Chương kết

Phần kết 1: Hãy dâng những lời cảm ơn và chúc phúc tới vị Nữ Thần.

Khi mặt trời đã chìm xuống dãy núi, tôi tới tham dự một bữa tiệc được tổ chức ở khu mua sắm.

“Lề mề quá đấy Kazuma. Mọi người đã nhập tiệc rồi! Nhanh lên lại đây nào!”

— Mặc dù gọi là lễ hội đêm, nhưng thực sự thì cũng không hẳn thế.

Bữa tiệc này được tổ chức vào ngày cuối cùng của lễ hội.

Những người tổ chức đã đặt hẳn cả một khu phố mua sắm để làm một bữa tiệc lớn.

Gồm có chủ tịch và các thành viên của phố mua sắm, và cả những Tín Đồ Eris cùng Tín Đồ Axis.

Aqua đã tới trước một lúc, tôi ngồi xuống kế chỗ cô ta.

“Này, để mấy người đó ở chung một chỗ có phải là ý hay không? Cứ như thể nhốt thiên thần và ác quỷ trong cùng một căn phòng ấy!”

Nghe thấy câu ví von của tôi, trông vẻ mặt Aqua méo xẹo.

“Đồ Hikikomori thâm hiểm. Chẳng phải so sánh tín đồ Eris với quỷ dữ thì rất quá đáng sao? Hơn nữa đây cũng là dịp ăn mừng lễ hội kết thúc tốt đẹp đúng không? Những đứa trẻ của tôi sẽ không đời nào gây chuyện trong bữa tiệc đâu.”

Thật ra câu đó của tôi là để nói về đám Tín Đồ Axis.

Nhưng thôi bỏ đi.

Như Aqua đã nói, đám Tín Đồ Axis có mặt ở đây không cãi nhau hoặc gây sự với những Tín Đồ Eris. Ngược lại, họ còn chủ động rót rượu và tận hưởng cuộc vui.

“Lẽ nào sau 24 tiếng tiệc tùng thì mấy người trở nên dễ tính đến vậy ư?”

“Có cảm giác như cậu đang coi thường chúng tôi, nhưng vậy cũng không sai. Nhân tiện thì cả tôi cũng thế đấy. Nếu muốn tôi  tử tế và tốt bụng thì anh chỉ cần mỗi ngày đem cho tôi một chút rượu vang hảo hạng là được rồi.”

“Cô đang tự thừa nhận mình chính là một trong những kẻ chủ mưu gây rối đấy.”

Khắp nơi đều là những gương mặt quen thuộc.

Nữ tu sĩ Cecily đang cọ cái bản mặt say xỉn của mình vào má cô gái Tín Đồ Eris.

Vì lý do nào đó, Vanir đang ngồi ăn cùng với Yunyun và Wiz. Chắc hắn ta có mặt ở đây chắc với tư cách là một thành viên của khu mua sắm.

Đột nhiên….

“Darkness, lại đây, uống uống uống! Cả Megumin nữa!”

“Tại sao cậu lúc nào cũng trở nên phấn khích vào mỗi bữa tiệc vậy? Này này. Được rồi, mình sẽ uống. Đừng kéo luôn cả Megumin vào chuyện này! Mình sẽ uống giùm phần của con bé!”

“Chị Darkness, em không còn là con nít nữa. Những dịp như thế này hãy để em uống! Em đủ tuổi để lấy chồng rồi đấy! Ah, Kazuma anh tới trễ đấy. Giúp em giải thích chuyện này coi! Em mới chỉ nhỏ hơn Kazuma hai tuổi thôi, thế nên em có còn nhỏ vậy đâu!”

Gương mặt đỏ bừng, Chris ôm chầm lấy Darkness và Megumin.

Không lẽ Nữ Thần nào cũng thích tiệc tùng sao?

“Em chưa đủ tuổi uống rượu đâu. Còn nữa, giờ anh với em giờ cách nhau tới ba tuổi rồi. Bởi vì hôm nay chính là sinh nhật của anh!”

Đúng vậy đấy. Kể từ khi đặt chân tới thế giới này, hôm nay chính là ngày sinh nhật đầu tiên của tôi.

Tự tuyên bố hôm nay là ngày sinh nhật của mình thì có vẻ hơi mặt dày một chút, thế nhưng tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Tôi muốn được mọi người chúc mừng sinh nhật.

“Ồ. Chúc mừng sinh nhật, chắc thế thôi nhỉ? Vậy Kazuma, quà của tôi đâu?”

Nhưng lời chúc đầu tiên tôi nhận được lại là.…

“…. Quà? Ah, cô đang nói gì vậy? Tại sao tôi phải tặng quà cơ chứ?”

Bực tức lắc đầu, Aqua trả lời khi nghe tôi nói.

“Không hiểu tập tục ở xứ này sao? Đúng là đồ đại ngốc. Được rồi, để tôi nói cho anh nghe. Ở đất nước này, người có sinh nhật hôm đó phải tặng quà để tỏ lòng biết ơn cho những người đã giúp đỡ anh ta trong suốt một năm. Đại loại giống như là ‘Nhờ có mọi người mà tôi đã trải qua một năm bình an.’”

Có thật không vậy? Thế giới này đúng là quá tàn nhẫn.

Nhưng cũng vì thế giới này tồn tại quái vật, độ tuổi trung bình của một người đều khá là là thấp, cho nên tập tục này…

“Không hề có tập tục nào như vậy đâu. Kazuma, Chúc mừng sinh nhật. Em sẽ tặng quà cho anh sau.”

Nghe thấy những lời Megumin nói, tôi ngay lập tức tóm lấy Aqua.

“Phun ra được mấy lời nói dối thật giả khó phân như vậy cũng khá đấy, mụ già tuổi-chẳng-ai-biết! Sinh nhật cô ngày nào, cô bao nhiêu tuổi hử!?”

“Wah! Kazuma vừa mới nói một điều hết sức cấm kỵ! Tôi sẽ cho anh nếm mùi thiên phạt!”

Trong lúc tôi và Aqua vật lộn với nhau, Darkness vừa nói vừa dùng một chiếc khăn tay để cầm ly rượu.

“Kazuma, chúc mừng sinh nhật. Về tới nhà tôi cũng sẽ tặng anh một món quà. Xin lỗi, nếu biết trước thì tôi đã chuẩn bị sớm hơn rồi.”

“Ah. Cảm ơn nhiều. Đáng lẽ ra tôi cũng nên đề cập đến chuyện đó sớm hơn. Sinh nhật của Megumin cũng trôi qua mà chẳng ai biết cả. Chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật vào lần sau vậy. Nhân tiện thì sinh nhật của Darkness vào ngày nào vậy? Một quý tộc như cô thì chắc tiệc phải hoành tránh lắm đúng không?”

“Eh. S-Sinh nhật tôi? …Ừm. Chuyện đó…”

Thấy ánh mắt Darkness lảng đi chỗ khác, Chris nói đơn giản.

“Sinh nhật của Darkness đã qua từ lâu rồi. Có một bữa tiệc lớn được tổ chức vào mùa xuân đúng không? Mà sao Trợ Thủ-kun và mấy người khác trong nhóm không tới dự vậy?”

Nghe thấy thế, Darkness rùng mình làm tôi đột nhiên sáng tỏ.

“Để tôi đoán nhé. Cô nghĩ rằng chúng tôi mà tới thì sẽ không có chuyện gì tốt lành cả, thế nên cô cố tình không mời chúng tôi tới dự đúng không? —- Cô nghĩ rằng chúng tôi sẽ làm mấy trò ngu ngốc trước mặt những quý tộc khác chứ gì!?”

“Đúng không đấy!? Thật quá đáng! Ồ phải rồi. Khi mà chúng ta nhận được lời mời của con bé Iris đó, cô ta còn gợi ý chuyện từ chối nữa chứ!”

“Trừng phạt chị ấy! Hôm nay chúng ta phải trừng phạt cái cô tiểu thư cứ thích nghĩ lung tung này mới được!”

Tôi nhìn Aqua và Megumin quấy rầy cô tiểu thư Darkness sắp oà khóc tới nơi. Đang cười khổ với tôi, Chris bỗng kéo tay áo tôi để ra hiệu qua chỗ khác nói chuyện.

“—- Thật sự rối như tơ vò…. Tôi nghe được từ Darkness rằng anh chính là kẻ chủ mưu đứng đằng sau mọi chuyện đúng không?”

Hai chúng tôi lang thang gần bữa tiệc sau khi bước ra khỏi đó. Làn  gió đêm thổi hơi lạnh lên gương mặt đang nóng bừng vì rượu của tôi. Chris đột nhiên cất tiếng nói với nét mặt có chút giận dỗi.

Rất nhiều chuyện đã xảy ra sau khi Eris-sama tự mình xuất hiện trong cuộc thi sắc đẹp.

Nữ Thần giáng thế đã trở thành đề tài nóng hổi, tin tức nhanh chóng lan ra các thành phố lân cận và cả thủ đô bằng ma pháp truyền thông tin, bồ câu, và thậm chí là tốc mã[1].

Theo như thông tin tôi có được từ chủ tịch ban tổ chức thì thị trấn Axel đã trở thành thánh địa của Tín Đồ Eris, nơi mà Nữ Thần của họ đã giáng thế.

“Về chuyện này, tôi thật sự xin lỗi. Tôi sẽ giúp cô đi tìm kiếm các thánh tích còn lại, thế nên lần này xin cô bỏ qua… Nhưng dù sao thì thành viên ban tổ chức cũng nói rằng — “Nhờ vào sự kiện lần này mà từ giờ trở đi lễ Lễ Tạ Ơn Nữ Thần Eris chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục.”

Nghe thấy vậy, Chris bắt đầu ngượng ngùng và xấu hổ.

“Vậy à? …. Vậy… dù sao anh và Aigis cũng có công giúp tôi trên sân khấu, thế nên tôi sẽ tha cho anh lần này!”

“Tôi thật sự cảm ơn sự rộng lượng của Nữ Thần đáng kính! Cảm ơn Nữ Thần rất nhiều!”

Chúng tôi vừa đùa giỡn vừa dạo chơi trên những con phố còn vương lại không khí lễ hội.

Được biết sau khi bọn họ an toàn trốn thoát khỏi cuộc thi sắc đẹp, Aigis đã hoàn toàn vâng lời Chris.

Cô ấy sẽ sớm tìm được một chủ nhân tốt cho Aigis và biến ông ta thành quân át chủ bài trong trận chiến với quân đội của Ma Vương.

Bởi vậy cho nên cuộc tìm kiếm thánh tích và cuộc thi giữa Giáo Phái Eris và Giáo Phái Axis đã kết thúc tốt đẹp.

Nhưng giờ nghĩ lại, đúng là khả năng ảnh hưởng của một Nữ Thần chân chính quả thật rất mạnh mẽ.

Dù sao thì mới chỉ đi trên con đường này thôi mà…

“Hic…. Liệu Nữ Thần Eris có còn ở trong thành phố này không nhỉ? Kể từ khi trông thấy Nữ Thần, lòng mình cảm thấy bồi hồi không thôi….”

“Ngay cả khi Nữ Thần có còn ở đây thì chắc chắn Người sẽ không xuất hiện trước một kẻ có đầu óc đen tối như anh đâu. Chỉ có tôi, một tín đồ Eris chân thành mới có thể một ngày nào đó được gặp lại Nữ Thần.”

“Có anh mới đầu óc đen tối ấy. Không biết trong đầu anh nghĩ cái gì mà lại xài hết tiền tiết kiệm để dùng vào dịch vụ ‘Teleport’ nhỉ. Tính tới thành phố này nhanh nhất có thể đúng không?”

“Đồ ngốc! Tôi tới đây để xin Eris-sama chúc phúc cho đám cưới của mình. Bạn gái tôi cũng đồng ý rồi đấy.”

Chúng tôi bắt gặp hai người đàn ông đang hăng hái nói về Eris.

Vai của tôi chạm nhẹ khi băng ngang qua họ.

“…. Nghe chưa vậy? Eris-sama, Người không định chúc phúc cho anh ta sao?”

“Tôi không phải Eris-sama mà là Chris-sama, Trợ Thủ-kun à. Và thứ duy nhất mà tôi có thể làm lúc này là đi ăn trộm kho báu nhà anh để bù lại chi phí đám cưới cho anh chàng kia thôi!”

Chúng tôi cùng phá ra cười.

Có thể bởi vì cả hai người đều đột ngột dừng lại phá ra cười làm ai đó đã va phải lưng Chris.

Đó là hai chị em gái nhỏ tuổi. Cả hai đều đang cầm trong tay những đoá hoa rất đẹp.

“C-Cho em xin lỗi!”

“Thành thật xin lỗi chị!”

Hai chị em nọ vội vàng xin lỗi Chris.

“Không, chị mới là người phải xin lỗi vì đột ngột dừng lại chứ. Hai em có sao không? Có bị trầy xước gì không?”

Vừa nói, Chris vừa cúi đầu xuống.

Cô em nhỏ tuổi hơn làm rơi mấy đoá hoa xuống đất.

Chris nhanh chóng nhặt mấy bông hoa lên.

“X-Xin lỗi! Không thể tin được là chị lại để những bông hoa Chris xinh đẹp như vậy rơi xuống đất.”

Cô ấy đưa lại những bông hoa màu tím cho cô bé.

“Chris? … Đó là tên của loài hoa này ư?”Tôi nhẹ nhàng hỏi trong khi nhìn những bông hoa trong tay cô bé.

“Đúng vậy đấy. Loài hoa này có tên là Chris. Trong ngôn ngữ của các loài hoa, nó có nghĩa là ‘một trái tim không bao giờ đầu hàng’.”

Nghe thấy lời giải thích của Chris, người chị lớn hơn nói bằng một giọng đầy ngưỡng mộ.

“Eh. Cái đó. Tại sao chị lại có vết sẹo trên mặt vậy? Chị là một nhà thám hiểm à? Bố của em nói rằng tất cả các nhà thám hiểm đều là người côn đồ. Nhưng nếu là người côn đồ thì làm sao chị có thể hiểu biết về ngôn ngữ của các loài hoa được cơ chứ?”

Những câu hỏi liên tục từ lũ trẻ làm cho Chris có chút khó xử.

Gãi vết sẹo trên má của mình, Chris trả lời:

“Ừm… Vết sẹo này là từ một trận đánh với kẻ xấu từ Quân Đội Quỷ Vương. Chị đúng là một nhà thám hiểm. Và không phải nhà thám hiểm nào cũng côn đồ cả, cũng giống như anh trai đang đứng đây này.”

Cô ấy cười một cách hạnh phúc khi nhìn tôi.

“Và chị thật ra chỉ biết về loài hoa này thôi. Nhìn xem. Màu sắc của loài hoa này cũng giống như màu mắt của chị đúng không nào? Bản thân chị rất là yêu những bông hoa Chris này.”

Chris hạ thấp người xuống để tầm mắt của mình ngang với hai cô bé, đưa mặt mình lại gần để ngửi hương hoa.

“Hoá ra là vậy. Những đoá hoa này là để dâng lên Eris-sama. Chúng em đã dồn hết tiền tiết kiệm của mình để mua nó.”

“Đúng vậy đấy, bởi vì Eris-sama cũng rất yêu loài hoa này!”

“Eh…. Thật cảm động. Mấy em thậm chí còn biết loài hoa mà Eris-sama yêu thích nữa chứ! Nhưng mà nếu Eris-sama biết được việc mấy em dùng tiền tiết kiệm đi mua hoa làm vật dâng lên Nữ Thần thì cô ấy sẽ vừa vui vừa buồn đấy. Thế nên đây là lần cuối thôi nhé. Nếu các em làm vậy thì chị chắc chắn Eris-sama sẽ rất hài lòng.”

Chris mắc cỡ nói trong khi nhẹ nhàng xoa đầu hai đứa trẻ.

“Thật vậy sao?… Nhưng mà tụi em muốn cảm ơn Eris-sama”

“… Em muốn cảm ơn sao?”

Cô bé giải thích để cho Chris đang thắc mắc hiểu rõ hơn.

“Đúng vậy chị à. Là để cảm ơn. Mẹ em nói nhờ có Eris-sama đã mang đến cho nhân loại đủ loại sức mạnh khác nhau để chống lại Quỷ Vương cho nên mọi người có thể sống trong yên bình.”

“Ồ, mẹ còn bảo Eris-sama còn bí mật làm nhiều điều tốt nữa kìa. Thế nên chúng em muốn cảm ơn và cổ vũ cho Eris-sama!”

“H-Hoá ra là vậy sao? …. Ừ thì, dù sau này mấy em không dâng tặng bất kỳ món quà nào nữa thì chị đảm bảo Eris-sama cũng sẽ rất vui khi biết được tấm lòng của hai em. Cô ấy sẽ rất cảm kích sự ủng hộ mà hai em dành cho Nữ Thần.”

Trông Chris có chút bối rối khi cô ấy nói vậy.

Vẻ căng thẳng trên gương mặt có chút giảm bớt, cô ấy e thẹn gãi má.

Cô em gái nhìn Chris và nói.

“…. Giờ em mới để ý , màu mắt và màu tóc của chị cũng giống hệt với Eris-sama.”

Con nít đúng là rất nhạy cảm.

Cô chị cũng nhìn chằm chằm vào mái tóc của Chris làm cô ấy hơi luống cuống.

Cô bé nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định tặng những đoá hoa này cho Chris.

…Điều đó không thành vấn đề, dường như bọn trẻ không thực sự nhận ra hình dáng thật của Chris. Có lẽ chỉ đại loại là ý tưởng của trẻ con mà thôi.

“Em gái em đã có hoa để dâng tặng rồi cho nên phần hoa này dành cho chị. Em cảm ơn chị vì đã bảo vệ mọi người khỏi đám quái vật!’

“Em cảm ơn chị nhiều!”

Nói xong, hai chị em mỉm cười đẩy bó hoa về phía Chris.

“Ah. Haha. Được rồi, được rồi. Chị thua trước hai em. Chị-Chị muốn cảm ơn hai cô bé…!”

Chris đỏ mặt sau khi được nhận lấy món quà bất ngờ từ hai cô bé.

Mắt của cô ấy ngấn nước. Chris cười một cách nghẹn ngùng và trả lời lắp bắp.

Hai cô bé mỉm cười và chạy đi chỗ khác.

“Vậy thì tạm biệt nhé anh trai! Bye bye!”

“Bye bye!”

“Eh! Khoan đã nào! Chị không phải là con trai, chị là con gái mà!”

Thêm một lần bất ngờ ngay lúc chia tay, nước mắt Chris lại chực rơi. Nhưng lần này lại vì lý do khác.

“Này. Có phải cái tên ‘Chris’ đến từ…”

Chris đưa mặt lại gần bó hoa cầm trong tay, nhắm mắt lại và tận hưởng mùi hương.

“Đúng vậy. Nó đến từ loài hoa này.”

Cô ấy dõi theo hai bé gái chạy đi với vẻ mặt đầy hạnh phúc.

“… Vậy mà tôi cứ nghĩ cô chỉ thay đổi đại một hai chữ cái trong cái tên ‘Eris’ chứ.”

“Anh nghĩ tôi là loại người gì vậy hả?”

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm với đoá hoa nằm gần sát mũi mình.

“Dĩ nhiên, cô… là một người luôn âm thầm và lặng lẽ không ngừng nỗ lực hoàn thành công việc một mình, là người duy nhất mà tôi kính trọng.”

“… V-Vậy à? Hoá ra là vậy. Thế thì bỏ qua đi. Đúng vậy. Không có gì phải làm lớn chuyện cả.”

Chris đột ngột quay mặt đi và bắt đầu nhanh chóng trở lại bữa tiệc.

“Oh, mắc cỡ à? Cô mắc cỡ đúng không, Big Boss?”

“Anh thật nhàm chán và phiền phức, Trợ Thủ-kun. Im lặng đi.”

“Dù có quay lưng lại thì tôi vẫn biết đấy. Mặt cô đỏ tới nỗi lan tận mang tai kìa. Eris-sama dễ thương quá. Cưới tôi không?”

“Thật phiền phức, Kazuma-san. Nếu anh còn chọc tức nữ thần xa hơn nữa thì xác định hứng chịu đòn thiên phạt đi. Và làm ơn đừng có thản nhiên nói mấy lời đó, không là lát nữa tôi sẽ mách với Megumin và Darkness rằng anh cầu hôn tôi đấy.”

Vẫn không nhìn lại, Chris bắt đầu bước nhanh hơn.

Và rồi, vẫn xấu hổ và vẫn không đối mặt với tôi, cô ấy đột nhiên nói:

“Này, Trợ Thủ-kun?”

“Gì thế?”

Với những bước chân lanh lợi, cô ấy giữ chặt bó hoa trong tay như thể đó chính là một kho báu quý giá.

“…Cảm ơn. Vì đã giúp tôi nhiều đến thế.”

Vì những lời của các tín đồ trẻ tuổi, vị Nữ Thần cảm thấy rằng những nỗ lực thầm lặng của mình đã được đền đáp, cô thì thầm những lời nói ẩn chứa biết bao ý nghĩa.

Lúc tôi đuổi theo người bạn vô cùng thân thiết, không ai có thể ghét bỏ, và dễ ăn hiếp này—

Một nỗi buồn thoáng qua trong lòng tôi, cái lễ hội phiền phức nhưng lại náo nhiệt này đã đi đến hồi kết.

Phần 2: Sau Hồi Kết của Lễ Hội

Vào một ngày sau khi lễ hội kết thúc, và sau khi thị trấn trở về với không khí bình yên.

Nằm dài trên ghế sô pha, Aqua chơi đùa vời quả bóng lông màu vàng trên chiếc vỏ rỗng, thứ vẫn tồn tại một cảm giác hiện hữu. Cô ta hạnh phúc nói.

“Này, Kazuma. Cecily gửi tới một lá thư cảm ơn anh kìa. ‘Nhờ có anh, chi nhánh của Giáo Phái Axis ở Axel đã hoàn thành mỹ mãn công việc của mình. Khi thu xếp với Giáo Phái Eris, lễ hội năm sau cũng sẽ được cả hai giáo phái đồng tổ chức. Tất cả là nhờ có Kazuma-san đã quyên tặng rất nhiều tiền bạc, thế nên chúng tôi sẽ xem xét để anh làm một Tín Đồ Axis danh dự.”

“Aaaaaaaaargh!”

“Uwaaaaaaaah!”

Biết rằng đã quá muộn để tranh luận, tôi quẳng đi lá thư Aqua đang đọc.

“Thật quá đáng! Gì chứ, những tín đồ của tôi đã đặt rất nhiều nỗ lực để viết lá thư đó vậy mà anh không cảm thấy hạnh phúc sao, đồ Sukapon NEET!?”[2]

“Chả có gì đáng để hạnh phúc cả! Sao tôi lại phải trở thành tín đồ của cô chứ hả!? Đấy chẳng phải là cái thể loại trò chơi trừng phạt sao!?”

Cuối cùng, tôi đã đưa tất cả số tiền mình kiếm được khi làm cố vấn cho Aqua.

Sau khi biết Aqua đã dùng số tiền thưởng từ việc săn Kowloon Hydra cùng với tất cả khoản tiết kiệm của mình để gây quỹ cho lễ hội, cảm giác tội lỗi trong tôi dâng trào.

Tôi cũng giúp sức trùng tu lại nhà thờ bị đổ nát kia, cứ tưởng rằng cuối cùng tấm màn đen của tôi cũng được xóa bỏ, thế nhưng…

“Hehe, giờ tôi biết rồi nhá, anh lại tsundere nữa à. Kazuma là một tsundere, vậy nên tôi chỉ cần hiểu ngược lại với những gì anh nói, đúng không? Cecily có nói, máu tsundere của anh rất cao thế nên hễ khi nào anh nói câu gì thì tôi cứ việc lật ngược nghĩa là được.”

“Tôi ghét cả cô lẫn con kia.”

“…Sao tôi chả cảm thấy tí sức hút của một tsundere nào từ anh vậy?”

Aqua ngồi xuống trước mặt tôi, rồi đội nhiên nghiêng đầu hỏi một câu.

“Ồ đúng rồi. Kazuma, có vài thứ tôi muốn hỏi anh. Nghe nói Eris đã xuất hiện trong cuộc thi sắc đẹp, anh có biết cô ta đi đâu không? Xí, cô ta thật quá đáng. Nếu có xuống đây thì cũng phải chào hỏi tôi lấy một câu chứ. Người đâu mà lại bạc tình với sempai của mình thật đấy.”

Cô ta đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho Eris mà còn dám vỗ ngực tự xưng mình là đàn chị. Theo một khía cạnh nào đó thì vậy cũng ghê đấy.

Thấy cũng khá phục, tôi cầm Zell Đại Đế lên, giờ nó vẫn dính chặt lấy cái vỏ rỗng của Vanir.

Cứ  tưởng mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng tôi vẫn chưa quyết định được mình phải làm gì với nhóc này.

Không có cách nào lợi dụng được con gà ma lực đầy mình này sao?

“Nếu cứ thô lỗ với Zell Đại Đế như vậy thì tương lai anh sẽ phải chịu đau khổ đấy. Tới khi Zell Đại Đế lớn lên, nó mà có làm gì anh thì tôi cũng không ngăn nổi đâu.”

“Vậy thì tôi cứ thừa dịp nó chưa lớn mà giải quyết là được.”

“…Đừng lo. Zell Đại Đế rất tốt bụng và hào phóng. Đừng sợ… Lại đây, Zell Đại Đế, lại với ta nào. Gã này đáng sợ như ông chú hàng thịt ở đường số 3 ấy. Cẩn thận nhé.”

Ai là ông chú hàng thịt hả?

Zell Đại Đế trở về với cái vỏ rỗng và lười biếng nằm xuống.

“Hừ… Cuối cùng cũng xong việc… Chuyện Eris-sama giáng thế thật tuyệt, nhưng dòng khách du lịch đột ngột ùa tới đúng là không thể đỡ nổi…”

Bận rộn với công việc của lãnh chúa, Darkness cọ xát hai bên đầu.

“Làm tốt lắm. Chắc công việc của lãnh chúa rất cực khổ. Chuyện Eris-sama giáng thế đã thu hút rất nhiều du khách tới từ những thành phố khác nhau, nhưng cũng đem đến kết quả đó là nền kinh tế đã bắt đầu cải thiện. Không phải quá tốt rồi sao?”

“Nhiều người như vậy đúng là tốt thật…. Hừ. Cha của tôi bắt đầu cảm thấy khá hơn trong dịp lễ lần này. Hôm nay mấy rắc rối khi làm công việc lãnh chúa cũng kết thúc. Từ giờ trở đi tôi có thể làm nhiệm vụ mà chẳng vướng bận gì nữa rồi.”

“Ah? Cô nói gì thế? Tôi thực sự sẽ không làm việc đó nữa đâu. Chẳng có lý do gì để làm nhiệm vụ cả. Về kế sinh nhai thì tôi có thể sử dụng kỹ năng nấu nướng của mình để mở một nhà hàng cùng những nhân viên đáng yêu, phục vụ cho cả sở thích của tôi lẫn lợi nhuận của nhà hàng. Tôi sẽ không nhận nhiệm vụ nữa đâu. Đúng không Aqua?”

“Đúng. Kể từ giờ tôi muốn giáo dục cho Zell Đại Đế, thế nên quên mấy nhiệm vụ đi. Tôi đã dùng tất cả số tiền của Kazuma để trùng tu lại nhà thờ, tài trợ cho lễ hội năm sau và cả yến tiệc nữa. Vì một cuộc sống nhàn hạ trên đống tiền của Kazuma trong tương lai, tôi sẽ không nhận nhiệm vụ nguy hiểm đâu. Đúng. Tôi muốn mỗi ngày được ăn không ngồi rồi trong căn biệt thự này và cứ lễ hội hàng năm lại được sùng bái.”

Nghe thấy những lời tôi nói, Aqua bày tỏ sự đồng tình.

“…Này, đợi đã. Sao tôi phải xì tiền ra cho cô chứ? Bao tiền ăn thì không sao, nhưng tự đi mà lấy tiền cô kiếm được để trả cho mấy chi tiêu cá nhân đi… Và cô đã dùng hết số tiền tôi đưa rồi ư?”

“Đúng đấy. Đừng lo về mấy khoản chi tiêu làm gì. Tôi có hai hay ba kế hoạch kiếm tiền mới rồi.”

……

“Mấy người. Mấy người đã rất nhiệt tình trong lễ hội mà… Nhân tiện, Aqua, kế hoạch kiếm tiền của cô là gì thế? Trước khi làm bất cứ việc gì thì kể tôi nghe đã.”

“Không muốn.”

…Aqua che tai lại và giả vờ không nghe thấy bài giảng quen thuộc của Darkness.

Tôi vuốt ve Zell Đại Đế trong lòng bàn tay mình trong khi nhìn bọn họ.

Megumin xuống từ tầng hai trong bộ váy một mảnh.

Nhìn cảnh gây gổ thường thấy, con bé mỉm cười vui vẻ và ngồi xuống cạnh tôi.

“Thật tệ là chúng ta không thể thưởng thức lễ hội cho ra trò. Trong lúc đang bận rộn thì lễ hội đã kết thúc mất rồi—Nhưng vậy cũng khá giống với phong cách của cả nhóm.”

“Đúng vậy thật. Một lễ hội lẽ ra phải náo nhiệt hơn, nhộn hơn, vui vẻ hơn, và tình cảm hơn. Mấy thứ đáng buồn như là đánh nhau với quái vật ngay trong màn pháo hoa đáng lẽ không bao giờ xảy ra. Anh muốn lễ hội lâu hơn chút nữa. Ít nhất anh muốn một khung cảnh bắn pháo hoa đúng nghĩa.”

Nhớ lại được bầu không khí tươi đẹp trong màn pháo hoa hồi trước, tôi phàn nàn trong sự bất mãn.

Thấy tôi như vậy, Megumin mỉm cười hạnh phúc.

“…Được rồi. Hôm nay là sinh nhật của Kazuma. Em phải tặng anh một món quà mới được.”

“Gì cũng được. Nhưng anh có hơi lo ngại về thứ em tặng. Đừng có như Aqua mà đưa cho anh cục đá có hình thù kỳ quái đấy nhé!”

Nghe thấy vậy, Megumin đột nhiên xích lại gần và thì thầm vào tai tôi.

“Tối nay anh tới phòng em được không? Em có vài điều quan trọng muốn nói.”

Đặc biệt: Để thực hiện giấc mơ của một người đàn ông.

Tại tầng trệt của cửa hàng bán vật phẩm pháp thuật do Wiz quản lý.

“Ư, Aqua-sama…. Thật là khó để làm việc khi mà cô cứ ôm tôi như thế này…”

Trong lúc Wiz đang làm việc trước một cái bàn nhỏ, Aqua cứ ôm chặt cô ấy từ phía sau.

“Người cô rất là mát và ôm cô rất thoải mái. Dù sao thì cũng không có khách, cho nên cô có không ở trong cửa hàng thì cũng chả sao đúng không ? Vậy thì hè này cứ ở trong phòng tôi đi.”

“Ng-Ngay cả khi cô có nói vậy thì…”

Mặc dù thời tiết quá oi ả, nhưng đợt nóng lần này thật sự khó mà chịu nổi.

Cô ta không hề có ý định rời khỏi cơ thể mát lạnh của Wiz trong thời gian này.

“Không phải là Wiz sẽ bị thanh tẩy nếu tiếp xúc với cô quá lâu sao. Đừng làm phiền cô ấy nữa. Mau thả cô ấy ra.”

“Anh khỏi phải lo. Tôi đang kiềm chế hào quang liêng thiêng của mình. Cho nên chừng nào tôi ngừng nghĩ tới chuyện đê tiện thì năng lượng hào quang sẽ được giữ ở mức thấp nhất.”

“…. Cô đang nghĩ trò gì đê tiện giữa ban ngày ban mặt hả con mắm kia?”
“…. Tôi chỉ nghĩ tới những chuyện mà Kazuma thường hay làm thôi.”

Trong khi tôi và Aqua tiếp tục lăng mạ nhau, Wiz ngẩng đầu lên sau một thời gian dài làm việc chăm chỉ.

“Cuối cùng thì cũng xong!”

Cô ấy khoe thứ đang nằm trong tay mình.

“Tôi thắc mắc từ nãy tới giờ. Nhưng cô đang chế ra món gì vậy?”

Nghe thấy tôi hỏi, Wiz nhìn hạnh phúc như ý muốn nói “Đó là một câu hỏi hay đấy.”

“Đây là vật phẩm ma pháp mới nhất do tôi chế tạo! Nói thì hơi mắc cỡ một chút, nhưng đây là một món vật phẩm hoàn hảo và tiện lợi! Mặc dù bị giới hạn về số lần có thể sử dụng, nhưng vật này sẽ cho phép tất cả mọi người sử dụng phép thuật chữa trị vết thương một cách dễ dàng….”

Từ nãy tới giờ bám trên lưng của Wiz, Aqua xen ngang vào và phá vỡ món đồ bằng nắm đấm của mình.

“Ah!? Aqua-sama cô làm gì thế? Tôi đã dành rất nhiều nỗ lực để làm ra đấy!”

Wiz than khóc còn Aqua thì tiếp tục ôm lấy lưng của Wiz và tiếp tục màn phản đối thầm lặng của mình.

Có vẻ như cô ta không thích ý tưởng mọi người đều có thể sử dụng phép thuật chữa trị vết thương.

Tôi nói với Wiz trong khi cô ấy vẫn còn đang than khóc với đám tàn tích của món đồ trong tay mình.

“Cho tôi xin lỗi Wiz. Tôi sẽ đền bù khoản tiền làm ra món đồ này…. Này, đừng có đột nhiên giả vờ ngủ!”

Nghe tới chuyện phải trả tiền đền bù, Aqua nhanh chóng nhắm mắt lại và vùi đầu vào lưng của Wiz.

“X-Xem ra tôi không phải chịu lỗ rồi. Chắc vẫn có thể sống qua được tháng này….”

Trông Wiz có vẻ nhẹ nhõm. Tôi nhìn mớ vụn trong tay Wiz và nói.

“Nhưng Wiz là đại pháp sư nổi tiếng đúng không? Cô không thể làm ra thứ gì đó dễ đem bán sao? Pháp sư bình thường không dễ gì làm ra những món như vậy đúng không?”

“Đúng vậy. Chế tạo đồ vật ma pháp đòi hỏi phải dùng rất nhiều năng lượng. Ngay cả với một món đồ như vậy, tôi nghĩ rằng chỉ có nghệ nhân của làng Hồng Ma Tộc mới có thể chế tạo được.”

Tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng và hỏi Wiz.

“Chỉ giả sử thôi, liệu cô có thể chế tạo một con búp bê vận hành bằng mana không? Không phải là mấy con búp bê kì quái mà Vanir dùng để tấn công, mà là mấy con búp bê có hình dáng của mấy cô gái xinh đẹp ấy.”

“Được chứ. Tôi có thể tạo ra một thứ gì đó có thể làm công việc nội trợ đơn giản và nó nhìn cũng giống con người .”

……….

“Thế thì đem bán ngay đi!!”

“Eh!? Ah. Không, đúng là tôi có thể làm ra nó, nhưng mà giá sẽ rất là mắc.”

“Đó không phải là vấn đề! Con búp bê này chắc chắn sẽ bán được! Tôi chắc chắn là nó sẽ bán chạy! Và những người có tên kì cục như tên của tôi chắc chắn sẽ mua nó!”

Tôi không thể nào nén sự hứng khởi của mình được khi biết cô ấy có thể chế tạo robot.

“Sẽ bán được à? Ư. Tôi vẫn nghĩ rằng sẽ rẻ hơn nếu mua golem hoặc là thuê nữ người hầu về làm….”

Nếu không tính người hầu gái thì, một robot nữ xinh đẹp là giấc mơ của mỗi người đàn ông.

Chắc chắn sẽ có nhiều người Nhật đồng ý với quan điểm này.

“Sẽ tốt hơn nếu con búp bê này nói được. Nhưng mà một con búp bê nữ xinh đẹp có thể làm việc nhà cũng đủ rồi. Nó chắc chắn sẽ bán được. Chắc chắn nó sẽ mang lại lợi nhuận!”

“Nói thì nghe có vẻ đơn giản nhưng mà…”
“Tuyệt vời!”

Tôi gào lên một cách mất kiểm soát.

Wiz nói với vẻ thành thật xin lỗi khi nghe thấy tiếng gào phấn khích của tôi.

“Nhưng mà đó chỉ là những câu trả lời đơn giản….! Nhiều nhất thì con búp bê cũng chỉ nói được những câu đại loại như là ‘Vâng, thưa chủ nhân’ hoặc là ‘Chào mừng chủ nhân đã quay về’….”

“Tôi sẽ không ngần ngại gì mà mua nó ngay. Hi vọng cô có thể bắt tay vào làm ngay. Nghe cho kĩ này Wiz. Tin tôi đi, phát minh sẽ thay đổi thời đại của chúng ta.”

“V-Vâng! Tôi sẽ làm hết sức mình. Giờ tôi cũng cảm thấy khá là phấn khích!”

“Cứ giữ vững phong độ đó! Tôi cũng sẽ làm hết khả năng của mình để giúp cô!”

Cảm động tới mức sắp chảy nước mắt, Wiz nhìn tôi một cách đầy nồng hậu….

“Nếu thế thì có một chuyện tôi muốn nhờ anh Kazuma giúp ngay bây giờ….”

—- và nói một cách đầy ẩn ý.

…. Nhưng mà hình như lưng của Wiz đang sáng lên thì phải?

“Từ nãy tới giờ lưng của tôi bắt đầu cảm thấy nóng dần lên. Nếu tình hình này cứ tiếp tục thì tôi sẽ biến thành tro thôi… Anh làm ơn nghĩ ra cách để mà Aqua-sama…. Đau quá! Nóng quá Aqua-sama! Làm ơn tỉnh dậy đi Aqua-sama!”

“Này Aqua, dậy ngay! Đồ ngốc, tại sao cô lại phát sáng thế kia!? Wiz đang tính làm một chuyện gì hay lắm kìa! Đừng có mà ngủ nữa!”

— Nhân tiện đây, con búp bê xinh đẹp mà tôi mong chờ mòn mỏi là một thứ vô dụng bắt buộc phải dùng phép Explosion sau khi di chuyển trong vòng nửa ngày.

[1] Tốc mã: dùng những con ngựa nhanh nhất để chuyển tin, thư tín.

[2] Sukapon: Là một loại rô bốt chính trong tựa game của Nintendo, Joy Mech Fight.
https://en.wikipedia.org/wiki/Joy_Mech_Fight

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *