Part 1
Ngay khi bình minh vừa ló dạng, Yunyun quay về với vẻ vô cùng mệt mỏi.
Âm thanh của ma thuật vang vọng suốt cả đêm, như thể thuật lại mức độ khốc liệt của thử thách.
Rõ ràng, bất cứ khi nào Yunyun sử dụng hết ma lực, em ấy sẽ vào bên trong Aigis để nghĩ ngơi và hồi phục trước khi tiếp tục chiến đấu.
Thường thì, vào thử thách cuối cùng, hai Hồng Ma Nhân sẽ thay nhau ngủ và dùng ma lực và khả năng tấn công của mình để vượt qua thử thách, như là một cách để bù đắp cho cái thử nghiệm khó khăn này.
Ngoài ra, Yunyun cũng có thể sử dụng ma pháp trung cấp.
Em ấy có thể sử dụng những ma pháp ít tiêu hao ma lực để đối phó với những kẻ thù yếu hơn. Thử thách này thật sự là nơi mà khả năng của em ấy có thể hoàn toàn tỏa sáng.
Trong khi Aigis cũng ở cùng với em ấy, anh ta không có nhiều sức mạnh tấn công, vậy nên có thể nói là Yunyun đã tự mình vượt qua thử thách.
Vào lúc em ấy xuất hiện-
.
.
“Tộc trưởng! Tộc trưởng!”
“Tôi đã luôn biết là một ngày nào đó Sấm Nổ Vang Trời Yunyun sẽ làm được việc này!”
“Này, Yunyun, chúng ta là bạn, đúng không? Lần sau hãy cùng vào rừng săn bắn nhé!”
“Đây là một dịp vui vẻ! Đêm nay là đêm ra đời của tộc trưởng mạnh mẽ nhất!”
.
.
Vào buổi tối của ngày hôm sau, tộc trưởng tiếp theo của Hồng Ma Tộc đã được quyết định.
Yunyun ngủ như chết sau khi trải qua một thử thách đầy căng go. Khi mà em ấy tỉnh dậy, toàn bộ dân làng đang đang tổ chức một lễ hội ngay giữa quảng trường của làng.
“Ahahahahahaha! Ê, Kazuma, xem này! Megumin đang nhân bản!”
Người đã xỉn hoàn toàn, Aqua, chỉ về Megumin và cười lớn.
“Em không có nhân bản! Aqua, chị uống nhiều quá rồi đó! Darkness, làm ơn ngừng chị ấy lại…”
Người duy nhất không uống, Megumin, tìm kiếm sự giúp đỡ từ Darkness—
“Gia tộc Dustiness sẽ không bỏ cuộc! Cháu cũng có kháng độc. Không có bất kì lý do nào mà cháu lại phải từ chối một thách thức như vậy!”
“Tinh thần được đấy! Giờ thì, giờ thì, uống với dì, Darkness-san! Nếu dì thua, dì sẽ không can thiệp thêm vào mối quan hệ giữa con gái dì và Kazuma!”
Người đang được nói ở đây mang một khuôn mặt đỏ chót và hiện tại đang được mời rượu từ Yuiyui.
Có vẻ như cô ấy đã khá say rồi. Mặc dù không hề ở mức độ giống như Aqua, nhưng cô ấy có loạng choạng một chút.
Đây là buổi tối cuối cùng mà tôi và Megumin ở lại đây.
Có vẻ như Yuiyui đang cố làm Darkness say bí tỉ để cô ấy không thể cản trở chúng tôi khi chúng tôi đi quá giới hạn.
“Tại sao em không uống luôn đi? Kể cả Darkness, người thường cản em lại cũng đã say mất rồi.”
“Ugh… Em rất thích làm điều đó, nhưng…”
Hôm nay, Megumin đang kiềm chế một cách đáng ngạc nhiên.
Em ấy luôn làm ầm lên, để được đối xử như một người trưởng thành, và được phép uống rượu, nhưng Darkness luôn ngăn em ấy lại với bằng chứng là cơ thể nhỏ bé của em ấy, nhưng hôm nay…
Ngay lúc đó.
“Vậy là cậu ở đây, Megumin! Bọn mình cuối cùng cũng tóm được cậu!”
.
.
Funifura vaà Dodonko, người xuất hiện mà không để ý đến chúng tôi, ngã lên người Megumin.
“H-Hai người đang làm cái gì vậy? Hai người đã say rồi sao!? Sau khi đánh bại những mục tiêu mạnh mẽ đó, level của mình đã cao hơn hai cậu rất nhiều! Nếu như hai cậu không ngại việc bị ném đi, cứ thoải mái mà xông đến mình!”
“Qua nói chuyện với bọn mình một chút đi! Đây là lúc cậu nên làm rõ mình đẫ tiến xa đến mức nào với tên đó!”
“Đúng vậy, đúng vậy, cậu lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo! Bọn mình chưa bao giờ thấy cậu hành động như một thiếu nữ cả! Làm sao mà cậu, người thiếu hấp dẫn giới tính nhất trong số toàn bộ bọn mình, cuối cùng lại có thể như thế này!?”
Có vẻ như hai con bé này đang tò mò về mối quan hệ của hai chúng tôi.
“Mình sẽ không bận tâm khi nói về điều đó nếu như hai cậu tỉnh táo, nhưng đây không phải là thứ gì hay ho để nói trong khi đang uống! Coi nào, thay vào đó Nerimaki và Arue ở bên, qua đó chơi với họ đi!”
“Cậu thật lạnh lùng! Hiếm khi nào cậu quay lại làng, vậy nên hãy chơi với bọn mình một chút trong khi cậu còn ở đây!”
“Đúng, đúng! Và cậu cũng có thể giới thiệu bọn mình với mấy người bạn là con trai của cậu không? Nó sẽ khá là tàn nhẫn nếu như bảo Yunyun giới thiệu bạn của cô ấy với bọn mình!”
“Hai cậu đúng là mấy đứa say xỉn rắc rối! Đừng có để Yunyun nghe thấy điều mà hai cậu nói, cậu ấy sẽ khóc đó!”
Trong khi Megumin đang bị giữ lại bởi hai con nhỏ này, có một cô gái đang được nịnh bợ quá mức, thậm chí còn nhiều hơn em ấy rất nhiều đang ở ngay giữa quản trường.
.
.
“—Tộc trưởng! Tộc Trưởng!”
“Tộc trưởng! Tộc Trưởng!”
“C-Chờ đã! Tôi chỉ là người kế nhiệm. Mọi người sẽ làm cho cha tôi buồn mất!”
Yunyun đỏ mặt vì những lời khen ngợi do đám đông của Hồng Ma Tộc liên tục trao cho cô ấy.
Mặc dù đỏ mặt, nhưng không thể nhầm lẫn là có cả niềm vui xen lẫn vào đó.
Và bên cạnh cô ấy là…
<”Mọi người như thế nào! Tôi là người đã hòa thành một với tộc trưởng kế nhiệm của mọi người, Aigis!”>
Cái thánh tích thích việc quấy rối tình dục, đang tạo ra một tư thế như thể anh ta là nhân vật chính vậy.
“Aigis-san! Làm ơn đừng có nói điều này theo kiểu đó! Tôi chỉ đi vào bên trong anh!”
<”Đúng vậy, cô chỉ đi vào bên trong tôi và tự mình nổ lực, đúng không!”>
Nhữn lời nói lệch lạc của Aigis làm cho tộc trưởng đương nhiệm trở nên kích động, người cũng là bố của Yunyun.
“C-Chuyện này nghĩa là gì? Ta không nhớ là mình đã nuôi lớn một đứa con gái, người sẽ để những vật vô tri vô giác làm những gì bọn chúng muốn với cơ thể của con bé!”
“Cha đang nói cái gì vậy!? Cả Aigis-san nữa, làm ơn đừng đặt việc đó theo một cách kỳ lạ…!”
Yunyun nhanh chóng ngăn hai người bọn họ, nhưng Aigis tiếp tục trêu ghẹo tộc trưởng.
<”Con gái của ông có mùi rất thơm, đó đúng là mùi hương tuyệt vời nhất! Ngoài ra, nhiệt độ cơ thể của cô ấy rất cao, vậy nên nó thật sự rất ấm áp.”>
“Lightning Strike!”
Tộc trưởng mất kiểm soát và giải phóng ma pháp của mình.
Tuy nhiên, đòn sấm sét bất ngờ giáng xuống chỉ làm trầy một chút trên bề mặt của Aigis.
<”Cha biết đấy, con kháng lại ma pháp. Nhưng con hiểu nổi đau của cha, cha à! Đừng kiềm chế mà cứ đánh con tới khi nào ma cha cảm thấy thỏa mãn!>
“Đ-Đ-Đ-Đừng có gọi ta là chaaaaaaaaaaaa!”
Người tộc trưởng kích động, lao đến đấm đối thủ của mình, nhưng đương nhiên, Agis là một bộ giáp toàn thân.
“Gurk, t-tay tôi…!
Tộc trưởng nắm lấy tay mình rồi khụy xuống.
<”Cha có ổn không? Con xin lỗi, nhưng con được làm từ orihalcum. Ngoài ra, con gái của cha rất là mềm mại!”>
“Raaaaargh!”
“Aigis-san, làm ơn đừng chọc ghẹo cha tôi nữa!”
.
.
Khi tôi đang xem hình ảnh của Yunyun và tộc trưởng đang bị một bộ giáp rắc rối đem ra làm trò tiêu khiển, Funifura, người đang làm phiền Megumin, lên tiếng.
“Này, Dodonko, Yunyun và cái tên mặc giáp đó đang có tiến triển rất tốt!”
“Cậu đang đùa phải không! Không chỉ mỗi Megumin, mà cả cô ấy nữa sao!?”
Trước khi tôi có thể nói với bọn họ đó chỉ là một bộ giáp rỗng ruột, cả hai hối hả tiến đến bên cạnh Yunyun.
“này, chuyện này là sao! Cậu trông rất ngây thơ, nhưng thực ra cậu lại làm những việc này sau lưng bọn mình à!?”
“Cậu kiên tục nói về việc kết bạn thế này kết bạn thế nọ, nhưng có vẻ cậu không có vấn đề gì với việc có được bạn trai nhỉ! Này, Yunyun, chúng ta là bạn mà, đúng không? làm ơn hãy giới thiệu mình với một onii-san đẹp trai!”
<”Coi nào, các cô gái, đừng cãi nhau vì tấm thân già này.”>
“Mình không hiểu hai cậu đang nói về cái gì! Làm ơn bình tĩnh lại! Còn Aigis-san, đừng có xen vào!”
Mặc dù bị rất nhiều người trêu chọc, Yunyun vãn có một sự vui vẻ nhất định trong lời nói của mình và dường như đang tận hưởng tình huống này.
“Giờ thì Aqua, Darkness, hai người sẽ bị cảm lạnh nếu ngủ ở đây… Còn mẹ nữa, làm ơn thức dậy. Nếu mẹ muốn ngủ, làm ơn về nhà mà ngủ.”
Tôi tự hỏi, có phải vì em ấy là một người chị gái nên em ấy giỏi trong việc chăm sóc người khác, hay đó là tính cách bẩm sinh của em ấy. Megumin đang cố gắng đánh thức những người đang gục xuống vì say rượu.
“Komekko, dù họ có tệ hại đến mức nào, em cũng không nên bỏ mặc ba mẹ một mình!”
Đứng bên cạnh đống lửa ở giữa quảng trưởng, Một Komekko bụ bẫm đang cuộn mình lại thành một quả bóng và ngủ thiếp đi.
Thờ dài khi nhìn thấy em gái mình, Megumin bắt đầu đắp chăn cho những người say rượu, dương như đã từ bỏ ý định đưa bọn họ về nhà.
Cuối cùng, mọi người đều được bọc lại trong chăn.
Megumin nhìn vào họ rồi nở một nụ cười gượng gạo, trước khi em ấy từ từ đi chuyển ra xa những Hồng Ma Nhân và Aigis vẫn còn đang đùa giỡn với Yunyun.
Tôi di chuyển lại gần Megumin.
“Em có chắc là mình không muốn tham gia với họ không?”
“Nếu giờ em đi đến đó, em chắc chắn là mình sẽ bị đem ra so sánh với Yunyun. Em đã được biết đến như một pháp sư hài hước, vậy nên em không muốn đi tới đó chỉ để bị đem ra làm trò cười. Bên cạnh, cô gái cô đơn đó đang được bao quanh bởi mọi người như vậy nó là một sự kiện bất thường với cô ấy. No có vẻ như mọi cố gắng của cô ấy đã được đền đáp.”
Megumin nói như là điều này hoàn toàn không liên quan đến em ấy, trong khi đang vui vẻ nhìn về phía Yunyun.
“Vậy là cuối cùng cô ấy cũng vượt qua em.”
Em ấy nói với một giọng vui vẻ, nhưng có vẻ có một chút cô đơn khi em ấy nói ra điều đó…
“… Vậy, cuộc cạnh tranh của em cuối cùng đã giải quyết xong xuôi với việc này à?”
“Đương nhiên là không, Khỏang cách giữa bọn em với tư cách là một đối thủ chỉ trở nên lớn hơn, đó là tất cả. Một ngày nào đó, em sẽ đạt được một điều mà sẽ làm cho toàn bộ Hồng Ma Tộc phải ghen tị. Ví dụ như… nói là em đã hạ gục Quỷ Vương với tổ đội của mình chẳng hạn?”
“Anh chắc chắn sẽ không đi với em để làm việc đó, được chứ? Không cần biết là em sẽ khóc lóc hay la hét hay giận dữ đến mức nào, anh chắc chắn sẽ không làm việc đó.”
Khi tôi kiên quyết quyết định điều này, em ấy nhìn về phía tôi rồi nói:
.
.
“Như thế này thì sao, nếu chúng ta đánh bại Quỷ Vương, em sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn.”
.
.
.……
“Có phải em vừa nói bất cứ điều gì…”
“Em đã nói vậy, đúng không? Bất cứ điều gì nghĩa tất cả mọi thứ.”
Tại sao con nhỏ này luôn đột ngột ném cho tôi mấy thứ khó giải quyến vậy? Tại sao em ấy không cứ thẳng thắng mà đến với tôi?
“Nhưng Megumin là một cô gái dễ bị gạt đến bất ngờ, vị vậy anh có cảm giác là em vẫn sẽ để anh làm rất nhiều thứ kể cả khi chúng ta không đánh bại Quỷ Vương đi chăng nữa.”
“Đừng gọi em là dễ bị lừa, em khá để tâmđến điều đó đấy. Em từng là một cô gái sắc sảo hơn thế này nhiều, sau mọi chuyện lại thành ra như thế này…”
Khuôn mặt của Megumin đỏ lên tới tận man tai, mặc dù là người đề nghị ra việc đó.
“Nói này, Megumin, hôm nay em vẫn chưa hoàn thành thói quen hằng ngày của mình, đúng không?”
“Đúng vậy. Em đang định bắn nó lên trời vào thời khác cao trào của buổi tiệc chúc mừng, em sẽ cho toàn bộ những kẻ say xỉn kia một sự bất ngờ…”
Cô gái này đã nghĩ tới một trò đùa khá phiền phức.
“Nó là một buổi tiệc chúc mừng hiếm hoi cho Yunyun, vậy tại sao em không bỏ qua việc đó vào tối nay?”
“Chính xác vì đây là buổi tiệc chúc mừng của địch thủ của em…”
Yunyun chắc chắn sẽ khóc nếu như buỗi lễ chúc mừng bị hủy bỏ vì điều đó.
Cuối cùng, Megumin lẩm bẩm “Được rồi,” và nhún vai.
Và một lần nữa em ấy lại hướng ánh nhìn về địch thủ của mình từ khoảng cách xa, sau đó tôi nói.
“Em thấy sao, nếu chúng ta cùng nhau trốn khỏi chổ này?”
“… Anh muốn làm mấy điều biến thái đến như vậy sao? Thật là, cái tên này…”
“K-Không phải vậy!”
Chết tiệt, đây có phải là do cách hành xử thường ngày của tôi?
Tôi có một chút giận dữ khi một phần trong tôi đã nghĩ là, nếu việc này cuối cùng lại trở nên như thế thì cũng ổn thôi.
“Vậy thì, anh định làm gì sau khi chúng ta lẻn ra ngoài? Nếu chúng ta biến mất vào những trường hợp như thế này, chắc chắc ngày mai chúng ta sẽ bị trêu chọc về việc đó…”
Megumin trông có chút phiền phức.
Tuy nhiên, cùng lúc đó, em ấy cũng khẽ mĩm cười.
Có vẻ như em ấy không hoàn toàn phản đối việc này.
.
.
… Hạ gục quỷ vương là bất khả thi, nhưng…
Tôi nghĩ ít nhất tôi có thể thu hẹp khoảng cách của hai địch thủ này.
“…?”
Megumun nghiên đầu trước sự im lặng của tôi.
“Hãy đi thực hiện thói qune hằng ngày của em ngay bây giờ!”
Tôi nói ra điều đó với một nụ cười.
Part 2
Khu vực xung quanh Làng Hồng Ma là nơi cư trú của những con quái vật mạnh mẽ.
Trên hết, những con quái vật sống về đêm về cơ bản được cho là những con mạnh mẽ hơn.
Nếu như bạn hỏi tại sao hiện giờ tôi lại nhớ đến những điều như thế này—
.
.
“Hahahahahahaha! Nhìn kìa Megumin, con gấu nhất kích đang nhân bản!”
“Nó không phải là nhân bản! Kazuma, hồi nãy anh uống bao nhiêu vậy hả!?”
.
.
Ở trong khu rừng gần ngôi làng, tôi và Megumin đang bị đuổi theo bởi những con quái vật.
“Anh đúng là có uống một chút, nhưng anh không có say, nên nó vẫn ổn!”
“Anh trông không ổn một chút nào! Nếu như là anh của bình thường, anh chắc chắc sẽ hét lên khi vừa thấy gấu nhất kích!”
Với kỹ năng tầm nhìn đêm, Farsight và thoát hiểm của mình, tôi đã có thể dễ dàng trốn khỏi ngôi làng cùng với Megumin.
“này, Này, con gấu nhỏ, người sợ sao!? Ta là Kazuma! Bắt ta nếu như ngươi có thể!”
‘‘Anh đang say đúng không? Anh chắc chắn rất, rất say đúng không?”
“Roooooooooooooar!!”
Tôi xoay mặt sang cái quả bóng lông đang đuổi theo tôi.
“Snipe!”
“Rawr!?”
Việc mà tôi đang làm là chạy trong bóng tối với tốc độ tối đa, trong khi bắn những mũi tên về sau mình.
Nó là một kỹ thuật vô cùng khó, nhưng tôi vẫn có thể làm được việc này.
“Hãy xem đây Megumin! Đây là sức mạnh thật sự của anh hùng Kazuma! Em nghĩ như thế nào, nó có ngầu không??”
“Nó ngầu đấy! Nó trông rất ngầu, vậy nên làm ơn tiếp tục chạy đi! Anh đã bắn trúng ở đâu? Nó thật sự trông có vẻ rất giận dữ!”
Như đã mong đợi từ một người có level cao, Megumin dễ dàng theo kịp tôi.
“Oh, nó là một con đực đúng không. anh đã bắn vào chỗ hiểm của nó!”
“Giờ không phải là lúc cho chuyện đó! Anh đã làm gì hả!?
Khi Megumin vừa nghe lời tôi nói, em ấy bắt đầu niệm chú trong khi thở dốc.
Có vẻ như em ấy đang định dùng con gấu ở đằng đó, để thực hiện thói quen hằng ngày của mình.
Tuy nhiên…
“Dừng lại ở đó, giờ vẫn còn quá sớm cho việc này, em đúng là một người vội vàng nhỉ, đúng không?”
“Mmfft!? …Fuee! Tại sao anh lại cản trở em? Với cái đà này nó sẽ bắt kịp chúng ta, anh biết không? Sao em không thể thổi tung con gấu đó hả!? Nó còn hơn là đủ để trở thành mục tiêu của em.”
Megumin, người bị tôi nhanh chóng làm cho im lặng với ngón tay của mình, giờ đang hét vào tôi với đôi mắt ngấn nước.
‘’Loại con mồi bé tẹo này không phù hợp với ma pháp của em. Explosion là ma pháp mạnh nhất trong tất cả những ma pháp, vậy nên em đừng dùng nó một cách bừa bãi!”
“Đêm nay có chuyện gì với anh vậy, Kazuma!? Anh còn say hơn cả sau khi chạy lòng vòng như vậy sao? Thường thì anh sẽ nói em hãy kết thúc với nó!! Thật ra, nếu như em không sử dụng nó ngay bây giờ, chúng ta sẽ bị con mồi nhỏ đó làm thịt!”
Tôi lắc ngón tay trước mặt Megumin.
“Em quên mất anh là ai rồi sao? Đúng vậy, anh là Kazuma, người sở hữu kỹ năng ẩn thân!”
“Nó đã tìm ra chúng ta! Em xin anh, làm ơn hãy trở lại bình thường!”
Đúng như Megumin đã nói, kỹ năng ẩn thân là vô dụng nếu như kẻ địch đã nhìn thấy bạn.
Tuy nhiên…
“Create Earth”
Sử dụng ma pháp ánh sáng ngay bên trong rừng, vào một đêm chết chóc sẽ chỉ thu hút thêm nhiều kẻ địch.
Với một đống bụi đang chất đầy trong tay…
“Wind Breath!”
“Grah!?”
Tôi cho con gấu nhất kích kẻ đã nhanh chóng tìm thấy được chúng tôi, nếm thử mùi vị của liên chiêu mù mắt mà tôi đã không sử dụng trong một thời gian dài.
Sau đó, sử dụng khoảnh khắc ngắn ngủi mà nó không thể nhìn, tôi giấu đi hiện diện của bản thân…
“Hey, Kazuma…. Chờ—”
.
.
—Trong khi ôm lấy nhau trong bóng tối, cơ thể nhỏ bé của Megumin khẽ run lên mỗi khi hơi thở của chúng tôi chạm vào nhau.
(“Heh… Chỉ mới một lúc trước em còn nói, là sẽ để anh làm bất cứ điều gì với em, nhưng giờ em lại trở nên căng thẳng sao?”)
(“Đương nhiên là em căng thẳng! Anh bị ngu sao!? Kazuma, anh thật sự bị ngu sao? Em căng thẳng vì lúc này mạng sống của em đang trong tình trạng nguy hiểm!”)
“Sniff, Sniff…!”
Sau khi mất dấu chúng tôi, con gấu nhất kích bắt đầu dùng mũi của mình để đánh hơi, hòng tìm ra chúng tôi.
(“Vậy, em thấy thế nào Megumin? Một buổi hẹn họ vào nữa đêm khiến cho trái tim của em đập mạnh, đúng không?”)
(“Tim em chưa bao giờ đập mạnh hơn lúc này! Em xin anh, làm ơn giữ im lặng!”)
Con gấu nhất kích vừa mới đi ngang qua gần chúng tôi trong khi vẫn ngửi xung quanh một cách cẩn thận.
Tuy nhiên, kỹ năng ẩn thân cũng có tác dụng che giấu lên cả các loại mùi.
Chúng tôi vẫn đứng yên ở đó mà ôm nhau, và cuối cùng con gấu nhất kích cũng bỏ chúng tôi đi.
“Cuối cùng, nó cũng chỉ là một con thú bình thường… Nó không bao giờ có cửa với anh.”
“Nếu như lúc nào anh cũng có cái sự tự tin như vậy, chúng ta sẽ có thể đi thám hiểm nhiều hơn…”
Sau khi hủy bỏ kỹ năng ẩn thân, tôi sử dụng kỹ năng nhận diện kẻ địch để kiểm tra khu vực xung quanh mình.
“Được rồi, hãy đi lối này, Megumin. Anh có thể cảm thấy hào quang của một con quái vật mạnh mẽ ở hướng này.”
“Nó không cần phải là một con quái vật mạnh mẽ! Tôi nay anh bị gì vậy? Kể cả khi anh đang say, việc này vẫn quá kì lạ!”
Megumin mới là người kỳ lạ ở đây, không phải tôi.
“Em là người đã nói là, mình yêu việc xả nó lên những con mạnh mẽ.”
“Đúng vậy, em yêu việc xả nó lên những con mạnh! Tuy nhiên, đó là khi chúng ta ở cùng tất cả mọi người, và chỉ khi Kazuma hành động một cách tỉnh táo!”
Ngay lúc đó.
Một tiếng thở hổn hển có thể nghe được từ bên trong bóng tối, ở giữa những cái cây.
Cùng với nó, một cặp mắt xanh đang phát sáng nhìn chăm chăm về hướng chúng tôi.
“Có vẻ như nó đã ở đây. Giờ thì, ta tự hỏi là liệu ngươi có thể hoàn toàn thỏa mãn ta?”
“Dừng việc nói ra mấy điều ngu ngốc và chạy đi, Kazuma!! Những con mắt xanh phát sáng trong bóng tối! Đó là con sói cô độc, nhà vô địch của khu rừng, Fenrir!”
Thở ra từng làn khói trắng lấp lánh từ miệng nó, con sói khổng lồ, với bộ lông màu bạc bình thãng tiếp cận chúng tôi, dường như không hề coi chúng tôi là một mối đe dọa.
“Thường thì chúng ta sẽ săn lùng ngươi để có một chút tiền dằn túi, nhưng có vẻ tối nay ngươi không phải là kẻ mà ta đang tìm kiếm. Làn này ta sẽ để ngươi đi, ngươi nên cảm ơn cho sự may mắn của mình…”
“Chỉ là toàn bộ sự tự tin đó chui từ đâu ra vậy!? Đó là Fenrir đó anh biết không!? Đó là một kẻ địch với level cực cao đã quét sạch kể cả những mạo hiểm giả kì cự, người có thể dễ dàng đối phó với những con sói trắng!”
Dường như nó đã hiểu rằng tôi đang khiêu khích nó, con Fenrir khịt mũi một cách khó chịu.
Khi nó từ từ tiếp cận chúng tôi, phần đất dưới chân nó đóng băng với âm thanh nứt nẻ.
“Ta thấy rồi, ngươi điều khiển băng giá. Thật là trùng hợp, ta cũng điều khiển nước và băng. Ngươi có muốn xem ai là người giỏi hơn?”
Không thể nào có chuyện, cái phép đóng băng đáng thương của anh có thể so sánh với nó! Oh, đừng quan tâm, em sẽ lo vụ này, vậy nên chỉ cần câu cho em một chút thời gian…”
Megumin bắt đầu niệm chú sau khi nói ra điều đó, chỉ để cảm thấy bàn tay của tôi chặt vào đầu em ấy với một tiếng bốp.
“Giờ không phải là lúc để em tỏa sáng. Để dành nó cho lát nữa đi. Giờ thì, chó con, đã đến lúc chúng ta bắt đầu chơi ném bóng vào đêm muộn. Ngươi sẽ nhảy cùng ta chứ!?”
“Thường thì anh sẽ không bao giờ nói những thứ như vậy! Nghiêm túc đấy, anh đang bị gì vậy!? Mặc dù em cảm thấy khó chịu khi phải thừa nhận điều này, nhưng anh thật sự khá ngầu đấy!”
Khi tôi bình tĩnh bước vào tư thế chiến đấu, con Fenrir bắt đầu di chuyển để đáp lại.
“… Kazuma, nó đang coi thường anh. Nó thật sự đang coi thường anh!”
Phía bên kia của tôi, con Fenrir bắt đầu dùng chân sau để gãi cổ.
Không cần biết bạn nhìn nó như thế nào, đây không phải là thứ mà bạn sẽ làm trong một trận chiến…
“Không, nó không coi thường anh, nó đang cố làm cho anh mất cảnh giác. Đáng tiếc là, nó sẽ không có tác dụng. Create Water!”
Nhưng thay vì cố tránh nó…
“Kazuma, nó có vẻ như đang tận hưởng điều đó! Dựa trên thuộc tính của nó, con Fenrir sẽ thích nước và băng! Nó nghĩ là anh đang tắm cho nó!”
“Heh.. Nếu như nó cảm thấy thoải mái đến vậy, thêm lần nữa thì sao nhỉ? Create Water! Create Water!”
Tôi tiếp tục tạt vào con Fenrir, thứ trông có vẻ hoàn toàn thích thú với trải nghiệm này.
Như đã mong đợi, nó chỉ đơn giản nhận lấy luồng nước mà hoàn toàn không thèm tránh nó…
Ngay lúc đó, có thứ gì đó thay đổi.
Chân nó đã bị bao bọc trong một lớp băng dày.
Nó không đủ dày để khiến nó bất động, nhưng nó chắc chắn sẽ làm cho con thú này chậm lại.
‘‘Ngươi đã lơ là cảnh giác chỉ vì level của ta thấp hơn ngươi sao? Thật tệ, nhưng kết quả của trận đấu này đã được quyết định. Create Earth!”
“!?”
Con Fenrir mới một lúc trược còn trông như đang tận hưởng việc này khéo léo nhảy lùi lại để tránh đống bụi mà tôi ném vào nó.
Như đã mong đợi từ một con sói. Nó có thể né những đòn tấn công như vậy một cách dễ dàng.
Tuy nhiên…!
“Không phải ta đã nói kết quả của trân chiến này đã được định đoạt sao! Wind Breath!”
Tôi ném cái áo khoác mà mình đang mặc và thi triển ma pháp của mình vào hướng đó.
Bị thổi bay bởi ma pháp gió của tôi, cáo áo khóa của tôi mở rộng ra và tiến hành che đi tầm nhìn của nó.
Khoảnh khắc nó cố tránh khỏi đống đất đó, nó nên nhận ra rằng những tảng băng ở trên chân, đang cản trở chuyển động của nó như thế nào.
Lần này, con Fenrir không thể né được…
“Gra!”
“Bind!”
Ngay lúc nó đang dùng chân trước của mình cào vào cái áo khoác của tôi. Sợi dây kim loại của tôi đã vướng vào chúng.
“Gruu! Grrrrrrrr, Frrrrrrr!”
Cuối cùng cũng nhận ra tôi là một mối đe dọa, con Fenrir vùng vẫy chống lại việc bị trói, nhưng sợi dây kim loại được tôi đặt riêng vẫn vững vàng siết chặt nó.
“A-Aah… K-K-Không thể nào, để nghĩ đến việc Kazuma có thể khiến con Fenrir trở nên bất lực một cách dễ dàng…”
Khi tôi thờ ơ đi đến chỗ con Fenrir đã trở nên bất động, Megumin phát ra một giọng kinh hãi từ sau lưng tôi.
“Chà, nó khá vui đấy. Nhưng đã đến lúc để kết thúc chuyện này…”
Nói ra điều đó, tôi di chuyển đến để ra đòn quyết định.
“Ngầu quá…! Kazuma, tối nay anh thật sự rất ngầu…! Ngay cả khi anh đã vô hiệu hóa nó, nó vẫn nguy hiểm khi tiếp cận một con Fenrir. Anh nên an toàn kết liễu nó từ một khoảng cách xa với cây cung của mình…”
Ngoài sự ngưỡng mộ với thành tựu của tôi, Megumin còn dành cho tôi một lời cảnh báo, nhưng…
“Anh không thích kiếm chuyện với những kẻ yếu đuối. Tên này khá tốt. Nó chỉ chọn nhầm đối thủ…”
“E-Em đã nghĩ anh bị điên hay sao đó, nhưng em nghĩ em lại yêu anh một lần nữa… Nhưng, Kazuma, Anh không mang theo thanh kiếm của mình…”
Đúng vậy, tôi đã xác định là tối nay bọn tôi sẽ chỉ chạy xuyên qua khu rừng, nên tôi chỉ mang theo cây cung của mình.
“Nếu như anh không có một thanh kiếm, vậy tất cả những gì anh cầm làm là tạo ra một thanh. Create Water!”
Nước chảy ra từ tay phải của tôi.
“Ít nhất, ta sẽ kết liễu ngươi với đòn đánh đến từ quyên tố yêu thích của ngươi. Freeze…!”
“Ah… Aah… Aaaah…”
Dòng nước chảy ra từ bàn tay phải của tôi, từ từ thay đổi thành băng với một vết nứt.
Nó chuyển hóa thành hình dạng mà tôi đang nghĩ đến.
“Đây là cách chính xác để sử dụng ma pháp đóng băng!”
“T-Thật là ngầu! Anh thật là ngầu! Tối nay Kazuma đúng là quá ngầu!”
Megumin nhìn tôi với cặp mắt ngưỡng mộ mà em ấy đã trao cho tên đeo mặt nạ của nhóm trộm.
Tôi tiến lại gần con Fenrir để trao cho nó đòn kết thúc.
“Sau tất cả, có vẻ như ma pháp của ta là thứ vượt trội hơn. Giờ thì, đã đến lúc để cho ngươi yên giấc vĩnh viễn—“
Khi nó nhìn tôi với ánh mắt cam chịu, tôi đưa lưỡi kiếm làm từ băng đâm thẳng vào ngực nó—
.
.
.
.
.
.
—Trong khi che giấu sự hiện diện với kỹ năng ẩn thân, tôi chạy xuyên qua khu rừng.
“Em sẽ lấy lại những lời mà em đã nói về việc anh ngầu như thế nào vào tối hôm nay!”
Như đã mong đợi từ một con quái vật cao cấp, thanh kiếm được làm từ băng thậm chí không để lại một vết xước lên nó.
“Vâng, đương nhiên—, Kể cả khi nó được làm từ ma pháp, băng vẫn chỉ là băng— Đương nhiên nó không thể đâm xuyên qua lớp lông của một con sói cấp độ trùm—“
“Ngừng nói mấy từ vô trách nhiệm như vậy mà nhanh lên! Thính giác của loài sói vô cùng tốt, vì vậy nó thậm chí có thể ngửi xuyên qua cả kỹ năng ẩn thân của anh đấy!”
Sau khi đòn tấn công của tôi thất bại, con Fenrir bắt đầu giãy giụa thêm một lần nữa, và trông nó có vẻ như có thể thoát ra bất cứ lúc nào, nên chúng tôi vội vã rời khỏi đó.
Xét theo vô số tiếng hú đến từ phía sau, có vẻ như nó vẫn đang tìm kiếm chúng tôi.
“Chà, nó thật sự giống như anh đã chiến thắng ở đó… Cộng thêm, anh đã nói anh sẽ thả cho nó đi trước khi bọn anh đánh nhau, vậy nên kết liễu nó sẽ đi trái với lời anh nói.”
“Tại sao anh có thể lạc quan đến như vậy!? Hãy về nhà thôi. Hôm nay không chỉ mỗi Kazuma là trở nên kỳ lạ, bản trân khu rừng cũng trở nên kỳ lạ nữa! Fenrir đáng lẽ ra phải sống ở sâu hơn nữa trong khu rừng….”
Oh, tôi hiểu rồi, là vậy sao…
“Nó phát hiện ra sự hiện diện của một kẻ thù mạnh mẽ, điều đó nói rằng, anh, và nó đã đi hết cả đoạn đường để đến đây.”
“Tên say rượu!”
Trong khi Megumin đang nói xấu tôi với đôi mắt ngấn nước, kỹ năng phát hiện kẻ địch của tôi bắt được một hiện diện còn ghê gớm hơn nữa.
“Anh cảm nhận được một kẻ địch thậm chí còn mạnh mẽ hơn con Fenrir. Có thể nào là nó?”
“Em bỏ cuộc, anh cứ làm những gì mình muốn! Giờ mọi chuyện đã đến mức này, em cũng sẽ đi theo anh đến phút cuối cùng! Kể cả khi đối thủ của em là một con Fenrir, một con rồng, hay cả Bomber Majin…!”
Tôi giơ ngóng tay cái lên với một Megumin hiện giờ không có một chút sợ hãi và mĩm cười với em ấy.
“Nói hay lắm! Mục tiêu của tối hôm nay chính là Bomber Majin Mogunin. Đã đến lúc cho nó nổ tung cái thứ mang cái tên nghe như một lễ hội đó.”
“Làm ơn đừng rút gọn lại thành Mogunin, nó có cảm giác như anh đang lấy tên em ra giỡn vậy! Không, chờ đã, em có thể không đủ tư cách để hỏi điều này, nhưng anh mất trí à?”
Mất trí, phải không nhỉ?
Sau toàn bộ thời gian qua, con nhỏ này giờ lại nói cái gì vậy?
“Không may, anh là người luôn bị vây quanh bởi những người đồng đội điên rồ!”
“Oh, giờ anh đã nói ra điều đó! Được thôi, làm điều này đi! Em cuối cùng cũng hiểu được những gì anh đang nghĩ, Kazuma! Anh nên nói với em điều đó ngay từ lúc bắt đầu!”
Điều kiện để trở thành tộc trưởng, hoặc là hoàng thành việc tham gia thử thách hoặc là hạ gục một mục tiêu mạnh mẽ.
Không cần phải cho bất kì ai biết những gì đã xảy ra vào tối hôm nay.
Chỉ có một mình tôi và Megumin biết là sau tất cả em ấy không hề thua.
Đúng vậy, quỷ vương là bất khả thi, nhưng…
“Nghiêm túc đấy, em thật sự yêu anh!”
“Anh đã biết điều đó từ lâu rồi! Anh đã cho em thấy mình có thể ngầu như thế nào với con Fenrir đó, giờ tới lượt em!”
“Được thôi, em sẽ cho anh thấy một cảnh tượng phù hợp với danh hiệu Bomber Majin!”
Nói ra điều đó, Megumin cho tôi xem một nụ cười không tì vết.
Part 3
Kỹ năng nhận diện kẻ địch của tôi đang tắt.
(“Chờ đã. Nó ở gần đây.”)
Tôi dừng lại ngay tại đó và ra hiệu cho Megumin ngừng lại với tay tôi.
(“… Kazuma, anh có thể nhìn trong bóng tối đúng không? Vậy tại sao tay anh cứ đụng vào ngực em, mỗi khi anh cho em biết là có kẻ địch?”)
(“Kể cả anh cũng không hoàng hảo, nên hãy để chuyện này trôi qua đi. Đằng nào thì, ở chỗ đó…”)
Trong khi thì thầm, tôi chỉ về trung tâm của một khu vực trống trải.
Chờ đã, nó là…
(“Ah, anh hiểu rồi. Đó là lý do nó được gọi là ninnin.”)
Tôi đã nghĩ rằng, họ chỉ đặt tên cho nó dựa vào cảm quang của Hồng Ma Tộc, nhưng giờ tôi đã hiểu lý do vì sao nó lại được đặt cho cái tên như vậy.
(“Có vấn đề gì với ninnin sao? Nhưng, nhìn vào nó đi Kazuma! Cái độ sáng bóng đó, cái hình dạng độc đáo đó! Em thật sự muốn mang nó về nhà sau khi đánh bại nó!”)
Đứng ở ngay đó là một con robot hai chân.
Nếu như tôi phải diễn ta nó bằng một từ, nó sẽ giống như là ninja.
Bề ngoài của nó có vẻ như được tối ưu hóa cho những hoạt động bí mật và trông nó khá thông minh.
Một đôi phát sáng màu đỏ đơn điệu, chiếu sáng khu vực xung quanh. Tôi có một chút lo lắng là nó có thề nhìn thấu kỹ năng ẩn thân của tôi.
Không, quan trọng hơn…
(“Em hiểu rồi, vậy là con Fenrir chạy trốn khỏi thứ đó, huh. Được rồi, hãy bắt đầu thôi! Sau khi Kazuma đã làm hết mọi việc để đưa em đến đây, em chắc chắn sẽ đánh bại nó!”)
Ngay bây giờ, tôi đang ở bên cạnh một Megumin đầy sốt sắng.
(“… Nói nè, tại sao chúng ta không quay về nhà hôm nay, thay vào đó hãy quay lại vào ngày mai?”)
(“Và sau đó, em sẽ giật lấy cái danh hiệu Bomber… Anh vừa nói cái gì?”)
Tôi bắt đầu thắc mắc, về lý do chính xác tại sao mình lại đi vào rừng vào nữa đêm như thế này.
(“Chạy lòng vòng xung quanh khiến anh phát ốm. Anh muốn nhanh quay về nhà và đi ngủ…”)
(“Anh nghiêm túc về việc ngừng lại sau khi làm đến thế này à? Không chỉ động lực mà cả sự dũng cảm của anh biến đi đâu rồi? Đừng nói với em là anh đã tỉnh táo trở lại! Trong toàn bộ thời gian vừa qua, giờ anh mới tỉnh táo sao!?”)
Megumin nắm lấy vai tôi bằng cả hai tay và lắc tôi qua lại.
(“Này, bình tĩnh, đối thủ của chúng ta là một kẻ vô cùng khó nhằn, thứ đã cản trở cả Hồng Ma Tộc. Chúng ta nên chuẩn bị kỹ càng…”)
(“Em biết nó nguy hiểm! Em đã cảnh báo anh rất nhiều lần! Và chuẩn bị là thứ anh nên làm xong trước khi đi ra ngoài này! Không phải nó quá hờ hững sau khi khiến cho em hy vọng quá nhiều sao!?”)
Bị lắc qua lắc lặc như thế này đang làm tôi cảm thấy buồn nôn…
(“Em nói ra điều đó, nhưng em cứ luôn làm mấy việc tương tự! Em luôn làm cho anh trở nên phấn khích để rồi sau đó bỏ lại anh một mình thất vọng.”)
(“Nó có thể là vậy, em xin lỗi về điều đó. Vậy là nó lúc nào cũng khó khăn như vậy với anh sao, phải không? Em xin lỗi.”)
Ngay phía đối diện chúng tôi là con Bomber Majin.
Tôi thật sự không hiểu lý do tại sao, nó lại ưu tiên tấn công bất kì người nào không phải Hồng Ma Tộc với tóc và mắt đen, nhưng tôi nghĩ rằng có ai đó đến từ Nhật Bản đã làm điều gì với nó.
Trong bất kỳ trường hợp nào, nó hiện tại không quan trọng.
Phần quan trọng là, nó không tấn công bất kì ai thuộc Hồng Ma Tộc.
Nói cách khác, Megumin có thể mạnh dạn bước ra ngoài đó một mình, và thổi bay nó với ma pháp Explosion.
(“Giờ em nhìn lại nó thật cẩn thận, toàn bộ cơ thể nó đã bị hư hỏng. Em tự hỏi liệu nó vó phải là do ma pháp Explosion cách đây vài ngày không.”)
Bây giờ em ấy đề cập đến điều đó, cơ thể nó toàn là những vết nứt. nó trông khá là xuống cấp.
Những phần bị hư hại đang từ từ lành lại với âm thanh kèn kẹt nho nhỏ. Có vẻ như tên nãy cũng đi kèm với chức năng tự sửa chữa.
Giờ thì tôi đã hiểu, tại sau nó lại không bị tiêu diệt mặc dù nó sống rất gần Làng Hồng Ma.
(“Được rồi, hãy đánh bại thứ này rồi về ngủ. Đây là kế hoạch: Em ra ngoài một mình để đối diện với nó, niệm chú ma pháp của mình và thôi tung nó đi. Toàn bộ chỉ có vậy.”)
(“Kế hoạch gì mà buồn tẻ quá vậy! Và anh sẽ làm gì…”)
Ngay khi Megumin nói ra điều đó.
(“Ọe.”)
(“… Anh cảm thấy mắc ói vì đã chạy lòng vòng, em hiểu rồi. Giờ thì anh chỉ việc ngồi đó. Sau đó, em sẽ trông cậy vào anh để đưa em về nhà!”)
Không thể giữ nó lâu hơn nữa, tôi bón phân cho cái cây với chất dinh dưỡng đi ra từ trong cơ thể.
Megumin đảo mắt đi.
(“Vậy thì, em đi đây. Làm ơn hãy xem màn trình diễn tuyệt vời của em.”)
Sau khi nói ra điều đó, Megumin rời đi để đối mặt với con Bomber Majin.
.
.
.
”—Bomber Majin Moguninnin. Ta đến đây để lấy cái danh hiệu đó từ ngươi…”
Mặc dù em ấy có thể chỉ việc hoàn tất niệm chú và kết thúc cuộc chiến kể cả trước khi nó bắt đầu, Megumin vẫn quyết định xưng tên của mình một cách vẻ vang.
Đây vốn phải là một cảnh tượng nghiêm túc, nhưng tôi chỉ không thể cảm thấy bất cứ cảm giác căn thẳng nào với cái tên mà Hồng Ma Tộc đã đặt cho nó.
“Tên ta là Megumin! Người sỡ hữu ma pháp Explosion, và là pháp sư mạnh nhất của Axel.”
Con Bomber Majin sẽ không tấn công Hồng Ma Tộc.
Chắc chắn em ấy đã nghĩ mình sẽ có thời gian để ra vẻ ngầu bởi vì điều đó.
Và vì sao tôi biết điều này, thì đó là do, em ấy đã lén nhìn tôi kể từ khi em ấy bắt đầu.
Có thể em ấy muốn chắc chắn là tôi sẽ được xem thời khắc ngầu nhất của em ấy.
“Ngươi có thể từng được gọi là hộ vệ của Hồng Ma Tộc, nhưng chúng ta không thể để ngươi tấn công khách du lịch của mình. Bọn ta đã bỏ qua việc đó vì ngươi sống im lặng ở sâu trong khu rừng, nhưng giờ ngươi đã đi ra đến tận đây-“
—Ngay lúc đó,
.
.
.
Con Bomber Majin lập tức biến mất.
Sự yên tĩnh quay trở lại với khu rừng.
Sau đó, trong cái cây ở trên tôi.
.
.
.
“Eh? Chờ-!”
“Ka-Kazuma!?”
Mặc dù tôi đã chắc chắn mình đã che giấu hiện diện với kỹ năng ẩn thân, con ninnin lại lao về phía tôi.
Và cái chuyện động quái quỷ gì thế này? Nó quá nhanh!
Nó hoàn toàn là một ninja!
Tôi biết ngay mà! kẻ đã làm ra thứ này chắc chắn là một người Nhật.
“Ngươi khá giỏi khi có thể vượt qua được kỹ năng ẩn thân của ta! Nhưng thật không may cho ngươi, Chống lại một con robot, ta là bất bại! Steal!”
Khi chống lại một cỗ máy, toàn bộ những việc tôi phải làm là ăn cắp những bộ phận quan trọng của nó!
Khi tôi đưa tay ra, con ninnin nhanh chóng nhảy ra chổ khác.
Chỉ còn lại dư ảnh của cặp mắt đỏ đơn sắc khi nó biến mất vào trong bóng tối.
Càng nhìn thấy những bước di chuyển của nó, tôi càng cản thấy tiếc cho cái tên mà nó đã được đặt.
Và thứ xuất hiện trong tay tôi là-
“Kazuma, giờ không phải lúc để đùa giỡn! Nếu anh muốn quần lót của em đến như vậy, em sẽ giặt rồi đưa nó cho anh sau!”
Chiếc quần lót màu đen của cái người đang đứng ngay trước mặt tôi, Megumin.
“Không, sẽ không còn ý nghĩa gì nếu như em giặt nó… Không phải vậy, chỉ là tên này quá nhanh! Chết tiệt, anh đã dùng sợi dây đó lên con Fenrir…”
Oh, đúng rồi!
“Là nó, đồ lót! Megumin, đua luôn áo ngực của em cho anh! Nếu anh cột nó lại với quần lót của em, anh có thể tạo ra một sợi dây thay thế ngay lập tức…”
“Anh vẫn còn say à!? Không thể nào có chuyện thứ đó sẽ có thể khống chế nó! Kazuma, sau lưng anh!”
Tôi ngay lập tức ném mình sang một bên. Cùng lúc đó, tôi nghe được anh thanh của thứ gì đó cắt qua không khí, nơi mà mới một lúc trước cái cổ tôi còn nằm ngay đó.
Trước khi nhận ra, con ninnin đã vòng qua và chém về phía tôi với lưỡi đao gắn trên tay nó.
“Chết tiệt, đừng có nghĩ ban đêm chỉ là lãnh địa của ninja! Ban đêm cũng là lúc những tên NEET hoạt động mạnh nhất! Đừng nghĩ chỉ có mình ngươi là trở nên mạnh mẽ hơn ở đây!”
Khi tôi xoay người lại, nó đã biến mất.
Tên này cũng có kỹ năng ẩn thân sao?
Tôi thật sự ghét phải đánh nhau với những kẻ có cách chiến đấu trong bóng tối giống như mình.
“Em có thể cho rằng những lời đó khá tuyệt vời, nhưng nó không ngầu một chút nào! Anh thật sự đã tỉnh táo trở lại, đúng không!? Anh không còn một chút nhanh trí nào như trước đó!”
“I-im đi, hãy niệm chú đi! Anh yêu cầu làm lại! Tên ta là Satou Kazuma! Kẻ nhìn xuyên qua màn đêm và di chuyển trong bóng tối, ta đã đánh cắp vô số kho báu. Ta là kẻ sẽ làm rung chuyển cả thế giới!”
“Em đã nghĩ nó khá ngầu trong một khoảng khắc, nhưng cái thứ trong tay anh đã hủy hoại hết toàn bộ!”
Trong khi Megumin đang dìm phần giới thiệu của tôi xuống, tôi tập trung vào việc tăng sự chính xác của kỹ năng nhận diện kẻ đich-
“Ngươi đây rồi!!”
“!?”
Con ninnin đột nhiên xuất hiện sau lưng rồi vung thanh đao được gắn trên tay nó về phía tôi, nhưng tôi đã xoay sở để dừng nó lại.
Vì tôi không mang theo thanh kiếm của mình, thứ mà tôi dùng để chặn đòn đánh đó lại, chính là—
“Anh thật tồi tệ! Agh, cái gì vậy, tối nay anh có đang thực sự tỏ ra ngầu hay không hả, em chỉ không thể hiểu nổi!”
“Im đi, anh đang tuyệt vọng ở đây! Nếu anh có thể sử dụng nó, anh sẽ dùng nó!”
Chặn lại lưỡi đao với hai bàn tay là bất khả thi với tôi, nhưng Quần Lót Đỡ Đòn Hồng Ma Tộc khá là có tác dụng.
Cái luật về việc nó không được làm hại Hồng Ma Tộc có vẻ như cũng áp dụng với những thứ mà họ sở hữu.
Con ninnin đã dừng lại trước cái quần lót màu đen-
“Whoa!?”
Nhanh chóng tung ra những đòn đánh từ lòng bàn tay và đá vào bụng tôi.
Ngẫu nhiên, cánh tay và chân của nó được làm từ kim loại.
“Kazuma! Sau tất cả, đối phó với con ninnin quá khó khăn! Nó di chuyển quá nhanh và em không thể ngắm vào nó, và quan trọng hơn, em không thể tấn công bởi vì nó sẽ không rời khỏi anh!”
Tôi phun ra một chất lỏng chua lòm để dọa nạt con ninnin.
Có lẽ vì những con robot ghét những đòn đánh từ axit, nên nó giữ khoảng cách với chúng tôi.
“N-Ngươi khá giỏi đấy. Ta đã không nghĩ là ngươi thật sự có thể chống lại ta tại ọeeeeeeeee-“
“Hãy từ bỏ việc nói mấy bài phát biểu ngầu lòi đi!”
Không sao, những đòn tấn công cỡ này không có tác dụng lên tôi…
Lý do duy nhất khiên tôi nôn mữa là vì chúng tôi cứ liên tục chạy loanh quanh sau khi uống rượu…!
“Xin lỗi, nó thật sự có tác dụng với anh. Điều này thật tệ… Megumin, anh sẽ không thể di chuyển trong một khoảng thời gian, vì vậy, hãy quên việc sử dụng ma pháp và chạy về ngôi làng… Tên này sẽ để em đi, vậy nên hãy đánh thức Aqua và những dân làng khác…”
“Không có chuyện em sẽ chạy trốn một mình như vậy! Xin lỗi, nhưng em không giỏi nghe lời người khác!”
Những lời ích kỹ mà Megumin vừa nói, khá là phù hợp hơn với một thiếu niên đang nổi loạn rồi chuẩn bị sẵn cây trượng của mình trước mặt tôi.
Trong lúc đó, tôi đang ôm lấy bụng mình và còng lưng lại.
Con ninnin thận trọng tiến đến.
Cuối cùng, nó đưa tay chỉ vào tôi và bắt đầu làm một vài cử chỉ-
Megumin ném trượng của mình đi và ôm chầm lấy tôi như để bao bọc tôi lại.
“Đầu tiên là Aqua và giờ tới lượt em, tại sao mấy người không bao giờ chịu lắng nghe! Em sẽ làm cái gì với tư cách một pháp sư khi ném đi cây trượng của mình hả!?”
“Đó là tư thế mà con ninnin dùng cho ma pháp kích nổ. Nếu một kẻ yếu đuối như anh nhận phải nó, anh thậm chí sẽ không còn mảnh nào sót lại!”
Ah, tôi hiểu rồi.
Em ấy đang sử dụng sự thật là nó không tấn công Hồng Ma Tộc để bảo vệ tôi à?
.
.
… Ngay lúc đó.
Với cánh tay vẫn con vươn ra, con ninnin tập trung cặp mắt đỏ đơn sắc vào tôi và nói điều gì đó.
<”Chủng loại: Cheat harem lớp Riajuu người Nhật, xác nhận. Sau khi tách khỏi mẫu vật Hồng Ma Tộc đã được sửa đổi, bắt đầu quá trình dọn dẹp kích nổ.”>
“Anh vừa nghe được thứ gì đó mà mình không thể bỏ qua! Cheat harem? Ngươi nói Cheat harem!?! Mục tiêu của kẻ tạo ra ngươi là quét sạch toàn bộ những tên khống sỡ hữu kỹ năng gian lận và harem sao? Nếu như vậy, việc nhắm vào ta là một việc sai lầm, tên khốn!”
“Em không biết tại sao anh lại đột ngột trở nên giận dữ, nhưng làm ơn ở yên đó!”
Megumin tuyệt vọng bao bọc cơ thể tôi bằng thân hình nhỏ bé của em ấy khi tôi đang vùng vẫy.
Khi tôi cảm thấy nhiệt độ của cơ thể em ấy tăng lên, tôi cố nghĩ ra một kế hoạch để thoát ra khỏi hoàng cảnh bế tắc này.
Thú thật, ngực tôi đau nhói.
Xét theo cái cảm giác đến từ đó, tôi chắc chắn đã gãy 1 hoặc hai cái xương.
Đúng vậy, nó chắc chắn đã làm gãy vài cái xương sườn của tôi.
Tuy nhiên, tại sao nó ngừng việc thực hiện ma pháp kích nổ của mình lại?
Ngay cả khi nó không thể làm hại Hồng Ma Tộc, thì nó vẫn có khả thăng kéo Megumin ra khỏi tôi để thực hiện đòn kết thúc.
“Megumin, tại sao nó vẫn đứng yên ở đó? Nó có thể dễ dàng giết anh nếu nó chỉ việc tấn công.”
“Con Bomber Majin làm cho đối thủ của nó nổ tung, đó là lý do tạo sao nó được gọi là Bomber Majin. Bất cứ khi nào nó đi ngang qua một tổ đội toàn là con gái, được dẫn đầu bởi một tên con trai sở hữu cặp mắt và tóc màu đen, nó sẽ hét lên ‘nổ tung đi!’ và thổi bay bọn họ đi! Đó là lý do vì sao nó rất đáng sợ.”
“Không phải đó chỉ là đi săn Riajuu sao! Thật vớ vẫn! Megumin, bảo vệ anh! Anh sẽ liên tục sử dụng Steal lên nó cho đến khi anh lấy được bộ phận quan trọng!”
“Được thôi, nhưng thay vào đó, anh sẽ không vô tình nhắm vào em đúng không!? hiện giờ em không có mặc quần lót, vậy nên em chẳng còn gì hết! Nếu như anh tình cờ ăn cắp cái áo choàng, phần dưới của em sẽ hoàn toàn khỏa thân.”
“Anh sẽ nhận trách nhiệm khi điều đó xãy ra! Giờ thì, Steal! Steal! Steal! Steal!”
Nhanh chóng phản ứng với giọng của tôi, hình ảnh con ninnin đột nhiên biến mất khỏi chổ đó.
Tuy nhiên, trong tay phải tôi, có thứ gì nằng nặng đang ở đó…
“Anh đã làm được?”
“Lần này anh thật sự đã làm điều đó! Làm ơn trả lại áo ngực cho em! Nếu như anh lấy thêm một thứ nữa nó chắc chắn sẽ trở thành một thảm họa!”
Trong tay phải tôi là cái áo ngực màu đen và một loại tổ hợp nào đó.
Cảm giác ấn vào lưng tôi bây giờ cảm thấy mềm hơn. Cùng với điều đó, tôi nghe một tiếng lách cách nhỏ.
Tôi chắc hẳn đã đánh cắp được một bộ phận của nó.
Ở một khoảng cách khá xa, giữa những cái cây, con Bomber Majin đang khụy một chân xuống và nhìn về phía chúng tôi.
“Chết tiệt, vậy là nó vẫn có thể di chuyển… Điều này thật tệ, ngực và bụng anh rất đau… Anh tự hỏi nếu như anh có thể mang em về làng với tình trạng này không…”
Lờ đi lời than vãn của tôi, Megumin nhặt lại cây trượng của mình và bắt đầu niệm chú.
Kẻ nhận lấy nó là con Bomber Majin, dường như đang cố trốn thoát trong khi kéo lê một chân của mình ở phía sau.
“Cái làng này thật sự là một thứ khác lạ. Anh sẽ không bao giờ quay lại đây thêm lần nào nữa. Này Megumin, đừng có rời khỏi anh. Nếu như em đi quá xa, cái thứ đó sẽ cho anh nổ tung mất.”
Megumin, vẫn còn ở trên lưng tôi, thở dài.
“Mới một lúc trước anh còn rất ngầu, vậy mà giờ anh dùng một người phụ nữ như là tấm khiên… Thật là, tại sao tôi lại yêu một tên như vậy…”
Em ấy có thể nói như vậy, nhưng em ấy không có vẻ quá khó chịu với điều đó.
Megumin chuyển sự chú ý qua con Bomber Majin.
“Ban đầu ngươi không giống như thế này. Cái gì đã xảy ra với ngươi? Mặc dù ngươi đã nhận lấy một số thiệt hại từ ma pháp Explosion của ta, nhưng chuyển động của ngươi vẫn quá vụng về.”
Tôi gần như đã chết ở ngoài kia. Em ấy đang đùa khi nói là đó không phải là trạng thái tốt nhất của nó, đúng không?
“… Như là một người bạn yêu mến những vụ nổ, ta không thể ghét ngươi, nhưng ta không thể bỏ qua việc ngươi ngắm đến đồng đội của ta…”
Nắm chắc cây trượng trong tay, Megumin nhìn thẳng vào tên hộ vệ, kẻ đã bảo vệ Làng Hồng Ma suốt thời gian qua và nở ra một nụ cười đau đớn.
Như thể phản ứng với những lời nói của Megumin.
Cặp mắt đỏ đơn sắc của nó nhắp nháy liên tục.
“Đã xác nhận việc quan sát khả năng ma pháp tối đa của Hồng Ma Tộc. Với sự xuất hiện của một tồn tại đã vượt quá dự đánh giá về sứ mạnh ma thuật của những sinh vật trước đó, dự án chỉnh sữa đã hoàng thành. Hiện tại đang gửi báo cáo mới nhất về tổng bộ của đế chế Noise. Tổng bộ, xin hãy trả lời. Dự án đã thành công. Xin hãy truyền đạt những kết quả này tới chủ nhân-“
Khi nó vừa nói những thứ rất thú vị-
“Explosion!”
Với bàn tay của một người có cùng cặp mắt đỏ.
Với một pháp sư Hồng Ma Tộc, kẻ được xưng tụng là pháp sư tồi tệ nhất, hộ vệ của Làng Hồng Ma đã được gửi đến để gia nhập với đế chế suy tàn Noise và kẻ đã tạo ra nó.
Part 4
“Em thật sự khiến anh sợ hãi đấy! Megumin, em thực sự nên ngừng làm mấy việc như vậy đi!”
“Im đi, tên NEET. Đó là buổi lễ chúc mừng cho tộc trưởng kế tiếp. Nếu muốn nói gì đó, thì anh nên cảm ơn em.”
Đúng vậy, tôi đang ở một nơi khiến tôi càng lúc càng trở nên thân thuộc, trụ sở của Quân Đoàn Phòng Vệ Hồng Ma Tộc.
“Đừng có gọi anh là NEET! Anh không phải là NEET, và đừng quên anh là thành viên của Phòng Vệ Quân! Bỏ việc đó qua một bên…”
Bukkorori đang la rầy Megumin, người hiện tại đang ở trong phòng giam.
“Tuy nhiên, tôi không ngờ là, người bảo hộ của em ấy, cũng dính liếu tới việc này… Ngay khi chúng ta bắt đầu trở nên thân thiết… Điều này thật sự rất hổ thẹn.”
Tôi cũng bị ném vào cùng một phòng giam với Megumin.
“Bukkorori-san, tôi xin lỗi. Tôi cũng có cảm giác là mình sẽ trở nên thân thiết với anh… Để bù đắp lại điều đó, tôi sẽ chỉ cho anh một cách tuyệt vời để giết thời gian. Làm như thế này: Anh tạo ra một tảng băng và xem nó tan chảy. Và thế là, một ngày đã trôi qua trước khi anh kịp để ý đến.”
“Nó thật là một ý tưởng hay. Ngày nào tôi cũng có rất nhiều thời gian rãnh, nên tôi sẽ thử nó sớm thôi.”
“Làm ơn đừng có thân thiết với nhau quá! Đây là lý do tại sao NEET rất… Hai người không thể dành thời gian để làm một thứ gì đó đáng giá hơn sao?”
Megumin xen vào khi tôi đang trao đổi những mẹo nhỏ của NEET.
Và sau đó, Bukkorori thở dài khi nhìn về phía Megumin.
“… Anh hiểu là em trở nên bực mình vì khoảng cách giữa mình và đối thủ của em hiện giờ, nhưng… Không cần biết em bực mình đến mức nào, chỉ là em không thể sử dụng ma pháp Explosion trong thời gian tổ chức lễ chúc mừng của cô ấy.”
Megumin đã không nói với bất kì ai về chiến thắng của em ấy với con Bomber Majin.
Nếu như em ấy nói với tất cả mọi người về sự thật của những việc đã xảy ra, danh tiếng của em ấy như là một pháp sư hài hước, tồi tệ sẽ được xóa bỏ…
“Nếu như anh cứ tiếp tục la rầy em, em cũng có thứ này để hỏi anh. Anh có còn nhớ Soketto, cái người mà anh luôn bám đuôi không? Em được nghe là anh đã khiến cô ấy bật khóc vì quấy rồi tình dục rồi gọi đó là một sự trừng phạt.”
“Em đang nói cái gì vậy? Chỉ là, gần đây Soketto đang hành xử rất kì quặc. Hôm nọ, cô ấy mời anh đến để xem bói, nhưng cô ấy đã làm ra một loạt biểu cảm khó hiểu trước quả cầu pha lê rồi sau đó đuổi anh ra ngoài. Thậm chí vài ngày trước, cô ấy phục kích anh khi anh đang đi tuần tra, nói thứ gì đó tương tự như là cô ấy sẽ giúp anh luyện tập.”
Bukkoroli bày tỏ với đôi mắt ngấn nước.
Ngay khi đó, một người thăm nuôi mới xuất hiện.
“Tại sao, không phải đây là quý cô tộc trưởng tiếp theo à, có chuyện gì sao? Có phải cậu đến đây để cười mình không? Nếu như cậu muốn cười vào sự khó coi của mình, vậy cứ tiến lên mà cười đi!”
“Ahahahahahahaha! Megumin đang ở trong phòng giam! Ahahaha!”
“Cậu thật sự cười mình! Được rồi, lần này chúng ta sẽ thật sự giải quyết việc đó! Bukkorori mở cái cửa này ra ngay! Nếu không, em sẽ phóng ma pháp Explosion ngay tại đây!”
Sau khi chỉ vào Megumin và nở ra một nụ cười đắc thắng, Yunyun thở dài.
“Haizzz… Nghiêm túc đấy, lần này cậu đã làm gì…? Umm, Bukkorori-san… Em sẽ coi chừng cậu ấy, vậy nên anh có thể để em nói chuyện riêng với Megumin không?”
“Với anh thì ổn. Trông có thể không giống, nhưng anh thật sự khá là bận rộn.”
“Em cá là anh sẽ đi bám đuôi Soketto thêm lần nữa, dưới danh nghĩa là đi tuần tra xung quanh.”
“Ơ, Im đi! Em có thể không nghĩ như vậy, nhưng không phải bất cứ thằng ngốc nào cũng có thể đi tuần tra quanh khục vực này. Cộng thêm, gần đây, quân đội Quỷ Vương đang có những động thái kì là ở xung quanh khu vực này. Mới hôm trước, một đàn zombie mắt đỏ và golem đang lảng vảng gần ngôi làng.”
Bukkorori nói ra điều đó rồi đưa chiếc chìa khóa cho Yunyun.
Sau khi xác nhận không còn bất kì thành viên nào của Phòng Vệ Quân ở quanh đó, em ấy tiến đến gần song sắt.
“… Vậy, chính xác là tối qua đã xãy ra chuyện gì?”
“Mình đã tức giận vì cậu đã giật lấy chiến thắng từ mình, nên mình đã đi ra ngoài để trút đi sự thất vọng.”
Yunyun cúi xuống và nhìn kỹ hơn vào khuôn mặt hờn dỗi của Megumin.
“Hmm…”
“’hmm’ là sao…? Nếu có bất kì thứ gì muốn nói thì cậu cứ nói ra đi.”
Bằng cách nào đó mà Yunyun vừa có vẻ khó chịu vừa có chút hạnh phúc khi nghe câu trả lời.
“Không có gì đặc biệt. Chỉ là, mình nhận ra điều này sau một thời gian dài ở cùng cậu, nhưng mắt cậu chuyển sang thành màu xanh bất cứ khi nào cậu nói dối. Cậu có biết điều đó không? Mình tự hỏi đó có phải là đặc điểm của một Hồng Ma Tộc hiếm.”
“Chờ đã, thật sao!? Đây là lần đầu mình nghe về điều đó! Vậy có phải cậu đang nói là, mình là một cá thể đặc biệt ngay trong Hồng Ma Tộc không? Mình là người được chọn sao!?”
Khi Megumin đang hoảng loạn và làm ồn cả lên, Yunyun mở cửa phòng giam rồi tiến vào.
“Cậu thường khá sắc bén, vậy nên cố đừng dễ dàng trở nên ngu ngốc.”
“Tại sao Yunyun lại gọi mình là đồ ngốc… Cậu lừa mình! Cậu đang cố làm cho mình trở nên ngu ngốc thêm lần nữa! Kazuma, xin hãy nhìn vào mắt của em!”
“Hmm? Có chuyện gì sao? Chà, anh không bận tâm khi nhìn vào nó nếu như em yêu cầu.
Trong khi Yunyun đang lắng nghe cuộc trao đổi nhỏ của chúng tôi, Megumin nói,
“Kazuma, anh có biết là trên cơ thể của Hồng Ma Tộc, anh có thể tìm thấy một dãy đường kẻ mà mọi người gọi là mã vạch không? Nhân tiện, mã vạch của Yunyun nằm ở một chỗ rất nguy hiểm ở trên đùi của cô ấy… Vậy nó thế nào rồi? Có phải mắt em chuyển sang màu xanh hay nó vẫn còn đỏ?”
“Đột nhiên cậu lại nói cái gì vậy! Thường thì, cậu sẽ nói đó rõ ràng là một lời nói dối trong trường hợp này, đúng không!?
“Nó vẫn đỏ như bình thường. Vậy có nghĩa là em đang nói sự thật, đúng không?”
Trở thành người được nói đến trong câu ví dụ của Megumin, Yunyun giờ đang che khuôn mặt đỏ bừng của mình lại.
Megumin đúng là không thể bị đánh bại trong việc xúi giục người khác hay tranh luận.
“Giờ em cảm thấy tốt hơn rồi. Vậy, cái gì đang mang cậu đến đây? Đừng nói với mình là bản chất thật sự của một kẻ cô đơn đã bị phát hiện rồi mọi người bỏ rơi cậu nha?”
“Cậu đang nói cái gì vậy! Mình… Mình vẫn ổn… Mình nghĩ… Chờ đã, không phải nó!”
Yunyun tiến về phía Megumin rồi quỳ xuống với hai tay đặt lên đầu gối của em ấy.
“Cho mình xem thẻ Mạo Hiểm Giả của cậu.”
Em ấy thẳng thừng nói ra điều đó và chìa tay ra. Nó giống như phong thái trưởng thành thường thấy ở em ấy đã hoàn toàn biến mất.
“Quên đi. Tại sao mình phải cho địch thủ của mình xem thẻ? Bên cạnh đó, trở thành một kẻ cô độc cũng có giới hạn, cậu biết đấy. Chì vì cậu cô đơn không có nghĩa là cậu nên sẵn sàng vào phòng giam cùng với người khác.”
“Không phải vậy! Kể cả mình cũng không làm điều đó! Chỉ việc cho mình xem phần tiêu diệt quái vật. Cậu không có bất kì thứ gì để giấu, đúng không?”
Như đã mong đợi ở người đã trở thành bạn với Megumin từ thời thơ ấu.
Bằng cách nào đó, em ấy có vẻ như đã đoán được chúng tôi đã làm gì vào tối hôm qua.
“Mình không có gì để giấu. Nhưng mình vẫn sẽ không cho cậu xem! Nó không giống như là mình đã săn những con vịt củ hành mà Bukkorori đã chăm sóc rất cẩn thận, vì một chút điểm kinh nghiệm.”
“Cậu vừa nói một thứ mà mình không thể bỏ qua! Này, cậu đã săn chúng hả? Bukkorori-san đã cẩn thận nuôi dưỡng những con vịt đó cho Soketto, bởi vì chị ấy gần đây đang đối xử lạnh lùng với anh ta. Này, có phải là cậu đã làm không!?”
Nghĩ lại thì, em ấy đã khoe khoan rằng cấp đổ của em ấy đã tăng lên sau khi trở về làng, phải không nhỉ?
“Argh! Điều đó không thật sự quan trọng, chỉ cần cho mình xem thẻ của cậu! Này, Con Bomber Majin ở trên đó đúng không? Và cậu đã cùng Kazuma-san đi săn nó, phải chứ?”
“Cậu đột nhiên nói cái gì vậy? Không có chuyện mình sẽ đi săn một thứ như thế. Cậu biết là nó sẽ không tấn công Hồng Ma Tộc, đúng chứ? Nếu mình muốn tham gia vào chuyến săn Ninin, thay vào đó mình sẽ mang theo một Hồng Ma Nhân khác để đi cùng mình.”
Nhưng Yunyun vẫn nhìn vào em ấy với ánh mắt dò xét.
“Mặc dù cậu cứ nói những vụ nổ đã xảy ra là lỗi của con Bomber Majin sao?”
“Người mà mỗi ngày đều gây ra vụ nổ chính là mình.”
Khi Megumin bướng bĩnh giữ vững lập trường của mình, Yunyun thở dài.
“… Có phải cậu cảm thấy là cậu đã thua mình, vì mình đã có thể hoàn thành ba vòng của Thử Thách Hồng Ma Tộc và trở thành tộc trưởng kế nhiệm không?”
“Mình không biết cậu đang nói về cái gì. Mình là pháp sư tệ hại nhất của Hồng Ma Tộc, vậy nên từ đầu mình đã không đủ tư cách để cạnh tranh với cậu. Không phải nó tốt cho cậu sao? Mọi người trong làng tất cả sẽ nịnh nọt cậu.”
Yunyun đã được đánh giá cao sau những gì đã xảy ra với Silvia, nhưng nó thật sự tăng lên sau khi em ấy vượt qua thử thách. Có vẻ như em ấy chắc chắn sẽ được thoát ra khỏi sự cô độc.
Tôi chắc em ấy sẽ không có gì ngoài những ngày vui vẻ đang chờ đợi em ấy ở cái làng này.
“… Megumin, cậu sẽ quay lại Axel, đúng không?”
“Đương nhiên. Sau cùng, mình là pháp sư mạnh nhất của Axel. . Nếu mình biến mất, những người dân của Axel sẽ gặp rắc rối mất.”
“Không phải em vừa nói mình là pháp sư tồi tệ nhất của Hồng Ma Tộc sao? Giờ em lại nói mình là pháp sư mạnh mẽ nhất Axe àl?”
Tôi vặn lại theo phản xạ, nhưng có vẻ như Megumin đang giả vờ là mình không nghe thấy những gì tôi nói.
“Yunyun, từ giờ trở đi, cậu sẽ ở lại trong ngôi làng và học cách quản lý nó, đúng không? Vậy thì, mình đoán đây là lúc chúng ta nói lời tạm biệt.”
… Phải rồi. Lý do mà Yunyun liên tục thách đấu Megumin là vì danh hiệu pháp sư mạnh nhất của Hồng Ma Tộc để trở thành tộc trưởng tiếp theo.
Hiện tại, em ấy đã chính thức đạt được nó, giờ không còn bất kỳ lý do nào để em ấy quay lại Axel.
“… Đừng nghĩ cậu đã thắng chỉ với việc này.”
“… Thật là không thể hiểu nổi con nhỏ này. Không phải cậu đã là người thắng sao?”
Vì một lý do nào đó, mà cả hai đều ngoan cố cho rằng, người cọn lại mới là kẻ chiến thắng.
Nếu nhìn ở một góc độ khác, bạn có thể nói Yunyun đang yếu thế hơn và Megumin đang mạnh mẽ hơn.
Bạn cũng có thể nhìn nó theo một cách khác, đó là Megumin đang ở phe yếu thế và Yunyun có một tinh thần mạnh mẽ đến ngạc nhiên khi bên kia chỉ nói qua loa cho xong chuyện.
Bạn họ có rất nhiều mặt khác nhau. Cho dù nó đến từ xuất thân, tính cách, hay về mặt thể chất.
Với việc hoàn toàn trái ngược để rồi trở thành đối thủ, có thể nói là việc tự nhiên sẽ xảy ra.
Tôi chẳng thể làm gì khác ngoài nở một nụ cười gượng gạo.
.
.
.
“Vì cậu là một người cô độc, kẻ không có một tổ đội hay một người đàn ông, mình sẽ không bận tân mà để cậu có được chiến thắng này. Đó là trận đấu cuối cùng của chúng ta, thế thôi.”
.
.
Megumin dựa đầu vào vai tôi trong khi nói ra điều đó.
“… Nè, cậu định tiếp tục khoe khoang về Kazuma-san cho đến khi mình có bạn trai hả? Có bạn trai không phải chuyện gì lớn lao, cậu biết không!”
“Thật vậy. Cứ nói đây là thất bại của mình. Mình sẽ xây dụng một cuộc sống hạnh phúc cùng những đứa trẻ với người đàn ông này, vậy nên, Yunyun, xin hãy tiếp tục cố gắng trên con đường trở thành pháp sư mạnh mẽ nhất. Công việc của một tộc trưởng có vẻ khá khó khăn, nhưng đừng có bỏ bê việc đi tìm bạn trai nhé.”
Megumin nở ra một nụ cười hồn nhiên và vòng cánh tay ôm lấy tôi.
“Không phải trở thành pháp sư mạnh nhất là giấc mơ của cậu sao!? không phải cậu chính là người đã gọi mình là một kẻ hư hỏng mỗi khi mình nói về chủ đề tình yêu à!”
Yunyun, người vừa mới lúc trước còn rất bình tĩnh, giờ lại sắp khóc đến nơi.
“Kazuma, em có nên cho anh gối đùi không? Nó là việc ít nhất mà em có thể làm sau sau khi anh dành thời gian của mình để ở đây với em. Xin hãy dùng đùi em thay vì sàn nhà lạnh lẽo của phòng giam.”
“Được thôi, anh sẽ gối lên đó.”
“Này, tại sao cậu lại tự nhiên cho anh ấy gối đùi? Trước đó hai người không thân thiết đên như vậy, đúng không!?”
Khi tôi toàn tâm toàn ý chấp nhận đề nghị của Megumin, Yunyun đột ngột đứng dậy.
“Có chuyện gì sao, Yunyun, người đã đánh bại tôi? Bỏ qua chuyện đó, bọn mình cuối cùng cũng được ở riêng với nhau, vậy nên cậu có thể ngưng làm phiền bọn mình được không? Cậu đã có những người đến nịnh hót cậu sau khi cậu trở thành tộc trưởng, phải không? Thay vì ở đây, sao cậu không dành thời gian của mình với bọn họ?”
“Mmm, nó thật sự rất êm và cảm giác rất tốt. Anh còn tưởng mình sẽ không được gì cả sau khi làm việc chăm chỉ vào ngày hôm qua.”
“Này, Megumin, không phải cậu đang đỏ mặt sao!? Cậu thật sự không quen làm mấy việc này, phải không!? Cậu chỉ đang chịu đừng sự quấy rối tình dục của Kazuma chứ gì!?”
Tôi bắt đầu vuốt ve đùi của Megumin, nhưng, có lẽ vì sự có mặt của Yunyun, Megumin có vẻ không hề giận dữ một chút nào cả.
“Bao nhiêu đây chỉ là bình thường thôi, phải không?… Ka-Kazuma, em không nghĩ anh nên quay mặt về hướng đó… Không, em không có xấu hổ. Em chỉ nghĩ Kazuma sẽ khó thở nếu nằm như vậy.”
“Aaanh ooổn.”
“Là vậy sao!? Oh, được rồi, gối đùi cũng có thể được thực hiện theo kiểu này!”
“Megumin, cậu chắc chắn đang phải chịu đựng điều đó, đúng không!? Và Kazuma-san, ngừng làm việc này ngay đi!”
Part 5
—Một khoảng thời gian ngắn, sau khi Yunyun rời khỏi trại giam để gặp cha mẹ của em ấy, chúng tôi được thả khỏi nhà giam…
“Nghiêm túc đấy Kazuma! Và cả em nữa Megumin! Hai người sẽ chết nếu như không gây ra rắc rối sao!? Hai người thật sự nên học hỏi thêm một chút từ cách cư xử hoàn hảo của tôi!”
“Nó giống như những gì Aqua vừa nói, Kazuma. Nó đã quá trễ cho Megumin, nhưng tại sao anh cũng tham gia cùng với em ấy hả?”
Có vẻ như không hợp lý, nhưng hiện chúng tôi đang bị la rầy bởi hai tên bợm rượu đã xỉn quắc cần câu vào tối hôm qua.
“Đừng có mà vênh váo! Ngưng nở cái nụ cười tự mãn đó với tôi, chỉ vì lần này hai người không gây ra bất kì rắc rối nào! Tối hôm qua, tôi và Megumin đã ra ngoài để đi đánh đêm trong khi hai người còn đang ngủ đó, biết không!?”
“Xin anh hãy chú ý hơn một chút với cách dùng từ của mình! Nó không giống như những gì mọi người nghĩ, toàn bộ những việc mà bọn em đã làm là chạy trốn khỏi lũ quái vật đã dí theo bọn em ở trong rừng!”
Megumin cố gắng trong tuyệt vọng để sửa lại lời nói của tôi.
“Nghe đây, tối qua tôi đã thật sự trình diễn khả năng của mình. Tôi đã dễ dàng xử lý con gấu nhất kích, và dạy cho con Fenrir một bài học đắt giá đến nỗi tôi đã thương hại nó và để nó đi. Nó có đúng không, Megumin?”
“…Ừ thì, Anh không nói dối, nhưng…”
Khuôn mặt của Darkness lộ rõ vẻ nghi ngờ.
“Để con gấu nhất kích sang một bên, không phải Fenrir là con quái vật ngang hàng với cấp độ thảm họa sao? Anh đang nói một con quái vật đáng sợ đến như vậy đang sống trong khu rừng gần ngôi làng?”
Nghĩ về điều đó, con Bomber Majin cũng nên sống ở phần sâu thẳm trong khi rừng.
“Tôi hiểu rồi, chắc chắn đây là việc mà quân đội Quỷ Vương đã làm. Một Quỷ Tướng có khả năng chỉ huy quái vật, đang lên kế hoạch để đưa cả thế giới rơi vào hỗn loạn. Chắc chắn là vậy! Trực giác nữ thần của tôi đã nói cho tôi biết điều đó!”
Aqua đi đến kết luận ngớ ngẩn này mà không hề có một chút logic nào, nhưng trường hợp lần này đúng là chứa rất nhiều bí ẩn.
Ngoài ra, còn có câu hỏi tại sao con Ninin không chiến đấu với hiệu suất tối đa.
Tuy nhiên, chúng tôi đã hoàng thành tất cả mọi thứ mà chúng tôi đặt ra.
Toàn bộ những việc còn lại là bảo Yunyun gửi chúng tôi quay lại Axel với Teleport.
“Giờ chị nghĩ về việc đó, em có cần phải chào tạm biệt với những dân làng khác trước khi chúng ta rời đi không, Megumin? Yunyun sẽ ở lại đây sau khi gửi chúng ta về, vì vậy sau này sẽ khá khó khăn nếu như chúng ta muốn quay lại đây.”
Megumin tức tối đáp lại những lời của Darkness.
“Không cần phải nói lời tạm biệt với những người đã gọi em, thiên tài số một của Hồng Ma Tộc, bằng những thứ như pháp sư tồi mệ, pháp sư hài hước hay pháp sư bộc phá. Em sẽ khải hoảng mà trở về sau khi đánh bại quỷ vương và bắt họ phải phủ phục trước em.
“Mặc dù pháp sư bộc phá khá phù hợp với em.”
Và tôi sẽ không đi đánh bại Quỷ Vương.
Nghĩ về điều đó…
“Này Aqua, Cô đã làm gì với cây giống của Cô Gái Tĩnh Lặng? Nó đã biến mất khỏi cái chậu trước khi tôi kịp để ý.”
“Đương nhiên là tôi đã trồng nó.”
Aqua uể oải đáp lại. Cô ta có đủ thời gian để làm điều đó sao?
“Có chút kì lạ khi tôi tự mình nói ra điều này, xét đến việc tôi cũng đã đi vào rừng hồi tối hôm qua, nhưng cô thực sự có thể tự mình trồng nó trong khu rừng nguy hiểm đó sao?”
“Cậu đang nói gì vậy? Đương nhiên là không, tôi chỉ trồng nó trong sân sau tại nhà của Megumin.”
“Chị đã làm gì?”
Megumin hỏi theo phản xạ, nhưng thật là, cô ta đã làm cái gì?
“Nào, nào, nghe chị nói này. Komekko đã nói với chị là cô bé sẽ chăm sóc nó cho đến khi nó lớn. Cô bé là một đứa trẻ sắc sảo, vì vậy chị không nghĩ là cô bé sẽ nuôi dưỡng nó theo chiều hướng xấu. Cũng không có đứa trẻ nào quanh đây có cùng độ tuổi với cô bé, vì vậy hai đứa sẽ trở thành bạn tốt với nhau!”
“Con nhóc đó chắc chắn định ăn nó sau khi nó lớn lên.”
“Có cái gì sai với gia đình của em vậy hả? Chị sẽ đi lấy nó lại ngây bây giờ.”
Tôi bắt lấy Aqua trước khi cô ta có thể chạy đi trong hoảng loạn.
“Megumin chỉ đang đùa với cô thôi. Yunyun sẽ quay lại sớm thôi, vậy nên cô hãy ngồi yên đấy.”
“… Đúng vậy, đương nhiên nó chỉ là một lời nói đùa. Nghiêm tức đấy, Megumin! Chọc chị vui đến vậy à? Khi chúng ta quay trở lại Axel, chị sẽ tiết lộ cho mọi người biết em là một đứa siscon đến mức nào… Nè, Megumin, đó chỉ là nói đùa thôi đúng không? Tại sao em lại giữ im lặng? Tại sao em lại không nhìn thẳng vào mắt chị?”
Ngay khi Aqua bắt đầu nắm vai của Megumin là lắc…
.
.
“Megumin!”
Yunyun đã đến và dừng ngay trước mặt chúng tôi rồi thở dốc.
Em ấy chắc chắn đã chạy hết cả đoạn đường để đến đây.
Tuy nhiên, em ấy vẫn nở ra một nụ cười rất tươi khi nhìn lên.
“Có chuyện gì sao, Yunyun? Mình hiểu là cậu đang rất phấn khích vì cuối cùng cậu cũng có được vài người bạn ở trong làng, nhưng nếu cậu quá háo hức, họ sẽ mau chóng chán ngấy cậu.”
“Không phải vậy! Ngoài ra, cậu nên sớm nói với mình những điều đó! Hôm qua, và cả hôm này nữa… Mình nghĩ mình đã trở nên quá háo hức!”
Yunyun ho nhiều lần khi em ấy cố gắng lấy lại nhịp thở.
“Mình sẽ quay lại Axel với cậu!”
Đôi mắt của Yunyun sáng rực lên và vui vẻ tuyên bố.
“Mình cũng sẽ cố đánh bại Quỷ Vương! Mình không muốn một chiến thắng được trao tận tay như vậy… Mình sẽ đánh bại Quỷ Vương. Và một khi mình đạt được điều đó, mình sẽ chính thức trở thành tộc trưởng! Mình đã nói điều này với mọi người ở trong làng và cả cha mình!”
Kình địch, đối thủ của Megumin, và trên hết, bạn thân của em ấy. Nói ra điều đó với một nụ cười không tì vết. Như thể mọi gánh nặng trên vai của em ấy đã được trút bỏ.
“… Là vậy sao. Giờ cậu cuối cùng cũng trở thành một riajuu, nhưng sau cùng, mình đoán cậu sẽ quay lại làm một kẻ cô độc… Oh, và, người sẽ đánh bại quỷ vương sẽ là mình.”
Megumin chỉ bác bỏ lời tuyên bố của đối thủ của em ấy như thế.
Tuy nhiên, tôi biết là em ấy chỉ tsundere với Yunyun.
Mặc dù em ấy cố giữ một khuôn mặt điềm tĩnh, nhưng má của em ấy đang giật lên vì hạnh phúc.
“Em chỉ là không thể thành thật, đúng không? Cặp mắt của em đang đỏ tươi lên, em biết chứ?”
Cảm xúc mãnh liệt của Hồng Ma Tộc được thể hiện thông qua đôi mắt của họ.
“Chị đúng là một kẻ ngốc nhỉ, đúng không, Aqua? Được rồi, em sẽ nhổ cái con Cô gái tĩnh lặng mà chị đã trồng trong vườn nhà em một cách ích kỷ ra khỏi đó!”
Aqua giữ chặt lấy eo của Megumin trước khi em ấy có thể rời đi. Mặt khác, Megumin nhanh chóng che giấu đi sự xấu hổ của mình.
“Coi nào, yunyun, nếu như cậu định quay trở lại Axel, thì nên chuẩn bị nhanh đi. Ngoài ra, mình không nghĩ là cậu nhận ra điều này, nhưng những Mạo Hiểm giả ở thành phố đó đang nhờ cậy vào cậu một cách kì lạ. Nếu như cậu xin gia nhập vào tổ đội của họ, cuối cùng họ chắc chắn sẽ chiến đấu để giành lấy cậu.”
“Thật sao!? Nè, tại sao trước đây cậu không nói một việc quan trọng đến như vậy với mình hả!?”
“Nếu cuối cùng cậu lại làm bạn với rất nhiều người ở trong thành phố đó, cậu sẽ gắn kết với thành phố đo và từ bỏ việc trở thành tộc trưởng, phải không?”
“Đương nhiên rồi!”
Yunyun lập tức trả lời.
“Ít nhất, hãy suy nghĩ về nó trong một thời gian. Nghiêm túc đấy. Dù sao đi nữa, hãy nhanh lên và quay về thành phố của chúng ta.”
“M-Mình hiểu rồi nên đừng có hối!… Nhưng, những gì cậu nói lúc nãy là sự thật đúng không? Rằng những Mạo Hiểm Giả ở Axel, umm, nhờ cậy vào mình…”
“Kỳ lạ. Mình đã nói là Kỳ lạ. Nếu như cậu quá chú tâm vào điều đó, câu sẽ trở về làm một kẻ cô độc.”
Mặc dù Megumin đang nói những điều như vậy, Yunyun vẫn không thể che giấu nụ cười đang nở ra trên khuôn mặt của em ấy.
“Haa. Mình đã có thể dành chiến thắng trước Megumin và dân làng cũng chấp nhận mình. Toàn bộ việc này cứ như một giấc mơ…”
“Cậu có ý gì khi nói dành chiến thắng trước mình? Giờ cậu sẽ quay trở lại Axel, không có chuyện mình sẽ cho cậu chiến thắng đó!”
“Nè, giờ cậu lại nói cái gì vậy? Mình đã vượt qua ba thử thách của Hồng Ma Tộc, vậy không phải lần này là chiến thắng của mình sao? Cậu chỉ đang cư xử như một kẻ thua cuộc thảm hại!”
Tôi biết là mới lúc trước mình đã nói là bọn họ hoàng toàn trái ngược nhau, nhưng ngạc nhiên là bọn hó lại khá giống nhau ở một số khía cạnh nhất định.
Sau khi vướng vào một cuộc cãi vả kiểu trẻ con khác, hai người họ lại bắt đầu ở trong tư thế chuẩn bị chiến đấu…
“Nếu như cậu đã đi xa đến như thế, vậy thì chúng ta hãy bắt đầu một trận đấu, Megumin! Lần này, mình chắc chắn sẽ bắt cậu chấp nhận thất bại!”
Để trả lời, Megumin lấy ra thẻ Mạo Hiểm Giả của em ấy.
“Oh, nhìn xem, thẻ của mình lại ở một nơi như thế này. Không phải vừa nãy, cậu đã bảo mình cho xem phần tiêu diệt quái vật sao? Nhìn đi! Cái tên của con Bomber Majin ở ngay đó-“
“Làm sao mà cậu có thể thay đổi lập trường của mình nhanh đến như thế cơ chứ!”
.
.
Tiếng hét của Yunyun vang vọng ngay giữa quảng trường của Làng Hồng Ma.