Chương mở đầu: Dù sao thì trong phòng, những chuyện vụn vặt thường ngày vẫn không ngừng tiếp diễn

Gió đập ầm ầm vào cửa sổ. Trường chúng tôi ở gần biển, xung quanh lại chẳng có tòa nhà cao ốc nào che chắn, thế nên gió mới thổi ào ào mạnh mẽ không gì ngăn cản được.

Bị thu hút bởi âm thanh ấy, tôi bất giác nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Cây cối rung chuyển, cành lá rơi rung lả tả, những đợt gió khô hanh cuốn bụi bay lên mù mịt. Một vài người đang đi trên con đường thưa thớt vắng vẻ cũng dựng cổ áo khoác lên, co người lại và vội vã bước đi.

Ở ngôi trường này cũng vậy, mùa Đông đang đến rất gần. Mặc dù năm ngoái cũng từng có mùa Đông giống như thế nhưng tôi không biết rằng liệu lúc đó có gió thổi cắt da cắt thịt đến thế này không.

Lẫn trong âm thanh của gió là vài tiếng nói.

“Nhưng mà trời đang siêu hanh khô có phái không? Chính vì thế nên Yumiko mới đem đến một cái máy tạo độ âm cực kỳ nhỏ, trong giờ học cũng kêu ro ro ro ro, Và gần đây họ dùng cái gì mà USJ… USA? Nói chung là có thể dùng cái đó để sạc điện. Đúng rồi, chính là cái đó đấy!!”

Yuigahama vừa liến thoắng nói vừa khoa tay múa chân, dáng vẻ rất kích động. Nghe thấy vậy, Yukinoshita vừa nhìn cậu ta vừa mỉm cười, gật đầu phụ họa một câu.

“Vậy à, tiện lợi thật đấy.”

Bình thường Yukinoshita là kiểu người ít nói kiệm lời, thế nên một câu trả lời như thế này cũng không có gì là đặc biệt lạ lùng cả. Thế nhưng, tôi lại chẳng thể nào nhìn thắng vào nụ cười ấy.

Tôi lặng lẽ nhìn xuống sàn nhà. Ngay trong tầm mắt, ngón chân của Yuigahama bất ngờ chuyển hướng quay về phía tôi.

“À đúng rồi! Thế nên tớ cũng muốn đặt một cái máy tạo độ ẩm trong căn phòng này, được không Hikki…? Hikki?”

Không chừng toàn bộ cả người cậu ta đều đang quay về phía tôi. Yuigahama lên tiếng hỏi lại thêm lần nữa, chắc là để thúc giục tôi trả lời. Tôi đang trầm ngâm suy nghĩ, thế nên phản ứng có chậm chạp một chút. Để lấp đầy khoảng trống ấy, tôi cố tình thở dài một hơi với vẻ chán nản rồi mới đáp lại. “Tôi vẫn đang nghe. Chắc đấy là USB rồi. Làm sao lại phải lấy điện từ tận một nơi như nước Mỹ cơ chứ?”

“À, đúng rồi đó!”.

Yuigahama đập bốp hai tay lại với nhau, trả lời mà không chờ đợi xem tôi và Yukinoshita có phản ứng như thế nào, cậu ta lập tức tiếp tục.

“Bây giờ không phái điện thoại di động cũng có thể sạc điện được bằng cách kết nối với cái USB đó hay sao? Siêu cấp tiện lợi. Gần đây pin điện thoại của tớ cũng nhanh dùng hết lắm…”

Yuigahama tiếp tục nói không ngừng. Lần này, chủ đề cuộc đối thoại bằng cách nào đó đã chuyển sang chuyện đổi kiểu di động mới.

Nhờ có vậy mà cuộc trò chuyện tiếp tục không ngừng lại chút nào. Thế nhưng, chỉ có những từ ngữ là không bị đứt quãng mà thôi, còn chủ đề trò chuyên – nền tảng của cuộc đối thoại – thì hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau hết.

Đột nhiên tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Những cái cây bám đây tuyết rung rinh trong gió buốt lạnh trông như thể những tảng băng trôi tới từ phía xa, chỉ cần nếu lỡ chân bước hụt một bước thì sẽ lập tức rơi vào một chiếc hố sâu hoăm hoắm vậy.

Trong phòng câu lạc bộ không có lịch, thế nhưng chẳng cần phải kiểm tra tôi cũng biết được hôm nay là ngày bao nhiêu. Hành động xem ngày cũng hơi giống như việc đếm từng ngày từng ngày còn lại trong cuộc đời mình.

Bây giờ đã gần nửa tháng Mười hai. Chỉ khoảng hai tuần nữa là đến cuối năm rồi. Năm nay đã sắp sửa kết thúc.

Mọi thứ sắp đến lúc chấm dứt và những ngày đã qua không thể nào quay trở lại.

Tôi ngắm nhìn bóng tà dương đang lặn xuống. Ngày hôm nay đã gần hết và tôi chợt nhận ra rằng năm nay cũng đã gần hết.

Lúc này, mặt trời đang ngả bóng. Mặt trời lặn, cũng giống như thời gian trôi, một đi không trở lại. Nếu như hỏi rằng mặt trời ngày hôm nay và mặt trời ngày hôm qua có gì khác biệt, thì đáp án chắc là vẫn vậy cả thôi. Chỉ có cảm nhận của người ngắm nhìn là thay đổi.

Tôi, à không, là chúng tôi. Trên thực tế, chúng tôi đã nhận ra được cái kết đang hiện diện rõ ràng ở đó, vì vậy, dù là chỉ trông thấy cảnh tà dương hết sức bình thường, trong lòng cũng mang theo một nỗi cảm thương man mác.

Thế nhưng, giữa dòng chảy không ngừng của thời gian, chi có phòng câu lạc bộ này là đóng băng mãi mãi.

Bắt đầu từ vụ bầu cử hội học sinh đến nay, chúng tôi vẫn tiếp tục dành thời gian ở trong phòng câu lạc bộ, cứ như vậy, không có bất cứ điều gì thay đổi cả. Chủng tôi vẫn tiếp tục với những cuộc đối thoại hoàn toàn lạc lõng chẳng liên quan, thậm chí có thể gọi là trống rỗng, lúc nào cũng thận trọng giống như đang bước trên băng mỏng.

“Tớ đang nghĩ là trời lạnh thật đấy, nhưng thế cũng có nghĩa là sắp đến Giáng sinh rồi đúng không…”

Yuigahama một lần nữa lại đổi sang chủ đề hoàn toàn khác.

Cả tôi và Yukinoshita đều chi tham gia vào cuộc đối thoại bằng những câu trả lời vô thưởng vô phạt, như hôm nay có lạnh hay không lạnh, liệu ngày mai có còn lạnh hơn thế này nữa không. Tuy nhiên, chắc hẳn do cảm thấy được rằng cuộc nói chuyện này sẽ không đi tới đầu cả nên Yuigahama bất ngờ tung ra một đề nghị mới, dáng vẻ bừng bừng khí thế.

“À! Tại sao chúng ta không nhờ cô Hiratsuka để cho chúng ta thêm một chiếc máy sưởi hay gì đó vào đây nhỉ?”

“Tôi nghĩ chuyện đó chắc là hơi khó khăn đấy.” Trước khí thế ngất trời của Yuigahama, Yukinoshita không hề nao núng, mà chỉ lặng lẽ cười khổ.

“Nếu là cô Hiratsuka thì chắc cô sẽ ưu tiên phần thuờng cho chính mình trước.”

Nói vậy chủ tôi lại có cảm giác rằng cô nên ưu tiên biến bản thân thành phần thưởng rồi tự đem bán thân mình đi tặng cho ai đó đi thì tốt hơn. Dù là ai cũng được cả, nói thật đấy.

Khi cả hai người chúng tôi đều trả lời với vẻ rầu rĩ như vậy, sự phấn khởi của Yuigahama cũng giảm xuống ít nhiều.

“Vậy sao… Nói cũng đúng nhi?”

Yuigahama buông thông vai xuống đây vẻ thất vọng. Đến lúc này, tôi chợt có cảm giác giống như đã đến hồi kết của một loạt đoạn văn.

Cả tôi và Yukinoshita vốn dĩ đều không phải là kiểu người hay chuyện, càng không biết cách tìm ra chủ đề nào nói chuyện thoải mái. Chính vì vậy, gần đây người nắm quyền chủ đạo trong các cuộc đời thoại chủ yếu là Yuigahama.

Hầu hết đó đều là những chủ đề vu vơ, cũng chẳng có mục đích gì hết cả. Đúng là một cách giết thời gian vô cùng phức tạp.

Tôi nghĩ, Yuigahama càng ngày càng trở nên giỏi tìm chủ đề tiếp tục cuộc nói chuyện, giỏi hơn cả hồi trước.

Không, thực ra vẫn có chút khác biệt.

Có lẽ ngay từ trước khi tham gia vào câu lạc bộ Tình nguyện, Yuigahama đã rất thành thạo kỹ năng này rồi. Cảm nhận được bầu không khí, đoán biết được tâm trạng của người khác, lên tiếng khi đối phương im lặng, lấp liếm dàn xếp để mọi chuyện vẫn trông có vẻ ổn thỏa trên bề mặt và tiếp tục cư xử như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả – đó có lẽ chính là kỹ năng tuyệt vời mà bản thân cậu ta đã trau dồi hoàn thiện tới tận mức này.

Làm như vậy chắc cũng giống như việc tôi mở cuốn sách ra mà chẳng đọc một chữ nào nhỉ? Thời gian trôi, mắt lướt qua hết dòng này đến dòng khác, tôi tham gia vào cuộc đối thoại nhưng chỉ nghe mà không thấy..

Tôi chợt nhìn đồng hồ.

Nếu theo đúng lịch trình mấy ngày vừa qua thì giờ sắp đến lúc mà Yukinoshita giục chúng tôi đi về rồi. Chắc tất cả mọi người đều biết điều này.

Yuigahama nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ.

“Trời sắp tối rồi nhỉ?”

“Ừ nhỉ, vậy hôm nay chúng ta đến đây thôi chứ?” Câu nói của Yuigahama giống như một dấu hiệu thông báo và Yukinoshita liền gấp cuốn sách lại, bỏ vào trong cặp. Chúng tôi cũng đồng loạt sắp xếp đồ đạc chuẩn bị ra về.

Sau khi tắt điện và nhanh chóng bước ra khỏi phòng câu lạc bộ, tôi chỉ thấy bóng tối lan rộng ngút tầm mắt đến tận đầu bên kia. Chúng tôi yên lặng bước đi trong hành lang lạnh lẽo và im ắng, rồi bước ra ngoài sân trường.

Mặt trời đã lặn xuống, những vạt nắng lọt qua khu nhà lớp học sáng lên yếu ớt. Ánh tà dương còn không chiếu được tới bóng râm đổ xuống của tòa nhà. Bóng tối lan rộng ra tới tận chỗ mà chúng tôi đang đứng.

Đằng sau lưng là ánh đèn đường. Yuigahama chợt giơ tay lên.

“Ồ, xe bus của tớ kia rồi!”, cậu ta vừa giơ cao tay vừa lớn tiếng tuyên bố.

“Ờ”

Tôi đáp lại Yuigahama rồi bước về phía bãi đỗ xe đạp còn Yukinoshita đứng lại một mình, tiễn chúng tôi và lên tiếng chào tạm biệt:

“Ừ, tạm biệt nhé.”

Trời khá tối, nên tôi không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt cậu ta. Thế nhưng, bừng nở trên khuôn mặt ấy có lẽ là một nụ cười. Yukinoshita nhẹ nhàng chỉnh chiếc cặp trên vai và sửa lại cho thắng chiếc khăn trên cổ với cử chỉ điềm tĩnh, khiến cho tôi có cảm giác cậu ta không hề khác gì so với Yukinoshita của trước đây.

“Vậy chào nhé.”

Tôi đáp lại bằng một lời chào ngắn gọn rồi vội vã đi về bãi đỗ xe như thể để không nhìn thấy Yukinoshita nữa.

Thế nhưng dù tôi có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, vẻ mặt ấy của cậu ta vẫn lướt qua trong tâm trí tôi và không chịu biến mất.

Nụ cười ấy chưa bao giờ thay đổi kể từ ngày đó. Tôi bắt đầu dồn sức đạp xe, như thể cố gạt hình ảnh đó ra khỏi đầu.

Làm quen dần dần, tỏ ra thân thiện rồi chỉ còn là cái bóng của chính mình trước đây.

Và sớm hay muộn, một trạng thái như vậy cũng được đóng gói dưới cái tên “cuộc sống thường ngày” rồi chìm vào trong cõi sâu thẳm của ký ức, sau đó chắc chắn sẽ được hợp thức hóa thành một thứ được gọi là “kỷ niệm”.

Người ta nói rằng thời gian sẽ chữa lành tất cả.

Thế nhưng không phải như vậy. Thời gian cũng có thể là chất độc mãn tính, dần dần ăn mòn, ngay cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ và đến cuối cùng, tất cả chỉ còn kết thúc và từ bỏ.

Khi chiếc xe đạp của tôi lao băng băng qua con phố, ánh đèn trang trí rực rỡ từ các căn nhà hút lấy ánh mắt tôi. Đúng như lời Yuigahama đã nói, Giáng sinh đã đến rất gần.

Khi còn nhỏ, cảm nhận của tôi về Giáng sinh chỉ là một ngày mà tôi có thể nhận được thứ mà mình thích. Vì vậy, đối với tôi, nó giống như một phiên bản nhỏ hơn của ngày sinh nhật.

Nhưng bây giờ thì khác rồi. Tôi đã không còn là một đứa trẻ nữa và cũng chẳng có ai chuẩn bị quà cho tôi cả.

Và quan trọng hơn là…

Tôi đã chẳng còn mong muốn hay ước ao có được điều gì nữa.

Chắc chắn rằng, ngay cả chuyện mong muốn có được thứ gì đó, tôi cũng không còn được phép nữa rồi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *