Vào một buổi chiều.
“Em muốn được đi thám hiểm!”
Iris thốt lên ngay từ khi đặt chân tới căn cứ. Yunyun đã dẫn em ấy tới đây sau khi Iris lẻn ra khỏi lâu đài như thể đó là điều tự nhiên.
“…Chuyện này là sao hả? Thành thực mà nói, lẻn ra khỏi lâu đài và đi tới một thị trấn xa xôi đã là một cuộc phiêu lưu rồi phải không nào?”
Chỉ có Yunyun, Iris và tôi có mặt tại căn cứ ngày hôm nay.
Điều đó cho thấy rằng, chỉ có ba người mà đi thám hiểm là không đủ.
“Đi thôi đi thôi! Nào Megumin, thám hiểm đó!”
“Vẫn phiền phức chẳng khác gì trẻ con.”
Khi cái gái yếu đuối trước những từ như là ‘bạn đồng hành’ hay là ‘thám hiểm’ bắt đầu gây ầm ĩ, Iris áp sát và nắm lấy tay tôi.
“Boss! Người dân trong thị trấn đang phải sống trong mối đe dọa không ngừng nghỉ bởi quái vật! Làm sao chúng ta có thể rong chơi mỗi ngày trong khi chúng ta có sức mạnh để làm nên điều gì đó!?”
“Đúng vậy! Sức mạnh của Hồng Ma Tộc là để phục vụ những mục đích cao cả!”
Hai gái này hôm nay có vẻ hợp nhau nhỉ.
“Chẳng phải hôm qua em rất nghiện trò đá lon à? Mặc dù có khách đến thăm vào buổi tối, nhưng em vẫn mè nheo ‘Em không muốn về đâu” và làm đủ điều ích kỉ với Yunyun cơ mà.”
Mặt Iris bỗng đỏ bừng, còn Yunyun thì quay mặt đi chỗ khác.
Không hề nản lòng, Iris rút một thứ gì đó ra từ chiếc túi.
“Em chơi đá lon đủ rồi. Sau khi quay trở về nhà, Claire đã chơi cùng em tới tận đêm. Mà quan trọng hơn, hãy nhìn đây.”
Nói xong, Iris lấy là một xấp giấy.
Chẳng biết phải làm gì hơn, tôi lấy tờ giấy trên đầu và đọc.
“‘Cứ vào buổi chiều hàng ngày, tiếng ồn đó cứ phát ra từ hướng bìa rừng, nhưng gần đây nó đã không còn nữa. Tôi cảm thấy phiền vì vấn đề này, nên ai đó làm ơn hãy điều tra.’…Thế, có vấn đề gì?” Tôi hỏi.
Iris nghiêng người về phía trước suy nghĩ.
“Em chẳng biết cái đó là gì nhưng chẳng phải là nó rất lạ sao? Cảm giác này giống như là điềm báo một điều tồi tệ sắp xảy ra… Cũng có thể rằng có một thứ gì đó đáng sợ đáng sống trong khu rừng…! Chúng ta đi vào rừng và điều tra thủ phạm là ai thôi!”
Nghe thấy những gì Iris nói, Yunyun lẩm bẩm.
“…Này, chẳng phải tiếng ồn đó đến từ hướng mà Megumin hay bắn Bộc Liệt Ma Pháp à? Nguyên nhân của chuyện này là để chị đón Alice-chan mà?”
“Có vẻ là vậy. Để gọi em, Alice, chị đã bắn Bộc Liệt Ma Pháp gần kinh đô mỗi ngày, nên đã được một thời gian chị không bắn nó ở Axel rồi. Vì vậy có thể nói rằng, thủ phạm đằng sau chuyện này chính là em.”
Trong lúc tôi và Yunyun bàn luận, Iris cúi đầu xuống như muốn giấu biểu hiện trên khuôn mặt mình.
Tôi không nhìn được biểu cảm trên khuôn mặt em ấy lúc này, nhưng tai em ấy rất đỏ, nên tôi dám chắc rằng em ấy đang xấu hổ vì đã tự tin gọi đó là ‘điềm báo của một điều tồi tệ’.
Tuy nhiên, Iris nhanh chóng sửa lại biểu hiện.
“T-, Tiếp theo là cái này! ‘Có thứ gì đó đang sinh sống tại hồ nước. Vào những đêm khó ngủ, tôi thường hay ra hồ để bơi, nhưng lần này, tôi phát hiện ra có một thứ gì đó màu xanh cứ chìm nổi dưới nước. Đó có thể là quái vật, làm ơn hãy tiêu diệt nó.’ …Có lẽ có một con quái vật đang sinh sống giữa hồ, nó là nguồn cung cấp nước ngọt cho thị trấn này. Chúng ta nên khẩn trương và…!”
“Ah, đó chắc chắn là Aqua rồi. Chị ấy thường xuyên ra ngoài khi bị khó ngủ vì nóng.”
“Nếu mình nhớ không nhầm thì chị ấy vừa mới ngủ trên mặt nước thì phải?”
Bất chấp Iris có nhiệt tình như thế nào, chúng tôi lại dập tắt nó với sự thật nghiệt ngã ngay lập tức. Em ấy lại cúi đầu một lần nữa.
Cuối cùng, bắt đầu xen một chút tự ti, Iris rụt rè chuyển sang tờ tiếp theo.
“Thế cái này thì sao… ‘Một hồn ma mắt đỏ cô đơn thường nhìn vào cửa sổ quán rượu tại Axel mỗi đêm’.”
Nghe thấy vậy, Yunyun lấy tay che mặt và rên rỉ.
“Chị xin lỗi! Chị cảm thấy cực kì cô đơn vào ban đêm được chưa!!? Quán rượu thường rất nhộn nhịp nên chị hay lảng vảng xung quanh, biết đâu sẽ được ai đó chú ý…!
“Mình hiểu là cậu giống như một con côn trùng bị thu hút bởi ánh sáng, nhưng là một đồng tộc, mình khuyên cậu làm ơn hãy dừng lại! Xấu hổ lắm! Mà quan trọng hơn, đây là thị trấn của những tân thủ, nên hiếm khi có trường hợp bị đe dọa bởi quái vật lắm. Những con quái vật nguy hiểm xung quanh thị trấn này đều bị loại bỏ rồi.”
“Vậy thì hãy làm những gì chỉ chúng ta mới làm được. Nếu như không thể tiêu diệt quái vật, chúng ta sẽ thanh trừng ác bá! Đây là một phàn nàn của một thương gia với một quý tộc gây khó khăn cho anh ta… ‘Một quý tộc đã ép buộc tôi bán hết đống slime thuốc của mình. Chúng đã được trả tiền rồi, người bệnh thì đang mong mỏi và nhà thờ Eris thì đã đưa một khoản tiền để trao đổi, việc này rất phiền nên làm ơn ai đó hãy làm gì đó.”
“Oh, đó chắc là một thuộc cấp Lalatina của em đấy.”
Iris vò nát tờ giấy trong tay và ném nó đi.
“Ah thôi nào! Sao những người gây ra rắc rối toàn người quen của em thế!? Em đã hiểu vì sao Onii-sama lại khổ sở như vậy rồi, tới mức mà em tự hỏi có nên đến bên và khích lệ anh ấy hay không nữa!”
Iris thất vọng ôm đầu, một tờ giấy rơi xuống sàn ngay cạnh chân em ấy.
“Em sẽ gây ra một mớ hỗn độn đấy nên làm ơn đừng ok? …Đây là tờ cuối cùng rồi phải không?”
Tôi nhặt tờ giấy lên và Yunyun bắt đầu đọc.
“‘Vào khoảng giữa trưa thường có một kẻ đáng ngờ, thay vì làm việc hắn đã mang đồ chơi đến cho trẻ em với ý định nào đó.’“
“…Nhắm vào trẻ em là tội ác phải không? Cho tới bây giờ những tội đó đều là những việc mà những người em quen đều có thể làm. Nhưng trong số những người mà em biết thì không ai có thể làm điều xấu hổ này. Lần này chắc chắn chúng ta sẽ hành quyết…!”
“‘Kẻ lạ mặt này có mái tóc đen và mắt đen…’”
“Chắc là Kazuma rồi. Anh ấy nói với mình rằng các nữ mạo hiểm giả đến với anh ấy đều có mục đích cả, vì thế anh ấy mang một số đồ chơi cho những đứa trẻ ngây thơ để nhận lời khen từ chúng.”
–Iris đã không rời khỏi lâu đài một thời gian sau đó.