Chương 4: Hãy ngợi ca vị Công Chúa Chiến Binh này!

Phần 1

Sáng hôm sau.

Iris và tôi tiễn mọi người ở trước khách sạn.

“Vậy Kazuma, bọn tôi đi đây. Có cảm giác hôm nay tôi thắng chắc, hồi nãy uống trà tôi thấy cuống trà dựng thẳng lên đấy[i]!”

“Aqua, chả phải sáng sớm cô pha trà xong rồi lại đổ nước vào cho tới khi cuống dựng lên sao?”

Aqua muốn đi Casino.

Còn Megumin thì muốn tìm kiếm gì đó nên con bé muốn tự đi riêng.

“Kazuma, tôi để Iris-sama lại cho anh lo nhé? Dù cảm thấy hơi bất lực, nhưng mà mấy nhóm khác đã bảo tôi đừng có đến thế nên cũng chả còn cách nào khác. Tôi sẽ đi điều tra thành thị này. Chí ít thì tôi cũng phải tìm kiếm thêm thông tin để thúc đẩy vụ đàm phán.”

Darkness tính khám phá khu này.

Cuối cùng—

“Vậy đi thôi. Nhất định chúng ta rồi cũng sẽ kiếm được khoản tài trợ!”

Như những gì gã hoàng từ đã nói rõ ràng hôm qua, Iris và tôi hướng tới tòa lâu đài.

Darkness lấy tay ra hiệu cho tôi tới gần.

“Xin lỗi Kazuma, đành giao cho anh vậy. Vốn dĩ tôi phải chịu trách nhiệm cho mấy chuyện như thế này…”

“Đừng lo, rồi sẽ có nghĩ cách. Tôi đã nói rồi đúng không, rằng mình sẽ không để chuyện bất trắc nào xảy đến với Iris.”

Đáp lại lời đó, Darkness nghiêm túc gật đầu.

“Vậy ta đi thôi. Nếu kiếm được nhiều tiền thì tôi sẽ mua quà lưu niệm cho anh nhé Kazuma!?”

Sau khi Aqua dứt lời, chúng tôi ai đi đường nấy.

–Tới tòa lâu đài, Iris và tôi ngay lập tức bị gã hoàng tử làm phiền.

“Bằng ‘sự cạnh tranh’, ý hắn ta là gì nhỉ…”

Chúng tôi được đưa tới sân tập của lâu đài.

Gã hoàng tử đắc ý cười rồi nói với Iris, trông cô bé vẫn còn vẻ bối rối.

“Chẳng nhiều nhặn gì đâu. Hôm qua ta đã bảo là buổi đàm phán kết thúc rồi. Cơ mà mấy người lại nói muốn tiếp tục. Theo ta thấy thì mấy người có đàm phán thêm cũng chả được tích sự gì đâu, tuy nhiên…”

Nói rồi, gã hoàng tử giơ tay về phía đám hiệp sĩ tụ tập trên sân.

“Ta rất khoái mấy chuyện thú vị. Chiến đấu với mấy gã thuộc hạ ở đây. Nếu thắng thì ta sẽ nghe những gì mấy người nói. Sao nào, đồng ý không?”

“Tôi sẽ chấp nhận!”

Nghe thấy lời đề nghị của gã hoàng tử, Iris lập tức đáp lời.

Thế rồi, như là để tỏ vẻ sẵn sàng, cô bé rút kiếm và vui vẻ đứng trước mặt hắn.

Dù gì tôi cũng là vệ sĩ của cô bé, thế nhưng hình như Iris sẽ không để tôi động thủ.

Không thể tin được một cô gái trẻ như cô bé lại sẵn sàng chấp nhận thách thức, đám hiệp sĩ xung quanh bị choáng váng trong giây lát…

“Hoàng tử Revi, xin hãy để thần!”

“Không, để thần! Thần sẽ cho vị tiểu thư hỗn xược này biết phép tắc là gì!”

“Làm ơn đợi đã. Ở đây tôi là hiệp sĩ yếu nhất. Tôi là người lên trước tiên mới đúng…”

Chắc là có cảm giác bị người ngoài xem thường, đám hiệp sĩ chen lấn đòi chiến đấu.

Mặt khác, gã hoàng tử lại tỏ thái độ bình tĩnh—

“Chà, các ngươi cứ đợi đã… Này, cô đánh nhau có ổn không đấy? Có chắc là cô muốn chiến đấu, thay vì gã anh trai đằng kia không?”

Như để chế nhạo Iris, gã hoàng tử đưa ra lời gợi ý.

“Không quan trọng. Chưa tới mức mà onii-sama phải động tay động chân. Mình tôi là đủ. Được rồi mọi người, cứ thoải mái tới đây, bất kỳ lúc nào!”

Iris đâm thanh kiếm xuống nền đất, rồi tuyên bố với mọi người một cách uy phong lẫm liệt.

Tuy nhiên, những kẻ không chịu nổi việc bị chế nhạo lại chính là đám hiệp sĩ.

Cô bé đã nói ‘Được rồi mọi người, cứ thoải mái tới đây, bất kỳ lúc nào’.

Cũng có nghĩa là—

“Không phải là một chọi một ư? Dù có là công chúa của gia tộc chiến binh trứ danh Belzerg, nhưng chẳng phải là cô đã quá coi thường bọn tôi sao?”

Người đàn ông có vẻ là đội trưởng của đám hiệp sĩ bước ra, sát khí tỏa nồng nặc.

“Tôi không có ý đó… Tuy nhiên, tôi cũng sẽ đối đầu với nhiều đối thủ cùng một lúc nếu cần. Tôi cũng đã chuẩn bị cho điều đó rồi anh thấy chứ, bất kỳ lúc nào!?”

Dường như đã bị khiêu khích, gã đội trưởng không thèm chờ tín hiệu bắt đầu và vung kiếm vào không khí—

“‘Exterion[ii]’!”

Iris thản nhiên chém về phía trước. Một lát sau, thanh kiếm được gã đó vung trên đầu đã bị cắt đoạn và bay mất.

“…Hử?”

Có người không nhịn được phải thốt lên.

Đám hiệp sĩ, lúc nãy hoặc cười cợt hoặc tức giận, giờ đều đứng chết trân. Bầu không khí trên sân tập bỗng chốc cô đọng.

“Iris, em mà phế mất thanh kiếm thì họ không tập luyện được nữa đâu đúng không? Đằng kia có mấy thanh kiếm cùn dùng để luyện tập kìa. Em dùng chúng cũng được đấy.”

“A! Anh nói đúng ạ. Xin lỗi… Thực sự xin lỗi, đã làm kiếm của anh gãy mất rồi.”

Hướng về phía Iris đang một mực xin lỗi, gã có thanh kiếm bị chém đứt—

“Ơ!? K, Không. Ừm… Ô, Ổn cả mà, xin đừng lo về chuyện đó…”

Đáp lại bằng vẻ mặt cho thấy gã còn chẳng hiểu chuyện quái gì đã xảy ra.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong sân đấu, Iris ung dung bước tới bờ tường và nhặt lấy thanh kiếm cùn đang gác đấy.

“Nào mọi người, xin mời chỉ giáo!”

Cô bé nở nụ cười rạng rỡ.

“–Ừ, ừm, anh sẽ… nghe những gì tôi nói chứ?”

“Vâng. Xin cứ nói.”

Thân thể bất động, trông như xác chết của đám hiệp sĩ nằm rải rác khắp sân đấu.

Ngay chính giữa là vị hoàng tử, kẻ đã ngoan ngoãn và vâng lời hẳn.

Sau khi đại náo một hồi mà không đổ lấy một giọt mồ hôi, Iris bình tĩnh đâm thanh kiếm xuống nền đất. Nở nụ cười, cô bé nói với hoàng tử.

“Cảm ơn vì đã sẵn sàng lắng nghe những gì tôi phải nói! Thế thì…”

“Khoan! Đúng là chính miệng này đã đồng ý nghe, nhưng ta chưa từng nói là ta sẽ hỗ trợ cho cô! Đừng có nhanh nhẩu!”

Nghe cứ như là hắn bảo là ba trận ăn hai sau khi đã thua một trận trong trò oẳn tù tì ấy.

“Này Iris, đám hiệp sĩ bất tỉnh cả rồi kìa, nhân cơ hội không có ai thấy mà chôn sống hắn đi.”

“Hie-!??”

“T-, Ta không làm thế được đâu onii-sama. Như vậy thì sẽ không thể lấy tiền được!”

Không phải vấn đề đạo đức, mà tiền bạc mới chính là lý do Iris từ chối.

Dường như cô em gái của tôi đã trưởng thành rồi.

“…Một phần mười.”

Hoàng tử nói, nghe như đang rên rỉ.

“Eh-?”

Nghe thấy phản ứng của Iris, gã hoàng tử giương mặt lên mà nói.

“Một phần mười! Ta sẽ cho các người một phần mười trước đã. H-, Hừ. Đúng là nếu cắt hết tiền viện trợ thì sẽ là vấn đề lớn. Thế nên bọn ta sẽ tiếp tục cho các ngươi một phần mười!”

“S, Sao được! Một phần mười thì có chút…”

Thấy Iris buồn phiền, gã hoàng tử liền trưng ra vẻ mặt hoan hỉ, cứ như thể cuối cùng hắn cũng đã thắng được một lần. Hắn tuyên bố.

“Với một kẻ quê bần tiện như cô mà đã ta cũng có chút gọi là giải trí đấy. Cứ xem đây là một phần thưởng. Nếu muốn nhiều tiền hơn thì trước hết cô cứ làm ta thỏa mãn hơn đi đã!”

“Tôi hiểu rồi. Vậy cứ đem thêm nhiều hiệp sĩ tới đây!”

“Ý, ý ta không phải thế! Ai khiến cô tiếp tục sỉ nhục cấp dưới của ta chứ! Ý ta là cô phải giải trí cho ta!”

Nghe thấy lời đáp lại bất ngờ của Iris, gã hoàng tử vội vàng đính chính.

“Để giải trí à… Th, thế thì, ừm, tôi sẽ cho anh mượn con taketon[iii] một ngày vậy…”

“Cô giỡn mặt ta có phải không? Chắc là loại đồ chơi con nít nào đó chứ gì? Ý ta hoàn toàn không phải thế.”

Với tiếng thở nặng nề và gấp gáp, gã hoàng tử nói với Iris.

“Ngày mai! Ngày mai lại tới đây! Ta sẽ chuẩn bị một đối thủ sẽ làm mấy người bất ngờ. Nếu thắng ta sẽ lại tăng ngân sách. Đã hiểu chưa!?”

Nói rồi, hắn rời khỏi sân tập—

–Trên đường từ lâu đài về nhà.

Iris cúi đầu lý nhí.

“Onii-sama, em chỉ xoay sở kiếm về mỗi một phần mười…”

Ban đầu, bằng cuộc xem mặt này, cô bé dự tính sẽ khôi phục lại toàn bộ số tiền cũ, cùng như yêu cầu gia tăng ngân sách để phát động tấn công.

Tuy nhiên, thay vào đó khoản viện trợ lại bị cắt giảm, thế nên tinh thần cô bé rất sa sút.

Đó hoàn toàn không phải là lỗi của Iris, thế nhưng…

“Em nói gì thế? Một ngày chúng ta đã kiếm được một phần mười rồi. Vậy nếu mỗi ngày cứ theo tốc độ này, sau hai mươi ngày uy hiế… thỉnh cầu hắn, thì chúng ta sẽ có một khoản gấp hai lần ban đầu. Nếu nghĩ theo chiều hướng này, không phải kết quả chúng ta đạt được là rất tuyệt vời sao?”

Tôi tạm thời lấy lý do đó để hy vọng sẽ động viên cô bé. Nghe thấy vậy, Iris ngẩng đầu và nở nụ cười.

“Dù không nghĩ là mọi chuyện sẽ đơn giản như thế, nhưng em cảm thấy tốt hơn rồi. Onii-sama, ngày mai xin hãy chỉ giạy cho em nhiều hơn.”

“Cứ để đấy anh lo. Mà đúng ra là bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ thực sự giúp đỡ em bằng nhiều cách khách nhau.”

Và như thế–

Từ hôm nay trở đi Iris và tôi bắt đầu cuộc đàm phán viện trợ–

Phần 2

“‘Exterion’!”

“C-C-C-C-, Cô giỡn mặt ta đấy à!?”

Một tiếng la vang khắp sân tập.

Tất nhiên, tiếng la tới từ miệng gã hoàng tử.

“Hừ, xem ra nhóc đánh giá hơi bị nhầm về sức mạnh của em gái anh rồi. Ba cái thứ cỡ như một con griffon vặt thì sao đủ tuổi với Iris nhể?”

“N-, Ngươi, cái lúc thấy con griffon trong cũi thì chả phải ngươi đã ầm ĩ về cái gì mà ‘thật đê tiện và gian trá’!”

Griffon.

Với thân người bằng cả tòa nhà, vài cái vỗ cánh là có thể dễ dàng thổi bay đám ngựa và bò lớn. Nó là một con quái vật có thân sư tử, đôi cánh lớn cùng cái đầu đại bàng.”

Dù chưa bằng được một con rồng, nhưng nó vẫn là một đối thủ nguy hiểm khiến hàng tá Mạo Hiểm Giả kinh hãi.

“Em làm được rồi, onii-sama!”

“Ô-, Ồ. Quả đúng là em gái anh. Làm tốt lắm.”

Mặt tươi cười, Iris chạy tới nơi tôi đứng. Dù có hơi bất ngờ, tôi vẫn ca ngợi cô bé hết lòng.

“Ừm, hoàng tử Revi, vậy theo như thỏa thuận giữa chúng ta…”

“B-, Biết rồi! Ta sẽ tăng khoản viện trợ, thế nên rút cái thanh kiếm đó lại! Đừng có chĩa mũi kiếm về chỗ này!”

Nghe thấy những gì gã hoàng tử – đã bị dọa đến phát khóc – nói, Iris thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng điều gã hoàng tử nói tiếp theo cứ như mây mù che mất nụ cười tỏa nắng của cô bé.

“Tuy nhiên ta chỉ đơn giản là tăng phí thôi. Tính cả phần của ngày hôm qua, khoản tài trợ được tăng lên 15%. Rồi, hôm nay đến thế thôi…”

“Sao được! Chí ít cũng phải tăng lên thành 20% chứ, làm ơn mà!”

“Hie-, đừng có chĩa mũi kiếm về phía này… Này, gần quá rồi đấy! Mũi kiếm đang dí vào mặt ta kìa! Ngươi tính đe dọa ta sao!”

Tâm lý kích động, Iris từ từ giương kiếm về phía gã hoàng tử. Chà, cũng khó để trách cứ cô bé.

“Tôi không định đe dọa anh, tôi chỉ muốn đàm phán…”

“Vậy nhanh nhanh mà quẳng thanh kiếm ra chỗ khác đi!”

Chắc là nhờ niềm kiêu hãnh của một thành viên hoàng gia, gương mặt thì đẫm nước mắt nhưng gã hoàng tử vẫn không chùn bước dù mũi kiếm ở ngay trước mắt.

Tôi cứ tưởng hắn là một thằng nhóc đê tiện, nhưng thật không ngờ hắn lại có khí phách như vậy.

Thế nhưng tên này dám xem bọn tôi là lũ nhà quê bần hèn.

Nếu đã thế–

“Vậy làm một trận với ta thì sao?”

Tôi sẽ nhắm thẳng vào niềm kiêu hãnh của hắn.

“A-, Ai sẽ lên tiếp đ—”

“Oho? Đừng hiểu nhầm nhé? Nếu tới em gái anh nhóc còn không đánh bại nổi, thế thì so tài ở phương diện chiến đấu với anh – kẻ đã chôn không biết bao nhiêu tên Boss của Quân Đội Quỷ Vương xuống mồ – dù là đám hiệp sĩ hay là griffon cũng đều chẳng phải đối. À, trong trường hợp đó, chắc là nhóc chỉ còn cách đem rồng tới đây thôi.”

Nghe tôi nói thế, gã hoàng tử nuốt nước bọt. Trái lại, Iris, người hiểu rõ khả năng của tôi ở mức nào, nhìn tôi bằng ánh mắt cứ như muốn la lên ‘tay này đang chém gió gì vậy!?’.

Anh hơi bị tổn thương đấy, dừng lại đi em, làm ơn.

“Loại so tài mà anh nói chính là game[iv]. Xong rồi đấy, nhóc là hoàng tử của ‘đại vương quốc sòng bài’. Nhóc thích cờ bạc đúng không?”

Hôm qua khi chúng tôi về nhà, Darkness đã nói ra những thông tin về gã hoàng tử này.

Xem ra tay này cực kì nghiện game và cờ bạc.

Nói đúng ra, Elroad là một vương quốc được thành lập hoàn toàn dựa trên những sòng bài.

Vậy thì con cháu của người sáng lập có sở thích cờ bạc cũng là điều hiển nhiên.

“Cuộc thi về game sao? Nếu ngươi thắng, ta sẽ tăng khoản tài trợ. Ý ngươi là thế ư?”

“Chuẩn. Sau khi một người dành chiến thắng trong một trận cờ bạc, có một thứ gọi là ‘chia đôi’ đúng không? Nhóc có muốn làm một phát với anh không?”

Gã hoàng tử gần như ngay lập tức hiểu được ý ta. Chắc là bởi hẳn có khả năng tiếp thu tốt.

Theo như những gì Darkness thu thập được, hoàng tử là một kẻ rất máu ăn thua.

Mặc dù về mặt chiến đấu thì cô nàng chả có mấy tác dụng, cơ mà với mấy việc đơn giản thì Darkness thành thạo đến bất ngờ.

Nhân tiện, hai đứa còn lại, đứa thì đốt hết tiền tiêu vặt vào sòng bạc, đứa thì đã trở về nhà vào ngày hôm qua, sau khi dùng hết số tiền tiêu vặt mà Darkness đưa để tận hưởng thú vui săn lùng những kẻ sống sót.

Vì hai đứa kia chả có tí tác dụng nào vào lúc này, vậy nên cứ tạm tha cho chúng đã.

Sau khi suy nghĩ trong giây lát, gã hoàng tử gật đầu.

“Được, nếu thua ta sẽ tăng mức tài trợ từ 10% lên 20%. Thế nhưng, nếu ngươi thua thì sẽ trả bằng cái gì?”

Chết, tôi quên khoấy phần của mình.

Một thứ phù hợp với miêu tả đó là…

“Anh hiểu rồi, vậy như thế này thì sao? Nếu nhóc thắng, anh sẽ đưa nhóc một ‘phiếu massage lưng’ dành cho em gái ta.”

“Em sẽ cố gắng hết sức!”
“Ngươi bị thiểu năng hả!? Thứ như thế thì có nghĩa lý gì chứ! Nếu có thứ gì đó, thì đó chính là tiền! Tiền! Đưa ta tiền hoặc thứ gì đó có giá trị tương đương!”

Không có tiền anh mới dỗ ngọt nhóc bằng thỏa thuận như thế đấy chứ.

Thế rồi, Iris bẽn lẽn rút thứ gì đó ra khỏi túi.

“Ừm, vậy nếu onii-sama thua, tôi sẽ cho anh mượn con taketon này ba ngày…”

“Móc cái món đồ chơi đó ra làm gì thế hả? Làm như là ta thích mấy thứ đó lắm ấy!”

À, là con chuồn chuồn tre hồi trước tôi tặng cô bé.

Iris giữ nó trong người như một vật quan trọng à?

“Thôi được rồi. Vậy tiền viện trợ trở về không nếu mấy người thua có được không? Không phải là giảm, mà là về không. Vốn dĩ ta đã bị ép theo mấy người dưới cái mác ‘đàm phán’, vậy thì thỏa thuận ở mức độ này là một điều cần thiết. Dù từ giờ trở đi ngày nào mấy người cũng tới đây, hay dù mấy người tích lũy được bao nhiêu tiền viện trợ đi chăng nữa, nếu để thua một lần thì mọi thứ lại về không. Thế nào, vẫn muốn chơi chứ?”

Như thế muốn khích, gã hoàng tử cười vào mặt bọn tôi.

Ra vậy, nếu chúng tôi thua một lần thôi là hắn sẽ lấy lại được mọi thứ.

Cũng phải nói là biết chơi đấy.

–Đó là nếu như đối thủ không phải tôi và Iris.

“Rồi, thế cũng được. Vậy anh sẽ quyết định nội dung thi đấu ok chứ?”

Không biết có phải là việc tôi chấp nhận dễ dàng như vậy nằm ngoài dự tính của gã hoàng tử hay không? Gương mặt hắn sững sờ.

Trước mặt hoàng tử, tôi lấy ra một đồng xu từ ví của mình.

Sau khi dấu tay đằng sau lưng mình một lúc, tôi chìa hai bàn tay nắm chặt về phía hoàng tử.

“Nội dung cực kì đơn giản. Đồng một trăm Eris nằm ở đâu?”

“…Cũng chỉ là một ván đánh cuộc vào vận may ư? Ngươi bị ngu à? Đã quá muộn để rút lời rồi đúng không?”

Nghe thấy nội dung ván đấu, gã hoàng tử nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại. Rồi đột nhiên Iris nói.

“Giờ nghĩ lại, onii-sama là một người có độ may mắn vô song đúng không!? Ra là thế, nói như vậy…!”

“…Gì cơ?”

Một giọt mồ hôi chảy ra tử trán hoàng tử.

Cơ mà tới lúc này rồi thì làm gì hủy ván đấu được. Hắn nhìn chăm chú vào nắm tay của tôi sau một lúc và…!

“Bên này… Không, bên này! Ta chọn bên này trước!”

Nghe thấy thế, Iris chắp tay lại, như thể cô bé đang cầu nguyện.

Thấy vẻ mặt cười toe toét của tôi, hắn kinh ngạc mở to hai mắt.

“Tiếc thật đấy! Nhóc sai rồi!”

“Chết tiệtttttttttt!”

Tôi mở nắm tay mà tên hoàng tử chọn, và tất nhiên, nó trống không.

“Chúng ta làm được rồi onii-sama! Đây là 20%! 20% đấy!”

Iris ngây thơ hò reo vui mừng. Trái lại, hoàng tử vẫn trưng ra vẻ mặt điềm tĩnh mà gan dạ cười.

“Có mỗi một trận thắng thì đừng đắc ý thế chứ? Không như mấy người, tất cả những gì ta cần làm chỉ là thắng đúng một trận. Cứ sẵn sàng trước cho ngày mai đi!”

Phần 3

“‘Sacred · Lightning · Blare’!”[v]

Một tia sét trắng lóe lên đánh vào trung tâm sân tập.

Luồng ánh sáng rực rỡ được hòa âm cùng cơn gió tàn khốc.

““Hieeeeeeeee—!?“”

Ở một góc của sân tập, gã hoàng tử và tôi ngồi sụp xuống và la hét.

Sau khi tiếng gầm dữ dội lắng xuống, chỉ còn trơ trọi những tảng đá lớn.

Đây chắc hẳn là phép thuật mà mấy gã anh hùng dùng để đấu với Boss Cuối.

“Em làm được rồi, onii-sama!”

Nói rồi, cô bé miệng cười chạy tới chỗ tôi.

Đối thủ của Iris hôm nay là một đám golem.

Đã xác định là dù đám quái vật có mạnh đến đâu thì đấu một chọi một cũng là vô ích, gã hoàng tử liền nảy ý dùng chiến thuật lấy số lượng làm ưu thế, tuy nhiên…

“Tốt lắm, đúng là em gái của anh. Sao nào? Nhóc thôi ngay cái trò ‘nhiệm vụ’ vớ vẩn đi mà đưa cho bọn anh hết đám tiền viện trợ được rồi nhỉ?”

“Ngươi… Không phải mới vừa nãy thôi ngươi và ta còn la hét om sòm sao? Thôi bỏ đi, nếu ngươi đã muốn khoản viện trợ hơn là việc chiến thắng liên tiếp. Tổng số hiện tại là 25%. Giờ sao, ngươi sẽ làm gì? Hôm nay có muốn làm một ván với ta không?”

Đối mặt với gã hoàng tử – trên miệng vẫn là điệu cười khiêu khích – tôi lặng lẽ lôi ra một đồng xu Eris.

“Hừm, can đảm đấy! Ta không biết ngươi may mắn được tới đâu, nhưng ta, một thành viên của hoàng gia Elroad – những người làm giàu nhờ sòng bạc. Ngươi nghĩ là ngươi sẽ tiếp tục chiến thắng trong bao lâu hả?”

Nghe thấy thế, tôi lại lặng lẽ tung đồng xu.

Và rồi tôi nhanh chóng bắt lấy, và đặt hai bàn tay mình ra sau lưng.

“—Được rồi, chúng ta đã phục hồi được 30% khoản viện trợ. Tầm này thì chỉ ngay trong tuần là chúng ta sẽ hoàn lại được tỷ lệ ban đầu thôi.”

“…Tôi có nên nói là ‘anh có khác’ không? Nói thế nào nhỉ? Có phải may mắn của anh là một thứ không được phục vụ vì lợi ích của nhân loại không?”

Trong bữa tối, tôi – người lại một lần nữa thắng gã hoàng tử – kể về chuyện ngày hôm nay.

“Kazuma-san Kazuma-san. Ngày mai đi cùng tôi được không? Đi cùng tôi tới sòng bạc, làm ơn mà. Chỉ ngày mai thôi, tôi sẽ gọi anh là Kazuma-sama ok?”

“Khỏi. À mà không phải hôm qua cô đốt hết tiền tiêu vặt rồi à? Vậy chính xác thì hôm nay cô đã làm gì thế?”

Vâng. Dù mới chỉ tới đây thôi, con này đã xài hết tiền tiêu vặt mà Darkness đưa.

Thế nhưng, cô ta lại hỡm hĩnh khoe cho tôi túi tiền trông có vẻ nặng.

“Hôm nay tôi đã tới Công Hội. Trên đường tới đây Iris đã đánh bại rất nhiều quái vật đúng không? Tôi, Aqua khôn ngoan và duyên dáng, đã thu thập những phần đáng giá của đám quái vật đấy?”

“Vậy ra tất cả những gì cô làm là bán hết đám bộ phận quái vật mà Iris đã đánh bại hả. Này, tôi không bảo cô đưa hết, nhưng chí ít cũng đưa cho Iris một nửa đi.”

Đúng lúc tôi định với lấy túi tiền, cô ta lập tức thu vào nó vào bụng và phát động thế phòng ngự hình cầu.

“Ừm, onii-sama. Bởi vì không phải là Mạo Hiểm Giả, thế nên em không thể bán nguyên liệu quái vật lấy tiền được. Vì vậy em không thấy phiền đâu…”

“Được rồi Iris. Đừng làm hư Aqua, con này sẽ lại thử vận may cho xem.”

Nhận ra rằng cứ thế này thì túi tiền của mình sẽ bị sung công, Aqua ngay lập tức chuyển qua thế chiến đấu. Ngay lúc Aqua và tôi đối mặt, Megumin liền chen vào—

“Ngày mai em sẽ trông Aqua, được không? Nếu ta cứ mặc kệ thì chị ấy sẽ rặn ra một khoản nợ ở sòng bạc mất.”

Chà, nếu là Megumin mà chúng ta đang nói thì con bé sẽ không trở thành con nghiện cờ bạc giống Aqua đâu.

“Tôi cũng đã không còn gì để điều tra nữa, vậy ngày mai làm gì đây nhỉ?”

Nghe thấy thế, Aqua liền làm cái mặt ‘eureka!’[vi] và vẫy tay với Darkness.

“Này Darkness, nếu đã thế thì mai đi với tôi. Thân là senpai ở sòng bạc, tôi sẽ dạy cô mọi thứ cần biết.”

“…Không phải cô đang cố moi thêm tiền tiêu vặt từ tôi đấy chứ?”

Chắc là đúng thế rồi.

Bỏ mặc Aqua – đang bụm má và trương cái mặt phản đối – một mình…

Iris và tôi trao nhau cái gật đầu, và như vậy, nhiệm vụ trông trẻ Aqua được đẩy vào tay Darkness – trông vẫn không tình nguyện chút nào.

Từ lúc đấy—

“Tiếc thật đấy! Nhóc sai rồi!”

“Tại Saooooooo!”

Cả tuần nay tôi và Iris đã tới tòa lâu đài dưới danh nghĩa ‘thương lượng’.

Vì không tìm ra được đối thủ vừa sức với Iris, cô bé hoàn toàn được cho ra rìa các trận đấu. Vì thế, những ván đấu với thứ đặt cược là tiền viện trợ hoàn toàn được đặt lên vai tôi.

Để đổi lại, số lượng ván cược được tăng lên thành hai lần một ngày. Luật chơi của trò ‘đoán tiền nằm ở đâu’ khá là đơn giản, nhưng vì đơn giản như vậy, nó lại đánh mạnh vào máu ăn thua của gã hoàng tử hơn bao giờ hết.

“Ta làm được rồi onii-sama, thế này thì quỹ quốc phòng đã hoàn toàn được khôi phục rồi! Giờ là đến quỹ tấn công mà chúng ta dự tính ban đầu nào…”

“K, Khoan Khoan! Gì chứ quỹ đó thì mơ đi nhé. Bỏ qua chuyện duy trì quỹ quốc phòng sang một bên, nếu bọn ta cung cấp thứ quỹ được dùng để tấn công Quân Đội Quỷ Vương thì lắm chuyện đấy.”

Những tưởng gã hoàng tử lại làm một trận nữa, nhưng xem ra hắn ta thận trọng không ngờ.

“Oầy, cứ thua vậy mà chịu được à nhóc? Thân là hoàng tử của Elroad – Vương quốc cờ bạc, nhóc ổn với việc bị đám ‘nhà quê’ hành cho ra bã về phương diện bài bạc à? Nhóc thực sự chấp nhận thế sao?”

Tôi tuyệt vọng khiêu khích gã hoàng tử, nhưng những gì hắn làm chỉ là cười khoái trá.

“Làm như ta đây lại mắc cái bài khiêu khích đấy. Lý do ta chấp nhận ván đấu chỉ vì dù ta có thua thì cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều. Thế nhưng vương quốc của ta không muốn chọc vào Quân Đội Quỷ Vương. Vì vậy bọn ta không cung cấp mấy thứ quỹ để mang đi đánh nhau đâu.”

Bất ngờ thật, những tưởng hắn chỉ là thằng hoàng tử ngu đần đơn thuần thôi chứ.

Thôi vậy, đành phải mở bài rồi.

“Nhóc chắc chứ? Lỡ mà lần sau nhóc thắng thì sao?”

“Khỏi phải cố. Ta đã thua ngần này rồi, bộ ngươi tin là ta thực sự còn có cơ may thắng sao? Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Ta là hoàng tử của đại vương quốc cờ bạc ngươi biết… không…?”

Sự bình tĩnh của gã hoàng tử dần trở nên đần thối, miệng hắn há ra.

Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay mở của tôi, bên phải.

Mà pha đoán lầm hồi nãy của hắn là ở tay trái.

“Onii-san, lẽ nào ngay từ ván đầu thì không có tay nào của anh nắm đồng xu à?”

Mặc dù không đến mức như gã hoàng tử, nhưng Iris cũng rất kinh ngạc.

“Đúng rồi. Con bé thông mình này, em vẫn nhớ những gì anh nói khi mà anh đưa ra luật chơi ban đầu đúng không?”

“Anh nói à? È-hèm… ‘Nội dung cực kì đơn giản. Đồng một trăm Eris nằm ở đâu?’ đúng không? …À!”

“Ahh-!”

Tiếp lời Iris, gã hoàng tử cũng nhận ra.

“Đúng, lúc mà chúng ta bắt đầu anh đã nói là ‘đoán xem nó nằm ở đâu’ đúng không? Anh chưa bao giờ nói là ‘nó nằm ở tay nào’. Anh chỉ đơn giản hỏi đồng xu nằm ở đâu. Và điểm cốt yếu là đồng xu nằm trong túi tiền của anh!”

“Wa! Đúng là onii-sama! Không có ai qua được anh về mấy chuyện láu cá như thế này!”

Tôi không khỏi phải hỏi lại Iris, ánh mắt con bé đang tỏa sáng.

“Em đang khen anh đúng không?”

“Hừm, em đang khen anh đấy.”

Nói rồi, cô bé bắt đầu cười khúc khích. Ngay lúc tôi đang ngờ là ‘không có chuyện con nhóc này khen mình đâu’ thì—

“Đ-, Đồ Đồ Đồ khốn dơ bẩn! Không thể ngờ ngươi lại dùng một mánh khóe như thế để lừa ta! Thân là thành viên hoàng gia, ngươi không cảm thấy xấu hổ sao!?”

“Không hề.”

Ý tôi là, dù sao thì tôi cũng có phải thành viên hoàng gia đâu.

Thấy phản ứng của tôi, gã hoàng tử thô lỗ nói.

“…Ch-, đây là lý do tại sao đám nhà quê là–! Được thôi, thân là hoàng tử của một đại vương quốc cờ bạc, ta thật ngu ngốc khi không nhìn thấu trò bịp của ngươi. Ta đây không thèm đòi tiền lại.”

Cuối cùng, gã hoàng tử vẫn không cắn câu.

“Có khiêu khích thêm nữa thì cũng vô nghĩa thôi. Vương quốc của ta sẽ tiếp tục cung cấp ngân sách phòng thủ, thế nhưng bọn ta sẽ không gia tăng thêm. Điều này là tuyệt đối… Mà nói cho chính xác thì, người đã kêu gọi cắt giảm viện trợ chính là Ragcraft các ngươi không thấy à? Lý do duy nhất mà ta chấp nhận chuyện đó chỉ vì ta không muốn phải kết hôn với đứa con gái quê mùa này. Chà, mặc dù cuối cùng không thắng được cũng có tiếc thật, nhưng ta đã rất vui đấy.”

Gã hoàng tử nói mà không thèm đếm xỉa gì đến phía đối diện—

“Vậy thì vĩnh biệt. Ta sẽ cầu nguyện cho mấy người đánh bại được quỷ vương nhé?”

Hoàng tử nói một câu cực kỳ trái với lương tâm, hắn hối thúc chúng tôi rời đi.

“—Vậy đấy, nghĩa là tôi muốn thằng quỷ đó phải trải nghiệm một thứ thật đắng cay.”

“Được rồi, nói hay lắm Kazuma. Cứ như thể tôi sẽ để Elroad, một vương quốc chả được gì khác ngoài việc kiếm tiền, xem thường vương quốc Belzerg bọn này ấy! Tôi sẽ cho thằng nhóc đó nềm mùi chết chóc vì đùa giỡn với Iris-sama!”

Trở về khách sạn, Iris thu mình trong phòng, cảm thấy thất vọng vì kết quả. Không nhắc đến cô bé, tôi mở cuộc họp với nhóm Darkness.

“Dĩ nhiên là em cũng không phàn nàn gì. Hừm, có là tấn công lâu đài hay bất kỳ thứ gì khác, cứ để em lo. Mặc dù chỉ là cấp dưới, nhưng đồng đội của em đã bị đùa giỡn. Một Tộc Nhân Hồng Ma Tộc sẽ không đứng nhìn chuyện như vậy xảy ra đâu.”

“Mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng tôi đã lấy nguyên liệu quái vật từ Iris, thế nên miễn là không có gì đáng sợ, tôi sẽ giúp mọi người, ok?”

Trong số bọn họ, hai người thì kích động lạ thường. Còn con kia thì tôi không chắc là nó có kích động hay không nữa. Tôi tiếp tục–

“Thằng quỷ đó, tôi chắc chắn sẽ làm hắn phải hối tiếc vì dám xem thường thằng này…!”

Cách đây khá lâu tôi đã lên kế hoạch phòng khi không thể kiếm được khoản viện trợ. Giờ cũng tới lúc hưởng thành quả rồi đấy—

 Phần 4

–Sáng sớm, mặt trời lấp ló qua khung cửa.

Ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng soi sáng căn phòng tối mờ.

Trong khung cảnh rạng đông dễ chịu này, tâm trạng bọn tôi lại tụt xuống đáy.

“Này thả bọn ta ra! Tội trạng của bọn ta là gì hả!? Nói nghe xem tội trạng bọn ta là gì! Việc bắt bớ này thật phi lý!”

Từ sáng sớm, Aqua vừa la hét vừa đập vào thanh chấn song nhà tù.

Đúng rồi đấy, giờ bọn tôi đang bị cầm tù.

Những tưởng kế hoạch của tôi thật hoàn hảo, thật không ngờ nó lại thất bại.

Ngay lúc này, tất cả trang thiết bị của bọn tôi đều bị tịch thu, và cả bọn bị nhốt trong trại giam đồn cảnh sát.

Đồn cảnh sát được xây dựng nên bằng đá, nhưng vào mùa này, nó lại ấm áp bất ngờ.

Buồng giam cũng gần như được làm bằng đá. Bên trong căn phòng bịt kín bằng những chấn song, có một sợi xích dùng để kiềm chế đám tù nhân om sòm, cùng một bồn cầu trông khá là thô thiển.

Chẳng hiểu sao, Darkness vẫn ngồi trong xà lim với khuôn mặt đỏ bừng. Điểm đáng bận tâm chính là cô nàng cứ ngồi lặng thinh mà nhìn chằm chằm vào mấy sợi xích.

Để đáp lại Aqua, vẻ mặt của tay cai ngục – đang ngồi ngoài để làm việc giấy tờ – chợt cứng lại.

“C-, Cô còn thắc mắc về tội trạng của mình ư…? Cô còn mặt mũi để nói câu đó sao, tuy nhiên… Mấy người đêm hôm khuya khoắt đã dùng mấy phép thuật cực đại nào đó để tạo nên tiếng sấm gầm. Bộ mấy người thực sự cho là không có ai bực mình ư?”

Megumin hai tay nắm chấn song và nói.

“Ở thị trấn chỗ tôi thì chỉ cần cảnh báo là ‘địa hình gần thị trấn có thể thay đổi thế nên làm gì thì làm xa xa ấy’. Đây cũng không phải lần đầu tiên tôi xả phép gần thị trấn này? Người dân vương quốc mấy người sao bụng dạ hẹp hòi thế?”

“Đồ ngốc-! Nếu cô đã muốn đổ thừa thì rõ ràng chính quốc gia mấy người mới bệnh ấy! Cư dân trong thành còn tưởng là chiến tranh đã bắt đầu nên mới sợ nhảy dựng lên mấy người biết không!?”

Xem chừng khá hợp lý.

“Công tố viên sẽ tới sớm thôi. Nếu có gì muốn nói thì cứ việc nói với họ. Chà, xả ma thuật ngay giữa đêm làm mọi người mất giấc ngủ cũng không phải là trọng tội. Mấy người chắc vẫn ổn thôi, thế nên hãy hành xử người lớn và đừng gây thêm rắc rối nữa.”

Nghe thấy thế, bọn tôi không nói thêm gì nữa, và ngoan ngoãn đợi trong buồng giam.

–Tối hôm qua, khi mọi người chưa tỉnh giấc, bọn tôi lẻn qua đám cận vệ canh cổng và lén lút rời khỏi thành phố.

Lúc đầu những tưởng là gây ra một chút rắc rối cho lâu đài thì sẽ không sao, thế nên tôi ủy thác cho bọn họ nhiệm vụ thu hút sự chú ý bên ngoài thành phố.

Nhưng rồi Megumin đột nhiên nói, ‘nếu có ngọn đồi nhỏ thì chỉ việc đóng một quả explosion là cả thành đều nghe. Cứ yên tâm đi, em quen rồi mà.’ Mặc dù phần cuối nghe có vẻ bí ẩn, tôi vẫn quyết định thông qua chuyện này.

Lúc bọn họ xả phép ngoài thành, tôi sẽ nhân sự hỗn loạn mà thâm nhập vào lâu đài.

Sau khi vào được buồng ngủ của hoàng tử, tôi sẽ để lại một con dao cùng một lá thư ở bên cạnh giường hắn ta.

Viết trên đó sẽ là:

‘Lũ người ngu ngốc, các ngươi tưởng rằng chỉ việc tuyên bố trung lập là ta sẽ bỏ qua sao? Một khi ta xử xong vương quốc Belzerg, tiếp theo sẽ là các ngươi!”

…Và như thế.

Chúng tôi sẽ tạo ấn tượng là Quân Đội Quỷ Vương sẽ không chấp nhận sự trung lập và buộc bọn họ phải về phe mình.

Đó là một kế hoạch hoàn mỹ không tì vết để tạo nên một cơn khủng hoàng toàn quốc.

Sau đó, chắc hẳn bọn họ sẽ cảm thấy nguy hiểm, và thậm chí còn quyết định hợp tác với chúng tôi…

Những tưởng đó là những gì sẽ xảy ra, thế nhưng…

Sau lúc rạng đông, lúc hoạt động của cư dân bên ngoài truyền vào bên trong căn phòng, người phụ nữ đó xuất hiện.

Cô ta làm tôi nhớ tới vị công tố ở Axel tên là Sena.

Bà cô đó cũng có ấn tượng đáng sợ như thế này, nhưng mà không biết bây giờ cô ta có khỏe không?

Theo như một số tin đồn, sau khi giải quyết một sự cố nào đó, cô ta đã trở lại Axel với tư cách là công tố viên thủ đô.

Người phụ nữ treo áo khoác lên trên tường sau lưng mình, pha thứ gì đó trông như là hồng trà, và liếc nhìn bọn tôi từ đằng sau chấn song. Rồi cô ta yên lặng hướng mắt về phía gã cai ngục.

Như muốn hỏi ‘Có phải những người này không?’

“Ngay lúc có người sử dụng phép explosion ở ngoại thành, tôi tức tốc chạy tới ngay hiện trường, nhưng khi tới nơi thì tôi thấy những người này bị đám undead đuổi. Vì dám ra khỏi thành vào giờ đó, cùng với việc quyết định sử dụng phép explosion để tiêu giệt undead, tôi quyết định bắt giữ bọn họ. Khẩu cung ở đằng kia ạ.”

Trôi chảy đáp lại ánh nhìn của người phụ nữ, gã cai ngục chỉ vào xấp tài liệu ở trên bàn.

Ở trên tấm thảm bên ngoài buồng giam là một bộ bàn cùng với ghế ngắn và ghế sofa.

Dù đây có là nơi giam giữ thì tôi thực sự cũng chả thấy có tí liên quan nào cả.

Dường như đã nhận ra ánh mắt bọn tôi, viên công tố nhâm nhi ngụm hồng trà và nói.

“Đây là Elroad – quốc gia hưng thịnh nhờ những sòng bạc, và đây không phải là nơi chứa nhiều tên tội phạm đặc biệt hiểm ác. Tòa nhà này giống như là một nơi để bảo vệ cho những người tán gia bại sản hoặc khách du lịch say mèm. Một nơi đảm bảo rằng những người như thế sẽ không phải chết rét… Được rồi, giờ nói chuyện với từng người một nào.”

Cô ta vừa nói vừa lạnh lùng nhìn bọn tôi.

Chắc là đã có ý đồ gì rồi, cơ mà cô ta lại quyết định hỏi bọn tôi ngay trước buồng giam.

Thay vì đưa bọn tôi tới một căn phòng nhỏ, việc thẩm vấn lại diễn ra tại một cái bàn đặt trên tấm thảm.

Gã cai ngục đứng ngay sau người bị thẩm vấn, để tiện áp chế nếu kẻ đó muốn thử làm điều gì khôi hài.

Xem ra việc thẩm vấn sẽ được bắt đầu ngay lúc này. Thường thì không phải thẩm vấn cho từng người bọn tôi ở một không gian cách ly để tránh việc dàn xếp lời khai sẽ tốt hơn sao? Đó là những gì tôi nghĩ, thế nhưng…”

Câu hỏi của tôi ngay lập tức được trả lời bởi thiết bị quen thuộc mà vị công tố đưa ra.

“Được rồi, để xem mấy người sẽ khai gì nhé? …Nhân tiện, đây là một thiết bị ma thuật sẽ rung nếu có kẻ nói dối… Thế nên mấy người có dàn xếp lời khai thì cũng vô nghĩa thôi.”

Nói rồi, cô ta đặt một cái chuông lên trên bàn.

Cô ta chụm tay lại và ánh mắt sắc bén nhìn vào người đối diện.

“…Hừm, dù có quan trọng hay không thì tôi vẫn là một Thập Tự Quân. Nhân danh nữ thần Eris, tôi thề rằng mình sẽ không nói dối.”

…Chẳng hiểu sao, gương mặt Darkness lại đỏ ửng, đôi mắt tràn ngập ánh sáng mong chờ.

Để đáp lại, viên thanh trả chỉ lẩm bẩm ‘theo ý cô’.

Nhìn qua xấp tài liệu, cô ta nói.

“Nghề của cô là ‘Thập Tự Quân’, và cô là tín đồ giáo phải Eris… Giờ trước tiên, tên cô là gì…”

“Tôi chọn được im lặng.”

Darkness kiên quyết nói.

“…Hử?’

Viên công tố ngẩng đầu phản ứng và nhìn Darkness nghi ngờ.

“Tôi nói là tôi chọn được im lặng. Nếu muốn biết tên tôi thì cứ thoải mái tra tấn hay thẩm vấn gì cũng được! Thế nhưng, nhân danh nhà Dustiness, tôi thề là mình sẽ không khai dễ vậy đâu!”

“Dustiness-san đúng không? …Ừm, chúng tôi sẽ không tra bức cung hay thẩm vấn gì cô đâu được chứ? Ở một thế giới mà ma thuật có thể vạch trần được sự thật, mấy phương pháp đó lỗi thời rồi. Cô cứ yên tâm… Nhà Dustiness… Nhà Dustiness nổi tiếng đó sao? …Không thể nào… Nhưng mà… chiếc chuông không rung…?”

Viên công tố nghi ngờ nhìn chiếc chuông mà tự lẩm bẩm.

…Để tôi tự mình giải thích thì có phải tốt hơn không?

Đã mường tượng được sẽ xảy ra sắp tới, tôi bắt đầu cảm thấy tiếc cho viên công tố.

“Được rồi Dustiness-san, sao cô lại chọn chỗ như vậy để niệm phép?”

Darkness ngoan cố từ chối.

Cô nàng này còn tính phiền hà thế nào nữa đây?

“…Cô biết không? Nếu cứ tiếp tục chọn cách im lặng thì tôi sẽ giả định rằng có tội trạng nào đó mà cô đã phạm phải. Dù có nói là mấy phương pháp kiểu đấy đã lỗi thời, nhưng tôi có dụng cụ để làm đấy. Thế nhưng tôi không lấy làm thích thú gì việc sử dụng chúng. Xin hãy yên tâm, tội trạng của cô không nặng đâu, nên làm ơn đừng bướng bỉnh nữa mà thay vào đó hãy sẵn lòng khai nhận với tôi. Dựa trên thông tin của cô thì tôi sẽ đánh giá rằng nghi can đang che dấu thông tin quan trọng, thế nên tôi được phép sử dụng biện pháp bức cung. Tôi khuyên cô không nên làm gì thiếu suy nghĩ…”

“Hợp ý tôi đấy! Cứ đem ra đây mấy thứ lợi hại nhất nào!”

Thấy Darkness đáp lại bằng cách phấn khích trườn qua bàn, viên công tố lùi lại phía sau với vẻ mặt đông cứng.

Và cô ta nhìn vào cái chuông nằm trên bàn.

…Dĩ nhiên, nó không rung.

Xác nhận rằng cái chuông không hề rung, vẻ mặt viên công tố lại càng thêm cứng đờ.

“…Ừm, thế là đủ rồi… người tiếp theo làm ơn!”

“–Cái gì chứ… Một cơ hội bị thẩm phấn và bức cung… Chắc cả đời cũng không có một cơ hội như vậy nữa… Thật không ngờ nó lại kết thúc nhanh đến thế…”

“Cô, đừng có làm người khác cảm thấy rắc rối bởi cái sở thích của mình.”

Khi Megumin được gọi tới bàn, Darkness trở về buồng giam với thái độ uất ức.

Đớn đau làm sao khi nhìn thấy vẻ mặt kiệt sức – vì một lý do nào đó – của viên công tố.

Megumin ngồi xuống xong, viên công tố đã tự trấn an được bản thân và tỏ ra nghiêm nghị. Một lần nữa, cô ấy[vii] lại chụm ngón tay ở trên bàn.

“…Được rồi, cô là người đã niệm phép? Và nếu tôi không nhầm, nghề của cô là ‘đại ma pháp sư’ đúng không? Vậy bây giờ, trước tiên cho tôi biết tên nào.”

“Tôi là Megumin.”

Viên công tố vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm nghị.

“…Cô vừa nói gì?”

“Tôi là Megumin.”

Nghe thấy thế, viên công tố lại nhìn cái chuông theo bản năng.

…Dĩ nhiên là nó không rung.

Nhìn thấy cử động của viên công tố, Megumin—

“Sao, có ý kiến gì với tên của tôi thì cứ nói ra đi đừng ngại chứ?”

“Kh-, Không! Xin hãy thứ lỗi cho hành vi thiếu tôn trọng của tôi.”

Viên công tố vội vã tự trấn an.

“Được rồi, vậy tại sao cô đêm hôm khuya khoắt lại phóng ra thứ ma pháp quấy nhiễu cư dân thế?”

“Tôi có nhiệm vụ ‘Mỗi ngày một Exlosion.’ Hồi ở Axel thì tôi cũng phóng phép đó như phóng pháo hoa vậy đấy.”

Nghe thấy thế, viên công tố sững sờ.

Đúng như dự đoán, cô ấy lại quay sang nhìn cái chuông. Và đương nhiên là nó không thèm rung.

Mặc dù Megumin không trả lời câu hỏi của mình, xem ra vị thanh tra lại tò mò về cái ý ‘Mỗi ngày một Explosion’ của con bé.

“…Nếu như không thể thực hiện nhiệm vụ ‘Mỗi ngày một Explosion’ thì cô sẽ ra sao?”

“Tôi thậm chí còn không muốn nghĩ tới chuyện đó. Nếu mà nó đến thật thì chắc là ‘KABOOM’ mất.”

Viên công tố dường như cũng nghĩ về điều tương tự. Cô ấy nhìn về cái chuông và nhỏ giọng lẩm bẩm.

Mà quan trọng hơn, thế quái nào cái chuông lại không rung?

Bộ cái ‘KABOOM” đó thực sự sẽ xảy ra à??

“Vậy đổi câu hỏi nào. Dựa vào việc niệm phép explosion ngay giữa đêm, cô nghĩ gì về chuyện đó? Cô không cho hành vi này là tội ác sao?”

“Không hề, bởi vì tôi tin rằng kiếp trước mình là vị thần hủy diệt. Thế nên mấy chuyện phá hủy đều hoàn toàn hợp lý cả thôi.”

Vị công tố quay mặt khỏi Megumin – con này đang luyên thuyên về mấy thứ không thể thẩm nổi – và nhìn vào cái chuông.

Dĩ nhiễn là nó không rung.

…Không lẽ cái chuông đó hỏng rồi sao?

“Oây Aqua, hôm nay cô quyến rũ đến không ngờ.”

“Hừm hừm, tự dưng anh bị gì thế? Có vấn đề gì à Kazuma? Lẽ nào cái lúc mà tụi mình bị đánh trúng bữa trước, anh thực sự ghen tị…”

Chi-ring.

Trước khi Aqua kịp nói xong, cái chuông trên bàn rung lên.

“…Làm ơn đừng cản trở việc thẩm vấn của tôi.”

“Xin lỗi, tôi chỉ thắc mắc không biết cái chuông có bị hỏng mất hay không… Ặc-! Dừng lại đi, cô làm gì thế hả? Đã được khen rồi tại sao cô còn bóp cổ tôi chứ! Không phải bữa trước để xem thử cái chuông có hỏng hay không, cô cũng nói điều tương tự với tôi sao?”

Trong lúc tôi cố gắng cởi tay Aqua ra, vị thanh tra dường như cũng bớt căng thẳng một chút vì cái chuông cũng đã rung một lần—

“Để tôi hỏi cô một lần nữa. Tại sao cô lại niệm phép explosion và giữa đêm?”

Cô ấy hỏi Megumin với thái độ nhẹ nhàng hơn.

“Bởi vì đó là ý nghĩa của cuộc đời tôi.”

Nghe thấy thế, viên công tố nao núng.

“………Ư-Ừm, người tiếp theo làm ơn…”

Nhìn thấy cái chuông không hề rung, cô ấy chùng vai kiệt sức. Trông chắc là chán nản lắm rồi.

“—Tên tôi là Aqua, ok? Tôi có thể xem là quản lý hay là người bảo hộ của ba đứa kia, hiểu chưa?”

Nghe Aqua nói thế, từ trong buồng giam ba người bọn tôi chăm chú nhìn cô ta.

Hay nói đúng hơn, bọn tôi chăm chú nhìn vào cái chuông phát hiện nói dối được đặt trên bàn cô ta.

“Aqua-san đúng không? Cô có tên giống như vị nữ thần của nước.”

Chẳng hiểu sao cái chuông lại không rung.

…Hử—–

“Này, tại sao cái dụng cụ phép thuật đó lại không rung chứ?”

“Miễn là người nói thực sự tin vào những lời mình nói, thì đó không phải là nói dối. Cái lúc mà Megumin nói mấy thứ kì quặc ấy, cái chuông không hề rung đúng không?”

“Này, ‘mấy thứ kì quặc’ ý chị là gì hả, nói lại nghe xem nào?”

Nếu theo lời Darkness nói, thì cũng có nghĩa là con ngốc kia thực sự tin rằng cô ta là bảo hộ của bọn tôi ư?

Nếu đúng thật thì tôi muốn phang một tát vào mặt con đó quá.

“Vậy để nghe xem nào. Lý do gì mà cô lại ở chỗ như thế, và trong một thời gian như thế?”

“Đó là vì gã có tên Kazuma đằng kia nứng tình quanh năm. Thế nên không còn cách nào khác, để đảm bảo hắn ta không đêm hôm trèo lên giường con gái nhà lành chúng tôi đành phải mang hắn ta tới chỗ kia.”

Con mắm này, có phải cái này là trả đũa cho lời nói dối tôi dùng để rung cái chuông không?

Mà đúng ra là Aqua hồi nãy đã nói cô ta là bảo hộ của bọn tôi. Nếu đúng như những gì Darkness nói, thế thì cô ta thực sự tin vào mấy thứ như thế sao? Thành thật mà nói, tôi nghĩ là đầu óc con này đã thiết lập mặc định ở mức ‘dị’ rồi, nhưng mà…

Viên công tố nhìn vào cái chuông theo phản xạ, nhưng một lần nữa, vì một lý do nào đó, nó không hề rung.

Thấy vậy, viên công tố nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt.

…C-, Cô nhầm rồi.

Tuy nhiên cái chuông đó thực sự, thực sự không hỏng đấy chứ?

“Ừm, vậy… Từ quan điểm của cô, tại sao nhóm cô lại phóng ma thuật explosion ngay giữa đêm…?”

“Để bảo vệ thị trấn khỏi quái vật xâm lăng! Đúng thế, cùng ba người kia, tôi, Aqua vĩ đại đã bảo vệ thị trấn!”

Dù Aqua có dối như cuội, cái chuông – đúng như dự kiến – không hề rung.

Thấy thế, vị công tố xem ra ngày càng yếu ớt.

“…Hình như… cô không nói dối. Đây là gì… Cô bảo vệ thị trấn này sao? Cô nói là…?”

Thái độ viên công tố nhanh chóng trở nên hối lỗi, và cô ấy chân thành nhìn Aqua.

Chỉnh lại tư thế, cô ấy nhìn thẳng vào mắt Aqua và nói.

“Là đại diện của thành phố này, cho tôi được phép gửi lời cảm ơn. Cô là Aqua-san đúng không? Và nghề của cô là đại tu sĩ phải chứ?”

Nghe vậy, Aqua đột nhiên bật dậy khỏi ghế.

Và rồi…!

“Fufu-, ‘Đại Tu Sĩ’ cũng chỉ là vỏ bọc thôi! Ta không cần phải dấu làm gì nữa. Ta đây không ai khác chính là nữ thần của nước – chỉ một và duy nhất! Đúng vậy, nữ thần Aqua, là ta!”

Nghe thấy thế, không chỉ vị công tố và bọn tôi, mà cả gã cai ngục cũng nhìn vào cái chuông.

…Nó không rung.

Thấy thế, vị công tố buông tiếng thở dài và tự lẩm bẩm.

“À, vậy là nó hỏng rồi…”

“Tại Sao–!”

Bắt đầu quẫy dữ dội, Aqua liền bị cai ngục đè xuống và cho quay về buồng giam.

Đã nghe xong lời khai của ba người, viên công tố bảo cai ngục mang thứ dụng cụ ma thuật đi đâu đó, rồi mệt mỏi dụi mắt.

…Tôi cảm thấy tội cho cô gái ấy.

Đồng cảm với viên công tố, tôi quay qua Aqua và thì thầm.

“Này, sao cái chuông lại không rung? Có ma thuật nào thuận tiện hay gì đó không thế?”

Để đáp lại, Aqua trả lời.

“Cái chuông đó có thể phát hiện ý đồ xấu xa của con người khi họ nói dối, chà, tôi là một nữ thần anh biết mà? Không đời nào tôi lại phát sinh ý đồ xấu xa bởi lời nói dối dù chỉ một chút, đúng không nào? Mà kể cả có xảy ra đi nữa thì cũng sẽ ngay lập tức bị thần quang của tôi xóa tan thôi. Để nó có thể phát hiện ra thì tôi e là mình phải nói một câu nói dối cực to tát mà ngay bản thân còn không tin kìa, và chính xác hơn thì điều đó trái ngược với đức tin của tôi.”

Cô ta nói với thái độ thản nhiên.

Lâu lâu con này cũng thể hiện được vài khả năng của nữ thần nhỉ?

Tạm thời thì bất luật tốt hay xấu.

“…Hừm? Thế có nghĩa là nó sẽ không phải ứng trừ khi cô nói dối trắng trợn đến nỗi trái ngược với ý muốn của bản thân à? Hồi trước ở căn biệt thự, cái chuông đã rung ngay lúc Aqua ca ngợi tôi đúng không nhỉ? Về cơ bản thế có nghĩa là…”

“Rồi, người cuối cùng… làm ơn.”

Ngay lúc định hỏi Aqua và chuyện đã xảy ra, tôi liền bị dẫn ra khỏi buồng giam và đưa tới trước bởi thanh âm rệu rã của vị công tố đáng thương.

“—Xin chân thành xin lỗi! Tôi chưa bao giờ mường tượng được chuyện anh có quan hệ với hai gia tộc nổi tiếng Dustiness và Shinfornea!”

Trước mặt tôi, thái độ viên thanh tra hoàn toàn dịu đi.

Trên cổ tôi đeo hai mặt dây chuyền mà Darkness và Claire tin tưởng giao cho.

Thấy thế, viên công tố tiếp tục áy náy xin lỗi.

“Chà chà, chuyện chúng tôi đã xả phép explosion ngay giữa đêm là một sự thật không thể nhầm lẫn. Thế nhưng… cô thấy đấy? Có một lý do không tiện nói ra cho hành động đó. Ý tôi là, vương quốc của tôi và vương quốc của cô là hai đồng minh thân cận đúng không? Chúng tôi bí mật tới đây, thế nên tôi muốn chuyện này không trở thành một sự cố to tát…”

“Vâng, tôi hiểu. Tôi hoàn toàn hiểu! Chuyện này nếu xử lý không ổn thì sẽ trở thành vấn đề ngoại giao! Tôi sẽ không đào sâu vào lý do của anh!”

Quả đúng là quyền lực quý tộc.

Thật không ngờ những thứ này lại khiến viên công tố phải cứng họng ngay lập tức, tôi thực sự đã có được một công cụ tuyệt vời.

“Vậy, chúng tôi được thả về nhà chưa?”

Nghe thấy thế, viên công tố nở nụ cười thư giãn.

Cô ấy thậm chí còn tiễn chúng tôi ra tận cổng.

Ngay lúc đó—

“Ừm–, về dụng cụ ma thuật bị lỗi này, tôi không tài nào tìm ra lỗi sai nào cả cô biết không? Chà, tôi có chỉnh lại cho chắc nhưng mà… Này, tôi chỉnh thứ này lại rồi, cất vào kho dùm nhé.”

Gã cai ngục thì thầm với viên công tố, rồi gọi một gã cai ngục khác tới.

Thế rồi, viên công tố nghiêng đầu bối rối.

Thế nhưng, sao cô ấy có thể nói được là Aqua chính là nữ thần chứ…

Lúc tôi đang cân nhắc chuyện đó, thì viên công tố liếc nhìn tôi.

“…Tôi chỉ muốn hỏi thôi, nhưng về chuyện cô gái tóc xanh đằng kia vừa nói hồi nãy, có đúng là anh nứng tình đến nỗi mấy cô gái kia không để ý một chút là đêm hôm anh liền trèo lên giường con gái nhà người ta không…”

“Chỉ là dối trá! Tất nhiên tất cả đều hoàn toàn dối trá!”

Dù tôi có đáp vậy, nhưng viên công tố vẫn hơi hơi giữ khoảng cách khỏi tôi.

“Th-, thế à? Chà dù sao thì tôi cũng chưa nói gì, thế nên…”

Nghe lỏm đoạn đối thoại, Darkness vỗ vào vai tôi.

“Ừ-, Ừm… Tôi tin ở anh mà. Chúng tôi tin là dù chúng tôi có ở một mình và không phòng vệ thì anh cũng không làm gì cả. Như vậy không phải tốt rồi sao?”

Chi-ring.

Darkness nói xong, thứ gì đó liền vang lên từ trong tòa nhà.

Nghe thấy thế, viên công tố lại lùi thêm bước nữa.

“Ai lại nghĩ là Kazuma sẽ làm chuyện như thế chứ. Lúc Kazuma làm nhiệm vụ giám sát, tôi không bao giờ làm bất cứ việc gì như là vừa ngủ gà ngủ gật vừa đề phòng cả đâu.”

Chi-ring.

…Viên công tố lặng lẽ lùi thêm bước nữa.

Rồi lại thêm con mắm không biết đọc bầu không khí nào đó nắm chặt tay và…!

Không đợi đã, sẽ ổn cả thôi. Miễn không phải lời nói dối quá trắng trợn là được, cô ta sẽ không phát sinh ý xấu nào đâu…

“Tôi tin mà. Tôi tin anh ta ok!? Kazuma một chút cũng không phải là kẻ biến thái và không bao giờ bò lên giường Darkness vào ban đêm đâu! Tôi thực sự tin rằng anh ta là một người chân thành và đặc biệt nhạy cảm ok!? Mấy điều tôi nói hồi nãy đều là dối trá cả đấy!”

Chi-ring, Chi-ring, Chi-ring, Chi-ring—

“Chi-ring, Chi-ring, Chi-ring, Chi-ring thôi im đi! Vậy ra mấy con mắm các cô xem tôi như thế hả! Nhưng thằng này cũng có chút tự nhột và đã suy nghĩ lại rồi, thế nên làm ơn đừng nói thêm gì nữa! Tôi thành thật xin lỗi!”

Phần 5

Trở về khách sạn, chúng tôi nhận ra Iris đang ngồi đợi bọn tôi, nước mắt đầm đìa.

“Onii-sama, tạ ơn trời là anh vẫn an toàn! Khi nghe tin mọi người bị bắt, em cứ tưởng là chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải vượt ngục, cho dù có khơi mào chiến tranh…”

“Khoan, bình tĩnh nào. Giờ thì ổn rồi, bọn anh không bị đối xử bất công đâu!”

Nói xong một điều cực kỳ nguy hiểm, phải một lát sau Iris mới bình tĩnh lại được.

“Vậy, tại sao nhóm onii-sama bị bắt ạ? Nhân viên khách sạn nói với em là anh bị bắt, nhưng họ không cho em biết tại sao…”

Mặc dù chúng tôi quyết định tự ý làm sau lưng cô bé, nhưng dù chúng tôi có dấu nhẹm đi nữa thì Iris – một công chúa thông minh cùng bản năng sắc bén – cũng sẽ mường tượng ra chuyện này thôi.

Sau khi chúng tôi giải thích xong mọi thứ, Iris vùi mặt vào đầu gối bất động.

Dường như là muốn xin được tha thứ, Darkness bẽn lẽn chạm tay vào vai Iris.

“I, Iris-sama…? Ừm, làm ơn tha thứ cho hành động tự ý của thần và Kazuma. Thế nhưng chúng thần là có ý tốt…”

“…-mặt mũi’

Không đáp lời Darkness, Iris chỉ lẩm bẩm.

“…Iris-sama?”

Darkness lại hỏi.

“…Thật không còn mặt mũi.”

Lần này, câu Iris nói ra chúng tôi đều nghe thấy.

Nghe thấy thế, Darkness – trái ngược lại với thái độ ngốc nghếch thường ngày – quỳ trước Iris và cúi đầu.

“Thần rất xin lỗi thưa Iris-sama, sự cố này là hậu quả của sự thiếu đức hạnh của bản thân thần. Làm ơn…”

Thế rồi, Iris giơ tay ngắt lời Darkness.

“Em nói là em không còn mặt mũi nữa. Em chẳng làm được gì nhiều cho cuộc đàm phán mà đẩy mọi chuyện lên vai onii-sama… Và khi yêu cầu nâng ngân sách bị từ chối, tất cả những gì em làm chỉ là thu mình trong phòng giận dỗi. Dù em chẳng làm được cái gì…”

Không, Iris đã làm quá đủ rồi.

Nói đúng ra, nếu mà Iris không mạnh đến mức này thì tôi cũng chẳng thể buộc gã hoàng tử phải bước vào mấy ván bài.

Không hề biết tôi nghĩ gì, Iris chỉ lắc đầu và nói.

“Lúc em đang bận rộn hờn dỗi, Lalatina và onii-sama đã cố gắng hết sức mình, dù đáng ra đó là việc em phải làm.”

Không, công chúa của một vương quốc nói thế là không đúng đâu.

Thế nhưng tôi cũng không phản đối Iris với một hành động thẳng tính như thế.

Rồi, Iris nhặt thanh kiếm dựng trên tường và nói với Darkness, người đang quỳ trên sàn nhà.

“Dustiness Ford Lalatina, giờ em sẽ tới tòa lâu đài. Làm ơn hãy đi cùng.”

“Iris-sama?”

Được gọi bằng tên đầy đủ, Darkness bất ngờ ngẩng đầu.

Thấy vẻ mặt Iris, gương mặt Darkness ửng đỏ và cô ấy cúi đầu như một hiệp sĩ thực thụ.

“Từ giờ, em sẽ kêu gọi hoàng tử tăng thêm ngân sách. Đúng…”

Đây không phải là Iris mà tôi gặp lần đầu.

Cũng không phải Iris mà tôi biết, một cô bé hay cười, hay giận dữ, hay tò mò về mọi thứ.

“Nhân danh hậu duệ của những vị anh hùng, Belzerg, em sẽ làm tất cả những gì cần làm, và bất cứ thứ gì buộc phải làm để hoàn thành nhiệm vụ này!”

“Quả đúng là Iris-sama! Thần, Lalatina, nguyện sẽ bảo vệ người dù chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa!”

Không thể sai được, con người đứng ở kia chính là hậu duệ của những vị anh hùng.

Đứng ở kia chính là vị công chúa chiến binh.

–Trên đường dẫn tới tòa lâu đài.

Được diện kiến dáng vẻ tuyệt vời của Iris khi cô bé bước về phía lâu đài, những người đi đường tự dạt ra.

“Này Kazuma, anh thấy ‘Iris-sama’ của ngày hôm nay như thế nào! Trời, được chiêm ngưỡng dáng vẻ uy nghi của vị chủ nhân mà mình phục vụ… Là một quý tộc mang trọng trách bảo vệ tổ quốc, không gì có thể làm tôi hạnh phúc hơn!”

Bước đằng sau Iris, Darkness bắt đầu lẩm bẩm mấy thứ tương tự như bà chị áo trắng – Claire – hay nói. Hơi thở cô ấy đứt quãng, nhưng lại về chuyện khác với thường ngày.

“Đúng là hôm nay Iris thực sự ngầu đấy, cơ mà bị trạng thái suy đồi của cô trung hòa bớt rồi. Nếu còn xem mình là tùy tùng thì hành xử phải phép hơn đi.”

Mặc dù cay cú nghiến răng trước câu phản bác thẳng thừng của tôi, nhưng chí ít thì Darkness dường như cũng có tự nhận thức được. Cô ấy nhanh chóng thư giãn và bình tĩnh lại.

“Mà Iris tính làm gì nhỉ? Cô bé có nói là làm bất cứ điều gì cần phải làm, nhưng ý là gì? Như là, xông thẳng vào và cướp kho báu chăng?”

“Anh nói gì thế hả đồ đần!? Iris sẽ không bao giờ làm một điều như thế đâu! …Nếu chúng ta đang nói về ‘bất cứ phương pháp nào’, thì có vài cách. Hay nói chính xác hơn, thuở Belzerg mới lập quốc, khi thiếu tiền thì có vài điều họ thường làm…”

Nếu có phương pháp đó thì nói tôi nghe sớm hơn chứ. Thiệt tình.

Ngay lúc tôi định nói thế–

“Cô tới đây làm gì, công chúa Iris? Hoàng tử đã ra lệnh rằng ‘từ giờ trở đi, công chúa Iris và người của cô ta không được phép tiến vào lâu đài’, thế nên làm ơn…”

“‘Exterion’!”

Tảng lờ đi gã hiệp sĩ đang cố ngăn mình, Iris khỏi cần dài dòng chém thẳng vào cánh cổng lâu đài.

Cảnh cổng trông khá kiên cố đứt làm đôi chỉ bằng một nhát chém, thế rồi – cùng với tiếng kinh loại gãy vụn -nó đổ sập.

“Công chúa Iris? C-, Cô muốn làm gì…!”

Lại tảng lờ gã hiệp sĩ lúng túng, Iris tiến về phía trước với những bước chân nặng nề.

Biết rằng chỉ mỗi mình thì không đủ sức để ngăn cản cô bé, gã canh cổng lấy ra chiếc còi treo ở trên cổ và—

“Hyuuiiiiiii—!”

Tiếng ồn chói tai của chiếc còi vang vọng khắp lâu đài.

–Con đường dẫn tới khán phòng bị chôn vùi bởi đống hiệp sĩ và lính lác nằm bất tỉnh.

Tiếng rên từ mấy nạn nhân của thanh kiếm cô bé vang tới từ mọi hướng.

“C-C-C-C-, Cô biết hậu quả của chuyện này đúng không?”

Gã hoàng tử nước mắt đầm, phải đối mặt với thanh kiếm đã tuốt vỏ của Iris, gắng hết sức để ra dáng mạnh mẽ.

Tôi ngả về phía Darkness và thì thầm vào tai cô.

“Này, trên đường tới đây tôi cũng nói rồi, cơ mà thực sự không cần đến chúng ta cũng được đúng không?”

“I-, Im đi, yên lặng nào! Chúng ta vừa tới cảnh hay kìa!”

Chắc là cũng tự nhận thức được, gương mặt cô ấy ửng đỏ trong lúc đáp lời.

Đang theo sát phía sau, Aqua chậm rãi tách dần khỏi Iris sau khi chứng kiến hành động bạo lực của cô bé.

“Này Kazuma, không biết ở nhà Zell Đại Đế có làm sao không thế nên tôi muốn về lắm rồi. Chắc giờ đứa trẻ đó đang khóc nhè vì không được thấy mặt tôi đấy.”

“Tôi dám chắc là con gà đấy đi ba bước là quên cô ngay thôi, thế nên đừng quá stress vì chuyện đó, ok?”

Tôi nắm lấy cái hagoromo của Aqua và kéo cô ta lại.

Trong lúc chúng tôi làm việc đó, xem ra hoàng tử càng thêm phẫn nộ.

“Này, cô có nghe không hả đồ nhà quê!? Làm một chuyện như vậy thì về cơ bản cô muốn tuyên bố chiến tranh giữa hai quốc gia chúng ta đúng không!? Những quốc gia khác viện trợ cho cô cũng sẽ không lặng im đâu biết không hả!? Đây là một vấn đề ngoại giao khổng…!”

“Hoàng tử Revi.”

Chỉ với một tiếng gọi từ Iris, gã hoàng tử trở nên lặng yên như mặt nước.

Vẻ mặt viên tể tướng chợt đông cứng, và ông ta – đang đứng ngay sau gã hoàng tử – lùi lại vài bước.

“Tôi chỉ tới đây để bàn luận với anh thôi. Rất thứ lỗi vì hành động này, nhưng như anh đã tự nói ra, vương quốc của tôi là một nơi man rợ. Và đây là điều mà cô gái nhà quê khiếm nhã đã gây ra, thế nên anh có thể nhắm mắt cho qua được không?”

“Gì-… Làm như ta sẽ bỏ qua hành động ngu…!”

Ngay lúc gã hoàng tử sắp bị cơn giận che mờ tâm trí.

“Nếu anh từ chối bỏ qua chuyện này, thế thì—“

Từ sau lưng chúng tôi, vang lên một thanh âm bình tĩnh.

“Cùng với thanh kiếm của Iris và ma thuật explosion, bọn ta sẽ hủy giệt cả vương quốc này—“

“C-C-C-, Cô nói gì cơ!?”

“Megumin-san, làm ơn đừng chen vào và nói mấy câu dư thừa như thế! Đó không phải là ý định của em!”

Đẩy Megumin, người vừa cướp lời của mình ra, Iris – giờ động lực bị mất hết – mặt ửng đỏ.

“Vậy cô muốn gì từ ta!? Nếu muốn tăng ngân sách thì dù cô có đe dọa ta cũng…”

Ngay cả khi bị dồn vào một góc, hoàng tử cũng không nhượng bộ.

“Từ thuở lập quốc, đây là điều mà hoàng tộc thường làm khi chúng tôi không đủ ngân sách…”

Iris đâm thanh kiếm xuống nền khán phòng.

“Xin hãy nói cho tôi biết về con quái vật mạnh nhất, mang tới tổn hại lớn nhất cho vương quốc này.”

Nhìn thẳng vào ánh mắt hỗn loạn của hoàng tử–

“Tôi, Belzerg Stylish Sword Iris, sẽ chắn chắn tiêu diệt nó.”

Cô bé nở nụ cười ngọt ngào.

[i] Được xem là dấu hiệu may mắn ở Nhật Bản.

[ii] Tạm dịch: Mãnh lực

[iii] Là con chuồn chuồn tre mà Kazuma đã tặng Iris hồi vol 6.

[iv] Vì Vol 10 này tập trung chủ yếu vào bài bạc nên mình để game cho tiện, dịch ra thì chuối lắm :v

[v] Tạm dịch: Lôi Thánh Quang

[vi] Là câu huyền thoại của Archimedes cho các bạn chợt ngủ quên trong giờ Lý.

[vii] Thay cô ta bằng cô ấy vì Kazuma đã nhìn thấy sự đồng cảm :v

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *