Part 1
Mang bầu không khí của một người được giao cho một nhiệm vụ quan trọng, Aqua nói.
“Tôi phải nói với tất cả mọi người.. tôi cần phải để tất cả mọi người ở Guild biết….”
“C-Chờ đã, Aqua, dừng lại một chút! Để tôi giải thích!”
Darkness có một đứa con gái.
“Đầu tiên tôi phải báo cáo với chị gái ở Guild, sau đó tôi cần phải nói với tất cả mọi người của giáo phái Axis.
Rồi tôi sẽ đến chổ quầy tạp hóa, ông hàng thịt, bà lão hàng xóm…”
“Aqua! Đừng vội đưa ra kết luận! Sau cô không nhìn kỹ lại đứa trẻ này trước!?”
Nhìn cách Darkness tuyệt vọng tìm cách để tuyết phục Aqua, người nhìn như cô ta sẽ phóng đi như một tia chớp bất cứ lúc nào, Đôi mắt tôi đặt lên đứa trẻ vốn là ngọn nguồn của toàn bộ sự việc.
“…‘Mommy’?”
Cô bé giật mình run rẩy sau khi nghe những lời tôi nói.
Ánh mắt của mọi người dồn vào cô bé, nhìn kiểu gì cũng rất giống Darkness. Chắc chắn đang nghĩ là cô ta đã làm điều gì rất sai trái, cô gái trong câu hỏi tỏ ra một vẻ mặt khó chịu.
Về tuổi của cô bé, cô bé chắc chắn nhỏ tuổi hơn em gái của Megumin, người mới một lúc trước còn ở nhà tôi.
Trước mặt cô bé, Megumin nói với một giọng bình tĩnh nhất mà em ấy có thể làm được.
“V-v-v-với, một quý tộc, việc có một đứa con khi còn trẻ gần như là một nghĩa vụ. Nhưng điều này thật tuyệt! Khuôn mặt, mái tóc, ánh mắt mọi thứ đều giống với chị! Cô bé chắc chắn sẽ trở thành một tiểu thư vô cùng xinh đẹp.”
“Megumin, không phải điều đó! Có lời giải thích thỏa đáng cho trường hợp này, chỉ là, làm ơn, nghe chị nói!”
Vừa mới một lúc trước.
Bằng cách hoàng thành một mớ nhiệm vụ chất đống tại Guild, chúng tôi thể kiểm soát để giải quyết rất nhiều vấn đề gây nên những việc khó chịu trong thị trấn.
Ngoài ra, chúng tôi cũng đã quản lý được việc giải đáp những thắc mắc những mong đợi về những Mạo Hiểm Giả của Axel đã được Megumin phóng đại ở trong thư. Bằng tất cả các quyền, chúng tôi nên trở lại với cuộc sống bình thường của mình.
Nhưng…..
“Đó là một trong những niềm đam mê khác của cô, đúng không? Tuy nhiên, một việc như thế này thật không thể nào cười được…”
“K-k-không, nó không phải-“
Bất chấp bằng chứng không thể chối cãi, cô bé nhìn giống hệt Darkness đang đứng bên cạnh cô bé, cô ta vẫn kiên quyến từ chối chấp nhận nó.
“…Nghĩ về điều đó, nó khá là hợp lý. Với tính cách của cô, không thể nào mà cô vẫn còn là trinh nữ ở tuổi này! Con điếm! Cô đã để tên khốn nạn nào lừa cô!?”
“Đừng để tôi giết anh! Làm như một tiểu thư quý tộc có thể vướng vào một mối quan hệ dễ dàng như vậy!”
Con nhỏ này! Cô ta vừa nói cái gì sau khi bao nhiêu lần xém vượt rào cùng tôi?
….nhưng, đứa trẻ thì vô tội.
Tôi ngồi xổm xuống trước mặt cô bé vừa cười vừa trấn an nhóc ấy.
“Tên em của em là gì, tiểu thư?”
“A-Ah, đợi đã, Sylphina, để chị-!”
Khi Darkness điên cuồng cố gắng ngăn em ấy cại, cô bé, người đang xoay ngón tay mình một cách không thoải mái, nói với một giọng nhỏ nhẹ.
“Dustiness ford Sylphina.”
“Cô bé có thể là ai khác ngoại trừ con của cô?”
“Không, con bé em của họ tôi! Đương nhiên là chúng tôi có cùng họ vì con bé em họ tôi.”
Darkness tuyệt vọn nài nỉ trong khi lắc tôi, cô ta sắp khóc đến nơi rồi—
“—Sylphina, những người ở đây là đồng đội của chị, em có thể thư giãn ở đây. Được rồi, tự mình giới thiệu đi.”
Sau đó chúng tôi bằng một cách nào đó khi có thể bình tĩnh trở lại, bọn tôi ngồi xuống uống trà mà Megumin đã pha trong khi nghe Darkness giải thích.
Con bé, người đang ngồi giữa sofa một cách yên lặng cho đến bây giờ lập tức đứng dậy sau khi nghe lời nói của Darkness.
“Em là Sylphia, em là em gái của m….Lalatina-sama. Rất vui được gặp mọi người.”
Sau khi giới thiệu bản thân, cô bé nắm lấy hai mép váy của mình rồi cúi chào một cách hoàn hảo.
Tác phong của con bé hoàng toàn trái ngược với vẻ ngoài của mình.
Nó chắc chắn bởi vì cô bé nhận được sự giáo dục khi là một quý tộc.
“Rất vui được gặp em. Tên của anh là Satou Kazuma, anh là bạn đồng hành của mẹ em và đang làm việc như một Mạo Hiểm Giả ở thị trấn này. Em có thể gọi anh là Onii-chan hay bố.”
“Anh đang nói điều vô nghĩa gì vậy? Bố của Sylphina vẫn còn sống!”
Ngồi đối diện hai tiểu thư nhà Dustiness, Megumin và tôi chụp đầu vào nhau rồi thì thầm thảo luận.
“Kazuma, Kazuma. Anh nghĩ như thế nào? Với em cô bé nhìn như một phiên bản nhỏ của Darkness vậy.”
“Co bé có khuôn mặt, mái tóc, đôi mắt, nhưng vẫn còn điều gì đó. Nếu cô bé thật sự là con gái của Darkness, anh chắc là cô bé rất khỏe.”
“Này, tôi có thể nghe thấy đấy, anh biết không? Tôi đã nói con bé là em họ của tôi! Lý do con bé gọi tôi bằng mẹ vì tôi đã chăm sóc con bé từ khi mới lọt lòng…!
Sylphia cười khúc khích khi nhìn thấy trò hề của chúng tôi.
Để ý thấy điều đó, Megumin ho lên một tiếng để lấy lại bình tĩnh.
“Em là Sylphina, đúng không? Chị là Megumin. Như em có thể thấy, chị là một Hồng Ma Nhân và là pháp sư mạnh nhất ở Axel.”
“Megumin-sama…”
Có lẽ vì nghĩ rằng mấy câu tự giới thiệu hoành tráng của không phù hợp với một đứa trẻ, Megumin tự giới thiệu một cách bình thường.
Syphina tự chất vấn bản thân mình. Có lẽ cô bé đang thấy tò mò về cái cách đặt tên kì lạ của Hồng Ma Tộc.
Khi cô bé đang không biết mình có nên coi cái tên của Megumin vừa giới thật hay đùa, Darkness đặt một tay lên đầu cô bé.
“Xin để tôi giới thiệu một cách đường hoàng. Con bé là em họ tôi, Dustiness ford Sylphina. Vì một số lý do mà con bé đã chuyển đến sống tại thị trấn này….”
Theo như lời giải thích của Darkness, Sylphina mất mẹ từ lúc còn rất nhỏ, Nên cô bé đã xem Darkness người đã chăm sóc cô bé từ nhỏ là mẹ của mình.
Nói về điều đó, mẹ của Darkness là chị của mẹ Sylphia. Mẹ cô bé mang một lượng lớn sức mạnh ma thuật và kháng phép, nhưng cũng mang sức đề kháng yếu ớt nhận được từ huyết thuống nhà Dustiness, Sylphina cũng không phải là ngoại lệ.
Mặt khác, Darkness đã thừa kế đầy cả sức đề kháng mạnh mẽ từ cha mình và khả năng kháng phép cực cao từ mẹ mình, trở thành hình tượng hoàng hảo của nhà Dustiness.
“cùng một khuôn?”
“I-im đi, Kazuma. Anh có vấn đề gì với nó à? Đừng có gián đoạn câu chuyện của tôi cho tới khi tôi nói xong!”
Gần đay, quân đội Quỷ Vương hoạt động khá tích cực, và nó sẽ là một gánh nặng khủng khiếp nếu như nếu như cô bé phải lặp đi lặp lại việc di tản.
Do đó, theo lời mời của Công Tước Dustiness, cô bé đã chuyển tới thị trấn an toàn nhất quốc gia, Axel.
Và sau khi biết được Darkness đang ở trong biệt thự này, cô bé đã đi đến đây chơi.
“Tôi thấy rồi, câu chuyện dùng để che đậy này khá là chi tiết.”
“Đúng vậy, đúng là tới giờ nó vẫn giữ kín được mọi thứ.”
“Câu chuyện đó không phải để che đậy! Nhìn tuổi của con bé xem! Tôi phải bao nhiêu tuổi để có được đứa con chừng này tuổi?”
Nhìn vào bộ dạng kích động của Darkness, Sylphina phát ra một tiếng cười khúc khích khác.
“X-xin lỗi. Đây là lần đầu em thấy m…. Lalatina vui vẻ như vậy.”
“Chị không có vui! Nghe kỹ đây, Sylphina, em không nên trở nên thân thiết với gã này. Nó sẽ thành một vấn đề lớn nếu như em bị ảnh hưởng bởi hắn ta như Iris-sama đã bị.”
Khi cô ta nói điều đó, cô ta giấu Sylphina ra sau lưng, như là muốn bảo vệ cô bé khỏi tôi vậy.
“Em nói tên của mình là Sylphina, đúng không? Mẹ của em có thể nói điều đó, nhưng cô ta đã lao vào onii-san khi anh đang tắm, và còn lẻn vô phòng ngủ của anh vào buổi tối….”
“Đừng nghe lời anh ta, Sylphina! Hey, Megumin, Giúp chị nói vài lời đi!”
Lấy tay chụp lấy hai tai của Sylphina, Darkness nhìn Megumin với ánh mắt nài nỉ.
“Anh ấy không hẳng là nói dối, đúng không?”
“Me-Megumin!?”
Ngay khi đó
Sylphina, người lúc nào cũng cười vì trò hề của chúng tôi, đột nhiên ho dữ dội.
“Sylphina, có phải em đã đi bộ từ nhà của gia đình chị đến biệt thự này? Em không nên tực thúc ép mình như vậy. Chị sẽ nói với ba em, em nên nghĩ lại đây tối nay. Đây, em nằm lên sofa đi.”
“dạ, xin lỗi, M..-Lalatina.”
Nhìn vào cô bé đang cố sửa lại cách nói của mình kể cả khi đang ho, Darkness nở ra một nụ cười hiền dịu.
“Gọi bằng mẹ cũng được. Nhưng, gọi chị bằng tên nếu có có những người khác ngoại trừ ba người này ở xung quoanh.”
“Vâng, thưa mẹ!”
Nghe thấy những lời cô ấy nói, Sylphina mỉm cười mặc dù vẫn còn đang đau đớn.
Nó chắc chắn là một cảnh cảm động…..
Hai người chúng tôi nhìn vào cảnh cảm động này…..
Đột nhiên, Darkness đúng dậy như vừa nghĩ ra một chuyện.
“Ah, nếu nó quá đau, chúng ta có thể để Aqua sử dụng phép hồi phục-“
Cô ấy nhìn quanh phòng trước khi đột ngột dừng lại….
“…nói đi. Kazuma. Aqua đi đâu rồi? Tôi nghĩ nó là một sự yên tĩnh không hề bình thường. Cô ta biến mất từ khi nào?”
Tôi đưa ngón cái về phía cửa chính sau lưng tôi.
“Oh, cô ta đã lẻn ra ngoài cửa ngay khi chúng ta bắt đầu nói chuyện.”
Part 2
Nhìn thấy Darkness phóng đi mất, Sylphina lẩm bẩm,
“…Mommy đi rồi.”
Hình anh Sylphina ngồi trên sofa được lấy chăn quấn lại làm cho cô bé giống như một đứa trẻ kém may mắn được sinh ra trong một gia đình hỗn loạn. Tôi không thể làm gì ngoài cảm thấy thông cảm với cô bé.
“Bỏ đứa trẻ ở lại đây một mình… Cô ta đang nghĩ cái gì không biết…”
“Sylphina, đúng không? Darkness sẽ sớm quay trở lại thôi, vậy sao em không chơi trò chơi với bọn chị trong khi chờ đợi nhỉ?”
Chắc chắn nhờ vào kinh nghiệm đối phó với trẻ con nhờ vào Komekko, Megumin mỉm cười dịu dàng với Sylphina.
“Chắc chắn rồi!”
Với một chút biểu cảm lo lắng, Sylphina nở ra một nụ cười yếu ớt—
.
.
.
.
“—Anh về rồi.”
Megumin nói khi em ấy bước qua cánh cửa.
“Mừng anh về nhà, chồng yêu. Tình hình bên ngoài thị trấn như thế nào?”
Sylphia nói với một nụ cười, trong khi vẫn còn quấn mình trong chăn.
Như các bạn đã đoán, bọn họ đang chơi trò chơi gia đình.
“Tình hình bên ngoài thị trấn? Chả, có hơn 20 con rồng đang bay vòng vòng ngoài đó, nên anh nghĩ anh sẽ đi ra xử lý bọn chúng. Nó còn không đáng để coi là làm nóng người nữa.”
Nghe nhừng gì ‘Người cha Megumin’ nói, Sylphina, ‘người mẹ’, quay mặt qua phía tôi rồi nói,
“Nghe thấy chứ, Kazuma? khi nào con lớn, con phải trở nên tuyệt vời giống như cha mình!”
Đúng vậy, tôi đang đóng vai con trai của họ
Tôi đã sắp đặt cái kịch bản để có một người cha là một Mạo Hiểm Giả cực mạnh.
Đáng lẽ ra, tôi phải là người đóng vai người cha, và Megumin sẽ là người đóng vai người mẹ, nhưng…..
“Con không muốn làm những công việc nguy hiểm như Mạo Hiểm Giả. Con sẽ trở thành thương nhân, người thỏa thuận với những người khác và trở nên giàu có bằng cách đó. Con không muốn làm những việc gây nguy hiểm đến tính mạng.”
“Eh?”
Sylphina đang bị sốc, chắc chắn cô bé không hề mong đợi điều này.
“C-con không thể làm vậy, Kazuma! Con đang nói gì thế!? Con mang dòng máu của người anh hùng huyền thoại! Vẫn còn rất nhiều người đang chịu đau khổ bởi vì Quỷ Vương! Là mẹ của con, ta sẽ không để con làm việc đó! Anh yêu, làm ơn hãy giúp em khuyên bảo thằng bé!”
Oh, Giờ tôi là hậu duệ của một chuyến binh huyền thoại?
Sylphia trao cho Megumin một biểu cảm rác rối, cầu xin sự giúp đỡ.
“Được rồi, bình tĩnh, Sylphia. Điều đó dúng là một cách nhìn thực tế cho tương lai. Kể cả khi thằng bé có tài năng trong chiến đấu, như là một phụ huynh, anh thật sự không muốn đặt đứa trẻ của mình vào nguy hiểm. Mọi chuyện không phải đều ổn miễng sao con trai chúng ta có thể sống một cuộc sống hạnh phúc sao?”
Nghe thấy Megumin nói những điều hợp lý trong một lượt, Sylphina gật đầu, nhưng cô bé có vẻ vẫn có chút gì đó không chắc chắn.
“Đ-Đúng là, nó khá đúng…. Vậy thì, Kazuma, con nên nhắm tới việc trở thành một người vĩ đại như là một thương nhân, sau đó con hãy dùng sự giàu có của mình đễ hỗ trợ những người hùng không may mắn.”
Điều này chắc hẳn cũng là do cô bé nhận được sự giáo dục của quý tộc. Cô bé có thể vẫn còn nhỏ, nhưng Sylphina vẫn đặt cho tôi những mục tiêu đứng đắng đáng ngưỡng mộ.
Tuy nhiên….
“Con thà sẽ sử dụng nguồn vốn và mối quan hệ của mình để móc nối với vài tiểu thư quý tộc ngu ngốc, để thu được quyền lợi và địa vị. Sau đó con sẽ tận hưởng cuộc sống nhàn nhã trong khi tắm mình vào sự tôn kính của mọi người.”
“Anh yêu, Kazuma…thằng bé—! Con trai chúng ta đã trở thành một tên tội phạm!”
“Bình tĩnh nào, Sylphina, thằng nhóc này lúc nào cũng như vậy… Tuy nhiên, Kazuma, lừa tình những tiểu thư quý tộc không phải là điều mà con nên làm. Là một dân thường, địa vị vô cùng khác biệt của hai người chắc chắn sẽ ngăn cản con có được một tình yêu thật sự. Vì vậy, con nên tìm kiếm một cô gái bình thường, một cô gái có đức tính tốt, dễ tính và thông minh nhưng nghèo khó.”
Tại sao tôi cảm thấy có một sự liên kết ở đay nhỉ?
“Con đã nghe những gì mà bố vừa nói, đúng không Kazuma!? Để cho bố con thất vọng là không ngoan đâu đấy!”
Nói ra điều đó, Sylphia xoa đầu tôi từ trên ghé sofa.
Nhìn thấy tôi bị một đứa trẻ giảng đạo, Megumin quay mặt lại mà rung rẩy.
Xem ra em ấy đang cô gắng nhịn cười.
“Trong trường hợp đó, tối nay con muốn ngủ cùng bố. Con muốn bố kể cho con nghe những câu chuyện phiêu lưu của mình cho tới khi con chìm vào giấc ngủ.”
“Eh?”
Megumin đơ cái mặt ra bởi sự trả đũa đột ngột của tôi. Sylphina vỗ tay của cô bé như đồng ý với đề nghị của tôi.
“Nghe giống như một ý tưởng tuyệt vời. Anh yêu, hãy ngủ với con tối nay và dạy cho thằng bé nhừng điều cần thiết để trở thành một Mạo Hiểm Giả. Em sẽ ngủ với mẹ….Lalatina-sama tối nay.”
Sylphia vừa nói vừa mỉm cười mong đợi.
Xem ra cô bé đang tìm lý do để được ngủ chung với Darkness.
Nhìn cô bé đang ngồi ở đó cùng một cái chăn được quấn lên cho tới cổ, với một nụ cười rạng rõ trên khuôn mặt cô bé. Tôi không thể không tự hỏi bản thân mình, sau cùng tôi tự hỏi, liệu mình có phải là một tên Lolicon.
Không, cái mà tôi đang cảm thấy là bản năng của người cha. Nó chắc chắn không phải là bất cứ cái gì sai trái.
Có vẻ như Megumin có cùng suy nghĩ với tôi, trước khi tôi nhận ra, em ấy đã tới xoa đầu Sylphina.
Nhìn xuống một Sylphina đang bối rối, Megumin lẩm bẩm.
“Có một đứa con cũng không quá tệ.”
Chỉ mục khoảng khắc sau khi em ấy nói điều đó, Megumin đã cũng tỉnh lại và bắn qua cho tôi một làn sóng xua đuổi.
“Đừng có suy diễn những gì em vừa nói, Em chỉ đang nói là tạo ra một người thừa kế cho thân xác phàm tục của mình không phải là ý tưởng tồi…”
Như nhận thấy những lời cảm thán của mình không bình thường đến mức nào, em ấy tuyệt vọng tìm cách che đậy bằng việc nói ra mấy lời lẽ chuunibyou.
“Nếu em muốn một đứa con, anh có thể giúp em bất cứ lúc nào em thích.”
“Anh đang nói cái điều khủng khiếp gì trước mặt một đứa trẻ thế!?”
Part 3
Tối hôm đó.
“Sylphina, chị nghe là họ đã chơi cùng con hôm nay? Mọi người chơi trò gì vậy?”
Sau khi trở về cùng Aqua từ thị trấn, Darkness nhẹ nhàng hỏi cô bé khi cô bé đang ăn món ếch nướng bằng nĩa.
“Dạ, họ chơi trò gia đình với con.”
Nghe được giọng của Darkness, Sylphia nở một nụ cười rạng rõ trong khi đang chiến đấu với món thịt ếch. Có vẻ như cô bé vẫn chưa cảm thấy quen thuộc với ẩm thực địa phương của Axel.
.
.
.
Khi nhìn cặp đôi này, họ giống với hai chị em hơn là mẹ và con—
“vậy,cô đã làm gì?”
—Tôi thẩm vấn Aqua người đang quỳ ở sên sàn để tự kiểm điểm bản thân mình.
Aqua phóng một tràng lời thể như cô ta đang chờ đợi tôi hỏi câu này.
“Nghe tôi này, Kazuma! Tôi chỉ truyền bá thông tin tới Guild và những nơi khác, Và rồi Darkness trở nên giận dữ đến không ngờ! Tôi bị bắt bằng một cách bạo lực bởi Darkness đến mức mà tôi phải dùng hồi phục lên bản thân, cô ta đe dọa sẽ dùng quyền lực của gia tộc mình để cấm tất cả cửa hàng bán rượu trong thị trấn bán rượu cho tôi. Tôi chỉ nói ra sự thật! Cậu có nghĩ cô ta đã làm quá lên không!?”
“Sao cậu không nghĩ tới cảm giác của tôi khi được chào với ‘Chúc mừng vì đã có con’ khi bước vào Guild!? Cảm giác khi tôi bị chọc ghẹo bởi mấy tên say xỉn và phải để nhân viên Guild cản họ lại! Họ thậm chí còn hỏi bố của đứa trẻ là ai….”
Nghe thấy điều đó, Sylphina cúi đầu một cách thông cảm.
“Tất cả là tại con, xin lỗi Mommy… đã khá lâu rồi, nên con có một chút chút phấn khích và…”
“Ah, nó không phải là lỗi của con, Sylphina! Mẹ thích trẻ con rất nhiều và không bao giờ nghĩ về con như một sự rắc rối! Chỉ bởi vì bọn họ cứ chọc ghẹo mẹ và bắt đầu cá cược trên việc bố của đứa trẻ là ai…”
Sau đó, Không hiểu sao Darkness lại lườm tôi.
“Kazuma được bỏ phiếu nhiều nhất, vị trí thứ hai là tên quý tộc nhìn như một con gấu, kẻ đã biến mất không một dấu vết. Người tiếp theo là ai? Đúng vậy, một tên tội phạm tóc vàng nào đó mà tôi không thể nào hình dung ra!”
“Có một chút lúng túng khi bản thân tôi phải nói ra điều này, nhưng không phải cái danh sách đó chả có gì ngoại trừ những tên kì quoặc à?”
“Im đi! Tôi không muốn nghe điều đó từ anh!”
–Sau bữa tối, mọi người vây quanh Sylphina và nói về những cuộc mạo hiểm của họ. Aqua thậm chí còn để Sylphia chơi với cái máy chơi game mà cô ta trân quý. Cùng với nhau, chúng tôi chia sẽ khoảnh khắc yên bình và hạnh phúc này…
.
.
.
.
Sau đó, khi tôi đang chơi cái máy cầm tay mà tôi giật được từ Aqua, thì tiếng gõ phát ra từ cánh cửa.
“Kazuma, anh vẫn còn thức chứ? Em có thể vào không?”
Megumin cất lên một giọng lo lắng từ phía sau cánh cửa.
“Ừ, anh còn thức, nhưng anh thực sự không muốn để em vào. Sau cùng, lý do duy nhất để em vào trong này là để chơi đùa với cảm xúc và hy vọng của anh trước khi thả cho anh một quả banh buồn bã.”
“Cái quái? Đừng có nói như em là một con điếm chuyên thao túng người khác! Em chưa bao giờ có ý định chơi đùa với cảm xúc của anh!”
Chà, vậy thì em là địa ngục của sự cám dỗ.
Từ bên dưới chiếc chăn, tôi nhẹ nhàn đặt máy chơi game xuống và nhìn chăm chăm vào Megumin xuyên qua khe nứt trên cánh cửa.
“Vậy, có chuyện gì? Em muốn ngủ cùng với anh à?”
Tôi nói một cách mỉa mai khi chuyển sự chú ý của mình về lại trò chơi—
“Đúng vậy, em muốn ngủ cùng với anh tối nay.”
Nghe Megumin nói như vậy một cách đột ngột, tôi trở nên sửng sốt.
Và nhân vật Aqua đã nuôi nấng trong suốt không biết bao nhiêu ngày vất vả đã bị xé ra từng mảnh bởi lũ quái vật.
Part 4
“Nhìn này, anh sẽ không bị dính một trò hai lần. Anh không giống với Aqua người không bao giờ học hỏi được từ kinh nghiệm của bản thân. Đừng nghĩ anh là một tên sẽ đổ gục một cách ngu ngốc vì mấy lời lẽ ngọt ngào của em chỉ vì anh là một tên tuổi teen còn trinh.”
Đúng vậy, tôi vẫn còn có những succubus-san yêu quý cho chuyện đó.
Tôi đã phải cam chịu một đêm không ngủ vào tối qua sau khi em ấy nói về việc trở thành một mối quan hệ trên mức bạn bè nhưng thấp hơn người yêu, nhưng tôi sẽ không mãi trở nên ngu ngốc.
“Anh đang nói về cái gì vậy? Không phải anh mới là người muốn ngủ cùng em tối nay à? Có phải anh đã quên những gì mình nói khi chúng ta chơi với Sylphina?”
Tôi ném cái máy chơi game đi như đáp lại những lời bực tức của Megumin.
Tôi đã nói điều đó.
Đúng vậy, tôi có nói điều đó, chắc chắn tôi có nói!
…Không, chờ đã. Chưa đến lúc để hoản loạn!
“C-Cái gì? Tại sao anh cứ đắn đo hoài vậy? Gần đây anh đã gửi cho em không biết bao nhiêu loại tín hiệu, Vậy mà anh vẫn còn làm bộ à?”
Nghe có vẻ bối rối, Megumin tiến lên gần thêm vài bước trong khi nói điều đó
“Anh không có làm bộ. Anh chỉ thất vọng vì mình đã trở thành một nam nhâm vật điển hình từ mấy trò chơi mà luôn bị cắt bỏ trong khi đang phát triển. Đó là lý do tại sao anh lại giận dữ. Anh đang ở trong độ tuổi hoạt động tích cực nhất, em biết không? Em và Darkness đã tìm thấy thứ gì thú vị khi trêu trọc một tên trai tân như anh? Em nên biết là nó rất đau đớn cho một chàng trai khi bị đưa vào một hoàn cảnh như vậy để rồi không có chuyện gì xảy ra.”
“Er, Tốt thôi, cá nhân em, em chỉ muốn thú nhận cảm xúc và làm khắn khít hơn mối quan hệ của chúng ta. Em không nghĩ nó sẽ khiên anh đau buồn. E-Em xin lỗi vì điều đó…”
Nhìn thấy tôi đột ngột bùng nổ, Megumin toát mồ hôi lạnh và cũng nói ra lời xin lỗi mặc dù vẫn còn đang bối rối.
“Nếu như em hiểu điều đó, vậy thì đi đi. Cảm ơn em vì nói những thứ kì lạ, nhờ vậy mà nhân vật Aqua đối xử như con trai mình đã chết. Nếu như anh không nhanh chóng và đưa nó trở lại thời điểm giống như của cô ta trong tối nay. Cô ta sẽ bắt đầu la hét om sòm vào sáng ngày mai.”
“Không, Chờ đã, em thật sự có vài thứ quan trọng cần nói với anh trong tối nay, vậy nên, làm ơn đừng đuổi em đi! Thực ra, nếu như anh tiếp tục đối xử với em như là em không quan trọng bằng cái game đó, em thực sự sẽ trở nên giận dữ đó!”
Đối mặt với thái độ cố chấp của Megumin, tôi đẩy mình dậy khỏi giường và nhìn vào em ấy.
“Cái gì? Anh không thật sự quan tâm đến việc ngủ chung hay ở cùng nhau qua đêm nữa. Anh sẽ lại bối rối và lứng túng, cuối cùng nó chỉ là một cuộc tra tấn tinh thầm kéo dài, cho một người đàn ông trẻ tuổi như anh. Anh thà ngủ một mình hơn là làm một trái banh buồn bã như lần trước.”
“…Đúng vậy, là lỗi của em khi bỏ anh lại sau khi làm cho anh hi vọng, nhưng em thật sự không mong đợi việc anh sẽ dùng nó làm một cái cớ lớn…. Không, được rồi, hãy bỏ việc ngủ chung sang một bên. Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
……
“Ờ, đúng là khá phí phạm, và cũng như khá là cô đơn…”
“Anh thật là phiền phức, Kazuma! Đằng nào đi nữa, em sẽ tự cho phép mình đi vào!”
Megumin đóng cánh cửa lại khi cô bé đã vào trong, và không nói một lời đi thẳng đến rồi ngồi lên giường tôi.
Vừa mới tràn đầy tinh thần, Giờ Megumin chỉ nhìn chăm chăm xuống sàn và giữ im lặng.
Có vẻ như em ấy định nói gì đó, và gương mặt em ấy đột nhiên chuyển thành màu đỏ.
“Này, thôi đi! Tại sao em lại đỏ mặt lên như vậy? Nếu như em có điều gì muốn nói, vậy thì phun nó ra đi! Tại sao mấy người cứ phải khăn khăn làm những điều có hại cho trái tim tôi cơ chứ? Nó Thật sự khiến anh khôn thoải mái, em biết không!?”
“C-Chờ đã, Đừng có hối thúc em như vậy! Chúng ta sẽ bắt đầu với một cuộc nói chuyện nhỏ, được không? Có rất nhiều thứ mà chúng ta có thể nói. Đừng bỏ qua các giai đoạn quá nhanh, chúng ta có thể bắt đầu với những cuộc nói chuyện bình thường và tiếp tục từ đó!”
Với khuôn mặt trở nên hoàn toàn đỏ chót, Megumin buột miệng nói những lời đó mà không ngẩng đầu lên.
“Này em đang chơi trò gì đó!? Tới phòng ngủ của người khác vào đêm khuya, rồi bảo là nói một chút chuyện với họ!?”
Có lẽ vì đã nhận ra lời nói của mình ngu ngốc như thế nào,Đôi mắt của Megumin bắt đầu ánh đỏ lên.
“Er-oh, đúng rồi! Chuyện gì thực sự đã xãy ra giữa anh và Iris? Kể cả khi bọn em không phiền khi không làm rõ nó bởi vì sự xuất hiện của Komekko, Em vẫn rất quan tâm với việc cái gì đã khiến anh bỏ rơi bọn em và ở lại Thủ Đô.”
Chết tiệt, lôi mấy vấn đề xưa lắc xưa lơ ra, thứ mà tôi đã rất cố gắng để chôn vùi.
Vào lúc đó, tôi nói tôi không thể nhớ rõ chi tiết vì chịu tác dụng khá lâu của thứ thuốc đó và tôi đã không nói với họ toàn bộ sự việc….
“Nó chỉ là, em biết đấy, người mà anh đã luôn luôn coi là em gái, Iris, Khóc và ôm chặt anh không chịu để anh đi. Em ấy thậm chí còn nói ‘em thích onii-chan nhiều lắm’ với đôi mắt đẫm lệ, và nhứng thứ như ‘em yêu onii-chan’ và ‘iris sẽ chết nếu onii-san không ở lại thủ đô’, nên cho dù là một người vô tình như anh cũng trở nên cảm động”
“Tại sao ý chí của tên này lại yếu đuối như vậy? Với lại, thật sự cô ấy đã nói những điều như yêu anh và sẽ chết nếu như anh không ở lại?”
Thuốc xóa trí nhớ chắc đã khiến não của tôi thêm vào vài chi tiết, nhưng nó là cách mà sự việc diễn ra.
….Chờ đã.
Tôi đột nhiên nhớ ra một điều và nhảy ra khỏi giường một cách bạo lực.
“AAHHHHHHH, chết tiệt!”
“T-Tại sao anh làm mấy việc đột ngột như vậy? Đừng có làm mấy âm thanh ồn ào khi đã trễ như thế này!! Sẽ ra sao nếu có người đến để kiểm tra!?”
“Không, Iris! Anh đã quên mất Iris! Trước khi anh đã bị ép phải uống thuôc xóa trí nhớ, Iris nói với anh là viết thư cho em ấy khi anh nhớ ra mọi chuyện. Nói là em ấy sẽ mãi chờ đợi!”
Chết tiệt, tôi phải gửi nó đi càng sớm càng tốt.
Iris có thể mất hết hi vọng với thế giới này và làm điều gì đó dại dột.
Tôi hối hả tiến tới cái bàn và chuẩn bị viết—
Megumin kéo mạnh áo của tôi từ trên giường.
“Chuyện gì? Anh đã nhớ ra một việc rất quan trọng nhờ vào cuộc nói chuyện nhỏ của em. Nó rất khẩn cấp, thế nên đừng có ngán đường anh.”
“Ngay lúc này hiện đang có một cô gái trẻ ở trong phòng ngủ của anh, Và anh thì đi viết thư cho một người con gái khác ngay trước mặt cô ấy? Anh thật siêu phàm đấy, đúng không nhỉ? Nhân tiện…”
Vẫn còn giữ lấy áo tôi, Megumin ngẩn đầu lên và hỏi một cách kiên quyết,
“Anh còn nhớ những gì em đã nói hồi tối hôm qua không?”
Đôi mắt em ấy sáng rực lên với cường độ mà trước giờ tôi chưa từng thấy, nó rất hợp với khuôn mặt đang đỏ đến tận tai của em ấy
“Về việc ở giữa bạn bè và người yêu?”
Không bao giờ tôi có thể quên được điều đó.
Bởi vì những gì em ấy nói, đêm qua tôi hầu như không thể nào ngủ được.
Nghe thấy câu trả lời của tôi, Megumin gật đầu, Mặt của em ấy vẫn đỏ như thế.
“Chính xác là nó. Ước muốn của em là trở thành trên bạn bè nhưng thấp hơn người yêu. Tối nay em đến để nghe câu trả lời của anh.”
…Eh?
“Tối hôm qua là một lời thổ lộ à? Khi anh nhìn thấy em rời đi mà không thèm nghe anh nói gì, anh tưởng em chỉ đang sử dụng những thủ đoạn cám dỗ thông thường và khiến ảnh trở thành một quả banh buồn bã một lần nữa.”
“Anh nghĩ em là loại con gái gì vậy hả, Kazuma? Em sẽ không bao giờ chơi đùa với tình cảm của bất kì ai như vậy!”
Nếu như em muốn nói điều đó, vậy thì ngừng ngay việc đùa giỡn với anh bằng những từ ngừ và tiếp xúc cơ thể trước khi bỏ rơi anh và làm anh khô héo.
“Vậy câu trả lời của anh là gì?”
Nói ra điều đó, em ấy đưa đôi mắt đang ánh lên sắc đỏ của mình lại gần tôi hơn…!
“Nè. Em đang ở gần quá đấy! Mặt em gần quá—eh, chờ đã, vì thế, Anh định nói là ‘hãy đi ra ngoài’, chúng ta có thật sự đang chính thức ở trong mối quan hệ nào không? Ngay từ đầu, Chính xác thì ‘trên bạn bè những thấp hơn người yêu’ nghĩa là gì? Không phải tốt hơn là chúng ta cứ thẳng thắng như những cặp đôi bình thường à? Tại sao chúng ta phải có mối quan hệ mờ ám như vậy? Không phải nó là đoạn quang trọng nhất à!?”
“Không, nếu như chúng ta cứ thẳng thắng mà trở thanh người yêu, anh thử nghĩ về nó xem, chúng ta có thể cư xử bình thường một cách không có vấn đề gì trước mặt mọi người không? Hơn là cứ đi thẳng vào vấn đề này, em nghĩ chúng ta nên thực hiện nó một cách từ từ, từng bước một, từng centimet một….”
Có lẽ chỉ vì vừa mới nhận ra những lời nói của mình xấu hổ đến mức nào, Megumin đột nhiên trở nên bồn chồn.
“Tại sao em lại hành động như một thiếu nữ chứ? Em làm cho anh nổi da gà đấy, dừng lại đi!”
“Em là một thiếu nữ! Kể cả về độ tuổi hay những thứ khác, Em hoàn toàn là một thiếu nữ! Chính xác thì cho tới bây giờ anh đang xem em là cái gì hả!?”
Em ấy lúc nào cũng thẳng thắng về những vấn đề này, vì vậy thái độ của em ấy lúc này làm tôi hoàn toàn bất ngờ.
“…Em có thể trở nên tuyệt vọng một chút không? Anh nghĩ nó không giống lắm, nhưng em không phát triển một thứ giờ đó phức tạp như Yandere hướng về Iris đúng chứ? Bình tĩnh và nghĩ về nó đi, Ngay cả anh cũng không rác rưởi đến mức ra tay với một cô gái trẻ như vậy.”
“Anh khá là trơ trẽn để nói điều đó đấy, sau khi bỏ rơi bọn em và ở lại Thủ Đô. Đúng vậy em đã trở nên tuyệt vọng, em chỉ có thể nói ra điều này ngay lúc này bởi vì em đang bình tĩnh. Khi lần đầu anh nói anh sẽ không trở về, em gần như đã khóc lên đấy. Em không thể nói như vậy là đủ,nhưng đừng khiến em lo lắng như vậy nữa.”
Ánh sáng trong đôi mắt của em ấy tăng lên như hưởng ứng sự căng thẳng đang gia tăng bên trong em ấy.
“…và em biết rằng mình là một đại pháp sư chẳng ra gì. Vì vậy nếu một cô gái mạnh mẽ hơn và có nhiều điểm giống với em xuất hiện…..!”
Em ấy bám vào cổ áo của tôi khi nói lên điều đó.
Đệt. Đây là sự tấn công của sắc đỏ!
“A-Anh hiểu rồi! Anh đã sai! Đó hoàn toàn là lỗi của anh, anh thật lòng xin lỗi! Anh xin lỗi!”
Kể cả ngay sau khi nghe lời xin lỗi của tôi, ánh đỏ trong mắt Megumin vẫn sáng lên rực rõ và không hề giảm đi một chút nào.
“Vậy, anh có muôn trở thành trên mức bạn bè thấp hơn người yêu với em không?”
Megumin nói với khuôn mặt nghiêm túc—một chút giận dữ.
Có chuyên gì với điều đó? Có khi nào em ấy chưa bao giờ thổ lộ điều gì lãng mạng hơn điều này trong quá khứ.
Hơn là thổ lộ, Giọng của Megumin giống như đang đe dọa hơn. Em ấy vẫn tiếp tục đưa mặt đến gần hơn.
Trước khi trả lời tôi phải xác nhận một chuyện.
“Khi em nói ‘trên mức bạn bè thấp hơn người yêu’ thì chúng có thể làm đến mức nào? Không phải nó quá trong sáng sao? Em hiểu điều anh vừa nói phải không.”
Nghe lời tôi nói, Megumin cúi đầu xuống với khuôn mặt hoàn toàn là một màu đỏ.
“Em biết, em biết, được chưa? Nghĩ về điều đó, chúng ta cũng chưa làm bất kì điều gì đúng không? Được rồi, vậy hãy làm nó đi. Tối nay muộn quá rồi, vậy sáng mai thì sao?”
Tối nay quá trễ?
Vào sáng ngày Mai?
“Chờ đã, không phải mấy điều như thế thường được làm vào ban đêm sao?”
“…Chờ đã Kazuma, em nghĩ chúng ta đang nói về hai vấn đề khác nhau. Chính xác thì anh đang đòi hỏi điều gì? Em nghĩ chúng ta từng gặp phải vấn đề giống như thế này, vậy sao chúng ta không cùng lúc nói ra suy nghĩ của mình khi đếm đến 3 nhỉ?”
Một, hai….
“Sản xuất em bé.”
“hẹn hò.”
Tôi hiểu rồi. Đúng vậy, nghĩ về điều đó, chúng tôi chưa bao giờ có một cuộc hẹn hoàn chỉnh.
“Này”
Đối diện với biểu hiện chua chát của Megumin, tôi đấm vào tay mình khi vọi việc đã trở nên có nghĩa—
“Đúng vậy, Chúng ta chưa bao giờ có một ngày hẹn hò đúng nghĩa. Nó sẽ là một vấn đề nếu chúng ta bỏ qua bước đó và đi tiến thẳng đến việc trở thành ng yêu…”
“Sản xuất em bé!? Được rồi, không phải là em không đồng ý với những mẹ nói hôm qua, nhưng cho tới khi anh đồng ý chịu trách nhiệm…. Bị bắt buộc phải làm đám cưới bởi vì mang thai nghe có vẻ hợp với chúng ta hơn…”
“…Nghe thấy cái từ ‘Đám cưới’ Làm anh có một chút lo lắng. Anh không hiểu tại sao…”
Giờ em ấy nhắc đến nó, tôi nhớ đúng là có những việc như vậy từng xảy ra.
Lúc đó tôi bị mê hoặc bởi sự quyến rũ của Megumin, và nói về vấn đề nuôi dậy con cái trong khi đang ôm chặt em ấy.
“Lúc đó và lúc này là hoàn toàn khác nhau. Bởi vì em nói với anh một vài vấn đều khiến anh thức trắng cả đêm qua, nên sau khi chơi với Sylphina, anh đã đi ra ngoài và trả phí cho một giấc ngủ ngắn đặc biệt”
“Cái giấc ngủ ngắn gì mà anh vừa nói là gì vậy? Em không hiểu gì hết!”
Con trai đôi khi trải nghiệm được ‘Sage mode’
Tên tôi là Kazuma.
Hiện tại, tôi là một người đàn ông Không dễ dàng gì bị ảnh hưởng bởi sắc đẹp hoặc cảm xúc khi chấp nhận những trách nhiệm nặng nề.
“Megumin, năm nay em bao nhiêu tuổi? Em đang chuẩn bị sang 15 tuổi đúng không? Khi anh nghĩ đến điều đó, thay vì nghĩ đến việc ‘sản xuất em bé, kết hôn’, chúng ta nên bắt đầu với việt làm những việc bình thường cùng nhau nhiều hơn. Hãy nghĩ đúng cách về nó, cả hai chúng ta chưa từng hẹn hò bao giờ, đúng không? Vậy, nếu chúng ta đột ngột có con rồi kết hôn, nó sẽ kết thúc một cách khủng khiếp cho chúng ta và con cháu chúng a.”
“Anh là người đem chuyện sản xuất trẻ em ra nói đấy!”
Megumin nói một cách kích động.
“Không, đọi đã, nghiêm túc đấy, nghĩ về nó đi. Giờ anh nghĩ về nó, chúng ta vẫn chưa hiểu rõ về nhau đúng không? Coi nào, Megumin, Không phải em nói là mình đã hoàn toàn trưởng thành à? Anh yêu em, vậy nên hãy sản xuất em và kết hôn về cơ bản nó không phải là suy nghĩ rất trưởng thành à.”
“Chỉ vì anh đem vấn đề đó ra! Thật là, anh bị làm sao vậy? Chẳng lẽ anh chỉ nghĩ đến điều đó sao, Kazuma!? Anh hành xử kì lạ đủ rồi đấy, nhưng hôm nay anh đặc biệt….!”
Thế rồi, sau khi nhìn thấy tôi vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh kể cả trong thời điểm này, Megumin có vẻ đã biết chuyện đang xảy ra với tôi.
Sắc đỏ dần dần biến mất khỏi mặt em ấy khi em nhìn vào tôi với…..
Ánh mắt giống hệt Darkness khi cô ấy phát hiện ra tôi đang nhìn cô ta đi trong biệt thự mà chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng. Đó là cái ánh mắt thể hiện ra một sự thiếu thôn trọng.
“Tôi nên làm gì với tên này…? tỏ ra xa lạ ngay lúc chủ để chuyển ra khỏi hai chữ tình dục. Em không mong đợi anh trở nên quá lố như thế này…. Sau khi đã tiến xa như vậy với em, sau tất cả những gì mà anh đã làm với em lúc đi thám hiển, mối quan hệ của chúng ta chỉ ở mức vừa với ấm lên, và chỉ cần như vậy là đủ để anh muốn quan hệ!? Làm sao anh có thể trở nên lạnh như băng ngay sau khi mong muốn sinh sản của anh bị dập tắt…!”
“Hey, em chờ đã! Chúng ta gần như đã tắm chung, ngủ chung và ôm nhau. Đừng có đặt mọi chuyện theo cách đó! Nếu như em muốn diễn đạt nó, sao em không làm việc gì xứng đáng để được đối xử như vậy”
“Nếu anh vẫn tiếp tục nói về mấy thứ vô nghĩa như thế, vậy thì em phải chuẩn bị làm việc mà mình phải làm.”
Ouch, ánh mắt đó. Là ánh mắt khi nhìn thấy một tên rác rưởi.
Cuối cùng Megumin nói với giọng vô cùng mệt mỏi.
“Anh luôn luôn là người như vậy, đúng không? Kể cả khi biết về điều đó, em vẫn không thể khiến bản thân mình ghét anh. Em chỉ là một người phụ nữ đơn giản, liệu em có thể….”
Kể cả khi em ấy nói ra điều đó, khuôn mặt Megumin vẫn nghiêm nghị như mọi khi. Cảm giác như cái nhìn của em ấy đã hạ xuống từ “nhìn thấy một đống rác” thành “Nhìn thấy một vật khả nghi.”
“Er, đúng rồi… từ lúc bầu không khí của việc thổ lộ đã biết mắt từ lâu, giờ chúng ta nên làm gì nhỉ?”
Megumin để cho sự căng thẳng chảy ra từ vai em ấy và ngồi bất động, nhìn thẳng vào tôi như đang chờ đợi câu trả lời.
Nhưng kể cả khi em ấy hỏi tôi ‘chúng ta nên làm gì từ lúc này’…..
Thành thật mà nói, nghĩ đến việc ở bên canh với Megumin và mọi người trong thời gian dài, tôi chưa bao giờ thật sự xem xét là mình nên chọn route của ai để đi. Từ đầu, tôi đã không thực sử hiểu được cảm xúc của bản thân mình.
Chưa bao giờ để tâm đến việc hẹn hò, tôi còn không có nhiều liên hệ với những đối tượng khác giới trước lúc này. Tình yêu là gì? Cảm giác trồng cây si ai đó ra sao? Toàn bộ những đó là…
… … … …
Eh?
Chuyện gì vừa xảy ra? Có phải tôi vừa vô thực thử tưởng tượng về tương lai.
Tôi đã từng nghĩ đến việc đột ngột làm đám cưới rồi có những đứa trẻ để chăm sóc sẽ tàn phá tất cả mọi thứ, nhưng khi tôi đặt megumin vào vị trí ghế phụ, tôi đột nghiên chẳng còn quan tâm đến mấy thứ đó nữa.
Ngay cả bây giờ, Nơi mà cả đống thứ lỏng lẻo vẫn chưa được giải quyết, tôi vẫn hết lòng mong đợi về việc đi hẹn hò với Megumin.
Đi ra ngoài và dùng thời gian để nói chuyện hết cả ngày, và tôi sẽ “Này, Megumin, từ lúc chúng ta có thời gian rãnh, sao không mang theo đồ ăn trưa, tìm hột cái hồ xinh đẹp ở đâu đó rồi khiến nó dậy sóng với explosion nhỉ?
…eh?
Chuyện gì vừa xảy ra?
Nó là cái quái quỷ gì?
“Nè, Nè Megumin, tệ rồi! Anh có thể thật sã rơi vào lưới tình của em!”
“Anh là một tên rác rưởi! Anh thật sự là một tên rác rưởi! Chắc chắn, khẳng định, chính xác, hoàng toàn là một tên rác rưởi! ‘có thể thật sự đã rơi vào lưới tình của em!’!? Cái đó là một lời thổ lộ à!? Anh không chọn được từ ngữ một cách cẩn thận được sao!?”
Em không nên mong mỏi điều đó từ một tên trai tân.
Hiện giờ tôi đang tự đá bản thân mình và đổ mồ hôi lạnh.
Nhìn thấy biểu cảm bối rối của tôi, Megumin nói.
“….Haizz. Anh đúng là người lúc nào cũng làm rối mọi chuyện lên nhất là khi đó là chuyện quan trọng. Thật là…. Được rồi, em đúng là có nói thích cái sự không thể nào nắm bắt được đó của anh, thế nên em không thể trở nên giận dữ kẻ cả khi em muốn vậy…”
Giọng Megumin cứ như một kẻ thua cuộc, nhưng cùng lúc đó tôi vẫn có thể thấy trong ánh mắt em ấy đó là điều làm ấy thích thú nhất.
Tôi bắt đầu thư giãn sau khì nhìn thấy gương mặt em ấy, chỉ để bị em ấy liếc nhìn với một ánh mắt chết chóc ngay lúc tôi vừa thở ra.
X-xin lỗi!
“…Vậy thì, chúng ta nên làm gì trong tương lai? Đúng vậy…uh…Về mối quan hệ của chúng ta…sau hôm nay…”
Megumin nói với với chất giọng mang theo một chút lo lắng.
Khuôn mặt em ấy có hơi đỏ hơn một chút và giọng thì nhỏ.
Er…
“Ch-chúng ta nên làm gì? Hmmm, thành thật thì anh chưa bao giờ có kinh nghiệm với thứ tuyệt vời này trong cuộc sống của anh. Nếu như em bất chợt hỏi anh phải làm gì khi đi hẹn hò với một cô gái, anh chắc chắn sẽ chẳng có chút đầu mối nào. Vậy nên, nếu mối quan hệ của chúng ta thật sự là cái hơn mức bạn bè nhưng thấp hơn người yêu, anh nghĩ mình sẽ không hoàn toàn hoảng hốt. Anh thật sự vui hơn mình nghĩ. Em có thể có một số thói quen kì quặc, nhưng sau tất cả em thật sự là một cô gái xinh đẹp…. thế nên, um… anh phải nói… mối quan hệ như vậy…có ổn…kh..ông?”
Nghe câu trả lời của tôi
“…V-vậy thì được rồi… tạm thời cứ như vậy đi….C-cộng thêm, bằng cách này, nó sẽ không quá khó xử với mọi người….”
Xem ra em ấy lại đỏ mặt vì được gọi là ‘xinh đẹp’, Megumin thở ra một hơi đầy nhẹ nhỏm và nói một cách nhỏ nhẹ.
Nhìn em ấy như thế này, tôi cũng cảm thấy hơi ngại.
Cái quái gì thế này, hiện giờ bọn tôi khá giống như khuôn mẫu của mấy cặp đôi.
Chết tiệt, điều này thật tệ. Cái cảm giác sảng khoái và ngọt ngào này khiến cho tim tôi đập thình thịch.
Oh, đúng rồi, chúng tôi nên làm sao với Darkness và Aqua?
Chúng tôi có nên nói với họ không?
Mọi chuyện sẽ diễn biến thé nào trong tương lại?
Hơn mức bạn bè nhưng thấp hơn là một cặp….
Có khi nào nó vẫn ổn nếu chúng tôi cư xử như một cặp?
Và tôi có thể làm đến mức nào trong vai trò người yêu? Giới hạn nằm ở đâu…?
Ngay khi tôi lo lắng về những chi tiết đó, Megumin nói với tôi,
“Đúng rồi, vậy thì, trước khi chúng ta chính thức trở thành người yêu, tốt nhất là nên giữ bí mật với Aqua và Darkness… và đương nhiên, để cho nó không bị lộ, hiện tại chúng ta không nên làm bất cứ hành động trưởng thành nào…..”
“Eh?”
Ghi chú
Dust bạn của Yunyun :))