi hen. Tôi muốn về sớm và tình tứ với Megumin.”

“Không phải anh chỉ vừa có quan hệ tốt hơn với Darkess sao? Tôi sẽ không đồng ý vụ hồi sinh của anh nếu anh chết vì lý do này đâu đấy.”[10]

Đừng nói mấy thứ làm người ta thấy lo chứ.

“Nhân đây thì, về mấy thứ các lính gác đã nói… Vậy là có sự trợ giúp từ bên ngoài cho lễ hội. Trợ Thủ-kun, anh có biết gì về vụ này không?”

“K-Không…”

…Đây là một lý do nữa để xong việc sớm.

—Vụ đột nhập vào biệt thự của Undine lần này trôi chảy hơn nhiều so với trước đây.

Một phần là vì chúng tôi đã quen hơn với cách bài trí do đây là lần thứ hai

Nhưng lý do chính cho sự an toàn của hai đứa là vì ở đây có một Nữ Thần May Mắn.

Tôi không muốn nghĩ về vụ đó nhưng— Nếu tôi không kích hoạt báo động trong kho châu báu hôm đột nhập vào cung điện, phi vụ đó có lẽ đã thành công trót lọt.

Không lâu sau chúng tôi tới kho báu vật và gật đầu với nhau tại cánh cửa bí mật.

Tôi lấy một món đồ cần thiết trong túi ra rồi đẩy cửa mở.

Trước khi Aigis kịp hét lên, tôi đạp vỡ viên pha lê ma thuật mình đã mua trước đó ngay khi vừa vào phòng.

Khi viên pha lê vỡ, toàn bộ căn phòng đã bị ma pháp niêm phong khỏi toàn bộ biệt thự.

Tôi không mua chúng từ Cửa hàng Ma Cụ của Wiz. Nó là một vật phẩm thông thường thật ra khá hữu dụng.

Tác dụng không quá lâu, nhưng viên pha lê này có thể tạo một kết giới yếu.

Nên là kể cả khi Aigis có hét lên bằng thần giao cách cảm lần nữa, không ai ngoài căn phòng này có thể nghe thấy cả.

Cùng lúc ấy Chris lấy ra một cái túi ma thuật có thể chặn những ma pháp yếu từ trong ba lô. Nó cũng tới từ cùng một tiệm ma cụ.

Nếu Aigis bị bọc trong cái túi này, nó sẽ không thể dùng thuật truyền ý nghĩ được.

“Ta tự hỏi không biết là ai. Các ngươi là lũ trộm lần trước! Chưa bỏ cuộc hả? Trộm! Trộm! CÓ TRỘM—!!”

Aigis lập tức hét lên khi thấy chúng tôi.

Tội mặc kệ nó hét và bắt đầu tháo mớ xích quanh Aigis.

“Này, các người đang làm gì đấy? Sao không sợ đi?! Đây là dinh thự của quý tộc, cả hai sẽ bị xử trảm nếu bị bắt đó— Khoan. Sao biệt thự im ắng vậy cà. Chuyện gì đã xảy ra thế?”

“Hah, ngươi nghĩ bọn này tới mà không chuẩn bị hả? Tiếc quá, thuật truyền suy nghĩ của ngươi đã bị chặn khỏi toàn bộ người khác trong biệt thự này rồi!”

Tôi thù hằn mỉa Aigis trong khi gỡ mớ xích.

“Ngươi đã làm gì?! Ok, được rồi, ta hiểu rồi! Vậy thì, ta thương lượng đi!! Các ngươi muốn sức mạnh của ta, phải không?! Vậy hãy tìm cho ta một chủ nhân xứng đáng, và ta sẽ sẵn sàng hợp tác! Ta có thể mặc cả tí về phần chủ nhân, nên làm ơn đi!!”

Aigis tha thiết cầu xin chúng tôi. Sự ngạo mạn trước đây của nó đâu rồi?

“Ngươi lẽ ra nên nói thế làn đầu bọn ta tới, đồ ngốc à! Và đoán xem, đồ khốn? Bọn ta đã quyết định chủ nhân của ngươi sẽ là một gã cao lớn cơ bắp bóng loáng! Ngươi nên sẵn sàng phục vụ chủ nhân mới đi!!”

“Đừng có đùa chứ, đồ khốn! Dừng lại và nghĩ theo phương diện của một bộ giáp đi! Làm ơn, chỉ cần làm thế thôi! Ngươi sẽ không muốn bị mặc bởi một lão già lôi thôi chứ, phải không? Nếu phải bảo vệ ai đó, tốt hơn là nên bảo vệ những cô gái dễ thương chứ, đúng không?!”

“Ta hoàn toàn đồng ý, nhưng mà nhờ ngươi mà lần trước bọn ta hơi bị thê thảm đấy. Bọn này sẽ không tốt bụng nghe yêu cầu của ngươi nữa đâu, đồ đần ạ! Yeah phải rồi ngươi là một tên đần to xác!”

“T-Trợ Thủ-kun. Tôi biết lần trước mình cũng làm thế, nhưng mà cãi nhau với một bộ giáp thì hơi trẻ con đó.”

Chris đang để túi mở. Cô ấy không thể chịu được cảnh tôi cãi nhau với Aigis y như những gì cô ấy làm lần trước nữa.

“Aaaaagh! Không, không, không! Một cô gái! Ta phải được mặc bởi một cô gái. Ta không quan tâm đó là một người đẹp tóc đen, hay là lolita tóc vàng, hay một cô nàng gợi cảm tóc nâu đỏ. Đã tới nước này rồi thì, miễn con gái là ta chịu tất! Các ngươi biết đó, người mặc ta sẽ đổ rất nhiều mồ hôi trong những trận chiến quyết liệt. Hãy nghĩ coi ta thấy sao khi bị ngập trong mồ hôi của lũ đực rựa!”[11]

Aigis khóc thét trong giận dữ. Tôi thấy hơi tội cho nó. Nó bị giao một nhiệm vụ tởm lợm là bảo vệ một gã đàn ông, và kết cục là bị ngập trong mồ hôi dầu của hắn. Đó không phải là thứ mà bạn có thể xem như một “trò chơi trừng phạt” được.

“Bỏ cuộc đi. Oh, đừng cố la cầu cứu trên đường ra nha. Túi của Chris đây có thể chặn ma thuật cấp thấp, bọn ta sẽ bọc ngươi trong đó. Mà dù sao thì, mi còn không phải vật sống, nên là sao mi đòi hỏi lắm thế? Đừng có bướng thế chứ”

Khi tôi nói thế, sợi xích cuối cùng trên người Aigis được gỡ xuống.

“ORAAAH!”

Tiếng hét theo sau bằng một cú choáng váng vào hàm tôi.

“T-Trợ Thủ-kun?! Khoan, cái gì!? Sao ông lại bỏ đi hả!?”

Tôi định thần lại đầu óc đang quay mòng mòng của mình và nhìn sang Aigis để nắm lại tình hình—

“Ta đã quyết rồi. Ta sẽ làm một chuyến hành trình để tìm một mỹ nhân đáng để mặc ta. Có thể được đánh bóng hằng ngày bởi các hầu gái trong dinh thự này cũng thích thật, nhưng mấy kẻ như các ngươi có thể sẽ xuất hiện nữa. Nên là ta sẽ chỉ việc tự tìm chủ nhân cho mình.”

Sau khi thoát khỏi mất sợi xích, Aigis đột nhiên đấm tôi.

Rồi nó lại bắt đầu nói năng lung tung. Chris vẫn đang cố thuyết phục nó.

“Aigis, đợi đã. Thế giới này cần sức mạnh của ông! Nếu ông cần, cho tới khi tìm ra chủ mới cho ngươi,tôi có thể mặc ông…”

“Thôi miễn đi! Có gì vui khi bị một tên trộm ái nam ái nữ mặc chứ?! Như ta nói, ta sẽ tự tìm chủ cho mình. Nhưng vì ngươi trông rất là muốn mặc ta, ta có lẽ cũng nên ước đoán độ tương thích của hai ta nhỉ. Hmm, mặt ngươi đạt A. Về độ tương thích nghề nghiệp thì C. Nhưng ngực thì thậm chí còn thua F nữa. Ta xin lỗi, nhưng chỉ là hai ta không thuộc về nhau thôi”

“Arrrgh—! Ta cũng đã cố tốt với ông rồi đấy! Tốt thôi, ta chỉ việc dùng tới vũ lực vậy! Bind!”

Chris cuối cùng cũng tức nổ nóc và phóng cuộn dây trên hông ra.

Một sợi dây kim loại tước đi tự do của Aigis—!

“Oh? Và ngươi đang cố làm gì với sợ dây ấy thế hả? Sao, muốn trói ta bằng cái đó hả? Heheh, trông ngươi trong sáng thế, mà có vẻ lại có mấy sở thích nặng đô nhỉ!”

—Nhưng vẫn không ăn thua.

Sợi dây Chris quăng rơi xuống vì lý do nào đó. Aigis nhún vai và giễu Chris đang sửng sốt.

“Bind!”

Tôi dùng lại kĩ năng của Chris, và sợi dây của tui cũng rơi xuống tương tự.

“Vẫn chưa học được bài học hả? Sao, hai ngươi thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra à? Các ngươi nghĩ ta là ai? Ta là Thánh Giáp Aigis huyền thoại, vật cứng cáp nhất thế giới này. Ta miễn nhiễm với ma pháp và kĩ năng. Ta còn có thể hồi phục cho chủ nhân. Ta là bộ giáp thần thánh thậm chí có thể hát và nhảy! Ta sẽ không thua lũ nhóc trộm cướp như các ngươi đâu!!”

Tên khốn này!

“Big Boss. Kĩ năng có thể vô dụng, nhưng nó không thể quá bá đạo nếu đã từng bị xích lại như thế. Hãy hợp tác và hạ gục nó nào!”

“T-tôi hiểu rồi! Tôi sẽ sang phải. Trợ Thủ-kun, bao vây ông ta thôi!”

Nghe thấy kế hoạch của chúng tôi, Aigis tạo ra một nắm đấm.

“Vậy cả hai vẫn muốn đánh sao? Ta báo trước là nắm tay của ta là nắm đấm thép theo nghĩa đen luôn đấy. Phải, chuẩn đấy, ta là một món vũ khí sống!”

“Ông ta đang nói gì thế? Thật là ồn ào và phiền phức! Thế là quá ồn so với chuẩn của một bộ giáp đó! Hyah!”

“Phải, tôi bắt được nó rồi!”

Chris và tôi lao vào nó cùng lúc và đè lên người Aigis.

“Big Boss, tách tay nó ra đi! Tách nó ra và nhét vào túi đi! Và nó nói nhiều kinh nên là ta cứ vứt cái mũ lại phòng này cũng được!”

“Ê này, suy nghĩ đấy hơi nguy hiểm đấy. Nhưng rất tiếc, cơ thể ta không thể tách ra được. Khi muốn mặc ta, chủ nhân cần đọc một câu chú. Thay vì mang ta trong bị, sao không mặc ta cho dễ đi? Câu chú là ‘Em muốn làm một vũ trang thiếu nữ!’, nào, thử nói đi.”

“E-em muốn làm một vũ trang thi…”

“Không đời nào câu chú lại nghe ngu thế đâu, Big Boss, cô đang bị gạt đó! Hey, woah! C-cái thứ này mạnh hơn tôi nghĩ à.”

Aigis giũ chúng tôi khỏi tay nó và bắt đầu chạy về phía cửa phòng…!

“Big Boss, không hay rồi! Nếu nó rời phòng, nó sẽ hết bị chặn lời mất!”

“Ooooooh, tôi đoán là không còn cách nào khác. Này, Aigis, hãy nghe lệnh của ta! Ta là Eris, nữ thần cai quản thế giới này. Ta có bổn phận quản thúc ông, nên hãy ngoan ngoãn và tới đây với ta!”

“Cố quá rồi đó cưng. Phí thật. Mặt ngươi dễ thương thật, nhưng ta đoán mình còn phải xem xét lại phần con người thật nữa. Ta sẽ phải cẩn trọng hơn khi đi tìm chủ nhân mới cho mình mới được.”

“Ngươi nói cái——?!”

Chris nổi đoá lên khi nghe rằng Aigis nghi ngờ sự thiêng liêng của cô nàng.

“Giờ thì, tới lúc chia tay rồi nhỉ. Nếu muốn ta tới thế thì, học cách cua trai trước đi hen, cô nhóc. Nhắc nhỏ nè, cỡ vếu là yếu tố quan trọng nhất đó. Vài kẻ sẽ bảo là phẳng thì trông mới lạ hơn, nhưng riêng ta thì thấy đó chỉ là trò bịp của lũ không đủ trình độ cảm nhận thôi.”

“Sao ngươi dám——!”

Dù Chris đã giận dữ nắm lấy tay Aigis, nó chỉ đơn giản kéo cả hai chúng tôi ra ngoài cửa bí mật.

“Tới nhà Undine những kẻ đã không thể giữ nổi ta, một báu vật cấp World. Các người đã chăm sóc ta rất tốt cho tới giờ! Xin hãy tha lỗi cho ta vì tự ý bỏ đi tìm một chủ nhân mới. Nếu muốn chuộc ta về, thì hãy đem tới một mỹ nhân chung cấp World nốt ha! Nếu chịu làm vậy, chắc chắn ta sẽ về!”

Một tin nhắn thần giao cách cảm đủ mạnh để làm váng cả đầu bất cứ ai được truyền khắp biệt thự.

“Ah, tự do! Phải, ta đã hoàn toàn tự do! Giờ chỉ còn bầu trời cao rộng là giới hạn vô cùng! Aigis Flying Kick!!”

Sau khi giũ chúng tôi ra, Aigis ra khỏi kho báu vật và rời đi theo lối cửa sổ tầng 3 bằng một cú song phi.

Cùng lúc đó, đèn đuốc trong dinh thự đều được thắp sáng. Có tiếng la hét ở khắp nơi.

Vụ huyên náo hẳn đã đánh thức tất cả mọi người.

“Sao!? Lũ trộm quay lại à!?”

“Ban nãy là tiếng của Aigis! Kiểm tra kho báu vật mau!”

Tệ thật. Có tiếng nói đang hướng tới đây!

Lần trước, chúng tôi đã làm dây bằng màn cửa để thoát khỏi kho báu vật. Nhưng lần này không có thứ gì như thế hết, có thể là để thủ sẵn hay do họ chưa có màn để thay.

“Big Boss, tệ rồi. Đây là lầu ba và ta không có đường rút. Ta phải cố định dây của cô vào cái cột ấy rồi leo xuống thôi!”

“Này, anh cũng có dây mà. Xài cái của anh đi!”

“Đây là một món đắt tiền đặc biệt được đặt làm! Họ sẽ dò ra tôi nếu điều tra nó đó!”

“Ra đó là lý do anh vội vã nhặt nó lên như vậy sau khi đòn Bind thất bại! Nhưng của tôi cũng là hàng đặt mà, nên là họ cũng dò được ra tôi mất!”

Vậy thì không còn cách nào khác. Ta buộc phải đột phá vòng vây bằng vũ lực như hồi ở cung điện thôi.

“Sẵn sàng chưa, Big Boss. Cũng khá lâu rồi hai ta mới có dịp dùng tới sức mạnh thật sự của mình nhỉ.”

Tôi điều hoà lại hơi thở.

“Không việc gì phải hoảng. Đừng lo, luôn có cách vượt qua nếu hai ta cùng nhau. Anh quên tôi là ai sao? Tôi là nữ thần may mắn đó!”

Chris đang cười nghịch ngợm như thể mình chỉ đang bày trò.

Đột nhiên, một luồng sáng xuất hiện ngoài khung cửa. Mọi cửa sổ trong biệt thự Undine cùng lúc vỡ tan.

Khi những mảnh kính bay đi, tiếng nổ quá quen thuộc với mọi người trong thành phố này vang khắp bầu trời đêm mùa hạ.

Phần 7

—Tất cả là do cái bộ giáp chết tiệt ấy.

“Ra khỏi đó ngay, Kazuma! Tôi hứa là nếu anh ra bây giờ, tôi sẽ chỉ giáo huấn anh thôi!”

Darkness đang đạp cửa phòng tôi trong giận dữ.

“Không thể chấp nhận được, tiểu thư à! Không phải một quý cô nhà quý tộc nên cư xử từ tốn hơn sao?!”

Tôi hét lên từ phía bên kia. Để ngăn cửa bị đạp đổ, tôi đang dùng hết sức bình sinh của mình để đóng nó lại.

“Đừng đối xử với tôi như một tiểu thư nhà hoàng tộc chỉ vào mấy lúc thế này chứ! Ra đây và giải trình đi, Kazuma! Không thì Chris đây sẽ lãnh luôn hình phạt của anh đó!”

“Trợ Thủ-kun, cứu tôi!!”

Tôi nghe giọng Chris từ bên kia cánh cửa.

Nhưng…

“Tiếc quá, Darkness. Trò đó không ăn thua với tôi đâu. Dù nghe có vẻ giống Chris, nhưng Big Boss đáng tin cậy của tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc dễ thế đâu. Cô đang dùng cái ma pháp Đa Tài Đa Nghệ của Aqua để giả giọng cô ấy đúng không? Đừng coi thường cái đầu của tôi. Tôi chắc chắn, ban nãy là giọng của cô!”

“Không phải mà! Anh đang nói gì thế, Trợ Thủ-kun?! Thế là quá bệnh, kể cả với anh đấy!”

Sau khi nêu ra lý lẽ của mình, tôi nghe giọng nói thảm thiết Chris.

Tôi hiện đang trốn trong một khách sạn nọ.

Sau khi bị Aigis hạ, Chris và tôi đột kích xuyên qua những người hầu, lúc đó vẫn còn sốc vì vụ nổ. Chúng tôi chạy khắp thành phố, và cuối cùng núp vào một khách sạn nào đó…

Tôi nghe thấy Darkness từ bên kia cửa lần nữa.

“Tới lúc anh ra rồi đó, Kazuma! Chris và tôi là những người duy nhất ngoài này. Không có cảnh sát, hay bất cứ ai từ nhà Undine ở đây cả. Nên là ra ngay, không thì boss của anh sẽ lãnh đủ thật đấy. Anh để thế cũng được sao?”

Câu trả lời của tôi rất đơn giản:

“Cô muốn làm gì thì tuỳ.”

“Đồ phản bội! Nè, Darkness, cởi trói cho tớ! Tớ sẽ giúp cậu lôi Trợ Thủ-kun ra!”

“H-Hai người thật là…!”

—Một giờ sau.

Darkness đã đạp đổ cửa và khống chế tôi. Bị trói nửa thân trên, tôi đang ngồi cạnh Chris.

“Ra đó là lý do mấy người làm việc này hả? Hay thật, không phải lần trước cả hai đã hứa sẽ báo tôi nếu tính làm gì đó sao? Giờ còn có cả nhân chứng bên nhà Undine nữa chứ. Mấy người có biết là có bao nhiêu người đang săn lùng cả hai vì mớ tiền thưởng không? Cả mấy mạo hiểm giả ở Axel cũng đang kiếm hai người đấy!”

Sau khi nghe chúng tôi giải thích, Darkness ấn tay lên trán và thở dài.

Vì đang bị trói, tôi phải dùng đầu để ra hiệu cho Darkness. “Tôi đã nói rồi ‘Nếu đối phương là quý tộc, có lẽ ta có thể nhờ Darkness giúp? Dùng quyền lực của nhà Darkness để giúp mọi chuyện dễ dàng hơn’. Nhưng Big Boss đây…”

“Huh?! Phải rồi, Trợ Thủ-kun đúng là có nói vậy! Nhưng Darkness à, tên quý tộc ấy kiếm được thánh tích đó một cách phi pháp! Tiếng tăm của hắn cũng chả tốt lành gì, hắn sẽ phủ nhận việc có thứ đó cho coi! Ngoài ra, cậu còn bận bịu với vai trò lãnh chúa nữa!”

Darkness lặng lẽ thở dài.

“Nếu kiểu gì hai người cũng tính phạm pháp, tôi cũng sẽ nghĩ cách dù mình bận thế nào đi nữa mà. Quý tộc có cách riêng để giải quyết vấn đề, kể cả với mấy món đồ phi pháp. Miễn là được giá, ta luôn có thể thương lượng với quý tộc. Họ khá nhạy cảm với lợi nhuận mà. Nhưng quan trọng hơn…!”

“Đau! Đau! Darkness, dừng lại! Tớ xin lỗi! Lần tới, tớ nhất định sẽ nói cậu biết trước khi đi chôm gì đó mà!”

“Bộ cậu không còn cách nào khác ngoài trộm à!? Dù sao thì, người tớ thật sự giận ở đây là—!”

Darkness đang giận dữ xoáy thái dương Chris trong khi cho tôi một cái nhìn toé lửa.

“Sao anh có thể lập tức bỏ tôi lại như chưa có gì xảy ra sau khi làm thế với tôi tối qua chứ? Không thể tha được! Anh không có bất kì xúc cảm bối rối hay háo hức nào sao? Anh có biết gì không? Mỗi lần nghĩ lại những gì mình đã làm, tôi luôn thấy vô cùng xấu hổ một lúc lâu đó! Tôi vẫn đang đấu tranh nội tâm vì chuyện đó đây!”

“Ugh! Nó sắp nứt, sắp nứt rồi! Đầu tôi sắp nứt tới nơi rồi! Tôi xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi! Nhưng cô biết đó, nếu đã ngượng tới thế rồi thì ban đầu đừng có làm! Và tôi cũng không chịu được nụ hôn nửa vời ấy đâu!”

Darkness nắm lấy đầu tôi và bắt đầu kẹp xuống…!

“Woah!”

Chris đột nhiên hét lên sau khi nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Rồi cô nàng bắt đầu run lên…

“Không thể nào… Vậy ra những gì Trợ Thủ-kun nói là thật hả…! Darkness thật sự đã làm thế! Cậu ấy thật sự giành thế chủ động và hôn ai đó!!”

“Gah?! Chris, giờ không phải lúc nói chuyện đó! Ngoài ra— Kazuma, tôi không ngờ anh lại nói cô ấy biết!”

“Tôi không còn cách nào khác, Big Boss muốn biết lý do do tôi đi trễ. Dù sao thì, xét quan hệ hiện tại, cô có cần phải ngượng tới thế khi hôn tôi không? Không phải hai ta đã thấy nhau trần truồng và kì lưng cho nhau trong phòng tắm rồi sao? Cô còn bảo là ta nên cùng thành người lớn hồi tôi đột nhập vào nhà cô sao.”

“Ugh! Kazuma, anh—! Được thôi, tôi hiểu tình hình rồi. Chủ đề này kết thúc ở đây, tôi không có thời gian giỡn chơi với anh! Tôi sẽ cởi trói, nên là ra khỏi đây ngay đi!”

Darkness đỏ mặt và vội gỡ dây.

“Tôi lại vừa nghe gì đó tuyệt vời rồi. Vụ đó là sao thế? Hai người đã tới giai đoạn nào rồi vậy?! Ở đây chỉ còn tôi là trẻ con thôi sao?!”

“Ta sẽ nói chuyện này vào dịp khác nha, Chris! Đây, để tớ gỡ dây cho…”

“Đừng có đánh trống lảng, tớ muốn biết chi tiết! Khoan, Darkness, sao cậu không nói gì với tớ hết vậy? Chuyện gì đã xảy ra với tình bạn giữa những thiếu nữ tụi mình vậy hả?!”

Xem cảnh đảo vai đột ngột này, tôi xoa bóp mấy chỗ nãy giờ bị trói.

“C-cậu đang trở nên phiền phức đó, Chris! Giờ việc đó không quan trọng! Thật tình, cả hai người, Aqua, Megumin… Sao mọi người cứ gây rắc rối khi tôi làm lãnh chúa thế?!”

Darkness nói trong khi xoa trán một lần nữa.

“…Huh? Này, không tính tụi này, Aqua và Megumin cũng gây chuyện à?”

“… Megumin đang bị giữ tại đồn. Hình như, con bé bỗng dưng dùng phép Explosion giữa phố mà không có lý do. Và dù bị tra hỏi thế nào, em ấy chỉ cho đúng một câu trả lời vô lý: ‘Em không chịu được việc không được dùng Explosion trong buổi pháo hoa. Explosion của em đẹp hơn bất kì loại pháo hoa nào . Dù sao thì, em sẽ không xin lỗi đâu, nhưng em sẵn sàng đền bù.”

Tất nhiên, Megumin là người đứng sau sóng xung kích đã tấn công biệt thự của Undine tối qua.

Sau khi tiễn chúng tôi, Megumin vẫn còn lo cho cả hai. Khi thấy đèn trong biệt thự bật lên, em ấy đã nhận ra chúng tôi đang gặp nguy hiểm và dùng ma thuật để cứu chúng tôi.

Và em ấy bị giải về do không thể cử động được sau khi dùng Explosion.

Tôi thấy tội con bé. Tôi chắc là chút nữa nên cho Megumin thứ gì đó quá.

“Còn Aqua? Lần này nhỏ lại làm gì nữa thế?”

Darkness cau mày không nói nên lời.

“Nhờ ơn sự nổi tiếng khó lường và lợi nhuận của lễ hội này tới giờ mà… Đám tín đồ Axis lại muốn Lễ tạ ơn Nữ thần Aqua là sự kiện duy nhất vào năm sau.”

.

[1] (Xác định Kazuma đi hút cỏ cmnr :v )

[2] Ngắn gọn là Megumin sợ ở một mình cả ngày với Kazuma ẻm chịu không nổi :v

[3] (Thiện tai, đầu óc đen tối vl :v )

[4] Bật flag đúng lúc quá em ơi :))

[5] Motherzone cmnr :v

[6] Ghen cmnr :v

[7] Trans: Ngắn gọn là vừa nằm vừa dỗi :v

[8] . (Trách nhiệm vương giả hay việc quý tộc cần làm với nhân dân. Cần biết rõ hơn thì xem link dưới, mà ai xem Hundred chắc cũng biết rồi :v )

TL Note: https://en.wikipedia.org/wiki/Noblesse_oblige

[9] Event: là một sự kiện trong Gal game, như là nữ chính tỏ tình rồi đến chịch blah blah…

[10]Aka chết vì bị đánh ghen :v

[11] Đề nghị đại ca Kazuma đưa Aigis cho đám orc trong harem của anh :))

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *