Phần 1
Buổi sáng tiếp theo.
Sau khi dùng xong bữa sáng, do mẹ Megumin phải đi làm, chúng tôi tạm biệt cô ấy rồi sau đó cả bọn xem qua phòng khách.
“Megumin, Megumin, không phải lúc nào cũng có cơ hội đến đây chơi nên hãy dẫn bọn tôi thăm quan ngôi làng này một chút nhé.”
Aqua nói với Megumin khi con bé vừa trở về từ nhà Yunyun từ sáng sớm.
“Thăm quan ư…chẳng lẽ cô không biết là ngôi làng vừa phải trải qua cuộc chiến với Quân đội quỷ vương sao?”
Tôi đáp lại, nhưng sau khi nhìn thấy Hồng Ma Tộc tấn công Quân đội Quỷ vương hôm qua thì cũng dễ hiểu tại sao Aqua lại nói vậy.
“Không thành vấn đề. Dù sao thì ngôi làng cũng đã an toàn rồi, chúng ta có thể dịch chuyển tới Axel bất cứ lúc nào. Nếu Aqua có ý định như vậy thì ở lại thêm một đêm nữa để thư giãn trong làng cũng được.”
Ngay cả người có liên quan đến Hồng ma tộc cũng nói như vậy.
“À, vậy là một vài người ở đây có thể dịch chuyển chúng ta tới Axel sao. Hành trình trở về sẽ thoải mái hơn nhiều đấy.”
Với tôi thì đó thật là một tin tuyệt vời.
Tôi không cần phải đi qua lãnh thổ của lũ Orc thêm lần nữa.
“Trashzuma hình như trông rất vui vẻ. Tôi sẽ đi thăm quan với Megumin, còn mọi người thì sao?” (Trashzuma => Kuzuma, Kuzu nghĩa là rác rưởi)
“Được rồi, dù sao thì tôi cũng chẳng có gì để làm cả, vậy nên tôi…Này, cô vừa mới gọi tôi là gì thế hả?”
Tôi quay sang Aqua đang nghiêng đầu bối rối.
“Bộ tôi có nói gì kì lạ sao?”
“Không, không đâu…Chỉ là tưởng tượng của tôi thôi…đúng không…? Thôi bỏ đi, cô thì sao, Darkness?”
Tôi chuyển chủ đề về phía Darkness và cô ta dừng lau chùi cái áo giáp trong chốc lát.
“Có vài nơi tôi muốn đến. Nghe nói tay nghề thợ rèn ở đây rất cao. Là một người hâm mộ những bộ giáp, tôi muốn tới thăm quan một chút. Scumzuma cứ đi ngắm cảnh trước nhé, đừng bận tâm tới tôi.” (Scumzuma => Kasuma, Kasu nghĩa là cặn bã)
“Ừ, được thôi…Này, cô vừa mới nói gì thế hả?”
“Vậy thì Aqua, Lowlifezuma và em sẽ đi thăm quan. Có nhiều cảnh đẹp trong làng lắm, em không nghĩ là chúng ta sẽ buồn chán đâu—“ ( lowlifezuma => Gesuma, Gesu nghĩa là hạ đẳng)
“Chờ chútttttttttttt!”
Tôi hét lên ngay lập tức. Aqua trông vẫn đang bối rối.
“Gì thế, Trashzuma – Kẻ muốn sờ mó Megumin ngay trên giường?”
“Tôi thành thật xin lỗi…!”
Tôi che mặt mình và khụy gối.
Có vẻ như trước khi tôi thức giấc Megumin đã nói tất cả cho hai người bọn họ nghe rồi.
Tuy nhiên, dù sao thì tôi vẫn là một chàng trai khỏe mạnh, cho nên rất khó để ngăn cản bản thân “cuốn theo chiều gió” trước một tình huống như thế.
Hơn nữa, với một cô gái ngủ chung giường, thì không đụng chạm gì mới là thất lễ ấy.
Trước phát biểu đầy nhiệt huyết của tôi.
“Em hi vọng là lũ Orc sẽ tấn công anh thêm lần nữa.”
Megumin nhìn tôi như thể đang nhìn một đống rác vậy.
Phần 2
Một lúc sau khi tôi đãi Megumin mọi loại thức ăn của quán cà phê duy nhất trong làng, Megumin cuối cùng cũng chịu nhượng bộ và đã mềm lòng, rồi đưa chúng tôi đi thăm quan.
“Cái gì thế này?”
Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi.
Con bé đưa tôi đến một ngôi nhà trông như miếu thờ và nói rằng “Đây là thánh tích của ngôi làng này…”
“Dù nhìn kiểu gì đi nữa thì đây thực sự là một figure của cô gái tai mèo trong bộ đồ bơi mà.”
(Figure là mấy mô hình thu nhỏ của các em gái 2d mà mấy tên Otaku thường sưu tầm)
Figure của cô gái được trịnh trọng đặt sâu trong ngôi đền.
“Cách đây rất lâu rồi, tổ tiên của bọn em đã cứu được một du hành giả khỏi lũ quái vật…Để cảm ơn, người đó đã tặng thánh tích này cho bọn họ. Du hành giả đó nói rằng thánh tích này còn quan trọng hơn cả sinh mạng của anh ta. Bọn em không biết gì về vị nữ thần này cả, nhưng những thứ tốt đẹp sẽ đến nếu ta cầu nguyện trước figure đó, vì vậy nó được đặt ở đây với sự kính trọng sâu sắc. Em nghe nói rằng phương pháp để kiến tạo nên kiến trúc của cái thứ được gọi là đền thờ cũng là do chính người này dạy cho tổ tiên bọn em.”
Du hành giả đó nhất định là một người Nhật.
“Này Kazuma, bỗng dưng tôi có cảm giác khá khó chịu khi thấy cái figure đó được đối xử như một nữ thần giống như mình đấy.”
“Bản thân chính là người gửi bọn họ tới nơi này, đáng ra cô phải xin lỗi Hồng Ma Tộc mới phải.”
–Bối rối trước phản ứng của Aqua và tôi, Megumin đưa cả bọn đến nơi thứ hai.
“Đây là thanh kiếm thánh được đồn đại rằng sẽ ban sức mạnh vô cùng to lớn cho ai rút được nó ra.”
“Không hổ là Làng Hồng ma! Thật là tuyệt vời.”
Trước mắt tôi là một thanh kiếm cắm trên tảng đá.
Bất kì ai rút được thanh kiếm này ra sẽ là kẻ được chọn và nhận được sức mạnh huyền thoại… Một tình huống thường thấy trong game.
“Này này, bọn tôi thử được chứ?”
“Được thôi, nhưng sẽ mất chút thời gian đấy, trước tiên anh sẽ phải trả một khoản phí cho người thợ rèn già. Sau khi trả tiền anh mới có thể nhận thử thách, và mỗi người chỉ có một lần thử thôi.”
Megumin dội gáo nước lạnh vào sự vui mừng của tôi.
Đã mất thời gian?
Lại còn tốn phí nữa?
“Chẳng phải thanh kiếm chỉ người anh hùng được chọn mới có thể rút lên sao? À, có lẽ phong ấn sẽ yếu đi sau một thời gian, và cũng đã dễ rút hơn rồi…?”
“Thanh kiếm này được một người thợ rèn già làm ra để thu hút du khách. Một câu chú đã được yểm lên đó, chỉ có người thứ 10.000 mới có thể rút nó lên được. Chỉ mới có hơn 100 người dám thử thách. Dù sao thì thanh kiếm này mới nằm ở đây được mỗi bốn năm ngắn ngủi thôi mà.”
“Này, chẳng phải lịch sử hình thành nên thanh kiếm này quá ngắn sao?”
Tôi không nhịn được phải phun ra.
Aqua dí mắt xem xét thanh kiếm với ánh nhìn ham muốn.
“Này, nếu tôi có thể phá vỡ phong ấn đó với phép thuật của mình, tôi lấy thanh kiếm được chứ?”
“Đừng làm vậy mà. Đây là một trong những thắng cảnh của ngôi làng, xin đừng lôi nó ra!”
-Tiếp theo, chúng tôi tới đài phun nước bên dưới tán cây.
“Nơi này được biết đến như là ‘Đài phun nước nhiệm màu’. Có một truyền thuyết về nơi này. Nếu dâng tặng những thứ như rìu hay tiền xu ta có thể triệu hồi Nữ thần của vàng và bạc. Bởi vậy, đến nay vẫn có người ném rìu hay tiền xu xuống đó.”
Nghe cứ như là một phiên bản lỗi từ câu chuyện ở thế giới của tôi vậy.
“Tôi không biết ai đã phổ biến truyền thuyết này…Nếu không phải những người thợ rèn tốt bụng dọn dẹp đài phun nước định kì, nơi này đã trở thành Đao Kiếm Thần Vực rồi.”
( Cv: Đao Kiếm Thần Vực-SAO ==” )
“…Nhân tiện, những thợ rèn đó đã làm gì với tiền xu và vũ khí họ vớt được?”
“Dĩ nhiên là họ tái chế chúng thành áo giáp và vũ khí mới rồi.”
Tôi nghĩ rằng mình đã mường tượng được ai là kẻ đã chế ra cái truyền thuyết này rồi.
“Vậy thì điểm đến thú vị tiếp theo…Hửm? Aqua đi đâu nhỉ?”
Giờ con bé mới nhắc đến chuyện đó sao, Aqua biến mất rồi.
Đột nhiên một cơn sóng xuất hiện trên đài phun nước.
“…Này, cô đang làm gì thế? Tôi không thể mất cảnh giác xung quanh cô được.”
Nữ thần nước (tự xưng) ngoi đầu ra khỏi mặt nước.
“Tôi nghe rằng có những người ném tiền xu vào đó nên tôi nhào xuống và nhặt chúng lên…À, khi tới mùa du lịch, tôi sẽ cho phép anh thuê tôi như là nữ thần của đài phun nước này.”
“Được rồi, tôi sẽ ném một cái rìu xuống nước, nhặt lên và biến nó thành tiền cho tôi xem nào.”
Trong khi tôi nhìn xung quanh để kiếm thứ gì đó ném được, Aqua bắt đầu lặn mất tăm.
Kazuma
…Này, cô đang làm gì thế hả, đúng là không thể không chú ý được mà.
Aqua.
Ta tên là Aqua! Được sự tôn sùng của mọi người, mang trong mình trọng trách đánh bại Quỷ vương! Thân phận thực sự của ta là Nữ thủy thần.
“Tới địa điểm kế nào, nơi tiếp theo!”
Nơi kế tiếp là một lối ngầm xuống dưới đất trông không có chút gì thẩm mĩ cả.
Tóm lại là nó trông cứ như hầm trú bom hạt nhân vậy…
“Đây là cơ sở ngầm chứa đựng ‘Thứ vũ khí có thể hủy diệt cả thế giới’. Không ai biết nó ở đây từ khi nào…Nghe nói rằng nơi này được xây cùng lúc với địa điểm thần bí đằng kia…”
Đằng kia theo hướng Megumin chỉ tới là một cơ sở thần bí có kích cỡ khổng lồ.
Thứ đó để làm gì? Trông nó như một tòa nhà làm bằng bê tông vậy.
“Cơ sở bí ẩn? Ý em là gì vậy? Những tòa nhà kia dùng để làm gì?”
“Theo ý em thì đó chính là một chỗ bí ẩn. Ngay cả khi đi sâu vào bên trong để tìm hiểu, bọn em vẫn không biết được ai đã xây nơi này, vì mục đích gì hay thậm chí là nơi này được xây lên từ khi nào. Vậy nên bọn em gọi nơi này là cơ sở bí ẩn, suốt thời gian qua nó vẫn y như vậy, chẳng hề thay đổi.”
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với ngôi làng này vậy?
“Nhân tiện, ‘Thứ vũ khí có thể hủy diệt cả thế giới’…nghe thật đáng sợ. Tuy nhiên, mọi người trong Hồng Ma Tộc đều là bậc thầy phép thuật, phong ấn sẽ không bị hóa giải một cách dễ dàng đâu. Giấu nó đi là một phương án tốt đấy.”
Tôi tự lẩm bẩm.
“Này Megumin, còn thứ gì tuyệt vời được phong ấn ở đây nữa không vậy?”
“Hai người đến muộn rồi, còn ‘Ngôi mộ của Tà Thần’ và ‘Nơi phong ấn Nữ thần vô danh’. Nhưng có gì đó đã xảy ra và phong ấn của dân làng bị phá vỡ.”
“Không phải là phong ấn của mấy người thực sự quá phế sao!? Này, có ổn không khi để ‘vũ khí cấm, thứ có thể phá hủy cả thế giới’ ở đây thế hả!?”
“Không, đừng lo. Để mở phong ấn của nơi này, anh phải giải được câu đố khó hiểu và đặt vào đáp án chính xác. Những câu đố đó được viết bằng ngôn ngữ cổ đại không ai hiểu được cả…Vậy nên chẳng có vấn đề gì đâu, tin tưởng em chút đi!”
-Megumin nói là có một nơi con bé muốn đến và dẫn chúng tôi tới một cửa hàng nào đó.
Chắc hẳn là một cửa hàng may.
Lối vào cửa hàng có một biển hiệu hình quần áo. Tôi có thể thấy chủ cửa hàng mặc áo choàng dài màu đen và vẻ mặt lạnh lùng qua tấm kính của cánh cửa.
Megumin bước vào và ông ta liếc mắt nhìn cả bọn…
“Chào mừng…Hử? Megumin, còn hai người bên ngoài?”
Ông hỏi trong khi dùng ánh mắt sắc bén xem xét kĩ chúng tôi.
Aqua sợ hãi bởi cái nhìn đó và núp sau lưng tôi.
Sao, sao thế? Có gì đó sai à?
Lẽ nào một trong số họ có thành kiến với người ngoài tộc?
Nhịp tim của tôi tăng lên. Megumin gật đầu.
Ông chủ bỗng nhảy tới và nhanh chóng giật chiếc áo choàng của mình vào trong cửa hàng chật hẹp.
“Ta là Chekera! Đại ma pháp sư – Kẻ điều khiển ma thuật thượng cấp! Chủ của cửa hàng may đứng đầu trong Hồng Ma Tộc!”
Chẳng lẽ mấy người trong làng này khi tự giới thiệu bản thân mình không thực hiện những hành động như vậy thì không chịu nổi sao?
Sau khi nêu danh xưng và tước hiệu bằng tất cả sự trang trọng, chủ cửa hàng hài lòng mỉm cười.
“Một lần nữa, chào mừng đến với cửa hàng của ta! Ái chà, cũng khá lâu rồi ta mới nhìn thấy người ngoại tộc! Kể từ lần cuối cùng ta tự giới thiệu bản thân cho tới bây giờ đã được bao lâu rồi nhỉ!? Nhờ có mấy người, giờ thì ta đã thấy thoải mái hơn nhiều rồi.”
…Vậy ra đây là cách giải tỏa căng thẳng.
“Tôi là Satou Kazuma. Đây là cửa hàng may đứng đầu trong Hồng Ma Tộc à, ấn tượng thật đấy.”
Ông chủ cửa hàng mỉm cười sung sướng vì lời khen của tôi.
“Xét cho cùng thì cả Hồng ma tộc chỉ có mỗi cửa hàng may này thôi mà.”
“Ông đùa tôi à?”
Tôi đáp lại theo phản xạ.
“Dù sao thì làng này cũng không có nhiều cửa hàng. Ở đây chỉ có một thợ may và một cửa hàng giày. Mà thực ra thì mấy loại mặt hàng khác mỗi thứ cũng chỉ có một cửa hàng thôi.”
Buzucoily cũng nói rằng anh ta sẽ thừa kế cửa hàng giày số một của Hồng Ma Tộc.
Megumin bối rối quay mặt đi dưới ánh mắt tức giận của tôi.
“Để chuyện đó sang một bên…Em đưa bọn anh tới đây làm gì? Muốn một bộ đồ mới à?”
Megumin đáp lại:
“Em muốn mua một chiếc áo choàng dự phòng để mặc, chẳng phải anh cũng có một cái cùng loại với cái em đang mặc hay sao? Yunyun đã cho em bộ này nhưng chỉ có một cái thì cũng hơi bất tiện.”
Con bé vừa nói, vừa diện trang phục mình đang mặc cho ông chủ xem.
“—Loại này…ta có một lô hàng vừa mới nhuộm xong.”
Chúng tôi được đưa đến một hàng áo đang treo trên sào phơi.
Tất cả bộ đồ trên đó đều cùng loại với trang phục của Megumin.
“Tôi sẽ lấy tất.”
“Muốn toàn bộ luôn sao? Ồ, Megumin giờ đã trở thành một người giàu có rồi nhỉ…có vẻ như cô đang làm tốt nhiệm vụ của một phiêu lưu giả đấy.”
“Dĩ nhiên, đã đến lúc mọi người trong làng nên biết về cuộc hành trình vĩ đại ở bên ngoài của tôi rồi. Và chiếc áo này sẽ là chiến phục của tôi, chuẩn bị thêm vài cái để lỡ hỏng còn có thứ để thay…Vậy thì Kazuma, gần đây anh túi tiền đang rủng rỉnh nhỉ, cho em vay một ít nào.”
Sau khi thu được một món lời kha khá, ông chủ cửa hàng vui vẻ ra mặt khi lấy tất cả áo choàng trên chiếc sào phơi xuống.
Tôi la lên khi thấy thứ mà mình nghĩ đó là chiếc sào phơi đồ.
“…Này.”
“…? Thứ gì thế này?”
Megumin dường như cũng đã nhận ra chiếc sào này có gì đó không ổn.
“Ông, đây là…Này, đợi đã, sao có thể sử dụng thứ kinh khủng này làm sào phơi được chứ?”
“Ôi chà, cô biết thứ này được sử dụng đề làm gì chứ, khách hàng? Cây sào này tương truyền được xem là gia bảo của gia đình ta qua nhiều thế hệ. Thứ này không bị rỉ sét, vậy nên chúng ta xem nó như một bảo vật quý giá .”
Ông chủ cửa hàng nói với vẻ mặt bình thản.
Aqua nhìn cái sào phơi và nói với vẻ tò mò:
“Nhìn kiểu gì đi nữa thì đó chẳng phải là một khẩu súng trường sao?”
Đúng vậy.
Có kích thước tương tự như một cây sào treo quần áo, nhưng trông nguy hiểm y như một khẩu súng trường được nối dài thêm. Và thực sự thì thứ này được dùng như một chiếc sào phơi đồ.
Dân làng chắc không biết thứ này là một loại vũ khí.
Đền thờ tai mèo, thánh tích, khẩu súng trường này và cả những tòa nhà bằng bê tông bí ẩn…Cái làng này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế hả trời?
Phần 3
Sau khi rời khỏi cửa hàng, chúng tôi đi quanh làng và nghỉ ngơi trên thảm cỏ phía trên một ngọn đồi nhỏ.
“Điểm nhìn này thật tuyệt. Nếu biết trước, tôi đã mang theo hộp cơm trưa và làm một chuyến dã ngoại ngay ở đây rồi.”
“Nếu anh muốn ngắm phong cảnh, phía trên đỉnh đồi có một đài quan sát đấy. Chiếc kính thiên văn ma thuật có đủ quyền năng để nhìn thấy tận lâu đài của Quỷ vương. Em có nghe kể chỗ được theo dõi nhiều nhất nằm ở căn phòng của con gái Quỷ vương.”
“Mấy người thật vô dụng, đến cả lâu đài của quỷ vương cũng bị biến thành chỗ để thu lợi được à.”
Phè phỡn nằm dài trên thảm cỏ, Aqua nói:
“Này Megumin, chỗ này ngắm cảnh tốt thật đấy, nhưng chẳng phải chị đã nói với em rằng chị muốn tới một nơi nào đó lãng mạn sao?”
“Ở đây lãng mạn lắm đấy. Nơi này được biết đến với cái tên ‘Ngọn đồi của Tà Thần’, truyền thuyết kể lại rằng rằng nếu ai thổ lộ ở đây và trở thành một đôi tình nhân thì sẽ bị lời nguyền của Tà Thần trói buộc, vĩnh viễn không thể biệt ly. Đây chính là địa điểm lãng mạn cực kỳ thích hợp để tỏ tình đấy…”
“Chuyện tình kiểu gì mà nghe buồn não ruột thế! Chẳng lãng mạn tí nào cả…! Gì thế kia?”
Từ đỉnh đồi có thể thấy rõ cả ngôi làng.
Có những bóng người màu đen đang loay hoay bên ngoài hàng rào gỗ, gần nhà Megumin.
Cảm thấy có gì đó đáng ngờ, tôi quan sát bằng kĩ năng ‘farsight’ của mình.
“Này Megumin! Có mấy tên lính thuộc Quân đội Quỷ vương ở đằng kia kìa! Mà chẳng phải gần nhà em hay sao!?”
Nhà Megumin nằm một góc trong làng, cách xa nhà của những dân làng khác.
Những kẻ đó có lẽ là từ quân đội của Quỷ vương được gom từ những vùng bên vìa rừng vắng vẻ.
Nếu không có tiếng báo động, thì cũng có nghĩa là Hồng Ma Tộc vẫn chưa chú ý tới chúng.
“Để tôi xem thử đã. Chúng không hề nao núng chút nào. Tôi không hiểu sao chúng vẫn tấn công dù đã bị đánh tan tác. Nếu đang lén lút xung quanh như vậy thì có lẽ mục tiêu của chúng không phải là tấn công mọi người, mà có thể là thứ gì đó giống như cơ sở mật bên trong ngôi làng thì sao?”
Cơ sở mật bên trong làng…?
“Không lẽ là ngôi mộ phong ấn vị tà thần? Mục tiêu thích hợp với quân đội của quỷ vương có lẽ là hồi sinh vị tà thần…Nhưng không phải phong ấn đó đã bị giải trừ rồi sao?”
“Phong ấn đã bị phá vỡ rồi. Quân đội quỷ vương còn muốn thứ gì khác nhỉ…Lẽ nào là thánh tích trong miếu thờ tài mèo!?”
“Nếu Quỷ vương thật sự muốn thứ đó, tôi nghĩ tốt hơn hết hắn nên xóa sổ ngôi làng này.”
Nếu vậy thì mục tiêu của chúng là gì?
“Có thể chúng đang nhắm vào các loại vũ khí bị cấm có thể phá hủy cả thế giới hoặc thứ gì khác?”
“Không có khả năng đấy. Xét cho cùng thì nơi đó bị phong ấn đủ thứ từ những vị trí riêng biệt, và căn bản là không ai biết thứ vũ khí đó được sử dụng như thế nào.”
Sao ngôi làng này cứ muốn cất dấu cái thứ phiền phức đó vậy nhỉ.
“Dù sao thì vẫn chưa có ai trong làng phát giác ra chúng, ngôi làng đang bị xâm phạm! Nhanh xuống dưới kia và nói cho mọi người biết quân đội của Quỷ vương đang ở đây nào!”
“Thật không hổ là Kazuma, kỹ năng cáo mượn oai hùm của anh thuần thục nhỉ.”
Ừ đấy, thì sao!?
Phần 4
Dọc theo con đường đang chạy, tôi yêu cầu tất cả dân làng tham gia cùng, và khi đến nhà Megumin thì thấy…
“Chuyện gì với cô gái này vậy!? Cô ta đến từ đâu!? Mục đích của cô ta là gì!?”
“Sylvia-sama! Cô ta không có chút khả năng công kích nào nhưng lại không hề chạy đi cầu cứu, thật đáng nghi! Đây có thể là một cái bẫy, chúng ta mau rút lui thôi!”
Sau khi phá hủy hàng rào gỗ, Quân đội Quỷ vương đang giằng co quyết liệt với một Darkness cầm trên tay thanh đại kiếm.
“Quyết không cho các ngươi qua được đây! Nếu muốn tiến xa hơn, trước hết hãy đánh bại ta đi đã! Thế nhưng, ta tuyệt đối sẽ không bị Quân đội Quỷ vương các ngươi đánh bại đâu!”
“Con ả này phiền phức quá! Khả năng tấn công của cô ta thật tệ hại, thế nhưng sức phòng thủ lại cao một cách khó tin! Biết được tương quan lực lượng giữa hai bên quá chênh lệch sao cô ta còn chưa chạy!? Sylvia-sama, khỏi cần để ý con ả này, chính sự quan trọng hơn!”
Nghe thấy âm thanh của hàng rào gỗ bị phá, Darkness ngay lập tức trở về nhà Megumin và dự định câu kéo thêm thời gian cho chúng tôi.
Bị Darkness cản trở, Quân đội Quỷ vương không cách nào có thể tiến xa hơn.
Trước màn thể hiện vượt quá sự mong đợi của mọi người, tôi thật sự đã bị rung động bởi sự trưởng thành của cô ta.
“Darkness, kiên trì đấy! Đã để cô phải đợi rồi, bọn tôi đến cứu ngay đây!”
“Ka, Kazuma!? Cái gì, sao anh tới sớm vậy…”
Darkness lẩm bẩm trong tiếc nuối…
Chẳng hiểu sao ban nãy lại có thể rung động được, tôi đúng thật quá ngốc mà.
“Tôi đã rất thất vọng khi nghe được chuyện lũ Orc mà mình đã chờ mong bấy lâu chỉ toàn con cái, còn bây giờ, thậm chí đến cả Boss của Quân đội Quỷ vương cũng là phụ nữ nốt! Này, nếu ngươi có bất kỳ niềm tự hào là một thuộc hạ của Quỷ vương, thì hãy thể hiện cho ta xem nào! Nếu ngươi đủ can đảm, hãy khiến ta chịu khuất phục và la lên ‘Chủ nhân~❤’ hay thứ gì đó tương tự đi!”
Darkness
Này, nếu ngươi có bất kỳ niềm tự hào là một thuộc hạ của Quỷ vương, thì hãy thể hiện cho ta xem nào!
Nếu ngươi đủ can đảm, hãy khiến ta chịu khuất phục và la lên ‘Chủ nhân~❤’
Sylvia
Hừ… ngươi cũng không tệ
“Im lặng hộ cái, vất vả lắm mới có được màn thể hiện tuyệt vời đến như thế, chẳng lẽ cô phải đạp đổ hết tất cả mới chịu được hả!”
Nhìn thấy những người trong Hồng Ma Tộc được tôi dẫn theo, tên Boss của Quân đội Quỷ vương bị dọa cho tím mặt.
Để bảo vệ thuộc hạ của mình, tên Boss đứng trước họ. Kẻ này là Sylvia đúng không?
“Hê… Chẳng lẽ ngươi cố ý đánh trượt, khiến chúng ta tưởng là ngươi chả có chút bản lĩnh nào cả, nhưng mục đích thật sự lại là câu giờ sao? Với sức phòng thủ đủ mạnh để ngăn chặn bọn ta được lâu như vậy, chắc hẳn ngươi là một Thập tự quân trình độ cao nhỉ… Không đánh trúng thuộc hạ của ta chỉ là đòn gió để che giấu bản lĩnh thực sự của ngươi sao…Cũng không tệ…”
“…À À, vậy, vậy ra ta đã bại lộ rồi sao…Thật không còn cách nào khác…”
Được người khác xem trọng nhưng lại rất tệ khoản nói dối, cô nàng tiểu thư quý tộc liếc mắt nhìn tôi để tìm kiếm sự giúp đỡ.
Mặc dù đằng sau lưng tôi là nhóm người Hồng Ma Tộc đầy mạnh mẽ
Do đã có suy nghĩ sai lầm về Darkness, tôi sẽ tận dụng cơ hội này hù dọa chúng một chút.
“Cô là Sylvia đúng không? Thập tự quân đó là đồng đội của tôi và cũng là người anh hùng đã dẫn đầu trong trận chiến với Boss của đội quân Quỷ vương – Vanir. Trong thời gian ngắn lại có thể nhìn thấu được thực lực của Darkness, cô cũng khá đấy…”
“Này Megumin, cách Kazuma đang chém gió có hơi lạ một chút.”
“Suỵt! Trông có vẻ thú vị, vậy nên giờ đứng xem thôi. Có thể anh ấy cũng sẽ khoác lác về chúng ta đấy.”
Những người trong Hồng Ma Tộc cũng đang hăng hái quan sát sự tiến triển của tình huống hiện tại.
Dĩ nhiên, lần này tôi cũng sẽ làm vậy với Megumin.
“…Vanir, ngươi nói sao? Ta nghe kể rằng hắn ta đến Axel và vĩnh viễn không quay về nữa…Lẽ nào các ngươi đã…!?”
Sylvia và lũ tay sai lùi lại vài bước với vẻ mặt sửng sốt.
“Đúng vậy, bên cạnh ta – Megumin, là người đã kết liễu hắn.”
Nghe thấy thế, không chỉ Sylvia mà cả những người trong Hồng Ma Tộc cũng bị bất ngờ.
Lời của tôi làm Megumin phải mím chặt môi lại, cố gắng ngăn nụ cười của mình.
“Không chỉ vậy, bốn người bọn tôi thậm chí còn phải đối mặt với Dullahan Beldia, Slime Hans – Kẻ mang độc tính chết người và cả Cỗ pháo đài hủy diệt di động được treo tiền thưởng cao…và đã đánh bại tất cả!”
“Hả, mi vừa nói gì!…? Ta có nghe về thất bại của Beldia, nhưng còn Hans thì-!? Thực ra thì gần đây báo cáo định kì của hắn đã bị gián đoạn, xem ra điều này là sự thật rồi, không có lửa làm sao có khói…!”
Ra là thế, ngôi làng của Hồng Ma Tộc và Acanretia cách nhau khá xa, thế nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên về việc kiểm tra định kì cả.
Có lẽ Sylvia đã thấy lời nói của tôi rất thuyết phục, cô ta chặc lưỡi với vẻ ghét bỏ.
“…Ngươi là đội trưởng của nhóm đó đúng không, có thể cho ta biết tên chứ?”
Tên, tên tôi sao? Tôi không muốn Boss của quân đội Quỷ vương ghi nhớ tên của mình…
“…Mitsurugi Kyoya. Đó là tên của tôi.”
“Mitsurugi…! Ra vậy, ta hiểu rồi, ta có nghe kể về một người tên Mitsurugi sử dụng thanh Ma kiếm…Ngươi cũng có một thanh kiếm kì lạ, xem ra đúng là ngươi rồi. Ngươi thuộc tuýp người ta thích đấy…? Ai mà ngờ được không chỉ có Hồng Ma tộc, mà ngay cả một kẻ mạnh mẽ như ngươi cũng ở đây, thật phiền phức. Ngươi có thể để bọn ta đi lần này chứ?”
Sylvia có lẽ đã nhầm thanh Katana của tôi với Ma kiếm, và bắt đầu nhân cơ hội để hòa hoãn.
Ngay cả khi Quân đội Quỷ vương tấn công Mitsurugi, chắc hắn ta cũng sẽ không có vấn đề gì đâu.
Và từ những gì Sylvia nói, Quân đội Quỷ vương đã biết về Mitsurugi từ lâu.
“…Tên này thật là, ngay thời khắc mấu chốt lại trở nên lúng túng. Đã thế hắn ta còn lấy tên của gã đó ra để xưng danh nữa chứ”.
“Hắn ta kiêu ngạo vì được đám đông Hồng Ma tộc hậu thuẫn, nhưng giờ thì lại chùn bước.”
Mấy con mắm sau lưng ầm ĩ thật đấy.
“Đúng là vậy, nếu đánh tiếp, bọn tôi chắc chắn sẽ thắng. Nếu đánh bại cô tại đây thì thật sự tôi cũng có cảm giác hơi lấn cấn, dù sao chuyện này cũng giống như tôi mượn sức mạnh của Hồng Ma Tộc. Tôi sẽ bỏ qua cho cô lần này…Điều kiện trước tiên là, những người Hồng Ma Tộc đằng sau tôi cũng sẵn sàng để cô đi.”
Tôi nói với nụ cười quả cảm.
“Chân thành cảm ơn ngươi, Mitsurugi, tam biệt, lần sau chúng ta phải quyết thắng bại! Tên ta là Sylvia, Boss của Quân đội Quỷ vương…! Rút lui thôi!”
“Chạy đâu cho thoát! Lightning Strike!” <Sét đánh>
“Light of Saber!” <Gươm ánh sáng>
“Bắt cô ta lại để thử nghiệm ma pháp nàoooo!”
Sylvia quay lại và bỏ chạy cùng thuộc cấp của mình trong khi đám đông Hồng Ma Tộc đuổi theo phía sau.
Nhìn Sylvia dẫn đầu đám thuộc hạ chạy trốn, tôi vừa nói vừa suy ngẫm:
“- Boss của quân đội Quỷ vương – Sylvia hử…”
“Này Kazuma, anh vẫn chưa diễn trò xong à?”
Phần 5
“Onee-san đó thật lợi hại! Bị cả ma thuật lẫn tên bắn trúng nhưng chị ấy vẫn không hề hấn!”
-Đêm hôm đó.
Chúng tôi quyết định nghỉ ngơi tại nhà Megumin lần nữa. Sau bữa tối, Darkness nhận được những lời khen ngợi cho màn thể hiện của mình hôm nay.
“Haha, không có gì…Là một Thập tự quân, chuyện này cũng chẳng có gì to tát…”
Bình thường không hề nhận được lời khen ngợi nào, giờ thì Darkness đang ngồi một cách thanh nhã trong phòng khách. Lời của Komekko làm cô cảm thấy xấu hổ.
“Cô cũng có nghe kể về chuyện đó, Darkness-san. Cô là người đã ngăn chặn sự xâm nhập của Sylvia phải chứ? Tiểu đội này thật đáng tin cậy, giờ thì cô có thể giao con gái cho Kazuma chăm sóc mà không phải lo lắng gì nữa. Ồ phải rồi, về việc chia phòng tối nay, Kazuma-san…”
Cô chủ nghiêng người về phía này khi nói. Lúc này, tôi nhận ra thứ gì đó.
“Ể, Hyoizaburo-san đi đâu rồi?”
“Chồng tôi nói rằng anh ấy có nhiều việc phải làm và quyết định ngủ ngay tại xưởng…Cô sẽ đun nước sau.”
Cô chủ nói một cách thờ ơ và vội vã rời khỏi phòng khách.
Cái lúc chúng tôi cùng nhau ăn tối hồi nãy, Hyoizaburo-san bỗng giận dỗi nói: ‘Ta rất lo cho con gái của mình vậy nên tối nay ta sẽ ngủ chung với Kazuma’.
…Lẽ nào, cô chủ đã hạ độc thủ lần nữa sao?
“Nhân tiện, lời chế nhạo của anh khá tuyệt đấy, lần tới chúng ta sẽ giải quyết mọi thứ với Sylvia!”
“Ý hay đấy, tôi vừa đặt một mẫu áo giáp từ một thợ rèn có tay nghề cao, nghe nói chỉ mất vài ngày là sẽ làm xong. Hehe, tôi mong chờ bộ giáp cùng với trận tái đấu với Sylvia quá…!”
Megumin và Darkness nắm chặt tay đầy hào hứng.
Tôi làm rõ với cả hai người:
“Các cô đang nói gì vớ vẩn thế hả? Ngày mai chúng ta sẽ trở về nhà. Cảnh gì cũng đã ngắm hết cả rồi, không còn lý do gì để ở lại ngôi làng này nữa. Sáng sớm mai chúng ta sẽ gấp rút về nhà và dành cả ngày để thư giản ở đó.”
“A!?” X2
Nghe được những điều tôi nói, Megumin và Darkness hét lên đầy bất ngờ.
Vừa uống rượu và ăn đậu chiên, Aqua vừa nói:
“Nói hết mấy lời ngầu lòi đó vậy mà giờ anh lại tính kế bỏ chạy được à? Chẳng phải cô ta đang chờ anh lần sau quyết thắng thua sao?”
“Chiến đấu với một cô nàng Boss xinh đẹp sẽ đè nén lương tâm của tôi, vì vậy lần này cần phải áp dụng chiến lược tương đối thận trọng. Chúng ta có thể tận hưởng một cuộc sống Hikikomori bay bổng sau khi về nhà, sao tôi phải đợi ở đây cho đến lúc Boss Quân đội của Quỷ vương đến kiếm chuyện hả?”
“Anh, anh! Sau khi diễn một cảnh hoành tráng như vậy, giờ anh lại định chuồn thẳng hả?”
“Anh không định gặp lại họ lần nào nữa ngay cả khi đã hù bọn họ chết khiếp sao!? Chuyện này đi quá xa rồi!”
Phản ứng của họ thật dữ dội.
“Thật sự là không, tôi chỉ đang nghĩ rằng chúng ta sẽ về nhà vào ngày mai, nên cố tỏ ra thật ngầu lòi cho vui thôi. Dù sao thì cơ hội để chạm mặt nhau một lần nữa cũng không cao. Bằng không, sao tôi lại nói như vậy với Boss đội quân Quỷ vương được cơ chứ? May mà có đám đông Hồng Ma tộc ở phía sau chống lưng tôi mới dám nói vậy đấy.”
“Cái gã này thật quá đáng! Thật đúng là một tên cặn bã!”
“Anh có còn là con người không!?”
Tôi bịt tai lại và bỏ qua những lời chỉ trích của họ.
“Mọi người, nước đã sẵn sàng…Ara, có vấn đề gì à?”
“Không có gì đâu, để tôi tắm trước đi.”
“Này, đợi đã, không được chạy!”
“Bọn tôi còn chưa nói hết!”
Từ đằng sau truyền đến những thanh âm mắng chửi, tôi cấp tốc chạy thẳng vào phòng tắm.
–Sau khi tắm xong, tôi có cảm giác thoải mái cả người và thấy Aqua toàn thân đầy hơi nước dường như đang hướng về phía phòng của mình.
“Hử? Sao trông cô cứ như vừa mới tắm xong thế?”
“Tôi tắm ở bên ngoài, họ nói với tôi là gần đây có một nhà tắm được được gọi là ‘Suối nước nóng tắm chung’.”
Này, sao không ai cho tôi biết thế. Chúng ta sẽ quay về vào ngày mai, giờ phải làm sao đây?
Giữa lúc tôi đang cân nhắc xem có nên ở lại thêm một đêm nữa không…
“Megumin, đã khuya rồi con còn muốn đi đâu nữa!? Mẹ sẽ không cho phép con gái mình đang ở độ tuổi như thế ở bên ngoài đâu! Sáng hôm nay con cũng vừa mới chui từ đâu đó về!”
“Với một người đang ở độ tuổi nhạy cảm như con, ngôi nhà này chính là nơi nguy hiểm nhất đấy, vậy nên con sẽ ngủ lại nhà Yunyun! Mẹ đang có âm mưu cho con ngủ chung với Kazuma đúng không!?”
“Ara, nếu là Kazuma-san thì sẽ ổn thôi con. Tin vào quyết định của mẹ đi. Cậu ta chắc chắn sẽ không làm mẹ thất vọng đâu…”
“Vì một người ngoài mà mẹ chuyển sang chống lại con gái mình đấy à! Không, mẹ chỉ nói vậy bởi vì mẹ nhìn thấu bản chất thật của anh ta đúng không? ‘Không làm mẹ thất vọng’ chính xác là vậy, phải chứ!”
Tôi nghe thấy Megumin tranh cãi với mẹ mình ở lối vào.
“Giờ mấy người có ầm ĩ gì thì tôi cũng mặc kệ, đi ngủ đây…Sau khi tắm xong, tôi thấy ngay cả Darkness cũng đang ngủ, thật là buồn ngủ quá đi à…”
Aqua lê bước mệt mỏi và đi về về phía phòng của mình, có lẽ cô ta đã quá chén.
Nếu để ý kỹ, tư thế ngủ của Darkness trông có vẻ không tự nhiên.
Không nghi ngờ gì nữa, nhất định là do cô chủ…
“Nói gì thêm nữa cũng vô ích thôi! Con sẽ ngủ lại nhà Yunyun!”
“Mẹ sẽ không cho con trốn đâu! Ankle Snare!” <Đình trệ>
“Cái, cái gì!? Mẹ dùng phép thuật với chính con gái của mình ư, mẹ thật là một người m…”
“Sleep.” <Ngủ>
Tôi nghe thấy thứ gì đó chạm xuống sàn sau khi cô ấy nói ra câu chú.
Cuối cùng, cô ấy nở ra nụ cười dịu dàng.
“Cô xin lỗi, Kazuma-san, con gái cô bỗng ngủ thiếp đi ở đâu không hay…Cậu có thể giúp tôi bế con bé về phòng của nó chứ?”
Phần 6
–Làm sao bây giờ?
Mình nên xử lý tình huống này như thế nào đây?
“Này Megumin, đừng có giả bộ ngủ nữa, em đang tỉnh táo đúng không hả!?”
Tôi nói với con bé Megumin đang thiu thiu ngủ bên cạnh mình.
Và tất nhiên, rốt cuộc Megumin vẫn không trả lời gì cả.
Tôi là kiểu người dễ bị cảm xúc lay động.
Liệu tôi có thể chơi tới bến được không?
Tôi nhớ về cái cách mà Megumin nắm lấy tay mình hồi còn cắm trại, và vừa giữ lấy tay vừa lắng nghe tiếng thở đều của con bé.
Bàn tay con bé có chút lạnh buốt, nên nắm lấy chúng thực sự cũng có cảm giác thoải mái.
… Tâm trí tôi đang chạy hết công suất.
Nếu tôi cứ tiếp tục thì chắc chắn sẽ bị coi là một tên tội phạm.
Trước tiên, tôi cần một lý do để nắm lấy cánh tay Megumin ở bên trong giường.
… Và đột nhiên, niềm cảm hứng dâng trào.
Cái lúc mà Megumin tỉnh dậy tối hôm qua, tôi rúc lên giường con bé bằng cách nói là ngoài trời lạnh lắm. Giờ tôi chỉ cần hiện thực hóa cái cớ này là được.
Chỉ cần giảm nhiệt độ bên trong căn phòng cho tới khi đủ thấp để viện cớ rồi chui vào trong chăn.
Tay phải tôi nắm lấy tay Megumin, còn tay trái thì vươn ra ngoài tấm chăn và niệm chú lên cửa sổ.
“Freeze!” <Đông cứng>
Một chiêu công kích rút cạn gần như tất cả Mana bên trong cơ thể tôi.
Phép thuật này làm đóng băng cửa sổ, một lớp tuyết vài cm phủ lên trên bề mặt tấm kính.
Và nhiệt độ bên trong căn phòng giảm mạnh.
Ồ, phép thuật này quả thật có hiệu quả!
Với cửa sổ đã bị đóng băng, Megumin không thể đào thoát bằng đường cửa sổ như con bé đã làm vào ngày hôm qua!
Quá ngon.
Chỉ có thiên tài mới nghĩ ra được kế hoạch hoàn hảo như vậy!
… Trong lúc tôi đang tự sướng với âm mưu của mình.
“…Ugh…”
Có lẽ âm thanh tôi đọc câu thần chú hơi lớn, Megumin dường như đã bị đánh thức.
“Buổi sáng tốt lành Megumin, em ngủ ngon không?”
“…Chào buổi sáng. Hmm? Không phải đây là phòng của em sao?
Megumin ngơ ngác nhìn quanh phòng nhưng vẫn nắm lấy tay tôi. Có lẽ con bé vẫn còn đang ngái ngủ.
Cuối cùng, con bé nhận ra rằng mình đang nắm lấy tay tôi.
“—-! Cuối cùng anh đã vượt qua ranh giới rồi hả! Kazuma anh là đồ cầm thú! Em cứ tưởng hầu hết những gì anh có thể làm chỉ là mấy trò quấy rối tình dục, nhưng đến thời khắc quyết định lại không dám ra tay cái đồ phế vật!”
Megumin xông ra khỏi chăn với nước mắt tràn mi.
“Này đợi đã, anh chưa làm gì cả! Chỉ là nắm tay thôi mà, đừng có làm ầm lên như vậy chứ! Em nhìn xem, không phải hôm nay lạnh hơn hẳn tối hôm qua à!? Anh chỉ nắm lấy tay em trong vô thức bởi vì trời lạnh quá thôi.”
Nghe tôi nói thế, Megumin dường như đã nhận ra căn phòng lạnh hơn bình thường. Con bé rùng mình.
Sau đó, con bé rà soát kỹ cơ thể của mình và đỏ mặt nói.
“Anh, anh thực sự không làm gì cả sao!? Và với bài học của ngày hôm qua, em sẽ không dễ dàng tin tưởng anh được đâu.”
“Đồ ngốc, em nghĩ là mình đã ngủ được bao lâu rồi hả? Anh chỉ thật lòng ở bên em trong suốt thời gian đó thôi.”
“Vậy, vậy sao? Xin lỗi Kazuma, em lại hiểu lầm anh nữa rồi. Đúng thật, nếu Kazuma có đủ can đảm vượt qua ranh giới, anh đã chơi một canh bạc và giở trò với Darkness rồi… Điều em vừa nói có chút thô lỗ, thật lòng xin lỗi anh.”
Megumin nối một cách hối lỗi dưới ánh trăng mờ ảo.
“À, không sao đâu. Thế nhưng, tốt xấu gì em cũng phải nói một câu cảm ơn đúng không? Em toàn mang về mấy chuyện phiền toái, anh lại phải đi sau dọn dẹp cái đống đó. Em không nghĩ là anh xứng đáng nhận được một lời cảm ơn sao?”
Trái tim tôi trật mất một nhịp là phần thưởng nho nhỏ cho màn kịch mình vừa dựng lên.
Tôi muốn nói thêm, nhưng lại không thể tiếp tục khi thấy gương mặt Megumin chập chờn dưới ánh trăng.
“…Cảm ơn sao? Anh nói cũng phải?”
Thường ngày luôn nhìn tôi bằng ánh mắt phẫn nộ, thương hại và xem thường, nhưng giờ con bé lại nở ra một nụ cười hiếm hoi hoàn toàn tương xứng với lứa tuổi thiếu nữ của mình.
Hmmm?
Nét mặt thẳng thắn của con bé khiến tôi có cảm giác không thoải mái.
“… Khi em không có nơi nào để đi ở Axel, cảm ơn anh vì đã cho phép em gia nhập tổ đội, mặc dù em là một con nhóc pháp sư phiền phức chỉ sử dụng được mỗi chiêu Explosion. Cảm ơn anh vì đã cõng em về nhà sau mỗi lần em cạn sạch Mana. Cảm ơn anh đã cho phép em ở lại nhóm bất chấp tất cả những rắc rối em đã gây ra cho anh.”
Bình thường chỉ là một con bé hiếu chiến luôn ganh đua với người khác, nhưng giờ Megumin lại nói ra những lời lẽ thật lạ kỳ.
Làn da trắng nõn cùng với mái tóc đen tuyền làm tôn lên vẻ dễ thương trên gương mặt con bé, giờ đã thấm một chút sắc hồng.
Đặc trưng của Hồng Ma tộc—Đôi mắt màu đỏ của con bé bỗng long lanh chút ánh sáng mộng ảo.
“Sao vậy? Em chỉ nói lời cảm ơn với anh thôi mà? Không phải chính anh là người đã bảo em làm vậy à? Sao giờ anh lại xấu hổ thế?”
Megumin mỉm cười tinh nghịch nói, còn tôi thì chỉ lặng người nhìn chằm chằm vào con bé.
Ah, sao giờ mình lại xấu hổ vậy trời.
Bình thường con bé luôn tỏ vẻ thái độ, nhưng giờ bỗng dưng lại trở nên dịu dàng làm tôi có chút khó xử.
Tôi do dự không biết phải nói gì.
“…À, anh cũng được em cứu rất nhiều lần. Theo phong tục của bọn em… Anh là Satou Kazuma, một người liên tục bị kéo vào mớ rắc rối, người nắm giữ nghề nghiệp yếu nhất ở Axel. Mục tiêu của anh là kiếm thật nhiều tiền và mãi mãi chung sống hạnh phúc với tất cả mọi người… Từ, từ giờ trở đi xin hãy chăm sóc cho anh nhé!”
Càng nói tôi càng cảm thấy xấu hổ. Megumin khúc khích cười.
“Em cũng vậy, từ giờ trờ đi xin hãy chăm sóc cho em nhé… Nhân tiện, hôm nay thực sự lạnh anh nhỉ. Dù sao ngôi nhà này cũng đã xuống cấp rồi, chắc là gió đã luồn qua đâu đó… Erm, Kazuma thực sự sẽ không làm bất kỳ điều gì đúng không? Trời lạnh quá, em muốn rúc lại vào trong chăn.”
Megumin nói, và chui trở vào trong chăn với khuôn mặt đỏ ửng.
Trước bầu không khí này vậy mà lại nép mình vào chăn, điều đó chỉ khiến tôi thêm lo lắng.
Nhưng hôm nay thực sự khá là lạnh.
Không còn cách nào khác…
…Đúng lúc đó, tôi chợt nhận ra lớp băng trên cửa sổ.
Nếu ai đó thấy chúng thì tôi phải lấy cớ gì để biện minh đây.
Nếu Megumin thấy, cổ phiếu mà Kazuma đã phải rất nỗ lực mới tăng lên nổi chắc chắn sẽ kịch sàn.
Rốt cuộc sao tôi lại đi làm cái chuyện ngu xuẩn đó vậy hả trời?
Có lẽ lúc đó tôi đã tức nước vỡ bờ.
Ngay lúc này, Megumin nghiêng đầu về phía tôi.
So với cái lúc hai người nằm song song với nhau trước đây, lần này thậm chí còn gần gũi hơn thế.
“…Me-Megumin, em có hơi gần anh quá đúng không…”
Megumin nói như thể con bé đang trêu chọc tôi ấy.
“Bình thường anh hay quấy rối tình dục em lắm cơ mà, sao giờ nhút nhát vậy? Và chẳng phải là anh đã nói rằng mình sẽ không làm gì cả phải không? Thế thì không sao.”
Sự khẩn trương của tôi hoàn toàn khác so với hồi nãy.
Sẽ ổn thôi.
Đúng vậy, thực sự thì không có gì nhiều nhặn cả.
Xét cho cùng, tôi vừa nói một điều rất đáng xẩu hổ và con bé thực sự cũng tin tưởng.
Nếu để con bé thấy được lớp băng trên cửa sổ, cơn thịnh nộ của con bé sẽ vượt ngưỡng cao nhất trong lịch sử.
Rồi đột nhiên, bàn tay phải của tôi được bao phủ bởi thứ gì đó lành lạnh.
Dường như Megumin đang cầm lấy tay tôi và nguyện cầu.
“…Này này, đừng chủ động thế, cô nương. Cả cái lần cắm trại cũng vậy, nếu em cứ bất thình lình làm những điều như thế, trái tim anh không thể chịu đựng nổi đâu… Tối qua, Darkness thậm chí đã nói với cô chủ rằng để em ngủ với anh cũng giống như việc đặt một con cừu non vào lồng của một con dã thú nhịn đói trong một tuần đấy.”
Căn phòng thì lạnh nhưng tôi lại bắt đầu đổ mồ hôi, tông giọng tôi trở nên cao hơn do sự căng thẳng.
“Darkness đã nói vậy sao? Thế nhưng lúc trước chị ấy cũng có nói là, ngay cả khi đặt anh vào một tình huống hoàn toàn có thể ra tay, thì anh cũng quá nhát gan và xem chuyện đó như một trò đùa để đánh trống lảng cơ mà?”
Cái con mắm đó!
“Này, mỗi khi em ở một mình với Darkness thì hai người đã nói với nhau chuyện gì? Nói anh nghe, anh hứa là sẽ không tức giận đâu.”
Nghe tôi nói vậy, Megumin có chút hoảng sợ và che đầu mình lại.
“…Này, chắc hẳn hai người đã nói xấu anh đúng không.”
“Bí mật. Bên, bên cạnh đó, chúng ta mau ngủ sớm thôi. Mai chúng ta sẽ về Axel đúng không anh? Hãy trở về với những tháng ngày yên bình trước đây nhé.”
Con bé đang cố gắng lảng tránh chủ đề đó.
…Ngay lúc đó, Megumin đang núp mình trong chăn xấu hổ nói:
“… Em muốn đi vệ sinh.”
Nói xong, con bé leo ra khỏi giường.
…Này, đợi đã!
“Ah, nhưng mẹ em hôm nay cũng đã khóa cửa rồi—“
–Trước khi tôi kịp nói xong, Megumin cười gượng.
“Bà ấy thật là… Không sao, tối nay em sẽ ra ngoài bằng lối cửa sổ…”
Megumin nhìn vào cửa sổ và cứng người.
…Tôi bịt tai mình lại, giấu đầu mình trong tấm chăn và cuộn tròn thành quả bóng.
Đúng vậy, đây là thời điểm thích hợp để kích hoạt kỹ năng “hide”. <Ẩn nấp>
Trong lúc tôi làm thế, Megumin ngơ ngác nhìn cửa sổ.
“…Kazuma, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra thế?”
“…Ban nãy, Tướng Quân Mùa Đông vừa đi qua chỗ này, và để lại băng giá trên cửa sổ.”
Megumin ngay lập tức kéo chăn ra!
“Kazuma! Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì hả!? Đây chắc hẳn là tác phẩm của anh đúng không! Em biết thủ phạm chính là Kazuma, nhưng em không hiểu mục tiêu của anh là gì! Sao anh lại phải đóng băng cửa sổ hả!?”
Lạnh quá!
Bị con bé lấy mất tấm chăn, thực sự rất là lạnh.
Tôi cuộn thành quả bóng và trốn tránh ánh mắt của Megumin.
“…Nếu anh thành thật khai ra, em hứa sẽ không giận chứ?”
–Tôi thú nhận tất cả mọi thứ.
“…Anh bị ngu à? Kazuma là một kẻ có thể tùy cơ ứng biến hay là một thằng ngu vậy hả!? Trả lại em lòng biết ơn vừa nãy đây!”
“Em nói hoàn toàn đúng. Anh cũng nghĩ là bản thân mình thật kỳ quái, sao lại có thể chơi ngu như vậy hai đêm liên tiếp được chứ.”
Chắc là gần đây tôi đã đi du lịch nhiều quá nên giờ não bị rữa bất rồi.
Megumin nhẹ nhàng gõ vào lớp thủy tinh băng giá.
Tôi đã dốc hết Mana để xuất ra ma thuật băng giá, làm cho khung cửa sổ bị bao phủ bởi một lớp băng dày. Nếu chỉ gõ vài cái e là lớp băng sẽ không thể vỡ ra được.
Thấy vậy, Megumin xông thẳng tới cánh cửa phòng ngủ:
“Mở cửa ra! Này mở cửa…! Mẹ, mẹ ơi!”
Con bé vừa đập mạnh vào cánh cửa vừa la hét.
Thế nhưng, ngôi nhà thực sự yên ắng, không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy có ai đó tỉnh dậy cả.
“…Anh nên nói gì bây giờ nhỉ, vẫn còn lạnh lắm nên giờ chúng ta hãy ngủ sớm nào. Sẽ ổn thôi, anh sẽ không làm gì đâu, tin anh đi mà. Nếu em không nhịn được… Đằng kia có một cái chai rỗng.”
“Để em hỏi anh lại một lần nữa, anh muốn em làm gì với cái chai rỗng đó hả!? Vừa nãy em đã lỡ tin tưởng anh, nhưng từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên em có cảm giác nguy hiểm đến như vậy! Ahhhh, thật là…”
Megumin hét lên trong khi kiềm chế cơn giận dữ của mình.
Bầu không khí ấm áp trước đó đã hoàn toàn biến mất.
Cho đến khi con bé nghe thấy—
“Ít nhất hãy nói điều đó khi em ra khỏi chăn chứ…”
Megumin dường như không thể tìm ra biện pháp nào để xử lý tôi, và cuối cùng cũng chui lại vào trong chăn. Có lẽ con bé không thể chịu lạnh thêm được nữa.
“Yahoo!”
“Kazuma, anh cứ đợi đến sáng mai rồi biết.”
Để đối phó với tiếng kêu đầy sung sướng của tôi, Megumin tuyên bố với con mắt lóe hồng quang dữ dội.
Một vĩ nhân đã từng nói, “Đừng lo lắng về ngày mai, vì ngày mai sẽ tự lo cho chính nó.” (Nguyên văn: Do not worry about tomorrow, for tomorrow will worry about itself.)
Vậy nên, tôi quyết định làm theo những lời dạy của vĩ nhân thời trước và sống cho hiện tại.
Giờ mỗi đứa đang ngủ ở một góc, Megumin chủ động nắm lấy tay, và quay lưng về phía tôi.
Có cảm giác cứ như một cặp vợ chồng lạnh nhạt vậy.
“…Này, em lạnh không? Anh thực sự rất lạnh đấy, nên hãy lại gần hơn chút nào.”
“…Em thực sự muốn anh trả lại cái bầu không khí tốt đẹp vừa nãy…”
Megumin bất đắc dĩ nói. Tôi cố niệm chú nhỏ giọng nhất có thể.
“Freeze.”
“Vừa nãy anh còn than lạnh, sao giờ lại niệm chú đóng băng hả!? Anh muốn gần gũi với em tới vậy sao!?”
Sau khi tôi bị Megumin khiển trách một trận.
“Hừ… Chỉ có một cái gối thôi, vậy Kazuma hãy dùng nó đi. Em sẽ ngủ trên cánh tay anh.”
Megumin lẩm bẩm, chủ động nhích lại gần.
“Này này, đột nhiên em lại ngoan ngoãn dựa vào như vậy khiến anh cảm thấy rất bối rối đấy.”
Megumin mặc kệ và gối đầu mình lên cánh tay phải của tôi, khuôn mặt con bé chạm vào ngực.
…Me, Megumin, không phải chúng ta có hơi gần gũi quá hay sao…
Megumin
Anh thực sự sẽ không động chạm gì à? Hiếm khi nào chúng mình mới ở chung một chỗ.
“Đúng là giống như chị Darkness đã nói, ‘ngay cả khi đặt anh vào một tình huống hoàn toàn có thể ra tay, thì anh cũng quá nhát gan và xem chuyện đó như một trò đùa để đánh trống lảng.’
Megumin nói, bất chợt bên trong chăn rộ lên tiếng khúc khích cười.
…Hmm?
Lẽ nào, Megumin thực sự cũng không phải là không muốn điều đó.
Vậy là thời kỳ hút gái của tôi đã đến rồi sao…!
Ngay lúc niềm hy vọng mong manh của tôi đang dần được vun đắp.
“Báo động Quân đội Quỷ vương! Báo động Quân đội Quỷ vương! Một nhóm của Quân đội Quỷ vương đã thâm nhập vào làng!”
… Yeah yeah yeah, tôi biết kiểu gì chuyện này cũng sẽ xảy ra mà.
Phần 7
Nghe thấy tiếng cảnh báo, cô chủ đành mở cửa phòng ngủ ra với khuôn mặt tiếc nuối.
Tôi lấy thanh kiếm của mình và cùng với Megumin chạy ra cửa chính.
Vừa mới ra khỏi, chúng tôi gặp ngay Sylvia mình đầy thương tích.
“Ah… ahhhh! Chỉ cần thêm một chút nữa thôi! Một chút nữa…! … Hừ, sao ta hết lần này đến lần khác phải gặp các ngươi cơ chứ!? Quả không hổ danh là ngươi, chiến lược ‘dương Đông kích Tây’ của thuộc hạ ta hoàn toàn vô dụng! Chẳng lẽ ngươi vừa nhận ra được mục đích của ta ngươi đã chạy thẳng tới đây sao! Mit—“
“Ồn ào quá, câm đi.”
Mặc bộ đồ ngủ và đi chân trần, tôi rút thanh kiếm ra và chậm rãi tiếp cận Sylvia.
Nghe tôi nói vậy, Sylvia—
“Bảo ta câm sao!? Có thể ngươi là kẻ sử dụng thanh Ma kiếm, nhưng một tên phàm nhân lại dám—“
“Không phải tôi bảo cô câm đi à!? Cô muốn ăn đấm lắm đúng không!? Ngay lúc mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp thì cô nhảy vào phá đám, cô nghĩ cô là ai hử!? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không, bộ cô tưởng hàng xóm không cần ngủ ngáy hả!?”
Tôi ngắt lời Sylvia và hét lên trước một tên Boss của Quân đội Quỷ vương, cứ như thể từ lúc sinh ra cho tới giờ đây là lần đầu tiên tôi phát điên đến như thế.
“Xin, xin lỗi…”
Đối mặt với cơn thịnh nộ bạo phát của một con người, Sylvia bắt đầu hoảng loạn. Nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.
“Này, sao ngươi cả gan hét lên trước mặt ta hả. Ngươi, với cô gái đằng kia nữa cùng xông lên hết đi, ta sẽ giải quyết cả hai ngươi cùng một lúc!”
Nghe vậy, tôi quay người nhìn lại.
Trước khi tôi kịp nhận ra, Megumin đã tới đằng sau lưng cùng với cây trượng cầm trên tay.
Sylvia nheo đôi mắt màu vàng hoang dại.
Rốt cuộc người này đến từ chủng tộc nào nhỉ — Nhìn thoáng qua, cô ta quả thật là một mỹ nữ.
Nếu cô ta có thể tự do di chuyển vào ban ngày, thì chắc không phải là Vampire rồi.
Tai cô ta có chút sắc nhọn, chẳng lẽ là ma tộc sao?
Cô ta không mang theo vũ khí nào khác, ngoài một thứ tương tự như sợi dây thừng thắt ngang eo, thứ đó có công dụng gì vậy?
Tự động viên bản thân, được cơn giận thôi thúc, tôi chắn trước mặt Megumin để bảo vệ con bé khỏi Sylvia.
Thấy vậy, Sylvia liếm môi, lộ ra nụ cười khiêu gợi.
“Ara ara, lẽ nào chuyện tốt của ngươi là với cô gái kia sao? Vậy là ta thực sự đã phá hỏng bầu không khí giữa hai người rồi.”
Sylvia khiêu khích, nhưng vẫn không hạ thấp cảnh giác trước tôi và Megumin.
Từ cái cách mà cô ta liếc nhìn thanh Katana của tôi hết lần này đến lần khác, chắc hẳn cô ta vẫn đang nhầm tôi với Mitsurugi.
“Này! Sao nửa đêm rồi còn ồn ào thế hả! Chuyền gì đang diễn ra vậy? Không phải Megumin bị mộng du và quăng một quả Explosion đấy chứ?”
Aqua dường như đã giật mình tỉnh giấc bởi cơn ầm ĩ, và nhô đầu ra ngoài từ lối vào cửa.
“Này Aqua, tên Boss của quân đội Quỷ vương đang tấn công! Gọi Hyoizaburo-san và cô chủ tới đây ngay!”
Aqua lui vào trong nhà ngay lập tức.
Tôi thật sự muốn hướng đến cái con ả Sylvia đã phá vỡ hạnh phúc của đời mình chém cho một nhát.
“Ta sẽ không nương tay chỉ vì ngươi là một mỹ nhân đâu! Ta là một người chuộng bình đẳng giới, một người đàn ông sẽ không ngần ngại song phi vào nữ ác nhân!”
“Ara, ta vẫn mong ngươi hạ thủ lưu tình đấy. Cảm ơn vì đã gọi ta là mỹ nhân nhé! Trong ta đang thôi thúc ham muốn ăn thịt nhà ngươi!”
Tôi đang định dùng hỗn hợp gió và đất để gây mù cô ta, nhưng tiếc là mana trong người đã gần cạn sạch bởi trò ngu vừa nãy, nên hiện tại ngay cả phép thuật tôi cũng không thể sử dụng nổi.
Tôi lấy cái túi mình vớ được khi xông ra khỏi phòng ném về phía Sylvia.
“Hmm gì thế? Quà cho ta à?”
Sylvia không thèm né tránh, mà bắt nó bằng một tay.
Cùng lúc đó, tôi chém vào cô ta, nhưng lại bị cô ta thoải mái đỡ lấy chỉ bằng tay kia.
Này, cái quái gì với tên Boss này vậy!
Sylvia dễ dàng bắt lấy thanh kiếm và không chịu thả nó ra.
Cuối cùng, cô ta lộ ra một vẻ mặt bối rối.
“…Đây mà là Ma kiếm sao? Chất lượng thủ công quá thô ráp… Ngươi thực sự là Mitsurugi? Thanh Ma kiếm Gram quả thật là thứ này sao?”
Thôi xong, bởi vì chất lượng của vũ khí cùng với kỹ năng sử dụng kiếm quá bèo, tôi đã bị phát hiện ra ngay lập tức.
Không, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, tôi sẽ–!
“Đó là Chunchunmaru.”
“…Ah?”
Tôi định thuận thế hù cô ta một phen, nhưng chưa kịp làm thì đã bị Megumin phá vỡ kế hoạch.
“Ta nói thanh kiếm đó là Chunchunmaru, quả thực cái tên bình thường của nó là Chunchunmaru. Đừng có so sánh với thanh kiếm Gram, tên gì mà nghe như mấy cục xương của con ngựa ấy.”
Thủ phạm khai ra cái tên kỳ quặc của thanh kiếm tôi đang cầm – Megumin kích động nói.
“… Fufu, hahahaha! Ngươi không phải là kẻ sử dụng thanh Ma kiếm Mitsurugi đúng không!? Có thể nói ta nghe tên thật của ngươi là gì không, và tại sao ngươi lại giả vờ là Mitsurugi hả?”
Sylvia bắt đầu thoải mái cười ha hả. Có gì vui chứ.
“…Tên tôi là Satou Kazuma. Tôi đóng giả Mitsurugi là bởi tôi không muốn cô biết được tên thật và nhắm mục tiêu vào bản thân.”
“Ah hah! Hahahahaha! Thật không thể tin nổi, ý tưởng của ngươi thật quá tuyệt vời! Bất quá ta thích!”
Nghe câu trả lời của tôi, một công tắc kỳ quái trong Sylvia được bật và cô ta bắt đầu ôm bụng cười lớn.
Cửa ra vào lại mở một lần nữa và Aqua thò đầu ra.
“Này, tôi đã nói với cô chủ đánh thức Darkness dậy rồi, cô ấy sẽ tới đây ngay!”
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong một khoảnh khắc, Sylvia nắm lấy thanh Katana và kéo về phía mình.
Vẫn giữ lấy thanh Katana, tôi bị mất thăng bằng và bị kéo về phía Sylvia.
Tôi buông tay ra ngay lập tức, nhưng đã quá muộn.
Mặt tôi dí ngay vào ngực Sylvia.
Sylvia ném thanh Katana sang một bên và ôm mặt tôi vào ngực.
Cảm ơn vì khoản đãi ngộ đặc biệt…
Không không không, đây là bẫy!
Đúng thế, ngay cả khi cô ta là người phụ nữ ngực bự với làn da mịn màng, cao ráo và thân người lồi lõm đúng chỗ, nhưng đây không phải là lúc để vui vẻ — Cảm ơn vì khoản đãi ngộ đặc biệt!
Tôi vùi mặt vào ngực Sylvia mà không thèm chống cự…
“Đừng có chống cự! Bind!”
Đây là kỹ năng hạn chế sự di chuyển của đối thủ, trước kia tôi đã từng thấy chiêu đó.
Đây là kỹ năng mà chỉ Mạo hiểm giả và Đạo tặc có thể học!
Chẳng lẽ cô ta là Boss có kỹ năng của Đạo tặc sao!?
Sylvia trói chặt cơ thể tôi vào bên hông mình, trong khi vẫn duy trì tình trạng một nửa mặt của tôi bị chôn vùi vào ngực cô ta.
Kề sát Sylvia và sợi dây thừng quấn chặt cả hai, tôi tự hỏi là mình có thể được sống ở đây thêm bao lâu nữa.
“Gã này là con tin của ta! Cô gái kia lại đây, ta không biết sao ngươi vẫn chưa tung ra bất kỳ phép thuật nào, nhưng gã này sẽ bị mang đi nếu ngươi dám làm thế!”
“Cái gì…! Ka, Kazuma! Anh có… ổn không! Trông anh cứ như là đang hưởng thụ ấy.”
Megumin nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Còn cách nào khác đâu, nhanh lên và cứu tôi đi!
À thôi, khỏi cần nhanh cũng được, nhưng mà cứu tôi đi chứ!
“Hmm? Ngươi trông giống một con quỷ! Ta sẽ không để ngươi trốn đâu, cái kẻ đang thở hổn hển trên ngực ngươi đối với ta rất quan trọng… quan trọng… Này Kazuma! Mối quan hệ của chúng ta là gì nhỉ! Tôi có nên nói thứ gì đó ngầu lòi không!?”
Đang muốn niệm một ít thần chú để ngăn cản Sylvia, Aqua bỗng dưng hét lên.
Dường như con mắm này đã ở lại đây quá lâu và bị ảnh hưởng bởi mấy người Hồng Ma tộc rồi, lẽ nào cô ta sắp dính phải bệnh không nói mấy câu Chuuni thì không niệm phép được sao.
Chỉ cần kêu là “người đồng đội quan trọng của tôi” là được rồi, mau đến cứu tôi đi – Mặc dù muốn hét to, nhưng đầu tôi lại bị kẹp giữa ngực Sylivia, nên không thể nói được gì.
…Dạo gần đây sao cứ xảy ra mấy chuyện như thế này nhỉ?
Từ cái ngày Yunyun nói là muốn có con với tôi, rồi đến tối nay.
Yunyun, lũ Orc, Megumin và Sylvia.
Tôi sẽ phân lũ Orc cùng loại với trò chơi trừng phạt, nhưng ngay cả thế, xét tổng quan, vận khí của tôi vẫn cực kỳ tốt.
Quả nhiên thời kỳ hút gái của tôi đã đến rồi sao?
Hoặc là ưu điểm duy nhất của tôi – Chỉ số may mắn cuối cùng cũng bạo phát?
Tôi vùi mặt vào ngực Sylvia và để cô ta làm bất kỳ điều gì mình muốn.
“Này chàng trai, đừng có phà hơi nóng vào ta, điều đó khiến ta cảm thấy kích thích đấy. Hãy làm một cậu bé ngoan và ta sẽ thưởng cho ngươi sau.”
Không hề nghi ngờ gì nữa, thời kỳ hút gái của tôi đã tới!
“Nhưng, nhưng, như vậy thì tôi không thể thở được…”
Mặc dù hết sức hạnh phúc, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào để hô hấp cả.
Trong lúc tôi đang loay hoay để đổi tư thế của mình.
“Sacred Exorcism!” <Kị Ma Thần Thánh>
Bởi vì bận nhìn về phía tôi nên Sylvia mất cảnh giác, nhân cơ hội Aqua niệm phép.
Một cột ánh sáng khổng lồ bắn lên từ dưới chân tôi và Sylvia.
Và tất nhiên, tôi cũng bị dính phải…!
“!? Ahhhhhh!!”
Sylvia hét lên thảm thiết.
Cũng bị nhấn chìm bởi ma thuật thanh tẩy, nhưng tôi không hề hấn gì.
Trái ngược với vẻ bình an vô sự của tôi, sau đòn đánh đó y phục của Sylvia trở nên rách nát.
“Ngươi, ngươi dám làm thế sao…! Ngay cả bộ váy làm từ da quỷ cấp thấp cũng bị rách…! Nhưng tệ quá, ta không phải là quỷ thuần chủng. Chiêu đó có thể gây tổn thương, nhưng chứa đến mức chí mạng đâu. Nghe đây, nếu ngươi tấn công một lần nữa, ta sẽ giết hắn!”
Sylvia với nửa thân trần truồng đang uy hiếp Aqua trong khi cởi trói, lật người tôi lại và kéo lại gần. Phía sau đầu tôi bị ép vào ngực cô ta.
Xem ra cô ta đã giải quyết vấn đề hô hấp của tôi một cách thông tình đạt lý.
“Ta là Sylvia! Chỉ huy bộ phận cường hóa quái vật, là kẻ không ngừng cải tạo bản thân để hình thành cơ thể con người! Đúng vậy, ta là một Chimera, Chimera Sylvia! Ta sẽ mang chàng trai này theo mình. Chàng trai dễ thương của ta, đến với chị hai lần nữa nào, Bind!”
(Chimera: https://vi.wikipedia.org/wiki/Chimera_(th%E1%BA%A7n_tho%E1%BA%A1i))
… ‘Ta là Sylvia’ hử… Xem ra cô ta đã bị đầu độc bởi đám Hồng Ma tộc trong suốt mấy trận chiến trước rồi.
Trong khi Sylvia công bố danh tính của mình, cô ta định dùng ‘Bind’ trói tôi lại một lần nữa.
Thẳng thắn mà nói, tôi không có bất kỳ vũ khí nào trong tay, đã thế lại phải quay lưng lại với kẻ địch. Tôi không có phương án hay thủ đoạn nào để đối phó với kẻ địch đằng sau cả.
Vậy nên, tôi cũng không phản kháng lại mà tùy ý đưa hai tay lên để cô ta trói cho dễ.
“Ka, Kazuma! Trả Kazuma lại…! … Kazuma, vừa nãy anh không hề chống cự, anh cố ý đúng không?”
“Không.”
Với việc phía sau đầu tôi lún sâu vào bộ ngực vĩ đại của Sylvia, tôi phản bác lại một cách rõ ràng.
Bởi vì Sylvia rất cao, đằng sau đầu tôi lại được dí vào cặp ngực cô ta nên chân tôi không thể chạm được tới đất. Sau khi bị trói lại, cả người tôi treo lơ lửng trong không khí.
Cái cảm giác mềm mại và thanh bình này là gì vậy nè?
Cứ như việc được nhìn thấy cõi Sharing-la vĩnh hằng mà mình đã tìm kiếm bấy lâu ấy.
( Sharing-la: https://vi.wikipedia.org/wiki/Shangri-La)
Megumin khinh bỉ nhìn tôi bằng ánh mặt lạnh giá. Đúng lúc đó—
“Ugh…! Mình bất cẩn quá…!”
Nghe được giọng nói đó, tôi quay đầu lại và thấy Darkness cả người chỉ mang thường phục mà không hề có giáp trụ, cô ta thở hồng hộc chạy tới.
Cô ta mặc một chiếc áo đen mỏng và bộ váy bó sát, cùng với thanh Đại kiếm cầm trên tay.
Có lẽ ngay khi cô chủ đánh thức dậy Darkness đã vội vã chạy đến đây trong sự hoảng loạn.
Với mái tóc vẫn còn rối bù, Darkness đứng chắn trước mặt Aqua và nhìn thẳng vào Sylvia.
“Tên Boss của Quân đội Quỷ vương! Gia đình Hyoizaburo-san đã đi gọi mấy người trong Hồng Ma tộc tới đây! Viện quân đến chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Hãy thả cái gã hết thuốc chữa đang nhắm mắt sung sướng trong khi vùi đầu vào ngực ngươi ra, và biến đi! Nếu ngươi vẫn cố chấp muốn con tin… Ta…! Ta sẽ thế chỗ hắn! Làm ơn hãy để ta đổi vị trí với Kazuma!”
Darkness đột nhiên nói vậy. Nghe thấy thế, Sylvia sung sướng cười rộ lên.
“Ara, chàng trai này đúng thật là một gã phong lưu đấy! Tới hai tình nhân sao? Nhưng không. Ta thích hắn. Này, ngươi là Kazuma đúng không? Ngươi có muốn gia nhập Quân đội Quỷ vương không? Đôi ta rất hợp nhau đấy.”
Vừa nói, cô ta vừa dịu dàng xoa đầu tôi.
“…Này, sao Kazuma và kẻ địch lại có mối quan hệ tốt vậy, cô ta thậm chí còn vỗ đầu anh ta nữa.”
Aqua không biết nói gì cho phải, còn Darkness thì tiếp tục—
“…Này Kazuma, sao anh lại mắc kẹt ở cái chỗ kia vậy…? Hừ, tôi thực sự không thể hạ thấp cảnh giác được. Anh chắc hẳn đã bị mê hoặc bởi cặp ngực của con ả đó. Thật không còn cách nào khác, tôi sẽ cứu anh ngay, nên cứ yên tâm đợi ở đấy đi…”
“Đừng bận tâm.”
……
“Hử?” x4
Câu trả lời ngay tức khắc của tôi khiến bốn người kia đồng thanh kêu lên.
Tôi đặt đầu trở lại cứ như thể mình đang nằm trên một cái ghế sa lông cao cấp, cù đầu mình vào cặp ngực phong phú của Sylvia càng nhiều càng tốt.
“Tôi nói là đừng bận tâm. Tất cả các cô – đặc biệt là Darkness. Gần đây thái độ của cô đối với tôi cực kỳ khủng khiếp. Còn Sylvia-san lại đối xử với tôi rất tốt. Đến chuyện cư xử với tôi bình thường mấy người còn không thể lảm được. Thật lòng xin lỗi, đã tới lúc mấy người phải xin lỗi vì đã bắt tôi phải đi dọn dẹp mớ rác mấy người để lại! Vừa nãy Megumin cũng đã nói lời cảm ơn tới tôi rồi, nên cô hãy xin lỗi đi!”
Tôi nói với Darkness.
Trước những lời tôi chỉ dùng để nói với mỗi Aqua, Darkness cứng người trong chốc lát.
“Này… Kazuma, đừng đùa vậy chứ. Lời anh nói nghe y như thật ấy, tôi cảm thấy chẳng giống đùa giỡn chút nào. Erm… Thật sự, chúng tôi có chút bôi bác anh… Erm, tôi có hơi quá khi giới thiệu anh với gia đình Megumin, xin lỗi. À phải rồi, anh có nói là mình muốn một tấm huân chương đúng không? Tôi hiểu rồi, công lao của anh quả thực rất to lớn, trở lại Axel tôi nhất định…”
“Cô không thể chân thành hơn được sao?! Giờ đã quá muộn để cám dỗ tôi bằng tiền rồi, cho đưa ra chút thành ý xem nào! Hãy nhìn kỹ tình huống bây giờ đi! Sylvie đang trình diễn trước mặt tôi hai cặp vếu đầy ắp! Vậy còn ưu điểm của cô là gì? Nói đi! Nói ngay đi!”
Tôi hướng về phía Darkness, thừa cơ hội một hơi nói ra tất cả.
Darkness có chút bất an, vặn vẹo một cách xấu hổ và nói:
“Phòng, phòng ngự của tôi…?”
“Sai! Không phải ưu điểm là cái cơ thể lẳng lơ mà cô dùng để đi quyến rũ đàn ông sao!? Sao giờ cô lại nói mấy lời ngu ngốc đó, giả bộ ngây thơ à!?”
“Này, gã đó hết thuốc chữa rồi, giọng điệu cũng kỳ quái nốt, cứ giao hắn cho Quân đội Quỷ vương đi.”
“Không, không được đâu, ngay cả thế, vào những thời điểm quan trọng đấy hắn ta vẫn hữu ích đấy.”
Megumin và Aqua đã lặng lẽ thì thầm với nhau.
Chắc hẳn họ đang tìm ra phương án tốt nhất để cứu tôi.
Darkness xấu hổ che lấy bản thân mình và nói:
“Tôi, tôi…! Chưa bao giờ, quyến rũ…!”
Cô ta nhíu mày, nước mắt tràn mi, đang định phản bác những lời buộc tội của tôi.
“Cô có làm đấy! Thiệt tình, cô có cơ thể lẳng lơ quá đấy! Tối nay! Chỉ số may mắn của tôi sẽ đạt mức tối đa! Chắc hẳn khoảng thời gian nổi tiếng nhất đời tôi đã tới! Xin lỗi ngay đi! Nếu các cô muốn tôi, người đang có quãng thời gian nổi tiếng nhất đời mình, bỏ đi cùng với Sylvia-san, thì hãy xin lỗi đi!… Ví dụ như là… Để tôi nghĩ xem nào…”
———————————————————————–
Kazuma: Trước tiên cô phải mặc đồ hầu gái với váy siêu ngắn!
Cô phải phục vụ tôi với toàn bộ sự kính trọng. Không chỉ áo quần bên ngoài, kể cả đồ lót cô cũng phải giúp tôi mặc!
Được tôi cho phép gọi là chủ nhân với cô là một đặc ân. Cô phải gọi tôi là Kazuma-sama bá đạo ngầu lòi !
Khi cô mắc lỗi thì sẽ phải nhận trừng phạt. Cơ mà mấy trò thông thường chắc không đủ đô với cô đâu nhỉ. Mỗi lần phạm lỗi cô sẽ phải làm một tư thế khêu gợi và nói:
Darkness: Hãy tha thứ cho em đi Kazuma-sama bá đạo và ngầu lòi…!
Em xin lỗi vì mình là một con thập tự quân vô dụng..!
———————————————————————–
Tôi dùng những lời đắc ý và vênh váo nhất mình có thể nói, khiến cho Darkness cảm thấy khó xử. Nay lúc này, Sylvia đặt tay lên đầu tôi và nói.
“Tốt tốt… Quả đúng là người đàn ông ta đã để mắt tới! Ta sẽ cho phép ngươi gia nhập quân đội Quỷ vương! Nhưng đừng quá ức hiếp cô gái Thập tự quân được không? Ngươi phải thông cảm cho trái tim mỏng manh dễ vỡ của con gái.”
Nghe vậy, Darkness dữ dội trừng mắt liếc Sylvia.
“Rõ ràng ngươi là ác quỷ, nhưng ngươi có thể thấu hiểu được cảm xúc của những cô gái trẻ hử… Xét từ vẻ bề ngoài của ác quỷ thì không thể nhận ra được chúng bao nhiêu tuổi, ngươi có thể đồng cảm từ kinh nghiệm của lão bà một nghìn năm tuổi sao?”
Darkness đưa thanh kiếm lên khiêu khích. Sylvia trả lời cứ như sự thật hiển nhiên.
“Ara, tất nhiên là ta hiểu, kể cả trái tim của chàng trai lẫn cô gái.”
Hoho, quả đúng là một mỹ nữ ma tộc, cô ấy có thể thấu hiểu trái tim của cả phụ nữ lẫn đàn ông.
Vừa vuốt ve đầu tôi, Sylvia vừa tiếp tục.
“Dù sao thì, ta có phân nửa là đàn ông mà.”
Cô ta thờ ơ nói thêm.
“…… Cái gì cơ?”
Tôi không thể hiểu được những gì Sylvia nói, và xoay người lại nhìn về phía cô ta.
Vài chỗ của ngôi làng có thể đã bị đốt cháy, chiếu sáng một khoảng trời sau lưng cô ta. Đúng lúc này tôi nhận ra một điều.
Hàm dưới của Sylvia.
Không chỉ hàm dưới, xung quanh gương mặt Sylvia, đều có chút vệt màu xanh xanh.
“Hmm, ta chưa nói cho ngươi biết à?”
Sylvia trả lời.
Chiếc khuyên tai trên tai phải sắc nhọn của cô ta sáng lấp lánh.
“Ta là một Chimera. Bộ ngực mà ngươi tôn sùng không phải tự nhiên mà có đâu, mà thực tế là nó được thêm vào sau đấy.”
Cô ta nói cứ như thế chẳng có gì quan trọng cả.
Não của tôi hoạt động hết công suất để loại bỏ những gì mình vừa nghe thấy.
Làm tất cả những gì mình có thể để không cần phải hiểu câu nói đó nghĩa là gì.
Rốt cuộc, điều đó có nghĩa là…
Tôi vừa mới cực kỳ hưng phấn với một bộ ngực của đàn ông, điều đó…
Ah…? Hmm?
“…Ka, Kazuma!? Erm… anh, tỉnh lại đi…! Này! Bỏ cái thói ấy đi! Sẽ, sẽ ổn thôi, bình… bình tĩnh…”
Nghe thấy thanh âm nhỏ nhẹ của Megumin,bỗng sực nhớ rất lâu trước đây tôi có nghe một tin đồn.
Người đàn ông mang chiếc khuyên tai phía bên phải là—
“Nhân tiện, ngươi quả thực là một người đàn ông tốt đấy… Chỉ cần vuốt ve đầu ngươi thì cũng giống y như việc dùng ngực của ta vậy, đều làm phần dưới cơ thể ngươi bị kích thích.”
Bởi vì sự khác biệt chiều cao giữa hai chúng tôi, mông tôi đặt ngay phần dưới bụng của Sylvia.
Chỗ đó…
“Sylvia-san, Sylvia-san, có thứ gì đó ép vào mông của tôi, chỉ là ảo giác thôi đúng không?”
Để đáp lại, Sylvia bẽn lẽn nói cụm từ nổi tiếng của Nhật.
“Là ♂ ta ♂ cố ♂ ý ♂ ”
( Cv: ở đây nguyên văn là “あててんのよ”, có vẻ như là 1 thuật ngữ trong giới manga hay anime, ý nghĩa là nữ chính troll nam chính = cách từ đằng sau ôm lại . Nam chính bị ngực đè lại cảm thất bất ngờ. Còn về trường hợp này thì Sylvia vừa dùng ngực vừa dùng “cây” =)) )
–Não của tôi đông cứng.