Phần 1
Sau khi mọi người đều được giao phòng, tôi đặt hành lý của mình vào nơi tá túc và bắt đầu khám phá phía trong pháo đài cùng Aqua nhằm giết thời gian.
Những phiêu lưu giả mà chúng tôi đi ngang qua mang vẻ mặt lo âu. Trận chiến dường như diễn ra theo chiều hướng xấu rồi,
Một bầu không khí căng thẳng phủ bóng lên pháo đài.
Trí tò mò nổi lên, Aqua và tôi bắt đầu táy máy vào những món đồ bên trong một nơi được gắn tên ‘Phòng Điều khiển’.
“Kazuma nè. Đâu đâu cũng thấy những nút bấm và cần điều khiển đầy huyền bí, cứ như thể chúng mong muốn tôi nhấn vào vậy.”
“Chắc chắn là thế đấy. Đúng hơn thì, sẽ lạ lùng lắm nếu cô không ấn trong khi chúng nằm ngay kế bên tay mình đấy.”
“Các người đột nhập vào đây để quậy phá à!? Đây là chiếc cần điều khiển cây cầu kéo, cổng chính và bẫy, cô tuyệt đối không thể nhấn vào! Nghe chứ, tuyệt đối không!?”
Sau khi nghe những người lính phát ngôn điều tương tự như một diễn viên hài kịch sẽ làm, Aqua phản ứng chẳng ngoài mong đợi của tôi.
“Vì các anh đã nói tới chừng này, sẽ thật đáng tiếc nếu tôi không nhấn chúng. Trước tiên sẽ là cái được bọc kính…”
“Đây là nút tự hủy khi chúng tôi cần rời bỏ pháo đài, xin đừng nhấn nó! Đừng mà … Chẳng phải tôi đã bảo cô là không cơ mà, biến khỏi đi!”
Chúng tôi bị rượt đuổi bởingười lính đột nhiên trở nên tức giận, và đứng bên ngoài căn phòng một lúc.
“Chúng ta lại bị đuổi cổ rồi. Ai ai ở đây cũng đều dễ xúc động quá đi.”
“Đây là một pháo đài tại tiền tuyến đấy, mọi người thực sự rất căng thẳng.”
Chúng tôi nghịch ngợm tất cả các đồ vật trong những căn phòng màcả hai ghé qua, và sau khi bị họ rượt đuổi, cuối cùng chúng tôi đã hết đường chạy.
“Không còn cách nào nữa rồi. Tôi nghĩ có một căn bếp trống đấy, hãy đến đó ăn chực đi.”
“Nghe tuyệt thật, tôi có nên mang phần rượu vang trong hành lý qua không nhỉ?”
Tôi cứ băn khoăn tại sao ba lô của cô ta lại phồng to đến vậy, vậy ra Aqua thậm chí còn đem theo rượu bên mình nữa.
Đúng lúc này –
“Aqua-sama!? Chẳng phải người là Aqua-sama hay sao!?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu hành lang bên kia.
Và một gã nhìn rất quen…
“Chẳng phải Katsuragi đó à? Cũng lâu rồi nhỉ.”
“Là Mitsurugi! Cậu có tình nói sai đúng không!? Nhớ tên tôi cho chuẩn đi!”
Đó là Kiếm Sư sử dụng thanh ma kiếm, Mitsurugi.
“Aqua-sama, đã lâu không gặp! Người trông thật khỏe mạnh và tràn trề năng lượng…”
“Đúng, tôi luôn luôn đầy sức sống mà. Anh chàng ma kiếm nè, vẫn ổn chứ hả? Nhân đây, hai cô nàng harem bám đuôi anh đâu mất rồi?”
“Cô nàng harem!? Không đâu, à, vì trận chiến diễn ra theo chiều hướng không tốt, việc họ lưu lại đây sẽ rất nguy hiểm, nên tôi đã bảo họ rút về thủ đô … Đúng rồi!”
Mitsurugi chuyển ánh mắt từ Aqua sang phía tôi.
“Satou, tại sao anh lại đưa Aqua-sama tới một nơi nguy hiểm như thế này? Anh có biết đây là đâu không!?”
“Có chứ. Đây là tiền tuyến trước nhất trong cuộc chiến chống lại Quỷ Vương Quân. Tên boss phe chúng sẽ tấn công nơi này theo chu kỳ, đúng không?”
Mitsurugi trưng ra nét biểu cảm ‘nếu biết rồi thì sao cậu còn ở đây’.
“Chúng tôi hiện diện tại đây để giúp đỡ những người hoạt động tích cực các cậu. Đối phương tuyên bố mình là ác thần phải không? Vậy đây là thời điểm mà một nữ thần như tôi thực hiện phần việc của mình.”
Aqua quả thực đã từng nói rằng cô ta không thể tha thứ cho kẻ dám nhận là ác thần mà không được sự cho phép, và lúc này đây thổ lộ lý do ấy một cách rất tự nhiên.
“Aqua-sama muốn chiến đấu với người phụ nữ đó ư!? C – chuyện này … Đúng là Aqua-sama có lẽ đủ khả năng đối địch với ả, nhưng đó là kẻ rất nguy hiểm. Ả ta gần như tự mình tiêu diệt cả pháo đài.”
Mitsurugi cảm thấy lo lắng cho Aqua.
“Boss của Quỷ Vương Quân là một phụ nữ huh … Dẫu đối phương nhận mình là một ác thần, nhưng tại đây xuất hiện vài người Nhật Bản với kỹ năng cheat phải chứ? Và còn cả anh nữa, dụng ma kiếm sỹ chỉ bại về tay tôi nhưng mạnh mẽ hơn hầu hết những kẻ khác. Mặc dù quả thực anh đã thua tôi. Kẻ địch chỉ có một mà tất cả các người đều rất chật vật, vì sao thế?”
“Hãy ngưng lải nhải về thất bại của tôi đi, chính anh mới là kẻ từ chối trận đấu phục hận cơ mà … Quên đi, có một lý do khiến chúng tôi bị đẩy tới mép vực. Anh không thấy thứ ấy sao?”
… Cái đó ư?
Aqua và tôi tỏ vẻ bối rối.
“Từ nét mặt của hai người, thì câu trả lời chắc là chưa rồi. Cả hai rảnh phải chứ? Để tôi cho hai người thấy một thứ rất tuyệt.”
Mitsurugi bắt đầu dẫn đường sau khi nói điều ấy.
—— Mitsurugi đưa chúng tôi ra khỏi pháo đài, và chúng tôi chứng kiến cảnh tượng ấy.
Đó là một phần bức tường thành lớp ngoài nắm giữ số mệnh của pháo đài.
Một phía của những bức tường lớp ngoài bền vững đã gần sụp đổ sau đợt liên kích.
“Nè, có lẽ nào đó là…”
Và tôi cảm thấy các dấu vết của tác động mạnh mẽ bao trùm lên nó rất quen thuộc.
Đó là điều bình thường bởi mỗi ngày tôi đều phải chứng kiến những vết tích ấy mà.
Danh hiệu Bộc liệt Thẩm định gia mà Megumin đặt cho tôi đâu chỉ để làm đẹp.
“Đúng. Boss Quỷ Vương Quân Wolbach đủ khả năng sử dụng Bộc liệt ma pháp.”
Mitsurugi chỉ có thể mỉm cười gượng gạo khi chứng kiến nét mặt chết lặng của tôi.
Phần 2
Sau khi Aqua và tôi chia tay Mitsurugi, tôi tập hợp mọi người tại một căn phòng.
“Được rồi. Hãy cùng bắt đầu quyết định những kế hoạch sau này nào.”
Vừa ngồi trên giường vừa lên tiếng, tôi xoay đầu và nhìn vào tất cả bọn họ.
“Những kế hoạch sau này gì cơ? Tôi vừa mới gặp chỉ huy pháo đài này và nói rằng chúng ta có kinh nghiệm hạ gục vài Boss Quỷ Vương Quân, nên ông ta đã nhường lại quyền lãnh đạo của mình cho chúng ta.”
Tôi cảm thấy mong muốn tự nắm lấy đầu và hét lên dâng trào trong người sau khi biết rằng Darkness đã gây thêm rắc rối khi mình không chú ý.
Thực lòng mà nói, lần này như thế là quá nhiều với chúng tôi.
Ban đầu tôi lên kế hoạch lấy pháo đài nhằm tự bảo vệ bản thân, và khi kẻ địch xuất đầu lộ diện để tiến hành vài mưu đồ, chúng tôi sẽ triển khai tiên chế tấn công với Bộc liệt, kích phápcó phạm vi xa nhất.
Chẳng quan trọng đối phương là tinh linh, thần, hay quỷ. Bộc liệt ma pháp có thể hủy diệt mọi thứ trên thế giới này.
Theo kế hoạch ban đầu của tôi thì cách này có thể đánh bại hầu hết kẻ địch. Nhưng nếu đối phương có thể sử dụng loại phép thuật tương tự, thì chúng tôi sẽ đánh mất lợi thế phạm vi kích pháp.
“Không, thực ra, ả Boss tên Wolbach ấy có thể sử dụng Bộc liệt ma pháp.”
“!?”
Khi nghe thấy điều tôi nói, Megumin đá chiếc ghế ra sau và đứng dậy.
Em ấy phản ứng lại với thuật ngữ ‘Bộc liệt ma pháp’.
“Bộc liệt!? C – Chuyện này vượt quá những gì em mong đợi … Nhờ Megumin mà em nắm rất rõ sức mạnh của phép thuật này. Thực lòng mà nói, thì em không biết phải phòng thủ ra sao trước nó nữa…”
Yunyun cúi đầu đầy hối lỗi.
“Ổn mà, hãy cứ giao cho chị! Trước đây chị đã từng hứng trọn sức mạnh của một cú Bộc liệt ma pháp! Chị sẽ đóng vai mồi nhử. Khi kẻ địch tung chiêu thức xong và bộc lộ sơ hở, hãy tận dụng cơ hội để áp đảo ả.”
“Lúc này chị đâu còn bộ giáp bên mình. Ngay cả với phép thuật buff của Aqua thì cũng không lấy gì đảm bảo chị sẽ an toàn.”
Trong trận chiến với con cốt long lúc trước, bộ giáp của Darkness đã bị hư hại. Cô ấy buồn rầu buông thõng vai xuống.
Aqua gật đầu tán đồng.
“Đúng như thế đấy. Tôi nghĩ mặc dù đã lên đường tới đây, nhưng chúng ta nên bỏ qua cho kẻ nhận mình là ác thần ấy đi. Không phải tôi khoan hồng đâu, mà chỉ là trước đây chưa từng nghe qua về tên tiểu ác thần Wolbach, ả ta khá là đáng thương hại, phải không?”
Nữ thần tự xưng là người đầu tiên rút lui khi nghe được rằng đối thủ của chúng tôi biết Bộc liệt ma pháp.
Đúng lúc này, Megumin đang đứng lặng bỗnghất tung tấm áo choàng của mình.
“Ta là Megumin! Đệ nhất pháp sư tại Axel, kẻ theo đuổi Bộc liệt ma pháp tối thượng! Boss Quỷ Vương Quân tuyên bố mình là một ác thần và Bộc liệt pháp sư ư…!? Quả là đối thủ xứng tầm mà ta đã hằng tìm kiếm!”
“Huh!?”
Không rõ vì sao, Yunyun lại tỏ vẻ ngạc nhiên trước tuyên bố của Megumin.
“Cậu nói ‘huh’ là muốn ám chỉ gì vậy, duy chỉ một Bộc liệt pháp sư mới xứng đáng trở thành kình địch của mình. Nếu có bỏ mạng dưới Bộc liệt ma pháp của cô ta thì mình cũng cam lòng! Phải, mình sẽ chẳng còn gì nuối tiếc nếu ra đi theo một cách huy hoàng như thế!!”
Khi nghe được những lời lẽ khó sửa đổi của Megumin, Yunyun ứa nước mắt quấy nhiễu em ấy.
“Cậu đang nói vớ vẩn gì thế!? Chẳng phải mình là đối thủ của Megumin sao!? Tại sao cậu lại nâng tầm một Boss Quỷ Vương Quân mình chưa từng gặp trước đây trở thành kình địch dễ dàng vậy chứ!”
“T – Tại sao đột nhiên cậu lại xúc động dữ dội thế!? Thật là một đứa nhóc rắc rối mà, nếu cậu muốn được công nhận như một đối thủ đích thực của mình, thì hãy học Bộc liệt ma pháp đi. Sau đó mình sẽ dẫn cậu cùng tản bộ mỗi ngày.”
“Mình không muốn học Bộc liệt ma pháp, và cảm thấy chẳng sao hết dẫu cậu có tản bộ kiểu ấy mà không có mình! Kẻ thù của chúng ta lần này đủ khả năng sử dụng Bộc liệt ma pháp! Một đối thủ như vậy…”
“Sao cậu dám nói rằng không muốn học Bộc liệt ma pháp chứ!? Được rồi, mình sẽ coi đây là một lời thách thức và sẵn sàng chấp nhận! Cũng đã khá lâu kể từ trận tay đôi trước giữa chúng ta. Nếu thua thì cậu sẽ tích điểm kỹ năng cho tới khi có thể học được Bộc liệt ma pháp nhé!”
“M – mình không muốn một trận tay đôi như thế đâu! Một cuộc quyết đấu sẽ quyết định bước đường cuộc sống của mình, mình sẽ không bao giờ … Chờ đã Megumin, mắt cậu đang chuyển đỏ kìa! Cậu không đùa à!? Nè, cậu thực sự nghiêm túc sao!?”
Tôi bơ đi cặp đôi đang tranh cãi vặt vãnh và tiếp tục chỉ ra kế hoạch từ lúc này trở đi của chúng tôi.
“Megumin quả thực đã nói vài điều ngốc nghếch, nhưng kẻ thù lần này vẫn quá nguy hiểm. Có thể chúng ta sẽ bị hủy diệt chỉ bằng một đòn mà thôi. Nếutan nát thành từng mảnh thì phép thuật phục sinh của Aqua sẽ không hoạt động. Vì vậy hãy rút lui đi…”
“Anh đang nói cái quái gì thế!? Làm sao em có thể bỏ chạy trước một đối thủ như vậy chứ!? Đây là kình địch định mệnh của em, phải, không còn nghi ngờ gì nữa đâu!”
Megumin với cơn giận dâng trào đặt một chân lên chiếc ghế và đôi mắt ánh lên sắc đỏ.
“Kẻ nhằm vào Chomusuke của em chính là Bộc liệt pháp sư, ả Boss Quỷ Vương Quân tuyên bố mình là một ác thần! Em sẽ đánh bại Wolbach, rồi chiếm lấy danh hiệu Boss và ác thần, không còn cách nào khác nữa đâu!”
“Em đang làm nhảm về cái gì vậy… Lần này ẩn chứa quá nhiều rủi ro. Chúng ta sẽ nằm về phía bất lợi nếu tình thế này trở thành một cuộc may rủi với kẻ tấn công trước sẽ giành phần thắng.”
“Chẳng có bất lợi gì sất. Phép thuật em yêu quý chính là Bộc liệt ma pháp. Sở thích của em chính là Bộc liệt ma pháp. Nếu anh nói về em thì hẳn sẽ là Bộc liệt ma pháp. Đúng vậy, em chính Bộc liệt pháp sư tới từ Axel. Kể từ khi học được, em đã sử dụng phép này mỗi ngày mà không gặp thất bại. Dẫu về tốc lực, độ chuẩn xác hay quyền năng hủy diệt, em tự tin rằng chẳng ai sở hữu tài năng về Bộc liệt ma pháp hơn em hết!”
Sau khi Megumin nói hết tất cả những điều đó, em ấy thở ra đầy tự tin.
“Chẳng phải em đã thua Wiz khi chúng ta chiến đấu với Kẻ hủy diệt sao?”
“Bây giờ chuyện đó là quá khứ rồi. Với cấp độ được gia tăng, em đã học tất cả các loại kỹ năng giúp cường hóa sức mạnh của Bộc liệt ma pháp. Khá lâu trước đây em đã đua tranh về uy lực của Bộc liệt ma pháp với Wiz và giành chiến thắng. Vào thời điểm hiện tại, em chính là đệ nhất tại Axel.”
Em ấy thậm chí còn thực hiện những việc như vậy khi tôi không chú ý tới.
“Sẽ ổn thôi mà. Khi không thể chợp mắt được vào ban đêm, em sẽ niệm Bộc liệt ma pháp cho đến khi thiếp đi. Dẫu đối thủ có là ai đi chăng nữa, em cũng sẽ hoàn tất chú ngữ trước kẻ đó!”
“Cái quái gì cơ, em đã làm một điều nguy hiểm đến vậy à!?”
Khi tôi chuẩn bị thuyết giáo Megumin.
Toàn bộ pháo đài rung chuyển với một tiếng nổ điếc tai.
Trần nhà của căn phòng bắt đầu sụp đổ, và mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng – trừ Megumin.
Ngày nào tôi cũng lắng nghe Bộc liệt ma pháp của em ấy, nên không thể nào nhận nhầm âm thanh ấy được.
Thứ khiến pháo đài chấn động vừa mới đây ắt hẳn là Bộc liệt ma pháp.
Giữa tiếng báo động vang vọng khắp pháo đài, Megumin mang một vẻ mặt đầy lo lắng tự lẩm bẩm với chính mình.
“Ugh, cường độ của chấn động ấy khá cao đấy. Tính thêm chiều dài sóng mana bị phóng thích trước khi tung ra phép thuật, Bộc liệt ma pháp này quả thực đã được thi triển xuất sắc. Đây không phải một loại phép học để khoe khoang hay trong khoảnh khắc thiếu sáng suốt.”
“Tại sao em lại đưa ra đánh giá vậy?”
Nhưng với tư cách một Bộc liệt Thẩm định gia, tôi có thể nhận xét rằng chất lượng của phép thuật lần này rất cao.
Nếu phải đánh giá, thì tôi sẽ cho hơn 90 điểm.
“Dù sao thì, khẩn trương lên Megumin. Lúc này chính là thời cơ đánh bại Boss Quỷ Vương quân đấy!”
“Huh? C – Có chuyện gì với anh vậy Kazuma, quan điểm quay ngoắt 180 độ kìa.”
Tôi vỗ lên tấm che ngực và áo giáp, rồi đứng dậy với vũ khí sẵn sàng.
Sau đó tôi với những người khác vẫn còn choáng váng trước hành động của mình –
“Bộc liệt ma pháp vừa mới được thi triển, đồng nghĩa rằng trong ngày hôm nay ả sẽ không thể nào tung chiêu thêm lần nào được nữa.”
“Ah!” x3
Dẫu kẻ địch có là một Boss thì sử dụng Bộc liệt ma pháp với lượng mana tiêu hao khổng lồ hai lần một ngày vẫn chẳng hề khả thi.
Suy cho cùng, ngay cả một Boss Quỷ Vương Quân khác là Wiz cũng gần như cạn kiệt toàn bộ mana sau khi thi triển một phép Bộc liệt ma pháp.
Bởi đối thủ đã tiêu tốn hết mana, chúng tôi không cần lo lắng khi xuất đầu lộ diện trước ả nữa.
Tôi phóng nhanh ra khỏi căn phòng, chắc chắn rằng những người khác đều đang theo sau, rồi hướng đến bức tường thành lớp ngoài đã bị biết bao phép Bộc liệt ma pháp tàn phá mà Mitsurugi đã chỉ cho tôi thấy.
Khi chúng tôi hổn hển tới được hiện trường,
“Thật khủng khiếp quá.”
Sau khi hứng chịu một cú Bộc liệt ma pháp đè lên những vết nứt hư tổn lúc trước, một phần của bức tường lớp ngoài đã trở thành một đống gạch vụn, cùng với một cái hố khổng lồ trên mặt đất.
Có cả những phiêu lưu giả và hiệp sỹ lao tới đây hệt như tôi vậy.
Tôi tìm được một gương mặt thân quen và cất tiếng hỏi sau khi tiếp cận hắn.
“Nè, Boss Quỷ Vương Quân đi đâu rồi? Chẳng phải ả rất dễ bị đánh bại vì đã cạn kiệt mana rồi sao?”
Tôi hỏi gã Mitsurugi đang đăm đăm nhìn trống rỗng vào khu vực bị tàn phá về vị trí của thủ phạm.
Và câu trả lời là –
“Wolbach đã cao chạy xa bay rồi… Chính vì lẽ này mà chúng tôi đang lâm vào tình thế khó khăn như vậy đấy. Ác thần Wolbach sẽ đột ngột xuất hiện, thi triển Bộc liệt ma pháp từ đằng xa, rồi rút lui bằng dịch chuyển tức thời trước khi chúng tôi có thể tiếp cận ả.”
Mitsurugi tiếp tục –
“Lực lượng tinh nhuệ của Quỷ Vương Quân đang sẵn sàng đợi lệnh tại khu rừng gần pháo đài. Có lẽ ả đã tẩu thoát tới đó, và sẽ tái xuất sau khi hồi phục mana. Lực lượng của chúng không những hùng hậu, mà khu rừng còn là môi trường sống của những loài quái vật. Chúng ta chắc chắn sẽ thất trận nếu chiến đấu với địch thủ nắm giữ lợi thế địa hìnhbên ngoài thành lũy pháo đài. Nhưng nếu chúng ta tiếp tục phòng thủ trong đó, thì một khi bức tường lớp ngoài bị phá hủy hoàn toàn, lực lượng tinh nhuệ đang sẵn sàng đợi lệnh sẽ nhân cơ hội này để khai triển một đợt tấn công.”
Tình thế vừa rồi có lẽ đã diễn ra rất nhiều lần rồi. Những người gần đó đều yếu đuối gục đầu xuống.
Nếu truy đuổi tên Boss đã thi triển Bộc liệt ma pháp, chúng tôi sẽ bị lực lượng tinh nhuệ của chúng ngăn trở. Nếu cứ lưu lại bên trong pháo đài chờ chúng tấn công thì chúng tôi sẽ bị nổ tung bởi Bộc liệt ma pháp.
Triển khai vòng vây hãm pháo đài rồi cưỡng ép người bên trong xuất đầu lộ diện bằng Bộc liệt ma pháp. Đây đơn thuần chỉ là lấy cường lực mà áp đảo, nhưng lại hiệu quả vô cùng.
Sau khi Mitsurugi dứt lời.
“Chúng ta chỉ có thể hành động nếu Wolbach hoặc lực lượng tinh nhuệ thuộc Quỷ Vương Quân không còn nữa…”
Hắn nắm lấy chuôi thanh ma kiếm của mình và nhắm mắt đầy khó chịu –
“—— Được rồi, hãy đánh bài chuồn thôi.”
“Vậy quyết định thế đi. Tôi sẽ làm một chiếc giường cho Zell Đại đế sau khi trở về Axel. Một chiếc giường thoải mái hơn cái vỏ xấu xa ấy với chất lượng cao khiến Zell Đại đế sẽ rất hài lòng. Ổn thôi mà, sau khi Zell Đại đế lớn lên thì mấy thể loại Boss Quỷ Vương Quân sẽ bị tiêu diệt trong nháy mắt thôi.”
Sau khi trở về phòng mình, tôi cùng Aqua chuẩn bị trở về nhà.
Chứng kiến điều đó Darkness cuống cuồng lên tiếng.
“C – Chờ đã Kazuma, tôi đã bị ép buộc nắm quyền chỉ huy pháo đài này. Nếu nói ‘Tôi sẽ bỏ cuộc và trở về nhà’ thì có hơi…”
“Tại sao cô lại lãnh một nhiệm vụ rắc rối đến vậy vào thời điểm như thế chứ!?”
“Lấy tên tuổi của tôi ra để đe dọa họ là lỗi của anh chứ!”
Trong khi tôi đang cãi vặt với Darkness.
“Hmm? Yunyun đi đâu rồi nhỉ? Chẳng phải vừa mới đây em ấy còn ở cùng chúng ta sao?”
“Nếu chị kiếm Yunyun, thì cậu ấy đang sử dụng phép thuật để giúp đỡ công việc sửa chữa những bức tường thành lớp ngoài.”
“Chị hiểu rồi, quả không hổ danh một Hồng Ma Tộc nhân tài năng. Chị sẽ kiểm tra xem có ai bị thương không.”
“Nói em nghe kẻ nào là Hồng Ma Tộc nhân ‘kém cỏi’ đi.”
Aqua vừa nói một điều rất phù hợp với vai trò của mình trong dịp hiếm hoi này vừa chạy khỏi Megumin mắt đang lóe sáng và rời căn phòng.
Chứng kiến cảnh tượng này, Darkness gật đầu.
“Aqua và Yunyun đang trợ giúp theo cách riêng của mình. Tuyệt cú mèo, quả không hổ danh những phiêu lưu giả kỳ cựu. Nè Kazuma, chúng ta cũng đã là những phiêu lưu giả kỳ cựu rồi, phải chứ?”
Trong tình thế nguy cấp như thế này mà đôi mắt của Darkness vẫn lóe lên phấn khích, cô ta khiến tôi bực mình quá.
Dường như cô ta ngưỡng mộ các anh hùng và dũng giả.
Cô ta không thể nào bỏ rơi pháo đài trong cơn nguy khốn được.
Trong lúc tôi còn đang băn khoăn không biết làm cách nào để thuyết phục cái tính bướng bỉnh của cô ta, thì Megumin kế bên Darkness trưng ra một khuôn mặt đầy hối lỗi.
“Kazuma nè… Em biết chuyện này rất nguy hiểm, nhưng anh có thể cho em một cơ hội không? Mọi người có thể cứ đợi trong pháo đài. Wolbach chắc sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, em sẽ chờ tới khi đó, và tung Bộc liệt ma pháp vào mặt ả.”
Thật hiếm khi được chứng kiến em ấy cúi đầu xuống với nét biểu cảm phức tạp như vậy.
…. Thiệt tình, tất cả bọn họ đều phiền phức thật.
“… Anh sở hữu kỹ năng nhận biết kẻ địch, thiên lý nhãn và ẩn nấp, cuộc đột kích của chúng ta sẽ có cơ hội thành công cao hơn nếu anh đi cùng em. Anh sẽ chỉ đồng hành, nhưng khi đối phương xuất đầu lộ diện thì tùy thuộc vào em.”
Megumin mở to mắt khi nghe lời tôi nói, và rồi miệng em ấy dần nở một nụ cười.
“Hãy giao lại cho em!”
Với khuôn mặt rạng rỡ cùng với đôi mắt ánh lên sắc đỏ, Megumin ưỡn tấm ngực nhỏ nhắn của mình ra, và tỏ vẻ thực sự đáng tin cậy.
Phần 3
Ngày hôm sau.
Trong khu rừng rộng lớn cạnh pháo đài, tôi trèo lên một ngọn cây để giám sát khu vực quanh lâu đài.
“Quỷ Vương Quân đã gần đến thế này rồi.”
Một nhóm dường như thuộc Quỷ Vương Quân đang thiết lập đội hình trong khu rừng cách pháo đài vài km.
Tôi không thể nào nhận ra được loại quái vật nào đang hiện diện tại đó, nhưng số lượng của chúng thì vô cùng nhiều.
Sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi pháo đài thất thủ nếu phải hứng chịu đợt tấn công từ chúng sau khi những bức tường thành lớp ngoài và cạm bẫy đều biến mất.
Tôi xuống khỏi ngọn cây và thông báo tình hình cho Megumin cùng những người khác.
“Theo những người trong pháo đài, Wolbach đi một mình khi ả sử dụng Bộc liệt ma pháp. Tôi đã nghĩ ra một kế hoạch xoay quanh điểm này.”
Tôi nhìn khắp mọi người một lượt và tiếp tục:
“Trước hết, chúng ta sẽ sử dụng kỹ năng ẩn nấp của tôi để lẻn vào khu vực lân cận. Megumin sẽ thi triển phép thuật trước khi chúng nhận ra ta. Nếu bị phát hiện, Yunyun sẽ sử dụng chiết xạ thuật để che giấu Megumin, sau khi được Aqua buff với ma pháp hỗ trợ, Darkness sẽ lao tới để thu hút sự chú ý của chúng. Aqua và tôi sẽ yểm hộ cho Darkness và tạo khoảng trống. Khi Megumin cảm thấy thời khắc đã điểm, em có thể tung phép thuật vào kẻ địch… Mọi người hiểu rồi chứ?”
Tôi xác nhận kế hoạch với mọi người thêm lần nữa, và thấy họ đều rất phấn khích…
“Kazuma, Kazuma, tôi nghĩ ai đó cần bảo vệ cho nhóc này. Làm sao chúng ta có thể đặt một sinh vật nhỏ bé và dễ thương thế này vào hiểm nguy chứ… Nè, đau đấy. Mày tử tế với mọi người, vậy tại sao cứ cào tao thế hả?”
Aqua nhăn mặt trong đau đớn khi cô ta cố gắng bế Chomusuke lên.
Quả bóng lông thường thường rất ngoan ngoãn đã trở nên rất phấn khích kể từ sáng sớm nay, và cứ bám theo sau mọi người.
Sẽ rất nguy hiểm và vì vậy tôi đã bỏ nó lại trong phòng, nhưng nó cứ bám theo sau.
Sau khi giao cho Yunyun con Chomusuke hiếu động một cách đặc biệt vào hôm nay, tôi nói với Aqua và Darkness:
“Được, chúng ta đã sẵn sàng. Chỉ cần đợi ả khốn Wolbach đó tới nữa thôi.”
“Nè Kazuma, chân tôi loạng choạng rồi.”
“Chẳng phải cô đã khoác lác trước khi chúng ta khởi hành sao?”
—— Chúng tôi đã núp trong rừng được bao lâu rồi?
Trong khu rừng gần pháo đài nơi chúng tôi đang ẩn nấp, Boss Quỷ Vương Quân mà tôi được nghe nói đến đã xuất đầu lộ diện.
Ả đội một chiếc mũ lớn và khoác tấm áo choàng trơn để che đi cơ thể, và hướng về pháo đài với nhịp độ thong dong.
Dẫu ả cố gắng giấu đi đường nét thân hình, tôi vẫn có thể chắc chắn đó là một phụ nữ.
Ả ta di chuyển rất thoải mái vì có thể thi triển Bộc liệt ma pháp từ xa nếu bên tôi cố gắng chặn đứng ả, và tung đòn tiên kích bất cứ lúc nào.
Và sau khi thi triển phép thuật của mình, ả ta chỉ cần tẩu thoát với dịch chuyển tức thời.
“Thật là một chiến lược khó chịu. Ả ta không thể đối mặt với chúng ta trong một trận chiến đường đường chính chính sao?”
“Nếu lời anh lọt tới tai ả thì chắc chắn tên boss ấy sẽ nói ‘ta không muốn nghe điều đó từ ngươi đâu’.”
Darkness bẻ lại rất chuẩn sau khi nghe thấy lời phàn nàn của tôi.
Trong lúc Darkness đang nhận được những phép thuật hỗ trợ từ Aqua, ả mặc áo choàng ngừng bước chân.
Có lẽ ả đã vào đúng tầm thi triển Bộc liệt ma pháp lên pháo đài, và đứng cách chúng tôi một khoảng.
“Nè Megumin, bắt đầu yên lặng niệm phép ngay đi. Không cần đấu khẩu với kẻ thù, chỉ cần kết thúc chuyện này với một một đòn tiên chế tấn công.”
“Vừa một khắc trước đây anh còn nói về một cuộc chiến đường đường chính chính cơ mà. Thật là một chiến lược quỷ quyệt, nhưng thôi đừng bận tâm, em sẽ nghe theo anh lần này. Em phải cố gắng tránh để Darkness chống chịu một chiêu Bộc liệt ma pháp.”
Darkness tỏ vẻ thực sự phấn khích như thể cô ta đang nghĩ rằng ‘có lẽ về sau mình sẽ được nếm một cú thật to đây’. Tôi thấy tệ thay cho cô ta, nhưng chúng ta nên chấm dứt mau lẹ chuyện này và trở lại thôi.
Đúng lúc này.
Người phụ nữ khoác áo choàng dường như nhận ra điều gì đó và hướng thẳng ánh mắt về phía chúng tôi.
Ả nhìn thấu kỹ năng ẩn nấp của tôi ư?
Ả đứng yên một chốc, rồi bắt đầu tiến về hướng này….
“Ả phát hiện ra ta rồi! Megumin, niệm chú công khai đi! Bắn thẳng vào mặt ả trước khi ả tung phép của mình!”
“Hãy giao cho em Kazuma!”
Megumin bắt đầu chú ngữ.
“Hya, có chuyện gì thế Chomusuke!? Tại sao em đột nhiên quằn quại thế!?”
Chomusuke trong vòng tay Yunyun đang vùng vẫy kịch liệt để nhảy ra.
Tôi không biết tại sao quả bóng lông lại cư xử thiếu ngoan ngoãn như vậy, nhưng chẳng còn thời gian đâu mà quan tâm.
Trước khi Megumin hoàn tất câu chú ngữ, chúng tôi phải thu hút sự chú ý của đối phương!
“Darkness, Aqua! Câu giờ đi!”
Tôi vừa nhảy từ rừng cây vừa hét to với hai người họ.
Vừa tiếp cận chúng tôi vừa nghiêng đầu bối rối, Boss Quỷ Vương Quân khựng lại đầy sửng sốt khi thấy tôi đột ngột xuất hiện.
“Nè Kazuma, tôi nên ở lại phía sau phòng trường hợp khẩn cấp. Suy cho cùng thì chẳng ai có thể phục sinh cả nhóm nếu tôi gặp mệnh hệ gì! Anh nghe thấy không hả!?”
“Ngưng ba xàm và theo sau đi! Dù thế nào thì tôi cũng sẽ bị nát vụn ra tro nếu hứng trọn một cú Bộc liệt ma pháp, nên dẫu đây không phải kế hoạch của tôi, thì kẻ duy nhất có thể đối địch với một ác thần tự xưng chính là cô đấy!”
Tôi kéo theo con mắm Aqua đang muốn bỏ chạy, và đường hoàng đối mặt với Boss Quỷ Vương Quân.
Sau một chốc, Darkness đuổi kịp và đứng phía trước chúng tôi.
… Tôi nghĩ người phụ nữ khoác áo choàng sẽ tấn công ngay tức khắc, nhưng ả lại chôn chân tại chỗ với một khuôn mặt sửng sốt.
“…. Chuyện gì thế? Thấy chúng ta ngươi có vẻ ngạc nhiên nhỉ. Ngươi cảm thấy sợ hãi khi gặp ta, kẻ lừng danh trong Quỷ Vương Quân phải không?”
“Có lẽ cô ta bất ngờ sau khi thấy khuôn mặt quái đản và tức cười của anh đấy.”
Trong lúc tôi còn đang nghĩ cách trừng phạt con mắm Aqua vì đã đổ nước lạnh lên mình thì người phụ nữ khoác áo choàng bèn bỏ chiếc mũ xuống và để lộ khuôn mặt.
—— Dưới chiếc mũ ấy chính là Onee-san nọ với mái tóc ngắn màu đỏ và đôi mắt vàng tựa như mèo.
Đúng thế, Onee-san đã tắm cùng tôi vài lần.
Đúng lúc ấy, tiếng thở hổn hển đầy ngạc nhiên của Yunyun vang lên từ phía sau.
“…. Cậu đang làm gì ở đây vậy?”
“Câu đó tôi nói mới phải. Chẳng phải chị là Onee-san thích tắm đó sao?”
Thực lòng mà nói, tôi đã mơ hồ nghi hoặc rồi.
Từ lâu tôi đã biết chị ta có liên quan đến Quỷ Vương Quân.
Và trở lại hồi ở Alcanretia, chị ta không hề sử dụng kính ngữ khi nói chuyện với Boss Hans. Tôi nghĩ Hans đã gọi Onee-san này là Wolbach, nhưng không chắc chắn lắm vì thực sự đã rất lâu rồi.
Giờ nghĩ lại thì, tôi chưa từng cố gắng tìm hiểu xem chị ta là ai vì bản thân chẳng hề muốn đối địch với Onee-san mà mình đã tắm chung, một người không tạo cảm giác xa lạ.
Onee-san … Không, Boss Quỷ Vương Quân cất lời:
“Nhân đây, ta vẫn chưa tự giới thiệu mình. Tên ta là Wolbach, một trong những Boss Quỷ Vương Quân. Nữ thần bảo hộ cho lười biếng và bạo lực, Wolbach.”
Chị ta đưa ra một tuyên bố đầy hăm dọa khi đồng tử tựa mèo của mình thu hẹp lại.
… Thật khó chịu mà, tôi phải chiến đấu với chị ta sao?
“… Ờ thì, tôi thực sự không hề biết rằng Onee-san đó có liên quan tới Quỷ Vương Quân. Nhưng tôi cần hỏi chị một điều. Với tôi chị đâu mang vẻ gì là một kẻ xấu. Tại sao chị lại trở thành một Boss Quỷ Vương Quân?”
Đó chỉ đơn thuần là một câu hỏi tò mò của tôi mà thôi.
“Tại sao huh. Theo như truyền thống, nên trả lời như vậy chứ nhỉ?”
Chị ta nở một nụ cười nham hiểm.
“—— Nếu muốn biết thì cậu sẽ phải đánh bại ta.”
Rồi chị ta mỉm cười đầy cô đơn và trống rỗng.
Chết tiệt, vậy chúng tôi vẫn cần chiến đấu ư?
Khi chứng kiến chị ta cười, tôi cảm nhận được một cơn đau âm ỉ trong lồng ngực. Trong lúc tôi đang suy nghĩ cách để né tránh trận chiến này…
“—— Nè, dẫu nhà ngươi nói những điều sâu xa như vậy và tạo nên một bầu không khí huyền bí, ta vẫn phải cắt lời. Ta có thể nhận thấy vài aura thần thánh từ ngươi, nhưng nữ thần bảo hộ cho lười biếng và bạo lực ư? Nếu không trung thực, ta sẽ kiện ngươi vì xuyên tạc sự thực. Cứ nói luôn ngươi là một ác thần đi cho rồi.”
Trong nháy mắt.
Con mắm nhát gan Aqua bỗng nhiên phá tan bầu không khí trang nghiêm.
Wolbach dường như phiền lòng sau khi nghe một kẻ mình mới gặp phát ngôn một điều xấu xa như vậy.
Aqua vừa nói rằng Wolbach sở hữu vài aura thần thánh ư?
Vậy ra đối phương không hề đơn thuần tuyên bố vô căn cứ, mà là một ác thần thực thụ ư?
“Dẫu mang danh kẻ bảo hộ của những xúc cảm dường như không quá tốt đẹp, nhưng ta vẫn là một nữ thần đích thực đấy. Ta không hề phóng đại đâu, được chứ?”
“Ngươi nói dối! Nè Kazuma, ả này đang ba xàm đó! Nữ thần được chính thức công nhận tại thế giới này chỉ gồm Eris và tôi mà thôi! Xin lỗi đi! Vì đã tuyên bố mình là một nữ thần và làm hoen ố thanh danh của những nữ thần đích thực thuần khiết, xinh đẹp và đáng kính!”
Tôi luôn luôn gọi Aqua là một nữ thần tự xưng, nhưng cô ta đang nhân cơ hội này để gây sự cãi lộn.
Ban đầu chỉ thấy phiền muộn, Wolbach nhướn mày đầy tức giận sau khi nghe thấy điều ấy.
“Nè, bỗng dưng ngươi nói cái gì thế!? Ta là một nữ thần đích thực, chỉ là sau khi gia nhập Quỷ Vương Quân, giáo phái Axis điên khùng tự ý gọi ta với cái danh ác thần, nên ta đâu còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận chứ! Và ta đâu cần đến một giáo sỹ chưa từng gặp bao giờ thuyết giáo mình về chuyện đó!”
“Ngươi nói những tín đồ của ta điên khùng sao!? Ngươi dám coi giáo phái Axis lừng danh khắp thế giới như những kẻ ngốc sao, ngươi thực sự là một vị thần sao? Ngươi có tín đồ nào không thế? Puhehe, ta chưa từng nghe tới một tiểu thần với cái tên Wolbach!”
Wolbach bắt đầu run rẩy vì lời lẽ chế giễu của Aqua.
“M – Một phàm nhân mà dám lăng mạ thần thánh, đừng nghĩ ngươi có thể thoát khỏi vụ này! Vì là một giáo sỹ, ngươi nên tôn trọng các vị thần khác đấy!”
Aqua vừa hất tóc vừa nhìn vào Wolbach đang rất tức giận.
“Phàm nhân? Ngươi nói ta là phàm nhân ư? Ta chỉ trích ngươi đã tuyên bố mình là một nữ thần bởi ngươi đã mù quáng rồi!”
Tôi muốn bẻ lại ‘chính cô mới là kẻ mù quáng vì đã mua một quả trứng gà’.
Aqua ưỡn ngực ra như thể cô ta muốn khoe khoang hagoromo của mình.
Với một giọng điệu mạnh mẽ hơn thông thường, Aqua xưng danh với Wolbach.
“Ta là Aqua. Đúng thế, nữ thần Aqua mà giáo phái Axis tôn sùng! Một tiểu thần không hơn không kém ta chưa từng nghe đến trước đây mà dám lên mặt thuyết giáo? Biết thân biết phận đi!”
“Huh!?”
Wolbach chết lặng, và nhìn chằm chằm vào con mắm kiêu ngạo Aqua.
“… Nếu giả dạng nữ thần thì ngươi sẽ bị trời phạt đấy, được chứ?”
“Xin lỗi! Xin lỗi vì điều đó ngay đi!”
Thậm chí không được một ác thần công nhận, nữ thần Aqua giận dữ huỳnh huỵchbước tới và tóm lấy áo choàng của Wolbach.
“Nè, ngừng lại đi ả ngốc hỗn xược, ta sẽ ban cho ngươi thánh phạt! Ta sẽ khiến ngươi lăn lộn mệt mỏi trên giường vào ngày nghỉ quý giá và lãng phí kỳ nghỉ của mình!”
“Cứ thử nếu ngươi dám! Ta sẽ nguyền nhà vệ sinh của ngươi không xả nước dù có người đang chờ ở ngoài!”
“Nữ thần không sử dụng nhà tắm mà, nên ta chẳng sợ!”
“Ta thích mỗi ngày đều như một kỳ nghỉ, nên ta chẳng sợ ngươi đâu!”
Tôi nên làm gì đây?
Cả hai người đó đều là nữ thần đúng chứ? Nhưng họ lại đang đấu đá rất trẻ con ngay cả khi vừa mới gặp.
Tôi đã nghĩ nữ thần là một tồn tại vĩ đại và đáng kính hơn cơ.
“Nè Kazuma, thực sự chúng ta có thể bỏ mặc họ không?”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Đối phương vẫn là một Boss đấy, chúng ta không thể bơ họ đi đâu…”
Trong lúc tôi đang thì thầm với Darkness, Aqua bị túm lấy không thể chịu đựng được nữa và duỗi tay lên trời.
Một làn sương xuất hiện theo cái vẫy tay ra hiệu của cô ta và dần dần biến thành những khối thủy cầu.
… Con ngốc đó, cô ta quên mất mục tiêu của mình là khiêu khích và giữ chân kẻ địch rồi!
Và Megumin đang làm gì thế, lẽ ra lúc này em ấy phải xong rồi chứ!
“Dường như ta phải khiến ngươi nếm trải tuyệt kỹ của thủy nữ thần khi không đùa cợt! Một ác thần như ngươi mà dám hành xử kiêu căng thế sao! Thậm chí ngươi còn chẳng có những tín đồ thuần khiết, chính trực và tự do như ta!”
“M , một kẻ thiểu năng như ngươi thực sự là thủy nữ thần ư? Nhưng lỗi nằm ở chính những tín đồ phiền phức của ngươi đã khiến ta bị gọi là một ác thần! Trong Quỷ Vương Quân ta cũng có tín đồ đấy nhé!! Và dù thế nào thì ngươi cũng chỉ là một siêu tiểu thần nếu so với Nữ thần Eris!!”
……..
“Linh Thế Thủy!”
“Dic, ‘Dịch chuyển tức thời’!!”
Aqua đầy tức giận thi triển phép thuật của mình và triệu hồi một lượng nước khổng lồ——!