Chương 05: Nói lời tạm biệt với thành phố tân thủ này!

Part 1

“…nii-chan…chan…dậy đi…”

Cái chăn của tôi cảm thấy rất nặng.

Và trên hết, tôi có thể nghe một giọng nói xa xăm đang nhẹ nhàng gọi tôi.

Tôi đã mong muốn được nghe những lời đó trong một thời gian rất dài…

“Onii-chan, dậy đi! Anh sẽ trễ đấy! Coi nào, dậy đi!”

Onii-chan.

Bị kích thích bởi những lời ngọt ngào đó, tôi mở mắt ra.

“Chào buổi sáng, Onii-chan! Giờ thì hãy đi đánh bại Quỷ Vương như anh vẫn thường làm nào!”

Và cô em gái tự nhận của tôi, người mà tôi không biết bao tuổi, vui vẻ nói ra những lời đó trong khi đang ngồi dạn hai chân trên tấm chăn của tôi…

.

.

.

“Biến xuống!”

“Oniiii-chan!!”

Tôi ngồi dậy trong khi nắm lấy mép chăn rồi hất cô ta xuống giường làm cho cô ấy lăn vòng vòng ở trên sàn.

Không lãng phí một giây nào, tôi trải lại tấm chăn và nằm phịch xuống giường.

Khi tôi cuốn mình trong chăn lần nữa, tôi liếc nhìn Aqua một lần cuối cùng.

“… Cái cách mà cô đánh thức tôi hôm nay khá tốt đấy.”

“Tôi biết mà. Sử dụng ‘Onii-chan’ lên một tên lolicon như Kazuma thật sự là cách làm tốt nhất.”

.

.

—Trong vài ngày vừa qua, Aqua đã thử dùng hết tất cả mọi cách để thuyết phục tôi đi đánh bại Quỷ Vương.

“Nè, Kazuma, không phải là đã đến lúc cậu nên chịu thua rồi sao? Cậu có thể than vãn và càu nhàu, nhưng cậu là loại người luôn vượt qua tất cả mọi việc khi một trong số chúng tôi vướng vào rắc rồi, đúng không?”

“Cô nghĩ tôi là một con mèo máy màu xanh, thứ có thể làm bất cứ điều gì sao? Ngay từ đầu, cô là một nữ thần thật sự, vì vậy không phải cô nên là người đi giải quyết những vấn đề như vậy à?”

Bất chấp những lời phản bác của tôi, Aqua trông có vẻ không hề bối rối khi cô ấy đứng dậy rồi vô tư ngồi lên giường của tôi.

“Thứ duy nhất tôi có thể làm là thanh lọc nước, đối phó với undead và quỷ tộc, và hồi sinh người khác. Nữ thần không hoàn toàn là một tồn tại tuyệt vời, cậu có biết không?”

“Vậy ra cô cuối cùng cũng thừa nhận nó. Cô không thể phong ấn Quỷ Vương hay làm gì khác à? Phong ấn những tồn tại độc ác là những điều được cho là do nữ thần thực hiện, đúng không?”

Aqua ép sát đầu gối vào ngực rồi ôm lấy nó, và bắt đầu nhìn chăm chăm vào phần cơ thể phía dưới đang được che đậy bởi cái chăn của tôi.

“Loại tồn tại độc ác mà hiện giờ tôi có thể phong ấn là cái thứ đang xuất hiện từ trong quần của cậu.”

“Đ-Đừng có nhìn chằm chằm vào nó… Tôi không thể làm khác được, nó là buổi sáng! Đằng nào thì, đừng quan tâm đến nó.”

Thay đổi chủ để, tôi nhìn lên khuôn mặt của Aqua.

“Hiện giờ, không có gì đảm bảo là cô có thể phá hủy rào chắn, đúng không? Nhưng nếu một Tướng lĩnh khác bị hạ, thì cô chắc chắn có thể làm điều đó, vì vậy hãy cố chờ đợi cho đến thời điểm đó, được chứ?”

Vẫn còn một Quỷ Tướng đang nhởn nhơ ở bên ngoài.

“Tướng lĩnh cuối cùng là con gái của Quỷ Vương, đúng không? Tôi không biết cô ta mạnh đến mức nào, nhưng nó rất khó để tưởng tượng việc cô ta có thể bước ra lành lặn sau khi tấn công thủ đô. Thủ đô chứa đầy những tên gian lạn, và trên hết ở đó còn có em gái của tôi, người mạnh nhất thế giới này cũng đang ở tại đó. Một khi cuộc tấn công vào thủ đô thất bại, tôi sẽ nhờ những người có quyền lực gửi vài tên mạnh mẽ để hộ tống tôi đi phá vỡ rào chắn. Nếu bọn họ thất bại, ừ thì, chúng ta có thể nghĩ đến mọi kế hoạch khác khi điều đó xãỷ ra.”

Kế hoạch này phụ thuộc vào những người khác để làm công việc nặng nhọc, nhưng đó thực sự là toàn bộ khả năng của tôi hiện giờ.

Điều này hoàn toàn khác với những gì từng xảy ra trong quá khứ, nơi mà chúng tôi chỉ việc thực hiện một cách cẩu thả và dựa dẫm vào sự may mắn của tôi để vượt qua mọi chuyện.

Tôi không phải là một anh hùng hay bất cứ thứ gì tương tự như vậy.

Thực ra, tổ đội của tôi chỉ là một trong những tổ đội tệ nhất từng được thành lập.

Nó thật sự kỳ lạ khi tổ đội của chúng tôi vẫn chưa bị quét sạch trước khi việc này xãy ra…

“Tướng lĩnh… Nếu chỉ còn lại một tướng lĩnh…”

Aqua đang lẩm bẩm về một điều gì đó.

…?

“Này, chính xác thì cô định—“

“Đúng vậy, nếu chỉ còn lại một tướng lĩnh, tôi chắc chắn sẽ có thể hạ được cái rào chắn đó! Một khi cái rào chắn bị hạ xuống, ai đó cuối cùng sẽ đánh bại Quỷ Vương! Đúng vậy, chắc chắn là vậy!”

Aqua đột ngột đứng dậy và la lên…

Chờ đã, cô ta không nghĩ về việc…!

“Tôi đi ra ngoài một chút!”

“Này, không, chờ đã! Chờ một chút!”

Aqua lờ đi những lời của tôi và phóng thẳng ra khỏi phòng.

.

.

—Say khi chạy nước rút vào buổi sáng để đuổi theo Aqua, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy được đích đến của mình.

Tôi ghét phải thừa nhận, nhưng chỉ là Aqua nhanh hơn tôi rất nhiều. Sự khác biệt về chỉ số của chúng tôi là quá lớn.

“Wiz! Cô ở đâu!? Đừng có trốn nữa và ra ngoài này ngay đi!”

“Ngươi bị điếc à? Ta đã nói với ngươi là bà chủ cửa hàng thiếu tư cách đó không có ở đây! Bà chủ cửa hàng đó đã đặt một đống thứ vô dụng ngay cái lúc mà ngươi rời mắt khỏi cô ta, vậy nên ta cũng—… Này! Bỏ tay ngươi ra khỏi cái mặt nạ của ta!”

Như tôi đã lo lắng, âm thanh của một vụ lộn xộn đã có hể nghe được từ cửa hàng vật phẩm ma thuật của Wiz.

Có vẻ như lúc này Wiz đã ra ngoài.

Đi bộ đến cửa hàng, tôi nhìn thấy Aqua đang vật lộn với Vanir, đặt bàn tay lên cái mặt nạ của hắn ta khi cô ta đang cố đang cố xé nó ra khỏi khuôn mặt của hắn ta.

Mặc dù đang phải bận rộn chống lại những nổ lực của Aqua, Vanir vẫn xoay sở để có thể chú ý đến sự xuất hiện của tôi.

“Graaaa-Chào mừng! Kẻ khiển thú, hãy chế ngự con chó săn hung dữ xuất thân nữ thần của ngươi lại đi!”

“Đừng có gọi ta là người khiển thú. Wiz đi ra ngoài rồi à? Thật ra, việc này làm cho nó rất khó nói chuyện, vậy nên thôi đi.”

Nghe thấy những rời nói của tôi, Aqua miễn cưỡng thả tay ra khỏi hắn.

“Này, con quỷ kỳ quặc, nếu những sức mạnh của ngươi không phải là một trò lừa đảo, thì nhanh sử dụng nó để xác định vị trí hiện tại của Wiz đi.”

“Hmph, đừng có gộp chung sức mạnh của ta với cái thứ sức mạnh của nữ thần, kẻ tự nhận bản thân toàn năng nhưng không thể hoàn thành bất cứ điều gì. Bên cạnh đó, ta đã nói với ngươi, một người càng sở hữu nhiều sức mạnh, thì càng khó để nhìn thấy được họ. Bà chủ khiếm khuyết đó, mặc dù không có tài trong việc kinh doanh, nhưng có một thứ cô ta sở hữu, đó chính là sức mạnh.”

Vanir trả lời một cách bẩn mãn khi hắn ta đang chỉnh chu lại quần áo của mình.

“Ngươi nói như ngươi là một nhân vật tầm cỡ, nhưng cuối cùng, chỉ là ngươi không biết, đúng không? Ngươi thật sự hoàn toàn trở nên vô dụng mỗi khi có việc quan trọng diễn ra. Có hơi kỳ lạ khi ta nói điều này, nhưng không phải điều đó khiến ngươi còn tệ hại hơn ta sao?”

“… Được lắm, đã được một thời gian rồi, nhưng có lẽ đây là thời điểm để ta trở nên nghiêm túc. Tốt nhất là ngươi nên rời khỏi cửa hàng. Hôm nay, ta sẽ giải quyết tỉ số với những vị thần khó chịu này.”

Hai người này thật sự không thể hòa hợp…

Ngay sau đó, tôi cảm thấy sự hiện diện của một ai đó ở sau lưng mình. Tôi xoay người lại, và người đang đứng ở ngay lối vào chính là…

“Ah, Kazuma-san, Aqua-sama. Chào mừng. Hai người đến thật đúng lúc. Tôi vừa có trong tay vài vật phẩm rất thú vị…!”

Vui vẻ nói ra điều đó, cô ấy mỉm cười và di chuyển về phía cái túi giấy mà tên cánh cụt đi theo cô ta đang giữ.

Vanir đơ người khi nhìn thấy thứ đó.

Có vẻ như không thể kìm nén sự tò mò của mình, Aqua lãng vãng xung quanh và tò mò nhìn vào trong cái túi giấy.

Lờ đi tên cánh cụt, người dường như đã hoàn toàn hóa đá vì sợ hãi, tôi hỏi thay Vanir người cũng đang đứng bất động như tên cánh cụt.

“Vậy… Cô đã mua cái gì?”

“Rất vui vì cậu đã hỏi!”

Wiz vui vẻ thò tay vào trong cái túi và lấy ra…

“… Teru teru bozu?” Búp bê thời tiết.

“Teru teru bozu là cái gì? Đây là một vật phẩm ma thuật mạnh mẽ có thể điều khiển thời tiết. Chỉ cần đơn giản treo nó ngay phía trước nhà và bầu trời sẽ bị buộc phải trở nên trong xanh vì bọn chúng! Thường thì, điều khiển thời tiết đòi hỏi những nghi thức rất dài và phải sử dụng nhiều thành phần hiếm, nhưng điều đó có thể thực hiện chỉ với vật phẩm này! Cậu nghĩ như thế nào? Nó không tuyệt với sao!? Nó đúng là tuyệt vời, phải không?

Nó đúng là tuyệt vời.

Nó rất là tuyệt vời, nhưng…

“…Vậy, thứ này có bất kỳ tác dụng phụ nào không? Như là, sử dụng nó sẽ khiến trời mưa sốt mười năm… Hay nó đòi hỏi một lượng lớn ma lức…”

“Không có bất kỳ tác dụng phụ nào cả. Tôi đã học hỏi sau nhiều lần bị la rầy bởi Vanir-san! Để dùng nó, toàn bộ những việc mà một người cần phải làm và truyền vào nó một lượng ma lực hợp lý và treo nó ở mái hiến của căn nhà. Và nó chỉ có thể sử dụng trong một mùa đặc biệt., vậy nó không hề có bát cứ nhược điểm nào cả! Cậu nghĩ như thế nào? Không phải nó là một vật phẩm tuyệt vời sao?”

Vanir bước đi một cách cứng nhắc về phía chúng tôi, và nâng thứ vật phẩm giống như teru teru bozu lên, thứ mà Wiz có vẻ rất tự hào khi mang nó ra ngoài.

“Và chính xác thì mùa nào cô có thể sử dụng những thứ này?”

“Chính là bây giờ! Nó chỉ có thể sử dụng trong mùa này! Tôi không ngốc đến mức đi mua thứ gì đó mà không thể sử dụng. Anh thật sự là một người thường hay lo lắng, Vanir-san.”

“… Thưa quý khách, ngươi hãy qua đây một lát.”

Lờ đi Wiz người đang nở ra một nụ cười rạng rỡ, Vanir chộp lấy vai tôi rồi dẫn ra một góc của cửa hàng.

“… Tôi sẽ nói thẳng điều này, tôi sẽ không mua nó.”

“Đừng nói như vậy. Ta có thể cảm thấy chắc chắn là có một sức mạnh ma thuật mạnh mẽ đến từ thứ ra— sản phẩm tuyệt vời đó. Khả năng của nó chắc chắn là một vật phẩm mạnh mẽ.”

Tôi hiểu rồi. Chà, nếu như hắn ta đã nói như vậy, thì vật phẩm đó chắn hẳn phải là một thứ mạnh mẽ.

Tôi đã được nghe rằng Wiz thích mua những vật phẩm chứa một lượng lớn ma lực mỗi khi cô ấy ra ngoài để đi mua sắm.

Tuy nhiên, vẫn còn một điều cuối cùng đang làm phiền tôi.

“… Tôi không nhớ là gần đây trời có mưa. Trời có bao giờ mua vào khoảng thời gian này trong mùa không?”

“… Đã có một ngày trời mưa vào khoảng thời gian này trong mùa, đó là hai mươi năm về trước.”

“Tôi sẽ không mua nó.”

Vanir tiến lại gần hơn như đáp lại lời từ chối của tôi.

“Đừng nói như vậy. Thế giới rất rộng lớn. Có thể có một nơi trên thế giới này đang gặp rắc rối với những cơn mưa lớn trong mùa này. Nếu cậu mang nó đến một quốc gia như vậy, nó chắc chắn sẽ được đối xử như một báu vật vô giá. Nếu như bây giờ ngươi mua nó, ta thậm chí sẽ ném cho ngươi bộ thuốc phép bị cấm số hai như là một phần quà miễn phí.”

“Ta sẽ không mua nó. Bên cạnh đó, Aqua có thể tự mình tạo ra một vật phẩm tương tự. Hồi đó cô ta đã làm một con Teru Teru Megumin hay thứ gì đó tương tự.”

“Trên hết, ta sẽ ném cho ngươi sản phẩm sắp ra mắt mà ta đã phát triển trong bí mật, chiếc gối ôm bằng kích thước cơ thể của bà chủ dâm dục.”

“Ta sẽ không… Nói cho ta biết thêm chi tiết.”

Ngay lúc đó,

“Um… Có chuyện gì sao, Aqua-sama?”

Tôi nghe được giọng nói ngập ngừng của Wiz—

.

.

“—Nghĩ lại thì, chúng ta đã biết nhau được một năm, phải không? Thật là mỉa mai… Tôi là một nữ thần và cô là một Lich. Thường thì, hai người chúng ta sẽ không bao giờ có được một mối quan hệ thân mật đến như vậy.”

“Đã lâu như vậy rồi sao? …Ah, tôi có mua một số bánh quy cùng với vậy phẩm ma thuật đó. Cô có muốn dùng một ít không, Aqua-sama?”

“Tôi sẽ ăn một ch… Không, không phải nó. Nói nè, Wiz, chúng ta đã trở nên thân thiết với nhau. Thường thì, nó sẽ là một lẽ tự nhiên khi tôi thanh tẩy cô vào ngay thời điểm mà chúng ta chạm mặt. Vâng, một vị thần và một undead. Đó là hai thực thể không bao giờ nên thân thiết với nhau, điều này thật là…!”

Aqua nói ra điều đó trong khi gặm cái bánh quy mà cô ấy nhận được từ Wiz.

Cảm nhận được bầu không khí căn thẳng này, Vanir nhanh chóng bước tới và đặt mình ngay giữa Wiz và Aqua.

Linh vật cánh cụt của cửa hàng – không, ý tôi là, cựu bá tước Zereshrute đang run rẩy vì sợ hãi, Nhưng hắn ta cũng di chuyển đến bên cạnh Wiz.

… Tôi thật sự mong Aqua không nghiêm túc về vấn đề này, nhưng…

Vanir nói một cách cứng rắn khi đang đứng trước mặt Wiz để bảo vệ cô ấy.

“Vì một lý do nào có mà một hào quang nguy hiểm đang xuất hiện xung quanh ngươi, Nữ Thần của Sự Bạo Lực. Ta không biết điều gì đã xảy ra, nhưng nếu ngươi có ý định làm náo loạn ở đây, ta sẽ buộc phải gửi một hóa đơn với số tiền rất lớn cho những thiệt hại sắp xảy ra. Nếu ngươi đã chuẩn bị cho điều đó, thì cứ thoải mái mà tiến lên.”

Nói ra điều đó, Vanir chỉ ngón tay của mình vào Aqua như một lời thách thức.

Nhưng Aqua lờ hắn ta đi và chỉ đặt sự chú ý của mình lên Wiz.

“Wiz… Xin hãy hiểu cho! Chúng ta không thể bảo vệ thế giới này mà không tiêu diệu cô! Nó làm cho tôi đau đớn khi làm hại một người bạn, nhưng, làm ơn, Wiz, tôi muốn quay lại thiên được! Tôi sẽ làm nó nhanh thôi, vì vậy, xin hãy yên nghĩ!”

Sau khi nói ra những lời đầỳ bi bát như vậy, Aqua bước vào tư thế chiến đấu.

Về phía Wiz, cô ấy đơn giản đứng đó với một biểu hiện trống rỗng.

Một lúc sau, Wiz gật đầu và nói một cách vui vẻ.

“… Nếu tôi yên nghĩ, có phải Aqua-sama sẽ có thể quay lại thiên đường không?”

“Vâng, chính xác! Thật đáng tiết, Wiz, nhưng có một lý do tại sao tôi không thể tha cho cô! Tôi không bận tâm nếu cô giữ lấy ác cảm với tôi, nhưng, là một nữ thần—“

“Được thôi”

“Là một nữ thần…! … nó ổn sao? không, chờ đã, Wiz, ccoo không thể từ bỏ dễ dàng như vậy! Cô nghĩ cuộc sống của mình là gì? Cô sẽ bị trừng phạt đó, cô biết không?”

Cô đang nói cái gì vậy? Ngay từ đầu, cô chính là người đã nói về ván đề đưa cô ta đi an nghĩ và những thứ tương tự.

Có rất nhiều điều tôi muốn nói, nhưng giờ không phải lúc.

Về phần Wiz, cô ấy vẫn giữ khuôn mặt trống rỗng khi cô ấy nói,

“Nếu cô thanh tẩy toi, cô sẽ có thể quay về thiên giới, đúng không? Tôi không hiểu chi tiết, nhưng cái gì đó phải được hoàn thành, phải không? Sau khi dành quá nhiêu thời gian ở bên nhau, tôi biết rất rõ Aqua sama là một người thánh thiện và tốt bụng… Nếu như chính là Aqua-sama muốn thanh tẩy tôi, tôi sẽ đồng ý với việc đó.”

Lần này, Vanir lại là người làm náo loạn cả lên.

“Cô đang nói cái gì vậy Wiz? Cô đã quên mất lời hứa của mình với tôi à!? Cô thật sự can đảm nếu như cô nghĩ cô có thẻ phá vỡ hợp đồng với một con quỷ! Nếu như cô an nghĩ, ai sẽ là người tạo ra hầm ngục cho tôi!? Tất cả mọi việc tôi đã làm cho cái cửa hàng này là để phục vụ cho mục tiêu đó!”

Wiz trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng lại nhìn Vanir với một nụ cười.

“Vanir-san, anh thật sự đã gọi tôi bằng tên. Tôi xin lỗi vì đã không thể giữ lấy lời hứa… Um, hiện giờ anh ta đang ngủ tại một biệt thự nằm ở sâu trong rừng, nhung tôi có biết một Lich khác. Tôi sẽ giới thiệu anh ta với anh, vì vậy, xin hãy làm…”

Vanir nghiến răng khi nghe thấy điều đó, nhưng cuối cùng, hắn ta vẫn kiên quyết đứng giữa Aqua và Wiz.

Wiz quay mặt khỏi Vanir, chắp hai tay lại và mĩm cười với Aqua.

“Thường thì, nó sẽ là một điều tự nhiên khi cô thanh tẩy tôi ngay cái lúc mà chúng ta gặp mặt. Cảm ơn vì đã tha cho tôi đến tận bây giờ, Aqua-sama. Nhờ vào điều đó, tôi đã có thể quản lý cửa hàng này cùng với Vanir-san và làm quen được với rất nhiều người. Tôi đã sống rát lâu, nhưng một năm vừa qua đã trở thành một năm thú vị nhất trong cuộc đời của tôi. Đó không phải là cường điệu. Vì vậy, không có chuyện mà tôi sẽ giữ lấy hận thù, tôi nên biết ơn cô.”

“… … ”

Nghe thấy những lời đó, Vanir lặng lẽ lùi lại.

Xét theo cái cách mà hắn ta nghiến răng, nó không có vẻ gì là hắn ta đồng thuận với Wiz, nhưng lại tôn trọng quyết định của Wiz.

“Tôi vốn mở ra cửa hàng này với ý định, nó sẽ là nơi những đồng đội đã đi mạo hiểm cùng với mình có thể quay lại đây. Nhưng, chỉ mới hôm trước… Đúng vậy, nó đã quay trở về khi tôi và Vanir đang nói về quá khí của mình và Aqua-sama chìm vào giấc ngủ. Tôi đã có thể nói với đồng đội của mình, ‘Mừng về nhà.’ Khi bọn họ đến chơi vào ngày hôm đó… vậy nên tôi không còn gì để hối tiếc.”

Và Aqua…

“U…uuuu…”

Có vẻ như cô ấy chuẩn bị khóc khi cô ta lùi lại, hoàn toàn mất cảnh giác bởi những lời đó.

Nhìn thấy tình cảnh của Aqua, Wiz gọi cô ấy cùng với giọng điệu mà một người sẽ dùng để dỗ dành một đứa trẻ nhõng nhẽo.

“Aqua-sama, một ngày nào đó tôi sẽ được thanh tẩy bởi ai đó, hoặc tôi sẽ vẫn luẩn quẩn quanh đây mãi mãi. Nếu tôi phải bị thanh tẩy bởi một người nào đó, tôi thà chọn là mình được thanh tẩy bởi Aqua-sama. Sau cùng, nó sẽ giúp được cô. Thêm vào…”

Wiz trao cho Aqua một nụ cười thuần khiết, không tì vết, như để cô ấy có thể cảm thấy thoải mái và xóa bỏ đi cảm giác tội lỗi mà có thể đang xuất hiện trong lòng của cô ấy.

“Tôi rất thích làm bạn với cô, Aqua-sama”

Đối mặt với ánh mắt của tôi, Vanir và Zereschrute.

Và Wiz, người có vẻ như còn lo lắng cho Aqua còn hơn cả sự tồn tại của bản thân mình.

“U…uuu… Waaaaaah!”

Aqua bật khóc trước khi chạy khỏi cửa hàng.

Part 2

… Để nghĩ rằng người tốt bụng nhất trong thành phố này, và người đáng kính nhất, là một Lich…

Những suy nghĩ đó cứ chiếm giữ lấy tâm trí tôi khi tôi quay về biệt thự để tìm Aqua.

Darkness và Megumin đang chơi cờ trong khi nằm dài trên ghế sô pha ở sảnh chính.

“Anh hỏi nè, Aqua đã về chưa?”

“Aqua? Chị ấy đã chạy về mới một lúc trước và tự nhốt mình ở trong phòng. Em đã nói với chị ấy bữa tối đã sẵng sàng nhưng chị ấy vẫn không chịu ra ngoài. Có chuyện gì đã xãy ra vậy?”

Tôi chìm sâu vào suy nghĩ khi nghe thấy những lời của Megumin.

Tôi nên làm gì đây? Tôi có nên để cô ta ở một mình trong một thời gian?

… Không, nó chắc chắn không phải là một ý tưởng tốt.

“Nó là, ừ thì… Cứ đưa phần ăn sáng của Aqua cho anh. Anh sẽ mang nó lên cho cô ấy.”

Sau khi nhận cái khay từ Megumin, tôi đi lên phòng của Aqua.

.

.

“—Này, tôi hiểu cảm giác của cô, nhưng đừng có quay về nhà mà không có tôi. Megumin đã làm bữa sáng, vì vậy, hãy mở cửa ra.”

“… Để cho tôi yên. Hiện giờ, tôi chỉ vừa mới mất đi một chút tự tin của nữ thần.”

… Chỉ một chút à?

Tôi gọi Aqua qua khe cửa thêm một lần nữa.

“Tôi nói này… Không phải nó sẽ ổn nếu như cô bỏ Quỷ Vương ra khỏi tâm trí trong một thời gian sao? Cô có thực sự cần phải vội vã trở về thiên giới ngay lúc này không?”

“… …”

Cuôi cùng, Aqua không hề ghét Wiz.

Cô ấy đúng là hay làm phiền và vô tình thanh tẩy Wiz khi cô ta bay vào đánh nhau với Vanir cùng mấy chuyện như vậy, nhưng, sau tất cả những hành động và lời nói, hai người đó sỡ hữu một mối quan hệ khá là thân thiết.

Tôi gọi cô ấy một lần nữa.

“… Cô sẽ không thể gặp Wiz thêm lần nào nữa nếu cô quay về thiên giới, đúng không?”

Đương nhiên, cô ấy cũng sẽ không thể gặp bất kỳ ai trong số chúng tôi nữa.

… Không, chờ đã, Eris-sama cũng thỉnh thoảng xuống đây chơi trong vai Chris, vì vậy, có thể nó không nhất thiết phải như thế.

Nhưng, liệu đó có phải là trường hợp của Aqua?

Theo những gì tôi nhớ, Aqua là nữ phần phụ trách Nhật Bản.

Liệu cô ấy có thể xuất hiện ở đây bất cứ khi nào cô ấy muốn không, tôi tự hỏi?

Aqua vẫn giữ im lặng.

Tôi gọi thêm một lần cuối cùng.

“… Tôi mang bữa sáng mà Megumin đã làm cùng tôi. Nếu như cô không muốn nó, tôi sẽ đem nó xuống.”

“… Cứ để thức ăn ở ngoài đó.”

.

.

“—Có chuyện gì với Aqua vậy? Chị ấy thường là người đầu tiên ngồi vào bàn, có phải chị ấy bị đau bụng không?”

Khi tôi quay lại sảnh, một Megumin trông có vẻ lo lắng hỏi tôi điều đó.

Đánh giá từ cái cách mà Darkness cau mày khi cô ta nhìn vào bàn cờ, Megumin có vẻ đang thắng ván đó.

“Đừng lo. Cô ấy có vẻ như đã muốn ăn những món mà anh đem lên. Hãy cho cô ấy thời gian. Cô ấy chắc chắn sẽ xuống đây một khi mà cô ấy cảm thấy đói bụng lần nữa.”

Tôi bình thản nói ra điều đó, nhưng cuối cũng, Aqua lại dành cả ngày để nhốt mình trong phòng.

Part 3

Tôi không thể ngủ.

Hiện giờ có lẽ đã là nữa đêm.

Hôm nay là một đêm cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức mà những tiếng kêu vo ve thường thấy của mấy con bọ cũng không hề có.

Cái sự hỗn loạn vào sáng nay cũng không phải thứ gì quá bất thường.

Aqua đi ra ngoài, gây náo loạn, tạo ra vài rắc rối, và quay về nhà trong nước mắt.

Đó là một thứ mà ngày nào cũng diễn ra nên nó cũng không có gì bất thường cả.

Nhưng vì một lý do nào đó, sự cố của ngày hôm nay thực sự đè nặng tâm trí tôi.

Aqua không trả lời khi tôi hỏi cô ấy, có cảm thấy ổn với việc không thể gặp lại Wiz nếu như cô ta quay về.

Lúc đó, không phải tôi muốn hỏi về vấn đề của Wiz, mà là một thứ gì đó cá nhân hơn nhiều.

“Cô có thật sự cảm thấy ổn với việc tách khỏi chúng tôi không?”

Đó mới là thứ mà tôi muốn hỏi.

… …

… … … …

“AAAAAAAH!”

Tôi lăn lộn ở trên giường.

Cái loại suy nghĩ đáng xấu hổ gì đang quanh quẩn trong đầu tôi ngay lúc này vậy?

Tôi đập mặt vào gối.

Không, không, điều mà tôi thật sự muốn hỏi là:

“Cô thật sự muốn quay trở về sau khi sống ở đây lâu như vậy sao?”

Sau khi cùng chung sống với ba người đó trong một thời gian dài, nó thật khó khăn khi tưởng tượng một cuộc sống mà không có Aqua.

Chính xác thì nó sẽ như thế nào nếu như không còn Aqua?

Cùng chung sống chỉ với Darkness và Megumin.

Ngay cả khi tôi có biệt thự và tài sản, Aqua sẽ không còn nằm ường ra đó và gây ra rắc rối, cô ta cũng sẽ không xen vào khi mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp…

… Chờ đã.

Tôi đã lo lắng về cái gì cơ chứ? Nó nghe không có vẻ gì là một cuộc sống tồi tệ.

.

.

… Không, không, không.

Aqua chắc chắn sẽ khóc nếu cô ta nghe thấy điều đó.

Thêm vào, nó có cảm giác như cuộc sống sẽ khá nhàm chán nếu như không có cô ấy.

Chắc chắn, cô ta sẽ không thể tạo ra rắc rối cho tôi mỗi ngày, nhưng nó có cảm giác, tôi sẽ có quá nhiều thời gian rãnh rồi mà mình không biết phải làm gì với nó.

Tuy nhiên, Aqua nghĩ gì về điều này?

Thật ra, ngay từ đầu, tại cái quái gì mà tôi lại mất ngủ?

Điều này đang làm tôi lo lắng.

Vâng, đang có một cảm giác cồn cào xung quanh ngực tôi…

“… … ”

Tôi ném cái chăn đi và đứng dậy.

Nó khá trễ, nhưng tôi sẽ gọi cô ấy dậy và tra khảo cổ.

Và có lẽ sẽ khiển trách cô ta trong khi tôi làm việc đó.

Tôi sẽ giải thích chính xác về những nguy hiểm mà chúng tôi sẽ gặp phải nếu chúng tôi sẽ đi đánh bại Quỷ Vương, và bọn tôi sẽ thu về ít đến mức nào từ việc đó.

Tôi rón rén ra khỏi phòng và đi xuống hành lang mà ít gây ra tiếng ồn nhiều nhất có thể.

Hiện giờ, bọn họ gần như đang ngủ, nhưng tôi thật sự không muốn bị phát hiện bởi Megumin hay Darkness, rồi đề họ nghĩ là tôi đang cố lẻn vào phòng Aqua để đánh đêm.

Đúng vậy, cái loại hiểu nhầm đó sẽ ảnh hướng đến danh tiếng của tôi suốt cả cuộc đời.

Kích hoạt kỹ năng ẩn thân, tôi bắt đầu lén lút tiến đến phòng của Aqua.

Nhưng trước khi tôi đi thêm vài bước.

Tôi phát hiện Aqua đang nhìn chăm chăm vào bầu trời đêm.

Tại ban công trên tầng hai của biệt thự, ngay trên lối vào, và Aqua hiện tại đang ngồi ở đó.

Tôi nay là một đêm trăng tròn rất đẹp.

Aqua đang mặc bộ hagoromo thông thường của cô ấy, và đang ngồi trong khi vòng hai cánh tay qua đầu gối và ép nó vào ngực.

Tôi đã định đánh thức cô ấy và nói chuyện một cách nghiêm khắc với cổ, nhưng…

Aqua thực sự trông giống như một nữ thần khi cô ấy chỉ ngồi yên đó, lẳng lặng nhìn lên bầu trời.

Nghĩ lại thì, lần đầu tôi chết, bản năng đã nói cho tôi biết cổ là một nữ thần ngay từ khi ánh mắt của tôi nhìn thấy cổ.

Tôi đã nghĩ, cô ấy thật sự rất đẹp.

.

.

Chỉ khi cô ta hành động như thế này mỗi ngày…

.

.

Khi tôi đang lén nhìn cô ấy từ phía xa, cô ấy dường như đã đột nhiên nhận ra hiện diện của tôi và xoay mặt lại.

“… Cậu đang làm gì ở đó? Cậu không ngủ được sao?”

Tôi bước ra ngoài ban công và cảm thấy có chút tội lỗi.

Tôi không thể nói với cổ là tôi đã thức dậy để đi tìm cô ấy, vậy, chính xác là tôi nên nói gì đây?

Và tôi chắc chắn tôi đã bị hút hồn bởi dáng vẻ của cô ấy khi cổ đang ngắm trăng.

Nếu cô ta nghe được điều đó, cô ấy chắc chắn sẽ trở nên kiêu ngạo.

Đó là lý do tại sao mà hiện giờ tôi lại nói điều gì đó không có một chút liên quan đến những giờ tối đang nghĩ vào lúc này.

“… Ừ thì, tôi đã ngủ quá nhiều vào buổi trưa… Dù sao đi nữa, cô đang làm gì ở chỗ này? Cô sẽ làm mồi cho lũ muỗi đó, cô không biết à?”

“Cậu thật sự vẫn là một tên rác rưởi như bình thường nhỉ, đúng không?”

Aqua lơ đễnh nói ra điều đó khi cô quay mặt về phía bầu trời.

… …

“Thứ duy nhất mà cô suy trong đầu là thức ăn, vậy cô đang làm cái gì ở ngoài này, ngắm trăng à? Có phải thiên giới ở trên mặt trăng không? Bộ mấy người giống như công chúa Kaguya hay sao à?”

.

.

“Đương nhiên là không, tôi chỉ nhìn vào nó vì nó rất đẹp. Cậu biết không, tôi đã tự hỏi bản thân mình về điều nãy cũng được khá lâu rồi, nhưng chính xác cậu nghĩ tôi là cái gì? Ngay cả tôi cũng có lúc tôi muốn được chiểm ngưỡng thứ gì đó đẹp đẽ, cậu biết không? cậu nghĩ như thế nào? Không phải khung cảnh một nữ thần ngước nhìn mặt trăng tuyệt đối đẹp như tranh vẽ sao?

Nó chắc chắn là như vậy.

Thành thật mà nói, nhìn thấy cô ấy như vậy đã làm cho tôi nghĩ rằng, ồ đúng rồi, con nhỏ này thật sự là nữ thần.

Đương nhiên, tôi sẽ không nói ra bất cứ thứ gì về điều đó cho cô ta.

“… Nói đi, cô thật sự muốn quay về thiên giới đến như vậy sao? Giờ cô đã ở đây được hơn một năm, đúng không? Cô đã làm quen được với rất nhiều người, vậy có có bao giờ nghĩ là nó có thể sẽ khá cô đơn khi không thể nhìn thấy họ lần nữa không?”

“… … ”

Aqua chỉ đơn giản nhìn chăm chăm vào mặt trăng.

Cuối cùng, cô ấy xoay lưng về phía tôi và bắt đầu độc thoại.

“Nó chỉ mới được một năm, đúng không? Điều này cảm thấy thật lạ. Tôi biết những vị thần và thiên thần khác trên thiên giới lâu hơn rất nhiều, nhưng cuộc sống trên thế giới này, tôi nên nói thế nào nhỉ, đầy giông tố và kịch tính?”

Mặc dù, người đã làm cho cuộc sống của chúng ta ở đây trở nên đầy giông tố và kịch tính chính là cô ấy.

Những lời đó đã xuất hiện trên đầu lưỡi của tôi trong khoảnh khắc, nhưng tôi nuốt nó lại vào trong.

Thay vào đó, tôi nói…

“Cô đã sống trên thiên giới lâu hơn rất nhiều, đúng không? Điều đó có nghĩa cô thật sự là một bà gi—“

“Nếu cậu nói thêm bất cứ điều gì nữa, tôi sẽ đặt một phong ấn lên phần thân dưới của cậu, thứ sẽ khiến cậu không bao giờ đứng thẳng lên được nữa.”

Lần đầu tiên trong đời, tôi thật sự cảm thấy khiếp sợ Aqua.

Aqua tiếp tục bài độc thoại của mình.

“Ở thiên giới, ngày nào cũng giống nhau. Nó không có một chút gì thay đổi từ ngày này sang ngày khác. Thành thật mà nói, nó khá là nhàm chán… Ừ thì, mặt khác, nó không có nghĩa là tôi đã có được bất kỳ kỷ niệm khó chịu nào.”

Kỷ niệm khó chịu.

Có phải cô ấy đang nói về việc đã xãy ra vài ngày trước, khi những Mạo Hiểm Giả đột ngột quay lưng chống lại cổ?

“Kể từ đó, tôi đã nhận được vài lời xin lỗi từ những Mạo Hiểm Giả. Mặc dù, là một nữ thần, tôi không thực sự bị ảnh hưởng bởi những hành động đó.”

Đồ nói dối. Megumin đã nói với tôi là cô đã khá chán nản trong một thời gian sau khi chuyện đó xãy ra.

…Sau đó, Aqua, nhìn lên mặt trăng, lẩm bẩm với một giọng nói gần như quá nhẹ nhàng để có thể nghe thấy được.

“… Tôi muốn về nhà.”

Khuôn mặt cô ấy không thực sự giống như đang có vẻ buồn rầu hay cô đơn hay bất cứ thứ gì cả.

Nó chỉ là, khuôn mặt của cô ấy trông như một đứa trẻ đi lạc, nhìn chăm chăm vào nơi mà cô ấy từng gọi là nhà.

.

.

Những lời đó không phải là nói với tôi.

Nó không phải là một yeu cầu, cũng không phải là cô ấy đang rên rĩ. Nó chỉ đơn giản là cô ấy đang thể hiện ra mong muốn của mình, một thứ được giữ chặt trong tim của cô ấy.

Tôi không biết cô ấy đã sống ở thiên giới trong bao lâu.

Tôi không biết liệu cô ấy có bất kỳ bạn bè hay người quen nào ở trên đó.

Tôi thậm chí không biết một chút gì về cách sống của cô ấy ở thiên giới.

Không một điều gì cả.

… Tôi chính là người đã ép buộc và kéo cô ấy đến thế giới này cùng với tôi, vì vậy, nếu bản thân cô ấy muốn quay về, bổn phận của việc gửi cô ấy về thực sự thuộc về tôi.

Ngoài ra, tôi thực sự không muốn hiểu quá nhiều về việc này, nhưng nó cũng gần như là lỗi của tôi mà những tên sở hữu gian giận không xuất hiện trên thế giới này trong một năm qua.

Nhưng vẫn, Quỷ vương…

… Tôi có lẽ nên nói điều gì đó.

“… Chà, cô biết đấy, tôi cũng đã nghĩ đến nó một chút, chỉ một chút, về việc làm sao để đánh bại quỷ vương… Nhưng chỉ vì, cô biết đấy, không phải là ngay lúc này tôi đang chuẩn bị để tiến đến đó và đánh bại hắn ta hay gì cả, được chứ? Ví dụ như, tôi có thể mua một lượng lớn thuốc phép gây nổ từ Wiz và tạo ra một lượng lớn thuốc nổ từ bọn chúng. Sau đó chúng ta có thể chôn chúng xung quanh lâu đài Quỷ Vương như loại mìn đất và bỏ chúng ở đó. Ngoài ra, tôi có thể bảo Yunyun đăng ký một điểm dịch chuyển ngay trước lâu đài Quỷ Vương và thi triển ma pháp Explosion mỗi ngày lên trên nó…”

“…Hehehe. Lúc đầu cậu vốn phản đối việc này, nhưng cuối cùng cậu cũng bắt đầu nghĩ đến nó! Thấy chưa, tôi đã nói với cậu. Kazuma-san cuối cùng luôn tìm cách để đối phó với nó… Nhưng, ổn mà. Cậu vốn là khá yếu đuối để làm việc đó, nếu cậu nhận phải một đòn tấn công từ Quỷ Vương với level hiện tại, có thể, cơ thể của cậu sẽ không còn đủ bộ phận để tiến hành hồi sinh.”

C-Con nhỏ này!

Cô ta luôn luôn nói thêm điều gì đó.

Tôi bướ lên ban công và nói về phía Aqua.

“Lý do tôi là một tên yếu đuối, là vì tôi đã có cô thay cho một kỹ năng gian giận. Nếu tôi yếu, đó là vì cô đã không có thể giúp đỡ cho tôi, những lời đó cũng áp dụng lên cả cô. Cô có hiểu không, nữ thần vô dụng-sama?”

“Nè, tôi muốn đặt một phong ấn lên cậu, vì vậy, lại gần thêm một chút, được chứ?”

“Tôi xin lỗi.”

Nếu tôi dành thêm thời gian để lảng vãng ở chổ này, cô ta có thể sẽ thực sự quyết định đặt một phong ấn lên tôi.

Tôi nói với Aqua là tôi có lẽ nên quay lại ngủ và bắt dầu đi thẳng về phòng mình…

Aqua, ôm chặt đầu gối vào ngực mình, gọi tôi mà không rời mắt khỏi mặt trăng.

“Kazuma-san, Kazuma-san.”

Tôi dừng bước

“… Cái gì?”

.

.

“Satou Kazuma-san. Cậu có cảm thấy vui mừng vì đã đến thế giới này không? Cậu có bao giờ hối hận vì điều đó?”

.

.

Aqua vô tư hỏi điều đó.

Hồi tôi còn ở Nhật bản, tôi là một hikikomori không có gì nổi bật và cũng không mong muốn bất cứ điều gì.

Nó không có thứ gì đáng để so sánh với những thứ mà tôi đã đạt được trong thế giới này. Tôi có gia tài, tôi có căn biệt thự của riêng mình, và trên hết tôi có được tình cảm của vài người phụ nữ đẹp đến từ thế giới này.

Tôi đã nhanh chóng suy nghĩ đến việc đầu thai vào cái lúc tôi bị giết bởi Serena, nhưng, ngay cả khi tôi không thật sự biết ơn Aqua, không có chuyện mà tôi có bất kỳ hối hận nào vào lúc này.

Ngay cả khi nơi này là một thế giới khắc nghiệt tràn ngập những thứ vô nghĩa..

.

.

“Tôi không hối hận gì cả. Tôi mừng vì mình đã đến đây.”

.

.

Aqua có vẻ thực sự nhẹ nhõm khi nghe thấy những lời đó và thốt lên ‘Oh’ một cách nhẹ nhàng cùng với một cái thở dài.

Cũng giống như cách mà tôi cảm thấy tội lỗi khi kéo theo cô ấy đến thế giới này cùng với tôi, cô ấy có thể đã lo lắng theo cách của mình về việc gửi tôi đến thế giới này.

“Vậy thì tốt… Chúc ngủ ngon. Đừng có làm bất kỳ điều gì kỳ lạ khi quay lại phòng chỉ vì cậy đã bị quyến rũ bởi vẻ đẹp của tôi dưới ánh trăng, được chứ? Cậu sẽ nhận lấy thiên phạt nếu như cậu làm điều đó đấy.”

“Điều đó chắc chắn là bất khả thi.”

Tôi trả lời ngay lập tức.

Aqua trông có chút lúng túng khi câu trả lời của tôi lại đến nhanh đến như vậy và bắt đầu lẩm bẩm “Có lẻ mình thực sự nên đặt một phong ấn nhỏ lên cậu ta..” vài những điều nguy hiểm khác trong hơi thở của cô ấy.

Tôi nhanh chóng quay lại phòng mình và ngã lên giưỡng.

Nhưng, như đã mong đợi, đầu tôi vẫn tràn ngập quá nhiều suy nghĩ để tôi có thể đi vào giấc ngủ.

.

.

…Quỷ vương à….

.

.

Vâng, cho dù tôi có nhìn nó theo phương diện nào, nó thật sự là bất khả thi.

Giá như có một cách để tôi có thể dễ dàng đánh bại hắn ta…

… Không, không, có giới hạn cho những việc tôi có thể làm.

Nhưng, nếu tôi dành thêm thời gian để suy nghĩ về điều đó, tôi có thể nghĩ ra một hoặc hai kế hoạch hay…

Ngay lúc đó, tôi để ý đến một chuyện.

Tại sao tôi lại nghiêm túc suy nghĩ đến việc đánh bại Quỷ Vương?

Tôi nhắm mặt lại để xua đuổi những suy nghĩ ngu ngốc đó và cố trở lại giấc ngủ.

Trước khi cơn buồn ngủ mang tôi đi, một ham muốn nào đó mơ màng thoáng qua tâm trí tôi.

Trước giờ, tôi chưa bao giờ thực sự mong muốn những thứ như vậy, nhưng,

.

.

—Tôi thật sự muốn một sức mạnh gian lận, thứ cho phép tôi đứng lên đối mặt Quỷ Vương—

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *