Chương mở đầu

Tuần lễ Vàng cũng đã trôi qua, tiết trời bắt đầu trở nên nóng nực. Những thời điểm như giờ ăn trưa thì tiếng ồn ào cũng lớn hơn, gây nên cảm giác càng bức bối.

Về căn bản, người lạnh lùng sắt đá như tôi chịu nóng rất kém. Vì thế, tôi luôn kiếm tìm những chốn không người để mát mẻ hơn dù chỉ một chút. Nhiệt độ tiêu chuẩn của con người là khoảng ba mươi sáu độ. Tính ra nhiệt độ ngoài trời thì cũng bằng những ngày nóng nhất của mùa hè. Ngay cả tôi đây cũng không thể nào chịu được cái tiết trời nóng nực như vậy.

Mèo cũng thế còn gì. Chúng là loài hể trời nóng là sẽ đi đến chỗ không người. Tôi cũng chỉ vì tránh nóng mà nhắm đến những nơi như vậy thôi. Không, không phải là vì tôi cảm thấy không thoải mái trong lớp hay là lớp học không có chỗ dành cho tôi đâu.

Đây cũng chỉ là hành động mang tính bản năng. Đúng hơn thì những ai không làm thế mới không phải là sinh vật sống.

Tóm lại thì vì bọn chúng yếu kém nên mới đi với nhau. Bản năng của những sinh mệnh yếu đuối là hoạt động theo nhóm, chỉ vậy thôi. Chẳng khác gì lũ động vật ăn cỏ sẽ để lại một đứa trong bầy làm vật hy sinh khi bị thú ăn thịt tấn công cả. Chúng sẽ gặm cỏ với bộ mặt ngây thơ vô tội trong khi bạn mình trở thành món ăn cho kẻ khác.

Chuyện là vậy đó. Thú mạnh thì không đi theo bầy. Không nghe từ “sói đơn độc” à?

Mèo thì đáng yêu, sói thì mạnh mẽ. Vậy có nghĩa cô độc thì đáng yêu và mạnh mẽ.

Tôi bước đi, trong đầu nghĩ đến những việc chẳng đâu ra đầu như vậy.

Đây là hành lang dẫn đến sân thượng.

Những chiếc ghế không được sử dụng bị vứt lộn xộn, tạo nên một con đường chỉ vừa đủ cho một người qua.

Bình thường thì chắc chắn là cánh cửa sân thượng sẽ đang bị khóa chặt bằng một cái khóa Nam Kinh rẻ tiền.

Tuy nhiên, hiện giờ cái khóa ấy đã được mở và đang đung đưa.

Chắc là một nhóm ở lớp nào đó lên sân thượng để tán dóc với nhau đây mà. Đúng là cái lũ thích khoe mẽ. Tôi nghĩ ngay đến việc nhốt bọn chúng lại bằng cách chống ba chiếc ghế với hai cái bàn lên nhau. Lúc nào tôi hành động cũng nhanh nhạy cả. Rất ra dáng đàn ông. Ây chà, ai đó ôm tôi một cái đi.

Tuy nhiên, tôi chợt nhận thấy phía bên kia cánh cửa lại yên tĩnh đến lạ thường.

Lạ thật. Theo tôi biết, mấy đứa Riajuu1 này rất sợ im lặng. Cũng như những con thú sợ lửa vậy. Chúng định nghĩa sự im lặng chán, thế nên để không bị ai gọi là kẻ buồn chán thì chúng sẽ nói, sẽ huyên náo liên tục. Tuy vậy, khi nói chuyện với tôi thì bọn chúng lại im lặng thể hiện vẻ “đáng chán” đó ra. Rốt cuộc thì cái kiểu im lặng đó là sao nhỉ.. Không, không phải thế đâu, tôi cũng thích yên tĩnh với im lặng lắm mà.

Cái kiểu yên ắng này thì bên kia không phải là bọn chúng rồi. Cũng có thể là chẳng có ai không biết chừng.

Những người cô độc cứ không có ai xung quanh là tự nhiên thấy khỏe hẳn ra. Không phải như kiểu người ta vẫn bảo là khôn nhà dại chợ đâu, chỉ là vị lúc nào cũng giữ ý để không gây phiền hà cho ai khác thôi.

Tôi phá bỏ lớp rào chắn mình vừa dựng lên, chạm tay vào cảnh cửa.

Cũng có hơi hồi hộp. Ví dụ như cảm giác hồi hộp khi lần đầu tiên vào đại một quán mỳ soba ở ga, hay tim đập thình thịch khi đi từ tinh Chiba đến tỉnh Yotsukaido để mua một cuốn sách đen vậy. Chi những người cô độc mới được nếm trải những cảm xúc đặc quyền đó đấy.

Phía sau cánh cửa ấy là bầu trời rộng mở cùng với đường chân trời trải dài.

Bây giờ, sân thượng này đã biến thành tài sản của riêng tôi.

Kiểu như những người giàu sở hữu trực thăng riêng hay bãi biển riêng vậy. Trong cuộc sống, những người có thời gian riêng để cô độc mới là những người thắng cuộc. Cô độc nên trở thành một danh hiệu mới phải.

Trời đang hửng những tia nắng đầu hạ, như thể muốn báo hiệu rằng một ngày nào đó tôi sẽ được thoát khỏi cái thế giới tù túng này vậy. Nếu diễn tả bằng một bộ phim nổi tiếng thì sẽ là Nhà tù Shawshank. Tôi cũng chưa xem bao giờ, nhưng xét về tên thì nó kiểu như thế.

Ngước nhìn bầu trời xa mịt mù cũng giống như đang nhìn vào tương lai vậy. Vì thế, sân thượng là nơi rất phù hợp để gửi gắm giấc mơ của mình vào phiếu điều tra nguyện vọng việc làm.

Chuyến đi thực tế sẽ diễn ra ngay sau khi bài kiểm tra học kỳ kết thúc. Tôi sẽ phải cẩn thận viết rõ lý do, nguyện vọng nghề nghiệp cùng nơi muốn đi thực tế. Ngày nào tôi cũng đã suy nghĩ về tương lai rồi nên ngòi bút của tôi không có gì do dự cả. Tôi bắt đầu viết, chắc chẳng mất đến hai phút.

Đúng lúc đó, …

Gió thổi. Cơn gió định mệnh như cuốn tan đi không khí buồn tẻ sau giờ học. Tờ giấy thêu dệt ước mơ đang bay lên như một chiếc máy bay giấy hướng tới tương lai.

Nghe thì như văn ấy, nhưng cái máy bay ấy chính là tờ giấy mà tôi vừa viết nãy giờ. Con gió ngu ngốc này, mày đừng có giỡn mặt chứ.

Tờ giấy cứ như thể đang chơi đùa với tôi vậy. Nó bay là là mặt đất, nhưng cứ gần bắt kịp thi lại vút lên cao.

Bỏ đi vậy. Đi kiếm tờ khác viết lại sau. Phương châm của tôi vẫn luôn là “mềm nắn, rắn buông” không có gì thay đổi. Nhân tiện thì thêm luôn “khởi đầu nan là bỏ” vào cũng được.

Tôi nhún vai, vừa rảo bước đi thì…

“Cái này của cậu hả?”

Có tiếng nói. Tôi dáo dác nhìn xung quanh để tim kiếm chủ nhân của chất giọng khô khan pha lẫn uể oải đấy nhưng chẳng có ai ở gần cả. Bình thường gần tôi cũng chẳng có ai, nhưng không phải theo nghĩa đó, mà là trên sân thượng này ngoài tôi ra chẳng thấy bóng dáng ai cả.

“Nhìn đi đâu vậy?”

Đột nhiên có tiếng cười khinh miệt phát ra từ phía trên. Nếu nói là phía trên thì chỉ có thể là nó thôi.

Chính là bể nước, phần nho lên cao nhất trên sân thượng, cách đây một chiếc thang leo.

Người đó đang dựa vào bể nước, nhìn xuống chỗ tôi.

Tay cô ta nghịch chiếc bật lửa 100 yên rẻ tiền, rồi cất vào trong túi đồng phục khi ánh mắt hai bên chạm nhau.

Mái tóc đen pha sắc xanh dài đến chấm lưng. Vạt áo buộc hờ lại thành hình no, đôi chân dài linh hoạt có thể tung ra những cú đá sắc bén. Ấn tượng nhất vẫn là đôi mắt xa xăm u ám. Nốt ruồi càng làm tô điểm thêm vẻ uể oải đến kiệt sức của cô ta.

“Cái này của cậu à?”

Cô gái lại nói với âm điệu y hệt vừa nãy. Chưa biết là học lớp mấy nên tôi cứ gật đầu trước đã. Tại vì nếu là đàn chị thì phải dùng kính ngữ, nhưng nếu không phải thì xấu hổ lắm. Cho nên lúc nào im lặng cũng là tốt nhất.

… Khoan đã.”

Vừa thở dài vừa nói, cô gái đưa tay nắm lấy chiếc thang, trèo xuống.

Đúng lúc đó,

Gió thổi. Một cơn gió định mệnh, mạnh đến mức có thể thổi tung tâm màn đêm đã hạ xuống. Miếng vải chứa đựng mơ ước đã bùng cháy vào cõi vĩnh hằng như để hiển dâng mình cho thần gió vậy.

Nghe thì như văn ấy, nhưng tóm lại là tôi đã thấy quần nhỏ của cô gái đó. Ê gió, mày giỏi lắm!

Cô gái buông tay ra khi đang ở giữa thang, nhảy thụp xuống một cái, liếc nhìn tôi trước khi trả lại tờ giấy.

“… Bị dở à?”

Sau đó, cô ta đưa tờ giấy vào tay tôi mạnh như thể ném nó vậy.

Tôi bị bỏ lại, chẳng kịp nói “cảm ơn” hay “ai bị dở hả” hay “xin lỗi vì đã thấy quần nhỏ của bạn” nữa.

Cầm tờ giấy được trả lại bằng một tay, tôi gãi đầu.

Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa đã hết vang lên từ chiếc loa trên sân thượng.

Coi đó là tin hiệu, tôi bước chân về phía cửa.

“Màu đen à…”

Những lời lẩm bẩm xen giữa tiếng thở dài không rõ là do mệt mỏi hay khoan khoái này chắc sẽ cưỡi lên lưng cơn gió mùa hạ hòa lẫn với hương nước mặn đi một vòng quanh thế giới, đúng không.


1 Riajuu là cách những người tiêu cực gọi những người vui vẻ chấp nhận cuộc sống hiện tại.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *