Sau khi đi đến Làng Hồng Ma, tôi đã trở nên quá rãnh rỗi và không có thứ gì để làm.
Không có nhiều việc để làm ở một ngôi làng nhỏ ở vùng nông thôi.
Aqua và Megumin đã chạy đi đâu đó, và Megumin để Komekko lại cho tôi chăm sóc trước khi tự làm cho mình bận rộn với công việc nhà.
Và do đó, cuối cùng Komekko và tôi hiện đang chơi với nhau ở sân sau.
“——Giờ thì, qua đây chơi với onii-chan nào.”
“Em biết rồi. Nee-chan cũng nói em đi chơi với nii-chan.”
Con nhỏ đó… em ấy tốt nhất lên nhớ lấy chuyện này.
…Oh, tôi đã nghĩ đến một thứ. Thứ này chắc chắn sẽ vô cùng hiệu quả với một siscon như em ấy.
Tôi lấy một món ăn nhẹ mà mình đã mang theo như một món quà.
“Nè, Komekko, giữa anh và Megumin, em thích ai hơn? Anh sẽ cho em món ăn vặt này nếu em-“
“Em thích nii-chan nhiều hơn nee-chan.”
Nhìn thấy Komekko giật lấy món ăn vặt mà không tốn lấy một giây để suy nghĩ, một suy nghĩ thoáng qua trong tôi, là liệu điều này có thực sự ổn không.
“A-Ah, không có gì. Lặp lại điều mà em vừa nói với anh cho Megumin nghe, khi lát nữa em ấy quay lại đây, anh sẽ cho em món ăn vặt khác.”
“Okay!”
Cô bé ngoan.
Sau khi giấu đi nụ cười khẩy, tôi ngồi xổm xuống bằng với chiều cao của Komekko.
“Giờ thì, chúng ta chơi gì đây? Gia đình? Đuổi bắt?”
“Triệu hồi ác quỷ.”
… Liệu đây có phải là lý do họ được gọi là Hồng Ma Tộc?
“Được rồi, để việc đó lại cho tới khi nào em lớn hơn, được chứ? Komekko là một Hồng Ma Nhân, vậy nên nó sẽ thật sự rất nhức đầu nếu như cuối cùng em lại gọi ra một con quỷ thật sự.
“Okay, em đã bị quở trách bởi một con goblin nhỏ khi em triệu hồi cậu ta mà không có lễ vật.”
“Megumin! Megumin! Lại đây nhanh lên!”
Tôi hét lên về hướng ngôi nhà.
“—— Nghiêm lúc đấy, có việc gì? Em đã nói với anh là hãy chơi với Komekko trong khi em làm việc nhà, đúng không?”
Megumin chạy đến trong khi lau tay trên chiếc tạp dề của em ấy.
“Giờ không phải là lúc để làm điều đó. Em gái của em đã làm một thứ rất tuyệt vời. Nè, Komekko, nói với Megumin những điều em vừa nói với anh đi.”
“Em thích nii-chan hơn nee-chan.”
“Em đang nói cái gì vậy!? Komekko, chị sẽ xin lỗi nếu như chị làm điều gì đó tồi tệ! Nó thật sự rất đau đớn, vậy nên làm ơn ngừng việc đó đi!”
Không, không phải câu đó.
“Em đã hoàn thành việc nói ra điều đó, vậy nên cho em món ăn vặt khác.”
“Kazuma, em có chuyện muốn nói với anh, vậy nên anh vui lòng đi theo em.”
“Không phải nó! Ý anh là, anh đúng là đã bảo cô bé nói ra điều đó để đổi lại một món ăn vặt, nhưng đó không phải là lý do anh gọi em ra đây. Em gái của em đã triệu hồi một con quỷ!”
Tôi nhanh chóng giải thích trong khi đưa món ăn vặt cho Komekko.
Để trả lời, Megumin chỉ đơn giảm là thở dài.
“Đó là thứ mà bất kỳ Hồng Ma Nhân nào cũng sẽ làm vào một thời điểm nào đó. Em từng thực hiện một nghi thức để triệu hồi vị thần của sự hủy diệt khi em còn là một đứa trẻ.”
Đừng có nói ra điều đó với một biểu hiện hoài cổ đến như vậy… Chờ đã, cái gì!? Vậy, em đang nói là nó ổn sao!? Nhưng Komekko đã nói thứ gì đó về một con goblin nhỏ…”
Có lẽ vì nhìn thấy biểu hiện hoảng hốt của tôi thật thú vị, Megumin khẽ cười khúc khích.
“Triệu hồi quỷ tộc yêu cầu một nghi thức khó khăn và cực kỳ tinh tế. Trên hết, nó sẽ tốn ít nhất một thập kỉ chăm chỉ làm việc chỉ để triệu hồi một con tiểu quỷ, loại yếu nhất của quỷ tộc.”
“Nghiêm túc sao?”
Nhưng nếu là như vậy, những gì mà Komekko vừa nói…”
“Thêm vào, kể cả khi nghi thức thành công, một con goblin không phải là một con quỷ, vậy nên không thể nào là nó được triệu hồi. Komekko, em không nên chọc anh ấy nhiều quá, được chứ?”
“Okay”
“Giờ thì, em sẽ quay lại làm việc nhà. Hai người hãy chơi với nhau, được không?”
Sau khi Megumin vỗ lên đầu Komekko, em ấy quay trở lại ngôi nhà.
… Vậy con bé chỉ đang chọc tôi sao…
Tôi đã nghĩ mình lại gặp phải một sự cố rắc rối khác. Nhưng tôi đoán đó chỉ là do tôi tưởng tượng mà thôi.
Nghiêm túc mà nói, hai chị em nhà này cứ xoay tôi vòng vòng.
“Thấy chưa, chị của em trở nên giận dữ vì em đã nói mấy thứ như vậy. Nó có hơi đạo đức giả khi anh nói ra điều này, nhưng nói dối là xấu, được chứ?”
“Em không nói dối.”
Sự bướng bỉnh của em ấy giống hệt như chị mình.
“Nhưng Megumin đã nói ra điều đó, đúng không? Em không thể gọi ra một con goblin với nghi thức triệu hồi.”
“Nhưng nó đã xuất hiện. Em đã cho nó cái vỏ của con ve sầu như là một lễ vật, nhưng nó chỉ mắng em. ‘Đừng có gọi ta lên mà không có một lễ vật thích đáng. Ta sẽ để cho ngươi đi lần này, vì vậy đừng có làm nó thêm lần nào nữa.’ Nó nói vậy đó.”
… …
Cái cảm giác tồi tệ đó đã quay trở lại.
“Nói nè, em có thể mô ta con goblin đó cho anh không?”
Để đề phòng, tôi xác nhận lại với Komekko…
“Nó rất nhỏ và đen, và nó có móng vuốt, cánh và một cái đuôi.”
“Megumin! Qua đây nhanh lên!”