Ngoại truyện 03: Tên trộm tóc bạc may mắn không tưởng

“Aah, tôi lại thua rồi! Nè, Chris, làm sao cô chơi bài hay đến như vậy? Điểm tốt duy nhất của Kazuma là may mắn, nhưng tôi nghĩ cô còn may mắn hơn cả hắn ta đấy.”

Bên trong Guild Mạo Hiểm Giả, Aqua người đang cằn nhằn trong lúc chơi bài với Chris

Trò mà bọn họ đang chơi gần giống với xì tố, và Aqua đã thua toàn bộ, tất cả những ván bài.

“Điều đó không phải nhiển nhiên sao? Bời vì Big Boss là-“

“T-Trợ thủ-kun?”

Chris nói lắp bắp một cách điên cuồng khi nghe những lời của tôi.

“-Một tên trộm của nhà thờ Eris.”

“Ah, đúng vậy, Eris là nữ thần của sự may mắn, và nó chỉ là điều hiển nhiên cho một tên trộm có may mắn cao, giờ thì tôi hiểu rồi.”

Nhìn thấy Aqua liên tục gật đầu, Chris thở ra một hơi thở an tâm.

Sau đó, Aqua nghiên đầu mình qua một bên và,

“Giữa Chris và kazuma, ai là người may mắn hơn nhỉ?”

Đặt ra một câu hỏi đe dọa cho lý do tồn tại của tôi.

Chris và tôi nhìn chằm chằm vào nhau…

“Đương nhiên là tôi. Còn nhớ lúc tôi quản lý của hàng của Aqua-san trong lễ hội tạ ơn Eris không? Không có bất kì khách hàng nào nhận được phần thưởng chiến thắng. Nó sẽ rất khó để Kazuma có thể làm được một điều tương tự.”

Và cô ấy khoe khoang một cách tự tin.

Có vẻ như cô ấy không có ý định để cho vấn đề này chìm xuống. Chà, sau cùng thì cô ấy cũng là nữ thần của sự may mắn. Tuy nhiên…

“Chờ đã, cô đang nói gì vậy? Đúng là chuyện đó đã xãy ra, nhưng không phải là tôi đã thành công trong việc dùng Steal lấy được quần lót của cô sao? Tỉ lệ thành công của chiêu Steal phụ thuộc rất cao vào may mắn. Điều đó có nghĩa là may mắn của tôi cao hơn.”

“Không, dừng lại, điều đó không tính! Chống lại chiêu Steal cần có khả năng kháng ma thuật cao! Tôi là một tên trộm! Đương nhiên tôi sẽ không có khả năng kháng ma thuật!”

Chris bác bỏ điều đó, nhưng tôi là một thằng đàn ông người đã đặt khá nhiều tự hào vào sự may mắn mạnh mẽ của mình.

Tôi lấy thẻ Mạo Hiểm Gia ra và cho Chris xem.

“Đây là chỉ số may mắn hiện tại của tôi, và nó vẫn còn tăng lên khi tôi tăng level. Tôi chắc là cô hiểu điều này nghĩa là gì.”

Chỉ số may mắn của tôi đã tăng lên một chút kể từ khi tôi đặt chân đến thế giới này. Điểm số cực cao đang tỏa sáng rực rỡ trên tấm thẻ Mạo Hiểm Giả của tôi.

“Như đã mong đợi từ Kazuma, người chỉ có chỉ số may mắn là cao. Tôi thật sự mong muốn là tôi có thể có được thậm chí 1% của nó.”

“Hey, cô nói vậy là có ý gì hà con mắm kìa? Chỉ số thông minh của tôi cũng khá cao đấy.”

Aqua lơ đi lời phàn nàn của tôi và quay sang Chris.

“Vậy thì, còn của cô thì sao?”

Bối rối vì sự chú ý của Aqua, Chris đảo mắt đi như có vẻ đang cân nhắc đến việc có nên rút thẻ của mình ra hay không…

“Coi nào, để tôi xem!”

Aqua giật tấm thẻ của Chris từ túi của cô ấy…

“Nghiêm túc à? Điểm trên thanh chỉ số may mắn của cô ta bị lỗi? Tôi sẽ đem thứ này đến chổ nhân viên Guild.”

“K-Không, nó ổn! Không giống như nó sẽ mang đến bất kì vấn đề gì…”

Chỉ số may mắn của Chris quá cao nên nó làm cho Aqua nghĩ là phần hiển thị đã bị lỗi. Như đã mong đợi từ nữ thần của sự may mắn.

Tôi cảm thấy như mình đã xác định rõ ràng ai là người chiến thắng trong trận đấu này, nhưng Aqua nói,

“Nhưng nó là một vấn đề. Như thế này thì sẽ không có cách nào để nói ai là người may mắn hơn.”

Không, chúng tôi đã xác định rõ ràng ai là người may mắn hơn rồi.

Ngay khi tôi định chấp nhận việc thua cuộc của mình, một Mạo Hiểm Giả ngồi ở bàn kế bên nói lên,

“Sao mấy người không dựa vào cái trò ‘kéo-búa-bao’ để quyết định?”

Kéo-búa-bao. Là trò dựa dẫm hoàn toàn vào may mắn và, một chút đánh giá thông minh.

Tôi hiểu rồi, nếu trong trường hợp đó, tôi vẫn sẽ có khả năng thắng.

“Kéo-búa-bao? Được thôi, tôi ổn với nó, nhưng trợ thủ-kun thật sự muốn so ai may mắn nhất sao? Cậu đã quên tôi là ai rồi, đúng không?

“Cô thật sự nghĩ là tôi chỉ dựa vào may mắn để đánh tại toàn bộ đám Quỷ Tướng đó à? Không bao giờ tôi có thể chấp nhận cái loại thử thách đó mà không có sẵn kế hoạch.”

Tôi nắm chặt tay mình và nhìn Chris với một biểu hiện nghiêm túc.

“Oh? Có vẻ như cậu muốn chơi lớn nhỉ. Nghĩ về nó đi, không phải lần đó cậu đã thua tôi trong cuộc thi trộm à? Cậu định dùng cơ hội này để trả thù đúng không?”

Nghe thấy những lời của Chris, những Mạo Hiểm Giả xung quanh trở nên hào hứng, và cả Aqua cũng đang nhìn chúng tôi với ánh mắt mong đợi.

“Được thôi, hãy định đoạt chuyện này một lần và mãi mãi! Là một Mạo Hiểm Giả, chúng ta nên hành động giống Một Mạo Hiểm Giả và cống hiến hết mình. Kéo, búa -!”

“Eh? Chờ đã, giờ thì? Eh, chờ chút, er— bao!”

Mẹ nó, vòng đâu tôi đã thua.

“Chờ đã, trợ thủ-kun, tại sao cậu lại lột đồ!? Không cần phải lột! Tôi đã thắng!”

“Cô đang nói gì vậy? Không phải chúng ta là những Mạo Hiểm Giả lúc nào cũng đặt cược mạng sống của mình sao? Chúng ta không thể chơi những trò giống bọn con nít hay chơi, đúng không? Cô nói là tôi đã thua sao?”

Nghe thấy lời thách thức của tôi, Chris nghiến răng lại.

“Được rồi, tốt thôi, tôi chấp nhận. Sau cùng, không có chuyện mà tôi sẽ thua!”

“Đó đúng là điều tôi muốn! Mọi người, cho tôi thấy cánh tay của các bạn!”

“‘Tôi sẽ cổ vũ cho anh! Blessing!” 

“Cầu cho phước lành của Aqua ban lên cho cậu! Blessing!”

“Này, gọi thêm nhiều tu sĩ đến đây! Aqua-san, làm ơn…”

“Nếu Kazuma thua, hãy để tôi lên tiếp theo! Tôi cũng là một tên trộm! Tôi khá tự tin với vận may của mình!

“Hey, không công bằng! Những người khác đáng lẽ không được hỗ trợ cho cậu như vậy! Trợ thủ-kun, chờ đã!”

Chris rên rĩ sau khi nhìn thấy những Mạo Hiểm Giả xung quanh buff chồng buff chất lên tôi.

.

.

.

.

.

.

— Cuối cùng, toàn bộ Mạo Hiểm Giả có mặt ở đó, kể cả tôi, toàn bộ đều bị lột sạch…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *