Ngoại truyện 02: Mặt trăng mùa đông là…

Hai Hồng Ma Tộc nhìn chằm chằm xung quanh khu vực trống trải bên ngoài thành phố trước khi thì thầm với nhau.

“Cậu đã ở đây, Megumin. Cậu có vấn đề gì không? Cậu không bị ai đó nhìn thấy, đúng không?”

“Đừng lo, mình đã xác nhận là không có một ai theo sau, trước khi đến đây, và mình cũng hỏi kế hoạch của mọi người trong hôm nay rồi. Kazuma đã nói là không muốn bị đánh thức trước khi trời tối, Aqua thì đã chạy đến bờ sông để thu thập mấy hòn sỏi trông có vẻ thú vị, và trong thời gian rãnh rỗi gần đây, Darkness đã đi quan sát đội kỹ thuật đi lắp đầy miệng hố mà một con quỷ đã tạo ra do phép Explosion vào tối qua.”

Nó thật sự hữu dụng khi có kỹ năng đọc môi vào những lúc như thế này.

Bất kể khoảng cách, miễn là tôi có thể nhìn thấy miệng của họ, tôi có thể theo dõi cuộc trò chuyện của họ.

“Hãy chắc chắc cậu sẽ xin lỗi Darkness-san đàng hoàng sau việc này nhé, được không?”

“Sau vụ này thì quên đi, kể từ tối qua, mình đã bị thuyết giáo bởi chị ấy cho tới tận sáng. Mình kịch liệt phủ nhận và yêu cầu chị ấy cho xem bằng chứng, nhưng có vẻ như việc đó chỉ khiến mọi việc trở nên tệ hơn.”

“Mình không biết tại sao cậu lại phụ nhận việc đó đến như vậy, nhưng thôi bỏ đi. Hãy nhanh chóng hoàn thành việc này trong khi không có ai ở đây.”

Nói ra điều đó, yunyun bắt đầu chồng những viên gạch lên khu đất trống nơi dường như có vẻ là một cái lò đơn giản.

Megumin đặt cái nổi và em ấy mang theo lên trên cái lò ấy, và lấy ra thứ gì từ đó.

“Màu sắc và hương thơm này… Mình không thể tin là cậu có thể tìm cách chạm tay vào được thứ này…”

Yunyun trưng ra một biểu hiện rất say sưa sau khi ngửi cái lọ.

“Nếu như mình phải nói, thì nó đúng là vật phảm cao cấp. Heheh, chuyến này chắc chắn sẽ trở thành nghi thức tốt nhất từ xưa đến nay!”

Với vẻ thỏa mãn, cả hai gật đầu với nhau trước khi ném những vật phẩm mà họ mang theo vào trong cái nồi và châm lửa bên dưới dó.

“Hehehehehe… Đúng vậy, giờ chỉ còn lại kỹ thuật bí mật đã được truyền lại qua nhiều thế hệ Hồng Ma Tộc…”

Lén lút đi đến chổ Megumin vào lúc em ấy lẩm bẩm về một thứ kì là trong khi khuấy cái nồi, rồi hỏi,

“Kỹ thuật bí mật nào vậy?”

“AHHHHH!”

Hai người bọn họ hét lên một cách bất ngờ sau khi nghe thấy giọng tôi và nhanh chóng xoay người lại.

“K-K-K-Kazuma, đừng có dọa em như vậy! Không, chờ đã, không phải nó, anh đang làm gì ở đây!?

“Điều này thật tệ, Megumin! Một người khác đã nhìn thấy những thứ ở trong nồi!”

Tôi không biết họ đang thực hiện nghi thức đáng ngờ nào, nhưng hai người họ lại hoảng loạn sau khi nhìn thấy tôi.

“Chết tiệt… Giờ anh đã thấy nó, bọn em không còn lựa chọn nào khác. Cậu nên thu thập quyết tâm của mình, Yunyun.”

“L-Làm sao mà việc này…”

“Hai người, chờ một chút, cả hai không nghĩ đến việc làm điều gì đó nguy hiểm, phải không!? Nếu nó là một loại nghi thức bí mật đã được truyền cho Hồng Ma Tộc, anh có thể giải vờ không nhìn thấy nó, nên hãy bình tĩnh và nói chuyện nào!”

Nhìn thấy tôi từ từ rút lui, hai người họ nhìn nhau rồi gật đầu.

“… Đúng rồi, tại sao anh không giúp bọn em, Kazuma? Em sẽ cho anh một phần của món lẩu thỏ bí mật của Hồng Ma Tộc nếu anh giúp đỡ.”

“Đúng vậy, nó là một bí mật, nhưng bọn em không thể làm gì khác nếu như anh đã nhìn thấy nó. Kazuma-san, anh có thể giúp con em khuấy nồi không?”

……

“Chờ đã, lẩu thỏ? Bọn em lẻn ra ngoài này, rồi làm mấy việc mờ ám và nguy hiểm đó chỉ để nấu một nồi lẩu? Không phải bọn em đang làm mấy việc như triệu hồi ác thần hay gì đó à?”

“Anh đang nói cái gì vậy hả, kazuma? Bọn em không cần mấy thứ như ác thần hay mấy kẻ tương tự. Bọn em định ngắm trăng sau khi ăn xong. Hôm nay ngày tốt nhất trong năm cho việc đó.”

… Ngắm trăng?

“Không phải bọn em nên làm việc này vào mùa thu sao? Trời đang lạnh lắm đấy.”

“Kazuma-san, trời càng lạnh, không khí sẽ càng trong lành, do đó vẻ ngoài của mặt trăng sẽ càng đẹp hơn nữa.”

Tôi hiểu rồi, đúng vậy, tôi đã nghe là bạn có thể nhìn thấy nhiều ngôi sao hơn trong mùa đông.

Tuy nhiên…

“Nó làm anh ngạc nhiên đấy. Để nghĩ về việc Hồng Ma Tộc, những kẻ không có bất kỳ khái niệm nào về thẩm mỹ và thanh lịch sẽ có truyền thống về việc ngắm trăng…”

“Này, dừng lại chút đã, anh nghĩ Hồng Ma Tộc là cái gì hả, Kazuma?”

“Cũng có những nghệ sĩ tồn tại trong Hồng Ma Tộc! Và bọn em cũng làm những việc như dã ngoại và leo núi, anh biết không!?”

Lờ đi hai người bọn hỏ, tôi bắt đầu khuấy mấy thứ ở trong nồi.

“Dù sao thì, tại sao lại là lẩu thỏ?”

“Bọn em cũng không biết chính xác về nó. Có vẻ như một Hồng Ma Nhân nổi tiếng từng một lần nói về việc, nhìn vào mặt trăng là nghĩ đén lũ thỏ, hay mấy thứ liên quan đến việc đó.”

Tôi đoán đó cũng giống như một truyện cổ tích. Thế giới này đúng là có nhiều truyền thuyết bị biến dạng của Nhật Bản.

—Mặt trời đã bắt đầu lặn ở phía xa đường chân trời, và mặt trăng xinh đẹp dần dần mọc lên trên đỉnh đầu.

“Chà, em nghĩ đã đến lúc chúng ta nên bắt đầu ngắm trăng. Hai người sẵn sàng chưa?”

“Đúng vậy. Mình đã tập luyện rất nhiều để chuẩn bị cho ngày hôm nay.”

“Trời thật sự rất lạnh, nên anh muốn ăn nhanh món lẩu rồi về nhà… Và em nói tập luyện có nghĩa gì?”

Yunyun có vẻ đã nói ra thứ gì đó kì lạ trong khi tôi bị phân tâm bởi mùi hương thơm ngon bốc ra từ nồi lẩu.

“Đúng vậy, chúng ta hãy bắt đầu, Yunyun, hãy chắc chắn là cậu sẽ làm cùng mình.”

Khi Megumin nói ra điều đó, căp đôi Hồng Ma Tộc bắt đầu hú lên về phía mặt trăng.

“Bọn em đang làm cái gì vậy!? Anh không hiểu gì hết! có phải bọn em đang cố hòa hợp làm một với tự nhiên!? Hay là Hồng Ma Tộc cũng mang dòng máu của người sói ở trong người!?”

“Ngắm trăng đương nhiên là phải hú. Coi nào, Kazuma, tham gia cùng bọn em!”

“Lúc đầu nó có thể hơi xấu hổ, nhưng nó sẽ cảm thấy rất vui khi anh đã làm quen với nó. Nó giống như anh đang làm việc đó với những người đồng đội…”

Không, đây không phải là buổi ngắm trăng mà tôi muốn trải qua!

“Nhìn đi, Kazuma, mặt trăng không đẹp sao…”

“Đúng vậy, nó cũng rất nổi tiếng ở đất nước của anh, nhưng với Yunyun đang hú lên bên cạnh mình, anh không thể cảm thấy một chút xíu lãng mạn nào trong tình huống này hết!”

Mặt trăng tròn đẹp, tỏa sáng trên bầu trời của đêm đông lạnh lẽo này.

Buổi lẽ ngắm trăng của Hồng Ma Tộc tiếp tục cho đến khi có một cặp cảnh sát đi tuần đến để khiển trách họ.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *