Lời bạt

Chào các bạn, tôi là Wataru Watari. Mùa Xuân đã đến rồi! Mùa Xuân là mùa của những cuộc gặp gỡ và cũng là mùa của những cuộc chia tay… Chắc bạn đang có cảm giác “thế rốt cuộc nó là cái gì”, nhưng với tôi nó không quan trọng. Hiện nay tôi chỉ rất mong muốn có thể nhanh chóng tạm biệt công việc và bắt đầu nghỉ ngơi một chút, nhưng… Ủa, hả?

Không, không, nhưng thực sự là trên thế giới này có rất nhiều những từ ngữ khiến cho chúng ta có cảm giác “thế rốt cuộc nó là cái gì”, đúng không?

Ví dụ như “hạn chót” chẳng hạn! Mỗi khi nghe đến cụm từ “hạn chót”, người ta thường sẽ nghĩ rằng “mình nhất định phải làm cho kịp (đầy tinh thần trách nhiệm)”, thế nhưng cũng có một bộ phận sẽ nói những câu kiểu như “ha ha ha, đấy chỉ là một lịch trình giả dối để làm cho mình sốt ruột và thúc đẩy mình làm việc thôi! Vẫn còn hai tuần nữa cơ mà!”.

Bên cạnh đó còn có khá nhiều câu trả lời khác nhau khi người ta nghe thấy từ “hạn chót” này. Có những người sẽ trả lời rằng “ch-chỉ còn một chút nữa thôi (một lời nói dối khủng khiếp)”, lại có người sẽ đáp lại rằng “tôi tuyệt đối sẽ không thể nào hoàn thành được đâu (liếc mắt khinh bỉ)”. Và đương nhiên cũng sẽ có người nói rằng “để cho tôi nghỉ ngơi đi mà… (giọng ướt đầm nước mắt)”, vân vân và vân vân.

Ý nghĩa của từ này có lẽ phụ thuộc rất nhiều vào những yếu tố như hoàn cảnh giao tiếp hay giá trị quan và kiến thức kinh nghiệm của người tham gia vào cuộc đối thoại. Điều này đúng với một từ mang ý nghĩa cụ thể và càng đúng hơn nữa với những từ ngữ chỉ đến các khái niệm trừu tượng. Ví dụ như “trưởng thành” hay “thay đổi” hay “điều chân thực” có lẽ nếu như chúng ta thử nói chuyện nhiều một chút thì tôi nghĩ bạn sẽ nhận ra rằng mọi người đều sử dụng những từ ấy với ý nghĩa khác nhau.

Nếu như vậy, thì những gì có thể truyền tải được bằng từ ngữ hóa ra lại ít ỏi đến mức đáng ngạc nhiên. Vậy nên có lẽ nhiều khi chúng ta không thể nào truyền đạt được chính xác điều mà mình mong muốn. Thế nên tôi nghĩ rằng kết quả cuối cùng là chỉ có bên truyền đạt điều gì đó cảm thấy hết sức hài lòng với chính mình mà thôi. Tiểu thuyết chắc hẳn là ví dụ điển hình nhất cho hiện tượng này, nhưng dù có nghĩ như vậy thì ngày hôm nay tôi vẫn đang viết tiểu thuyết.

Hi vọng rằng chí it trong lúc này thì thứ cậu ta cảm thấy tự hào cũng là một điều hạnh phúc.

Và đây là tập thứ Chín của bộ truyện Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm.

Sau đây là lời cám ơn.

Thần Ponkan8. Tôi đã rất mong đợi được xem bản thiết kế nháp của bìa từng tập truyện, thế nhưng tôi nghĩ bản khiến mình kích động nhất cho đến nay chính là hình của cô Hiratsuka trên bìa tập này (chỉ sau hình Komachi). Tuyệt vời! Xin cảm ơn người rất nhiều.

Anh biên tập viên Hoshino. Anh biết đẩy, lần sau lịch trình của chúng ta sẽ thoải mái hơn, ha ha ha! Tôi cũng không rõ mình đã nói câu này rốt cuộc là bao lâu rồi… Như mọi khi, tôi thực sự xin lỗi anh. Cảm ơn anh rất nhiều. Anh biết đấy, lần sau lịch trình của chúng ta sẽ thoải mái hơn, ha ha ha!

Ngoài ra, trong quá trình viết cuốn sách này, tôi đã có vinh dự được tham khảo truyện ngắn Món quà của nhà thông thái (Tác giả: O. Henry, dịch giả: Hiroshi Yuuki)

Cuối cùng là các bạn độc giả. Nhờ vào các bạn, mà câu chuyện này mới có thể đi được đến đây và sắp sửa bước vào hồi kết. Tôi sẽ cố gắng tiếp tục thêm chút nữa. Tôi rất mong mọi người sẽ cùng đồng hành với tác phẩm cho đến những giây phút cuối cùng. Ngoài ra, cũng nhờ vào sự ủng hộ của các bạn mà việc sản xuất mùa thứ hai của anime đã được quyết định. Thực sự cảm ơn các bạn rất nhiều.

Rồi, tôi đã viết hết phần giấy trống, thế nên bây giờ tôi xin phép được dừng bút ở đây.

Một ngày tháng Ba, khi đang run rẩy giữa những cơn bão mùa Xuân và dựng một tòa tháp từ những lon cà phê MAX đã rỗng.

Wataru Watari

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *