Part 1
“Chào buổi sáng, Megumin. Bà ăn sáng chưa?”
“Chào buổi sáng. Cô em gái tôi nhận được rất nhiều cống vật từ khá nhiều người mới đây. Phần còn lại vừa đủ lấp đầy luôn cái dạ dày tôi rồi.”
“Bà…bà có còn tí gì gọi là nhân phẩm không đấy hả?”
Hôm nay là ngày nghỉ, nên không phải đến trường.
Một ngày khá nhiều mây.
Để giúp Bukkoroli giải quyết vấn đề, Yunyun và tôi gặp nhau sớm vào buổi sáng.
“Fufu, Megumin, nhìn cái này đi!”
Yunyun lấy thứ gì đó ra đầy vui vẻ.
Đó là một trò kiểu như bàn cờ.
Thực tế, nó cũng khá phổ biến ở thủ đô.
“Sao bà lại có cái này vậy?”
“Đó là món quà từ người bác mới quay về từ thủ đô của tui đấy. Bác ấy thậm chí còn nói mấy điều khó hiểu như, ‘Cái này không thể chơi một mình được nên với nó, chắc chắn cháu có thể…’ hay mấy điều điều tựa tựa thế. Tui thật sự không hiểu ý bác ấy là gì nữa…”
…Dường như người bác này cũng rất lo lắng cho cậu ta.
“Tui định mang nó đến trường để chơi, nhưng vì lúc này Bukkoroli-san không ở đây, chúng ta làm một ván trước nhé?”
“…Cũng được. Tôi sẽ không thua một trò chơi khi phải dùng não đâu.”
Bọn tôi ngồi chơi trên bãi cỏ.
“Thế tui sẽ đi trước đây…!”
—Ba mươi phút sau.
“Ugh! Đ…đây! ‘Sword Master’ của tui tiến đến ô này!”
“‘Archmage’ Teleport [Dịch chuyển] đến ô này.”
“Megumin, sử dụng ‘Teleport’ hèn hạ quá rồi đấy!…Ugh, ta có thể cấm ‘Archmage’ được không?”
“Không. Nhìn đi, trong lúc bà cứ càu nhàu cái này cái kia, tôi chiếu bà rồi kìa.”
“Á, khoan, khoan đã!”
—Một tiếng sau.
“Tu…tuyệt. Nếu cứ thế này, mình chắc chắn có thể chiến thắng…! Megumin, đến đây thôi nhé! ‘Crusader'[Thập tự quân] đi đến ô này…”
“Explosion!”
“Ớ! Gian xảo vừa vừa thôi, Megumin. Lật bàn cờ là quá bẩn rồi đấy!”
“Nhưng, trong luật đây này. Chỗ này, ‘Khi bên bạn chỉ còn lại mỗi Archmage…'”
—Hai giờ sau.
“Lại lần nữa! Megumin, chơi với tui đúng một lần nữa thôi!”
“Đằng nào tôi chả thắng. Từ bỏ đi… À mà cái trò này thú vị thật. Như là quyền của người thắng cuộc, cho tôi mượn trò này ít ngày.”
“A! Khoan, Khoan đã… Cái luật của cái game này lạ quá rồi! Có chuyện gì với cái Explosion đó thế, cả cái Teleport nữa! Cái tên não bò nào lại nghĩ ra cái luật kiểu này chứ!?”
Yunyun, người sắp khóc đến nơi, tức giận búng mấy con cờ.
“Mà Bukkoroli trễ quá đi. Ông ta đang làm cái quái gì vậy?”
“…Có muốn đi gọi anh ấy không?”
Như lời gợi ý của Yunyun, bọn tôi đến nhà của Bukkoroli cách đấy không xa.
Nhà của Bukkoroli quản lý cửa tiệm giày tốt nhất làng.
Và chỉ có duy nhất mỗi một tiệm, nên hiển nhiên, nó là tốt nhất.
Khi bọn tôi tiến vào cửa tiệm, bọn tôi thấy cha của Bukkoroli, thợ làm giày.
“Xin lỗi đã làm phiền bác, có Bukkoroli ở đây không ạ?”
“Ồ, không phải Megumin đây sao? Chào buổi sáng! Thằng con của bác vẫn còn đang ngủ.”
…Ớ.
“Xin lỗi, bác kêu anh ấy dậy được không? Anh ấy nói với bọn cháu rằng, ‘Anh mong có thể được thảo luận việc này với những loli đáng yêu, ngây thơ như hai em… Haha…’ đấy ạ.”
“Thằng khốn đó!”
Cha của Bukkoroli vụt như bay lên tầng trên ngay tức khắc.
“Này! Đúng là anh ấy có ý thế, nhưng cách nói khác hoàn toàn đấy!”
“Tên NEET đó hẹn chúng ta, ấy thế mà vẫn ngủ như thế. Lão ta cần phải bị trừng phạt mới được.”
Bọn tôi nghe thấy những tiếng gầm rú và la hét từ tầng hai. Một lát sau, Bukkoroli chạy ù xuống.
“Ugh! Megumin! Em quá đáng rồi đấy! Ông già anh đột nhiên hét lên, ‘Tên khốn Lolicon!’ và dùng nắm đấm để kêu anh dậy đây nè!”
“Anh là người hẹn bọn em, thế mà vẫn ngủ quá giờ hẹn đấy. Nhanh lên, rồi đi thôi.”
“A, đợi đã! Để anh thay quần áo đã chứ!”
—Bukkoroli thay quần áo, và cả ba chúng tôi đi đến quán cafe duy nhất của làng, một nơi có thực đơn khá đặc biệt.
“Yunyun, cứ tự nhiên mà gọi nhé. Bukkoroli sẽ trả hết, nên không cần phải lưỡng lự đâu. Cháu muốn một kem trái cây với lượng calo cao nhất ạ.”
“Đó là lời của anh chứ! Mà dù thế nào, anh cũng chẳng có nhiều tiền lắm…”
“Hừm, tui đang no, nên nước lọc thôi vậy… Mà Megumin, không phải bà nói là sáng nay ăn nhiều lắm rồi à?”
Sau khi gọi món, bọn tôi ngồi xuống và bắt đầu lắng nghe vấn đề của Bukkoroli.
“Xin lỗi vì làm phiền hai em hôm nay. Việc anh muốn thảo luận là… Thực ra, anh… anh có thích một người.”
“Hả!?”
“Không phải anh là NEET à!?”
“NEET thì liên quan gì chứ! Ngay cả NEET cũng muốn ngủ muốn ăn, nên chắc chắn bọn họ cũng có thể yêu nhé!”
Bukkoroli cãi lại, nhưng bọn tôi lờ đi anh ta.
“La…lãng mạn! Megumin, đây là một câu chuyện tình đấy!”
“Tôi không thể tin được rằng sẽ có người đi nhờ mình tư vấn về mấy cái vấn đề tình cảm như thế này… Mà kệ đi, thế ai là đối tượng vậy? Em có biết người đó không? Không… đừng có nói với em rằng một trong hai chúng em nhé…”
“Này, đừng có nói mấy lời lẽ bất lịch sự thế chứ. Nghĩ đến tuổi của mấy em đi. Anh không phải là một Lolicon… Dừng lại, cả hai, dừng! Lỗi của anh, nên đừng có đổ tương ớt vào cốc cafe của anh nữa!”
Bukkoroli nhanh chóng xin lỗi. Biểu cảm của anh ta đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
“…Được rồi, người mà anh thích là…”
Part 2
—Sở hữu một lượng mana khổng lồ, những Hồng Ma thường chọn những công việc liên quan đến ma pháp.
Ví dụ, nghệ nhân chế tác đạo cụ ma pháp, người điều chế thuốc, và những nghề kiểu kiểu thế.
Hình như, người mà Bukkoroli quan tâm đặc biệt đang mở một cửa tiệm bói toán. Chị ấy thích luyện tập, và thường ở lì trên núi để luyện tập những tuyệt kỹ tất sát của mình trong suốt thời gian rảnh. Chị ta là một Hồng Ma thông thường có thể tìm thấy ở bất kỳ đâu.
Bọn tôi rời quán Café và tiến đến cửa tiệm của chị ta.
“Mà nghĩ đến việc chị ấy là Soketto. Anh chỉ là một NEET thôi đấy. So với anh không phải chị ấy quá tốt rồi à?”
“Chỉ là NEET tức là sao hả? Chẳng lẽ một NEET không được có những ước vọng to lớn ư? Nghe này, Megumin, con người nên có những ý tưởng sâu rộng. Cũng giống như với công việc vậy. Anh không muốn trở thành một thợ làm giày. Anh muốn một công việc đáng được tôn trọng hơn…!”
“Những nếu anh muốn được hẹn hò với một cô gái, tốt nhất anh nên tìm một công việc trước đã chứ…”
Bọn tôi đi theo Bukkoroli trong khi anh ta cắt nghĩa cái góc nhìn lập dị của anh ta, và thảo luận những vấn đề liên quan đến Soketto.
“Một bên là Soketto, một nữ Hồng Ma xinh đẹp bậc nhất. Còn một bên là một NEET chẳng có ưu điểm gì để nói đến, còn lười chảy thây ngay cả khi được kế thừa sự nghiệp của gia đinh. Anh không có tương lai đâu… Bukkoroli, bọn em sẽ chơi cùng anh hôm nay, nên sao anh không từ bỏ quách đi nhỉ?”
“Đừng có lạnh lùng phân tích như thế chứ! Lỡ cô ấy là một người kỳ lạ thích những kẻ vô dụng thì sao! Trước tiên, anh phải tìm cho ra kiểu người mà cô ấy thích đã.”
“Có vẻ anh biết rất rõ rằng mình là một kẻ vô dụng nhỉ, nên ít nhất em sẽ cho anh điểm vì việc đó. Được thôi dù gì cũng đang rảnh, nên cứ cố hết sức xem sao.”
“Ergm. Nếu anh biết rằng anh vô dụng, sao anh không đi làm việc để trở thành một người được tôn trọng? Mặc dù nó không phải là vấn đề đối với chúng em để hỏi chị ấy về kiểu người của chị ấy…”
Bukkoroli nhanh chóng bước về phía trước mà không ngoảnh đầu lại.
Có vẻ anh ta muốn bọn tôi điều tra xem nếu mà Soketto có bạn trai thì mẫu người mà chị ấy thích là gì.
Đây chắc là vấn đề mà Bukkoroli muốn thảo luận với chúng tôi rồi.
“Em nghĩ tốt hơn là anh đi hỏi thẳng chị ấy xem mẫu người của chị ấy là gì. Nó cũng dễ hơn để tạo ra chủ đề để nói chuyện.”
“Nếu anh mà có can đảm và kỹ năng xã hội đến mức như thế, anh đã chẳng phải là một NEET… A, ở phía trước rồi!”
Bukkoroli tự tin nói một tuyên bố vô vọng như thế, và quan sát cửa tiệm của Soketto sau một cái cây.
Soketto, một nữ Hồng Ma xinh đẹp bậc nhất, đang quét sân phía trước cửa tiệm bói toán của mình.
Đối với sắc đẹp như của Soketto, ngay cả cái cảnh tượng cô ấy đang làm một việc bình thường như thế cũng giống như một bức tranh rất đỗi tuyệt vời.
“Soketto vẫn luôn xinh đẹp như mọi khi… Mình ước mình có thể trở thành rác rưởi dưới chân cô ấy, và để cho cô ấy quét bay mình đi quá…”
“Anh là NEET, nên không phải anh đã là rác rưởi rồi à?”
“Meg…Megumin!”
Bọn tôi nói chuyện và quan sát từ xa. Soketto duỗi lưng và quay trở về cửa tiệm của mình.
Ngay lúc đó, tôi có một tia cảm hứng.
Một ý tưởng đầy ngẫu hứng!
“Bukkoroli! Chính là nó!”
“Cái gì, gì cơ!? Biến đổi thành rác dưới chân của cô ấy hả? Dù thế nào đi nữa, tốt hơn là để cái ‘trò đùa’ kỳ lạ đó đến sau khi bọn anh bắt đầu hẹn hò đã…”
“Anh đang nói cái thứ ngu ngốc gì vậy!? Không phải thế! Em có một ý tưởng. Công việc của Sketto là bói toán đúng không. Thuật bói toán của chị ấy rất chính xác, nên hãy để chị ấy nói lên tương lai của anh! Hãy để chị ấy tiên đoán về người yêu tương lai của Bukkoroli!”
“Ah! Cách này nghe ổn đấy! Sẽ tuyệt lắm nếu chính chị ấy xuất hiện trong chính tấm nhìn của mình nhỉ! Nó tiết kiệm luôn những nỗ lực để thổ lộ. Nếu thành công, chuyện này sẽ tuyệt lắm đây! Nhưng nếu có một cô gái nào đó khác xuất hiện, thế thì nó cũng sẽ chẳng ích gì dù anh có nỗ lực đến mức nào đi nữa…”
So sánh với việc thổ lộ để nhận ngay một lời từ chối, thì việc này chắc sẽ bớt bị tổn thương hơn.
Ngay sau khi Bukkoroli nghe thấy lời gợi ý của tôi.
“Này, anh là NEET đấy! Nếu anh mà có tiền làm việc đó, thì anh sẽ ở trong cửa tiệm của cô ấy mỗi ngày luôn rồi!”
“Ừm, thế thì, em đoán giờ cũng ổn để bọn em đi về nhỉ.”
Bukkoroli cúi đầu và xin lỗi bọn tôi ngay khi bọn tôi chuẩn bị về nhà.
Nhưng có một vấn đề khác.
“Nhân tiện, Soketto-san đi vào trong tiệm rồi kìa… Nè, nếu bọn em cứ thế đi vào cửa tiệm của chị ấy rồi hỏi mẫu người mà chị ấy thích, không phải thế là có hơi thô lỗ à…?”
Về cơ bản chúng tôi đều là người lạ đối với Soketto. Bọn tôi không thể hỏi những câu hỏi như thế ngay lần đầu gặp mặt được.
Bukkoroli khoanh tay lại với một vẻ trang nghiêm.
“Không còn cách nào khác. Anh cần phải kiếm tiền để đi bói toán rồi…!”
Part 3
Có rất nhiều những con quái vật mạnh gần làng Hồng Ma.
Đối với những Mạo hiểm giả tầm trung, đánh bại bọn chúng là bất khả thi. Ngay cả việc trốn thoát được cũng rất khó. Lông và nội tạng của những con quái vật như thế có thể bán được với giá cao.
Với việc coi những con quái vật đó là mục tiêu, bọn tôi tiến vào khu rừng bên cạnh làng Hồng Ma.
“Megumin…Việc này thật sự ổn chứ…? Ngay cả khi có Bukkoroli đi cùng, nếu một lượng lớn quái vật tấn công cùng một lúc thì…”
“Không vấn đề. Tên NEET này thường rảnh rỗi sinh nông nổi, nên anh ta thường đến khu rừng nay để lấy thêm ít tiền tiêu vặt và điểm kinh nghiệm đấy.”
“Ngừng ngay cái việc NEET thế này, NEET thế nọ đi; khó chịu lắm. Ngay cả NEET cũng có quyền con người mà… Nhưng bọn anh không có nhìn thấy con quái vật nào gần đây. Chắc hẳn là do những người rảnh rỗi trong làng đã đuổi hết những con quái vật mạnh đi rồi, nên Megumin và những người còn lại mới có sân để luyện tập… Ồ, thấy một con rồi!”
Bukkoroli, vừa nói vừa bước đi phía trước, thấp giọng lại.
Nhìn theo ánh mắt của anh ta, bọn tôi thấy một sinh vật màu đen đang đào mấy cái rễ cây.
Con Gấu Một Quật này có chân trước mạnh đến nỗi có thể chém bay đầu một người chỉ với một quật.
“Gấu một quật. Gan của nó sẽ được giá đây…Tốt.”
Bukkoroli bắt đầu niệm phép, rồi…
“Light of Refraction [Khúc xạ ánh sáng].”
Anh ta kích hoạt nó.
Cùng lúc, Bukkoroli biến mất trước mắt chúng tôi.
Chắc hẳn anh ta sử dụng đến một ma pháp tàng hình sử dụng đến khúc xạ của ánh sáng.
Dựa theo mấy đám cỏ bị đạp lên, anh ta đang tiến về phía nó trong khi vẫn tàng hình.
Vào thời điểm đó, gấu một quật đột nhiên đứng dậy và đánh hơi xung quanh.
Và…
Nó nhìn thẳng vào bọn tôi.
“Hể!?”
Từ chỗ ẩn nấp, mắt bọn tôi gặp ánh mắt của con Gấu một quật đó. Nó rống lên hào hứng khi tìm thấy con mồi, và lao thẳng vào hai chúng tôi.
“Yunyun, bà có con dao găm, đúng không…! Lấy nó ra đi! Hỡi đối thủ ngầu lòi của ta, hãy chiến đấu vì ta!”
“Thường ngày bà chỉ lên mặt với tui thì giỏi lắm. Đừng có mà đợi đến lúc này mới coi tui là đối thủ chứ!? Mà một con dao găm chẳng làm gì nổi mấy con quái vật như thế đâu!”
Bọn tôi không thể chạy dù cho chúng tôi có muốn. Con gấu này quá nhanh!
Nhưng, Bukkoroli!
Bukkoroli đâu rồi!?
“Tên NEET đó đi đâu mất rồi chứ? Nhanh hạ gục nó đi!”
“Á! Đừng có đến đây!”
Ngay khi con Gấu một quật gần như trên đầu chúng tôi.
“Light of Saber!”
Bukkoroli đột nhiên xuất hiện từ hư không, và vẩy tay của anh ta trong khi la lên câu đó.
Một tia sét bắn ra từ tay của anh ta.
Tia sét đó xuyên qua con Gấu một quật từ phía sau.
Từ vai đến bụng của nó, tia sáng xẹt qua. Con Gấu một quật bước thêm một vài bước về phía chúng tôi rồi đổ gục xuống, bị cắt đôi gọn gàng dọc theo đường sét đó.
“Phù…Thông thường, dù cho nó có ngửi thấy anh, nó cũng chỉ nhìn xung quanh và thư giãn một lúc sau đó… Hai em vẫn ổn chứ? Anh căn giờ quá chuẩn mà, đúng không? Nếu Soketto mà cũng gặp nguy hiểm và anh xuất hiện như thế này thì… Ái! Ớ, đợi đã! Xin lỗi, đừng mà, đợi đến thời điểm hoàn hảo để xuất hiện hoành tráng là một tiêu chuẩn đối với những Hồng Ma đấy!”
Yunyun và tôi vẫn tiếp tục đập túi bụi vào vai của Bukkoroli mà không nói lời nào.
“—Nghiêm túc đi, đừng có mà đùa giỡn như thế ở một nơi nguy hiểm như vầy chứ. Nếu chúng ta không nhanh chóng dọn dẹp cái xác này, những con quái vật khác sẽ đánh hơi thấy mùi máu và mò tới đấy.”
Sau khi bị ngã, Bukkoroli cuối cùng cũng đứng dậy, và phủi bụi trên quần áo của mình.
“Sau khi chọc giận bọn em đến như thế, anh vẫn còn trơ trẽn đến mức nói cái điều đó hả? Nhanh lấy gan của con gấu rồi rời khỏi đây thôi.”
Khi những Hồng Ma đi săn theo nhóm, bọn họ thường cố tình để cái xác lại để lùa đám quái vật tới.
Nhưng ở đây chỉ có mỗi tên NEET này là lực lượng chiến đấu.
“…Tui nói tí được không.”
Yunyun kéo áo của tôi.
Tôi nhìn về phía cậu ta. Mặt của Yunyun xám lại, và cậu ta đang nhìn về phía sau chúng tôi.
Do đó…
“Ph…phía kia…”
Cậu ta khẽ rung lên và chỉ về một hướng.
Tôi có một cảm giác rất xấu về điều này, và ngoảnh theo để nhìn…!
“Chạy mau! Bukkoroli, quên mấy cái gan gấu đó đi! Trận này thua rồi!”
“Waaahhhhhh! Khoan đã, đơi tui với!”
“Gahhhahhh!”
Đó là cả một đàn Gấu một quật, giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống bọn tôi.
Part 4
“Yunyun, chắc giờ là giữa trưa rồi. Ta nên về thôi.”
“Ừm, thế gặp lại nhau ở trường vào ngày mai nhé.”
“Khoan đã! Đừng có bơ anh chứ, cả hai! Xin đấy…!”
Sau khi bọn tôi trốn thoát được và về lại làng, bọn tôi muốn về nhà nhưng tên Bukkoroli không biết xấu hổ vẫn níu bọn tôi lại.
Anh ta được bao phủ bởi bùn sau khi lùa được cả đàn gấu một quật đi chỗ khác.
Trông anh ta thật sự bẩn thỉu, và ổng thậm chí còn khóc lóc một cách thảm hại trước mặt chúng tôi nữa chứ. Nhìn thấy một tên NEET hơn tuổi bọn tôi làm việc này, tôi chỉ biết tiếc cho y…
“…Haizz. Em hiểu rồi. Là người lớn, thì đừng có mà quỳ gối trước một học sinh chứ. Bọn em sẽ đi cùng anh thêm một lúc nữa vậy…Nhưng giờ ta làm gì đây? Cái kế hoạch khiến cho cô ấy tiên đoán về người yêu tương lai của Bukkoroli đã…”
“À mà, sao đám gấu đó lại tập trung thành một đàn chứ? Gấu một quật bản chất có phải là một động vật sống theo bầy đàn như thế đâu chứ…”
Bukkoroli càu nhàu trong tuyệt vọng.
“Cha em cũng có nói đến tình hình hiện nay trong rừng gần đây rất kỳ lạ. Có lẽ nó có liên quan đến sự xuất hiện của con quái vật là lạ đó chăng?”
Yunyun đưa ra câu hỏi. Nhưng không đời nào mà bọn tôi biết câu trả lời được.
“Dù gì, cũng vô ích nếu cứ đứng mãi ở đây. Quay trở lại cửa tiệm của Soketto nào.”
—Cả đám tiến về cửa tiệm của chị ấy theo lời gợi ý của tôi…
“…Cái biển kia cho thấy quán đã đóng cửa rồi. Liệu Soketto-san đã đi đâu mất rồi không?”
Yunyun nói.
Bukkoroli đặt mạnh tay lên vai của chúng tôi…
“Anh biết tất tầt tật về Soketto, xét cho cùng bọn anh thật sự gần gũi mà. đầu tiên, Soketto sẽ thức dậy vào 7h sáng, đúng là một lối sống lành mạnh. Sau đó, cô ấy sẽ ném tấm trải giường vào cái rổ đựng đồ giặt, và đi chuẩn bị bữa sáng. Nhưng Soketto ngày nào cũng ăn mỳ Udon. Cô ấy yêu udon đến mức nào vậy chứ? Cô ấy sẽ nấu nước trong cái nồi và đi đánh răng trong lúc đó, rất hiệu quả. Mặt cô ấy thì đẹp, cô ấy cũng thông minh nữa. Soketto thật là khôn ngoan mà. Sau khi ăn mỳ xong, cô ấy sẽ rửa hết đồ đã dùng cho bữa sáng và tối hôm trước. Cô ấy cũng ngâm dao kéo từ đêm hôm trước trong nước nữa đấy, quá thông minh. Cô ấy chắc sẽ là một người vợ tốt nhỉ. Rồi Soketto sẽ đi tắm. Tắm vào buổi sáng, cô ấy sạch sẽ quá đi. Cô ấy tắm hai lần vào sáng và tối, đó là lí do vì sao mà da của cô ấy luôn mềm mịn và đáng yêu. Sau khi tắm, cô ấy sẽ đặt quần áo bẩn vào giỏ đựng đồ giặt ngay lập tức, và việc đó có khiến anh hơi vất vả. Không phải, không có gì vất vả cả. Ừm, thực sự, nó không khiến anh phiền một tí nào hết nhé. Thật đấy nó thật sự không khiến anh phiền tí nào đâu. Xét cho cùng, anh cũng chẳng có làm việc gì gọi là tục tĩu mà. Sau khi giặt đồ của mình xong, cô ấy sẽ đi tản bộ. Lỗi sống của Soketto đúng thật là lành mạnh. Sau một lúc tản bộ, cô ấy sẽ đến cửa tiệm của mình. Như mấy em thấy đây, cô ấy luôn quét dọn cửa tiệm. Cô ấy thật sự yêu sạch sẽ, và cô ấy rất giỏi việc nhà nữa. Sau khi quét dọn xong, cô ấy sẽ vào trong cửa tiệm và ở lại đấy. Chắc phải chán lắm khi cứ mãi trong cái cửa tiệm đó. Nếu anh mà có tiền anh sẽ đến đấy mỗi ngày. Nếu mà không có khách hàng, Soketto sẽ cảm thấy chán và đi ra ngoài để làm một số động tác giãn gân cốt và nhìn xem có ai đang đến không, cô ấy trông đáng yêu quá cơ. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn thật đáng yêu. Thế đúng là gian lận mà. Soketto đáng yêu quá đấy. Tiếp theo cô ấy sẽ đóng cửa tiệm và đi đâu đó, mặc kệ công việc kinh doanh của mình như thế kia. Cô ấy có một tâm hồn thật tự do, hay anh nên nói rằng, cô ấy chính là minh chứng cho sự tự do. Nhìn đi, anh đây là một NEET cũng cống hiến cho sự tự do. Ở khía cạnh này, anh với cô ấy đúng là hợp nhau thật. Mà, dừng lại ở đây thôi. Chắc phải hai giờ nữa Soketto mới quay lại. Mặc dù cứ đợi ở đây cũng ổn. Nhưng giờ ta làm gì đây?”
Với cặp mắt tỏa sáng, Bukkoroli cung cấp những thông tin chi tiết đến dữ dội đó.
“…Dường như anh luôn quan sát chị ấy nhỉ. Đáng sợ quá đấy…Sao mà anh biết quá nhiều thông tin như thế chứ?”
“Mỗi khi anh rảnh, anh đều mò đến đây để điều tra. Và anh cũng không phải là khoe khoang khi nói rằng mình là người tự do nhất làng.”
Lão này thật sự không phải đang khoe khoang.
Dù thế nào…
“Chuyện này, cái này chắc chắn là Stalker [Bám đuôi] rồi.”
“Này, Yunyun, nếu em mà nói từ ấy lại một lần nữa, anh sẽ không tha cho em dù em có là con gái của trưởng làng đâu nhé.”
Gã này… Có lẽ sẽ tốt cho xã hội nếu giờ bọn tôi đánh gục và chôn sống luôn lão ta.
“Dù gì, nếu không có Soketto ở đây thì cũng chẳng có gì để làm. Nên hôm nay đến đây thôi…”
Yunyun gật đầu đồng tình lời gợi ý của tôi.
“Không hề gì. Anh biết cô ấy đã đi đâu.”
Bukkoroli tự tin nói.
.
.
.
“Chị ấy thật sự ở đó kìa.”
“Đúng thế…”
Tôi không biết là chúng tôi có nên vui khi tìm thấy chị ấy, hay là chúng tôi nên còng tay tên Bukkoroli này lại rồi đem đến cho cảnh sát vì biết quá nhiều về chị ấy không nữa.
Dẫn đường bởi Bukkoroli, hai chúng tôi lấp đầy bởi những cảm xúc lẫn lộn trong khi quan sát Soketto từ xa. Chị ấy đang chọn vật phẩm trong một cửa hàng tiện lợi.”
Tôi phải nói đây không phải là điều tra gì hết, mà chỉ là đang bám đuôi…
“…Dù sao, chị ấy ở bên ngoài cửa tiệm lúc này. Dù cho chúng ta có tiến lại để nói chuyện, nó trông vẫn không tự nhiên. Yunyun và em sẽ hỏi chị ấy về mẫu người chị ấy thích một cách vô thưởng vô phạt. Đi nào, Yunyun. Phối hợp với tôi nhé.”
“Hiểu rồi. Hãy hỏi cho nhanh rồi cho cái vấn đề nhức não này vào quên lãng thôi.”
Tôi mang một Yunyun mệt mỏi, và bước vào cửa hàng tiện lợi nơi Soketto đang đứng.
“Này, Yunyun, nhìn này. Thứ này trông đáng yêu nhỉ?”
“Đú…đúng đáng yêu thật đấy! Nếu bà đưa cái này cho người bà thích, chắc chắn… Ơ? Ý bà là cái này? Cái thanh kiếm gỗ khắc hình một con rồng này á!?”
Tôi bắt đầu một khởi đầu hoàn hảo, song Yunyun lại làm hỏng nỗ lực nhờ mấy cái thái độ không cần thiết của cậu ta.
“Yunyun, nghiêm túc và hùa theo chủ đề của tôi đi!”
“Nh…nhưng, khẩu vị của Megumin lạ quá rồi đấy! Dù thế nào, tui cũng không chấp nhận thứ này đâu!”
Trong khi chúng tôi thì thầm to nhỏ với nhau, Soketto đã đến bên cạnh bọn tôi.
“Ah, đáng yêu quá. Cái hình rồng chạm khắc này đẹp thật. Nó sẽ hợp với em khi mà em đeo nó ở thắt lưng trong khi đi dạo lắm đấy nhé.”
“Hể!?”
Nghe thấy những lời của Soketto, Yunyun thốt lên rõ to.
“Thật sự, thứ này là một vật phẩm thực tế và chất lượng cao… À mà, không biết chị có thích… Yunyun, bà đang làm cái gì thế!?”
Ngay khi tôi đang định hỏi Soketto về điều mà chị ta thích một cách ‘tự nhiên’, Yunyun đột nhiên xen vào và kéo tay của tôi.
“Bà không có tự nhiên chút nào đâu! Mà dù gì, thật sự khẩu vị của tui mới là lạ à? Có phải thật sự tui là người duy nhất lạ ở đây không vậy? Đúng tui không thể nhìn thấy một cái gì gọi là đáng yêu ở cái thanh kiếm gỗ ấy cả!”
“Thì khẩu vị của Yunyun rõ ràng là lạ rồi còn gì! Thậm chí bà con cho con mèo của tôi cái tên ‘Kuro’ nữa… Ahah!”
Trong khi bọn tôi cãi thầm với nhau, Soketto mua vật phẩm của chị ấy và rời cửa tiệm.
“Bà đang làm gì thế? Bước đầu đã tốt thế, vậy mà!”
“Nhưng! Nhưng!”
Bukkoroli chạy lại hai chúng tôi, vẫn đang cãi nhau.
“Này, cả hai, đang làm gì thế!? Soketto đã rời đi rồi kìa!”
“Haizz. Em mới chỉ tiến được một bước ngắn chỉ vì một sự cản trở ngoài dự đóan… Dù gì, sao mà một người nguy hiểm luôn mang theo một con dao găm ở thắt lưng hằng ngày lại không thích một thanh kiếm gỗ chữ!? Đủ rồi đấy, bà còn định cằn nhằn đến lúc nào thế? Chúng ta nên rời khỏi đây thôi!”
“Đừng có mà so con dao găm đẹp đẽ của tui với cái thanh kiếm gỗ như thế nhé!”
“Hai em. Nếu muốn cãi nhau thì làm sau đi!”
—Soketto đang giữ thanh kiếm ghỗ trước đó đã gọi là ‘rất đáng yêu’ trong tay, tản bộ vui vẻ trước mặt chúng tôi.
“…Nhìn cảnh Soketto dạo bước và vung vẩy cái thanh kiếm gỗ như thế…Hành động này cũng rất đáng yêu mà…”
“Trong mắt người khác, thì chị ấy giống một người nguy hiểm đấy ạ.”
Tôi nghe thấy mấy cái lời lẩm bẩm tranh luận của hai người bọn họ, và quan sát Soketto, người đang vung vẩy thanh kiếm gỗ qua lại trong một tay.
Bọn tôi sử dụng đến ma pháp tàng hình của Bukkoroli để đi theo từ phía sau.
“Trông chị ấy thật sự thích thanh kiếm đó nhỉ. A, chị ấy sử dụng thanh kiếm để chém những chiếc lá rơi từ trên cây xuống kìa. Chi ấy đang luyện tập ư?”
Không nhận ra đang bị theo đuôi, Soketto dùng thanh kiếm gỗ để đánh vào cái cành cây, và thâm chí còn bắt đầu đá nó để lá rơi xuống.
“Em, em nói này, anh thích gì về Soketto-san vậy? Dù chị ấy đang đá cái cây như thế, chị ấy vẫn nằm trong vùng tấn công của anh à?”
“Đó là ngoại hình của cô ấy. Anh thích khuôn mặt của Soketto, cả dáng người. Nếu đã đẹp thì làm gì cũng đẹp thôi, dù cho là đang làm chuyện như thế.”
Nghe thấy câu nói của Bukkoroli không hề có sự lưỡng lự — hay đúng hơn, không hề lừa dối — Yunyun không còn gì để nói. Tôi đột nhiên nảy ra một kế hoạch.
“Bukkoroli. Sao anh khônng giả đò tình cờ đi bộ qua và vô tình giúp chị ấy, thế nào? Anh có thể dùng đến ma pháp gió để thổi hết lá xuống và giúp chị ấy luyện tập.”
“Chính là nó! Em thật sự là thiên tài tốp đầu làng Hồng Ma mà! Trí tuệ của Megumin thật sắc bén!”
“À! Tui, tui cũng nghĩ ra một cách để Bukkorli-san trở nên nổi tiếng với cấc cô gái! Ví dụ, chải lại cái tổ quả trên đầu của anh sau khi thức dậy, và tìm một công việc hay gì đó…”
Anh ta chẳng thèm nghe Yunyun, đứa đang cố gắng ganh đua với tôi. Thay vào đó, anh ta giữ hiệu ứng tàng hình và tiến lại gần Soketto.
Rồi…!
“Tornado!”[Bão táp]
Soketto bị thổi bay lên không trung bởi cơn lốc của Bukkoroli—
“Gã đó là một tên đần à!? Đó chính xác là một tên đần rồi!”
“Chôn hắn ta đi. Chôn ngay cái tên NEET chết tiệt này và cho ổng vào quên lãng luôn!”
Sau khi đảm bảo Soketto không bị thương, bọn tôi nhanh chóng rời khỏi hiện trường và chay lại bóp cổ tên Bukkoroli.
“Đợi đã! Hai em, bình tĩnh đã nào! Cả hai, im lặng lại đã! Không là chúng ta sẽ bị phát hiện đấy!”
Sau khi bị thổi tung lên trời, Soketto đã sử dụng đến ma pháp gió của chính mình và duy trì cân bằng rồi quay trở lại mặt đất với vài khó khăn. Khuôn mặt xanh xao của chị ấy có thể nhìn thấy rõ ràng từ khoảng cách xa.
Chị ấy nhìn dáo dác xung quanh với đôi mắt đỏ ngầu, có lẽ là đang tìm tên thủ phạm vừa sử dụng ma pháp gió.
Ma pháp của Bukkoroli ngụy trang quang học với môi trường xung quanh. Miễn là hành động của bọn tôi không quá lố, Soketto sẽ không thể tìm được chúng tôi.
Lúc đó, Yunyun vẫn đang tóm chặt phần ngực áo của Bukkoroli, và thẩm vấn trong im lặng.
“Không phải anh thích Soketto-san à!? Sao anh lại có thể sử dụng một ma pháp chết người thế chứ hả!?”
“Không, không phải thế! Anh chỉ có thể sử dụng ma pháp cấp cao thôi, nên anh không biết bất kỳ một phép yếu hơn nào…! Thực ra, anh muốn thổi hết mấy cái lá đó từ đầu cơ! Nhưng anh nhận ra là khi có gió gần cô ấy, cái váy của cô ấy sẽ…”
“Chôn hắn ngay và luôn.”
“Đúng thế, phải chôn hắn.”
“Đợi, khoan đã! Làm ơn, nghe anh nói đi đã mà!”
Trong khi bọn tôi vẫn đang cãi nhau, Soketto đã rời đi với một biểu cảm bực tức.
Có vẻ chị ấy từ bỏ việc tìm kiếm thủ phạm.
“Đúng thế…Dù sao, cũng tốt là cô ấy không bị thương. Và…Chúng ta cũng đã biết cô ấy thích mặc màu gì. Chuyện này đúng là tuyệt thật.”
Yunyun và tôi cùng nhau la lên:
“Bớ Soketto-san ơi!”
“Ớ, ơ, khoan đã—!”
Part 5
—Giờ gần đến bữa trưa.
Mình nên quay về sớm để ăn cùng với Komekko…
“Đợi đã! Cả hai, đừng có cứ lờ anh như thế chứ!”
Mình nên xử lý đống đồ chưa giặt đang chất đống, rồi chơi với con bé một lúc…
“Anh lạy hai em đấy, đừng có bơ anh mà! Thế là quá đáng rồi đấy! Anh đã dùng quá nhiều nỗ lực để tránh bị lần ra! Cô ấy gần như đã thấy luôn mặt của anh đấy!”
Rồi, tắm cùng con bé, và tắm luôn cho cả quả bóng lông ấy nữa…
“Anh xin hai em mà! Làm ơnnnnnnnnn!”
“Anh ồn quá đấy! Anh có thể đừng có theo bọn em nữa được không? Hay là anh đã quyết định tính luôn cả bọn em vào cái danh sách bám đuôi của anh hả!? Anh nên từ bỏ trong khi giờ nó vẫn còn sớm và tìm một mục tiêu dễ hơn đi!”
“Như Megumin đã nói, từ bỏ đi ạ… À mà, có một con quái vật khá đáng yêu gọi là Cô gái lặng lẽ gần làng đấy…”
“Sao em lại cho anh biết cái đó? Có phải em đang yêu cầu anh đến làm quen với con quái vật đó không!? Em trông thành thật quá rồi đó! Anh không thể tin rằng em lại nói một thứ quá đáng hết sức như thế!”
Tên bám đuôi khóc rống lên trong khi bọn tôi quyết định đi về nhà lần nữa.
—Sau khi cắt đuổi được sự truy đuổi của Soketto một cách khá khó khăn, Bukkoroli cứ đến quấy rầy bọn tôi suốt từ lúc đó.
“…Nghiêm túc nhé, dù anh có cầu xin thế nào thì cũng vô dụng thôi. Bọn này không có nhàn rỗi như anh đâu. Những học sinh khác hẳn với đám NEET; thời gian còn lại của chúng em rất là quan trọng.”
“Xin hãy dành thời gian cho anh đi mà! Anh sẽ bao cả hai bữa trưa nhé!”
Bukkoroli cúi thấp đầu và chập hai tay lại với nhau như thể đang cầu nguyện.
“Bọn em không phải con nít nhé. Bọn em sẽ không bị lọt vào mấy cái trò vặt ấy đâu, phải không, Megumin… Ớ?”
Yunyun nhìn tôi, đã sẵn sàng rời đi cùng Bukkoroli và thốt lên.
“Trước tiên, đi tóm lấy đồ ăn đã. Bọn em sẽ có một chiến thuật găp mặt trong khi đang ăn cho anh.”
“Này, Megumin, chuyện này thật sự ổn không đấy!? …Tui, tui cũng sẽ giúp nữa, đừng có bỏ tui lại mà!”
—Trong quán café duy nhất của làng.
“Trong bất kỳ trường hợp nào, vấn đề chính ở đây chính là tạo ra một cơ hội.”
Tôi giơ ngón tay trỏ lên trong khi tôi cắn một miếng lớn sandwich thịt cừu.
Bukkoroli quan sát Yunyun và tôi ăn bữa trưa với vẻ thèm thuồng.
Tên NEET này có lẽ đã tiêu hết toàn bộ khoản tiết kiệm để bao chúng tôi.
“Cơ hội ư?”
“Chính xác. Hiện giờ, anh chẳng có mối quan hệ nào dù chỉ một với Soketto, đúng không? Do đó, Yunyun và em sẽ nhận trách nhiệm để khiến anh quen với cô ấy. Thực tế, cách tốt nhất là trở thành khách hàng quen của cửa tiệm cô ấy, nhưng chuyện đó thì lại bất khả thi đối với những tên không có thu nhập. Nên, hãy tạo một cơ hội cho cả hai gặp nhau.”
“Anh…anh hiểu rồi!”
“Nè, bà định tạo cơ hội như thế nào vậy? Bà có kế hoạch nào rồi à?”
Nghe thấy những lời của Yunyun, tôi kết thúc cốc nước hoa quả sau bữa ăn.
“Rất đơn giản. Trước tiên, Yunyun sẽ đeo một cái mặt nạ và tấn công Soketto với cái dao găm. Bukkoroli sẽ tình cờ bước ngang qua…”
“Thế quyết xong rồi nhé!”
“Không! Anh có bị ngu không đấy!? Anh chính là một thằng ngu rồi, không phải sao!?”
Ngay lúc đó, chủ quán café nói với bọn tôi.
“Dường như từ nãy đến giờ bác có nghe tên của Soketto khá nhiều. Mấy cháu muốn gì từ con bé thế? Con bé vừa đi vào khu rừng với một thanh kiếm gỗ rồi đấy.”
“Không, không có gì đ…Rừng ạ?”
Nghe thấy những lời của chủ quán, Yunyun và tôi nhìn nhau.
Có lẽ anh ta cũng đã nhận ra ý định của chúng tôi.
Bukkoroli nói với một biểu cảm tự mãn.
“Khu rừng hử. Soketto đi vào khu rừng mỗi ngày. Đó là một phần lịch trình của cô ấy rồi. Bởi vì cô ấy thích luyện tập, cô ấy sẽ ghé thăm khu rừng để săn quái vật một mình. Cô ấy thích Fire Drake, và đặc biệt thích đóng băng chúng rồi cười trong khi nhìn chằm chằm vào bọn chúng đấy. Nói thêm, sở thích đó của cô ấy rất giống với của anh nhé. mấy em biết, anh là một NEET và có rất nhiều thời gian rảnh rang, đó là khi mà anh nghĩ đến băng. Anh sẽ đóng băng nước thành khối và dành cả ngày ngồi nhìn chúng tan chảy dần. anh nghĩ chuyện này cũng khá tương đồng với sở thích của Soketto, đúng không? Hmm, không á? Haizz, dù sao, kệ nó đi. Dù gì, Soketto đi vào rừng mỗi ngày để luyện tập, và phong cách chiến đấu của cô ấy rất tao nhã. Dường như cô ấy thích lôi thuật. Xét cho cùng những hiệu ứng ánh sáng cũng rất đẹp mà. Anh nghĩ nó cũng rất hợp với vẻ đẹp của Soketto nữa. Xin lỗi, anh lại trật bánh vào chủ đề này rồi. Và thế nên, nếu cô ấy bước vào khu rừng lúc này, chắc chắn là cô ấy đi luyện tập. Cô ấy chắc sẽ đạt đến Level 50 sớm thôi, quá tuyệt vời, không có nhiều Hồng Ma đạt được đến Level 50 đâu. Cô ấy có thể được xem một Mạo hiểm giả hạng nhất đấy. Xinh đẹp, đáng yêu, và mạnh mẽ, gian lận quá đi nhưng cô ấy quá tuyệt. Soketto trông rất xinh đẹp khi cô ấy chiến đấu. Một Soketto vừa mới kết thúc trận chiến khiến cho trái tim anh lỡ mất một nhịp. Những giọt mồ hôi còn đọng lại từ mái tóc đen đến gò má trắng và sau gáy của cô ấy nữa. rõ ràng là chơi xấu mà, Soketto chơi xấu quá đi, nên sao anh có thể không điên lên bởi những ham muốn chứ? Anh ước cô ấy có thể nhận lấy trách nhiệm đến cuối cùng, thật đấy. Nhưng quên nó đi, nó không vấn đề gì đâu. Không thực ra nó có vấn đề, nhưng giờ thì ổn rồi. Bất luận thế nào, vào khu rừng lúc này thì có nghĩa là cô ấy đi luyện tập. Không nhầm lẫn được. Cô ấy chắc đang cười tươi và đuổi theo một con Gấu Một quật, hay đang vui vẻ đóng băng chân một con Fire Drake và đang tận hưởng giờ rồi. Anh muốn được thấy, anh thật sự muốn thấy, sao chúng ta không đi ngó tí nhỉ? Đúng thế, quyết định rồi nhé, đi nào. Và chúng ta có thể cùng nhau tận hưởng nụ cười của Soketto, quyết là quyết. Đúng thế, đi thôi!!”
“Anh thật sự đáng sợ đấy. Bỏ mấy cái dữ liệu cá nhân nghe nguy hiểm đó sang một bên, điều quan trọng bây giờ là…! Khi mà chúng ta bước vào khu rừng, chúng ta sẽ bị tấn công bởi cả đàn Gấu một quật, đúng không? Em có nghe đám quái vật cũng đang hoạt động hơn gần đây. Nếu Soketto bước vào khu rừng lúc này…”
“Ơ, ơ, khoan đã. Chuyện này có thật sự ổn không đấy!? Nè, bởi vì có những báo cáo về việc chứng kiến những đợt tấn công của những con quái vật lạ, sao chúng ta không đi hỏi dân làng để…”
Yunyun và tôi trao đổi qua lại. Bukkoroli khẽ ho, và đứng dậy.
“Ta phải đi thôi…”
Phát ngôn như một nam chính, khi đang biết nữ anh hùng hùng kia đang gặp nguy hiểm.
“Bu….Bukkoroli-san…?”
Ngạc nhiên quá đỗi, Yunyun nhìn vào một Bukkoroli đang nghiêm túc.
“Anh sẽ vào rừng ngay đây! Anh sẽ tìm Soketto càng sớm càng tốt…!”
Nghe thấy thế, mặt của Yunyun đột nhiên đỏ lên.
“Chuyện này, chính là nó! Chính là nó! Bukurroli-san một lúc trước…cảm giác rất…!”
Yunyun nắm chặt tay lại và thở một hơi đầy đa cảm.
“Soketto có thể đã bị tấn công bởi đàn gấu ấy rồi cũng nên…! Nếu ta làm một cảnh xuất hiện đầy kịch tính lần nữa, sẽ như thế nào đây? Nếu anh cứu được Soketto khỏi nguy hiểm, liệu anh có thể đến được đích của mình trong một bước không đây!? … Yunyun, em khi nãy muốn nói gì thế?”
“Không có gì, em chỉ muốn nhìn thấy cảnh anh bị xơi tái bởi đám Gấu một quật đấy thôi ạ.”
Part 6
Bọn tôi bước vào khu rừng lần nữa, chỉ để nhận ra nó đã thay đổi hoàn toàn.
“…Có chuyện gì xảy ra ở đây thế này? Dường như thật sự có một trận chiến dữ dội ở đây.”
Đó là những dấu vết của một trận đấu ngay tại lối vào khu rừng.
Tất cả cây cối gần đây đều bị đốt trụi, chắc hẳn là do có người sử dụng hỏa ma pháp hoặc là lôi ma pháp.
Và giữa những cái cây đen xì là một cái xác chết bốc khói của một con Gấu một quật.
“Cái mùi than của mấy cái cây cháy vẫn chưa phân tán hết lúc này. Dường như người dùng thuật vẫn ở gần đây.”
Bukkoroli nói sau khi kiểm tra quang cảnh của trận chiến. Anh ta nâng cao cảnh giác và tiến về phía trước.
“À nè, chúng ta không thể sử dụng ma thuật lúc này, nên không phải chúng ta chỉ là gánh nặng thôi à? Sao chúng ta lại đi theo vậy? Nếu có một con Gấu nào đó xuất hiện, thì chúng ta chỉ biết chạy và hét thôi đấy.”
“Ờ, nói thật, tôi cũng muốn về nhà lắm rồi…”
“Em nói gì thế? Nếu anh mà gặp Soketto, không đời nào anh có thể nói chuyện được với cô ấy. Mà thành thật mà nói, khi đối diện với bất kỳ phụ nữ nào tầm tuổi anh trong làng, anh cũng chẳng có tự tin để có thể bắt đầu cuộc nói chuyện cả.”
“Sao cái cách mà anh nói điều này lại tự phụ như thế chứ? Yunyun, Bà cũng nói với hắn ta đi… Yunyun?”
“!? Cái…cái gì!?”
Yunyun cũng trở nên sốc sau cái chủ để về rào cản giao tiếp được nêu ra. Cậu ta hoài nghi lảng mặt ra chỗ khác.
…Phải rồi, cũng có một người khác ở đây gặp vấn đề với cái rào cản giao tiếp đó mà.
—Ngay lúc đó.
“…Lôi thuật?”
Một tia sáng giáng từ bầu trời xuống dưới đất cách đây không xa.
“Lightning Strike [Lôi giáng]!”
Kéo theo sau tiếng hét của một người, một tia sét từ bầu trời thắp sáng những cái cây. Tia sét giáng xuống với những âm thanh xẹt xẹt.
Con Gấu một quật bị đánh bởi tia sét đổ sập xuống, khói đen bốc lên từ đỉnh đầu.
Có lẽ là do bản năng của động vật hoang dã, những con Gấu khác giữ khoảng cách của chúng và run rẩy trong sợ hãi trước những tiếng sấm sét đang gầm rú.
Một người phụ nữ với đôi mắt rực đỏ đứng giữa bọn chúng.
Giữ thanh kiếm gỗ, Mắt đỏ Soketto vui vẻ niệm phép.
“Lightning Strike!”
Đây chắc là cái phép đã đốt cháy những cái cây trước đó.
Khi giọng nói của Soketto kêu lên, tia sét xẹt xuống từ bầu trời, xuyên thúng đầu của một Con Gấu một quật khác đang tê liệt vì sợ hãi.
Khi mà con Gấu thứ hai bị đánh bại, Bukkoroli lao về phía trước.
Biểu cảm của anh ta khác hẳn với cái hình ảnh của một tên NEET lười biếng hằng ngày.
Đó là vẻ mặt cua một Hồng Ma, đã xác định được việc phải bảo vệ người mình yêu.
Mắt của anh ta đỏ thẫm lên, Bukkoroli bắt đầu niệm câu chú một cách linh hoạt à giải phóng một lượng lớn mana.
Sau đó, đám Gấu một quật chú ý đến sự hiện diện của kẻ thù mới, và bắt đầu phản ứng lại.
Và cùng lúc, anh ta giải phóng ma pháp của mình.
“Hỡi lửa địa ngục, hãy đốt cháy mọi thứ thành tro! Inferno [Hoả ngục]!”
Ma pháp bậc cao nhất của hệ lửa được giải phóng với toàn bộ sức mạnh—!
…Thậm chí nhấn chìm luôn cả Soketto trong khu vực ảnh hưởng.
“S…S…Soketto-san!”
“Anh làm cái quái gì thế, tên NEET kia! Nhanh cứu cô ấy mau lên…!”
Quên cái đám Gấu một quật đó, ngay cả cây cối xung quanh cũng bị nhấn chìm trong lửa. Và Sokketto, với toàn bộ cơ thể được bao bọc bởi một lớp nước mỏng, chậm rãi từ trong biển lửa bước về phía chúng tôi.
Dường như chị ấy đã xoay sở để phản ứng lại ngay phút cuối và sử dụng thủy ma pháp để tự phòng thủ.
“T..Tui rất vui khi chị ấy vẫn an toàn…!”
“Ừm! Tim của tôi gần như nhảy ra ngoài đấy…! Bukkoroli, dập lửa mau lên! Không là cả khu rừng này bị đốt luôn đấy!”
Nghe thấy tôi nói, Bukkoroli cuống cuồng dùng thủy ma pháp để dập tắt đám lửa.
Mặc dù anh ta là một tên NEET không đúng đắn, anh ta vẫn là một Hồng Ma, có thể sử dụng ma pháp cấp cao.
Đòn tấn công toàn bộ sức mạnh của Bukkoroli đã tiêu diệt toàn bộ đàn Gấu một quật.
Bây giờ, mọi nơi đều có tia lửa. Với lớp màng nước phòng thủ được gỡ bỏ, Soketto nhìn thẳng vào Bukkoroli với cặp mắt rớm lệ.
Có phải là do trận chiến? Hay là do cái khác.
Má của Soketto đỏ tía tái. Chị ấy trông có vẻ đang vật lộn việc quyết định phải nói gì.
Một Bukkoroli đỏ ửng lo lắng, và nhìn thẳng vào Soketto.
Nhưng, dù cho tên NEET đó có khá là ngầu một lúc trước, anh ta lại trở nên ấp úng ở những cái thời điểm như thế này.
Anh ta quá lo lắng mà cứng họng luôn rồi.
“…Có một điều mà Bukkoroli muốn nói với Soketto-san đấy ạ.”
“!?”
Những lời của tôi khiến cho cả ba người bọn họ hít một hơi sâu.
Mặt của Yunyun thì đỏ lên trong khi cậu ta quan sát diễn bến.
Bukkoroli rất lo lắng, như thể anh ta đang trách tôi vừa nói một điều không cần thiết.
Rồi sau đó—
“Tình cờ thật, Bukkoroli. Tôi cũng có điều muốn nói với ông đấy.”
Soketto nói một điều ngoài dự đoán, khiến cả tôi, Yunyun, lẫn Bukkoroli ngạc nhiên.
“Chuyện này, chuyện này…! Đừng nói với tôi, nó là…!”
“Chính xác. Cảm xúc của tôi chắc hẳn cũng giống cảm xúc của ông bây giờ.”
Soketto mỉm cười nhẹ nhàng.
Nhìn thấy nụ cười của một người đẹp như này, mặt của Bukkoroli đỏ choét chẳng khác gì quả cà chua.
Có phải là vì anh ta cứu mạng sống của cô ấy trong khi cô ấy gặp nguy hiểm?
Đây có phải là hiệu ứng cầu treo khiến cho người ta yêu bất kỳ ai xuất hiện lúc gặp nguy hiểm không?
Tôi cảm giác rằng không công bằng tí nào cho tên NEET này khi giành được trái tim của người xinh đẹp nhất làng. Nhưng sau khi chứng kiến khuôn mặt đỏ ửng của Yunyun với cặp mắt lấp lánh, tôi nghĩ nó cũng không quá tệ.
Bukkoroli cũng cố quyết tâm, nắm chặt tay lại, và nói với Soketto—
“Ngay từ ban đầu, tôi, tôi đã…!”
“Nếu ống thật sự ghét tôi nhiều như thế, cứ nói luôn đi. Tình cờ luôn là giờ cả hai đều đang ở trong rừng. Tôi có nghe rằng ông cũng giống tôi, thường chạy đến khu rừng này để luyện tập. Do đó, ông chắc cũng đạt chuẩn để trở thành đối thủ của tôi đấy… Được rồi, kết thúc chuyện này luôn nào!”
…
“Hở?”
Cả ba chúng tôi thốt lên trong ngơ ngác.
“Tôi không biết sao ông lại ghét tôi nhiều như thế! Ý tôi là, tôi đã chú ý đến việc ông bám đuôi tôi gần đây rồi, nhưng hôm nay thì thật sự đặc biệt đấy! Không ngờ là cái cơn lốc đó lại suýt giết tôi lúc ở trong làng. Lần này, ông thậm chí còn dùng một đòn tấn công lén lút với Inferno trong khi tôi đang chuẩn bị giết đám quái vật đó! Ông khá là có gan đấy, được rồi. Tôi đã chiến đấu với rất nhiều quái vật, song đây lại là lần đầu tiên tôi kết thúc trong hoàn cảnh như thế này!”
Soketto giữ thanh kiếm gỗ, và làm một âm thanh nghe khá đáng ngại, “Kacha”
“Không, không, không phải, không phải thế! Nó không giống như thế đâu! Bà nhầm rồi! Ma pháp vừa rồi, ý của tôi chỉ là muốn cứu bà khỏi việc bị bao vây bởi đám quái vật thôi…! Tôi rất xin lỗi khi nhấn chìm luôn cả bà trong đấy. Tôi lúc này vẫn chưa điều khiển được nó thuần thục cho lắm!”
Mặt của Bukkoroli xám lại, và cứ liên tục lắc tay để giải thích. Soketto thả lỏng cây kiếm gỗ và cau mày.
“…Thế, cơn lốc lúc trước thì sao? Ông đã tàng hình, đúng không? Danh tính của ông đã bị phơi bày từ lâu rồi nhé. Xét cho cùng, chỉ có mỗi ông là đi bám đuôi tôi mỗi ngày thôi mà.”
“Cái đó, chuyện này…”
Bukkoroli liếc nhìn chúng tôi. Mắt của anh ta cầu xin sự giúp đỡ.
Bọn tôi chỉ thẳng vào Bukkoroli và nói.
“Anh ta nói là anh ta muốn tốc váy của chị đấy.”
Soketto nâng cây kiếm gỗ của mình lên và chém thẳng vào Bukkoroli.
Part 7
Trong một cửa tiệm rèm cửa màu tím nhạt được treo tất cả các phía, Soketto thở dài cam chịu.
“Cả hai em thật sự bị kéo vào một vấn đề thật sự phiền phức mà. Hai em chắc hẳn đã bị làm phiền bởi tên rác rưởi này và thành ra là bị hắn bắt phải giúp đỡ hắn phải không?”
Sau khi quay trở lại từ khu rừng, bọn tôi đến cửa tiệm của Soketto và chữa vết thương cho Bukkoroli.
“Này, đừng có gọi tôi là rác rưởi chứ. Động cơ của tôi là trong sáng đấy. Đây đơn giản chỉ là một mong ước trong trắng của một pháp sư vì kiến thức, muốn tìm ra ‘màu’ của một Nữ Hồng Ma như… Tôi rất xin lỗi. Chuyện đó thật sự không phải mục đích của tôi đâu. Nên làm ơn cất cái cây kiếm gỗ ấy đi.”
Bukkoroli cuống cuồng giải thích trong khi tay của Soketto với đến cái thanh kiếm gỗ đang dựng vào tường.
Bukkorolo ở trong một tình trạng khá khủng khiếp sau khi bị tẩn bởi thanh kiếm gỗ. Anh ta hiện tại đang được băng bó bởi Yunyun.
Soketto nhìn vào anh ta và lại thở dài.
“…Nghiêm túc đấy, nếu ông muốn tôi xem bói đến mức mà ông phải đi săn quái vật trong rừng để trả phí, ông nên đến thẳng chổ tôi cũng được mà. Ít nhất, tôi có thể giảm giá lần đầu.”
“Thật sự thế ổn chứ!?”
—Cuối cùng, cái tên NEET thậm chí còn không thể nói lí do thật sự mà lão ta đi vào rừng.
Hắn ta chỉ tạo ra một cái cớ, “Vì tôi muốn bói vận mệnh của mình, nên tôi đến khu rừng để kiếm chút tiền.”
Và thậm chí “Tình cờ” đụng độ một Soketto đang bị bao vây bởi đám quái vật, sau đó “tình cờ” dùng ma pháp lên cô ấy.
“Tôi sẽ lờ đi cái phép lốc với lửa gần như đã giết chết tôi lúc này—Nhưng đó là vì ông muốn giúp tôi thoát khỏi sự bao vây của đám quái vật. Ổn thôi…Thế ông muốn bói cái gì nào? Tôi sẽ chỉ làm lần này thôi.”
Soketto lấy quả cầu thủy tinh trong phòng và mang nó đến trước Bukkoroli.
“Tôi muốn biết, ừm…bạn gái tương lai của mình…không phải, vợ… Không không, người mà sẽ yêu tôi, có lẽ?”
Bukkoroli mất luôn cái ý định ban đầu của hắn ta ngay lập tức.
“Tức về cơ bản là nửa kia của ông đúng không. Quả cầu pha lê này sẽ hiện lên người phụ nữ rất có thể sẽ trở thành người kia của ông. Tương lai có thể thay đổi, nên tôi không đảm bảo được chuyện người đó có chắc chắn không đấy nhé… Oh, chúng ta sẽ sớm được nhìn thấy thôi…!”
Quả cầu của Soketto bắt đầu phát sáng nhẹ lên.
Cuối cùng, ánh sáng mờ dần…!
“…Tôi không thấy cái gì cả.”
“Ơ, hả!?”
Soketto thậm chí còn ngạc nhiên hơn cả khi chị ấy bị thổi bay bởi cơn lốc. Chị ấy lắc mạnh quả cầu pha lê.
“Đơi đã, đợi một lát. Toi không biết chuyện gì đang xảy ra. Chuyện này không thể nào… Dù cho có là cái gì, ông chắc phải có ít nhất một người yêu ở tương lai chứ…!”
“Chị chắc hẳn nên giữ cái tiết lộ đau thương ấy lại cho mình thôi chứ.”
Bởi vì quả cầu pha lê không hiện ai, thế có nghĩa là Bukkoroli và Soketto không có khả năng đến được với nhau.
Soketto nhìn vào Bukkoroli, người đang sắp khóc đến nơi, trong thương cảm.
“…Ừ thì, đừng lo lắng, thuật bói của tôi không phải chính xác 100%…Tôi đã bói thời tiết lúc tôi còn nhỏ đấy, dự đoán nói là trời sẽ có mây vào ngày mai, nhưng thành ra nó lại mưa mất trong năm phút đấy…”
“Làm ơn ngừng lại đi! Tôi không biết là có phải bà đang cố an ủi tôi hay là khoe khoang về cái độ chính xác của bà không đấy! Chuyện này còn đau đơn hơn cả một lời từ chối bình thường mà!”
Yunyun và tôi giữ khoảng cách với bọn họ, và thì thầm với nhau.
“Chuyện này thật quá đáng thương dù là với một tên NEET. Nếu quả cầu pha lên đó không hiện lên cái gì, thế có nghĩa là thậm chí ngay cả một con quái vật hình dạng phụ nữ mà Yunyun đùa lúc trước, Cô gái lặng lẽ nhỉ, cũng sẽ không yêu ổng…”
“Tui nên làm gì đây? Tui… Tui không nghĩ là trò đùa của tôi lại quá đáng đến mức này…”
“Này hai đứa kia! Anh vẫn nghe thấy đấy! Hai em có nhất thiết phải nói nó ra không, làm ơn im lặng đi!”
—Sau khi Bukkoroli gần như khóc lóc và rời cửa tiệm.
“Nhân tiện, vì chị vường vào cái việc bói toán này lúc trước nên quên mất chuyện này—Bỏ chuyện hai cái phép ấy sang một bên, sao anh ta cứ đi theo chị mỗi ngày thế?”
“Chuyện này… Xin chị đừng hỏi bọn em. Nó cũng vì lợi ích của Bukkoroli đấy ạ.”
Nghe thấy câu đáp của tôi, Soketto gật đầu trong bối rối.
Chị ấy nhìn hình bóng của Bukkoroli, cái tên đang kéo lê từng bước chân quay về nhà trong tuyệt vọng.
“Mặc dù ông ta là một gã vô dụng, dường như ông ta khá thú vị đấy. Bí ẩn thật mà…”
Soketto nói trong khi chị ấy thả cái quả cầu pha lê trong tay ra.
Part 8
Trên con đường, sau khi rời khỏi cửa tiệm của Soketto.
“Thế là cuối cùng nó vẫn thất bại. Bất luận thế nào, Bukkoroli-san nên tìm được một công việc trước đã…”
“Ngay từ bắt đầu bọn họ đã quá cách biệt rồi. Xét cho cùng, tôi là hàng xóm của Bukkoroli từ nhỏ, nên tôi biết ông ta khá rõ. Ổng hoàn toàn vô dụng.”
Yunyun, người đang bước đi bên cạnh tôi, ngoảnh đầu lại khi nghe thấy điều này.
“Anh ta giống như là anh trai của Megumin…Ưm, không phải, hai người giống như là bạn thuở nhỏ, đúng không? Nè, Megumin, bà đã từng bao giờ yêu Bukkoroli-san chưa?”
“Chưa bao giờ.”
Tôi ngay lập tức phản bác lại Yunyun trong khi cậu ta đang ấp ủ mấy cái hi vọng ngu ngốc.
“Là…là thế sao… Tui cứ luôn tự hỏi. Có phải Megumin chỉ mong muốn mỗi đồ ăn không? Bà chưa từng muốn có một chuyện tình đáng nhớ à?”
“Tôi vẫn phải có một nhiệm vụ nặng nề phải hoàn thành. Giờ không phải lúc để động dục như thế.”
Tôi thẳng thừng đáp lại, nhưng Yunyun từ chối việc ngừng làm phiền tôi.
“Nhưng, nhưng mà, Megumin sẽ trở thành một mạo hiểm giả một ngày nào đó. Một mạo hiểm giả sẽ là một thành viên của một tổ đội, ăn và sống cùng nhau, giúp đỡ lần nhau nữa…”
“Thật sự. Tôi đã nghe về những mạo hiểm giả, cơ hội để kết hôn giữa những thành viên trong tổ đội là khá cao…Nhưng nó chắc chắn sẽ không xảy đến với tôi đâu.”
“Bà nói chắc chắn quá đấy. Được thôi, tôi không thể tưởng tượng được cảnh một Megumin sẽ bám dính lấy một gã theo một cách xấu hổ đâu…”
Vừa nói chuyện, chúng tôi đã về đến nhà của tôi.
“Bất luận thế nào, nếu tôi mà yêu… đó sẽ là một anh hùng ngầu lòi, người sẽ không bao giờ từ bỏ và đối mặt với mọi nghịch cảnh.”
“Tui cảm giác là Megumin sẽ cưới một người bình thường ngoài dự đoán thôi…”
Sau khi chào tạm biệt Yunyun, tôi bước vào nhà.
“Chị về rồi đây.”
“Mừng chị về nhà, Onee-chan!”
Komekko chạy ra với Kuro ở trong tay.
“Kuro trông có vẻ mệt mỏi, để cho Komekko vác đi thoải mái như thế. Nó chắc hẳn đã phải trải qua rất nhiều chuyện trong khoảng thời gian tôi ra ngoài.
“Nee-chan, ăn tối thôi! Có rất nhiều đồ ăn ngon đấy!”
…Rất nhiều đồ ăn ngon?
“Đồ ăn ngon ư? Chuyện gì đã xảy ra thế? Em lại vòi vĩnh đồ ăn từ ai nữa à?”
“Bukkoroli đã mua chúng đấy. Anh ấy nói, khi em lớn lên, em chắc chắn sẽ trở thành một người đẹp, rồi em hãy đến nhà của anh ấy…”
Trước khi Komekko nói xong, tôi lao thẳng ra khỏi nhà và tiến thẳng tới cửa tiệm giày để đập một tên mà ai cũng biết là ai.
GIAO ĐOẠN: CẢNH 3
—Em gái quyến rũ số một làng Hồng Ma—
Việc giải quyết mảnh ghép ngày thứ hai.
“…Ta ghét đám Hồng Ma đó.”
“Tôi cũng là Hồng Ma đấy.”
“Ngoại trừ ngươi.”
Hoost và tôi nằm trước mảnh ghép. Chúng tôi nghĩ là chúng tôi đã ghép xong, nhưng một mảnh ghép khác lại xuất hiện ở ngày thứ ba.
“Ah, thế này không được. ta không thể giải được nó. À mà, ngươi chắc hẳn cũng không giải được nó đâu. Một thứ ở trình độ này dễ gì bị giải bởi một đứa nhóc được.”
“Nee-chan có nói rằng khi mà cố tên nào đó khiến cho sự nhiệt tình của bản giảm đi, bạn vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.”
Tôi nằm trên mặt đất, vung vẩy bàn chân và tiếp túc giải mảnh ghép cùng lúc.
“Nè, ngươi nằm thế khiếm nhã lắm đấy. Chân của ngươi bẩn hết rồi kìa. Haizz…”
Hoost phủi sạch bụi bẩn trên áo choàng của tôi trong khi tôi tập trung vào mảnh ghép.
“…Ơ, chuyện gì thế này, ngươi khá là tài đấy! Ngươi sẽ giải được nó như thế này nhanh thôi! Ơ, có gì à? Ngươi bí ở đâu à?”
Tôi đặt mấy cái mảnh của mảnh ghép đã ghép xong một nửa xuống, và nhắm mắt lại. Đến giờ thì chuyện này cũng chưa có trở ngại nào cả.
“Tôi mệt với chuyện này lắm rồi.”
“Ta xin ngươi đấy, Komekko! Ngươi đã đi được đến đây rồi thì đừng có từ bỏ chứ! Ngươi có muốn ăn gì không!? Ngươi chắc phải đói lắm rồi nhỉ! Ta sẽ mang thức ăn đến ngay lập tức nhé.”
Nghe thấy điều này, tôi bật dậy và tiếp tục giải mảnh đố.
“Tốt tốt! Cứ giữ thái độ như thế! Ta sẽ quay về với đồ ăn ngay đây!”
Hoost sải cảnh ra và bay đi.
“A! Tôi cũng muốn đi nữa! Mang tôi đi theo đi!”
“Ngu…ngốc! Ta không thể mang một con nhóc như ngươi vào khu rừng được! Một con nhóc như ngươi sẽ bị đám quái vật ăn trong một nốt nhạc đấy!”
“Tôi muốn đi! Tôi muốn đi cơ! Hoost khỏe mà nên ổn thôi!”
“Được rồi, đúng việc ta khỏe là sự thật! Xét cho cùng, mỗi khi ta bước vào khu rừng là đám quái vật đều chạy đi chỗ khác mà!”
“Chúa tể Hoost quá ngầu!”
—Cuối cùng, Hoost cũng bị thuyết phục.
“—Ha…ha…! Nhóc, nhóc quậy lung tung nhiều quá rồi đấy! Này, nhóc gần như đã suýt rơi đấy!”
“Có một con thằn lằn ở phía kia! Hoost, con đó! bắt con thằn lằn đó đi!”
“Lắng nghe khi ta đang nói đi chứ!”
Hoost mang theo tôi vào khu rừng trên tay của ông ta.
“…Thấy chưa, lỗi của ngươi đấy, Komekko. nó chạy mất là do ngươi hét to quá đấy. Rất nhiều quái vật sẽ bỏ chạy sau khi ngửi thấy mùi của một thượng quỷ như ta. Ta thường xuyên đi vào rừng để tìm đồ ăn cho nhóc đấy. Chắc sẽ có một tá quái vật lẩn trốn lảng vảng ở lối vào khu rừng đây.”
“…Sau khi tôi lớn lên và trở nên mạnh mẽ, liệu tôi cũng sẽ khiến cho đám quái vật đó khiếp sợ không nhỉ?”
“Ai biết được? Không vấn đề ngươi mạnh đến mức nào, một hạt đậu nhỏ bé mới mọc như ngươi chắc sẽ không dọa được con quái vật nào đâu! Hahahaha!”
Hoost cười trong khi đặt tôi xuống. Ngay lúc đó, có chuyển động trong cái cây trước mặt chúng tôi.
“Ồ, thứ này vẫn mò đến sau khi nhận ra được sự hiện diện của ta? Nó chắc phải mạnh lắm đây.”
“Nè, nếu tôi mạ dọa con quái vật đang ở đấy, thế có nghĩa là tôi mạnh hơn Hoost có phải không?”
“Pffffhahahaha! Ôi, không, không, đau bụng quá! Hahahaha, nếu thế thật, ngươi thật sự mạnh hơn ta. Nhưng, khu rừng này là nhà của rất nhiều quái vật đáng sợ… Khi mà ngươi thấy chúng, ngươi tốt nhất không nên đái ra quần đâu nhé.”
“Tôi không có đái ra quần! Tôi sẽ đuổi chúng đi!”
Nghe thấy thế, Hoost cười còn nhiệt tình hơn.
“Ồ, nếu ngươi nghĩ ngươi có thể làm thế, thử đi! nếu ngươi có thể đuổi chúng đi, ta sẽ gọi ngươi là Tiểu thư Komekko từ giờ luôn!”
Ở giữa cái cây đang xào xạc, một con gấu khổng lồ đột nhiên nổi lên.
“…Gấu Một Quật à. Lại có cả đàn bọn chúng. Thực tế giải quyết từng này thì hơi khó đây. Không còn cách nào khác, ta sẽ tha cho chúng lần này vậy…”
Hoost nói và quay lưng lại.
Ngay lúc đó, tôi xông thẳng về mấy con gấu.
“RAWR!!”
“Komekko!?”
—Hoost la toáng lên và cũng xông thẳng luôn vào đàn gấu.