Chương kết

Khi tôi đang ngoái nhìn về phía thủ đô của Elroad, giờ cứ xa dần và xa dần.

“Này, cuối cùng thì, chúng ta thật sự chẳng thật sự đi thăm thú hay làm gì hay ho hết trơn nhỉ?”

Aqua lẩm bẩm. Nhỏ đang ngồi ở ghế sau cỗ xe trong tư thế ôm gối.

“Cô nói cái quái gì đó hả? Trong cái đám này, cô là người có tỉ lệ gây rắc rối bất cứ chỗ nào cô ghé cao nhất đấy, nên là cô đang nói cái khỉ gì thế hả?”

“Nè chờ chút coi tên NEET rúc gầm giường kia. Nếu tôi có thêm ít tiền tiêu trong chuyến này, tôi đã có thể tận hưởng nhiều hơn rồi đó. Sau khi về lại Axel, tăng tiền tiêu vặt cho tôi đi đó! Nếu chịu làm thế thì tôi sẽ vào bếp nấu ăn một ngày cho chịu không?”

Cái con này…!

“Cô vừa nói gì đó hả!? Cô gọi tôi là tên NEET rúc gầm giường sao!? Tôi không có tí hứng thú nào với cô nữa cả. Cô nghĩ hồi đó ta ngủ chung ngoài chuồng ngựa bao lâu hả? Lúc đó tôi còn chả làm cái gì với cô cả!”

“Thế không phải cậu là kẻ phát ra mấy tiếng lạo xạo ấy à!? Ý tôi là, cậu ngủ cạnh một thiếu nữa trẻ đẹp như tôi đây mà phải không? Còn lâu mới có chuyện cậu không có tí tưởng tượng dâm dục nào hết đúng không, đồ NEET xạo ke!”

Con mắm này!

Lần đầu vượt giới hạn trong 1 khoảng thời gian dài, tôi – không thèm quan tâm tới cỗ xe đang chạy nữa– đi từ chỗ cạnh ghế lái của mình, tới chỗ Aqua.

Giờ thì, nên cho nhỏ này đổ lệ bằng cách nào đây nhỉ?

Có vẻ đã cảm nhận được nguy hiểm, Aqua giơ tay xin hàng.

Nhưng muộn rồi.

Khi tôi vừa chuẩn bị—

“Ahahahaha-!”

Iris, người đang ngồi cạnh Megumin, bỗng cười phá lên một cách kì lạ.

“Ahahahahaha-! Ahahahahahaha-!”

Đơ ra bởi điệu cười của Iris, tôi lưỡng lự ngồi xuống cạnh Aqua.

“Nếu muốn tôi tha, là đứng bếp cả tuần đấy được không?”

“Ừ, nhưng chuẩn bị ăn 3 bữa natto một ngày đi đó nghe chưa?”

Iris nhìn sang Aqua, kẻ không có vẻ gì là hối lỗi cả.

“Mỗi ngày cạnh anh thật sự rất vui đó, onii-sama. Cảm ơn anh vì đã nhận yêu cầu hộ tống này.”

Và nở một nụ cười hồn nhiên.

“Không, không có gì đâu mà, anh cũng tận hưởng kha khá mà. Thứ làm anh sốc nhất chính là trừ Iris, người ở cạnh anh ngắn nhất, cả lũ chả ai nhận ra tên giả mạo cả. Mấy cô bị cái quái gì thế hả? Chúng ta ở với nhau bao lâu rồi cơ mà?”

Và rồi, bỗng nhiên, có một giọng nói phát ra từ phía ghế lái.

“Chờ đã Kazuma, tôi đã-, có tôi là nhìn ra cậu mà đúng không! Ban đầu tôi cũng bị lừa, nhưng tôi cũng xác nhận ngay đươc hắn không phải cậu ngay sau đó mà đúng không!?”

“Cô cũng không khác 2 con kia là mấy đâu. Nhớ cái trò cô dụ tên giả mạo kia làm không? Thật ra hắn cũng hơi hãi mấy hành động của cô mà phải không!?”

Megumin và Aqua đảo mắt đi ngay tắp lự.

“Em đã bảo với Hoàng tử Revi rồi, nhưng em thật sự rất tự tin vào khả năng nhìn người của mình đấy anh ạ?”

Iris nở một nụ cười đầy tự tin.

“Nè Iris, mỗi khi em tỏ ra ngưỡng mộ Kazuma bằng cách gọi cậu ta là ‘onii-sama’, mắt em lúc nào cũng mơ màng đấy em biết không?”

“Ồ, Aqua-san tự xưng mình luôn tỉnh táo đang nói kìa. Cô còn chả nhìn thấu được một con quái cải trang, vậy nên gọi cô là gì mới phải đây? Hả?”

Khi Aqua cố bịt tai và giả vờ mình chả nghe thấy gì hết, tôi chợt nhớ ra, và lấy 1 thứ từ trong túi áo.

“Phải rồi. Iris, em đã làm việc suốt nên chưa có thời gian thăm thú thành phố phải không. Nó khá rẻ, nhưng anh có mua quà cho em đây.”

Tôi lấy ra chiếc nhẫn cho trẻ em mình mua dưới phố.

Nó chỉ là một món đồ giá 400 eris rẻ tiền thôi. Hơi tiếc, nhưng tôi quên khuấy việc phải đi kiếm một món khác trông đắt tiền hơn trong khi còn ở đó rồi rồi.

Tôi nghĩ món quà rẻ tiền của mình sẽ bị từ chối, nhưng Iris lại mở to mắt vì ngạc nhiên trước món đồ.

“Thật sao? Em có thể nhận nó thật ạ?”

“Ừ, ý anh là, chiếc nhẫn em hay đeo bị mất rồi mà phải không? Dấu viền trắng đó khá dễ thấy, nên anh muốn mua gì đó để thay nó cho em.”

Em ấy, với toàn bộ sự cẩn trọng và nâng niu, nhận chiếc nhẫn rẻ tiền bằng cả 2 tay  .

“Kazuma Kazuma, anh không có gì đó giống vậy cho em sao? Em cũng là một cô gái trong độ tuổi cưới chồng được rồi mà, nên anh cho em thứ gì giống vậy, em cũng không phiền đâu.”

Tôi lấy ra thứ mình chuẩn bị cho Megumin, người vội phóng ra giữa tôi và Iris.

“Đây, bánh gạo Elroad này. Thật ra, cái này còn mắc hơn cả chiếc nhẫn của Iris đấy nha cô nương?”

“…………..”

Megumin nhận bịch bánh bằng cả 2 tay.

Lờ đi Megumin, người bắt đầu ăn bánh với biểu cảm khó tả—

“Kazuma-san Kazuma-san, còn tôi thì sao? Cậu có quà gì cho tôi không?”

“Còn cô, tôi có hòn đá trông như có lẫn chút vàng này. Tôi thấy nó lúc chúng ta hạ con Rồng trong mỏ vàng đấy.””

Tôi đưa hòn đá trông như quặng vàng cho Aqua. Nhỏ nhận mà không phàn nàn gì , rồi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nó. Thế là có được hay không vậy?

Darkness, người đang ở ghế lái, thỉnh thoảng lại trộm liếc sang tôi.

Vì đang lái xe nên lượt cô để sau nhé.

Cơmà, giờ nghĩ lại, mấy cô đâu có như Iris. Mấy cô đều có dịp ra phố chơi lúc nào tùy thích mà, vậy ngay từ đầu tôi có cần mua quà đâu?

Trong khi tôi đang suy nghĩ….

“Heh-, Ehehehehe…”

Iris, giờ đang nhìn chằm chằm chiếc nhẫn như 1 báu vật, bỗng khúc khích cười.

“Onii-sama! À, không… À, ừm…”

Iris, đang định nói gì đó, bỗng nhiên hít một hơi thật sâu đầy quyết tâm.

“Cảm ơn anh, onii-chan!”

Nói đoạn, em ấy nở một nụ cười rạng rỡ—

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *