Chương 4: Hãy dâng tặng Minh châu Công chúa cho những người bạn xấu xa

Phần 1

“Báo động Quân đội Quỷ vương tấn công! Báo động Quân đội Quỷ vương tấn công! Phát hiện một nhóm binh lính Quỷ vương đang bày binh bố trận tại đồng bằng không xa! Hiệp sĩ Đoàn chuẩn bị xuất kích. Do quy mô của cuộc tấn công rất lớn, chúng tôi kêu gọi những Mạo hiểm giả không ngại sinh tử tham gia vào trận chiến! Tất cả những Mạo hiểm giả cấp cao, xin hãy khẩn trương tập hợp phía trước Lâu đài.”

 Bình minh lên, tiếng phát thanh vang vọng khắp thủ đô.

 Cùng lúc đó, một nơi vốn dĩ đang lặng yên bỗng bắt đầu trở nên huyên náo.

 “Kazuma, anh tỉnh dậy chưa!? Có nghe thấy bài phát thanh vừa nãy không!? Hãy chuẩn bị sẵn sàng đi!”

 Âm thanh đập cửa rầm rầm đi kèm với tiếng la hét om sòm của Darkness.

 “Tôi còn đang ngủ.”

 “Đồ ngốc, giờ không phải lúc để đùa đâu! Quân đội Quỷ vương đã tới rất gần, chúng ta cũng phải tham chiến!”

 Để trả lời cho tiếng đập cửa càng lúc càng mạnh, tôi thò đầu ra khỏi chăn.

 “Cô mới là người đang đùa với tôi ấy! Có nghe tiếng phát thanh nói gì không, ‘tất cả Mạo hiểm giả cấp cao, xin hãy khẩn trương tập hợp phía trước Lâu đài.’ Tôi với level 17, thậm chí còn không được coi là Mạo hiểm giả trung cấp. Và vẫn còn những cao thủ Mạo hiểm giả tập hợp bên ngoài lâu đài đúng không? Dù không có chúng ta, họ vẫn có thể dễ dàng đẩy lùi Quân đội Quỷ vương.”

 “Sao, sao anh! Thôi bỏ đi, tôi sẽ tham chiến cùng với Aqua và Megumin! Mấy Mạo hiểm giả cùi bắp chỉ cần nấp dưới gầm dường và run lẩy bẩy là được rồi!”

 Thôi việc điên cuồng gõ cửa, Darkness giận dữ bỏ đi cùng những tiếng bước chân ồn ào.

 Một lát sau…

 “Không đi đâu! Sao tôi phải tới một nơi hiểm nguy như vậy chứ!? Tôi đến lâu đài là để chơi bời! Còn cô thì muốn tôi chiến đấu với Quân đội Quỷ vương ư? Chắc chắc không đi!”

 “Aqua, ngừng giận dỗi ngay lập tức! Đây là trận chiến chống lại Quân đội Quỷ vương, càng có nhiều người sử dụng được ma thuật trị thương càng tốt! Nhìn Megumin kìa! Xem cô bé nhiệt tình như thế nào…!”

 “Darkness, em không tới Lâu đài đâu, mà sẽ xông thẳng vào Quân đội Quỷ vương! Nếu dần dà kéo dài thành hỗn chiến, em sẽ không thể sử dụng được phép thuật của mình! Phát bắn khai màn là của em! Nói cho chính xác thì, cứ để em sử dụng phép Nhất kích tất sát của mình để dọn sạch sẽ đám Quân đội Quỷ vương!”

 “Đợi đã, Megumin, đừng ẩu thế chứ! Đừng có chây lì nữa Aqua, ra khỏi dường! Thiệt tình, Kazuma, cầu xin anh đấy, nhanh nghĩ cách gì đi chứ!!”

 Mấy con mắm này ầm ĩ thêm bao lâu nữa đây trời!

 Đó là chưa kể, về Axel tôi chẳng cần phải lo nghĩ nhiều về vấn đề tiền nong nữa.

 Mạo hiểm mạng sống vào trận chiến này chả được lợi ích gì cả…

 “…!?”

 Tôi vung chăn ra và nhảy dựng lên.

 Dù tôi có tham gia vào trận chiến này, mức thù lao cũng chả mấy hấp dẫn.

 Nhưng, giả như tôi đạt được một chiến công lớn trong trận chiến thì sao…?

 Đúng vậy, việc bắt giữ tên trộm là một thất bại, nhưng chỉ cần đạt được một chiến công lừng lẫy thì…!

 Ngoài ra, ở thủ đô còn có rất nhiều Mạo hiểm giả ‘mạnh như xài cheat’ tượng tự Mitsurugi.

 Vậy nên thua được mới khó, chỉ cần làm nổi bật sự hiện diện của mình, rồi leo lên chức vụ Vệ binh hoàng gia, tôi vẫn còn cơ hội để được ở lại lâu đài.

 Cũng chẳng cần phải hành động giống như một chiến thần trước Quân đội Quỷ vương làm gì.

 Chỉ cần thể hiện được sự cố gắng trong suốt trận chiến là được rồi.

 “Đừng ép tôi Darkness, tôi có dự cảm chẳng lành! Đây chính là trực giác của Nữ thần! Cũng giống như việc đánh rơi cây kem xuống dưới nền nhà, hay là tất cả tấm vé số nhận được từ cửa hàng đều xịt! Chắc chắn sẽ xảy ra một biến cố! Thế nên cầu xin cô đấy, bữa điểm tâm tôi sẽ chia cho cô một cây xúc xích, vậy mai gặp lại nhé!”

 “Để em đi Darkness! ‘Khi Quân đội Vương quốc tiến tới chiến trường, họ chỉ có thể thấy Quân đội Quỷ vương hoàn toàn bị đánh tan tác không chút lưu tình, cùng một bóng lưng của vị pháp sư lặng lẽ rời đi…!’ Em rất muốn tái tạo khung cảnh đó! Cơ hội đã tới, hãy để em đi!”

 “Kazuma, tôi không thể tự mình xử lý được, nhanh nghĩ biện pháp đối phó với hai bọn họ đi!”

 Cùng với vũ trang đầy đủ, tôi mở toạc cánh cửa và nói với ba con mắm ầm ĩ:

 “Mấy người kia, quốc nạn đã tới còn ồn ào gì nữa. Xuất phát thôi! Giờ là lúc chúng ta tiến lên sân khấu!”

 “……” x3

 Tới lâu đài, chúng tôi thấy Hiệp sĩ Đoàn đầy đủ vũ trang được tập hợp và xếp ngăn nắp từng hàng, ngoài ra còn có một nhóm lớn những Mạo hiểm giả.

 “Những Mạo hiểm giả xin hãy đến đây tập hợp! Không có chỉ thị đặc biệt nào cho tất cả mọi người! Do mọi người không được huấn luyện theo kiểu quân đội, các bạn sẽ hành động riêng rẽ với Hiệp sĩ Đoàn, thế nên cứ chiến đấu tự do theo phong cách của riêng mình! Trước trận chiến tôi sẽ kiểm tra thẻ Mạo hiểm giả của mọi người. Sau trận chiến, chúng tôi sẽ bổ sung thêm phần thưởng căn cứ vào số lượng quái vật thảo phạt được, mọi người hãy nổ lực hết sức mình!”

 Chắc hẳn một nhân viên tại Công hội Thủ đô đã đưa ra chỉ thị bằng chiếc micro ma thuật.

 Chúng tôi tập trung tại địa điểm được chỉ định và đưa ra Thẻ Phiêu lưu theo yêu cầu của nhân viên Công hội.

 Sau khi kiểm tra thẻ của tôi, người nhân viên có chút không thoải mái cau mày và nói bằng vẻ mặt xin lỗi:

 “Satou Kazuma-san đúng không? Tôi xin lỗi, nhưng với một người có level dưới 30 và không phải nghề nghiệp cao cấp, thì quá nguy hiểm khi để anh tham gia vào trận chiến. Xin hãy quay về và bảo vệ thành phố…”

 “Không sao. Anh ta là một Mạo hiểm giả đã đạt được nhiều chiến công hiển hách.”

 Ngắt lời nhân viên Công hội, Claire bước về phía chúng tôi.

 Chắc hẳn Claire và nhóm Quý tộc tới đây để nâng cao tinh thần của những hiệp sĩ và mạo hiểm giả tập trung trước Lâu đài.

 Và những nhà Quý tộc nhìn tôi bằng ánh mắt đầy mong đợi.

 Mặc dù thất bại trong việc bắt giữ Đạo tặc Hào hiệp, họ vẫn muốn quan sát năng lực của tổ đội đã đánh bại rất nhiều tên Boss của Quân đội Quỷ vương.

 Ngay lúc đó, tôi chợt nhận ra từ ban công một bóng hình đang quan sát mọi người.

 Nếu nhìn kỹ, thì đó là Công chúa Iris đang nhìn thẳng vào tôi bằng ánh mắt chờ mong.

 Không còn nghi ngờ gì nữa, điều này sẽ khích lệ tinh thần chiến đấu của tôi.

 Cứ để đó cho anh, Onii-chan sẽ cố gắng hết sức!

 …Ngay lúc này, có ai đó kéo mạnh tay áo của tôi.

 “Kazuma-san, Kazuma-san. Tôi rất nhạy bén và cũng có năng lực học hỏi. Nếu tham gia tôi chắc chắn sẽ rơi vào rắc rối lớn. Lấy ví dụ, một đứa trẻ thích thọc tay vào lửa có thể sẽ cuốn tôi vào vùng ảnh hưởng của ma thuật Exposion. Hay bà chị ‘cơ bắp che mất não’ nào đó có thể sẽ thu hút quái vật và kéo tôi vào hiểm nguy. Tôi nói nè, vẫn chưa muộn đâu, sao chúng ta không trở về thị trấn Axel nhỉ?”

 “Không chỉ có Aqua, em cũng có năng lực học hỏi, nên trường hợp đó chắc chắn sẽ không xảy ra đâu!”

 “Này Aqua, cô đừng có gọi tôi là đồ ‘cơ bắp che mất não’ được không? Có cảm giác cứ như thể ấn tượng về tôi là một con ngốc đầu óc kém cỏi đã được định hình từ trước…”

 Đối mặt với con ngốc Aqua mang vẻ mặt bất an, tôi lộ ra dáng bộ tươi cười không sợ hãi.

 “Cái gì thế, ngoài số lượng ra đối thủ chỉ là những con quái tạp nham. Giờ là lúc chúng ta thi triển thực lực chân chính!”

 “Oh!” x4

 Sau lời khẳng định chắc như đinh đóng cột của tôi, những nhà Quý tộc xung quanh trưng ra vẻ mặt đầy mong đợi.

Đối mặt với Hiệp sĩ Đoàn hàng lối chỉnh tề cùng những Mạo hiểm giả được tập hợp, Claire cất cao hiệu lệnh.

 “—Nhóm thảo phạt Quân đội Quỷ vương, xuất kích!”

 Phần 2

 “… Xin chào. Đã lâu rồi không gặp, Eris-sama.”

 “……”

 Tới đây, tôi lại đứng giữa một ngôi đền quen thuộc.

 Rốt cuộc tôi đã chết bao nhiêu lần rồi nhỉ?

 Bị Tướng quân Mùa đông giết, rồi ngã gãy cổ.

 Và…

 “Xin lỗi, không ngờ là tới Level này tôi còn bị Kobold giết…”

 Tôi bị đám Kobold bao vây và hội đồng cho tới chết.

 Lũ Kobold.

 Đúng vậy, quả thật là Kobold.

 Một loại quái vật thích hợp để cày cấp, và trong thế giới này cũng là từ để chỉ mấy con quái tạp nham – Tôi bị bao vây và đập cho tới chết bởi chúng.

 Tôi nhìn vào Eris lặng lẽ đứng trước mặt mình.

 “Để tôi giải thích đã, Eris-sama. Mới vừa nãy thôi mọi thứ vẫn còn tốt đẹp. Sau khi nhận được buff từ Aqua, tôi theo sau Darkness. Những con quái vật mạnh mẽ đã bị mấy Mạo hiểm giả khác xử lý, nhưng tôi có cảm giác mình có thể giết được nhiều quái vật hơn những người kia…”

 “……”

 Đúng vậy, ban đầu mọi thứ vẫn rất tốt.

 Nấp đằng sau Darkness, tôi tiếp tục giương cung và không ngừng tích lũy chiến công.

 Không lâu sau chiến trường biến thành một cuộc hỗn chiến. Để cứu Aqua đang bị lũ Kobold cắn—

 “ ‘Lũ Kobold cùi bắp ấy mà’, ‘Mình đã mạnh hơn trước nhiều’ – Với những suy nghĩ như vậy ở trong đầu, tôi thừa thắng xông lên…”

 Trong lúc vô cùng đắc ý đuổi đánh con Kobold ở khắp nơi, tôi vô tình tiến sâu vào trận địa của địch và bị một nhóm lớn lũ Kobold bao vây.

 Chết rồi, nếu giờ hồi sinh thì sẽ rất xấu hổ.

 Thậm chí ngay trước trận chiến tôi còn khẳng định chiến thắng, và giờ thì bị lũ Kobold đánh đến chết. Tôi thực sự muốn đào một cái hố để chui vào.

 Nãy giờ Eris không hề nói câu nào, chắc chắn cô ấy đã cạn lời với tôi.

 “Er, erm, Eris-sama? Để bản thân chết dễ dàng thế tôi rất hối lỗi, nên cô làm ơn bớt giận được không?”

 Tôi rụt rè hỏi, rồi Eris đáp lời với gương mặt ửng đỏ:

 “…Quấy rối tình dục, là xấu.”

 Cô ấy trừng mắt nhìn.

 Mồ hôi lạnh chảy đầy lưng tôi.

 Nhắc mới nhớ, Eris có thể nhìn thấy những gì đã xảy ra ở thế giới con người.

 Chỉ mới vài bữa trước, tôi đã hăm hở sờ soạng cô gái đạo tặc, và thật ngẫu nhiên cô ấy lại là tín đồ trung thành của Eris.

 “Không, để tôi giải thích đã Eris-sama, còn cách nào khác đâu. Cái lúc nắm lấy cô ta, tôi cứ tưởng cô ta là con trai, tại ngực hẻo quá ấy mà… Không, tôi thực sự xin lỗi, xin hãy thứ lỗi, tôi sẽ không bao biện nữa đâu!”

 Thấy tâm trạng Eris ngày càng trở nên tồi tệ, tôi quỳ gối và cúi thấp đầu xin lỗi.

 “…Thật là, trò quấy rối tình dục của anh thực sự rất quá đáng. Tôi sẽ chỉ tha lỗi cho anh thêm lần này thôi, nghe không?”

 Thở dài một hơi, Eris khó xử gãi gãi khuôn mặt.

 “Cảm ơn vì sự cao thượng của cô, Eris-sama! Chỉ vừa mới đây thôi, tôi cứ lo nghĩ nếu bị nữ nhân vật chính Eris-sama ghét bỏ thì mình phải làm gì bây giờ.”

 “Vẫn còn nói năng ngọt xớt được như vậy cơ à… Chẳng phải anh đang vui mừng khôn xiết với cô em gái mới toanh sao?”

 Trình độ gián điệp của cô cao tới mức nào thế, Eris-sama.

 Trong lúc tôi đang chết lặng, Eris khúc khích cười.

 “Tôi đành dừng màn trêu đùa của mình tại đây vậy. À quên mất, tôi muốn nhờ anh một việc?”

 “…Nhờ tôi một việc?”

 Eris gật đầu.

 “Tín đồ bị anh quấy rối tình dục tối hôm qua cũng đã tiết lộ một phần rồi đúng không? Những thánh tích Aqua-sempai giao phó cho những người đầu thai đang lưu hành trên thế giới này.”

 “Ồ đúng rồi, quả thực là có chuyện này. Nhân tiện, nếu tôi nhớ không nhầm, những thánh tích sẽ tự lựa chọn chủ nhân của mình đúng không? Cứ tưởng tôi có thể sử dụng được thanh Ma kiếm ‘mạnh như cheat’ mà mình đã kiếm được, nhưng tôi chợt nhận ra trong tay của những người khác thì thứ đó chỉ là một thanh kiếm bình thường.”

 Đúng vậy, tôi cứ tưởng là mình có thể sử dụng được thanh Ma kiếm đã cướp từ Mitsurugi, nhưng thay vào đó lại nhận được một lời thông báo đắng lòng.

 “Lời giải thích chính xác đấy… Thánh tích chỉ có thể phát huy toàn bộ sức mạnh trong tay người được ban tặng. Thanh Ma kiếm có thể chém đứt bất cứ thứ gì sẽ trở thành thanh kiếm bình thường. Một cây trượng có thể dẫn ra lượng mana vô hạn sẽ trở thành một cây trượng cải thiện khả năng hồi mana bình thường. Đối với những loại thánh tích khác những thứ trên, có bị lạm dụng cũng không có vấn đề gì…”

 Theo lời Eris, ngay cả khi không thể sử dụng được sức mạnh vốn có, hai thánh tích đó vẫn có ảnh hưởng tương đối lớn đến thế giới.

 Cái đầu tiên, là thánh vật không mất gì vẫn có thể triệu hồi và ra lệnh cho lũ quái vật. Sẽ trở thành một vật phẩn ma thuật cần trả một cái giá phải trả để triệu hồi quái vật.

 Thánh tích còn lại thì có thể trao đổi cơ thể với người khác. Hiệu ứng sẽ thay đổi từ vĩnh viễn sang tạm thời.

 Cần một từ khóa để có thể sử dụng hai thánh tích đó, vậy nên cho dù có bị thất lạc trên thế giới, chúng vẫn không thể bị lạm dụng dễ dàng.

 Thế nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

 Lỡ như có ai đó thốt ra từ khóa và triệu hồi quái vật ở bên trong thành phố thì thật phiền phức.

 Nếu có ai đó đi dạo cùng chú chó của mình và tình cờ bị chuyển đổi cơ thể, một giống Kobold mới sẽ được sinh ra.

 “Hãy thu về những thánh tích để giao cho Aqua-sempai phong ấn. Không có phần thưởng hay danh tiếng nào cho công việc này cả. Vả lại anh không thể mang thánh tích tới những người mình không tin tưởng. Ngoài mấy người được đầu thai, vẫn còn những người khác sử dụng được thánh tích dưới hiệu năng thấp, như vậy mới có thể gặp phải những gã được đầu thai có âm mưu ám toán mọi người.”

Eris nắm lấy tay tôi một cách nghiêm túc.

 “Anh sẽ chấp nhận yêu cầu giúp tôi thu về những thánh tích chứ?”

 Phần 3

 Khi mở mắt, tôi nhận ra Aqua đang tươi cười nhìn mình.

 “Kazuma bị Kobold giết chết, chào mừng anh trở lại!”

 Tôi thực sự có cảm giác muốn đánh cho cô ta một trận!

 “Đó là câu đầu tiên cô nói với người mới hồi sinh đấy hả!? Học cách hành động sao cho giống với nữ thần như Eris-sama ấy!”

 Mắng Aqua xong, tôi chuyển sang nhìn xung quanh. Trận chiến đã kết thúc.

 “… Oay, điều này nghe có vẻ hơi kiêu ngạo với một người vừa mới cứu sống mình, nhưng cô không làm sớm hơn được hả, đáng nhẽ ra khi đó vẫn còn có khả năng cứu vãn danh dự của tôi đấy!”

 “Sao tôi phải cứu một gã bị Kobold hội đồng đến chết vậy? Ngộ nhỡ chỉ một lát sau anh lại chết thêm lần nữa thì không phiền chắc?”

 Dù sao thì mới vừa nãy bản thân vẫn đang chết, do vậy tôi chỉ có thể cất giọng khàn khàn để đáp trả cô ta.

 “… Này, vẫn còn một điều nữa tôi muốn hỏi. Có phải trên người cô có mùi rượu không? Ngay giữa trận chiến mà cô còn nốc rượu được hả!?”

 “Tất nhiên là không. Rượu được tất cả mọi người tặng sau khi tôi thi triển kỹ năng một cách mẫu mực trong trận chiến. Trong lúc Kazuma đang nằm dài như xác chết, tất cả mọi người đều rất lợi hại đấy. Phải chi tôi có thế cho anh xem một quả ‘Turn Undead’ siêu lớn và phép chữa trị lợi hại như thế nào!”

 …Ra là vậy.

 Đó là lý do vì sao Aqua được đắm mình trong ánh mắt tôn kính và ngưỡng mộ từ khắp nơi.

 “Câu hỏi cuối… Sao trên người tôi có thứ gì đó nằng nặng dính vào thế?”

 “Ừ thì, Darkness nói là nếu để xác của Kazuma bị dính sát thương trong trận chiến thì sẽ khá phiền phức, thế nên cô ấy kêu tôi quẳng cái xác vào một góc để bớt lo lắng. Nhưng sau khi anh bị tống vào một góc, có một con quái vật muốn ngậm anh kéo đi…”

 “Rồi rồi, tôi không muốn nghe phần còn lại đâu! Hiểu rồi đấy, do không muốn tôi bị kéo đi, thế nên cô trói tôi cùng với thứ gì đó nằng nặng đúng không hả! Cảm ơn lòng tốt của cô nhá! Thế nhưng nãy giờ tôi vẫn đang thắc mắc, bộ các cô chả có chút tôn trọng nào đối với người đã chết hả!”

 Đã nhận định được tình hình, tôi quan sát bốn phía lần nữa.

 Mặc dù một tân binh như tôi không thể nắm bắt được số liệu cụ thể, nhưng lượng quái vật dễ dàng bị đánh bại chí ít cũng phải hơn một ngàn.

 Thế nhưng, chẳng có ai bị thương tổn rõ rệt, hoặc bất cứ thương vong nào.

 “Aqua-san, cảm ơn vì những cố gắng của cô trong việc hồi sinh. Đây, mời đi lối này!”

 “Ara, quả đúng là một Đại tu sĩ, kỹ thuật thật tuyệt vời! Thậm chí cô còn có thể sử dụng ma thuật hồi sinh…!”

 “Nhờ có cô, quanh đây không hề có thương vong nào! Aqua-san, cảm ơn cô rất nhiều!”

 Sau khi Aqua hồi sinh tôi, một số hiệp sĩ tới để cảm ơn cô ta.

 Hiểu rồi, Aqua đã chữa thương cho tất cả mọi người.

 Màn trình diễn chẳng hề giống với hành động và lời nói thường ngày của cô ta.

 “Kazuma, anh hồi sinh rồi à! Không sao chứ? Có đau ở đâu không?”

 Trên mặt và áo giáp đầy bồ hóng, Darkness cùng với vài hiệp sĩ tới gần.

 Có thể thấy từ cái áo giáp vỡ vụn, cô ta thực sự đã chiến đấu rất liều mạng.

 “Quý cô Dustiness! Quả là một màn trình diễn đầy đặc sắc!”

 “Đúng thế, chí đơn giản là tuyệt vời! Ara, cái cách Quý cô Dustiness che chắn một kỹ năng một cách dễ dàng, và cách cô ấy lao vào giữa lòng địch thật đáng kinh ngạc!”

 “Tôi sẽ không bao giờ quên vẻ mặt ngơ ngẩn của tên chỉ huy Quân đội Quỷ vương khi nhìn thấy cái cách cô chiến đấu!”

 “Nhờ Quý cô Dustiness đã thu hút tất cả sự chú ý của kẻ địch, thế nên không hề có người nào dính chấn thương nặng cả, quả là một sự trợ giúp lớn lao!”

 Với vẻ mặt ngưỡng mộ, những người hiệp sĩ nhìn chăm chú Darkness và liên tục khen không dứt miệng.

 Ra là thế. Trong một trận chiến có quy mô lớn, chắc chắn rằng kỹ năng khiêu khích sẽ có hiệu quả vô cùng cao.

 Mặc dù khả năng tấn công của Darkness tệ khủng khiếp, nhưng ở Axel sức phòng thủ của cô ta có thể nói là vô đối.

 Không thể được chứng kiến cảnh tượng bá đạo hiếm thấy của Darkness, tôi có hơi khó chịu một chút.

 Xém quên mất, Megumin đâu rồi nhỉ?

 …Trong lúc tôi đang tìm kiếm con bé, tôi nhìn thấy Megumin được khiêng trên cáng cứu thương cứ như một đồ vật mong manh dễ vỡ.

 Những hiệp sĩ khiêng cáng mở đường đang xua đuổi quần chúng hào hứng vây xem.

 “Này, MVP của trận chiến đang tới, nhanh tránh đường!”

 “Megumin thật sự đã rất vất vả. Tránh đường, mấy người có muốn bị Explosion thổi bay không!?”

 “Pháp sư số một Axel, người đưa mọi thứ trở về tro tàn, Megumin-san đang tới! Tránh đường!”

 …Cái quái gì vậy.

 Nhìn thật kỹ, tôi có thể thấy một hố bom khổng lồ ở đằng xa.

 “Trong lúc hỗn chiến, Megumin đã rất thất vọng bởi vì con bé chẳng thể sử dụng được phép thuật của mình. Nhưng khi nhận thấy mọi thứ trở nên tệ đi, Quân đội Quỷ vương bắt đầu rút lui. Cuối cùng, tên chỉ huy kẻ địch nói: “Đây mới chỉ là màn dạo đầu thôi. Rồi một ngày, ta sẽ thống lĩnh đội quân mạnh gấp nhiều lần và nghiền nát thủ đô này thành cát bụi!” Sau câu đó, hắn ta định chuồn đi thì…”

 Aqua vừa giải thích vừa nhìn Megumin.

 “Ara – thật là một cảm giác thống khoái, Megumin-san!”

 “Đúng thế đúng thế! Tôi căm tên chỉ huy đó lâu lắm rồi! Cái tên khốn đó, lần nào gặp phải nguy hiểm là hắn liền nhổ ra mấy lời đó rồi chuồn thẳng.”

 “Nhưng thật là tuyệt vời! Niệm phép thuật vào ngay giữa Quân đội Quỷ vương rồi nói ‘Ta là Megumin! Ma pháp sư số một Axel, chủ nhân của ma thuật Exposion…! Các ngươi mới là những kẻ phải biến thành cát bụi…!’ Khi đó Megumin-san thật ngầu!”

 “Đúng thế, thật sự là không thể thoải mái hơn! Ai mà ngờ được cô ấy có thể dốc hết mana để xuất ra một phép thuật mạnh mẽ đến như thế!”

 Megumin được khiêng trên cáng cứ như một vị thần, và dường như con bé đang hưởng thụ điều đó.

 “Không phải vậy đâu! Tuy nhiên, trước bí kỹ của tôi, hạng tôm tém như bọn chúng không cách nào có thể chịu đựng được. Xét cho cùng, tôi chính là người đã đưa Boss của Quân đội Quỷ vương về thế giới bên kia, thậm chí tôi còn nghiền nát cả mục tiêu được treo thưởng ở mức thần thành, Pháo đài hủy diệt!!”

 Được công kênh trên cáng, Megumin ngày càng trở nên đắc ý.

 “Vậy ra đúng là cô đã hạ gục Pháo đài hủy diệt sao!?”

 “Thật là một Ma pháp sư vĩ đại! Megumin-san, ngoài Explosion cô có thể biểu diễn vài phép thuật khác được không!?”

 “Ồ, tôi cũng muốn được chứng kiến! Tôi muốn biết thượng cấp ma thuật của Megumin-san, rốt cuộc cô còn cất giấu bao nhiêu sức mạnh hủy diệt nữa!”

 “…Ừ thì, mặc dù cũng muốn cho mấy người xem, nhưng tôi đã hết mana rồi. Thật ngại quá…”

 “Đương nhiên rồi, ngày mai cũng không thành vấn đề, Megumin san!”

 “Ara, mình không thể đợi cho tới sáng mai được!”

 “Tôi sẽ bảo với những người khác nữa!”

 “…Ừ thì, erm, mai tôi khá là bận… A, Kazuma! Tuyệt quá, anh được hồi sinh rồi à! Chắc hẳn vừa mới hồi sinh xong nên anh cũng có nhiều bất tiện, để ngày mai em sẽ chăm sóc cho Kazuma…!”

 …Cứ việc đắc ý vênh váo để rồi rước lấy phiền phức đi, thế nhưng trông Megumin vẫn khá là tức cuời, thôi thì cứ mặc kệ con bé vậy.

 Phần 4

“Những hiệp sĩ và Mạo hiểm giả đã vinh quang trở về —!”

 Ai đó bắt đầu bằng một tiếng hét, kinh đô vang lên tiếng cổ vũ náo nhiệt.

 Mang về tin tức chiến thắng, chúng tôi được mọi người chào đón bằng tiếng hoan hô tán thưởng.

 Một vài người cúi đầu với sự biết ơn, số khác thì vung cánh tay lên trong niềm vui sướng.

 Thấy khung cảnh này, những hiệp sĩ và Mạo hiểm giả ngẩng cao đầu tiến vào Lâu đài.

 Sau khi vào trong lâu đài, có thể nhận ra Iris và Claire dẫn đầu nhóm quý tộc vui mừng đang đứng đợi.

 Vẫn một bộ đồ trắng như thường lệ, Claire bước về phía trước chúng tôi.

 “Những hiệp sĩ cùng những Mạo hiểm giả! Lần này mọi người thực sự đã rất vất vả! Nhờ biểu hiện xuất sắc của các bạn, thủ đô đã an toàn! Trên danh nghĩa của vương quốc, Iris Điện hạ sẽ bày tỏ lòng biết ơn… Thật mong chờ được thấy khoản tiền thưởng của các bạn!”

 Nghe những lời này, tiếng hoan hô của những Mạo hiểm giả nổ ra tứ phía.

 “Ngoài ra! Để tưởng thưởng cho nỗ lực của tất cả các bạn, chúng tôi sẽ chuẩn bị một bữa tiệc. Kết thúc trận chiến, chắc hẳn mọi người đã mỏi mệt. Trước khi trở lại lâu đài, hãy nghỉ ngơi cho đến buối tối. Sau đó chúng tôi sẽ trao tặng một phần thưởng đặc biệt cho những người có thành tích xuất sắc! Tất cả là vậy, cảm ơn mọi người!”

 Tiếng hoan hô lên đến cao trào, những Mạo hiểm giả cũng hưng phấn đứng lên. Họ thích thú khi nhận được sự cổ vũ và vui vẻ tán chuyện về việc làm sao để giết thời gian cho tới tối rồi rời đi.

 “Quý cô Dustiness, xin mời cô vào bên trong lâu đài và thuật lại chi tiết diễn biến của trận chiến…”

 “Tôi đã nghe kể về kỳ công trong trận chiến của cô…!”

 “Đúng thế, tôi cũng muốn nghe một chút về chiến tích huy hoàng của tiểu thư Dustiness!”

 Đám quý tộc nhanh chóng vây quanh Darkness và đưa vào trong lâu đài.

 Khi bị đưa đi, cô ấy nhìn về phía tôi để tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng là một gã bị đám Kobold hội đồng đến chết, tôi không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý.

 “Này Kazuma. Trước khi bữa tiệc bắt đầu, tôi muốn dụ dỗ những người dân được mình chữa trị, rồi hỏi họ có muốn gia nhập giáo hội Axis không. Xét cho cùng tôi là người đã chữa lành những vết thương, thế nên bọn họ cũng phải thể hiện một chút lòng biết ơn.”

 “Cho dù không nhắc tới chuyện đó, bọn họ cũng sẽ cảm ơn cô hết lòng. Bởi vì cứ thích làm những chuyện như thế này, thế nên số lượng tín đồ của cô mới dậm chân tại chỗ đấy.”

 Bơ lời khuyên của tôi, Aqua bước về phía những hiệp sĩ.

 “À, đặt ở đây được rồi. Tôi sẽ để đồng đội cõng đi.”

 Theo yêu cầu của Megumin, những Hiệp sĩ đã mang con bé tới đây bằng đội hình chỉnh tề liền nhẹ nhàng hạ cáng.

 Được đặt xuống, Megumin ra hiệu cho tới tới gần.

 Chuyên môn của anh không phải là thú cưỡi của em đâu nhá.

 “Không phải lúc nãy em nói là sẽ chăm sóc cho một người vừa mới hồi sinh như anh sao?”

 “Mai em sẽ làm, làm ơn tạm tha cho em hôm nay đã. Kazuma, ngày mai chúng ta sẽ trở về Axel đúng không, hãy trở về vào lúc sáng sớm nhé.”

 Được cõng trên lưng, Megumin vừa nói, vừa vòng tay ôm lấy cổ tôi như thường ngày.

 Đúng lúc đó, Iris mang theo dáng vẻ ngây thơ tươi cười chạy tới chỗ chúng tôi.

 “Anh vẫn bình an vô sự, thật tuyệt quá Onii-sama! Chào mừng anh trở về!”

 “Onii-sama!?”

 “Ồ, đó là Iris. Không, anh cũng không hoàn toàn bình an vô sự. Anh đã chết và vừa mới được hồi sinh.”

 Iris ngừng bước vì sốc.

 “Anh đã chết một lần sao!? Onii-sama, anh không sao chứ!? Hãy tới lâu đài nghỉ ngơi cho tới khi bữa tiệc bắt đầu, phòng của Onii-sama vẫn được duy trì tình trạng ban đầu đấy!”

 “Cô ta lại nói Onii-sama lần nữa!!”

 “Cảm ơn em. Nhưng không cần phải lo lắng quá đâu, phép hồi sinh đã được thực hiện một cách hoàn hảo.”

 Nãy giờ Megumin cứ om sòm trên lưng tôi.

 Sao cái từ Onii-sama làm con bé kích động dữ vậy?

 Vẻ mặt Iris ngay lập tức chuyển từ ảm đạm sang sáng bừng, rồi cô bé nói trong sự chờ mong.

 “Không, chuyện đó… Ừ thì, thi thoảng anh cũng sẽ thất bại đúng không? Lần này tình trạng bản thân không được tốt, thế nên anh cũng chẳng thể hiện được gì nhiều…”

 “Vậy à… Nhưng anh an toàn trở về là đã quá đủ rồi! Vả lại, cho dù anh chẳng lưu lại chút công lao nào, chuyện anh chiến đấu cho thủ đô vẫn là sự thật. Em sẽ khẩn cầu Claire thêm lần nữa, biết đâu Onii-sama có thể ở lại lâu đài thì sao!”

 “……”

 “Cảm ơn Iris. Thế nhưng, cái chết của anh thực sự rất đáng xấu hổ, thế nên chuyện đó chắc hẳn sẽ không hiệu quả đâu… Dù sao thì, hẹn gặp lại em tối nay.”

 Nghe những gì tôi nói, trông Iris thực sự cô đơn.

 “…Mới vài bữa chưa gặp, vậy mà con nhóc Iris đó thực sự thân thiết với anh nhỉ.”

 Ngay sau khi Iris và Claire trở lại lâu đài, Megumin liền nhận xét đằng sau lưng tôi.

 “Đúng không? Cuối cùng anh đã có một cô em gái mà mình đã mong chờ từ lâu. Có lẽ anh thực sự thích những cô gái nhỏ tuổi hơn mình.”

 “…Thế thì trở về Axel, em sẽ gọi anh là Onii-chan.”

 “Em là một kiểu nhân vật Loli rất quan trọng đúng không? Anh không muốn thay thế bằng một cô em gái khác đâu.”

 “Này, đã tới lúc anh ngừng ngay cái việc đối xử với em như một nhân vật Loli rồi đấy!”

 Cùng với Megumin vẫn đang linh hoạt bóp cổ tôi ở trên lưng, cả hai quay trở về căn phòng cũ ở Lâu đài.

 Phần 5

 Trở lại căn phòng mình từng dùng, tôi đặt Megumin ngồi xuống ghế sô pha, rồi con bé nhìn xung quanh nơi này.

 “Hmm, chỗ này cũng không tệ. Một cuộc sống thường ngày và được mấy cô hầu gái cùng lão quản gia chăm sóc. Em đã hiểu tại sao anh không muốn quay về.”

 “Em biết rồi đúng không? Ăn sung mặc sướng, muốn cái gì cũng được phục vụ tận răng. Nếu ở đây lâu em cũng chẳng muốn quay về đâu, Megumin… Ah – cuối cùng, anh chẳng thế hiện được gì nhiều, thế nên ngày mai đành phải về rồi…”

 Vừa dỡ bỏ trang bị của mình, tôi vừa nói và ngồi xuống giường.

 Trong lúc tôi đung đưa chân mình, còn Megumin thì vẫn chưa hồi phục nhiều mana, con bé đáp trả uể oải:

 “… Em nghĩ thế cũng tuyệt mà. Thi triển được sức mạnh của mình ở thủ đô cũng thật hạnh phúc… Thế nhưng, em vẫn thích nhất những lần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ cùng nhau và cãi cọ om sòm ở Axel. Từ ngày mai trở đi, cả bốn người chúng ta lại được sống cùng với nhau một lần nữa.”

 Con bé nói cùng với nụ cười từ tận đáy lòng…

 “Ờ thì, em nói đúng. Anh cũng chưa đến mức thực sự nghiêm túc về mong muốn được sống trong lâu đài!”

 Chẳng hiểu sao thấy phản ứng của Megumin lại làm cảm xúc trong lòng tôi tăng vọt. Để che dấu chuyện đó, tôi đung đưa hai chân.

 “Thật không? Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng chẳng phải trông anh rất thích thú với cuộc sống cùng con bé Iris kia sao?”

 Thấy phản ứng của tôi, con bé cười khì và hỏi đùa.

 Tôi nên nói thế nào đây nhỉ, đến cuối cùng, tôi chỉ xem cô bé như một đứa em gái…

 Đúng vậy, khi thấy đứa trẻ đó tôi không thể để cô bé ở một mình.

 Loại cô đơn của em lấy chẳng hề giống với Yunyun…

 Đúng lúc đó.

 “Onii-sama, xin lỗi vì đã làm phiền anh…”

 Vừa mới nhắc đến Iris, thì cô bé đã tới đây và gọi tôi rồi.

 “—Em thành thực xin lỗi, Onii-sama không thể ở lại lâu đài được. Thậm chí em có nghĩ hết cách để thuyết phục Claire thì vẫn…”

 Ngồi bên cạnh tôi, Iris nói bằng gương mặt chán nản.

 “Chẳng còn cách nào khác. Hay đúng hơn, đó là lỗi của anh khi đã làm chưa đủ tốt.”

 “Onii-sama, anh không cần phải xin lỗi đâu. Anh đã chiến đấu quên mình theo đúng nghĩa đen mà…”

 Rồi Iris rưng rưng nước mắt nhìn tôi.

 Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cô bé, tôi không thể tự mình nói với cô bé rằng tôi bị đám Kobold tạp nham đánh chết, do bản thân quá kiêu ngạo nên đã tiến sâu vào lòng địch. Tôi chỉ đơn giản là im lặng nhìn Iris.

 Thế nên, hai chúng tôi trầm lặng nhìn nhau.

 “… Bộ hai người quên tôi ở đây rồi à?”

 “Không!? Em, tôi không có quên!?”

 “Iris đúng đấy, anh có quên Megumin đâu! Anh không phải là Lolicon, đừng có dùng ánh mắt ngờ vực để nhìn anh như thế! Anh chỉ xem Iris như em gái thôi, bầu không khí này chẳng có gì lạ cả!… Gì-gì vậy Iris, đừng nhìn anh bằng ánh mắt buồn bã như thế, không là sẽ gây nên hiểu nhầm đấy, ngay cả anh cũng hiểu nhầm đây này!!”

 Mặc kệ hành động đáng ngờ của tôi, dường như Megumin chú ý tới một thứ gì đó.

 “…Hmm? Quả đúng là Công chúa Điện hạ, trên người cô có một vật phẩm ma thuật mạnh mẽ đấy. So với những thứ khác thì lượng mana của vật phẩm đó cách nhau một trời một vực. Có phải cái vòng cổ đó là một thánh tích không? Dường như thứ này không phải là một sản phẩm được làm ở Làng Hồng ma, vậy nó từ đâu tới?”

 Megumin thấy hứng thú với cái vòng cổ trên người Iris.

 Trên ngực Iris là một cái vòng cổ có thiết kế đơn giản, nhưng hoàn toàn khác với những trang sức cô bé đang đeo.

 “Ý cô là thứ này hả? Tôi nghĩ cái vòng cổ này được tặng cho Onii-sama thật sự của mình như một cống phẩm… Bởi vì Onii-sama đang viễn chinh, là đại diện của hoàng tộc, tôi chỉ giữ nó hộ cho anh ấy.”

 Với đôi mắt lấp lánh, Megumin cúi người về phía trước trong lúc con bé nghiên cứ cái vòng cổ.

 “Thế thì, thứ này có sức mạnh gì? Nếu mang lượng mana lớn hơn mức bình thường, thì hiệu lực của thứ này chắc hẳn sẽ rất đáng kể! Có thể là một vật phẩm ma thuật đủ mạnh để hủy diệt thế giới!”

 Megumin à, Fetish của em đã bị bại lộ rồi đấy. (Trans: fetish là dạng sở thích quá mức, gọi là cuồng cũng được.)

 “Không, thực ra… Hiện giờ vẫn chưa tìm ra cách để sử dụng vật phẩm ma thuật này. Người ta bảo rằng cần phải dùng từ khóa mới có thể kích hoạt được sức mạnh của vật phẩm pha thuật này… Trên đó cũng được khắc chữ viết, nhưng những học giả trong lâu đài dù đã nghiên cứu chuyên sâu nhưng họ vẫn không thể giải mã…”

 Iris chìa ra mặt sau của chiếc vòng cổ cho chúng tôi xem.

 Có một thứ được khắc ở trên đó…

 “Hmm? Không phải là Tiếng Nhật sao? ‘Những gì của ta là của ngươi, những gì của ngươi là của ta. Ta sẽ biến thành ngươi!’ … Ai làm ra cái thể loại từ khóa này thế, đùa nhau à?”

 Hay đúng hơn, một từ khóa củ chuối như vậy…

 Rất có thể nghi phạm chính là kẻ nắm giữ thánh tích tới từ Nhật Bản.

 “Hmm? Đ-đợi đã, Kazuma, vòng cổ của Công chúa đang tỏa sáng này!?”

 “O-Onii-sama!? Lẽ nào, vật phẩm ma pháp này đã được kích hoạt…!?”

 “Eh. Đợi đã, ném nó đi! Iris, ném ra ngoài cửa sổ ngay!”

 Trong lúc Iris và tôi đang điên cuồn giật cái vòng cổ ra, viên ngọc ở giữ cái vòng cổ bắn ra một tia sáng…!

 “…Hmm? Chẳng có gì xảy ra cả.”

 Nghe những gì Megumin nói, tôi mở đôi mắt đang nhắm nghiền.

 Vẫn duy trì tư thế vươn tay, tôi sử dụng biểu hiện kinh ngạc và nhìn chăm chú vào vẻ mặt mình.

 “Hai người nhìn nhau thêm bao lâu nữa thế hả? Vừa nãy cũng vậy, đừng có liên tục bơ đi sự hiện diện của tôi chứ.”

 Đối mặt với cái cảnh tượng đặc biệt này, Megumin vẫn thở dài một hơi đầy bất lực…

 “Sai rồi, Megumin, có một thứ gì đó không thể tin được vừa phát sinh!”

 “C-cái gì, đột nhiên gọi thẳng tên của tôi thì thật thô lỗ đấy, Công chúa Điện hạ. Tôi là một người chị gái, nếu cô muốn gọi Kazuma Onii-sama, thì hãy gọi tôi bằng “Megumin-Nee’ hoặc là ‘Onee-sama’… Và tốt hơn hết cô đừng nên nói chuyện bằng cái giọng điệu như thế có được không? Bà chị Claire đó nói rằng cô đã chịu ảnh hưởng xấu sau khi giao du với Kazuma, tôi nghĩ là đã quá muộn để cứu vãn rồi.”

 Megumin nhìn tôi bằng ánh mắt tiếc nuối.

 Đang đứng ngay trước mắt mình, ‘tôi’ rụt rè giơ tay lên.

 “E-erm… Tôi là Iris…”

 Mọi người trở nên im lặng.

 “…T-t-tôi biến thành Iris ư!? Chuyện gì đang diễn ra thế này!? Ahhhh! Thật sao!!? Một cái váy! Mình đang mặc một cái váy mỏng manh! Cái gì thế này, cái cảm giác tươi rói khi được mặc trang phục phụ nữ ngay sau khi mở mắt!”

 “Onii-sama!? Onii-sama đang ở trong cơ thể em!? Onii-sama, đừng sử dụng cơ thể em để làm những điều thô lỗ đấy!”

 “Bởi, bởi vì trong tất cả các vẻ bề ngoài thì cái này là tệ hại nhất, Iris! Thế này thật sự tệ hại, anh không thể yên tâm với nửa dưới của mình! Con gái thật lợi hại, sao họ có thể tự tin rảo bước nơi công cộng trong tình trạng không được che chắn gì như thế này được nhỉ!”

 Trong lúc đang phe phẩy cánh váy, tôi, không, Iris đang trong cơ thể tôi nắm lấy tôi với nước mắt lưng tròng.

 “Onii-sama, đừng làm thế nữa! Anh không thể, dừng lại đi!”

 “Em mới là người phải dừng lại ấy! Đại khái là anh đã đánh giá được tình hình rồi, nhưng cảnh tượng em ôm lấy cái cơ thể đang phần phật cánh váy quả thật có tác động mạnh mẽ đấy!!”

 Ai đó đột ngột gõ cửa.

 “Iris-sama!? Vừa nãy thần nghe thấy điện hạ kêu thảm thiết, bọn họ đã làm gì với người rồi!?”

 Có thể nghe thấy giọng của Claire.

 Dường như cô ta đang đứng bên ngoài như một người hộ tống của Iris.

 Để ngăn cản cô ta mở cửa, tôi chặn lại từ bên trong.

 “C-Claire, không có gì đâu! Tôi chỉ hơi kích động khi chuyện trò với Onii-sama thôi!”

 “Vậy, vậy sao? Thế thì ổn, nhưng đừng nói chuyện quá lâu với gã đó. Không là người sẽ học được những thứ tệ hại từ hắn đấy.”

 “T-tôi không sao, xin cô hãy tiếp tục tiến hành công việc canh gác đi!”

 –Ba chúng tôi ngồi thành một vòng tròn ở giữa phòng, đánh giá lại tình hình.

 “Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây!? Về phần mình, anh không để tâm đến việc từ giờ trở đi sẽ sinh sống như một Bishoujo đâu, nhưng khá là khó để từ bỏ cơ thể đã ở bên mình từ lúc mới sinh ra. Chúng ta phục hồi lại nguyên trạng như thế nào đây?”

 “Vừa nãy anh vừa mới nói một thứ vô cùng kinh khủng đấy. Nhân tiện, anh không có bất cứ cảm giác gượng gạo nào sao? Đau hoặc là khó chịu gì đó?”

 “Em thì chẳng có vấn đề gì cả. Theo quan điểm của em, erm… Cơ thể của một người đàn ông thực sự là to cao và mạnh mẽ. Cảm giác cứ như thể em muốn ra ngoài làm một chuyến thám hiểm ngay bây giờ ấy.”

 “Xin Công chúa thứ lỗi, nhưng tôi hy vọng cô đừng sử dụng ngữ điệu như vậy để nói trong cái cơ thể đó…”

 Dường như đôi mắt Megumin đẫm nước khi con bé nhìn vào Iris.

 “Nhưng hỏng bét thật rồi. Ngay cả khi chúng ta cố đọc từ khóa một lần nữa, cái vòng cổ chỉ sáng lên, nhưng sự hoán đổi đã không xảy ra…”

 Chúng tôi cố gắng sử dụng sức mạnh của cái vòng cổ một lần nữa, nhưng sự hoán đổi đã không xuất hiện.

 “Có lẽ cần một từ khóa để phục hồi lại nguyên trạng. Thế nhưng thứ này có thể trao đổi được thể xác, thật là một vật phẩm lợi hại. Trước giờ em chưa từng được nghe về một vật phẩm ma pháp mang sức mạnh như vậy.”

 Lời Megumin nói làm chi Iris chán nản.

 “Làm sao bây giờ… Chúng ta không có cách nào phục hồi nguyên trạng đúng không? Từ giờ trở đi mình sẽ sống như một Mạo hiểm giả… Bị đuổi ra khỏi Lâu đài, rồi trở thành một Mạo hiểm giả tự do… Tìm những đồng đội đáng tin cậy và đánh bại lũ quái vật cản đường hết con này đến con khác, và du lịch tới những thành phố mình chưa từng đặt chân…! Onii-sama, em nên làm gì đây!? Em thực sự không hề ghét một cuộc sống như vậy! Cho dù cơ thể cơ thể vĩnh viễn không hồi phục đi chăng nữa!”

 “Bình tĩnh nào Công chúa Điện hạ! Cái điều cô vừa buột miệng nói ra thực sự rất đáng quan ngại đấy!”

 Biểu hiện của Iris liên tục thay đổi, tử vẻ chán nản trở thành gương mặt tươi sáng. Nhưng không thể để mọi chuyện tiếp diễn như thế này được…

 … Xém nữa quên mất Aqua.

 Đúng rồi, vật phẩm ma thuật hoán đổi thể xác là một thứ được Aqua đưa cho người Nhật Bản…!

 “Không sao đâu, anh biết rõ vật phẩm ma pháp này thực sự là thứ gì! Đây là một thánh tích. Nếu không phải là người trực tiếp được ban tặng để sử dụng thứ này, hoán đổi thân thể chỉ tạm thời diễn ra thôi. Anh không biết sẽ mất bao lâu, nhưng chắc chắn chúng ta không thể mãi mãi duy trì như thế này đâu.”

 Nghe tôi nói vậy, Megumin thở phào nhẹ nhõm.

 Chẳng hiểu sao Iris lại có vẻ mặt phức tạp.

 “…Có nghĩa là, chúng ta chỉ cần đợi và mọi thứ sẽ trở lại ban đầu. Nếu kịp hồi phục trước bữa tiệc đêm nay thì tốt rồi…”

 Tôi bước về phía giường và chuẩn bị đi ngủ cho tới khi bữa tiệc bắt đầu.

 “O-Onii                -sama! Ừm… Em có một yêu cầu!”

 Iris ngồi ngay ngắn trước giường tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

 Nếu cô bé cứ dùng cơ thể của tôi để ngồi như vậy, có cảm giác cứ như đang bị thuyết giáo vậy, tôi thực sự mong là cô bé đừng làm thế.

 “C-cái gì thế? … Haha, Iris cũng đã tới tuổi rồi, thấy tò mò về cơ thể của con trai đúng không? Này, chơi đùa với cơ thể anh là không tốt đâu đấy.”

 “Kh-Không phải vậy mà! Onii-sama, đáng nhẽ ra em mới là người phải bảo anh rằng đừng có đùa nghịch cơ thể em đấy! … Ừ…thì… Dù chỉ một lần thôi, em hy vọng được ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài lâu đài mà không cần phải đem những người hầu cận theo cùng…”

 Iris thấp thỏm nhìn trộm tôi, như một đứa trẻ sợ bị bố mẹ trách mắng.

 Bình thường luôn có hầu cận theo sau, cho dù bản thân được sinh ra và lớn lên tại thủ đô, cô bé cũng chưa từng có một cuộc dạo chơi đúng nghĩa ở nơi này.

 Thậm chí có đi ngắm cảnh, do phải mang theo một đại đội cảnh vệ, cô bé cũng không có cách nào tới được cửa hàng mình thích.

 Nhưng, với cơ thể của tôi, cô bé có thể dạo chơi ở bên ngoài.

 …Tuy nhiên, để một người lạ lẫm với thế giới bên ngoài như Iris một mình như vậy liệu có ổn không?

 Ngay lúc tôi không biết phải trả lời thế nào, thì Megumin nãy giờ vẫn im lặng liền thở dài một hơi.

 “Hai người thật phiền phức. Trong tình trạng hiện tại Kazuma không thể đi cùng cô, thế nên để tôi cũng được. Không sao đâu, tôi sẽ không đòi hỏi nhiều như những người hầu cận của cô. Thậm chí cô có ghét kẻ nào đó và thách hắn solo, tôi cũng chỉ đứng một bên và nhìn thôi.”

 “Vậy thì em phải ngăn cô bé lại chứ, tại sao ngoài em ra chẳng còn người nào khác đi theo cô bé được hả trời!?”

 Iris vui vẻ đứng lên.

 “Vậy thì hãy đi cùng nhau nào, Onee-sama!”

 “À, ừ thì… Đúng là vừa nãy tôi có bảo cô gọi là Onee-sama, nhưng làm ơn, Megumin là được rồi…”

 …Để con bé hộ tống có ổn không đây?

 “Megumin-san, xin hãy chăm sóc cho tôi!”

 “Cứ để đó cho tôi. Từ việc ngã giá mua sắm cho tới xử lý những kẻ muốn gây chuyện, tôi sẽ dạy cho cô mọi thứ.”

 Thực sự sẽ không có vấn đề gì sao!?

 Phần 6

Sau khi đưa Megumin và Iris rời khỏi, tôi cùng với Claire tản bộ trong lâu đài.

 Do hai người kia đã ra khỏi thành, để một Công chúa ở trong phòng tôi cũng không thỏa đáng.

 Tôi định xem xét tới việc giết thời gian để chờ Iris và Megumin quay về.

 Trong suốt thời gian tản bộ, người nào gặp tôi họ cũng cúi chào.

Tôi cũng gật đầu có hơi khoa trương để đáp lại.

 Thôi xong, cảm giác này dễ chịu quá, mình nghiện mất.

 “… Điện hạ, vừa nãy trong căn phòng đó đã xảy ra chuyện gì thế? Khí sắc của người có vẻ hơi khác… Hắn ta đã dạy người thứ gì đó tệ hại sao?”

 Bước đi sau lưng tôi, Claire lại nói những điều thật bất lịch sự.

 “Claire, nói như vậy về Kazuma-san là không tốt đâu. Anh ấy là là một người vĩ đại, thậm chí anh ấy còn ghi tên mình vào Sử Ký của Vương Quốc nữa.”

 “Công chúa Iris, xin hãy kể thần nghe hắn ta đã xúi dục người những gì thế? Thần đã nghi mà, đáng lẽ ra phải xử lý triệt để gã đó mới phải…”

 Ước gì cô ta đừng nói những điều sặc mùi nguy hiểm như vậy ngay đằng sau người được nhắc tới.

 Trên đường đi tôi có thể thấy bóng dáng của Mạo hiểm giả ở khắp mọi nơi.

 Chắc hẳn họ chỉ đang giết thời gian trước bữa tiệc ăn mừng chiến thắng tối nay.

 Nhìn kỹ thì, đứng đằng kia đều là những người có thành tích xuất sắc.

 Hầu hết đều có tóc và mắt màu đen, chắc hẳn đều là người Nhật như mình.

 Tôi định chuyện trò một chút với những người đồng hương, nhưng với cơ thể hiện tại thì không được thuận tiện cho lắm.

 “Hmm, đằng kia không phải là Công chúa Iris và Claire sao?”

 Đúng lúc đó, một gã Mạo hiểm giả quen thuộc chào tôi.

 Thấy Mạo hiểm giả này, Claire vui vẻ đáp lời.

 “Mitsurugi-dono, thành tích lần này của anh thật tuyệt vời! Thật xin lỗi vì đã bắt anh phải đảm nhận vai trò nguy hiểm của Quân tiên phong lần nữa.”

 Cái gã đang nói chuyện với tôi là Mitsurugi.

 Hắn ta trưng ra nụ cười sảng khoái của một anh chàng đẹp trai.

 “Chẳng đáng là bao, có gì đâu. Tôi nghĩ việc bảo vệ một người luôn trông coi những người dân của Vương Quốc như Công chúa là nghĩa vụ của mình.”

 Vừa nói, hắn ta vừa nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

 “Claire, xử tử hình cái kẻ vừa chạm vào đầu tôi ngay.”

 “Eeh!?”

 “Công chúa Iris, từ nãy đến giờ người có biểu hiện rất lạ kỳ đấy. Chuyện gì đã xảy ra thế!?”

 Chắc hẳn hắn đã dùng cái điệu bộ tươi cười và độc chiêu ‘vô tình xoa đầu’ để cưa đổ mọi cô gái đây mà.

 Tôi đuổi gã Mitsurugi đầu rỗng bẩm sinh đi chỗ khác và tiếp tục khám phá lâu đài.

 Mục đích đi dạo xung quanh lâu đài của tôi rất rõ ràng.

 “Nói đi Claire, Lalatina đâu rồi? Tôi muốn trêu chọc… Không, do những nỗ lực đã bỏ ra trong trận chiến, tôi muốn khen ngợi cô ấy.”

 “Trong trận chiến Quý cô Dustiness bị ma pháp hệ hỏa công kích nên bị bồ hóng bám khắp người. Giờ cô ấy đang tắm.”

 “Dẫn đường đi Claire! Tôi sẽ chà lưng cho cô ấy ngay bây giờ!”

 “Công chúa điện hạ!? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Một người dòng dõi Hoàng tộc lại đi chà lưng cho chư hầu, thậm chí có là Quý cô Dustiness thì cũng…”

 “Để cảm ơn cho tất cả những gì cô đã cố gắng làm được, tôi cũng sẽ chà lưng cho cô nữa, Claire. Cô không thích sao?’

 “Hoàn toàn không có chuyện đó, thưa Công chúa Iris! Đi nào, nhanh lên!”

 Mặc dù thường ngày luôn có biểu hiện của lòng trung thành đặc biệt vời Công chúa Iris, nhưng giờ trông vẻ mặt cô ta có hơi nguy hiểm khi cô ta bước đi thoăn thoắt cứ như thể bị thôi miên vậy.

 Khi tới phòng tắm bên trong Lâu đài, chúng tôi chạy thẳng tới chỗ Darkness, nhưng cô ta vừa mới tắm xong.

 Đáng tiếc thật, cô ta đã mặc quần áo vào rồi.

 “Chào Iris điện hạ, có phải người tới để làm sạch cơ thể trước bữa tiệc không?”

 Vừa lau khô tóc mình bằng một chiếc khăn, Darkness vừa mỉm cười nói.

 “Không, tôi chỉ muốn rửa lưng cho Lalatina để đền đáp cho màn trình diễn tuyệt vời của cô trong trận chiến… Nhưng dường như tôi đã tới muộn. Đáng tiếc thật…”

 Tôi liều lĩnh cúi thấp đầu, Darkness liền trở nên hốt hoảng.

 “Không-không hẳn thế! Thần không thể lãng phí thiện chí của Iris điện hạ được! Vẫn còn nhiều thời gian mà, thần sẽ vào tắm một lần nữa!”

 Cô ta bắt đầu vội vàng cởi quần áo.

 “Dark…! L-Lalatina, đợi đã, nếu cô cứ cởi sạch quần áo mà chẳng có chút do dự hay xấu hổ nào, tôi, tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần…!”

 “Công-công chúa Iris, người làm sao vậy? Má của người đang chuyển sang màu đỏ này…”

 Vẫn đang trần truồng, Darkness nhìn tôi bằng vẻ mặt lo lắng.

 Mặt cô ta gần quá, đồ lót thì… Không cô ta chẳng hề mặc áo ngực!

 À, phải rồi, cô ta sẽ mặc một bộ váy dạ hội, nếu mặc áo ngực thì đai lưng sẽ lộ mất!

 Trong lúc tôi đang nhìn chằm chằm vào Darkness, Claire đã thay đồ xong và quấn mình trong một cái khăn, cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng.

 “Thưa điện hạ, người có cảm thấy ổn không? Nãy giờ người luôn có những hành động lạ kỳ…”

 Vừa đặt bàn tray mát mẻ lên má tôi, cô ta vừa nói.

 …Giờ thì tôi đã hiểu.

 Tại sao cái tên Nhật Bản đầu thai trước tôi lại muốn thánh tích này.

 Sau khi hoán đổi trở lại, từ hương thơm của xà phòng chắc chắn Iris sẽ nhận ra là tôi đã tắm, nhưng giờ thì quan tâm làm gì cho mệt.

 Một vĩ nhân Nhật Bản đã từng nói:

 “Đừng lo lắng về ngày mai, vì ngày mai sẽ tự lo cho chính nó.” (Là cái câu thanh niên này đã từng xài trong lúc ngủ với Megumin.)

 Nữ thần May mắn Eris-sama, vận khí của bản thân lúc này thật sự tốt, tôi phải bảy tỏ lòng cảm ơn sâu sắc tới cô.

 Ngay lúc tôi dâng tặng lời cảm ơn sâu sắc tới hai mỹ nhân bán khỏa thân và chuẩn bị cởi bỏ trang phục thì…

 Ý thức của tôi đột nhiên bay mất—

 “—Sao mày dám nói với Boss bằng giọng điệu đó hả! Xác định trước đi là vừa!”

 “Mày, thằng khốn, nói xấu Boss hơi quá rồi đấy! Nhìn đi, lời của người làm cho Boss trở lên ngờ nghệch luôn kia!”

 “Đừng-đừng có hồ đồ, tao nào có ngờ nghệch đâu! Tao chỉ hơi sốc khi lần đầu tiên trong đời bị trách mắng thậm tệ như thế!”

 Trước mặt tôi là ba gã đàn ông lửa giận ngút trời.

 …Eris-sama, nhắm ngay lúc tôi định cởi bỏ y phục để chuyển kênh, thật tàn nhẫn quá.

 Phần 7

“Chuẩn rồi đấy, nói hay lắm! Tiếp theo là câu nói khẳng định chiến thắng! ‘…Chuyện trò đủ rồi đấy. Giờ ta cũng chẳng rảnh rỗi lắm đâu. Thôi thì biến các ngươi thành điểm kinh nghiệm cho xong chuyện vậy…!’ Nói xong câu đó là anh đạt chuẩn rồi đấy, còn lại thì chỉ cần xử hết bọn chúng là được!”

 Dựa người vào lưng tôi, Megumin nói. Dường như con bé đã hết hơi.

 …Đợi đã, tình huống kiểu gì thế này.

 Vẫn biết là tôi đã phục hồi lại nguyên trạng, nhưng hai con nhóc Iris và Megumin đang làm gì vậy, trông cứ như là khúc dạo đầu của cuộc chiến ấy!

 “Đã thế còn khinh thường bọn ta nữa…! Chúng bây lên!”

 Họ đã làm gì với cái gã được gọi là Boss trước mặt tôi vậy? Hắn ta dứ dứ nắm đấm vào tôi và ràn rụa nước mắt.

 “Uwah!? Tên, tên kia! Ngươi không thấy trên ta lưng đang cõng ai à, sao chơi xấu thế!? Nếu muốn đánh nhau thì để ta đặt con bé xuống đã chứ!”

 “Chơi xấu ư!? Này, chẳng phải mày chính là cái thằng vừa mới bảo là ‘với ba tên vô danh tiểu tốt các ngươi mà ta cũng phải mất công xuất toàn lực sao. Chấp trước một chiêu, thế nên cả ba người cùng lên đi’!”

 “Ngươi còn muốn xúc phạm Boss thêm bao nhiêu lần nữa! Anh ấy đã bao giờ làm gì có lỗi với ngươi chưa!?”

 “Không sao, chỉ cần đánh bại bọn chúng thôi! Bỗng dưng lại gọi chúng ta là mấy tên côn đồ, hãy cho chúng nếm mùi đau khổ đi!”

Sau khi bị ăn một hit, phản ứng của tôi khiến bọn họ lại càng trở nên kích động.

 “Kazuma, anh trở lại bình thường rồi à! Nhanh, dùng ‘drain touch’ để truyền mana đi, như vậy thì em mới có thể chiến đấu được!”

 “Em chính là đứa gây ra rắc rối đấy! Tự xử đi!”

 Vừa săn sóc cho cái chỗ bị ăn đấm, tôi vừa nước mắt rưng rưng truyền mana cho Megumin–!

 “Chúng chỉ là những tên côn đồ yếu đuối, bất lực trước sức mạnh áp đảo của em.”

 “Mặc dù nghề nghiệp chả có tí gì liên quan đến đòn tấn công vật lý, nhưng level của em vẫn cao. Đối phương chỉ là người thường sao em chơi ác thế?”

 Chúng tôi đã đánh bại ba gã đó, nhưng dân chúng đến xem ngày càng đông, cả hai phải rời bỏ hiện trường và trở về lâu đài.

 “Tuy vẫn muốn Công chúa được thử sức, nhưng anh lại chọn ngay thời điểm cao trào để phục hồi lại nguyên trạng. Đáng tiếc thật.”

 “Không, nhỡ Iris vướng phải vấn đề gì thì sao hả? Đừng có mang theo cô Công chúa mỏng manh cuốn vào cuộc chiến chứ.”

 Lời của tôi làm Megumin ngạc nhiên.

 “Anh đang nói gì thế, dòng dõi hoàng tộc thực sự rất mạnh mẽ đùng không? Nhờ huyết thống, họ có tư chất cực kỳ tốt, và từ nhỏ đã nhận được một nền giáo dục ưu tú để bảo vệ bản thân. Cô Công chúa đó mạnh hơn Kazuma okay? Cô ấy sẽ dành chiến thắng ngay cả trong cơ thể của Kazuma đấy.”

 Thế có hơi phóng đại quá mức đấy.

 “Nhân tiện, cuộc ẩu đã đã bắt đầu như thế nào vậy? Mấy gã đó đã làm gì bọn em à?”

 “Thực ra thì, sau khi cùng công chúa điện hạ dạo quanh các cửa hàng, đám người kia xuất hiện từ một con hẻm nhỏ.”

À ra thế, và rồi chúng bắt đầu quấy rối Megumin…

 “Thường thì khi thấy một cô gái như em, đáng ra chúng phải nói: “Chúng bây, con nhỏ đó nhìn ngon chưa kìa. Chúng ta có thể trêu đùa một chút rồi chuồn thẳng cũng được’ và bắt đầu quấy rối em đúng không. Nhưng chúng nhỉ liếc em một cái rồi thôi, chả nói thêm câu nào nữa. Thấy cái kiểu nhu nhược ngứa mắt quá, em mới mắng chúng một trận thật dữ dội.”

 “Chính em mới là tên tội phạm ấy! Đừng có kéo người vô tội vào chuyện này chứ!”

 Làm-làm gì bây giờ, tôi nên thật lòng xin lỗi…

 “Thôi bỏ đi, có thể em là người đã khiêu khích đầu tiên, nhưng chúng mới là những kẻ đã đánh anh trước. Không sao đâu, có đưa nhau ra tòa chúng ta vẫn thắng kiện thôi. Những kẻ mới đâm chọt vài câu đã đụng chân đụng tay mới là người sai mà.”

 “Chưa tới lượt em nói câu đó đâu! A, thiệt tình… Nếu lỡ chạy qua bọn họ lần nữa thì anh xin lỗi sau vậy…”

 Trong lúc đang phiền não về chuyện đó, cuối cùng chúng tôi cũng đến được cổng thành.

 “Nhắc tới làm gì nữa, mặc dù đã phát sinh một số chuyện, nhưng Công chúa rất vui mà. Lần đầu tiên được ăn ở mấy gian hàng bên đường, tâm tình của cô ấy rất tốt đấy.”

 “Thiệt tình… như vậy là tốt rồi… chắc thế? Hy vọng là bọn họ sẽ không bảo rằng anh làm ảnh hưởng xấu tới Công chúa nữa…”

 “…Kazuma cưng chiều cô ấy quá. Không chỉ nhỏ tuổi, rất nhiều khía cạnh khác của cô ta cũng trùng lặp với em, sao bỗng có cảm giác bất an lạ kỳ.”

 “Em, em vẫn khăng khăng rằng mẫu nhân vật của mình trùng lặp với một Bishoujo dịu dàng và thanh lịch ư?”

 Vừa tán nhảm với Megumin, tôi vừa bước vào cổng thành.

 Với hai tay khoanh trước ngực, Darkness và Claire đứng như những bức tượng Nhân Sư Vương đợi chúng tôi. (Tượng Nhân Sư Vương là bức tượng Nhật Bản, có hình dạng hai gã to lớn mặt dữ tợn được làm bằng đống, mình chỉ nhớ tên Tiếng Việt là như thế, nhưng mò Wiki thì không thấy.)

 Phần 8

Lúc tôi thu mình một góc trong bữa tiệc, cố gắng tránh gây sự chú ý, Aqua vừa ẵm một chai rượu ngon vừa đi tới gần tôi.

 “Này Kazuma, bộ anh là đồ ngốc à? Lúc nào anh cũng đối xử với tôi như một con ngốc, giờ là lúc để tôi trả lại cho anh câu đó đấy. Này Kazuma, thực sự anh đúng là một thằng ngu không đỡ nổi hử?”

 Tôi không thể bật lại lời của con ngốc đang ôm chai rượu như ôm kho báu đó.

 “Không, ban đầu tôi cũng không có ý định đó. Nhưng, nói thế nào nhỉ… Được tất cả mọi người cúi đầu lúc đang tản bộ ở trong Lâu đài, khiến tôi có cảm giác dù mình có làm một số chuyện thì cũng sẽ được tha thứ…!”

 “Vậy ra anh thực sự là một thằng ngu nhỉ? Nếu tìm kiếm từ khóa ‘thằng ngu’ trên máy tính, chắc chắn cái mặt của anh sẽ là kết quả hiện ra đầu tiên đúng không?”

 Vốn đang định giật lấy chai rượu trong tay cô ta cho bõ tức, nhưng ngay lúc này tôi chẳng thể nói được gì.

 Khoảnh khắc tôi phục hồi lại như cũ, Iris cũng quay trở về với cơ thể của mình ở phòng thay đồ.

 Thấy Iris đột nhiên trở nên luống cuống, họ tra hỏi một hồi và cuối cùng đã phát hiện chân tướng sự việc…

 “Ngay cả Iris cũng rất giận dữ… Chết tiệt, Onii-sama không thể ở đây được nữa rồi…”

 “…Thiệt tình, thế thì hôm nay cứ ngồi một góc ở đây đi, làm một chàng trai tốt và không thu hút bất kỳ sự chú ý nào. Lát nữa tôi sẽ kiếm về cho anh một ít thức ăn ngon.”

 Lối cư xử dịu dàng hơn ngày thường của Aqua đã chữa lành tâm hồn bị tổn thương bên trong tôi.

 Dù thế nào đi nữa, cô ta vẫn là một Nữ thần, và đáng tin cậy khi tôi thực sự đau khổ.

 Khi Megumin phát hiện ra những gì tôi đã làm trước khi quay trở lại cơ thể cũ, con bé cũng giống như Darkness, chẳng thèm nói với tôi một câu nào nữa.

 “Quả đúng là người đã ở bên tôi lâu nhất. Ước gì những người khác cũng học hỏi được sự khoan dung từ Aqua. Từ nãy đến giờ tôi vẫn luôn tự hỏi, cô đang ẵm chai rượu gì thế? Lúc tìm kiếm trong thành phố ngày hôm qua, chúng ta chẳng tìm được cái nào ngon cả đúng không? Cô đã mua thứ gì khác à?”

 “Ồ cái này á, không phải những người dân trong thành phố đã trao tặng cho tôi một phần thưởng đặc biệt sao? Họ hỏi là tôi muốn gì, thấy mọi người đều bận bịu như vậy, thay mặt cho cả nhóm tôi chỉ yêu cầu chai rượu này.”

 Con mắm này đã tự ý quyết định phần thưởng của chúng tôi sao.

 Nếu Aqua cứ giữ khư khư chai rượu như vậy thì tôi lo là cô ta sẽ đánh rơi mất.

 Tôi định thay cô ta bảo vệ an toàn cho nó và đưa cánh tay lên.

 “Chẳng còn cách nào khác, đợi khi về đến Axel, tất cả chúng ta có thể…”

 Tôi định nói ‘uống cùng nhau’ thì Aqua hất tay ra.

 “…Làm gì thế? Lỡ cô làm vỡ hay quên mất chai rượu ở đâu thì sao, vậy là sẽ lãng phí một chai rượu hảo hạng đấy. Nếu cô tự mình đi mua thì cũng ổn thôi, nhưng chai rượu này là phần thưởng cho màn trình diễn của mọi người. Đây, để tôi giữ dùm cho.”

 “Không muốn. Chai rượu này là của tôi, tôi sẽ không đưa cho ai cả nghe không? Xét cho cùng, cái người tặng nó cho tôi đã nói ‘Mọi người đã làm rất tốt, nhưng Aqua-sama vẫn đóng góp công lao lớn nhất!’ Điều đã làm ông ta hài lòng chính là việc nhờ có tôi mới không có thương vong nào trong trận chiến. Tôi nhận hết phần thưởng này là điều hết sức bình thường.”

 “Này, đây là thành quả của tất cả mọi người chứ!? Thoạt nhìn đã biết đây là chai rượu cao cấp rồi, để tôi… Ah, cái con này!”

 Chắc là vì sợ rằng chai rượu quý của mình bị lấy mất, Aqua đã ôm lấy nó rồi hoảng loạn bỏ chạy.

 Và rồi tôi lại một lần nữa cô đơn…

 –Với những Mạo hiểm giả làm trung tâm, khắp nơi hình thành nên những nhóm nhỏ riêng biệt.

 Còn những quý tộc không tham gia vào đám người đó, nhưng họ vẫn trò chuyện sôi nổi về trận chiến vừa rồi.

 “Ara, thắng trận chiến này thật là dễ như ăn bánh! Với Quý cô Dustiness dẫn đầu, đồng đội của cô ấy chiến đấu ở tuyến trên trông cứ như những con sư tử dũng mãnh, ảnh hưởng rất lớn tới trận chiến!”

 “Đúng thế! Quý cô Dustiness đã một mình hứng chịu tất cả đòn đánh của kẻ địch, Aqua-dono cũng không kém, cô ấy đã thanh tẩy lượng Undead khổng lồ và có thể hồi phục những vết thương ngay tức khắc dù chúng có trầm trọng tới cỡ nào đi chăng nữa. Chưa hết, Megumin-dono còn giáng một đòn quyết định vào lũ Quân đội Quỷ vương đang tháo chạy! Chỉ với ba người đó, thậm chí bọn họ có thể đánh bại cả Quỷ vương!”

 “Đồng ý, ba người đó thậm chí sẽ có thể chiến đấu ngang cơ với Quỷ vương! Tôi có nghe kể là một vài tên Boss của Quân đội Quỷ vương đã bị bọn họ đánh bại, quả là lợi hại…”

 “Ngoài ra chúng ta còn có niềm tự hào của Vương quốc, Ma kiếm dũng sĩ Mitsurugi-dono! Nếu anh ta tham gia cùng với bộ ba này, chẳng phải sẽ trở thành tổ độ có sức mạnh vượt qua cả Quỷ vương sao…? Trong nhóm anh ta cũng có hai cô gái, một sử dụng thương và một cung thủ. Không phải đó sẽ là một tổ đội cân bằng đến mức hoàn hảo sao?”

 “Chính nó!” x3

 Này, không phải cái đội hình trong mơ đó thiếu mất một người rồi sao?

 Ừ thì, tôi còn lạ gì nữa.

 Đã chẳng làm được gì nhiều, thậm chí tôi còn bị lũ Kobold đánh chết.

 Và ánh nhìn của họ đổ về phía tôi…

 “Đó là người…”

 “Đúng, hắn ta đấy. Quý cô Claire có nói rằng ngoài cái miệng ra hắn ta chả là cái gì cả…”

 “Hắn ta có nghề nghiệp yếu đuối nhất, và cả Level thấp nhất nữa chứ.”

 “Thiệt tình, sao Quý cô Dustiness lại để cho một gã như hắn làm đồng đội nhỉ…”

 “Có lẽ hắn rất giỏi ăn nói. Thậm chí hắn ta còn lấy lòng được cả Iris Điện hạ và cố gắng để chuyển tới Lâu đài ở nữa cơ…”

 Sao xấu miệng dữ. Nhưng tôi chẳng thể phản bác được, dù sao thì một vài điều họ nói cũng chính xác!

 Bất đồng hoàn toàn với một người thu mình trong một góc như tôi, những thành viên khác bị vây quanh bới đám quý tộc cùng những Mạo hiểm giả, và tắm mình trong những tiếng ngợi khen.

 Có vẻ vây quanh Megumin là những pháp sư.

 Còn tụ tập xung quanh Aqua là những người được cô ta chữa trị.

 Mitsurugi là một gã điển trai biểu tượng của Thủ đô, hắn ta chào hỏi mọi người một cách khéo léo.

 Dường như xung quanh hắn ta tỷ lệ nữ giới chiếm đa số.

 Nhìn thật kỹ, Megumin được người khác tán thưởng không ngớt thế nên vẻ mặt khá đắc ý, còn Aqua thì vẫn đang ôm lấy chai rượu của mình và xua đuổi những người xung quanh.

 Có lẽ Aqua đã hiểu lầm rằng mọi người đến để khuyên giải cho cô ta chịu nhả chai rượu ra.

 Cuối cùng…

 “Đúng vậy, xét cho cùng cô ta vẫn là thiên kim tiểu thư của một gia đình quý tộc.”

 Bộ váy đang mặc bây giờ hoàn toàn khác với những bộ váy trong các bữa tiệc trước kia. Những Mạo hiểm giả bình thường cũng được tham dự vào bữa tiệc mừng chiến thắng, thế nên cô ta ngồi cùng với những vị quý tộc khách mời trong bàn VIP.

 Với một nhóm những hiệp sĩ vây quanh, thật không dễ dàng tới gần.

 Cảnh này làm tôi chợt nhớ đến cách biệt thân phận giữa hai người, và cảm thấy có đôi chút lạc lõng.

 –Đúng lúc đó, đang ngồi trong bàn VIP Iris bỗng nhìn vào mắt tôi.

 Lúc nãy Iris vẫn còn tức giận, nhưng trong mắt cô bé bây giờ lại thoáng chút cô đơn.

 Ngày mai tôi sẽ trở về.

 Cũng may lần cuối cùng nhìn vào Iris không phải thấy cô bé giận dữ, thật là nhẹ nhõm.

 Thẳng thắn mà nói, tôi ước gì mình có thể được nhìn thấy nụ cười của Iris lần cuối cùng…

 “Ồ, vậy ra anh vẫn còn ở trong lâu đài à Kazuma, cái đồ súc vật hạ đẳng.”

 Giữa lúc tôi đang tự kỷ, đột nhiên có người nào đó gọi tên.

 Thậm chí ngay cả trong bữa tiệc, cô ta vẫn mặc bộ đồ trắng thường thấy.

 Với một ly rượu trong tay, Claire đang trừng mắt nhìn tôi.

 Bộ cô ta cũng chịu tác động xấu từ tôi sao?

 “Là khách mời danh dự buổi tối ngày hôm nay, Quý cô Dustiness sẽ nghỉ lại trong lâu đài. Anh có thể về trước được rồi đấy.”

 “…Không, tôi biết cô đang giận. Tôi cũng biết là mình quá kiêu ngạo. Nhưng giờ đã là đêm cuối rồi, thế nên đối xử tốt hơn với tôi được không? Bộ cô được tắm với Iris mà không thấy vui chút nào à?”

 “Đừng-đừng nói bậy, anh đang nói gì thế hả!? Sao tôi lại có thể hạnh phúc khi được tắm cùng Công chúa… Chuyện đó… Thôi bỏ đi. Tôi sẽ không truy cứu vấn đề này nữa.”

 Chắc chắn bà cô này ngoài lòng trung thành ra vẫn còn thứ tình cảm nào khác dành cho Iris đây mà.

 Nào là Darkness và cái fetish có một không hai của cô ta, rồi còn cả lão già Alderp nữa, sao tên Quý tộc nào cũng đều như vậy nhỉ.

 “Tương tự như cái lần cố gắng bắt giữ tên Đạo tặc Hào hiệp, lần này anh cũng chẳng đạt được thành quả nào… Thực sự chỉ toàn nói suông. Tôi có tìm hiểu một chút, trong những lần đánh nhau với Boss của Quân đội Quỷ vương, người đã ra đòn kết liễu là Quý cô Dustiness và vị pháp sư đó đúng không?”

 Cô ta lại dùng cái giọng mỉa mai đó để nói.

 “Nhiệm vụ của tôi là hỗ trợ cho bọn họ mà. Nhân tiện, mấy bà chị đó ai cũng có khuyết điểm cả đúng không?”

 “Tôi đã được biết về khuyết điểm của họ. Thế nhưng, nếu nhận được sự hỗ trợ của vương quốc thì sẽ ổn thôi. Sau này họ sẽ được gia nhập vào tổ đội của Mitsurugi. Như vậy, chúng ta có thể hiện thực hóa ước mơ đánh bại Quỷ vương rồi đúng không? Không phải anh đã có rất nhiều tiền rồi à? Sao không bỏ mặc nhóm của anh và vui vẻ sống trong thị trấn của mình đi?”

 Người phụ nữ này đang nói cái gì thế?

 “Tôi đồng ý với cô về phần ‘vui vẻ sống trong thị trấn của mình’, nhưng sao cô lại buộc tôi phải rời khỏi nhóm chứ? Trước đây cũng có một tổ đội những tên côn đồ nói điều đó với tôi, nhưng chỉ được một lúc họ đã chạy mất dép. Cô có biện pháp nào trợ giúp cho bọn họ ư?”

 “Giống như trận chiến lần này thôi, cứ sử dụng một nhóm để hỗ trợ cho bọn họ là được. Với những kỹ năng đặc biệt, sức mạnh của bọn họ chỉ có thể phát huy ở những chiến trường rộng lớn. Anh có bất kỳ kỹ năng nào giống như họ không?… Suy nghĩ đi. Cuối cùng, nếu anh phô diễn được năng lực tốt hơn Mitsurugi cùng những người khác, chúng tôi cũng chỉ có thể cười trừ rồi bỏ đi thôi.”

 Đòi hỏi một gã vừa mới bị Kobold giết phải đi phô diễn sức mạnh trong cùng một ngày, cái bà cô loại ‘S’ này đang nói cái gì vậy?

 Đủ rồi, tôi không muốn ở lại Lâu đài này thêm nữa, tôi sẽ về nhà!

 …À, phải.

 “Bỏ chuyện đó sang một bên đã, cô định làm gì với cái vòng cổ của Iris thế? Đừng để cô bé mặc vào, dường như thứ đó là một thánh tích đấy. Người đồng đội Aqua của tôi có thể phong ấn thánh tích, vậy giao nó cho cô ta được không?”

 Đối với lời khuyên của tôi, Claire bất ngờ trả lời.

 “Điều đó không thể thực hiện được. Đó là cống phẩm của Hoàng tử đệ nhất Jatis. Trước khi Jatis Điện hạ trở về, chúng tôi không thể tự mình vứt bỏ nó được… Đúng hơn là, thứ đó chỉ là một thánh tích cho phép chuyển đổi cơ thể trong thời gian ngắn, chẳng có nguy hiểm gì cả đúng không?”

 Vẻ mặt Claire trở nên đỏ ửng khi cô ta nói vậy.

 … Chắc hẳn nhờ rối loạn ngày hôm nay mà cô ta được trải nghiệm cảm giác ngon ngọt rồi đây mà.

 Thôi bỏ đi, nếu từ khóa không được hô lên thì thứ đó cũng chỉ là một đồ vật trang trí đơn giản.

 Và vụ tráo đổi chỉ diễn ra trong thời gian ngắn.

 Sau đó Claire mỉm cười.

 “Còn hơn thế nữa – Ngày mai anh sẽ phải rời khỏi Thủ đô. Chỗ này không cần đến anh. Nếu anh vẫn khăng khăng ở lại, tôi sẽ dùng vũ lực để đuổi đi ngay. Anh vẫn có thể hưởng thụ bữa tiệc… đó là nếu như anh thể hiện được rằng mình xứng đáng để nhận thưởng.”

 Phần 9

Nước mắt chảy dài, tôi bỏ về và lại khóc lóc trong căn phòng tối.

 “Thật uất ức! Cái con đàn bà đó bị gì vậy, nhằm đúng đêm cuối cùng để nói những lời đau lòng đó mới tức chứ! Tôi cũng biết là mình đã sai! Nói chính xác hơn, tất cả đều là lỗi của tôi!”

 Bởi vì Darkness và những người khác không thể thoát ra khỏi đám đông, họ sẽ ở lại tới tận cuối bữa tiệc và qua đêm trong Lâu đài.

 …Chẳng lẽ họ thực sự sẽ gia nhập nhóm của Mitsurugi sao?

 Cái cảm giác bị xa lánh sao thốn quá.

 Trước giờ tôi vẫn luôn dự định bỏ mặc bọn họ và tham gia vào một nhóm bình thường. Nhưng thực sự khi tưởng tượng ra loại tình huống đó, chẳng hiểu sao tôi lại thấy bất an…

 Đủ rồi, tôi không thèm quan tâm nữa!

 Trở về Axel tôi sẽ sử dụng tiền thưởng cho việc đánh bại Sylvia cùng khoản thanh toán của Vanir để sống một cuộc đời thảnh thơi!

 Vậy sau khi về thị trấn tôi sẽ làm gì?

 Mặc dù nói là sống thảnh thơi, nhưng ngủ cả ngày cũng thật là chán.

 Không có máy tính ở thế giới này quả thực là một bi kịch.

 Không, nhắc mới nhớ, Aqua có mang về một vài máy chơi game từ Làng Hồng Ma.

 Đúng rồi, tôi sẽ tịch thu của cô ta rồi chơi để xoa dịu tâm hồn mình.

 Đang nghĩ về chuyện đó, tôi chợt nhận ra…

 …Rằng mình vẫn chưa phân thắng bại với Iris.

 Do lo lắng cho Iris mà rẫu rĩ tới mức không cách nào ngủ được.

 Bỗng ai đó gõ cửa sổ.

 …Nhìn ra bên ngoài, tôi thấy bóng người đứng thờ ơ trên bục cửa sổ ở tầng hai.

 Dưới ánh trăng, một cô gái tóc bạc đang đứng đó.

 Tôi kéo cửa sổ ra, Chris ngay lập tức chui vào phòng.

 “Yo. Không phải tối nay có tiệc à? Sao anh về sớm thế?”

 Vừa nói, Iris vừa mỉm cười ranh mãnh, có vẻ như cô ấy đã biết hết.

 Sao cô ấy lại biết về thánh tích và bữa tiệc nhỉ?

 Chắc hẳn có một Công Hội chỉ dành riêng cho Đạo tặc hay gì đó.

 “Cô có yêu cầu thêm bao nhiêu lần đi nữa thì tôi cũng không đồng ý đâu. Nhưng tôi sẽ nói cho cô những gì mình biết. Bên trong Lâu đài có một thánh tích với khả năng chuyển đổi cơ thể. Tuy nhiên, thời gian tác dụng khá ngắn và không giống như vật phẩm ma pháp triệu hồi quái vật, tôi nghĩ rẳng nó khá vô hại.”

 Nói xong, tôi vẫn nằm thườn ra và giận dỗi quay lưng lại với Chris.

 Hay đúng hơn, tôi hy vọng rằng chí ít trong đêm nay mình có thể đắm chìm trong hồi ức với Iris.

 Mặc dù lúc tôi chết Eris-sama có nhờ việc này, nhưng tôi lại chẳng có động lực để làm.

 Từ đằng sau lưng tôi, Chris nói vọng lại:

 “Vật phẩm ma thuật đó. Nếu một cơ thể bị chết trong thời gian chuyển đổi, thì sẽ không thể hồi phục lại được nữa.”

 Chris lơ đãng thì thầm…

 “…Này, cô vừa nói gì cơ?”

 Tôi bật dậy khỏi dường và hỏi.

 Thấy tôi hoảng hốt như vậy, Chris cười nhẹ nhàng.

 “Nếu vật phẩm ma thuật đó được sử dụng đúng cách, người ta có thể sống trường sinh, đó chính là sức mạnh thực sự của thứ đó. Nếu cơ thể đã trở nên già yếu, anh có thể chuyển đổi với một cơ thể khỏe mạnh, rồi giết chết đối phương là được. Thậm chí còn tốt hơn nhiều nếu anh chuyển tài sản cho người trẻ tuổi kia.”

 Cô ấy vừa nói một điều thật kinh khủng.

 …Ra là thế, xét cho cùng thứ đó vẫn là một thánh tích.

 Nhưng bây giờ, chỉ có duy nhất tôi và Chris là những người biết được sức mạnh thực sự của thánh tích đó.

 Nếu chúng ta cứ để mặc nó, chỉ cần mọi người không biết thì sẽ không thể lạm dụng được đúng không?

 “Tôi nhớ rằng lúc đầu vật phẩm ma thuật này được mua bởi một vài quý tộc.”

 Chris bình tĩnh nói, như thể cô ấy đọc được tôi đang nghĩ gì.

 “Nhưng, bằng một cách nào đó nó lại lọt vào tay công chúa… Không thấy lạ sao? Ai, và với mục đích gì, đã tặng thứ đó như một món cống phẩm cho Hoàng tộc?”

 …Không phải mục tiêu đã rõ ràng rồi sao?

 Chắc chắn là để tráo đổi cơ thể với người nắm giữ quyền lực cao nhất của Vương quốc…

 “Này, giờ không phải lúc để đùa đâu. Chúng ta phải báo lên những quan đại thần của Vương quốc ngay…!”

 Chris có chút tiếc nuối lắc đầu.

 “Tôi khuyên là đừng nên làm thế. Với những kẻ đã biết về sức mạnh của thánh tích, anh có thể đoán được hành động của bọn chúng sao? Tôi có thể chắc chắc rằng những quý tộc sẽ để mắt tới thánh tích đó… Không chỉ thế, ngay cả Vương tộc cũng có thể sử dụng thứ đó để làm chuyện xấu. Không, càng nắm quyền cao chức trọng bao nhiêu, người ta càng khao khát cuộc sống vĩnh cửu bấy nhiêu.”

 Tôi không thể nói nên lời.

 “Tôi chỉ nói cho anh biết chuyện này, là bởi vì dù anh có chiếm được Thánh tích, anh cũng không sử dụng nó để làm chuyện gì xấu.”

 Chúng ta vẫn chưa thực sự thân thiết, sao cô ấy lại dễ dàng tin tưởng tôi vậy?

 Nhưng đúng thật là tôi chẳng có đủ can đảm để lợi dụng thứ này.

 Ngay cả khi trao đổi cơ thể với Iris, tối đa cũng chỉ là tôi tắm chung với người khác.

 …Hmm, tôi đã làm rất nhiều điều sai trái…

 Thấy tôi lại trầm mặc một lần nữa, Chris nói.

 “Nè, anh là bạn chơi cùng với Công chúa đúng không?”

 Cùng với ánh trăng chiếu rọi phía sau, Chris một lần nữa đứng trên bục cửa sổ và mỉm cười.

 “Giờ có muốn tới chỗ Công chúa chơi không?”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *