CÂU CHUYỆN NÀY HAY THẬT.
Làm gì có chuyện đó!?
Tôi nhẹ nhàng đặt bản kế hoạch của tiết mục biểu diễn mà mình vừa đọc xuống bàn.
Nó khá dày và mang lại cho người ta một cảm giác đặc biệt rất mơ hồ. Nếu cuốn Necronomicon1 có thật, bầu không khí của nó cũng sẽ hệt như vậy…
Dòng chữ “Nhạc hội – Tiểu hoàng tử” được in trên trang bìa. Trông cái tiêu đề này chẳng khác gì một trận đấu tennis khủng khiếp sắp được diễn ra2.
Giờ đang là mùa Thu. Hễ cứ nhắc đến mùa Thu là ta đều nhắc đến lễ hội văn hóa. Mà nhắc đến lễ hội văn hóa là nhắc đến một mùa khá nhàm chán với những con người ưa sự tách biệt vì đây là thời điểm cá lớp sẽ phải đoàn kết với nhau.
Lớp chúng tôi (mà tôi cũng chẳng quá quyến luyến hay thân thiết với ai để gọi như thế), lớp 11-F mà tôi đang trực thuộc, kể từ ngày hôm nay sẽ bắt đầu toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho lễ hội văn hóa.
Tiết mục của lớp 11-F được chốt lại là một vở kịch sau một hồi tranh cãi. Nếu như họ quyết định dựa theo số đông thì tôi không có cửa xuất hiện rồi. Bởi khi nào tôi cũng ở phe thiểu số cả.
Theo như kết quả thu được từ trưng cầu ý kiến, cả lớp đã chọn được một tác phẩm.
Đó là tác phẩm Tiểu hoàng tử.
Tiểu hoàng tử là cuốn tiểu thuyết được viết bởi Saint-Exupéry. Tôi nghĩ là mặc dù chưa đọc nhưng chắc hẳn đã có rất nhiều người từng nghe đến tên của nó. Hoặc có thể người ta sẽ hiểu nhầm Hoàng tử cà ri3 là một tác phẩm có liên quan, sự thật là chúng hoàn toàn khác nhau nên mọi người chú ý nhé.
Sau đây là phần tóm tắt.
Nhân vật chính phi hành gia “tôi” – đã gặp “hoàng tử” sau khi phải hạ cánh khẩn cấp xuống sa mạc Sahara. Hai người đã trò chuyện rất nhiều và từ đó họ nhận ra được rằng điều gì mới thực sự là quan trọng.
Tác phẩm này rất thích hợp để làm một tiết mục biểu diễn trên trường. Thậm chí ta có thể nói rằng đây là một danh tác của thế giới.
Tuy nhiên, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất là… Ebina sẽ là người viết kịch bản…
Trong câu chuyện mà Ebina viết, chỉ riêng phần tóm tắt và thiết lập nhân vật ở đầu thôi cũng đã đủ để khiến cho trái tim tôi vụn vỡ rối, thể nhưng tôi vẫn cố gắng đọc tiếp. Vậy mà đến đoạn “ta phải tới được hơn 108 ngôi sao rồi!”4 với “phi hành gia Index và hoàng tử biến thái”5, tôi đành phải từ bỏ.
Con bé đó đã nghĩ gì vậy… Khi tôi nhìn sang Ebina đầy sợ hãi thì cậu ta đang cố mang vẻ xấu hổ một cách dễ thương.
“Cũng hơi xấu hổ nhỉ…”
Không không không, quá xấu hổ ấy chứ. Cũng hơi cái gì mà cũng hơi!
Tôi khẽ gập bản in lại, quyết định không liên quan gì đến nó nữa.
Không khi nặng nể bao phủ buổi sinh hoạt lớp.
“Mọi người đọc xong cả rồi chứ?”
Sau khi nhiều người đã đọc xong, Hayama nhìn quanh lớp học và lên tiếng. Đáng lẽ ra lớp trưởng là người làm điều đó, thế nhưng do bản thân là một người hiển lành chất phác nên cậu ta đang lúng túng vì không biết cách chống cự thứ đang nằm trên tay mình.
“Ừ-Ừm… các cậu thấy sao? Có câu hỏi gì hay chổ nào cần sửa lại chẳng hạn.”
Cần sửa lại cả quyến luôn ấy chứ.
Một bạn gái trong lớp giơ tay.
“Trong này không xuất hiện nhân vật nữ nào sao?”
“Hả? Sao lại phải có?”
Ebina nghiêng đầu sang một bên. Khoan đã nào, đồ hủ nữ.
Không có nhân vật nữ nào là cơn người trong Tiểu hoàng từ cả. Tuy vậy, hoa hồng được khắc họa theo lôi nữ tính nên vẫn có thể cho con gái vào vai này. Không chi riêng hoa hồng mà cả cáo lẫn rắn trắng cũng vậy. Mọi thứ sẽ được nhân cách hóa giống như vở Vua sư tử của đoàn kịch Shiki.
Một người khác giơ tay.
“Cái này có hợp thuần phong mỹ tục không?”
“Nó dành cho mọi lứa tuổi nên không sao đâu!”
Ai là người xác nhận điều đó vậy…?
Quá nửa số người trong lớp đang hoang mang không biết nên tiếp nhận nó như thế nào. Oda và Tahara là những người hiểu được sở thích của hử nữ thì đang cười một cách đau khổ, dám con gái thì ngoài vài đứa hiểu được, phần còn lại đều đang có vẻ rất bối rối.
Trong số đó có một tên vừa giơ tay vừa la lên khiến mọi người cảm thấy rất khó chịu.
“Tớ lại thấy vở này hay đấy”
Ấy chà, Tobe đang cố gắng lấy điểm đây. Sự dễ dãi, hay đúng hơn là sự ngây thơ của một chàng trai đang yêu quả là dị thưong. Cơ mà ai chẳng thế. Ngay cả tôi hồi cấp Hai còn phải lao tâm khổ tứ với việc làm sao để về cùng giờ với cô bạn mình thích, cuối cùng lại bị gọi sau lưng là “kẻ rình mò” đến mức suýt khóc đây này. Ai, ai cũng thế mà, nhỉ? Không phải có mỗi mình tôi đâu đúng không…?
Tobe dò xét một vòng phản ứng trong lớp tôi nhân mạnh thêm.
“Nó cũng thú vị đấy chứ! Tớ thấy thế ngầu hơn một vở kịch bình thường nhiều!”. Những người trong lớp cũng bắt đầu nhìn nhau và suy nghĩ như thể đó là một ý kiến đúng.
Dù sao thì cậu ta cũng có lý. Cái này không phải là tiểu thuyết BL6 mà chi là một tác phẩm nhạc kịch thôi. Ngay đến cả cái tên cũng tạo cho người ta một ấn tượng khác. Chỉ cần nghe đến cảnh một đám con trai cấp Ba cục mịch mặc những bộ đồ kỳ quái nói về chuyện tình yêu trên sân khấu là đã thấy hài rồi.
Với những tiết mục cho lễ hội văn hóa thì giá trị cơ bản lớn nhất được đặt ra là phải “ngầu” và “khác với những lớp khác”. Kịch bản này đã vượt qua được cả hai điều ấy. Nếu như bỏ qua những yếu tố BL bên trong nó (cái này chắc chắn phải bỏ qua) và bỏ qua cả niềm tin của Ebina vốn là người đã viết ra nó thì kịch bản này cũng ổn đấy chứ nhỉ.
“Ừ, tớ đã nhận ra rằng chúng ta còn có thể đi theo hướng đó nữa. Hơn nữa, ở một nơi như thế này sẽ không thể có nhiều tác phẩm thực sự được… Bản thân tớ cũng nhận ra được sự khác biệt ấy!”
Ebina là kiểu người biết phân biệt đúng sai. Thế nhưng một người biết đúng sai mà lại nói những điều này thì lại càng khiến cho tôi cảm thấy rùng mình hơn.
“Nào, trước mắt chúng ta hãy bỏ qua cách xây dụng các nhân vật đã… Phải chú trọng vào việc phát triển thêm các yếu tố gây cười chứ nhi?”
Hayama nói, không ai lên tiếng phản đối thêm nữa.
Đây là tiết mục cho lễ hội văn hóa. Với những vở kịch thế này thì lựa chọn làm cho nó trở nên hài hước sẽ hợp lý hơn là viết kịch bản thật nghiêm túc. Cho dù mọi người có lúng túng khi diễn thật và nó trở nên thất bại, chúng tôi vẫn có thể tự tha thứ cho mình vì đây chỉ là “một vở kịch hài”.
Cứ làm mọi thứ một cách vui vẻ như vậy sẽ là tốt nhất.
“Vậy quyết định như thế nhé.”
Một tràng pháo tay vang lên khi Hayama dứt lời. Vừa đúng lúc chuông reo.
Sau khi tiêu tốn hết thời gian của buổi sinh hoạt, cuối cùng chúng tôi cũng đã tóm gọn được hướng đi cho lớp. Dù còn cả đống việc cần phải quyết định nhưng cuối cùng thì mọi thứ đã được vận hành.
Còn tầm một tháng nữa là đến lễ hội văn hóa và năm nay tôi lại phải tham gia vào cái lễ hội chán ngắt ấy.
Tôi đứng dậy với một tâm trạng có chút ưu phiền.
1 Một tác phẩm kinh dị của tác giả Howard Phillips Lovecraft.
2 Dựa trên tác phẩm Hoàng tử tennis của tác giả Konomi Takeshi có tên gần giống.
3 Tên một sản phẩm cà ri đóng gói của Nhật.
4 Nhân vật Ishida Gin trong tác phẩm “Hoàng tử tennis” từng nói: “Trái bóng của ta có tới 108 kiểu biến hóa cơ”.
5 Dựa trên tác phẩm Cấm thư ma thuật Index của tác giả Kamachi Kazuma và Hoàng từ biển thái và mèo cải không cười của tác giả Sagara So.
6 Boys’s Love, đồng tính nam.