Chương 5: Ban tặng bạo diễm cho di tích đáng ghét này!

Phần 1

“Này tỉnh dậy đi, tỉnh lại ngay đi.”

Cảm thấy toàn thân mình bị rung lắc dữ dội, tôi giật mình tỉnh giấc.

Hình như tôi vừa mới có một giấc mơ, trong giấc mơ đó tôi bị một tên Youkai chọc ghẹo.
(Edit: Yêu quái kiểu Nhật, tuy nhiên cũng không hiểu sao tg lại gọi quái vật nguồn gốc phương Tây như loài Lamira là Youkai)

“… Waahhhh! Dừng lại ngay Silvia, không được tới gần ta nữa! Nếu không thì ta giết ngươi ngay!!”

“Khoan đã, bình tĩnh lại đi nào. Không cần phải lo lắng như vậy, ta sẽ không làm gì ngươi đâu. Dân làng Hồng Ma Tộc đã rút lui rồi, giờ ta sẽ tha cho ngươi đi. Bởi vì dù sao thì ngươi cũng đã tha cho ta lần trước.”

Ngay cả sau khi cô ta nói như vậy, tôi vẫn còn một chút lo lắng, tuy nhiên vẫn có thể giữ được thái độ bình tĩnh.

Tôi chợt nhận ra không có ai xung quanh mình cả.

Sau khi nhìn xung quanh, tôi có cảm giác là mình đã từng tới đây rồi…

“Đây là lối vào tầng hầm của căn nhà kho thuộc làng Hồng Ma Tộc, là nơi bọn chúng phong ấn lại ‘Thứ vũ khí có thể hủy diệt cả thế giới’”

Sylvia nói trong khi rút ra một thứ gì đó trông như là đồ vật ma pháp.

“… Vật đó là gì vậy?”

“Ngươi là một người thông minh, cho nên ngươi có thể đoán được vật này dùng để làm gì rồi đúng không? ‘Barrier Killer’ — Gợi vừa nãy chắc cũng đủ để cho ngươi biết ta sắp làm gì tiếp theo.”

Vậy nghĩa là…

“Nhóm của các ngươi tìm cách đột nhập chỗ này để chôm món vũ khí đó phải không?”

“Không sai. Có một binh khí ma pháp rất mạnh mẽ được đặt ở trong căn nhà kho này. Nếu đúng theo như lời đồn, thứ vũ khí này là thiên địch của đám dân làng Hồng Ma.”

Rốt, rốt cuộc trong đó có thứ vũ khí gì vậy…?

“Thế nhưng, ta có nghe kể rằng rằng phong ấn này cũng rất đặc biệt và không ai có thể mở được nó. Đồng thời cũng không có ai biết phương pháp sử dụng vũ khí này cả.”

“Hmm? Không vấn đề gì cả. Món đồ pháp thuật mà ta có là thứ cực kì mạnh trong việc giải trừ các phong ấn ở thế giới ma quỷ. Nó có thể phá được cả phong ấn của Chúa tạo ra… Huhm? Sao, sao lại kì vậy…..“

Sylvia ngồi xổm trước cửa nhà kho với vật phẩm ma pháp trong tay và nói bằng giọng không thể tin được.

“Món đồ của ta hoàn toàn không có phản ứng gì cả!! Bản chất của phong ấn này không phải do ma pháp tạo ra, sao đây…! Ta, ta phải làm gì bây giờ….”

Sylvia nắm món đồ pháp thuật trong tay với vẻ bối rối.

Tôi nhìn cái phong ấn ấy từ bên cạnh. Mặt trên là một màn hình cảm ứng với bàn phím có đầy đủ tất cả các chữ cái, con số và các phím mũi tên.

Tôi cảm thấy rất quen thuộc với những chữ hiện trên màn hình cảm ứng đó.

“Mã Konami …? Như thế nghĩa là gì, không lẽ nó muốn mình nhập mã Konami vào ư?”
(Edit: Mã Konami là một đoạn cheat rất nổi tiếng trong mấy game của Konami, điển hình như là thêm mạng trong Contra :v, cụ thể là cụ thể đoạn cheat là “↑↑↓↓←→←→ΒΑ “)

“Ngươi, ngươi có thể đọc được ngôn ngữ cổ xưa!?”

Sylvia há hốc miệng ra.

Ngôn ngữ cổ đại? Tôi không biết cô đang có ý gì cả.

Không phải đây đơn thuần chỉ là tiếng Nhật sao?

Mã Konami chỉ đơn giản là mã Konami thôi.

Mã này có xuất sứ từ một công ty game nổi tiếng ở Nhật Bản – Konami.

“Không, đây là ngôn ngữ từ đất nước của tôi. Mã Konami là một mã ăn gian mà ai cũng biết cả, và cái màn hình này đang yêu cầu tôi nhấp nó vào ô trống này….”

Nói đến phân nửa, tôi chợt nhận ra là mình đã lỡ mồm và muốn lấy tay chặn họng mình ngay, nhưng cánh tay tôi đã bị Sylvia bắt được.

“Khả năng của ngươi quả là ngoài sức tưởng tượng của ta. Không thể tin được là ngươi có thể phá giải được phong ấn mà ngay cả ta và lũ Hồng Ma Tộc cũng đều bó tay….”

“Ta, ta cũng là một nhà thám hiếm, đừng có nghĩ rằng ta sẽ khuất phục trước Quân đội Quỷ vương một cách dễ dàng như vậy. ngươi thấy con Đại tu sĩ hồi nãy không, cô ta có thể dùng phép hồi sinh cho nên có hù doạ giết ta thì cũng vô ích thôi…”

“Vũ lực không phải là cách duy nhất để ép ngươi mở miệng đúng không nào? Hehe, ta sẽ dùng kĩ năng ngang ngửa với Succubus, để xem ngươi có thể chịu được trong bao lâu?”

Trước khi Sylvia kịp nói xong, tôi liền đánh vào mã Konami mà không nghĩ nghợi gì nhiều.

Với một tiếng kêu máy móc — Cánh cửa nặng nề mở ra.

“… Thật là, vậy mà ngươi cũng dám tự nhận mình là đàn ông à? Xì, thôi khỏi, giờ ta cũng không có nhiều thời gian. Trong này có vẻ tối đấy, để xem phía trước có gì nào?”

Sylvia tìm kiếm vật gì đó có thể dùng làm đuốc trong khi nhìn vào bên trong nhà kho.

Ngay lúc này, lưng của cô ta không một chút phòng bị nào cả.

… Tôi mặc dù không có bất kì vũ khí nào trong tay, nhưng như vậy thì quá là bất cẩn.

Dù sao thì phương thức tấn công bằng tay không tôi chỉ có mỗi chiêu [Drain touch].

“Hmm? Không lẽ lúc chạy trốn họ tiện tay tắt hết đèn sao? Không còn cách nào khác cả, mặc dù khả năng nhìn xuyên đêm của ta không tốt cho lắm khi mọi thứ trong này đều mờ mịt như vậy….”

Tôi bỗng nhận ra rằng trong tình huống này mình không cần phải đánh nhau làm gì cả.

Tôi lén lút tiến lại phía sau lưng Sylvia.

“Này, ngươi có mang theo thứ gì có thể dùng làm vật phát sáng không….”

Từ ngay phía sau—

Bụp.

“Eh?”

— Tôi đẩy Sylvia vào phía trong căn nhà kho tối như mực nằm dưới đất.

Phần 2.

“– !? — ! — —– !!”

Sylvia đang gào thét gì đó ở bên trong.

Ở phía bên kia cánh cửa được đóng lại lần nữa của gian nhà kho, truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm.

“Kazuma! Anh có sao không?! Sylvia đâu rồi!?”

Tôi quay lưng lại và thấy Megumin đang vội vàng chạy tới.

Yunyun và Bozucily chạy theo sau, có vẻ như Megumin cũng lôi họ tới đây.

“Mọi người tới trễ rồi, tôi đã nhốt Sylvia lại bên trong bằng một cú phản đòn nhẹ nhàng. Cánh cửa này hình như không thể mở được từ bên trong. Sau khi bị nhốt trong đó vài tuần, chắc hẳn cô ả sẽ biết điều hơn một chút.”

Nghe thấy tiếng nguyền rủa nho nhỏ vang ra từ phía bên trong, Megumin trông có chút sợ hãi.

“Anh, anh nhốt cô ta lại ở bên trong đó ư!? Chắc là không sao đâu, cô ta có thể cũng không biết cách kích hoạt cái vũ khí đó. Xét cho cùng, cũng chưa có ai biết được cách khởi động thứ vũ khí đó cả. Nhưng quả thật, ai mà ngờ được rằng Sylvia có thể giải trừ cái phong ấn đó.”

…. Tôi sẽ không đề cập gì đến sự thật rằng cái phong ấn đó là do tôi mở ra.

“N, Nhốt cả Boss của Quân đội Quỷ vương ở bên trong… Thật, thật là một cách chiến đấu đầy tàn nhẫn….”

Darkness nói một cách đầy cảm thông trong khi tiếp tục nhìn cánh cửa vẫn còn đang tiếp tục bị dộng lên bởi Sylvia.

“Ngay cả Sylvia đã thoát khỏi tay chúng ta biết bao nhiêu lần mà cũng bắt giữ được, làm tốt lắm anh bạn người ngoài à.”

“Nhóm người này đánh bại ba tên Boss của Quỷ vương trước đó, bây giờ họ lại hạ gục Sylvia thì cũng không có gì là lạ cả.”

Người dân làng Hồng Ma tụ tập chung quanh tôi tiếp tục khen ngợi không hết lời.

“Này Kazuma, không phải cái nhà kho này có chứa đầy vũ khí nguy hiểm sao? Liệu có ổn không khi nhốt ả Youkai ở trong đó?”

Dân làng Hồng Ma Tộc trả lời khi nghe thấy Aqua nói.

“Không sao đâu, không sao đâu, ngay cả chúng tôi còn không biết cách sử dụng thứ vũ khí đó thì còn khuya Syliva mới biết dùng.”

“Đúng vậy đấy. Nếu mà Sylvia kích hoạt được thứ vũ khí đó, tôi sẽ trồng cây chuối đi một vòng quanh làng.”

“Được thôi, vậy bây giờ đi nhậu thôi nào.”

“… Này, có phải họ có cố tình làm như vậy không? Không lẽ làng Hồng Ma Tộc toàn những người cảm thấy không bao giờ hạnh phúc được trừ khi họ vướng vào rắc rối nào à? Không dựng được Flag là không chịu nổi sao?”

“Đừng, đừng nói như thế chứ, em không thể chối bỏ rằng người dân làng luôn thích tìm kiếm rắc rối, nhưng mà lần này sẽ không sao đâu. Anh xem, bên trong nhà kho bắt đầu trở nên yên tĩnh, có lẽ cô ta bị nghẹt thở rồi thì phải?”

Lắng nghe kĩ kơn, đúng là tôi không còn nghe thấy tiếng nguyền rủa của Sylvia nữa.

Tôi có linh cảm bất an, liệu mọi thứ có thật sự ổn rồi không?

Kể cả khi họ đã nói rằng không ai có thể kích hoạt được thứ vũ khí nằm bên trong…

“Hmm?… Này Kazuma, anh có cảm thấy mặt đất đang rung chuyển không?”

Darkness dẫm nhầm lên chân mình và hỏi.

“Khoan, chuyện này tệ rồi! Tôi cảm thấy có chuyện tồi tệ sắp xảy ra! Mọi người hãy nhanh chóng di tản khỏi chỗ này và….”

“Anh lại tính bày trò gì vậy hả Kazuma? Chúng ta vừa hạ gục được một Boss của Quỷ vương đúng không nào? Nè, thành công này đúng là do anh làm nên cả, nhưng mà chúng ta là một đội, vậy nên mọi người phải được chia đều tiền thưởng chứ nhỉ? Hehehe, liệu mình nên mua gì với số tiền thưởng từ việc hạ gục Sylvia đây?”

Khi thấy Aqua bắt đầu đếm gà trước khi trứng nở, tôi chợt nhận ra rằng — mọi chuyện đang trở nên ngày một tồi tệ hơn.

“Đồ ngốc kia, tại sao lần nào cô cũng bật Flag lên vậy hả! Này, Megumin, Darkness! Rút lui ngay! Không, phải nhờ dân làng Hồng Ma Tộc giúp chúng ta trở về Axel ngay lập tức….!”

Trước khi tôi kịp kết thúc câu nói, mặt đất liền nổ tung và bụi văng tung toé ra khắp nơi.

Dưới ánh sáng toả ra từ mặt trăng, người xuất hiện từ bên trong lớp bụi là….

“Ah hahaha! Thằng nhãi kia, ngươi đúng thật là gan cùng mình! Ngươi nghĩ rằng ta thật sự đến đây để chôm món vũ khí đó sao! Tên ta là Sylvia! Như ngươi có thể thấy —”

Với phần dưới cơ thể của cô ta biến thành một cón rắn khổng lồ với lớp vảy hợp kim sáng loá…

“Ta là một Boss của Quỷ vương với khả năng kếp hợp với bất kì loại vũ khí nào và bất kì thứ gì! Growth Chimera Sylvia!”

Với một tiến cười lớn, Sylvia phô trương chiến thắng của mình…

“Là ‘Mage Killer’! Cô ta nhập làm một với ‘Mage Killer’ rồi!”

Người dân làng Hồng Ma Tộc thốt lên.

Mage Killer?

“Aaaahhh, không xong rồi anh Kazuma! Mọi chuyện hỏng cả rồi! Mau chạy, ngay, lập tức!”

Mặt của Megumin trở nên tái nhợt, và bắt đầu giật ống tay áo của tôi một cách hoảng loạn, trông con bé hoàn toàn khác với lúc trước.

Tuy nhiên, tôi vẫn còn một đám người làng Hồng Ma Tộc đang ở phía sau lưng mình.

Họ chắc chắn có thể lật ngược được tình huống này—-

“Này, đó là ‘Mage Killer’ đấy!”

“Không còn cách nào khác! Bỏ làng thôi!”

“[Teleport]!”

Hoặc là họ không có cách nào cả.

“Khoan đã Megumin, giải thích cho anh xem nào! Rốt cuộc Mage Killer là cái gì vậy! Thứ đó thật sự đáng sợ đến vậy ư? Lẽ nào vũ khí đó có thể thật sự huỷ diệt thế giới hả!?”

Tôi nhìn từ khoé mắt thấy mọi người dân làng Hồng Ma Tộc đang chạy tứ tán trong khi tôi lắc mạnh vai của Megumin, con bé không giỏi cho lắm trong chuyện giải quyết vấn đề khẩn cấp.

“Thứ vũ khí có thể huỷ diệt thế giới không phải là thứ trông giống cái kia đâu… ! Nhưng mà vật Sylvia nhập vào bản thân mình cũng nguy hiểm ngang ngửa như vậy, thứ vũ khí được mệnh danh là ‘Mage Killer’…!”

Yunyun giải thích với gương mặt tái nhợt.

“Đó là một vật có đặc tính hoàn toàn kháng ma pháp, thứ được coi là khắc tinh đối với người Hồng Ma Tộc. Một món vũ khí chuyên dùng để giết các pháp sư!”

—- Thôi xong rồi.

Phần 3

Để ẩn náu, mọi người dân làng Hồng Ma Tộc đều chạy lên đồi Chúa Quỷ, nơi rất nổi tiếng dành cho các cặp đôi, và từ đó nhìn xuống ngôi làng đang bị lửa tàn phá.

“Ngôi làng….bị thiêu cháy…..”

Tôi nghe được có ai đó thốt ra câu này. Quay lại thì thấy một cô bé mang một miếng che mắt với kiểu dáng giống hệt với Megumin, đang nhìn làng của mình bị thiêu cháy trong khi nói bằng một giọng thảm thương.

Sylvia sau khi biến thành một con Lamira thở ra lửa, ra tay nhấn chìm toàn bộ làng Hồng Ma Tộc trong biển lửa.

Hầu hết người dân làng đều có thể dùng phép dịch chuyển tức thời.

Mặc dù không hề có thương tích gì, nhưng mà nhà cửa của họ bây giờ tất cả đã chìm trong biển lửa.

Trái tim tôi đau nhói khi chứng kiến cảnh tượng này.

Chỉ, chỉ vì tôi mở cái phong ấn đó thôi sao?

Không, trong tình huống đó tôi bị buộc phải làm vậy.

Hơn thế nữa, tôi chỉ làm vậy khi biết rằng không ai có thể kích hoạt để dùng nó làm vũ khí….

“Nhưng làm sao mà Sylvia lại có thể mở cái phong ấn đó được cơ chứ?”

Tôi giật mình khi nghe thấy có người đặt câu hỏi này.

“Chẳng lẽ cô ta dùng một món đồ vật ma pháp nào đó để giải trừ phong ấn? Nhưng mà mặc cho vật phẩm chuyên phá phong ấn nào đi nữa thì cũng không thể có tác dụng lên phong ấn đó được…”

Sau khi nghe câu này, tim tôi đập một cách điên cuồng trong khi nhìn xuống ngôi làng đang bị tàn phá…

“Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta giờ chỉ còn cách bỏ làng thôi. Phải chứng kiến Quân đội Quỷ vương làm gì tuỳ thích thì thật không cam lòng, thế nhưng núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun.”

Trưởng làng nói bằng giọng trang nghiêm.

… Giờ tôi nên làm gì đây.

Bầu không khí đang hết sức nặng nề.

Trời ơi, không lẽ mọi chuyện xảy ra đều do tôi sao?

Chẳng lẽ là do tôi đầu hàng quá dễ dàng và chấp nhận mở cái phong ấn đó ư?

“Này Megumin, không lẽ thật sự không có cách nào để chống trả lại Mage Killer à?”

“Như em đã nói lúc trước, cái tên nói lên tất cả, Mage Killer là một loại vũ khí chuyên dùng để tiêu diệt các pháp sư. Mọi phép thuật đều không hề có tác dụng nào lên nó. Em nghe kể rằng khi Mage Killer còn hoành hành trước đây, tổ tiên của tụi em đã phải dùng một thứ vũ khí khác cũng được phong ấn lại để tiêu diệt nó. Sau khi vượt qua được cuộc khủng hoảng đó, họ đã khôi phục Mage Killer để làm kỉ niệm và niêm phong lần nữa…..”

“Sao lại khôi phục một thứ vô cùng nguy hiểm với một lí do vớ vẩn như thế cơ chứ, bộ họ điên à!… Không, khoan đã, em vừa nói rằng có một loại vũ khí khác có thể đánh lại Mage Killer đúng không?”

Đúng rồi, trường hợp này phải “dĩ độc trị độc”mới được.

Để phòng ngừa trường hợp món vũ khi có cơ hội hoành hành, chắc hẳn phải có thứ vũ khí khác có thể dùng được trong gian nhà kho đó — thận trọng như vậy là hợp lí. Bây giờ nghĩ lại thì mới hiểu được vấn đề.

Để đề phòng trường hợp tương tự xảy ra, tổ tiên của làng Hồng Ma Tộc chắc chắn phải lưu giữ lại thứ vũ khí có thể tiêu diệt Mage Killer.

Nếu đúng như vậy thì, với món vũ khí đó —-

Con bé có vẻ đã đoán ra được chuyện tôi đang nghĩ tới.

“…. Kazuma, hơi xui xẻo là cũng không ai biết cách dùng thứ vũ khí dùng để đánh lại Mage Killer. Hướng dẫn sử dụng đúng là được truyền lại, nhưng ngay cả trưởng làng cũng không thể đọc được…..”

Megumin nói trong khi nhìn ngồi làng đang bị thiêu rụi.

Người dân làng Hồng Ma Tộc thông minh chắc chắn đã tính trước cả chuyện này.

Nếu pháp thuật trở nên vô dụng, thực sự chúng tôi đã bó tay.

So với tấm thân rắn đồ sộ thì Sylvia cao to cũng trở nên thật nhỏ bé.

Ngoại trừ Darkness ra thì ai bị nó đánh trúng chắc cũng bị nghiền thành cám cả.

… Không còn cách nào thật sao?

Ngay lúc này.

“Hmmp… Tôi sẽ làm mồi để dụ Sylvia đi sang chỗ khác. Với sự trợ giúp của dân làng Hồng Ma Tộc thì tôi không thể nào bị đánh bại một cách dễ dàng được.”

Người vừa thốt ra mấy câu ngu ngốc ấy là con Thập tự quân đầu đất của nhóm tôi.

“Cô đang nói vớ vẩn gì vậy? Cô không nhận ra tình huống vô vọng mà chúng ta đang lâm vào hay sao? Cô có khùng không? Ngay cả goblin còn biết rõ là không nên chiến đấu một cách vô ích trong tình cảnh này, bộ cô còn ngốc hơn cả goblin hả?”

“Anh, anh thật là —! Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này sau khi quay trở về Axel! Tôi vẫn còn nhớ rõ mấy câu chữ tồi tệ khác mà anh nói với tôi lúc trước! Còn nữa, tôi không định làm chuyện này mà không có kế hoạch đâu!”

…. Kế hoạch ư?

“Trong khi tôi cầm chân Sylvia, hai người có khả năng nhìn trong tối là anh và Aqua sẽ lẻn vào nhà kho ở tầng hầm và tìm cho bằng được món vũ khí đó.”

“… Nhưng mà không ai biết cách sử dụng cả! Không lẽ cô không nghe chúng tôi nói gì à?”

Tôi cũng không biết mình phải nói gì với cô ta nữa. Darkness giở giọng quở trách:

“Dĩ nhiên là tôi có nghe. Nhưng mặt khác, chỉ cần biết cách dùng, không phải mọi vấn đề sẽ được giải quyết sao? Hành động tìm hướng giải quyết vẫn còn tốt hơn là thững thờ đứng đây mà không chịu làm gì cả. Không cần lo lắng gì nữa, tôi không biết thứ vũ khí đó là gì, nhưng là một người thuộc dòng dõi quý tộc, tôi khá là quen thuộc với các loại vật phẩm pháp thuật. Tôi đã từng sửa cái máy ảnh ma thuật của cha tôi hồi trước bằng cách dộng cho nó mấy phát.”

Nghe mấy lời do bà cô quý tộc dốt ngoài sức tưởng tượng thốt ra, tôi bỗng cảm thấy chóng mặt.

“… Được thôi, hãy thử làm theo kế hoạch này.”

Làm tôi bất ngờ nhất chính là, đáng lẽ ra Megumin phải là người phản đối dữ dội nhất, chẳng hiểu sao con bé lại đồng ý.

“Tôi không ghét tình huống mà mọi sự sống còn đều tuỳ thuộc vào một kế hoạch duy nhất đâu!”

“Thật sự thì tôi còn khoái kế hoạch này nữa! Mặc dù cô là người ngoài, nhưng chuyện đó quả thật là tuyệt vời!”

Không dừng lại ở đó, ngay cả người dân làng Hồng Ma Tộc cũng bắt đầu đứng dậy tham gia.

Có vẻ bài phát biểu của Darkness đã làm rung động trái tim họ.

Nếu là thông thường thì tôi sẽ hoàn toàn từ chối tham gia một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy. Thế nhưng gương mặt cô đơn của cô bé với miếng che mắt khi chứng kiến cảnh tượng xảy ra với làng mình đã khắc sâu trong trái tim, và tôi không có cách nào không nghĩ tới chuyện đó.

Khỉ thật, nếu tôi có thể xoá bỏ tội lỗi của mình bằng việc lẻn vào nhà kho để thu hồi món vũ khí đó thì….!

“Nè! Tên Boss của Quân đội Quỷ vương vẫn tiếp tục hoành hành ở trong làng, tại sao tôi lại phải làm một chuyện nguy hiểm như là lẻn lại vào làng cơ chứ! Không muốn! Sở trường của tôi là hỗ trợ mọi người từ một vị trí an toàn mà!!”

“Đừng làm nhảm nữa và đi theo tôi ngay! Tôi không thể nào làm chuyện này một mình được!”

Tôi kéo theo mình một Aqua đầy vẻ bất đắc dĩ và tiến thẳng về hướng gian nhà kho nằm ở tầng hầm….!

Phần 4

Với mục tiêu là dụ Sylvia đi chỗ khác, dân làng Hồng Ma Tộc xả ra hàng loạt các phép thuật khác nhau từ một khoảng cách khá xa.

Mỗi khi Sylvia tiến lại gần, mọi người ngay lập tức rút lui. Điển hình của chiến thuật vừa đánh vừa lui.

Tuy vậy, mọi phép thuật đều không có tác dụng và Sylvia hoàn toàn không chịu thương tổn gì cả.

“Còn bao lâu nữa trước khi các ngươi chấm dứt màn chống cự vô ích này hả? Ta cứ nghĩ rằng Hồng Ma Tộc tụi bây phải khôn hơn thế chứ!”

Sylvia đang ướn éo phần cơ thể hợp kim sáng lóa của mình trong khi nhạo báng người dân làng.

Sylvia sau khi chuyển từ thế phòng thủ sang tấn công, trở nên quyết tâm ra sức tàn phá vùng đất này cho thoả sự tức tối mà cô ả tích tụ lại bấy lâu nay.

Nhưng mà người Hồng Ma Tộc vẫn tiếp tục giữ khoảng cách trong khi tiếp tục khiêu khích Sylvia cho nên cô ta cũng không làm gì được họ cả. Trông cô ta lúc này rất ức chế vì việc này.

Sylvia có thể vẫn chưa quen với phần thân kim loại giống rắn của mình, cho nên cử động rất là chậm chạp.

Trông rất bồn chồn, cô ta tiếp tục giận dữ và nhìn về phía dân làng với ánh mắt đầy sát khí.

Sylvia hít vào một hơi sâu và khạc lửa tấn công họ.

“[Teleport]!”

Cả nhóm biến mất ngay trước khi bị ngọn lửa nuốt chửng.

Người làm nhiệm vụ tấn công ở chung nhóm với người có thể dùng phép dịch chuyển tức thời. Sau khi niệm thần chú dịch chyển xong, anh ta sẽ đứng bên cạnh và sẵn sàng dùng nó để giải cứu mọi người trong lúc nguy cấp.

Cảnh tượng đòn tấn công của Sylvia xém dính đối phương cứ tiếp tục tái diễn, làm cho cô ta càng ngày càng mất kiên nhẫn. Thế là cô ta chuyển hướng sang tấn công một người phụ nữ.

Ngay cả khi Sylvia bị những người khác tấn công bằng pháp thuật, cô ta cũng không chuyển mục tiêu của mình mà cứ tiếp tục nhắm tới người phụ nữ đó.

Sylvia đã chuyển sang chiến thuật đánh hạ đối phương từng người một.

Ngay lúc này đây, một người đàn ông chứng kiến cảnh này từ phía xa gào lên trong tuyệt vọng.

“Dừng, dừng lại đi Sylvia! Làm ơn! Xin đừng làm hại cô ấy!”

Sylvia đang nhắm tới một người phụ nữ mang theo mình thanh kiếm gỗ. Tôi vẫn còn nhớ rõ cô ta.

Cô ta dùng một phép thuật cao cấp cùng với Buzucoily để đẩy lùi cuộc tấn công của quân đội Quỷ vương đi chỗ khác.

Chẳng lẽ cô này là người yêu của Buzucoily sao?

Buzucoily gào về phía Sylvia, quỳ xuống đất và khóc lóc cầu xin lòng nhân từ trong khi tiếp tục chứng kiến Sylvia tiến lại gần người phụ nữ kia.

Nghe thấy tiếng van xin từ Buzucoily, Sylvia sung sướng cười to.

“Các người cũng giết chết thuộc hạ của ta mà, đây chỉ là báo ứng thôi! Đừng lo lắng, không chỉ mỗi con ả này đâu, mà cả ngươi, gia đình của ngươi— tất cả người dân trong làng này sẽ bị ta thiêu đốt!.. Chuẩn bị cầu kinh đi!”

Sau khi gần trở nên hoá điên bởi sự tra tấn từ người dân làng Hồng Ma Tộc, Sylvia trở nên phấn chấn khi biết rằng cuối cùng mình có thể trả thù được. Cô ta phớt lờ lời cầu xin của Buzucoily và tiếp tục tiến lại gần người phụ nữ kia.

Khoé miệng của người phụ nữ mang thanh kiếm gỗ nhếch lên thành một nụ cười, và cô ta la lên về hướng Buzucoily với một vẻ mặt đau buồn:

“Hãy chạy đi, dù chỉ có một mình anh… Em sẽ dùng hết sức mình để chặn cô ta lại, nên anh hãy nhân cơ hội này mà chạy ngay đi!”

Này, đừng có nói như thế chứ.

Ánh mắt người phụ nữ đó lóe lên sự quyết tâm trong khi Sylvia tiến lại ngày một gần hơn.

“Sylvia, đây là con át chủ bài của ta! Hãy nhìn cho kĩ đây! Và….”

Người phụ nữ nói trong khi liếc nhìn về Buzucoily.

“Buzucoily… Xin anh hãy quên em đi, anh nhất định phải sống hạnh phúc đấy nhé…”

“Soketto! Làm ơn hãy dừng lại đi Sylvia! Soketto, anh sẽ không bao giờ quên em đâu….!”

Không, dừng lại! Khỉ thật, không!!!!

“Ngươi trông rất là quyết tâm! Lại đây, lại đây và cho ta xem con át chủ bài của ngươi là gì nào! Dù ngươi có dùng phép nào đi chăng nữa thì ta cũng sẽ—.“

“[Teleport]!”

Trước khi Sylvia nói hết —–

Soketto đã biến mất.

Buzucoily mới lúc trước còn biểu hiện một nét mặt đầy đau khổ, giờ đã đứng dậy như không có chuyện gì xảy ra, phủi bụi ở đầu gối mình và nhìn Sylvia một cách bình thản.

Ngay tại đỉnh điểm của màn kịch, mục tiêu đột nhiên trốn thoát.

Sylvia thì thầm với bản thân.

“Ta, thật sự căm ghét lũ dân làng Hồng Ma Tộc!”

… Tôi hoàn toàn thông cảm với cô về điểm này.

Phần 5

Một chàng trai Hồng Ma Tộc đứng trước Sylvia.

Nét mặt của anh ta trông khá là đau khổ.

“Thật là đáng tiếc khi mọi chuyện phải kết thúc như thế này Sylvia… ít nhất hãy để ta dùng tuyệt chiêu của mình để ahhhh! Nóng quá! Sao ngươi dám xen ngang lời kịch ngầu lòi mà ta khó khăn lắm mới nghĩ được hả, thật là một hành vi bất lịch sự, Sylvia!”

Anh ta không kịp kết thúc câu nói thì Sylvia đã thở ra lửa. Không còn cách nào khác, chàng trai liền hoảng hốt nhảy sang chỗ khác để tránh nó.

“Ta không muốn kéo dài chuyện này nữa! Nếu ngươi không muốn chiến đấu thì cút ra khỏi chỗ này ngay!”

Sylvia càng trở nên mất kiên nhẫn hơn sau khi bị dân làng Hồng Ma Tộc chơi khăm liên tục.

Cô ta không còn ở gần khu nhà kho nữa, cơ hội tới rồi.

Tôi thật sự muốn chuồn ra khỏi chỗ này ngay nhưng không thể làm thế được vì tôi là người gây ra chuyện này.

“Được rồi, đi thôi nào! Này Darkness, nếu có chuyện nguy hiểm xảy ra với dân làng thì tôi nhờ cả vào cô đấy! Dù người dân làng có mạnh tới mức nào đi nữa thì họ vẫn chỉ là pháp sư thôi, họ không thể nào trốn thoát được khi đã cạn kiệt Mana.”

“Hiểu rồi, cứ để đó cho tôi!”

Darkness gật đầu chắc chắn. Megumin đứng kế bên cô ta—

“Em, em phải làm gì đây? Em không thể dùng phép dịch chuyển tức thời nên em cũng không thể kéo thêm thời gian cho mọi người….”

Cô bé nói với gương mặt lo lắng.

“Em là quân át chủ bài của nhóm chúng ta lúc khẩn cấp. Mage Killer chỉ không bị ảnh hưởng bởi ma pháp thôi đúng không? Phép thuật cao cấp có thể không có hiệu quả gì, nhưng vẫn chưa có ai thử dùng Explosion phải không? Biết đâu Explosion có thể có chút tác dụng lên nó cũng không chừng.”

Tôi dùng lí lẽ này và nói dối với Megumin.

Thật tình thì tôi hoàn toàn không định để cô bé sử dụng ma pháp của mình.

Tôi nghe được từ Yunyun rằng mọi chuyện sẽ trở nên rất tồi tệ nếu người dân làng phát hiện ra Megumin đã học chiêu Explosion.

Hiện giờ thì toàn bộ dân làng đang chiến đấu với Sylvia…

“Ahahaha, có chuyện gì vậy!? Thôi nào, sao không dùng phép dịch chuyển tức thời của tụi bây đi chớ!”

“Khỉ thật, thần chú vẫn chưa niệm xong…! Này, tình huống ngày càng trở nên nguy hiểm! Chuyển động của Sylvia đang dần trở nên nhanh hơn!”

…. Sau khi quen dần với cơ thể mới của mình, Sylvia không còn bị dân làng dắt mũi nữa và bắt đầu chủ động chuyển sang thế tấn công.

“Kazuma, tôi sẽ đứng canh gác lối vào nhà kho, cho nên anh không cần lo lắng gì cả, cứ bắt đầu tìm kiếm bên trong đi.”

“Cô vẫn còn đang nói vớ vẩn gì thế hả, đi với tôi ngay!”

Tôi lôi bà cô Aqua vẫn còn đang bướng bỉnh tới phút chót và kích hoạt kĩ năng [hide] trong khi tiến qua cơn mưa thần chú.

Cuối cùng thì chúng tôi cũng vào được căn nhà kho đó và tiến vào sâu vào bên trong nhờ vào cái lỗ tạo ra bởi Sylvia.

Tôi quay lưng lại nhìn Sylvia thì thấy cô ta vẫn đang tiếp tục đuổi theo dân làng.

Lúc này cũng đã gần sáng rồi và phía bên kia đỉnh đồi ngày cáng trở nên sáng hơn. Tuy nhiên, mọi thứ trong căn nhà kho thì vẫn tối đen như mực.

Tôi và Aqua đều có thể nhìn trong đêm nên cả hai chúng tôi cùng lao vào tìm kiếm món vũ khí đó.

“… Nè, chẳng lẽ chúng thật sự phải xem qua hết mớ đồ này à?”

Ở ngay trung tâm của căn nhà kho lúc này là một núi đồ pháp thuật mà không ai biết cách sử dụng chúng cả.

Thứ vũ khí đó có thể nằm trong này, nhưng làm sao để biết chính xác là món nào đây…

“Nè Kazuma, nhìn đi, nhìn đi!”

Thấy Aqua nhặt một món đồ nào đó lên và khoe, tôi cảm thấy bối rối.

Món này là…

“Chẳng phải cái này là Game Girl sao! Tại sao một hệ máy chơi game cầm tay cổ xưa như thế này lại nằm ở đây cơ chứ!”(Edit: Nhái Game Boy :v)

Cái máy chơi game này vốn dĩ rất là nổi tiếng vào cái thời trước khi tôi ra đời.

Aqua đặt nó xuống đất và bắt đầu lục lọi mớ đồ pháp thuật còn lại.

“Nếu có máy chơi game ở đây thì thẻ nhớ game cũng phải nẳm đâu đây. Nè, nếu anh mà có kiếm được game Tetris thì nhớ đưa cho tôi nhé? Tôi sẽ cho anh mượn chơi ké sau!”

“Tôi có nói chúng ta tới đây để kiếm máy chơi game không hả bà nội kia! Cái mà tôi muốn là thứ vũ khí đó! Cái thứ đó nằm ở đâu mới được cơ chứ!.. Nhân tiện, có chuyện gì ở đây thế này? Tất cả mấy món này đều đến từ thế giới của chúng ta cả….”

Núi đồ pháp thuật này thực chất đều là máy chơi game được bán ở Trái Đất.

Quá khó cho một người nghiền game như tôi phải lờ mấy thứ này đi, nhưng mà tôi có việc cần phải làm. Và mấy món này nhìn giống như là đồ giả mạo vậy.

Giống như là được làm bởi một tay nghiệp dư cố tình sao chép bề ngoài của mấy cái máy chơi game này.

Aqua đột nhiên kiếm được một vật khác nằm ở góc phòng và vẫy tay ra hiệu cho tôi.

“Nè Kazume, xem tôi kiếm được gì này.”

Aqua nói trong khi đưa cho tôi xem một cuốn sổ ghi chú.

Tôi tới bên cạnh cô ta và đọc nội dung của cuốn sổ tay đó.

Thứ mà người Hồng Ma Tộc gọi là ngôn ngữ cổ đại thực chất là….

…. Đúng vậy, cuốn sổ tay được viết bằng tiếng Nhật.

Aqua bắt đầu đọc lớn nội dung được viết trong đó —

“— Ngày 0 Tháng X. Tiêu rồi, bí mật của toà nhà này đã bị lộ ra ngoài, nhưng may thay họ vẫn không biết được thứ mà mình đang định làm. Nếu mà họ biết được tôi dùng ngân sách để chế tạo game, không biết họ sẽ trừng phạt tôi như thế nào đây….”

Hoá ra là thế, mọi chuyện đã rõ rồi.

Toà nhà được xây bởi một người Nhật nào đó vô tình bị gửi tới thế giới này trước tôi.

Đó là lí do tại sao cái cổng bên ngoài lại đòi mã Konami.

Nếu như thế thì chắc hẳn phải có manh mối nào đó trong cuốn sổ này.

“—- Ngày 0 Tháng X. Một quan chức cấp cao đột nhập vào thánh địa của tôi và vặn hỏi mục đích của mấy cái máy chơi game cầm tay này là gì. Không đời nào tôi khai thật rằng chúng là đồ chơi được. Và thế là, với một gương mặt hết sức nghiêm túc, tôi nói với hắn ta rằng đây là những vũ khí có thể huỷ diệt thế giới này. Một nữ đồng nghiệp của tôi khép nép bật công tắc của máy chơi game lên, và bị giật mình bởi tiếng khởi động của nó. Cô ta lúc nào cũng cư xử nóng nảy cả, sao lại đi sợ một cái máy chơi game cầm tay được chứ nhỉ!?”

….?

Tôi bắt đầu cảm thấy không ổn khi đọc tới đây.

“—- Ngày 0 Tháng X. Họ tăng ngân sách cho việc nghiên cứu của tôi, và họ yêu cầu tôi chế tạo vũ khí để chiến đấu với quân đội của Quỷ vương. Heyaa, kể cả khi mấy người có yêu cầu như vậy thì chắc gì tôi làm được chứ. Không phải là tôi đã tạo thêm vô số thứ nhờ vào kĩ năng ăn gian có được sau khi đến thế giới này sao? Cống hiến của tôi đối với quốc gia không phải là đã đủ vĩ đại rồi à. Tôi không thể nào làm được kể cả khi mấy người ép buộc. Tôi cố nói với họ bằng một gương mặt nghiêm túc “Chiến tranh không mang lại thứ gì cả…”, nhưng người phụ nữ đồng nghiệp tát vào mặt tôi thật mạnh và nói rằng tôi có được công việc này cũng là nhờ sự hiện hữu của Quỷ vương. Thật tình thì nói như vậy cũng đúng, nhưng mà tôi phải chế tạo thứ gì để chiến đấu với quân đội của Quỷ vương đây?”

Đúng là có gì đó không ổn rồi.

Tôi cảm thấy mình đã đọc cái giọng văn ‘tới đâu hay tới đó’ này ở đâu đó trước đây rồi.

Aqua tiếp tục đọc.

“—- Ngày 0 Tháng X. Tôi muốn chế tạo ra một người máy khổng lồ. Thứ gì đó có thể biến hình và kết hợp lại với nhau được. Sau khi tôi nộp đề án, họ nghĩ rằng tôi đang trêu tức họ. Tôi bị họ giáo huấn. Nhưng mà tôi vốn vô cùng nghiêm túc. Trong lúc tức tối, tôi nói rằng chúng ta chỉ việc chế tạo một vũ khí khổng lồ có khả năng kháng cự lại ma pháp là được. Bất ngờ thay, đề án đó lại được chấp thuận. Cái quỷ gì thế, có vậy mà cũng đồng ý à? Nếu mà mấy người kêu tôi vẽ thiết kế cho vũ khí này, tôi nên lấy cái gì để tham khảo nhể… Oh? Có một con chó đang lang thang ở đằng kia. Thế thì ta chọn ngươi vậy. Tôi sẽ đặt tên cho cái vũ khí hình dáng con chó này là ‘Mage Killer’.”

Vũ khí có hình dáng của chó ư?

“—- Ngày 0 Tháng X. Sau khi tôi nộp bản thiết kế, bọn họ đều khen ngợi và nói ‘Tôi hiểu rồi, một con rắn à, đúng là tốt hơn thứ gì đó có chân nhiều. Một ý tưởng tuyệt vời’. Eh, thật ra là tôi vẽ con chó mà. Tôi biết là kĩ năng vẽ của mình rất tệ, nhưng mà nếu nhìn kĩ lại thì đây là giống chó thân dài… Xem xét kì lại thì…. thật sự đúng là tôi đã vẽ một con rắn!”

…..

“—- Ngày 0 Tháng X. Chúng tôi tiến hành thử nghiệm. Hmm, chuyển động được à? Mặc cho nó có chuyển động được đi chăng nữa thì cũng không có đủ pin để duy trì được. Chúng tôi thử đem vũ khí này đi đánh quân đội của Quỷ vương nhưng chỉ trong chốc lát thôi là lại hết pin. Nhưng dù sao thì lũ quỷ đó cũng bị doạ một phen hết hồn. Chớp lấy cơ hội này tôi liền nói ‘Còn quá sớm để cho loài người dùng thứ vũ khí này’ và niêm phong nó lại ở đây. Món vũ khí không thể di chuyển được vì không còn pin nữa, nhưng nó có thể dùng làm nguyên liệu để tạo ra một thứ vũ khí có thể kết hợp với loài Chimera, tạo thành một thứ vũ khí sống có thể dễ dàng sai khiến. Lúc đó vũ khí này sẽ không còn phụ thuộc vào nguồn năng lượng nữa, điều đó sẽ thật tuyệt vời.”

Ah, tôi hiểu rồi.

Tên viết cuốn sổ tay này cũng chính là kẻ làm ra món vũ khí kia.

“—- Ngày 0 Tháng X. Vũ khí tiêu diệt Quỷ vương cuối cùng hoàn tất. Tôi nói như vậy thôi, nhưng nó thực chất chỉ là con người đã qua biến đổi. Chúng tôi kiếm mấy người tình nguyện sẵn sàng trải qua phẫu thuật để chỉnh sửa cơ thể, kết quả là có nhiều người tình nguyện tới nỗi phải rút thăm để chọn người. Liệu mấy tên này có thật sự hiểu phẫu thuật biến đổi người là gì không? Sau khi giải thích cho họ hiểu cuộc phẫu thuật này sẽ giúp họ nâng khả năng làm pháp sư của mình lên mức tối đa thì mấy tên tình nguyện này bắt đầu có yêu cầu kì cục như là “Tôi muốn có cặp mắt màu đỏ’, ‘Tôi muốn có một biểu tượng đặt biệt cho bản thân’. Không lẽ mọi người trong đất nước này có vấn đề về não hết ư?”

Nói cho đúng ra thì tôi cảm thấy mọi chuyện sẽ trở nên rắc rồi hơn nếu có thêm nhiều người có khả năng viết mấy điều vô lý như trong cuốn sổ ghi chú này.

“—- Ngày 0 Tháng X. Phẫu thuật biến đổi cơ thể đã hoàn tất. Cái lũ đó giờ lại bắt đầu yêu cầu mấy thứ vớ vẩn như ‘Thưa chủ nhân, xin hãy ban cho chúng tôi một cái tên mới’. Chủ nhân quái gì ở đây, và mấy người còn tính kéo dài trò này tới khi nào đây? Thật là phiền phức, cho nên tôi quyết định chọn đại mấy cái tên hết sức ngẫu nhiên. Đã vậy bọn này lại còn trở nên vui mừng nữa chứ, khiếu thẩm mỹ của mấy người có vấn đề gì không vậy? Tuy nhiên, nhóm người này trở nên mạnh, rất mạnh nữa là đằng khác. Mấy sếp ở trên khen ngợi tôi hết lời và còn giao cho tôi một vị trí quan trọng nữa. Kể từ ngày mai, tôi là giám đốc của viện nghiên cứu và phát triển. Nói thật thì tôi không muốn mấy cái chức vị này và muốn được hưởng nhiều quyền lợi hơn. Hừ, dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có nên tôi sẽ đặt cho nhóm người này một cái tên. Bởi vì mắt của họ có màu đỏ cho nên tôi sẽ gọi họ là “Hồng Ma Tộc”vậy. Người phụ nữ đồng cấp bắt bẻ tôi rằng cái tên đó thật quá bình thường. Khỉ thật, con đĩ đó đúng thật là…”

“Này!”

Tôi không thể nào không la lên được khi nghe tới mấy từ này. Aqua dừng đọc lại và nhìn tôi.

“Ah, cho tôi xin lỗi, xin hãy tiếp tục đọc.”

Người Hồng Ma Tộc là con người đã qua phẫu thuật biến đổi cơ thể ư?

Một vấn đề nghiêm trọng như thế này lại được nhắc tới một cách nhẹ nhàng như vậy.

“—- Ngày 0 Tháng X. Bọn Hồng Ma Tộc cứ léo nhéo đòi tôi tạo cho bọn họ một khắc tinh có thể chiến đấu lại bọn chúng — một thứ vũ khí như là ‘Mage Killer’ vậy. Heya, không phải là tôi đã nói rằng cái thứ đó không di chuyển được sao? Đồng thời, vũ khí này không được tạo ra để làm khắc tinh cho mấy người, nó không có đủ pin để mà chạy… Nhưng mà dù tôi có giải thích như thế nào thì bọn chúng cũng không chịu nghe lời. Mấy người đã già lắm rồi, vậy sao vẫn còn trong thời kì nổi loạn của tụi con nít vậy. Tôi không thể nào chịu nổi bọn này nữa, cho nên tôi tạo một món đồ tạm bợ… Tôi chỉ nghĩ rằng mình sẽ làm một món đồ dỏm, nhưng không hiểu bằng cách nào mà tôi lại làm ra một thứ cực kì mạnh. Đây mới đúng thật sự là món vũ khí có thể huỷ diệt thế giới này. Nó có hình dạng giống như một khẩu Railgun vậy, mặc dầu nguyên tắc vận hành của nó không liên quan gì đến điện từ trường cả. Tôi không thể nghĩ ra cái tên khác nào hay hơn, cho nên để tiện gọi món vũ khí này, tôi sẽ đặt tên cho nó là ‘Railgun (giả)’.”
(Edit: Railgun là khẩu súng sử dụng trường điện từ cực mạnh để tăng tốc cho viên đạn và bắn nó ra khỏi nòng với vận tốc cực lớn. Có lẽ tác giả đang nhái skill của Misaka trong Series To Aru :v)

… Đúng là không phải vấn đề nghiêm trọng gì cả.

“—- Ngày 0 Tháng X. Raigun (giả) thật sự đúng là ấn tượng, quá ấn tượng. Ấn tượng tới mức nó làm tôi phát sợ. Đáng ra nó chỉ là một loại vũ khí để nén Mana lại và sau đó bắn ra, nhưng mà sau khi lũ Hồng Ma Tộc ấy thử nghiệm nó, sức công phá của nó làm tôi ngạc nhiên. Cái gì thế này, thật là đáng sợ. Nó đúng là nguy hiểm thật nhưng mà không dùng lâu được. Bởi vì vũ khí được làm từ các bộ phận ngẫu nhiên cho nên sẽ hư chỉ sau vài lần sử dụng. Sẽ thật là tồi tệ nếu có kẻ nào dùng nó cho mục đích xấu, tốt hơn hết cả là giấu nó lại ở đây… Tôi quên nói là cái thứ này hơi dài, chiều dài của nó vừa phải để dùng làm giá phơi đồ… Oh thôi, tiêu mình rồi, mấy tên sếp ở trên bắt đầu ủng hộ chế tạo vũ khí này sau khi người Hồng Ma Tộc thử nghiệm thành công. Giờ tên đó còn muốn đầu tư một khoản tiền lớn để tao ra vũ khí này ở kích thước lớn hơn và có thể di chuyển được. Bộ mấy người nghĩ là làm ra nó dễ lắm à?! Liệu trong hộp sọ của mấy người chỉ có nước thôi sao? Thôi cho qua đi, dù sao đây cũng không phải là vấn đề của mình.”

… Giờ tôi đã chắc chắn rồi.

“Mọi ghi chú đều kết thúc ở đây… Này, tôi nghĩ rằng mình đã thấy nét chữ này ở đâu đó lúc trước rồi.”

Chữ viết tay này là của nhà khoa học đã xây dựng pháo đài huỷ diệt và sau này trở thành một mớ xương ở bên trong đó.

Từ nội dung của cuốn sổ tay này thì thứ kế tiếp mà ông ta sẽ làm ra chính là cái pháo đài huỷ diệt nọ.

“Nói mới nhớ, không phải anh cũng đọc một cuốn sổ ghi chú trong cái pháo đài huỷ diệt đó đúng không? Chữ viết tay của nó giống hệt như trong này vậy?”

Aqua vỗ tay lại khi nhận ra điều này.

Cái cô này, không lẽ cô ta có thêm kĩ năng vô dụng nào đó như là kiểm tra chữ viết tay đấy chứ?

… Không, khoan đã nào.

“Này, cuốn sổ ghi chép nằm ở trong pháo đài huỷ diệt, nó cũng được viết bằng tiếng Nhật à?”

“Đúng vậy đấy!”

“Đúng cái đầu cô ấy! Tại sao cô không nói cho tôi biết một chuyện quan trọng như thế sớm hơn hả!?”

“Nhưng, nhưng mà anh có hỏi đâu!”

Câu nói của Aqua làm tôi phải ôm đầu mình lại.

“Khỉ thật, hoá ra mọi thứ là như vậy! Người đã ra cái chuỗi rắc rối này cũng là một tên ăn gian khác do cô gửi tới đây. Cỗ Pháo Đài Hủy Diệt Di Động, Mage Killer, mấy tác phẩm của tên đần này thật là ahhhhh! Con kia! Đừng có tiếp tục gửi người tới thế giới này một cách vô trách nhiệm như vậy nữa!.. Ah! Khoan đã!”

Tôi la lên và đột ngột dừng lại. Aqua nghiêng đầu về một bên ra vẻ thắc mắc.

“… Eh, tôi không hề nhận ra vấn đề này lúc trước nhưng mà – thật sự là cô bao nhiêu tuổi vậy. Lẽ nào cô đã là nữ thần từ trước khi cái thành trì huỷ diệt đó được xây lên sao?”

Bộp – Cuốn sổ tay nằm trong tay Aqua rơi xuống đất.

“…. Nè, Kazuma, làm sao anh lại có thể đi hỏi tuổi của một nữ thần được cơ chứ? Cẩn thận, bằng không thì anh sẽ bị trời phạt đấy biết chưa?.. Để tôi giải thích cho anh hiểu rõ, thời gian trôi đi rất chậm ở trong căn phòng mà tôi với anh gặp nhau lần đầu. Điều đó có nghĩa là tuổi của tôi hoàn toàn khác so với khái niệm tuổi tác của anh. Nếu anh hiểu rồi thì đừng bao giờ hỏi câu này nữa. Anh thật sự sẽ bị trời phạt nếu còn hỏi lại lần nữa đấy, Satou Kazuma.”

Aqua nói bằng giọng nghiêm khắc. Tôi rên bằng một giọng nhỏ.

“Tch, đúng là bà già….”

“Anh vừa nói cái gì hả! Anh dám nói ai là bà già hả. Không phải tôi vừa nói là thời gian trôi đi rất chậm ở chỗ đó, cho nên anh chuyển cách xưng hô lại ngay. Tôi chỉ sống lâu hơn anh có một chút thôi ahhhh!”

Trước mắt toàn những thứ làm cho một người nghiện game như tôi muốn mang hết về nhà mình. Tuy nhiên, đây không phải là lúc để làm chuyện này.

“Khỉ thật, khẩu Railgun đó nằm ở đâu cơ chứ? Vì nó dài như cái giá đỡ quần áo nên tôi cứ nghĩ là mình sẽ kiếm ra được ngay—!”

Tôi lục tung núi đồ nội thất lên để kiếm cho bằng được Railgun (giả) đó.

“Nè Kazuma, dòng chảy thời gian ở Nhật Bản, ở thiên đường và ở thế giới này là hoàn toàn khác nhau. Chẳng hạn như một tháng ở Nhật chỉ bằng một giờ đồng hồ ở trên thiên đường, nhưng lại là một vài tháng ở thế giới này. Cho nên tuổi của tôi… Này, anh có nghe tôi nói không đấy!”

Từ nãy tới giờ Aqua vẫn không ngừng giải thích.

“Chuyện đó không quan trọng! Chúng ta cần phải kiếm cho được khẩu Railgun đó! Giúp tôi tìm kiếm đi! Vật đó là một thứ dài như sào phơi quần áo ấy….”

… Dài như sào phơi quần áo ư?

Súng?

Khoan nào, không phải là tôi có thấy một thứ giống như vậy ở đâu đó trong làng mấy ngày trước sao?

Đúng rồi, ở chỗ tiệm may quần áo của lão già tên là Chekera—!

“Này Aqua! Tôi nhớ ra rồi, cái vũ khí đó hiện giờ đang ở….!”

Tôi la lên và quay lại thì thấy…

Ding Ding!

“Ha, hóa ra thứ này vẫn còn chạy được, tôi chỉ cần dùng phép thuật để thay thế pin, thật không ngờ là nó chạy được rồi. Liệu có bao nhiêu thẻ game ở đây chạy được trên máy này nhỉ? Tôi sẽ cố mang về càng nhiều càng tốt….”

Tôi cầm lấy cái máy chơi game cầm tay mà không nói một tiếng nào rồi dùng sức vung cánh tay…

“Đừng có chơi game nữaaaaa !!”

“Wahhhh! Cái Game Girl của tôi!”

Phần 6

Tôi chạy hết sức mình trong ngôi làng đang bị lửa thiêu cháy.

…. Tiếng lảm nhảm của Aqua vẫn văng vẳng bên tai.

“Trả lại đây! Đưa lại cái Game Girl của tôi lại ngay! Anh không thể nào kiếm được cái thứ 2 ở thế giới này! Đền cho tôi đi! Khi quay trở về Axel, anh phải đền bù lại cho tôi với toàn bộ số tiến thưởng mà mình có được! Dựa vào độ hiếm có của nó, thì ba trăm triệu vẫn có thể coi là rẻ chán!”

“Cô đã nói xong chưa!? Đây không phải là lúc để làm chuyện này! Và món này dù sao cũng không phải là của cô! Cô già hơn tôi biết bao nhiêu tuổi, sao cô lại có thể nói những thứ trẻ con như vậy được!?”

“Anh đúng là gan tày trời, tôi đã nói biết bao nhiêu lần các nữ thần đều trẻ mãi không già! Tôi sẽ làm cho anh phải cảm thấy hối tiếc vì đã dám xúc phạm nữ thần nước! Tôi sẽ nguyền rủa anh, nước bồn cầu tiêu của anh sẽ không trôi và nước anh tắm sẽ hoá đá!”

Trên đường đi phải ứng phó với con mắm Aqua đang thốt lên mấy lời nguyền kì cục, chúng tôi cuối cùng cũng tới được cửa hàng may đó.

Ở trong sân vườn, khẩu súng săn màu bạc được đặt trên giá đỡ đồ giặt, tỏa ra màu kim loại sáng bóng.

Tôi cảm thấy muốn giết ra cái người đã sáng chế ra Cỗ pháo đài hủy diệt di động, Mage Killer cùng với món đồ này.

Và một thứ nguy hiểm như vậy làm gì ở đây thế này, làm ơn cất giữ nó cho đúng chỗ giùm cái!

Cái làng này cũng thật là gan to tày trời, tôi thật muốn dạy cho họ cả một ngày trời về việc dùng vũ khí nguy hiểm làm sào phơi đồ.

Cái thứ đó dài hơn ba mét.

Tôi muốn nhặt nó lên nhưng không thể nào làm chuyện này một mình được, cho nên tôi phải yêu cầu sự trợ giúp từ Aqua.

Có một thứ gì đó khá cồng kềnh ở phần báng súng, có thể là một cơ chế đặc biệt dùng để hấp thụ Mana.

Ông ta nghĩ ra cái tên Railgun một cách tự nhiên, nhưng vật này giống như là vũ khí đến từ tương lai vậy.

“Được rồi, giờ chỉ việc vác thứ này về cho người làng Hồng Ma Tộc… Hmmm?”

Tôi cảm thấy có gì đó rất lạ và tim tôi bắt đầu đập mạnh lên.

Đột nhiên mọi tiếng nổ khắp chung quanh đều biến mất.

Tôi quan sát mọi phía với vẻ không tin được.

Dù tôi có ở bất kì vị trí nào trong làng thì tôi vẫn có thể trông thấy thân hình khổng lồ của Sylvia.

Ở đằng xa, cô ta đang đứng sững như trời trồng.

Phần 7

Tôi lặng lẽ vác khẩu súng lại gần chỗ Sylvia…

Và thấy cô ta đang đứng tại chỗ với nét mặt vô cảm.

Trước mắt cô ta lúc này là—

“Không phải đó là Yunyun sao!? Con bé tính làm gì ở đằng kia vậy…!”

Nhìn kĩ hơn thì tôi có thể thấy cô bé đang đứng trên một tảng đá và mặt đối mặt với Sylvia.

Khi thấy chỉ có một mình cô bé đứng đó, tôi hiểu được tình huống ngay lập tức.

Những người dân làng khác đã xài hết Mana của mình.

Những đây không phải là lý do duy nhất làm mọi người trong làng tập trung nhìn cô bé.

“Yunyun…!”

“Yunyun con bé đó..!”

“Con gái của trưởng làng, cô bé… !”

Người dân làng Hồng Ma Tộc nhìn Yunyun với anh mắt đầy ngưỡng mộ, giống như là họ đang chứng kiến cảnh tượng người anh hùng mà họ yêu quý ra tay vậy.

“Không lẽ mặt trời lại mọc ở hướng Tây rồi sao? Con bé Yunyun mắc cỡ không bao giờ dám tự giới thiệu mình giờ lại…..”

Tôi nuốt nước miếng trong khi tiếp tục im lặng theo dõi tình hình với Aqua.

Sylvia cười một cách kiêu căng trong khi tiến lại gần.

Cô ta chắc hẳn cảm thấy quá đủ với trò khiêu khích của người dân làng rồi, liệu cô ả có sập bẫy lần nữa không nhỉ?

Thắc mắc của tôi bị xoá bỏ ngay khi nghe thấy câu nói của Sylvia và thứ mà cô bé Yunyun đang chìa ra phía trước.

“… Vậy quả thật đúng là trên thẻ nhà thám hiểm của nhà ngươi không có phép Teleport… Liệu có khôn ngoan không khi ngươi tình nguyện cho ta thấy rằng là mình không thể dùng phép ấy để trốn thoát?”

Tôi không nghe được toàn bộ đoạn hội thoại, nhưng mà tôi có thể đoán được phần còn lại của nó.

Sylvia chắc hẳn đã cảm thấy chán ngấy vì bị dân làng Hồng Ma Tộc dắt mũi quá nhiều sau khi họ cứ liên tục dùng phép [Teleport] trước khi đòn tấn công cô ta đánh trúng.

Còn thì Yunyun lại tự nhiên xuất hiện với thông tin là cô bé không thể dùng phép [Teleport] để thoát thân được.

Và Yunyun lúc này cũng đang đứng kế bên miệng vực nên không có đường nào để trốn thoát cả.

Nếu cô bé nhảy xuống và lao về phía những người đi cùng đang quan sát ở một khoảng cách xa, Sylvia có thể chặn đường cô bé một cách dễ dàng.

Ngay cả khi cô bé muốn thu hút sự chú ý của Sylvia thì cũng không nên làm quá như vậy…

Tôi muốn la lên cho Yunyun nghe thấy, thế nhưng bỗng nhận ra áo của mình đang bị giật bởi ai đó.

Tôi quay lại thì thấy một tay của Megumin đang nắm lấy tay của Komekko còn tay kia thì nắm lấy một Darkness với một vẻ mặt rất u sầu. Họ tới gần đây khi nào vậy…

“Kazuma, anh kiếm được món vũ khí đó chưa vậy? Bọn em đột nhiên phát hiện ra rằng Komekko không có ở trong hầm trú ẩn, cho nên Yunyun tình nguyện ở lại thu hút sự chú ý của Sylvia. Em dùng cơ hội này để giải cứu con bé khỏi nhà….”

Komekko trông buồn ngủ đến mức đứng trên hai chân mình cũng không vững nữa.

Mặc cho mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài, con bé này vẫn ngủ một cách ngon lành ở nhà.

Đứa bé này chắc chắn sẽ trở thành một con người vĩ đại trong tương lai.

“Thật là tốt khi biết được rằng mọi người đều ổn cả. Anh cũng đã kiếm ra được cái vũ khí đó.Nhân tiện đây, Darkness bị làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra với cô thế?”

“Tôi cố gắng dụ Sylvia đi qua chỗ khác… Lúc đầu thì mọi thứ đều diễn biến tốt cả, nhưng một lúc sau cô ta nói ‘Ta không muốn phí thời gian với một con ả tấn công thì dở ẹc nhưng lại có khả năng phòng thủ cao như vậy’…..“

Aqua nhẹ nhàng xoa đầu an ủi một Darkness đang sa sút tinh thần. Sau khi đội bạn khám phá ra rằng đối phương chỉ giỏi phòng ngự, thì họ cũng không muốn phí thời gian với cô ta nữa.

Nhưng ngay lúc này thì….

“Tôi hiểu rồi, chuyện đó không thể nào tránh khỏi được. Nhưng bây giờ chúng ta phải lo tìm cách giải cứu Yunyun ngay…”

“Không cần thiết, chúng ta có trợ giúp bây giờ thì chỉ làm vướng chân cậu ấy thôi! Yunyun chắc chắn đã có kế hoạch trước đó rồi! Sẽ không sao đâu, dựa vào mặt cỏ và mặt đất xung quanh, chắc hẳn đã có người nào đó lẻn vào để giải cứu cậu ấy, chúng ta chỉ việc ngồi ở đây quan sát thôi!”

Megumin nói một cách phấn khích giống như là cô bé đang trông chờ chuyện gì đó sắp xảy ra vậy.

Ai đó đang giải cứu cô bé ư?

Tôi thì không thấy ai chung quanh cả.

Trong khi mọi người trong làng đang dõi theo mình, Yunyun giơ lên một chân, lấy lại thăng bằng trên bờ đá vừa chật hẹp vừa cao chót vót ấy và làm động tác trông như tạo hình một con hạc.

“Ta là Yunyun… Là đại ma pháp sư…. Chủ sở hữu của nhiều pháp thuật cao cấp…”

Ngay lúc này thì cô bé quay lại liếc nhìn Megumin đang đứng kế bên tôi.

“Và cũng là pháp sư số một của Tộc Hồng Ma, người sau này sẽ trở thành trưởng làng!”

“Aaahhhh!?”

Megumin bất ngờ la lên khi nghe thấy công bố của Yunyun.

Cô bé không hài lòng khi mà Yunyun tự nhận mình là pháp sư số một của Hồng Ma Tộc.

Với toàn thể người dân trong làng đang quan sát cô bé.

“Boss của Quân đội Quỷ vương Sylvia! Với tư cách là con gái của trưởng làng…! Ta sẽ cho người nếm cấm chú được truyền xuống qua biết bao nhiêu thế hệ trưởng làng!”

Với một tay giương cao lên trời, Yunyun bắt đầu niệm thần chú.

Mấy câu thần chú mà cô bé dùng là để triệu gọi sấm sét.

Một tia chớp màu xau đánh ngang bầu trời đã hửng sáng và tiếng sấm vang rền trời phía sau lưng của Yunyun.

Cũng giống như hiệu ứng thường được dùng khi siêu nhân xuất hiện vậy.

Người dân làng đều khóc lên xúc động khi thấy Yunyun đánh biểu tượng này.

Hử?

“…. Ugh…. Ugh…..!”

Tiếng sụt sùi cũng bắt đầu vang lên từ bên cạnh tôi. Quay đầu sang thì thấy ngay cả Megumin cũng bắt đầu trào nước mắt.

…. Eh?

Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, toàn thể dân làng đã bùng nổ.

“Yunyun! Yunyun cô bé! Cuối cùng thì cô bé cũng đã thức tỉnh!”

“Yunyun, con gái của trưởng làng chúng ta, cuối cùng đã chui ra khỏi kén của mình rồi!”

“Thật là tuyệt vời! Yunyun thật là tuyệt vời!”

“Sức mạnh tiềm ẩn của con bé cuối cùng cũng thức tỉnh!”

“Không hổ danh là học trò của cô! Tôi đã dạy và huấn luyện con bé rất là kĩ càng! Làm tốt lắm Yunyun, em đã vận dụng kiến thức mà cô dạy cho em rất tốt…!”

Có vẻ như đối với người Hồng Ma Tộc, hình thức xuất hiện của cô bé vừa rồi là không có chỗ chê.

Cuối cùng thì Yunyun sau khi không có bạn bao nhiêu năm nay, giờ đã thực sự trở thành một thành viên của dân làng.

Khoảnh khắc này đồng thời cũng đánh dấu sự sụp đổ của một cô bé rất đỗi bình thường lúc trước.

Mặc dù biết rằng hành động này rất là xấu hổ, nhưng vì muốn cứu người bằng mọi giá nên cô bé đã chấp nhận trả giá cho hành động của mình.

Tuy nhiên chúng tôi nhất định phải để mắt theo dõi Yunyun mấy ngày sau, nếu không cô bé sẽ tìm cách tự vẫn mỗi khi nhớ tới cái khoảnh khắc đáng xấu hổ đấy.

Sau khi đốt hết toàn bộ năng lượng có trong người, Yunyun nhìn Sylvia với một gương mặt vô cảm.

Yunyun nhìn vào một khoảng trống ở bên cạnh.

“Có chuyện gì vậy cô bé không thể dùng phép [Teleport] thế? Cô bé à, không phải bé cũng thuộc cái lũ Hồng Ma Tộc luôn giả vờ như mình sắp dùng tuyệt chiêu nào đó à? Nếu không thì sao bé không cho chị xem cái lời nguyền của bé là gì nào?”

Sylvia khiêu khích Yunyun, nhưng cô bé vẫn đứng im tại chỗ.

Sylvia bắt đầu tiến lại gần Yunyun một cách chậm rãi.

Ngay cả lúc này, Yunyun vẫn chưa chịu di chuyển ra khỏi vị trí của mình.

Cuối cùng thì Sylvia bắt đầu hạ thấp người xuống giống như là một lò xo đang co lại để tích tụ năng lượng, đồng thời ướn éo phần thân rắn của mình để chuẩn bị lao về phía Yunyun.

Yunyun đột nhiên nhảy xuống khỏi tảng đá và chạy sang chỗ khác.

Sau khi bị người Hồng Ma Tộc dắt mũi cả ngày, Sylvia nói với con mắt khát máu.

“Ta sẽ không để cho ngươi thoát! Ta sẽ không để cho ngươi thoát! Ta sẽ không để cho ngươi thoát! Ta sẽ không …?!”

Cô ta phát cuồng đuổi theo Yunyun và lao lên một bờ đá khác. Rồi đột nhiên dừng lại màn truy đuổi của mình.

Sau khi thấy được thứ mà Yunyun đang nhắm tới.

Một người đàn ông và một người phụ nữ không biết từ đâu ra xuất hiện trước mắt Yunyun.

Hai người đứng đó là Buzucoily và Soketto.

Một người trong bọn họ đã dùng phép bẻ cong ánh sáng che giấu bản thân mình để lén lút tới đây và đã giải trừ ma pháp ngay khoảnh khắc này.

Người còn lại thì đã niệm xong thần chú cho phép [Teleport] và dĩ nhiên đang trong tư thế sẵn sàng.

Yunyun chạy tới bên họ. Chứng kiến cảnh tượng đó Sylvia bất lực giơ tay mình ra…!

“Khoan….! Chờ đã….!”

“[Teleport]!”

Thật đúng là tàn nhẫn mà.

Sylvia run lên vì tức giận. Ngay cả dân làng Hồng Ma Tộc giờ cũng phải nuốt nước miếng vì lo lắng.

“….. Fufufu, hahah! Đây là pháp sư mạnh nhất thật sao!? Không phải lũ chúng bây chì là một đám khoác lác thôi sao! Bất kì người nào dính líu tới tụi bây đều là đồ hạng ba cả!”

Không biết cô ta đang cười nhạo bởi vì quá tức giận hay là do mấy chuyện không tin được xảy ra từ đầu cho tới giờ.

Cô ta run lên trong khi cười phá ra.

Chúng tôi giữ khoảng cách với cô ả và núp đi để tránh bị phát hiện—-

“Này Aqua, chuẩn bị tấn công ngay khi cô ta không còn đề phòng nữa. Dồn hết cái chiêu cô hay dùng để phá huỷ quần áo vào thứ này. Nhiệm vụ của nhóm chỉ là mang vật này về, nhưng chúng ta có thể nhân cơ hội này kiếm thêm chút tiền bỏ túi!”

“Hoho, tới lúc để dân chuyên như tôi ra tay rồi! Không sao cả, cứ để tôi lo chiêu kết thúc cho!”

Chúng tôi không cần phải thông báo trước gì cho Sylvia cả.

Dù sao cũng là lỗi của cô ta vì đã quá bất cẩn.

Trong lúc này, Aqua gật đầu và thần chú của cô ta đã sẵn sàng.

Tôi sử dụng kĩ năng [hide] để giấu đi sát khí của mình và ngắm bắn bằng kĩ năng [snipe].

Mục tiêu là con mụ Sylvia đang cười như điên kia.

Tôi cảm thấy mình như là một xạ thủ chuyên nghiệp. Tôi sẽ cho mọi người thấy kĩ năng mà tôi có được sau khi luyện biết bao nhiêu game bắn súng.

“[Sacred Exorcism]!”

Khoảnh khắc mà Aqua sử dụng phép thuật, phần báng súng của khẩu Railgun liền lập tức hút hết nó vào bên trong.

“[Snipe]!”

Cùng thời điểm đó, tôi nhắm vào Sylvia và bóp cò mà không chút ngần ngại nào. Lượng phép thuật được nén lại bên trong—

— Không được phóng ra.

“Hmm?”

Tôi bóp cò thêm vài lần nữa nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra cả.

“Có chuyện gì thế này! Không lẽ nó hư rồi ư? Hoặc là tôi chưa mở chốt an toàn…:.

Tôi lắc khẩu súng trong lúc hoảng loạn, nhưng vẫn không có gì xảy ra cả.

“[Sacred Exorcism]! [Sacred Exorcism]!”

Trong lúc tôi kiểm tra lại khẩu súng, Aqua tiếp tục dùng thần chú, do cảm thấy rất thú vị khi thấy toàn bộ phép thuật của mình đều bị khẩu súng hấp thụ hết.

Hmm, bấy lâu nay khẩu súng này được dùng làm sào phơi đồ, không chừng là nó đã hư trong khoảng thời gian đó.

“Đây đây, để tôi thử xem. Mọi người có thể sữa chữa bất kì loại máy nào bằng cách làm như thế này!”

Darkness nói trong khi dùng hết sức dộng vào khẩu Railgun.

Liệu cô ta thật sự có phải là một đại tiểu thư được dạy dỗ bằng chế đố giáo dục cho giới quý tộc không vậy?

“Này Darkness, đánh nó ở trên chỗ này nè… đúng, ngay vị trí đó. Có thể có Mana mắc kẹt lại phía bên trong.”

“Liệu đây thật sự có thể gọi là vũ khí không? Nó nhìn giống như là cái sào phơi đồ mà Chekera lúc nào cũng nói là bảo vật gia truyền của gia đình mình… Có thể có đất mắc kẹt bên trong? Hay là chùi bên trong nó bằng thứ gì giống như là cây gậy được không nhỉ.”

Trong lúc Darkness tiếp tục nện vào khẩu súng thì Megumin đứng dậy và kiếm thứ gì đó giống que gậy.

“Khoan…. Khoan, khoan đã…!”

Aqua nói trong khi giật ống tay áo của mình và dùng tay chỉ về một hướng.

“Cái gì nữa đây! Thử dùng phép thuật của cô lần nữa đi! Có thể thần chú vừa rồi không thích hợp với khẩu Railgun, hay là thử dùng phép khác…!”

Tôi nói trong khi nhìn về phía mà Aqua đang chỉ.

Sylvia đang nhìn về chỗ này với ánh mắt khát máu.

“Ara ara, các người đang làm gì ở đó thế!? Hmm, cái gì thế kia? Vật mà tụi bây có trong tay trông có vẻ thú vị phết nhỉ.”

Sylvia đứng đằng xa đã quyết định chọn tôi làm mục tiêu kế tiếp!

Phần 8

“Chờ chút đã nào thằng nhãi kia! Chầm chậm đặt cái vật đó xuống đất. Bản năng từ một Boss của Quỷ vương báo cho ta biết rằng cái món đó rất là nguy hiểm!”

Sylvia vặn vẹo cái thân hình rắn màu ánh bạc của mình, hoàn toàn lờ đi những người dân làng đang tìm cách ngăc cô ả tiến tới gần tôi hơn.

Có vẻ như cô ta đã nhận ra khẩu Railgun mà tôi đang cầm trong tay là vật nguy hiểm.

Tôi phải làm gì tiếp theo đây, liệu tôi có thể đưa củ khoai lang nóng này cho ai khác cầm được không.

“Chờ tôi với! Kazuma thật đúng là, mặc dù stat của anh đều thấp hơn tôi, nhưng tại sao lúc nào cũng chuồn nhanh dữ vậy!? Không lẽ anh học chiêu [Flee] chỉ để dùng cho lúc này thôi sao!? Đừng bỏ tôi lại đây!?”

Bế Komekko trên tay, Aqua đang chạy theo sau tôi sát nút.

Với con mèo Chomusuke không biết từ đâu ra, Komekko ôm nó vào trong người và mặc cho Aqua đang bế mình làm gì tuỳ thích.

Tương lai cô bé này chắc chắn sẽ trở thành một con người tuyệt vời.

“Đừng lãng phí thời gian nữa và khẩn trương lên! Nhanh lên đi! Khoan đã, Darkness đang bị bỏ lại phía sau! Cô ta nặng quá mà!”

“Đừng, đừng nói là tôi nặng! Chỉ có mỗi áo giáp của tôi nặng thôi!”

Lúc tôi không có xung quanh, Darkness đã mặc vào áo giáp của mình, do khối lượng của chúng quá lớn nên giờ cô ta không thể chạy nhanh được.

Sylvia thì chằm hăm nhắm vào cô ta.

Không còn cách nào khác, tôi phải bỏ cái món vũ khí nặng nề và ngu ngốc này lại…!

“Ngươi không thể thoát được đâu Satou Kazuma! Và nghe cho rõ đây lũ Hồng Ma Tộc kia! Kể từ ngày hôm nay, ta sẽ là kẻ thù truyển kiếp của các ngươi! Dù tụi bây có chạy tới chân trời góc biển nào thì ta cũng sẽ kiếm cho bằng được và giết sạch hết lũ các ngươi! Ta sẽ phá huỷ tất cả ngôi làng mà các ngươi dầy công dựng lại!!”

Trong ngôi làng ngập chìm trong biển lửa, Sylvia lớn tiếng tuyên bố.

Nếu mà tôi trao khẩu súng này lại cho cô ta, biết đâu lại được tha cho con đường sống thì sao…

“Lũ Hồng Ma Tộc hèn nhát! Tất cả các ngươi, và cả những người liên quan, đều phải sống trốn chui trốn nhủi cho tới hết phần đời còn lại của mình!”

Mặc cho những lời khiêu khích của Sylvia, dân làng Hồng Ma Tộc không hề suy suyển một tí gì.

Cái lũ người này quả thật thông minh.

Nếu có thể, tôi hi vọng họ biết cách sử dụng sự thông minh của mình vào chỗ khác đàng hoàng hơn.

“Chị của ta không phải là đồ hèn nhát!”

Tiếng la vang dội khắp làng, và thậm chí còn át luôn cả tiếng chỉ trích của Sylvia nữa.

Với Chomusuke trong tay mình, Komekko nằm trong vòng tay của Aqua thét về phía Sylvia.

Tôi cũng vô cùng thắc mắc khi thấy con mèo Chomusuke có vết cắn trên đầu giờ đang run lẩy bẩy.

“Ta không thể nào vờ như mình chưa nghe thấy điều ngươi mới nói. Đây là vấn đề giữa dân làng Hồng Ma Tộc và Quân đội Quỷ vương. Nếu Kazuma chịu giao nộp món vũ khí đó, liệu ngươi có thể để cho ba người bọn họ đi được không?”

Con bé pháp sư liều lĩnh của nhóm tôi nói với vẻ thách thức.

Tôi thật sự không biết độ sôi máu của con bé là cao hay thấp nữa.

Con bé đột nhiên dừng lại và chĩa thẳng gậy của mình về phía Sylvia.

Sylvia cũng dừng lại và quan sát Megumin một cách kĩ càng. Cuối cùng thì cô ta mới bắt đầu cười chế giễu.

“Ara, không phải ngươi là cô bé có sự hiện diện yếu ớt đây sao? Nói tới đây ta mới nhớ là vẫn chưa thấy ngươi dùng pháp thuật của mình. Vậy sở trường của ngươi là gì nào?”

Nghe thấy mấy lời khiêu khích của Sylvia, Megumin nói bằng một giọng rõ ràng.

“Ta vẫn chưa giới thiệu bản thân mình. Tên ta là Megumin. Đồng thời cũng là pháp sư số một thực sự của làng Hồng Ma Tộc.”

Có vẻ như cô bé rất quan tâm tới chuyện Yunyun thừa nhận mình là ‘pháp sư số một thực sự của làng Hồng Ma Tộc’.”

Megumin không làm màn xuất hiện đầy ấn tượng như thông thường mà chỉ bình tĩnh giới thiệu tên mình.

Sylvia trông rất ngạc nhiên khi chứng kiến màn giới thiệu của cô bé.

“Ngươi quả thật đúng là đặc biệt so với lũ Hồng Ma Tộc kia… Vậy là ngươi sẽ không giới thiệu bản thân mình một cách kì cục thật sao? Không phải đối với các ngươi thì việc hành động một cách thật ngầu rất quan trọng à?”

Sylvia bắt đầu trêu gẹo Megumin. Nhưng mà Megumin không bị sập bẫy, cô bé thậm chí còn không thèm đếm xỉa tới điều đó.

Bỗng nhiên.

“Chị của ta rất là tài đấy! Thần chú của chị ấy mạnh tới mức có thể đánh bại Boss của Quỷ vương!”

Con bé Komekko la lớn lên trong khi vẫn nằm trong tay Aqua.

Megumin liếc nhìn Komekko và mỉm cười.

“Em sẽ để Komekko lại cho anh. Một con mèo mới sinh thì vẫn chưa biết sợ hổ là gì, con bé sẽ có nhiều kẻ thù trong tương lai nếu cứ tiếp tục làm vậy. Em sẽ đánh bại Boss của Quỷ vương bằng kĩ năng nhất kích tất sát của mình.”

Megumin nói —-

“Khoan đã!”

Phớt lờ tôi, cô bé dỡ bỏ tấm che mắt của mình ra.

Không phải sẽ tệ lắm sao nếu dân làng phát hiện ra được em đã học Explosion sao!

Sylvia bị chọc tức sau khi nghe điều Megumin nói.

“Ara ara, lại nữa rồi, phép thuật bảo đảm dính là chết! Ta mệt mỏi khi phải nghe tới nghe lui cái điệp khúc này rồi!”

Tôi có thể nghe được tiếng xì xào của dân làng từ đây.

“Con gái của Hyoizaburoi có bị gì không vậy? Con bé lúc nào cũng làm ầm ĩ lên hết mà.”

“Cô bé cần phải tạo thêm chút căng thẳng nữa trước khi dùng phép Nhất kích tất sát chứ!”

“Đoạn mở đầu tầm thường, quá tầm thường!”

Người làng Hồng Ma Tộc không biết được rằng Megumin hoàn toàn nghiêm túc khi tuyên bố rằng mình sẽ dùng phép nhất kích tất sát ấy.

Tôi liền làm dịu cô bé bằng cách nói rằng con át chủ bài ấy chỉ nên dùng lúc khẩn cấp, nhưng tôi chỉ nói vậy để con bé pháp sư nóng tính này không dùng phép thuật của mình bên trong làng.

Megumin đang rất có động lực để ra tay, nhưng mà nếu cô bé dùng phép đó lúc này thì người dân làng sẽ phát hiện ra bí mật của cô bé mất. Đã vậy chúng tôi lại còn không biết rằng liệu phép này có tác dụng lên Sylvia hay không nữa. Dùng Explosion bừa bãi hoàn toàn là một ý tưởng tồi.

Tôi không thể chắc chắn là mình có thể trốn thoát khi phải vác theo mình một Megumin đã cạn kiệt Mana hay không.

“…. Này Megumin, nghe anh nói một tí.”

“Kazuma, anh—”

Trước khi tôi kịp thuyết phục Megumin, con bé đã ngắt lời tôi bằng một giọng nhỏ.

“Em mới nghe được từ Aqua lúc nãy… Anh có thể đọc được ngôn ngữ cổ đại ở trong căn nhà kho ấy đúng không?”

Toàn thân tôi chợt run lên.

Bà nội đó lại lép bép mấy chuyện không cần thiết nữa rồi.

Nhưng mà, nếu con bé nói với tôi như thế, thì cũng có nghĩa là bây giờ…

Miệng của Megumin nở ra thành một nụ cười.

“… Em xin lỗi vì lúc nào cũng phải nhờ anh xử lý mớ rắc rối do em làm ra. Lần này hãy để em giúp anh xử lí cái mớ bầy nhầy của anh.”

…. Tộc Hồng Ma rất thông minh.

Tôi nhận ra điểm này một lần nữa.

— Mắt của Megumin bắt đầu sáng lên màu huyết sắc.

Thắc mắc trước cảnh tượng này, Sylvia khiêu khích cô bé:

“Cô bé đã chuẩn bị xong chưa nào? Dù sao thì bé cũng sẽ không đánh đòn phủ đầu đúng chứ? Khi ta tấn công, bé sẽ dùng phép dịch chuyển tức thời để chuồn khỏi đây ngay lập tức đúng không?”

Tuy nhiên, con bé pháp sư liều lĩnh của nhóm tôi vẫn cứ tiếp tục im lặng đứng đó với cây gậy pháp thuật giơ cao lên ngay cả khi nghe mấy lời thách thức của Sylvia.

…. Oh không.

Con bé hoàn toàn nghiêm túc về chuyện này.

Tôi biết rất rõ khả năng công phá khi Megumin dùng Explosion.

Từ vị trí này thì người dân Hồng Ma Tộc nằm ngoài tầm ảnh hưởng của vụ nổ và có thể chứng kiến tiết mục biểu diễn mà không lo bị dính miểng chai.

Nhưng không phải vì họ nằm ở ngoài tầm ảnh hưởng chỉ đủ để đảm bảo họ không chết khi vụ nổ xày ra.

Bởi vì sẽ không ai chết khi Megumin kích nổ, cô bé có thể dùng hết sức mình mà không cần ngần ngại gì cả.

“Này mấy người kia! Mau tránh xa ra khỏi Sylvia! Chạy càng xa càng tốt!”

Vì một lí do nào đó, người dân làng bắt đầu reo hò khi nghe thấy chỉ thị của tôi—

“Quả không hổ danh là bạn đồng hành của Megumin! Mặc dù là người ngoài, nhưng mà anh ta quả thật biết cách xây dựng tình huống!”

“Anh ta tốt đấy chứ… Gương mặt lo lắng ấy nhìn trông cứ như thật vậy!”

Họ vẫn còn đang tiếp tục nói năng một cách vô tư.

“Đồ ngốc à! Cô bé thật sự sẽ dùng phép thuật Nhất kích tất sát đấy! Chạy ngay! Chạy nhanh lên!”

Không chỉ có dân làng Hồng Ma Tộc, ngay cả Sylvia bây giờ cũng bắt đầu cười to lên.

Mấy, mấy tên này cứ nghĩ rằng tôi còn đang đùa với họ….!

Tôi quyết định từ bỏ chuyện này và cùng những người khác sát cánh với Megumin.

“Megumin, đừng lo lắng gì cả, ngay cả khi Explosion không có tác dụng, chị sẽ chặn mụ rắn độc đó lại. Chỉ cần nghĩ tới chuyện chị bị phần thân kim loại đó siết chặt lại thì thiệt là, ahhh…!”

“Ngay cả khi ở trong tình huống nguy hiểm như thế này mà cô vẫn cứng đầu với sở thích quái đản của mình được hả!”

“Để bảo vệ Komekko thì tốt hơn hết tôi nên đứng ở xa.”

Tôi chộp lấy Aqua trước khi cô ta muốn chạy khỏi chỗ này với một lí do vớ vẩn nào đó, đặt khẩu Railgun xuống dưới chân và rút thanh katakana ra.

Megumin mỉm cười khi nhìn thấy cách mà chúng tôi giao tiếp với nhau.

Sau một khoảng thời gian, cô bé bắt đầu niệm bộc liệt thần chú của mình một cách tự tin và bình tĩnh.

Toàn bộ dân làng trở nên im lặng khi nghe thấy câu thần chú mà Megumin đang đọc lớn lên.

Quả không hổ danh là pháp sư chuyên nghiệp, họ đã hiểu được rằng—

—- Megumin hoàn toàn không bốc phét gì cả.

Dân làng Hồng Ma Tộc liền hoảng loạn tìm cách chạy trốn, trong khi Sylvia quay đầu lại nhìn khi không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Trong khoảng thời gian 1 năm sống chung với Megumin, ngày nào tôi cũng nghe con bé đọc thần chú này.

Sau khi quen biết con bé quá lâu, tôi đã có thể đoán được lúc nào thì con bé chuẩn bị xong phép thuật của mình.

Sylvia cuối cùng cũng cảm nhận thấy dòng chảy Mana trong người Megumin và phản ứng từ người Hồng Ma Tộc rằng phép thuật ‘Nhất kích tất sát’ này không phải là chuyện đùa nữa.

Trước đây Megumin chưa bao giờ hành động một cách nghiêm túc, cho nên lúc này con bé trông thật sự đáng sợ khi cư xử đàng hoàng.

“’Phép thuật ‘Nhất kích tất sát’ ư?.. Phép… phép gì thì ta cũng không ngại đâu, bởi vì sau khi nhập làm một với “Mage Killer”thì không còn phép nào có thể làm hại ta được nữa, cứ việc thử nếu ngươi muốn! Tụi bây chỉ tốn công vô ích thôi!”

Sylvia la lớn và khoanh tay trước ngực như Ultraman vậy.
(Edit: https://vi.wikipedia.org/wiki/Ultraman )

Megumin mở to đôi mắt của mình và hô lớn thần chú sau khi tập trung toàn bộ Mana vào nó.

“[Explosion] — !!”

Một lượng lớn Mana lan toả ra và bùng nổ từ gậy của Megumin.

“Huh!?”

Nhận ra phép thuật mà Megumin đang dùng, Sylvia trở nên hoảng loạn. Phép thuật của Megumin tiếp tục bay thẳng về phía Sylvia —

… Tới nửa đường thì toàn bộ số Mana đều bị bộ phận hấp thu của khẩu Railgun mà tôi đặt dưới đất hút hết lại.

“Huh?”x4

Chuyện xảy ra đột xuất đến nỗi không chỉ có chúng tôi, mà ngay cả Sylvia và người dân làng đều la lên một cách ngạc nhiên.

Cùng lúc đó, Megumin ngã gục xuống đất như một miếng giấy sau khi dùng hết sạch Mana.

Trước khoảnh khắc đó, Sylvia thẹn quá thành giận—

“Làm cho ta hết hồn, lũ nhóc quỷ quái! Giờ thì hãy chứng kiến cảnh ta xé xác tụi bây thành từng mảnh nhỏ!”

Với gương mặt đáng sợ và chất giọng nam tính của mình, Sylvia lao về phía chúng tôi.

Một tên Gay khi mà giận dữ đúng là đáng sợ! Đáng sợ thật đấy!

Ít ra thì cũng giữ dùm tôi cái giọng nữ tính đó chớ —-!

“Khỉ thật! Chỉ vì cái món đồ rác rưởi này mà mọi thứ trở nên tồi tệ!”

“Ka, Kazuma, Sylvia đang lao về phía này! Tôi sẽ để Megumin cho anh lo! Đừng lo lắng gì cho tôi cả, cứ để tôi tận hưởng vài tiếng nữa rồi hẵng tới giải cứu nhé…”

“Kazuma! Với tư cách là một nữ thần, bảo vệ một sinh linh bé bỏng như Komekko là nhiệm vụ hàng đầu của tôi, cho nên tôi sẽ chạy trước đây!”

Sao bọn họ lại có thể vô dụng như thế hả trời!?

“Nè, đèn của vật đó đang nhấp nháy đấy ạ.”

Kế bên tôi, Komekko vẫn còn nằm trong tay Aqua đột nhiên nói.

Tôi quay lại nhìn—

Ở một phía của khẩu Railgun đặt dưới đất, thanh năng lượng hiển thị chữ ‘đầy bình’ và đang nhấp nháy.

Giờ tôi mới nhớ lại trong cuốn sổ ghi chú có nói là cái máy này vận hành bằng cách nén Mana lại và bắn ra.

Không phải là khẩu Railgun bị hỏng, mà chẳng qua là do không có đủ năng lượng để nó kích hoạt.

Tôi nhanh chóng nhặt khẩu súng lên và nhắm vào Sylvia đang lao tới gần…!

“Boss Quân đội Quỷ vương Sylvia! Hãy nhớ cho rõ tên ta! Gửi lời chào giùm ta tới mấy tên Boss khác ở địa ngục nhé! Tên của ta là Kaz—.“

Boom!

Tôi muốn bóp lấy cò súng sau khi hô lên tên mình thật ngầu, nhưng mà con bé đã bóp cò trước khi tôi kịp ra tay.

Bằng một cú giật kinh hoàng từ khẩu súng, phía trước của khẩu Railgun liền phát ra một chùm tia sáng chói loá.

Chùm sáng xuyên thủng cái đuôi mà Sylvia giơ lên trong khoảnh khắc nhằm che chắn lấy bản thân. Không chỉ dừng lại ở đó, nó còn tiếp tục xuyên thủng và khoét một lỗ lớn trên ngực cô ta.

Chùm tia sáng không hề bị suy yếu đi mà tiếp tục đâm xuyên qua một góc lòi ra từ đỉnh đồi nằm phía sau lưng làng Hồng Ma Tộc…!

Giữa những ánh sáng chói loà và tiếng nổ điếc lỗ tai, một phần của đỉnh đồi đã hoàn toàn bị xoá xổ.

Ngay lúc mà tôi ném khẩu súng đã bị biến dạng bởi sức nóng kinh khủng xuống đất, Sylvia cũng ngã gục với một tiếng rầm lớn.

Sylvia đang sắp chết nằm trên đất, khạc ra máu và vẫn không tin được chuyện mới xảy ra với bản thân.

“… Hmm? Làm sao, làm thế nào mà ta lại….?”

Khi chứng kiến cảnh này, nhóm chúng tôi và toàn bộ người dân làng mới chạy ra xa lúc nãy đều đứng như trời trồng tại chỗ.

Komekko nằm trong vòng tay của Aqua liền nhảy xuống đất và đánh một tư thế.

“Ta là Komekko! Đứa em gái tinh quái số một của làng Hồng Ma Tộc! Người còn mạnh hơn cả Boss của Quân đội Quỷ vương là ta đây!”

Con bé chiếm hết công lao của tôi rồi!!

Phần 9

Dân làng Hồng Ma Tộc sẽ thanh toán xác của Sylvia.

Tôi còn nghe được rằng xác của cô ta sau khi nhập làm một với Mage Killer có thể được dùng để chế tạo áo giáp với khả năng kháng cự pháp thuật rất cao.

Trường hợp này thường được gọi là “trong cái rủi có cái may”đây mà.

Đồng thời —-

Làng Hồng Ma Tộc mới bị tàn phá hoàn toàn lúc sáng sớm giờ đã….

“Cái quỷ gì thế này.”

Tôi hoàn toàn điếng người khi chứng kiến cảnh tượng ngôi làng được khôi phục lại với một tốc độ chóng mặt.

Trong khi mọi mảnh vụn đều được thổi bay đi bởi pháp thuật, đống đá tạc từ khối đá lớn giờ biến thành những người khổng lồ bằng đá, và bọn chúng tự động tiến tới công trường để xây dựng.

Một con quỷ sáu tay được triệu hồi bằng pháp thuật giờ đang mang trong mỗi bàn tay của mình dụng cụ để xây dựng.

“… Này Megumin, chuyện này là như thế nào? Làm thế nào mà tốc độ xây dựng lại ngôi làng lại có thể thực hiện nhanh như thế?”

Tôi hỏi Megumin.

Một lần nữa, tôi được nhắc nhở lại rằng người Hồng Ma Tộc điên rồ đến mức nào.

“Ý anh là gì? Em không biết tốc độ xây dựng ở các thành phố khác như thế nào, nhưng tốt nhất là anh không nên dùng tiêu chuẩn đó để so sánh với làng em.”

“… Nói cho anh nghe, thật sự thì mất bao lâu để khôi phục ngôi làng về hiện trạng ban đầu?”

“Cỡ 3 ngày?”

Chỉ trong vòng 3 ngày thôi sao…?

Ngôi làng bị Quân đội Quỷ vương tàn phá có thể khôi phục trong vòng 3 ngày thôi.

“… Nhưng mà anh trông thấy một cô bé nói bằng giọng buồn thảm rằng ‘ngôi làng….bị thiêu cháy….’ Hoặc đại loại như thế, và chuyện này làm anh cảm thấy rất tội lỗi.”

“Thế thì thật là lạ. Nếu chỉ là một trận lửa thì việc khôi phục rất là đơn giản, và mọi người trong làng biết chắc điều này… Cô bé ấy nhìn giống như thế nào?”

Diện mạo của cô bé đó à?

Tôi nhớ con bé đó có mang một miếng che mắt giống hệt Megumin.

“… Chính là con bé đấy.”

Tôi chỉ về hướng một cô bé với miếng che mắt vừa đột nhiên xuất hiện trước mắt chúng tôi.

“Gì thế? Anh có chuyện gì cần nói với tôi à? Hee, tớ đang kiếm anh nãy giờ đấy Megumin.”

“À Arue, lâu ngày không gặp.”

Có vẻ như hai cô bé này quen biết nhau.

Eh, Arue?

“Megumin, mình vừa hoàn thành chương 2 của cuốn ‘Huyền thoại về người anh hùng Tộc Hồng Ma”, cậu có thể xem qua được không. Cảnh tượng làng Hồng Ma Tộc bị thiêu cháy được miêu tả rất chi tiết, mình rất là tự tin vào đoạn này.”

Cảnh tượng làng Hồng Ma Tộc bị thiêu cháy…

Arue…?

Không phải con bé Arue kia chính là…!

Cái con dở hơi đã gửi bức thư kì quặc cho Yunyun sao.

“Hoho, để tớ xem tuyệt tác của cậu hay đến mức nào…..”

Đồng thời cũng là nguyên do chính làm tôi phải tới cái làng quái quỷ này!

“Vậy hoá ra là cô àaahhhhh!”

“Ahhh!?”

Tôi giật lấy xấp giấy trong tay Megumin và xé toạc nó làm đôi.

“Ahhh…. Tuyệt tác của tôi… Kết tinh từ bao đêm thức trắng của tôi…..”

“Arue lúc nào cũng cư xử một cách lãnh đạm và bình tĩnh, đây là lần đầu tiên em thấy cậu ấy trông như thế này đấy.”

Arue ôm lấy mớ giấy bị tôi xé vụn ra thành từng mảnh nhỏ và ngồi rạp xuống đất. Megumin vỗ vai cái con đó.

“Chỉ là vì cô…! Tất cả cũng chỉ vì cô! Cô có biết rằng tôi đã cảm thấy hạnh phúc và trông chờ đến dường nào hay không!? Cô có biết sau đó rằng tôi đã thất vọng tới mức nào không!? Đừng đùa giỡn với trái tim của đàn ông như thế!”

“Me, Megumin, người đàn ông thô lỗ này có bị gì không vậy!? Mặc dù đây là lấn đầu tiên gặp gỡ, nhưng tại sao hắn lại nỡ nào làm thế với tớ cơ chứ! Hắn ta làm tớ phát khiếp đi được!”

“Cô tạo ra một chuỗi các sự kiện hiểu nhầm làm ta sợ muốn chết! Đã vậy cô còn nói vớ vẩn ‘ngôi làng….bị thiêu cháy….’! Và còn cái tác phẩm mới nhất của cô nữa! Trong khi mọi người liều lĩnh chiến đấu không màng sống chết, sao cô có thể ngồi khư khư trong nhà viết tiểu thuyết được hả!? Cô có biết là tôi đã phải trải qua bao nhiêu phiền phức chỉ do mấy chữ nguệch ngoạc do cô gửi cho Yunyun hay không hả!?”

“Nguệch ngoạc ư?!”

“Này, hai người bình tĩnh lại đi nào, đây là lần đâu tiên hai người gặp nhau, tại sao lại không… Khoan đã! Nếu mà hai người vẫn còn tiếp tục đánh nhau thì tôi sẽ cho cả hai nếm mùi đau đớn đấy!”

Phần 10

Đây sẽ là đêm cuối cả nhóm ở lại làng sau khi chứng kiến tốc độ khôi phục kinh hoàng của Tộc Hồng Ma.

“— Có chuyện gì vậy anh Kazuma? Tinh thần của anh lúc bữa tối còn rất phấn chấn, vậy mà sau khi đi ra ngoài một chút trông đã bí xị thế này rồi.”

Megumin thắc mắc khi không hiểu được nguyên do làm tôi bực bội.

“Có chuyện gì với anh ư!? Cái ‘phòng tắm chung’ của em là nguyên do đấy! Tên của chỗ đó là dùng để đùa à!? Chỗ đó không phải là phòng tắm chung cho cả hai giới mà cũng không phải là suối nước nóng hay gì cả, vậy tại sao lại dùng một cái tên gây hiểu nhầm như thế!?”

Sau khi hiểu được lí do làm tôi bực bội—

“Oh, hoá ra đó là nơi anh tới. Đó cũng là một điểm thu hút nhiểu khách du lịch, nơi mà ai tới đây cũng đều ghé thăm cả.”

“Cái ngôi làng này thật đúng là quá đáng mà! Anh thậm chí cũng không thể đi tắm mà không bị troll cho được! Thật tình thì đây là kì nghỉ tệ nhất từ trước tới nay!”

Sylvia đã bị tiêu diệt và đám lính của cô ta cũng bị quét sạch.

Tiến độ khôi phục của ngôi làng cũng đang diễn ra rất suôn sẻ, mọi chuyện đều được giải quyết ổn thoả.

“Em thì cảm thấy rất hài lòng với kì nghỉ này.”

Megumin nằm ngủ kế bên tôi nói vậy.

Tôi muốn được nghỉ ngơi trong yên bình đêm cuối ở làng nhưng không ngờ mình vẫn bị ép ngủ chung với Megumin lần nữa.

Thay vì bị mẹ mình làm cho bấc tỉnh bằng phép [slumber] như thông thường, cô bé hoàn toàn tự nguyện ngủ chung với tôi.

Bởi vì con bé đột nhiên tự nguyện dâng hiến bản thân mình, tôi cũng mất đi động lực quấy nhiễu tình dục.

Darkness vẫn phản đối như thông thường và bị làm cho bất tỉnh nhân sự như ông Hyoizaburo.

Còn trong lúc này thì tôi đang ngủ chung trên một chiếc giường với Megumin.

“…Thiệt tình, lúc thì bị Orc tấn công, lúc thì bị Sylvia nhắm đánh — toàn những người mà anh không muốn dính líu gì tới cả.”

“Thật là tình cờ, em cũng cảm thấy y hệt như vậy.”

“Anh, anh thành thật xin lỗi….”

Tôi né ánh mắt của mình nhìn sang chỗ khác do cảm thấy tội lỗi bởi những rắc rối mình đã gây ra mấy ngày nay.

Megumin cười một cách tinh quái ở bên cạnh tôi.

“Nếu anh Kazuma cảm thấy thật sự có lỗi thì … Thì kể cho em nghe chuyện gì vui đi. Em muốn nghe chuyện về đất nước mà anh Kazuma sống trước đây.”

“— Thế là anh quyết định ngay tại chỗ và hỏi cô gái sống bên cạnh nhà dùng tiền để mua chocola và đưa nó cho anh lúc sau. Anh thậm chí còn hứa cho cô bé giữ lại tiền thừa. Cuối cùng thì kế hoạch của anh diễn ra trong êm đẹp. Em trai của anh chỉ nhận được chocola từ mẹ, trong khi anh vừa có được chocola của mẹ, vừa có được phần chocola mà cô gái bên cạnh nhà anh mua cho. Khoảnh khắc này đánh dấu sự kết thúc của cuộc chiến dai dẳng giữa anh và đứa em trai, còn anh thì bảo vệ được danh dự làm anh trai của mình.”

Megumin đang chắm chú lắng nghe tôi kể chuyện từ nãy tới giờ đột nhiên lên tiếng:

“Vậy là anh nhờ sự trợ giúp của người khác để giành lấy chiến thắng. Em mừng là anh cũng giống như vậy trong quá khứ… Nhưng đó quả là một truyền thống kì cục, liệu chuyện không nhận được chocolate từ ai cả trong ngày này nghiêm trọng đến thế sao?”

“Từ tệ vẫn chưa đủ để miêu tả đâu. Nếu anh có thể quay ngược thời gian thì anh sẽ giết chết cái gã tạo ra truyền thống này. Thật là thảm hại cho những người đàn ông không nhận được bất kì thanh chocolate nào trong ngày hôm ấy. Nhưng mà chỉ có thế thôi vẫn chưa đủ. Bọn anh còn phải mua quà đáp lễ các cô gái lúc sau nữa.”

“… Quà đáp lễ ư? Nó là gì vậy?”

Tôi giải thích tập tục độc ác này cho cô bé hiểu.

“Nếu em nhận được chocolate từ cô gái nào thì em phải đưa lại món gì đó có giá trị gấp 3 lần cho cô gái đó một tháng sau. Đây mới chính là điểm ác độc đấy. Nếu em không làm vậy, em sẽ hoàn toàn bị cô gái đó tránh xa. Em sẽ bị chế nhạo nếu không nhận được chocolate, còn nếu em nhận được thì phải xì tiền trả lại. Đấy là lí do tại sao ngày đó lại dơ bẩn và tội lỗi như thế.”

Sau khi nghe tôi nói, Megumin tò mò nghiêng đầu về một bên.

“Vậy thì tại sao anh Kazuma lại không nhận được thanh chocolate nào nhỉ? Anh Kazuma có thể cư xử hơi thiếu sót một chút, nhưng từ quan sát của em sau khi ở với anh biết bao lâu nay, em thấy anh cũng có một vài điểm tốt đấy chứ. Chẳng hạn anh rất.. rất là…? Tốt bụng… Không phải rồi. Hiền như đất ư..? Cũng không đúng… Hmm? …. Hmmm? Có lối sống ổn định ư? Nhưng anh lúc nào cũng mắc nợ cả… Eh, em phải nói như thế nào nhỉ….”

“Nuốt mấy lời đó vào trong bụng và nghĩ kĩ hơn khi nêu lên những điểm tốt của anh đi!”

Thôi nào, anh cũng phải có nhiểu điểm tốt chứ!?

“… Eh, mặc dù anh không bao giờ thành thật về chuyện này, nhưng lúc nào anh cũng luôn quan tâm tới đồng đội…? Em không ghét điểm này của anh Kazuma.”

Quan tâm tới đồng đội?

Đây là câu nói khẩu hiệu của những cô gái thường dùng để ám chỉ rằng mình không có tình cảm đặt biệt dành cho đối phương, có thể hiểu nôm na giống như là ‘anh là một người tốt’.

Bởi vị việc chạm trán với bọn Orc và Sylvia, tôi trở nên nhạy cảm đến mức bản thân có thể nảy sinh tình cảm dễ dàng với bất kì cô gái nào có vẻ ngoài bình thường.

Thế nên tôi hoàn toàn không cảm thấy bất bình gì trước lời khen ngợi có mà cũng như không của Megumin.

“Nếu em tới được đất nước mà anh Kazuma sống trước đây… Tới ngày Valentines  em sẽ tặng cho anh chocolate, để anh có thể tự hào đem khoe với em trai mình.”

Con bé này cũng thật là tàn nhẫn, sao lại có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy được nhỉ.

“Em không nghe điều anh nói sao? Trong cái ngày tên tines gì đó, em sẽ tặng chocola cho người con trai mà em có tình cảm. Nếu mà em tặng chocola một cách thiếu suy nghĩ chỉ vì em hơi gần với người con trai này, anh ta sẽ hiểu nhầm và sẽ trông rất là thảm hại sau này. Đừng làm như vậy, nếu mà em làm một chuyện như vậy ở đất nước của anh, mọi người sẽ cho rằng em là một đứa con gái dễ dãi.”

Sau khi nghe tôi trả lời—

“Nhưng em thích anh Kazuma mà?’

Cô bé nói một cách tự nhiên.

“Em vừa mới nói gì vậy? Lặp lại cho anh nghe lần nữa xem nào.”

Hai tai của tôi không có chức năng kì cục như lọc ra mấy câu nói quan trọng.

Megumin thò đầu ra khỏi chăn và cười khúc khích một cách tinh quái.

“Em không ghét anh Kazuma.”

“Này, câu vừa rồi hoàn toàn khác điều mà em nói trước đó, em nghĩ là trí nhớ của anh tệ đến thế sao?”

Megumin lại cười một lần nữa.

Cô bé nói bằng một giọng bình tĩnh.

“Anh Kazuma, nếu như mà….”

“Gì? Gì thế? Anh đã sẵn sàng và có thể lâm trận bất kì lúc nào!”

Có khi nào con bé bị bầu không khí trong phòng ảnh hưởng đến tâm trạng và quyết định thổ lộ ngay tại đây không?

Liệu đây có phải lúc không?

Sylvia đã bị đánh bại. Giờ sẽ không còn ai ngáng đường chúng tôi nữa.

Megumin lấy hết quyết tâm của mình—

“Anh Kazuma, nếu có thể…..”

Có thể gì?

Nói đi!

Nói ngay đi nào!

Trong khi tôi trông chờ trong hi vọng, Megumin lặng lẽ hỏi:

“— Anh có muốn một Ma pháp sư ưu tú không?”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *