Mở đầu

“‘EXPLOSION’––––!!”

Đi cùng với tiếng gầm rợn người là một cơn bão tàn phá khu vực xung quanh.

Và như vậy, cách Axel một khoảng ngắn một miệng núi lửa mới đã được hình thành.

Mấy người công nhân xây dựng lại phải bận rộn nữa rồi.

Với cơ thể đổ sụp xuống dưới đất, Megumin quay đầu lại và hỏi tôi:

“Được bao nhiêu điểm thế anh?”

Gần đây được Megumin trao tặng danh hiệu “Người Giám Định Explosion”, tôi không thể dễ dàng cho điểm cao được.

“—Hmm, nếu chỉ dựa trên sức huỷ diệt thì anh sẽ cho 90 điểm. Nhưng anh nhận thấy cường độ của sóng xung kích không mạnh như ngày thường. Có phải em lo lắng vì mùa hè nóng bức nên đã cố ý khống chế nhiệt năng đúng không?”

Nghe thấy câu hỏi của tôi, nụ cười tươi rực sáng trên gương mặt Megumin.

“Chính xác. Em tự suy ngẫm, “Liệu chỉ tập trung vào sức huỷ diệt đơn thuần thì đã đủ tốt chưa?’ Vậy nên trong lần dùng phép Explosion ngày hôm nay, em định thử tạo ra một làn gió mát xem sao. Anh nghĩ gì về việc cơn gió sẽ thổi bay bầu không khí nóng bức và ngột ngạt nào? Em nghĩ rằng đó sẽ là một bổ sung tốt cho khung cảnh thiên nhiên nổi bật của Axel.”

Có thể tôi chưa hiểu tới một nửa những gì con bé vừa nói, nhưng mấy ý chính thì đại khái vẫn nắm được.

“Vì sự quan tâm đến khán giả của em, và vì độ tròn tuyệt đẹp của miệng núi lửa, hôm nay anh sẽ cho em 97 điểm!”

“Cảm ơn anh rất nhiều! Em sẽ tiếp tục cố gắng hết sức mình!”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện ngu ngốc, tôi nhấc Megumin lên khỏi mặt đất. Bản thân tôi đã quen với việc cõng cơ thể mảnh mai chẳng hề phát triển chút nào của con bé.

“Xin lỗi vì đã luôn làm phiền anh như thế này.”

“Nếu em thực sự nghĩ như vậy thì hãy nâng level của mình lên đi. Tăng lượng mana tối đa đủ cao để em không đến mức phải ngã sóng soài nữa là được, okay?”

Vừa trở về Axel, tôi vừa phàn nàn với Megumin.

“Dù em có lên level bao nhiêu lần đi chăng nữa thì chuyện này vẫn cứ tiếp diễn, anh biết không? Nghĩa là em đã đặt tất cả điểm kỹ năng nhận được từ việc lên cấp để gia tăng sức mạnh của phép Explosion của mình.”

“Gì cơ!? Anh cứ thắc mắc là tại sao sau ngần ấy thời gian mà lượng mana tối đa của em vẫn không thể bắt kịp được với mana tiêu xài… Vậy ra tất cả là do em! Và tới giờ anh vẫn tưởng là sau khi em đạt được level đủ cao thì chúng ta sẽ không phải về nhà như thế này nữa cơ đấy. Trả lại những hy vọng của anh đi!”

“Vậy thì có gì xấu cơ chứ? Không phải thi thoảng việc tiếp xúc thân mật giữa những đồng đội là điều cần thiết hay sao?”

“Này, em mà có quyền nói câu đó cơ à?”

Với con nhóc Megumin chẳng biết ăn năn hối cải là gì này, tôi có nên tiến tới những chuyện còn hơn cả ‘tiếp xúc thân mật’ không nhỉ?

“Nếu xét từ hồi còn sống ở Làng Hồng Ma, chắc em sẽ không bao giờ tin nổi mình lại yêu quý những đồng đội của mình đến thế.”

“Ừ thì, lúc này anh không nghĩ bản thân mình có được quý trọng đâu…”

Megumin cười khúc khích trước câu bác bỏ ngay lập tức của tôi.

“Vậy hồi đó em là người như thế nào? Thực ra, quan trọng hơn là, điều gì đã khiến em mê mẩn tới mức đủ để quyết định sẽ học Explosion thế?”

“Cứ như thể anh bảo em là đồ mất trí ấy, thật thô lỗ. Em trước đây… Ừ thì…”

Megumin trầm lặng một lúc. Con bé đang nghĩ về chuyện xưa à?

“Em đã từng chẳng thèm giao tiếp với bất cứ ai. Bản thân là một thiên tài, em nghĩ dù có cô độc thì cũng chả sao cả.”

“Ồ, vậy ra hồi trước em đã là một Chuuni rồi à? Er, ý anh là, dù là một đứa trẻ mà em đã mắc tính gàn dở rồi sao?”

Nghe lời nhận xét đó, Megumin bắt đầu dồn chút sức lực vào cánh tay và siết cổ tôi.

“Được rồi, được rồi, là lỗi của anh, để anh thử lại! Về cơ bản thì em chỉ là một kẻ không ai muốn qu– Au, au, au! Này, nhẹ tay tí đi! Cả level lẫn sức mạnh của em đều cao hơn anh đấy!”

Dường như ngạc nhiên trước phản ứng này, Megumin bất đắc dĩ thở dài trên lưng tôi.

“Ừ thì, đó là lỗi của anh vì dám nói những điều không nên nói… Dù sao thì, anh muốn nghe về câu chuyện em đã học ma thuật Explosion như thế nào, đúng không?”

“Ồ đúng rồi! Thường thì em sẽ không thể học được Explosion trừ khi có ai đó dạy trước phải không? Vậy không biết kẻ phiền phức đã dạy cho em là hạng người gì đây.”

“Dám gọi ân nhân mà em rất ngưỡng mộ là kẻ phiền phức thì thật là thô lỗ. À, đúng rồi…”

Megumin hoài niệm về quá khứ.

“—Chừng nào báo cáo xong với người đó rằng bản thân đã học được phép Explosion thì em sẽ nói cho anh biết.”

Con bé nói cùng với nụ cười hạnh phúc.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *