PHẦN 1
“Nè— Kazuma— Darkness đâu rồi? Không phải cô ấy trở lại rồi à?”
Phía trước lò sưởi trong phòng khách, Aqua, người đang nằm thườn trên ghế dài, nơi mà cô ấy tự cho là khu vực riêng tư của mình, hỏi một cách chán chường trong khi ôm lấy hai đầu gối.
-Đã được vài ngày kể từ khi bản án được thông qua. Để thực hiện lời hứa của mình, Darkness đã đến để gặp mặt lãnh chúa…
Nhưng sau khi đã sắp đặt xong hết vào tối hôm qua, cô ấy đã không trở lại.
Tôi nhớ lại cái ánh nhìn dâm đãng của tên lãnh chúa chăm chăm vào Darkness, và cảm thấy khó thở bên trong lồng ngực.
Dù sao, Darkness cũng đã đi theo tiếng gọi con tim và ham muốn cháy bỏng ngay cả khi đối mặt với tên trùm của quỷ vương, và muốn theo chân hắn ta về lâu đài.
Tình hình bây giờ có lẽ đã quá phù hợp với sở thích của cô ta.
Tôi không thích một Darkness như thế này, và không chứa đựng bất kỳ xúc cảm yêu thương gì đối với cô ta. Nếu cô ta có muốn đi với ai, thì tôi cũng chả có quyền gì để ngăn cản.
Nhưng cô ta sẽ qua đêm sau khi tới để thực hiện lời hứa của mình, điều đó có nghĩa là cô ta sẽ ở trong khách sạn được thuê bởi tên lãnh chúa đó và chắc chắn sẽ là…
“… Ahhhhhhhhhhh—!”
“Hya—vấn đề gì thế? Này, có chuyện gì xảy ra với anh à, tại sao anh lại la hét trong khi ôm đầu mình! Kazuma, bình thường anh cũng hay kỳ quái đấy, nhưng anh đang có những hành động cực kỳ lạ lùng hôm nay!”
Khi tôi la hét và Aqua kêu lên một cách sợ hãi.
–Megumin tới bên cạnh chúng tôi khi đang ôm lấy một thứ.
Megumin không nói bất cứ thứ gì với chúng tôi, đang vô cùng ồn ào, và chỉ lặng lẽ ôm thứ đó đi vào.
–Và hơn nữa, tôi đã thấy tò mò về thứ đó từ lâu rồi.
“Meow.”
Một con mèo… Đang nằm trong lòng bàn tay của Megumin.
Megumin không nói gì cả, mà chỉ nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
“… Em muốn giữ thứ này trong căn biệt thự à?”
“… Vâng. Đây là đứa trẻ ngoan ngoãn, và sẽ không gây rắc rối gì cho mọi người đâu… Ổn chứ nhỉ?”
Tôi không biết con mèo đã nấp ở đâu, nhưng luôn thấy nó bên cạnh Megumin mọi lúc từ đó tới giờ.
Con mèo cho phép Megumin ôm mình, và uể oải lim dim mắt mình.
“Chắc sẽ ổn thôi!Anh không nghĩ có ai ở đây bị dị ứng với mèo đâu… Ồ, có chuyện gì với cô mèo này đây, cô ấy thân thiện với mọi người quá.”
Tôi đưa tay tới bé mèo đang nằm trong tay của Megumin, và em ấy sử dụng những bàn chân để chơi với tay tôi.
…Đây là một thế giới đầy hiểm nguy.
Ở trong một nhóm mà toàn các vấn đề vớ vẩn gây ra cho tôi rất nhiều sự căng thẳng.
Có lẽ tôi cần một thú cưng để chữa lành cơ thể và tâm hồn mình.
“Đau quá! Tại sao con mèo này chỉ cào có mình tôi vậy! Chuyện gì đang diễn ra thế này, có thể là do bộ lông đen sì và cái thái độ đầy kiêu ngạo đó… Tôi có thể cảm nhận được ngọn lửa quỷ dữ phát ra từ cơ thể con mèo này!”
Aqua sau khi bị trầy xước do quấy rối bé mèo gào lên đầy tức giận.
Để bảo vệ khỏi con quái thú điên cuồng tóc màu lam này, tôi đã đưa bé mèo ra khỏi vòng tay của Megumin.
Tôi nhanh chóng quay lưng lại với Aqua và đặt con mèo lên tấm thảm, nhằm bảo vệ nó khỏi bàn tay quỷ dữ.
…Có thể nói rằng, chúng tôi đã không hoàn tất được món cá cho bữa sáng.
“Này, Megumin. Tên của con quái thú này là gì vậy?”
“Chomusuke.”
Tôi nhặt cái dĩa với những miếng cá còn sót lại trên bàn ăn…
“… Cô nói tên con mèo lại lần nữa được không?”
“Nó tên là Chomusuke.”
…Tôi giữ miếng cá còn sót lại và ngồi xổm phía trước con mèo đen… Chomusuke. Thật khó khăn khi bạn phải sở hữu một con vật kỳ lạ như vậy…
Tôi đặt con cá trước mặt Chomusuke, nhưng em ấy không ăn nó ngay lập tức, mà chỉ ngửi một chút.
“Này, Megumin. Con mèo đó giống cái đúng không? Tôi không nghĩ cái tên đó phù hợp với nó.”
“Không.Tên nó là Chomusuke.”
Khi tôi lắng nghe cuộc trò chuyện ở sau lưng và nhìn Chomusuke.
–Chomusuke khạc ra một ngọn lửa nhỏ để nướng sơ con cá.
…Cái éo gì thế này.
Tôi co đầu gối mình và ngồi phịch trên thảm, xem Chomusuke ăn miếng cá dư thừa…
“…Này, Aqua, con mèo này có thể phun lửa đấy.”
Tôi nhẹ nhàng nói với Aqua.
Kể từ khi cải bắp ở thế giới này cũng có thể bay, thì chuyện mèo phun ra lửa chả có gì lạ thường cả.
“Anh đang nói chuyện ngớ ngẩn gì thế?Kazuma, anh không bị gì chứ?”
“Mèo không thể khạc ra lửa đâu.Mèo là loài động vật chỉ gừ nhẹ và kêu meo meo thôi.”
“Đúng vậy đó. Và cái cách chúng ăn những con cá trông thật dễ thương nữa.”
Tôi biết điều đó.
“Không, cái thứ này không chỉ phun ra lửa, mà còn nướng con cá trước khi ăn nó đấy.”
“…Kazuma, anh mệt rồi.”
“Dù sao anh đã bị giam tại nhà tù, và rất nhiều chuyện đã xảy ra.”
“Chuyện đó là sự thật!Tôi không có điên đâu!”
Tôi hét lên trong khi chỉ vào Chomusuke. Megumin nói:
“Dù sao thì, nãy giờ hai người đang cãi nhau chuyện gì vậy? Nếu là về Darkness, cô ấy không còn là đứa trẻ nữa, sẽ ổn thôi ngay cả khi cô ấy không quay trở lại đây trong vài ngày nữa.Làm ơn bình tĩnh lại đi.”
Megumin chả tin tôi tí nào cả.
“…Em quá bình tĩnh rồi đấy. Em có biết lãnh chúa đang làm những gì với Darkness bây giờ không hả? Hẳn là một thứ gì đó khủng khiếp.”
Megumin chế giễu lời nói của tôi:
“Rốt cuộc ông ta vẫn là một lãnh chúa, trong tình trạng hiện nay thì ông ta có thể làm được gì với Darkness đây… Đợi đã, em có nghe được một ít tin đồn tiêu cực liên quan đến lãnh chúa, nhưng Darkness là một nhà thám hiểm. Em không nghĩ rằng cô ấy sẽ chỉ để cho ông ta làm những gì ông ta muốn với bản thân đâu.”
Đồ ngốc này! Chẳng hiểu Darkness gì cả!
“Mấy cô gái bây giờ thực sự quá ngây thơ đấy!Em đã dành rất nhiều thời gian ở cùng Darkness mà vẫn không hiểu nổi cái con biến thái đó ư? Cô ta chắc chắn sẽ nói những điều thế này với khuôn mặt ửng đỏ, ‘Ugh, dù cho ông có làm cách nào với cơ thể tôi, ông cũng không có được trái tim tôi đâu! Tôi sẽ không bao giờ đầu hàng!’”
“!”
Sau khi Megumin cuối cùng cũng nhận ra được chuyện gì sẽ xảy đến, em ấy ôm Chomusuke đang cắn con cá vào lòng.
“Ch…chúng…chúng ta nên làm gì đây? Darkness, Darkness đang gặp nguy hiểm! Chúng ta nên làm gì đây Kazuma?”
“Cô ấy rời đi vào ngày hôm qua và cũng đã được một đêm, nên đã quá muộn rồi.Nghe này, khi Darkness trở lại, hãy đối xử với cô ấy nhẹ nhàng như bình thường.”
“Đ, Được!Khi Darkness đã trở thành người lớn, chúng ta không thể hỏi được chuyện gì đã xảy ra, phải không?”
“Ahwahah…! Darkness… Darkness, cô ấy…!”
Aqua nắm chặt tay mình để thể hiện rằng chúng tôi có thể dựa vào cô ta trong khi mặt của Megumin trở nên tái nhạt đi vì sự bất lực của mình.
Nếu không nhờ hành động của Darkness, tôi đã bị thi hành bản án. Tôi rất biết ơn những gì Darkness đã làm cho mình và không có lý lẽ gì để cãi lại, nhưng…
…Ah, chết tiệt!
Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, tôi không hề thích một Darkness như thế và không hề có bất kỳ tình cảm gì đối với cô ấy. Mặc dù không có xúc cảm gì về tình yêu, tôi cũng không thể chịu đựng cho bản thân mình không cảm thấy thất vọng vì một số lý do không rõ ràng.
Khi một người bạn gái của mình bị giật đi bởi một gã khác, đó là một xúc cảm phức tạp mà tôi cảm giác được. Đúng lúc đó—
“Satou Kazuma! Có Satou Kazuma ở đây không–!”
Với một tiếng hét giận dữ, ai đó đã đẩy cảnh cửa của căn biệt thự một cách đột ngột.
Người đẩy cánh cửa một cách thô bạo là Sena đang thở hổn hển. Gương mặt cô ấy đỏ lên và đôi vai run nhẹ.
“Này này, cô đang làm gì ở đây vậy, vẫn còn một chút thời gian trước hạn định để tôi chứng minh được sự vô tội của mình phải không? Xin lỗi, tôi không có thì giờ dành cho cô lúc này đâu, đồng chí…”
“Anh nói anh không có thì giờ dành cho tôi? Đừng có nhảm nhí! Vậy thì anh thực sự là một tên tay sai của quân đội Quỷ vương! Anh có đủ can đảm để gây nên sự hỗn loạn này!”
Đó là một lời buộc tội sai lầm, nhưng thấy Sena hành động một cách lo lắng làm tôi có cảm giác đáng ngại, nên tôi hỏi trong thận trọng:
“Cô, cô nói sự hỗn loạn này nghĩa là gì…?”
“Đó là những con cóc! Những con cóc đáng lẽ ra đang ở chế độ ngủ đông lại đi ra ngoài và di chuyển khắp mọi nơi trong thị trấn!”
Cô ấy hẳn là đang đề cập đến những con cóc khổng lồ cũng có thể hiểu ở đây là những con quái vật đó.(Trans: ở vol 1 có đoạn bị ăn hành bởi mấy con cóc đấy.) Nhưng tại sao cái đồ đó lại phải làm vậy với chúng ta…
“Đừng có khép tội chúng tôi cho việc này. Hay là cô đang bóng gió rằng chúng tôi đang kiểm soát tâm trí mấy con cóc và đánh thức chúng khỏi chế độ ngủ đông hả? Thử đưa ra những chứng cớ cho việc đó xem nào!”
Megumin sấn tới phía trước, sẵn sàng để cãi lộn.
“Theo báo cáo từ những nhân viên của Công hội, những con cóc dường như đang lo sợ một điều gì đó khi chúng trồi lên từ mặt đất… Nhắc đến sự sợ hãi, khiến tôi liên tưởng tới một ai đó đang niệm phép Exposion không xa ngoài thị trấn, khủng bố người dân.”
Aqua và Megumin thầm chuẩn bị để chạy khỏi căn biệt thự, nhưng tôi túm lấy đai lưng của cả hai trước khi họ kịp thoát đi.
“Đợi đã, hãy để em giải thích, em cũng chỉ làm vậy bởi vì Aqua đã yêu cầu thôi!Em chính là người đã làm điều đó, nhưng kẻ chủ mưu là Aqua!”
“Sao cô lại gian xảo như vậy Megumin?Chẳng phải cô đã rất vui mừng khi thảo luận với tôi về việc đó sao?Cô thậm chí còn nói ‘Hãy để tôi thể hiện sức mạnh của mình!’”
Nắm lấy cổ áo của hai người đã được dí sát vào nhau, tôi nói:
“Bây giờ không phải là lúc để làm cái việc đổ thừa đầy hổ thẹn đó đâu! Đi và dọn sạch sự hỗn loạn mấy người đã gây ra nhanh!”
Nhìn ra bên ngoài, thị trấn đã được bao phủ trong tuyết.
PHẦN 2
“Không—!Đủ rồi—! Tôi không muốn bị ăn thịt bởi mấy con cóc đó nữa đâu—!”
Tiếng thét ầm ĩ của Aqua vang lên.
“Nhưng xem nào, những con cóc vẫn còn rất nhanh nhẹn kể cả trong thời tiết lạnh giá thế này.Chúng di chuyển nhanh như bình thường.Động thực vật quanh đây thật mạnh mẽ.”
Tôi xem những con cóc đang đuổi Aqua quanh vùng đất phủ tuyết và suy xét một cách cẩn thận.
“Bởi vì sự khắc nghiệt của môi trường trong thế giới này, tất cả mọi sinh vật đang cố gắng hết sức mình trong từng khoảnh khắc.Chúng ta không được để thua chúng, chúng ta cần phải trở nên mạnh mẽ hơn để tồn tại trong thế giới này.”
Megumin đáp lại những lời của tôi với vẻ nghiêm trọng.
–Trong khi cơ thể của bản thân bị chìm xuống đến vai bên trong miệng con cóc.
Có thể là do đã có kinh nghiệm bị nuốt bởi mấy con cóc từ trước nên Megumin vẫn bình tĩnh trong tình huống như vậy mà không hề kháng cự lại, để cho con cóc nuốt mình.
Trước đó, Megumin đã niệm phép Explosion và đánh bại được rất nhiều cóc.
Megumin không thể di chuyển được sau khi đã cạn mana. Những con cóc không tiếp tục nuốt vào nữa và ngừng chuyển động.
Có vẻ như cây trượng của Megumin đã bị mắc kẹt bên trong miệng nó.
“Cứ bình tĩnh, anh sẽ cứu em.”
Tôi nâng thanh kiếm lên và đối mặt với con cóc đang ăn Megumin.
“Không, tốt hơn là anh nên hạ gục con cóc đang đuổi Aqua trước tiên đi.Bên ngoài lạnh lắm, em thích sự ấm áp bên trong miệng con cóc hơn.”
Tôi đã từng nghĩ rằng cô gái này bình thường đã bị ảm ảnh bởi những vụ nổ và không hề mong đợi cô ấy có được sự khoan dung lớn đến thế.
“Tại sao anh… Một trong những đồng đội bị nuốt chửng bởi một con cóc trong khi người khác đang bị truy đuổi xung quanh, làm cách nào mà anh vẫn có thể bình tĩnh đến như vậy?”
Sena người đang ở đây như một nhân chứng nhận ra sự kỳ lạ này và hỏi trong bàng hoàng.
Có thể nhóm khác thì như vậy, nhưng đối với nhóm của tôi thì quá là điều bình thường.
Tôi quyết định cứu Megumin sau.Tôi cắm thanh kiếm của mình xuống dưới đất và lấy ra cây cung và mũi tên tôi đã mua trước đó.
Trong cuộc chiến với Pháo đài hủy diệt, tôi đã đánh bại được vài con Golem và lên được hai Levels.
Sau khi nhận được điểm kỹ năng, tôi đã gặp khó khăn trong việc phải học skill nào.Sau khi xem xét một cách cẩn thận, mặc dù có một bức tường thép cứng rắn là Darkness, chúng tôi thiếu một người có thể tấn công tầm xa.
Megumin cũng có thể được tính là một người, nhưng con bé chỉ có thể tấn công được một lần duy nhất, và có thể kéo theo cả Darkness vào bên trong vụ nổ.
Và vì thế, vai trò đó sẽ là của tôi.Tôi có lẽ là khá yếu ớt, nhưng tôi có thể học được tất cả skill của bất cứ class nào.
Sử dụng được sự độc đáo của nghề nghiệp này, tôi nhận Keith làm người dạy mình những skill là ‘bowmanship’ và ‘snipe’.
Như tên gọi mà nó đã đề cập đến, ‘bowmanship’ là kỹ năng cho phép người mới như tôi có thể hiểu được sử dụng cung tên như thế nào.
Đối với ‘Snipe’, nó cải thiện tầm đánh của vật phóng ra, nâng cao sự chính xác tương ứng với chỉ số may mắn, và đó là một kỹ năng rất phù hợp cho tôi.
Tôi tra một mũi tên lên dây cung và nhắm vào con cóc đang đuổi Aqua…!
“Kazuma–! Nhanh–! Nhanh lên—!”
Thấy tôi kéo dây cung, Aqua hét lên trong khi rốt rít chạy trốn.
… Tôi cảm thấy nên để con cóc truy đuổi cô ta lâu thêm tí nữa.
Vì thấy vậy nên Aqua chạy về phía tôi.Điều đó làm tôi cảm nhận được tôi cũng có thể làm vào nguy hiểm, vì vậy tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc bắn mũi tên vào đầu con cóc.
Mũi tên bay ngang qua đầu của Aqua và ngăm xuyên vào đầu con cóc.
Aqua đang ngập tràn nước mắt tiếp tục đẩy gánh nặng về phía tôi.
“Giờ thì anh sẽ cứu em đây, Megumin.”
“Này, Kazuma, có phải anh chỉ đang đợi cho tôi bị nuốt ngay bây giờ phải không? Này, anh đang định để cho con cóc ăn tôi phải không?! Và mũi tên của anh đang hướng mục tiêu lên trên đầu tôi đấy!”
Tôi lờ đi Aqua người đang gây sức ép cho mình và rút thanh kiếm ra khỏi mặt đất.
“… Có phải mấy người luôn chiến đấu một cách nguy hiểm như vậy không hả? Đám…đám người này có thực sự liên quan đến quân đội quỷ vương không đây…?”
Sena lầm bầm điều gì đó khi cô ấy ghi lại những gì cuộc chiến đang diễn ra.
Tôi nâng thanh niếm của mình lên con cóc đang bất động để giải cứu Megumin—
“Đợi đã, bọn cóc…!”
Nét mặt Aqua và tôi người đang đối mặt với Megumin trở nên thay đổi khi chúng tôi nghe những gì con bé nói.
“… Ah.” x2
Không biết từ đâu xuất hiện ra ba con cóc khổng lồ khác.
Trước đó tôi vẫn còn ‘cool’ và bình tĩnh, nhưng ngay lúc này tôi có thể cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy trên lưng mình.
tình hình giờ quá tệ, có đến tận 4 con cóc.
Trong trường hợp này, mồi nhử…Không, không đủ lượng người để thu hút bọn cóc.
Tôi có thể tỉa được một con một lúc nếu giữ được khoảng cách, nhưng…
“Aqua, chúng ta sẽ chia nhau ra! Tôi sẽ kéo ra và cố gắng để xử lý được một con, còn cô tiếp tục lùa chúng đi chỗ khác!”
“Tôi không muốn thế–! Tôi không muốn bị truy đuổi bởi mấy con cóc thêm nữa đâu–! Anh phải là người nhử chúng–!”
“Sức mạnh của tôi không đủ để đánh bại mấy con cóc, đồ ngốc! Nếu chúng ta có thể hạ gục một con, sẽ chỉ còn có hai con thôi! Chúng ta có thể ngăn chặn chúng với cô và Sena!”
“Ehh!? Tôi, tôi chỉ ở đây để giám sát anh, tôi không nên tham gia vào cuộc chiến…! Và anh đang lên kế hoạch để sử dụng tôi như là mồi nhử ư?”
Khi Aqua đang khóc lóc còn Sena thì đang la hét, Megumin nói:
“Xin lỗi, bây giờ em đang dần dần bị nuốt đấy, anh có thể cứu em ngay bây giờ không.”
“Đủ lắm rồi, nếu Darkness còn ở đây! Cô gái bọc giáp đó sẽ không bị nuốt chửng bởi mấy con cóc! Khi cô ấy quay lại–!”
Khi tôi nâng thanh kiếm mình lên trước con cóc đang chuẩn bị nuốt Megumin–!
“Light of Saber-!”
Một giọng nói trong trẻo vang lên trong cánh đồng tuyết trắng.
Đúng lúc đó, một chùm ánh sáng chiếu lên khắp cơ thể con cóc.
Một lúc sau khi ánh sáng mờ dần, con cóc bị chia thành hai nửa.
Khi tôi đang bận rộn kéo Megumin ra khỏi miệng của con cóc—
“Energy Ignition!”
Giọng nói trong trẻo đó một lần nữa phát ra.
Đồng thời, ba con cóc gần chúng tôi đột nhiên bốc lửa, lửa chảy ra khỏi miệng của chúng như thể chúng đang bị thiêu đốt từ bên trong, biến dạng thành một quả cầu lửa màu trắng xanh.
Khi tôi ngửi thấy mùi thơm của thịt cóc được nấu chín, tôi sử dụng ‘Drain touch’ để chia sẻ một ít mana cho Megumin vì tôi không muốn phải gánh Megumin được bao bọc bởi chất nhờn sau lưng về nữa.
…Và như vậy, Megumin chỉnh đốn để tự đứng lên, mặc dù cô ấy vẫn còn một chút không ổn định. Trong ánh nhìn của Megumin là một cô gái trẻ trong bộ áo choàng màu đen.
Cô ấy trông có vẻ trẻ hơn tôi một đến hai tuổi.
Cô gái mà tôi chưa từng gặp đang nhìn chằm chằm vào Megumin.
“Vừa rồi là một ma thuật cao cấp…! Trong thị trấn đầy những tân binh, hóa ra cũng có một người có thể sử dụng được ma thuật cấp cao…”
Khi Sena đứng đằng sau tôi đang la hét trong sự ngạc nhiên, tôi cúi đầu với cô gái trước mặt.
“Tôi không biết cô là ai, nhưng cảm ơn cô đã đã cứu chúng tôi.”
Sau khi tôi cảm ơn cô ấy, cô gái đó liếc trộm tôi, và trông có vẻ hơi nhút nhát khi má cô ửng đỏ.
“Tôi, tôi không lên kế hoạch để cứu anh đâu. Chỉ là đối thủ và cũng là bạn của tôi mà bị ăn thịt bởi một con cóc sẽ để lại hương vị xấu trong miệng tôi, đó là tất cả…”
Cô ấy cúi gằm mặt và lẩm bẩm.
“Sao?Cô và Megumin biết nhau à?”
Sau khi những con cóc bị đánh bại, Aqua đã lấy lại sự bình tĩnh và hỏi cô gái đó một cách hào hứng.
“Thay vì được biết đến như người quen, chúng tôi giống như đối thủ nhiều hơn… –Đã lâu không gặp, Megumin! Tôi đã trở lại sau khi hoàn thành khóa đào tạo của mình! Như cô có thể thấy, bây giờ tôi có thể sử dụng được phép thuật cấp cao một cách tự do! Tôi sẽ giải quyết sự ganh đua bấy lâu nay giữa chúng ta trong ngày hôm nay!”
Cô gái đó nói vậy trong khi chỉ vào Megumin, cô ấy dường như thực sự hạnh phúc.
Cái thể loại tiến triển đầy nhiệt huyết này là gì đây.
Cô ấy thậm chí chưa nói tên nữa–!
“..? Cô là ai vậy?”
“Ehh?!”
Megumin đang bị bao phủ bởi dịch nhờn nói một cách thờ ơ, làm cô gái đó la lên.
Xem xét một cách kỹ càng, cô gái này dường như có cách ăn mặc tương tự với Megumin.
Chiếc áo choàng đen quấn quanh người cô gái cũng có thiết kế tương tự như của Megumin.
Cô ấy giữ cây trượng bạc trên tay, và có thanh kiếm ngắn thắt ngang eo.
Cô ấy mảnh mai và cao hơn Megumin, và có thân người gầy và vóc dáng tương xứng.
Cô ấy có một vẻ mặt quyết tâm và trông thật danh giá.Hơn nữa còn có một vẻ đẹp tuyệt trần.
Nếu cô ấy ở Nhật Bản, cô ấy chắc sẽ trở thành lớp trưởng hoặc Chủ tịch hội học sinh; mang lại cảm giác của một học sinh gương mẫu điển hình.
Mái tóc đen của cô được gắn lại với nhau bằng một dải ruy băng, và điều ấn tượng nhất chính là con ngươi màu đỏ sẫm của cô ấy.
Đúng vậy, màu mắt của cô ấy giống với Megumin.
“Là, là tôi! Cô nhớ đúng không, chúng ta là bạn học trong học viện Hồng ma tộc! Megumin luôn luôn là học sinh đứng đầu, còn tôi thì thứ hai! Và tôi đã nói rằng tôi sẽ đi một hành trình dài để rèn luyện bản thân cho tới khi tôi có thể sử dụng được ma thuật cao cấp…!”
Cô gái Hồng ma tộc chỉ vào mặt mình trong khi điên cuồng giải thích vơi đôi mắt đẫm lệ.
Không, những điều cô ấy vừa mới chỉ đề cập đến lúc này thật đáng kinh ngạc.
“…Này, cô ấy có nói một điều mà chúng ta không thể bỏ qua đấy, về việc em đứng đầu trong trường.”
Nghe tôi nói vậy, Megumin nhẹ nhàng mỉm cười.
“Cũng đã lâu lắm rồi, tại sao anh vẫn còn nói tới việc này?Lần đầu em gặp Kazuma, em đã nói với anh rằng em là pháp sư giỏi nhất trong dòng dõi Hồng ma tộc.Kazuma chỉ là quá ngốc khi tới giờ mới nhận ra thôi.Nhưng sau khi biết em đã lâu, khoảng thời gian đó đủ để anh tin em rồi phải không?”
“Nếu có ai tin được những gì em nói sau khi thấy em đang bị bao phủ bởi lớp chất nhầy, anh sẽ muốn xem xem đó là loại người nào.”
“Tại, tại sao anh?”
“Làm, làm ơn chờ chút!”
Thấy tôi và Megumin đang cãi cọ nhau, cô gái Hồng ma tộc cắt ngang:
“Nè, là tôi đấy Megumin!Cô thực sự quên tôi mất tiêu rồi à? Hãy cố gắng nhớ lại tôi đã luôn thách thức cô trong mọi lĩnh vực trong trường như thế nào đi! Và cô luôn nói rằng tôi phải đặt cược tương xứng, và sẽ chấp nhận nếu tôi đặt cược bữa ăn trưa của mình. Và lần nào cô cũng bắt tôi trả tiền bữa trưa cả!”
Việc này đã lâu lắm rồi.
Tôi nhìn vào Megumin, và cô ấy tránh mắt đi chỗ khác.
“Nè, tôi nghĩ là họ sẽ mất khá nhiều thời gian đấy, tôi có thể quay về Công hội trước được không?Nếu không thì, thịt của con cóc sẽ tệ hơn đấy. Tôi có thể đưa mấy người từ công hội để chở những con cóc này về được không?”
Aqua nói trong khi cô chỉ vào phần thịt của những con cóc đó.
Nhưng thành thực mà nói, sẽ khá là đau cho tôi khi phải ở lại đây một mình.
Nhưng với tình hình hiện tại của chúng tôi, chúng tôi có thể làm bất cứ việc gì để giúp cho việc kiếm tiền, sẽ tốt hơn khi đưa Aqua về để giải quyết việc này.
Và theo cách đó, Megumin và tôi có thể quay về căn biệt thự ngay tức khắc, và tôi có thể khử hết mùi hôi cho Megumin trong phòng tắm.
“…Hmm, có vẻ như mấy người vẫn còn rất nhiều điều để nói. Vậy thì, tôi xin cáo từ hôm nay… Kazuma-san, cuộc phiêu lưu của anh hôm nay thật thảm hại, nhưng tôi sẽ không chừa bất cứ khả năng nào dù chỉ một hành động lừa dối tôi… Dù sao thì tôi cũng không tin anh đâu.”
Sau khi nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị, Sena trở về thị trấn cùng với Aqua.
PHẦN 3
Sau khi bị bỏ lại trên mảnh đất phủ tuyết, tôi hỏi Megumin một lần nữa:
“Vậy thì, tại sao cô ấy cứ tiếp tục nói rằng cô ấy biết em vậy?Cô ấy có vẻ biết về em rất nhiều, nên hãy nhanh chóng nhớ lại cô ấy nhé!”
“Em không biết cô ta.Và cô ta thậm chí còn không đề cập đến tên của mình, điều đó thất đáng nghi ngờ.Hẳn là trò lừa đảo mà Kazuma đã nói với Aqua rằng đừng nên tin, cái trò ‘Là tôi là tôi đây’ (Trans: Đây là cái trò lừa đảo trên điện thoại, người gọi sẽ nói ‘là tôi là tôi đây’ để người nghe tưởng rằng đó là người quen, để lừa người đó chuyển tiền vào tài khoản của mình hay trò gì đó tương tự.) Anh hoàn toàn không nên tin tưởng cô ta.”
Megumin kéo tay tôi sau khi nói điều đó và muốn rời khỏi đây.
Thấy chúng tôi đang lên kế hoạch rời khỏi đây để trở về thị trấn, cô gái đó vội vàng nói:
“Đợi, đợi đã–! Tôi, tôi biết, thật ngại ngùng khi giới thiệu bản thân trước mặt người khác , nhưng tôi sẽ giới thiệu bản thân mình!… Tôi là Yunyun, một pháp sư và là một pháp sư cấp cao. Người sẽ trở thành thủ lĩnh của Hồng ma thuật trong tương lại…!”
Sau khi Yuniun giới thiệu với khuôn mặt ửng đỏ, cô hất áo choàng của mình ra.
Có phải Hồng ma thuật có truyền thống làm màu khi giới thiệu về bản thân mình không vậy?
Khi Megumin nhìn vào Yunyun và nói với tôi.
“Chuyện là thế này. Cô ta tên là Yunyun, con gái của trưởng làng Hồng ma. Cô ấy từng tuyên bố trở thành đối thủ của tôi trong những ngày cả hai cùng học chung và sẽ kế thừa vị trí của trưởng làng trong tương lai.”
“Okay. Tôi là Kazuma đồng đội cùng phiêu lưu với cô gái này.Rất vui được gặp cô, Yunyun.”
“Vậy là cô còn nhớ tới tôi!…Hmm, thật kỳ lạ.Kazuma… san?Erm, tại sao anh không cười lên sau khi nghe thấy tên tôi?”
Yunyun bối rối và rụt rè hỏi tôi.
Sau khi quen với tên Megumin, tôi không còn nghĩ nhiều về những cái tên lạ lùng của Hồng ma thuật nữa.
“Tên của cô đúng là có chút lạ lùng, nhưng không ảnh hưởng gì đến tính cách của cô đúng chứ?Trong thế giới này, cũng có một người có cái tên lạ lùng như thế và để lại ấn tượng sâu sắc, nhưng lại được bóng gió bằng biệt danh khét tiếng ‘Cô gái tàn phá lập dị’.”
“Là em đấy à?Có phải anh đang nói về em không vậy?Cái biệt danh đó đã dính vào người trước khi em biết về nó đấy!”
Nghe thấy tôi nói vậy, gương mặt Yunyun trở nên lạ lẫm và ngạc nhiên.
“…Tôi hiểu rồi, quả đúng là Megumin, cô ấy đã tìm cho mình một đồng đội tốt. Cô thực sự là đối thủ của tôi đấy.”
Vì lý do nào đó, ấn tượng của tôi về cô ấy dường như được cải thiện.
“Dù sao thì, cô có muốn nói chuyện với nhau ở nơi khác không?Khá là bất tiện để chuyện trò khi đứng quanh đây đấy.”
Nghe tôi nói thế, Yunyun nhớ ra được điều gì đó, ngẩng đầu lên và đi ra xa Megumin và tôi.
“Tất cả là bởi vì Megumin giả vờ như không nhớ tới tôi, đó là lý do tại sao mọi thứ dường như rất kỳ lạ…! Megumin, tôi tới đây để giải quyết mọi thứ với cô! Tôi là người sẽ trở thành kẻ đứng đầu Hồng ma tộc! Nếu tôi không đánh bại được cô, tôi sẽ cảm thấy hổ thẹn như thế nào khi nhận lấy vị trí trưởng tộc trong tương lai đây! Và đó là chuyện quan trọng nhất!”
Yunyun giơ tay mình lên và nói trong khi chỉ vào Megumin:
“Như đã hứa, tôi đã học được những phép thuật cấp cao.Tiếp đến tôi sẽ đánh bại cô và nhận lấy danh hiệu người mạnh nhất của Hồng ma tộc.Bằng cách đó, không ai có thể chê bai khi tôi nhận lấy vị trí thủ lĩnh. Tôi sẽ không cho phép bất cứ ai nói rằng tôi dựa vào mối quan hệ gia đình! Tới đây Megumin, hãy đấu tay đôi nào!”
Với quyết tâm rực cháy trong đôi mắt, Yunyun tuyên bố trước mặt Megumin:
“Tôi không muốn thế. Bên ngoài trời đã đóng băng rồi, và nhiệt độ cơ thể tôi đã bắt đầu giảm xuống.”
Nghe Megumin thản nhiên nói lên vấn đề không liên quan, Yunyun nói “Hmmm—“ và đứng cứng người.
“Vậy để sau đi, hãy quay về nào.Tôi sẽ làm nóng nước lên, nên gội rửa trước đã. Sau bữa tắm, chúng ta sẽ ăn cùng với nhau.”
Sau khi tôi nói vậy và chuẩn bị để về cùng với Megumin…
“Đợi, đợi, đợi đã! Nè, tại sao? Chúng ta không gặp nhau đã lâu, sao cô đối xử với tôi lạnh lùng thế? Megumin, làm ơn hãy đấu với tôi okay—!”
Thấy chúng tôi ra về, Yunyun vội vàng ngăn chúng tôi lại.
Megumin thở dài:
“…Nhưng tôi không thể sử dụng phép thuật vào ngày hôm nay được nữa, mana của tôi đã cạn kiệt rồi. Và cô đang lên kế hoạch đế đấu với tôi bằng cách sử dụng ma thuật? Kukuku… Cô đánh giá quá thấp sức mạnh của tôi rồi đấy. Với chỉ mình sức mạnh của tôi, tôi đã làm bốc hơi tám con cóc ngu ngốc chỉ trong một phát bắn. Yunyun, cô có thể làm được điều đó không?”
Megumin hạ thấp tông giọng, nói điều này giống phong thái Chuunibyou. Yunyun nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
Cô ấy có lẽ đang hỏi tôi rằng điều đó có đúng sự thật không.
“Ừ, cô ấy đã làm bốc hơi tám con cóc chỉ với một câu thần chú.”
Nhưng sau đó cô ta không thể di chuyển và để mặc cho mình bị ăn.
Nghe thấy lời xác nhận của tôi, Yunyun trở nên tái nhợt và nuốt nước bọt cùng với đầu cúi thấp.
“Cô không ở trong thị trấn này nên cô có thể không biết… Nhưng cô đã từng nghe về những tin đồn này chưa? Một tên trùm của quân đội Quỷ vương đã ăn quả lừa bởi tôi và bị lừa đến thị trấn này bởi những vụ nổ liên tục đe dọa đến pháo đài của hắn ta, và đã bị đánh bại. Cỗ Pháo Đài Hủy Diệt Di Động được tuyên bố là bất khả xâm phạm đã bị thổi bay bởi ma thuật “Explosion” khỏi thị trấn này.”
Sau khi nghe thấy tất cả, Yunyun liên tục đảo ánh mắt giữa Megumin và tôi với sự sợ hãi hiện rõ trong đôi mắt.
…Cô ta không nói dối.
“Vâng, tên trùm của quân đội quỷ vương tới thị trấn này vì Megumin đã niệm phép “Explosion” mỗi ngày, và người đã ra đòn cuối cùng để kết liễu pháo đài chắc chắn là Megumin.”
Đó là một cách để nhìn nhận sự thật…
Sau khi tôi nói vậy, khuôn mặt Yuniun trở nên nhợt nhạt mất hết sức sống.
“Kể, kể, kể cả như vậy, tôi vẫn muốn chiến đấu! Tôi phải chiến đấu! Mặc cho cơ hội của tôi mỏng manh như thế nào, tôi sẽ tiếp tục thách đấu cô!”
Mặc dù cô ấy đẫm nước mắt, những điều đó cô ấy sẽ không bao giờ rút lại.Yunyun rất sợ hãi, nhưng cô vẫn kiên cường tuyên bố.
Thấy vậy, Megumin lại thở dài lần nữa.
“…Cô thực sự phiền phức đấy. Vậy còn thế này thì sao, bởi vì tôi không thể sử dụng phép thuật lần nào nữa vào hôm nay, vậy đấu tay đôi thì sao? Bây giờ cô là một nhà thám hiểm, cạnh tranh trong những bài kiểm tra ở trường hẳn là không thể chấp nhận được đối với cô đúng chứ? Không vũ khí, chúng ta sẽ chiến đấu cho tới khi một bên đầu hàng… Điều đó ổn với cô chưa?”
Yunyun nói với vẻ mặt ngạc nhiên:
“…Thật sự ổn chứ? Một Megumin đã bỏ qua hầu hết những lớp học giáo dục thể chất… Lẽ nào… Cô muốn tôi chiến thắng? Một Megumin luôn đi trước tôi trong những bữa trưa, và cướp bữa trưa của tôi khi tôi thách đấu cô ấy?”
“…Em thực sự là một kẻ vô tích sự đấy.”
“…Đấy là vấn đề sống còn đối với em. Bởi vì hoàn cảnh gia đình mình, bữa trưa của cô ta chính là đường sinh mệnh của em. Nếu em chủ động và thách đấu cô ta, chẳng phải sẽ giống như thể đang moi tiền cô ta à?”
Yunyun nhắm mắt lại.
Cô ấy hít một hơi thật sâu và cười tươi.
“Tôi hiểu, vậy thì chúng ta sẽ tay đôi… Tôi biết cô sẽ nói điều gì tiếp theo. ‘Nếu cô muốn thách đấu tôi, cô phải đặt cược xứng đáng! ’Vật cược lần này là viên tinh thể Manatite này. Vật này có độ tinh khiết tuyệt vời và có chất lượng cực cao! Một Item và tất cả pháp sự đều khao khát!”
Yunyun lấy ra một viên đá nhỏ.
Với cái tên mana, nó hẳn là một viên đá quý có chứa Mana.
Megumin nhìn vào thứ đó và hài lòng gật đầu.
“Rất tốt, tôi sẽ chấp nhận lời thách thức của cô! Vậy thì, tới đây nào cô gái!”
Megumin mở rộng hai tay với tư thế khiêu khích và tuyên bố.
Đối diện với cô ấy, Yunyun hạ thấp tư thế và nắm chặt bàn tay mình.
Nhìn một cách khách quan, Yunyun có lợi thế về kích thước.
Yunyun cao hơn, lớn hơn và có tay chân dài hơn với cơ bắp tương xứng. Ngược lại, Megumin chả có vẻ gì của một tay cận chiến tốt dù có nhìn theo bất cứ tiêu chuẩn nào đi chăng nữa.
Ấn tượng về Megumin là cô gái nhỏ nhắn mà bạn có thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào, một pháp sư yêu đuối. Yunyun từ từ thu hẹp khoảng cách.
Megumin duy trì tư thế hai bàn tay dang ra, chuẩn bị để vồ lấy Yunyun bất cứ lúc nào…
“…Nè, Megumin. Đợi đã… Erm, em có vẻ như hơi ướt át và bóng nhớt đấy, đó có phải là…”
“Đúng vậy~~ Đó chính là chất nhờn từ mấy con cóc.”
Megumin trả lời câu hỏi ngay lập tức khiến Yunyun trở nên khó chịu.
Gương mặt Yunyun nhanh chóng nhăn lại, nhưng Megumin lờ cô ta và tiếp tục:
“Cảm ơn cô vì vừa mới cứu tôi xong. Tất cả những thứ nhầy nhụa trên người tôi là chất dịch tiết từ dạ dày của con cóc… Thế là đủ rồi đấy, cứ tấn công tôi đi. Khoảnh khắc mà cô tới gần tôi, tôi sẽ không ngại phải ôm lấy cô đâu, và vật lộn với cô.”
Megumin tuyên bố với hai tay dang rộng, chậm chạp tiến tới từng chút một trong khi Yunyun quay lưng lại với một vẻ mặt chán ghét.
“Me, Megumin? Đừng có đùa như thế này nữa, cô không hề nghiêm túc phải không nào?Đây chỉ là một chiến lược để làm giảm ý chí chiến đầu của tôi và đánh lừa tôi phải đầu hàng đúng không? Đúng không? Cô luôn làm điều đó khi ở trường. Tôi, tôi sẽ không mắc lừa lần nào nữa đâu!”
Yunyun thể hiện một vẻ mặt mạnh mẽ khi cô bước lùi lại, nhưng Megumin cứ chẫm rãi tiến gần, đôi mắt đỏ sẫm của cô ấy sáng lên.
Mặt Megumin nhìn như thể một đứa trẻ muốn chơi khăm đứa bạn của mình.
“Chúng ta là bạn bè đúng không nào? Bạn bè thực sự thì phải thân thiết và gắn bó với nhau.”
Khi nghe được nhưng gì Megumin nói, Yunyun quay lưng và bỏ chạy.
Megumin đuổi theo sát nút.
“Đầu hàng! Tôi đầu hàng! Tôi sẽ đưa cho cô viên pha lê mana, nên làm ơn đừng có qua đây!”
PHẦN 4
Megumin bôi chất nhờn lên khắp Yunyun, khiến cô ấy rời đi trong nước mắt. Chúng tôi đi tới con đường để trở về căn biệt thự.
“À, Kazuma, lấy thứ này đi. Nó sẽ bán được với một mức giá tốt đấy. Trừ đi một khoản nợ với thứ này đi.”
Trên đường trở về, Megumin đưa cho tôi viên tinh thể Manatite.
Tôi nhớ lại Yunyun từng nói rằng đây là thứ mà bất cứ pháp sư nào cũng đều mong muốn.
“Ổn không đấy? Tại sao không giữ lại và sử dụng chúng? Mặc dù anh không biết làm cách nào để sử dụng nó.”
Megumin cười nhẹ khi nghe câu hỏi của tôi.
“Manatite là một đồ dùng khá thuận lợi khi có thể thay thế mana lúc niệm phép. Nhưng nó cũng có giới hạn. Từ sự thuần khiết và kích cỡ của viên tinh thể, nó không đủ để thay thế được lượng mana đủ lớn để dùng cho phép ‘Explosion’.Thứ này chỉ đáng giá đối với những pháp sư hạng trung thôi, nhưng vô dụng đối với một Đại pháp sư như em, người có thể sử dụng phép tấn công trên diện rộng lớn.”
Cái cách cô ấy nói thật kiêu ngạo…
“…Không phải là đồ tốt à? Nè, anh đã nói điều này biết bao nhiêu lần rồi, em không muốn học những skill khác hơn là Explosion à…”
“Em không có ý định đó.”
“Anh cũng nghĩ vậy.”
Thấy câu trả lời ngay tức khắc của Megumin, tôi thở dài một cách nặng nề.
Thôi không sao, tôi sẽ không ép buộc cô ấy. Và cũng có những lúc cô ấy đáng tin cậy…
…….Đã từng có lần nào như vậy chưa nhỉ?
Cô gái tên là Yunyun đã sử dụng phép thuật cao cấp.
Cô ấy hạ gục những con cóc một cách đầy nhẹ nhàng mà không mất chút thời gian nào.
Và bên cạnh ma thuật, cô ấy trông rất xinh nữa.Một khuôn mặt xinh xắn cùng một cơ thể ngon lành.
So với pháp sư tuyệt vời đó…
“…Chuyện gì vậy? Tại sao anh lại thở dài… Ngoài khả năng phép thuật mạnh mẽ, Hồng ma tộc còn có trí thông minh cao nữa.Em có thể nói được Kazuma đang suy nghĩ về điều gì.”
Thấy tôi thở dài trong khi cuốc bộ, Megumin hỏi với một vẻ mặt đầy nghi ngờ.
……
“…Anh đang nghĩ rằng… so với cô gái đó, Megumin tuyệt hơn rất nhiều.”
“Cảm ơn vì lời khen của anh! Thay cho lời cảm ơn, em sẽ cho anh một cái ôm thật chặt.!”
“Dừng lại, dừng Lại! Đừng có lại gần anh, em bốc mùi như một con cóc vậy á!”
–Tôi mở cánh cửa căn biệt thự và nhận ra Aqua vẫn chưa về.
Tôi đã hy vọng rằng tìm thấy Darkness ở đây, nhưng vẫn không có dấu hiệu nào của cô ấy.
Cái lưng tôi nhớt nhợt vì vậy tôi phải chạy thẳng nhanh tới phòng tắm.
“Ugh… Hôi quá… Đây là lần đầu tiên mình không cảm thấy hài lòng vì một cái ôm.”
“Anh nên hạnh phúc hơn về điều đó đấy. Một số người sẵn sàng trả tiền để được một cô gái bao phủ bởi chất nhầy ôm mình đấy.”
Megumin đang theo sau tôi nói một cách bình thản.
–Khi tôi hướng vào phòng thay đồ, Megumin kéo kéo chiếc áo sơ mi của tôi.
“Chất nhầy làm em cảm thấy khó chịu, để em tắm trước nhá.”
“Anh cũng cảm thấy khó chịu nữa, và đây là lỗi của em. Và nếu anh không vào trước, thì không có cách nào để làm nóng nước lên được. Bình nước nóng của chúng ta cần mana để làm việc, nên em không thể sử dụng chúng vì mana của em cạn kiệt rồi. Mana anh chia cho em chỉ đủ để tạo nước ấm thôi. Nếu như em hiểu rồi, thì ngoan ngoãn chờ ở phía trước lò sưởi để anh làm xong đã.”
Tôi vẫy tay, ra hiệu cho Megumin rời đi. Cô ấy nói với một gương mặt không hài lòng:
“Nếu như em không rửa chất nhầy đi và ngồi trước lò sưởi, áo choàng của em sẽ bốc mùi ngay sau khi khô.Anh chưa từng nghe nói về câu ‘ladies first’ à?Đàn ông nên chăm sóc cho phụ nữ chứ.”
“Anh là người rất mong muốn ủng hộ cho sự bình đẳng giới.Anh ghét những người lợi dụng cử chỉ hào hiệp khi tình hình có lợi cho họ, và than vãn về đàn ông khi tình hình bất lợi.Và dù sao thì em cũng không đủ tuổi để trở thành quý cô đâu.”
“Ah! Anh đang đối xử với em như một đứa trẻ đấy! Chúng ta cách nhau có ba năm thôi okay! Mười năm nữa, chúng ta sẽ là 23 và 26, sẽ không còn nhiều khác biệt nữa đâu…”
“Tương lai là tương lai, quá khứ đã là quá khứ.Anh là người đàn ông sống trong thực tế.Trong mắt anh bây giờ, em là một đứa trẻ.Rồi nhá— Anh sẽ là người vào tắm đầu tiên!”
Sau khi nói vậy, tôi hướng vào phòng tắm và thắp sáng bình nước nóng ma thuật. Sau đó tôi cởi áo sơ mi đã dính đầy chất nhờn của mình.
“Anh thực sự đang ở trần đấy!”
Megumin đã rất ngạc nhiên bởi hành động của tôi, nhưng tôi chẳng có cảm giác gì khi cơ thể bị nhìn thấy bởi một con nhóc cả.
“Anh sẽ tính phí nếu em muốn xem thêm nữa đấy.Anh sẽ không quay lại đâu.Không bao giờ.”
Megumin bực tức cắn môi mình, và sau đó bật cười khi cô nhớ ra điều gì đó.
Với một nụ cười tự tin chiến thắng, cô chế giễu:
“…Em biết. Em hiểu rồi, lúc này Kazuma không xem em là phụ nữ. Vậy tắm cùng nhau thì như thế nào nhỉ. Khi mà anh không xem em như phụ nữ, thì hẳn là không có vấn đề gì phải không?”
“Em nói đúng, sẽ không có bất cứ vấn đề gì nếu chúng ta tắm cùng nhau. Anh sẽ vào trước.”
“Eh!?”
Thấy tôi bình thản đáp lại, Megumin người đã gợi ý trước trở nên ngạc nhiên.
“Xin, xin lỗi, không phải tiến triển tiếp theo là anh nói thứ gì đó thẹn thúng như ‘Đồ, đồ ngốc, sẽ quá tốt nếu chúng ta có thể làm được điều đó’, và rồi miễn cưỡng cho phép em vào trước à?”
“Tại sao anh lại phải làm theo một kịch bản sáo rỗng vậy? Để anh nói em nghe trước này, anh sẽ không dừng lại bởi những trò thử tầm thường như vậy. Để anh cho em một ví dụ.Cứ cho rằng Megumin đã đổ anh. Và vài cô gái khác bắt đầu tán tỉnh anh và Megumin trở nên ghen tuông.Nếu em sử dụng bạo lực lên anh một cách vô lý, anh sẽ không ngần ngại chống trả lại .Anh sẽ làm đúng những điều đó khi khoảnh khắc ấy tới, em tốt hơn hết nên nhớ điều này.”
“…Em đã đánh giá thấp Kazuma rồi. Đừng lo lắng, em sẽ không bao giờ đổ anh đâu. Và đó không phải là cách để anh sử dụng cụm từ ‘làm những điều đúng đắn trong thời gian đúng đắn’. Nhưng thôi đừng bận tâm nữa.”
Sau khi đưa ra lời tuyên bố đó, Megumin có vẻ như đã bỏ cuộc và bước ra khỏi phòng tắm. Vậy nên tôi…
“Ồ? Sau khi trêu chọc anh về điều đó, không phải em sẽ đi tắm cùng với anh sao?Đúng là Cô bé nhút nhát. Đó là lý do vì sao anh xem em như một đứa con nít đấy.”
“Anh nói rắng em không có can đảm ư? Sao anh dám, chỉ là tắm cùng nhau thôi, anh nghĩ em mà sợ à? Đừng có che lại với khăn tắm của mình nữa và nhanh lên!”
“Này con ngốc, đi đi, đừng có kéo khăn của anh đồ biến thái! Tại sao em lại cởi mở đến như vậy vào lúc này? Cô gái Yunyun đã từng nói với em rằng em giống như con trai chưa? Lúc này em quá vô tư rồi đấy, xem lại bản thân đi!”
Megumin không chút do dự trút bỏ áo choàng, quấn quanh người bằng một cái khăn và tiến vào phòng tắm.
— Quái lạ?
Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy một số hình xăm ở trên mông Megumin thông qua những khoảng trống của chiếc khăn.
“Nước không đủ ấm bơm nhiều mana vào, nhiều mana! Lại đây, nhanh lên!”
Megumin la lên sau khi đặt tay cô ấy vào trong bồn tắm.
Có lẽ tôi nhìn nhầm chăng? … Thôi kệ, quên nó đi.
PHẦN 5
“Fu…”
“Fu… Thật tuyệt vời khi tắm vào thời gian này trong ngày… Mình nghĩ rằng mình có thể ngủ ở đây…”
Tôi ngâm vai mình xuống dưới nước trong bồn tắm rộng rãi, và duỗi tay chân ra để thư giãn.
Một bồn tắm lớn là điểm tốt nhất để nói về dinh thự này.
“Nhân tiện, em định lờ đi cô gái tên Yunyun đó à? Không phải đã lâu rồi kể từ lần cuối cùng hai người gặp nhau sao?”
“Dù sao thì bọn em cũng gặp lại nhau sớm thôi. Cô gái đó tự nhận mình là đối thủ thích thú với việc đuổi sau em.”
Megumin ngâm vai mình xuống nước và giữ mặt mình gần bề mặt của bồn tắm.Đôi mắt cô ấy khép lại và trông như thể cô ấy đang tận hưởng khoảnh khắc này.
“Cái tên Yunyun có thể có chút kỳ dị, nhưng cô ấy trông thật dễ thương. Đối với một người quen của em, thì cô ấy trông có vẻ tốt hơn và hành xử bình thường nữa.”
“Có phải anh đang bóng gió rằng em thiếu cách hành xử bình thường không?Và cô ấy bằng tuổi em, tại sao anh không đối xử như một đứa trẻ đi?”
Trong khi vẫn giữ cằm của mình cạnh mặt nước, Megumin hé một mắt và liếc trộm tôi.
Megumin bằng tuổi với cô gái đó. Tôi tìm một góc nhìn tốt về Megumin đang ngâm mình trong bồn tắm.
“…Này, nói em biết anh đang nghĩ gì khi cứ nhìn vào cơ thể em vậy?”
“…Anh đang nghĩ rằng mọi người đều có cách phát triển thể chất khác nhau… Này, dừng lại đi, đừng có niệm phép Explosion! Anh biết em đã cạn mana rồi, nhưng điều này chẳng tốt lành gì cho tim của anh cả!”
Khi tôi nói vậy, tôi nhái theo tư thế của Megumin và đưa cằm mình tới rìa mặt nước.
“Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc cô ấy chỉ mới mười ba tuổi. Strike zone của anh là trẻ hơn anh 2 tuổi, nên 13 là không được. (Trans: Strike zone là thuật ngữ bóng chày, chỉ vùng ăn điểm. Ở đây có thể hiểu là vùng phát triển của phụ nữ, ý là dậy thì ấy. Vì là thuật ngữ nên cứ để nguyên thì hay hơn.) Nếu cô ta 14 tuổi, sẽ làm cho anh và cô ấy thành một người năm 2 sơ trung và một người năm một cao trung, lằn ranh đó có thể chấp nhận được đối với anh.”
Tôi bất chợt lẩm bẩm.
“… Em không chắc ý anh là gì, nhưng em sẽ lên mười bốn vào tháng tới. Anh sẽ không đối xử với em như đứa con nít nữa chứ?”
Megumin người đang thư giãn trong bồn tắm nói với đôi mắt nhắm nghiền…
“… Hử, em nghiêm túc chứ? Sinh nhật của em là vào tháng tới à? Eh, mười bốn? Em sẽ tốt nghiệp và trở thành loli luôn ư?”
“Ai là Loli hả! Em không hề nhắc tới việc biến thành một kiểu người như vậy! Và… Chuyện gì với anh vậy? Tại sao anh cứ đột ngột hành động kì lạ…”
Một người mà tôi nghĩ rằng như một cô em gái vô dụng đang dần dần hiện ra trong tâm trí tôi là một học sinh năm nhất cao trung và vẫn vô dụng.
“Chúng ta, ừ thì, anh đột nhiên nghĩ rằng tình huống này có chút xấu hổ.”
“Này, đừng có đột nhiên nói vậy, điều đó cũng làm cho em cảm thấy xấu hổ đấy!Có vấn đề gì xảy ra với anh vậy?Chỉ là lớn hơn một tuổi mà khác biệt nhiều thế à?Và anh có thể dừng ngay cái việc liếc trộm em một cách ngại ngùng được không!?”
Tại sao? Thật kỳ lạ, trái tim tôi bắt đầu dao động.
Đúng lúc đó, tôi chợt nhận ra mình đang ở trong tình huống thật không thể tin được, không thể tin nổi.
“…Nè, Tại sao anh lại tắm cùng với Megumin nhỉ? Cẩn thận nghĩ lại thì, không phải tình hình này rất tệ sao?”
“Tại sao giờ anh lại nói điều đó? Đừng có đột nhiên trở nên bình tĩnh như vậy!”
Megumin bắt đầu nhích xa tôi ra trong bồn tắm.
Tôi cũng lùi về ra sau từ phía bên kia và nói với Megumin:
“Không phải thế, ý anh là nếu có ai đó thấy chúng ta như thế này, thì cả hai không thể coi nhẹ chuyện đó được đúng không? Hẳn là phải có một điều luật hoặc quy tắc về việc này. Đặc biệt là một cô gái không có khả năng hiểu được cảm xúc sẽ có xu hướng…”
Trước khi tôi kết thúc câu nói của mình.
“Về nhà rồi đây–!”
Từ khoảng cách tới cô gái không thể hiểu được tâm trạng đó.
“Tất cả là lỗi của anh Kazuma, nói điều đó sẽ kích hoạt lên flag này!”
“Giờ không phải là thời gian để bàn về chuyện này! Dù sao thì, một trong số chúng ta cần phải ra ngoài ngay!”
Megumin và tôi ra khỏi bồn tắm cùng một lúc, và trở lại bồn tắm ngay lập tức.
“Tại sao em lại ra ngoài cùng với anh! Khăn tắm ướt rồi, anh vừa nghía được rất nhiều từ người em, và em cũng đã tia được rất nhiều từ cơ thể anh rồi đấy!”
“Anh mới là người cuối cùng có thể nói điều đó đấy! Em sẽ ra đầu tiên, còn anh ở lại đây! Anh đã khóa cửa rồi phải không? Có phải anh đã khóa cánh cửa dẫn tới phòng thay đồ rồi không?”
“Không, không anh không hề khóa nó! Aqua chắc chắn sẽ tới vào thời điểm như thế này! Chúng ta phải làm gì đây! Nghĩ gì đó nhanh lên!”
Nghĩ ra được cái gì đây, chỉ cần một người trong bọn tôi thoát ra được phòng tắm và mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Nếu Aqua thấy chúng tôi như thế này, cô ấy chắc chắn sẽ không để cho tôi ra, và quăng cho tôi một nick name như LoliNEET, Lolima và rêu rao khắp thành phố.”
“Kazuma–! Megumin–! Tôi về rồi đây–! Ai sẽ là người chào đón tôi quay trở lại đây?! Tôi đã bán mấy con cóc và đưa tiền về rồi này–!”
Giọng nói Aqua ngày càng gần hơn.
Tôi vội vàng bước ra khỏi phòng tắm và xông tới phòng thay đồ.
Khi tôi chạy, tiếng bước chân đập mạnh đang tới gần…
“Kazuma–!…Gì thế, vậy là anh đang tắm à?”
Aqua dường như đã nhận ra tôi ở đây.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng thay đồ sắp mở ra, tôi sử dụng tất cả lượng mana bên trong bản thân và đưa cánh tay phải lên, tập trung hơn bao giờ hết!”
“Freeze–!”
Sử dụng tất cả mana của mình, tôi đặt cược tất cả mọi thứ lên tay cầm của cánh cửa phòng thay đồ ngay lập tức bằng chiêu ‘Freeze’. Mệt mỏi và suy nhược ập đến sau khi tôi cạn kiệt tất cả mana của mình, và tôi gục người xuống sàn nhà.
“Kazuma—Tôi để phần tiền của cả hai chúng ta trên bàn trong phòng khách! Hãy chụp lấy một ít sau khi anh tắm xong nhá!”
Sau đó, Aqua rời đi mà không mở cánh cửa.
… Có thể đoán rằng. Nếu như cô ấy biết có ai đó ở bên trong, tại sao không mở ra và nghía vào cơ thể tôi, đây không phải manga.
“Anh… Anh ổn không Kazuma? Anh đã cạn mana rồi à? Em phải nói rằng mém tí thì… Nhưng nếu cứ để anh như…”
“Anh sẽ được gắn mác là Lolicon. Gần quá… À, Megumin, xin lỗi vì đã làm phiền em, nhưng có thể giúp anh lau người được không? Anh đã hoàn toàn hết mana và không thể di chuyển. Anh sẽ bị cảm lạnh nếu cứ nằm nguyên chỗ này.”
Tôi úp mặt xuống sàn nhà, nhờ cô ấy giúp đỡ mà không nhìn vào mặt Megumin, nhưng…
“…Này, tại sao anh lại bị gắn mác Lolicon nếu anh tắm với em, giải thích rõ ràng đi. Anh thật là can đảm để nói thứ như thế trong khi không thể di chuyển đấy.”
“Này, dừng lại đi con nhóc đê tiện! Tại sao em lại rút khăn của anh! Em muốn gắn mác một kẻ biến thái à?! Này…! A, Aqua–! Aqua–! Có một đứa loli đang gạ gẫm tôi này–!”
PHẦN 6
Aqua xông vào phòng sau khi thấy tiếng kêu cứu xin giúp đỡ của tôi, sau đó đặt cho tôi biệt danh LoliNEET.
Bữa ăn tối thứ hai không có Darkness, tôi thấy có chút cô đơn nhưng cũng đã trôi qua mà không sự việc bất ngờ gì xảy đến.
–Sáng hôm sau.
“… Hai người họ đã ra ngoài sớm rồi.”
Tôi thì thầm với bản thân khi tiến tới phòng khách.
Say khi thảo luận với bọn họ đêm qua, chúng tôi đã nhất trí rằng làm nhiệm vụ mà không có Darkness là quá nguy hiểm.
Vì vậy chúng tôi quyết định sẽ tự làm việc của mình vào ngày hôm nay.
— Darkness đã không quay trở lại vào tối qua.
Tôi nghe nói rằng tên lãnh chúa rất mê muội bởi cô ấy.Liệu cô ấy có bị giam giữ không đây?
Hay cô ấy đã gặp phải tai nạn nào đó…?
Nếu cô ấy không quay trở lại tối nay, tôi sẽ cần phải hành động.
Quá phiền hà khi phải tự làm bữa sáng cho bản thân, tôi quyết định ra ngoài ăn. Khi tôi đang lang thang quanh thị trấn, tôi thấy một cô gái Hồng ma tộc quen thuộc.
Cô gái đó đi dạo dọc quanh thị trấn trong khi nhìn chằm chằm vào các quầy bán thức ăn. Trông như thể cô ấy rất muốn ăn chúng.
Cuối cùng, cô ấy bị giữ lại tại gian hàng Kebab, ngắm nhìn nó.
Không lâu sau, một người khách tới gian hàng, trò chuyện với chủ quán một lúc, và rời đi sau khi đã mua ba miếng kebab.
Sau khi thấy thế, cô gái hạ quyết tâm, và mua ba miếng Kebab giống như khách hàng trước đó.
… Có vẻ như đây là lần đầu tiên cô ấy mua hàng ở đây, và không chắc chắn về việc làm cách nào để đặt hàng.
Tôi hơi do dự về việc có nên tiếp tới gần cô ấy không, nhưng khi nhìn thấy cô ấy đã ăn miếng kebab hạnh phúc như thế nào, tôi quyết định để cho cô yên.
“—Những con quái vật kì lạ đang xuất hiện ở gần thị trấn, chúng không quá khỏe, nhưng…”
“Đúng rồi, tôi cũng nghe thấy về điều đó.Thứ đấy có một hình thù kỳ quái, và sẽ bám váo bất cứ vật chuyển động nào và phát nổ, đúng không?”
Tôi dùng bữa sáng tại một cửa hàng nào đó, và nghe thấy hai nhà thám hiểm đang tám về chủ đề này trong khi dạo quanh thị trấn.
…Quái vật kỳ lạ?
Đối với tôi, con quái vật nào trong thế giới này cũng đều kỳ lạ cả.
Dù sao thì tôi cũng sẽ cảnh giác về nó.
Khi tôi đang suy nghĩ về thứ ấy trong khi tản bộ, cô gái tôi đã thấy trước đó xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa, lần này là đi loanh quanh mấy gian hàng game bắn súng.
Những game bắn súng ở đây khác với Nhật Bản. Chúng sử dụng cung tên thật, và mũi tên có vòng gắn phía sau. Hầu hết những người chơi là các cặp đôi, với những chàng trai bắn tên, và tặng giải thưởng cho các quý cô.
Tôi hiểu rồi, những cặp đôi thường hay thăm quan con đường này, chúng là một thứ gì đó giống như là vùng đất thánh của những buổi hẹn hò.
Có thể quan sát thấy giải thưởng trưng ra trước cửa hàng.
Cô gái đó hình như quá nhút nhát để có thể tự mình chơi game bắn súng. Cô ấy đợi cho tất cả các cặp đôi hoàn toàn rời đi trước khi bắt đầu thách thức tựa game.
Có lẽ cô ấy không thành thạo lắm với cây cung và mũi tên, nhưng cô ấy không thể bắn trúng chạm tới những giải thưởng mình mong muốn dù đã cố gắng biết bao nhiêu lần rồi.
Sau khi cô ấy thách đấu rất nhiều lần, một cặp đôi khác tiến tới để chơi game đó.Cô ấy trả cây cung cho chủ quầy hàng và sắp rời đi trong xấu hổ.
…Hmm…
Nói đúng ra, mối quan hệ của cô ấy với chúng tôi hẳn khá là xấu từ khi đối thủ của cô ấy ở bên nhóm tôi, nhưng…
Tôi bước về phía cô gái đó và nói một cách tình cờ.
“…À! Erm, xin chào…!”
–Tôi thậm chí không nhìn vào Yunyun người đã chào hỏi tôi, trực tiếp đưa tiền cho chủ gian hàng game bắn súng.
“Snipe!”
Sự dụng kỹ năng bắn tỉa của mình, tôi xử lý giải thưởng của Yunyun chỉ trong một phát bắn.
Giải thưởng bị bắn trung là một con búp bê Samurai nhìn giống như là Tướng Quân Mùa Đông.
“Đây, cô muốn thứ này phải không?”
Tôi hơi có chút tự mãn nắm lấy giải thưởng và trao nó cho Yunyun.
Nếu tôi đặt mình vào trường hợp của Yunyun, tôi sẽ không hề bất ngờ việc bản thân có tự đổ vì điều đó.
Má Yunyun trở nên đỏ ửng và do dự một lúc, không chắc chắn cô ấy có nên nhấp nhận hay không.
Một lúc sau, cô ấy mỉm cười rực rỡ và nói:
“Cảm… Cảm ơn anh…”
“Khách hàng, anh không thể làm thế.Anh không đọc biển hiệu à. Không cung thủ và không cho phép sử dụng kỹ năng ‘snipe’.Anh có thể giữ giải thưởng, nhưng anh phải trả phí gấp ba lần.”
–Tôi trông chả còn gì ngầu lòi nữa khi phải xin lỗi chủ quầy hàng và trả phí.
“Ừm thì, tôi vẫn đang tìm kiếm những đồng đội của mình, và nhìn thấy cô.”
Tôi có chút bối rối, nên đưa cánh tay mình lên như để nói với Yunyun rằng mình chuẩn bị rời đi…
“Hmm? À… Erm…”
Yunyun trông có vẻ như muốn ngăn tôi lại, vươn cánh tay mình tới tôi…
Nhưng tới nửa chừng thì cô ấy dừng lại, giữ con búp bê trên tay và cúi chào.
“Erm, cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã tặng Tướng Quân Mùa Đông cho tôi!”
Vậy con búp bê đó thực sự là Tướng Quân Mùa Đông.
Bởi vì những thương tổn do việc bị đồ sát bởi gã đó, tôi bị thúc giục phải bắn con búp bê bằng mũi tên thật. Nhưng khi trông cô ấy thật hạnh phúc, tôi sẽ để nó đi.
— Sau khi chia tay với Yunyun, tôi bắt đầu dạo quanh thị trấn một lần nữa.
Với độ nổi bật của những thành viên trong nhóm, việc tìm thấy họ hẳn là nhanh như gió.
“Được rồi, người thách đấu kế tiếp–!Còn ai nữa không–?”
Bước theo nguồn gốc của tiếng ồn, tôi thấy một đám đông tụ tập quanh một chỗ.
Tôi bị điều này gây chú ý và tới gần, những người tôi tìm thấy ở đây toàn nhưng tên to con và khỏe mạnh, những gã đó chắc chắn đang nhấc thứ gì đó lên.
Tôi quan sát tình hình…
“Được rồi!Tới lượt tôi!”
Người bước lên là một gã với cơ bắp căng phồng, trông như một nhà thám hiểm.
Khá khó để đánh giá được công việc của anh ta là gì, nhưng từ vóc người, anh ta có lẽ là một người tiên phong.
Người đàn ông nhặt cây búa đã được chuẩn bị bởi chủ cửa hàng.
“Warrgghhhh!”
Và mãnh liệt vung xuống.
Cây búa đập lên một tảng đá nào đó.
Khi cây búa tác động vào tảng đá, chúng tạo ra rất nhiều tia lửa.
Sau khi đã bị bổ xuống bằng cây búa, tảng đá đó…
“Chết tiệt, vẫn chưa đủ…”
Đúng như người đàn ông đó nói, viên đá vẫn tốt như mới.
Khi người chủ quầy hàng thấy vậy, ông ta la lớn:
“Anh bạn cũng đã không thành công rồi! Giải thưởng bây giờ là 125,000 Eris! Mức phí tham gia là 10,000 Eris! Đối với mỗi người thách đấu thua cuộc, giải thưởng sẽ tăng lên 5,000 Eris! Liệu có bất cứ ai tự tin vào sức mạnh của cánh tay mình nữa không! Magic cũng được chấp nhận! Thứ này là Adamantite, nếu các bạn phá hủy được thứ này, bạn sẽ được biết đến như một nhà thám hiểm hàng đầu! Tới đây nào, có ai muốn kiểm tra sức mạnh của mình nữa không?”
Tôi hiểu rồi—Việc kinh doanh luôn đi kèm trong tất cả mọi hình thức.
Nếu như tôi bắt đầu dự liệu về việc kinh doanh của bản thân, thì đây chính là nơi tốt để học hỏi.
Nhưng với kỹ năng và sức mạnh của mình, thì thách thức thứ này thật vô nghĩa đối với tôi.
… Khi tôi tình cờ nhìn về một hướng, tôi nói với bóng hình đó mà tôi đã gặp nhau ba lần vào ngày hôm nay:
“… Chúng ta lại gặp nhau rồi, Yunyun.”
Thấy Yunyun siết chặt nắm tay mình khi nhìn những người vung búa, tôi chào hỏi cô ấy theo phản xạ.
Cô ấy tuyên bố rằng mình là đối thủ của Megumin, nên tôi đã nghĩ rằng cô ấy sẽ hướng sự thù địch về phía tôi. Nhưng từ phản ứng của cô ấy, tôi không nghĩ cô ấy ghét tôi.
Yunyun nhìn thấy tôi…
“À! Cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi vừa nãy! Nhìn kìa! Tất cả mọi người bị thu hút để thách thức đập vỡ tảng đá Adamantite!”
Cô ấy nói với ánh mắt lấp lánh.
Ở trong ngôi làng Hồng ma tộc, không có những trò chơi như thế này sao?
“Yunyun có thể sử dụng được những ma thuật cấp cao phải không?Cô có muốn thử một lần không?Chủ quầy hàng nói rằng phép thuật cũng được cho phép đấy.”
Sau khi nghe vậy, Yunyun nói:
“Tôi không thể phá vỡ Adamantite với sức mạnh của mình… Thứ đó đòi hỏi một quả cầu ma thuật mạnh mẽ. Bỏ qua mức độ phá hoại của vụ nổ ma thuật sang một bên, phép cầu nổ ma thuật có vẻ ổn. Nhưng đặt cược vào phép Explosion là an toàn nhất…”
Cô ấy nói với một nụ cười gượng gạo.
Trong khi chúng tôi đang chuyện trò, nhiều người đã bước lên để thách thức và thất bại.
Giải thưởng tiền mặt đã vượt qua 200,000 Eris trước khi chúng tôi kịp nhận ra.
Đám đông đang ngày càng lớn hơn, và chủ quầy hàng hét lên để nâng sự căng thẳng lên cao độ:
“Liệu tảng Admantite quá khó cho người dân trong thị trấn này?Tôi tới đây bởi vì nghe tin rằng thị trấn này đã đánh hạ được Cỗ Pháo Đài Hủy Diệt Di Động? Vậy là ở đây không có ai có thể phá vỡ tảng đá này à! Hey hey hey! Chẳng có người nào dám thách thức nữa ư?”
Khi người chủ quầy hàng đưa ra lời xỉa xói, những nhà thám hiểm đùn đẩy nhau, ra hiệu cho nhau để đưa ra lời thách thức.
Ai cũng hiểu được chiến lược của chủ gian hàng là gì, nhưng vẫn có cảm giác bực tức nếu không người nào có thể phá vỡ được tảng đá.
–Khi những nhà thám hiểm đang nhìn nhau chằm chằm.
Một cô gái trẻ bước ra khỏi đám đông.
Cô ấy không diện chiếc áo choàng thường mặc, mà là một bộ váy đen dùng để đi lại trong thị trấn.Người đồng hành cùng nhóm tôi tiến tới phía trước và thở hổn hển.
Cô ấy có khuôn mặt kiêu ngạo và đầy quyết tâm cứ như một lần nữa phải đối mặt với Pháo đài.
“—Tới lượt của nhân vật chính rồi.”
Lúc Megumin nói thế, tất cả những nhà thám hiểm trong đó có tôi ào vào để ngăn cản cô ta.
PHẦN 7
“Này, tôi chỉ là một cô gái ngây thơ, đối xử với tôi như vậy là quá quắt lắm đấy.”
Tôi khóa tay và cổ của Megumin từ phía sau, sẵn sàng để che miệng lại nếu cô ta bắt đầu niệm phép.
Ở hai bên cũng được những nhà du hành giả lực lưỡng nắm chặt lấy tay cô ta.
“Này ông già, dừng ngay việc kinh doanh này đi trước khi cô gái này để ý đến ông! Cô ấy là con cuồng Explosion khét tiếng trong thị trấn này đấy. Việc kinh doanh của ông quá kích thích cô ấy rồi!”
Nghe tôi nói vậy, gương mặt chủ quầy hàng tái nhợt đi và bắt đầu đóng gói đồ đạc trong sự hoảng loạn.
Megumin bắt đầu ráng sức khi cô thấy cảnh tượng đó.
“Ahhhh! Tôi có thể phá vỡ nó! Tôi chắc chắn có thể phá vỡ tảng đá đó với phép Explosion của mình!”
“Chạy đi!Nhanh lên ông già!”
“Yick—!”
Sau khi đóng gói xong xuôi, chủ quầy hàng bắt đầu chạy nước rút với tốc độ tối đa.
Megumin nhìn ông ta bỏ đi với một khuôn mặt tiếc nuối.
Sau khi xác nhận rằng người đàn ông đã trốn thoát thành công, chúng tôi thả những cánh tay đang giữ Megumin và để cô ấy lấy lại được sự tự do.
Khi đám đông giải tán hết, tôi nói vào mặt Megumin:
“…Thiệt tình, với mấy người cứ thích gây rắc rối khi tôi không để ý, Aqua đã quá đủ rồi. Dù sao thì, không phải em đi cùng với Aqua sao?”
“Không, cô ấy muốn tới một nơi khác nên bọn em chia nhau ra. Khoản thanh toán từ việc đánh bại Pháo đài là một cú thúc đẩy lớn cho tình hình kinh tế của chúng ta đấy, dần dần thu hút được đủ loại người tới đây. Có ai đó đang biểu diễn trên đường phố để kiếm thêm tiền, nhưng anh ta đã khóc ra nước mắt khi Aqua biểu diễn miễn phí và còn tuyệt vời hơn trò của anh ta ở bên cạnh.”
Thật, thật đáng thương…
Tôi nghĩ ra một số thứ phải làm với con nhỏ đó, nhưng sẽ bị quấy rầy nếu vướng vào cuộc tranh cãi của bọn họ.
Anh ta có thể khá là đáng thương, nhưng tôi quyết định để mặc cho Aqua tự biểu diễn…
Megumin kéo mạnh tay áo của tôi.
“Khi tình cờ gặp nhau thì phải đi cùng nhau đó. Có ai đó quanh đây cũng làm thứ gì đó tương tự như gã đã chạy đi này. Em muốn lai vãng xung quanh và dọa hắn ta.”
“Anh nghĩ rằng em là một cô gái đã vượt xa khỏi ý thức bình thường từ cái tính cách quái gở yêu Explosion của mình.”
Khi Megumin và tôi đang tán nhảm trong khi chuẩn bị để rời đi, chúng tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi từ phía sau:
“Ah …”
Tôi quay lại và thấy Yunyun nhìn bọn tôi với vẻ cô đơn.
“…Muốn đi cùng với chúng tôi à?”
Yunyun làm một biểu hiện vô cùng hạnh phúc khi tôi nói vậy, nhưng cô ấy quay trở lại khi thấy Megumin và lắc đầu.
“Tôi, tôi tới thị trấn này để đánh bại Megumin! Tôi không ở đây để xây dựng tình bạn với cô ấy! Tôi rất biết ơn anh về trò chơi bắn súng hồi nãy, cảm ơn rất nhiều! Nhưng… Tôi không thể đi chung với hai người!”
Yunyun ôm con búp bê tôi ghét trước ngực và bước một bước lớn ra xa bọn tôi.
“Khi mà cô ấy đã không muốn rồi, thì chúng ta đi thôi Kazuma.”
“Ồ, được thôi…”
Khi chúng tôi rời đi, Yunyun trông như thể bị chúng tôi từ chối, quay lưng ra đằng sau bọn tôi.
“…Thở dài…”
Cuối cùng, Yunyun bật ra một tiếng thở dài chán nản, trùng vai xuống và bỏ đi với những bước chân nặng nề.
Sau đó cô ấy luyến tiếc nhìn lại.
…Và dán mắt vào hai người bọn tôi đang tản bước phía sau sau khi mua thứ gì đó giống như những chiếc bánh crepe từ những gian hàng ở gần.
“…Erm, tại sao hai người lại đi theo tôi?”
“Tôi nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy khuôn mặt cô đơn và hờn giỗi của cô nếu như theo sau Yunyun luôn ở một mình.”
Khi nghe thấy vậy, Yunyun lao vào Megumin.
PHẦN 8
“Trong số những thành viên Hồng ma tộc, Yunyun nổi tiếng bởi sự xấu hổ từ cái tên lập dị của cô ấy. Ở trường, cô ấy dành phần lớn thời gian để ăn một mình. Nếu tôi lai vãng xung quanh một Yunyun ăn một mình, cô ấy sẽ vui vẻ thách đấu tôi, lần nào cũng làm thế…”
“Đợi đã! Không, không tệ thế đâu… Hẳn là… đúng vậy… ổn thôi, đó là sự thật, tôi thách đấu cô ấy mỗi ngày, nhưng rốt cuộc tôi cũng không cô đơn đâu, tôi cũng có bạn nữa đấy.”
Ba chúng tôi trò chuyện với nhau khi bước ra khỏi thị trấn.
Sau khi chuyện trò nửa ngày, hai người đi đến quyết định sẽ có trận đấu khác.
Megumin dừng lại khi cô nghe thấy Yunyun nói vậy.
“Tôi không thể chỉ việc bỏ qua những gì cô vừa nói được… Yunyun… có bạn sao…?”
“Tại, tại sao cô lại phản ứng như vậy! Tôi cũng có bạn bè nữa đấy! Megumin hẳn là cũng biết mà. Như blah và blah, họ nói chúng ta là bạn bè, tôi thậm chí còn mời họ tới bữa trưa trước khi…”
Này, dừng lại đi, tôi không thể chịu đựng việc phải nghe thêm nữa đâu.
…Tình hình dường như là thế này. Gia tộc Hồng ma đầy những kẻ lập dị, và đứa trẻ này là người duy nhất hành xử bình thường, nên cô bị cho ra rìa bởi tất cả mọi người.
Tội cho cô ấy thật.
“Vậy thì, chúng ta sẽ chiến đấu về thứ gì vào ngày hôm nay? Tôi chỉ có thể sử dụng phép Explosion, nên tôi không thực sự muốn đánh nhau bằng phép thuật.”
“…Đúng vậy. Cô cũng nên học thêm vài phép khác đi.Bây giờ cô nên giữ lại một ít điểm kỹ năng.”
“Tôi đã làm thế đấy. Tôi sử dụng tất cả chúng cho ‘tăng sức mạnh Explosion’ và ‘tốc độ niệm phép’…”
“Đồ ngốc! Tại sao cô lại ám ảnh bởi ma thuật Explosion đến như vậy!”
Tốt, mắng cô ấy nhiều hơn nữa đi.
“Nhưng điều đó thật phiền hà… Tại sao chúng ta không chiến đấu bằng cách…”
Khi Yunyun đan phàn nàn về điều đó, Megumin nói:
“Sao cũng được, tôi không còn là một đứa trẻ bị ảnh hưởng bởi chiến thắng hoặc thất bại nữa.”
Nghe thấy cô gái loli tình cờ nói như vậy, Yunyun nhẹ nhàng mỉm cười.
“Không còn là con nít nữa? Tôi nhớ rằng chúng ta có cạnh tranh nhau về tốc độ tăng trưởng trước đây. Khi mà cô nói rằng mình không còn là con nít nữa, thì có muốn thử lại một lần nữa không?”
Đối mặt với sự khiêu khích từ Yunyun, Megumin chỉ đơn giản nói:
“Không, ý tôi là tôi không còn là con nít theo một cách khác. Mối quan hệ của tôi và Kazuma thậm chí còn phát triển xa tới mức tắm chung cùng với nhau trước đây nữa cơ.”
“!”
“Này!Im lặng đi, đừng có rêu rao với người khác về việc đó!”
“!?!”
Sau khi nghe thấy cuộc chuyện trò của tôi và Megumin, gương mặt Yunyun trở nên đỏ ửng, miệng cô ấy mở ra đóng lại liên hồi và toàn bộ cơ thể cô trở nên căng cứng.
“…Hôm, hôm nay là thất bại của tôi—“
Sau khi nói vậy, Yunyun chạy đi trong nước mắt.
Megumin và tôi đứng tại chỗ đó một lúc lâu.
Sau đó Megumin lấy ra một thứ gì đó và bắt đầu viết.
Nhìn kỹ, nó trông giống như là một quyển sổ tay.
Cô ấy viết ngày giờ vào và khoanh một dấu tròn nhỏ bên cạnh.
“Hôm nay mình lại thắng nữa rồi.”
“Em, em… Thực sự ổn chứ…?”
—Sau khi thấy Yunyun khóc lóc chạy đi, Megumin và tôi quyết định quay về căn biệt thự.
“Ara, anh về rồi à. Nè, nhìn đi nhìn đi. Có một gã hát rong trên đường phố, anh ta nói rằng không cần đến chúng nữa và đưa cho tôi. Anh ta dường như đang lên kế hoạch để kế thừa trang trại ở quê nhà. Tôi không biết vì sao, nhưng mà may mắn thật!”
Khi chúng tôi về nhà, Aqua đang ngồi trong phòng khách, vui vẻ đùa giỡn với một số đồ biểu diễn rẻ tiền.
Sau khi làm tan nát trái tim của người hát rong, cô ta còn lấy đi công cụ biểu diện của anh ấy.
Tôi muốn nói với cô ta rằng đừng có làm gián đoạn cuộc sống của người khác nữa, nhưng…
“Darkness vẫn chưa trở về… Cô ấy lẽ ra phải quay lại đây vào tối nay đúng không…”
Nhìn Aqua khéo léo nghịch mấy món đồ, Megumin lẩm bẩm.
—Cuối cùng, hôm nay Darkness đã không trở về.