Ngoại truyện 01: Nụ cười ngây thơ của cây giống

“Cậu biết không, mình đã nghĩ đến điều này được một thời gian rồi, những có lẽ quái vật lúc sinh ra không hề hung dữ. Bọn chúng chỉ đơn giản là không còn sự lựa cọn nào khác ngoài trở nên dữ tợn để tồn tại trong thế giới khắc nghiệt này.”

Yunyun trầm ngâm trước cái chậu cây ở trong nhà Megumin.

Phải, chính là cái chậu mà Cô Gái Tĩnh Lặng đã được trồng.

“Đúng vậy… Chúng ta đã được dạy, quái vật là kẻ thù của nhân loại, là thứ phải bị diệt trừ, nhưng nhìn vào cô bé, nó thật khó để tin vào điều đấy…”

Megumin nỡ một nụ cười dịu dàng khi Cô Gái Tĩnh Lặng đang cười to trong lúc vẫy tay vui vẻ với mặt trời.

Ngay sau đó, Aqua, người đang tưới nước cho cô bé, nói,

“Hai người bọn em nói hay lắm. Chỉ việc nhìn vào nụ cười ngây thơ đó. Đôi mắt nhìn thấu mọi việc của chị tuyên bố, con bé chắc chắn là một cô bé thuần khiết.”

“… Nghe thấy sự đảm bảo của cô chỉ khiến cho con bé có vẻ đáng nghi hơn.”

Khi tôi và Aqua đang nói chuyện, cái cây trong chậu rướn mình tới Yunyun.

Khi bàn tay của cô bé quấn lấy ngón tay vừa vương ra của Yunyun, cái cây giống bật cười.

“Aqua-san, em đã quyết định. Em sẽ chăm sóc con bé. Không, Em sẽ nhận nói làm con gái nuôi của mình. Cô bé sẽ trở thành tộc trưởng kế nhiệm của em.”

“Cậu có biết bản thân mình đang nói cái gì không? Mình đang làm phân bón cho cô bé từ đồ ăn thừa của ngày hôm qua, vậy nên giúp mình một tay nào.”

“Chị nữa! Chị sẽ tạo ra thêm nhiều nước sạch!”

Nói ra điều đó, ba người bọn họ rời đi, bỏ lại tôi một mình với cái cây giống.

Tôi di chuyển để vỗ nhẹ vào đầu cô bé có kích thước như một con búp bê với ngón tay của mình.

“… Để nghĩ đến việc cuối cùng mình lại chăm sóc cho một Cô Gái Tĩnh Lặng… Bọn ta sẽ trồng ngươi sâu trong khu rừng gần với ngôi làng, vậy nên hãy tự chăm sóc bản thân. Ngươi sẽ không nhận được chất dinh dưỡng từ con người, nhưng bằng một cách nào đó, ta chắc ngươi sẽ thu xếp được…”

“Đ*o được đâu.”

… …

“Mày vừa nói cái gì?”

Tôi chắc chắn đã nghe điều đó.

Tôi nheo mắt lại và hỏi cái cây giống.

“… Mày chắc chắn vừa nói cái gì đó rất tệ, đúng không? Này, nói gì đi.”

“Tsk.”

… …

“Nè, Kazuma, tôi đã nghe được từ những dân làng. Rõ ràng là khu vực phía đông bắc của khi rừng ít khi nhìn thấy hoạt động của con người, nên… A-Anh đang làm cái gì vậy!?”

“Bỏ tôi ra, Darkness! Tôi sẻ nhổ cái thứ này lên rồi đốt nó!”

“Anh đang nói cái gì vậy!? Aqua sẽ khóc đó!”

Do sự xuất hiện của Darkness vào đúng thời điểm tồi tệ nhất có thể, tôi không thể thực hiện kế hoạch của việc giải quyết mọi thứ ngay tại chỗ.

“Nghe tôi nói này, Darkness. Con nhóc này thật sự rất xấu xa kể từ lúc nó được gieo hạt. Nó đã nói một số câu rất nguy hiểm và thậm chí còn biết cách tặc lưỡi.”

“… Kazuma, tôi biết cậu vẫn đề phòng với Cô Gái Tĩnh Lặng, nhưng nghĩ về nó đi. Nó chỉ mới được gần hai tuần kể từ khi con bé mọc lên. Kể cả trẻ em loài người còn không thể nói được, và trong mọi trường hợp, nó quá sớm để cho con bé có thể học được từ ngữ.”

“Nhưng tôi đã nghe nó! Nó chắc chắn đã nói ‘Đ*o được đâu’. Và trên hết nó còn tặc lưỡi!”

“Cái vụ ồn ào này là sao? Tặc lưỡi về cái gì?”

“Mình tự hỏi chúng ta có nên đặt tên cho cô bé… Da của cô bé rất trắng, vậy Shiro-chan… Cậu thấy thế nào?”

.

.

Ngay lúc đó, Megumin và Yunyun quay lại, mang theo một cái dĩa với vụn rau củ nghiền.

“Này, Megumin, Nghe đây! Cái cây mầm này đã nói và thậm chí còn tặc lưỡi!”

Như thể trả lời, cả ba người bọn họ trao cho tôi ánh mắt lo lắng.

“Um… Kazuma-san, từ quan điểm thể chất, một sinh vật nhỏ thể này không thể phát triển một bộ não thích đáng để xây dựng và ghi nhớ từ ngữ…”

“Em đang nói cái gì trong cái thế giới mà rau củ có thể bay nhảy xung quanh hả? Này, sao ngươi không nói gì nữa đi!?”

Ánh mắt của họ trở nên chua chát khi tôi chỉ điểm cái cây giống một lần nữa.

“Cô bé là người đã nhận được nước thánh tinh khiết, anh có biết không? Nghiêm túc đấy, Kazuma-san, anh đang làm cái gì vậy? Không cần biết cô bé dễ thương đến mức nào, nhưng chơi khăm kiểu này có một chút…”

“Đừng có hiểu lầm! Con nhóc này vừa mới nói là tặc lưỡi! Tại sao không ai trong số mấy người chịu tin tôi cơ chứ!?”

Aqua nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi.

“Kazuma… Cậu chắc hẳn rất mệt mỏi vì thức dậy sớm sau khi đã quen với việc ngủ nước. Nó ổn và, cứ nghĩ ngơi cho đến khi trời tối.”

“Cũng đừng nhìn tôi theo kiểu đó! Chết tiệt, tất cả đều tại vì ngươi mà mọi người đối xử với ta như ta là một tên điên vậy!”

Khi tôi bắt đầu la rầy cái cây giống, tôi có thể cảm thấy mịnh người đang xích ra khỏi tôi và lặng lẽ thì thầm với nhau.

Thỉnh thoảng, tôi có thể nghe những từ như, bệnh viện, hành động kì lạ và mấy thứ tương tự. Chắc chắn không có thứ gì truyền đến cảm giác tự tin.

… Được thôi, đừng có đổ thừa cho tôi nếu có chuyện gì xấu xảy ra.

Ngay lúc đó.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy, Nii-chan?”

Ngay khi tôi chuẩn bị bỏ cuộc, Komeko tò mò lảng vảng lại đây.

“Oh, Komekko… Không, nó chỉ là, cái cây giống này có thái độ xấu, nhưng không ai tin tưởng anh.”

Tôi đã có chút lo lắng rằng Komekko cuối cùng sẽ trao cho tôi ánh mắt giống như Megumin và mọi người, nhưng cô bé chỉ đơn giản là nhích lại gần cái cây giống.

“… Trông ngon miệng.”

“Eep!”

… Ngay cả trong một thế giới khác, trẻ em vẫn luôn tàn nhẫn hơn bao giờ hết.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *