Mở đầu

“Cái đồ nhỏ mọn! Sao lúc nào anh cũng như vậy hả!?”
“Có cô mới vậy ấy! Liên tục giảng đạo với tôi thì có gì vui hả! Chẳng lẽ cô mong muốn tôi chú ý sao? Tsundere à? Thích thì cứ nói thẳng!”
Nghe thấy tôi vừa nói những lời này vừa ngả dài trên ghế sô pha, lông mày Darkness thậm chí còn nhướn lên.
“Ai mà thích được cái thằng hikkikomori vẫn còn zin như anh chứ! Toàn bật ra mấy lời gây hấn vớ vẩn! Tôi sẽ dạy cho anh một bài học!”
“D-dừng ngay! Tôi đang cẩn thận đánh bóng chiếc nhẫn mà Iris nâng niu! Cứ thích vật lộn với nhau rồi lỡ mất luôn thì cô bồi thường kiểu gì hả, không phải cô đã nói thứ này quan trọng lắm à!?”
Bị Darkness nắm lấy cổ áo, tôi dí chiếc nhẫn vào mặt cô ta để chống cự.
“Bởi vì thứ đó quan trọng nên tôi mới điên lên đấy! Đừng có lau chùi báu vật quốc gia mà Công chúa Iris luôn giữ bên người bằng cái khăn tay giơ bẩn của anh!”
“Th-thật quá đáng, nghe thấy vậy thì ngay cả tôi cũng cảm thấy đau đấy! Đây có thể là một chiếc khăn tay rẻ tiền, nhưng tôi có cách riêng để chăm sóc cho chiếc nhẫn tràn đầy cảm xúc của Iris.”
“Tôi không nói về giá trị của cái khăn tay, không phải từ trước tới giờ anh toàn dùng nó để lau nước mũi sao!? Mua một miếng vải đánh bóng ngay!!”
Cuối cùng Darkness la hét để đuổi tôi đi, rồi đổ sụp xuống ghế sô pha với vẻ mệt mỏi.
“Thật là, ở cùng một chỗ với anh đúng là mệt mỏi. Cuối cùng cũng trở về cái thị trấn này, nhưng tôi chẳng cảm thấy có tí thư giãn nào cả.”
“Đáng ra đó phải là lời tôi nói ấy. Rõ ràng chính cô mới là người thích chọc mũi vào rắc rối, thế mà vẫn mở miệng thuyết giáo tôi được cơ đấy. Rõ ràng là một quý tộc hạ cấp, nhưng cô vẫn là một tiểu thư đúng không? Thể hiện chút phong thái của một tiểu thư cũng không tồi đâu.”
“Quý tộc hạ cấp!? Anh dám gọi Nhà Dustiness được biết tới như là Bảo kiếm của Vương quốc, là quý tộc hạ cấp ư…! … Chắc hẳn anh là người duy nhất trên thế gian dám mở miệng nói rằng tôi chỉ là một tiểu thư thuộc tầng đáy của giới quý tộc đấy.”
“Này, muốn khen thì kiếm câu nào dễ hiểu chút đi.”
“Tôi không hề khen anh.”
Ngả người trên chiếc ghế sô pha, Darkness nhâm nhi tách trà đặt trên bàn.
“…Nhắc mới nhớ, anh luôn luôn như vậy. Lúc tôi tiết lộ danh tính của gia đình mình, so với địa vị xã hội, anh lại quan tâm nhiều hơn tới cái tên của tôi, thật là một gã kỳ quặc.”
“Có chuyện gì với cô thế, Lalatina? Tôi không muốn bị gọi là một gã kỳ quặc bởi một kẻ như cô. Một tiểu thư không rành thế sự, một Mạo hiểm giả và một ‘M’. Cô định độc chiếm bao nhiêu thuộc tính đây hả bà chị tham lam?”
Darkness đặt tách trà đang uống trở lại bàn.
“… Xem ra, một ngày nào đó tôi phải giải quyết ân oán với anh.”
“Được được, rồi một ngày hãy làm một trận phân tranh cao thấp, Tiểu thư.”
Tôi mặc kệ vẻ mặt bực bội của Darkness và cũng thờ ơ nhấm nháp một chút trà.
“Hmm, mùi vị khá ngon đấy. Dù có vô dụng, nhưng cách pha trà của cô cũng không tồi đâu.”
Nghe tôi nói vậy, tâm trạng Darkness trở nên tốt hơn.
“Fufu, mặc dù anh có nói rằng những món ăn tôi nấu chỉ ở mức trung bình, nhưng về phương diện pha trà thì tôi rất tự tin. Bí quyết để làm một mẻ trà ngon. trước hết phải hâm nóng ấm trà, rồi đổ vào trong cho tới giọt cuối cùng. Nếu chịu xin lỗi vì những lời thô lỗ hồi nãy, có làm thêm một ấm trà khác cho anh tôi cũng không phiền đâu.”
“Biết rồi, biết rồi, xin lỗi vì đã trêu chọc cô nhé. Một lời xin lỗi thì cũng chả nhiều nhặn gì, nhưng nếu cô trở thành quý tộc sa cơ, tôi sẽ thuê cô làm người hầu.”
“Sao tôi có thể trở thành quý tộc sa cơ được hả! …Thiệt tình, anh đúng là một tên khó hiểu. Tôi cứ tưởng anh chỉ là một kẻ yếu đuối, nhưng đôi lúc lại hành động dũng cảm đến không ngờ. Chịu giúp đỡ người khác, nhưng lại thích đi chơi đêm, làm những việc khiến người ta thấy khó chịu. Đâu mới là con người thật của anh vậy?”
“‘Thật’ theo ý của cô là gì hả? Mọi người sẽ làm những việc tốt khi có tâm trạng tốt, và bực mình thì đi tiểu bậy. Tôi chỉ là một gã bình thường. Xin lỗi vì không phải là vị anh hùng nề nếp nhá.”
“Không, như vậy cũng không tệ. Hay đúng hơn, thay vì là hoàng tử hay anh hùng, tôi lại thích một chàng trai bình thường hơn… Lấy ví dụ nhé, một ai đó như anh chẳng hạn.”
“Này, ý cô là gì thế hả? Cái gì vậy? Đầu tiên là Megumin, giờ cả cô cũng thế, sao hai người phải nói những điều mơ hồ như vậy? Nói rõ ràng một chút để một thằng trai tân như tôi có thể hiểu được đi.”
Nghe tôi nói vậy, Darkness mỉm cười.
“Đoán xem.”
Bật ra những lời đó, rồi cô ta lại nhấp chút trà với tâm trạng thoải mái.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *