Interlude 1

Một sự im lặng kéo dài.

Cảm xúc không theo kịp những lời nói dồn dập, có khi lý lẽ còn chẳng xuất hiện.

Nói mà không có nghĩa thì cũng chẳng khác với không nói gì là mấy. Chính vì vậy, gọi khoảng thời gian ấy là “im lặng” cũng chẳng có gì sai cả.

Ánh tà dương lọt qua những đám mây vừa mới nhuộm đỏ trời và biển, ấy vậy mà giờ đây khung cảnh trời biển đã chuyển sang màu xanh đậm.

Từng hạt, từng hạt tuyết rơi xuống bị hút vào những cái bóng kéo dài trên mặt đất rồi biến mất.

Và rồi đèn đường bật sáng, khiến cho những cái bóng ấy lại vươn dài ra thêm, sau đó dần dần mờ đi, không còn rõ hình dáng ban đầu ra sao nữa.

“Chuyện này có lẽ sẽ mất nhiều thời gian đấy.”

Ai đó đã nói vậy. Cũng có thể là tôi không biết chừng.

Câu nói ấy chỉ có vậy, thế nhưng ý nghĩa của phần tiếp theo vẫn được truyền tải mà không cần phải nói ra miệng. Chẳng có ai phản đối, mọi thứ được hạ màn bằng vài nụ cười và mấy cái gật đầu.

Thực ra, tôi rất muốn nghiến răng và tự hỏi mình rằng “đến lúc này rồi mà còn muốn trốn chạy sao?”

Vì bản thân tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn bất kỳ ai khác.

Dù có thêm đôi chút thời gian cũng chẳng tăng thêm được ít hi vọng nào.

Có điều, tôi biết rằng câu trả lời chính xác sẽ báo hiệu cho một kết thúc mong manh.

Chính vì thế, tôi nên nói ra câu trả lời đó.

Không nói sẽ không hiểu được. Mà có nói cũng sẽ chẳng hiểu được.

Chính vì thế, tôi nên nói ra câu trả lời đó.

Dù biết rằng mình chắc chắn sẽ hối hận với lựa chọn này.

Sự thực là…

Tôi chẳng hề muốn những điều chân thực mà chỉ đem lại nỗi buồn lạnh lẽo và tàn khốc.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *