Interlude 2

Tôi thực sự thích dọn dẹp.

Mặc dù đây không phải là sở trường của tôi. Thế nhưng tôi vẫn thích.

Tôi thích dọn dẹp những thứ bị đảo lộn, những thứ vung vãi, những thứ bị bỏ quên và những thứ chẳng còn ra hình hài gì nữa. Tôi sẽ dọn từng món, từng món một.

Vì khi làm vậy, tôi cảm thấy rất vui.

Trong phòng chỉ còn mình tôi với cậu ta. Lúc thảo luận xem nên bắt đầu từ đâu, cậu ta bảo tôi rằng chúng tôi nên dọn mấy cái hộp rỗng và túi rác trước, sau đó cậu ta đi ra ngoài và tôi ngồi đợi một mình.

Tôi có ngó qua phòng cậu ta thì thấy đồ đạc trong phòng được sắp xếp rất ngăn nắp. Đến mức chẳng cần phải dọn dẹp cũng được. Tôi có cảm giác nơi này khác hẳn với phòng tôi, chẳng có thứ gì là thừa thãi cả.

Có điều, trên đầu giường ở góc phòng lại có rất nhiều thứ.

Toàn là gấu bông và đồ liên quan đến mèo các kiểu. Có lẽ đây là thứ cậu ta thích hoặc vật quan trọng với cậu ta. Tất cả lặng lẽ nằm thẳng hàng với nhau.

Tông cơ bản của chúng đều là đơn sắc. Trong căn phòng nổi bật với màu xanh da trời, xanh nước biển, trắng bạc và các màu sắc mát mẻ khác ấy, góc phòng này là nơi trông nữ tính và êm dịu nhất.

Tôi thử xoa đầu con gấu trúc nhồi bông đáng yêu đến mức khiến người ta mỉm cười kia.

Trong lúc đó, tôi phát hiện ra một cái túi đặt phía sau con gấu nhồi bông ấy, giống như nó được giấu ở đây.

Một cái túi mỏng hình chữ nhật màu đen, đem lại cảm giác hơi lệch lạc với không gian đáng yêu kia.

Tôi có cảm giác mình đã trông thấy cái túi này ở đâu đó, thế nên mới cầm lấy nó.

Khi mở hé cái túi ra và nhìn vào bên trong tôi trông thấy một tấm ảnh kỷ niệm. Ngày trước, tôi cũng từng nhận được thứ tương tự. Lúc cả nhà cùng đi chơi ở khu giải trí, chúng tôi đã chụp một tấm như vậy vào cuối buổi.

Dù biết rằng mình không nên xem, tôi vẫn mở cái túi ra.

Trên tấm ảnh là hai người quen thuộc.

Một người hơi ngạc nhiên, trông khá ngây ngô nhưng có vẻ rất vui.

Một người thu mình lại, nhắm nghiền mắt, định trốn ra đằng sau nhưng vẫn nắm chặt tay đầy mạnh mẽ.

“Biết ngay mà”. Đấy là những gì tôi nghĩ.

Tôi luôn lo lắng không biết hồi đó hai người họ đã nói chuyện rõ ràng với nhau chưa nhưng lúc này đây tôi thực sự cảm thấy vui mừng.

Tôi thấy cả hai thật đáng yêu. Cả tấm ảnh này, cả việc cậu ta giữ gìn nó và giấu nó đi cũng thật đáng yêu.

Chính vì vậy, tôi mới nhẹ nhàng cất nó lại chỗ cũ. Coi như chưa từng thấy nó.

Quên nó đi.

Dẫu không thể coi như mình chưa từng thấy tấm ảnh ấy, tôi sẽ có thể quên được chuyện này.

Ắt hẳn cậu ta cũng định làm vậy.

Cậu ta chỉ cẩn thận, cẩn thận cất nó vào tận cùng kho báu vật của mình, không trang hoàng gì hết.

Cậu ta không nói gì về điều này, cũng không hề nghĩ đến chuyện sẽ hành động gì.

Có lẽ tôi nên hỏi trực tiếp cậu ta. Có lẽ tôi nên trêu cậu ta vì nó. Có lẽ tôi nên cười và bảo rằng tôi sẽ ủng hộ cậu ta, bảo cậu ta cố lên.

Tuy nhiên, nếu làm vậy có lẽ mọi thứ sẽ kết thúc. Nếu tôi nhắc đến, nếu tôi chất vấn thì cậu ta nhất định sẽ chối đây đẩy, khăng khăng bảo không có chuyện đó đâu và rồi cắt đứt câu chuyện.

Cậu ta sẽ không thừa nhận, bỏ sót, bỏ qua, cho qua. Cậu ta sẽ coi như không có chuyện gì, quên đi, đánh mất.

Chính vì vậy, tôi nhất định sẽ không hỏi.

Thật không công bằng khi hỏi về cảm xúc của cậu ta. Thật không công bằng khi nói ra cảm xúc của tôi.

Nhưng rồi, tôi lại sợ rằng mình sẽ biết được cảm xúc của anh chàng kia. Đổ lỗi cho anh chàng kia mới là việc không công bằng nhất. Thật ra, tôi đã để ý thấy từ lâu rồi.

Có một nơi tôi không thể đặt chân vào. Tôi đã đứng trước ngưỡng cửa ấy một vài lần, thế nhưng tôi lại có cảm giác rằng mình không được phép cản trở nên chỉ ngó qua khe cửa và lắng tai nghe.

Thật ra, tôi đã để ý thấy từ lâu rồi. Tôi muốn đến nơi ấy.

Chỉ vậy thôi.

Chính vì vậy, sự thật là…

Tôi chẳng muốn những điều chân thực chút nào.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *