Chương 5: Hãy ban quả Explosion Số Mệnh tới vị Tà Thần này!

Phần 1

Ngày tiếp theo; sau khi Aqua gây chuyện trong lần chúng tôi bắt gặp Wolbach.

“Lần này sẽ chẳng có vấn đề gì đâu. Xin hãy để em làm đi!”

Đã chùn tay trước Wolbach vào hôm qua – Megumin xộc thẳng vào phòng tôi.

“Em sẽ thực sự ổn chứ? Hôm qua em bị sao thế…? Có phải vì kẻ địch trông giống con người không? Ý anh là anh hiểu cảm giác của em, tới anh cũng chẳng thể tấn công một Onee-san xinh đẹp như thế mà không hề do dự nữa là…”

Megumin giận dữ lắc đầu.

“Với em, dù kẻ địch có là con người hay trẻ em thì cũng không quan trọng. Miễn là họ cung cấp được một lượng lớn điểm kinh nghiệm, em sẽ tấn công mà chẳng có chút xót thương nào, nhưng… ư…”

Giống như hôm qua, Megumin do dự bộc lộ suy nghĩ của mình.

Kể từ hôm qua trông con bé đã có chút kỳ lạ.

Ừ thì, công bằng mà nói, ngay cả Yunyun dường như cũng băn khoăn, lo lắng bởi chuyện hôm qua. Vẻ phấn khích thường ngày của cô bé hầu như chẳng còn thấy đâu, và cho tới giờ thì cô bé vẫn chỉ thu mình trong phòng.

Trước khi tới đây, tôi đã nhận ra rằng Megumin có vẻ nhạy cảm với cái tên ‘Wolbach’. Có lẽ con bé có một bí mật không thể tiết lộ với tôi…

“Anh thực sự không biết quá nhiều về hoàn cảnh của em, nhưng chúng ta không thể sử dụng chiến thuật mai phục được nữa. Kể từ bây giờ mục tiêu của chúng ta sẽ thận trọng hơn, tất cả là nhờ con ngốc nào đó đã đổ nước lên cô ta. Không chỉ thế, dù những bức tường của pháo đài không trúng công kích của phép Explosion, chúng vẫn chịu hư tổn.”

Đi phục kích ở ngay khu rừng gần pháo đài thì đúng là sai lầm.

Cơn lũ của Aqua quả thực đã cho pháo đài – đã và đang trong trạng thái chỉ mành treo chuông – một đòn đánh cuối cùng.

Dù không muốn, cô ta vẫn phải sửa lại những bức tường của pháo đài, nhưng thế vẫn chưa là gì so với những gì cô ta đã làm.

Phần tệ nhất chính là việc chúng tôi đã để kẻ địch biết phe mình có Nữ Thần Aqua.

Mặc dù cái con phế vật đáng bỏ đi này suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ mà chẳng thèm quan tâm tới bất kỳ chuyện gì, dù cô ta vui vẻ chơi đùa với đám con nít mặc kệ tuổi tác, dù cô ta có ở Axel lâu đến vậy mà vẫn bị lạc, nhưng cô ta vẫn thực sự là một Nữ Thần.

Sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, chắc chắn đối phương sẽ cẩn trọng trước đợt phục kích của phe chúng tôi.

“…Thế à…? Vậy nếu có bất cứ điều gì anh cần giúp đỡ cứ việc gọi em. Dù nói là thế, em chỉ có mỗi sở trường là ma thuật Explosion…”

Megumin nở nụ cười gượng gạo.

“Chúng ta chỉ cần lên kế hoạch với tất cả mọi người thôi, thế nên em cứ thư giãn—“

Và đi ăn chút gì đó…

Ngay lúc tôi định nói câu này—

Một tiếng gầm quen thuộc vang lên, cả pháo đài bắt đầu rung lắc dữ dội.

–Megumin và tôi tức tốc chạy tới hiện trường.

Lúc chúng tôi đến, những người khác đã kiểm tra tình hình.

Trên đường đi—

“Chỗ này cần giúp đỡ! Kiếm ai đó biết phép thuật hệ Đất hoặc phép Triệu Hồi Golem đi! Chúng ta cần phải gia cố những bức tường trước khi chúng sụp đổ!”

Những Hiệp Sĩ và Mạo Hiểm Giả vội vã di chuyển để sửa chữa bức tường đổ nát.

Tôi cố gắng tìm kiếm Wolbach—

“Chẳng hề có lấy một dấu vết của cô ta ở đây… Chắc cô ta lại sử dụng ‘Teleport’ để tẩu thoát và câu thêm thời gian để phục hồi ma lực của mình rồi.”

Cũng đang tìm kiếm Wolbach như tôi, Megumin nói.

Dùng ma thuật ‘Explosion’ rồi ‘Teleport’ đi chỗ khác—

Đó là một chiến thuật đơn giản nhưng cực kỳ hiệu quả.

–Là một chiến thuật chúng tôi không thể cho phép tiếp diễn.

Tôi bước về phía bức tường pháo đài, và định sử dụng ‘Create Earth’ nhằm tạo ra một vài nguyên liệu có thể sử dụng để sửa chữa bức tường của lâu đài. Thôi thì chí ít cũng ráng làm được chừng này…

“—Ah! Oi, chuyện gì xảy ra ở đây vậy!? Sao trông bức tường còn tệ hơn trước thế!?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh chúng tôi.

“…Trang phục gì thế này, Aqua?”

Bận bồ quần áo công nhân xây đắp, Aqua làm tôi nhớ lại hồi cả hai lần đầu tiên đến Axel. Đầu cô ta được quấn bằng một tấm khăn lớn.

“ ‘“…Trang phục gì thế này?’ là có ý gì hả? Kazuma bảo tôi tham gia vào việc sửa chữa pháo đài nên tôi mới đi để chuẩn bị… Nhưng rồi chuyện gì xảy ra ở đây thế!? Kẻ nào đã làm một điều kinh khủng đến như vậy với công việc của bọn tôi!?”

“Là ả Ác Thần hôm qua đấy. Không phải tôi đã nói chính cô ta là kẻ đã phá hoại những bức tường của pháo đài à? Ừ thì, cô đã mất công sửa soạn như vậy rồi thì lại đằng kia giúp mọi người sửa chữa nhanh lên.”

Vừa nói vậy, tôi vừa dùng ‘Create Earth’ trên phần tường thành bị hư tổn.

…Việc này sẽ phải tiếp tục thêm một lúc nữa…

Mấy Mạo Hiểm Giả và binh lính trông đầy chán nản.

Họ thu gom đống đổ nát và cố để đắp chúng vào những lỗ hổng trên tường—

“Đợi một chút! Mấy người không thể làm như thế được! Khi xây một bức tường thì đầu tiên phải củng cố phần móng rồi đắp nền ở xung quanh. Sau đó, dùng vữa để gia cố các mối nối. Thế nên trước hết làm như thế này, rồi thế này. Cuối cùng, đáng ra phải thế này!”

Phía sau truyền đến thanh âm đắc ý của Aqua.

Chắc cô ta đang hồi tưởng khoảng thời gian chúng tôi xây tường bao quanh Axel.

Ừ thì, trông thì thế nhưng có vẻ cô ta lại thích lao động chân tay.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ về mấy thứ vô nghĩa như vậy, ở chỗ Aqua hình như vừa truyền đến tiếng kinh hô.

“Nhanh thế!? Và chất lượng này…! Uy, đợi một chút!? Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy!? Thế quái nào cô lại học được mấy kỹ năng xây dựng cao cấp như thế kia hả!”

Tôi thốt lên trong sự ngạc nhiên.

Với giọng điệu cứ như là ‘Giờ anh lại nói gì thế?’, Aqua đáp lời:

“Anh nghĩ tôi là ai hả? Lúc mà tôi nói với ông sếp xây dựng là ‘Tôi còn việc của Mạo Hiểm Giả phải giải quyết, thế nên tôi sẽ không đi làm việc nữa.’, ông ta quỳ rập chống tay xuống đất để cầu xin tôi bỏ cái nghề Mạo Hiểm Giả đi và trở thành công nhân chính thức!”

Thật ư? Dù ông sếp xây dựng chẳng bao giờ cố ngăn tôi lại…

Ừ thì, tôi cũng không thực sự quan tâm về chuyện đó lắm.

Hồi cả hai còn làm chung, tôi đã không thực sự chú ý đến những gì cô ta làm, nhưng từ góc độ của người xem thì không còn nghi ngờ gì nữa, kỹ thuật của cô ta ngang với dân chuyên.

Tới bây giờ tôi vẫn không hiểu nổi tại sao cô ta học lắm kỹ năng vớ vẩn thế, nhưng trong một dịp hiếm hoi này, mấy kỹ năng đó lại thực sự hữu dụng.

Cho tới trước chuyện này thì tâm trạng của mọi người trong pháo đài vẫn khá nặng nề, xét cho cùng, do nhận phải những đòn tấn công từ Wolbach nên pháo đài lâm vào tình trạng có thể bị sập bất cứ lúc nào.

Bởi thế cho nên chúng tôi mới tìm cách phục kích cô ta…

Tuy nhiên, những phần của bức tường được Aqua sửa chữa thậm chí còn vững chãi hơn trước.

“Này, không phải mấy kỹ năng của cô có hơi hoàn hảo quá sao? Cô có xài hack sửa-tường hay gì đó không? Còn nữa, không phải thời gian khô như vậy là quá nhanh sao?”

“Anh nghĩ tôi – Nữ Thần của Nước – là ai hả? Tôi có thể kiểm soát lượng nước ở bên trong để làm cho tường khô nhanh hơn biết không hả? Nghĩ lại xem nào, có phải cứ tới lượt tôi giặt quần áo thì chúng kiểu gì cũng khô nhanh hơn đúng không?”

Vậy thì từ giờ trở đi cứ gánh hết việc vặt trong nhà đi.

Thôi dù sao thì—

“…Chắc việc này sẽ hiệu quả đây!”

Phần 2

Như thường lệ, pháo đài bắt đầu rung chuyển cùng một tiếng nổ dữ dội.

Ai mà ngờ được cô ta lại chăm chỉ phóng Explosion thế…

Tôi quay sang Aqua, giờ cô ta phấn khích tới nỗi ngốc xít, và nói:

“Yo Thủ Lĩnh Đội Sửa Chữa, đã tới lúc cô tỏa sáng.”

“Cứ để đó tôi lo! Tất cả theo ta! Hôm nay ta sẽ cho mấy người chứng kiến nghệ thuật của thủ lĩnh!”

“Thủ lĩnh, chúng tôi sẽ trông cậy vào cô!”

“Thủ Lĩnh Đội Sửa Chữa!”

Thủ Lĩnh Đội Sửa Chữa, hôm nay xin nhờ cô chỉ giáo!”

Theo lời chỉ huy của tôi, Aqua – kèm theo một nhóm những Mạo Hiểm Giả và lính lác – kiêu hãnh tiến tới hiện trường.

Darnkess – người tạm thời trở thành chỉ huy của pháo đài – đã đặt cho Aqua cái danh hiệu khá buồn cười – “Thủ Lĩnh Đội Sửa Chữa”.

“Thủ Lĩnh Đội Sửa Chữa. Nhiệm vụ của cô ngày hôm nay rất quan trọng. Số phận của cả pháo đài nằm trong tay cô… vậy, xin nhờ cô nói tiếp.”

“Đã hiểu thưa chỉ huy! Sẽ không có vấn đề gì đâu, dù sao thì tôi cũng là thủ lĩnh. Một khi tôi đã là một thủ lĩnh oai vệ như thế, thì sẽ không đời nào tôi để thua cái con Tà Thần tầm thường đó!”

“Thủ Lĩnh!”

“Quả đúng là thủ lĩnh! Lên nào, những bức tường đang đợi chúng ta tới để sửa chữa! Hãy chiêm ngưỡng màn trình diễn tráng lệ của cô hôm nay!”

Thủ Lĩnh – Kẻ đã hoàn toàn bị Darkness lừa gạt – rạng rỡ tiến vào sân khấu của mình.

–Ba ngày sau khi Aqua nhận được danh hiệu “Thủ Lĩnh Đội Sửa Chữa” không tiền mà cũng chẳng có quyền.

Dù mỗi ngày bị tấn công bởi phép Explosion, những bức tường của pháo đài chỉ càng ngày một trở nên dày hơn và chắc chắn hơn.

Sao con ngốc đó không làm việc này để kiếm ăn nhỉ?

Những người bị buộc phải làm việc liên tục không ngừng nghỉ lúc trước thì giờ cũng dần dần lấy lại được tinh thần. Aqua, mặt khác, có vẻ rất vui sướng khi tận hưởng cảm giác được cấp-dưới-tạm-thời gọi là ‘Thủ Lĩnh’. Cô ta thậm chí còn chia sẻ rượu mình mang theo cho tất cả mọi người. Có nói rằng mọi người đang ở trong trạng thái tự tin tới mức muốn bùng cháy cũng chẳng có gì sai.

“…Uhm, cái không khí nặng nề mấy bữa trước giờ đã biến đi đâu mất rồi?”

“Mhm… Tớ đã lãng phí cả một đêm để suy nghĩ về điều đó…”

Nhìn Aqua theo tiếng gọi của công việc, hai thành viên Hồng Ma Tộc trông có vẻ bối rối.

Tôi hiểu cảm giác của bọn họ, nhưng giờ là lúc áp dụng chiến lược chắc cú hơn.

Vì có thể chơi bài câu giờ, nên chúng tôi có thể gia cố những bức tường của pháo đài, rồi gửi một một ma pháp sư dùng phép dịch chuyển để báo cáo lại với thủ đô.

Kể từ lúc chúng tôi đã xoay sở để đưa cuộc chiến vào trạng thái giằng co mặc dù hạn chế về nguồn lực, cấp trên tin rằng nếu họ nỗ lực đầu tư hơn nữa thì chúng tôi thậm chí có thể xoay chuyển tình thế này. Kết quả là, bọn họ bắt đầu cấp thêm viện trợ cũng như tiếp viện – những Mạo Hiểm Giả và hiệp sĩ.

Thủ lĩnh, người được cấp dưới kính mến, người gánh vác số phận của pháo đài trên vai, có vẻ chẳng xem mấy vụ nổ hằng ngày là cái đinh gì trong mắt.

Cuối cùng, không chỉ sửa chữa và mở rộng những bức tường, cô ta thậm chí còn làm hẳn một vài tấm bích hoạ lộng lẫy—

“Wolbach tới!”

Để phán ứng lại lời thông báo khác-với-thường-lệ này, Aqua và tôi quay sang nhìn mặt nhau.

 Phần 3

“—Cái gì đây!?”

Wolbach không thể kiểm soát được sự run rẩy khi cô nhìn thấy cổng chính của pháo đài.

“ ‘Cái gì đây!?’ Ý-Ý cô là gì hả?”

Tôi sợ hãi hỏi dưới ánh nhìn của các Mạo Hiểm Giả và binh lính.

Là người quen thuộc nhất, và cũng là người trước kia đã từng trò chuyện với Wolbach, tôi tới để gặp cô ta.

Có vẻ cô ta không hài lòng với thái độ của tôi và giận dữ dậm chân.

“Ta đang nói về mấy bức tường! Mới lúc trước chúng còn sắp sửa sụp đổ, vậy sao giờ lại trở nên như thế này!? Không phải chúng còn dày hơn lần trước sao!?”

“Cô sẽ phải hỏi Aqua về điều đó…”

“Vậy ra đó là lỗi của con ả kia–!”

Wolbach phản ứng mãnh liệt ngay cái lúc mà tôi đề cập tới Aqua.

Chắc hẳn từ lần gặp trước kia thì cô ta đã cảm thấy ngứa mắt rồi.

Sau đó—

“A ha~, còn tưởng ai đó quan trọng tới cơ chứ… hm? Đây không phải là, um… Ai đây nhỉ?”

“Wolbach! …Có vẻ như đã tới lúc chúng ta phải phân định thắng bại rồi đấy… Um, Eh?”

Thấy Aqua hờ hững xuất hiện đằng sau lưng tôi, Wolbach chuẩn bị để đối đầu với cô ta thì—

Đóng băng trước ánh mắt của nhóm Darkness. À không, phải nói chính xác hơn là Wolbach đóng băng khi nhìn thấy người đang ẵm con Chomusuke trên tay – Megumin.

Wolbach nhìn chằm chằm vào Chomusuke.

Và Chomusuke lại nhìn chằm chằm vào cô ta.

Nhìn thấy vị Ác Thần cùng một con mèo đang nhìn chằm chằm lẫn nhau, Aqua không thể giữ im lặng lâu hơn được nữa.

“Oy, dừng, dừng! Ngươi đừng có nhìn vào Chomusuke của bọn ta như thế được không!? Mặc dù trông mặt ngươi thì đúng thật là thô lỗ, lẽ nào… ngươi lại là tuýp người thích mấy thứ như búp bê dễ thương hay gì đó sao? Vậy ra ngươi có sở thích hơi bị giống với Darkness đấy’…”

“Này Aqua, tôi không thích mấy loại búp bê đó…! Sao một người như tôi lại…!”

Lờ đi tiểu thư Darkness đang giận dữ bác bỏ tuyên bố của mình, Aqua bước lên cạnh tôi. Cô ta đứng chắn giữa ánh mắt mang hàm ý gì đó của Wolbach và Chomusuke.

“Cũng không phải ta nhìn bởi vì nó dễ thương đâu… nhưng, ừ thì nó thực sự dễ thương…-?”
Wolbach đột nhiên ngừng lầm bầm.

“Này, ngươi, ngươi gọi con mèo đen đó là gì?”

“Không phải ta vừa gọi nó là Chomusuke sao? Ừ thì, đúng là ban đầu ta có nghĩ cái tên đó kỳ quặc thật, nhưng gần đây thì ta bắt đầu nghĩ nó cũng khá dễ thương đấy chứ.”

“Này, chị làm ơn đừng có gọi cái tên mạnh mẽ, thời trang và phong cách đó là kỳ quặc được không?”

Nghe thấy đoạn hội thoại ngắn của Aqua và Megumin, Wolbach—

“Cái quái gì vậy!?”

–Thốt lên trong sự hoài nghi, và chậm rãi bước về phía chúng tôi.

Nhưng cô ta lại nhanh chóng dừng bước.

Bất chấp sự bùng nổ cảm xúc của mình, dường như cô ta vẫn còn nhận thức được rằng những Mạo Hiểm Giả đang đứng sau chúng tôi.

Với cái nhìn không cam lòng, Wolbach nói:

“…À… ừm, chỉ là nếu em không phiền với những điều ta muốn nói. Ta nghĩ đứa trẻ đó là giống cái… Vậy nên ta không nghĩ rằng cái tên đó là phù hợp đâu…”

“Chomusuke là Chomusuke. Nó là người thân và cũng là thú cưng của tôi.”

“C-Cái gì!? Này, em vừa nói gì thế!? Tại sao nửa kia của ta lại bị đối xử tàn nhẫn như vậy chứ!?”

Bỗng nhiên Wolbach lại thốt lên một câu khá lạ lùng.

“…Ha, vậy mà ta cứ thắc mắc là tại sao thần tính của ngươi lại thấp thế. Hoá ra là bởi vì đứa trẻ của bọn ta đã lấy đi một nửa sức mạnh của ngươi sao? …Hoho, với ánh mắt chuẩn không cần chỉnh này, ta có thể thấy được một vài loại phong ấn được đặt trên người Chomusuke.”

Tới gần Chomusuke kiểm tra, Aqua nói.

Theo cái cách mà hình như còn hơn cả sự trùng hợp ngẫu nhiên bình thường, Chomusuke bắt đầu vùng vẫy ra khỏi vòng tay của Megumin. Có vẻ nó muốn tới chỗ Wolbach.

“Ah…”
Wolbach cũng vươn tay cố tìm lấy nửa kia của mình, và bắt đầu từ từ đi về phía chúng tôi.

“Không thể để cô ta có con mèo được! Megumin, đừng có buông Chomusuke ra nhé!?”

“Đợi chút! Này, đứa trẻ đó là nửa kia của ta mà cậu biết không!? Đáng lẽ đây phải là khoảng thời gian cảm động sau một thời gian dài hai nửa bị thất lạc cuối cùng cũng tìm thấy nhau chứ!”

Wolbach phản đối với khuôn mặt đẫm lệ.

“Tôi không biết cô muốn gì với Chomusuke của bọn tôi, nhưng cô có thể hứa là sẽ không đối đầu với bọn tôi nữa được không? Cô có thể hứa là sẽ không tấn công pháo đài lần nào nữa không? Nếu cô không làm được thì bọn tôi cũng không thể cứ đưa một thứ giúp cho kẻ địch gia tăng sức mạnh đúng không?”

Tôi vừa nói—

“Này, đừng có tới gần nhé? Vì thực sự không ghét cô nên tôi mới tới để nói chuyện, nhưng nếu cô muốn tôi thả anh bạn nhỏ này ra thì hãy nghe theo những gì tôi nói. Hừm, vậy thế này thì sao, là một vị thần, tại sao cô không lấy danh dự của mình ra thề sẽ không bao giờ đối đầu với chúng tôi nữa, thấy sao?”

–Vừa bắt đầu cười với cái mặt đậm chất phản diện tới nỗi ai nấy ở đây cũng đều cảm thấy không thoải mái.

“““Uwah…”””

Ngay cả những Mạo Hiểm Giả dày dạn xung quanh tôi cũng bắt đầu thì thầm khó chịu. Mặt khác, điều đó làm tôi cảm thấy mình vừa mới làm một điều thật khó coi.

Không, đây chỉ là một hành động để ngăn chặn cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn thôi mà…!

“Oi, bộ gã này cũng là Ác Thần à? Ý tôi là, loại người nào lại có thể khiến một vị thần phải khóc được chứ?”

“Đừng nói vậy Aqua. Gã này chỉ đang cố gắng hết sức để liên kết với những người khác theo cách của riêng mình thôi mà. Vì lợi ích của anh ta, cô nên để mấy lời đó sau rồi hẵng nói.”

“Kazuma-san, anh hơi tệ đấy…”

…Tôi cũng bỗng dưng muốn khóc.

“…Hôm nay ta sẽ rút lui, nhưng mấy người đừng có tự mãn! Ngay cả khi ta không thể phá được bức tường thì tình thế cũng chỉ là bế tắc thôi. Chừng nào pháo đài này còn tồn tại, phe bọn ta sẽ không có cách nào để tiến vào thủ đô. Thế nhưng chừng nào bọn ta còn kiểm soát được khu rừng, mấy người cũng không thể đánh bại được bọn ta đâu.”

Wolbach tiếp tục.

“Kế tiếp sẽ là cuộc chiến trường kỳ! Bọn ta sẽ tiếp tục tấn công cho tới khi bức tường và mấy tấm bích hoạ đó bị phá huỷ hoàn toàn!”

Vừa lúc cô ta định Teleport đi—

“Ư-, ưm! Em có thể hỏi là chị có còn nhớ em hay không chứ!> Tên-, tên em là… Yunyun…”

Âm thầm quan sát tình hình bên cạnh Megumin, Yunyun đột nhiên nói ra một câu lạ kỳ.

“…Ta có nhớ. Lần đó trên chiếc xe ngựa, ta đã mời em tham gia chuyến hành trình của mình… Nhân tiện, tên của em cũng không phải là một biệt danh đúng không…?”

Theo tôi thì cô ta không chỉ biết tôi, mà còn cả Yunyun.

“Đó là tên thật của em! Ưm… Em cũng nhớ rất rõ chuyện lần đó! Em thậm chí còn viết vào nhật ký nữa cơ, thi thoảng em lại trở về và mang ra đọc.”

“V-Vậy sao…? Thật ra em không cần phải khắc sâu trong lòng chuyện đó đâu… nhưng nếu em vui thì chắc cũng ổn thôi.”

Dường như Wolbach không biết phải nói gì.

“Ưm–!”

Ngay sau đó Megumin lo lắng nói, và ôm chặt Chomusuke.

“Chị vẫn còn nhớ em chứ? Tên em là Megumin…”

Wolbach nở nụ cười gượng.

“Ta không nhớ.”

Với một giọng nói nhỏ, cô ta kích hoạt phép dịch chuyển và biến mất không một dấu vết.

 Phần 4

Tại bãi đất hợp quân của pháo đài.

Những hiệp sĩ và Mạo Hiểm Giả được tụ tập tại đây có một tâm trạng phấn khởi.

Tới giờ, họ buộc phải chiến đấu trên thế phòng ngự, thế nên tinh thần và thể chất cũng bị suy kiệt. Tuy nhiên bây giờ thế trận lại hơi đảo chiều, tinh thần của bọn họ đã trở nên vui tươi, ánh mắt lấp đầy sự mong chờ cho trận chiến sắp tới.

Mặc dù cuộc chiến bị đẩy vào thế giằng co—

Giờ họ hết sức chăm chú vào nhất cử nhất động của tôi.

Đắm chìm trong những ánh mắt đó, tôi hô to:

“Được rồi, giờ chúng ta sẽ xác nhận lại chiến lược tác chiến! Đầu tiên, ba người bọn tôi sẽ sử dụng khả năng ‘Hide’ để tiếp cận trại địch. Một khi tiến vào tầm ngắm, chúng tôi sẽ thi triển ma thuật ‘Explosion’ vào trại địch, rồi ‘Teleport’ để rút lui! Kẻ địch có thể sẽ phản công ngay sau đó, thế nên một khi chúng làm vậy, tôi xin trông cậy vào mọi người!”

Nghe thấy những gì tôi nói, những Mạo Hiểm Giả gào thét nâng cao sĩ khí.

Như Wolbach đã nói—

Cuộc chiến hiện tại đang lâm vào thế bí.

Nhưng không việc gì chúng tôi phải án binh bất động.

Chiến lược tác chiến lần này tuy cực kỳ đơn giản nhưng lại không kém phần hiệu quả.

Xét cho cùng, đó cũng là chiến lược đê tiện mà kẻ địch đã dùng.

“Vậy ra lại là một kế hoạch nham hiểm khác à… Mà thôi sao cũng được, miễn là những đợt phản công có hiệu quả thì tôi chẳng thể phàn nàn gì…”

Darkness, người duy nhất có thể chịu được ma thuật ‘Explosion’, và Aqua, người có siêu sức mạnh có thể chữa lành cho cả con người và toà thành, sẽ ở chỗ này đợi lệnh.

Xem ra những người bị buộc phải ẩn náu trong pháo đài đang chất chứa sự oán hận không hề nhẹ.

Các hiệp sĩ và Mạo Hiểm Giả đã cho chúng tôi – những người dự định tấn công trực tiếp vào trại địch – những lời động viên, cùng với những cái vỗ nhẹ trên lưng.

Phụ trách việc sử dụng phép dịch chuyển, và cả phương án dự phòng trong tình những huống chiến đấu đặc biệt, Yunyun.

Chỉ huy chiến trường, và là một người có kỹ năng ‘Hide’ và ‘Enemy Detect’[1], tôi.

Cuối cùng, khẩu đại pháo ‘Explosion’, Megumin.

Những người phụ trách việc phản công chỉ có ba chúng tôi.

–Trong ánh nhìn của mọi người trong pháo đài, chúng tôi bắt đầu xâm nhập vào khu rừng.

Quái vật ưa thích những môi trường sống tự nhiên như rừng rậm, thế nên có rất nhiều toán địch bài binh bố trận quanh đây. Bằng cách đó, chúng sẽ không gặp phải những vấn đề khi cư trú trong khoảng thời gian dài.

Tuy nhiên, khu rừng cũng là ưu thế cho chúng tôi.

Bởi lẽ khắp nơi đều là chướng ngại vật, đây là vị trí hoàn hảo để phô diễn tiềm lực tối đa của kỹ năng ‘Hide’.

Một khi tới đủ gần, chúng tôi có thể phần nào phát hiện được cử động của kẻ địch.

Những tưởng rằng phép ‘Explosion’ của Wolbach đã đưa pháo đài vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, thế nên trông kẻ địch cứ như là chúng đang đi picnic hơn là đang trong chiến tranh.

Tôi kéo vạt áo xuống rồi liếc sang kế bên. Megumin gật đầu xác nhận.

Đây là dấu hiệu cho thấy kẻ địch đã ở trong tầm thi triển phép ‘Explosion’.

Tôi chuyển ánh nhìn sang Yunyun, cô bé nắm chặt chuôi cây gậy phép.

–Được rồi, bắt đầu đợt phản công nào!

Phần 5

Vì Wolbach đã ngày đêm xuất chinh để khai hỏa ‘Explosion’ vào pháo đài, kẻ thù của chúng tôi cảm tưởng như chiến thắng đã nằm trong tầm tay rồi. Thế nhưng —

“Explosion —!”

Phép thuật tất sát được thi triển hướng đến trung tâm khu trại của Quân Đội Quỷ Vương.

Chúng lâm vào tình trạng náo loạn vì đã tổ chức hết buổi tiệc này đến buổi tiệc khác sau khi vô cùng chắc cú về một chiến thắng dễ dàng.

Những con quái vật ở gần vùng trung tâm của khu trại bị hất tung lên không, và một cái hố khổng lồ là tất cả những gì còn sót lại.

“C- … Cái, Cái gì thế này—!?”

“C – Cái gì vậy!? Explosion—!?”

“Kẻ địch đó, một cuộc đột kích của chúng—!”

Con quái vật với trí khôn cao hơn nhanh chóng trở nên cảnh giác xung quanh mình.

“Ah! Nhìn đằng kia kìa, những kẻ đó—! Đó là hai thành viên Hồng Ma Tộc và…”

“Teleport—!”

Đến lúc chúng phát hiện ra chúng tôi, thì Yunyun đã kích hoạt phép dịch chuyển tức thời rồi.

“— Một thành công lớn đó!”

Trở về pháo đài bằng phép dịch chuyển tức thời, chúng tôi báo cáo kết quả tuyệt vời của mình.

Nỗi lo âu và khó chịu bị dồn nén của các hiệp sỹ và phiêu lưu giả được giải tỏa thành những lời hò reo.

Nhiều tiếng hét như ‘Cho đáng đời chúng!’ và ‘Tôi có thể chứng kiến toàn bộ từ tháp canh!’ vang lên, và mọi người đều đang đắm mình trong tâm trạng ngất ngây.

Rồi—

“Kẻ địch đã bắt đầu di chuyển—!”

Những phiêu lưu giả mang nhiệm vụ trinh sát nhanh chóng trở lại, và chỉ về phía khu rừng.

Mọi người tập hợp thành đội hình mà chúng tôi đã bàn luận trước đó, và chuẩn bị chạm trán với Quỷ Vương Quân.

Có lẽ chúng trở nên cuồng nộ sau khi hứng chịu cuộc đột kích.

Với ánh mắt tràn ngập sát khí, chúng dường như đã vội vã tới đây mà thậm chí chẳng thèm chuẩn bị đội hình.

Một khi chúng tôi hoàn tất nhiệm vụ của mình, thì các phiêu lưu giả và hiệp sỹ sẽ tiếp tục từ đấy.

Với bất lợi về quân số, tấn công kẻ địch sẽ gặp nhiều rắc rối, nhưng trong trường hợp chúng tôi phòng thủ thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Trên chiến trường hỗn loạn, tôi sẽ không có được sân khấu để trình diễn những kỹ năng của mình.

“Những đồng hữu Mạo Hiểm Giả của tôi! Chúng tôi sẽ giao phần còn lại cho các bạn!”

Nghe thấy tôi hét lên, các phiêu lưu giả gầm lên một tiếng khuất phục sát khí dữ dội từ Quỷ Vương Quân.

—Sau đó

“Explosion—!”

“Ahhhhhhh!”

“Lại là những thằng đó kìa! Lần này đừng để chúng chạy thoát. Bắt lấy chúng!!”

“Bọn mày dám giết đồng đội của tao! Đừng nghĩ tao sẽ để mày toàn mạng! Vây chúng lại! Vây chúng lại!”

Đủ các loại Ghoul và ác quỷ thuộc đội tinh nhuệ của Quân Đội Quỷ Vương rít lên tức giận.

“Teleport—!”

—Chúng tôi tiếp tục tấn công mỗi ngày vào những thời điểm khác nhau.

“Explosion—!”

“Kho lương! Kho lương đã bị nổ tung!”

“Chết tiệt, bọn nó lại tới nữa rồi! Chúng không thể chừa ra ít nhất buổi bình minh à!?”

“Khẩn trương và gọi Wolbach-sama. Bảo cô ấy thổi bay lũ đần đó đi!”

“Wolbach-sama cũng vừa mới sử dụng ‘Explosion’!”

“Cứ chịu đựng đi! Nếu chúng ta đợi thêm một chút nữa, tường pháo đài của chúng sẽ sụp đổ! Khi chuyện đó xảy ra, chúng ta có thể cùng lúc tống khứ hết cái lũ khó chịu ấy!”

“Hôm nay tao sẽ không để chúng thoát! Đừng để bọn nó xài —”

“Teleport—!”

—Ngày qua ngày, chúng tôi đều thi triển ‘Explosion’ như thể một công việc trong gia đình.

“Wahahahahaha! Ta là Megumin, đệ nhất pháp sư của Axel! Tới nào, hôm nay tất cả các ngươi sẽ đều trở thành điểm kinh nghiệm của ta!”

“Chúng xuất hiện rồi—!”

“Chạy đi, khẩn trương và té khỏi đây—!!”

“Thằng ngu, đừng túm tụm lại! Con Hồng Ma cuồng tín ấy sẽ khai hỏa vào những nơi đông đúc đấy! Đi tới chỗ kia kìa!”

“Không, không phải ở đó! Chúng ta cần phải tách nhau ra xa hơn nữa nếu không muốn lãnh trọn—!”

“Explosion—!”

—Khi cấp độ của con bé lên cao ngất ngưởng, thì ma lực và sức mạnh hủy diệt của ‘Explosion’ cũng tăng không điểm dừng. Em ấy đang bên bờ vực đắm chìm trong khoái lạc và adrenaline từ ‘Explosion’ của mình. Chết thật, thậm chí em ấy đã tới giai đoạn bắt đầu cười đầy hoang dại trước khi thi triển ‘Ex.

“Wahahahahaha! WAHAHAHAHAHA! Hôm nay ta lại tới nữa này!”

“Chúng tôi hiểu! Chúng tôi hiểu! Chúng tôi xin hàng! Chúng tôi xin hàng rồi! Đây, cô muốn chút kẹo chứ!”

“Tôi vẫn còn mẹ già để chăm sóc ở nhà, nên hãy làm ơn đi mà—!”

“Hồng Ma Tộc và Quỷ tộc có cái tên khá tương tự nhau mà, cô biết chứ? Nè, tôi nghĩ chúng ta sẽ trở thành bạn bè tuyệt vời của nhau đấy!”

(TL Note: Ma và Quỷ cùng có chữ魔; Hồng Ma có thể dịch thành Hồng Quỷ.)

“Tất cả hãy cùng nhau bàn bạc được chứ!? Tôi chắc chắn chúng ta sẽ đi tới một thỏa thuận hòa bình đấy! Rốt cuộc thì chiến tranh chỉ dành cho lũ ngốc!”

“Nhìn nè, chúng tôi đã hạ vũ khí rồi thấy chưa!? Hồng Ma Tộc vĩ đại và tao nhã sẽ không tấn công những người không có khả năng tự vệ phả—”

“Explosion—!”

—Một khi kẻ địch nhìn thấy chúng tôi.

“Megumin, ở kia kìa! Bọn chúng trông có vẻ đang chạy theo các hướng khác nhau, nhưng thực ra đang tập hợp lại đấy!”

“Em hiểu rồi! Đừng nghĩ các người sẽ thoát được!”

“Wahhhhhhhhh. Chúa ơi, xin hãy cứu con!! Wolbach-sama, làm ơn—!!!”

“Nếu có thể chọn cuộc sống và bắt đầu lại, tôi không muốn là một quỷ tộc nhân! Tôi muốn trở thành mèo … Tôi muốn được nuôi nấng bởi nữ chủ nhân xinh đẹp mỗi ngày … Tôi muốn được cô ấy ôm …”

“Đó chỉ là giấc mơ thôi. Đúng thế, khi tôi thức dậy, người mẹ đã ra ngoài đi dạo của tôi sẽ trở lại với một con lợn lòi hoang để làm món nướng…”

“T-, T-, T- Tôi là ứng cử viên cho vị trí Quỷ Vương Soái! Nếu để tôi sống thì chắc chắn Quỷ Vương-sama sẽ trả một khoản tiền chuộc khổng lồ cho tôi đấy…!”

“Explosion—!”

—Chúng bắt đầu cuống cuồng ẩn thân và chạy trốn.

“Ta sẽ không để các ngươi thoát! Tại sao ta lại để các ngươi thoát chứ…Ah! Chờ đã!”

“… Thôi nào, thế đủ rồi. Tạm thời kết thúc ở đây đi.”

Tôi đã không đếm xuể bao nhiêu ngày đã qua kể từ khi chúng tôi bắt đầu tấn công Quân Đội Quỷ Vương.

Khi mới bắt đầu, chúng đều sốt sắng phản công mỗi khi chúng tôi đột kích bằng ‘Explosion’. Còn hiện giờ, dường như nhuệ khí của chúng đã tiêu tan đến cùng cực. Vào thời điểm này, có vẻ chúng sẽ cuốn gói và chạy về Lãnh Địa Quỷ Vương bất cứ lúc nào…

“Em không còn đủ khả năng phân biệt phe nào là Quân Đội Quỷ Vương nữa rồi…”

Đã đồng hành cùng chúng tôi suốt khoảng thời gian này, Yunyun hãi hùng lên tiếng.

Dạo gần đây, kẻ địch sẽ quỳ gối khi trông thấy Megumin. Những tên khác thì nằm xuống đất và cầu nguyện. Nói chung, chúng đã từ bỏ những cố gắng tháo chạy.

Tôi cảm tưởng như vấn đề sẽ chẳng nảy sinh nếu chúng đào ngũ, nhưng có vẻ tôn ti trật tự trong Quỷ Vương Quân khá nặng tính áp bức, và lực lượng không thể nào bất tuân mệnh lệnh từ thượng cấp.

“Ah, chuyện này thật đáng lo ngại. Em sẽ không thể lên cấp độ một cách hiệu quả nữa rồi…”

“Anh chỉ nhắc em nhớ thôi, nhưng chúng ta không tới đây để cày kiểm kinh nghiệm, được chứ?”

Khí thế trong mắt chúng đã hoàn toàn tan biến. Có lẽ đã tới lúc dừng lại rồi.

Chết tiệt, thậm chí đến tôi cũng bắt đầu cảm thấy chuyện này tệ rồi đây.

Nhóm tinh nhuệ thuộc Quân Đội Quỷ Vương đã mất đi hơn nửa lực lượng do Bộc liệt ma pháp hàng ngày của chúng tôi.

Nhờ chỉ thị từ Aqua, những bức tường pháo đài đã được sửa chữa tới mức gắn thêm cả đồ trang trí để tô điểm. Sau khi mọi thứ hoàn tất, những bức tường đã trở nên vững chãi hơn khi chúng tôi tới.

Thực lòng mà nói, tôi cảm tưởng cô ta nên trở thành một nghệ nhân hoặc thợ thủ công thì hơn. Ít nhất, như vậy sẽ có ích hơn cho xã hội hơn rất nhiều so với việc làm một Đại Tu Sĩ.

Nhưng dù sao thì, thế này là đủ rồi.

“Vậy Yunyun, hôm nay hãy tạm rút lui đã. Dẫu thật đáng xấu hổ khi lúc này mình không đủ khả năng thi triển ‘Explosion’, nhưng chúng ta có thể tới vào ban đêm thêm lần nữa lúc bọn chúng bắt đầu cảm thấy an toàn. Được rồi, xin hãy chuẩn bị phép ‘Teleport’.”

Megumin vừa nói vừa tựa cây trượng lên vai mình.

Đúng lúc ấy—

“Ta đã tìm kiếm các người từ rất lâu rồi. Có vẻ cuối cùng chúng ta cũng đã gặp nhau.”

Một Wolbach dường như đã hoàn toàn từ bỏ tấn công, bỗng xuất hiện. Biểu cảm của cô nặng nề và đầy đau đớn.

Phần 6

Chúng tôi đang gặp rắc rối.

Thật ngạc nhiên rằng loại tình huống này lại xảy ra tại đây…

“Dường như hôm nay kẻ đó không xuất hiện tại nơi này nhỉ.”

Wolbach nhìn vào nhóm chúng tôi và bắt đầu cười lặng lẽ.

Có lẽ cô đang nói về nữ thần lười biếng đó.

Dường như ác thần này vẫn cảnh giác với kẻ vô dụng trong những tình thế bình thường ấy.

Wolbach nhìn chăm chăm vào Megumin và tôi.

“Mấy người hơi quá phấn khích ở đây rồi đấy … Thực lòng, ta không hề muốn chiến đấu với bất cứ người nào mà mình đã trò chuyện rất trìu mến, nên cảm thấy đôi chút khó chịu…”

“C – Chờ đã! Tôi cũng đâu muốn chiến đấu với chị chứ, suy cho cùng, trước đây ta đã tắm cùng nhau cơ mà!”

“Ah!?” x2

Megumin và Yunyun nhất tề bày tỏ nỗi ngạc nhiên.

“… Xin đừng nhắc tới những điều như vậy trong tình huống thế này chứ…”

“Eh!?” x2

Ngay thời điểm hiện tại, chúng tôi đang trao đổi về các vấn đề quan trọng, nên tôi hy vọng họ sẽ không cắt ngang cuộc trò chuyện.

“U-, Uhm, ta cảm tưởng rằng họ đang hiểu lầm gì đó rồi…”

“Tôi không quan tâm tới việc đó. Vì ta đã hai lần tắm cùng nhau, và thậm chí chị còn nói rằng mình không muốn đối xử với tôi như một kẻ ngoài cuộc…”

“Ta có nói thế! Ta biết quả thực mình đã nói thế! Việc chúng ta tắm cùng nhau cũng không hề sai sự thật, nhưng—!”

Wolbach nheo mắt lại thành một ánh nhìn dữ tợn hướng về phía tôi, và cố gắng hết sức để thay đổi bầu không khí.

“Ta đã điều tra kẻ liên tục ngày qua ngày đột kích thuộc hạ của mình, chính là cậu. Beldia, Vanir, Hans, Sylvia … Cậu vẫn nhớ bốn cái tên này chứ?”

Wolbach kể ra tên của những vị tướng mà tôi có liên quan.

“Wolbach onee-san, tai chị thực sự đỏ lắm kìa.”

“Im đi!”

Sau khi tôi gợi cho cô ấy nhớ lại những lần tắm chung, khuôn mặt của Wolbach cũng bắt đầu trở nên ửng đỏ.

“Tôi có nhớ … nhưng vẫn không hề muốn chiến đấu với chị.”

“Dẫu cậu không muốn, thì ta vẫn chẳng thể để cậu thoát được. Ta cũng cần lấy lại nửa kia của mình nữa. Không những vậy, nếu đã xoay xở đánh bại được bốn Boss của Quân Đội Quỷ Vương … lẽ nào cậu là vị anh hùng trong câu chuyện cổ tích đó sao?”

Tôi là anh hùng với nghề nghiệp yếu đuối nhất. Chiêu thức đặc biệt của tôi là nhìn trộm.

Dường như Wolbach không biết điều tôi đang suy nghĩ.

“Một khi biết được tên cậu, ta nhận ra mình không thể để cậu thoát được. Cậu biết chứ? Tên của vị anh hùng trong câu chuyện cổ tích đó?”

Wolbach lên tiếng đầy tự tin. Như thể cô ấy đang nói rằng ‘Ta đã biết mọi thứ về cậu rồi đấy!’

“… Tôi chẳng biết vị anh hùng trong cái câu chuyện mà chị đang nói tới đâu. Tên hắn là chi vậy?”

“Đừng giả khờ. Có phải vì chuyện xảy ra quá lâu trước đây, và cậu đã quên mất rồi? Tên của vị anh hùng trong câu chuyện cổ tích ấy chính là Satou. Phải, hệt như cậu vậy, Satou. Ngay từ đầu, cái tên này đã hiếm hoi rồi mà, vậy cậu nghĩ đây đơn thuần chỉ là trùng hợp sao?”

—Nhưng cái tên này lại rất phổ biến tại quê hương tôi.

Dẫu vậy, tôi đã hiểu rồi.

Có lẽ Wolbach nghĩ tôi là truyền nhân hay hậu duệ hay đại loại thế của một anh hùng nào đó.

Dù tôi cảm tưởng rằng mình chẳng liên quan cóc gì tới tên Satou mà cô ấy đang nói tới.

Sau đó—

“Uhm—”

Megumin hạ cây trượng của mình xuống và cất giọng—

“Chị thực sự không nhớ em ư?”

Một sắc hồng nhuộm lên toàn bộ khuôn mặt của Megumin. Đôi mắt em ấy lấp lánh ánh đỏ thẫm rực rỡ.

Thế nhưng, Wolbach chỉ liếc em ấy mà thôi.

“… Chẳng phải ta đã nói em nghe rồi sao? Ta không nhớ em đâu … nhưng đừng lo, từ giờ trở đi, em sẽ in đậm trong tâm trí ta – với tư cách kẻ thù không đội trời chung đã sát hại rất nhiều thuộc cấp của ta.”

“!?”

Không cất lên thêm một lời nào nữa, cô ấy nhanh chóng bắt đầu câu niệm chú.

“Oi!? Chờ chút đã, thực sự tôi không hề muốn chiến đấu với chị đâu…!”

Dẫu nói như thế, nhưng tôi có thể cảm nhận được chiến ý của cô ấy là thực.

Bởi vì chú ngữ đó là—

“Yunyun, khẩn trương lên và niệm phép dịch chuyển tức thời đi.”

“E-, Em hiểu rồi, e-em sẽ thực hiện nhanh nhất có thể!”

Khi Wolbach bắt đầu niệm ‘Explosion’, Yunyun mau chóng theo sau, và bắt đầu niệm phép ‘Teleport’.

Megumin dường như rất u sầu trước câu nói ‘ta không nhớ’ của Wolbach, và chẳng cho thấy dấu hiệu hay ý định thi triển phép thuật nào hết.

Khi đang bắt đầu hối tiếc vì đã bỏ lại pháo đài những đạo cụ ma thuật mà mình đã toàn tâm toàn ý chuẩn bị, tôi bèn nảy ra một cách—!

Sau khi điên cuồng lục tìm trong túi của mình, tôi rút ra một thứ—

“Tinder.”

Tôi mồi lửa vật thể đã bị co lại lúc trước, và quẳng về phía Wolbach.

Khi Wolbach nhìn thấy thứ tôi đã ném vào mình, cô ấy do dự không biết có nên né tránh và hủy bỏ phép thuật của mình hay không.

Không đợi vật thể phát nổ, tôi tóm lấy tay của Megumin, và kéo em ấy về phía Yunyun—!

“Teleport—!”

Nghe thấy tiếng hét của Yunyun, tôi nhắm chặt mắt mình lại.

Phần 7

Tẩu thoát toàn mạng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Yunyun và tôi ngã ngửa ra sau khi quá trình dịch chuyển hoàn tất.

“Oi, chuyện gì xảy ra thế Kazuma!? Chẳng phải âm thanh của ‘Explosion’ hôm nay khá nhỏ à?”

Chúng tôi dịch chuyển tới trung tâm của sảnh đường tập trung.

Darkness hỏi han tình hình khi chúng tôi ngồi trên mặt đất.

Những người nhận ra điều không ổn đã xảy ra với kế hoạch của chúng tôi ngày hôm nay cuống cuồng kéo đến xung quanh.

“Nè Kazuma. Có chuyện gì thế? Tại sao mặt anh tái mét vậy? Anh bị ả nữ thần đó tẩn à (lol)?”

Nữ thần (lol) Aqua ngồi sụp xuống bên cạnh tôi.

“Chúng tôi suýt chút nữa bị thổi bay bởi ‘Explosion’, và tất cả những gì tôi có thể làm là quẳng thanh chất nổ trong túi mình và bỏ chạy. Ah, lần đầu tiên tôi cảm thấy vận may của bản thân thực sự tuyệt vời đấy.”

Tôi hít một hơi sâu và lắc đầu.

“… Nè, gì thế hả? Tại sao mày kích động thế? Nửa kia của mày ở gần đây hay sao vậy?”

Con Chomusuke mà tôi đã để lại cho Darkness và Aqua chăm sóc trèo lên đầu gối tôi.

Nếu điều Wolbach nói đúng đắn, thì con thú cưng của chúng tôi này là một nửa của ác thần. Chúng tôi nên xử lý ra sao đây …

“Kazuma nè, khi nhắc tới thanh chất nổ bé xíu ấy, ý anh muốn chỉ thứ mình đã chế tạo lúc trước đấy ư? Nếu anh đã quẳng nó và âm thanh vụ nổ vang tới tận nơi đây, thì có nghĩa rằng ả nữ thần tự xưng ấy bị thổi tung thành từng mảnh rồi phải không?”

… Đúng thế, bây giờ chúng tôi nên làm gì đây…

Nếu âm thanh vụ nổ vang tới mãi chỗ này, đồng nghĩa rằng thanh thuốc nổ không phải là đồ bỏ.

Thế nhưng, dẫu tôi không biết sức mạnh của nó tới đâu, nhưng cũng không đủ để đánh bại một Quỷ Vương Soái đâu.

Sau đó—

“— Em xin lỗi!”

Megumin đã tiến đến gần tôi trong khi tôi đang phân tâm vào dòng suy nghĩ của mình—

“Dẫu đã huênh hoang suốt từ khi chúng ta rời Axel, nhưng em lại chẳng thể sử dụng phép thuật vào những thời khắc quyết định. Làm ơn hãy tha thứ cho em …!”

Nhìn chăm chăm thẳng vào mắt tôi.

“Trong quá khứ chuyện gì đã xảy ra giữa em và onee-san đó vậy?”

Tôi tò mò đặt câu hỏi.

“… Em không thể kể cho anh được.”

Megumin hướng ánh mắt mình xuống đất. Dường như em ấy đang biểu hiện đầy đau đớn, và có vẻ sẽ bắt đầu khóc bất cứ lúc nào.

Trước nét biểu cảm ấy—

Tôi bối rối không biết nói gì.

Chết tiệt, tôi đã làm điều thừa thãi rồi.

Không đâu. Nếu hơn ai hết, Megumin lại ngần ngại tấn công với ‘Explosion’, thì hẳn phải có trường hợp đặc biệt nào đó đúng chứ!?

Mà thay vào đó, điều ngược lại quả là bất khả thi. Tôi nên làm gì đây … Trông như thể em ấy sắp khóc vậy …!

Tôi quăng về hướng những người nghe một tia nhìn hy vọng, nhưng không chỉ các phiêu lưu giả liếc ra chỗ khác, mà thậm chí đến cả Aqua và Darkness cũng chủ động né ánh mắt của tôi.

Thật ngạc nhiên khi mấy tay này không chịu giúp tôi chút nào…!

—Rồi.

“Nè, chẳng phải đó là Wolbach sao!”

Ai đó hét lên.

Tò mò, các Mạo Hiểm Giả xúm đến quanh cửa sổ sảnh đường tập trung.

Dĩ nhiên tôi cũng làm như vậy, và dõi theo ánh nhìn của những Mạo Hiểm Giả khác—

Wolbach đang bước về phía pháo đài với cơ thể rỉ đầy máu.

“Hơn ai hết, ả Wolbach đó lại bị thương tới mức độ này sao…!”

“Cậu là Satou Kazuma phải không? Không tệ chút nào đâu!”

“Tôi đã nghe từ Aqua-sama. Không như chúng tôi, cậu không hề sở hữu cheat nào đúng chứ?”

Những phiêu lưu giả thấy điều này bắt đầu khen ngợi tôi.

Dù thế, tôi chẳng hạnh phúc tí nào cả.

Dẫu rất xinh đẹp, nhưng cô ấy lại là kẻ thù của chúng tôi – một Quỷ Vương Soái, và đối địch với nhân loại.

Yeah, đâu cần cảm thấy tồi tệ về điều này chứ. Suy cho cùng chỉ là tự vệ thôi mà…

Ngay khi tôi trở nên đầy mâu thuẫn, một ai đó lên tiếng.

“Nè, lúc này trông cô ta có vẻ hơi yếu đuối đấy, nếu bây giờ chúng ta xông lên thì có lẽ sẽ đủ sức hạ ả phải không?”

Những kẻ cheater nghe thấy điều này nhìn nhau đầy nghi hoặc.

“Được rồi, vậy thì tiến lên! Đội tinh nhuệ của Quỷ Vương Quân cũng đã bị tàn sát rất nhiều rồi!”

“Dẫu cô ta mang dáng dấp của một onee-san tuyệt đẹp, nhưng bây giờ không phải là lúc tập trung vào điều đó.”

“Nếu mất cảnh giác dù chỉ một khoảnh khắc, chúng ta sẽ mất mạng đấy. Oi, những ai đủ khả năng chiến đấu, hãy sẵn sàng tiến lên! Một khi đánh bại được Wolbach, chúng ta có thể tận dụng lợi thế và quét sạch phần còn lại của bọn chúng!”

Hmpf, như những Mạo Hiểm Giả đã nói. Điều tôi làm là phương thức hành động dĩ nhiên mà.

Mọi người khẩn trương nhích khỏi sảnh đường tập trung.

Cơn om sòm mà các phiêu lưu giả và hiệp sỹ đang gây nên chẳng cho thấy vẻ gì là họ sắp ra trận cả. Đằng sau họ là Aqua đang vội vã đuổi kịp cả nhóm – và Darkness với nét biểu cảm đầy nghiêm túc.

… Trong lúc họ đang rời đi, Darkness quay đầu sang và liếc nhìn tôi.

Một khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, cô ấy gật đầu.

Gì cơ? Như thế nghĩa là sao? Cô muốn tôi giải quyết chuyện này à!?

Cô muốn tôi tìm cách chăm sóc cho Megumin vào lúc này ư? Đúng thế chứ!?

Megumin chẳng hề biểu hiện bất cứ phản ứng nào khi em ấy nghe tin rằng Wolbach đã tới, và vẫn chôn chân tại chỗ.

Ah, tôi không giỏi đối phó với những bầu không khí nặng nề này đâu, suy cho cùng, tôi đã sống một cuộc đời mà chẳng hề bận tâm gì mà.

Trong lúc tôi cất những bước chân vô định quanh căn phòng, Yunyun lên tiếng:

“Người đó … là một Quỷ Vương Soái, và là một ác thần.”

Đôi mắt của Yunyun bắt đầu rực sáng, và em ấy cầm cây đũa phép lên.

“Dẫu chị ấy đã mời em đồng hành, dẫu chị ấy đã khiến em hạnh phúc tới độ đọc đi đọc lại mục nhật ký ấy rất nhiều lần, dẫu em đã không thể chợp mắt trong vài ngày sau khi hối hận vì đã từ chối lời mời của chị ấy —”

Những lời nói nặng nề của em ấy đã khiến Megumin và tôi bất động.

“— Chúng ta là thành viên Hồng Ma Tộc. Chúng ta là các thành viên của pháp sư giới hùng mạnh nhất được đào tạo nhằm chống lại Quỷ Vương. Dẫu chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, dẫu tình thế của chúng ta như thế nào, chúng ta cũng không nên thân cận với một Quỷ Vương Soái. Suy cho cùng, đó là định mệnh của chúng ta rồi.”

Yunyun nói với một điệu bộ đầy nghiêm túc như vậy, nhưng em ấy có biết danh tính thực sự của Vanir và Wiz không thế … Suy cho cùng, thỉnh thoảng em ấy lại qua chơi đùa cùng họ mà…

Với cây đũa phép trong tay, em ấy bước đi về phía lối vào sảnh đường tập trung.

“Trước đây trên một chiếc xe ngựa, em đã trò chuyện đôi chút với Onee-san đó. Nên nếu chị ấy sắp bị những phiêu lưu giả khác chẳng biết chút gì về mình đánh bại, thì em thà … em, em … em thà …!”

Dẫu nỗ lực hết sức mình để giữ yên vẻ mạnh mẽ, nhưng em ấy không còn có thể kìm nén được nữa rồi. Em ấy bắt đầu run rẩy, và nước mắt bắt đầu nhỏ xuống khuôn mặt.

Mặc cho những lời nói của Yunyun, Megumin trong tâm trạng đầy tội lỗi vì đã không hành động khi chúng tôi chạm trán Wolbach, vẫn giữ im lặng.

Em ấy bế con Chomusuke từ dưới đất lên và ôm nó thật chặt. Tôi không thể nào thấu hiểu được điều mà em ấy đang suy nghĩ.

Thế nhưng, tôi hiểu được rằng giữa em ấy và Wolbach đã xảy ra chuyện gì đó.

Hơn nữa, lại là một điều khiến em ấy không muốn tấn công.

Tôi nói với Megumin:

“… Em muốn làm gì?”

“… Eh?”

—Như thể tôi đang hỏi em ấy muốn đi chơi ở đâu vậy.

“Anh thực sự không hiểu tường tận sự việc—”

Megumin nhìn tôi đầy bối rối.

“Nhưng giữa em và người đó đã xảy ra chuyện gì đó phải không? Em cam lòng nhìn chị ấy bị diệt trừ sao?”

—Như thể tôi đang mời em ấy đi dạo vậy.

“Đối thủ của chúng ta sẽ sử dụng toàn lực nếu có thể, và nếu chị ấy tiếp tục theo đuổi Chomusuke, thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng đấy, em biết chứ? Nên anh sẽ không ngăn các phiêu lưu giả đánh bại Wolbach đâu.”

Vừa nói, tôi vừa bế lên con mèo có lẽ sẽ gây trở ngại cho cuộc chiến tiếp theo của chúng tôi – Chomusuke.

“Chẳng phải giành lấy tâm điểm của sự chú ý là đặc tính của Hồng Ma tộc sao?”

Megumin ngẩng đầu lên để đối mặt với tôi. Đôi mắt em ấy ánh lên sắc đỏ thẫm rực rỡ. Tôi nói với em—

“Nếu em muốn đích thân hạ gục đối thủ, thì anh không phiền khi giúp đỡ em đâu.”

Phần 8

Dưới những ánh mắt chăm chú đầy cảnh giác của các phiêu lưu giả và hiệp sỹ—

Với Chomusuke trong vòng tay, tôi cùng Megumin đối mặt với Wolbach.

Những phiêu lưu giả đang khát khao chiến đấu thật khó mà ngăn cản, nên để đổi lại việc họ đã cho chúng tôi quyết đấu với Wolbach, tôi chia sẻ cho họ một bí mật nho nhỏ. Tôi nói với họ rằng ‘vì sở hữu cheats khiến tiến trình phiêu lưu trở nên quá thần tốc, nên các ông đã không nhận thấy một cửa tiệm tuyệt diệu tại thành phố Axel.”

Vì những cheat của họ không phải chỉ để trang trí, nên họ đã nắm trong tay số của cải sánh ngang với tiền thưởng cho Quỷ Vương Soái.

Tôi không thể ngăn mình khỏi cảm giác ghen tị đôi chút…

Tôi quay đầu để liếc về phía hai cô nàng Darkness và Aqua dường như chuẩn bị cất lời. Với một cử chỉ nho nhỏ, tôi bảo họ giữ yên lặng.

“Cậu, vậy ra cậu thực sự là hậu duệ của vị anh hùng phải không? Thậm chí cậu còn sử dụng một thứ đáng sợ như vậy nữa cơ mà…”

Wolbach lên tiếng. Giọng cô ấy đầy mỉa mai, và tấm áo choàng thì đã tả tơi.

“Đó đơn thuần là sản phẩm từ nền văn minh thôi. Thế nhưng, tôi không nghĩ nó lại gây ảnh hưởng lớn tới vậy lên một Quỷ Vương Soái. Vì đã được chứng kiến hiệu quả của nó, tôi nên cân nhắc sản xuất thứ này với số lượng lớn đây…”

Với Chomusuke trong vòng tay, tôi khiêu khích Wolbach.

“Nè, sao chị không tới đây nhỉ? Kẻ thắng cuộc trong trận chiến này đã rõ ràng, vậy chẳng phải tới thời điểm chị rút lui rồi sao? Nếu chị hứa ngừng theo đuổi Chomusuke và không thù hằn chúng tôi, thì tôi sẽ để chị đi.”

Tôi thừa biết chị ta chẳng chấp nhận đề xuất này đâu, nhưng vẫn nên thử chứ.

“Thật đáng tiếc, nhưng nếu cậu định sản xuất ồ ạt thứ đáng sợ đó, thì ta không thể nào cho cậu một con đường sống. Hơn nữa, ta cũng không thể buông bỏ đứa nhóc đó. Nếu không đoạt lại sức mạnh của mình từ nó, thì ta sẽ biến mất.”

Cô ta vừa nói vừa giơ tay phải lên.

Nếu quan sát đủ kỹ, thì tôi có thể nhìn xuyên qua nó.

“… Vậy ra chị tương tự như một Undead sao?”

“Ôi trời, cậu thật bất kính. Ta đang trong tình trạng hiện thời vì đã mất đi rất nhiều sức mạnh. Nếu chuyện này tiếp diễn, thì nửa kia của ta sẽ nuốt chửng tồn tại này.”

Khi nói nửa kia của mình, có phải cô ấy muốn nhắc tới nhóc con mà tôi đắng ôm trong vòng tay sao?

….Eh?

“Um, tôi hỏi chị một chuyện được chứ? Nếu tôi giao nhóc này cho chị, thì chị sẽ lấy lại sức mạnh như thế nào? Cả hai sẽ hóa thân thành một sao?”

Wolbach đáp lại.

“Không, ta sẽ cần tự mình hủy diệt nó. Nếu ta mất cảnh giác, nó sẽ nổi cơn thịnh nộ. Khi chúng ta được giải phong ấn, nó đã theo bản tính thiếu kiểm soát và gây cho ta biết bao rắc rối, nên ta đã khóa chặt phần lớn sức mạnh của nó lại…”

Tôi không hiểu chi tiết, nhưng cô ấy nói muốn làm vài điều tàn ác với Chomusuke.

Là một người yêu mèo, tôi không thể để chuyện đó xảy ra được.

Sau đó, Megumin, người đã giữ yên lặng suốt khoảng thời gian qua—

“Khi chị và Chomusuke được giải phong ấn, chị có nhìn thấy một bé gái không? Một cô nhóc khoảng 5 – 6 tuổi với đôi mắt đỏ sẫm…”

Em ấy nắm thật chặt cây trượng, và đặt câu hỏi của mình thêm một lần nữa với lòng quyết tâm.

“Ta không nhớ.”

Dẫu bị phủ nhận đầy tàn nhẫn như thế, nhưng Megumin vẫn không đưa ánh mắt mình khỏi Wolbach.

Biến chuyển tình huống này thật là tệ.

Tôi nên đặt câu hỏi đó thêm lần nữa, và chuyển chủ đề thôi…

“… Nè, nếu ta có thể trò chuyện hòa bình thế này, thì sao chị lại gia nhập Quân Đội Quỷ Vương?”

Với lòng kiên định đầy trang nghiêm, Wolbach nói:

“Nếu cậu muốn biết, thì hãy đánh bại ta đi.”

—Với một nụ cười khiêu khích, cô ấy lặp lại câu trả lời của mình vào khi ấy.

Quả đúng như tôi nghĩ, việc này không hiệu quả rồi.

Dường như chẳng có cách nào né tránh khỏi một trận chiến với cô ấy.

“Chắc chị cũng biết rồi, nhưng cô gái này cũng có thể sử dụng ‘Explosion’. Nói cách khác, tới thời điểm kẻ thắng được định đoạt, chúng ta sẽ không còn nói chuyện với nhau được nữa đâu.”

“… Ta nghĩ cậu đúng đấy, vậy…”

Khóe môi cô ấy dường như kìm lại nụ cười.

“Hãy hỏi Quỷ Vương. Chắc chắn người sẽ cho cậu biết sự thực.”

Dẫu giọng nói đầy đau khổ, nhưng cô ấy vẫn bắt đầu câu chú ngữ.

—Chết tiệt! Tôi cảm thấy cô ấy đang yếu dần đi nên cố gắng câu giờ, nhưng cô ấy đang định tấn công trước!

Tôi biết Megumin có thể niệm chú nhanh tới cỡ nào.

Thế nhưng, nếu bắt đầu ngay lúc này, chẳng lấy gì đảm bảo em ấy sẽ bắt kịp được.

Tôi nhìn Megumin đang đứng kế bên mình—

“… Chị thực sự nhớ em mà, phải không?”

Em ấy nắm chặt cây trượng bằng cả hai tay.

Thấy em ấy thậm chí còn chưa bắt đầu, tôi có thể cảm nhận được da của mình đang chuyển màu tái mét. Tôi đang chuẩn bị nắm lấy tay em ấy và chạy đi—

“Khi chúng ta trò chuyện cùng nhau với Yunyun, chị đã hỏi tên cậu ấy như thế này: ‘… Nhân tiện thì tên em cũng không phải biệt danh đúng chứ?”

—Nhưng em ấy né bàn tay tôi, và tiếp tục bất động mà nói với Wolbach. Em ấy vẫn chưa bắt đầu câu chú ngữ của mình nữa…

“Có một điều mà từ lâu em đã muốn nói với chị và muốn cho chị thấy.”

Trước một Wolbach vẫn tiếp tục miệm Bộc liệt ma pháp—

“’Explosion’ mà chị dạy cho em đã đạt tới mức độ cho phép em kiểm soát mà không cần niệm chú. ‘Explosion’ của em là thiên hạ vô song.”

—em ấy cất lời ‘cảm ơn’.

“Explosion—!!”

Phần 9

Lực lượng tấn công của quân đội quỷ vương bị cắt làm đôi, và vị chỉ huy lãnh đạo cũng đã bị tiêu diệt

Đây thường là dịp để ăn mừng, nhưng vì tình trạng của Megumin, chúng tôi quyết định hôm nay tới đó thôi

Chúng tôi rời pháo đài sáng hôm sau theo một cách bình thường đến lạ. Ngay lúc này, chúng tôi đang ở nhà trọ suối nước nóng nơi tôi từng tắm với Wolbach trước đó trong cuộc hành trình. Dùng tay làm gối, tôi nằm lên giường.

Vì rất nhiều chuyện đã xảy ra hôm qua, sẽ tốt hơn nếu gờ tôi tắm một cái rồi nhanh chóng đi ngủ, nhưng hội con gái lại đang ở trong nhà tắm mất rồi.

Xét về luật pháp thì không có vấn đề gì, tuy nhiên, khi vào trỏng, tôi lập tức nhận ra ánh mắt đỏ thẫm của ai đó, và nhanh chóng bỏ chạy.

… Nguy hiểm từ trận chiến này không thể nào so sánh được với những gì tôi đã trải qua.

So với những đối thủ đó giờ, chị ấy hơn… Tôi nên nói sao nhỉ? Lần nào cũng có chỗ núp cả. Còn lần này, chúng tôi lại đón nguyên một phép Explosion cơ. Đó quả là một kinh nghiệm kinh hoàng.

Mà, tôi sẽ cố không làm Megumin nổi giận.

Khi tôi nghĩ lại về những gì đã qua, tôi đặt Chomusuke– nãy giờ cứ luẩn quẩn theo tôi – lên ngực.

Nhân tiện, rốt cuộc nhóc này là gì chứ?

Wolbach đã biến mất không dấu vết

Kể cả khi đó là phép Explosion, nó cũng không thể xóa sổ hoàn toàn một chỉ huy Quân Đội Quỷ Vương được– ít nhất thì, không tới độ một nhúm tro cũng không còn…

Tất cả những gì còn lại sau vụ nổ là một cái hố ngay ngắn đẹp đẽ và trống hoác. Vì tôi cũng không muốn thấy xác chị ấy, có lẽ tôi nên cho là mình may mắn nhỉ?

Khi Megumin tung phép Explosion cùng lời cảm ơn của em ấy, tôi nghĩ đã thấy chị Wolbach mỉm cười… Hay chỉ có tôi nghĩ thế thôi?

Sẽ tốt hơn nếu đó chỉ là do tôi mà thôi…

Ngoài ra, không phải cục banh lông này cũng sẽ biến mất sao? Nửa còn lại của nó đã bị hủy đi mà

Tôi không thể theo kịp cái chuỗi sự kiện liên tục này.

Dù sao thì, có quá nhiều thứ tôi không hiểu nổi. Suy nghĩ của tôi giờ chỉ như mớ bòng bong ấy.

Trong khi mải suy nghĩ, Chomusuke đột nhiên chọt mũi tôi.

… Tao không quan tâm mày là ác thần hay gì.

Thứ duy nhất chữa lành được trái tim tao là mày…

Khi tôi nựng Chomusuke, nó rên lên ư ử.

“Kazuma, anh còn thức không? Mọi người tắm xong rồi này.”

Ai đó gõ cửa phòng tôi. Là Megumin

“Ồ được rồi! Anh tới ngay đây!”

Tôi không muốn làm phiền giấc ngủ bình yên của Chomusuke, nên tôi không còn cách nào khác ngoài nằm yên đó.

Rồi, cánh cửa mở ra.

“… Ra Chomusuke ở đây. Em đang kiếm nó nãy giờ đó anh biết không?”

Khi bước vào phòng, em ấy nở nụ cười khi thấy cảnh Chomusuke nghỉ trên ngực tôi.

Con bé bèn thản nhiên đóng cửa, và ngồi lên giường.

“Đây là giây phút hồi phục của anh đó rõ chưa? Nên là chút nữa hẵng tới và dắt nó về.”

“Em không tới dắt nó về. Em chỉ sợ nó có thể đã chạy khỏi nhà trọ thôi. Thấy Chomusuke chung với Kazuma thiệt là tốt.

Mặc cho những gì mình đã nói, Megumin vươn tay về phía Chomusuke, lúc này đang ngủ một cách vô hại trên ngực tôi.

Rồi—

“…Nè, nè, em muốn đánh nhau hả?”

Megumin nựng Chomusuke, và nằm lên chiếc giường cạnh tôi.

Con bé chầm chậm nhích lại gần.

Như thể đọc được tình huống, Chomusuke nhảy khỏi ngực tôi, và nằm xuống sàn.

Megumin ngó lơ bình luận phiền nhiễu của tôi,và – như để giấu đi biểu cảm của mình – em ấy vùi mình trong tấm chăn.

“Tối nay em có thể ngủ với anh được không?”

Kể từ sự kiện hôm qua, con người này đã tự nhốt mình trong phòng… Vậy tự nhiên giờ em ấy lại muốn gì ở tôi đây?

Họ từng biết nhau, và em ấy đã kết thúc cuộc đời cô bằng phép Explosion.

—Nên không phải là tôi không hiểu cảm giác hiện tại của em ấy hay gì, nhưng…

“…Em có thể sao? Em vừa nói gì thế? Anh không biết em đang tính toán chuyện gì, nhưng anh sẽ cho em biết là anh không còn là thằng hikiNEET của hồi đó đâu đấy,,, Ah nhớ rồi, anh đã tự hứa với lòng vào lần đầu tiên ta ở đây, là nếu em hay Darkness cố dụ dỗ anh bằng mấy phương pháp mờ ám, anh sẽ tới luôn không màng chuyện gì sẽ xảy ra nữa đấy.”

Tôi đùa tí để đổi bầu không khí

Mắt Megumin ánh lên sắc đỏ thẫm.

“Em có thể đấy được chưa? Ý em là, đây là lý do em tới đây tối nay mà.”

Em ấy nói cùng nụ cười khúc khích.

… Em ấy đang nghĩ gì thế?

Cảm giác hơi thở của em ấy trên ngực tôi có hơi nóng bỏng đó.

Ah, tự nhiên vụ gì lại xảy ra vậy nè? Tôi giờ không thể không thấy hơi hồi hộp được…

Có chuyện lớn rồi, quả nhiên con bé không đùa chơi thôi…

Nếu cứ thế này, nửa dưới của tôi sẽ bắt đầu niệm Explosion luôn mất.

“Nè, anh là một chàng trai trẻ khỏe mạnh nhá, nên là đừng có đùa kiểu đó. Nếu em cứ nói mấy thứ như thế, đàn ông sẽ hiểu nhầm đấy có biết không? Anh nghe đồn có vài gã thiếu nổi tiếng đổ gái ngay khi vừa được nắm tay, nên là cẩn thận đi nhé?

Dùng giọng sắc lẹm nhất có thể trong tình trạng hỗn loạn của mình, tôi lên lớp Megumin, giờ đang nằm cạnh tôi trên giường.

—Nhưng rồi, con bé duỗi tay ra sau lưng tôi, và ôm tôi thật chặt.

“Em đã nói với anh hồi đó rồi phải không nè?”

Dù không thể thấy biểu cảm của em ấy, tôi có thể nghe được giọng nói ngọt ngào ấy rất rõ ràng.

“—Em yêu anh.”

Part 10

Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Cái tiến triển đột ngột này là sao chứ?

Không, bình tĩnh đi Kazuma! Đây là Megumin mọi khi thôi, Giờ em ấy có hơi lạ tí, chỉ thế thôi…

—Nhưng tôi không ngăn ham muốn tiếp tục của mình được.

Bắt đầu bằng việc giới thiệu bản thân nào—

Tôi yêu manga

Tôi yêu light novel.

Tôi yêu game, và còn yêu anime hơn thế nữa.

Khi tận hưởng những thứ tuyệt vời ấy, tôi thường tự nghĩ:

—Sao thằng đấy vẫn chưa tiến tới dù cô nàng xinh đẹp ấy đã làm đến thế rồi chứ!? Chú có phải gay hay bất lực đâu chứ! Nếu là anh thì đã xong lâu rồi.

Nhưng giờ, tôi là đứa bị lạc vào tình huống của đám nam chính trong manga.

Chính là lúc này, tôi cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện

Hãy tha lỗi cho tôi vì đã chém mấy thứ như thế với các đồng chí nhé.

Ngay lúc này, tôi đang được một cô gái trẻ ôm trên giường, và em ấy vừa tỏ tình với tôi. Xin hãy cho tôi biết nên làm gì đi.

Cái ôm của Megumin dần chặt hơn.

—Nhưng nó không giống một cú ôm “yêu” như của tụi gấu.

Nó như thể em ấy đang muốn nói cho trái tim tôi điều gì đó, và việc ôm tôi thật chặt là một phần trong đó.

Tôi đang gặp rắc rối phải không nhỉ?

Trong tình huống này, một hành động nhỏ – ít sự bùng nổ của dũng khí – là đủ để chúng tôi vượt rào.

Không, không, không! Tôi không vượt cái đó được! Nếu tôi làm là đời cũng tạch luôn!

Bình tĩnh mà nghĩ đi Satou Kazuma! Nghĩ đi!

Lần này cũng không khác hồi với Darkness đâu.

Hồi đó, Darkness nghĩ nhỏ sẽ bị gả đi, nên đó là bước đường cùng của cô nàng.

Nhưng lần này đương sự lại tự nguyện mò đến!

Vì nhóm chúng tôi cùng sống dưới một mái nhà, nếu Megumin và tôi làm thế, chuyện gì rồi sẽ xảy ra đây…!

Vụ này không đúng, quá sai là đằng khác!

Em ấy hẳn đã ăn nhầm thứ gì, đập đầu vào đâu hay gì đó rồi—!

Được rồi, được rồi, bình tĩnh nào Kazuma. Không cần phải đẩy nhanh vụ này quá.

Phải, em ấy chỉ đang ôm tôi thôi, và thứ duy nhất em ấy nói mới là em thích anh thôi.

Tôi có thể cảm thấy đầu mình hiện đang nóng dần lên.

Tôi lầm bầm mấy thứ ấy, và nói bằng giọng khan.

“N-, Nếu em cứ tiếp tục thế này em sẽ thành gái hư khi lớn lên đấy. Em không thể vô tư làm mấy chuyện này được rõ chưa? Nghe kĩ này, nếu em làm mấy thứ thế này với một thằng đàn ông, hàng của hắn sẽ mất kiểm soát và không kiềm chế được đấy. Trong tương lai, làm ơn nghĩ kĩ trước khi nói nhé. May cho em, anh là một thằng đàn ông đích thực với trái tim thép, nếu không thì em đã bị…”

Trong suốt bài diễn văn của tôi, Megumin tiếp tục thở vào ngực tôi. Tôi cố lờ vụ đó đi, và nói những gì cần nói chân thành nhất có thể.

Megumin bắt đầu cựa quậy.

“Khi em lớn lên ạ? Anh đang nói gì thế?”

Rồi, em ấy kéo mình đến gần tôi hơn, và nói nhẹ nhàng:

“Em gần 15 rồi đó anh biết không? Em đã là người lởn rồi.”

Tôi nên thôi nghĩ quá.

—Tôi đặt tay phải lên đầu Megumin, và cảm nhận mái tóc lạnh của em ấy giữa ngón tay mình. Như thể ngón tay mình là chiếc lược, tôi bắt đầu vuốt mái tóc đẹp đẽ của em ấy.

Megumin, vẫn tiếp tục cuối đầu, đưa tay trái lên đầu tôi, và cũng bắt đầu vuốt tóc tôi.

Tôi vòng tay ra sau lưng em và ôm chầm lấy cơ thể nhỏ bé của em

Megumin có vẻ thoải mái, và thở một hơi sâu.

…Là một thằng trai tân, tôi đã rất cố gắng rồi.

Vậy tôi có nên tiếp không?

Làm ơn, ai đó chỉ tôi phải làm gì đi.

Tôi nên chuyển sang hôn sao?

Chết tiệt, nhớ lại mấy lần giả lập tôi thử nhờ dịch vụ succubus đi.

Trong giây phút im lặng khi tôi còn đang xung đột, Megumin và tôi vẫn tiếp tục ôm và chải tóc nhau.

Mái tóc ẩm mát của em ấy thật êm dịu.

Tôi thò đầu vào chăn và giờ đang mặt đối mặt với Megumin trong bóng tối.

Tôi không nhìn rõ được biểu cảm của em ấy tí nào.

Dùng khả năng từ “Tầm nhìn đêm” và “Nhìn xa” tôi có thể thấy rõ đường nét khuôn mặt em ấy.

Tôi cố lết được đến đây bằng cách để đời đưa đẩy, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa hiểu tự nhiên lại xảy ra chuyện gì nữa?

Đầu óc rối bời của tôi cảm thấy như sắp vỡ đến nơi, nhưng cùng lúc đó, trái tim tôi lại tràn đầy mong đợi.

Ngực tôi như nặng hơn, và con tim thì đập liên hồi không dứt.

Đây có phải là “yêu” không?

Có phải tôi dần thích em ấy mà không hay biết không?

Nhịp tim này không phải là do ham muốn tình dục của tôi.

Tôi cứ nghĩ và nghĩ, và cuối vùng vũng đến với một quyết tâm.

—Không sao hết, mình có nhà cửa, và cả tiền bạc nữa.

Mình nhất định sẽ sống khỏe với Megumin

Bỗng, Megumin bắt đầu kéo tôi.

Đầu chúng tôi gần như thẳng hàng, và cơ thể em ấy gần hơn. Môi em tiến dần lại cằm tôi.

Mỗi lần em thở ra, cổ tôi lại nóng lên.

Hướng tới đôi môi em, tôi sẽ…!

“Megumin! Em đâu rồi Megumin!? Em có ở đây không thế!?”

Chết tiệt! Tôi biết vụ này kiểu quái gì cũng xảy ra mà!

Đáp lại tiếng gọi của Aqua từ hành lang, tôi vội rút đầu ra khỏi chăn.

Ngoài cánh cửa là tiếng chạy nhảy điên cuồng.

Tôi không cảm thấy gì ngoài sự giận dữ tột cùng tời lũ không biết đọc không khí là gì, nhưng tôi vẫn bình tĩnh lại được chút. Tôi cũng thấy thoải mái hơn tí.

Mm, tôi chắc chắn sẽ hối hận nếu để mình bị áp lực bởi vụ này

Dù sao thì, Megumin hôm nay cũng hơi lạ.

Nếu tôi vượt rào với em ấy, thế thì quan hệ của chúng tôi với mọi người sẽ rơi vào hỗn loạn.

Phải, không phải chính em ấy đã nói thế khi làm lá bùa sao?

‘Dĩ nhiên, mấy tấm bùa hộ mạng này đều lưu giữ ước nguyện của em, là mọi người sẽ mãi bên nhau… Em cũng biết ơn chị nữa, Aqua. Hãy mãi ở cùng nhau nha.’

Kể cả khi chúng tôi vượt rào, ta vẫn ở cùng mọi người mà.

Nhưng thứ em ấy muốn lại là sống hòa thuận mãi mãi với mọi người cơ.

Vậy thì, nhiêu đây là đủ rồi nhỉ?

Vẫn còn quá sớm để tôi làm chuyện này với một cô gái mình còn chưa hẹn hò.

“Aqua, cô có thấy Megumin bên đó không?”

Nghe thấy tiếng Darkness, tôi định ra khỏi giường.

Tuy nhiên, tôi bị Megumin đang níu chặt tay mình ngăn lại.

…Eh.

Dù mọi người đang chờ ở ngoài, em ấy vẫn muốn tiếp tục sao?

“M-, Megumin, Aqua và Darkness đang…E-Em ổn với vụ này chứ?”

Tôi có nghi vấn của mình, nhưng vẫn nằm lại vào giường,

Dù tôi đã hỏi ẻm như thế, em tiếp tục ôm tôi không nói thêm lời nào.

“Um, em nghĩ Megumin muốn ở một mình bây giờ thôi ạ. Em cũng vậy nữa mà. Dù sao cũng đã có chuyện gì xảy ra giữa cậu ấy và Wolbach rất lâu về trước mà…”

Giọng Yunyun xuyên qua cánh cửa.

“Vậy sao…Mm, cũng không có vấn đề gì miễn em ấy không rời nhà trọ… Vậy Aqua, ta đi ngủ trước thôi.”

“Eh~ Tôi muốn 4 người chúng ta chơi bài cơ…”

Megumin và tôi giờ đã quấn trong vòng tay nhau, và tôi không còn quan tâm tới cuộc trò chuyện diễn ra bên kia cánh cửa nữa.

Vì cả hai chả ai đủ dũng khí sang bước tiếp theo, tất cả những gì chúng tôi có thể làm là bắt chước nhau.

Tuy nhiên, nếu tôi đã đi xa thế này rồi, thế thì tôi cũng nên theo sai lầm này tới bến đã.

Quan hệ giữa đồng đội?

Quan hệ giữa tôi và những người khác sẽ rối lên?

Sao tôi phải quan tâm chứ?

Yea, trước khi chuyển qua hôn tôi nên mói gì đó cái nhỉ.

Megumin đã nói em ấy thích tôi rồi, thế nên tôi cũng nên đáp lại gì đó.

“M-Megumin. Ừm, em nói em yêu anh đúng chứ? Thì…Ừm…Anh nghĩ anh cũng yêu em nữa!”

Và xong!

Giờ tôi có thể tiến tới và làm bất cứ thứ gì mình muốn!

Ngay khi tôi sắp bắt đầu cuộc cách mạng đầy tự hào này thì, Megumin—

“…Thật sao? Anh thích gì ở em?”

Đầu em ấy ban nãy còn cúi gằm, nhưng giờ em lại ngẩng đầu lên và đáp lại ánh nhìn của tôi bằng đôi mắt đầy hi vọng.

Vì cũng không phải loại sát gái, tôi chẳng nghĩ được thứ gì ngọt ngào để nói hết.

“…Ờ, thì, như là… phép Explosion và mấy thứ tương tự…?

“Nếu anh thật sự không có gì để nói thì, bộ anh nghĩ quẳng bừa mấy câu lắp bắp về phép Explosion sẽ làm mọi chuyện khá hơn hả?”

Ánh mắt của Megumin chuyển từ dịu dàng sang sắc lẹm

Chết dở, tôi đáng ra không nên làm mấy thứ mình không quen. Giờ tôi tạo ra một đống hổ lốn rồi…

Sao tôi lại có khả năng phá nát mấy giây phút lãng mạn thành gạch vụn vậy trời?

Có lẽ tôi bị nguyền sẽ là giai tân đến mãn kiếp quá.

Nhưng lúc đó. Megumin – người tôi nghĩ không hề muốn tiếp tục nữa – lại vùi mặt vào ngực tôi và cười lớn.

“Em thích cái mặt hay mất bình tĩnh này của anh, Kazuma. Anh có một sự tự lượng sức rất cao, và khi ta gặp những đối thủ mạnh anh sẽ không cố tỏ ra men lì và cố bảo vệ con gái tụi em. Ngược lại, anh sẵn sàng đem Darkness ra đỡ đòn thay. Ngoài ra, anh cũng không có gan làm mấy chuyện tàn độc, nhưng cũng không hẳn là chính trực trong mấy việc mình làm luôn. Anh sẽ chơi xấu khi không ai để ý, và sẽ làm việc tốt mỗi khi có hứng. Anh là một con người mâu thuẫn, hay hoảng rất bình thường.”

Eh? Em ấy đang khen tôi hả?

“Nếu anh mắc nợ ai thì anh sẽ cày như trâu, còn nếu đã giàu rồi thì anh nghỉ làm luôn. Nếu anh hứng thì sẽ rất dịu dàng, nếu đang không vui thì lại rất mạnh tay. Anh có vẻ rất quan tâm tới đồng đội, nhưng đồng thời cũng không ngại hành họ ra bã. Dù trông anh rất thông minh và linh hoạt, đôi khi anh sẽ làm vài chuyện ngu không tin nổi…”

Thôi bỏ luôn đi.

Megumin nhìn vẻ mặt cau có của tôi, và phá ra cười.

“Cuối cùng, em yêu anh, người lúc ào cũng càm ràm mấy chuyện lặt vặt, nhưng cuối cùng vẫn chọn giúp đỡ mọi người. Dù anh không thẳng thắn thế với tụi em, em hiểu là trong thâm tâm anh là một người rất tử tế, Khi đáng lý ra phải tới luôn, anh lại dừng lại– ngay như lúc này đây. Anh không thể tỏ ra ngầu,và toàn bàn lui ở những lúc quan trọng, nhưng đó vẫn là anh mà em yêu.

Em ấy nở nụ cười trong khi nói thế, và em đưa tay từ sau lưng lên cổ tôi.

Cùng ánh trăng mờ ảo, Megumin nhắm mắt lại

Thấy em ấy như vậy, tôi không thể không muốn tiến tới theo em.

Thế này có thật sự ổn không

Nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc sẽ được thôi.

Phải, đây là dị giới mà.

Dù tôi vẫn còn là học sinh khi ở Nhật. Ở thế giới này nơi tuổi trung bình rất thấp, chúng tôi đã được xem là người trưởng thành rồi.

Megumin đã đủ tuổi kết hôn rồi, nên cũng không cần tôi nói gì nữa.

Được, tôi sẽ chịu trách nhiệm

Khi tôi chầm chậm đưa mặt lại gần em với lòng quyết tâm—

Tôi thấy những giọt lệ ứa ra từ đôi mắt nhắm nghiền của Megumin.

“…Nè, nè, đừng có tự ép mình chứ! Em có thực sự yêu anh không vậy? Hay giờ vẫn còn hơi sớm với em? Vì anh là một quý ông anh không phiền khi phải chờ đâu!? Anh là một thằng đàn ông rất dư dả, cả về tiền bạc lẫn kinh nghiệm tình yêu—!”

Megumin chợt òa khóc. Để đáp lại, tôi bắt đầu phun ra mấy câu mình cũng chả hiểu trong hoảng loạn

“Ah! K-Không, đây là…!”

Megumin vội lấy lại quân bình, và dùng ngón tay lau nước mắt.

Em ấy thở sâu và bắt đầu bình tĩnh lại.

“…Nhân tiện, sao hôm nay em lại tới phòng anh thế?”

Tôi hỏi em một câu như thế ngay trước giờ G.

Phần 11

Với chiếc gối trong tay, tôi đăm đăm nhìn trống rỗng lên mái nhà.

“Đó là chuyện xảy ra khi em vào tầm tuổi Komekko.”

Megumin nằm bên cạnh tôi, và em ấy tiếp tục độc thoại với đôi tay đặt trên bụng mình.

“Một ngày nọ, tại làng Hồng Ma, em đã gỡ bỏ phong ấn trên vị ác thần. Đó là khi mọi chuyện bắt đầu.”

Hồi còn nhỏ, Megumin – trong lúc chơi đùa – đã gỡ bỏ phong ấn trên ác thần Wolbach.

Đúng lúc ấy, một con quái vật khổng lồ màu đen đột nhiên xuất hiện.

Chomusuke – trước khi sức mạnh của nó bị phong ấn – đã cố gắng tấn công Megumin.

Vào thời điểm đó, Wolbach đã sử dụng ‘Explosion’ để kìm hãm nó – và kết quả là – cứu sống Megumin.

‘Explosion’ đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Megumin, và chính vì vậy, em ấy đã mang một ước mơ nào đó.

Onee-san ấy thực sự đã làm những điều thừa thãi phải không?

Một khoảng thời gian dài sau đó, Megumin học được cách sử dụng Bộc liệt ma pháp.

Sau khi tiếp thu được phép thuật, Megumin đã trở thành một Tộc Nhân Hồng Ma Tộc đủ lông đủ cánh, và bắt đầu cuộc hành trình.

Vì muốn báo đáp Onee-san cứu mạng mình, em ấy đã rời đi trong chuyến hành trình.

Vì muốn cho Onee-san đó thấy, em ấy đã học ‘Explosion’.

Toàn bộ hành trình trình của em ấy đều vì mục đích tìm kiếm vị ân nhân.

Thế nhưng—

“Cuối cùng, em chẳng hề đền đáp chị ấy. Thay vào đó, chính tay em đã tiêu diệt chị ấy…”

Megumin tiếp tục độc thoại, với bóng tối trong căn phòng đang bủa vây.

Bị dày vò bởi tội lỗi của chính mình, em ấy trở nên dịu dàng khác thường. Dường như em ấy sẽ biến mất bất cứ lúc nào vậy.

“… Trước đây anh đã nói với em chưa, rằng lúc còn ở quê hương mình, anh chẳng làm gì khác ngoài ngồi trong nhà? Rằng anh là một tên NEET không tác động tới cuộc sống của chính mình?”

Tôi đột ngột nói về cuộc sống của bản thân, và Megumin quay đầu lại để đối mặt với tôi.

“Mm, anh đã nói điều đấy rất nhiều lần rồi mà. Chuyện đó…”

Tôi cắt ngang trước khi em ấy có thể mở lời thêm nữa.

“Nếu em muốn nói về vô ơn, thì chẳng ai có thể đánh bại anh đâu. Cha mẹ anh đã dành cả gia tài để gửi anh vào một trường cao trung tư nhân, nhưng anh chưa từng tới lớp, thậm chí một lần cũng không. Ban đầu, anh chỉ cố gắng có thêm chút thời gian rảnh để làm điều mính muốn, Vào cuối tuần, anh thường thức cả đêm để chơi game, và những ngày còn lại anh rất mệt mỏi và khó chịu. Vì cả cha mẹ anh đều phải đi làm, nên anh nghĩ đây là một cơ hội tốt để âm thầm bùng học.”

Tôi bắt đầu chia sẻ quá khứ của bản thân mà mình đã giữ kín bấy lâu.

“Ban đầu, anh chỉ muốn làm biếng trong một ngày thôi. Sau đó, anh bùng học một lần mỗi tháng. Rồi mỗi thứ hai. Trước khi kịp nhận ra thì anh đã quyết định ngừng đến trường học.”

Giờ nghĩ lại mới thấy, thái độ của tôi hồi đó thật là đáng hổ thẹn.

Tôi đã quyết định không trở thành một tên NEET khi đã tốt nghiệp đại học, nhưng điều đó đã thất bại đầy đau khổ.

Vào buổi sáng, tôi giả vờ đến trường. Rồi khi cha mẹ đã đi làm, tôi lại lén trở về nhà.

Nhà trường đã gọi về nhà và hỏi, nhưng tôi trả lời họ bằng vài lý do ngẫu nhiên nào đó để nghỉ học, và tiếp tục chơi game.

Cuối cùng, nhà trường liên hệ với phụ huynh, và tôi bị ép phải đi học, nhưng một thời gian sau, tôi trở lại thành một tên NEET.

“Em nói mình đã không đền đáp được chị ta, nhưng chẳng phải ngay từ đầu chính em là người đã gỡ bỏ phong ấn trên Wolbach sao? Rồi, nửa kia của Wolbach tấn công em, và chị ta cứu mạng rồi dạy em Explosion. Em biết đấy, người ta gọi đây là một ‘match-pump’[2]. Anh biết một tên phiêu lưu giả phạm tội có làm những chuyện như vậy.”

Megumin nhìn tôi với vẻ bối rối.

“Để cứu vị ân nhân đã gỡ bỏ phong ấn cho mình, chị ta đã ngăn cơn thịnh nộ của nửa còn lại. Đó là điều mà ai cũng sẽ làm, vì thế đâu cần coi chị ta là một ân nhân … Nếu em cảm thấy phiền muộn vì một điều nhỏ nhặt như thế, thì làm sao anh có thể đối diện với cha mẹ mình được đây?”

Nhưng dẫu mong muốn gặp họ, thì tôi cũng chẳng cách nào làm được.

“Vậy ý anh là … Nên nói thế nào nhỉ. Xét về mức độ vô ơn thì chẳng ai sánh được với anh đâu. Trong quãng thời gian em dành ra để phiền muộn về chuyện này, anh đã trở thành một kẻ cặn bã rồi. Nên, uhm…”

Tôi thực sự không rõ mình muốn nói gì nữa.

Trong khi tôi bối rối chưa biết mở lời ra sao, Megumin bắt đầu phá lên cười.

Em ấy vùi mặt vào ngực tôi, và ấn lên vai tôi để nín cười.

“…. Chuyện đó có ý nghĩa gì thế hả!? Anh chỉ cố gắng an ủi em theo cách của riêng mình thôi mà, và em đáp lại anh bằng trò hề này sao? Thậm chí anh còn xới lại cả quá khứ đáng xấu hổ để làm thế đấy! Giờ thì anh sẽ thực sự gọi đây là vô ơn!”

“Em xin lỗi. Không phải em coi thường anh đâu, mà chỉ cho rằng bậc phụ huynh ấy thật đáng buồn khi có đứa con như vậy. Em cũng nghĩ dùng cách quái đản ấy để an ủi thì khá là khôi hài đấy.”

Đứa nhóc khốn kiếp này!

“Anh xin lỗi vì đã làm việc mình không giỏi! Nghe đây! Có lẽ em nghĩ rằng mình là nữ chính trong bi kịch nào đó, nhưng thực chất kẻ đau khổ nhất lại là anh! Em ghé qua phòng anh để anh an ủi em khỏi vấn đề vụn vặt nào đó mà thậm chí ngay từ đầu còn chẳng hề tồn tại nữa kìa! Em có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của anh không!?”

Trong khi tôi không ngừng phàn nàn, Megumin tiếp tục nắm lấy vai tôi và gạt đi những giọt nước mắt khi cười.

“Vậy anh muốn tiếp tục ạ?”

“K – K – K – Không đời nào! Dẫu đã tự làm tổn thương để giải quyết vấn đề vụn vặt nào đó, anh sẽ không cho phép một kẻ khác làm hại tới bản thân bằng cách tận dụng vết thương của mình đâu!”

Tôi cứng rắn đáp lại, và Megumin bắt đầu phá lên cười như vẫn thường làm.

“Vậy thì, thật đáng tiếc ha?”

Đôi mắt em ấy ánh lên sắc Đỏ trong bóng tối, và dẫu nhìn vào chúng như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể cảm nhận được một dấu hiệu hối lỗi.

“… Được rồi, nếu cuối cùng em đã có thể bỏ qua mặc cảm tội lỗi đối với onee-san đó, và nếu muốn làm chuyện như thế một lần nữa, thì anh chẳng có lý do gì để từ chối —!”

Cảm giác như đã thực hiện một điều mình sẽ hối hận sau này, tôi cố gắng cứu vớt điều còn sót lại.

Megumin lắc vai tôi và nói—

“Vậy ạ? Nếu ngày đó thực sự tới, thì em sẽ tới phòng anh chơi lần nữa.”

Em ấy nở một nụ cười rạng rỡ.

“Rất cám ơn anh, lúc này em cảm thấy bớt nặng nề đi nhiều lắm’ — Để lại những lời bình thường như thế, em ấy rời khỏi căn phòng.

Trái ngược với vẻ vô tư của em ấy, tôi trằn trọc không yên trên chiếc giường của mình.

“Ahhhhhhh! Mình đã phí hoài một cơ hội tốt như vậy, và thậm chí mình còn nói những thứ ghê gớm đến thế nữa! Agghhhhh!!”

Phần 12

Tôi quyết định đi đâu đó để thư thái đầu óc, vì lúc này mối phiền muộn của em ấy đã chuyển sang tôi rồi.

Không như trước đây, tôi quyết định tắm nước lạnh.

Tôi hối tiếc những gì đã làm, nhưng nói thực, phạm một lỗi lầm sơ đẳng như thế cảm giác cũng chẳng tệ lắm.

Dẫu sao thì, dựa theo những gì đã xảy ra, Megumin và tôi hiện giờ đang hẹn hò rồi.

Suy cho cùng, tôi đã bày tỏ với em ấy những điều như ‘anh thích em’ và tương tự.

Vì tôi nghĩ ‘mối quan hệ này cũng đâu tệ’, đồng nghĩa rằng cảm nhận của tôi dành cho em ấy sâu sắc hơn những gì bản thân đã nghĩ…

… Eh, vậy nghĩa là em ấy sẽ trở thành bạn gái của tôi kể từ mai sao?

Oi oi oi, cuối cùng tôi cũng sẽ trải nghiệm cuộc sống thực ư!?

“Không không không, bình tĩnh lại chút đã nào. Từ hôm qua Megumin đã hơi kỳ lạ rồi. Trước khi quyết định, mình sẽ cứ quan sát tình hình em ấy vậy.”

Tôi tự lẩm bẩm những điều ấy với mình trong phòng thay đồ.

Rồi…

“… Mày đang làm gì thế?”

“Meow~”

Chomusuke bỗng nhiên xuất hiện dưới chân tôi, và tôi vô tình thốt ra câu hỏi như vậy.

Đứa nhóc bé bỏng này đã không cản trở chúng tôi trong một khoảng thời gian rồi, nhưng tôi cho rằng đã tới lúc nó trở lại bình thường.

Vì nó không thích tắm, nên tôi không nên để nó đi…

“… Đây là nhà tắm mà mày rất ghét mà, biết chứ? Mày chắc chắn muốn vào trong không?”

Để mắt tới con Chomusuke đã kiên quyết bám theo tôi suốt quãng đường tới đây, tôi ngồi xuống cạnh vòi sen và xoay van nước.

Vừa tắm, tôi vừa suy nghĩ về những điều sẽ xảy ra từ giờ trở đi.

Tóm lại, tôi cứ nên giả vờ như hôm qua chẳng có chuyện gì hết.

Tôi nên chờ người được nói tới tự nguyện quyết định tiếp cận mình, chỉ khi ấy tôi mới tính sự vụ này.

Dẫu hơi khó chịu với cách xử lý của mình, tôi quyết định vẫn tiếp tục làm thế.

Sau khi tắm xong, tôi có thể cảm thấy đầu óc và cơ thể trở nên mát mẻ hơn, và nhanh chóng di chuyển để bước vào bồn tắm.

Khi tôi chuẩn bị bước vào bồn tắm…

“… M –, mày muốn vào cùng chứ?”

“Meow~”

Chomusuke vươn cẳng vào bồn tắm, và tỏ vẻ rất háo hức muốn được vào. Dẫu cảm thấy hơi nghi ngờ trước hành vi thay đổi đột ngột của nó, tôi quyết định cứ lờ đi tạm thời vào lúc này, và mang nó vào làn nước.

“Mày sẽ chết đuối nếu vào bồn nước, nên cứ xài cái này đi đã.”

Vừa nói, tôi vừa đổ đầy nước suối vào cái xô tắm, và đặt nó sang bên cạnh. Chomusuke nhúng chân vào như thể kiếm tra nhiệt độ nước. Cuối cùng nó cuộn mình thành một quả bóng và nằm ra trong bồn tắm.

… Có chuyện gì với con mèo này vậy…

Thực sự nó chẳng phải một con mèo mà.

Tôi thật không rõ vì sao đột nhiên nó thích tắm, nhưng muốn sạch sẽ lại là một điều tốt đấy.

Tôi không thể ngăn mình khỏi cảm nhận rằng nó rất giống onee-san đó.

Tôi lơ đãng hỏi:

“Wolbach-san, nhiệt độ của nước ra sao?”

Vào khoảnh khắc tôi gọi nó là Wolbach, một tai nó khẽ nhúc nhích.

………

Chỉ là trùng hợp thôi?

Hay có nghĩa là con Chomusuke ấy chuẩn bị hóa thành dạng người?

Nếu chúng tôi nuôi con mèo này, cuối cùng nó sẽ trở thành onee-san đó sao?

“…Naw, không thể nào đâu.”

Tôi ngâm vai mình vào làn nước, và nhìn đăm đăm vào con Chomusuke đang nằm thoải mái trong bồn tắm.

“… Hm? Nhân đây, mấy tháng qua mày chẳng lớn lên tẹo nào, nhưng lúc này tao không thể không cảm thấy mày có vẻ to hơn một chút đấy…”

[1] Phát Hiện Kẻ Địch

[2] マッチポンプ Kẻ tự mình gây ra chuyện gì đó rồi tự giải quyết để được ghi công.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *