Chương 03: Ban sự bảo hộ của Nữ Thần lên con rối này!

Part 1

Ngày O, Tháng X.

Serena-sama đã nói là có gì đó kỳ lạ với tình trạng thao túng của tôi.

Trước tiên, ngài ấy có vẻ không hài lòng với cách mà tôi không thực hiện bất kỳ công việc nào.

Tôi trông có vẻ ngoan ngoãn, nhưng lại nổi loạn một cách kỳ lạ và không làm gì ngoài việc cản trở ngài ấy, đó là những gì ngài đã nói. Điều đó làm cho ngài ấy tức giận một cách vô cớ, vì một lý do nào đó.

Ngài ấy ra lệnh cho tôi liên tục viết vào cuốn nhật ký này để hiểu được chuyện gì đang diễn ra ở trong trái tim tôi.

Yêu cầu tôi cho ai đó xem nhật ký của mình sẽ đòi hỏi một sự bồi thường đáng kể.

Do đó, tôi đã yêu cầu ngài ấy gọi tôi là Kazuma-sama và ép ngực mình lên tôi mỗi đêm trước khi đi ngủ.

Serena-sama làm ra gương mặt như thể bản thân đã mất đi thứ gì đó quan trọng trong quá trình thực hiện việc đó.

Tuy nhiên, Serena-sama vẫn đọc cuốn nhật ký này mỗi ngày.

Nói cách khác, tôi sẽ có thể quấy rối ngài ấy với những gì tôi viết trong đây.

Do đo, tôi sẽ viết một mẫu truyện ngắn khiêu dâm mỗi ngày sau mỗi lần chấp bút.

Được rồi, vậy thì, làm thôi…

.

.

.

Ngày O, Tháng X

Serena-sama bảo tôi ngừng viết những mẫu chuyện khiêu dâm.

Tôi đã nói với ngài ấy việc thực hiện những mệnh lệnh vô lý như vậy sẽ đòi hỏi một khoản bồi thường, và ngài ấy nguyền rủa tôi trước khi từ bỏ vấn đề đó.

Khuôn mặt của ngài hiện giờ vẫn còn như sắp khóc. Thật là một khung cảnh quý giá.

Tôi nghĩ tôi sẽ sử dụng Serena-sama làm nhân vật chính trong câu chuyện khiêu dâm của ngày hôm nay.

Ngài ấy cứ liên tục nói là có gì đó không đúng với tình trạng thao túng của tôi.

Đó là điều bất khả thi để một con rối có thể viết một cách trôi chảy đến như vậy.

…Chà, tôi sẽ để vấn đề đó qua một bên và tiếp tục với việc viết lách của mình.

Hôm nay tôi nên viết về cái gì nhỉ…

“Ngay lúc đó, tôi cảm thấy một thứ gì đó mềm mại ấn lên lưng của mình. Vâng, một Serena-sama khỏa thân hiện đang ép cả hai quả núi đó lên cơ thể tôi. ‘Kazuma-sama, tôi không thể kiềm chế bản thân mình thêm được nữa…’ Ôi trời… Tôi cẩn thận ôm lấy Serena-sama người đang nhìn tôi với đôi mắt nài nỉ…”

Oh, coi nào, Serena-sama. Đừng có nhìn qua vai của người khác, trong khi họ đang viết nhật ký của mình và làm ầm ầm lên vì điều đó.

Tôi sẽ yêu cầu một khoảng bồi thường lớn đó, ngài có biết không?

.

.

Ngày O, Tháng X

Hôm nay Serena-sama đến chổ tôi và khóc lóc năn nỉ tôi ngừng viết những câu chuyện khiêu dâm có liên quan tới ngài ấy.

Ngay cái lúc tôi nói, phục tùng những mệnh lệnh vô lý như vậy sẽ yêu cầu một khoảng bồi thường, ngài ấy đã đấm tôi.

Nhưng có một hiện tượng bí ẩn đã xuất hiện khi ngài ấy làm việc đó.

Một vết bầm xuất hiện trên người Serena-sama ngay chính xác chổ mà ngài ấy đánh tôi.

Serena-sama đã cố gắng tìm hiểu chuyện gì đã xãy ra trong hoảng loạn, nhưng về khoảng bồi thường cho việc đánh tôi, tôi đã yêu cầu ngài ấy thực hiện squat 100 lần với hai tay đặt sau đầu trong khi không mặc gì ngoại trừ đồ lót.

Ngài ấy liên tục nguyền rủa tôi, nhưng bộ dạng ướt đẫm mồ hôi trong khi ngài ấy thực hiện squat trước mặt tôi thạt sự là một cảnh tượng rất đẹp.

Hãy để cho ngài ấy hít đất vào lần tiếp theo.

.

.

.

Ngày O, Tháng X

Hôm nay tôi đã phát hiện ra một vấ đề vô cùng nghiêm trọng.

Thực ra, Serena-sama có dính liếu với việc kích động con Moguninnin, con robot trông giống ninja mà tôi đã giao chiến tại Làng Hồng Ma.

Có vẻ như ngài ấy đã cố gắng đặt nó dưới sự điều khiển của mình, nhưng nó quá mạnh để có thể dễ dàng trói buộc và trở nên điên loạn bởi vì nổ lực đó.

Nói cách khác, Tôi đã phải trải qua toàn bộ những rắc rối đó là tại vì Serena-sama.

Không phải điều đó có nghĩa Serena-sama nợ tôi một món nợ lớn bởi những thứ mà tôi đã phải trải qua sao?

Khi tôi đang suy nghĩ về việc, chính xác tôi nên bắt ngài ấy làm gì vào lần này, ngài ấy đấm vào đầu tôi. Vì một lý do nào đó mà điều đó đã gây ra một vết sưng trên đầu của ngài ấy.

Serena-sama dường như đã thực sự bối rối với những việc đã xãy ra.

Nhìn thấy ngài ấy lăn lộn xung quanh và cố nén nước mắt với một biếu cảm bối rồi lại là một cảnh tượng đáng yêu khác.

.

.

.

Ngày X, Tháng X

Serena-sama quay về nhà với những giọt nước mắt chảy dài trên má.

Có vẻ như ngài ấy đã gặp Vanir khi đi đến guild để thu thập thêm nhiều con rối.

Đương nhiên, hắn ta đã đe dọa ngài ấy, hắn ta nói là mình sẽ mở một văn phòng tư vấn trước rồi sao nữa.

Serena-sama thật sự không đối phó tốt với Vanir, vậy nên ngài ấy đã dùng tiền để giải quyết việc tranh chấp địa bàn và một lần nữa trở nên không một xu dính túi.

Nhờ vào việc đó, Ngài ấy không thể ăn bất cứ thứ gì vào hôm nay.

Hay ngài ấy đã nói với tôi trong khi đang khóc.

Nhìn cái vẻ khốn khổ của ngài ấy trong khi đang ăn bữa tôi làm cho món lẩu sukiyaki của tôi nay trở nên ngon tuyệt.

.

.

.

Ngày O, Tháng △

Có vẻ như Aqua, Megumin và Darkness đang dò hỏi xung quanh về chỗ ở hiện tại của tôi.

Nghĩ về điều đó, tôi đã có những đồng đội tuyệt vời, người sẽ kiểm tra xem rằng tôi có hạnh phúc hay không.

Tôi đã nói với Serena-sama điều đó, nếu tôi phải tránh xa họ, điều đó cũng sẽ yêu cầu một khoản bồi thường.

Serena-sama đã nói ‘Chỉ với việc trả tiền cho phòng trọ của cậu đã gây cho tôi cả tấn rắc rối, vậy tại sao tôi cũng phải giải quyết không phải thứ gì khác mà lại là những yêu cầu ích kỷ của cậu?’ và cuối cùng khóc òa lên.

Ngài ấy nói là ngài đang xem xét đến việc thuê một nơi rẻ hơn chỗ ở hiện tại, vì ngài ấy đã mất đi văn phòng tư vấn của mình tại guild.

Tôi đã nói với ngài ấy rằng mình đã quen sống ở trong biệt thự, vậy nên nếu như ngài ấy bảo tôi phải sống trong một điều kiện tồi tàn hơn, nó sẽ có một khoảng bồi thường riêng cho việc đó…

Ngài ấy rơi vào im lặng và quay trở lại làm công việc phụ của mình.

Tôi đã nói với ngài ấy là ngài có thể làm việc như một Mạo Hiểm Giả và có thể kiếm tiền một cách dễ dàng, nhưng ngài ấy nói một thứ gì đó về việc chức nghiệp của ngài ấy được ghi là ‘Tu Sĩ Hắc Ám’ trên thẻ mạo hiểm của mình, vậy nên ngài ấy không thể kiếm tiền thông qua việc làm nhiệm vụ.

Đó là lý do tại sao ngài ấy chưa bao giờ chấp nhận phần thưởng của guild cho đến bây giờ.

Thêm vào đó, nó sẽ mất một thời gian trước khi quân đội Quỷ Vương sẵng sàng hành động, vì vậy ngài ấy sẽ phải ở lại thành phố này trong một khoảng thời gian khá dài.

Trong trường hợp tấn công, tôi và những con rối khác sẽ hỗ trợ bọn họ từ phía bên trong.

Serena-sama đã nhìn chằm chằm vào món thịt nướng chất lượng cao mà tôi có cho bữa tối của mình.

Đương nhiên, tôi không thể chỉ đơn giản là đưa nó cho ngài ấy.

Nếu tôi làm vậy, sự không chế trên người tôi sẽ được chữa khỏi.

Vâng, tôi sẽ tiếp tục nợ Serena-sama nhiều và nhiều hơn nữa, và cuối cùng trở thành cánh tay phải đắc lực của ngài ấy.

Ngẫu nhiên thay, bữa tối hôm nay của ngài ấy là một tách súp ngô.

.

.

.

Ngày O, Tháng □

Đã được một khoảng thời gian khá dài kể từ khi tôi chung sống với Serena.

Gần đây, Serena-sama thật sự đang bắt đầu sụp đổ dưới sự ảnh hưởng của áp lực.

Nó có vẻ như ngài ấy đang phải trải qua rất nhiều chuyện để cung cấp cho lối sống sang chảnh của tôi.

Nhưng Serena-sama chính là người đã bảo tôi vất đi sự kiềm chế của mình ngay từ lúc đầu.

Tôi không thể làm gì về điều đó.

Ngài ấy đã mượn tiền từ toàn bộ những Mạo Hiểm Giả từng là con rối của ngài ấy, vậy nên, có vẻ hiện giờ, tôi là thuộc hạ duy nhất mà ngài ấy có thể trông cậy.

Gần đây, ngài ấy thậm chí còn bắt đầu cho những người qua đường xem quần lót của mình để ngài ấy có thể thao túng họ và lấy tiền từ họ, và điều đó đã khiến cho những tay cảnh sát nổi giận.

Họ đã la rầy ngài ấy về điều luật kinh doanh loại hình người lớn và những thứ tương tự sau đó lấy đi số tiền mà ngài ấy kiếm được.

Hiện giờ, Serena-sama có vẻ như đã gần tới giới hạn của ngài ấy.

Tôi đã nói với ngài ấy là ngài có thể trả cho tôi với cơ thể của mình và ngài ấy đã hỏi ‘Nó sẽ tốn bao nhiêu để cậu có thể tự sống một mình?’

Khi tôi yêu cầu ngài ấy nói chi tiết về việc đó, Serena-sama đã nói một số điều thực sự kỳ lạ.

Ngài ấy sẽ xóa bỏ trạng thái thao túng lên tôi để tôi có thể đi bất cứ chổ nào tôi muốn.

Serena-sama đã đề cập đến việc là tôi có thể chống lại nếu như ngài ấy đưa ra mệnh lệnh mà tôi không thích.

Tôi đã chịu đựng một chút đau đớn để chống lại mệnh lệnh đó, và ngay lúc đó, Serena-sama cũng bắt đầu có những hành động kỳ quoặc.

Khi tôi hỏi ngài ấy là ngài ấy đang làm gì, ngài ấy đã nói là ngài đang cầu nguyện cho Regina-sama và đang ở giữa việc buộc phải gỡ bỏ trạng trái thao túng từ tôi.

Có vẻ như Serena-sama đã mất trí.

Tôi quyết liệt chống lại mọi nỗ lực của Serena-sama và cũng cầu nguyện với vị nữ thần mà tôi giữ sâu trong tim mình.

Oii Regina-sama vĩ đại, xin hãy ban cho con sức mạnh….

.

.

.

Ngày O, Tháng X

Ai đó đã ném một cục đá vào cái cửa sổ trong phòng tôi.

Thủ phạm là một cô gái tóc vàng trông có vẻ quen mặt và là thành viên của giáo phái Axis.

Có vẻ như cô ta cảm thấy không vui với cái cách mà Serena-sama lan truyền đức tin của mình ở trong thành phố.

Serena-sama đỏ mặt vì giận dữ và phóng ra khỏi nhà trọ, nhưng tín đồ của giáo phái Axis đã thu xếp để trốn thoát ngay lập tức.

Có vẻ như cô ta đã buộc tội ngài ấy là ‘thứ gái bán dâm, người thu thập tín đồ bằng cách chọ họ xem quần lót của cô ấy’ và lan truyền những tin dồn như vậy về ngài.

Gần đây, những bà vợ hàng xóm và những người nhu vậy có vẻ luôn bàn tán về ngài ấy mỗi khi Serena-sama đi ngang qua, vậy là những tin đồn đã bắt đầu bén rễ.

Serena-sama bắt đầu nói điều gì đó về việc làm cách nào là cái tên tốt đẹp của Regina-sama bị làm cho ô uế và khóc hét nước mắt.

Ngài ấy nhìn vào tôi với đôi mắt ngấn lệ, vậy nôi tôi đã nắm lấy tay của ngài ấy và gật đầu.

“An ủi ngài sẽ tốn 5000 eris và ngực.”

.

.

.

Ngày X, Tháng O

Serena-sama gần đây đang hành xử rất kỳ lạ.

Ngài ấy đã ban cho tôi rất nhiều mệnh lệnh liều lĩnh mà không thèm quan tâm đến bất kỳ khoảng bồi thường nào, gần như ngài ấy muốn giải thoát tôi khỏi sự thao túng của ngài.

Là một tín đồ tận tụy của Regina-sama, và là một thuộc hạ xuất sắc của Serena, tôi tự nhiên yêu cầu ngài ấy đền đáp cho tôi với cơ thể của mình.

Serena-sama sẽ gặp rắc rối nếu sự không chế bị xóa bỏ.

Đáp lại những lời trêu chọc lịch thiệp của tôi, Serena-sama nói một cách mệt mỏi là ngài ấy sẽ đem tôi đến một nơi nào đó vào ngày mai.

Có phải cuối cùng ngài ấy cũng định vượt quá giới hạn?

Hiện giờ tôi đã trở nên quá phấn khích để có thể đi ngủ.

Để cho chắc, tôi sẽ làm sạch cơ thể mình kỹ càng vào ngày mai.

Part 2

“… … … ”

Serena-sama ngẩng đầu lên từ cuốn nhật ký mà tôi đã viết.

Đóng nó lại, ngài ấy thở dài.

“Tôi đang nghĩ đến việc trả lại cậu cho cô tu sĩ đó vào ngày hôm nay-“

“Tôi từ chối.”

Sau khi nghe được câu trả lời ngay lập tức của tôi, Serena-sama thở dài thêm lần nữa.

Ngài ấy đã ốm đi một chút kể từ lần đầu tôi nhìn thấy ngài ấy.

Ngược lại, tôi trông đặc biệt khỏe mạnh.

Chắc chắn là nhờ vào lối sống hết mình của tôi trong những ngày vừa qua.

Serena-sama lẳng lặng nắm lấy tay tôi.

Và sau đó…

“Ow!”

Ngài ấy đột nhiên đâm vào đầu ngón tay tôi với một cây tăm xỉa răng mà ngài ấy đang giữ trong bàn tay còn lại.

Đương nhiên, máu chảy ra từ chỗ đó.

Cùng lúc đó, máu chảy ra từ cùng một điểm trên ngón tay của Serena-sama và nhỏ xuống sàn nhà.

“Trước đây cậu thực sự không đặt niềm tin của mình vào bất cứ thứ gì à? Cậu đã hoàn toàn trở một người thờ phụng Regina!”

Khuôn mặt của Serena-sama trở nên trắng bệch khi ngài ấy nói ra điều đó.

Ngài vừa nói cái gì?

Việc tôi trở thành người thờ phụng Regina tệ lắm sao?

“Tôi đã luôn nói điều đó, đúng không? Trước giờ tôi không đặt niềm tin vào bất cứ thứ gì, nhưng hiện giờ tôi chỉ tôn thờ Regina-sama.”

“Làm như là một người như vậy có thể tồn tại trong thế giới này ấy! Cho dù đó một vị thần hay một tà thần hay một con quỷ, hầu hết mọi người đều có niềm tin vào một thứ gì đó!”

“Ờ thì, ngay từ đầu, tôi vốn không phải đến từ đất nước này. Thêm vào, đó không phải là điều bất thường ở chỗ của tôi. Ở nơi tôi từng sống, có rất nhiều người không đăng ký cho mình một đức tin cụ thể nào.”

“Cái g-!?”

Serena-sama dường như không thể nói nên lời.

“N-Nghiêm túc à?”

“Tôi đang nghiêm túc. À, mặc dù có lẽ có hơi thiếu chính xác khi nói rằng bọn họ không có đức tin. Hầu hết những đồng hương của tôi thường tổ chức một buổi lễ kỹ niệm lớn cho ngày sinh nhật của một nhà tiên tri lớn cho một trong các giáo phái, vào tháng sau họ sẽ đánh chuông của một giáo phái khác để chào mừng năm mới. Và khi họ trở nên lớn tuổi, họ sẽ đi theo truyền thống của một giáo phái được gọi là Shinto để cầu nguyện cho sự khỏe mạnh của mình vào năm tới.”

“Có phải đất nước của cậu đang gây sự với những tu sĩ không?”

Ngay cả khi ngài nói điều đó…

Sau một hồi im lặng, Serena-sama thở dài.

“Tôi nên làm gì đây… Làm sao tôi có thể phá vỡ sự thao túng trên người cậu? Ngay cả khi tôi cố gắng báo đáp những gì cậu đã nợ tôi, cậu vẫn ngoan cố không chịu chấp nhận. Khi tôi ra lệnh cho cậu đi ra khỏi phòng, cậu lại bắt đầu chống cự quyết liệt bất chấp nỗi đau. Và giờ cậu là người thờ phụng Regina, nếu tôi cố làm hại cậu, lời nguyền của sự báo thù sẽ…”

Ngài ấy đang nói điều gì đó thật sự nguy hiểm.

“Ah, Chết tiệt! Tôi nên làm gì đây! Tôi nên làm… Này, tôi có thể làm gì để khiến cho cậu tránh xa khỏi tôi hả!?”

“Vì những gì ngài đã làm khi yêu cầu tôi trở thành tín đồ của ngài, mối quan hệ của tôi và những đồng đội đã bị rạn nứt. Nó sẽ trở nên khá rắc rối nếu như ngài không chịu nhận trách nhiệm cho—“

“AAAAAAAAAAAAA! TÔI KHÔNG NGHE! TÔI KHÔNG NGHE!… Ah, đúng rồi! Này, không phải cậu đã nhận được lọ thuốc phép chữa trị trạng thái con rối cùng với bộ sưu tập những lọ thuốc phép bị cấm từ Vanir à? Chuyện gì đã xảy ra với nó?”

Serena-sama bám lấy tôi trong khi khóc lóc…

Theo tôi nhớ…

“Tôi đã đưa cho cô tu sĩ với khả năng biến bất kỳ dung dịch nào mà cô ta chạm vào thành nước…”

“Aaaaah! Trong tất cả mọi người trên thế giới, tại sao cậu lại đưa nó cho một người với sức mạnh như vậy!?”

Serena-sama lao ra khỏi phòng khi ngài ấy nói điều đó.

“Tại sao mọi việc lại kết thúc theo cách này… nó vốn đang tiến triển rất tốt, vậy tôi đã làm sai ở chổ nào!? Chết tiệt, tôi đã đến rất gần…! Việc thao túng những Mạo Hiểm Giả đang diễn ra suôn sẻ, và tôi đã có thể hoàn tất việc chuẩn bị của mình trong một thời gian ngắn nữa….! Tôi đã sai ở chỗ nào chứ!?”

Ngài ấy giận dữ lẩm bẩm với bản thân mình khi ngài ấy chạy đi.

Tôi đuổi theo ngài ấy.

“Mọi việc sẽ ổn thôi, Serena-sama. Ngài còn có tôi, đúng không?”

“Cậu là ngọn nguồn cho tất cả những vấn đề của tôi!”

Như thể có thứ gì đó cuối cùng cũng đã làm cho ngài ấy tức giận, Serena-sama đột nhiên bắt đầu siết cổ tôi.

“Cậu…! Cậu sẽ không nghe theo bất kỳ lời nào mà tôi nói và không làm gì khác ngoài đưa ra những yêu cầu ích kỷ! Đó là lý do tại sao tôi… Gurk!”

“Gurk!… S-Serena-sama, nếu như ngài siết cổ tôi, thì ngài cũng sẽ…!”

Ngài ấy nắm lấy cổ tôi và bắt đầu siết nó, nhưng bản thân ngài ấy cũng bắt đầu phụt nước miếng và ho sặc sụa không lâu sau đó và thả tôi ra.

“Chết tiệt…! Chết tiệt…! Khốn kiếp! Tại sao…!? Tại sao cậu trở thành một tín đồ dễ dàng đến như vậy…!? Chọn một vị thần để phục vụ là quyết định một lần trong đời, vậy nên ít nhất thì cũng phải suy nghĩ về nó!”

Serena-sama liên tục đập vào ngực tôi trước khi ngã vật ra đất.

Đánh giá từ sự xúc động trong lời nói của ngài ấy, ngài ấy có lẽ đang khóc.

“Ngay cả khi ngài nói như vậy, ở đất nước của tôi có rất nhiều tín ngưỡng khác nhau… Họ nói có tám triệu vị thần trong quốc gia mà tôi từng ở… Vậy nên chấp nhận một đứng tin thật sự không phải là một quyết định nặng nề. Tôi thậm chí đã nghe có một người tôn sùng một con quái vật Flying Spaghetti hay gì đó.”

“Tôi ghét quốc gia của cậu… Tôi vô cùng ghét nó…”

Serena-sama đang nằm vật trên sàn, run rẩy và che mặt.

Tôi lật váy của ngài ấy lên và nhìn trộm thứ ở bên dưới nó.

“… Ngài thích màu đen, tôi thấy rồi.”

Tôi cần phải chắc chắn là mình nhận được khoản bồi thường cho việc lúc nãy ngài ấy siết cổ tôi.

“… Naaaaaaaaaaagh!”

Serena-sama đứng dậy và gạt tay tôi ra.

“Tôi sẽ đi đến biệt thự của cậu! Cậu chắc chắc sẽ đi theo tôi ngay cả khi tôi kêu cậu không được làm vậy, vậy nên, nhanh lên đi!”

“Đó là một mệnh lệnh sao! Vậy thì, tôi sẽ cần một chút bồi thường—

“Tốt thôi, ở lại đây đi!”

“Ngài muốn tôi coi nhà một mình? Đặt tôi vào một sự nhàm chán đến như vậy thật sự sẽ cần một khỏng bồi thường rất lớn.”

“Không, không, Câm đi! Shush! Nói chuyện với cậu ngay lúc này khiến cho tôi đau đầu!”

Serena-sama hét lên mà không thèm quan tâm đến việc giữ gìn bề ngoài của mình và chạy đi về hướng căn biệt thự của tôi.

Sau những sự kiện gần đây, danh tiếng của ngài ấy trong thành phố này đã hoàn toàn tan nát.

Ngay cả những tin đồn như ngài ấy là một cgái bán dâm, người sẽ phô ra quần lót của mình ngay nơi công cộng cũng đã bén rễ ở thành phố này.

Tôi không có bất kỳ ý tưởng nào về việc đã khiến cho ngài ấy sa đọa đến mức này, nhưng ngài ấy chắc chắn có được sự chia buồn của tôi.

Serena-sama Tăng tốc chạy xuống đường mà không có bất kỳ nỗ lực nào trong việc che giấu tính cách thật sự của ngài ấy, và không lâu sau, chúng tôi đã đặt chân trước căn biệt thự mang đến cảm giác hoài cổ của tôi.

Ngài ấy gần như chỉ tốn một chút thời gian để lấy lại nhịp thở trước khi đập cửa.

“Mở cửa ra! Các người ở trong đó, đúng không!? Mở ra! Tôi ở đây để hoàn trả đồng đội quý báu của các người! Mở ra!”

Tuy nhiên, không một ai đáp lại tiếng gọi của ngài ấy.

Có vẻ như hiện tại không có ai ở trong nhà.

“Chết tiệt! Tại sao lại là lúc này…! Này, coi nào, đi thôi! Bọn họ có thể đang ở guild!”

Nói ra điều đó, Serena-sama chạy đi.

… Khi tôi di chuyển để đi theo ngài ấy, vì một lý do nào đó, mà tôi bị thôi thúc phải quay lại nhìn căn biệt thự.

… … …

Một căn biệt thự vô dụng và hiện giờ đang trống không.

Bất cứ khi nào tôi nhìn vào đó, nó có mang cảm giác có thứ gì đó đang cố gắng thu hút sự chú ý của tôi…

“Này… Cậu đang làm cái gì đấy!? Đừng có đứng yên đó và nhanh chân lên…!”

Serena-sama bắt đầu kích động và đang la rầy tôi khi ngài ấy nhận ra là tôi không đi theo ngài ấy.

Liên tục hối thúc tôi nhanh lên rồi sao nữa… Ngài ấy thật sự không biết cách nào để nhẹ nhàng giải quyết vấn đề.

Tôi nhìn lại lần cuối vào căn biệt thự…

… … …?

“Này, coi nào, nhanh bước qua đây! Nghiêm túc đấy, vì cái quái gì mà cậu không bao giờ nghe theo mệnh lệnh của tôi vậy hả!?”

“Không, nó chỉ là, Serena-sama, có một cô bé đang đứng bên cạnh cửa sổ…”

Tôi cảm thấy mình vừa bắt gặp hình bóng của một cô bé tóc vàng đang lẻn nhìn ra từ cánh cửa sổ phụ trên tầng hai.

Họ nên nói điều đó với tôi. Nếu như có một cô bé dễ thương đến như vậy đang ở lại trong biệt thự của tôi. Tôi có thể sẽ suy nghĩ đến việc quay về nhà nếu như tôi biết được điều đó.

“Cậu đang nói cái gì vậy? Một cô bé? Giờ cậu bắt đầu bị ảo giác à?… Không, chờ đã, tôi có thể ngữi thấy mùi của những hồn ma đang lảng vảng khắp biệt thự này… Cậu đã không nhận được sức mạnh cơ bản của một tu sĩ ngoài sự bảo hộ của Regina, đúng không…? Không, chờ đã, hiện giờ thì ai quan tâm đến điều đó? Coi nào, nhanh chân lên.”

… …?

Có gì đó đang đè nặng lên tâm trí tôi.

Tôi nhìn thêm một lần nữa vào căn biệt thự, nhưng tôi không thể bắt được một chút hình ảnh thóang qua của cô bé tóc vàng.

… vì một lý do nào đó mà điều này thực sự làm phiền tôi.

Cảm giác như tôi đã nhìn thấy một người nào đó mà tôi đã dành rất nhiều thời gian ở cùng nhau với ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi một cách cô đơn, nhưng…

.

.

Với một cái nhìn cuối cùng về phía biệt thự, tôi rời mắt đi và đuổi theo Serena-sama.

Part 3

“Huh? Bên ngoài thành phố?”

“Đúng vậy, đặc biệt là vào khoảng thời gian này trong ngày.”

Ngay khi đến guild Mạo Hiểm Giả, Serena-sama lại chạy ra ngoài thêm lần nữa sau khi xác nhận là Aqua không có ở đây, nhưng,

“Bọn họ đi ra ngoài thành phố để làm gì? Có phải có thứ gì ở ngoài đó?”

“Chà, cũng không có gì đặc biệt. Nó giống như thói quen hằng ngày của vị pháp sư ở trong tổ đội chúng tôi. Có lẽ tất cả bọn họ đã ra ngoài đó cùng nhau. Hiện giờ đúng là thời điểm thích hợp dành cho nó.”

“Hãy nói với tôi về những điều như vậy sớm hơn chứ!”

Serena-sama hét lên với một tông giọng đau khổ, và chỉ dành một chút sự chú ý lên toàn bộ những ánh mắt hiện đang tiễn ngài ấy đi.

Ngài ấy có thể đã đạt đến giới hạn, bằng nhiều cách khác nhau.

Dù sao thì, thứ quan trọng hơn là…

“Serena-sama. Giờ chúng ta đã ở đây, tôi cũng muốn ăn cái gì đó.

Nói ra điều đó, tôi di chuyển và chọn lấy một chổ ngồi ngay cạnh bàn.

Serena-sama nhìn chăm chăm vào tôi một cách ghen tị.

“… Tôi sẽ không trả tiền cho nó. Tôi đã không còn nhu cầu để giữ cho cậu cảm thấy mắc nợ tôi nữa.”

“Xin lỗi, cho tôi tất cả mọi thứ trong thực đơn, và ghi vào sổ của ngài ấy.”

“Tôi sẽ không trả tiền cho nó! Tôi thật sự không trả!… Ah, tôi sẽ… Tôi sẽ lấy một ly nước, làm ơn…”

Serena đã gọi một ly nước để giữ gìn thể diện, nhưng ngài ấy đang dần trở nên hoan mang khi ngài ấy chờ đợi.

“Này… này, cậu biết đồng đội của mình đã đi đâu, đúng không? chỉ việc nói với tôi địa điểm. Tôi sẽ tự mình đi đến đó, cậu có thể ở lại và tận hưởng bữa ăn của mình trong khi tôi làm việc đó.”

“Tôi từ chối. Không thể nào có chuyện tôi có thể để cho ngài tự mình đi ra khỏi thành phố. Tổ đội của tôi gồm có một Đại pháp sư nổi tiếng với việc có cái đầu bị lỏng vít, và một đại tu sĩ sở hữu sức mạnh có thể vượt xa sức mạnh của ngài, và một cô gái chỉ có duy nhất một ưu điểm là sự cứng cáp. Theo tôi thấy rất khó có khả năng là tổ đội của tôi sẽ ngồi yên đó mà nghe ngài nói chuyện. Nếu ngài gặp họ ở ngoài thành phố, rất có thể nó sẽ kết thúc bằng một trận đánh.”

Serena trở nên im lặng trong một lúc.

“… Được rồi, vậy thì hãy đi với tôi sau khi cậu ăn xong những gì mà cậu đã gọi. Có một thứ mà tôi có thể thử nếu như bọn họ ở bên ngoài thành phố… Tôi sẽ phải bắt cậu làm việc đàng hoàng một lần.”

Cuối cùng, Serena-sama tự tin nói ra điều đó với một nụ cười gan góc xuất hiện trên gương mặt của ngài ấy.

.

.

“—Ngài đến khá muộn đấy, Serena-sama. Tôi gần như đã trở nên chán nản vì chờ đợi ngài. Ngài đã làm gì? Ngài đã thiết đãi tôi, nhưng với toàn bộ sự chờ đợi, tôi nói là cán cân giờ đã ngang bằng.”

“… C-Cậu… Cậu thật sự là…”

Serena mệt mỏi cằn nhằn khi nhìn thấy tôi đang ngồi dưới đất.

Hiện giờ, chúng tôi đang ở nghĩa trang bên ngoài thành phố.

Ngài ấy nói là hãy nhanh chóng đến nghĩa trang sau khi chúng tôi hoàn tất việc dùng bữa, vì vậy tôi đã lấp đầy bụng một cách nhanh chóng và tới đây trước để đợi ngài ấy.

Tôi đã gọi khá nhiều món, vì vậy, với tư cách là cấp dưới của ngài ấy, tôi đã đưa phần thức ăn còn lại cho Serena-sama người mà gần đây đã không được ăn bất cứ thứ gì đàng hoàng.

Tôi đã nói với Serena-sama là tôi cần đi vào nhà vệ sinh trước khi lẻn ra ngoài và để lại hóa đơn cho ngài ấy.

Điều đó mang chúng ta đến hoàn cảnh hiện tại….

“Mùi vị có ngon không?”

“Vâng, nó ngon! Nó sẽ ngon hơn nữa nếu như tôi không phải rửa chén đĩa cho đến tận lúc này, để trả tiền cho thức ăn của tôi!”

Ngài ấy chụp lấy tôi.

“Aaah, tôi không có thời gian cho chuyện đó! Coi nào, Kazuma, nhanh lên và đào những cái xác được chôn ở dưới này lên! Tôi sẽ thao túng chúng và khiến chúng trở thành binh lính của mình! Tôi sẽ bắt đầu từ chỗ này, vì vậy cậu hãy di chuyển sang phía bên kia!”

“Thành thật xin lỗi, vì lý do tôn giáo, tôi không thể làm những điều quá báng bổ.”

“Không phải cậu là người theo đạo Regina sao!? Cậu có thể có cái lý do tôn giáo nào cơ chứ!? Nếu như cậu chỉ không muốn chạm vào xác chết, thì cứ nói đi! Cứ làm đi! Ngừng nói những thứ ích kỷ và bắt đầu thực sự làm việc một lần xem nào!”

“Nghiêm túc đấy, tha cho tôi đi.”

Đào bới xác chết và những thứ tương tự chắc chắn là không cần thiết.

Khi tôi bắt đầu chịu đựng cơn đau do chống lại mệnh lệnh của ngài ấy, Serena-sama thốt lên một tiếng hét thống khổ.

“Đ*t m* ổn! Quên nó đi! Chỉ việc đứng đó và xem thôi!”

Gần như sắp rơi nước mắt, Serena-sama nhặt cái xẻng lên và bắt tay vào làm việc.

Bởi vì sự chậm trễ của ngài ấy mà giờ đã gần đến buổi tối rồi.

Hiện giờ bọn họ chắc đang đang ở trong biệt thự.

Có nghĩa là họ hiện giờ đã ở phía sau bức tường của thành phố, vi vậy, nếu Serena-sama đang lên kế hoạch để tấn công bọn họ với một đội quân zombie bị thao túng….

Tôi muốn nói với ngài ấy là ngài sẽ không thể sử dụng những xác chết mà ngài ấy vừa đào lên, nhưng cuối cùng tôi sẽ trả được một phần nợ nếu như tôi đưa ra lời khuyên cho ngài ấy.

Vì vậy, tôi chỉ đơn giản, dằn lòng, mà xem ngài ấy làm việc.

“Ha…ha… Đ-Được rồi, tôi đã có một con! Tôi chỉ cần thao túng tên này và để cho nó đào phần còn lại…. Marionette!” khiển rối.

“Ngưng ngài không có đủ điểm thao túng.”

“Cái gì!?”

Serena-sama xoay người lại với một vẻ ngạc nhiên xuất hiện trên khuôn mặt của ngài ấy.

Và, như tôi đã nói, cái xác không hề di chuyển một chút nào.

“N-Này, cậu có ý gì khi nói điểm thao túng!? Chính xác thì chuyện gì đang ….”

Serena-sama trầm ngâm một lúc, trước khi chụp hai tay lại ngay khi đã nhận ra.

“Cậu đang nói về số sức mạnh của sự thao túng mà tôi đã trao cho cậu! Đừng có đặt cho nó một cái tên thiếu trang nghiêm đến như vậy! Này, Kazuma, đừng có kháng cự, cậu có nghe không? Tôi sẽ lấy lại một chút sức mạnh mà tôi đã trao cho cậu để giữ sự thao thúng của cậu. Thật là, đừng có kháng cự, cậu có nghe không!? Tôi thật sự muốn thoát khỏi cậu, nhưng nếu hiện giờ tôi giải phóng cậu khỏi sự thao túng của tôi, cậu chắc chắn sẽ cản trở tôi. Vậy nên, thật đấy, cậu có hiểu không? Tôi đang giảm bớt sự khống chế của mình lên cậu để tăng số lượng con rối được đặt dưới sự điều khiển của tôi, vậy nên, nghiêm túc đấy, đừng có kháng lại.”

“Ngài biết không, với cách mà ngài cứ khăng khăng về việc này, nó nghe giống như ngài đang cố tạo ra một trò cười vậy. Nó có ổn không nếu như tôi suy diễn nó như vậy?”

“Đương nhiên là không! Nghiêm túc đấy, đừng có kháng cự. Phải rồi, nghe đây… tôi vừa bảo cậu là không được kháng cự! Cậu là con rối của tôi, vì vậy hãy nghe theo mệnh lệnh của tôi.

Tôi đã chống cự quyết liệt để giữ lấy sức mạnh của Serena-sama khi nó cố gắng chảy ra khỏi cơ thể của tôi.

Ngài ấy đã có tôi. Ngài ấy không cần thêm bất kỳ con rối nào khác.

Cuối cùng, Serena-sama khóc lóc túm lấy cổ áo rồi bắt đầu siết cổ tôi.

“G-Gurk… C-Chờ đã, Serena-sama, làm ơn hãy nghe tôi! Sau toàn bộ thời gian mà ngài dành ra để rửa chén, trời gần như đã trở tối… Hiện giờ, ba người đó có lẽ đã quay về nhà—“

“Hãy nói điều đó với tôi sớm hơn! Ngay từ đầu, cậu nghĩ đó là lỗi của ai mà tôi đã phải dành toàn bộ thời gian để rửa chén hả!? Đ*t con m* nó!”

Sau khi hét lên lên một thứ gì đó mà không một người phụ nữ đáng kính nào nên nói ra, Serena-sama bắt đầu quay trở lại biệt thự của tôi mà không thèm lau đi những giọt nước mắt đang chảy xuống trên khuôn mặt ngài ấy—

.

.

—Lúc này, vẻ ngoài hoàn hảo của Serena-sama đã hoàn toàn biến mất.

Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp với một biểu cảm mệt mỏi đến như vậy xuất hiện trên khuôn mặt của cô ấy cũng không quá tệ.

Serena-sama mệt mỏi bước đến trước cánh cửa căn biệt thự và bắt đầu đập vào nó.

Có vẻ như hiện giờ ngài ấy đã quá kiệt sức để có thể cất lên giọng nói của mình.

Cuối cùng, một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ phía bên kia cánh cửa.

“Ai lại đến đây vào giờ này vậy hả? Tôi sẽ chào đón nếu bạn là một người bán hàng, nhưng nếu bạn là một cố vấn tôn giáo, thì đi chỗ khác đi!”

Đó là giọng nói bất cần đời của Aqua mà tôi đã không được nghe trong một khoảng thời gian.

“Là tôi. Tôi ở đây để trả lại người đàn ông của cô.”

Căn biệt thự trở nên im lặng sau khi Serena-sama nói ra những lời đó.

Chỉ sau một lúc, cánh cửa hé ra một chút.

Và thứ đang nhìn trộm xuyên qua khe cửa đó chính là ánh mắt nghi ngờ của Aqua.

“Kazuma-san?… Thật sao? là cậu thật sao…?”

Aqua nói với một tông giọng đầy lo lắng trong khi lén nhìn qua khe cửa.

Cùng lúc đó, một tiếng ầm lớn có thể nghe được từ phía sau cô ấy, theo sau là những tiếng bước chân mạnh mẽ nhanh chóng đến gần.

Serena-sama nghiên người về phía tai tôi và thì thầm.

“Lần này đừng có có làm bất cứ điều gì để gây xáo trộn, biết chưa? Nếu cuối cùng cậu quay lại bên trong đó, tôi chắc chắc sẽ trao cho cậu một phần thưởng xứng đáng.”

“Tại sao ngài không trao nó cho tôi ngay bây giờ?”

Một biểu cảm đau khổ thoáng qua khên khuôn mặt của Serena-sama trong khoảnh khắc trước khi ngài ấy chắp hai tay lại rồi đứng dậy.

Không lâu sau đó, cửa chính mở ra, và đứng sau lưng một Aqua có vẻ hơi bồn chồn là Megumin và Darkness.

Khuôn mặt của hai người đó sáng bừng lên khi nhìn thấy tôi.

Và sau đó…

“… Tôi có thể hỏi tên đó đang làm gì không?”

Megumin hỏi một cách cứng rắn.

Tên đó có phải là đang ám chỉ …

“Đừng lo về điều đó, thật ra tôi đến đây để trả anh ta lại.”

Vâng, em ấy có lẽ đang ám chỉ đến tôi, người hiện đang quỳ bên cạnh Serena và mạnh dạng nhìn lên váy của ngài ấy.

Ba người bọn họ giữ im lặng mà nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Sau một khoảng dừng ngắn, Megumin tiếp cận chúng tôi mà chỉ hơi giấu được sự bực tức đang hiện ra trên khuôn mặt của em ấy.

“…Kazuma, chính xác anh đang làm cái gì vậy? nó thật sự rất lạ đối với một người nhát gan như anh, để thực hiện những hành động như vậy giữa ban ngày ban mặt. Em biết là anh thích làm những việc như vậy, nhưng ít nhất hãy cố nói cho qua chuyện, bằng cách diễn tả nó như là một tai nạn hoặc dùng lý do nào đó. Anh sử dụng toàn bộ những loại thủ đoạn ngầm khi làm những việc như vậy đối với em, nhưng bây giờ…”

Có thứ gì đó đang làm phiền tôi về những lời nói do dự của Megumin.

Đây là… Tôi tự hỏi nó là gì?

“… Ngay cả khi tôi mời gọi anh ta, anh ta luôn trở nên sợ hãi và co vòi trước khi chuyện có thể xãy ra. Đó vừa là điểm xấu vừa là điểm tốt của anh ấy. Cô đã làm gì để có thể khiến anh ta hành động như vậy? Ngay từ đầu, có rất nhiều tin đồn về cô và Kazuma trong mấy ngày gần đây. Cô có ý gì khi nói trả lại anh ta? Đưa anh ta vào một tình trạng thảm hại như thế này… Điều… Điều này…”

Darkness tiếp tục tiếp nối câu nói của Megumin.

Đây là… Chỉ là, cái cảm giác gì đây?

“… Thật ra, chúng tôi không cần một Kazuma như vậy. Nếu như cô định trả lại cậu ta, thì hãy khiến cậu ta trở lại như cũ. Lấy đi thứ gì đó từ một người nào đó và trả lại nó sau khi cô làm hỏng, điều đó khá là kinh khủng đấy, cô có nghĩ như vậy không?”

Và cuối cùng, Aqua đã nói ra điều đó…

Có khá nhiều thứ mà tôi muốn nói với cô ta về việc cô ta ám chỉ tôi là một thứ không cần thiết và hòng và cái gì đó, nhưng hiện giờ Serena-sama đã cấm tôi nói chuyện.

Dù sao thì tôi đang có một chút bận rộn với việc nhìn vào quần lót của ngài ấy.

Ngay sau đó, Serena đưa tay về phía Aqua.

“Hãy thực hiện một thỏa thuận. Tôi sẽ đưa anh ta trở về bình thường. Đổi lại, cô sẽ đưa cho tôi lọ thuốc mà anh ta đã đưa cho cô. Nếu cô làm điều đó, tôi sẽ sẽ đưa cho anh ta trở lại trạng phái bình thường và trao trả lại cho cô.”

Nghe những lời đó, Aqua nhìn xuống lọ thuốc mà cô ấy đang ôm chặt trong ngực mình như thể đang bảo vệ nó.

Và sau đó…

“Tôi từ chối. Đây là thứ mà Kazuma-san đã đưa cho tôi trước khi anh ta gục ngã vì căng thẳng. Không có chuyện mà tôi sẽ đưa nó cho cô. Cô định sử dụng lọ thuốc để làm gì? Con quỷ kỳ quặc đó đã nói gì với cô? Nói cho tôi biết cô định làm gì với lọ thuốc này.”

Serena-sama nghiến răng kèn kẹt chứng tỏ cho việc cô ấy đang nghiến nó mạnh như thế nào.

Ngài ấy có lẽ đã thực sự rất gần đến giới hạn của mình sau tất cả những điều mà tôi đã khiến ngài ấy phải vượt qua.

“…Cô nên nghe theo những gì tôi nói trước khi tôi mất kiểm soát. Nó sẽ không đem lại lợi ích gì cho cô khi xem thường tôi. Tôi vẫn là một—“

Serena-sama nhẹ nhàng bắt đầu, nhưng trước khi ngài ấy có thể nói xong,

“Nó là một thứ mà Kazuma đã đưa cho tôi, vì vậy nó thật sự rất quan trọng! Tôi từ chối!”

“Được thôi, tốt lắm. Cuộc thương lượng của chúng ta đã kết thúc. Nhận lấy!”

Serena-sama chỉ ngón tay về phía Aqua và hét lên.

“Death!”

Một ánh sánh màu tím nổi lên từ ngón tay của Serena-sama.

Tuy nhiên….

“… Huh?”

Nó chỉ tồn tại trong khoảnh khắc trước khi biến mất, dường như không thể đạt được bất cứ điều gì.

“Bắt lấy cô ta!’

Aqua hét lên, và nhanh chóng nhảy lên Serena, người vẫn còn đang choáng váng.

Part 4

Sau khi Serena-sama bị đè xuống mặt đất, Darkness giẫm chân lên người ngài ấy.

Hiện tại Darkness đang không mặc bất kỳ một mảnh giáp nào, nhưng cơ thể được huấn luyện tốt của cô ấy vẫn cho cổ nhiều hơn là đủ sức mạnh để khuất phục một tu sĩ.

“Chết tiệt, ma pháp của tôi…! Tại sao!? Regina-sama! Regina-sama! Xin hãy ban cho tôi sức mạnh—“

Serena vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi việc bị kiềm kẹp bởi Darkness, nhưng ngài ấy vẫn không thể làm được việc đó với sức mạnh của mình.

Nhìn thấy điều đó, Darkness siết chặt cổ của ngài ấy hơn và yêu cầu.

“Giờ thì, giải phóng lời nguyền của cô lên anh ta… C-Cái gì thế này? Tôi không thể thở…?

Lợi dụng vào việc mất tập trung của Darkness, Serena-sama đã vùng được một tay ra và chỉ cánh tay vừa được tự do đó về phía Darkness.

“Death! Death! Dea—”

Ngài ấy liên tục niệm chú, nhưng dường như không có thứ gì xãy ra với Darkness, người cuối cùng đã đưa tay lên che miệng của ngài ấy.

Giờ thì, tôi nên làm gì đây.

Có lẽ, hiện giờ tôi nên đứng về phía Serena-sama, nhưng…

“… Nói nè, hai người, tôi không thật sự không nghĩ là chúng ta cần một thứ như vậy…”

“Er… Er, ờ thì, bọn tôi có lẽ cũng không muốn thứ này.”

Có thể nào họ đang đề cập đến tôi, người đang lẻn nhìn trộm váy của Serena sau khi ngài ấy bị khống chế, tôi tự hỏi?

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy một cú giật nhẹ trên tay áo của mình.

Xoay người lại, tôi đã nhìn thấy Megumin, người đang cười và vì một lý do nào, đang đứng sau lưng tôi.

Em ấy chụp lấy gấu váy của mình và nâng nó lên…

“… Con gái thật sự thích màu đen, nhỉ?”

Tôi lẩm bản khi say mê chiếc quần lót của Megumin đang trưng bày rất gần với khuôn mặt của tôi.

“M-Megumin!?”

“Em trở nên táo bạo như vậy từ khi nào vậy Megumin!?”

Lờ đi hai người còn lại, Megumin vui vẻ đặt một tay lên đầu tôi.

“Đúng vậy, nếu không ai muốn anh ấy, em sẽ giữ lấy người đàn ông này cho riêng mình.”

“Ah!?”

Khi megumin tuyên bố một cách đắc thắng, Darkness bối rối rít lên một tiếng.

… Tuy nhiên, đây là một tình huống thực sự kỳ lạ.

Ở đây có một Serena-sama người đang bị giữ lại tại chổ và bị bịt miệng bởi Darkness, người đang dạng hai chân ra để giữ lấy ngài ấy.

Ở đây có một Megumin, người mà nghẹ nhàng vỗ đầu tôi khi tôi đang say mê quần lót của em ấy.

Và cuối cùng là…

“… Oh, tôi hiểu rồi. Thứ phước lành mà nữ thần nhỏ nhoi Regina ban cho cô đã bị chia làm hai, phải không? Những phước lành của các vị thần được phân chia cho những tín đồ của họ. Nữ thần của cô chắc phải rất nhỏ nhoi khi mà chỉ có một mình cô là tín đồ của cổ, đúng không? Toàn bộ sức mạnh của cổ từng được ban cho cô, nhưng giờ nó không còn như vậy khi Kazuma cũng đã trở thành tín đồ của cô ta.”

“!?”

Mặc dù với cái miệng vẫn còn bị bịt kín, Serena-sama vẫn nhìn chăm chăm vào tôi với ánh mắt như muốn giết người.

Có vẻ như việc biến tôi thành con rối của ngài ấy và chuyển tôi thành người của giáo phái Regina, cuối cùng, nó thực sự đã làm ngài ấy yếu đi.

Tuy nhiên, ngay cả khi ngài nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, tôi vẫn sẽ không làm điều gì cả.

Aqua cúi xuống cạnh Serena và ra hiệu cho Darkness thả lỏng sự kìm kẹp trên miệng của ngài ấy đi một chút.

“Giờ thì, biến Kazuma trở lại bình thường.”

“… Anh ta sẽ trở lại bình thường nếu cô cho anh ta uống lọ thuốc đó. Tuy nhiên, anh ta có thể sẽ phản kháng.

Serena-sama nói với Aqua một cách cam chịu.

Chỉ là, chuyện gì đang xảy ra ở đây vây?

Tôi nên làm gì với tư cách một hầu cận tận tụy của Serena-sama đây?

Thêm vào, hiện giờ, Megumin đang dùng tay nắm chặt lấy tôi ngay cả khi em ấy vẫn dùng bàn tay còn lại để vuốt ve đầu tôi.

Tôi vẫn đang quỳ trong khi chăm chú nhìn lên váy của Megumin, nhưng…

“Fufu, đã được một thời gian rồi, Kazuma.”

Megumin cười khúc khích, có một chút ửng hồng xuất hiện trên mặt của em ấy, nhưng đó chắc chắn là một nụ cười khúc khích.

Tôi thực sự muốn chạy đến giúp Serena-sama, nhưng khi đối mặt với sự cám dỗ của ma quỷ do một Megumin đang trông có vẻ hạnh phúc đến như vậy…

Vì Serena đã giải tỏa tất cả sự kiềm hãm của tôi, nên hiện giờ tôi không thể đi ngược lại với bản năng của mình.

Vậy nên, tôi thật sự không thể làm gì với điều này. Xin hãy tha thứ cho tôi, Serena-sama.

“Tuy nhiên, tại sao anh ta lại trở thành như vậy? Cô đã làm điều gì? Có điều gì vui khi biến Kazuma trở thành một kẻ biến thái hư hỏng như thế này?”

“Tôi cũng không ngờ là anh ta sẽ biến đổi theo kiểu này! Tôi chỉ tìm cách biến anh ta trở thành con rối của tôi. Tôi đã giải phóng ham muốn thực sự của anh ta và loại bỏ những thứ đang kìm hãm anh ấy… Nhưng anh ta lại trở nên bướng bỉnh hơn cả những gì tôi mong đợi.”

Serena-sama cắn môi mình trong nước mắt.

“… Nó thật sự rất khủng khiếp, những ngày vừa qua… Anh ta từ chối làm việc cho dù tôi có đưa ra lý do gì đi chăng nữa, và làm những thứ biến thái bất cứ khi nào anh ta có thể. Anh ta chỉ đang mải mê với mong muốn được sống trong một cuộc đời suy đồi…”

“… Điều đó nghe không khác lắm với Kazuma ban đầu… Nhưng, kệ nó đi. Cậu ta sẽ hồi phục nếu tôi sử dụng lọ thuốc này lên cậu ta, đúng không?”

Nói ra điều đó, Aqua tiếp cận tôi.

“…Em không thực sự quan tâm nếu anh ấy cứ như thế này…”

Megumin đỏ mặt nói điều đó ngay cả khi tôi vẫn tiếp tục nhìn lên váy của em ấy.

Mặc dù vậy, em ấy vẫn lấy tay giữ chặt tôi, vậy nên dù cho có muốn chạy đi chăng nữa, tôi vẫn không thẻ.

Nếu như em thật sự cảm thấy ổn với anh của hiện giờ, anh sẽ thật sự rất biết ơn nếu như em thả anh đi.

Aqua thận trọng tiếp cận tôi rồi nói.

“Này, kazuma, giờ tôi sẽ biến anh trở lại bình thường, vậy nên đừng có làm bất cứ điều gì, được chứ?”

“Như thế này là ổn.”

Lờ đi câu trả lời ngay tức thì của tôi, Aqua rón rén lại gần tôi hơn nữa.

“Chúng tôi không cần nó. Cứ ở yên đó. Đứng yên đó là được..”

“Này, tu sĩ, đừng có lơ là cảnh giác! Tên đó chắc chắn đang mưu tính gì đó!”

Serena-sama đưa ra một cảnh báo như vậy, nhưng Aqua trả lời như thể đó là một điều rõ ràng.

“T-Tôi biết điều đó. Cô nghĩ tôi đã ở bên cạnh Kazuma trong bao lâu hả? Megumin, hãy chắn là em giữ chặt lấy cậu ta! Đúng rồi, giờ thì…”

“Steal.”

“”“Ah!””” x3

Tôi thoáng chuyển ánh mắt của mình khỏi quần lót của Megumin và đẩy cánh tay về phía của Aqua.

Không lâu sau đó, lọ thuốc trên tay của Aqua nổi lên trong tay tôi.

Và rồi.

“Nhận lấy!”

“Waaaaah!”

Tôi bình thản ném nó xuống đất.

Ngay trước khi lọ thuốc kịp đập xuống đất, Aqua đã xoay sở để bắt được nó bằng một cú trượt cứu nguy kì diệu.

“Đó là lý do tại sao tôi lại nói với cô! Tên đó chắc chắn đang có âm mưu gì đó!”

“Tôi không thể làm gì về điều đó! Cô nên biết về điều này sau khi là người hứng chịu những trò hề của cậu ta! Không thể biết được tên này sẽ làm gì! Megumin! Megumin! Làm gì đi!”

Aqua hét lên về hía Megumin khi cô ta cảnh giác tiếp cận tôi thêm lần nữa, với lọ thuốc đang dính chặt vào ngực của mình.

Ngoài ra, Serena-sama hét vào mặt tôi.

“Satou Kazuma! với tư cách là con rối của ta! Ta ra lệnh cho ngươi đứng nguyên ở đó! Hãy đứng yên trong một lúc!”

“Oh, tốt thôi. Em thật sự không quan tâm việc anh ta cứ ở trong tình trạng này, nhưng… Đây, Kazuma, để em ôm anh… cứ ở yên đấy… được không? Này, chờ đã đừng có uốn éo nữa và hãy đứng yên! Aqua! Nhanh lên! Thứ đang buộc trên ngực em…!”

“Megumin! Chỉ cần giữ cậu ta ngay tại đó, và xoay cậu ta về phía chị!”

Một thứ gì đó lạnh buốt tạt vào đầu tôi khi tôi rúc mặt mình vào ngực của Megumin.

Tôi có thể cảm thấy thứ gì đó đang rời khỏi người khi thứ dung dịch lạnh lẽo đó đang chảy xuống trên người mình.

Này, thôi đi. Tôi muốn được sống theo cách này.

Vẫn có thứ tôi muốn làm với Serena-sama.

Để làm điều đó, tôi cần sức mạnh của Nữ Thần Hắc Ám của Sự Thù Hận, Regina-sama…

.

.

“… Huh?”

.

.

Nói lại lần nữa xem, tại sao tôi lại cần sức mạnh từ một Nữ Thần của Sự Thù Hận?

Và, thực ra, Serena-sama?

Tại sao tôi lại bắt đầu xưng hô với một Quỷ Tướng bằng –sama…?

Mà ngày từ đầu, tại sao tôi lại đột nhiên đi thờ phụng một nữ thần vô danh ngẫu nhiên như vậy?

…Ah, đúng rồi.

Ngay trước khi bất tỉnh, tôi nhớ được sự khao khát tha thiết muốn báo thù tên Quỷ Tướng vì vết thương mà cô ta đã gây ra cho con nữ thần vô dụng của chúng tôi…

Part 5

“Kazuma, nó có tác dụng không? Anh đã hồi phục chưa?”

Thứ gì đó đang tát tôi.

Khi tôi mở mắt ra, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là khuôn mặt của Megumin ở ngay trước mặt tôi.

… …

“Anh nghĩ là mình sẽ hồi phục nhiều hơn nữa nếu như em ôm anh chặt thêm một chút.”

“Có vẻ như anh đang quay lại. Giờ thì…N-Này, nếu như anh đã hồi phục, vậy thì làm ơn thả em ra!”

Khi Megumin bắt đầu đẩy mình ra khỏi tôi, tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài đứng lên.

Nó mang cảm giác như thể tôi đã có một giấc mơ tuyệt vời.

Và nó cũng mang cảm giác như đã có một vị thần thực sự tuyệt vời đang dõi theo tôi…

…. Ờ thì, kệ đi.

“Kazuma-san, Kazuma-san, cậu có sao không? Nếu như cậu định tôn thờ một nữ thàn nhỏ nhoi như Regina, người mà tôi thậm chí chưa bao giờ được nghe thấy, sẽ tốt hơn nếu như cậu tôn thờ tôi. Nếu cậu chuyển giáo ngay lúc này, tôi xin hứa khả năng vẽ tay của cậu sẽ trở nên tốt hơn và một loạt những lợi ích khác nữa.”

“Tôi không cần nó. Mà ngày từ đầu, tai sao cô lại nghĩ tôi sẽ đi thờ phụng một nữ thần nhỏ nhoi… Hmm?”

… …

Nói lại lần nữa xem?

“Này, tôi đang tôn thờ cái gì?

Aqua nhún vai.

“Ai biết? tôi thật sự không rõ chi tiết.”

Tôi thật sự không hiểu rõ bản thân mình, nhưng giờ không phải là lúc để nói chuyện đó.

“Yo. Có vẻ như cậu đã lấy lại được ý thức của mình nhỉ.”

Serena chào tôi trong khi vẫn bị đè xuống đất bởi Darkness, người đang kẹp cô ta lại bằng hai chân.

Giờ tôi nên giải quyết cô ta như thế nào…

“…Nó sẽ là một vấn đề nếu như chăm sóc cô tại đây.”

“vậy thì, để tôi đi thì như thế nào? Chúng ta đã cùng chung sống một thời gian, đúng không? Tôi nghĩ điều đó chắc chắc sẽ khiến cả hai chúng ta vui vẻ.”

Serena bình thản nói ra điều đó trong khi giơ cả hai tay lên.

Cô ta chắc hẳn đã biết rất rõ là tôi hiện giờ không thể làm gì cô ta.

… Tuy nhiên, có thứ gì đó đang cào cấu ở một góc khuất trong tâm trí tôi.

Ví dụ như, vì Aqua có thể hồi sinh tôi nếu tôi bị giết bởi lời nguyền của sự báo thù, tôi có thể đơn giản là đem cô ta ra khỏi thành phố này và—

.

.

…Không, giết người lầ bất khả thi với tôi

.

.

Nếu tôi có thể làm một việc như vậy, tôi sẽ không phải mang tiếng là một kẻ hèn nhát.

Có lẽ tôi nên cột cô ta lại và bỏ rơi cổ ở trong một hầm ngục…

Không. không, nó cũng giống y hệt với việc giết cô ta…

Chết tiệt, sau khi dành những ngày vừa qua ở cùng với cô ta, tôi đã có một chút gần gũi với cổ…

Tuy nhiên, cứ để cho cô ta rời đi như thế này sẽ…

“Có vẻ như cậu đang tự mâu thuẫn với chính mình… Nói đi, Kazuma, cậu có đau khổ chút nào không nếu như cậu để tôi đi? Nếu cậu để tôi đi, tôi sẽ thay đổi kế hoạch tấn công thành phố này. Tôi thật sự không muốn làm thêm điều gì nữa với thành phố mà cậu đang sống. Thật đấy. …Thêm vào, tại nơi này còn có Quỷ Tướng trên danh nghĩa, Wiz và Vanir đang sống ở đây. Nếu chúng tôi tấn công thành phố này, không thể nói trước được họ sẽ làm gì. Tôi sẽ suy nghĩ lại về chiến dịch khi tôi quay lại lâu đài. Nếu cậu để tôi đi, tôi sẽ không bao giờ động tay vào thị trấn này thêm lần nào nữa. Cậu nghĩ thế nào? Lần này, hãy lập ra một thỏa thuận hoàn chỉnh.”

Dường như đã hiểu được những gì mà tôi đang suy nghĩ, Serena trao cho tôi một nụ cười nhẹ nhàng.

“… Này, Kazuma, người phụ nữ này là ai? Có phải cô ta là một phần của quân đội Quỷ Vương không? Tôi có nên giết cô ta để bảo vệ cư dân của thành phố này không?”

Tôi chụp lấy vai của Darkness khi cô ta đang bắt đầu nói ra những điều nguy hiểm.

Darkness là một quý tộc và trong một thời gian, là lãnh chúa của thành phố này.

Để bảo vệ người dân của thành phố này, cô ta rất có thể phải vượt qua nó.

Nghe thấy những lời của Darkness, tôi cứng rắn hạ quyết tâm.

“… Này, nó là cái gì? Tại sao cậu vẫn có thứ đó bên mình?”

Biểu hiện của Serena chùn xuống khi nhìn lên cái thứ mà tôi vừa lấy ra từ trong cái giỏ của mình.

“Xin lỗi Serena, thỏa thuận của chúng ta đã hết hiệu lực. Nó cũng làm cho tôi đau đớn, nhưng vì cả hai chúng ta đều phá vỡ nó, hãy gọi nó là sự thất bại của cả hai.”

Thứ mà tôi lấy ra từ trong túi là bộ thuốc nước bị cấm mà Vanir đã đưa cho tôi.

Hầu như những thứ trong bộ đó là vô dụng, nhưng tôi khá chắc là lọ thuốc khởi tạo level hay thứ gì đó dựa theo những dòng chữ đó có tác dụng.

Tôi đã luôn dựa dẫm vào sức mạnh của đồng đội để vượt qua những tình huống rắc rối như thế này, nhưng, chỉ lần này, tôi muốn nhìn thấy toàn bộ mọi thứ cho đến phút cuối cùng.

Nếu tôi sử dụng lọ thuốc lên cô ta, level của tôi có lẽ cũng sẽ bị khởi tạo nhờ vào lời nguyền của sự báo thù đang tác động lên cơ thể của cô ta.

“Cậu đang định làm gì… Này, Kazuma, đừng làm điều đó. Không phải chúng ta là bạn bè, người đã cùng chung sống với nhau một thời gian sao? Coi nào, hãy để tôi đi.”

Nhưng, giữa một tên NEET kẻ sở hữu chức nghiệp yếu nhất và một Tướng Lĩnh của quân đội QUỷ Vương, điều đó khá rõ ràng là ai sẽ phải chịu đựng nhiều hơn nếu như level của cả hai chúng tôi được khởi tạo về một.

Tôi lấy lọ thuốc khởi tạo level và quỳ xuống bên cạnh Serena.

“Xin lỗi, tôi sẽ bắt cô phải làm lại mọi thứ từ level một cùng với tôi.”

“!?”

Serena bắt đầu vùng vẫy khi nghe thấy điều đó, và Darkness giáng một đấm vào bụng của cô ta.

“Gurk!”

“Uck!? C-Cái gì vậy? Nè, Kazuma, khi tôi đánh người phụ nữ này, bụng của tôi…”

Tôi nhanh chóng hướng dẫn cho Darkness người có vẻ như đã lùi bước.

“Nếu cô tấn công cô ta, bất kỳ thương tổn nào mà cô gây ra sẻ phản lại lên người cô. Không cần biết cô làm gì, đừng giết cô ta. Có vẻ như một lời nguyền chết chóc sẽ giáng lên một khu vực rộng lớn xung quanh đây nếu như cô ta chết.”

“… Em hiểu rồi, vậy đó là lý do khiến anh bất tỉnh sau khi anh cho cô ta một cú song phi vào lúc đó.

Megumin lẩm bẩm sau khi nghe lời giải thích của tôi.

Tuy nhiên, Darkness, vì một lý do nào đó, lặng lẽ kéo má của Serena.

“Ow ow ow! Cô đang làm cái gì vậy!?”

“Aah…Cô vẫn đang giấu diếm điều gì đó đúng không? Coi nào, nói ra đi! Cô không thể lừa tôi một cách dễ dàng đến như vậy! Ha…. ha…. N-Nó đau…! Kuu, nhưng tôi không phải là loại người sẽ dễ dàng từ bỏ…!”

“Cô đang nói cái gì vậy!? Kazuma gần như là đã biết hết tất của mọi việc! Ow! Này, thôi đi, thật sự không còn thứ gì mà tôi chưa nói với Kazuma! Ow! Thôi đi! Cơn đau sẽ quay ngược lại về phía cô! Nghiêm túc đấy, dừng lại! Dừng lại!”

Darkness bắt đầu tận hưởng bản thân mình với tác dụng do sự bảo hộ của Regina, và Serena tuyệt vọng vùng vẫy dưới cú kẹp của cô ấy.

Tôi giữ lọ thuốc bằng một tay.

“Này, Kazuma, ngừng người phụ— … C-Chờ đã, lùi lại! Level của cậu cũng sẽ giảm xuống, cậu có biết không? nghĩ lại đi. Không giống như bản thân cậu sẽ nhận được lợi ích nếu level của tôi bị hạ thấp, đúng không? hãy nghiêm túc nghĩ về nó đi!”

“Chà, tôi sẽ từ từ lấy lại level của mình. Đằng nào thì, Tôi gần như đã đạt tới giới hạn chỉ số, và tôi có đủ tiền để sống một cách thoải mái, vậy nên không có gì cần phải vội… Hãy đi đến cuối con đường cùng với thuộc hạ trung thành của cô, Serena-sama. Coi nào, hãy bắt đầu lại từ con số không.”

Serena xoay sở để giải phóng một tay của mình và chụp lấy Darkness đang kéo má cô

.

.

“Cậu thực sự là mối đe dọa lớn nhất đối với quân đội quỷ vương.”

.

.

“Cô đang phóng đại mọi thứ lên rồi. Tôi sẽ sống một cuộc sống an nhàn kể từ bây giờ, vậy nên nếu cô có thể quay về lại lâu đài, xin hãy chuyển nó đến cho Quỷ Vương.”

Đáp lại những lời nói vui vẻ của tôi, Serena chỉ ngón tay về phía tôi.

Cô ta định…

.

.

…Ah

.

.

“Cậu thật sự quá nguy hiểm để bị bỏ lại một mình. Nếu như cậu đã lấy lại được ý thức, điều đó có nghĩa là tôi đã quay lại thành người duy nhất thờ phụng Regina. Toàn bộ sức mạnh đã quay về lại với tôi. Vĩnh biệt, con rối có ý chí của tôi.”

.

.

Tôi chụp lấy bàn tay mà Serena đang dùng để chỉ vào tôi.

Darkness di chuyển để đặt tay che miệng của Serena lại, nhưng cô ta đã nhanh hơn.

.

.

“Death.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *