Phần 1
Rồng.
Trong số những cư dân trên thế giới này, và thậm chí tại Trái đất, nơi mà chúng được coi như không hề tồn tại, chẳng có lấy một ai chưa biết về loài quái vật lừng danh kia.
Có thể nói rằng, chúng là thực thể hùng mạnh, vĩ đại và đáng sợ nhất.
Kẻ đánh bại được chúng sẽ được phong tặng danh hiệu anh hùng, và có thể nhận được bất kỳ phần thưởng nào mình khao khát. Con quái vật đến cùng cực này là như vậy đấy.
Về loài sinh vật được xưng tụng là vua quái thú này, hiện giờ, chúng tôi-
“Khôôngggggggggggggggggggg! Khôônggggggggggggggggggggggg! Khôôngggggggggggggggggggg!”
“Ngưng ồn ào và im nào! Lần này chúng ta mới thực sự có đối thủ đây! Nên mặc dù có là người như ngươi thì bọn ta vẫn cần đến đấy!”
Đúng, chúng tôi đặt mục tiêu đánh bại một con rồng.
––Về chuyện đó, chúng ta cần quay trở lại thời điểm Iris đầy dũng cảm tuyên bố rằng cô bé sẽ diệt trừ một con quái vật.
“Cô nói mình sẽ triệt hạ con quái vật gây nguy hại nhất cho đất nước này sao? Thứ mạnh mẽ, hùng cường nhất ư? Đừng đùa nữa đi! Ta biết cô rất mạnh, nhưng chẳng phải rất hiển nhiên rằng đó là điều bất khả à!?”
Trước vị hoàng tử đầy kích động phun ra những lời lẽ trên, Iris nghiêng đầu.
“Sẽ không thành vấn đề nếu tôi có thể làm được, đúng chứ? Chính tôi đã quyết định tự mình lên đường đánh bại con quái vật này, nên dẫu có bỏ mạng khi nhiệm vụ còn dang dở thì cũng chẳng hề gì. Tôi sẽ để lại lời nhắn trước khi ra đi nên …”
“Đó không phải điều ta đang nói đến! Dẫu có là người như cô, vì chúng ta trước đây ít khi trò chuyện, nhưng nếu cô bỏ mạng ta vẫn sẽ cảm thấy vô cùng tồi tệ! Đừng có ra đi và tự sát chứ!”
Nghe lời đáp lại của Iris, vị hoàng tử đỏ mặt hét lên.
Hắn là một tên ngốc, nhưng dù thế nào, dường như đó thực tâm không phải kẻ xấu.
“Fu, phải sợ hãi thứ gì chứ? Iris sẽ gặp rất nhiều khó khăn khi phải đơn độc đương đầu với một con quái vật mạnh mẽ như thế, nhưng ta, đệ nhất pháp sư của Axel, cũng đang hiện diện tại đây. Giờ thì, Iris, chúng ta hãy cùng khởi hành và đánh đuổi con quái vật gây hại cho đất nước này chứ?”
“Mấy người … -! Ta phải nói điều này vì mấy người không biết mình đang đâm đầu vào cái gì! Nghe đây, dù thế nào thì, chính con quái vật cư ngụ trong mỏ vàng mới là thứ gây ra lượng sát thương khủng bố nhất. Tuy nhiên, đó là-…”
“Xin hãy khoan.”
Vị hoàng tử chuẩn bị đáp lại Megumin đột nhiên bị thủ tướng ngắt lời.
“Revi-sama, sao người không để họ thử một phen? Chính họ đã bày tỏ khát vọng muốn được thực hiện việc đó. Hơn nữa, nếu ‘thứ’ cư ngụ trong mỏ vàng bị diệt trừ, thì chúng ta sẽ được hưởng lợi từ đây. Chắc chắn là chúng ta phải ngăn không cho những mạo hiểm giả và hiệp sỹ kém ưu tú khích động nó, nhưng Iris-sama là một thành viên thuộc Tộc Belzerg thừa hưởng dòng máu anh hùng trong huyết quản. Dù trong hoàn cảnh nào, dường như người cũng sẽ không lùi bước dễ dàng đâu.”
Nhận thấy tình huống mở ra trước mắt, thủ tướng nhếch mếp. Hắn cảm thấy có gì thú vị với chuyện này chứ?
Nghe vậy, vị hoàng tử, như để giấu đi niềm bất mãn—
“… Cứ làm gì mình thích!”
Nói thế, và quay mặt đi—
<Ghi chú quan trọng: Trong suốt phần còn lại của chương này, hãy nhớ rằng hầm mỏ là một khu vực nằm trải qua ngọn núi, và khi nhắc tới ‘hầm mỏ’, thực chất nó nằm xuyên qua một vùng rộng lớn’>
“—Chẳng phải cố gắng tiêu diệt một con rồng là rất ngu ngốc à? Nè, thật ngớ ngẩn, nhỉ? Mấy người bị ngơ hết cả à?”
“Trật tự và bỏ qua chuyện đó đi cho rồi. Đâu còn cách nào khác, cô thấy không? Hơn nữa, cũng đã tới lúc chúng ta đạt thêm thành tựu trở thành ‘đồ long hiệp’ rồi đấy? Ý tôi muốn nói, chúng ta đã chiến đấu với các Boss của Quân Đội Quỷ Vương và một tà thần, nên bây giờ, một con rồng thì thực sự đâu có xá gì phải không nào?”
Đối với đất nước chủ yếu hưởng lợi từ các sòng bạc và kinh doanh thương mại này, có lẽ chẳng nhất thiết phải liều lĩnh trước nguy cơ khiến những mạo hiểm giả của mình phải bỏ mạng chỉ để giành lại một hầm mỏ đã trở thành nơi cư ngụ của một con rồng.
Tuy nhiên, với những kẻ cần đến nguồn thu nhập quan trọng này như chúng tôi, đó chính là đối thủ phải thách thức.
“Công bằng mà nói, chẳng phải cô đang giữ một con rồng làm thú cưng sao? Vậy giờ thì còn gì để sợ nữa hả? Lẽ nào cô sẽ bỏ rơi Zell Đại đế khi nó trưởng thành ư?”
“Làm ơn đừng có so sánh cục cưng Zell Đại đế của tôi với ba cái thể loại rồng ở đây nhé. Nhóc đó cực kỳ thông minh, nên sẽ không tấn công người khác đâu, anh biết chưa? Và ý tôi là, một con rồng hoang về cơ bản chẳng khác nào loài thằn lằn thiểu năng, phải không?”
Bị con mắm này gọi là thiểu năng … Tôi không khỏi cảm thấy thương xót cho con rồng.
Nếu tôi nhớ không lầm thì, loài rồng sở hữu chỉ số trí tuệ rất cao đấy?
“Aqua-sama, em sẽ bảo vệ mọi người, vì thế em cần đến sự giúp đỡ của chị. Do đối thủ là một con rồng, nếu thiếu đi phép thuật hỗ trợ của chị, em nghĩ sẽ tương đối khó khăn …”
Iris cất lời đầy hối lỗi. Có vẻ như ngay cả Aqua cũng chẳng thể cưỡng lại lời năn nỉ của một người nhỏ tuổi hơn mình, nhưng…
“… Trời ạ, chị đoán vậy thì không còn cách nào khác nữa rồi. Chị sẽ giúp đỡ em, nên mai này khi em khôn lớn và trở thành hoàng hậu, làm ơn hãy đưa giáo phái Axis trở thành quốc giáo nhé.”
“Làm gì có ai cho phép một thứ hỗn loạn như thế chứ!? Mà thay vào đó, hãy xem việc giáo phái Axis không bị phế bỏ hoàn toàn là một phước lành đi nhé!”
Trong lúc Aqua và tôi đang ồn ào cãi vã, Iris đột nhiên cười khúc khích.
Rồi khi nhận thấy ánh nhìn của chúng tôi, cô bé vội vàng xua xua tay.
“Ah, xin đừng hiểu lầm! Em đã luôn mơ ước được thực hiện những điều giống với mạo hiểm giả như thế này, và em thực sự vô cùng vui sướng khi hiện thời chúng ta đang tựa hồ một nhóm mạo hiểm giả …”
Iris ngượng ngùng nói. Giờ nghĩ đến thì, khi tôi hoán đổi cơ thể với cô bé này, cô bé dường như cảm thấy rất vui vì được ‘trở thành một mạo hiểm giả’.
Thấy Iris như vậy, Megumin tự ‘fu fu’ với chính mình và tự mãn cất lời.
“Trời, chúng ta không phải đi chơi đâu, em biết không hả? Thân là một công chúa đang ẩn náu, em đâu thể đơn thuần và ngây thơ thế được … Rồi, vì em là thuộc cấp của chị nên chị sẽ dạy cho em những điều căn bản của nghề mạo hiểm giả.”
“Vâng, xin hãy chăm sóc em ạ!”
Thấy họ tâm đầu ý hợp, Darkness bất giác mỉm cười. Sau đó, Megumin bắt đầu giải thích cho Iris.
“… Hmpf, Iris, xin hãy nhìn về kia. Nhánh của cái cây đó bị gãy rồi, đúng không? Khả năng cao rằng một con quái vật đã gây ra chuyện ấy không quá lâu trước đây.”
“Không, kỹ năng ‘Phát hiện Kẻ địch’ của anh không hề phản ứng, nên chắc chẳng có gì quanh đây đâu.”
Khi tôi nói với họ điều đó, Megumin quay lại và lườm tôi.
Chúng tôi tiếp tục đi xuyên qua hầm mỏ, sau khi cô bé cuối cùng cũng trấn tĩnh lại bản thân.
“Iris, em có biết thứ quan trọng nhất mà mạo hiểm giả phải sở hữu là gì không? Phải, chính là nước. Trong số bao mối nguy, tình thế em muốn tránh nhất là ‘thiếu nước’. Vì thế, có những thời điểm em nên cố gắng tiết kiệm lượng nước mình mang theo…”
“Xin cứ để vấn đề nước nôi của em cho bọn chị! Kazuma-san và chị có thể sử dụng ‘Thủy Tạo’, nên cứ uống cho thỏa thích!”
Aqua ngắt lời Megumin đang cảnh báo Iris tiết kiệm nước, và nhanh nhảu thi triển ‘Tạo Thủy’.
Sau khi làm đầy chai của Iris, cô ta thỏa mãn bước đi.
Như thể muốn nói gì đó, Megumin bám theo ngay sau Aqua. Cuối cùng, cô bé nhìn thấy một cái cây rất lớn.
“Iris, đằng kia! Nhìn kìa, trên cây xuất hiện vết thương! Chị đã thấy chúng trước đây rồi, đồng nghĩa rằng gần nơi này có một tổ ong sát nhân đấy. Hãy bước đi nhẹ nhàng để chúng không ùa ra …”
“Ah, mọi người hãy đến chạm vào tôi này. Chúng ta sẽ tiến lên bằng cách sử dụng kỹ năng ‘Ẩn thân’ của tôi. Nếu làm như vậy, có lẽ chúng ta sẽ không bị lũ quái vật phát hiện.”
“……………”
Môi Megumin bắt đầu giật giật. Cô bé nhìn tôi chằm chằm với nét biểu cảm lẫn lộn, và bước đến chạm vào tôi.
––Chúng tôi cứ thế tiến lên trong vài tiếng đồng hồ.
“Giờ thì, chúng ta chuẩn bị đối mặt với một kẻ địch mạnh mẽ đấy, nên sao không giải lao một chút nhỉ? Iris, chị sẽ dạy em những điều cần cảnh giác khi nghỉ ngơi tại nơi hoang vu nhé. Trước hết, không được nhóm lửa tại nơi cư ngụ của những con quái vật hung bạo, để tránh thu hút sự chú ý của chúng …”
“Kazuma-san Kazuma-san, anh mồi thứ này cho tôi được không? Tôi muốn thưởng thức chút trà đen tuyệt ngon.”
“Cô đem theo cả bộ trà cơ à? Thực sự đúng là bó tay luôn rồi huh. Cho tôi một tách đấy nhá? Đây, ‘Mồi lửa’.”
Tôi dùng hỏa pháp để đốt cháy những nhánh cây và lá đã rụng mà Aqua lượm được.
“Uwaahhh!”
“Waaaahh––! Nè Megumin, em đang làm gì thế? Tại sao lại dập lửa đi hả!?”
Đột nhiên quơ quơ cây trượng để dập lửa, Megumin––
“Đừng có mà ‘em đang làm gì thế’ với em nhá! Nếu nhóm lửa ở một nơi thế này, thì chẳng phải anh đang thu hút quái vật sao? Kể từ khi em bắt đầu dạy cho cô bé, hai người cứ …!”
Hét toáng lên. Đúng lúc ấy––
“Anh nhận thấy gì đó từ ‘Phát hiện Kẻ địch’ của mình. Oi, có thứ đang tới đấy!”
Đó là một âm thanh khiến tôi nổi da gà.
Hơn nữa, chứng kiến cảnh tượng lũ chim sợ hãi bay đi, tôi nhận ra sinh vật đó phải ở một mức độ kinh khủng nào đấy.
Aqua, bị dập tắt lửa, la lên.
“Tất cả đều tại Megumin hét lớn quá đó!”
“Là lỗi của em!? Đúng rồi, em đã hoàn toàn khiến tình hình này xảy ra, phải không nhỉ!? Em xin lỗi nha! Có thể em xin lỗi đấy, nhưng không thỏa mãn với chuyện này đâu, ok!?”
Mặc dù chúng tôi vẫn chưa tới được khu mỏ––
Tôi tự hỏi liệu rằng nên coi đây là hên hay xui nữa.
Cơ thể khổng lồ của nó hất đổ cây cối và rung chuyển mặt đất. Tôi hiểu rồi, vậy ra danh hiệu ‘vua quái thú’ không phải chỉ để trưng.
Không nghĩ quá nhiều, tôi hét lên.
“Nó đến kìaaaaaaaaa!”
Một con rồng mang sắc vàng xuất hiện.
Phần 2
Rồng.
Nếu đủ khả năng hạ gục loài sinh vật mang xu hướng tích lũy các vật thể rực rỡ này, chúng tôi chẳng những sẽ gây dựng nên thanh danh vô song mà còn kiếm được khối tài sản không thể vượt qua.
Có lẽ nó cư ngụ tại mỏ vàng này là vì bị thu hút bởi vàng.
Tôi nghe nói rằng loài rồng ăn tạp, nhưng hoàn toàn có khả năng rằng màu sắc nó mang trên mình là kết quả của việc tiêu hóa quặng vàng.
“Kazuma, chúng ta vớ bở rồi! Đây là hoàng kim long, và trong số mọi loài rồng, nó có giá bán cao nhất đấy! Nếu ăn thịt của nó, anh sẽ lên nhiều cấp độ cùng một lúc đấy, ngoài ra có thể lấy máu điều chế ma dược quý, và thậm chí có thể làm ra thuốc cường hóa kỹ năng từ những nguyên liệu lấy từ cơ thể nó. Ngay đến cả việc tạo tác các vũ khí và trang bị chất lượng cao nhất bằng sừng cứng và vảy của nó cũng được luôn. Đây gần như là một núi kho báu!”
Trong khi mọi người đang hoảng sợ trước sự xuất hiện đột ngột của con rồng, Darkness một mình bước lên trước và thủ sẵn thanh đại kiếm.
“Iris-sama! Thần sẽ thu hút sự chú ý của con rồng, nên xin hãy tấn công nó từ một vị trí an toàn! Thần không giỏi trong khoản xuất kích, vì thế…!”
Hét lên như thế, Darkness sử dụng kỹ năng khiêu khích địch ‘Chim mồi’. Diện mạo uy nghi hiện giờ của cô khiến ta thật khó tưởng tượng rằng đó thường là một kẻ vô dụng quá đỗi.
Sẽ thật tuyệt vời nếu bình thường cô nàng cũng như thế này.
“Được rồi Megumin, bắt đầu niệm Explosion của em đi! Lý tưởng nhất, thì anh không hề muốn em phá hủy một con rồng quý như thế bằng Explosion, nhưng nếu Iris gặp bất cứ vấn đề gì, đừng ngần ngại xuất chiêu nhé! Aqua, sử dụng phép thuật để hỗ trợ Iris và Darkness! Tôi sẽ tấn công nó bằng cung từ phía xa.”
“H-H-H-H-, Hiểu rồi ạ …! G-G-, Gì chứ, chỉ là một con r-r-r-r-, rồng thôi mà, đứng trước Explosion của ta, nó chẳng k-k-k-, khác gì một con thằn lằn đơn thuần hết…!”
“Nè, tên NEET keo kiệt, đừng chỉ gãi ngứa cho con rồng bằng cung với tên chứ, cố gắng trở nên hữu dụng xem nào!”
Con rồng hướng đôi mắt khát máu vào Darkness, và thu hẹp khoảng cách với một tốc độ không tương xứng với kích thước khổng lồ của mình.
Không giỏi đối mặt với nghịch cảnh, Megumin run rẩy mất kiểm soát, trong khi ấy, dù phàn nàn, Aqua vẫn triển khai phép thuật tăng cường phòng thủ để hỗ trợ mọi người…
Tôi cũng muốn giúp đỡ bằng một cách nào đó, nhưng lại chẳng thể làm gì được con rồng cả.
Đòn tấn công của tôi không tài nào xuyên thủng lớp vảy cứng của nó. Trước hết thì, chỉ cần tiếp cận hơi quá gần một chút thôi, tôi sẽ bỏ mạng ngay lập tức.
“Tới đây nào, hoàng kim long! Ta sẽ cho ngươi chứng kiến sức mạnh của nhà Dustiness với danh xưng ‘Gia tộc của những tấm khiên’!”
Không lùi lại dù chỉ một bước trước con rồng khổng lồ đang tiếp cận, Darkness vẫn đứng yên vững chãi với cơ thể ánh lên phép thuật hỗ trợ.
Trong lúc được chứng kiến khung cảnh tựa như truyện cổ tích này hé mở trước mắt mình, tôi nhận thấy rằng Iris đang hết sức kiên nhẫn chờ đợi sau khi nhận được phép thuật cường hóa tấn công của Aqua.
Khi tôi hướng ánh nhìn qua—
Iris nắm thanh thánh kiếm của mình đứng yên tại đó với đôi mắt nhắm nghiền, và không chuyển động dù chỉ một ly.
Rồi, ánh sáng tựa như tĩnh điện xuất hiện và lóe lên quanh cơ thể cô bé, cùng những thanh âm mãnh liệt đến xé tai. Với vốn kiến thức rộng lớn về anime và manga của mình, tôi ngay lập tức rút ra được rằng.
Một điều tuyệt vời đang tới gần.
Và có lẽ Iris đang chuẩn bị sử dụng thứ mạnh mẽ nhất trong số những cái xuất sắc ấy.
Tôi đã quen với chuyện này rồi—
Trong trận chiến áp chót, đây gần giống như đòn tấn công cuối cùng dồn nén toàn bộ cơ thể và linh hồn của mình vào.
“GARRRRRROOO, GRRRRRRRR…!”
Có lẽ nó cảnh giác trước Darkness. Con hoàng kim long cất lên một tiếng gầm mãnh liệt, nhưng không hề di chuyển tấn công.
Con rồng này thực sự tinh khôn đấy, nhưng đúng lần này thôi, nó đã đưa ra một quyết định tồi tệ.
Vẫn tiếp tục luyện sức mạnh, Iris mở bừng mắt.
Ma lực trôi nổi trong không khí hội tụ về thanh kiếm của cô bé, và nó bắt đầu tỏa ra ánh sáng chói lòa.
Tất cả những gì tôi có thể thấy được là diện mạo đầy ngạc nhiên và hoảng sợ của con rồng sau khi nó nhận thấy Iris.
“Bạo phát Thần thánh —!!” <“Sacred · Explode’—!!”>
Sau tiếng thét dồn nén cả cơ thể và linh hồn của Iris vang lên, một nguồn sáng chói lòa bao bọc khắp mỏ vàng—!
—Thị trấn Elroad sôi sục trong niềm hân hoan.\
“Con rồng đã bị diệt trừ! Công chúa của Belzerg đã đánh bại con hoàng kim long trong mỏ vàng!”
Trở về Elroad, chúng tôi tới thẳng Công Hội Mạo Hiểm Giả và báo cáo về cái chết của con rồng.
Loài rồng là hiện thân của ma lực.
Sừng, vảy, răng và thậm chí từng giọt máu của chúng đều là những nguyên liệu cao cấp nhất.
Chúng tôi tới hội để yêu cầu những người làm công thu hồi xác của nó, nhưng việc này đã gây ra chấn động lớn.
Có lẽ xác rồng đáng giá cả một gia tài đấy.
Thế nhưng, so với lượng tiền mà chúng tôi mong muốn thì thù lao kiếm được qua làm việc cá nhân kiểu này chẳng khác nào muối bỏ bể.
Chúng tôi tiến về lâu đài với những lời xưng tụng mang danh ‘đồ long hiệp’.
“Tôi đã được nghe nói rồi! Tôi chưa từng nghĩ các vị lại có thể đánh bại con hoàng kim long…!”
Người gác cổng từng đối xử không tốt với Iris chào đón chúng tôi với một thái độ cung kính vô cùng, tới mức khiến cho mắt y dường như sáng lên vậy.
Thái độ quay ngoắt 180 độ, nhưng không phải là tôi không thích thế nha.
“Uhm, các vị có thể làm ơn cho tôi biết, chỉ một chút thôi, về cách thức chiến đấu …”
Nghe thấy câu hỏi rụt rè của anh lính gác, tôi đáp lại đầy đắc thắng.
“Nhất kích tất sát, được chưa?”
Dẫu đó là chiến công của Iris.
“Một chiêu!? M-, Một chiêu …!”
Chúng tôi đi qua anh lính gác đang sửng sốt và tiến về phòng tiếp kiến.
— Lãnh trực tiếp chiêu thức đặc biệt của Iris, con rồng bị xẻ đôi đầy gọn ghẽ.
Khắp khu vực bị ánh sáng bao trùm, và dẫu không biết kỹ năng mà cô bé dã sử dụng thuộc loại nào, nhưng khi tôi lấy lại ý thức của mình, thì con hoàng kim long đã chết ngắc rồi.
Thật là…
“Iris, đừng nghĩ rằng em đã thắng cuộc rồi nhé!? Vì hiển nhiên rằng Bộc liệt ma pháo của chị cũng đánh bại được con rồng đó! Chị chỉ không muốn cho sinh vật quý giá này nổ tung thành từng mảnh vụn, vì thế chị đã cố tình, c-ố t-ì-n-h, để em ghi công trong vụ này đấy, được chứ!?”
Megumin vô cùng tức giận, bất kể thời điểm cô bé bị nẫng mất vinh quang, hay khi được chứng kiến sức mạnh phi thường của Iris.
“Em hiểu rồi. Em hiểu rồi mà Megumin-san. Vậy nên làm ơn hãy tha cho em đi.”
“Không đâu! Dẫu thứ ‘Bạo phát Thần thánh’ ấy là gì chăng nữa, chị không thể tha thứ cho em vì đã gọi kỹ năng ấy bằng cái tên khiến nó tựa như một phiên bản cao cấp hơn của Explosion. Em mà dám sử dụng thêm lần nữa thì!”
Dường như Megumin cực kỳ tức giận với phần ‘Bạo phát’ trong tên của kỹ năng đó.
“Mặc dù kỹ năng ấy là ‘Bạo phát Thần thánh’, nhưng chẳng dính dáng gì tới ‘Explosion’ cả …”
“Làm sao mà em có thể nói rằng nó không liên quan chứ!? Cái tên gần như được sao nguyên từ Explosion mà! Chưa kể rằng, lý do ẩn sau sức mạnh khổng lồ của nó có lẽ vì kỹ năng này mang cái tên tương tự với ‘Explosion’!”
“Megumin-san, chị khó chịu thật đấy! Làm ơn đừng gọi chiêu thức đặc biệt được lưu truyền lại trong hoàng tộc em là một ‘đạo phẩm’ ạ! Ngay từ đầu thì, đặc kỹ này bắt nguồn từ tên của những thanh kiếm…!”
Tôi bơ hai người bọn họ đi, và bước vào phòng tiếp kiến. Yên vị tại đó là vị hoàng tử, với một vẻ dường như hơi khác so với thường nhật—
“Mọi người thực sự đã làm được sao!?”
Đã nắm được chi tiết về cuộc chiến của chúng tôi với con rồng, vị hoàng tử đỏ bừng mặt vì phấn khích. Thằng nhóc kích động đến mức gần như văng cả nước miếng khi cất lời.
“Vâng, đây là chiếc sừng rồng làm chứng. Xin hãy quan sát ạ.”
Iris đưa ra chiếc sừng rồng mà cô bé mang trên lưng. Những người tùy tùng đang ngồi thành hàng của hoàng tử đều như bị khuấy đảo.
Họ đã coi thường và khinh miệt chúng tôi là đám nhà quê. Thế nhưng, chắc vì những rắc rối mà con rồng gây ra, hoặc có lẽ bởi thanh danh lẫy lừng của một ‘đồ long hiệp’, họ đều nhìn Iris đầy thiện chí.
Thế nào hả? Cô bé thật tuyệt đúng không?
Cô gái này là em gái của tôi đấy, biết chứ?
“Một chiếc sừng tỏa rạng ánh vàng … Không còn nghi ngờ gì nữa, đây hẳn là sừng của con hoàng kim long cư ngụ tại hầm mỏ …”
Nghe được tiếng thì thầm sửng sốt của vị hoàng tử, khắp căn phòng tiếp kiến dường như sục sôi.
Đúng lúc ấy—
“Xin hãy đợi.”
Kẻ dội một xô nước lạnh lên bầu không khí nóng bỏng đầy phấn khích này chính là thủ tướng. Hắn lạnh lùng hướng mắt vào chúng tôi.
Oi, ông không định gây thêm rắc rối cho chúng tôi, phải chứ?
“Quả không hổ danh vị công chúa mang trong mình dòng máu anh hùng. Thần nghĩ, chẳng trách được Quân đội Quỷ Vương khi khiếp sợ bộ tộc của người … Oi!”
Thủ tướng ra hiệu, và một trong số những người lính mang ra một chiếc túi da rất lớn.
…Huh? Chẳng phải chúng tôi được hứa hẹn sẽ được tăng cường gây quỹ à?
Vì chúng tôi đã hạ gục được rất nhiều tên Boss của Quân đội Quỷ Vương, tôi đủ khả năng đoán biết được có bao nhiêu tiền nằm trong đó dựa trên kích cỡ của cái túi.
Dẫu đây là một phần thưởng xứng đáng cho việc đánh bại một con quái vật kếch xù, những vẫn còn xa lắm mới đạt tới số tiền cần để gây dựng một quốc gia.
“… Đây là?”
Iris dường như cũng mang suy nghĩ tương tự. Cô bé rụt rè nhận cái túi, và bày tỏ nét bối rối.
“Đây là phần thưởng cho yêu cầu diệt rồng. Nó nhiều hơn một chút so với số tiền mà chúng thần sẽ trao cho một mạo hiểm giả. Xin hãy nhận lấy.”
“K-, Không thể nào …!”
Nghe được lời tuyên bố của thủ tướng, mọi người trong căn phòng bắt đầu xì xầm với nhau.
Dẫu rằng đang trên sân khách, nhưng dường như chúng tôi vẫn được đồng cảm qua lời thì thầm của họ.
“C-, Chờ đã Ragcraft! Ta nghĩ thế này thì khắc nghiệt, nhưng … K-, Không, ta hiểu. Nếu trao cho họ ngân quỹ tăng cường thì rất nhiều vấn đề sẽ xảy ra. Ta hoàn toàn hiểu điều đó, nhưng tặng cho vị anh hùng diệt rồng một phần thưởng như thế thì thật …”
Tôi nghĩ rằng vị hoàng tử không ưa Iris, nhưng người lên tiếng vào thời điểm này lại chính là nhóc đấy.
Một khoảng ngắn trước đây, thằng nhóc bắt đầu nhìn Iris, người mà hắn từng ác cảm, như thể đang chiêm ngưỡng một vị anh hùng.
Thằng nhóc cũng là một nam nhi.
Một ‘đồ long hiệp’ có lẽ là người mà họ cảm phục và tôn thờ.
Thế nhưng—
“Thưa Hoàng tử, thần đã giải thích với người vô số lần rồi. Ban đầu, bỏ đi hoàn toàn nguồn quỹ phòng thủ sẽ mang lợi ích tốt nhất cho chúng ta, nhưng cố tình lờ đi việc đó, trợ cấp ngân sách tấn công là điều không thể nào thực hiện được, vì lợi ích quốc gia … Iris-sama, thần hiểu tình cảnh của người, tuy nhiên, chúng thần cũng đang trong tình thế không thể tránh khỏi. Thần mong người cảm thông.”
Nghe những gì thủ tướng nói, vị hoàng tử cúi đầu.
… Tình thế không thể tránh khỏi?
Ban đầu tôi nghĩ anh ta chỉ khiến Iris cảm thấy lo lắng thôi, nhưng hình như tôi đã lầm?
Vị hoàng tử tiếp tục cúi đầu đầy xấu hổ, hé mắt nhìn về phía chúng tôi — Không, về phía Iris.
“Uhm … Xin lỗi. Chúng ta cũng vướng phải rất nhiều rắc rối, nên không thể nào trao số tiền ấy cho mọi người. Đó là tất cả, xin hãy tha thứ cho ta.”
Vị hoàng tử, cho đến lúc này vẫn cư xử đầy kiêu căng và ngạo mạn, đang cúi đầu tạ lỗi.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, đừng nói tới tôi, ngay cả Iris và Darkness cũng chẳng thể nói gì hơn.
“Không thể nào …”
Đúng như tôi nghĩ, tinh thần đang lên cao của Iris hoàn toàn vụt biến.
Cô bé vô thức nắm lấy áo tôi, và đứng đó với biểu cảm đầy trống rỗng. Cú sốc quả thực quá lớn với cô bé.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, vị hoàng tử hẳn phải cảm thấy tội lỗi đến cùng cực.
“Uhm, nên nói thế nào nhỉ … Phải rồi. Mọi người có muốn tới sòng bạc không? Nghiêm túc thế này, có lẽ mọi người chưa từng đặt chân đến những sòng bạc là niềm tự hào của quốc gia ta, phải không? Ít nhất, hãy ghé qua và thư giãn đi nào!”
Điều đó, ừm, không khích lệ lắm—
………………
“Uhm, hoàng tử, anh có rảnh không?”
“Hm, gì thế? Lúc này, em gái ngươi …”
Tôi biết đây không phải thời gian thích hợp, nhưng vẫn cất lời.
“Tôi muốn nói về những sòng bạc. Nếu chúng tôi định chơi, thì tôi muốn quẩy hết mình trước khi về nhà. Anh có thể cho phép tôi tới sòng bạc lớn nhất với số tiền cược cao nhất không?”
“… Ngươi … Người nghiêm túc sao? Bây giờ em gái ngươi đang rất đau buồn, biết chứ hả? Thực ra là không, chính ta bảo mấy người hãy tới sòng bạc để thư giãn, nên cứ hành động tùy thích. Nhưng, để ta nhắc ngươi nhớ rằng những mánh lới hèn hạ mà ngươi xài với ta không ăn thua gì ở đó đâu, hiểu chưa? Các sòng bạc tại quốc gia này chẳng ngây thơ đến thế. Dù sao thì, vì đất nước này được thiết lập dựa trên những sòng bạc, ta sẽ không ngăn cản ngươi, nhưng— ”
Trước khi vị hoàng tử nói xong.
Tôi lịch sự cúi đầu để giấu đi nụ cười hiện lên trên khuôn mặt mình.
—Trên đường rời khỏi lâu đài về nhà.
“… Em thật vô dụng mà. Em cứ nghĩ nếu mình chăm chỉ, mọi việc sẽ thành công … Onii-sama và mọi người ở đây đã giúp sức, và em đã hứa với mọi người ở nhà rằng mình sẽ …”
Lê bước phía sau chúng tôi, Iris buồn bã lẩm bẩm.
Như thể muốn an ủi cô bé, Darkness mở miệng định nói gì đó. Đúng lúc ấy—
“Kazuma, Kazuma. Vào những dịp như thế này, là onii-chan của cô bé, chẳng phải anh nên làm gì đó sao? Có thể đó là thuộc hạ của em, những em không thích cô bé buồn.”
Mấy người xem tôi là gì thế hả?
Thực sự thì tôi mong rằng những người này đừng dựa dẫm vào tôi mỗi khi gặp vấn đề nữa.
Còn về Aqua, dường như cô ta chẳng hiểu thông mọi sự đã qua, đang dạo bước đầy vui vẻ phía trước, uốn éo di chuyển vừa ngâm nga với chính mình.
Tôi quay lại đối mặt với Iris đang đi một mình đằng sau chúng tôi.
“Oi, Iris.”
Iris bất ngờ co rúm người lại.
Có lẽ cô bé nghĩ rằng tôi tức giận với mình vì đã làm hỏng chuyện. Cô bé siết chặt tay, và cúi đầu thấp hơn nữa. Với cô bé—
“Em đã rất chăm chỉ, Iris. Mm, xét cho cùng, em là một đồ long hiệp cơ mà. Chưa kể rằng, em cũng là một vị anh hùng nữa. Em đã cần cù hơn bất cứ ai, và chẳng kẻ nào có thể đổ lỗi cho em vì kết cục này.”
Nghe thấy vậy, Darkness gật đầu lia lịa vài lần.
“Đúng thế Iris-sama! Đúng như Kazuma đã nói, người đã rất chăm chỉ! Khi chúng ta trở về lâu đài, hãy để thần, Lalatina, kể câu chuyện về Iris đã nỗ lực đấu tranh ra sa …!”
“Chính vì thế, Iris—”
Tôi ngắt lời Darkness đang cố gắng động viên Iris.
Tôi đặt tay lên đầu Iris—
“Hãy để phần còn lại cho Onii-chan nhé.”
Và nở một nụ cười với cô bé.
“Nè, Megumin, đó là kỹ thuật ‘xoa đầu’ và ‘cười ngơ’ em biết chứ? Cụ thể thì, tên đó đang sử dụng kỹ năng huyền thoại, mà trong đó, bằng cách xoa đầu một cô gái và mỉm cười với cô ấy, hắn có thể khiến cô sa vào lưới tình với mình.”
Quả thực là tôi có ý định làm như vậy chỉ một xíu xiu thôi, nhưng vào những thời điểm thế này, làm ơn hãy nắm bắt bầu không khí một chút được không vậy?
Phần 3
‘Hãy để phần còn lại cho Onii-chan nhé’
Sau khi nói vậy với Iris, tôi tiếp tục.
‘Anh có ý này hay lắm.’
“Tên khốn … Sau khi anh phát ngôn ngầu lòi như thế, tôi đã mong đợi một điều gì đó tốt đẹp, nhưng cuối cùng, thì lại là cái này sao!?”
Câu trả lời vô cùng đơn giản.
Phải, chính là sòng bạc.
Sử dụng vận may trời phú, tôi sẽ kiếm tiền bằng cách đánh bạc.
Phương án của tôi thậm chí chẳng thể được coi là một kế hoạch, và thế nào thì cũng không đảm bảo được nó sẽ thành công. Darkness vô cùng phẫn nộ về chuyện này, nhưng tôi đâu thể hành động khác được, nên đành vậy thôi.
“Dù cô có nói thế, tôi vẫn nghĩ rằng việc này có cơ hội thành công kha khá đấy.”
“Tôi thậm chí chẳng thấy triển vọng ở đâu cả! Đánh bạc để kiếm tiền, đặc biệt khi chúng ta cần nhất, hiển nhiên là sai trái, phải chứ!? Iris-sama, xin tạ lỗi, thần đã quá ngu ngốc khi tin tưởng kẻ này …”
Hướng về phía một Darkness đang phun ra những lời thiếu tôn trọng tôi, Iris lắc đầu.
“Không đâu, Lalatina, em nghĩ đây là một ý hay đó.”
“I-, Iris-sama!?”
Darkness bối rối khi nghe thấy lời đáp lại đầy bất ngờ.
“Iris-sama, xin hãy cân nhắc kỹ lưỡng lại ạ. Người đã mạo hiểm cả tính mạng để kiếm được phần thưởng cho con rồng và món tiền lời với bộ phận của nó. Dù vẫn còn thua xa nguồn ngân quỹ bổ sung mà chúng ta mong muốn từ Elroad, nhưng so với tình cảnh ngặt nghèo trước đây, thì …!”
Darkness nhấn mạnh chiến công của Iris, và cố gắng khiến cô bé cân nhắc lại.
Thế nhưng, Iris nhẹ nhàng nắm lấy tay Darkness, và cất lời.
“Lalatina, vị tổng linh mục của giáo phái Axis, Aqua-sama, đã từng nói rằng: ‘Đằng nào thì cũng vô ích, nên cứ tiến lên và làm thử. Nếu thất bại, cứ chạy đi là xong’.”
“Iris-sama, những tín ngưỡng đó là sai lầm đấy! Người không thể để bản thân bị vấy bẩn bởi giáo phái Axis được!”
“Iris, đừng trở thành một đứa nhóc cứng đầu như cô ta, được chứ? Đây là một sòng bạc. Đó là nơi em đến để vui vẻ.”
“Tên ngốc, anh nói đứa nhóc cứng đầu là có ý gì hả!”
Lờ đi cô nàng Darkness đang bắt đầu làm ầm lên, tôi lấy số tiền quỹ hỗ trợ mà Iris mang theo, giao cho tay quản lý sòng bạc để đổi lại một lượng lớn xèng.
Trước hết, tôi cần phải khiến cô nàng ồn ào này trật tự đã.
Sẽ ổn thôi, suy cho cùng, thì tôi đánh bạn với nữ thần may mắn cơ mà.
Yên vị tại bàn cò quay, tôi vốc ra khoảng 1/3 đống xèng.
Nét mặt của Darkness và những người xem cứng đờ. Trái lại, Iris yên lặng quan sát tình huống với biểu cảm đầy nghiêm túc.
Gương mặt của sếp tôi, một kẻ thích những cuộc đấu một cách bất ngờ, hiện ra trong tâm trí. Thậm chí, có lẽ ngay lúc này cô ta cũng đang dõi theo tôi đấy.
Nhằm giúp cô em gái bé nhỏ của mình thư thái một chút—
“Iris, anh sẽ nói với em điều này thêm một lần nữa nhé. Trong cuộc đấu, em phải cảm thấy vui vẻ. Hơn nữa, vào những lúc thế này, em phải nói như sau. Đây là câu nói ưa thích của người bạn còn may mắn hơn anh—”
Tôi dùng tất cả số xèng mình có.
Thầm nguyện cầu đôi chút với vị nữ thần ưa phiền nhiễu để mượn sức mạnh của cô, tôi cất giọng vang tới trời xanh.
“Quẩy lên nào!”
––Một bức tường dày đặc người được dựng nên khi toàn bộ dân chơi trong sòng bạc tụ tập quanh bàn cò quay.
“Ahahahahahaha! Chúng ta thắng rồi! Chúng ta lại thắng rồi! Vì Kazuma-san may mắn khủng khiếp! Miễn sao chúng ta ở sòng bạc, tôi sẽ theo anh đến hết kiếp!”
“Oi, đừng đặt xèng vào cùng một chỗ chứ. Cô định làm gì nếu vận may của tôi đi tong?”
Đây là một chiến thắng hủy diệt.
Dù tay hồ lì đã chực khóc thét lên tới nơi rồi, nhưng chẳng có lý do gì mà tôi lại dừng ở đây cả.
Tôi nói với một Darkness đã nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn và nghe lời—
“Oi, mang cho tôi chút cà phê nào.”
“V-, Vâng, có ngay đây!”
Từ ít lâu trước, cô ta đã sốt sắng đem cà phê đến để tôi nạp thêm năng lượng.
Khi tôi thắng kèo đầu tiên, cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
Đến ván thứ hai, cô ấy thở nhẹ và cười đầy gượng gạo.
“Tôi đã mang tới đây! Không, yêu cầu của ngài đã được hoàn thành! Xin hãy thưởng thức!”
“Tốt lắm.”
Trận thứ ba, cô ấy bật ra tiếng hổn hển khe khẽ.
Qua lần cược thứ 4 và 5, cô ấy bắt đầu trở nên bồn chồn.
“Uhm, thưa quý khách …”
Sau kèo 7, 8, tay hồ lì tại bàn cò quay nhìn tôi đầy kinh ngạc và sùng kính.
“Hm? Gì thế? Anh không thể bảo tôi rằng ‘ngài không thể đánh bạc nữa’ được, đúng chứ? Suy cho cùng, khi một khách hàng bắt đầu lỗ nặng, có vẻ anh sẽ không khuyên họ ngừng lại đâu nhỉ?”
Tôi với tay vào giỏ của mình, và lôi ra một đồng xèng có giá trị khổng lồ.
“Hừm, tôi nghĩ đã tới lúc nâng mức cược lên rồi. Nếu tôi nhớ không lầm thì, trong trường hợp lấy được chính xác cả màu và số, thì tỷ suất sinh lời sẽ tăng chóng mặt phải không?”
“Thưa quý khách! L-L-, Làm ơn đừng chơi nư…!”
Quan sát bàn này từ đằng xa, tay quản lý lao về phía tôi với khuôn mặt tái mét.
Nếu đây là kinh doanh tư nhân, thì tôi sẽ cảm thấy đôi chút ngượng ngùng, nhưng đây lại là một sòng bạc quốc doanh.
Dù có cưỡng tiền của họ bao nhiêu, thì sau cùng những kẻ phải đau khổ về chuyện này chính là hoàng tử và tay thủ tướng, nên chẳng vấn đề gì đâu.
Tôi đầy phô trương nhấp ngụm cà phê mà Darkness mang tới, và lấy ra hai mặt dây chuyền đeo quanh cổ mình.
“Oi, anh có biết đây là gì không?”
“…? …Đ-, Đó là!? Dấu hiệu của hai gia đình đại quý tộc từ quốc gia láng giềng, nhà Dustiness và Shinfornea!?”
Gương mặt tay quản lý còn tái mét hơn.
“Phải, tôi được chống lưng bởi những nhà đại quý tộc-sama này đấy. Anh biết vậy nghĩa là sao không? Nếu không cho phép tôi chơi bạc nữa, thì sẽ có vấn đề ngoại vụ xảy ra đấy, hiểu chưa?”
“Guh-…!”
Fu, thắng chặt rồi, ha?
“Tuyệt cú mèo, onii-sama! Em nghe nói rằng anh cực kỳ hên, nhưng chưa từng nghĩ sẽ tới mức độ này ạ! Nếu vận may của anh cao như vậy, thì thay vì trở thành một mạo hiểm giả, chẳng phải kiếm cả gia tài từ các sòng bạc sẽ rất tốt sao?”
Iris đầy phấn khích ôm lấy tay tôi và nói.
Sống bằng cách đánh bạc ở sòng bài.
Không phải tôi chưa từng nghĩ về chuyện đó, nhưng nếu một kẻ đơn thuần chỉ là mạo hiểm giả yếu ớt dễ dàng vướng vào các sự vụ như tôi mà thắng đậm tại sòng bạc, thì chắc chắn tính mạng của tôi sẽ bị nhắm tới.
Hơn nữa, chuyện này chỉ thành công nếu tôi thực hiện thỉnh thoảng.
Nếu cứ theo đuổi ham muốn mãi, thì có lẽ kết cục của tôi chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Tôi đủ khả năng làm như vậy vì có được sự chống lưng của hai đại quý tộc và một công chúa, thêm vào đó, tôi kiếm tiền nhằm mục đích vô cùng hợp lý – chiến đấu với Quân đội Quỷ Vương.
Nếu không vì thế, tôi tin rằng Eris-sama đã can thiệp rồi.
“Không đâu, anh không muốn làm một con bạc. Nhằm đánh bại Quỷ Vương, anh thà trở thành một mạo hiểm giả còn hơn.”
Khi tôi cất lên những lời lẽ ngầu lòi này, Iris nhìn tôi với ánh mắt đầy kính trọng.
Tôi đặt cái giỏ đầy xèng lên cửa đen-6.
“Giờ thì, quẩy lên nào!”
Chỉ nội hiện diện của tôi đã áp đảo tên hồ lì, hắn cầm quả bóng với đôi tay túa đầy mồ hôi…!”
“Tôi cũng sẽ đặt ở đây được chứ!?”
“Ah”
Trước khi tôi kịp cản lại, Aqua đã đặt số xèng của mình vào chung chỗ đó.
Cùng lúc, quả bóng được đẩy tới, và xoay quanh bàn cò quay.
“Con mắm na-! Tôi đã bảo đừng đặt gì rồi mà! Đây không phải trò chơi đâu, hiểu chưa!?”
“Tại sao tôi lại không được đánh bạc thế hả tên NEET tự kỷ bủn xỉn! Dạo gần đây tôi chẳng có gì ngoài lỗ cả, nên hãy để tôi kiếm lại chút đi…”
Trong khi tôi quở trách Aqua, quả bóng bắt đầu chậm lại…
“Đỏ-5”
“THẤY CHƯAAAAAAAAAAAAAA!?”
“WAAAH—! Chút tiền tiết kiệm của tôi, đi tong cả rồi—!”
Tôi gọi Darkness tới, và sai cổ đưa Aqua ra chỗ khác.
“Nè Darkness, tôi cầu xin cô mà! Nếu không kiếm được nhiều tiền thì tôi sẽ không thể mua quà cho Zell Đại đế! Tôi sẽ trả cô khi tôi thắng, nên hãy cho tôi vay chút đi!”
“Tôi sẽ mua quà, nên lại đây nào! Tương lai của đất nước tôi đang ngàn cân treo sợi tóc đấy cô biết không hả!?”
Nhìn thấy Aqua bị Darkness kéo đi, tôi tự trấn tĩnh lại mình.
Giờ khi vị nữ thần thổ tả đã khuất mắt, mọi thứ sẽ trở về bình thường thôi.
“Kazuma, Kazuma, để giành lại những gì đã mất, hãy chơi tất tay đi! Tiến lên, đặt cược hết chỗ xèng đi!”
“Không đâu. Không như mấy người, anh rất cẩn trọng. Ah, em định làm gì với đống xèng của anh đấy! Darkness, đem con bé này ra mau!”
Khi Megumin và Aqua bị Darkness kéo đi, tôi đặt cửa vào đen-8.
“Quẩy lên nào!”
—Buổi đêm.
“Kazuma-san, Kazuma-san. Hôm nay anh cực kỳ ngầu đấy. Anh biết đấy, tôi đã định nói với anh điều đó từ lâu lắm rồi…”
“Cô có khen tôi bao nhiêu đi chăng nữa thì tôi cũng không cho cô tiền tiêu vặt đâu, được chứ? Vì nếu đưa cô tiền thì cô sẽ chỉ phá rối kèo đặt cược của tôi thôi… Ồ, chúng đây rồi, chúng đây rồi.”
Trong lúc chúng tôi dạo bước về nhà sau chiến thắng hủy diệt của mình—
Tôi không thể nói rằng bản thân đã không lường trước được việc này.
“Này tên kia, có rảnh chút chứ?”
Hai tay đeo mặt nạ chặn đường trước mặt tôi.
Thấy vậy, Iris nhìn tôi đầy tôn kính.
“Tuyệt cú mèo, onii-sama! Anh còn tiên đoán được việc này nữa—!”
“Đúng chưa? Y như điều anh đã nói mà, ‘Chắc chắn chúng ta sẽ bị phục kích.’ Những kẻ này được sòng bạc thuê đấy, em biết chứ?”
Đáp lại lời tôi, bọn hắn mau mắn lắc đầu.
“N-, ngươi nhầm rồi! Bọn ta là cướp, đến đây sau khi nghe được rằng ngươi đã thắng lớn! Ngoan ngoãn để tiền lại, không thì sẽ biết thế nào là đau đớn đấy. Đừng lo, tính mạng của ngươi a…”
Bơ đi những điều hắn nói, tôi lôi sợi dây dùng cho kỹ năng ‘Trói’ ra.
“Được rồi mọi người, hãy tóm mấy tay này lại và sử dụng ma cụ phát hiện nói dối chi-ring chi-ring để thu thập bằng chứng nào! Ý tôi là, nếu chúng được sòng bạc chống lưng, thì chúng ta có thể làm lớn vụ này lên và cưỡng ép ‘yêu cầu’ nguồn ngân quỹ!”
Nghe những điều tôi nói, không chỉ hai gã đàn ông trước mặt, mà ngay đến cả những người bạn đồng hành của tôi cũng bị choán ngợp.
“K-, Kazuma, anh … Vậy ra đó là lý do anh nói rằng chúng ta nên đi xuyên qua con đường tăm tối trên đường về nhà ư? Ah, chính vì thế mà anh bảo Aqua kích hoạt phép thuật hỗ trợ, và đến sòng bạc với đầy đủ trang bị…”
Nghe thấy lời lẩm bẩm của Darknes, hai gã lui lại vài bước, và thì thầm với nhau.
“Oi, chẳng phải chúng ta có vẻ bất lợi rồi à? Tao không khỏi cảm thấy như đã bị bịp, nhưng mà…”
“Quan trọng hơn kìa, chẳng phải đứa đằng đó là một Hồng Ma tộc nhân à? Thêm nữa thì, có hai người tóc vàng và mắt xanh. Nghĩa là…”
“Oi, có quý tộc đấy! Quý tộc đều cực kỳ mạnh, mày biết không!?”
Oho, tôi không thể để xảy ra chuyện đó được.
“Có vẻ như chúng định bỏ chạy. Mấy gã đó không khác gì cả tấn kho báu đâu, đừng để chúng thoát! Mọi người không phải kiềm chế đâu, được chứ? Nếu có biến, thì chúng ta đã có Aqua với phép ‘Phục sinh’, rõ chưa!?”
Khi tôi hét lên về phía hai gã đó…
“Chạy đi! Mấy tên đó rắc rối lắm, thậm chí còn nói rằng ‘chúng ta có Phục sinh’ nữa! Bọn chúng không giỡn đâu, sẽ làm thật đấy!”
“Chúng ta không thể để chúng tóm được! TÉ! TÉ NGAY!”
“Chờ đã, đừng bỏ tao lại!”
Đúng như tôi nghĩ, chúng được sòng bạc thuê.
Chúng vội vã bỏ chạy mà không nghi ngờ một khắc nào.
“… Kazuma này, nói ‘Phục sinh’ và những thứ như thế, chẳng phải quá đà rồi sao? Dù chỉ là nói thôi.”
“Không đâu, tôi cho rằng nếu nói vậy thì chúng sẽ sợ. Ý tôi là, không đời nào mà tôi lại có gan … Ê gì vậy nè, đừng nhìn tôi như vậy mà. Thật đấy, làm ơn dừng lại đi!”
Bị bỏ lại phía sau, tôi cố gắng giải thích mọt cách tuyệt vọng.
Phần 4
Sau đó, chúng tôi tiếp tục tới sòng bạc mỗi ngày.
“Lại đến kìa—!”
Bất cứ lúc nào nhìn thấy tôi, tay quản lý lại tái mét mặt mày.
—Lúc đầu, có lẽ hắn chưa từng nghĩ rằng tôi có thể liên tục thắng một cách khủng bố như vậy.
Lần nào tôi tới sòng bạc cũng bị tay quản lý nhìn từ đằng xa với một biểu cảm ghê tởm.
Tuy nhiên, sau khi chứng kiến tôi ngày một kiếm được nhiều hơn, dường như cuối cùng hắn cũng nhận ra rằng mình không thể để trò hề này tiếp diễn.
“Thưa quý khách? Uhm, do tài năng cự phách của ngài mà không lâu nữa chúng tôi sẽ buộc phải đóng cửa kinh doanh mất. Chúng tôi sẽ gửi đến ngài một phần tặng thưởng, nên làm ơn…”
“Đây chẳng phải một sòng bạc quốc doanh sao? Không đời nào nó bị phá sản được. Thậm chí các anh có nợ ngân hàng cũng chẳng sao hết, biết chứ? Ngay từ đầu, chính hoàng tử của đất nước này đã bảo tôi rằng ‘tới một sòng bạc và thư giãn đi’. Nè nhìn xem, đây là thẻ VIP mà tôi có được từ hoàng tử đấy.”
“H-, Hoàng tử!? K-, Không thể nào, làm sao lại thế được …”
Lờ đi tay quản lý đang sững sờ, tôi lại một lần nữa đánh bạc thỏa thích hôm nay.
—Vài ngày đã qua kể từ đó.
Với việc số tiền thắng cược đang ngày một lớn lên, nguồn quỹ bổ sung đã không chỉ còn là mộng tưởng.
“T-T-T-, Thưa quý khách. Uhm, thực ra thì, sòng bạc dự kiến sẽ tạm ngừng hoạt động từ ngày mai ạ. Và ừm, ngài thấy đấy, tôi cảm thấy cần phải thông báo cho ngài vì ngài là một khách hàng thân thiết của chúng tôi…”
“Oh, thế hả? Cho đến khi nào đạt được mục đích mong muốn, chúng tôi sẽ tiếp tục định cư ở đây dù có mất bao nhiêu năm đi chăng nữa. Thế nhưng, nếu sòng bạc đóng cửa lâu như vậy, thì thu nhập quốc khổ sẽ ra sao?”
“Dù có mất bao nhiêu năm đi chăng nữa…”
Để khiến tôi ngừng lại, thậm chí hắn còn bảo rằng việc kinh doanh sẽ bị đình chỉ.
“—Thưa quý khách, tôi cầu xin ngài! Làm ơn! Làm ơn thôi đi mà! Ngày nào tôi cũng bị sếp mắng chửi, nên xin hãy tha cho tôi!”
“Tôi bảo anh rồi, không~sao~đâu, không~sao~đâu. Suy cho cùng, thì hoàng tử đã bảo là ổn mà. Nếu phàn nàn, thì tâu lên với hoàng tử, được chứ?”
Tay quản lý chực khóc tới nơi—
Hôm nay, lúc chúng tôi – lại – đến sòng bạc thì bị chặn lại bởi phái viên từ lâu đài.
—Sau khi được người này dẫn tới lâu đài, chúng tôi bị đưa đến phòng tiếp kiến.
“Ta xin các người, hãy về nhà đi mà.”
Vừa bị chúng tôi nhìn thấy, thằng nhóc ngay lập tức cúi đầu và nói như vậy.
Mặc dù lần cuối chúng tôi gặp nhau cách đây chưa lâu, nhưng hắn toát lên vẻ cực kỳ hốc hác và kiệt sức.
“Oi oi, nhóc đã bảo Iris rằng cô bé nên ‘tới sòng bạc và thư giãn đi’, phải không nào? Tất cả những gì chúng tôi đang làm chính là thư giãn, được chứ. Một khi xong việc, chúng tôi sẽ về nhà.”
“Chờ đã, nếu anh cứ tiếp tục thắng như thế, thì tôi không thể coi đây là trò đùa được nữa đâu! Cứ đà này, gần như quốc gia ta sẽ trao cho anh nguồn quỹ bổ sung mất rồi!”
Dù nhóc có nói thế thì—
“Mấy người tự nhận mình là ‘quốc gia sòng bạc vĩ đại’, nhưng lại chuẩn bị đuổi những khách hàng thắng đậm về nhà? Thế là thế nào nhỉ, hm? Tất cả những gì chúng tôi làm chỉ là dạo chơi ở một trong số những sòng bạc của nhóc, vậy ra đó là vấn đề ư?”
“Gu … Chuyện đó … đất nước của ta cũng có hoàn cảnh đặc biệt chứ…”
Đó là điều anh ta đã nói trước đây, huh?
Nhưng tất nhiên, tôi nghĩ nó chẳng liên quan gì tới chúng tôi cả.
“Uhm, ý anh ‘hoàn cảnh đặc biệt’ là gì vậy? Tại sao anh lại ngại ngần nói với chúng ta?”
Iris bước đến phía Hoàng tử và hỏi anh ta.
Hắn mất bình tĩnh trong khoảnh khắc, và nhanh chóng thể hiện vẻ tội lỗi.
“Không, chuyện này chỉ là …”
Thế nhưng, Hoàng tử bị ngắt lời.
“Quốc gia của chúng thần có ý định lập giao ước với Quân đội Quỷ Vương.”
Tay thủ tướng vừa đột ngột tuyên bố một điều không tưởng, tỏ vẻ điềm tĩnh đến tuyệt đối.
Những người có mặt trong phòng tiếp kiến dường như cũng đã biết chuyện này, vì chẳng ai tỏ vẻ bối rối.
“Ragcraft, ngươi …!”
Hoàng tử vội vàng giơ tay lên để ngăn tay thủ tướng lại, nhưng hắn vẫn tiếp tục.
“Hiện thời, quốc gia của thần đang đàm phán hòa bình với Quân đội Quỷ Vương. Nếu đánh bại nước các người, chúng hứa sẽ tha cho quốc gia của thần, với điều kiện phải cắt đứt viện trợ cho Belzerg.”
Darkness gầm ghè với tay thủ tướng đang nói đầy thờ ơ.
“Tên khốn, ngươi tin lời Quân đội Quỷ Vương sao!? Với tư cách một con người, ngươi không thấy nhục nhã sao!?”
Với một Darkness đang phẫn nộ chưa từng thấy—
“Thế nhưng, sự thực là Belzerg đã không thể vượt qua được Quân đội Quỷ Vương. Hiện thời, Quân đội Quỷ Vương và quốc gia của các người đều đang bế tắc, và không ai biết được phe nào sẽ giành phần thắng trong cuộc chiến. Vì thế, trên cương vị người lãnh dạo đất nước, thì chẳng phải cam kết trung lập, và náu mình khỏi diễn biến sự việc là một lựa chọn không tồi, đúng chứ?”
Tay thủ tướng nhăn mày khi nói thế, chẳng có vẻ gì là chân thành hết.
Cũng không hẳn là tôi muốn liên quan gì đến những chuyện về Quỷ Vương, nên chẳng phải tôi không hiểu cảm nhận của hắn.
Nhưng hiện giờ, tôi có mặt tại đây với tư cách anh trai của Iris.
Trong lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ đến một phương pháp nhằm kết thúc việc này, Darkness cao giọng.
“Không thể tin các người lại tin tưởng Quỷ Vương…! Nghe kỹ đây. Quỷ Vương là một tồn tại khủng khiếp đã bắt cóc phụ nữ – thậm chí cả trẻ em – và ‘chơi’ họ để thỏa mãn bản thân! Một tồn tại khủng khiếp đã bắt cóc những nàng công chúa và nữ hiệp sỹ, tấn công tình dục họ bằng các phương pháp khó nói vô hạn không biết mệt mỏi, Quỷ Vương là như thế đấy!”
“Đ, Đừng nói những lời bất kính đó! Không, ý ta là, ngươi nghe những lời đồn thổi đó từ đâu thế? Thực ra, chính ta đảm nhiệm cuộc đàm phán. Từ các phiên đối thoại, ta cảm thấy rằng Quỷ Vương-sama là một thành viên khá cởi mở và đáng tin cậy của quỷ tộc…”
Phát ngôn ra những điều lạ kỳ như ‘thành viên đáng tin cậy của quỷ tộc’, tay thủ tướng chủ định nói đỡ cho Quỷ Vương.
Tuy nhiên —
“Dù ngươi nói vậy đi chăng nữa, thì thực ra những điều đó cũng khá nổi tiếng mà … Hơn nữa, ta cũng nghe được rằng ‘Quỷ Vương là một lolicon’, ‘Quỷ Vương là đệ nhất biến thái tại lục địa thích chơi kiểu dị’, “Quỷ Vương đồng tính’, và những lời đồn tương tự…”
“Tên quái nào lan truyền những điều vô căn cứ thế hả!?”
Aqua thể hiện vẻ đắc ý trước tay thủ tướng đang bực tức một cách khó hiểu, và tuyên bố.
“Chính chúng ta đây, giáo phái Axis! Những đứa con của ta đã sử dụng cách thức riêng của mình để truyền bá hình ảnh về Quỷ Vương, ngươi thấy chứ?”
“Nè, Quỷ Vương tấn công nhân loại thực sự không phải vì mấy người đâu, phải không nhỉ?”
Được nghe về chiến tích của giáo phái Axis, tay thủ tướng lấy tay ôm chặt đầu.
Chắc hẳn hắn đang điên tiết lắm khi người hắn tin tưởng bị nói như vậy.
Không phải tôi không thể hiểu được lý do hắn cố gắng nói đỡ cho đối tác đàm phán của mình là Quỷ Vương, nhưng…
Đúng lúc ấy—
“Uhm, Hoàng tử Revi? Tôi đã nắm khá rõ tình hình. Quỷ Vương nói rằng, ‘Sau khi Belzerg bị đánh bại, ta sẽ tấn công Elroad tiếp theo. Nếu ngươi không muốn điều đó xảy ra thì hãy hợp tác với ta,’ hoặc đại loại thế, phải không ạ? Như vậy, nếu Hoàng tử đã cân nhắc kỹ lưỡng, và tiến tới quyết định này nhằm sống sót, thì tôi sẽ không phản đối.”
Tiếp tục thể hiện sự rụt rè, không vụ lợi, mạnh mẽ, và nhân hậu, Công chúa-sama đã chọn cách vô hại đó và—
“Xin hãy an tâm. Tôi sẽ giải quyết ổn thỏa mọi việc với phụ vương để mối quan hệ giữa hai quốc gia không sụp đổ … Tôi tin tưởng vào khả năng đánh giá người khác của mình, anh biết chứ? Trong cuộc gặp đầu tiên giữa chúng ta, bằng cách nào đó tôi đã hiểu rằng Hoàng tử thực sự không hề ghét mình. Đơn thuần chỉ là người ngạo mạn thôi. Tôi cảm nhận được như vậy.”
Và rồi, cô bé nói với vị Hoàng tử đang cúi đầu—
“Lòng trung thành của Belzerg cực kỳ mạnh mẽ. Dẫu không có nguồn quỹ, chúng tôi cũng sẽ không bại dưới tay Quân đội Quỷ Vương đâu. Chính vì thế…”
Tựa như đang an ủi một đứa trẻ bị tổn thương, cô bé nhẹ nhàng cất lời.
“Xin đừng thể hiện một vẻ đớn đau đến vậy.”
Vừa nói, cô bé vừa nở một nụ cười thuần khiết.
“… Dường như tất cả đều gọi ta là hoàng tử ngốc.”
Hoàng tử đang yên vị trên ngai vàng tại phòng tiếp kiến lên tiếng.
Và rồi, thằng nhóc đột ngột ngẩng đầu và nói.
“Dường như mọi người cho rằng ta không quan tâm đến chính sự, và chẳng làm gì ngoài việc dành hết thời gian đánh bạc.”
Vị Hoàng tử cuối cùng cũng nở một nụ cười đúng tuổi với một Iris dường như đang hơi lạc hướng trước bước ngoặt của sự việc.
“Ngươi có muốn đấu với ta thêm lần nữa không? Lần này không mánh lới gì nhé? Nếu đủ khả năng đánh bại ta … Thì ta cá rằng Belzerg sẽ hạ được Quỷ Vương!”
“H-, Hoàng tử!?”
Trong khi tay thủ tướng ré lên một tiếng kêu đau đớn, Hoàng tử lấy ra một đồng xu, và đưa nó ra trước mặt tôi. Sau đó, anh ta giấu tay ra phía sau lưng mình.
Và rồi, anh vươn hai bàn tay nắm chặt ra phía trước.
“—Giờ thì, đồng xu nằm ở tay nào?”
Phần 5
Đêm hôm ấy.
Vào thời điểm vẫn còn quá sớm để ngủ, nhưng lại quá muộn để làm được gì khác—
Về cuộc đấu giữa chúng tôi sau đó, tôi không cần phải nói gì thêm nữa đâu, phải chứ?
Tay thủ tướng làm ầm ĩ lên, nhưng những tùy tùng của Hoàng tử đều thể hiện một vẻ thỏa mãn đến bất ngờ.
Theo một mặt nào đó, có lẽ họ vui mừng rằng chủ nhân của họ đã có thể tự đưa ra quyết định.
Chắc từ giờ trở đi, sẽ không ai gọi anh ta là hoàng tử ngu ngốc nữa đâu.
—Cuối cùng, nguồn quỹ phòng thủ cho cuộc chiến chống Quân đội Quỷ Vương đã được phục hồi.
Hơn nữa còn đạt được một khoản lớn ngân sách nhằm hỗ trợ những đợt tấn công.
Trên hết, Iris đã giành danh hiệu ‘Đồ long hiệp’, nên có nói rằng đây là kết quả tuyệt nhất cũng chẳng sai.
… Thế nhưng, tôi vẫn bận tâm với một chuyện.
Thật bất ngờ, tay Hoàng tử đó dường như trở nên hứng thú với Iris.
Hắn thể hiện thái độ đó trong lần gặp mặt đầu tiên giữa chúng tôi nhằm giữ khoảng cách giữa đất nước của Iris và hắn. Bây giờ khi vấn đề ngân quỹ đã được giải quyết, một lần nữa hắn lại được chào đón, nhưng lần này, là yến tiệc rất trọng. Chưa kể rằng, trong buổi tiệc, hai người đó dường như khá thân thiết.
Phải, không như lần đầu tiên, mối quan hệ giữa họ đã cải thiện rất nhiều.
Chuyện này đã vượt quá dự tính của tôi.
Ban đầu, tôi đi theo nhằm đảm bảo Iris sẽ không lọt vào tay một gã mờ ám nào đó.
May mắn thay, chính tay hoàng tử lại cố tình né tránh cô bé, nên tôi đã rất nhẹ nhõm. Nhưng bây giờ, tôi không thể ngăn mình nhớ lại nhiệm vụ của bản thân.
“Mình nên làm gì nhỉ? Xài ‘Đạo chích’ lên thằng nhãi đó để phô bày nửa dưới của hắn trước mặt Iris? … Không được, để Iris chứng kiến những thứ kỳ quặc là gây hại cho việc trưởng thành của cô bé, thế nhưng, có lẽ tên nhóc đó là đối thủ của tôi nhưng hắn vẫn là một Hoàng tử. Sử dụng biện pháp mạnh cũng không thể được …”
Nhận lời đề nghị của Thủ tướng, chúng tôi ở lại lâu đài trong hôm nay, và bây giờ, tôi đang lăn lộn trên giường và nghĩ ngợi.
Khi tôi bật ‘hm’ ra thành tiếng—
Ai đó nhẹ nhàng gõ lên cửa và lên tiếng.
“Kazuma, anh trong đó chứ? Em muốn nói với anh chuyện này, bây giờ ổn chứ ạ?”
Tôi có thể nghe thấy tiếng của Megumin từ bên ngoài.
Vì chưa định ngủ ngay nên tôi đã không khóa cửa.
“Mở đó—”
Tôi nói hướng về phía cửa.
“Xin lỗi vì đến đây vào giờ này…”
Megumin vừa lẩm bẩm vừa tiến vào phòng. Cô bé hơi đỏ mặt.
Cô bé tính làm gì thế?
Kiểu như cảm ơn tôi vì những chuyện với Iris à?
Phải, giờ khi nghĩ lại thì, bé này dường như bí mật làm gì đó với Iris đây mà.
Có cơ hội rồi, tại sao không hỏi cô bé nhỉ?
… Trong khi tôi còn đang nghĩ như thế—
“Uhm, em ngồi cạnh anh được không ạ?”
Không đợi tôi đáp, cô bé ngồi xuống cạnh tôi.
Hôm nay ẻm bị sao thế? Quả thực hôm nay cô bé rất gần gũi với tôi.
… Và rồi, có gì đó lóe lên trong đầu tôi.
Phải, tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra một thời gian trước.
Tôi đã nói gì với Megumin lúc đó nhỉ?
Nếu không lầm, thì là như thế này.
“… Được, nếu cuối cùng em đã có thể bỏ đi được cảm giác tội lỗi với onee-san đó, và nếu em muốn làm những chuyện như thế lần nữa, thì anh chẳng có lý do nào để từ chối cả—!”
Và Megumin đáp lại như sau.
“Vậy ạ? Nếu ngày đó thực sự tới, thì em sẽ ghé qua phòng anh chơi một lần nữa.”
Tim tôi hụt mất một nhịp, nhưng tôi cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh.
“B-, bắt đầu đi. Hôm nay em sao thế? Không ngủ được nên ghé qua chơi với anh à? Nếu thế, Iris gần với trình em đó, nên hãy đi và—”
Ngắt lời tôi, Megumin rướn mặt lên gần hơn.
Có lẽ cô bé đang phấn khích, vì đôi mắt đang ánh lên sắc đỏ rực. Tôi cảm nhận được một bầu không khí nghiêm túc không được phép đùa cợt.
Tôi theo phản xạ mà nuốt nước miếng.
“Em muốn anh ngủ với em đêm nay. Uhm, vậy … ổn … chứ … ạ …?”
Vừa nắm nhẹ lấy tay tôi, cô bé vừa nhẹ nhàng nói và ngượng ngùng quay đầu đi.
Bằng một cách nào đó, ngày này rốt cuộc cũng tới.
Không cần nói nhiều nữa, ngày chiến thắng đã đến rồi.
Nhưng bình tĩnh lại nào. Trước hết, khóa cửa lại để không ai vào được đã.
Sau đó, giữ bình tĩnh, và đừng tham lam. Là nam nhi lớn tuổi hơn, tôi phải dẫn dắt cô bé.
Tôi nắm chặt lấy vai của Megumin và buông tay. Ra hiệu khóa cửa lại…
“Uhm, Kazuma? Em, uhm, không bự như Darkness, nên quả nhiên, chẳng tốt chút nào … nhỉ?”
“Làm gì có. Anh là kẻ thích chúng ngang nhau, bất kể lớn hay nhỏ. Đừng đánh giá sai anh thành một gã tầm thường như thế.”
Đáp lại lời bác bỏ của tôi, Megumin hơi nhích người mình ra xa một xíu.
“V-V-, Vậy ạ. Thế thì… Yhm, ngượng quá, anh có thể nhắm mắt lại một lát không ạ?”
“Anh từ chối.”
“E-, em cảm thấy lo lắng khi anh nói thế đấy, nhưng … Trong phòng sáng quá, anh thấy không? Nên làm ơn, chỉ tẹo thôi mà…”
Megumin mất bình tĩnh vì câu trả lời ngay tức khắc của tôi.
Vậy thì hết cách rồi, tôi nên ngoan ngoãn và nhắm mắt lại thôi.
Nhưng chí ít thì, trước hết tôi vẫn nên khóa cửa lại đã.
Nếu không, thì một kẻ nào đó không cảm được bầu không khí sẽ lao vào …
Khoảnh khắc tôi lo lắng, nhưng đầy mong chờ, nhắm mắt lại—
—Tôi đã bất tỉnh.
“…Mm…nhưng, cậu …”
“…Không, Dark… Tôi … Cô mới…”
Tôi nghe được giọng nói của một đôi nam nữ.
Thấy vậy, tôi bắt đầu suy nghĩ với tâm trí đang mù mờ của mình xem chính xác đang diễn ra chuyện gì.
“-!?”
Khi tỉnh táo lại, tôi nhận thấy mình đã bị bịt miệng.
Không chỉ vậy đâu, tôi còn bị trói tay, và khắp người toàn dây thừng, khiến tôi không thể nhúc nhích tẹo nào.
Dù vật lộn ra sao cũng không thể thoát ra nổi. Sử dụng kỹ năng ‘Dạ Thị’, tôi nhận ra mình đang bị khóa lại trong một cái tủ nào đó.
… KHÔNG PHẢI LẠI THẾ NỮA CHỨ HẢAAAAAAAAAAAA!
Trong lúc đang tuyệt vọng đau đớn trong cái tủ, tôi lại nghe thấy những giọng nói một lần nữa.
“N-N-, Nhưng Kazuma, địa vị xã hội giữa hai chúng ta khác biệt nhau quá xa, nên không dễ đến vậy đâu … Không, dĩ nhiên tôi không ghét anh rồi, nhưng—! Nhưng, vẫn còn quá sớm cho chuyện này, hoặc gì đó tương tự thế…”
Đó là giọng của Darkness.
Cô nàng đó đang nói cái quái gì thế? Trong lúc tôi còn đang nghĩ vậy—
Từ phía bên kia cái tủ, một giọng nói khác vang lên khiến tôi theo phản xạ mà lưỡng lự.
“Khác biệt về địa vị xã hội là sao chứ? Tôi xin thề, dẫu có phải vứt bỏ vị thế của bản thân, tôi cũng sẽ chỉ yêu mình em, Darkness à. Chính vì thế, làm ơn, hãy cùng tôi …!”
Đó là giọng tôi.
“Vứt bỏ vị thế của bản thân? Anh đang nói gì thế? Anh chỉ là thường dân thôi mà.”
“Eh-? Huh-?”
Giọng nói trống rỗng, u mê đáp lại câu hỏi của Darkness quả thực thuộc về tôi.
“Mà, anh đang cư xử khá lạ lùng. Ví dụ cụ thể thì, thật khó chịu khi thấy anh cực kỳ bình tĩnh dù đang ở trong phòng riêng với tôi.”
Ả đó…! Tôi muốn lao ra khỏi đây và tát cổ quá.
Tự tin cũng có giới hạn thôi chứ! Tôi sẽ không kém cỏi và yếu ớt mãi đâ…
…Mm, lẽ ra lúc này tôi nên bình tĩnh chút nhỉ, nhưng mà…
“K-, Không, dĩ nhiên tôi rất bồn chồn khi ở riêng với em rồi. Quan trọng hơn thì, ánh nhìn của tôi…”
Tôi lại nghe thấy giọng mình.
Nhưng trước khi ‘tôi’ dứt lời, Darkness—
“…Oi, từ nãy đến giờ, anh không hề tia ngực tôi chút xíu nào á. Thế nghĩa là sao hả? Ánh mắt của anh cực kỳ chân thành, ngay cả trong tình huống này … Tên khốn, ngươi không phải Kazuma hàng xịn, đúng chứ!?”
“Kuh-!”
Sau vụ này tôi nên làm gì với cổ nhỉ?
Dù tôi không chắc chắn lắm về chuyện đang diễn ra, nhưng dường như ở bên ngoài cái tủ, có thằng lừa đảo nào đó đang bắt chước giọng tôi.
Tôi nên vui vì cô ta nhìn thấu được tên mạo danh, hay nên tức giận vì những thứ ác độc mà cổ nói về mình?
“Nếu sự tình đã thế này, thì ngươi không cho ta lựa chọn nào khác rồi. Ta sẽ làm mọi việc trong khả năng để áp chế ngươi-! Đây là phòng của hắn, và ngươi cũng thấy rằng hắn không có mặt, phải chứ? Nếu kháng cự, thì chẳng biết hắn sẽ gặp chuyện gì đâu…!?”
Chết tiệt, sự việc đang đi theo chiều hướng tệ hơn rồi.
Nếu hắn ta nói thế, thì cô nàng đầy kiêu hãnh luôn quan tâm đến bạn bè đó, sẽ…
“Cá…! Tên khốn, ngươi dám giữ con tin à, đồ hèn!? N-, Ngươi tính dùng đống dây thừng và còng tay làm gì ta hả!? Định trói ta lại sao!? Ngươi định còng tay, trói ta lại, và thực hiện những trò không thể nói ra ư!?”
“Không, ta đâu tính sẽ thực hiện những trò không thể nói ra với ngươi, ta chỉ cần ngươi bị giam giữ thôi … C-, Cái gì, ngươi thật thà đến bất ngờ đấy?”
“Kuh, ngươi có thể làm thế với ta, nhưng đừng hòng đụng tay vào bạn ta! Ah, cái còng tay lạnh quá…! Oi, ngươi, ngươi có thể dùng giọng đó và nói ‘Hehe, đây quả là một cảnh tượng tuyệt vời để chiêm ngưỡng, Darkness à! Cô thừa biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đây, phải không nào?’ với tông giọng pha chút man rợ được không?”
Phải, đối với kẻ biến thái suy đồi cực kỳ ưa thích tình huống này, đây chỉ đơn thuần là điều tất lẽ dĩ ngẫu mà thôi.
“Ngươi…K-, Không, được rồi. Nè, ta đang cố trói ngươi lại đó, nên ngưng quằn quại đi. Oi, ta không định làm gì kỳ quặc với ngươi đâu, nên đừng đỏ mặt nữa!”
“Ý ta là, ngươi đang làm chuyện này với khuôn mặt đó, nên …! Oi, ngươi tính làm gì ta? Lẽ nào ngươi định khóa ta vào cái tủ này, và…!”
Khi tôi nghe thấy thứ gì đó tới gần, cái tủ mở tung trước mắt tôi.
Ánh mắt của Darkness và tôi giao nhau trong một khắc.
“… Anh đã chứng kiến cảnh tượng đáng hổ thẹn này suốt khoảng thời gian đó à?”
Tôi gật đầu.
—Với miệng bị bịt chặt và khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng, Darkness bị nhét vào cái tủ chung với tôi. Cả hai cùng nhìn vào gã trai đẹp mã trước mặt mình.
“Giờ thì, hãy để ta cho các ngươi biết thân phận và động cơ của ta.”
Nếu gã đẹp trai mang khuôn mặt giống hệt tôi giữ bí mật về chuyện đó cũng chẳng sao, nhưng vì một lẽ nào đó, hắn lại cất công nói cho chúng tôi.
Kẻ mạo danh tôi nhẹ cười khẩy, và biến thành một bóng người đen kịt.
“Tên ta là Ragcraft. Đứng đầu đội tình báo của Quân đội Quỷ Vương, Doppelganger Ragcraft. Ôi trời, các ngươi khiến ta một phen vất vả đấy.”
Con quái vật xưng danh thủ tướng mang khuôn mặt nhẵn nhụi không mũi không miệng, chẳng có nét gì đặc biệt. Như thể khoác lác, hắn bắt đầu nói những thứ vô ích—
“— Và đó là những chuyện xảy ra 30 năm trước. Cuối cùng ta đã trở thành bộ trưởng nội vụ sau khi đã ứng cử vô số lần trong những kỳ lựa chọn. Từ đây, ta đã dốc lòng làm việc từng ngày một. Những đồng nghiệp vô dụng đắm chìm vào sòng bạc. Hoàng gia điên đảo vì sòng bạc, và quý tộc cũng yêu sòng bạc nhiều ngang thế. Chính bởi sự phô trương, lãng phí, và chi tiêu quá lố của chúng, mà các ngươi có biết ta phải làm việc chăm chỉ như thế nào không…? ‘Cứ mặc kệ đất nước này sẽ có lợi cho Quân đội Quỷ Vương, đúng chứ?’ Ngươi có biết ta đã nghĩ như thế bao nhiêu lần rồi không?”
Tôi nghĩ hắn lại chuẩn bị khoe mẽ, nhưng dường như chỉ là hắn đang than phiền về công việc thôi.
Khi tên đầu sỏ túm được kẻ địch, đáng lý họ phải được cho nói vài lời trăng trối dễ chịu hoặc gì đó, nhưng dường như tất cả những gì hắn muốn là xả hết nối thất vọng đã tích tụ bấy lâu mà thôi.
Và cứ thế, Ragcraft cứ liên tục nói về những nỗ lực của hắn mà chẳng thấy kết thúc.
Làm việc nghiêm túc và không hứng thú với cờ bạc, Ragcraft ngay lập tức nhận được niềm tin của Hoàng tộc.
Mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp cho tới đó.
Thế nhưng, sau khi giành được chức vụ của mình và có thể can thiệp được vào chuyện nội chính, hắn đã nhận ra tình trạng thực sự của quốc gia này.
Tốc độ hụt tiền thật không thể tin nổi, và khoản nợ quá ư khổng lồ.
Hoàng tộc ngó lơ việc đó mà ngày ngày rong chơi.
“Các ngươi hiểu chứ? Mọi người dân của đất nước này cứ sống bám vào số tiền mà vị vua đầu tiên đã thắng bạc, và đẩy quốc gia đến bờ vực sụp đổ. Kẻ đã đảo ngược thế cờ chính là …”
Dường như, kẻ này đã thực sự bỏ công sức ra, có lẽ nhờ bản chất nghiêm túc của mình.
Mục tiêu ban đầu của hắn là gián điệp.
Thế nhưng, với tính cách đứng đắn và khả năng đáng kinh ngạc, hắn đã liên tục thăng tiến.
Cuối cùng, hắn đã quên đi mục tiêu ban đầu, mà tiếp tục sốt sắng làm việc vì lợi ích của quốc gia.
Dường như, khi đã leo lên cái ghế cao nhất về nội chính, vị trí thủ tướng, đột nhiên hắn nhận ra rằng—
“‘Đâu có cần thiết phải làm tất cả những thứ ấy’, nhỉ?”
Tôi hiểu. Hắn không phải người nghiêm túc, mà đúng hơn, là một thằng đần.
“Sau khi leo lên chức này, cuối cùng ta cũng bắt đầu hành động. Phải, thời điểm làm vì Quỷ Vương-sama cuối cùng cũng tới. Mặc cho những lời đồn thổi vô giá trị mà mấy tên ngốc các ngươi lan truyền về Quỷ Vương-sama, chủ nhân ta thực chất là một con người tuyệt vời thực đáng để phục vụ dưới trướng…”
Câu chuyện của Ragcraft, có thể là phàn nàn, khó khăn, hay khoe khoang, vẫn tiếp tục một lúc sau. Cuối cùng, hắn thở ra một hơi thỏa mãn.
“Fuu~. Ta đã luôn muốn được kể cho ai đó nghe về những năm tháng ròng rã đầy lời than phiền và khó khăn của mình, nhưng đã không thể cho tới bây giờ. Cảm ơn đã lắng nghe.”
Vậy ra rốt cuộc thì ngươi thực sự chỉ phàn nàn thôi à?
“Giờ thì, ta rất muốn trả thù những kẻ đã biến năm tháng đằng đẵng làm lụng vất vả của ta thành công cốc. Ban đầu, ta cực kỳ cực kỳ muốn giết ngươi, nhưng ta lại nghĩ lại rồi.”
Tôi không thể ngăn mình cảm nhận rằng mọi chuyện đang xấu đi.
Dường như Darkness cũng đang có linh cảm không tốt này.
“Các ngươi sợ gì nhất nhỉ? Phải, chính là khi công chúa Iris bị hãm hại.”
“Mmu, Mmu!” —
Nghe vậy, Darkness bắt đầu vẫy vùng.
Thế nhưng, vì bị trói nghiến, cô nàng chẳng thể làm gì cả.
“Ah, đó chính là biểu hiện, đó chính là biểu hiện mà ta muốn thấy! HAHAHAHA, tạm thời ta sẽ giam các ngươi ở đây. Sau đó, ta sẽ ngụy trang thành ngươi và trước hết, tới phòng đồng đội của ngươi để giam giữ chúng theo cách tương tự, nói những điều mà ta đã kể với các ngươi, rồi hướng đến phòng của công chúa Iris!”
Vừa nói, Ragcraft vừa nhìn thẳng vào tôi.
“Rồi ta sẽ mượn ngoại hình xấu xí của ngươi thêm một xíu nữa thôi. FUHAHAHAHA, phải, biểu cảm nản lòng đó chính là thứ ta muốn thấy! Oh vui quá! Oh vui quá! Đây quả là một khoảnh khắc hạnh phúc!!”
Sau khi nói những lời đầy thô lỗ đó, hắn bắt chước vẻ ngoài của tôi và rời khỏi căn phòng.
Phần 6
Sau khi vật lộn trong tủ một hồi, Darkness và tôi nhận ra dùng sức chẳng ăn thua gì hết.
Vì cái tủ đã bị đóng nên từ ngoài sẽ không thể nghe được giọng của chúng tôi.
Những kẻ gây khó chịu không biết đọc tâm trạng sẽ không tới sao?
Mà giờ nghĩ lại thì, tại sao vào giờ này mà Darkness còn tới phòng tôi?
“Fmgh-! Fmgh-!!”
Ah, cô không làm vậy được đâu.
Đập đầu vài lần vào cái tủ, và nhận ra rằng việc đó hầu như chẳng đem lại hiệu quả gì, Darkness đã từ bỏ kế sách trên.
Và rồi, trong lúc như đang sắp khóc thét lên vì tình thương dành cho chủ nhân, Darkness có vẻ chợt nhận ra. Ánh mắt cô đã thay đổi.
Cô muốn làm đổ cái tủ à?
Hay muốn vùng vẫy nhiều hơn chút nữa?
Tôi ra hiệu bằng mắt để truyền tải thông điệp này. Dù tôi không chắc chắn lắm liệu rằng cô ta có hiểu ý định của mình không, nhưng Darkness bắt đầu trườn về phía tôi với đôi mắt đục ngầu.
“Fmm-Fmmm—!”
Nè, tôi chả hiểu gì hết.
Dù tôi đã cố gắng gửi đi lời nhắn đó, cô ta vẫn tiếp tục ‘fmmfmm’ và vùng vẫy.
Cuối cùng, Darkness, bò ngoằn ngoèo như một giun đất, dí mặt về phía tôi.
Eh, chẳng phải hơi gần quá sao?
Trong tình cảnh khẩn cấp này, má chúng tôi gần như chạm nhau rồi.
Không, thực ra, nếu tính đến những nỗ lực mà cô ta đang bỏ ra để cố gắng áp sát vào tôi, thì miệng của chúng tôi cũng cực kỳ gần nhau luôn!
Vì không thể nói với cổ rằng giờ không phải lúc để làm thế, tôi sẽ cứ mặc kệ cổ v—
“Fmgu-!”
“-!?”
Cô nàng cắn rơi miếng giẻ trong miệng tôi.
Dù cũng đang bị bịt miệng, nhưng cổ vẫn cắn và kéo miếng giẻ khỏi miệng tôi.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra Darkness đang cố gắng làm gì.
Trong khi Darkness dùng răng kéo, tôi nhích người ra phía sau…!
“‘Mồi lửa’!”
Với khoảng không tí xíu mới được tạo ra, tôi niệm câu thần chú ngắn gọn chỉ có một cụm này.
Ngọn lửa từ hỏa pháp bén vào miếng giẻ và tiếp tục cháy…!
“HOTHOTHOTHOTHOTHOAAAHH!”
Sau khi vài sợi tóc mái của tôi bị thiêu cháy, miếng giẻ cuối cùng cũng hóa tro.
Dù tôi rất muốn xài ‘Đóng băng’ để làm nguội nó đi, nhưng giờ không phải lúc.
“Darkness, tôi sẽ sử dụng hỏa pháp lên cô, được chứ? Dù tôi dùng ‘Mồi lửa’ lên sợi dây thừng đang quấn quanh mình, thì nó vẫn sẽ mất rất lâu mới cháy được, và có lẽ tôi sẽ không đủ khả năng làm đứt nó trong khoảng thời gian đó, nhưng nếu là cô …”
Như thể ra hiệu cho tôi rằng không được kể với bất cứ ai về chuyện đó, Darkness mạnh mẽ gật đầu.
“‘Mồi lửa’-!”
Tôi thiêu cháy sợi dây của Darkness.
Dọc theo hành lang tù mù, không ánh đèn—
Darkness và tôi với đôi tay vẫn đeo còng, chạy xuyên qua lâu đài.
“Oi Darkness, phòng của Iris ở đầu thế!?”
“Tôi chịu! Kẻ chia phòng là tên thủ tướng đó, phòng duy nhất tôi biết là của anh!”
Nếu thế thì, có nghĩa rằng chúng ta cũng không biết được Aqua và Megumin đang ở đâu trong lâu đài rộng lớn này huh.
Và rồi, nhận thấy điều gì đó khác thường, tôi hỏi Darkness.
“Nhân tiện, tại sao cô biết tôi ở đâu? Còn nữa, cô đến lúc nào vậy? Tay thủ tướng đó giam hãm tôi để tôi không gây ra rắc rối nào thêm nữa, nhưng hắn bảo cô qua phòng tôi à?”
Darkness rùng mình kinh ngạc.
“C-, Chuyện đó… Không, vụ việc này nhờ có anh giúp sức mới giải quyết được, nên … Tôi nghĩ rằng lần này, thay vì cảm ơn anh bằng một thứ trẻ con như thơm má, thì tôi sẽ trao cho anh cái gì đó nghiêm túc hơn…”
“Ero-! Rốt cuộc cô cũng chỉ là Ero-ness mà thôi! Trong tình thế nguy cấp thế này, mà cô lại đến mò vào giường tôi à!? Cô có bao nhiêu phần phóng đãng suy đồi trong máu vậy hả!?”
“A-A-A-, Anh hiểu l-! Tôi đâu định đi xa tới thế! Chỉ tính đến thứ gì đó me- …! Hơn nữa, nếu nhìn vào kết quả, thì tôi đã cứu anh, đúng chưa? Vậy chẳng phải ổn rồi à!?”
Nghe lời đáp lại đầy bướng bỉnh của Darkness, tôi nhớ rằng trong chuyến lưu lại tại đây của chúng tôi, cổ đã lẩm bẩm gì đó về việc sẽ tặng tôi một món quà nghiêm túc.
Đối với chuyện hệ trọng thế này, tôi ước rằng cổ sẽ để sang một bên cho tới khi cả bọn về nhà.
Với một kẻ đã nghĩ rằng cuối cùng mình cũng sẽ vượt rào với Megumin, tôi thực sự chẳng có quyền gì lên tiếng cả.
Chính lúc này.
“Ah—!”
Dù đã vào giờ này, nhưng vẫn có vài kẻ ngốc nào đó chỉ vào chúng tôi và bắt đầu la hét.
“Cuối cùng cũng tìm được anh rồi, đồ NEET quấy rối tình dục!”
“Hóa ra anh ở đây à đồ ti tiện! Ti tiện quá sức! Anh quả thực rất ti tiện!”
Trong bóng tối, tôi thấy Aqua và Megumin đang mặc pyjama và lao đến chỗ chúng tôi.
Chẳng có lý do nào mà lại gọi tôi là đồ NEET quấy rối tình dục cả, vậy họ gặp phải chuyện gì thế?
“Oi, hai người, đừng nói về tôi như thể tội phạm thế. Bây giờ tôi không có thời gian quan tâm đến vấn đề của hai người đâu. Mà quan trọng hơn, hai người có biết phòng của Iris ở đâu không? Đây là trường hợp khẩn cấp, nên nếu biết gì, làm ơn hãy nói cho tôi.”
Nghe những gì tôi nói, Aqua và Megumin đưa mắt nhìn nhau.
“Phòng của Iris ở ngay phía trước, nhưng trước đó anh có muốn giải thích gì không? Em chưa từng nghĩ Kazuma lại cố gắng bò vào giường của Aqua.”
Nghe thế, tôi bùng nổ theo bản năng—
“Đùa nhau à!? Đến cả anh cũng có quyền chọn lựa giường của người mà mình muốn bò vào đấy, biết không!?”
“Anh vào phòng người khác và cố gắng nói ngon nói ngọt để dụ dỗ, giờ còn gì để biện hộ nào!? Trời đất, nếu Megumin không tới phòng tôi chơi, thì ai biết anh sẽ làm gì chứ!”
Darkness và tôi đưa mắt nhìn nhau, rồi nhẹ gật đầu.
“Oi, hai người, đưa chúng tôi tới phòng Iris nào! Hơn nữa, không đời nào tôi lại cố gắng tấn công Aqua cả, nhỉ? Thậm chí khi chúng ta ngủ chung tại chuồng ngựa, tôi cũng chẳng làm gì hết, biết chứ!? Thậm chí trong cửa tiệm mà tôi thường xuyên ghé qua, tôi cũng chưa từng một lần nhờ cô ‘giúp đỡ’ hết á!?”
“Oho-!? Chỉ một khắc trước anh còn thiết tha như thế, nhưng bây giờ khi bị khước từ, thì anh lại xấu hổ đến nỗi giả vờ như không có gì xảy ra sao!? Nếu thực sự muốn dỗ ngọt tôi hoặc đại khái như thế, hãy xài của cải hoặc rượu sake xa xỉ của anh ấy, hoặc thứ tương tự! Có nhiều cách lắm, được chứ? Nếu anh làm thế, tôi thậm chí chẳng ngại khoác tay anh nữa kìa!”
Tôi thực sự muốn vả con mắm ngốc này ngay tắp lự.
Không, hơn thế cơ, tôi muốn vả Ragcraft, cái gã đã gây ra mớ hổ lốn này!
“Đó chỉ là hàng giả thôi, một doppelganger! Chỉ là một doppelganger thôi! Một doppelganger đã xâm nhập lâu đài này, và đang nhằm vào Iris!”
Aqua và Megumin quay sang nhìn nhau thêm lần nữa.
“Nè, anh đang nói rằng, ‘anh’ đã khen ngợi mái tóc của tôi là kẻ mạo danh à? Vậy còn về những thứ khó hiểu mà anh nói, ví dụ như ‘Nếu không thuộc Giáo phái Axis, cô sẽ hoàn hảo lắm’, đó là…?”
“‘Anh’ còn bảo em rằng ‘Nếu không phải một Hồng Ma Tộc nhân, em sẽ hoàn hảo lắm’ nữa. Lúc ấy, em thực sự muốn thổi bay ‘anh’ đấy.”
Vừa nói những thứ tôi không muốn nghe, họ vừa dẫn chúng tôi tới phòng của Iris.
Xin hãy dừng lại! Bất kể hắn đang nói ngon nói ngọt kiểu gì, làm ơn hãy ngưng đi!
Dựa vào diễn biến hiện tại của sự việc… Lẽ nào kẻ mạo danh tôi chuẩn bị dụ dỗ Iris?
Tôi muốn nói rằng như thế thật ngớ ngẩn, vì hắn tin rằng cô bé là em gái của tôi, nhưng…
“Đây rồi. Phòng mà Iris đang ở… hm, có tiếng ồn từ bên trong kìa.”
Chết tiệt, hắn đã vào rồi.
Khoảnh khắc Darkness và tôi di chuyển tới—!
“‘Bật mở’—!”
Để mở cửa…
Một làn sóng xung kích mãnh liệt vụt nhẹ phía trên đầu tôi.
Chốc lát sau, cánh cửa dẫn vào phòng đổ sụp…
“O-, Onii-sama!?”
Trong phòng là Iris đang mặc bộ pyjama với thanh kiếm trong tay và gương mặt đỏ bừng.
Không hiểu cô bé đã bị dụ dỗ như thế nào nữa?
Trên mặt đất, là thứ chất lỏng màu đen có vẻ là phần còn lại của Ragcraft.
Phần 7
“—Ta thực sự hổ thẹn!”
Buổi sáng hôm sau.
Sau khi người trong lâu đài biết về cơn rúng động, chúng tôi trở về khách sạn mà mình đã ở.
Sáng hôm sau, chúng tôi trở lại lâu đài, nhưng…
“Uhm, Hoàng tử Revi, người không liên quan tới vụ việc, nên đâu cần…”
Ngó lơ sự hiện diện của các cận thần, vị Hoàng tử đột nhiên phủ phục ngay khi thấy Iris, và khiến cô bé bối rối.
Tin ‘Thủ tướng là một doppelganger’ đã rò rỉ từ lâu đài, và mọi người trong thành phố đều đã biết cả.
Lúc này, Iris không chỉ mang danh Đồ long hiệp, mà cô bé đã trở thành vị cứu tinh của đất nước này khi đã giải phóng họ khỏi nanh vuốt của một doppelganger.
Và mọi cư dân trên quốc gia này cũng biết rằng vị cứu tinh của họ đã đính hôn với Hoàng tử, nên toàn bộ lâu đài trấn đang ồn ào như mở hội.
“Xin lỗi! Thế nào thì ta vẫn là một tên ngốc. Ah, ta thật không thể phàn nàn khi bị gọi là Hoàng tử khờ! Nếu không nhờ công chúa Iris, đất nước của ta đã rơi vào nanh vuốt của Quân đội Quỷ Vương mất rồi…”
Hoàng tử cứ như thế này đã được một lúc rồi.
Dường như Ragcraft đã gắn bó sâu đậm với quốc gia này, và giờ khi chuyện hắn là một doppelganger được lôi ra ánh sáng, thằng nhóc có vẻ sốc toàn tập.
Thái độ ‘ngươi chỉ là đồ nhà quê’ với Iris của mọi người đã quay ngoắt 180 độ, và họ tôn thờ cô bé nhiều đến nỗi khó mà chỉ ra được ai là người đang lãnh đạo đất nước.
Sau đó, Iris bước vào trung tâm phòng tiếp kiến, và mỉm cười với vị Hoàng tử đang phủ phục.
“Hoàng tử, ngài cũng là một thành viên trong Hoàng tộc, nên không thể cúi đầu dễ dàng như thế được, ngài biết chứ?”
Nghe vậy, Hoàng tử nhảy dựng lên, và hít thật sâu,
“T-, Ta hiểu rồi, nhưng vì sự việc này mà chúng ta nợ các bạn một khoản khổng lồ. Quốc gia chúng ta sẽ không bao giờ quên ơn Belzerg. Nếu từ giờ có bất cứ khó khăn gì, xin hãy cho chúng ta biết nhé. Uhm…”
Sau một thoáng ngần ngại—
“Vì suy cho cùng, Belzerg và Elroad là đồng minh và quốc gia bằng hữu với nhau mà.”
Sau đó, ảnh quay mặt đi.
Với ánh mắt dịu dàng mà các cận thần và Iris gửi đến Hoàng tử, khắp phòng tiếp kiến tràn ngập bầu không khí hòa hợp.
Cảm nhận rằng sự hiện diện của Iris quá chói lòa, Darkness di chuyển tới đứng cạnh cô bé,
“Giờ thì, với chuyện này, sự việc đã chấm dứt. Mọi thứ được gói gọn trong hòa thuận và mối quan hệ giữa hai quốc gia được cải thiện. Nhìn vào kết quả thì mọi chuyện đều tốt đẹp, phải không nào? Từ hôm nay trở đi, xin hãy giúp đỡ đất nước chúng tôi, thưa Hoàng tử Revi.”
“Ah, dù chỉ có thể giúp đỡ từ phía sau, nhưng xin hãy giao lại cho chúng ta nhé. Nhưng quả thực, mọi chuyện đã kết thúc êm đẹp. Chưa kể rằng, Hoàng huynh của công chúa Iris cũng đã chăm sóc ta rất tốt. Dẫu viện đến mánh khóe thì thật khó chấp nhận được, nhưng đó vẫn là một trải nghiệm xã hội tốt.”
So với lần đầu gặp gỡ, Hoàng tử đã điềm tĩnh đến khó tin đấy, Khi có tâm trạng tốt, anh ta—
“Vì một ngày nào đó, cậu sẽ trở thành huynh đệ với ta, nên cứ thoải mái coi lâu đài này là nhà nhé, và tới đây chơi nếu rảnh rỗi.”
Lại nói vài điều thật khó hiểu.
Vì không ai có nhã ý muốn đưa ra lời bác bỏ thẳng mặt, nên hãy cảnh báo hắn ta chút nào.
“Tại sao tôi lại thành huynh đệ với anh? Bị phê cần à? Làm sao anh lại nghĩ ra được chuyện như vậy nhỉ?”
Phòng tiếp kiến dường như đóng băng trước lời nói của tôi.
“………… Eh? Không, cậu là Hoàng huynh của Công chúa Iris phải chứ?”
“Yeah? Nhưng không chung huyết thống đâu. Tôi chỉ là anh trai của cô bé trên danh nghĩa và nghĩa vụ.”
Hoàng tử nghiêng đầu. Tôi nói thực sự khó hiểu vậy à?
“Không chung huyết thông? C-, Có … nghĩa là? Ngươi không phải Hoàng tử Jadis? Vậy ngươi là thằng quái nào?”
“Belzerg đệ nhất mạo hiểm giả, Satou Kazuma.”
Dù tôi đáp lại rất đơn giản, nhưng tay Hoàng tử chẳng có vẻ gì là hiểu điều tôi nói cả.
“… Ah, ý ngươi là huynh đệ trong trường hợp đặc biệt à? Dù sao thì, Công chúa Iris đã ngưỡng mộ ngươi như một người anh trai, nên ta cũng nên…”
Quả nhiên, thằng nhóc này đúng là một Hoàng tử khờ.
“Không không. Chẳng phải nhóc đã hủy bỏ hôn ước với Iris à?”
Lần này, dường như chính thời gian mới là thứ đóng băng.
“Nè nè, tại sao tên đó không nhúc nhích nữa? Hắn ổn chứ?”
“Uhm, tôi nghĩ tốt nhất nên để hắn yên thân lúc này. Mà, Kazuma, chẳng phải có vài điều anh không được phép tiết lộ sao? Mọi người đã quyết định không bàn tới vấn đề đó, vậy tại sao anh phải nói cho hắn?”
Dù Aqua và Megumin than vãn về điều đó, nhưng sức sống vẫn đọng lại trong mắt của Hoàng tử.
“C-, C-C-, Chuyện đó… c-,chỉ để giữ khoảng cách giữa đất nước của ta với Belzerg thôi. Ta chỉ muốn Công chúa Iris ghét mình, nên thực sự không hề thực lòng…! Hơn nữa, ta cũng bị tay thủ tướng lừa mà, và chưa kể, tượng trưng cho mối liên minh và tình bằng hữu giữa hai quốc gia…!”
Không như lần đầu gặp gỡ, Hoàng tử đang tuyệt vọng hướng ánh mắt van nài về phía Iris.
Iris liếc tôi trong giây lát, và thể hiện một vẻ bối rối.
“…Belzerg và Elroad sẽ mãi mãi và vĩnh cữu là bằng hữu, vậy thì hãy là bạn của nhau mãi mãi nhé.”
“XIN HÃY ĐỢI ĐÃAAAAAAAAAA!!”