Lời bạt

Xin chào, tôi là Wataru WATARI.

Trong khoảng thời gian này, tôi cũng đã thử nhớ lại thời trẻ tuổi của mình nhưng những ký ức đó giờ đã quá nhạt nhòa, thành ra không thể nhớ lại được. Có lẽ lý do là vì chúng tràn ngập những ký ức không vui đến mức tôi không hề muốn nhớ đến, nhưng có vẻ như giờ thì tôi cũng sắp nhớ ra được đôi phần. Tại vì tôi tốt nghiệp cấp ba cũng đã nhiều năm rồi, thành ra tôi nghĩ là cái này cũng không hẳn là do về mặt tuổi tác mà là về mặt tinh thần nhiều hơn.

So sánh giữa tôi hồi đó và tôi bây giờ thì sẽ kiểu như thế này

[Khi học cấp ba]: Hai trăm lần đi muộn trong vòng ba năm, đi muộn nhiều đến mức trường phải gọi phụ huynh đến. Ước mơ trong tương lai là được kết hôn với một mỹ nữ lắm tiền để sống một cuộc sống phong lưu. Những ngày mưa thì xác suất cao là sẽ nghỉ.

[Khi hai mươi läm tuổi]: Đi muộn nhiều đến mức bị cấp trên gọi lên. Ước mơ trong tương lai là được kết hôn với một mỹ nữ lắm tiền để sống một cuộc sống phong lưu. Những ngày mưa, mà kể cả là những ngày không mưa thì thường cũng sẽ không viết bản thảo.

… Đến giờ mà tôi vẫn không quên kỳ tích tuổi thanh niên, siêu thật.

Nhưng để ý thì có thể nói rằng con trai lúc nào cũng ở chính giữa của tuổi thanh xuân luôn. Chính vì thể, cái cảm giác nóng vội, ganh ghét, thấp kém đến bây giờ vẫn còn bám theo dai dẳng, thỉnh thoảng vẫn nổi hứng tự tin vô căn cứ, ôm trong mình cái mâu thuẫn không tài nào lý giải được giữa tự ti và tự tồn, thành ra lúc nào cũng có thể tiếp tục vẽ nên được giấc mơ của mình.

Tuy vậy, cũng có thứ tôi để mất. Tôi đã rất muốn được hẹn hò với một nữ sinh cấp ba trong khi cả hai đang mặc đồng phục.

Giờ là lúc cảm ơn.

Thần Ponkan®, Cảm ơn những bức tranh minh họa tuyệt vời y như tập trước của thần. Yui trên bìa tập này đáng yêu quá làm tôi cứ gọi “Yui Yui” mãi. Tôi sẽ khấn thần năm lần một ngày nhé.

Anh biên tập Hoshino. Lần này tôi lại gây rắc rối nhiều cho anh rồi. Tôi định còn gây thêm nhiều rắc rối nữa nên anh cổ gắng lên nhé. Cảm ơn anh nhiều.

Anh Aisora Manta. Dù chưa được biết mặt nhưng cũng rất cảm ơn lời tựa trên giấy bọc sách của anh. Cảm ơn cả món sô cô la tươi anh gửi cho tôi nữa nhé. Nhờ có món đó nên tôi mới viết được đấy.

Gia đình tôi. Đặc biệt là bố tôi. Bố đã phải vất vả làm việc nhiều năm rồi. Nhờ có bố hy sinh cả thân mình để lao động nên con mới có được sự nghiệp viết lách ngày hôm nay. Bổ hãy sống một cuộc sống thật lâu dài, thật vui vẻ nhé. Cơ mà hình như con mèo nhà mình chẳng nhớ con chút nào cả, có đúng là con chỉ tưởng tượng ra không?

Các độc giả. Nhờ được mọi người ủng hộ nên Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm đã ra đến tập 2 rồi. Tôi hạnh phúc lắm. Cảm ơn mọi người. Tôi sẽ cố gắng để viết sao cho tập tiếp theo càng hay hơn nữa.

Giờ thì tôi xin phép được dừng bút tại đây. Một khi đã bắt đầu thì sẽ không dừng lại, đó chính là “tốc độ” và “chuyện tình thanh xuân”. Rất mong mọi người sẽ đồng hành cùng tôi trong tập tiếp theo.

Một ngày tháng Sáu, tại một nơi ở tỉnh Chiba, khi đang tận hưởng món kem Gelato kiểu Ý.

Wataru WATARI

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *