Epilogue 1: ––Vì lợi ích của con người ấy––
Tôi làm mọi chuyện rối tung hết lên rồi.
Tôi từ biệt người mình hằng theo đuổi theo một cách như thế, và trong phút xúc động, tôi đã làm một việc không nên làm.
Từ ngày mai tôi phải đối mặt với anh ấy thế nào đây?
Anh nói anh cũng yêu tôi, vậy thế có khiến chúng tôi thành đôi không?
Tôi có nên thay đổi cách mình đối xử với anh không?
“*Oáp~~*– Chào buổi sáng!”
Thủ phạm cho mớ lo lắng của tôi xuất hiện cùng một tiếng ngáp. Với vẻ mặt ngái ngủ, anh ta lười biếng đi bộ tới chỗ chúng tôi
Kazuma, người đã bắt đầu đóng hành lý trước cả khi sửa lại quả đầu ngủ bù xù, nói:
“Yunyun, quay về bằng ‘Dịch chuyển’ thôi.”
…Trở lại Axel từ pháo đài chỉ tốn một chốc thôi, nhưng vì cũng đã lỡ vất vả một chuyến rồi, cả lũ quyết định tới một suối nước nóng trên đường về để thư giãn.
“Em không phiền làm thế đâu, nhưng sao đột nhiên anh lại đem chuyện này ra vậy?”
Khi Yunyun hỏi, anh ta lại lộ ra vài biểu hiện khả nghi.
“T-Thật sự không có gì đâu, anh chỉ là thật sự rất nhớ Axel thôi mà em biết đấy~~”
Ngay sau khi Kazuma nói mấy lời không thành thật ấy–
“Phải đấy, chị muốn nhanh chân về sớm để có cuộc đoàn tụ đầy cảm động với Zell Đại đế! Cùng về sớm và mở tiệc ăn mừng nào! Chúng ta đã hạ một ác thần mà lại!”
Aqua công bố kế hoạch của mình không chút toan tính. Tất cả những gì chỉ muốn là ăn mừng với mọi người.
“Cô nói đúng, lần này chúng ta nên tự hào về sự cố gắng của mình. Cho tới giờ, ta toàn đánh Boss của Quân Đội Quỷ Vương vì bị ép thôi, nhưng lần này ta đã tự chủ động tuyên chiến, và còn thắng nữa chứ.”
Darkness nói, trong khi ưỡn ngực ra đầy tự hào.
Nhưng–
“Nhưng nói thật này, lần này thật sự cô không làm cái gì hết á.”
“Eh?”
Darkness – người bị Kazuma tước đi giây phút tự hào – có vài giọt nước mắt chực trào ra nơi khoé mắt.
“Nè, Yunyun, em có muốn đi chung với tụi chị không? Nếu không thích thì em không nhất thiết phải ở lại đâu…”
“Eh!? Ah, y-, ý chị là em ấy ạ? Uhm, erm… nếu mọi người cho em tham gia, em sẽ vui vẻ c…!”
Ngay khi mọi người có vẻ đã đồng ý sẽ mở tiệc tối nay, và đang vui vẻ bàn kế hoạch, Kazuma nói:
“Ah, nhân tiện, tối nay tôi không có về nhà đâu đấy.”
Anh ấy có phải Aqua đâu chứ, sao lại có thể nói ra mấy thứ vô tâm như vậy?
“Anh không về à? Vậy anh tính đi đâu!? Ý tôi là, khi anh ra ngoài chơi với bạn mình, rốt cuộc mấy người đang làm gì lúc đó thế?”
“Hm!? T-T-T-T-Thì là, cô đáng lẽ phải hiểu chứ? Chỉ là vài thứ lũ bạn làm cùng nhau thôi, cô biết đấy…”
Linh cảm sắc bén của Hồng Ma Tộc đang cho tôi biết là ảnh đang tính ra ngoài làm vài phi vụ “vui vẻ” đây.
“Vậy anh chỉ ra ngoài làm gì đó với bạn thôi phỏng? Vậy gọi họ tới chung vui luôn đi. Hiếm lắm mới có dịp ta tụ tập, nên là càng đông càng vui đúng không?”
“Eh-!?”
Biểu cảm của Kazuma trông như ảnh đang trông thấy tận thế ấy. Một lần nữa, tôi kiểm tra lại độ bá đạo linh cảm của mình.
Dù tôi không biết anh ấy tính làm gì, chắc chắn cũng chả phải việc tốt lành gì cho cam.
Tôi tới cạnh Kazuma, người mà bờ vai giờ đang rũ xuống, và vỗ vào lưng anh.
“Thôi thôi, sao tối nay ta không uống một chầu với Kazuma để mừng chiến công của anh ấy nhỉ?”
“Này, em có biết lý do anh ở ngoài đường tối nay không thế hả?”
Kazuma hằn học nói. Dù là vậy, tôi vẫn không hiểu ý của anh là gì
“Sao em biết? Nhân tiện, giờ anh tính đi đâu thế?”
“Quán café, em biết đó, cái quán “đó” ấy? Cái mà mở 24/7 luôn ấy?”
Quán nước mở 24/7?
Chỉ có 1 tiệm café ở thị trấn Axel khớp với lời miêu tả đó.
“…Anh, sau những gì xảy ra tối qua, giờ anh lại tính làm cái công việc dơ bẩn ấy hả?”
“Hmm? Sao thế Megumin? Mắt em đỏ ngầu rồi kìa… Sao hôm nay em hăng thế? Tối hôm qua có chuyện gì hả?”
Cái tên này–!
…Không, bình tĩnh lại tí nào, dù chúng tôi nói mình yêu nhau, không ai khẳng định mình là một cặp cả.
Nghĩa là tôi không có lý do gì để nổi giận cả.
“…Cửa hàng đó nhiều onee-san ăn mặc khêu gợi lắm đó. Hmm? Họ là mẫu người của anh à, Kazuma?”
“Huh, ra em biết chỗ đó hả? Và tuýp người của anh hả… Anh tự hỏi không biết là gì ta…?”
Câu trả lời của ảnh chứa đầy sự hoài nghi.
“…Sẵn đang nói về việc này, cho tôi hỏi kiểu người Kazuma thích là gì luôn được không?”
“Gu của tôi à? Hm, trước giờ tôi cũng không nghĩ tới chuyện đó… Nếu thật sự phải chọn thì, nó sẽ là ‘một cô nàng tóc dài, vếu bự sẽ luôn yêu thương tôi thiệt nhiều’?”
Nghe anh ta trả lời dễ dàng thế, tôi bỗng thấy mình nên xem lại tình yêu này cho cái gã này mất.
Sau những gì xảy ra hôm qua, không phải gu của ảnh phải gần với tôi hơn sao?
“Hey, em sao thế? Anh nghe bảo nếu thở dài nhiều quá chỉ số may mắn của em sẽ giảm đấy em biết không?”
Anh không nổi tiếng được là vì lúc nào cũng thế này đấy. Thiệt là—
Nếu chỉ mình mình thích ảnh thì đã ổn rồi.
“Mọi người, các bước chuẩn bị cho “Teleport” đã hoàn tất rồi ạ.”
Mọi người gom đồ của mình lại—
“Được rồi, tôi sẽ dùng tiền thưởng để sống ở ngoài khoảng 1 tuần! Dù thật sự tôi cũng chả biết số tiền to cỡ nào nữa.”
Tôi không rõ sao ảnh lại muốn ra đường ở nữa, nhưng như mọi khi, chắc cũng chẳng phải cái gì tốt lành cả
Trong khi bâng quơ nghĩ về việc đó—
“‘Teleport’–!”
–Tôi quyết định sẽ nuôi tóc dài.
Epilogue 2: ––Kính gửi, Onii-sama thân mến––
–Khoảng một tuần sau khi chúng tôi về lại Axel.
Tôi đang định đặt dĩa ăn xuống cho Chomusuke, nhưng lại bị quấy rầy bởi Megumin vừa vào phòng.
“…Kazuma, anh có cho nó ăn nhiều quá rồi không? Anh không nên chiều nó dữ quá đâu anh biết đó?”
“Nhưng nhóc này vẫn chưa ngừng ăn mà—Đây đây, ăn nhiều rồi chóng lớn nha~”
Trước khi nhóc trở lại là Onee-san ấy, ta mong chúng mình có thể thân nhau hơn.
Ngoài ra, hãy tha thứ cho Megumin vì đã dùng Explosion lên người chị nha.
“…Có thư cho Kazuma này. Em thật sự không biết nó là về cái gì đâu.”
Thư cho tôi á?
“Có phải là ông bán trứng rồng nữa không? Kể từ khi tôi mua Zell Đại đế, ổng ngày nào cũng gửi mấy cái thư kiểu này cả.”
Con ngốc để mình bị dụ đã kéo cả một băng lừa đảo tới ngôi nhà này rồi à.
“Nếu nó được gửi cho Kazuma thì chắc cũng chả phải thứ tốt lành gì đâu. Để tôi coi thử xem.”
“Đây chị… Không hiểu sao em cứ thấy mình đã gặp cái phong thư này ở đâu rồi ấy…”
Megumin đưa thư sang cho Darkness…
Darkness mở thư và nhìn vào trong. Không chần chừ một giây nào, cô nàng dúi nó vào túi bên ngực.
“…Oi, cô tính làm gì với lá thư gửi cho tôi thế hả?”
“…Đúng như Aqua đã nói, là thư của lão bán rồng thôi.”
“Như tôi đã phán! Có tuyệt không chứ Kazuma? Thư gửi tới tôi đều gọi tôi là “Bức thư này được gửi tới người có định mệnh với loài rồng, một mạo hiểm giả dũng mãnh và danh tiếng.’”
Ngó lơ Aqua lại đang nói mấy điều ngu ngốc, tôi nói với Darkness, giờ đang tránh ánh nhìn của tôi:
“Này, đưa tôi lá th—.”
“Tôi từ chối.”
Darkness đáp lại ngay tắp lự, và chuyển sang cuộn mình lại như quả bóng, cứ như thể một thai phụ bảo vệ con của mình vậy.
Trông thấy cô nàng làm thế, tôi có thể đoán người gửi thư là ai.
Vì tôi đã thấy Darkness làm thế trước đây rồi.
“Là Iris đúng không!? Iris gửi tôi lá thư đó phải không!?”
“Sao cậu đoán được!? Không, ý tôi là, đây chỉ là—!”
Tôi thẳng tay với tới ngực Darkness trong khi cô ta cố chống cự sự thu hồi của tôi trong vô vọng.
“AAhhhhhhhh!?”
“Để xem! Như tôi nghĩ, đây là một lá thư gửi tới tôi từ Iris!”
Darkness quàng tay quanh ngực và ngồi sụp xuống.
Hừ, đừng nghĩ để thư cạnh ngực thì tôi sẽ không dám lấy.
Dù sao thì, tôi cũng không còn là tên nhát cáy ngày xưa nữa, tôi đã được tái sinh thành một tên đàn ông không sợ trời không sợ đất rồi.
Trong khi tận hưởng sự sung sướng của chiến thắng, tôi mở phong thư.
Gỡ miếng niêm phong hoàng gia, tôi mở thư ra—
‘ Onii-sama thân mến,
Em đã nghe về những chiến công hiển hách của anh tại pháo đài gần đây. Anh có vẻ lúc nào cũng lao thẳng vào nguy hiểm, nên dạo này em bắt đầu hơi lo cho sức khoẻ của anh rồi đấy…’
Chỉ đọc phần đề tựa của lá thư đã làm tôi thấy ấm lòng rồi.
‘Lần này, em có một nhiệm vụ muốn gửi tới Onii-sama, giờ đã trở thành một trong những mạo hiểm giả vĩ đại nhất vương quốc.’
Rồi tôi đọc dòng cuối.
“Thật ra, em đang chuẩn bị gặp mặt hoàng tử của một nước láng giềng mà em có hôn ước, nên em muốn thuê nhóm của onii-sama làm vệ sỹ—”
Và điên tiết xé m*a bức thư.
Author’s Afterword:
Megumin thật sự rất chuẩn Megumin trong tập này, nhưng tôi cũng đã quyết định sẽ cho em ấy nếm mùi đau khổ từ tình yêu này sớm thôi.
Tôi không định sẽ làm thế một cách miễn cưởng, nhưng kĩ năng của một tác giả ngây thơ và thiếu kinh nghiệm như tôi là có hạn.
Tôi sẽ tiếp tục thử các văn tố mới, và cố hoàn thiện hơn mỗi ngày. Một ngày nào đó, tôi sẽ viết thứ gì đó làm ai cũng phải phá ra cười cho xem.
Trong tập này, tôi đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ Mishima Kurone-sensei, S-san, và tất cả mọi người thuộc khâu xuất bản. Mọi người đã giúp cuốn sách này có được một sự phát hành bình yên và đầy thành công.
Cuối cùng, tôi xin chân thành cảm ơn bạn người đã mua cuốn sách này (TL Note: Thế nên anh em nào có điều kiện thì cứ ủng hộ tác giả hen!)
Artist’s Afterword:
Cảm ơn mọi người vì đã mua tập 9!
Tập này chính là lượt của Megumin để cô nàng toả sáng trên sân khấu lớn…! Tôi thật ra có hơi ghen tị với Kazuma đấy!
Nhờ vào sự ủng hộ của các bạn, anime ss2 đã được bật đèn xanh, và spin-off Bakuen của Megumin cũng sẽ có manga!
Khi tôi nghĩ series Konosuba sẽ có thể thế này mãi tim tôi có hơi nhói một tí!
–Mishima Kurone
Short story xuất bản trên tạp chí GAMERS
Một câu chuyện bê-nguyên-xi-từ-trong-anime lâu lâu mới gặp
Ngày hôm đó
Sau khi tới thế giới này, tôi cuối cùng cũng gặp một cảnh như trong anime.
“Hyaaa!?”
Cơ thể trần như nhộng của Darkness đang ở trước mắt tôi.
Phải, đây, chính là cái cảnh ‘biến thái vô tình gặp may’ trong truyền thuyết.
“Này, sao cô không khoá cửa lại chứ. Để tôi nói rõ trước, tôi không có sai đâu đấy. Dù sao thì, đâu cần phải gõ cửa trước khi vào nhà tắm giữa ban ngày đúng không.”
Sau khi dậy sớm vào buổi sáng, tôi hướng tới phòng tắm để giũ sạch mồ hôi, và gặp phải Darkness đang cởi đồ.
Mà, chúng tôi sống cùng nhau hơn 1 năm rồi, nên là mấy vụ kiểu này cũng có xảy ra.
Thấy độ tỉnh của tôi, Darkness ngây ra một lúc.
“C-C-Cậu quay đầu qua chỗ khác ngay đi! Và đừng có thử ngó lơ vụ này dễ thế, tôi đã báo mọi người là khoá phòng tắm hỏng rồi cơ mà! Và kể cả đây có là vô tình đi nữa, đàn ông thì phải xin lỗi khi lỡ thấy cơ thể trần của một trinh nữ chứ!”
“Đừng nghĩ thứ logic méo mó của cô sẽ có tác dụng với tôi! Giống cái các cô đều như nhau cả, lúc nào cũng đòi bình đẳng giới, nhưng sẽ bảo lũ con trai nhường nhịn khi mọi chuyện không theo ý mình! Nếu tôi đủ công đức để được phong quý tộc, tôi sẽ xoá bỏ cái hệ thống rác rưởi này. Bắt đầu từ căn nhà này trước.”
“Tôi hiểu, thực sự là hiểu rồi! Có quá nhiều thứ cần phản đối nên là quay mặt đi trước dùm đi!”
Darkness cuối cùng cũng bỏ cuộc trước lập luận hoàn hảo của tôi, và trả lời với khuôn mặt đẫm lệ.
Sau khi được tuyên vô tội, tôi né mặt đi trong sự nhẹ nhõm.
“Chúng ta cũng từng tắm chung một lần rồi, sao cô còn ngại tới thế chứ? Và trong cửa hàng ấy cô cũng đã chăm sóc tôi rất nhiều mà.”
“Cậu vẫn còn nói tiếp sao!… Và cửa hàng đó là cửa hàng gì thế?”
“Cửa hàng đó chỉ là cửa hàng đó thôi. Một cửa tiệm mà dù tiểu thư đây có không biết thì vẫn sống khoẻ. Nhân tiện thì, cô xong chưa thế? Tôi vừa thức dậy với một cơ thể đầy mồ hôi, nên tôi muốn tắm sơ một chút.”
Darkness bị chấn động mạnh bởi mấy lời đó.
“C-Cậu thật sự không có tí phản ứng nào sau khi thấy tôi trần như nhộng à. Lúc này mà cậu còn lo cho mớ mồ hôi được.”
“Tôi sẽ không bị lay động bởi cơ thể của cô nữa đâu. Nếu đã hiểu rồi thì, làm ơn thay đồ và ra ngoài dùm cái.”
Darkness càu nhàu về câu trả lời của tôi trong khi mặc đồ vào.
—— Sau khi rửa ráy trong nhà tắm, tôi niệm đóng băng lên cơ thể ấm áp của mình trong phòng khách. Darkness liếc xéo sang tôi.
“… Sao, cô muốn xin tí băng thuật luôn hả?”
“Không! Tôi chỉ đang quạu vì cậu chả quan tâm gì khi thấy tôi trần truồng thôi! Cậu đã thấy cơ thể trần trụi của một người phụ nữ, cậu không nghĩ là thái độ lúc này của cậu tồi tệ lắm à?”
“Cô phiền thật đó… Đúng là có một phần lỗi của tôi khi quên là khoá cửa bị hỏng từ hôm qua hay hôm kia gì rồi. Nhưng thật sự tôi đang muốn hỏi là giờ cô muốn tôi để ý hay là không để ý tới bo-đì của cô đây hả.”
“… Ừm, trường hợp lý tưởng sẽ là cậu thấy rất hứng thú, nhưng tôi thật sự không muốn cậu thấy.”
Thật là một phụ nữ phiền toái.
“Nếu đây là Aqua, nhỏ sẽ quên sạch sau khi tôi mua cho nhỏ một bình rượu đắt tiền. Còn Megumin chắc là không quan tâm luôn quá.”
“Đó là vì họ không bình thường! Nếu thật sự cậu thấy tội lỗi lúc đó, tôi đã không phiền gì nếu cậu xin lỗi rồi. Tôi không cần cậu mua rượu cho mình như Aqua, chỉ cần làm gì đó an ủi tôi là được rồi.”
Darkness lại làm một bài diễn văn vòng vo như quý tộc điển hình.
“Làm gì đó an ủi cô à. Hành hạ cô bằng ngôn từ hay đạp cô giữa nơi công cộng à? Tôi là một thằng đàn ông sinh lý bình thường không có sở thích đó và sẽ không “chơi” mấy trò đó với cô đâu…”
“Đồ ngốc, những lúc thế này tôi không cần mấy thứ vô lý đó! Có nhiều thứ cậu làm được lắm mà. Như mua cho tôi thứ gì tôi thích, hay cùng tôi tới một nhà hàng có không khí tuyệt vời chẳng hạn.”
Quà và đi chung với nhỏ sao…
“Nếu là thứ cô thích thì, gần đây chả có tiệm thú nuôi nào cả nên không mua vòng cổ được rồi. Còn về phần nhà hàng thì… tôi chỉ quen tới mỗi tiệm thịt BBQ thôi.”
“… Vào mấy lúc thế này, tôi mong là cậu bỏ “sở thích” của tôi sang bên và cho tôi thứ gì đó bình thường dùm cái. Còn về nhà hàng thì, mấy quán bình dân cũng có cảm giác khá mới mẻ, nhưng sẽ tốt hơn nếu chỗ đó có cung cấp dịch vụ đặt trước và đăng ký hội viên.”
Con nhỏ này thật là phiền phức trên nhiều phương diện.
Cả sở thích bà tính cách của cô ta đều vô cùng phiền toái.
“Đi chuẩn bị quà cho tôi như lời xin lỗi đi! Nếu cậu đã thấy làn da của một trinh nữ, cậu cũng phải trả lại cái giá hợp lý…!”
Darkness cười toe toét và hẳn đang chảnh choá khi thấy bộ dạng tôi trông như đang suy nghĩ thật kĩ.
Vẻ mặt nhạo báng khi cô ta giữ thế thượng phong trông cũng thật là ngứa mắt.
… Tôi không thèm suy nghĩ gì nữa.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ để cô thấy tôi trần truồng và coi như ta hoà nhau. Thế là mọi chuyện đều ổn cả nhỉ.”
“Ổn là ổn thế nào chứ!? Ai lại muốn thấy thứ đó chứ… Nè, đừng có cởi quần ra mà, ngừng lại! T-Tôi hiểu rồi mà, bỏ qua vụ đó đi! N-ngừng lại đi… Hyaaahh!”
Cũng lâu rồi tôi mới nghe Darkness thét như một thiếu nữ thế này nhỉ.
Chương đặc biệt cho bản Digital:
Tuyệt kĩ của một chú gà nọ
“Nè Kazuma, nghe nè, Zell Đại đế cuối cùng cũng học được một trò rồi đó.”
Aqua nói trong khi cầm Đại đế trong lòng bàn tay.
Sau khi ăn trưa hơi trễ, mọi người giờ đều bậy mode xoã cả.
Ngồi đối diện Darkness, tôi nhìn chằm chằm vào bàn cờ vua——
“Tôi công nhận cô là một nghệ sỹ hạng nhất, nhưng để gà học diễn trò thì hơi bất khả thi đấy. Bọn này đang lấy việc rửa chén tuần sau ra cược, thế nên đừng có quấy rầy.”
“Heehee, tôi lần nào cũng thua cả nhưng hôm nay tôi đang có lợi thế lớn! Đã thế cậu đã dùng cái luật chỉ được dùng Explosion 1 lần 1 ván trong trận với Megumin rồi! Tôi sẽ thắng, không đời nào tôi thua được!”
Tôi lờ đi Darkness người mà đôi mắt đang lấp lánh vì háo hức và tập trung vào thế cờ.
Cách đó một khoảng ngắn, Megumin – người đã lãng phí vô ích hết ma lực hôm nay, và cũng đã bị vắt hết chất xám trong ván đấu với tôi – nằm yếu ớt trên chiếc ghế bành.
Chết tiệt, nếu tôi biết trước, tôi đã không dùng toàn lực với Megumin rồi.
“Aqua, Kazuma và Darkness trông có vẻ bận, hay để tao làm khán giả của mày ha.”
“Cậu ta bận thật à? Vậy thì Megumin, chị sẽ cho phép em trở thành người được chiêm ngưỡng màn trình diễn tuyệt hảo của Zell Đại đế.”
Tôi thấy mừng là cái con nhiễu sự ấy đã đi chỗ khác, và tập trung vào bàn, nghĩ về cách lật ngược thế bại này của mình.
“Sao nào Kazuma, đã đến lúc cậu đầu hàng rồi phải không nè? Sau khi nói cho cha về mấy trận thua liên tục của mình, cha tôi, người được mệnh danh là Bảo Kiếm của Vương quốc, đã dạy tôi chiến thuật tất thắng này đó Kazuma.”
“Với một quý tộc cấp cao thì, cha cô cũng trẻ con thật. Ông chiều con gái mình quá đấy.”
Ughh, làm gì giờ. Mình có nên giấu đạo tặc ở đây kh…
“G-Gì thế này!? Em đã nghĩ là một con gà thì sẽ không làm được gì nhiều…!”
“Hmmp, em biết mà ha? Dù sao thì, nó đâu phải gà, mà là một con rồng. Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
……
“Nè Aqua, thứ đó mới làm gì thế? Cho tôi xem coi.”
Dù đây là một giây phút quan trọng trong cuộc thi, lời cảm thán của Megumin khiến tôi tò mò.
“Cậu vừa bảo là không muốn xem mà, thế sao giờ lại hỏi lại hả? Buổi diễn của Zell Đại đế hôm nay đến đây là hết. Buổi diễn tiếp theo là tháng sau cơ.”
“Ah, này thế thì hơi quá đấy, cho tôi xem chút thôi cũng được, tôi hơi bị tò mò đó.”
Hay đúng ơn, tôi sẽ không tập trung nổi nếu không xem qua mất.
“Nè Kazuma, cứ bỏ cuộc đi nếu cậu muốn xem màn diễn của Zell Đại đế tới thế. Tôi cũng xem rồi, tuyệt lắm ý. Có lẽ thậm chí nó còn vượt mấy màn thường ngày của Aqua nữa cơ.”
“… Kinh thế à?”
Tôi nên làm gì giờ? Chỉ xét trên phương diện mấy trò dùng tiệc tùng, tôi cũng phải công nhận là Aqua giỏi thật.
Không, đúng hơn là, nhỏ đó không còn gì tốt đẹp ngoài phép hồi phục và mấy trò đùa đó cả.
“Aqua, làm lại lần nữa đi chị! Em chưa bao giờ thấy thứ gì tuyệt như thế cả.”
“Không được Megumin, đó là một màn diễn tới từ linh hồn của Zell Đại đế, nó làm thế là để trả ơn những ngày tháng dưỡng dục cẩn thận của tôi. Nó không phải là thứ có thể được trưng ra dễ dàng như thế.”
Aqua và Megumin ngó lơ tôi người không xem được chút gì và trở nên háo hức.
“Tôi không thể không thán phục sau khi xem màn diễn đó. Kazuma, cậu chịu làm người duy nhất chưa xem sao?”
Darkness khiêu khích khi tôi đang trong thế tiến thoái lưỡng nan.
“Cậu sẽ hối hận nếu không xem đó. Sinh mạng của Zell Đại đế có thể sẽ bị rút ngắn nếu nó làm thế quá nhiều. Nó đang ngủ bây giờ là vì đã vắt kiệt sức khi làm thế ban nãy đúng không nè?”
“Phải ha? Nếu Zell Đại đế không muốn, thế thì tôi cũng không làm gì được… Ahh!? Zell Đại đế dậy rồi nè! Mày ổn không cưng!? Mày sẽ làm sao!? Mày muốn diễn lại hả!?”
“Ah! Zell Đại đế mới…! Kazuma, Darkness! Zell Đại đế chuẩn bị xong rồi nè…!”
‘Chuẩn bị’ là sao chứ, tôi đang rất nóng ruột.
Và Aqua nói nếu tôi lỡ dịp này, lần tiếp theo sẽ là tháng sau lận.
“Này, này Aqua! Đừng có quậy nữa và tới đây coi, tôi muốn xem nó. Darkness, nghỉ giữa giờ tí đi.”
“Không. Nếu bỏ đi là cậu thua. Sao cậu có thể rời ghế khi trận chiến chưa kết thúc chứ? Nào, chọn đi! Cậu muốn xem màn diễn hay đánh tiếp!”
Uwaahhhh.
“Được rồi, chuẩn bị nha Megumin! Nhìn cho kĩ và xem màn trình diễn đặc biệt của Zell Đại đế nào!”
“Nếu em có thể thấy nó lần nữa, cô bé tối thượng là em sẽ đổ Zell Đại đế mất thôi!”
Ahh, chết tiệt!
“Tôi hiểu rồi, tôi đầu hàng! Nè Aqua, khoan, tôi cũng muốn xem nữa!”
Giây phút tôi đầu hàng Darkness, Aqua và Megumin đập tay.
……?
“Vậy hãy xem màn trình diễn đặc biệt của Zell Đại đế cho cẩn thận nhé.”
Darkness đang trưng ra vẻ mặt tự hào bắt đầu cất mấy quân cờ. Vụ này làm tôi có cảm giác không hay tí nào.
“Nhìn trò đặc biệt của Zell Đại đế cho kĩ nha!”
Aqua nhẹ nhàng giữ Zell Đại đế trên tay với một nụ cười ngốc nghếch, rồi cụp hai tay lại vào nhau…
Sau một lúc, Zell Đại đế cuộn mình lại thành quả bóng, nhắm mắt lại và ngủ.
“Đứa bé này sẽ ngủ khi tôi làm thế. Ngủ và dậy sớm sẽ giúp một chú gà con khoẻ mạnh, dồi dào năng lượng và thông thái, đúng không nà?”
Ăn và ra sớm giúp nó căng thịt ý hả?
Hay đúng hơn, che gà con để nó ngủ không phải màn diễn, đó là bản năng của tụi nó mà.
<TL: youtube.com/watch?v=dSfDBUYh2lc>
… Này, khoan đã.
Megumin tự nhiên ban nãy lại đòi thách đấu tôi, và Aqua còn dụ tôi xem màn trình diễn tầm thường của Zell Đại đế. Không lẽ đều là do Darkness…
“Đây, Aqua, Megumin. Đây là mớ tiền tôi hứa. Nhưng phụ thân cũng đểu thật. Dùng cả mấy việc ngoài bàn cờ để buộc đối phương bỏ cuộc…”
“Nè, chờ tí coi ahhhhhh!”