Interlude 3

May mà nước mắt tôi đã ngừng rơi.

Tôi thực sự bất ngờ khi nước mắt mình bỗng trào ra. Tôi hơi bất cẩn một chút. Thật may tôi vẫn giả vờ được như không có chuyện gì.

Thật may là tôi đã giấu ngay được những giọt nước mắt ấy đi. Thật may là cậu ấy liền đi ngay. Thật may là cậu ấy không lập tức quay đầu lại.

Vì nếu thấy tôi khóc, cậu ấy sẽ không rời khỏi đây được.

Vì vậy, tôi mới thấy may vì nước mắt mình đã ngừng rơi.

Tôi sẽ không làm một cô bé đáng thương. Bởi nếu vậy, cậu ấy sẽ lại đến cứu tôi mất. Vì cậu ấy là người hùng của tôi.

Nếu bạn tôi gặp khó khăn, phiền muộn, cậu ấy nhất định sẽ giúp. Bởi vì cậu ấy là người hùng của tôi.

Ngay từ đầu, cậu ấy đã là người hùng của tôi rồi. Tôi đã được cậu ấy giúp.

“Một ngày nào đó” của tôi đã kết thúc từ lâu. Chính vì vậy, tôi chỉ mong cậu ấy ở bên mình, chẳng cần cậu ấy phải trở thành người hùng.

Tôi biết cậu ấy không phải người hùng, thế nên tôi rất mong cậu ấy có thể làm tổn thương tôi.

Tôi không thể bảo cậu ấy đừng đi. Tôi không thể hỏi xem vì sao cậu ấy lại giúp người đó.

Tôi không muốn bảo cậu ấy đừng tốt bụng thế nữa. Tôi hiểu rõ cảm giác và suy nghĩ của cô nàng kia, thế nhưng tôi không thể từ bỏ, không thể nhượng bộ, không thể phủ nhận giống như cậu ta.

Tuy những việc ấy vô cùng giản đơn nhưng tôi lại không thể làm được.

Tôi đổ lỗi hết cho cậu ta và không làm gì cả.

Tôi lệ thuộc vào cậu ta, giống như cậu ta lệ thuộc vào cậu ấy.

Người đã gán ghép mọi thứ chính là tôi.

Chính vì vậy, đây đáng lẽ phải là chuyện tốt, thế nhưng đến tận giờ nước mắt tôi vẫn không ngừng rơi.

Ước gì lúc ấy nước mắt tôi không ngừng rơi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *