Chương 3: Hãy ban tặng thiên phạt tới tên Đạo tặc Hào hiệp đẹp mã này

Phần 1

Tôi đã tính sai.

Kế hoạch ban đầu là kéo nhây cái cuộc điều tra này, như thế tôi có thể ở chùa trong lâu đài.

Sau tối đó, sáng hôm sau.

“Thật là, bộ anh sẽ chết nếu không vướng vào rắc rối hay sao vậy? Anh thậm chí còn lôi tất cả chúng ta vào. Chẳng còn cách nào khác, thế thì em sẽ hỗ trợ anh lần này, đừng có phàn nàn gì về em nữa đấy. Kazuma thật nhiễu sự quá mà!”

“Đúng thế! Như vậy, anh sẽ không thể xem bọn tôi là lũ rắc rối được nữa! Vì anh là đồng đội của bọn tôi, chúng tôi sẽ hỗ trợ anh. Cả đám không bỏ rơi anh đâu!”

Hai kẻ không làm gì ngoài ăn ở buổi tiệc tối qua đang hùng hổ nói với tôi. Tôi không yêu cầu họ giúp tôi bắt kẻ trộm, nhưng sau khi giải thích tình hình thì họ lại dùng cơ hội này để bắt tôi phải nợ họ.

Công việc lần này là bắt tên trộm hào hiệp nên tôi thực sự cũng không cần 2 người họ. Tuy nhiên, họ khá hăng hái, vậy nên tôi không cần cản họ làm gì.

Ngay bây giờ, bọn tôi đã đến ngôi nhà có khả năng cao nhất bị Đạo tặc Hào hiệp viếng thăm.

“—Và vậy là, mấy người đến chỗ của ta không chút do dự sao?”

Đây là biệt thự của Alderp, bạo chúa của thị trấn Axel.

Tất cả quý tộc bị nhắm tới đều mang tiếng xấu với người dân.

Từ điều đó thì sẽ không có gì lạ nếu kẻ tai tiếng như hắn bị chọn làm mục tiêu. Và vì thế bọn tôi ở đây.

Alderp, kẻ đến đón chúng tôi với đám vệ sĩ của hắn, đang thể hiện sự bất mãn trong khi không ngại ngùng nhìn chằm chằm vào cơ thể của Darkness như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy vậy.

Tôi phải công nhận rằng Eroness có thân hình rất gợi cảm, là một kẻ sẽ ngắm Darkness khi cô ấy tắm xong nếu có cơ hội, tôi có thể thông cảm với hắn.

Nhưng cái kiểu nhìn chằm chằm cô ấy như vậy là quá thô lỗ rồi.

Alderp có vẻ đã để ý thấy ánh mắt của tôi và lườm sang.

Sau khi ném cho tôi một cái nhìn lạnh lùng.

Hắn hờ hững nhìn sang phía Aqua.

Và dừng lại.

Aqua khẽ kêu “Ekk” và trốn ra sau lưng tôi.

“…Ồ…Ồ! Quả là bạn của quý cô Dustiness, thật xinh đẹp! Nếu để tôi so sánh…Đúng vậy! Vẻ đẹp của cô…tựa như một nữ thần!”

“Ý ông là gì khi nói tôi giống một nữ thần chứ, tôi là nữ thần! Hàng thật đấy!”

Aqua thò đầu ra từ phía sau tôi và phản đối.

“Haha, không chỉ có vẻ đẹp đầy mẫu mực, tính cách của cô cũng thật hài hước!”

“Hãy đón chờ sự trừng phạt của thần linh tới ông đi!”

Mặc cho những gì Aqua hét lên, Alderp dường như cũng coi nó như một trò đùa.

Đôi mắt hắn chuyển sang Megumin…

“Ồ, cô thật là…”

Khi hắn sắp nói điều gì đó.

Tên vệ sĩ bên cạnh thì thầm điều gì đó với hắn.

Tôi không thể nghe thấy rõ vì họ đang ở khá xa.

“…Lãnh chúa…Xin hãy cẩn thận…với lời nói của ngài…Đó là con bé nổi danh là đầu óc có vấn đề trong truyền thuyết …”

“…Vậy ra cô ta là…! Nguy hiểm…dân atsm sao…!”

Biểu hiện của tên lãnh chúa thay đổi ngay lập tức khi hắn khẽ đáp lại.

“Này, sao ông lại lảng mắt khỏi tôi chứ, giải thích đi. Nếu ông may mắn, tôi có thể tự mình cho ông xem nếu tôi có thật sự như những gì tên đó nói không.”

“Không, không, à thì…Ồ, trông cô thật dễ thương và xinh đẹp.”

“Ô, còn gì nữa?”

Megumin quát nạt Alderp, kẻ đang nhìn tôi bằng ánh mắt van lơn.

“…Này, lời khen cho người bảo vệ thị trấn Axel mỗi ngày mà ông cũng keo hay sao? Tôi sẽ cho ông thấy sức mạnh của bộc phá thuật của tôi, cho tôi mượn cái sân nhé.”

“Không, tôi hoàn toàn hiểu sự xuất chúng của cô mà!”

…Tôi quyết định không dây vào đó lúc này.

“N-Nhưng thưa quý cô Dustiness, các vị đang cho rằng tôi là một người đầy tai tiếng và có thể là mục tiêu của tên Đạo tặc Hào hiệp sao? Và tôi nghĩ rằng mọi người sẽ không muốn ở lại nhà tôi đâu, nhưng có vẻ mấy người không có vấn đề gì nhỉ. Ngoài ra, thần hơi buồn khi quý cô Dustiness nổi tiếng lại tin vào những tin đồn thất thiệt về thần của lũ dân đen. Nhưng nếu mọi người nghĩ rằng tôi là người mà tên Đạo tặc Hào hiệp có thể ghé thăm thì, xin đừng ngại và hãy ở bao lâu tùy thích.”

Alderp mỉa mai nói với một nụ cười khi cố giữ chúng tôi trong tầm kiểm soát.

“Không, bọn ta không nghi ngờ ông như vậy…Đây chỉ là một phần của cuộc điều tra thôi…”

Tôi đi qua Darkness khi cô nàng đang cố bào chữa trong sự hoảng hốt và vào lâu đài.

“Chúng ta có quyền ở lại bao lâu tùy thích! Tôi sẽ ở căn phòng khách lớn nhất!”

“Thật không công bằng, Kazuma! Tôi nghĩ chúng ta nên quyết định sau khi thảo luận về nó. Tôi xí phòng gần phòng ăn nhất!”

“Em muốn căn phòng trên tầng cao nhất! Ở trên gác cũng được!”

Sau khi chúng tôi vào trong lâu đài, Darkness ngại ngùng nói.

“Là lỗi của tôi, xin lỗi vì đã làm phiền ông…”

“À, không sao đâu…Ừm, Quý cô cũng có nỗi khổ riêng mà…”

Alderp nhẹ nhàng nói với giọng đầy thông cảm.

–Tên đạo tặc trong lời đồn có vẻ không có đồng bọn.

Hắn chỉ chọn trộm nhà của những tên quý tộc nổi tiếng xấu xa và tặng những thứ cướp được đến các trại trẻ mồ côi, quả là một tên Đạo tặc Hào hiệp điển hình.

Và theo các nhân chứng bằng cách nào đó đã thoáng thấy hắn thì, dường như hắn ta khá đẹp trai.

Darkness nói với vẻ lo lắng:

“Điều mà tên trộm đó đang làm là phạm pháp và không đáng được khen ngợi. Có thể là thế…nhưng tôi vẫn cảm thấy thật tệ khi phải bắt tên Đạo tặc Hào hiệp trong lời đồn…”

Trong dinh thự Alderp.

Mọi người đã tập trung trong phòng khách tốt nhất mà tôi đang ở để bàn về chiến lược để đối phó với tên trộm kia.

“Có thể là thế, nhưng ăn cắp vẫn là ăn cắp. Tôi ghét nhất những tên đẹp trai gắn lên mình khẩu hiệu giả tạo như ‘bạn của kẻ yếu’ và ‘cứu tinh của giới bần nông trong cảnh khốn cùng’.”

Khi nghe những gì tôi nói, Darkness và Megumin nhìn tôi với vẻ mặt kì lạ.

“…Tôi nên giải thích sao nhỉ…Mặt của anh cũng không đến nỗi xấu, thế nên không cần phải hạ thấp bản thân tới vậy đâu. Tôi đã thắc mắc chuyện này cũng lâu rồi, anh có thù oán với từ ‘trai đẹp’ hả? Tôi sẽ lắng nghe nếu anh muốn trút bầu tâm sự nhé?”

“Em nghĩ Kazuma trông khá đẹp trai đấy chứ. Anh cần tự tin hơn đi.”

“Đ-Đừng làm thế, sao tất cả đối xử với tôi nhẹ nhàng vậy? Tôi sẽ thấy dao động nên hãy dừng lại đi…Chuyện gì thế Aqua, trông cô nghiêm túc hơn bao giờ hết đấy, cô muốn gì?”

Aqua cười dịu dàng với tôi.

“Hỡi ngươi tên hikkikomori đang lạc lối. Đừng tự trách mình mãi thế…Đó là thiếu sót của thế giới khi mà anh không muốn làm việc vất vả, đó là lỗi của hoàn cảnh khi tâm tính anh trở nên méo mó, đó là do gen mà anh nhận lấy sự xấu xí. Đừng trách bản thân, chỉ cần đổ những lỗi đó cho những kẻ khác…”

“Đừng đùa với tôi, lòng tự trọng của tôi không bé tới thế đâu! Nhìn sang mặt khác thì, kiểu nhân vật của tôi là…! Này, dừng lại, tại sao tất cả đều cười nhăn nhở thế!? Sau cùng thì ngoại hình của tôi vẫn đạt tiêu chuẩn trung bình mà! Này…Đừng lại gần tôi dịu dàng như thế!”

Tôi đuổi cả ba người đang tỏ ra cảm thông hơn bao giờ hết đi và bắt đầu lập kế hoạch để bắt tên Đạo tặc Hào hiệp.

Tên trộm có vẻ thường hành sự trong khoảng thời gian từ nửa đêm tới khi bình minh tới.

Sau khi đến thế giới này và trải qua đủ loại khổ ải , bản năng của tôi nói rằng căn biệt thự này sẽ là mục tiêu tiếp theo.

Tôi có cảm giác rằng đây sẽ là một trận chiến dài.

Phần 2

–Ngày sau hôm chuyển vào căn biệt thự..

Tôi bước ra khỏi căn phòng không hề quen thuộc và bắt đầu đi lang thang quanh biệt thự.

Việc này là để tìm ra đường đột nhập và mục tiêu của kẻ trộm.

Tôi quan sát bên ngoài căn biệt thự bằng cách đặt bản thân vào vị trí tên Đạo tặc Hào hiệp.

Ai chà, những cái cửa sổ nhà bếp ở tầng một hơi rỉ sét nhỉ.

Alderp có lẽ hơi keo kiệt về phí sửa chữa và chỉ gia cố sơ sài bằng cách ghìm chặt chúng xuống.

Chuẩn, nếu là mình, mình sẽ lẻn vào từ chỗ này.

Tôi trở lại bếp và tưởng tượng những gì mình sẽ làm nếu tôi là kẻ trộm sau khi đột nhập qua cửa sổ.

Ắt là tôi sẽ làm điều đó vào đêm khuya.

Lúc đó, các hành lang hẳn sẽ bị che phủ bởi bóng tối.

Những người duy nhất có thể học được ‘farsight’ cho phép nhìn vào ban đêm sẽ là cung thủ hoặc nghề mạo hiểm giả.

Do đó, tên trộm sẽ chỉ di chuyển chậm chạp trong bóng tối bằng cách men theo bức tường…

Trong khi mô phỏng cách di chuyển của tên trộm và đi vào trong, tôi đến một căn phòng thật yên ắng.

Có thể trông như một căn phòng không có gì bên trong, nhưng nếu là tên trộm, tôi vẫn đi vào và kiểm tra nó xem sao.

Tôi mở cửa trong khi nghĩ như vậy…

“Hừm? Cái gì, là ngươi à. Cái gì thế, không có gì ở đây đâu được chưa? Đừng có đi lang thang xung quanh biệt thự như thế.

Vì một vài lý do, Alderp đang ở đây.

Giống như những gì Alderp đã nói, phòng này chả có gì ngoại trừ một tấm gương lớn trên tường cả.

Nhưng lão già này đang làm gì trong một căn phòng như vậy chứ?

Trong khi đang hoài nghi, tôi nhận ra là Alderp đang dọn dẹp căn phòng này từ chiếc xô và khăn từ tay hắn.

Hắn tự mình dọn dẹp nó dù có người hầu sao…?

Tôi nghĩ thật là lạ và sau đó một hình ảnh xuất hiện trên tấm gương lớn treo trên tường.

Đó là…

“Hử? Tấm gương này là cái gì thế, một vật phẩm ma thuật? Giống một tấm gương ma thuật sao?”

Một hầu gái đang làm việc trong biệt thự này hiện lên trên tấm gương.

Cô ta dường như đang lau chùi phòng tắm bên kia cánh cửa.

Mặc dù tôi có thể nhìn thấy cô hầu gái, cô ta dường như không chú ý đến tôi.

…Này.

“Ông già, ông ở đây để lau chùi cái gương này à?”

Khi lão ta nghe thấy, Alderp ngoảnh mặt sang một bên và nhẹ nhàng nói:

“…Muốn, muốn xem cùng ta không…?”

“Không đời nào tôi chấp nhận một lời mời kiểu đó. Ông mua cái gương này vì Darkness đang ở đây sao? Tôi có thể thông cảm cho ông như một người đàn ông, nhưng… Giữ cho căn phòng này là bí mật với đồng đội của tôi là điều tốt nhất tôi có thể làm. Nhưng đổi lại, tôi sẽ ở trong căn phòng này trong quãng thời gian bọn tôi ở đây được chứ? Tôi cần ở đây để đảm bảo an toàn. Ra khỏi đây, nhanh lên.”

Khi lão thấy tôi đuổi lão ra bằng mấy cái vẫy tay, Alderp rũ vai buồn bã và bước ra…

Và bỗng nhiên dừng lại.

“Đợi đã. Ngươi muốn căn phòng này, nghĩa là…”

“Này, dừng cái suy đoán vô căn cứ của ông lại! Đừng có nghĩ là tôi sẽ hành động như ông! Tôi chỉ ở đây để bảo vệ đồng đội của mình thôi!”

“Thế thì ngươi không cần ở trong căn phòng này, ngươi chỉ cần trông chừng tới khi đồng đội của ngươi tắm! ngươi cũng phải rời khỏi đây! Sao ta có thể để cho một thằng nhóc như ngươi nhìn thấy cơ thể của Lalatina được chứ!”

“Tệ thật, tôi đã từng tắm chung với Darkness! Gác chuyện đó sang một bên, tôi không muốn lãng phí thời gian quý giá của mình với một lão già! Không chỉ là Darkness đâu, ông muốn tôi nói với tất cả hầu gái về việc có một căn phòng như thế này sao? Điều này có lợi cho đôi bên, chịu khó im lặng nếu ông không muốn bị ghét bỏ bởi tất cả phụ nữ trong căn biệt thự này!”

“Nói với tất cả hầu gái như ngươi muốn! Ta đã trả cho họ một mức lương khá và việc bị quấy rối là một phần công việc của hầu gái! Nhưng chúng trông thật tuyệt khi không mặc gì phải chứ? Có thật là ngươi không quan tâm không? …Thế này thì sao, muốn một thỏa thuận với ta chứ? Vì vài lý do mà ta thấy mùi đồng nghiệp từ ngươi. Trong tình huống như vầy thì sao chúng ta không thỏa hiệp và củng cố cho hạnh phúc của cả hai chứ?”

“…Họ, họ tuyệt thế à?”

“Dĩ nhiên, chúng rất tuyệt.”

…..

Tôi lặng lẽ đưa tay ra và khi Alderp tính bắt tay tôi…

“Quả là một chủ đề thú vị. Cảm phiền nói tôi nghe nó tuyệt thế nào chứ.”

Ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cánh cửa. Hai chúng tôi rút tay lại trong sự hoảng hốt.

Trước khi kịp các định xem đó là ai, Aderp và tôi đã chỉ vào mặt nhau

“Tên này đang muốn nhìn trộm…!” X2

Chiếc gương ma thuật bị dập vỡ thành từng mảnh.

— Ba ngày sau khi chúng tôi chuyển vào căn biệt thự với vai trò bảo vệ.

Tên trộm vẫn chưa xuất hiện cho đến lúc này và chúng tôi sống một cuộc sống bình yên như đã từng ở thị trấn Axel.

Từ khi họ đến thủ đô, Aqua và Darkness ra ngoài thường xuyên và về cơ bản tôi không gặp họ quanh mình.

Aqua nói rằng cô muốn đuổi cổ những nhà thờ của Eris đang lạm dụng quyền lực quanh thủ đô hoàng gia và làm chuyện xấu để bôi nhọ giáo phái của cô ấy.

Darkness nhận được rất nhiều lời mời từ các quý tộc ở thủ đô và phải tiếp họ.

Trong khi đó, tôi—

“Ồ, chào buổi sáng Kazuma. Mặc dù đã trưa rồi.”

Tôi đến phòng ăn sau khi thức dậy và thấy Megumin đang ăn trưa ở đó.

“Anh cố tình dậy trễ để trông chừng kẻ trộm đột nhập vào. Anh không hề sống sa đọa đâu… Và không phải em cũng thức cả đêm khi anh không có mặt sao?”

“!? Ừ-ừm, đúng là em có làm việc đó! Nhưng em vẫn dậy sớm! Thay vào đó thì có dấu hiệu nào của tên trộm không anh?”

Megumin hiện hoảng loạn hơn bình thường nói khi ổ bánh mì em ấy vừa cắn vào vẫn còn trên tay.

Cái quái, trông cứ như một bộ phim tình cảm hài ấy.

“Sao em rối cả lên thế? Em thật sự lo cho anh như những gì Darkness nói thật sao? Không phải trông dễ thương lắm sao?”

Tôi trêu con bé với một nụ cười ma mãnh, và Megumin nói với khuôn mặt đỏ bừng.

“…D-Dĩ nhiên là em sẽ lo rồi. Kazuma nói cho cùng thì thật sự yếu đuối và luôn bị cuốn vào rắc rối. Không như các nhân vật chính trong những câu chuyện, anh sẽ không được cứu vào những giây phút quyết định khi nguy hiểm và có thể chết bất cứ lúc nào.”

“A-anh cũng có muốn bị vướng vào rắc rối đâu, và anh cũng chẳng có chết vì anh muốn thế đâu! Này, đừng làm thế, anh cũng sẽ chẳng biết phải làm sao kể cả khi em đem bộ mặt nghiêm túc đó ra giáo huấn anh đâu!”

Khi em ấy thấy tôi hoảng như thế nào vì câu trả lời của mình, Megumin cười khúc khích.

“Dù vậy, anh đã cố gắng làm mọi thứ để giúp em hồi ở làng. Kazuma, anh dễ thương tới bất ngờ đó.”

Lúc nói thế, con bé mỉm cười nghịch ngợm như đang trả thù tôi cho chuyện trêu đùa nó.

Chết tiệt, con bé cũng chẳng có kinh nghiệm gì về tình yêu mà, sao tôi có thể rơi vào thế bất lợi tới thế này chứ?

Và có chuyện gì với mối quan hệ của chúng tôi thế?

Ý con bé là gì khi nói nó thích tôi chứ?

Nếu tôi dịch ra theo đúng nghĩa đen và nói ‘Anh cũng thích em” thì chắc chắn con bé sẽ trả lời ‘Em không có ý như vậy, em thích anh như một người bạn’ …

Tiến triển kiểu đó có thể được tìm thấy trong truyện tranh và light novel khắp nước Nhật, người đọc sẽ hồi hộp suy nghĩ ‘Hai đứa bay đều có tình cảm với nhau đó, đến với nhau nhanh dùm đi.’

Tuy nhiên, khi bạn ở trong vị trí của họ, làm được thế thật khó quá.

Bạn sẽ sợ làm sứt mẻ mối quan hệ tốt đẹp mà cả hai có và lưỡng lự không dám sang bước kế.

Cuối cùng thì, tôi thích em ấy ở điểm nào chứ?

Con trai là lũ ngây thơ lúc còn niên thiếu.

Chỉ cần nắm tay hoặc bắt gặp vài hành động bạn thích sẽ làm bạn nghĩ về một cô gái và đổ cô ấy.

Megumin đã ăn xong trong khi tôi đang nghĩ về những điều đó.

“Kazuma, muốn đi hẹn hò với em sau khi anh ăn sáng xong không?”

Con bé nói một cách hờ hững với nụ cười.

–Giọng Megumin vang vọng qua những ngọn đồi trải rộng của thủ đô.

“Bộc phá-!!”

Tôi biết chuyện sẽ biến thành thế này mà.

Sau khi được mời đi ‘hẹn hò’, tôi đến ngoại ô thủ đô để tìm một nơi dùng bộc phá thuật với Megumin.

“Nhìn xem, cú nổ vừa nãy đó! Dù là sức hủy diệt hay phạm vi ảnh hưởng, hôm nay nó cũng đều phi thường, siêu mạnh!”

“Được rồi, được rồi, bộc liệt ma pháp rất tuyệt. Này, đừng sốt sắng đến quá hào hứng như thế, sẽ khó để anh cõng em về như thế đấy!”

“Kể cả khi anh nói vậy, em chưa bao giờ thấy những tảng đá bị nghiền nát trước kia nh…!”

Sau khi trở về từ làng của Hồng Ma Tộc, đam mê của Megumin cho bộc liệt ma pháp đã lên đến một tầm cao mới.

Bây giờ mấy vụ nổ của con bé đã được tăng cường với tất cả điểm kĩ năng tích lũy được, sức mạnh ma pháp của cô Loli này là thảm họa với loài người.

Với những người sống ở thị trấn Axel, mấy vụ nổ ì xèo hằng ngày là một phần cảnh quan của nơi đây và không ai bị làm phiền bởi nó nữa.

Nhưng ở thủ đô thì khác, dường như nhiều người cũng đã phàn nàn với Alderp.

Dù đến thủ đô mới chỉ vài ngày, Megumin đã được cả thành phố biết tới.

Sau khi tôi điều chỉnh thẻ mạo hiểm giả của Megumin tại làng của Hồng Ma Tộc, những rắc rối đè nặng lên em ấy đã được gỡ bỏ và giờ ẻm không còn biết kiềm chế là gì nữa.

Sao mình lại làm thế ở Làng của Hồng Ma Tộc chứ?

Tôi tự lẩm bẩm với bản thân khi Megumin vẫn còn trên lưng mình.

“Anh đáng ra nên để em học những ma thuật cấp cao…”

“Anh vừa nói thứ gì đó em không thể bỏ qua đúng không!? Lời nói và hành động của Kazuma lúc đó đã làm em xúc động vô cùng đấy!”

Tôi mặc kệ Megumin đang càu nhàu trên lưng mình khi chúng tôi lên đường về biệt thự của Aderp.

–Một tuần sau khi chúng tôi tới ở căn biệt thự.

Vẫn không có dấu hiệu của tên trộm.

“Này! Đừng đánh giá thấp Nữ thần nước, ông không thể giấu những thứ liên quan đến rượu vang khỏi tôi đâu! Không phải là có rượu vang trong phòng học sao!? Nhanh lên và mang ra đây!”

Suốt tuần qua, Aqua đã uống cạn hết rượu mà Alderp có được trong bộ sưu tập của ông ta.

“…Và sau đó, phép bộc phá của tôi bùng nổ! Tôi thương hại tên thống lĩnh quân đội quỷ vương ngu ngốc Hans đã bị tan thành tro bụi! Tiếp theo, tôi sẽ cho các người biết tôi đã làm những gì trong cuộc chiến với Sylvia-thống lĩnh quân đội quỷ vương…”

Không chỉ những người hầu trong nhà, Megumin cũng không để Alderp yên và nói về chiến tích của con bé với bất cứ ai con bé tóm được.

Và—

“Hầu gái-san, hầu gái-san! Mát xa cho tôi như mọi khi nhé! À, tôi muốn ăn món lẩu thịt bò trắng cho bữa tối nay. Ngoài ra, chiếc giường cỡ vua và chiếc chăn bông mềm tôi đã đặt nữa, mang đến phòng của tôi nhé!”

Tôi tận hưởng như đang ở nhà ngay tại đây.

Gần đây, mọi người toàn nằm ườn ra cùng nhau tại phòng tiếp khách.

Nếu tôi không thể quay lại lâu đài thì chắc làm phiền chỗ này cũng không sao.

…Alderp kẻ trông có vẻ đã gầy đi nhiều sau mấy ngày qua nhìn chúng tôi và nói bằng một giọng nhẹ nhàng, mệt mỏi.

“Quý cô Dustiness…”

Khi nghe thấy ông ta, Darkness đang cuộn tròn như một quả bóng trong một góc phòng rùng mình.

“Ừm, mặc dù tôi đã nói rằng mọi người có thể ở đây bao lâu tùy ý…”

“Ông không cần nói nữa! Chúng tôi sẽ rời khỏi đây ngay!”

Darkness xấu hổ hạ thấp gương mặt chực trào nước mắt của cô xuống.

Phần 3

–Nửa đêm, khi phần lớn thế giới đang say ngủ.

“Ôi không… Mình đã nghĩ rằng căn biệt thự này chắc chắn sẽ là mục tiêu…”

Đây cũng là thời điểm mà lũ undead và mấy thằng NEET hoạt động tích cực nhất.

Tôi không thể chợp mắt được vì đã ngủ quá nhiều lúc sáng rồi và hướng về phía bếp vì đói.

Nhưng vụ này sẽ khó đây.

Cái quái gì vậy, tại sao tên Alderp đầy tiếng xấu này lại không bị nhắm chứ?

Nếu cứ thế này, kế hoạch bắt tên Đạo tặc Hào hiệp và quay lại lâu đài của tôi sẽ…

Vụ mai phục sẽ kết thúc tại đây khi tôi rời khỏi vào ngày mai.

Hắn ta biết mình mai phục ở đây sao?

Và không phải chỉ số may mắn của mình khá cao sao?

Nhắc mới nhớ, tôi từng nghe rằng Eris-sama là nữ thần của vận may.

Có lẽ Eris-sama đã trừng phạt tôi do bắt nạt Darkness quá nhiều, khi mà cô ta là một tín đồ mẫu mực của Eris?

Hoặc có thể là tên Đạo tặc Hào hiệp may mắn hơn tôi…

Khi vào tới bếp, tôi nhận ra là có ai đó đã đến trước mình.

Tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của ai đó nhưng đèn trong bếp lại không bật.

Trong trường hợp đó, một người có thể ở đây vào giờ này sẽ là—

…Aqua người có tầm nhìn ban đêm tốt hơn cả tôi và nếp sinh hoạt giống như tôi.

Nếu là con bé đó, cô ta chắc sẽ vào đây để lấy đồ nhắm dùng kèm với rượu vang.

Tôi định gọi cô ấy…

“Không có tới một tên lính gác, hay là mình nghĩ quá rồi nhỉ? Không tin được là mình đã né căn biệt thự này vì có cảm giác bất an về nơi đây…”

Tôi nghe thấy tiếng thì thầm nhẹ trong bóng đêm.

Ngay trước khi rời khỏi lâu đài, tôi cuối cùng đã trúng số.

Tạ ơn người rất nhiều, nữ thần may mắn Eris-sama.

“…? Mình vừa cảm nhận được một sự tồn tại kì lạ…”

Ái chà, không ổn. Đối thủ là tên Đạo tặc Hào hiệp, hắn chắc chắn có những kĩ năng của một tên trộm.

Hắn có lẻ đã phát hiện ra tôi bằng kĩ năng phát hiện kẻ thù.

Tôi vô thức kích hoạt kĩ năng ẩn thân của mình, nép sát một bức tường trong bóng tối và vẫn án binh bất động.

“Chỉ là mình tưởng tượng thôi sao…?”

Với tiếng lẩm bẩm nhẹ, kẻ xâm nhập bắt đầu mò mẫm xung quanh trong bóng tối.

Từ cách di chuyển, có vẻ hắn không có khả năng nhìn ban đêm.

Tôi đi ngay phía sau kẻ xâm nhập và nhận thấy điều gì đó sau khi thu hẹp khoảng cách.

“Vậy thì, ‘phát hiện kho báu’…được đấy. Ừm, ra là hường này…”

Kẻ xâm nhập vẫn lẩm bẩm là…

“Tóm được mi r…!”

“!?”

Tôi thấy một cảm giác mềm mại khi tóm lấy kẻ xâm nhập.

Đúng vậy, y là phụ nữ.

“—Được rồi, ở yên đó! Wahaha, tên trộm phá vỡ sự yên bình ở thủ đô, mi đã chọn nhầm đối thủ rồi! Mi đã thoát khỏi những kẻ tầm thường kia, nhưng đừng nghĩ rằng có thể thoát khỏi người đã chiến đấu trực tiếp với boss của quân đội quỷ vương như ta nhé!”

“Khoan!? Đợi–!? Giọng nói này, có phải là…!”

…?

Chuyện gì đang xảy ra thế? Tôi có linh cảm là mình đã từng nghe thấy giọng của tên trộm này ở đâu đó rồi.

“Là Kazuma-kun!? Mà này, đợi đã—Này, anh đang bóp một chỗ hơi kì đấy!”

“Không, tôi chỉ đang bắt một tên trộm thôi…Ừm, cô là…”

Tôi không thể nhìn thấy mặt cô ta với tầm nhìn ban đêm nhưng tôi đã nhận ra danh tính của kẻ xâm nhập.

“Là tôi đây! Tôi là bạn tốt của Darkness này, thậm chí tôi đã từng dạy anh kĩ năng trước đây nữa…!”

Đó là Chris lúc này đang bịt mặt bằng một mảnh vải.

Phần 4

Thật là đáng tiếc nhưng tôi đành buông tay Chris ra.

Dùng chiếc bật lửa mua được từ cửa hàng của Wiz, tôi thắp sáng bóng tối lên để lộ ra Chris đang ôm chặt cơ thể của mình với đôi mắt đẫm nước mắt.

“Ư hư…Tôi bị đụng chạm…Tôi không lấy chồng được nữa rồi…”

“Không còn cách nào khác, tôi nghĩ cô là một tên trộm. Tôi không có kĩ năng để tóm được mục tiêu. Dù cho cô có kiện chuyện này ra tòa nữa thì tôi vẫn thắng kiện thôi.”

“Tôi sẽ dạy anh kĩ năng thật tiện là ‘Bind’ vào lần tới…”

Tôi quan sát Chris đang thổn thức thêm lần nữa.

Chris mặc quần bó dài màu đen và áo thun, thậm chí còn che miệng với một miếng vải đen nữa.

Cô ấy mặc một bộ trang phục như thế để đột nhập vào đây, nghĩa là…

“Vậy ra Chris là tên Đạo tặc Hào hiệp trong lời đồn hử.”

“Đúng vậy. Ngoài ra thì, anh đang làm gì ở đây?”

Sau khi nghe tôi giải thích, biểu cảm của Chris cứng lại.

“D-Darkness đang ở đây!? Ôi không, ôi không, cậu ấy sẽ rất giận nếu biết tôi đang làm chuyện này!”

“Thì còn đường nào khác đâu. Dù cô là một kẻ Đạo tặc Hào hiệp nhưng những gì cô làm vẫn là phạm pháp. Mà dù sao thì, Darkness vẫn đứng về phía cô. Nếu cô xin lỗi đàng hoàng, ít nhất cô sẽ không phải bỏ mạng. Cô phạm tội, cô trả bằng tí ‘thời gian’ của bản thân là xong.”

“Đợi chút! Anh hiểu sai rồi, có lý do cho chuyện này mà!”

Mặc dù Chris đã khẩn thiết nói như thế, tôi cũng đang trong thế kẹt.

Cái tôi cần bây giờ là lý lẽ.

Và cô ấy là bạn của Darkness nên sẽ không dễ gì bị xử tử.

Số tiền ăn cắp được là do lũ quý tộc đoạt lấy bằng cách dơ bẩn vì thế sẽ khó mà đem ra phán xét chính thức.

Tôi thấy rằng mọi thứ có thể giải quyết trong im lặng qua yếu tố này.

Trong lúc tôi nghĩ về điều đó, âm thanh mọi người đổ xô ra vọng tới.

Chúng tôi gây ra quá nhiều sự náo động.

Lúc này, Chris đã chấp nhận số phận của mình và ngồi gục trên sàn nhà, cô ngước lên thật nhu mì.

“Hết cách rồi, tôi sẽ nói cho anh sự thật. Darkness sẽ hiểu và giúp tôi sau khi nghe tôi nói.”

Khi thấy khuôn mặt quyết tâm của cô ấy, tôi cảm thấy có điềm chẳng lành.

Đúng vậy, loại tiến triển này là—

“Thực ra, có một lý do để tôi đang ăn trộm ở nhà của những tên quý tộc. Đó là…”

Tôi sắp bị kéo vào rắc rối lần nữa, diễn biến như mọi khi!

“Đợi đã, khoan, tôi không muốn nghe đâu! Và đừng nói gì với Darkness cả!”

Chris nghiêng đầu bối rối khi tôi hoảng hốt ngăn cô ấy lại.

Sẽ rất phiền phức cho tôi nếu cô ấy thật sự cho Darkness biết.

Nếu Darkness cứng đầu biết chuyện gì lớn đang xảy ra, cô ấy sẽ không để yên đâu.

Thật sự tôi muốn theo lẽ phải ngay lúc này nhưng mà làm thế một cách an toàn và ít rủi ro nhất quan trọng hơn.

Sau nhiều lần vướng vào rắc rối, bản năng của tôi mách là những điều khủng khiếp sẽ xảy ra nếu tiến sâu vào.

“Ưm? N-Nhưng…”

“Đừng nói gì! Ra khỏi đây trước khi mọi người đến, tôi sẽ thả cô đi!”

Tôi đẩy Chris tới bếp trong khi nói thế.

“Không, không, à thì…Đã nói rồi, tôi cần anh giúp đỡ một số thứ…”

“Tôi không muốn nghe đâu! Mà cô đã nghĩ kĩ chưa đấy!? Kẻ đang vội vã lao tới đây chính là tên lãnh chúa nổi tiếng với bản tính dâm tặc của hắn! Nếu thấy Chris bị bắt, hắn sẽ…”

“T-Tôi phắn đây! Tôi sẽ gặp anh để bàn về chuyện này sau!”

“Thôi miễn! À, trói tôi trước khi cô đi đi! Thế thì tôi mới có cớ để thả cô đi được!”

“T-tôi hiểu rồi! Vậy tôi chuồn đây! ‘Bind!”

Chris nắm lấy một sợi dây thừng rồi hét lên và cơ thể tôi cứ thế bị trói chặt.

Sau đó cô nàng phóng ra ngoài và biến vào màn đêm qua cửa sổ.

“—Kazuma, anh ổn chứ!?”

Người đầu tiên xông vào là Darkness với chiếc đèn trên tay.

Ngay phía sau cô ấy là Aqua và Megumin.

“Đây là…! Kazuma, anh bị trúng chiêu ‘Bind’ sao!” Kẻ đột nhập đâu rồi?

“Đáng tiếc, tôi đã để hắn thoát trong đường tơ kẽ tóc! Tôi bất cẩn quá…!”

Tôi hét lên thất vọng trong khi bị trói.

“Hắn đã thoát rồi…Nhưng cũng đành vậy. Dù sao thì đối phương cũng đã đột nhập vào nơi ở được canh giữ vô cùng chặt chẽ của các quý tộc nhiều lần rồi. Thay vào đó thì anh có bị thương không? Tên trộm là người thế nào?”

Darkness ngồi cạnh tôi và cố gắng gỡ mấy sợi dây thừng. Tuy nhiên cô ấy không thể làm được do đây là một kĩ năng.

“Tên trộm là một gã bịt mặt đeo mặt nạ kì quái. Hắn mạnh đến khó tin, thậm chí là hơn cả một Boss đội quân quỷ vương nữa.”

“H-Hắn mạnh đến vậy sao?”

Megumin la lên khi nghe được.

Lúc đó, Aqua nãy giờ vẫn im lặng vội vàng đến bên tôi.

“…Kazuma, trông anh bị trói như một con nhộng thế này, anh không cựa quậy gì được đúng không?”

Cô ta ngồi cạnh tôi và hỏi.

“Chẳng phải quá rõ ràng hay sao? Tôi sắp hạ được hắn rồi thế mà lại lãnh ngay một đòn trói khi mất cảnh giác. À, phép thuật của cô có thể giải thứ này phải không? Phép của cô còn có thể làm biến mất cả màn chắn mà đúng chứ?”

“Nghĩ tôi là ai chứ? Dĩ nhiên tôi có thể làm được.”

Aqua nói với tiếng cười khúc khích.

“Như mong đợi từ Aqua, đáng tin cậy vào những lúc quan trọng! Giải thoát tôi đi, thế này không thoải mái chút nào.”

Tôi có linh cảm xấu về chuyện này và cầu xin Aqua với giọng thân thiện hơn bình thường.

“Nè, Kazuma.  Đây có lẽ không phải lúc nhưng tôi muốn xin lỗi anh vì vài thứ.”

“…Cái gì, nói nhanh đi.”

Một linh cảm rất xấu.

“Anh biết chứ? Vì anh lâu quá không về, tôi đã chui vô phòng của anh để giết thời gian. Và sau đó tôi lỡ làm vỡ con figure anh làm khi tôi nghịch nó.”

Con quỷ này đã làm cái gì với món hàng tôi muốn bán thế, tôi muốn đánh cô ta ngay khi tôi được cởi trói quá.

Nhưng tình hình hiện nay lại bất lợi cho tôi nên không còn cách nào khác.

“Vụ đó, nó sẽ ổn thôi, tôi có thể làm lại cái khác. Cô đã xin lỗi ngay nên tôi không bận tâm đâu. Thay vào đó, dây trói tôi…”

“Anh tha cho tôi? Vậy nói nốt nhé! Thật ra, tôi đã nghĩ rằng dù sao cũng không ai xài căn phòng đó và đã nhậu trong phòng của Kazuma. Anh biết đó, chẳng phải là sẽ mệt lắm nếu phải dọn dẹp những cái chai với đồ nhắm nếu uống trong phòng của chính mình hay sao? Và vì thế tôi đã làm vỡ một số thứ khi tôi say luôn.”

Aqua thản nhiên nói với vẻ hối lỗi giả tạo.

“Tôi xin lỗi hen ❤!”

Thực sự tôi muốn táng con này cho nó biết mùi vị sàn nhà là thế nào lắm rồi.

Từ cái cách cô ta xin lỗi lúc tôi không thể di chuyển thế này, mấy vụ này hẳn là cô ta cố tình làm.

Tuy vậy, tôi lại không biết là cô ta sẽ làm gì kẻ đang bị trói này nếu tôi mất bình tĩnh và mắng cô ta nữa.

“Đ-được mà, Aqua và tôi là những người bạn tốt phải chứ? Đó cũng là lỗi của tôi do không quay lại! Vì thế thay vào đó, nhanh lên và làm gì đó với đống dây trói đi…”

Lúc này, Darkness và Megumin đẩy Aqua sang một bên.

“Hể. Tôi vừa nhận ra…!”

“Tình huống này cũng thú vị đó!”

Vẻ mặt của họ được rọi dưới ánh sáng đèn trông méo mó cùng một nụ cười tinh quái.

–Alderp nghe thấy tiếng ổn vội vàng chạy vào căn bếp tối om với lũ vệ sĩ của ông ta.

“Chuyện gì thế? Tên trộm đột nhập vào…C-Cái gì đang xảy ra thế này!”

Và ông ta đứng hình sau khi thấy cảnh tượng thê thảm của tôi.

Tôi hét lên khi thấy Alderp.

“Cứu tôi!”

Darkness nhìn xuống tôi và vui vẻ nói những điều cô ta hằng mong.

“Không phải ‘cứu tôi’! Nói đi! Nói ‘Tôi rất xin lỗi vì dạo này quá phách lối’! Nói ‘Tôi rất hối hận về những rắc rối đã gây ra cho cô đó giờ’! Nói ‘Tôi chân thành xin lỗi vì đã làm cô xấu hổ’!!”

“Tôi xin lỗi! Xin lỗi đã gây rắc rối của cô! Xin lỗi đã làm cô xấu hổ!”

“Em muốn nghe Kazuma nói câu hôm đó lần nữa! Nhanh lên, nói cái câu bao ngầu đó lần nữa đi! Bao nhiêu điểm? Vụ nổ của em được bao nhiêu điểm nào?”

“Đừng làm thế! Cảm xúc chỉ có giá trị khi anh nói cái đó một lần thôi! Đừng ép anh lặp lại nhiều lần thế chứ, thực sự xấu hổ lắm đó!”

“Thôi nào, nói nhanh đi! Nhanh lên, đừng có ngại!”

“Wahaha, thật tuyệt khi lâu lâu lại đảo vị trí cho nhau! Tiếp theo sẽ là…!”

Tôi khóc xin lão già tôi khinh bỉ.

“Alderp-sama!!”

Phần 5

–Sáng hôm sau.

Chúng tôi đến lâu đài báo cáo chuyện hôm qua.

Đây là nơi sâu nhất của lâu đài được gọi là sảnh tiếp khách.

“Tôi hiểu rồi. Dù anh rất tự tin trong việc tóm tên trộm đó nhưng lại thất bại.”

Claire nói mỉa mai tôi.

Như người đại diện cho đức vua đang bận đi viễn chinh, cô ta ngồi trên chiếc ngai đặt sâu nhất trong sảnh.

Tôi không thể nói rằng tên Đạo tặc Hào hiệp là một người tôi quen được nên tôi đã đưa thông tin giả về ngoại hình tên trộm.

Và vì thế, kẻ trộm là một kẻ cướp rất mạnh mang mặt nạ kì quái.

“Không, không phải thất bại hoàn toàn! Nếu không có tôi thì tất cả tài sản trong nhà lão Alderp đã bị trộm mất rồi!”

Chuyện này làm các quý tộc phản ứng.

Nội dung lời xì xào của họ là ‘rốt cuộc thì hắn ta cũng chỉ là tép riu.”.

“…Ừm, cứ cho đó là thật đi. Bởi Kazuma-dono đã chiến đấu với thống lĩnh quân đội của quỷ vương, chúng ta sẽ không cần dùng đến ma cụ phát hiện nói dối. Đúng vậy, dường như tên Đạo tặc Hào hiệp là một kẻ địch khó nhằn.”

Người phụ nữ này chắc chắn đã nghi ngờ lời nói của tôi.

Khi nghe những lời lẽ khinh thường của Claire, không khí xung quanh Megumin đang ở sau lưng tôi thay đổi.

Darkness hoảng hốt kìm Megumin đang có ý định làm chuyện gì đó lại và Iris bước khỏi ngai vàng của cô bé lúc đó.

“Ờm…Không sao cả, cảm ơn anh đã vất vả! Đây không phải là thất bại trong việc bắt tên Đạo tặc Hào hiệp mà là thành công trong việc ngăn chặn hành động trộm cắp của hắn. Không ai có quyền trách anh cả!”

Cô ấy nằm chặt tay mình và nói với gương mặt đỏ ửng…

Khi tôi đang bị rung động trước lời nói của Iris, Claire nói với vẻ mặt khó chịu.

“Công chúa Iris rộng lượng đã mở lời. Anh đã nói những lời khoe mẽ trước các quý tộc nhưng lại thất bại, đáng lẽ phải bị trừng phạt. Hãy biết ơn Iris điện hạ cho sự khoan hồng của người…Do anh không bắt được tên trộm, chẳng có lý do gì để nán lại trong lâu đài nữa, cút ngay đi!”

–Trên đường ra khỏi sảnh tiếp khách, những hầu gái và quản gia thể hiện thái độ lạnh lùng với tôi.

Dường như họ đã biết về thất bại đó.

Tin tôi là kẻ cùi bắp đã lan ra.

“Hừ, đừng lo lắng về chuyện cỏn con này. Anh đã làm tốt rồi. Như công chúa Iris nói, thật sự là tên trộm đã bị ngăn lại. Nhưng chúng ta sẽ về nhà chứ? Sẽ không ai thuê anh làm việc ở thị trấn trong một thời gian đấy. Anh sẽ nhận được khoản thù lao lớn từ Vanir sớm phải không? Tôi nghĩ anh nên thư giãn một chút.”

“Kazuma, anh đã chơi đủ rồi phải không? Cùng trở về thị trấn Axel nào. Ngay cả khi anh không được ở trong pháo đài, chẳng phải thư giãn ở Axel cũng tốt hay sao?”

Darkness và Megumin an ủi tôi.

…Tôi cũng chả cố chấp về chuyện làm một tên hikkikomori trong lâu đài làm gì.

Tuy nhiên, dù là một đứa trẻ mới 12 tuổi, Iris lại rất nghe lời và chịu đựng–

Tôi chỉ lo cho Iris khi phải hoang phí những ngày cô đơn trong toà lâu đài không có gì hay ngoài to và rộng ra.

…Nhưng một kẻ có địa vị cách biệt và chẳng có nhiệm vụ quan trọng gì ở đây như tôi thì tôi làm được gì cho con bé chứ…

Đáng tiếc là tôi chẳng thể nghĩ ra cách gì khả thi cả.

Nhìn lại lâu đài oai nghiêm đằng sau, tôi cảm nhận được sự bất lực rõ nét của mình và thở dài.

“…Trước tiên hãy quay về thôi…”

Khi họ nghe tôi nói, Darkness và Megumin tỏ ra nhẹ nhõm.

“Nè, Kazuma, chúng ta có thể về vào ngày mai không? Hiếm có cơ hội để chúng ta đến đây, tôi muốn mua một số đồ lưu niệm. Thủ đô có rất nhiều rượu ngon. Nè, anh đang rất rảnh mà đúng không? Đi mua sắm cùng tôi nào.”

Aqua, người không biết đọc bầu không khí là gì bỗng xen vào như mọi khi.

Phần 6

“Rượu ở thủ đô chẳng hề tuyệt như lời đồn. So với chuẩn của nơi này thì rượu của ông già chủ cửa hàng Mike ở trấn Axel vẫn ngon hơn nhiều.”

“Ai là ông già Mike thế? Và người quen của cô ở thị trấn ngày càng tăng đấy. Đến cả ông chú bán thịt đem cho chúng ta thịt chất lượng cao tới dinh thự cách đây một thời gian cũng nói đó là món quà cho việc chữa bệnh cho ông ấy.”

Tôi bị ép phải mua sắm với Aqua trong thủ đô do sự bướng bỉnh của cô ta.

Darkness và Megumin đi tìm nhà trọ để cả bọn ở qua đêm nay.

Thật sự tôi muốn con con bé hậu đậu này có thể học hỏi Iris-người luôn cẩn thận cố không làm phiền người khác.

“Hê, lần đầu tôi nghe về chuyện này đấy. Tôi nhớ là mình chẳng nhận tí thịt nào từ anh cả.”

“Cô và Megumin đã ra ngoài vào lúc đó. Vì chúng tôi chưa ăn trưa nên tôi đã nhờ Darkness nấu nó và cả hai đã chén sạch rồi.”

Tôi đẩy Aqua ra khi cả hai cố đẩy ngã nhau bằng hai tay.

“Ai cha? Thật là trùng hợp khi gặp Aqua-sama ở đây!”

Ai đó gọi bọn tôi từ phía sau.

Kẻ đang đứng đó là một kiếm sĩ dùng ma kiếm.

Cũng đã một thời gian từ khi tôi gặp cái tên kì lạ này…

Tôi nhớ hắn tên là Matsuragi, một kẻ đến từ Nhật Bản như mình.

Luôn có hai cô gái đi cùng hắn ta nhưng có vẻ hôm nay hắn đi một mình.

Aqua nghi hoặc nói:

“…N-ngươi là ai?”

Cô chính là người đã gửi hắn đến đây nhưng hình như cô quên luôn rồi.

“Aqua-sama, người vẫn thích đùa như mọi khi.”

Tuy nhiên, Aqua trốn ra đằng sau tôi theo bản năng.

“Nè, Kazuma, hắn là ai thế? Hắn đang làm ra vẻ quen biết…”

Cô thì thầm.

“Ừm, là tôi đây? Người được thần ban cho thanh ma kiếm và được chọn để cứu thế giới này. Kiếm sĩ…”

“Đây là Katsuragi-san. Chúng ta đã gặp anh ta trước đây, nhớ chứ?”

“Thằng đấy là thằng nào! Tôi là Mitsurugi! Chí ít thì anh cũng phải nhớ được họ của tôi chứ!?”

Mitsurugi hét vào mặt tôi với quả đầu bốc khói.

Aqua dường như vẫn chẳng nhớ ra gì sau khi nghe tên hắn ta.

Dù chúng tôi đã gặp nhau trong trận chiến với Destroyer.

“Cô không nhớ được gì từ cái tên Mitsurugi hay sao? Người sử dụng ma kiếm?”

Kí ức của cô ta chắc đã được khai thông bởi lời của tôi và Aqua vỗ tay.

Mitsurugi cuối cùng đã nhận ra rằng Aqua không đùa và thực sự đã quên hắn.

“Tại sao chứ. Này Satou Kazuma…Anh có nhớ sai tên tôi thật không đấy? Để chắc chắn chuyện này, anh có thể nói tên tôi chứ?”

“Chúng ta không thân thiết đến mức mà xưng hô với nhau bằng tên đâu.”

“Tôi là Kyoya! Nói thật đi nếu anh không thể nhớ! Mitsurugi Kyoya, nhớ cho kĩ đấy!”

Mitsurugi cao giọng đặt tay lên thái dương và lắc đầu.

Hắn cuối cùng đã bình tĩnh và nói sau khi hả giận.

“…Thật là, có vẻ như chúng ta cần xác định ai là người mạnh hơn. Kĩ năng của tôi đã lên cao hơn từ lúc đó và giờ sẽ không thua trong nhục nhã nữa đâu! Đến đi, hãy—“

“Anh đang nói cái quái gì thế! Chúng ta đã có một trận đấu và tôi thắng. Và tôi sẽ không chấp nhận bất kì lời thách đấu nào nữa. Vì thế hãy để tôi giữ cái thành tích chiến thắng anh khi còn là một tân mạo hiểm giả.”

“…Anh thật…”

Vẻ mặt Mitsurugi dường như có chút cô đơn nhưng tôi không có chút cơ hội chiến thắng nào nếu đấu đường đường chính chính với kẻ có nghề cấp cao và sở hữu một thanh ma kiếm cả.

Mitsurugi thở dài.

“…Bỏ đi. Thay vào đó—Thật tốt khi chúng ta gặp nhau ở đây. Tôi có vài chuyện muốn nói với cả hai người.”

Hắn nghiêm túc nói

–Aqua và tôi ngồi đối diện Mitsurugi trong một quán café trên phố.

“Được rồi, trở lại chủ đề chính…Thế nên, trước đó, tôi có vài thứ cho Aqua-sama.”

Mitsurugi lấy cái gì đó ra trong lúc hắn nói.

Một chiếc hộp con bé được gói thật đẹp.

…Ồ?

Mitsurugi dâng nó tới trước Aqua đang tập trung gấp khăn ăn và nói:

“Aqua-sama, từ những gì tôi thấy, người không hay mang trang sức phải không? Người thật quyến rũ cả khi không đeo nó…Nhưng nếu thích, xin hãy nhận thứ này…”

Hắn thậm chí còn nói mấy câu sến súa.

Tôi bảo đảm tên này cũng là một công dân bình thường trong sáng hồi còn ở Nhật Bản đây.

“…? Cái gì? Quà cho tôi?”

“Đúng vậy, xin hãy nhận nó. Nó không đắt lắm vậy nên tôi không chắc liệu có hợp với gu của Aqua-sama hay không…”

Mitsurugi trả lời với một nụ cười tươi.

Hắn thực sự là một tên điển trai.

Thứ làm tôi khó chịu.

“Chuyện gì đã xảy ra với hai phụ tá của anh thế? Liệu có ổn không khi tán gái ở một nơi thế này?”

“Họ không phải phụ tá, đó là những đồng đội quan trọng của tôi! Họ đang luyện cấp ở nước láng giềng. Vì nếu chúng tôi đi chung với nhau, tôi sẽ luôn tự mình đánh bại hầu hết kẻ thù. Đó là tại sao tôi lại ở đây để đánh lại đội quân của quỷ vương thỉnh thoảng lại tấn công.”

Aqua bỏ qua câu chuyện của chúng tôi và mở hộp, lấy một chiếc nhẫn nhỏ ra. Dù nhìn thế nào đi nữa, đó là một chiếc nhẫn cao cấp chẳng hề rẻ chút nào.

Dù hắn ta đã khiêm tốn bảo rằng nó rẻ, nhưng chắc đã tốn rất nhiều cho nó đây.

Nhưng, hắn biết cỡ nhẫn của Aqua sao?

Ngay khi tôi tự hỏi về điều đó.

“…? Chiếc nhẫn quá nhỏ, sẽ không vừa đâu.”

Aqua nhanh chóng bỏ cuộc sau khi cố đeo nó lên ngón tay.

Mitsurugi nói với một nụ cười gượng gạo.

“Thứ này được cường hoá bằng phép thuật, người có thể chỉnh kích cỡ ở đây…”

Khi hắn sắp nói thứ gì đó.

“Kazuma, Kazuma, nhìn chỗ này nhanh.”

Aqua nói khi cô ấy phủ lên chiếc nhẫn với chiếc khăn ăn.

“Leng keng”

Cô kéo chiếc khăn ra với âm thanh vang lên.

Và như vậy, chiếc nhẫn biến mất không chút dấu vết gì.

“…Thật tuyệt vời. Chuyện này hay thật, nhưng chiếc nhẫn đâu rồi?”

Aqua trả lời tôi:

“…? Biến mất rồi, thậm chí tôi còn chẳng biết đi đâu nữa.”

“Hử?”

Mitsurugi kêu lên kinh ngạc.

…Tôi cảm thấy tiếc cho hắn.

“Mặc dù một món đồ giá rẻ mang không vừa, nhưng có thể dùng cho việc biểu diễn đấy. Cảm ơn nhé~”

Mitsurugi nói không thành lời khi thấy nụ cười ngây thơ của Aqua.

“Không, Không cần đâu…! Tôi thật hạnh phúc được giúp đỡ màn biểu diễn của Aqua-sama.”

Mitsurugi cười cay đắng khi nói thế

…Thành thật chia buồn cùng chú.

–Aqua tiếp tục vừa ngân nga vừa gấp chiếc khăn ăn của mình như không có gì xảy ra cả.

Sau khi Mitsurugi nhìn Aqua với đôi mắt dịu dàng, hắn quay qua tôi.

“Tôi sẽ nói luôn. Vụ này có liên quan tới anh đấy.”

Sau đây là tóm tắt những gì Mitsurugi nói.

Theo anh ta, thống lĩnh đội quân quỷ vương đầu tiên được phái đến trấn Axel bởi vì những nhà tiên tri trong lâu đài quỷ vương nói rằng một tia sáng rực rỡ đã tới đó.

Quỷ vương vẫn chưa tin lắm khi hắn phái Beldia đến.

Sau đó Beldia bị đánh bại và Vanir mất tích trong nhiệm vụ.

Ngay cả Sylvia, người tấn công ngôi làng của Hồng Ma Tộc gần đây cũng bị khuất phục.

Có một tin đồn lan truyền trong đội quân của quỷ vương là tất cả chuyện này được gây ra bởi một nhóm mạo hiểm giả nào đó.

Và bây giờ, quỷ vương đã hướng sự chú ý của hắn về đội mạo hiểm giả này.

Hắn có thể tấn công trấn Axel, nơi được nhóm dùng làm căn cứ hoặc gửi thêm nhiều thuộc hạ hơn.

…Nè, chẳng phải cái nhóm được nhắc đến là tụi này hay sao?

“Nhưng, nguồn sáng hạ xuống thị trấn Axel là…”

Tôi vô thức quay sang Aqua đang làm cái gì đó.

Ánh mắt Mitsurugi hướng đến cô ấy ngay sau.

“…Tôi cũng nghĩ là nó nói đến Aqua-sama. Tôi đã từng nghĩ rằng thứ ánh sáng mà quỷ vương lo ngại là mình…Đ-Đừng nhìn tôi như thế chứ…”

Mitsurugi nhận ra cái nhìn của tôi như đang ngụ ý ‘Uh…thằng hoang tưởng này lại lên cơn rồi’ và cau mày không vui.

Ngay lúc này. Aqua nói với Mitsurugi—

“Xong rồi. Tặng anh, món quà cho chiếc nhẫn. Chủ đề của tác phẩm này là robot biến hình kiểu nữ thần Eris. Giáp ngực có thể tháo ra và nó có ba dạng biến đổi.”

Aqua nói cái gì đó kì lạ khi cô nàng đưa ra thành quả gấp khăn ăn.

Mitsurugi nhận nó từ tay Aqua với nụ cười gượng gạo.

“Haha, cảm ơn người Aqua-sama. Tôi sẽ giữ cẩn thận…”

Anh ta nói khi nhận chiếc khăn ăn với một nụ cười.

Mitsurugi và tôi cũng nhìn nó một lúc.

“Kinh thật!” X2

Chiếc khăn gấp mang dáng vẻ của Eris-sama đã vượt ra khỏi giới hạn của nghệ thuật gấp giấy thông thường và trở thành một tác phẩm nghệ thuật.

“…Này Aqua, làm cho tôi một cái nữa nhé.”

“Không muốn, tôi không muốn làm cùng một thứ nhiều lần. Một con Gundam kiểu Jack Frost (Jack Frost trong này là con Winter Shogun đã tiễn Kazuma lên bàn thờ ngắm gà hồi ảnh chết lần đầu ấy) thì sao.”

“L-Làm cái đó đi.”

Sau khi nhận yêu cầu của tôi, Aqua bắt đầu lặng lẽ gấp khăn.

Mitsurugi đứng dậy với một nụ cười khi hắn thấy điều đó.

“Satou Kauma. Trước khi tôi mạnh hơn, hãy bảo vệ Aqua-sama…Vậy thì, nữ thần-sama, tôi xin cáo từ và sẽ trân trọng chiếc khăn gấp này.”

Khi Aqua nghe Mitsurugi nói, cô ngẩng đầu lên với một tiếng ‘Hmm?’

“…À, tạm biệt…Nói đi, Kazuma, có cần cho nó khả năng biến hình không?”

“Cần chứ, cứ làm như mọi khi là được rồi.”

Mitsurugi nhìn cả hai bọn tôi với chút cô đơn.

“Anh và Aqua-sama thật sự rất thân nhau.”

Sau khi nói điều đó, anh ta nói lời chia tay và rời khỏi.

–Trên đường về nhà trọ.

“Phải rồi, cũng lâu rồi từ khi tôi được gọi là nữ thần-sama. Tên Katsuragi đó rốt cuộc có vẻ cũng là người tốt nhỉ.”

Nếu thực sự nghĩ vậy thì cô nên nhớ tên hắn trước đi đã.

Mặc dù tôi có một phần lỗi do việc nói cái tên Katsuragi đó lúc đầu.

Tôi trầm tư trong khi nhìn Aqua đang vui vẻ nói thế.

Quỷ vương cẩn trọng với ‘thứ này’ sao?

…Không, chuyện đó không thể nào.

Đúng, không thể.

“Mà này, bữa tối có gì đây? So với trấn Axel, thủ đô là một bãi chiến trường, một lượng thịt lớn của những con quái mạnh có thể được tìm thấy ở đây. Mang nguyên liệu tới các nhà hàng ở thủ đô dường như là lẽ thường tình. Tôi nghe đồn là ta có thể yêu cầu nhân viên nhà trọ dùng các nguyên liệu ta có để nấu thành những món ăn ngon cho nhiều điểm kinh nghiệm đấy…Tôi bỗng muốn ăn vài món nặng đô tí. Hãy kiếm một ít thịt cao cấp cho nhà trọ để họ nướng cho chúng ta nào.” (lời Kazuma)

“Tôi muốn ăn cái gì nhẹ nhàng thôi. Tôi muốn thứ gì đó dùng chung với rau mà hợp với rượu vang ấy.” (lời Aqua)

Mặc dù Mitsurugi đã nói rằng tôi thân với Aqua, ý kiến của hai đứa chưa gì đã đá nhau ngay lập tức.

“Đấu một trận nào. Nhờ Mitsurugi mà tôi nhớ ra cô thực sự là một nữ thần. Tôi sẽ đặc biệt chấp cô chút. Nếu cô có thể thắng một trong ba vòng oẳn tù tì với tôi, tôi sẽ làm món đó cho cô.”

“Hử? Cái gì? Anh tự tin quá đấy, Kazuma. Tình hình thế này, anh nên nghe theo tôi ngay bây giờ luôn đi. Nào! Kéo búa…!”

Cùng với cô nữ thần hoàn toàn quên là tôi là trùm trong mấy trò may rủi và thiếu khả năng rút kinh nghiệm, tôi trở về nhà trọ với thịt cao cấp.

Phần 7

–Đêm hôm đó.

Tôi tỉnh dậy khi đang say giấc nồng trong nhà trọ khi phát hiện sự hiện hiện của ai đó.

“…Dậy đi…Này, ra khỏi giường nhanh đi.”

Trong bóng tối, một bóng người nhìn tôi khi cô ấy thì thầm bằng giọng nói quen thuộc.

“Chậc!”

“Waahhhh! Đợi đã, là tôi đây! Nè, Chris đây! Dừng lại! Anh đang chạm vào đâu đấy, đừng! Darkness! Darkness, cứu tớ với ahhhh!”

Sau khi tóm được kẻ đột nhập, tôi nhận ra đó là Chris.

“Cái gì, ra là Chris. Này, đột nhập vào đây lúc tối muộn, cô có chuyện gì đó không muốn ai khác biết đúng không? Nếu đã vậy, sao lại còn kêu Darkness giúp mình thế?”

“Tên, tên dê xồm! Anh không tóm lấy tôi sau khi xác nhận đó là tôi đấy chứ!? Anh không cần chạm vào chỗ đó nếu muốn khống chế một người đúng không!?”

Chris thở hổn hển trong bóng tối.

Tôi nghĩ Darkness sẽ vội vã đến sau khi nghe tiếng kêu đó nhưng không ai có vẻ gì là đã thức dậy nào cả.

“Thật là, tôi không thể mất cảnh giác được…Tiếc rằng anh lại là người duy nhất tôi có thể nhờ được.”

“Cô làm tới thế này để đột nhập vào phòng một đứa con trai giữa đêm thì sao lại hét lên khi tôi mới đụng vào tí chứ? Cái này có phải là trò ép cưới không thế?”

“Không phải đột nhập trong đêm! Cũng chẳng phải ép cưới hỏi gì cả!! Tôi đã nói là sẽ cho anh biết nguyên nhân việc đột nhập vào cái dinh thự đó sau rồi mà! À, đợi đã! Này, đừng giả vờ không nghe thấy mà!”

Chris kéo tôi lại khi tôi đang cố núp trong chăn của mình với hai tai bịt kín.

“Chẳng phải tôi đã nói với cô là tôi không muốn nghe chuyện của cô khi chúng ta ở dinh thự của Alderp rồi hay sao!? Tâm trạng tôi hiện giờ đang rất tệ sau khi phải xa công chúa đấy! Để lần tới đi! Cụ thể thì, lúc nào đó vào năm sau ấy!”

“Sao tôi không được nói với anh chứ! Nghe này! Tôi có lý do chính đáng mới đột nhập vào nhà lũ quý tộc…!”

Chris giải thích trong khi tôi vẫn tiếp tục phản kháng và trốn trong chăn—

Trong thế giới này, có những trang bị đầy quyền năng và vật phẩm phép thuật được biết đến như là thánh tích.

Rốt cục thì chúng được gọi là thánh tích thế nên không dễ dàng gì mà có được.

Tuy nhiên, tất cả những người sở hữu thánh tích đều có một điểm chung.

Tất cả bọn họ đều có tóc đen, mắt đen và những cái tên lạ hoắc.

“Điều này có nghĩa là thường thì chỉ người với tên lạ như anh sẽ có thể có được vật phẩm được gọi là thánh tích.”

“Đừng nói tên của tôi kì quặc như thể tôi đến từ Hồng Ma Tộc chứ.”

Sự kháng cự của tôi vô dụng và tôi nghe một lời giải thích kì lạ từ Chris khi cô ấy lôi chiếc chăn khỏi người.

Aqua có giải thích về những thánh tích cho tôi trước đây rất lâu rồi.

Chúng là mấy món đồ có khả năng như hack trong cái ‘danh sách những quyền năng bạn có thể nhận’ mà tôi được cho xem trước khi đến thế giới này

“Tuy nhiên, tôi không biết bằng cách nào, nhưng hai trong số các thánh tích bị mất này đã được môt tên quý tộc mua lại.

“Ồ.”

Đơn giản thì nếu chủ nhân của những thánh tích đó chết, thứ đó sẽ bị bỏ lại đâu đó ở thế giới này.

Một trong số đó là vật phẩm có thể triệu hồi và ra lệnh cho quái vật mà không phải trả giá.

Thánh tích còn lại dường như có thể tráo cơ thể người sử dụng với người khác.

Có thể triệu hồi với ra lệnh cho quái vật nghe có vẻ mạnh và dễ hiểu nhưng tên xin cái thánh tích hoán đổi cơ thể đã nghĩ gì vậy chứ?

Không quan tâm tới những hoài nghi của tôi, Chris ngồi lên giường, hai chân cô ấy đong đưa bên thành giường và nói:

“Trong số những kĩ năng đạo chích của tôi, có một cái cảm nhận được vị trí các báu vật được gọi là ‘phát hiện kho báu’. Và thế nên tôi dùng kĩ năng này để tìm trong mỗi ngôi nhà quý tộc ở thủ đô.”

“Ý cô là chỉ những quý tộc tai tiếng với tiền xài hoài chả hết mới chịu sưu tầm mấy món hiếm có khó tìm đó hử.”

“Đúng thế! Nhưng tôi không thể tìm thấy thánh tích dù đã đột nhập vào. Tôi luôn muốn làm gì đó giống đạo chích thực sự, thế nên tôi mới thó tí tiền bất chính của chúng lúc ở đó.”

Ra là cô gái này chỉ trở thành một tên Đạo tặc Hào hiệp vì lý do đơn giản thế thôi hả.

“Sau đó, tôi cảm nhận được một kho báu đầy quyền năng từ chỗ anh đang ở và lẻn vào.”

“Biết rồi. Được, đã hiểu vì sao cô lại làm thế. Nhưng tôi vẫn không biết lý do cô đi thu thập thánh tích.”

Nghe tôi nói thế Chris gãi gãi vết sẹo trên má và trông hơi bối rối.

“Lý do thu thập thánh tích à… Ừm, chắc tôi sẽ nói khi thời điểm đó đến được chứ? …Và vì thế, anh có thấy thứ gì kì lạ trong dinh thự đó không? Lão già Alderp có sử dụng một vật phẩm phép thuật trông rất quyền năng không?”

Trừ chiếc gương phép mà lão ta đặt trong nhà tắm thì chẳng có cái gì đặc biệt… Mà này, kho báu mà cô cảm nhận được có phải là chiếc hagoromo của Aqua không? Cô ta đã khoe rằng đó là một thánh tích hay thứ gì đó hồi mới gặp nhau.”

Chris cúi đầu buồn bã lúc nghe những lời tôi .

“Đ-Được rồi, không sao cả…Và có một lý do để tôi lẻn vào đây.”

Đấy, biến tới rồi.

“Im đi, tôi không muốn bị vướng vào rắc rối đâu! Và vụ này có cảm giác như một vấn đề rất kinh khủng!”

“A, này! Đừng khó chịu như vậy và nghe tôi đi! Thật ra tôi có thể cảm nhận một món rất mạnh về phía lâu đài. Và nó giống như tôi cảm nhận được từ dinh thự, sự hiện diện của báu vật đầy quyền năng!”

“…Rất bình thường khi có một báu vật như vậy trong lâu đài…Thế nên?”

“Đúng vậy, tôi nhớ anh có kĩ năng nhìn ban đêm ‘far sight’! Tôi cũng đã dạy anh ‘hide’ và ‘detect enemy’! Sử dụng những kĩ năng đó, anh có thể lẻn vào cùng tôi…”

“Đừng cố biến tôi thành đồng phạm của cô! Tôi đã có linh cảm xấu về chuyện này khi cô nói rằng muốn bàn chuyện gì đó ở dinh thự của Alderp, sao tôi phải giúp cô chứ!”

“Nè, đừng từ chối nhanh vậy chứ, nghe tôi nói cho hết đã! Sẽ rất tệ nếu tôi không thu hồi hai thánh tích đó đấy!”

“Kiếm ai khác trông anh hùng hơn tôi để làm cái việc hệ trọng đó đi! Phải rồi, trong thành phố này có một kẻ tên Mitsurugi! Nếu là hắn, cô chỉ cần nói ‘Thế giới sẽ rơi vào hỗn loạn nếu hai thánh tích rơi vào tay kẻ xấu..!’. Khích hắn tí là hắn giúp cô ngay thôi!”

“Lạnh lùng quá đi! Tôi chỉ muốn anh là người giúp tôi thôi! Đủ rồi, tôi sẽ gọi Darkness dậy và nhờ cậu ấy!”

“Này, dừng lại! Darkness là quý tộc, nếu thân phận của Chris bị bọn quý tộc phát hiện, cô ấy sẽ gặp rắc rối đó!”

“Nhưng, nhưng…”

“Được rồi, nhanh về nhà đi, về đi! Nếu cô không đi, tôi sẽ dùng chiêu ‘Bind’ tôi học được khi cô dùng nó lên tôi để trói cô lại và quấy rối cô đấy! Tôi đã chịu nhiều khổ sở vì nó hôm qua rồi!”

“Khoan!? T-Tôi hiểu rồi, hôm nay tôi sẽ dừng ở đây! Tôi sẽ bàn tiếp với anh vào ngày mai!”

“Tôi đã bảo là đừng có quay lại mà! ‘Bin…’ ”

“T-tôi đi đây!”

Sau khi mở tung cửa sổ, Chris phóng ra và biến mất vào trong thành phố khi bình minh dần ló dạng với tiếng cười khúc khích.

Thiệt tình, cô ấy còn muốn tôi gặp thêm nhiều rắc rối sao, làm ơn tha cho tôi đi.

Nói thật đó, rốt cuộc cái may mắn trời ban của tôi trốn đi đâu rồi vậy?

Nữ thần vận may Eris-sama ơi, tôi sẽ cải giáo sang giáo phái của người sau khi về lại thị trấn Axel nếu người cho tôi hưởng bình yên mà.

Tôi cầu nguyện khi rúc lại vào trong chăn…

-Sau đó, đồng hồ báo thức réo gọi tôi dậy như thể nó đã chờ giây phút này lâu lắm rồi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *