Chương 01: Ban phước lành cho cuộc gặp gỡ với hòn đảo châu báu này!

Part 1

Những giọng nói xấc xược có thể nghe thấy từ Guil Mạo Hiểm Giả.

“Mommy!”

“Mấy người nghĩ là mình có thể trêu chọc giới quý tộc và rồi họ chỉ có thể bỏ qua sao? Đứng lại ngay đó! Tôi sẽ giết hết mấy người!”

Khuôn mặt cô ấy đang đỏ chót, Darkness vung nấm đấm vào tên Mạo Hiểm Giả đã hét ‘Mommy’ với cô ấy, tên đó dễ dàng né được cú móc và tiếp tục việc giả vờ của mình.

“Mommy, tại sao mẹ lại giận? Con đói rồi mẹ ơi! Cho con bú-Gaaah!”

Việc chọc ghẹo của hắn ta bị ngăn lại bởi vì Darkness đã siết cổ hắn ta, Làm cho hắn kêu lên tiếng quắc như một con gà.

Darkness tức đến muốn vỡ mạch máu, nở một nụ cười sau khi giữ được tên Mạo Hiểm Giả.

Ngay sau đó,

“Coi nào, Darkness, hành xử bạo lực trong bữa tiệc là sai phép tắc đấy, cô biết không? Nhìn xem, mọi người đang vui vẻ. Việc đọc bầu không khí khó đến vậy à?”

Nhìn thấy Aqua đang hành động rất tao nhã, Darkness thả tên Mạo Hiểm Giả đã chọc cô nãy giờ xuống dưới chân cổ.

“A-Aqua đang bảo tôi đọc bầu không khí…”

Có vẻ như cô ấy nhận được một cú sốc khá lớn từ việc đó.

Một nữ Mạo Hiểm Giả tiến đến chổ cô ấy cùng với một nụ cười toe toét đang ở trên khuôn mặt.

“Mommy! Con cần mẹ giúp thu thập nguyên liệu để chữa bệnh cho con, vậy nên ngực- ah, chờ đã, ow ow ow ow!”

Người phụ nữ vốn đang trêu ghẹo Darkness đột nhiên thét lên khi Darkness nắm lấy bộ ngực của cô ta.

“Nếu cô thích ngực đến như vậy, sao không dùng cái của cô đi!? Đây, tôi sẽ vắt nó cho cô!”

“Dừng lại! Lalatina-chan, dừng lại! Cô đang xé nó ra đấy!”

Chưa được bao lâu kể từ lúc con gái của Darkness- ý tôi nói là, em họ của cổ bị bệnh mà chúng tôi đã phải vật lộn để thu thập những thành phần cho việc chữa trị của cô bé.

Tác dụng của thuốc thật đáng kinh ngạc, cô bé gần như hồi phục ngay lập tức và đủ khỏe để cùng chúng tôi đi dã ngoại. Bây giờ, cô bé đã hồi phục gần như hoàn toàn để tiếp tục việc đi học, và mỗi ngày đều có thể đi bộ từ nhà Darkness đến trường.

Sau lần đó, Sylphina đã nói là cô bé muốn cảm ơn tất cả những Mạo Hiểm Giả đã giúp đỡ mình.

Nhìn thấy Darkness mang Sylphina đến Guild, một trong những Mạo Hiểm Giả đề nghị tổ chức một bữa tiệc mừng, và đây là kết quả của việc đó.

“Có một đứa trẻ đang ở đay, nên mấy người hãy ngừng việc hét lên ngực này ngực nọ ngay đi! Tâm trạng của Megumin sẽ trở nên tồi tệ, vậy nên hãy ngừng việc nói về ngực ngay đi!

“Chị là người đã nói điều đó nhiều nhất đấy, Aqua! Và em không có ở trong tâm trạng xấu, đừng có nói cái kiểu em có những cảm xúc phức tạp về ngực của mình!”

Cả Guild hiện tài đã gần như hoàn toàn chuyển thành sảnh tiệc, nó tràn ngập tiếng cụng ly và chúc mừng cho việc hồi phục của Sylphina.

Và ở trung tâm của tất cả mọi thứ, đương nhiên là…

“C-Cảm ơn tất cả mọi người rất nhiều. Em đã được hồi phục nhờ vào các vị…”

Sylphina nói bằng một giọng nhỏ nhẹ, với một chút xẩu hổ và khuôn mặt đỏ chót nhưng vẫn nở ra một nụ cười.

Nghe thấy những lời cảm ơn của cô bé, những Mạo Hiểm Giả lại cụng ly thêm lần nữa.

“Đúng vậy, lần này Darkness đãi, nên hãy uống đến khi nào gục mới thôi! Tôi hiện đang khá vui nên giờ tôi sẽ cho mọi người thấy một màn biểu diễn đặc biệt!”

“Uuu, tôi cảm giác như gần đây kiểu gì tôi cũng sẽ bị chọc ghẹo bất cứ khi nào tôi đến Guild Mạo Hiểm Giả… Chỉ là, tạo sao cuối cùng mọi việc lại trở nên như thế này…?

Đến thời điểm này, Darkness đã hoàn toàn bị vây quanh bởi một đám Mạo Hiểm Giả xay xỉn liên tục hô lên ‘ngực,ngực,ngực’.

Nhìn thấy Darkness ôm đầu vì xấu hổ, tôi bước lên trước mặt cô ấy.

“Được rồi, ngừng ngay đi!”

“Ka-Kazuma…”

Toàn bộ Guild trở nên im lặng sau tiếng hét của tôi.

Cảm thấy ánh mắt mong đợi từ Darkness ở phía sau lưng tôi, Tôi nâng cao giọng của mình và lớn tiếng khẳng đinh,

“Bộ ngực của cô ấy thuộc về tôi!”

“Tôi sẽ giết anh!”

Darkness tiến tới siết cổ tôi.

Và một Sylphina khỏe mạnh đang mĩm cười khi cô bé nhìn thấy cảnh này.

Part 2

–Tên của tôi là Satou Kazuma

Cuộc sống của tôi sau này khá là yên ổn.

Nghĩ lại, tôi đồng ý với việc đi đến thế giới này bởi vì tôi ngưỡng mộ nhừng Mạo Hiểm Giả của thế giới giả tưởng, nhưng đến tận lúc này tôi chưa từng thực hiện một nhiệm vụ nào giống như một Mạo Hiểm Giả.

Nhưng chỉ mới hôm trước, tôi đã hoàn thành một nhiệm vụ thực sự đúng nghĩa để cứu một bé gái bị bệnh.

Tôi đã đối diện với nhiều kẻ thù mạnh mẽ, cứu được cô bé, và đạt được cái kết hạnh phúc nơi tôi có thể sống một cách thoải mái với bạn bè minh.

Nó không phải là một cách tệ để kết thúc việc làm Mạo Hiểm Giả của một tên hikikomori nào đó…

Đúng vậy, bây giờ là lúc cho một tên anh hùng thật sự, kẻ nhận được một năng lực mạnh mẽ tham gia vào.

Tôi không phải nhân vật chính trong một câu chuyện giả tưởng.

Tôi nên dành cuộc đời còn lại của mình để sống trong an nhàn và cầu nguyện cho hòa bình thế giới.

Và như vậy….

.

.

“Đúng vậy, làm ơn đóng dấu ở đây. Cảm ơn ngài rất nhiều! Trong tương lai chúng tôi sẽ còn nhận được thêm nhiều nguyên liệu thượng hạn, đến lúc đó xin hãy gọi cho chúng tôi lần nữa. Cảm ơn ngài vì đã ủng hộ!”

“Ah, cảm ơn! Tôi sẽ sớm gọi anh lần nữa!”

Tôi ước được sống một cuộc sống sang trọng và thành đạt như một tên giàu có.

“…Nói đi, Kazuma, chính xác là anh đã đặt cái gì?”

“Thứ này? Hehe, hãy chuẩn bị kinh ngạc đi! Thứ này chính là thịt rồng nổi tiếng đấy!”

Vào ngày hôm đó.

Sau khi nhận được một gói hàng thì người bán rong chuyên bán những nguyên liệu thượng hạng, tôi tự hào giơ nó lên trên đầu và khoe với Darkness.

“Thịt rồng!? Anh lại phung phí tiền bạc à!?

Như cái tên của nó, đó là thịt của một con rồng, con quái vật mạnh mẽ nhất. Nó là nguyên liệu thượng đẳng được cho là có thể nâng cao chỉ số của người nào hấp thụ nó.

“Im đi, đồ quý tộc nghèo kiết xác! Cô còn không biết tí gì về nền kinh tế!”

“Eh?”

Darkness rên lên một tiếng kinh ngạc khi tôi chỉ ngón tay vào cô ta.

“Nghe đây, Darkness, một người có thể dễ dàng kiếm được một số tiền lớn như tôi, cần phải liên tục tiêu số tiền đó thay vì đơn giản là giữ khư khư nó. Nếu quá nhiều tên giàu có chỉ giữ khư khư tiền của mình. Nó sẽ làm trì trệ nền kinh tế. những gì tôi làm bây giờ là một hành động từ thiện đáng khen ngợi.”

Thông tin của tôi chắc chắn là chính xác.

Sau cùng thì tôi đã xem nó trên ti vi mà.

“Là-là vậy sao? Tôi được dạy phải biết tự đứng lên bằng đôi chân của mình, vì vậy tôi không thường xuyên phung phí vào những thứ xa xỉ….”

Darkness trưng ra một biểu hiện dao động trên khuôn mặt và tôi giơ ngón tay lên và lắc qua lắc lại trước mặt cô ta.

“Cô thật sự rất ngu ngốc. Có một lý do chính đáng cho bọn quý tộc ném tiền vào những bữa tiệc xa hoa, cô biết không? Khi người giàu tiêu tiền, những dân thường trong thành phố sẽ có tiền. Khi dân thường có tiền, tự nhiên thương nhân sẽ chạy đến để kiếm lời. Khi thành phố có nhiều thương nhân hơn, cuộc sống trong thành phố sẽ trở nên nhộn nhịp và thoải mái hơn. Khi mà những tin đồn như vậy lan ra, những cư dân mới sẽ bị thu hút và chuyển đến đấy để sinh sống, và khi số hộ dân trong thành phố tăng lên, đương nhiên tiền thuế mà quý tộc nhận được sẽ cao lên.”

“Cái g… C-có phải đó là cách mọi thứ hoạt động!?”

Có vẻ như Darkness đang cảm thấy ấn tượng sau khi nghe lời giải thích của tôi.

Tôi chỉ ngẫu nhiên nói ra mấy lời đó để biện hộ cho cái kiểu cư xử ‘bây giờ tôi là một người giàu có’ thôi. Nó có thật sự ổn không khi mà một tiểu thư quý tộc lại cả tin như vậy?

“Đó là lý do vì sao mà hiện tại tôi đang sống một cuộc sống xa hoa. Cộng thêm, tôi được nghe là ăn thịt rồng sẽ gia tăng chỉ số của mình. Gần đây chỉ số của tôi không tăng được bao nhiêu kể cả sau khi tôi lên level từ việc ăn những nguyên liệu chất lượng cao. Tôi chỉ sử dụng tài sản của mình cho việc tăng cao sức mạnh để chuẩn bị cho những trận chiến sắp tới với những Quỷ Tướng.”

“Ka-Kazuma… anh còn nghĩ xa đến như vậy sao… nếu là vậy, tôi sẽ dùng quỷ của gia tộc để mua thịt rồng cho anh.”

Con nhỏ này đúng là dễ dụ.

Cái cách mà cô tin tưởng vào ý kiến của mấy tên nghiệp dư một cách dễ dàng cũng khiến tôi không thoải mái, cô biết không?

“C-Chà, chúng ta không nên làm đến mức như vậy. Và, cô biết đấy, ăn thịt rồng mỗi ngày sẽ gây ngấy, nên chúng ta không cần mua nó mỗi ngày. Chỉ là tôi đã nghe nó là một nguyên liệu thượng đẳng, nên tôi đã mua về để ăn thử…”

“Tôi đã không mong đợi là anh sẽ đủ dũng cảm để sẵng sàng ăn cái thứ thịt rồng vừa cứng vừa thối đó để trở nên mạnh mẽ… tôi thật sự đã đánh giá sai anh. Tôi không thích ăn thịch rồng cho lắm bởi vì nó rất tởm, nhưng… nó sẽ ổn thôi. Thứ này dùng để nâng cao sức mạnh của chúng ta khi là một Mạo Hiểm Giả, nên tôi nghĩ cha sẽ hiểu được nó.”

Eh?

“Nè, thịt rồng thật sự rất cứng và thối sao? Nó là một nguyên liệu cao cấp phải không? nếu vậy thì nó phải rất ngon chứ đúng không?”

“Rồng là loài quái vật mạnh mẽ nhất trong tất cả các loại quái vật. Cơ thể bọn chúng chỉ toàn là cơ bắp và rất ít chất béo, và thịt của chúng thì bốc mùi giống như những loài thú ăn thịt khác. Nó là nguyên liệu cao cấp chỉ vì nó có tác dụng có thể nâng cao chỉ số khi anh ăn nó.”

Ehh…

“Nói đi Megumin, em có hứng thú với món thịt cao cấp-“

“Em tự hào vì mình là một Hồng Ma Tộc, vậy thì tại sao em lại phải có hứng thú với sức mạnh của loài rồng? Anh có thể có được toàn bộ thứ sức mạnh tàn bạo đó cho bản thân mình.”

Megumin chèn vào câu nói của tôi khi cô em ấy đang chơi với một Chomosuke đang nằm ngủ trên tấm thảm.

“… Aqua, cô cũng là một nhà phê bình ẩm thực giống như tôi, thế nên-“

“Chỉ số của tôi đã đạt đến tối đa rồi, nên nó chẳng có nghĩa lý gì đề nâng nó lên thêm nữa. Tôi sẽ không ăn thịt rồng. Cậu có thể ngốn hết đống đó một mình, thứ yếu đuối.”

Aqua nói ra những điều vô tình đó trong khi đang nằm trên ghế và đung đưa cặp giò của mình.

“Cô đang nói cái gì vậy!? Cô cũng phải ăn nó! Có thể thịt rồng sẽ tăng được cái chỉ số thông minh đáng thương của cô đó!”

“Cái tên thô lỗ, ai là người có chỉ số thông minh đáng thương hả!? Người thông minh như tôi không cần cái thứ đó. Nhìn cái này đi! Một người có trí thông minh đáng thương có thể làm ra cái thứ như thế này không?”

Aqua, người đang nghịch một thứ gì đó trong khi ngâm nga được một lúc, tự hào khoe cái thứ mà cô ta đang làm với tôi.

“Mô hình đất sét số 2, kẻ cuồng Explosion Megumin! Tôi khá tự hào khi làm ra được thứ này. Tôi chắc là mình có thể bán được nó với giá cao.”

“Chờ đã, Aqua! Đây là thứ chị làm nguyên ngày hôm nay đó hả? Chị đã không thêm thắt thứ gì đó nguy hiểm ở dưới váy đúng không!?”

Thứ mà Aqua khoe ra chính là búp bê đất sét hình Megumin với tỉ lệ 1/12 có thể xếp ngang hàng với những loại mô hình nhựa ở thế giới của tôi.

Sáng nay bằng một cách nào đó cô ta đã đi thu thập đất sét và biến nó thành một mô hình chất lượng cao và đặt ngay trước mặt tôi. Tôi còn có thể thoáng nhìn thấy đồ lót của nó ở ngay dưới mép váy.

“Biết làm sao được, chị hết tiền tiêu vặt rồi. Cái con quỷ quái đản đó nói là hắn ta sẽ mua bất kì thứ gì đáng giá nếu chị muốn bán, nên chị đã làm mô hình của những Mạo Hiểm Giả của Axel và bán nó cho hắn ta.”

“Vậy sao chị không làm mô hình của chị luôn đi! Ah, chờ đã, em cảm thấy hình như quần lót có thể cởi ra! Chị không…!

….

“Nói đi, cô sẽ bán nó cho tôi chứ?”

“Tôi sẽ giảm giá cho cậu.”

“Em sẽ thổi tung cả hai người đấy! Đưa nó cho em, Aqua! Từ đầu, không phải chị đã được Kazuma cho tiền tiêu vặt sao!? Chị đã xài hết đống đó cho cái gì rồi!?”

Megumin bắt đầu giật lấy cái mô hình, và bị Aqua chống cự quyết liệt.

Sau đó, với một chút dao động, Darkness nói với Aqua,

“Hey, Aqua, vừa nãy cậu đã nói… cậu đã nói nó là mô hình đất sét số 2, đúng không Vậy thì, số một là…”

“Mô hình đất sét số 1 là quý tộc mặc đồ bó, Lewdtina. Nó thật sự rất khó để tái hiện lại sự dâm đãng của bộ đồ bó mà sau này cô hay mặc. Nhưng, tôi đã bán được nó với giá khá tốt.”

Darkness chạy bay ra khỏi nhà trước khi Aqua có thể hoàn tất chủ đề của cô ta.

Lát nữa tôi sẽ bảo cô ta làm lại quý tộc mặc đồ bó cho tôi.

.

.

.

—Ngay sau đó,

Gần như là ngay vừa lúc Darkness lao qua nó, ai đó đã gõ vào cửa chính một cách nhẹ nhàng rồi mở nó ra.

Ngay khi tôi đang định hỏi cô ta là bộ cổ bỏ quên thứ gì đó hay sao và quay đầu lại,

“Umm, Megumin có nhà không ạ?”

Tôi thấy Yunyun đã đứng ngay trước tay cầm cái giỏ chất đầy trái cây, vì một lý do gì đó mà em ấy đang rất đnags nghi—

.

.

.

“-nó chỉ là trà loại xoàng, nhưng, xin hãy thưởng thức.”

“C-Cảm ơn rất nhiều.”

Ngay khi Yunyun vừa ngồi lên ghế sofa, Aqua nhanh chóng pha trà mời em ấy.

Yunyun háo hức ngắm nhìn mọi thứ xung quanh .Có lẽ vì em ấy cảm thấy việc đến thăm nhà bạn của mình là một trải nghiệm mới lạ mặc dù đã đến đây không biết bao nhiêu lần.

“Um, đây chỉ là một món quà đơn giản, nhưng…”

Gần giống như là để trao đổi, Yunyun đặt giỏ trái cây lên bàn.

“… Chả, thật vui vì cậu mang quà đến, nhưng cậu đến đây để làm gì?”

Megumin hỏi trong khi nhìn vào giỏ trái cây, rồi Yunyun mang ra một lá thư.

“Dây là lá thư tớ nhận được từ làng…”

Megumin mở lá thư ra, tôi và Aqua xích lại gần em ấy để có thể cùng đọc nó.

Yunyun nhìn chằm chằm vào tách trà Aqua mang ra với biểu cảm bối rối.

Liếc nhìn vào cái tách, tôi để ý thấy trong đó chỉ toàn là nước nóng.

… tôi nghĩ là tốt nhất mình nên sớm chỉ cho Aqua thấy làm thế nào để pha trà đúng cách.

Về phía Megumin, người đã đọc trước một đoạn, tôi đọc to nội dung của bức thư.

“Để xem…. Thời điểm đã đến hỡi các đồng tộc của tôi. Giờ là lúc để mài bén lưỡi rìu và khoe khoan những chiếc nanh mà bạn đã cẩn thận mài dũa. Mong cho tất cả những người nhận được bức thư này sẽ trở về làng hồng ma trong vòng một tháng-“

Cái lá thư này cứ tiếp tục như vậy thêm một lúc nữa, nhưng ngắn gọn, Hồng Ma Tộc đang chuẩn bị tổ chức một buổi lễ để chọn ra tộc trưởng tiếp theo, và đây là lá thư mời những ai muốn giành được vị trí đó.

Đọc xong bức thư, Megumin nắm chặt tay và tuyên bố.

“Mình hiểu rồi, vậy là cậu đã nhận ra tôi là người có tiềm năng để trở thành tộc trưởng của Hồng Ma Tộc. Tốt thôi, hãy chuẩn bị cho chuyến hành trình của chúng ta, Yunyun! Hãy để mình chứng minh là người phụ hợp nhất để được tuyên bố là thành viên xuất chúng nhất Hồng Ma Tộc!”

“Eeh? Ít nhất cậu phải biết ma pháp cao cấp và Teleport để có thể tham gia thử thách, cậu không biết sao? Và chúng ta không cần phải chuẩn bị bất cứ thứ gì, tớ có thể Teleport tất cả mọi người đến đó trong chớp mắt.”

Nghe thấy những lời của Yunyun, nắm tay của Megumin buôn thõng xuống.

“… nếu vậy, tại sao cậu lại đem lá thư này đến cho mình?”

“Vì mình hiểu cậu, nếu mình không nói với cậu trước, mình chắc là cậu sẽ đến đó và phá đám mình. Cậu là đối thủ của mình… Ow! Dừng lại đi! Đừng có trút giận lên mình vì cậu không đủ trình độ để tham gia thử thách.”

Megumin, người chụp lấy Yunyun và đang bắt đầu lắc em ấy, nhìn sang tôi với biểu cảm trìu mến.

“Kazuma, có vẻ như cậu ta đã xong việc ở đây, chúng ta nên chuẩn bị bữa tối đi nhỉ?”

“Ờ, làm bữa tối thôi. Mà nè, ở ngoài sắp tối rồi, vậy nên em có muốn ăn tối cùng bọn anh không, Yunyun? Sau cùng thì em còn mang cả quà theo mà.”

Yunyun cười toe toét ngay khi nghe thấy điều đó.

“C-Có được không?! Nhưng cùng nhau ăn tối, cảm giác giống như một gia đình vậy, nên em cảm thấy mình không nên có mặt ở đây, từ đầu là lỗi của em vì đã tự ý đến ây, nên, em xin lỗi, Kazuma-san, nhưng tự ý đến nhà bạn bè dù không được mời rồi cùng nhau ăn tối thì… ah, không, không phải là em không thích nó, thực sự em cảm thấy rất vui vì anh đã mời em và-“

“Thôi im đi, chỉ là cùng nhau ăn tối thôi! Cậu không cần phải quá phấn khích vì điều đó đâu!”

Megumin ngắt lời Yunyun khi em ấy hào hứng liên tục bắn ra một tràn lời. Cùng lúc đó, tôi bắt đầu đi vào bếp và chuẩn bị cho việc sơ chế nguyên liệu.

Sau đó, Yunyun đã được phục vụ món thịt rồng có mùi thối đi kèm với việc mới lúc trước còn được cho uống nước ấm, nó làm cho em ấy nghĩ là chúng tôi không thích việc em ấy đột ngột đến đây và kết quà cuối cùng là khiến cho em ấy bật khóc…

Part 3

Ngày hôm sau, Megumin, Aqua và tôi đến thăm cửa hàng dụng cụ ma thuật.

“Wiz, Vanir, hai người có ở đây không? Tôi đang rãnh nên ghé qua chơi đây…”

Khi tôi mở cánh cửa để bước vào trong cửa hàng, âm thanh của cuộc cãi vã đập vào tai tôi.

“Tại sao? Tại sao cô không nghe theo những lời ta nói! Ta là một con quỷ có thể nhìn thấu tất cả! Nếu cô chỉ cần lắng nghe và đi theo sự hướng dẫn của ta, cô sẽ không phải ở trong tình trạng này! Tại sao cô lại bị cuống hút bởi mấy thứ rác rưởi giống như mấy con bọ bị thu hút bởi ánh đèn vào mùa hè vậy hả?”

“Nếu tôi chỉ nghe theo những gì Vanir-san nói, thì nó có thể sẽ biến thành cửa hàng của anh! Tôi muốn tăng doanh thu của cửa hàng cùng anh, Vanir-san! Chúng ta là những kẻ bất tử, nên chúng ta có thừa thời gian để làm điều đó mà! Và món đồ mà tôi mang về hôm nay không phải là rác rưởi!”

Có vẻ như Wiz và Vanir đang cãi nhau ở bên trong cửa hàng.

“Mới sáng ra mà mấy người cãi nhau về vụ gì vậy? Có phải Wiz lại mang về mấy sản phẩm kì lạ không?”

“Oh, nếu đó là tên khốn mới trở nên giàu có! Ta đã có được một sản phẩm tối muốn giới thiệu với ngươi vào hôm này! Này, nhanh chóng xử lý cái đống rác đó đi!”

Vanir vừa triển khai một giao dịch nghe khá là mờ ám ngay lúc nhìn thấy tôi.

Nghe thấy những lời của anh ta, Wiz lập tức ôm lấy cái thùng lớn và đặt xuống chân mình.

“Tôi sẽ nói trước điều này, tôi không cần nó. Đằng nào đi nữa, có vẻ như Darkness vẫn chưa đến đay. Tôi đã nghe cô ta nói là cổ sẽ mang Sylphina đến đây để cảm ơn mọi người, về những điều đã làm trong sự kiện đó.”

“Cách cảm ơn tốt nhất sẽ là mua mấy thứ rác rưởi này dùm ta. Tuy nhiên, cô ta đúng là một tiểu thư quý tộc thật thà. Tối qua cô ta khóc lóc khi mua mô mình quý tộc mặc đồ bó với giá gấp đôi. Dù sao thì, tên khốn nhà ngươi người mà gần đây đã có những tiến triển tốt với những bạn đồng hành của mình, hôm nay ta có một thỏa thuận rất tốt dành cho ngươi, sao không thử lắng nghe ta một chút nhỉ?”

Vanir lẻn nhét vào tay tôi một cái chai trong khi Megumin và Aqua đang bị đánh lạc hướng bởi cái thùng mà Wiz đang bảo vệ.

“Tôi sẽ không mua bất cứ thứ gì trông có vẻ đáng nghi… Cái gì đây?”

“Nó là thuốc tránh thai. Nhân tiện, giá của nó là 10,000Eris”

“Được thôi”

Tôi kín đáo đưa tiền cho Vanir trong khi mọi người đang nhìn sang chổ khác.

“Cảm ơn vì sự hào phóng của ngài! Nó sẽ có tác dụng trong vòng một tuần kể từ lúc người đàn ông uốn nó. Và, vị khách đáng quý, ở đây còn có một số nước tăng lực và nước hoa sẽ giúp đưa mọi thứ vào đúng bầu không khí mà sẽ kết hợp tốt với thứ đó…”

“Tôi sẽ mua nó. Tôi sẽ mua hết toàn bộ.”

“Cảm ơn rất nhiều.”

Nghe thấy câu trả lời không một chút do dự của tôi, Megumin tiến lại gần đây.

“Anh trông có vẻ hài lòng nhỉ, anh vừa mới mua cái gì vậy?”

“Anh đã mua vài thứ để bảo vệ đồng đội của mình. Sau cùng, mọi người là những đồng đội quan trọng của anh. Sẽ là vấn đề nếu như bắt đầu hoảng loạn lúc có chuyện xảy ra.”

Tôi nói ra điều đó một cách thẳng thắng và Megumin đột nhiên trở nên xấu hổ.

“ Sau khi cứu Sylphina vào mấy hôm trước… Anh luôn để tâm đến những người đồng đội của mình nhỉ…”

“À, ừ.”

Đối phó với ánh nhìn ngây thơ của em ấy, tôi đưa ra vài câu trả lời mơ hồ trong khi cẩn thận cất mấy cái chai đi.

Cái này chỉ là một biện pháp phòng tránh, tôi không cần phải cảm thấy tội lỗi về nó.

Và tôi không nên nói bất kì điều gì có thể khơi lên sự nghi ngờ của em ấy.

—Ngay sau đó,

Cánh cửa mở ầm ra, và ai đó nhanh chóng tiến vào trong cửa hàng.

Trong một khắc tôi đã nghĩ đó là Darkness. Chẳng có gì lạ khi cô ấy xông vào theo kiểu đó.

Khi tôi quay đầu lại.

“Vanir-sama, làm ơn giúp tôi-!”

Một thứ gì đó màu đen đang đau đớn và la hét về phía tôi. Vào lúc đó,

“Sacred High Exorcism!”

“Byaaaaaa!”

Tên mặc đồ hóa trang chim cánh cụt đã bị thanh tẩy bởi ma pháp của Aqua.

“Có gì với cái ngòi bút này? Nè, Kazuma, Cái ngòi bút này bốc lên mùi của một con quỷ. Tôi thật sự ghét cái mùi của nó trong khi nó nhìn dễ thương như vậy.”

Một con chim cánh cụt quen thuộc đổ gục xuống sàn.

Xét trên âm thanh nó mà nó phát ra, có vẻ như giờ bên trong nó đã hoàng toàn trống rỗng.

“Cô đúng là không hề có chút nhân từ… Đó là một thứ gì đó tương đương với một Bá Tước mà chúng tôi đã đến thăm để lấy những nguyên liệu chúng ta cần cho việc chữa bệnh của Sylphina… Có vẻ như bây giờ hắn ta đã ngỏm luôn rồi.”

“À, thì ra đây là con quỷ đã bắt nạt Darkness. Tôi chỉ phóng phép thuật của mình vì tôi cảm thấy có gì đó không thoải mái, nhưng nếu vậy thì ổn. Tôi đã muốn đến đó và tử hình hắn ta sau khi nghe cậu kể lại mọi thứ.”

“Điều đó là không công bằng, Aqua. Em cũng muống trả thù cho Darkness..”

Mặc kệ chúng tôi, Vanir thở dài và tiến đến bên cạnh tên cánh cụt. Anh ta kéo cái khóa sau lưng tên cánh cụt xuống một chút và nhẹ nhàng thổi vào cái lổ đó.

Khi anh ta làm vậy, bộ đồ hóa trang rỗng ruột bắt đầu đột ngột phồng lên lần nữa—

“Eh?”

Sau khi Vanir kéo cái khóa lại, tên cánh cụt dần dần đứng lên.

“Sacred High-”

“Này, Dừng lại, ngươi sẽ làm cậu ta biến mấy lần nữa đấy. Coi nào, cậu ta đã sợ mất mật rồi.”

Tên cánh cụt run rẫy nhanh chóng trốn sau cái kệ sau ngay khi nhìn thấy Aqua bắt đầu niệm phép lần nữa.

“V-V-Vanir-sama, Cái con đàn bà tóc xanh bạo lực này có phải là…”

“Đúng vậy, như cậu đã nghi ngờ, cô ta là thiên địch của chúng ta. Mạng sống còn lại của cậu đã bị thanh tẩy bởi cô ta khi bước vào cửa hàng của ta, nhưng vì cậu siêu thoát trước mặt ta, ta mới có thể phục hồi một trong số mạng sống của cậu. Tuy nhiên, trong tương lai, nếu như cậu gặp cô ta lúc ta không có ở quanh đó, thì xác định đi.”

Tên cánh cụt còn run rẫy dữ dội hơn.

Nhìn thấy điều đó, Aqua bất đầu tung vài cú móc về phía hắn ta, như là để đe dọa hắn.

“um… Tôi không biết anh là ai, nhưng anh là người quen của Vanir-san đúng không Tôi sẽ mang cho anh chút trà.”

“A-Ah, tôi không cần ăn hay uống, nên cô không cần phải làm việc đó cho tôi…”

Vẫn còn ôm lấy cái hộp, Wiz chào mừng tên cánh cụt một cách bình thường.

Khi tôi và Megumin đang nhẹ nhàng nhấm nháp chút trà mà Wiz mang ra, Vanir nghiên đầu bối rối.

“Vậy, cái gì đang mang người đến đây, Zereschrute? Chính xác thì, bản thân ngươi là một quỷ vật cấp cao, nên ta đã không ngờ được là ngươi lại biến mất chỉ với một đòn. Chuyện gì đã xãy ra với những mạng sống còn lại mà ngươi lưu giữ?”

“T-Tại vì… gần đây tôi đã đụng phải một vấn đề lớn…”

Mỗi khi ánh mắt của họ gặp nhau, Aqua sẽ làm tư thế như thể sắp phóng ra ma pháp để hù dọa hắn. Tên cánh cụt run rẫy kêu lên

“Nữ thần Eris ngày nào cũng xuất hiện trong lâu đài của tôi đã để giết tôi. Đó là lý do mà toàn bộ số mạng của tôi đã biến mất.”

Tôi phun mớ trà ra.

Tôi đã nghe là cô ấy không có chút nhân từ nào mới quỷ tộc, nhưng cô nữ thần này đang làm cái quái gì vậy?

Nữ thần luôn rãnh rỗi như vậy à?

Hay cô ấy đang trả thù sau khi nhìn thấy người bạn cũ của mình bị đối xử một cách tàn bạo?

Có vẻ như lần trước không phải cô ấy nhân từ tha cho hắn ta, nhưng gần như bởi vì cô ấy bận phải chăm sóc Darkness và đem những nguyên liệu về.

“Nè, Kazuma, giờ tôi bắt đầu thấy tội nghiệp cho con cánh cụt này. Đương nhiên, tôi vẫn không thể tha cho hắn ta.”

“Không, thật ra, hãy tha cho hắn. Hắn ta là một quý tộc của đất nước này, và từ những khi tôi biết hắn ta thực hiện công việc của mình khá tốt…”

Và, Kể cả khi Darkness đúng là đã chịu khổ dưới tay hắn, hắn ta chỉ trả thù vì chúng tôi đã tấn công hắn ta và lấy đi những nguyên liệu, nên nó không giống như hắn ta thật sự xấu hay gì đó.

Cộng thêm, lúc đầu hắn ta đã đồng ý với yêu cầu của chúng tôi. Chỉ vì chúng tôi không thể thỏa mãn điều kiện nên cuối cùng phải lẻn vào lâu đài tlúc nữa đêm để lấy những nguyên liệu đó bằng vũ lực.

… Chờ đã.

Kể cả khi hắn ta là quỷ vật, không phải điều đó vẫn làm chúng tôi trở thành kẻ xấu sao?

Ngay sau đó, tên cánh cụt có vẻ như đã chú ý đến sự hiện diện của tôi.

“Này, không phải cậu là tên trai trẻ lúc đó đã đi cùng với tiểu thư Dustiness sao? Cậu có thể làm ơn nói với bạn mình tha cho tôi không? Tôi chỉ đơn thuần là một con quỷ thích cảm giác thống khổ và tủi nhục. Cậu có vẻ như bằng cách nào đó đã quen biết với nữ thần Eris, vậy nên cậu có thể làm ơn giúp tôi thoát khỏi cảnh này không?”

“Tôi cũng muốn giúp, nhưng không phải là tôi có thể liên lạc với cô ấy bất kì khi nào tôi muốn.”

Có một cách chắn chắn để tôi có thể gặp được cô ấy, nhưng nó sẽ liên quan đến việc từ bỏ một mạng sống đã được cộng thêm cho tôi.

Chà, tôi vốn không có thêm mạng, nhưng…

“Là vậy sao… tôi khá thích lâu đài đó, nhưng có vẻ tôi không có sự lựa chọn nào khác ngoại trừ từ bỏ nó…”

Nhìn tên cánh cụt tuyệt vọng nằm bẹp xuống sàn, tôi không thể nào ngăn bản thân mình cảm thấy thương hại hắn ta.

“Vậy, cậu định làm gì từ bây giờ? Ta không khuyến khích việc sống ở thành phố này. Sau cùng, ở đây có một con chó điên vô cùng hung dữ và ghét quỷ vật đã tự nhận nơi đây là lãnh thổ của cô ta.”

“Tôi đã nghe nói là những Succubi có mở một cửa hàng ở thành phố này, nên tôi đến để hỏi nếu như họ có cần một người phục vụ hay giúp việc. Và nếu có khách hàng với khẩu vị đặc biệt đến thăm, tôi sẽ giúp đỡ những Succubi. Tôi có thể nếm được cảm xúc thống khổ và tủi nhục mà mình yêu thích. Tôi tưởng đó là một kế hoạch tốt, nhưng…”

“Ta sẽ lập tức tiễn ngươi một đoạn nếu ta nhìn thấy ngươi ở trong thành phố này.”

Tên cánh cụt nảy lên trong sợ hãi khi Aqua chỉ tay mình về phía hắn.

Aqua và Megumin có vẽ như đang nghĩ đến việc gì đó, và tiến lại gần tên cánh cụt từ cả hai bên.

“Aqua, có một cái khóa kéo ở phía sau. Em thật sự muốn xem thứ gì đang ở bên trong.”

“Đúng vậy, em không nên để bị lừa bởi vẻ ngoài dể thương của hắn. Oh, có chuyện gì với cái chân chèo này vậy!? nhanh cho chúng ta thấy cái gì ở bên trong! Nếu không ta sẽ thanh tẩy ngươi!”

“Đừng, chờ đã, Dừng lại!”

Ngay khi tên cánh cụt bắt đầu kéo qua kéo lại cái khóa với Aqua và Megumin, một tiếng gõ cửa khác lại vang lên.

‘Xin lỗi vì đã làm phiền hai người Wiz, Vanir. Tôi chắc là hai người đã nghe từ Kazuma, nhưng hôm nay tôi đến là để cả… eh?”

Người vừa bước vào cửa hàng là Darkness.

Và bên cạnh thì cổ chính là Sylphina, rụt rè nắm lấy eo của cổ.

“Chà, chà, đây không phải là tiểu thư Dustiness người đã xâm nhập vào lâu đài của tôi mấy hôm trước và làm ra một đống lộn xộn ở đó sao. Hehehe, nghĩ đến việc có thể gặp lại cô như thế này…”

Tên cánh cụt phát ra một tiếng cười vui vẻ về phía một Darkness đang ngạc nhiên.

*thổi*

“Ahhhh!”

Nhưng vì làm như vậy, hắn ta đã để lộ cái khóa kéo ở sau, mà Aqua lập tức mở khóa trước khi thổi một hơi thật mạnh vào khe hở.

Xem ra kể cả hơi thở của nữ thần cũng gây hại tới quỷ tộc.

“T-Tại sao Lãnh chúa Zereschrute lại ở đây?”

Trái ngược với biểu hiện bất ngờ của Darkness, đôi mắt Sylphina trở nên lấp lánh khi nhìn thấy tên cánh cụt lăn tròn trên sàn.

“Ta nói điều này vì sự an toàn của ngươi, nhưng ta nghĩ tốt nhất là ngươi nên nhanh chóng rời khỏi thành phố này.”

Tôi thấy thương hại cho tên cánh cụt và kéo cái khóa lên cho hắn ta.

“Kể cả khi ngươi nói vậy. ta đã trốn khỏi lâu đài của mình vào giữa đêm, nên ta không có tiền hay một nơi để ở.”

Có vẻ như tên cánh cụt sắp khóc đến nơi.

Hắn ta thật sự là cái tên mà lúc trước đã cho chúng tôi cảm giác giống như một tên trùm cuối sao?

Ngay khi đó, tôi cảm thấy ai đó đang kéo lấy tay áo tôi.

“Chàng trai trẻ, có phải cô bé bên cạnh Darkness là người cần thứ thuốc đó?”

Tên cánh cụt nghiên cầu một cách dễ thương.

“Đúng vậy. Tên của cô bé là Sylphina. Cô bé là con gái của Darkness.”

“Nè, Kazuma, lập tức dừng cái việc nói con bé là con gái tôi… K-Không, con là con gái của mẹ. Sylphina, nên đừng làm ra bộ mặt đó.”

Darkness vội vã sửa lại lời nói sau khi nhìn thấy nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Sylphina.

Nghe thấy điều đó tên cánh cụt điên cuồng vỗ hai cái chân chèo của mình.

‘‘Oh, thật tốt khi nhìn thấy cô bé khỏe mạnh! Cô không cần phải để phòng đến như vậy đâu, tiểu thư Dustiness. Với tư cách một con quỷ, đó là điều thất nhiên để cho tôi đánh nhau với một thập tự quân. Tôi không giữ lại bất cứ thù hận nào về sự cố đó.”

“Tôi không thực sự hiểu nó, nhưng nếu như ngài đã nói vây… Tuy nhiên, ngài đang làm gì ở một nơi quá xa lãnh thổ của mình vậy?

.

.

.

.

—Tôi giải thích hoàn cảnh của hắn ta cho Darkness.

“… Nè, Kazuma, lúc anh chết anh đã gặp Eris-sama đúng không? Trông ngài ấy có vẻ gì giống như là mình có rất nhiều thời gian rãnh rỗi không?”

‘‘Cô sẽ nhận lấy thiên phạt nếu cô nói ra mấy điều như vậy. Thay vì có thời gian rãnh, nó giống như cô ấy đang thả thù cho cô.

Tuy nhiên tôi khá chắc là ít nhất 50% trong đó chỉ vì cô ta ghét quỷ tộc.

“L-Là vậy sao? Tại sao Eris-sama lại quan sát tôi kỹ đến thế… tuy nhiên. Tôi vô cùng xin lỗi, Lãnh chúa Zereschrute. Ngài có thể là một quỷ vật, nhưng không có vẻ gì ngài đã làm ra những hành vi tàn ác…”

Darkness chân thành xin lỗi tên cánh cụt, người đang vòng tay quanh cổ Sylphina.

“Không, không cần phải xin lỗi. Quản lý lãnh thổ khá vui, nhưng đã đến lúc ta chuyển qua làm một thứ gì đó mới mẻ. Nhưng nếu cô thật sự nghĩ như vậy, ta sẽ rất cảm ơn nếu như cô dùng sự hỗ trợ của gia tộc Dustiness để cho phép ta sống tại thành phố này.”

“Đừng có mà được nước làm tới chỉ vì ngươi đã giúp cho đứa con của Darkness. Trông cô ấy có vẻ khá là gắn bó với ngươi, nên ta sẽ không thanh tẩy ngươi trước mặt cổ, nhưng ta không đảm bảo về điều này nếu như chúng ta gặp nhau trên một con đường vắng vẻ nào đó.”

Giờ tôi không thể nói ai mới chính xác là quỷ đây. Tên cánh cụt run rẫy đối diện với mấy lời đe dọa của Aqua, nấp đằng sau lưng tôi và kéo Sylphina theo sau.

Hành động của hắn ta có vẻ dể thương, nhưng vì biết được chính xác thứ gì đang ở trong bộ đồ đó, không thể nào khiến tôi không nổi da gà.

—Ngay lúc đó,

.

.

.

“Nhiệm vụ khẩn cấp! Nhiệm vụ khẩn cấp! Toàn bộ mạo hiểm giả trong thành phố, xin hãy tập trung tại sảnh Guild ngay lập tức.”

.

.

Thông báo khẩn cấp mà lâu rồi tôi không nghe thấy vang vọng khắp thành phố.

Chúng tôi trao đổi ánh mắt với nhau.

“Trước khi ngươi nói ra thứ gì đó, ta đã không làm bất cứ điều gì.”

“Hey, tại sao cậu lại nhìn tôi kiểu đó, Kazuma? Tôi không biết bất cứ gì về điều này.”

“Em cũng chẳng có ý tưởng gì về việc này. Em đã thực hiện đúng các quy định liên quan đến địa điểm và cách sử dụng Explosion.”

Nghĩa là chỉ còn lại…

“Này, đừng có nhìn tôi. Tôi là người ít gây ra rắc rối nhất. Vụ thu thế chỉ xãy ra vì những người ở Guild đã đến thảo luận với tôi.”

Ngay khi Darkness điên cuồng phủ nhận điều đó sau khi mọi người nhìn chằm chằm vào cổ, giọng nói của tiểu thư Guild mang một chút vui vẻ vang lên.

“Tôi nhắc lại, toàn bộ Mạo Hiểm Giả trong thành phố, xin hãy tập trung tại sảnh Guild ngay lập tức… Tất cả những Mạo Hiểm Giả…”

Cái người đang thông báo hít một hơi thật sâu

.

.

.

“Đảo Châu Báu đã xuất hiện!”

.

.

Nghe thấy điều đó, Vanir và Wiz lập tức phóng ra khỏi cửa mà không thèm nhìn lại.

Không, không phải chỉ có họ, kể cả Aqua cũng đã biến mất trước khi tôi kịp để ý.

“Này, chuyện gì đang xãy ra? Giải thích nó- chết tiệt, họ nhanh quá!”

Tôi nhanh chóng chạy ra ngoài theo ba người bọn họ, chỉ để thấy họ đã chạy đi xa mất.

“Chuyện gì đã xãy ra với họ!? Bỏ Vanir và Aqua sang một bên, kể cả Wiz cũng chạy như cô ấy bị thứ gì đó ám ảnh vậy.”

“Anh đang nói gì vậy, Kazuma? Nó là Đảo Châu Báu! Theo đúng nghĩa đen là hòn đảo của châu báu! Chúng ta không nên lãng phí thời gian ở đây, đi nhanh lên nào!”

Với hai mắt sáng lên cứ như em ấy thật sự bị ám, Megumin cũng vậy, chạy như bay khỏi cửa hàng.

“Tôi phải ở lại để chắm sóc cho Sylphina…”

Bỏ lại Darkness người vừa nói ra điều đó và tên cánh cụt lại để trông cửa hàng, tôi chạy theo Megumin và những người còn lại.

Trên đường tới Guild, tôi chạy ngang qua nhiều Mạo Hiểm Giả khác, trông ai cũng có vẻ rất điên cuống.

Đa số bọn họ đều trang bị cuốc chim, mang theo một cái ba lô lớn và dội mủ bảo hiểm.

Khi tôi gần đến Guild , tôi chạy tới chổ Aqua và mọi người những người đã tới trước tôi được một lúc.

Aqua cũng có cái cuốc chim trong tay, có phải Guild đang cho thuê nó không?

“Kazuma! Tôi đã lấy một bộ cho cậu! Đi thôi, tiến ra phía ngoài thành phố! Nhanh chân lên!”

Nói ra điều đó, Aqua đưa cho tôi một cái mủ bảo hiểm, một cái ba lô và một cái cuốc chim.

Có vẻ như điều gì đó đã xãy ra bên ngoài thành phố.

“Nè, coi nào, giải thích cặn kẽ cho tôi đi! Đảo châu báu là cái gì? Xét theo cái tên và phản ứng của cô, nó có vẻ là một nhiệm vụ khá hời, nhưng…”

Tôi hỏi Aqua trong khi đuổi theo cô ta sau khi hoàn tất việc trang bị những vật dụng mà cổ đã đưa cho tôi.

“Đảo châu báo là tên gọi chung của Genbu. Một con rùa khổng lồ được biết đến như là là một Genbu xuất hiện bên ngoài thành phố. Genbu thường dành hầu hết thời gian của mình ở dưới mặt đất và chỉ trồi lên mười năm một lần. Mọi người cho là nó trồi lên mặt đất để tắm nắng nhằm loại bỏ nấm, kí sinh trùng và những sinh vật gây hại đã cắm rể trên người nó, nhưng không ai biết chính xác vì sao nó làm vậy. Chúng tôi chỉ biết là nó sẽ ở trên mặt đất cho đến khi mặt trời lặn. Và Genbu sống với chế độ ăn kiêng đá quý và kim loại hiếm nằm sâu trong lòng đấu, và những viên đá quý và kim loại hiếm đó sẽ bị mắc kẹt vào lớp vỏ của nó.”

Megumin giải thích khi cô bé chạy ngay bên cạnh tôi.

Tôi hiểu rồi, đó là lý do vì sao mọi người lại mang cuốc chim theo mình.

Bọn họ sẽ dùng nó để đào những kim loại hiếm và đá quý kẹt trên lớp mai của genbu khi nó vẫn còn ở trên này.

‘Không phải con rùa khổng lồ đó sẽ tấn công những người đang đào trên lớp vỏ của nó à? Và đã có rất nhiều Mạo Hiểm Giả đi trước chúng ta. Không phải lúc chúng ta đến nơi sẽ chẳng còn gì sao?”

Aqua trả lời,

“Đảo châu báo là một sinh vật rất hiền lành. Chừng nào không có ai làm mấy việc quá điên rồ, nó sẽ không tấn công con người. Và không cần phải lo lắng về việc toàn bộ châu báu sẽ biến mất. Sớm thôi, cậu sẽ thấy lý do vì sao mọi người gọi nó là Đảo Châu Báu… Dù sao thì, Con quỷ gàn dở kia đang làm gì ở đây? Genbu là một thần thú. Thần thú là kẻ thù của quỷ tộc, ngươi không biết sao?”

“Nếu không phải vì bản thân ta, ta cũng sẽ không làm bất cứ điều gì! Nhưng bà chủ vô dụng lại một lần nữa đem về một mớ rác rưởi và thêm một lần nữa đưa chúng ta vào tình trạng nguy kịch! Nếu như ta không sớm làm gì đó, tiền thuê nhà tháng này sẽ…”

“Nó sẽ ổn thôi, Vanir-san! Có thể hiện giờ chúng ta đang trong tình trạng nguy kịch, nhứng nếu tôi tiếp tục mua thêm hàng, tôi chắc chắn chúng ta sẽ kết thúc với việc thu về một số tiền lời khổng lồ…. n-nên đừng nhìn tôi với ánh mắt lạnh lừng như vậy, anh đang làm tôi sợ đó!”

Có vẻ như việc kinh doanh của cửa hàng diễn ra không được thuận lợi….. Vẫn như mọi khi nhỉ.

Một con quỷ và một nàng lich lôi theo những cái cuốc chim để làm những công việc chân tay có thể giúp họ trả được số nợ… Sống trong thế giới này thật là quá khó khăn.

Part 4

“… Tôi đang mơ sao?”

Có một ngọn đồi rộng lớn đang ở trước mắt tôi.

Không, thứ này có thể coi như là một ngọn núi.

Nằm ngay phía đối diện của cánh cổng, một sinh vẫn khổng lồ mà có thể dễ dàng nhầm lẫn nó với một ngọn núi nhỏ đang nằm ở ngay đó.

Kích thước của nó có thể so sánh với Tokyo Dome mà tôi đã thấy lúc còn là một đứa trẻ.

Nằm ngay bên cạnh là một vực thẳm sâu hun hút, chắc chắn sinh vật này đã bò ra từ cái lổ đó, Con quái thú được biết đến với tên gọi Đảo Châu Báo ngáp dài một cái, phô ra cái miệng nhìn giống như một khe nứt và nằm nhàm nhã dưới ánh mặt trời.

Đúng vậy, thứ này chắc chắn xứng đáng được gọi là một thần thú.

Thứ này xứng đáng nhận được niềm tin của mọi người hơn cái sinh vật tự nhận mình là một cá thể thần thành, cái thứ mà suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ rất nhiều.

Một số lượng lớn Mạo Hiểm Giả đã bắt đầu leo lên trên người nó, và bắt đầu bổ cuốc vào cái mai nhìn như đá tảng của nó với cái cuốc chim của mình.

Mặc dù có rất nhiều người đang cuốc trên cái vỏ của nó, Đảo Châu Báu trông chẳng có vẻ gì là giận dữ, chính xác thì nó đang tỏ ra hài lòng và bắt đầu nhắm lại đôi mắt của mình.

Những sợi dây thừng đang được treo thêm đỉnh núi đá đó và những mạo hiểm giả đang tìm cách leo lên, gần giống như họ đang đi leo núi đá vậy.

…. Văng, tôi đã hiểu được những gì mà Aqua vừa nói.

Việc đào hết khoáng sản ở đây trong vòng nữa ngày là bất khả thi.

“Đi thôi, Kazuma! Chúng ta có thời gian đến trước khi mặt trời lặn! Chúng ta sẽ đào cho đến khi nào những cái ba lô này đầy đến mức muốn bung ra.

Aqua đã trèo lên đỉnh của một ngọn núi bằng cách dùng một trong những sợi dây thừng được treo lủng lẳng ở ngay đó.

Có lẽ vẫn còn cảm thấy khó chịu vì việc thu thuế gần đây, toàn bộ Mạo Hiểm Giả xung quanh đang đào sâu vào ngọn núi một cách hào hứng cùng với cái cuốc chinh của họ.

Tôi là một người giàu có, nhưng kể cả như vậy, tôi vẫn không thể bỏ qua cái núi tiền vừa rơi ngay trước mặt mình.

Tôi không biết là mình sẽ kiếm được bao nhiêu, nhưng chắc chắn nó xứng với thời gian mà tôi bỏ ra.

“Được rồi… giờ tôi đã ở đây, đến lúc phải bỏ ra một chút nổ lực… Oh, không phải đó là Dust và những người khác à? Họ cũng ở đây sao?”

Tôi cảm thấy có chút thoải mái khi nhìn thấy những gương mặt quen thuộc trong khi tôi đang leo lên ngọn núi này.

Sau khi lên đến đỉnh chúng tôi bắt đầu cuốc vào những mỏm đá gần đó.

Có lẽ vì họ không muốn làm rối tung bộ tóc của mình, mà Aqua và Wiz cả hai đều không hề đội mủ.

Cái cuốc chim của tôi đập vào một cục quặng và những mẩu đá lấp lánh nằm rải rác trên lớp vỏ.

Chỉ là giá trị của mỗi viên đá này là bao nhiêu?

“… Nói nè, tôi không biết cái thứ này đáng giá bao nhiêu, nhưng thật sự có thể dễ dàng để kiếm tiền với thứ này như vậy à? Thật ra, tại sao chỉ có những Mạo Hiểm Giả đang đào bới ở đây? Không có quá nhiều nguy nhiểm trên này, vậy nên không phải tốt nhất là cũng nên để những người dân đến đây giúp đỡ sao?”

Không cần biết là tôi nhìn đi đâu.Toàn bộ những người tôi có thể thấy chỉ là những Mạo Hiểm Giả.

Chỉ là đào xuyên qua mấy tảng đá. Những kỹ sư mà tôi cùng làm việc khi lần đầu tiên đến với thế giới này có vẻ phù hợp cho nhiệm vụ này hơn.

Aqua trả lời câu hỏi của tôi.

“Đương nhiên là vì nó nguy hiểm rồi.”

…Huh?

Ngay sau đó, ai đó hét lớn lên.

“Aaaah, khốn thật! Tôi đào trúng mấy con ‘rock mimic’!” 

Quay về hướng nơi âm thanh phát ra, tôi thấy một Mạo Hiểm Giả đang cố gắng chống đỡ vài con quái vật giống như mực, bạch tuột chỉ với cái cuốc chim trên tay.

“N-Này, đó là cái gì? Nó không tệ sao? mọi người, chúng ta nên nhanh chóng đến giúp họ…?

Những sinh vật đó có lớp da nhìn như được làm bằng đá, nó hòa trộn một cách hoàn hảo với môi trường xung quanh khi chúng di chuyển.

À, tôi hiểu rồi. ‘rock mimic’.

“Kệ bọn họ đi! Mọi người ở đây đều là Mạo Hiểm Giả! Họ đã tự nhận biết là mình có thể chết bất cứ lúc nào! Chạy ra đó để giúp họ là chà đạp lên toàn bộ quyết tâm của họ!.”

“Chính xác! Kể cả khi họ không thể tự mình chống đỡ, chết trong khi làm nhiệm vụ là một vinh dự đối với Mạo Hiểm Giả! Và… Và số nợ của tôi…!”

M-Mấy người thực sự ổn với điều đó sao? Chuyện gì đã xãy ra với lương tâm của mấy người rồi?”

Ờ, đúng rồi, hai mắm này không phải con người.

Người đàn ông bị tấn công bởi những con ‘rock mimic’ hét lên.

“La-Làm ơn giúp tôi!”

“… Anh ta đang hét lên tìm sự giúp đỡ, cô không biết à? Cô thực sự muốn bỏ rơi anh ta, không phải cô tự nhận mình là cái gì đó à?”

“Ahahahaha! Đây là một manatite chất lượng cao! Và thứ này là Flaretite! Tôi đã lo là mình sẽ thiếu tiền, nhưng tôi sẽ có nhiều hơn là đủ sau vụ này.”

Cái thứ tự nhận mình là cái gì đó đã ngừng nghe những lời tôi nói từ lâu rồi.

Ngược lại, lich kẻ được cho là kẻ thù nhân loại có vẻ như không vô tâm tới mức bỏ rơi anh ta cho số phận của mình.

“Uuu… Tôi sẽ trả được tiền thuê nhà bằng cách nào đó nếu như tôi bán đi cơ thể mình…. đừng lo, tôi sẽ không chết kể cả khi tôi bán đi cơ thể mình… đúng vậy, tôi sẽ không chết…”

Trong khi nói ra mấy thứ không thể tin được, Wiz thả cái cuốc chim của mình xuống vầ nhanh chóng lao tới chổ anh ta.

‘‘Này, Wiz, chỉ việc ở lại và đào tiếp đi, tôi sẽ tới đó và giúp anh ta!”

Bán đi cơ thể của cổ à….

Cô ấy thật sự nghiêm túc khi nói điều đó sao…?

Tôi gọi cô ấy, nhưng Wiz chỉ khẽ quay lại và mĩm cười.

“Nó sẽ ổn thôi, Kazuma-san. Móng tay và tóc của lich có nồng độ mana rất cao. Tôi sẽ có thể kiếm được khá nhiều tiền bằng việc bán chúng như những nguyên liệu cho Guild Mạo Hiểm Giả.”

“C-Chờ đã, dừng lại. Nghiêm túc đấy, dừng lại! Đó là ý nghĩa của việc khi cô nói bán đi cơ thể mình à? Dù sao, toàn bộ những gì chúng ta phải làm là nhanh chóng giúp đỡ anh ta và quai lại với việc khai thác. Này Aqua, Megumin đi thôi. Nó sẽ nhanh chóng kết thúc khi có cả bốn chúng ta ở đây.

Không may, tôi không mang theo kiếm và áo giáp của mình.

Trang bị mỗi cái cuốc chim, Megumin và tôi tiến đến chổ mấy con ‘rock mimic’.

Có vẻ như cái thứ tự nhận mình là cái gì đó không thể đứng yên sau khi nghe những lời tôi nói.

“Tsk, đúng ngay cái lúc thời gian gấp rút này… Cái bọn ‘rock mimic’ chết tiệt, sao bọn bây dám ngán đường tao!? Ăn cái này đi!”

Aqua hét lên khi cô ta đập cái cuốc chim vào cơ thể của con ‘rock mimic’ một cách dã mang.

Một nữ thần, bị che mắt bởi lòng tham, tàn nhẫn đập nát một sinh vật sống với cái cuốc chim.

Bây giờ tôi đã giàu có, tôi có thể đánh giá chính xác nụ cười của con nữ thần này khủng khiếp đến mức nào.

“Thường thì ta thà ói ra máu còn hơn giúp đỡ một nữ thần, nhưng ta sẽ bỏ qua nó lần này. Hãy kết thúc thứ này một cách nhanh chóng. Vanir-Style Death Ray!”

Ngay sau khi Aqua tàn bạo kết thúc một con ‘rock mimic’, Vanir người đang khai thác ở một mỏm đá cách khá xa chổ chúng tôi, quay người lại và bắn ra một tia beam màu đen từ mắt anh ta.

Một nhóm mimic đá dính phải ánh sáng độc ác đó và biến mất với cùng những khối đá tốt nằm xung quanh chúng.

“này, nếu ngươi có thể đối phó với chúng dễ dàng như vậy, ngươi nên làm gì đó lúc mà mọi thứ mới bắt đầu!”

“Oh, câm đi! Tiền thuê nhà hằng tháng không phải là một trò đùa, nó là vấn đề của sự sống và cái chết! Ta mong là người đã thỏa mãn với điều này, bà chủ vô dụng! Nhanh lên và trả bớt một vài món nợ đi!”

Tôi đã có một số nghi ngờ khi nghe giọng nói khẩn cấp không thường thấy ở Vanir.

Vanir thường tỏ ra bình tĩnh. Thật khó để thấy được anh ta như lúc này.

Tên Mạo hiểm giả vừa được cứu nhanh chóng cúi đầu và cảm ơn chúng tôi sau đó tiếp tục quay lại làm việc.

Tôi có thể hiểu sai một số việc, nhưng hiện giờ tốt nhất là tôi nên quay lại với việc đập đá.

—Khỏang nữa ngày đã trôi qua kể từ lúc đó.

Kéo theo sau một ba lô đầy nhóc, Megumin và Aqua đi xuống và đứng trước mặt tôi người đã chán ngấy việc đào bới trước họ một thời gian dài.

Tuy nhiên, ba lô của tôi đã chất đầy những khoáng thạch chất lượng cao.

Vào lúc hoàng hôn, Đảo Châu Báu không còn là một tảng đá lớn nữa. Tấm mai rùa của nó có thể nhìn thấy lởm chởm khắp mọi noi.

Một lớp mai với màu đen tuyền tuyệt đẹp lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, lớp mai của nó cứng đến mức, kể cả khi nhận thẳng một cú từ cái cuốc cũng không để lại bất kì vết xước nào.

Những Mạo Hiểm Giả khác giờ đây cũng đã khá là hài lòng với chuyến thu hoạch của họ.

Toàn bộ bọn họ tập hơn lại một chổ cách xa Đảo Châu Báu và tập trung ánh nhìn vào nó.

Đảo Châu Báu liếc nhìn về phía chúng tôi khi chúng tôi tập trung tại cổng vào thành phố.

Nó gần giống như đang nói. ‘các ngươi đã thỏa mãn với nó chưa?’

Nhìn thấy điều đó tôi nhớ ra một thứ đã đè nặng trong tâm trí tôi nãy giờ.

Khối đá trên đỉnh của nó vẫn còn nguyên vẹn.

Tôi chắc là lớp vỏ của nó sẽ tỏa sáng rực rỡ nếu mảnh đó bị gỡ ra.

“… Anh nói nè, Megumin, em có thể làm việc này cho anh không?”

Sự không thoải mái của việc bỏ lại thứ gì đó còn đang dang dở đang khiến cho tôi cảm thấy vô cùng không thoải mái. Với mong muốn dập tắt cảm gics đó, tôi đã thì thầm với Megumin.

”… Eeh? A-Anh chắc không? Được rồi, hôm nãy em cũng chưa sử dụng explosion, và nó chắc chắn là một mục thiêu phù hợp cho ‘mỗi ngày một explotion’ của e……”

Chà, chỉ có duy nhất một thứ mà tôi cần làm để Megumin nghe theo lời tôi.

“Nhưng anh có thật sự chắc chắn về điều này? Đảo Châu Báu là một sinh vật rất hiền lành, nhưng nếu anh bắn nó với một phép explosion, nó có thể trở nên giận dữ và tấn công chúng ta. Cộng thêm có một thiết quân luật giữa những Mạo Hiểm Giả là không bao giờ được tấn công Đảo Châu Báu…”

Tôi đảm bảo với một Megumin còn đang miễn cưỡng.

“Nói sao nhỉ, nó là trực giác của anh, nhưng Đảo Châu Báu sẽ không nổi giận. Nếu có bất cứ điều gì, nó chắc sẽ trở nên phấn khởi. Nên nó sẽ ổn chừng nào em còn nghe theo hướng dẫn của anh. Và đừng trực tiếp đánh vào nó. Thế nên, làm ơn, Megumin.”

Sau khi nhận được sự khích lệ từ tôi, Megumin miễn cưỡng bắt đầu chuẩn bị cho việc thi triển ma pháp.

“Em không có trách nhiệm gì với những việc xãả ra sau chuyện này đâu đấy? và kể cả với một nghệ nhân explosion như em cũng thỉnh thoảng bị trượt tay đấy.”

Em là một đại pháp sư, từ khi nào mà em trở thành một nghệ nhân vậy?

Khi những Mạo Hiểm Giả còn đang bày tỏ lòng biết ơn với Đảo Châu Báu vì đã đem cho họ một món tiền bất ngờ cũng là lúc Megumin bắt đầu niệm chú.

“Eh? Chờ đã, hai người đang làm gì đó?”

Ngay khi những Mạo Hiểm Giả giật mình vì lời nó của Aqua, Megumin đã hoàn tất ma pháp của em ấy.

“Explosion!!!”

Anh sáng rực rỡ mà Megumin tạo ra phát nổ ngay phía trên Đảo Châu Báu, thổi bay một lượng đá khổng lổ đã bám vào phần đỉnh của nó.

Ngoài ra, những mảnh đá nhỏ còn lại nằm rải rác khắp nơi trên lớp mai của nó cũng bị thổi bay bởi sóng xung kích.

Có phải đó là vì chổ Megumin đã ngắm, hay bởi vì lớp mai cảu Đảo Châu Báu quá cứng? Đằng nào đi nữa, không hề có một vết trầy nào trên lớp vỏ của Đảo Châu Báu.

Lờ đi những Mạo Hiểm Giả khác, Đảo Châu Báu chỉnh lại ánh nhìn bao quát của mình rồi nhìn thẳng vào Megumin người vừa mới xã phép, và tôi người đang đứng ngay bên cạnh em ấy.

Ánh mắt đó làm Megumin run lên một chút vì sợ mãi, nhưng tôi liên tục nói với bản thân mình là mọi thứ sẽ ổn và chỉ đơn giản là tiếp tục nhìn vào Đảo Châu Báu.

Tuy nhiên, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để có thể trốn ngay bất cứ lúc nào.

Đảo Châu Báu đã không di chuyển nguyên ngày hôm nay đứng dậy và vương các chi của mình ra, gần giống như là nó chỉ vừa với thức dậy sau một giấc ngủ trưa đầy thỏa mãn.

Sau đó, nó quay người lại và bước về cái lỗ mà vốn đã tới.

—Đảo Châu Báu trồi lên mặt đất mười năm một lần để phơi lớp mai của mình dưới ánh nắng.

Tôi chắc chắn là có một số sự thật trong lý thuyết đó.

Nhưng nếu chỉ có như vậy, nó vốn không cần phải xuất hiện gần những thành phố.

Từ những gì tôi được nghe, Đảo Châu Báo luôn nổi lên gần thành phố.

Đúng vậy, gần như là nó muốn con người làm sạch đi lớp đá bao phủ khắp cơ thể nó.

Có phải đó là ý định thực sự của nó không? Để dọn hết đống đá kẹt trên vỏ nó?

Sau khi toàn bộ đống đá được dọn sạch khỏi lớp vỏ của nó, Đảo Châu Báu bắt đầu quay trở về dưới mặt đất trước khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống.

Sau đó, Đảo Châu Báu nhìn vào Megumin và tôi thêm một lần cuối và nhanh chóng rung lắc toàn bộ cơ thể mình.

Với một vẻ thoải mái, Đảo Châu Báu bò lại vào cái lổ với một biểu hiện như là rất hài lòng.

Con thần thú khổng lồ đã tặng cho chúng tôi một món quà chia tay cuối cùng.

Megumin và tôi nhìn nhau rồi bắt đầu cười khúc khích.

Cái cảnh là Đảo Châu Báu rời đi thật sự rất đẹp.

Lần đầu tiên kể từ lúc tôi đến thế giới này, tôi cảm thấy như tôi đã nhìn thấy một thứ gì đó thật sự giống với thế giới giả tưởng.

“Nè, bè Kazuma, đống đó là tiền công cho phép Explosion của Megumin, đúng không? Vậy nó ổn để chúng ta nhặt và bán nó, đúng chứ?”

“Với thứ đó, món nợ của cửa hàng và tiền thuê nhà sẽ…”

—Tên của tôi là Satou Kazuma

Lý do mà tôi không thể có được bất kỳ nhiệm vụ giống với thế giới giả tưởng nào chắc chắn là do nhũng người đồng hành của tôi.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *