Chương kết: Vì mục đích trở thành Onii-chan chân chính.

Sau tối hôm đó, thủ đô trở nên biến động mạnh.

Cũng không cần phải ngạc nhiên, bởi vì cặp đôi Đạo tặc Hào hiệp huyền thoại đã xông vào Lâu đài và dùng vũ lực cướp đi vật phẩm ma thuật của Công chúa.

 Và cũng trong tối hôm đó, lâu đài có rất nhiều Mạo hiểm giả mạnh mẽ.

 Huyền thoại về kỳ tích của hai người đàn ông, một tóc bạc, một mang mặt nạ bạc ngay lập tức nổ ra trong Thủ đô.

 –Và lúc này.

 Có một thứ rất kinh khủng đang diễn ra tại căn phòng tôi ở.

 “D-d-darkness, làm ơn, bình tĩnh đã! Chuyện này là có lý do mà ahhhh! Nó đang nứt nó đang nứt, hộp sọ của tôi sắp bị nổ tung!”

 “Này, nghe tôi giải thích đã! Chắc chắn nghe giải thích xong, cô sẽ hiểu được sự tình ngay mà! Van cô đấy, trước hết hãy nghe tôi nói đã! Cô mà dùng thêm tí lực là tôi không mở mồm được nữa đâu, mà sẽ chết đấy!”

 “Tôi sẽ nghe! Tôi sẽ nghe được chưa!? Rồi, tôi đang nghe đây! Việc này chỉ là để chuẩn bị trước cho lời giải thích của mấy người thôi! Sau khi nghe giải thích, tôi sẽ đưa ra lời phán quyết xem có nên siết cổ hai người tới chết hay không!”

 Tôi và Chris bị Darkness gọi tới một căn phòng nào đó tại quán trọ, rồi bị bắt lấy bởi đòn Ưng trảo của cô ta.

 “Darkness, D-darkness, tôi không thể nói! Như thế này thì tôi không thế nói được!”

 “Dừng lại đi! Tôi bị Chris ép, kẻ chủ mưu chính là Big Boss Chris!”

 Nắm lấy vầng trán rồi nâng cả hai chúng tôi lên, Darkness trưng ra một vẻ mặt băng giá.

 “S-sao anh có thể nói thế được hả! Đau đau! Không, nghe tôi nói đã Darkness! Trợ thủ-kun đã rất hăm hở làm chuyện đó! Mặc dù tôi là người đề xuất, và lúc mọi chuyện vỡ lở tôi đã tính chuồn êm, nhưng chính Trợ thủ-kun đã khăng khăng rằng cả hai có thể tiếp tục xông lên!”

 “Đừng hư cấu nữa, Big Boss! Tôi chỉ tham gia vào tập đoàn đạo tặc có một ngày thôi! Tôi chỉ là một con minion chẳng có chút địa vị nào trong tổ chức đó!”

 “Tập đoàn đạo tặc gì chứ, chỉ có tôi và anh thôi! Có mỗi hai người chúng ta thì phân hệ thống cấp bậc kiểu gì được hả!?”

 Bị bắt phải quỳ trên nền nhà với hai vầng trán bị bóp chặt, Chris và tôi cố đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.

 Vẻ hung dữ trên mặt Darkness không hề nguôi đi.

 “Này.”

 “!?” x2

 Trong lúc chúng tôi đang cự cãi, thanh âm lạnh lùng của Darkness vang lên.

 “Nói thẳng đi!”

 Chúng tôi thành thật kể cho cô ấy nghe những gì đã xảy ra.

 “—Hai người thật là… Sao không nói với tôi sớm? Nếu ngay từ đầu chịu nói rõ ràng cho tôi thì mấy người đã không phải làm cái điều ngu ngốc đó. Chắc chắn tôi phải giúp hai người rồi.”

 Nghe chúng tôi khai hết, Darkness thở dài.

 “Dù cô có nói thế… Thứ đó là một thánh tích có thể chuyển đổi cơ thể đúng không? Nếu sử dụng đúng cách còn có thể trường sinh bất tử. Lúc nghe được điều đó, tôi đã muốn thông báo cho những người có quyền thế biết. Thế nhưng, Chris bảo là càng nắm quyền lực lớn bao nhiêu, người ta sẽ càng mong muốn cuộc sống bất tử bấy nhiêu, thậm chí cả Hoàng tộc cũng có thể lợi dụng thánh tích này…”

 “L-lúc đó tôi cho rằng có kể cho Darkness nghe cũng không sao! Khi tôi định nhờ Darkness giúp, Trợ thủ-kun đã nói ‘Dừng ngay! Darkness cũng là một quý tộc, nếu danh tính thực sự của Chris bị tiết lộ cho quý tộc biết, chắc chắn cô ấy sẽ bị đặt vào một tình huống xấu!”

 “Ah! Sao-sao anh!”

 Thấy chúng tôi lại cãi cọ, Darkness thở dài.

 “Giờ thì đã quá muộn rồi. May mắn thay, chỉ có mỗi mình tôi biết được danh tính thực sự của hai người. Mái tóc của Chris quá nổi bật, cô nên rời khỏi thủ đô và trở về Axel càng sớm càng tốt . Kazuma… quay về Lâu đài với tôi ngay lập tức.”

 “Hmm!? …Ai da, vừa nãy cô mới bóp trán tôi xong, giờ vẫn còn đau! Xin lỗi, để tôi nghỉ thêm chút đã…”

 “Đừng có giả ngây nữa, theo tôi ngay! Chúng ta sẽ đón Aqua và Megumin, rồi nói lời chào tạm biệt với Iris Điện hạ.”

 “Dù cô có nói thế, sau tối hôm qua Lâu đài bị đặt trong tình trạng giới nghiêm, tôi nào có gan đi tới chỗ đó…! Chẳng có gì đảm bảo là không có sơ suất nào cả. Ngộ nhỡ tôi bị nghi ngờ, rồi bọn họ lấy ra cái Vật phẩm ma thuật phát hiện nói dối đó, tôi nhất định sẽ phải chết!”

 Thấy tôi bị kéo đi, Chris gãi má với nụ cười gượng gạo và nói:

 “Ừm, cố gắng lên, Trợ thủ-kun! Và thánh tích sẽ được gửi tới một nơi không bao giờ bị đánh cắp, thế nên đừng lo lắng. V-vậy tôi cáo từ trước…”

 “…Đợi đã, Chris.”

 “!? Ch-chuyện gì thế!?”

 Đang định vội vàng rời đi, vai Chris đột nhiên run rẩy.

 “Tất cả bí mật của cô chỉ có thế thôi sao? Không còn gì để nói nữa ư?”

 “…Ugh.”

 “Có vẻ đúng thế rồi! Vậy, cô còn giấu tôi điều gì nữa!? Quen cô đã lâu, tôi biết mỗi lần rơi vào tình thế khó xử cô đều có một thói quen! Đúng vậy, cô sẽ gãi gãi vào vết sẹo trên má mình! Nói nhanh! Cô còn che giấu bí mật nào nữa!”

 Bị ép vào một góc, Chris nhìn tôi để tìm kiếm sự giúp đỡ.

 Dù cô có nhìn tôi thêm bao lâu nữa… Nếu tôi không biết được bí mật của cô là gì thì sao mà giúp được…

 Chris chỉ về phía tôi.

 “Ngoài thánh tích đó Trợ thủ-kun còn đánh cắp một thứ khác nữa!”

 “Ahhh! Quân phản bội!!”

 “Đồ cặn bã! Anh còn giấu thứ gì khác hả!? Giờ thì anh trở thành một tên Đạo tặc thực thụ rồi đấy! Giao ra đây! Chính xác là anh đã đánh cắp cái gì!?”

 Tôi thôi chống cự và đưa cuốn sách cho cô ta.

 Darkness bắt đầu lật lật cuốn sách.

 “Sao anh…”

 Cô ta yếu ớt khụy xuống sàn nhà. Đúng lúc đó, Chris tự lẩm bẩm.

 “À… Đúng rồi, anh ta cũng đánh cắp thứ đó.”

 “Hmm?”

 “…Ồ? Vẫn còn thứ gì khác sao?”

 Nghe thấy vậy, Darkness lại đứng dậy và chìa tay ra.

 Tôi còn đánh cắp thứ gì khác à?

 Thứ gì nhỉ?

 “À! Còn thứ này nữa! Lúc đó, tôi đã dùng ‘Steal’ lên Iris…”

 Tôi đưa thứ mình vừa lấy được từ Iris cho Darkness.

 Đó là một cái nhẫn mà Iris đã đeo.

 Lúc cô bé chuẩn bị nhận lấy đòn đánh từ tôi và Chris, chiếc nhẫn đã sáng rực. Chắc hẳn là thứ này một vật phẩm ma thuật nào đó.

 Nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay tôi, Darkness cau mày. Và sau đó—

 “…! A-a-anh…!? Anh thực sự đã đánh cắp thứ này từ Iris điện hạ ư!?”

 “Vâng, đúng thế… Gì vậy, đừng hoảng hốt thế chứ, vẻ mặt bị sốc của cô còn đáng sợ hơn cả vẻ mặt giận dữ đấy! Đây không phải là thứ gì đó quan trọng đúng không!? Này, cô phải làm tôi sợ mới được à!?”

 Nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn một lúc, cô ta lại nhẹ nhàng đặt nó trở lại vào tay tôi.

 “Nghe cho kỹ đây, Kazuma. Đừng bao giờ đánh mất chiếc nhẫn này, rõ chưa? Và đừng để bất cứ ai biết về thứ này, tốt nhất là hãy đem nó chôn cùng phần mộ của mình!?”

 “Này đừng nói thế chứ! Nếu, nếu đây là một thứ cực kỳ quan trọng, tôi chỉ cần nói là mình đã nhặt được nó ở ven đường rồi trả lại là được okay!?”

 “Đồ ngốc! Đây là thứ mà những đứa trẻ Hoàng tộc luôn đeo bên mình từ khi còn nhỏ, và chỉ tháo ra để làm sính lễ cho phía bên kia trong hôn nhân! Bịa đặt về việc thứ này bị kẻ cắp trộm đi, rồi lại được một Mạo hiểm giả nhặt ở ven đường, cái lời nói dối này thật là…! …Dù có thiện chí trả lại, kiểu gì anh cũng sẽ bị giết để đề phòng tin tức lọt ra ngoài.”

 “Cái quái gì vậy, đáng sợ quá! A, Chris! Cô định đi đâu thế hả! Hãy nhận lấy trách nhiệm vì đã kéo tôi vào cái mớ hỗn độn này, lẻn vào phòng của Iris rồi trả lại chiếc nhẫn đi!”

 “Nghe nguy hiểm quá! Tôi không muốn! Tại sao anh toàn dùng kỹ năng ‘steal’ để trộm những thứ không nên trộm hả! Còn Darkness nữa, cô đã thay đổi rồi. Cô đang thực sự nghĩ về việc che giấu chuyện này. Rõ ràng trước đây cô rất cứng nhắc… chẳng lẽ cô đã xử lý vấn đề linh hoạt hơn rồi sao… Không hiểu sao tôi lại có cảm giác cô đã bị Trợ thủ-kun đầu độc nghiêm trọng!”

 “Cái gì…!? Đ-đợi đã! Tôi không nghĩ thế! Tôi thực sự bị thay đổi rồi sao!? Lẽ nào tôi đã bệnh nặng đến nỗi chẳng những không thể lo nổi việc Công chúa bị Kazuma đầu độc mà còn bị vạ lây sao!?”

 Mặc kệ con mắm Darkness trông cứ như thể bị đả kích sâu sắc đó, tôi đưa chiếc nhẫn về phía ánh mặt trời.

“…Chẳng còn cách nào khác, trên đường trở về căn biệt thự tôi sẽ chôn thứ này, như thế thì sẽ không có ai có thể tìm ra được.”

 “Đừng nói vớ vẩn thế! Đó là vật bất ly thân của Iris Điện hạ! Nên dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh phải giữ chiếc nhẫn ở bên người và trân trọng nó, ngoài ra, không bao giờ được để bất cứ người nào tìm ra nó!”

 “Cái thể loại trò chơi trừng phạt gì thế này! Haizz, tôi hiểu rồi. Vậy trả cuốn sách lại đây. Dù sao thì bây giờ cô cũng không thể trả thứ đó về Lâu đài được.”

 “……” x2

 Nghe tôi nói vậy, hai người bọn họ nhìn nhau, không biết phải nói gì—

 Sau địa ngục khổ đau phải nếm trải, cùng với Darkness, tôi bước đi như một thây ma tới Lâu đài.

 “Này, đi nghiêm chỉnh vào! Trước mặt Công chúa Iris sao anh có thể trưng ra bộ mặt chán nản đó hả!”

 “Eh… Ồ… Gì hả… Có nhất thiết phải đốt luôn không… Đó là phần thưởng duy nhất dành cho công lao âm thầm cứu lấy Vương quốc của tôi kia mà…”

 “Ngưng phàn nàn! Thật khó coi. May mà còn cái bật lửa mà anh đã phát minh. Quả đúng là một vật phẩm tuyệt vời.”

 “Tôi không phát minh ra cái bật lửa để làm thế… Ugh… Ugh… Bảo vật của tôi…”

 Cuốn sách mà tôi coi như kho báu cuối cùng của mình đã bị hai con kia đốt mất. Vậy nên tôi mới thất vọng đến thế.

 Có vẻ như Chris sẽ rời khỏi thủ đô trước khi người ta bắt đầu săn lùng tên Đạo tặc tóc bạc.

 Cô ấy còn đề cập đến chuyện khi nào có hứng thì sẽ trở lại Axel. Chúng tôi chắc chắn sẽ lại gặp nhau lần nữa.

 Ừ thì, hợp tác với Chris lần này quả thực rất vui.

 Nếu danh tính bị bại lộ và bản thân trở thành tên tội phạm truy nã, có thể tôi sẽ xem xét đến việc thành lập một toán Đạo tặc cùng cô ấy.

 Vừa bước đi đằng sau Darkness, tôi vừa nghĩ về chuyện đó. Cuối cùng, Darkness dừng lại trước cửa phòng Iris.

 “…Nếu đang trong tình trạng như vậy mà mang anh vào, kiểu gì cũng sẽ xảy ra sự cố. Tôi sẽ giải thích về thánh tích, anh chỉ cần đứng nghiêm chỉnh ở đó là được.”

 “…Cô định để tôi ở một mình sao? Trong tình trạng tâm thần bất ổn hiện giờ, nếu cô bỏ tôi lại, tôi cũng không biết mình sẽ làm những chuyện gì trong Lâu đài đâu.”

 “Bộ anh là con nít à!? Thôi thì hết cách, tốt hơn hết anh đừng có làm chuyện gì dư thừa đấy! Tôi sẽ giải thích thánh tích đó nguy hiểm như thế nào, rồi đồng thời diễn một vở kịch, đưa ra quan điểm ‘mục đích của những Đạo tặc hào hiệp là để cứu lấy Công chúa Iris’, thế là đủ! Đừng có tạo ra bất kỳ rắc rồi nào đấy!”

 Cứ nghe Darkness nhắc nhở mãi, tôi đẩy cô ta ra và đĩnh đạc mở cửa phòng.

 “Đồ ngốc! Anh thậm chí còn không thèm gõ cửa! … Iris Điện hạ, thần Dustiness đã tới! Thần có một việc cực kỳ khẩn cấp cần phải hỏi xin ý kiến người!”

 Khi tôi bước vào căn phòng cùng với Darkness, bên trong là—

 “Hmm, có tôi ở đây, không cần phải lo nghĩ gì cả! Cái thánh tích nguy hiểm kia đã bị tôi phong ấn và không thể sử dụng được nữa! Thế nên cứ xõa đi! Và tên Đạo tặc đó thực sự nhắm vào một thứ tuyệt vời nhỉ!”

 “Là một chuyên gia vật phẩm ma thuật tới từ Làng Hồng Ma, tôi có thể đảm bảo rằng không một ai có thể chế tạo được một vật phẩm ở cấp độ thánh tích đó. Nói cách khác, sự việc lần này đã được giải quyết xong xuôi!”

 Mặc dù lần này chả được tích sự gì, Megumin và Aqua vẫn cứ ngạo mạn nói vậy.

 “Thật không hổ danh là Aqua-dono và Megumin-dono, chúng ta có thể dễ dàng nghỉ ngơi được rồi! Khi nghe sức mạnh thực sự của vật phẩm đó từ chính miệng Aqua-dono, mặt tôi đã trở nên tái nhợt!”

 Thở dài nhẹ nhõm, Rain vui vẻ cuời.

 “… Nhắc mới nhớ, động cơ của những tên Đạo tặc có thể là gì? Từ danh tiếng lẫy lừng, có vẻ những người như bọn họ sẽ không lợi dụng thánh tích đâu… Hmm? Quý cô Dustiness… và thậm chí cả gã này cũng ở đây?”

 Giọng nói của Claire lạnh lùng hơn bao giờ hết.

 Dường như Aqua đã giải thích sự nguy hiểm của thánh tích cho bọn họ.

 “Qua điều tra, tất cả mọi người đã biết được thánh tích đó nguy hiểm như thế nào… Chúng ta không cần phải làm gì thêm nữa.”

 Nhận ra rằng mình không cần phải làm gì thêm, Darkness thở dài nhẹ nhõm trước Iris cùng những người khác.

 “… Có lẽ hai người bọn họ tới đây để cứu tôi. Họ biết về sự nguy hiểm của chiếc vòng cổ đó, nhưng lại sợ là nếu bọn họ kể ra với ai chuyện này thì rất có thể sẽ có người nhắm tới thánh tích…”

 Đừng ở giữa căn phòng và bao quanh bởi mọi người, Iris nói như vậy. Chẳng hiểu sao, cô bé lại nhìn chằm chằm vào tôi…

 …Lẽ nào… Cô bé đã nhận ra danh tính thực sự của tôi là tên Đạo tặc đó rồi sao?

 “Công chúa Iris, không thể như thế được đâu. Dù dân chúng đánh giá tên Đạo tặc Hào hiệp rất cao, nhưng không thể vì lý do cao quý như vậy mà họ phải chấp nhận rủi ro khi đột nhập vào Lâu đài Hoàng gia đâu.”

 Nhắm mắt một cách không cam lòng, Claire nói vậy.

 “… Nếu điều đó là sự thật, hai người bọn họ đáng nhận được sự tôn trọng của chúng ta…”

 Cô ta nhẹ nhàng nói vậy với giọng điệu bực mình pha lẫn vài phần tôn kính.

 Giá trị thân thiện của tôi dành cho Claire từ dưới đáy ngay lập tức tăng vọt lên.

 “Nhắc mới nhớ, rốt cuộc bọn họ là thần thánh phương nào. Mặc dù tự nhận mình là một Mạo hiểm giả mạnh mẽ, nhưng tôi cũng không biết họ tới từ đâu. Đặc biệt là người đàn ông đeo mặt nạ… Tôi chỉ đối mặt với anh ta trong thoáng chốc. Nhưng chỉ trong nháy mắt, từ một khoảng cách cực lớn mà anh ta vẫn có thể phá vỡ được cây trượng của tôi.”

 Hmm, cảm giác gì thế này, lời của cô ấy thực sự làm tôi hạnh phúc, có lẽ…

 “Người đàn ông mang mặt nạ đó à? Anh ta thực sự ngầu phải không!? Và cái mặt nạ đó rồi còn y phục đen toàn thân đó! Thực sự đã làm rung động trái tim tôi! Lần tới nếu được gặp mặt, tôi chắn chắn sẽ hỏi xin chữ ký của anh ta!”

 “Me-Megumin-dono, anh ta vẫn là một tên tội phạm… Mặc dù nói là thế, nhưng Đạo tặc Hào hiệp mang mặt nạ đó quả là mạnh mẽ… Chỉ bằng tay không mà anh ta vẫn có thể chế ngự Mitsurugi-dono trong nháy mắt, tôi có nghe kể rằng anh ta đã hạ gục một nửa số Hiệp sĩ trong Lâu đài…”

 Ôi không, phải làm gì bây giờ, tôi thực sự muốn nói với bọn họ rằng cái gã ngầu lòi đó chính là mình!

 “Có chuyện gì thế Kazuma? Sao cái điệu cười của anh nó ghê tởm vậy.”

 Vẫn đang ôm lấy chai rượu từ hôm qua tới giờ, Aqua nói.

 Có vẻ như đã đến lúc cướp lấy cái chai đó từ cô ta rồi.

 Cùng lúc đó Claire trừng mắt nhìn tôi.

 “Đúng thế, cái nụ cười ngu ngốc của anh là gì vậy. Thật đáng tiếc, cơ hội để bắt giữ Đạo tặc Hào hiệp của anh đã đi rồi… Nhưng dù có cơ hội, anh vẫn không có cửa để đấu với người đàn ông mang mặt nạ đó đâu, haizz… Thiệt tình, tại sao người đàn ông mang mặt nạ đó lại làm một công việc như Đạo tặc cơ chứ, nếu không phải là một tên tội phạm, nhất định tôi sẽ thu nhận anh ta… Rồi một ngày chúng ta sẽ tái ngộ…”

 Nói xong lời cuối, gương mặt Claire trở nên ửng đỏ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ta hành động như một người phụ nữ.

 Hy vọng là tôi biết được người này đang ca ngợi hay nói xấu mình.

 Ở bên cạnh tôi, dù vẻ mặt Darkness có hơi dị, nhưng cô ta vẫn giữ im lặng.

 …Đúng lúc đó, Iris nhìn về phía tôi.

 “Anh chàng Đạo tặc Hào hiệp đó, thật là đẹp trai!”

 Nhìn thẳng vào tôi, cô bé nói.

 Hmm, đây…

 Là danh tính thực sự của tôi…

 “Theo như tôi nghĩ… vì lo lắng cho tôi hai người bọn họ mới làm vậy… Có lẽ, tôi đã đổ anh chàng Đạo tặc Hào hiệp đó mất rồi…”

 Được rồi, tôi sẽ thú nhận danh tính của mình!

 Nhận ra rằng tôi định lấy mặt nạ từ trong túi ra, Darkness trừng mắt nhìn và bắt chéo hai tay của tôi từ sau lưng.

 Để ngăn cản con mắm đang làm phiền mình, tôi định dùng ‘Drain touch’…!

 “Giờ anh ấy có thể ở đâu được nhỉ… Anh chàng, thủ lĩnh, tóc trắng đó…”

 …Tôi hạ thấp cánh tay.

 Mình biết kiểu gì chuyện này cũng sẽ xảy ra mà!

 Thấy hành động đáng ngờ của tôi, Iris đỏ mặt cúi đầu, hai vai cô bé có đôi chút run rẩy.

 …Này, không lẽ vừa nãy cô bé đã cười ư!?

 Cuối cùng, Iris ngừng run và ngẩng đầu lên, có chút giận dỗi nhìn thẳng vào mắt tôi, và nói bằng một giọng hơi run rẩy:

 “…O-Onii-sama, em có một thỉnh cầu.”

 “I-Iris điện hạ?”

 Cảm thấy có gì đó không ổn, Claire không biết phải nói gì.

 Ngoài việc táo bạo đưa tôi vào trong Lâu đài, Iris vẫn chưa bao giờ chủ tâm đưa ra bất cứ yêu cầu nào—

 Như thể đã hạ quyết tâm, nắm chặt hai tay, vẻ mặt cô bé trở nên nghiêm túc.

 Ngay lúc cô bé định nói điều gì đó—

 “Công chúa Iris, trước tiên xin hãy cho phép thần được thỉnh cầu một điều.”

 Ở bên cạnh tôi, Darkness đột nhiên xen vào.

 Ánh mắt mọi người chuyển sang Darkness, cô ta quỳ một gối xuống, rồi liếc mắt về phía tôi.

 “Người đồng đội Satou Kazuma này thực sự đã đánh bại rất nhiều tên Boss của Quân đội Quỷ vương. Và rất có thể anh ta chính là người đánh bại Quỷ vương. Làm được điều đó sẽ rất khó khăn, không phải ai cũng có thể làm… Người có thể đưa ra vài lời động viên để anh chàng dũng cảm này có thể trực diện đối mặt với thách thức đó không?”

 Tôi, đánh bại, cái gì cơ?

 “…Đánh bại Quỷ vương? Thật không? Onii-sama, anh định đánh bại Quỷ vương sao?”

 Cả em nữa Iris, sao lại dùng khuôn mặt nghiêm túc để hỏi câu này thế?

 Chuyện này đương nhiên là bất khả…

 “Eh, à, nếu có cơ hội, anh có thể xem xét việc… chinh phục… Quỷ vương?”

 Khi nhìn vào ánh mắt cô bé, câu trả lời của tôi bắt đầu lung lanh…

 Từ phía sau truyền đến tiếng cười mỉa mai của Clare.

 Thế nhưng…

 “Vậy sao… Onii-sama chắc chắn có thể làm được. Xin hãy cố gắng thảo phạt Quỷ vương… Chúc Onii-sama, bách chiến bách thắng!”

 Khi nói điều đó, Iris mỉm cười vui vẻ, và tất cả mọi người rơi vào trầm lặng.

 –Không, vẫn còn một người muốn nói gì đó.

 “Đừng có ‘Onii-sama, Onii-sama’ nữa! Cô đã có Onii-sama ruột thịt của mình rồi! Sao còn thân thiết với anh ta thế hả!? Cứ như vậy cô sẽ làm suy yếu lý do cho sự tồn tại của tôi đấy, thật muốn điên đầu! Để tôi chôn vùi Quỷ vương là được! Không cần Kazuma phải đi!”

 Chẳng hiểu sao lại đột nhiên trở nên tức giận, Megumin nói một điều thật ngốc xít.

 “O-Onii-sama là Onii-sama! Tôi gọi Onii-sama là Onii-sama thì có vấn đề gì à! Và sẽ thật vô nghĩa nếu để cô đánh bại Quỷ vương! Tôi muốn Onii-sama chính là người đánh bại hắn ta!”

 “Tôi bảo cô là đừng có Onii-sama, và giờ thì cô dùng câu đó liên tục, cô đang gây chiến sao!?”

 “M-muốn đánh nhau à!? H-hoàng tộc rất mạnh mẽ đấy!”

 Darkness hốt hoảng tách hai cô nhóc đang dí mặt vào nhau ra.

 “Này Megumin, dừng lại! Hôm qua quan hệ giữa em và Công chúa vẫn tốt, sao giờ lại cãi nhau dữ thế!? Em đang cố làm điều gì vậy!”

 “Iris Điện hạ, làm ơn hãy bình tĩnh! Trước giờ chưa từng cãi cọ với ai, sao bây giờ người lại đột nhiên làm thế!?”

 Để có thể quay trở lại chủ đề, tôi nói với Iris đang thở hổn hển:

 “…Thế, yêu cầu của em là gì? Em muốn yêu cầu cái gì cũng được hết.”

 Đối với yêu cầu này, tôi vẫn có chút chờ mong.

 Từ phản ứng vừa nãy, chẳng lẽ cô bé muốn tôi tiếp tục ở lại trong Lâu đài này sao…!

 ‘Yêu cầu… Yêu cầu của em là…”

 Rõ ràng muốn đưa ra yêu cầu, chẳng hiểu sao cô bé lại hết sức do dự.

 “Chúng ta vẫn chưa giải quyết trận đấu của cả hai. Một ngày nào đó, xin hãy phân định thắng thua, được không anh!?”

 Như một đứa trẻ đang đùa giỡn, cô bé nở nụ cười rạng rỡ tương xứng với tuổi của mình.

—————————————————————————

Giao đoạn: Gã quý tộc tham lam và tên ác ma sa đoạ

Trong căn hầm ẩm thấp, tiếng khò khè ‘Yee— Yee—’ vang lên từng hồi.

Dù ta có nghe tiếng này bao nhiêu lần đi nữa, nó vẫn rất kinh tởm.

“Hey, Max… Dậy đi Max!”

Sau khi bị đạp rõ mạnh, kẻ đang thở khò khè hờ hững đứng dậy.

“Yee— Yee— C-có chuyện gì hả , Alderp? Ngươi kiếm ta hả? Ah, biểu cảm của ngươi hôm nay trông vẫn ngon lành như mọi khi, Alderp!”

Những câu từ đó cứ như hắn đang đùa giỡn ta, thế nên ta cho tên quỷ trước mắt mình một đá trong vô thức.

Ác quỷ.

Phải rồi, cái tên đáng ghê tởm này là một con quỷ chính hiệu.

Nếu nhìn kĩ, trông hắn như một gã thanh niên bảnh bao, nhưng trên khuôn mặt lại không có tí biểu cảm nào trong lúc hắn cứ bĩu môi, tạo ra quanh mình một không khí ma quái.

“Nếu không phải ta có rắc rối thì, ai lại tới tìm ngươi chứ… Có việc cho ngươi làm đây. Cái thánh tích của ta đã bị trộm mất và phong ấn. Ngươi phải đi lấy nó về và giải ấn cho ta, hiểu chưa?”

“Yee— Yee— Alderp, Alderp! Việc đó là không thể, Alderp! Ta không biết cái thánh tích đang ở đâu, mà thường thì không có cách nào phong ấn chúng được. Nếu chúng đã bị phong ấn, ta không thể làm gì cả…!?”

Ta dùng hết sức bình sinh cho tên quỷ cứ mãi kiếm cớ này một đạp.

“Có thế mà cũng không làm được sao, tên rác rưởi!? Tới khi nào thì ngươi mới thực hiện nguyện vọng của ta được đây! Lalatina! Ngươi đáng lẽ phải đưa Lalatina về đây từ lâu rồi! Tại sao chuyện đơn giản thế mà ngươi cũng không làm được hả!!”

“Yee— Yee— Yee— Yee—”

Sau vài cú đạp nữa, con quỷ ôm đầu và tiếp tục khò khè một cách kinh tởm.

Con quỷ này bị ngu à?

Thiệt hết thuốc chữa.

Hắn không có khả năng ghi nhớ công việc, và sẽ quên luôn mệnh lệnh được giao ngay lập tức.

Ahh… Dù bất cứ giá nào, ta cũng phải thu hồi cái thánh tích đó.

Mọi chuyện tiến triển quá suôn sẻ , thế nên ta đã bất cẩn.

Nếu biết thế này, ta đã không nhắm vào cơ thể hoàng tử mạnh dạn như vậy.

— Sau khi thiết lập được hôn sự giữa Lalatina và hoàng tử, ta định sẽ chiếm cơ thể hắn và gom lấy tất cả những thứ ta muốn.

Cơ hội nắm lấy tất cả vuột khỏi tầm tay cứ như thế đấy.

Cuối cùng thì, một tên trộm không biết đâu ra đã lấy thánh tích.

Ban đầu thì, ta chỉ việc đưa thánh tích cho hoàng tử, đọc từ khoá, huỷ cái cơ thể này đi và kế hoạch thành công mỹ mãn.

Ta tiếc là đã bỏ lỡ cơ hội, nhưng việc quan trọng lúc này là tìm ra thánh tích..

Ahh, đáng lẽ ta nên hoán đổi với thằng con Walther…

Nếu không lấy lại được thánh tích, việc nhận nuôi thằng nhóc cũng sẽ thành công cốc mất.

Ta đã cố gắng tìm một đứa nhóc thông minh và sáng dạ.

Nếu vụ mai mối cho Lalatina lúc đó thành công, ta đã chả cần phải mạo hiểm như thế làm gì…!

“Lalatina! Lalatina! Nàng là của ta, Lalatina! Nàng liệu có biết ta đã dõi theo từng bước chân nàng bao lâu rồi không!? Lalatina!”

Trong căn hầm ẩm thấp, ta gào lên trong sự phẫn nộ vì để mất thánh tích.

“Yee— Yee—! Yee— Yee—! Ngươi là số một, Alderp! Ta rất thích cái cách ngươi sống thật với tham vọng của mình, và cả sự tàn độc của ngươi nữa! Ta rất muốn thực hiện nguyện ước của ngươi càng sớm càng tốt và lấy đi cái giá, Aderp à! Tới đây, giao việc cho ta đi, Aderp! Cho ta biết nguyện vọng của ngươi nhanh đi, Aderp! Alderp!”

Tên ác quỷ kinh tởm bắt đầu hét lên.

Tên này bị sao thế nhỉ?

Hắn không giữ được tí kí ức nào sao, dù ta đã nói ước mong của mình bao nhiêu lần rồi, hắn vẫn cứ quên cho được.

Nếu hắn không phải ‘hàng tặng miễn phí’, ban điều ước không cần trả giá thì ta đã triệu hồi con quỷ khác lên lâu rồi.

Viên đá trong tay ta…

Thánh tích có thể triệu hồi và điều khiển các quái vật ngẫu nhiên đang nằm trong tay ta.

“Ta chỉ có duy nhất một mong muốn! Đem cho ta Lalatina! Cô ấy thuộc về ta!”

Ta hét lớn nguyện vọng của mình lần thứ bao nhiêu không đếm xuể với tên ác quỷ đáng ghê tởm.

Epilogue 1: Phần thưởng dành cho người anh hùng.

Rốt cuộc vòng pháp thuật cho phép [Teleportation] của Rain cũng biến mất, mọi thứ chung quanh đều trở nên yên lặng.

Thật đúng là đáng kinh ngạc, nhóm của Kazuma chỉ mới rời khỏi đây lúc nãy thôi mà đã tạo nên sự khác biệt như thế này.

“Công chúa Iris… Xin người đừng buồn nữa…”

Trong lúc tôi tiếp tục nhìn về nơi mà vòng tròn pháp thuật mới lúc trước còn hiện ra ở đó, Claire nói.

“Thần hiểu được rằng khi gã đó tới đây công chúa đã có một quãng thời gian hạnh phúc và tuyệt vời. Nhưng dù sao đi chăng nữa thì…. Xét cho cùng hắn và chúng ta đến từ hai thế giới bất đồng. Nếu cứ tiếp tục hao mòn tâm trí với một người đàn ông như thế, tới lúc công chúa phải lấy chồng sớm muộn gì người cũng trở nên tuyệt vọng. Nếu công chúa muốn khiển trách thần thì xin công chúa hãy làm vậy. Nhưng xin công chúa hãy hiểu rằng, thần chỉ muốn….”

Claire cúi đầu xuống thấp đến mức tôi không thể nhìn thấy mắt của chị ấy nữa.

Rain đang đứng kế bên cũng đang cuối đầu xuống thật thấp.

“Tôi không sao cả, hai người hãy ngẩng đầu lên đi.”

Hai người liền từ từ ngẩng đầu lên khi nghe thấy tôi nói.

Chỉ từ nét mặt đau đớn hiện lên trên gương mặt của họ, tôi hiểu được rằng họ lo lắng cho tôi đến nhường nào, và cả lòng kiên quyết của họ khi chọn lấy quyết định này.

Tôi hoàn toàn không hề ghét họ điều gì.

Bởi vì không có lí do gì để phải làm như vậy.

Tôi giơ bàn tay trái của mình lên và nhìn vào ngón tay đeo nhẫn.

Chỉ có một phần da nằm ở ngón đeo nhẫn của tôi nhìn trắng hơn so với phần da còn lại.

Bởi vì do tôi mang chiếc nhẫn đó trong thời gian dài và cũng một phần do tôi ở ngoài nắng quá lâu nữa.

“….! Th-Thần vô cùng xin lỗi vì chuyện này! Chỉ vì thần quá vô dụng mà chiếc nhẫn của công chúa đã bị…. !”

“Thần sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt hi vọng phần nào có thể đền bù lại tội lỗi nghiêm trọng này…!”

Khi thấy tôi nhìn về nơi mình thường đeo chiếc nhẫn, cả hai người bọn họ liền cảm thấy tội lỗi.

Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không cảm thấy buồn gì cả khi chiếc nhẫn của mình bị đánh cắp…

“Cả hai người đã làm hết sức có thể trong khả năng của mình. Tên siêu trộm ấy vẫn trốn thoát được mặc cho sự quy tụ của tất cả các nhà thám hiểm mạnh nhất ở trong lâu đài. Sở dĩ, căn bản là không một ai có thể ngăn cản chuyện chiếc nhẫn bị lấy đi. Khi vua cha trở về, tôi sẽ cầu xin ông tha thứ cho hai người. Thế nên xin đừng xem trọng chuyện này nữa nhé?.”

Khi nghe tới đây, thân hình của Claire càng thêm co rút.

Claire rất có tài năng, nhưng đôi khi lại quá nghiêm túc trong công việc của mình.

Tôi thật sự nghĩ rằng chị Claire nên dành một chút thời gian với anh ấy để học hỏi thêm được nhiều điều hơn.

Đúng thế, cũng giống như là Lalatina vậy.

“Thần xin cảm ơn vì sự rộng lượng của công chúa…. Công chúa không chỉ mất đi chiếc nhẫn quan trọng mà còn phải chia tay với người ấy… Iris điện hạ, nếu tên đó thật sự có thể đánh bại được Boss của Quân đội Quỷ vương một lần nữa thì công chúa có thể gặp lại hắn ta…”

Claire an ủi tôi với một nét mặt hết sức phức tạp.

— Đánh bại được Boss của Quân đội Quỷ vương.

Nghe thì có vẻ là một nhiệm vụ khó khăn, nhưng nếu là anh ấy thì chuyện này dễ như đi dạo trong công viên vậy.

“Chị nói đúng, tôi nghĩ rằng mình sẽ gặp lại anh ấy sớm thôi.”

Thấy tôi trả lời với một nụ cười tươi trên môi, nét mặt của Claire liền vặn vẹo trong đau đớn.

Ngay lúc này Rain liền động viên tôi bằng một giọng vui vẻ:

“Nhân tiện, sau khi thấy cách mà công chúa Iris cư xử dạo gần đây, thần cứ lo lắng là công chúa sẽ nói điều gì đó không tin được khi phải chia tay với ngài Kazuma và thần đã gồng mình để đón nhận chuyện đó… Nhưng mà công chúa đã có phản ứng rất tốt. Thần cứ lo lắng về ảnh hưởng xấu của ngài Kazuma lên công chúa, may mà công chúa không bị dính phải chuyện đó.”

Chỉ trong chốc lát bầu không khí xung quanh đã trở nên thoải mái hơn.

“Bởi vì dù sao thì, tôi cũng đã có lời hứa với anh ấy rồi mà.”

Tôi nói với hai người bọn họ cùng nụ cười tươi trên môi.

“Lời hứa… Ah, ý công chúa muốn nhắc tới lời hứa về chuyện phân định thắng thua phải không? Công chúa, công chúa nhất định phải đánh bại gã đó!!”

Claire thì lại nhớ tới một lời hứa khác, tuy nhiên…

— Kể từ thời xa xưa, vương quốc này có một tập tục lâu đời.

Người anh hùng đánh bại được Quỷ Vương và trở về sẽ được quyền lấy công chúa làm vợ.

… Tôi lại một lần nữa nhìn về nơi in hằn dấu nhẫn, rồi nói bằng một giọng nhỏ mà hai người họ không nghe thấy được.

“Mình hy vọng rằng… anh ấy sẽ giữ chiếc nhẫn cẩn thận.”

Eilogue 2: Điều ước gửi gắm trong chiếc nhẫn.

Với thần chú dịch chuyển tức thời của Rain, cả nhóm đã trở về căn biệt thự ở thị trấn Axel.

“Aaaahhhhh!.”

Tôi liền nhào về phía ghế sofa và lăn tới lăn lui trên ghế trong khi gào thét thật lớn.

Liếc nhìn tôi một cái, Darkness ngồi xuống một chiếc ghế nằm kế bên ghế sofa và bắt đầu nhấp một ngụm trà.

“Này, đừng làm quá như vậy nữa. Anh sẽ làm phiền hàng xóm đấy, kiếm chỗ nào không có người rồi tha hồ mà hét hò cho thoả lòng mình đi.”

“Đừng cò đùa với tôi cái đồ hãm tài! Cô luôn ngáng đường tôi ngay khoảnh khắc quan trọng nhất! Nếu mà cô không nêu lên vấn đề về Quỷ Vương thì Iris đã có yêu cầu khác rồi! Giống như là muốn được ở bên Onii-sama, muốn hẹn hò với Onii-sama, muốn ngủ cùng với Onii-sama hoặc là chuyện gì đó đại loại như vậy!.”

“Anh đang nói một điều không thể tưởng tượng được đấy! Đừng quên rằng công chúa Iris chỉ mới có 12 tuổi thôi!! Và công chúa cũng sẽ không thể nào có những yêu cầu như thế, cùng lắm thì công chúa cũng yêu cầu anh trở thành tên hề chính thức trong cung điện!! Còn nữa, anh chỉ mới sống chung với công chúa chỉ có một tuần thôi!? Làm sao mà anh dám tự tin rằng là mình có thể giành lấy trái tim của công chúa trong một thời gian ngắn như vậy cơ chứ? Đối mặt với sự thật đi nào… Đây, tôi pha cho anh một tách trà rồi đấy, uống vào rồi lấy lại bình tĩnh đi.”

“Đừng đột nhiên đánh thức tôi khỏi giấc mơ với công chúa Iris như vậy! Tôi không muốn nghe cái lý do của cô! Cả hai chỉ vừa mới chia tay vài phút trước, làm ơn cho tôi một khoản thời gian để quên chuyện này đi!.”

Megumin nhìn tôi và Darkness cãi nhau rồi ngồi xuống phía bên kia.

“Em nữa, Megumin, anh biết rằng tính khí của em rất nóng nảy, nhưng mà trận cãi vã cuối cùng có thật sự cần thiết không vậy?.”

“Đó là một trận chiến khó có thể tránh khỏi giữa những nhân vật có tính cách của một cô em gái, và em cũng không thể nào chấp nhận thua ở điểm này. Thật ra thì lúc em và Công chúa ra ngoài chơi với nhau mọi chuyện vẫn ổn. Thật không may, chuyện mà tụi em tính làm không thể hoàn thành được do Công chúa đi gây sự với bọn côn đồ. Không phải trận cãi vã cuối cùng ấy là một món quà chia tay hợp với phong cách của em hay sao?”

Tôi muốn cãi lại rằng con bé thuộc hệ Loli, không phải là hệ em gái, và cũng đừng bày cho công chúa mấy thứ tào lao nữa. Nói tới đây mới nhớ, trước khi tôi kịp nhận ra thì con bé đã trở nên thân thiết với công chúa Iris.

Hai cô bé cũng thuộc chung một độ tuổi cho nên dễ làm quen với nhau hơn bình thường.

Có vẻ Megumin cũng buồn rầu khi phải chia tay với bạn mình.

Trong lúc suy nghĩ tôi cầm lấy tách trà mà Darkness đưa. Còn Megumin thì lập tức lấy ra một mảnh giấy và bắt đầu loay hoay viết gì đó.

Tôi liếc nhìn từ bên cạnh, trông cứ như là một lá thư gửi cho ai đó.

Chắc là gửi cho công chúa Iris đây mà.

Thấy con bé tsundere đến thế, tôi chỉ có thể vừa uống trà vừa mỉm cười.

Còn Aqua thì không thể chờ thêm một giây phút nào nữa, cô ta lôi vài li rượu để ở trong bếp ra, đặt chúng cùng với chai rượu xuống bàn và ngồi xuống ở phía đối diện tôi.

“Megumin, em đang viết gì vậy?… Chị biết rồi, em đang viết thư cho công chúa đúng không nào? Em thậm chí còn tới phòng công chúa và nói chuyện với cô bé một hồi sau khi bữa tiệc kết thúc. Công chúa lại còn gọi em là Megumin-nee nữa chứ, chị thấy hai em thật là thân thiết với nhau đấy.”

Megumin trả lời trong khi tiếp tục viết thư với một nét mặt vô cùng nghiêm túc.

“Không phải, đây là thư hâm mộ mà em muốn gửi tới tên Đạo tặc Hào hiệp kia phòng trường hợp em có gặp lại anh ta trong tương lai.”

Darkness và tôi liền phun hết trà trong miệng ra.

“Khụ….! M-Megumin, có gì ở tên trộm đấy mà em khoái dữ vậy? Một là thư hâm mộ thì thật chẳng phù hợp chút nào đúng không? Hắn ta giờ là tội phạm bị truy nã mà.”

Có vẻ như Darkness không muốn tiết lộ ra danh tính thật sự của tên trộm hào hoa ấy là tôi đây.

“Dù sao thì em cũng thích hắn ta. Xét cho cùng giờ chả có nhiều người có gu thưởng thức hợp thời cho lắm. Ngay cả đối với một người thuộc tộc Hồng Ma như em đây thì trang phục của anh ta cũng thật đặc biệt. Và họ cũng vô đối khi làm loạn cả lâu đài chỉ với hai người duy nhất, em thậm chí còn tính đứng về phe họ nữa. Đây hoàn toàn không dính líu gì tới tình cảm dành cho người khác giới cả, mà là cảm xúc muốn ủng hộ cho một người anh hùng mà em luôn ngưỡng mộ.”

… Thôi tiêu rồi, kiểu này thì tôi sẽ không bao giờ dám khai rằng mình chính là tên trộm đó.

Với một tiếng ‘pop’, một mùi hương nồng lan toả cả phòng khách.

Aqua vừa mới mở chai rượu của mình ra.

“Này, rượu thơm quá, cho tôi thử một miếng cái nào.”

“… Ý anh muốn nói là “Xin nữ thần Aqua cho con được nhấp một chút rượu được không ạ” phải không?”

… Quyết định rồi, tôi sẽ tước lấy chai rượu đó từ tay cô ta

Khi thấy tôi đứng dậy để giật lấy chai rượu của cô ta, Aqua liền hoảng loạn ôm chặt lấy nó, và bắt đầu cong người lên như một con nhím khi phòng thủ vậy.

“Đừng chống chọi một cách vô ích nữa! Đầu hàng đi!.”

“Không! Làm ơn! Xin hãy tha cho tôi đi mà! Làm ơn đi, anh có thể yêu cầu bất cứ thứ gì!”

Nếu mà người ngoài nhìn vào thấy Aqua cư xử như vậy thì sẽ nghĩ rằng tôi sắp làm một chuyện gì rất tàn nhẫn với cô ta.

Aqua thì đang chống cự một cách quyết liệt trong khi tôi nắm lấy vai cô ta. Còn Darkness thì bắt đầu cọ sát phần bên trong của đùi mình trong khi vỗ lấy vai tôi với một gương mặt đỏ bừng.

“…. Tôi sẽ trả tiền, làm ơn cho tôi tham gia trò chơi này…”

“Chơi cái đầu cô ấy! Cô nhìn rất là ngầu khi còn ở trong lâu đài sao giờ lại cư xử như thế này!… Khỉ thật, còn Aqua nữa!.”

Tôi cố gắng tìm cách thương lượng với bà nội Aqua cứng đầu này.

“Cô biết gì không Aqua, rượu ở chỗ ông Michael được biết tới ngay cả ở thủ đô là loại rượu thượng hạng, giờ thì tôi sẽ đi mua rượu ở chỗ này. Sau đó chúng ta sẽ cá với nhau. Dù sao thì trong chuyến này công trạng của cô cũng lớn cho nên tôi sẽ cho phép cô có được lợi thế hơn trong lúc đặt cược.”

Aqua liền ngẩng đầu dậy liền và nhìn thẳng vào mặt tôi khi nghe tới đây.

“… Có thật không vậy? Kazuma lại đột nhiên nổi hứng cá cược xem ai có rượu ngon hơn? Chắc chắn là có chuyện gì mờ ám ở đây.”

Hoá ra cô ta cũng có thể học hỏi từ sai lầm lúc trước của mình.

Tôi chắc chắn vẫn có thể thắng được ngay cả khi cô ta tiếp tục nghi nghờ như vậy bởi vì tôi đã chuẩn bị sẵn hết rồi.

“Nghe cho rõ này, dù cho cô có nói kiểu gì đi chăng nữa thì không phải cả nhóm vừa mới một lần nữa thoát khỏi một tình huống khẩn cấp ở thủ đô đúng không? Và chúng ta cũng vừa mới an toàn trở về nhà nữa, đây hoàn toàn là một lí do chính đáng để ăn mừng. Dù sao đi chăng nữa, một chai rượu cũng không thể nào đủ cho cả 3 người uống.”

“Khoan đã nào, anh nói là chai rượu dành cho 3 người, vậy ra là anh tính để cho em uống nước trái cây một mình thôi! Và anh nghĩ gì khi nói rằng cả nhóm an toàn trở về nhà hả, không phải là anh Kazuma chịu chết dưới tay lũ Kobolds sao?!”

“E-Em im ngay! Dù sao thì anh cũng còn sống đúng không nào, và lí do này cũng đủ để chúng ta ăn mừng rồi! Và em cũng còn quá trẻ để mà tập tành nhậu nhẹt! Anh sẽ mua Neroid đông lạnh cho em, cho nên chịu khó uống món này đi nhé!.”

“Em đã đủ tuổi để lấy chồng rồii! Có gì không ổn khi em nếm thử một tí rượu chứ!? Anh có muốn làm một ván thử xem ai có thể uống nhiều hơn không hả?!”

Nhân tiện nói đây, ở thế giới này thì Megumin đã đủ tuổi để kết hôn.

“Nào nào, Megumin, tốt hơn hết là em không nên uống rượu… nhưng là tiệc ăn mừng thì…. Quả thật thì cả nhóm đúng là đã chặn đứng được âm mưu của một tên xấu xa nào đó ở ngoài kia. Được rồi, chị sẽ bắt tay vào làm mấy món ăn vặt. Dù sao thì chuyện mọi người đều về nhà an toàn cũng đủ làm lí do để làm tiệc ăn mừng rồi.”

Darkness liền đứng dậy sau khi nói tới đây và tiến vào nhà bếp.

Aqua nghe tới chữ ‘tiệc tùng’ liền lập tức trở nên chộn rộn lên.

“…. Nè, Kazuma. Cậu đã một tuần không về nhà rồi, cho nên quên chuyện đặt cược đi, tôi sẽ mang xuống thêm một vài chai rượu nữa để cùng uống chung với mọi người.”

Aqua đặt chai rượu lên bàn một lần nữa sau khi nói.

Tôi tính nói với Aqua rằng “Hên cho cô là đã thoát được lần này” – nhưng mà quyết định không nói gì nữa. Hiếm lắm mới có một dịp mà mọi người đều ở trong tinh thần nhậu nhẹt như thế này.

Mặc dù chỉ trong một thời gian ngắn thôi thế nhưng rất nhiều chuyện đã xảy ra. Tôi gặp được một cô em gái hết sức dễ thương, nhưng phải cắn răng chia tay với cô bé. Hôm nay, tôi nhất định sẽ….

“Vậy thì em đi mua rượu đây. Chứ để cho anh Kazuma đi mua thì lát nữa em chỉ có nước uống Neroi trong khi mọi người nhậu thôi.”

Megumin vừa nói vừa vọt ra khỏi phòng.

Khoảng một lúc sau thì có mùi nấu nương lan ra từ nhà bếp.

“Mấy món ăn vặt đã sẵn sàng rồi, giờ thì chúng ta chỉ cần trò gì đó để khuấy động tinh thần của mọi người lên…”

Sau khi trở lại cuột sống bình dị thì cuộc sống ở trong lâu đài mấy hôm trước giống như là một giấc mơ vậy.

Liệu tôi có thật sự là đã sống chung với cô công chúa ấy….?

Cô bé ấy thậm chí còn gọi tôi là Onii-sama, và cũng rất kính trọng tôi nữa chứ.

Tôi liền lôi chiếc nhẫn ra và trầm tư nhìn vào nó để chứng minh rằng mình không mơ ngủ.

Trong lúc này thì Aqua đang kiếm một vật gì đó để biểu diễn mấy mánh khoé của cô ta liền trông thấy chiếc nhẫn.

“Ah, này Kazuma, liệu tôi có thể mượn chiếc nhẫn đó được không? Tôi sẽ cho anh xem một tiết mục hết sức tuyệt vời.”

Tôi liền nhanh chóng cất chiếc nhẫn ngay khi thấy Aqua với tay tới để lấy nó—!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *