Chương 02: Sự thật về chủng tộc nhân tạo này!

Part 1

“Xin thứ lỗi, tối đến đây để đón hai tên ngốc này.”

Vì vài lý do, tôi đã đến phòng bảo vệ của Quân Đoàn Phòng Vệ Hồng Ma Tộc.

“Oh, thật tốt vì cậu đã ở đây. Nhanh đem hai người này đi đi.”

Tôi đoán đây chính là Thủ lĩnh của Phòng Vệ Quân, tên NEET Bukkoroli, anh ta dường như khá là kiệt sức.

Tôi quay mặt về phía hai người đang bị nhốt trong phòng giam rồi nói.

“… Tôi rất miễn cưỡng khi làm việc này, nhưng tôi ở đây để đón hai người về.”

“Tối hôm qua anh đã biến đi đâu hả, Kazuma? Nếu như anh ở đó, bọn em đã có thể tránh được Phòng Vệ Quân với kỹ năng nhận diện kẻ địch và ẩn thân rồi.”

Bên cạnh Megumin, người vừa nói mấy câu nổi loạn đó chính là…

“… Cô biết không, tôi thật sự đã mong là cô sẽ cản em ấy lại.”

“Tôi không có gì để nói…”

Darkness, với bộ mặt đỏ tới tận mang tai, vùi mặt mình vào hai cái đầu gối của cô ấy trong khi trả lời.

Rõ ràng là, hai người này đã đi thực hiện thói quen hằng ngày của Megumin sau khi tôi đi đến quán rượu.

“Chuyện nãy sẽ xãy ra mỗi ngày khi nào mà tôi còn ở đây, anh biết không? Vì vậy tốt nhất là mọi người nên làm quen với nó.”

“Tôi không biết là cô đang nói tới điều gì.”

Bukkoroli trông có vẻ hoàn toàn bối rối trước những lời nói của Megumin.

“Ờ thì, cô gái nãy đã thú nhận là, cô bé sẽ chết nếu không xã phép Explosion mỗi ngày. Thành phố Axel hiện giờ đang coi nó như một thứ gì đó giống thư là thảm họa tự nhiên vậy.”

“Tôi thật sự không thể nào hiểu được mấy người đang nói về điều gì.”

Một đứa trẻ có vấn đề đến mức làm chùn chân cả những kẻ trông như sẽ không bị làm nhiễu loạn bởi bất cứ điều gì, như Hồng Ma Tộc.

“Chà, tôi đoán là mình không thể giúp được. Tôi sẽ cô hoàng thành nó sớm nhất có thể bắt đầu từ hôm nay trở đi, nên làm ơn hãy thông báo với dân làng để họ không bị ngạc nhiên.”

… …

“Nói nè, anh không cho rằng anh có thể giữ em ấy ở đây cho đến khi bọn tôi xong việc với cái thử thách đó sao? Tôi có thể trả tiền cho việc đó nếu như anh muốn.”

“Xin đừng, Phòng Vệ Quân không phải là nơi giữ mấy đứa trẻ có vấn đề. Làm ơn hãy làm công việc của mình một cách đường hoàng với tư cách là một người bảo hộ…”

“Này, mấy người có thể làm ơn ngừng việc đối xử với một cô gái trẻ dịu dàng như em, như là một kẻ chuyên gây ra rắc rối không!?”

Kẻ gây rối hét lên từ bên trong buồn giam.

Bên cạnh em ấy, một Darkness đang xấu hổ đang cố làm cho cô ấy nhìn nhỏ nhất có thể-

“-Có vẻ như chúng ta chưa thể tiếp nhận thử thách cho vị trí tộc trưởng. Mặt bằng của khu thử thách đầu tiên vẫn chưa được sửa xong…”

Sau khi nhận lại Darkness và Megumin. Chúng tôi đi gặp Aqua, người đã mang Yunyun đến và em ấy thông báo cho tôi với vẻ có lỗi.

“Cậu có ý gì khi nói khu vực thử thách chưa được sửa xong? Mình chỉ mới rời khỏi đây một thời gian, nhưng có vẻ dân làng thật sự đã trở lên lười biến từ lúc đó đấy nhỉ.”

Megumin thở dài cứ như là việc này không liên quan gì đến em ấy.

“Từ đầu, cậu chính là người đã phá hủy khu vực khảo nhiệm! Thực ra, Megumin, cậu có thể đi đâu đó chơi khi mà thử thách đang diễn ra không…”

“Này, sao cậu không nói rõ với mình tại sao mình lại bị đối xử như một kẻ bị ruồng bỏ vậy hả!?”

Đối diện với một Megumin đột nhiên phát điên lên, Yunyun điên cuồng vẫy đôi tay của mình.

“K-Không, mình không đối xử với cậu như một kẻ bị ruồng bỏ… Nó chỉ là, Xét theo tính cách của cậu, sẽ không có chuyện cậu sẽ biết cư xử trong khi khảo nghiệm… Và nếu có một nơi để thể hiện vào cuối buổi khảo nghiệm, sẽ không có chuyện cậu tự kiềm chế bản thân mình, đúng không?”

“”“Đúng vậy, nghe hợp lý đấy.”””

“Đừng có mà đồng ý với cậu ấy! Bộ mấy người nghĩ em là con thú hoang nào đó hả!?

“Em có quên mới 5 phút trước mình đang ở đâu không? hầu hết mọi người không bao giờ có thể được nhìn thấy ở bên trong nhà giam đâu.”

Megumin nhanh chóng đảo mắt mình qua chổ khác.

“Tuy nhiên, điều đó có nghãi là chúng ta không có gì nhiều để làm. Vào lần trước khi mà chúng ta đến đây, chúng ta đã đi tham quang Làng Hồng Ma rồi, vậy giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Theo lời Yunyun, bọn họ sẽ có thể quay lại để tham gia thử thách vào ngày mai.

Tôi đoán bọn tôi có thể quay vể Axel cho đến lúc đó…

Khi mọi người đang chìm vào suy nghĩ-

.

.

.

“Tôi muốn vào rừng để trồng cô bé này.”

Giọng của Aqua có một chút khao khát khi cô ta ôm lấy lấy cái cậu mà giờ đây đang là nhà tạm của Cô Gái Tĩnh Lặng.

Nghĩ lại thì, bọn tôi đã muốn làm điều đó, đúng không nhỉ?

“Umm… bản thân là một người của Hồng Ma Tộc, nó sẽ có chút phiền phức nếu chị trồng nó ở gần ngôi làng… Nếu có thể, em nghĩ tốt nhất là nên tiêu diệt nó…”

Yunyun bắt đầu trước, nhưng Aqua dí Cô Gái Tĩnh Lặng lại gần khuôn mặt của em ấy rồi nói,

“Em thật sự có thể giết một cô bé nhỏ tuổi như thế này sao!?Có phải Yunyun luôn là một kẻ máu lạnh không!? Đến đây, nhìn vào mắt của cô bé rồi nói lại điều đó xem!!”

“Em xin lỗi, Em xin lỗi, điều đó là bất khả thi, làm ơn hãy tha thứ cho em!”

Part 2

“Hãy đặt cô bé trên ngọn đồi có thể thìn xuống làng. Như vậy cô bé sẽ không cảm thấy cô đơn…”

“Aqua-san, đó là ngọn đồi của quỷ thần. Nó là một nơi khá nổi tiếng với những cặp đôi, vì vậy chúng ta không thể để em ấy ở đó. Còn đặt em ấy ở sâu trong rừng thì thế nào?”

Đi cùng với Aqua, người đang đi tìm một chổ để trồng Cô Gái Tĩnh Lặng, lúc chúng tôi đi tham quan xung quanh làng.

“Chuyện này bắt đầu trở thành một việc nhàm chán rồi đó. Tại sao chúng ta không trồng nó ở sân sau của nhà Yunyun? Những người ở đây sẽ không rơi vào những chiêu trò của Cô Gái Tĩnh Lặng, Vì vậy, tại sao chúng ta không biến con bé thành một điểm thu hút khách du lịch và kết thúc việc này tại đây?”

“Như đã mong đợi từ Kazuma. Bằng cách này, con bé sẽ không phải cô đơn, và Yunyun cuối cùng cũng có một người bạn. Điều này thật hoàng hảo.”

“Em cũng nghĩ nó thật hoàng hảo. Em sẽ trân trọng cô bé.”

“Mấy người đang nói cái điều ngu ngốc gì thế hả? Cả Yunyun nữa, đừng có mà sẵng sàng đồng ý! Làm bạn với quái vật là một giới hạn mà cậu không nên vượt qua!”

Chỉ còn một bước nữa là bọn họ sẽ chấp nhận việc đó, nhưng Megumin vội vàng xen vào.

“Nghe mình nói nè Megumin, mình đã nghĩ đến một thứ mà mình sẽ làm khi mình trở thành tộc trưởng.”

“C-Cái ý tưởng đó đến từ đâu…? Cậu đang suy nghĩ đến việc gì?”

Với một Megumin đang tỏ ra do dự, Yunyun nói với một chút rụt rè,

“Mình đã nghĩ về việc này được một thời gian rồi. Chúng ta có thể bắt những con quái vật có trí thông minh cao và có khả năng giao tiếp với con người, để tạo ra một trang trại quái vật ở trong ngôi làng…”

“Không phải điều đó cũng giống với những gì Kazuma đang nghĩ sao!? Có phải cậu đang lên kế hoạch để biến chúng thành điểm kinh nghiệm một khi chúng lớn lên không!?

Megumin nắm lấy phần ngực của Yunyun và bắt dầu lắc em ấy, nhưng Yunyun nhanh chóng bác bỏ.

“K-Không phải như vậy! Nếu bọn chúng được cung cấp thức ăn, quần áo và chổ ở, tớ chắc rằng những con quái vật thông minh sẽ thay đổi tính tình! Đó là bước đầu tiên trên con đường để con người và quái vật có thể cùng tồn tại…!”

“Cậu có ý gì khi nói cùng tồn tại hả!? Đó là một lời nói dối trắng trợn! Cậu muốn có bạn bè đến mức, mà cậu thậm chí sẽ biến lũ quái vật trở thành NEET luôn hả!?”

“Đương nhiên là mình muốn! Điều đó rõ ràng đến vậy sao!?”

Cuối cùng Yunyun đã thừa nhận điều đó.

Lờ đi hai người họ đang bắt đầu gây gỗ, tôi vắt óc để suy nghĩ, về việc phải làm gì với Cô Gái Tĩnh Lặng.

“Cô biết đấy, tôi thật sự nghĩ là không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt cô bé ở trong rừng cách xa khỏi ngôi làng…”

“Nhưng cô bé sẽ trở nên cô đơn nếu chúng ta làm điều đó. Nghĩ về điều đó, liệu có một nơi nào là điểm tập trung những Cô Gái Tĩnh Lặng không? Cô bé sẽ không trở nên cô đơn nếu như chúng ta trồng cô bé bên cạnh giống loài của mình.”

“Nếu những con quái vật xấu xa đó có một điểm tập kết, tôi sẽ đốt hết toàn bộ bọn chúng ra tro.”

“Kazuma, cậu là đồ ác ôn! Cậu sẽ làm cô bé sợ đấy, vì vậy nên cậu hãy đi ra chổ khác đi!”

Nhìn thấy Aqua đang cố đẩy tôi đi một cách thô bạo, Cô Gái Tĩnh Lặng vươn đôi tay nhỏ bé của mình về phía chúng tôi rồi cười lớn-

.

.

-Bên ngoài cánh cổng của Làng Hồng Ma là một dãy núi rộng lớn và một biển rừng bao la.

Chúng tôi hiện tại đang ở sâu trong khu rừng đó…

.

.

“Waaaah! Yunyun! Yunyun!”

“Light of Saber!”

.

Con Gấu Nhất Kích vốn đang tấn công Aqua ngay lập tức được chăm sóc bởi Yunyun.

.

.

“Snipe! Snipe! Snipe! Ahh, Yunyun! Yunyun! Cứu anh!”

“Lightning Strike!”

.

Những con quái vật cây khổng lồ vây quanh chúng tôi đã bị biến thành than ngay khi bị dính đòn sét đánh của Yunyun.

“Oh! Chúng là những con Slime Tê Liệt nổi tiếng! Nó là một loại quái vật nguy hiểm, sẽ làm tê liệt con mồi trước khi dành thời gian để tiêu hóa nó với cơ thể đầy Axit của mình! Người bình thường sẽ bị phân rã cùng với trang bị của mình, nhưng nếu mà tôi bị bắt, quần áo và bộ giáp của tôi sẽ bị phân rã trước, Kazuma, tôi sẽ không thua trước một điều nhục nhã đến như vậy…”

“Inferno!”

.

Một đàn slime đang từ từ tiếp cận Darkness đã bị quét sạch bởi một biển lửa.

.

“… Yunyun, mình có thể nói điều này không?”

Lờ đi Aqua người đang đi dập lửa và Darkness người đang ẵm thứ trông có vẻ như, đó là những gì còn sót lại của bọn slime trong khi đang khóc, Megumin, người đứng phía sau tổ đội của chúng tôi, bắt đầu nói.

“Có chuyện gì sao, Megumin? Hiện giờ, mình đang bận tìm kiếm quái vật với kỹ năng truy lùng của mình… Ah, có vài con quái vật đang ẩn nấp cách đây không xa với chúng ta. Để đó cho mình, mình sẽ quét sạch bọn chúng trong thoáng chốc.”

“Cậu không cần phải làm vậy! Mà thực ra, hôm nay cậu bì gì vậy ha? Cậu đang tỏ ra hiếu chiến lạ thường đấy.”

Kể từ lúc bắt đầu bước chân vào trong rừng, chúng tôi đã nhận được sự tiếp đón nồng hậu từ lũ quái vật sinh sống xung quanh Làng Hồng Ma, nhưng nhờ vào công sức của Yunyun mà bọn chúng đã bị tiêu diệt một cách dễ dàng.

“Cậu thực sự nghĩ vậy sao….? ý tờ là, giảm bớt lượng quái vật đang sinh sống xunh quanh ngôi làng cũng là bổn phận của một tộc trưởng, không phải sao? Thêm vào đó, mình vẫn còn rất nhiều ma lực để sử dụng, mình đã đem theo rất nhiều manatite trong trường hợp mình cạn kiệt ma lực…”

“Cậu quá phấn khích với vụ này đấy! Cậu định gây chiến với quốc gia nào với việc mang theo nhiều manatie chất lượng cao đến như vậy hả!? Chúng ta là một tổ đội, nên cậu không cần phải xông lên phía trước như vậy!”

Megumin vung trượng của mình và la rầy Yunyun, người đã lấy ra vài viên đá từ trong túi của mình.

Nhưng Yunyun chỉ đơn giản là nở ra một nụ cười lớn…

“Tổ đội… Hehe, Ehehe…”

“Dừng cái việc đó lại, nó thật đáng sợ! Tại sao cậu lại cười trong khi người khác đang la rầy cậu hả!? thật là vô lễ!”

Có vẻ như việc, một lần được chấp nhận gia nhập vào một tổ đội đúng nghĩa, đã khiến cho Yunyun thực sự có động lực để làm việc này.

“Việc đó có gì không ổn sao? Chúng ta nên biết ơn Yunyun vì đã giải quyết hết tất cả bọn chúng. Nhờ vậy mà chúng ta không gặp phải nguy hiểm, và đây là một chuyến đi suôn sẽ, không có lý do gì để la rầy em ấy cả.”

“Slime… Slime… Slime Tê Liệt…”

Hãy bỏ qua cái người đang lẩm bẩm gì đó với một biểu hiện buồn bã.

“Đương nhiên là có! Nếu Yunyun thu hút hết mọi sự chú ý, thì sẽ không có cơ hội nào để em tỏa sáng hết! Em sẽ đi tìm những con quái vật mạnh mẽ quanh đây và dùng ma pháp Explosion của em lên người nó!”

“Em đến đây để làm gì hả?Em có biết là chúng ta không đến đây để thám hiểm hay gia tăng level không hả?

Có lẽ, vì đã nhận ra nơi an toàn nhất là ở bên cạnh Yunyun, Aqua người đang bám sát em ấy xen vào.

“Nói nè, Kazuma, Megumin thật sự đang tỏ ra rất phiền phức, vì vậy hãy để cho em ấy phong ma pháp Explosion ra một chổ nào đó và mang theo em ấy trong suốt chuyến đi.”

“Đúng vậy, em ấy sẽ bớt làm mấy việc không cần thiết nếu như em ấy biến thánh một món hành lý, vì vậy hãy làm nó đi.”

“Em không ngờ là Aqua sẽ nói điều đó đấy! Em sẽ không bắn nó ra ở đây! Cuối cùng em cũng trở về nhà, nên em chắc chắn sẽ không xã nó trên những con mồi nhỏ!”

Ngay khi tôi thở dài trong khi đang nghĩ đến việc, làm cách nào để giảng dạy cho Megumin người đã nói ra những điều ích kỹ như vậy-“

Tóc gáy của tôi dựng lên.

“EXPLOSION!”

Ma pháp explosion mà Megumin phóng ra mà không cần niệm chú, xuyên qua nhưng hàng cây như minh chứng dữ dỗi cho khả năng điều khiển và nổ tung sâu phía trong khu rừng.

“Cậu đang làm cái gì vậy!?

Yunyun thét lên khi bị thổi bay đi cùng những cái cây đang bị đập nát bởi làn sóng, được tạo ra do vụ nổ xung quanh chúng tôi.

Part 3

“Này, tôi đã nghe thấy một tiếng ồn rất lớn phát ra từ phía khu rừng…”

Bukkoroli, đang đứng ngay trước cổng làng, hỏi chúng tôi điều đó ngay khi chúng tôi quay trở về.

“Máu nóng dồn lên não của Megumin”

“Chờ đã, làm ơn đi, em biết đó là lỗi của em khi xã nó ra mà không báo trước, nhưng em đã nói điều đó trước đây, có một lý do thỏa đáng cho điều đó!”

Megumin bắt đầu vội vã tìm một cái cớ, để đáp lại những lời nói của Aqua.

“Ờ, ờ, chắc chắn là em có lý do. Có phải do em trở nên quá tức tối không? hay em đã bị giật mình sau khi nhìn thấy một con bọ khổng lồ?”

“Tên này!”

Và bắt đầu siết cổ tôi từ phía sau khi tôi đang cõng em ấy.

‘‘Cậu chỉ muốn bọn anh lắng nghe lý do của mình, đúng không? Ngừng do dự và nói rõ với bọn mình đi!”

“Ugh… Nhưng mọi người chắc sẽ không tin mình đâu…”

Megumin bắt đầu lẩm bẩm khi Yunyun thúc ép em ấy.

“Chị biết rằng em sẽ không nói ra bất cứ điều gì vô trách nhiệm. Đừng lo, kể cả khi mọi người không tin tưởng em, riêng chị vẫn sẽ lắng nghe hết toàn bộ câu chuyện.”

“Darkness…”

Lờ đi việc hiện tại hai người họ đang tái hiện một cảnh thật sự cảm động, Bukkoroli hỏi lại một lần nữa.

“Vậy, thức sự đã xãy ra chuyện gì?”

Megumin giả vờ trưng ra một biểu hiện nghiêm túc và bắt đầu nói…

“Bomber Majin Moguninnin đã xuất hiện.”

“Nếu như em định nói về mấy thứ ngu ngốc như vậy, anh sẽ ném em xuống đó!”

Tôi di chuyển để hạ Megumin xuống từ trên lưng của mình, và em ấy cố bám vào tối chặt hơn nữa để ngăn tôi làm điều đó.

“Đó là lý do tại sao mà em không muốn nói ra điều đó! Em biết không ai trong số mọi người sẽ tin vào nó! Darkness, chị hãy la rầy tên này đi!”

“Er… umm… Ờ thì, chị không quen thuộc với quái vật đến như vậy… Vậy là Moganinnin chuẩn bị tấn công chúng ta. Như đã mong đợi từ Megumin, em đã làm một việc rất tuyệt.”

“Chị thậm chí còn không nhớ đúng tên, và chất giọng của chị thì hoàng toàn đơn điệu! Darkness em nghĩ là mình đã có thể tin tưởng chị!”

Bukkoroli thở dài.

“Khai là Moguninnin xuất hiện thay vì toàn bộ những thứ khác… Cô không thể tìm lý do nào tốt hơn à?”

“Để mấy con quái vật khác sang một bên, không thể nào có chuyện, chỉ có tôi trong tất cả mọi người có thể nhầm lẫn bất kì con quái vật nào có liên quan tới ma pháp nổ! Moguninnin đã nhìn chằm chằm vào Kazuma từ sâu ở trong rừng! Chúng ta đang nói về Moguninnin, vì vậy tôi đã nghĩ ma pháp Explosion vô niệm của tôi có thể tiêu diệt nó.”

Đánh giá từ bầu không khí nghiêm túc khác thường đến từ Hồng Ma Tộc, tôi bắt đầu có cảm giác toàn bộ chuyện này không phải là một trò đùa.

“Bomer Majin là cái gì? Không phải em nghĩ đến đó để gây rối với bọn anh sao?

Megumin lắc đầu.

“Bomber Majin Moguninnin. Là một con quái vật thần bí từng nằm bên trong một cơ sở bí ẩn bên trong Làng Hồng Ma. Nó rất thành thạo với ma pháp phát nổ và có thể nói chuyện bằng cách bắt chước theo tiếng nói của con người, nhưng không ai hiểu nó đang nói cái gì. Nó sẽ tấn công bất kì ai ngoài thành viên của Hồng Ma Tộc, Và nó sẽ nó sẽ phóng ma pháp phát nổ mà chẳng có ý nghĩa hay lý do gì vào ban đêm.”

“Nghe có vẻ như nó có một tính cách rất có vấn đề. Vậy là, em đang nói là con quái vật thần bí có nghe giống như em họ của em đã để mắt đến anh à?”

Ma pháp phát nổ là một phiên bản yếu hơn của ma pháp Explosion.

Nếu một con quái vật có thể sử dụng thứ đó đang nhắm vào tôi….

Ngay sau đó, Bukkoroli nói,

“Bomer Majin Moguninnin thường không ra khỏi nơi sâu thẳm ở trong khu rừng, tuy nhiên…”

“Cô đã không nói ra điều đó nếu như cô chỉ cần một lời giải thích để xã ra ma pháp Explosion của hình hằng ngày, trong khoảng thời gian cô ở đây, đúng không?

“Làm sao anh có thể nói ra điều đó!? Anh thật sự cho rằng tôi sẽ nghĩ ra mấy cái lý do nực cười như vậy, chỉ vì tôi muốn bắn ma pháp Explosion của mình à!?”

Nghe thấy những lời lẽ không có một chút đang tin nào, được phát ra từ miệng của Megumin, Bukkoroli nhún vai.

“Megumin luôn nói ra những thứ kì lạ. Mấy thứ như nhìn thấy vật thể phát sáng bí ẩn bay về phía đông, hay kiếp trước cô ấy là vị Thần của Sự Hủy Diệt, hay một pháp sư sử dụng ma pháp Explosion cuối cùng cũng sẽ có một bộ ngực lớn…”

“Anh không tin vào những lời tôi đã nói, đúng không!? Anh đúng là một tên NEET trơ tráo đấy!”

“I-Im đi, việc tôi là một NEET không có liên quan gì tới việc này! Đằng nào thì, ngừng liệc sử dụng ma pháp Explosion ở trong rừng lại đi. Nó thật sự rất rắc rối khi cô cứ chọc tức mấy con quái vật như thế. Ít nhất cô hãy tự biết cư xử trong khi thử thách cho vị trí tộc trưởng đang diễn ra.”

Sau khi nói ra điều đó, Bukkoroli rời đi và đi làm việc của mình.

.

“-Con Bomber Majin Moguninnin thật sự đã ở đó. Kazuma, anh không được rời khỏi ngôi làng. Moguninnin sẽ tấn công toàn bộ những người đàn ông không thuộc Hồng Ma Tộc, đặc biệt là những người có tóc và mắt đen.”

“Tại sao nó lại có ác cảm với một số mục tiêu cụ thể như vậy? Ngày từ đầu, nó đã không ra khỏi từ sâu trong rừng đúng không? Em có chắc là mình không nhìn nhầm nó với một con bọ cánh cứng khổng lồ hay gì đó không?”

“Không có chuyện em nhìn nhầm một con bọ cánh cứng khổng lồ thành Bomber Majin! Dù sao đi nữa, Kazuma, đừng có tham gia vào thử thách của Hồng Ma Tộc với tư cách một cộng sự của Yunyun. Em cũng được bảo là không được tham gia, vì vậy, hãy để việc trở thành cộng sự của Yunyun cho Darkness hay Aqua đi.”

“Để đó cho chị.”

“Chờ một chút đã, đó sẽ trở thành một rắc rối cho em! Ah, em không có ý là không muốn trở thành cộng sự của hai người hay gì đâu!”

Darkness nở một nụ cười dịu dàng với một Yunyun đang hoảng loạn.

“Trách nhiệm của một thập tự quân là bảo vệ mọi người. Đừng lo lắng, cứ để việc đó cho chị. Chị chắc chắn sẽ bảo vệ em.”

“D-Darkness-san…”

“Không có gì để phải lo lắng khi có chị ở đây. Kể cả khi, nếu như em bị giết bởi một con quái vật mạnh mẽ, chị sẽ mang em trở về bằng ma pháp hồi sinh.”

Biểu hiện của Yunyun như là đang bị kẹt giữa việc xúc động và một thứ gì đó.

“Eh-… Thử thách rồi cộng sự, và toàn bộ những thứ đó, nó mang lại một cảm giác giả tưởng đúng đắng, vì vậy anh thực sự muốn làm hết sức mình cho việc này…”

“Cứ ở lại trông nhà với em, Kazuma. Em sẽ dẫn anh đi xung quanh ngôi làng. Ba mẹ của bạn cùng lớ với em, có mở một quán rượu đó.”

“Chúng ta không đến đó có được không? có một kẻ rắc rối đang ở trọ tại đó.”

Và do đó, mặc dù đã đến Làng Hồng Ma, cuối cùng tôi vẫn trở thành một tên NEET.

“Nói nè, chúng ta đã không tìm được một chổ để trồng cô bé này…”

“””“Ah.”””” x4

Part 4

Tối hôm đó.

“Vậy nên, cháu thực sự không có nhiều thứ để làm vào ngày mai, vì vậy có thứ gì cháu có thể giúp đỡ không?”

Tôi đề nghị giúp đỡ mẹ của Megumin sau khi trở về nhà.

Tôi không giống như cái con nữ thần mặt dầy, người đã chiếm lấy vị trí ấm cúng nhất trong ngôi nhà này và làm một giấc vào buổi trưa, như thể cô ta là chủ của căn nhà này vậy.

Vì dì ấy đã để tôi ở lại đây, đây là điều tối thiểu mà tôi có thể làm để đáp trả lại dì ấy.

“Oh, thật là, cậu đang đề nghị giúp đỡ sao? Tôi đang định đi thu thập vật liệu để chế tạo vật phẩm ma thuật, tại hầm ngục sâu thẳm nhất vào ngày mai…

“Xin lỗi, nhưng thay vào đó có việc nào dể dàng hơn, như giặt đồ hãy rữa chén mà dì sẽ cần chút giúp đỡ không?”

Có vẻ như nó vẫn còn hơi sớm để tôi có thể giúp đỡ cho công việc của họ.

“Trong trường hợp đó, tôi có một chút lo lắng về Moguninnin, vậy, ngày mai cậu có muốn khám phá cái cơ sở bí ẩn đó không?”

“Dì vẫn còn nghĩ về con quái vật mang cái tên kì lạ đó sao?”

Bắt đầu từ ngày mai, Yunyun sẽ tiếp nhận thử thách cho vị trí tộc trưởng, và Darkness sẽ là cộng sự cho thử thách đầu tiên của em ấy.

“Tôi cũng muốn đi nữa! Cái tên ‘Cơ sở bí ấn’ nghe giống như ở đó có cả tấn châu báu đang được giấu trong đó vậy!”

Aqua, người đang sung sướng tự lấy đồ uống cho mình, nói một cách vui vẻ.

“Tôi được nghe là nó đã được khám phá rất nhiều lần trong quá khứ, vì vậy chắc chắn sẽ không còn thứ gì ở trong đó đâu.”

Một cơ sở bí ẩn mà cả Hồng Ma Tộc cũng không biết được lý do tại sao nó lại tồn tại.

Tôi được nghe nó đã trở thành một điểm thu hút khách du lịch…

“Coi nào, không phải việc hành xử như một Mạo Hiểm Giả chân chính, đi khám phá đây đó lâu lâu một lần cũng ổn sao? Thêm vào, với sự may mắn của Kazuma, có thể cuối cùng chúng ta sẽ tìm ra thứ gì đó hay ho.

“… Tại sao cô phải chọn chính xác cái lúc tôi không ở bên cạnh để hành động như một Mạo Hiểm Giả chân chính cơ chứ…”

Darkness tự lẩm bẩm với chính mình, giọng nói của cô ấy có một chút hối hận len lỏi vào trong đó.

“Đúng rồi, hãy nghĩ sớm thôi, để còn chuẩn bị cho ngày mai. Chị đừng có uống say quá đấy, Aqua. Giờ thì em đi nghĩ trước đây…”

Nói ra điều đó, Megumin đúng dậy và đi về phòng của mình-

“Đúng vậy, Tôi cho rằng tốt nhất là nên nghĩ sớm thôi. Xin lỗi, Kazuma-san, chúng tôi không có nhiều thứ để giải trí ở trong nhà… Tuy nhiên, chơi đùa với con gái tôi ở trong cùng một phòng sẽ khá là thú vị, heheheh.”

Khuôn mặt của Megumin co rúm lại vì những lời nói của Yuiyui.

“Phụ huynh của tôi đang nói gì thế này!? Mẹ đang bảo con gái mình làm gì vậy hả!?”

Yuiyui có vẻ không bị dao bộng bởi việc Megumin đột ngột phát tiết lên.

“Khi chúng ta nói về việc giải trí ở một vùng nông thôn như chổ này, chỉ có một việc mà mẹ có thể đề cập đến. Nhanh lên, và để mẹ xem mặt cháu ngoại của mình đi nào.”

“Làm ơn hãy ngừng mấy trò đùa dâm dục trước mặt con gái mình đi! Kazuma, anh cũng nên nói gì đi chứ!”

“Vâng, từ quan điểm về thể chất, cháu nghĩ rằng việc sinh con vẫn còn là quá sớm đối với con gái của dì. Có lẽ sau khi em ấy lớn thêm một chút nữa…”

“Em vốn đã đủ lớn để có một đứa con! Không, chờ đa, nó không phải- Ah, mình nên làm…”

Tôi bình tĩnh khuyên bảo Megumin khi em ấy bắt đầu làm náo loạn cả lên.

“Trời đã tối rồi, nên em hãy cố mà kìm nó xuống đi. Ngoài ra, em nên chọn từ ngữ tốt hơn. Nó sẽ rất xấu hổ nếu để hàng xóm nghe thấy việc em có thể có một đứa con hay không.”

“Em không muốn nghe thấy điều đó từ anh! Anh nghĩ từ đầu đó là lỗi của ai hả!?”

“Nhận tiện, nói về vấn đề thể chất, tôi nghĩ cơ thể mình đã sẵng sàng để có một đứa con vào bất cứ lúc nào.”

“Chị đang nói cái thứ ngu ngốc gì vậy hả, Darkness!? Đừng có xía mõm vào chuyện này và đi ngủ đi!”

“Sleep.”

Megumin đổ gục xuống sàn như thể đáp lại câu thần chú của Yuiyui.

Cái người đã đưa con gái mình chìm vào giấc ngủ mà không hề có chút dè dặt nào mỉm cười rạng rỡ với tôi.

“Giờ thì, bất kì chuyện gì sẽ xãy ra tiếp theo là tùy vào cậu! Buổi tối thường rất dài vào khoảng thời gian này trong năm, vậy nên cứ tiến lên và làm điều mà cậu thích!”

“Cháu xin lỗi, kể cả với cháu, động tay vào cơ thể của một cô gái đang ngủ thì có chút…”

Khi tôi đang cố gắng từ chối Yuiyui một cách nhẹ nhàng, người đang đẩy con gái của mình cho tôi, Darkness đột nhiên đứng dậy.

“Những việc như vậy nên được thực hiện với sự đồng thuận từ cả hai phía! Cháu chắc chắc không thể nào chấp nhận việc họ đi quá giới hạn như thế này! Kể cả khi dì có là mẹ của em ấy-“

“Sleep.”

Yuiyui thi triển phép thuật của mình vào Darkness mà không thèm quay lại nhìn cô ấy.

“… Kể cả khi dì có là mẹ của em ấy, cháu cũng không thể bỏ qua việc này! Một Thập tự quân có trách nhiệm là phải bảo vệ người khác. Cháu sẽ bảo vệ sự trong trắng của Megumin!”

Darkness có một ý chí mạnh mẽ, cùng với kháng phép cao và khả năng chống chọi với những hiểu ứng xấu lên trạng thái.

“C-Cô có thể xoay sở để chống lại nó sao!? Ma pháp ngủ của tôi vốn khá là mạnh mẽ…”

Yuiyui trông có vẻ khá là ngạc nhiên về việc Darkness có thể chống lại ma pháp của dì ấy.

“Tch…! Cháu vẻ như cô đã lên được vài level kể từ lần cuối cháu ở đây nhỉ!”

“Hmph, Dì thật sự nghĩ cùng một trò sẽ có tác dụng lên thành viên của gia tộc Dustiness hai lần sao!? Có phải Sleep là ma pháp duy nhất mà di có thể thi triển không!?Lên đi, nếu dì có thể làm cho cháu trở nên vô dụng!”

Sau khi nói những câu ấn tượng đến như vậy, Darkness thẳng thừng chống lại Yuiyui…!

“Cái này thì sao? Paralyze!”

“Yếu đuối! Những con Slime tê liệt mà hôm nay cháu đã nhìn thấy trong rừng, có thể ra những đòn tấn công gây tê tốt hơn thế này!”

Đằng sau một Darkness đang thắng thế, Aqua đã say như chết và nằm vật ra sàn.

Lờ đi cả ba người bọn họ, tôi mang một Megumin đang chìm vào giấc ngủ về lại phòng của em ấy

Part 5

Một tia sáng của mặt trăng đi xuyên qua cửa số.

Nó chiếu lên khuôn mặt dịu dàng lúc đang ngủ của Megumin, rọi sáng em ấy trong bóng tối.

Đương nhiên, như là một quý ông, tôi sẽ không động tay vào em ấy.

Dùng cánh tay của mình như một cái gối, tôi nằm xuống bên cạnh Megumin và ngắm nhìn khuôn mặt yên bình khi đang ngủ của em ấy.

“… Mmm… Hãy xem sức mạnh của ta đây… Giải phóng phong ấn đã bị ngăn cấm… Đem sự tàn phá đến mọi tạo vật…”

Lầm bẩm thứ gì đó mà không hề yên bình một chút nào, rồi lăn lộn trên giường mình.

Có lẽ vì nhận ra thứ gì đó đã được cởi bỏ, với tôi đang nằm ngủ bên cạnh em ấy, Em ấy từ từ mở mắt ra-

“… Xin lỗi, em có thể hỏi anh đang làm gì không?”

“Anh đang ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của người phụ nữ mà anh yêu.”

“Anh có ý gì khi nói, người mà anh yêu!? Tại sao anh lại khỏa thân từ phần eo trở lên vậy hả!?”

“Chà, khi em thức dậy bên cạnh một người bán khỏa thân với giới tính đối lập, thường thì em sẽ nghĩ là có điều gì đó đã xảy ra, đúng không?”

Sau khi tách xa bản thân mình khỏi tôi, Megumin vội vàng vỗ nhẹ cơ thể của mình từ trên xuống để kiểm tra xem có mất bấy cứ thứ gì không.

“Đương nhiên! Không phải nó là một vấn đề lớn sao!? Ah, chờ đã, áo ngực của em mất rồi!?

“Anh đã nghĩ nếu em có thì gì đó siết ngực của mình lại, thì nó sẽ phá rối giấc ngủ của em. Ngoài ra, anh được nghe rằng, ngực của bạn sẽ lớn hơn nếu ngủ mà không mặc áo ngực.”

Tôi chỉ về phía góc gường, rồi Megumin nắm lấy cái áo ngực đang được đặt tại chỗ đó, thật chặt trong tay của em ấy.

“Em không cần phải lo lắng về mất vấn đề đó! Anh không thường dành nhiều sự chú ý của mình cho em, vậy tại sao anh lại chỉ quan tâm đến những lúc như thế này!? Ngay cả khi đó là anh, cởi áo ngực của em ra trong khi em đang ngủ…”

“Oh, đừng lo, anh đã tháo nó ra một cách đàng hoàng với kỹ năng Steal, như là một quý ông.”

“Oh, anh thật ân cần làm sao! Cái nụ cười ngớ ngẩn của anh thật sự khiến em tức điên lên đó! Anh sẽ làm gì nếu như anh vô tình lấy nhầm quần lót của em thay vì nó hả!?”

Bao bọc cơ thể mình với chiếc áo choàng của em ấy, em ấy trông khống như một teruterubozu  khi em ấy cục cựa bên dưới nó.

“Giờ thì, bình tĩnh đi. Nó sẽ thật nhàm chán nếu như em nghĩ không có việc gì đã xãy ra, mặc dù chúng ta đang ngủ chủ chung một giường giống như mấy lần trước vậy, vì vậy anh đã nghĩ là mình sẽ cho em một chút ngạc nhiên. Anh có làm em hoảng sợ không?”

“Đúng vậy, anh có đó! Anh thật sự đã không làm bất cứ điều gì, đúng không!? Em không muốn trở thành người lớn mà không nhớ bất kì thứ gì về nó!”

Có vẻ như đã xong việc mặc lại áo ngực, Megumin đưa hai cánh tay ra từ bên dưới áo choàng.

“Đừng lo, em hiểu anh mà. Anh không gan đến như vậy.”

“Điều đó khá là thuyết phục đấy, nhưng nó khá là thảm hại khi nghe thấy điều đó từ chính người mà em thích!”

Megumin, người đã thở ra những hơi nặng nhọc từ khi em ấy thức dậy, cuối cùng cũng bắt đầu bình tĩnh trở lại.

“Nghiêm túc đấy, mẹ em là loại người gì… Thi triển Sleep lên con gái của mình và để cô ấy ngủ chung giường với một người đàng ôn, nhận thức thông thường của bà ấy ít như thế nào cơ chứ…”

“Chà, sự thiếu thường thức đó có nghĩa là mẹ nào con nấy nhỉ.”

Megumin thở dài, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi và duỗi thẳng chân ra.

Mặc dù em ấy phàn nàn, em ấy vẫn không hề lo ngại về việc trở nên gần gũi với tôi. Có phải đây là dấu hiệu cho thấy chúng tôi gần gủi với nhau như thế nào?”

“Em không thực sự phản đối mối quan hệ kiểu đó, anh biết không? Điều đó chỉ là, vượt qua giới hạn vì sự sắp đặt của mẹ em ngay trong chính ngôi nhà của mình thì có chút…”

“Vâng, ngay cả khi em nói điều đó, chắc chắn sẽ có thứ gì đó can thiệp, đúng không? Anh đã tự hỏi liệu mình có đang chịu sự ảnh hưởng của một lời nguyền nào đó, dùng để duy trì trinh tiết của mình suốt cả cuộc đời. Anh đã nhờ Aqua kiểm tra xem liệu mình có thật sự bị nguyền rủa không vài lần rồi, nhưng cô ta luôn nói là anh vẫn ổn.”

Chính xác là tại sao, có thứ gì đó luôn can thiệp vào mỗi khi tôi chuẩn bị vượt quá giới hạn?

Tôi cho rằng mình cũng có may mắn cao. Nó không kì lạ sao?

Tuy nhiên, nếu như nó là vì Eris-sama đang che giấu một tình cảm bí mật dành cho tôi và ra tay can thiệp, tôi có thể cảm thấy ổn với điều đó…

“Chính xác là ai sẽ đặt một lời nguyền vô nghĩa như vậy lên người anh cơ chứ?”

“Có thể là một số người hâm mộ mong muốn anh giữ sự trong sạch của mình. Gần đây anh đã trở nên nổi tiếng một cách khác thường. Anh được nghe rằng có một Mạo Hiểm Giả xinh đẹp, người đã giới thiệu bản thân mình như là một người hân mộ của anh xuất hiện tại Guild Mạo Hiểm Giả tại Axel.”

Mắt của Megumin giật giật khi nghe thấy những lời đó.

“… Anh sẽ gặp người đó khi anh quay về Axel chứ!?”

“Ờ, Có vẻ như cô ấy đã đi một quãng đường dài chỉ để gặp anh, nên đương nhiên anh sẽ đi gặp cô ấy. Đằng nào thì, anh sẽ chỉ bắt tay và ký tên rồi làm mấy thứ giống như vậy. Anh đã nghĩ một ngày nào đó điều này sẽ xảy ra, nên anh đã tập cách ký tên. Anh bí mật để lại chữ ký trên một cái cột trong Guild Mạo Hiểm Giả như là để cảm ơn toàn bộ những gì mà họ đã làm cho anh.”

Heheh, hóa ra ghen tuông là như thế này.

Megumin trông có chút bối rối, nhưng thỉnh thoảng triêu chọc nhau như thế này, là một trong những phương pháp của việc tán gái mà người lớn sử dụng.

“Quý cô của Guild đã thực sự trở nên giận dữ khi cô ấy làm sạch nó. Cô ấy đã bảo em nói với anh đừng có vẽ nguệch ngoạc lên khắp các bức tường.

“Cái gì!? Cái cột đó có thể bán được với một cái giá rất cao sau vài thập kỹ với chữ ký của anh ở trên đó!”

Đối diện với sự phẩn nộ của tôi, Megumin khẽ cười khúc khích.

“Vậy thì hãy để em có được chữ ký đầu tiên của anh… Satou Kazuma… Em nghĩ đó là một cái tên rất hay.”

“Nghe thấy em khen ngợi tên anh, bằng cách nào đó mà nó khiến anh cảm thấy mâu thuẫn…”

“này, em chỉ khen anh thôi, vì vậy hãy giải thích chính xác anh là anh có ý gì đi!”

Tôi có thể sẽ khiến em ấy tức giận vì điều đó, nhưng là con trai cả của thị tộc Satou, tôi không thể cứ giữ im lặng.

Ngay sau đó, bất chấp những lời phàn nàn của em ấy, Megumin nằm xuống bên cạnh tôi và dùng cánh tay của tôi như một cái gối.

Để làm điều đó, mặc dù đang ở một mình với tôi vào đêm khuya như thế này… Em ấy chắc phải rất tin tưởng tôi.

Tôi sẽ nghĩ là em ấy đang ra hiệu cho tôi làm gì đó, nhưng tôi có khả năng học hỏi từ quá khứ.

Thêm vào, làm mấy việc như vậy trong cùng một ngôi nhà mà ba mẹ em ấy đang ở, thì có chút…

“Um, Kazuma, em có thể nói cái này không?”

“Anh không nghĩ là em nên hỏi.”

… …

“Điều này khá là khó nói, nhưng nó đang chọt vào em. Và nó đang trở nên lớn hơn…”

“Làm ơn đừng để ý đến nó.”

Chịu thôi, nó là một phản ứng sinh lý tự nhiên.

Nó sẽ kì lạ hơn nếu như một chàng trai vừa trải qua tuổi dậy thì không có phản ứng như thế này, trong khi một cô gái đang ôm lấy cậu ta.

“Anh nên nói điều này, nhưng đừng tấn công đứa con trai quý báu của anh. Cậu bé nằm trên đỉnh cao của sự tinh tế cho việc trở nên nhút nhát.”

“Em sẽ không làm điều đó với một phản ứng tự nhiên. Cộng thêm, từ đầu em là người đã ôm anh. Anh nghĩ em là người vô lý đến mức nào cơ chứ?”

Tôi nhớ mình đã bị tấn công một cách vô lý lúc có thứ gì đó tương tự xảy ra giữa Darkness và tôi.

… Ngay lúc đó, tôi để ý thấy ánh mắt của Megumin đang tập trung thẳng vào cái phần rắc rối nhất trên cơ thể mình.

“Em cũng đang trong độ tuổi dậy thì, vì vậy anh có thể hiểu được việc em có một chút hứng thú với cơ thể của người khác giới, nhưng mà em vẫn không nên nhìn chăm chăm vào chỗ đó nhiều như vậy.”

“Ah,k-không, không phải vậy! Chỉ là, em đã nghĩ là nó có thể khá khó khăn với anh khi lúc nào cũng phải chịu đựng việc này…

Đúng vậy, chắc chắn là vậy!

Và giờ tôi không thể sử dụng cửa hàng đó khi mà tôi đang ở đây, bên trong Làng Hồng Ma.

Ít nhất thì, tôi muốn có năm phút được ở riêng một mình!

“… Umm, em có nên giúp anh không?”

Tôi thật sự mong rằng, mình sẽ không bị buộc phải nhận những tình huống trêu chọc cậu nhỏ như thế này-

.

.

.

“Chờ đã, em vừa nói gì vậy?”

“Anh đang làm việc này trở nên quá nghiêm túc đấy! E-Em đang hỏi, em có nên giúp anh một tay…”

Chờ đã…

“Eromin! Em đúng là một tên biến thái ngầm như lời Darkness nói!”

“Và anh đang ồn ào quá đấy! Chính xác là anh gọi ai là biến thái ngầm hả!?”

Không, ý tôi là…!

“Em mới là người đã nói ra thứ gì đó thực sự thái quá! Em có hiểu hiểu mình đang nói cái gì không!? Em muốn giúp anh một tay với việc này…!”

“Làm ơn ngưng việc nhấn mạnh vào phần đó đi! Em chỉ nghĩ là, nó có một chút khó khăn cho anh, khi lúc nào cũng bị đặt vào những tình huống như thế này, chỉ vậy thôi!”

Con bé này có hiểu được điều mình nói có ý nghĩa gì hay không?

Em ấy có ý gì khi nói ‘giúp một tay’? Có phải em ấy có ý định cho tôi một thứ gì đó để nghĩ về nó không?

Hay em anh có ý nói về thứ gì đó thiên về mặt vật lý…

Không, chờ đã, ngay từ đầu…!

“Nghe được một cô gái trẻ tuổi hơn mình, không hề có kinh nghiệm và đề nghị làm điều gì đó như vậy, bằng cách nào đó nó khiến anh cảm thấy bản thân mình trái với đạo đức hơn chính hành động đó…”

‘‘mấy lời anh nói càng lúc càng trở nên tục tĩu đó! Anh cứ nói em là một cô gái làng chơi và có thể đột ngột trở nên hứng tình, người sẽ không làm gì ngoài việc chọc ghẹo anh mà không làm cho tới cùng… Em thất sự không biết chắc là mình phải làm gì, nhưng, thì, sau khi nhìn thấy anh bị kích thích như vậy, không phải nó khá khó khăn với anh sao…?

Tôi không biết liệu có phải do em ấy bị kích thích hay lo lắng, nhưng đôi mắt em ấy đỏ rực lên trước khi em ấy quay mặt đi.

“Đương nhiên là nó khó khăn! Anh thậm chí còn nghĩ em là một kẻ cám dỗ đúng nghĩa!”

“Làm ơn ngừng gọi em là một kẻ cám dỗ! Em đã nói là mình ổn với điều đó nếu như anh nhận trách nhiệm một cách đàng hoàng!”

Tôi đang nói về cái quái gì, trong khi đang qua đêm tại nhà của một cô gái trẻ tuổi hơn tôi vậy hả?

Chính xác là tôi sẽ làm gì sau việc này?

Và, giờ tôi mới nhận ra, hiện giờ từ phần eo của tôi trở lên, đang khỏa thân!

“Vây, anh có làm việc đó hay không!? Tình huống này thật sự rất xấu hổ, anh biết không hả!?”

“Anh cũng xấu hổ chứ! Anh chuẩn bị hướng dẫn một cô gái vừa vụng về vựa thiếu kinh nghiệm làm toàn bộ những việc đó, ngay khi mà bố mẹ của cô ấy đang ngủ ngay bên dưới, em biết không!? Em nghĩ anh phải trả bao nhiêu tiền để chơi kiểu này trong cửa hàng không!?

“Nếu như anh định làm việc đó, thì nhanh mà làm nó ngay đi! Ngừng đánh vần rõ ràng mọi thứ đi!”

“Em đột ngột đẩy hết mọi chuyện sang cho anh! Anh vẫn chưa chuẩn bị tinh thần! Vâng, vâng, anh biết chúng ta chắc chắc sẽ bị cản trở ngay trước khi làm đến phần tốt! Sau cùng anh đang dính phải lời nguyền như vậy! Nhưng kể cả như vậy, anh vẫn có thể hy vọng! Nếu phải nói về điều này, cái sự ngọt và đắng, đẩy và đưa này còn khiến anh bị kích thích hơn nữa!”

“Oh, em hiểu rồi, em đã hiểu rồi, vì vậy cứ cởi nó ra đi! Không ai đến đây kể cả sau một đống ồn ào mà chúng ta đã tạo ra, nên em chắc là tối nay sẽ…”

.

.

.

.

—Ngay khi Megumin nói ra điều đó.

Một tiếng nổ lớn vang vọng phát ra từ phía khu rừng

Hai người chúng tôi nhìn nhau.

“…. Thấy chưa?”

“… … …Ngày mai, hãy để Aqua thi triển Break Spell lên anh.”

Part 6

Buổi sáng sau cái vụ nổ đã lấy đi tất cả những nhận thức lãng mạng.

.

.

“Này, toàn bộ việc này chính xác là vì cái gì!?”

‘‘Đó là điều mà bọn anh muốn hỏi em đấy, Megumin!”

.

.

Chúng tôi đang ăn sáng và giả vở như không có điều gì đã xãy ra vào tối hôm qua, khi Bukkoroli mang theo vài Hồng Ma Nhân xông vào và khống chế Megumin.

“Em không biết chuyện gì đang xãy ra, nhưng hiện tại anh có thể thả em ra không? Em không nghĩ đây thực sự là một điều mà anh nên làm với một cô gái.”

“… Chà, anh đồng ý, nhưng em có thể hứa là không bỏ trốn hay bắt đầu trở nên hung hăng không?”

Sau khi xác nhận lời khẳng định của Megumin, Bukkoroli nới lỏng cú kẹp của mình ra…

‘‘Anh đã mất cảnh giác! Em sẽ bóp cổ anh đến chết!”

“Argh! M-Megumin,em nói dối!”

Khoảnh khắc mà em ấy được thả ra, Megumin vồ lấy Bukkoroli và đưa anh ta thế sleeper hold. Thế siết cổ từ phía sau, như trong phim hành động nó hay làm, đưa nạn nhân vào giấc ngủ

“Anh có giữ lời hứa của mình với quân đội Quỷ hương hay những con quái vật không hả? Những tên NEET là một tồn tại thậm chí còn thấp hơn cả loài slime! Giữ lấy lời hứa mà anh đã nói với một sinh vật như vậy rõ ràng là một kẻ chậm phát triển!”

“N-Này Megumin, tên đó sẽ chết đấy, thả anh ta ra đi! Và đừng có phán xét những NEET như thế!”

Sau khi tôi giữ Megumin lại những Hồng Ma Nhân khác đã xoay sở để cạy một Bukkoroli đang tái mặt và ngất lịm đi ra khỏi cú kẹp của em ấy.

Bên cạnh chúng tôi, Aqua đang vô tư nhâm nhi tách trà như thể, ngay trước mặt cô ta hai Hồng Ma Nhân không hề có một trận đấu vật nào vậy.

“Vậy, toàn bộ chuyện này là sao? Lần này Megumin của chúng tôi đã gây ra chuyện gì?”

Những Hồng Ma Nhân quay mặt về phía Aqua.

“Có có biết vè vụ nổ đã xảy ở trong rừng vào tối hông qua không?”

“Chúng tôi xin lỗi! Chúng tôi sẽ chắc chắn không để việc này xãy ra thêm lần nào nữa! Này, Megumin, nhanh chóng xin lỗi đi!”

Darkness ngay lập tức tự mình quỳ xuống.

“Đừng có tự ý xin lỗi, Darkness! Thực ra thì, ngừng việc cho rằng đó là lỗi của em chỉ vì nó có liên quan đến một vụ nổ!”

Bên cạnh một Darkness đang quỳ, những lời nói của Megumin hoàng toàn không có một chút sức nặng nào.

“Vậy thì chính xác ai đã làm một điều như vậy?”

“Chà, hãy bắt đầu với việc gây dựng bằng chứng ngoài phạm của Megumin. Em đã ở cùng ai và làm gì vào tối hôm qua?”

Mặt của Megumin trở nên đỏ chót khi nghe thấy những Hồng Ma Nhân khác đặt câu hỏi.

“… E-Em không thể nói ra điều đó.”

Em ấy nói với một giọng nhỏ nhẹ, và gần như là không thể nghe thấy.

“Thấy chưa, anh biết em là kẻ đứng sau vụ này! Xin lỗi vì đã gọi anh là NEET và kẹp cổ anh ngay đi! … Thực ra, giờ nghĩ về điều đó, vụ nổ liều lĩnh xảy ra cách đây một thời gian cũng là do em làm, đúng không? Em là người đã đứng ra làm chứng rằng vụ nổ đó là do một con quỷ đã lẻn vào ngôi làng, đúng chứ?”

Có vẻ như Megumin đã có một chút ý tưởng về những gì Bukkoroli vừa mới nói, phía sau đầu em ấy, mồ hôi lạnh đang chảy ra ròng ròng.

“Megumin vừa mới phản ứng! Và em ấy cũng không thể cung cấp một bằng chứng ngoại phạm, vậy điều đó có nghĩa-!”

“Tại sao đến anh cũng nói là do em hả, Kazuma? Lý do mà em không thể nói nói ra bởi vì em đã ở cùng anh tối hôm qua! Nó quá xấu hổ để nói to việc đó ra ngoài!”

Những Hồng Ma Nhân nhẹ nhàng thốt lên “oh”

“Tôi hiểu rồi… Một Megumin mà tôi đã mang suy nghĩ như là em gái mình đã trở thành người lớn trước khi tôi có thể nhận ra… Xin lỗi vì đã làm phiền bữa ăn của mọi người…”

“Để nghĩ đó là Megumin của mọi người… Thế giới này đúng là tràn ngập những điều bất ngờ. Tôi đã đinh ninh rằng cô bé là người ở xa nhất với bất kì khái niệm về sự lãng mạng nào…”

“Bọn em chỉ ở cùng với nhau, bọn em đã không làm gì hết! Làm ơn đừng có lan truyền mấy tin đồn kì lạ!”

Khuôn mặt Megumin trở nên đỏ chót khi em ấy hét vào những Hồng Ma Nhân.

“Chỉ để chắc chắn, nhưng nó thật sự không phải là em, đúng không?”

“Anh đã ở cùng với em, Kazuma! Từ đầu, em đã sử dung ma pháp Explosion của mình vào hôm qua, khi chúng ta đang ra ngoài đi tìm nơi để chôn Cô Gái Tĩnh Lặng đó, vậy tại sao mọi người lại nghi ngờ em!?”

Ba người bọn tôi chìm vào suy nghĩ sau khi nghe những lời nói của Megumin.

“Vậy tình thế này là như thế nào? Có phải có một Megumin khác đang chạy xung quanh hay thứ gì đó không?”

“Em ấy không phải là một con slime, và tôi chưa bao giờ được nghe là một Hồng Ma Tộc có thể nhân bản chính mình. Có khi nào em ấy đã có dược vài viên manatite chất lượng rất cao mà chúng ta không hề hay biết không?”

“Tôi không phải là một đồng phạm. Ngay từ đầu, tôi không thể truyền ma lực của mình cho em ấy mà không có Kazuma.”

“Này, em đã thi triển ma pháp ngay trước mặt ba người và có bằng chứng ngoại phạm đúng đắng, vì vậy làm ơn đừng có đưa em vào diện tình nghi nữa.”

Sau khi Megumin trở nên bức xúc, những Hồng Ma Nhân khác đang đứng lắng nghe câu chuyện dượng như đã nhận ra.

“Vậy, vụ nó đó là di…”

“Thứ mà Megumin đã nhắc đến…”

“””“Bomber Majin Moguninnin!?”””” x4

“Mấy người có thể làm ơn ngừng gọi cái tên đó dùm cái.”

Vậy nó thật sự không phải là một thứ mà Megumin bịa ra?

Nghĩ về điều đó, tôi nghĩ hôm qua mình đã dựng tóc gáy ngay trước khi Megumin phóng ra ma pháp Explosion của mình. Có phải nó là do kỹ năng nhận diện kẻ địch của tôi không…?

Những Hồng Ma Nhân xung quanh Megumin chìm sâu vào suy nghĩ.

“Nếu sự việc là như vậy, thì giờ không phải là lúc để tổ chức thử thách cho vị trí tộc trưởng. Nếu ai đó đến từ bên ngoài ngôi làng bị tổn thương bởi con ninin đó, lượng khách du lịch sẽ giảm xuống…”

“Hãy thảo luận vấn đề này với tộc trưởng. Sau đó chúng ta nên gửi một tổ đội lớn cho cuộc săn ninin.”

Megumin có vẻ bối rối một cách kì quặc khi nghe thấy những lời đó.

“Chờ một chút, không có một nhu cầu đặc biệt nào để hủy bỏ thử thách cho vi trí tộc trưởng, đúng không?”

“Chúng ta không đặc biệt vội vã để chọn ra tộc trưởng tiếp theo, nhưng chúng ta cần phải xử lý con ninin đó sớm nhất có thể. Bên cạnh đó, theo truyền thống, để trở thành tộc trưởng tiếp theo, người đó cần phải hoàn thành toàn bộ thử thách, hay hạ gục một mục tiêu gây nên ấn tượng sâu sắc cho tất cả mọi người chỉ với hai người. Chúng ta không thể để bất kì ai đánh bại con ninin đó trở thành tộc trưởng tiếp theo.”

“Em có thể suy nghĩ lại về việc trở thành tộc trưởng nếu như em không phải tham gia cái thử thách phiền phức đó…”

Tôi có một cảm giác rất tệ về điều này.

Với cái đà nãy, nó sẽ biến thành một việc mà tất cả mọi người đều có thể tự do trở thành tộc trưởng, chỉ bằng việc là người đầu tiên có mặt tại hiện trường.

Danh phận của cô gái đơn độc đó sẽ bị phủi bay một cách đơn giản như thế.

…Ngay lúc đó.

.

.

“Em xin lỗi!”

“Megumin? Tại sao em lại đột ngột xin lỗi?”

Megumin đột ngột cúi đầu thật sâu.

“… Em chính là người đã gây ra vụ nổ vào tối hôm qua. Em đã bị một con bọ cánh cứng lớn làm cho kinh hãi trong khi đang đi dạo vào buổi tối và thi triển ma pháp của mình như là một phản xạ.”

“Em đã làm cái quái gì vậy hả!?”

Bukkoroli hét lên.

“Thấy chưa, tôi biết ngay là Megumin đã làm điều đó! Cặp mắt của tôi không phải được làm bằng thủy tinh! Xin lỗi vì đã siết cổ và gọi anh là NEET đi!”

“Em sẽ xin lỗi vì đã siết cổ anh, nhưng em sẽ không xin lỗi vì đã gọi anh là NEET.”

“Tại sao em lại ghét những NEET đến như vậy hả!?”

.

.

— Bukkoroli và những người khác rời đi sau khi có một cuộc nói chuyện nghiêm khắc với Megumin,

“Tại sao em lại nói điều đó!? Không phải em đã vui vẻ với anh vào tối hôm qua sao?”

“Vui vẻ!?”

“Làm ơn đừng nói về nó theo kiểu đó! Và chị không cần phải phản ứng lại đâu, Darkness!”

Chà, tôi có thể đoán chính xác tại sao Megumin lại nhận hết mọi tội lỗi cho việc đó.

Và Aqua, người đã nhàn nhã uống trả trong toàn bộ thời gian vừa rồi, nói,

“Ờ thì, hiểu rõ tsundere của chúng ta, tôi cá là em ấy chỉ không muốn cản trở Yunyun tiến hành thử thách cho vị trí tộc trưởng, đúng không?”

“Tôi hiểu rồi. Đúng vậy, em ấy không thể thành thật mỗi khi dính líu đến Yunyun.”

“Ơ, hai người im đi! Chính xác ai là tsundere hả!? Em đã bị loại bỏ tư cách để chấp nhận thử thách, nhưng em có thể lẻn đi và tự mình hạ gục tên ninnin đó, em có thể trộm lấy vị trí của một tộc trưởng…”

Darkness kéo tay áo tôi khi Megumin đang bịa ra một số lý do thật sự minh bạch.

“(Này, Kazuma, chính xác vụ ‘vui vẻ vào tối hôm qua’ mà anh nói có nghĩa là gì…? Cuối cùng mẹ của Megumin vẫn có thể chế ngự và khiến tôi trở nên bất động…)”

“(Chúng tôi ngủ cùng một giường, và điều tiếp theo xãy ra là, Megumin…)”

Tôi thì thầm những chuyện đã xãy ra vào tối hôm qua vào tai của Darkness…

“(C-C-C-Cái gì!? Anh đã khiến một cô gái trẻ ngây thơ làm gì vậy hả…!?)”

“(Đừng có nói như việc đó tồi tệ lắm! Không giống như cô, người bỏ tôi lại mỗi khi mọi thứ bắt đầu tiến triển, Megumin đề nghị nhận trách nhiệm một cách đường hoàng khi điều đó xãy ra…!)”

“Em có thể nghe thấy hai người đấy! Hai người đang nói về cái quái gì vào sáng sớm như thế này vậy hả!?”

Megumin hét lên với chúng tôi.

Cùng lúc đó, chuông cửa reo lên.

Nó chắc chắn là Komekko quay về.

Tiếng bước chân nhanh nhảu cùng với âm thanh cánh cửa trượt mở ra.

Và người cuối cùng đã xuất hiện trước mặt chúng tôi chính là Yunyun, rõ ràng rất lo lắng về thử thách sắp tới.

“C-Chào buổi sáng, Darkness-san! Hôm nay, em sẽ ở trong sự chăm sóc của chị… Megumin, tại sao mặt cậu lại đỏ chót như vậy?”

“Này, Yunyun, nghe này. Tôi hôm qua, Megumin và tên này-“

“Không có gì đã xãy ra! Coi nào Darkness, nhanh lên và rời khỏi đây đi!”

Part 7

“-Và đây là cái cơ sở bí ẩn đó. Chúng ta đã đến đây tham quan vào lần trước, nhưng chúng ta chưa bao giờ đi vào bên trong, đúng không?”

Sau khi tiễn Yunyun và Darkness, Megumin dẫn chúng tôi đi đến cơ sở bí ẩn đó, nó chỉ cách một khoảng ngắn với cái hầm ngầm mà chúng tôi đã khám phá vào lần cuối cùng ở đây.

Từ bên ngoài, nó chỉ giống như một tòa nhà khổng lồ được làm bằng bê tông.

Đúng như Megumin đã nói, chúng tôi đã từng nhìn thấy nó trước đây, nhưng giờ tôi lại có cơ hội để được nhìn thấy nó thêm lần nữa…

“Kazuma-san, Kazuma-san, đây là một phòng thí nghiệm, đúng không?”

“Đúng vậy, nó chắc chắn và một phòng thí nghiệm.”

“Phòng thí nghiệm là cái gì? Hai người thỉnh thoảng lại nói mấy thứ rất kì lạ đấy.”

Lúc đến đây vào lần trước tôi đã không chú ý, nhưng ở ngay lối vào, nơi đó có treo một tấm bảng.

“Phòng thí nghiệm và nghiên cứu Noise à.”

“Anh có thể đọc những chữ đó sao?”

Megumin trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng điều đó chỉ là điều bình thường mà thôi. Sau cùng, tấm biển được viết bằng tiếng nhật.

Theo như tôi nhớ, Noise là quốc gia ma thuật tân tiến mà đã tạo ra Hồng Ma Tộc từ rất lâu về trước.

Phán xét từ tấm biển hiệu và vẻ bên ngoài của tòa nhà, cái này chắc chắn là thành quả của cái tên người Nhật gian lận phiền phức đó.

“Nói nè, Aqua, cái con Bomer Majin đó là thành quả của cái tên người nhật sở hữu kỹ năng gian lận đó, đúng không? Ông ta đã tạo ra nó và Hồng Ma Tộc là người đã đặt tên, đúng chứ? Tôi đã nghĩ về điều này được khá lâu rồi, nhưng không phải những vấn đề phiền phức nhất trong thế giới này đều là lỗi của cô sao?”

“Cái tên NEET chết tiệt kia, anh đang nói cái gì vậy hả!? Nó không phải là lỗi của tôi, đó là lỗi của những tên người Nhật với thường thức bất thường kia. Toàn bộ những việc mà tôi làm là ban cho họ sức mạnh và tiễn họ lên đường. Người đặt những cái tên kì lạ cho bọn quái vật, người đã phá vỡ hệ sinh thái và truyền bá những từ ngữ kì lạ và một chút văn hóa là người Nhật. Tôi đã thực sự muốn bọn họ có được chút tự nhận thức về bản thân mình.”

Rõ ràng người đã gửi họ đến thế giới khác mà không thèm kiểm tra lý lịch của họ là người có lỗi hơn trong vụ này.

“Hãy ngừng nói về những thứ khó hiểu và tiến vào bên trong đi. Có vài cái bẫy nằm xung quanh đây, vì vậy mọi người hãy cẩn thận bước chân của mình.”

“Để đó cho anh. Anh đã chọn kỹ năng dò bầy cho chính xác những trường hợp như thế này.”

“Cậu không thể đạt được bất kì thành tựu tuyệt vời nào, nhưng cậu thật sự hữu dụng vào mấy thời điểm như thế này đấy.”

“Ờ, im đi.”

Lờ đi Aqua người mới nói thứ gì đó có thề vừa coi là một lời khen đồng thời cũng không phải, ba người chúng tôi tiến thẳng vào cái cơ sở này…

Lời cảnh báo của Megumin làm toàn bộ chúng tôi dừng bước.

“Đúng vậy, đây là cái bẫy đầu tiên. Cánh cửa sẽ đột nhiên mở ra, nhưng đừng lơ là cạnh giác, vậy hãy nên coi chừng nó. Nó có vẻ như rất chào đón, nhưng nó sẽ đóng lại sau một giây.”

.

.

… Thứ đang đứng trước mặt chúng tôi là một cái cửa kính tự động thông thường.

.

.

Sau khi đưa ra lời cảnh báo đó, Megumin cẩn thận dùng cây trượng của mình để chọt vào cánh cửa.

“Nói nè Kazuma, cậu có thể để tôi lo về mấy cái bẫy trong cơ sở này không?”

“Nó thật không công bằng, tôi cũng muốn thể hiện với Megumin bằng cách khéo léo tránh những cái bẫy này.”

“Làm ơn đừng lơ là cảnh giác! Khu vực phía trước chúng ta đặc biệt nguy hiểm hơn nhiều.”

Có vẻ như nhiều cơ sở hạ tầng tiện lợi của thế giới của tôi, đã trở thành những cái bẫy với con người của thế giới này.

Cuối cùng, chúng tôi theo sau một Megumin đang trông rất nghiêm túc khi em ấy dẫn đường vào trong cơ sở-

<”Phía trước là phòng làm sạch. Làm ơn thay đổi sang đồ lao động chống bụi trước khi tiến vào.”>

“Kazuma, Aqua, hai người có nghe thấy điều đó không? Đó là tiếng cảnh báo bí ẩn. Một người phải có và trang bị quần áo bảo hộ trước khi tiếp tục. Một cơn gió tàn bạo sẽ thổi vào anh nếu như anh đi vào một căn phòng nhỏ ở cuối con đường. Hiện giờ nó chỉ là không khí, nhưng trong quá khứ nó từng phun một loại axit chết người để ngăn chặn bất kì ai tiến vào mà không có trang bị phụ hợp…”

“Nó chắc chắn là một vòi xịt gió để ngăn chặn bụi bặm được đem vào một căn phòng sạch sẽ…”

“Kazuma-san, Kazuma-san, hiện giờ Megumin thật sự rất dể thương. Em ấy chắc chắn sẽ cho chúng ta xem một phản ứng rất dễ thương nếu có một cái tivi ở đây.”

Chắc chắn cố bảo vệ cho chúng tôi, Megumin đã chặn vòi phun khí trước khi cho phép chúng tôi bước vào lối vào của phòng làm sạch.

Bên trong phòng làm sạch là một băng chuyền, và bên cạnh nó là một cỗ máy khổng lồ…

“Cái bẫy đáng sợ đó đã mang đến rất nhiều thương vong. Một cái bẫy hèn hạ sẽ nuốt bất cứ thứ gì bước lên trên cái sàn đó. Hiện tại nó đã bị vô hiệu hóa, nhưng đừng lơ là cảnh giác.”

“Nó giống như một dây chuyền lắp rắp. Có phải nó đã bị hỏng không?”

“Tấn biển bên cạnh ghi ‘Dây chuyền sản xuất Game Girl’ Game boy phiên bản dị giới

Megumin thở hổn hển.

“Hai người đang nói là thứ này dùng những thứ mà nó đã hấp thụ để tạo ra thứ gì đó… Có thể nào thứ đó chính mà chúng em, Hồng Ma Tộc… Kazuma, em nghĩ là mình đã biết được một sự thật mà không bao giờ được để lộ ra…”

“Thứ này chắc chắn sản xuất đồ chơi.”

“Đồ chơi mà chúng ta đã tìm thấy ở hầm ngầm, đúng không?”

Đáp lại lời phản bác tức thì của chúng tôi, Megumin trao cho chúng tôi một ánh nhìn buồn bã.

“Hai người không cần phải tử tế đến như vậy. Hồng Ma Tộc là một chủng tộc nhân tạo đã đi ngược lại với luật lệ của những vị thần… em chắc chắn là tổ tiên của em đã được tạo ra ngay tại đây…”

“Trên danh nghĩa của Aqua-san, Chị sẽ tha thứ cho sự tồn tại của thị tộc hài hước này. Sau cùng, Hồng Ma Tộc thật sự rất thú vị.”

“Đừng có gọi bọn em như vậy!”

Ngay lúc đó, tôi chú ý vào một cái máy nhỏ được đặt ở phía sau cơ sở.

“Này Aqua, đó là gachapon! Một cái máy gachapon đang ở đây!” loại máy hay đặt ở trước những cửa hàng đồ chơi tại nhật bản, khi bạn bỏ một xu từ 100-500 yên vào và xoay núm vặn nó sẽ rơi ra một quả cầu có những fig nhỏ ở trong đó. Chi tiết vui lòng tra google.

“Oh, đúng là có một cái. Nó trống rỗng, nhưng nó thật sự là một cái máy gachapon.”

“Hai người biết cái hộp đó là gì sao?”

“Đây là cái máy gachapon. Nó nhả ra một viên nhộng để trao đổi với những đồng xu. Thỉnh thoảng nó được dùng để chơi xổ số. Tôi không biết nó đang làm cái gì ở đây, nhưng nó chắc chắn trông rất hoài niệm.”

“Em không hiểu lắm, nhưng đây là cái máy nhắm vào trẻ em, đúng không? Vậy thì nó không liên quan gì tới sự sáng tạo của Hồng Ma Tộc.”

Khi tôi đang lạc vào trong kí ức, Aqua, người đang nghịch cái máy, dường như đã tìm ra thứ gì đó.

“Nó ghi là, quyền sửa đổi thành Hồng Ma Tộc đang có hàng chỉ trong thời gian giới hạn.”

“Oh, đúng là có. Giải nhất, bản thử nghiệm Playscation, giải nhì, Game Girl color, giải ba, quyền sữa đổi thành Hồng ma tộc, đúng vậy- Này, em đang làm cái gì vậy hả?

Megumin không nói câu nào mà cạo đi những dòng chữ đó.

“Hai người không thấy gì hết, được chứ?”

“Nó không được một chút nào, nhưng chị hiểu rồi. Lát nữa cứ mua rượu cho chị.”

“Đừng có xóa đi lịch sử của Hồng Ma Tộc…”

.

.

—Sau đó, chúng tôi tiếp tục dành thêm một khoảng thời gian để khám phá cơ sở này, nhưng chúng tôi vẫn không thể xoay sở để tìm thấy thứ gì liên quan đến Bomber Majin.

“Việc duy nhất mà chúng ta tìm hiểu được là, tổ tiên của Megumin ra đời từ một trò gacha…”

“Chờ đã, đặt vấn đề này như thế sẽ mang đến nhiều hiểu lầm. Ít nhất hãy nói rằng, quyền sửa đổi đến từ gacha.”

Megumin, cưỡi trên lưng tôi, nói một cách uể oải.

Cuối cùng, chúng tôi không lấy được nhiều thứ từ cơ sở đó.

“Chị đã về~ Komekko, ăn tối thôi. Mẹ đã về nhà chưa?”

“Mừng chị về nhà, Nee-chan. Mẹ đã đi đến một hầm ngục, vì vậy hôm nay mẹ sẽ không về. Tuy nhiên, onee-chan tóc vàng đã về rồi.”

Onee-chan tóc vàng là ám chỉ Darkness nhỉ, huh.

Tôi tự hỏi liệu Yunyun có thể thu xếp để hoành thành thử thách của mình.

“Komekko, em có được nghe thấy gì về thử thách của Yunyun không?”

“Yunyun nói là chị ấy đã vượt qua được thử thách! Nhưng lúc đó chị ấy đang khóc!”

… Lức đó em ấy đang khóc?

Tôi tự hỏi chuyện giờ đã xãy ra khi bước vào ngôi nhà.

Darkness đang ôm lấy đầu gối của mình ở ngay giữa phòng khách.

“yo, Darkness, tôi về rồi. Cái gì đã xảy ra với thử thách của Yunyun vậy? Tôi được nghe là em ấy đã thành công vượt qua nó từ Komekko, nhưng…

.

.

.

“… Tôi không muốn nhận thêm Thử Thách Của Hồng Ma Tộc nào nữa… Ngày mai anh có thể làm cộng sự của em ấy…”

.

.

Darkness, người mà sáng nay đã rất tự tin, mệt mỏi lẩm bẩn với đôi mắt ngấn lệ.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *