Ghi chép thứ nhất: Có lẽ, đó chẳng phải lời bộc bạch của ai cả

Tôi đã sống một cuộc đời đầy hổ thẹn.

Mắt tôi bỗng tập trung vào dòng chữ ấy.

Thời điểm cuối năm đã gần kề và tôi đang tổng vệ sinh lại nhà cửa. Trong khi sắp xếp lại bộ sưu tập sách của mình, tự nhiên tôi lại cầm cuốn sách ấy lên.

Có lẽ lý do tôi chọn đích danh nó giữa rất nhiều cuốn sách khác là vì tôi cảm thấy rằng dòng tiêu đề gồm bốn chữ ấy có liên hệ với tôi một cách lạ lùng.

Thất lạc cõi người.

Hình như tôi đã đọc cuốn sách này lúc vừa mới lên cấp Hai.

Khi đọc đến giữa ghi chép thứ hai, tôi đã đóng mạnh cuốn sách lại và không thể nào đọc tiếp được nữa. Với tôi hồi đó thì cuốn sách này khá khó hiểu, một phần cũng do nó hơi nhàm chán với một thằng

học sinh cấp Hai. Có rất nhiêu thứ khác để giải tri, thành ra tôi cũng chẳng ránh rỗi đến múc phải cố sức đọc cuốn sách khó hiểu như vậy.

Vì thế, tôi đã đóng cuốn sách lại.

Tôi có cảm giác rằng bản thân và bản tính mà mình vẫn luôn bí mật che giấu đã bị vạch trần trong cuốn sách ấy.

Có lẽ thậm chí đến cả lý do hồi cấp Hai tôi dám đọc cuốn sách này cũng được ghi ở trong đó luôn.

Giờ đây thấy lại được cuốn sách mà mình ngỡ đã vứt bỏ từ rất lâu, tôi bất giác giật mình mà cầm nó lên. Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại thì tôi không thể vứt cuốn sách này đi được. Người ta nói giá sách thể hiện tính cách của con người.

Như vậy đây hẳn là bản tính của tôi. Chính vì thế, tôi không thể bỏ cuốn sách này đi được mà chỉ có thể giấu nó đi và giả vờ không thấy nữa.

Ấy vậy mà tôi lại cầm nó lên một lần nữa. Có lẽ đây là ý trời, cũng có thể là định mệnh.

Tôi không tin vào những thứ ấy cho lắm, thể nhưng tôi cũng chẳng thích việc cố gắng tỏ ra phủ nhận để rồi ngược lại thành ra như thừa nhận chúng.

Sau khi phủi lớp bụi bám trên giá sách đi, tôi thả người xuống chiếc ghế sô-pha.

Cái phần dang dở mà khi trước tôi đã không thể đọc tiếp được.

Có lẽ giờ đây tôi phải xem nốt phần tiếp theo của cuốn sách thôi.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *