Chương 3: Nghỉ giải lao tại ngôi làng bi thảm này!

Phần 1

“Vậy thì, chúng tôi sẽ quay lại phiên tuần tra của mình.” Buzucoily nói và tách ra khỏi bọn tôi.

Rồi ba người họ hội nhóm lại và bắt đầu niệm chú gì đó…!

“Thôi tạm biệt nhé!”

Sau khi niệm chú một cách trơn tru, nhóm của Buzucoily đột nhiên biến mất.

Thật lợi hại, họ đúng là những phù thủy đích thực.

Chẳng lẽ họ đã trở về chiến trường bằng phép “Teleport” sao …!

“Họ thật tuyệt vời. Quả đúng là một nhóm những chiến binh thiện chiến.”

Tôi nhìn chằm chằm vào nơi họ biến mất và kính trọng nói.

“Thật vậy sao, nghe anh nói vậy bốn người bọn họ chắc hẳn đang cười đầy khoái trá ở chỗ nào đó quanh đây.”

Được tôi hỗ trợ, Megumin chêm vào…

“…Quanh đây? Chẳng phải họ đã rời đi bằng phép Teleport sao?”

Người nói lần này là Yunyun.

“Họ trở nên vô hình bằng cách điều khiển khúc xạ ánh sáng. Teleport rất hao mana, nếu dùng chiêu đó thường xuyên ngay sau một trận chiến mana của họ chắc chắn sẽ cạn kiệt. Em nghĩ họ chỉ muốn biểu diễn một màn tạm biệt thật ngầu… đau quá!”

Đột nhiên, một hòn đá bay ra từ nơi mà họ đã đứng và đập vào đầu Yunyun trước khi cô kịp nói xong.

Cứ như thể là để cảnh báo cô đừng có lắm mồm.

… Vậy ra họ ở đó.

“Mặt khác, phép “Light refraction” hình thành một màn chắn khoảng một vài mét xung quanh một vật thể hoặc con người để che khuất tầm nhìn bên ngoài… Vậy nên, anh có thể nhìn thấy họ nếu tiến lại gần hơn.”

Aqua im lặng tiến lên một bước sau khi cô nghe lời giải thích vô cảm của Megumin.

“…! ”

Đi kèm với một thanh âm của sự loạng choạng, thứ gì đó vội vàng lùi ra xa.

Khi nghe thấy tiếng động đó, Aqua chỉ chăm chú nhìn về hướng phát ra mà vẫn không nhúc nhích…

“……”

“……”

Đột nhiên, Aqua xông tới phía trước.

“! ?” x 4

Truyền đến thanh âm của những người né dạt ra.

Đừng, đừng làm thế…

Bỏ lại Aqua đang truy đuổi thứ vô hình nào đó với nụ cười tươi trên khuôn mặt, chúng tôi tiến vào ngôi làng.

Dù sao thì, để hiểu rõ được tình hình, chúng tôi cần phải đến nhà của Yunyun.

Aqua có lẽ đã chán đuổi theo bọn họ và trở lại với chúng tôi.

“Mấy gã đó thật sự cũng có chút thực lực nhỉ. Tôi thậm chí còn không thể bắt kịp bọn họ với tốc độ của mình.”

Không thể ngờ Aqua có tất cả chỉ số đều cao ngoại trừ trí tuệ và may mắn vậy mà vẫn không thể bắt kịp họ.

Mặc dù cái cách họ rời đi có hơi xịt một chút, nhưng tôi vẫn nhớ kỹ bọn họ tự xưng là “Đơn vị du kích chống quân đội quỷ vương”

Họ chắc phải là những người ưu tú của Hồng ma tộc.

Nhưng Megumin bắt đầu giải thích, và ấn tượng của tôi về họ…

“Mấy gã đó đã chạy đi bằng cách sử dụng phép thuật cường hóa cơ thể. Em không cho là nhóm Hikimori lười biếng suốt ngày ở lỳ trong nhà sẽ có sức bền như vậy đâu.”

… Đã vỡ tan tành bởi những từ tôi không thể lờ đi được.

“… Nhóm Hikimori? Không, chẳng phải họ là thành viên của đơn vị du kích chống quân đội quỷ vương hay sao? Họ đã rời đi bởi vì họ cần phải tuần tra xung quanh mà.”

Đáp lại lời chất vấn của tôi,

“Họ là những kẻ lười biếng không thể sống thiếu bố mẹ hoặc đang thất nghiệp. Nếu đi đến những thành phố khác làm Mạo hiểm giả, họ có lẽ sẽ có rất nhiều việc, nhưng họ lại không muốn rời khỏi làng. Nhàn rỗi cả ngày mà chịu không làm gì, nên để che dấu đi sự lười biếng của mình, họ tự xưng là đội du kích chống quỷ vương và chạy quanh làng.”

Megumin nói với tôi những điều tôi thực sự không hề muốn tìm hiểu.

Vậy nghĩa là sao?

Ngay cả chỉ số của Hikimori cũng cao như vậy ư?

Cứ như thể Yunyun đọc được suy nghĩ của tôi, con bé nói:

“Mọi thành viên của Hồng ma tộc có thể học Phép thuật cao cấp vào tuổi trưởng thành. Người nào trong làng cũng đều là Đại Ma pháp sư cả. Sau khi học được những phép thuật cao cấp, bọn em sẽ thuần thục mọi loại phép thuật với những điểm kỹ năng mà mình kiếm được. Đây là điều hiển nhiên…”

Cô nói trong khi liếc về phía Megumin.

Megumin bỏ qua ánh mắt đó như thể là mình không liên quan, và chuyển sang nhìn quanh ngôi làng đầy ắp những kỷ niệm.

Làng Hồng ma có kích cỡ của một thôn trang nhỏ.

Khuôn mặt của cư dân Hồng ma tộc chẳng hề bộc lộ sự căng thẳng. Có lẽ là bởi ánh nắng nhẹ nhàng của mùa xuân, thậm chí nhiều người vẫn còn đang ngái ngủ.

Thành thật mà nói, thoạt nhìn họ trông không giống như đang xảy ra chiến tranh với quỷ vương chút nào cả…

“…Eh, bức tượng con Griffon này trông y như thật ấy. Có phải là kiệt tác của một nhà điêu khắc nổi tiếng không?”

Darkness bị ấn tượng bới bức tượng ở cổng vào, cô đột ngột nói.

Thấy rồi, con Griffon đó trông giống thật tới mức tôi cứ nghĩ là nó sẽ di chuyển ngay bây giờ ấy…

“Đó là một con Griffon đi lạc vào ngôi làng và đã bị hóa đá. Bức tượng trông rất ngầu, nên được giữ lại để làm danh lam thắng cảnh. Và bây giờ, nó chủ yếu được sử dụng làm nơi hẹn hò của những đôi trai gái.”

Thật, thật là một danh lam thắng cảnh táo bạo.

Sau khi nghe Megumin nói, Aqua thấy tò mò về bức tượng và bắt đầu niệm phép gì đó trong khi đặt tay lên bức tượng.

“… Cô đang định dùng phép gì thế?”

“Một phép thuật giúp hóa giải những hiệu ứng bất lợi. Trước tới giờ tôi chưa từng nhìn thấy một con Griffon còn sống lần nào cả.”

Sau khi giữ con mắm Aqua lại, chúng tôi đến nhà Yunyun để hiểu thêm về tình hình.

Phần 2

— Một tòa lâu đài lớn ở trung tâm ngôi làng.

Người đàn ông trung tuổi ngồi đối diện chúng tôi trên chiếc ghế sa-lông đang gõ gõ trán.

Sau khi tiến vào phòng khách của trưởng làng, chúng tôi đã được người đàn ông phía trước, cha của Yunyun, tiết lộ sự thật gây chấn động.

“Không, chỉ là một bức thư viết cho con gái về tình hình của ta thôi mà. Ta đã viết hơi lệch chủ đề một chút. Dòng máu Hồng ma tộc chảy trong huyết quản khiến ta không thể viết nổi một bức thư bình thường…”

“Cháu thực sự không thể hiểu nổi bác đang nói cái gì.”

Tôi ngay lập tức đáp lại lời trưởng làng, trong khi Yunyun ở phía sau lưng vẫn đang ngẩn người.

“… Eh? Erm, B, bố? Con rất vui khi biết bố vẫn ổn, nhưng bố có thể giải thích rõ ràng được không? Đầu tiên, ở đầu bức thư bố đã viết rằng ‘Lúc con nhận được lá thư, có lẽ bố đã rời khỏi thế giới này’…”

“Chẳng phải đó là cách chào hỏi thông thường của Hồng ma tộc sao? Bộ con không được học điều đó ở trường à? … Ah, nhắc mới nhớ, Megumin và con đã tốt nghiệp sớm nhờ thành tích xuất sắc của mình.”

“… Thế còn phần không thể phá hủy căn cứ quân đội của quỷ vương …”

“Ahh, phần đó à? Bọn họ đã xây dựng một căn cứ trông rất lộng lẫy. Chúng ta đang phân vân nên phá hủy nó hay là giữ lại làm cảnh? Chúng ta đã không thể quyết định được.”

“Hey Yunyun. Tôi có thể đấm ông ta một phát được không?”

“Cứ tự nhiên.”

“Yunyun!?”

Darkness hỏi người trưởng làng đang bị sốc.

“… Hmm? Chờ đã, vậy Quân đội của quỷ vương thực sự đã xây dựng một căn cứ quân sự ở đây à. Thế thì phần ‘Boss của Quân đội quỷ vương đang đến’ là…”

“Không sai, như đã viết trong bức thư, chúng đã gửi đến một tên boss có khả năng kháng ma pháp rất cao. Đúng rồi, chắc cũng đến lúc rồi đấy. Nếu các cháu đang rảnh, muốn đi theo và xem thử không?”

Trưởng làng thoải mái mời chúng tôi, đúng lúc đó—

“Báo động : Quân đội quỷ vương đang đến, Quân đội quỷ vương đang đến. Bất kỳ ai đang rảnh hãy tập trung lại ở bức tượng Griffon ở trước cổng làng. Chúng tôi đã nhìn thấy quân địch, quân số khoảng một nghìn tên.”

Thông báo vang lên khắp làng cùng với tiếng rung của những chiếc chuông.

“Một nghìn!?” x2

Darkness và tôi hét to lên, trong khi ba thành viên của Hồng ma tộc vẫn tỏ ra bình tĩnh.

Họ không nghe thấy con số ‘một nghìn’ sao?

Từ quy mô của nơi này, chắc có khoảng ba trăm cư dân.

Chuyện gì xảy ra với cái thái độ bĩnh tĩnh trước quân số gấp hơn ba lần của quân đội quỷ vương vậy trời?

“Một nghìn binh lính của quân đội quỷ vương. Có lẽ đã đến lúc để chứng tỏ sức mạnh thật sự của một nữ thần rồi.”

Aqua đột nhiên nói điều đó , cũng hiếm khi nào thấy cô ta uống trà ngoan ngoãn từ nãy đến giờ như vậy.

Tôi nghĩ Quê hương của Hồng ma tộc đã có ảnh hưởng xấu lên cô ta.

Làm ơn đừng làm bất cứ điều gì ngu ngốc nhé.

Quay mặt lại với Darkness đang hoảng loạn chuẩn bị cho trận chiến, Megumin bình tĩnh nói.

“Đừng lo, đây là ngôi làng của những ma pháp sư mạnh nhất, quê hương của Hồng ma tộc. Cùng đi xem sao nhỉ?”

Phần 3

… Thật tuyệt vời.

“Wahh!! Uwahhhhh!!”

“Sylvia-sama! Sylvia-sama!! Làm ơn rút lui! Làm ơn rút lui— thậm chí khi chỉ còn mỗi mình ngài!”

“Chết, chết tiệt! Nếu có thể tiến đến gần hơn một chút với lũ vô lại đó thì rõ ràng chúng ta đã trả thù được rồi…!”

“Đó là lý do mà tôi phản đối tấn công Làng Hồng ma tộc, đó là lý do mà tôi không muốn tới…!”

Thậm chí trước khi kịp chạm đến cổng ngôi làng, binh lính của quỷ vương lần lượt gục ngã.

So với quân đội hùng mạnh một nghìn người, phe chúng tôi chỉ có khoảng 50 mạng.

Và 50 người thuộc Hồng ma tộc đó…

“Lightning Strike!” (Sét Đánh)

“Energy Ignition!” (Năng lượng bạo tán)

“Freeze Gust!” (Băng sương gió bão)

“Cursed Lightning!” (Sấm nguyền)

Họ không hề thương tiếc phóng vào lực lượng tiên phong của quân đội quỷ vương một cơn mưa phép thuật cấp cao.

“Thật tuyệt vời… Họ mạnh một cách đáng sợ…”

Đây không còn là một trận chiến nữa, mà là một cuộc thảm sát một chiều.

Một vài binh lính của quân đội Quỷ vương bị tê liệt bới sấm sét tới từ bầu trời trong khi những tên khác bùng cháy trong ngọn lửa.

Và có vài tên biến thành tượng băng sau khi bị nhấn chìm bởi làn sương trắng, số còn lại bị tia sét đen xuyên thủng ngực.

… Ngay lúc đó, đội quân của chúng tách ra hai bên và cô gái một thân lễ phục tiến lên phía trước.

“Mọi người! Ta sẽ chặn chúng từ phía trước nên hãy bám theo ta! Khoảng thời gian chờ giữa lúc thi triển hai ma pháp cấp cao rất lớn. Hãy tận dụng cơ hội đó …!”

Liệu có phải cô gái xinh đẹp đó là Boss của quân đội quỷ vương không?

Mặc một chiếc váy cắt ngắn, trông thoáng qua thì cô ta là một mỹ nữ cao ráo.

Chiếc khuyên tai màu xanh lam lấp lánh bên tai phải khiến cô toát ra một vẻ trong sáng tự nhiên, hoàn toàn tương phản với bộ váy gợi cảm.

Một người đàn ông và một người phụ nữ bước về phía trước đối mặt với cô.

Tôi đã nhìn thấy người đàn ông đó trước đây.

Là người đã đưa chúng tôi đến đây – Buzucoily.

Đôi mắt của Buzucoily tỏa sáng và anh ta đưa hai tay ra phía trước.

Quen Megumin đã lâu, tôi biết rất rõ.

Khi đôi mắt của Hồng ma tộc tỏa sáng, thì có nghĩa là họ đang rất hưng phấn…

“Tornado!!”

Hoặc là họ đang dùng một lượng lớn mana để kích hoạt những phép thuật mạnh mẽ.

Buzucoily giải phóng một vòi rồng vào giữa quân đội của quỷ vương.

Một lượng lớn binh lính đã bị ném lên không trung.

Họ có thể sẽ chết sau khi va chạm với mặt đất.

Cùng lúc đó, đôi mắt của người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh Buzucoily cũng tỏa sáng, và cô nhấc tay trái lên.

Cô cầm vũ khí bên tay phải, đây là điều rất hiếm gặp đối với Hồng ma tộc.

Nhìn kĩ, đó là một thanh kiếm gỗ được chạm khắc hình rồng.

Dù sao thì người cầm nó thuộc Hồng ma tộc, nên có lẽ thứ đó là một vũ khí ma pháp.

Với bàn tay trái mở rộng, người phụ nữ vung thanh kiếm gỗ nằm trong tay phải.

“Inferno!”

Ở giữa lốc xoáy, một cơn bão lửa xuất hiện!

Phần 4

Sau khi quan sát trận chiến của Hồng ma tộc, chúng tôi quyết định đến nhà Megumin.

Yunyun nói rằng cô muốn trừng phạt bạn mình là Arue vì đã gửi lá thư đó và rời đi.

Tôi nói trong khi hồi tưởng lại những phép thuật được nhìn thấy lúc nãy:

“Ara~ thật là một buổi biểu diễn tuyệt vời. Vậy đó mới thực sự là Hồng ma tộc nhỉ.”

“Hồng ma tộc thực sự là sao hả, có phải ý anh là vẫn còn những kẻ giả mạo đúng không hả. Hey, nói em nghe Hồng ma tộc giả mạo ở chỗ nào thế.”

Trong lúc tôi phải chống đỡ con nhóc Megumin đang nhe nanh vuốt, chúng tôi đi đến một căn nhà gỗ nhỏ.

Nói thế nào đây nhỉ. Có lẽ hơi bất lịch sự, nhưng thoạt nhìn so với những gia đình bình thường nó trông tồi tàn hơn nhiều.

Dường như Megumin đã thấm mệt vì dùng sạch mana, cô gõ cửa với một khuôn mặt mệt mỏi.

Một lúc sau, tiếng ai đó chạy ra vang lên từ phía trong.

Cánh cửa được mở ra nhẹ nhàng.

Người bước ra là một cô nhóc trông rất giống Megumin, tầm tuổi đi học.

“Ồ, đây là em gái của Megumin à? Đáng yêu quá!.” Darkness mỉm cười rạng rỡ.

“Trông như phiên bản thu nhỏ của Megumin ấy. Nah, Megumin nhỏ tuổi, muốn ít kẹo không em?”

Chả biết từ chỗ nào Aqua móc ra vài chiếc kẹo ra …

“Komekko, chị về rồi. Em ở nhà ngoan chứ?”

Megumin nhẹ nhàng nói với cô bé trong khi tựa vào vai tôi.

Komekko…

Hết Buzucoily rồi đến cái tên này, chắc tôi đã chết lặng và không còn phản ứng lại trước tên của Hồng ma tộc nữa rồi.

Komekko cứng người lại khi em ấy nhìn về Megumin.

Đây có lẽ là một cuộc đoàn tụ sum vầy.

Komekko mở to mắt và hít một hơi thật sâu.

“Bố ơi! Chị Megumin dẫn trai về nhà này!”

Đợi đã Imouto-chan, làm ơn để Onii-chan giải thích đã!

Phần 5

“Nhìn kĩ này. Chiếc cốc tôi úp ngược trên bàn sẽ chuyển động vòng quanh như thế này này!”

“Tuyệt vời! Thật tuyệt vời!! Sao chị làm hay thế? Nah, làm cách nào ạ? Onee-san tóc xanh, chỉ em cách làm đi!?”

“Nam châm! Chắc hẳn nó chuyển động được là nhờ một cục nam châm ở dưới bàn! Đúng không? Tôi nói đúng không, Aqua!?”

Trong phòng khách nhà Megumin, Aqua đang biểu diễn ảo thuật với chiếc cốc.

Darkness và Komekko đang quan sát rất chăm chú.

Darkness chắc đã đoán đúng về cục nam châm.

Chiếc cốc được Aqua di chuyển làm bằng kim loại.

Bằng cách sử dụng nam châm ở dưới bàn, cô có thể di chuyển nó.

Tôi vừa lằng nghe màn đối thoại của bọn họ, vừa suy đoán những mánh lới ẩn phía sau. Nhưng ngay cái lúc liếc trộm về phía Aqua, tôi đã cứng họng trong chốc lát.

Cô ta đang ngồi ngay ngắn ở giữa phòng khách với hai tay đặt trên đầu gối.

Chỉ bằng cách nhìn chằm chằm vào cái cốc ở trên bàn, thế mà cô ta vẫn có thể khiến nó tự do di chuyển xung quanh.

……! ?

Cái gì vừa diễn ra vậy trời? Tôi bắt đầu hoài nghi chính đôi mắt của mình. Trong lúc tôi đang chú ý nhìn bên đó…

“Ah— …! Khụ khụ!”

Người trước mặt tôi ho khan.

Thôi xong!

Tôi đang ngồi trên một tấm thảm trong phòng khách dưới bầu không khí nặng nề, và người đang nhìn tôi với khuôn mặt nghiêm túc ở phía đối diện là cha của Megumin.

Nhìn thoáng qua, trông ông như một người đàn ông trung niên bình thường với mái tóc đen, nhưng ánh mắt sắc nhọn của ông tỏa ra một áp lực vô hình từ nãy đến giờ.

Tôi đã nghe về tên của ông ấy trước kia, Hyoizaburo.

“… Cảm ơn vì đã chăm sóc con gái ta. Ta thật lòng biết ơn nhóc vì điều đó.”

Hyoizaburo nói, vừa nhẹ nhàng cúi đầu trước tôi.

Bên cạnh ông là một người phụ nữ đẹp so với Megumin có vài phần tương tự, cùng mái tóc đen dài và một vài nếp nhăn ở khóe miệng và mắt.

“Con gái cô đã làm phiền cháu rất nhiều… cô đã nghe rất nhiều điều về Kazuma-san từ những lá thư nó gửi về… Nên cô chú hiểu cháu rất rõ…”

Mẹ của Megumin, Yuiyui-san cúi thấp đầu trước tôi.

Tôi nên làm gì đây?

Tôi đưa ánh mắt cầu cứu về phía người đáng ra phải giải quyết cục diện rối ren này.

Megumin đã dùng cạn mana của mình bởi vì phép Explosion, và đang ngủ trên chiếc gường ở góc phòng.

Sau khi xúc động nhìn Megumin trong chốc lát, Hyoizaburo đanh mặt lại và hỏi:

“… Vậy thì. Mối quan hệ của cậu với con gái ta là gì?”

Ông ta đã hỏi tôi câu này ba lần rồi.

“… Cháu nói rất nhiều lần rồi, bọn cháu chỉ là những người bạn bình thường và cũng là đồng đội của nhau.”

Sau khi Hyoizaburo nghe điều đó, ông ta trông như thể không thể chịu đựng được nữa, và nhanh chóng tiến đến chiếc bàn nơi Aqua đang biểu diễn rồi đưa tay ra.

“Cậu vừa nói cái gì hảaaaaaaa!!”

“Chồng yêuuuuuu! Dừng lại đi! Đừng đập phá và lộn cái bàn lên chứ! Tháng này tài chính của chúng ta eo hẹp lắm đấyyyyyyyy!”

Có rất nhiều người kì lạ trong Hồng ma tộc.

— Hyoizaburo nhấm nháp tách trà mà vợ ông pha và thở dài.

“Thứ lỗi, ta đã quá kích động. Tất cả chỉ vì cậu cứ giả ngu và nói ‘bọn cháu chỉ là bạn bè’.”

Tôi nuốt câu nói ‘bọn cháu thật sự chỉ là bạn bè’ lại, và từ trong hành lý lấy ra một vài thứ để thay đổi chủ đề.

Đó là quà ăn vặt mà tôi đã mua ở Alcanretia sau chuyến đi đến suối nước nóng vài ngày trước.

Tôi không có cơ hội lấy chúng ra vì ngay khi vừa trở về chúng tôi đã phải rời Axel.

“Đây … chỉ là một món quà nhỏ để cảm ơn lòng hiếu khách của gia đình…”

Trong nháy mắt, gần như cùng một lúc Hyoizaburo và vợ ông chộp lấy túi bánh mà tôi đang cầm trên tay.

“… Em yêu, đây là món quà mà Kazuma-san dành tặng anh mà. Bỏ cái tay ra nào.”

“Ara ara, chồng yêu thật là. Anh vừa mới gọi cậu ta một cách thô lỗ là ‘cậu’, và giờ đột ngột chuyển sang thành ‘Kazuma-san’ sau khi nhìn thấy món quà, da mặt của anh dầy quá nhỉ? Chúng được dùng để làm bữa tối hôm nay, em sẽ không để anh lấy làm đồ nhắm rượu đâu, ok?”

Lời nói đùa của cô chủ khiến tôi không thể cười nổi.

Không, chúng chỉ là bánh bao thôi mà. Không thể dùng để làm bữa tối hay là đồ nhắm rượu được đâu.

Tôi cố gắng không phản bác lại, và Komekko reo lên.

“Đồ ăn!? Nè, đó là đồ ăn đặc đúng không!? Không phải là thứ cháo quá loãng đến hạt cơm cũng không nhìn thấy nổi, mà là thứ giúp ta no bụng phải không ạ!?”

Tôi không thể nói nên lời, im lặng lấy ra tất cả khẩu phần ăn trong túi đồ và chia cho họ.

“Thực ra… cũng không đến mức đó đâu…”

“Cậu đến thật quá đúng lúc Kazuma-san! Em yêu, pha cho cậu ta loại trà ngon nhất nào!”

“Chỉ có một loại trà trong nhà thôi, cô sẽ pha một ít ngay bây giờ, xin hãy chờ một lát!”

— Trong khi tôi thưởng thức cốc trà cô chủ pha, Komekko cầm mỗi tay một chiếc bánh, và ngấu nghiến nó như một con sóc.

Komekko im lặng nhai trong khi cứ nhìn chăm chú vào khuôn mặt tôi.

Sau đó em nhìn xuống hai chiếc bánh bao trong tay, nuốt nước bọt, và rồi…

“… Cho anh này. Ngon lắm đấy.”

Em ấy tặng tôi chiếc bánh mình chưa ăn.

Komekko thèm thuồng nhìn chiếc bánh em đang đưa ra.

“Komekko, đừng tới gần gã đó! Lại đây với Onee-san nè, nhanh lên!”

“Đúng đấy Komekko! Gã đó luôn chơi những trò bẩn thỉu hạ lưu với chị của em đấy. Nhân lúc hắn chưa kịp nhe nanh vuốt lại đây tới chỗ chị nhanh lên em!”

Komekko vẫn nghiêng đầu nhìn tôi mặc kệ những điều mà Aqua và Darkness nói.

Tôi sẽ xử họ sau vậy… Komekko đích thực là một thiên thần.

“Cảm ơn em, Komekko cứ ăn đi. Onii-san đã no rồi.”

Sau khi nghe điều đó, Komekko đáp ‘Em hiểu rồi!’ và ngồi bên cạnh tôi, tiếp tục nhai chiếc bánh bao.

Nhìn thấy cảnh đáng yêu như thế, tôi không khỏi mỉm cười.

Hyoizaburo nói với tôi với khuôn mặt nghiêm túc.

“… Cho dù cậu có mang theo bao nhiêu đồ ăn đi chăng nữa, ta sẽ không bao giờ giao Komekko cho cậu đâu!”

“Hiểu lầm rồi bác ơi! Làm ơn đừng tin lời hai đứa kia!”

Ngay lúc tôi đang cố gắng giải thích trong tuyệt vọng, Aqua lén lút tới gần rồi ôm lấy Komekko và kéo con bé ra xa như thể cô ta muốn bảo vệ em ấy khỏi tôi vậy.

… Tôi sẽ nhớ kĩ ngày hôm nay, hai con mắm này.

Komekko không phản ứng gì khi bị Aqua kéo đi, em ấy vẫn đang bận nhai bánh bao và mặc kệ Aqua làm những gì cô thích.

Cuối cùng, cô chủ nhìn tôi đang uống tách trà và mỉm cười nói:

“Nhân tiện, cô nghe nói rằng Kazuma-san đang mắc một khoản nợ khổng lồ phải không? Cô không để ý đâu vì cô cảm thấy Kazuma-san là người tốt… Nhưng nếu muốn đến với con gái cô, chẳng phải cậu nên trả hết nợ nần trước sao…?”

Tôi phun trà trong miệng ra ngoài.

“Cô có ý gì khi nói ‘đến với con gái cô’!? Chằng phải cháu đã giải thích rằng bọn cháu chỉ là bạn bè à!?”

Đáp lại phản ứng mãnh liệt như vậy, cô chủ nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ:

“Từ những bức thư con gái gửi cho cô chú, chắc hẳn các cháu phải rất thân thiết chứ nhỉ…?”

“Không, chờ đã, cháu có thể biết con bé đã viết gì trong những bức thư đó không?”

Tôi bình tĩnh lại và nhìn vào khuôn mặt Hyoizaburo và cô chủ.

Cô chủ cuối cùng cũng mở lời:

“Ví dụ như…”

Ngắm cảnh con gái cô bị bao phủ trong chất nhờn.

Nói những điều như là ‘ngực em lớn hơn một chút đấy nhỉ’ trong khi cõng con gái cô.

Tắm chung với con gái cô.

Cứ khi nào con gái cô ngủ trưa và không phòng bị trên ghế, thì cậu cũng sẽ ngồi xổm xuống và nhìn trộm quần lót của nó.

Trong khi cho Chomusuke ăn, cậu sẽ đưa quần lót ra trước mặt nó và nói ‘nghe này, thứ đó trông giống thế này ấy, nếu mày có thể trộm nó cho tao, tao sẽ thưởng cho mày thức ăn ngon hơn’ dạy nó làm những chuyện xấu xa.

Ngắm cảnh con gái cô bị bao phủ trong chất nhờn.

Nói những điều như là ‘ngực em lớn hơn một chút đấy nhỉ’ trong khi cõng con gái cô.

Tắm chung với con gái cô.

Cứ khi nào con gái cô ngủ trưa và không phòng bị trên ghế, thì cậu cũng sẽ ngồi xổm xuống và nhìn trộm quần lót của nó.

Trong khi cho Chomusuke ăn, cậu sẽ đưa quần lót ra trước mặt nó và nói ‘nghe này, thứ đó trông giống thế này ấy, nếu mày có thể trộm nó cho tao, tao sẽ thưởng cho mày thức ăn ngon hơn’ dạy nó làm những chuyện xấu xa.

“… Còn nữa, mối quan hệ của hai người đã thân thiết đến mức những trò quấy rối tình dục diễn ra hàng ngày…”

Sau khi nghe những điều đó, tôi quỳ xuống trước mặt cha mẹ Megumin và dập đầu xin lỗi.

Hyoizaburo tiếp lời vợ—

“Dù vậy, con gái ta vẫn luôn nghĩ rằng cậu là một người đồng đội quan trọng mà con bé không thể bỏ mặc. Con bé thậm chí còn viết rằng tuy cậu là một tên biến thái nợ nần ngập đầu cùng kĩ năng chiến đấu rác rưởi, hễ mở miệng là phun ra lời nói thô tục trong khi tác phong cơ bản cũng không có, con bé vẫn chẳng thể bỏ mặc cậu vì nếu nó không trông chừng cậu sẽ chết mất xác. Con gái của ta đã nói đến mức này rồi, nên ta nghĩ rằng giữa hai đứa chắc hẳn phải có gì đó…”

Ông ấy nói với cõi lòng nặng trịu.

Tuy có rất nhiều chỗ kỳ quái trong lời nói của ông ta, nhưng tôi vẫn hạnh phúc vì con nhóc đó đã coi tôi là một người đồng đội quan trọng.

Đúng vậy, mối liên kết giữa chúng tôi bền vững đủ để chịu đựng được những khuyết điểm của nhau, những lời nói xấu sau lưng đó sẽ không ảnh hưởng đến lòng tin của tôi với con bé…

“Theo lời con gái cô, con bé là người gây sát thương chính trong nhóm của Kazuma-san, cả nhóm sẽ chẳng làm gì được nếu thiếu nó. Và nó là người đã đánh bại boss của quỷ vương Vanir, ép một tên boss khác ra khỏi lâu đài của hắn bằng cách ngày nào cũng đánh bom, và có đóng góp vô cùng to lớn trong việc tiêu diệt tên Boss đó…”

… Eh, cũng không sai.

Gần đây chúng tôi còn tiêu diệt thêm một tên Boss nữa tên là Hans, nhưng chúng tôi không quá phụ thuộc vào Megumin đến mức chẳng thể làm được gì cả nếu thiếu con bé đó…

“Hmm. Và con bé cũng là người tung đòn kết liễu vào Cỗ Pháo Đài Hủy Diệt Di Động! Ara, con gái ta thực sự đã tự mình tạo nên danh tiếng cho bản thân đấy!”

Tiếp lời vợ mình, Hyoizaburo hạnh phúc nói…

Tất cả đều đúng, nhưng…

Tôi liếc về phía Megumin đang ngủ say.

Megumin đang thở đều ……… thì bỗng nhiên quay lưng lại với tôi…

Lẽ nào con bé thực sự vẫn còn thức?

Cô chủ có chút hoài nghi ánh nhìn của tôi tới Megumin—

“Bức thư còn nhắc đến rất nhiều chuyện về cậu và những người khác… Cậu vẫn đang mắc một khoản nợ rất lớn đúng không? Dù sao thì đây cũng là mối lo lắng trong nhóm con gái cô. Thực ra cô chú cũng muốn giúp, nhưng gia đình cũng không khá giả lắm cho nên …”

Cô ấy nói đầy day dứt…

“À, không, những khoản nợ đã được trả hết rồi. Chuyến đi lần này kết thúc, sau khi trở về cháu có thể sẽ kiếm được một khoản tiền lớn, nên không có chuyện gì đâu, cô đừng lo.”

Sau khi nghe điều tôi tình cờ thốt ra, Hyoizaruburo chợt phản ứng lại mạnh mẽ.

“… Ồ. Cậu sẽ kiếm được bao nhiêu thế…”

Vì hơi bất an khi ở nhà Megumin, tôi đã không thắc mắc gì mà trả lời thật lòng.

“Khoảng ba trăm triệu Eris.”

“Ba trăm triệu! ?” x 2

… Hmm? Có phải tôi vừa nói ra điều gì đó không cần thiết không?

Hyoizaburo tiến sát lại gần tôi.

Ông nở nụ cười và vỗ tay.

“À, Kazuma-san, đúng rồi, sao cậu không nghỉ qua đêm ở đây nhỉ? Cậu là đồng đội của con gái ta, chúng ta phải đối xử tốt với cậu!! Hay cậu ở đây luôn từ bây giờ đi!? Làm một Mạo hiểm giả, chắc cậu không có một ngôi nhà để nương thân mà luôn phải đi lang thang khắp nơi phải không!?”

“Đúng vậy! Komekko, tối nay con ngủ cùng bố mẹ trong phòng khách nhé! Hai người bọn họ có thể ngủ ở phòng chúng ta! Nhưng vì nhà rất bé, nên chỉ còn duy nhất phòng của con và phòng cũ của Megumin… Khi nhiều người ở đây thì nó thực sự rất chật… Nah, anh yêu, nếu không thì…”

Tôi đã bị khiếp sợ bởi những lời không thể tưởng tượng nổi của họ— “Không, không cần đâu… Cháu, hm, có một căn biệt thự ở Axel…”— và rụt rè nói cho bọn họ sự thật.

“Một căn biệt thự!! ” x 2

Ôi không.

Tôi tránh ánh mắt tỏa sáng của họ và tìm kiếm sự trợ giúp từ Aqua và Darkness.

“Tiếp này! Một thứ tuyệt vời sẽ chui ra từ chiếc hộp đấy!”

“Chắc chắn sẽ có thứ gì đó nhảy ra khi cô ấy mở nó! Chính là nó, Komekko!”

“Tuyệt vời! Thật tuyệt vời!”

Ba người bọn họ có vẻ khá bận rộn nhỉ.

Phần 6

Trời đã tối rồi, nhưng Megumin vẫn đang nằm ngủ.

Chuyện này cũng khó trách.

Mặc dù là người nghiêm chỉnh nhất trong nhóm, nhưng con bé mới chỉ mười bốn tuổi.

Vừa mới trở về từ Alcanretia, nhưng con bé lại phải ngay lập tức bắt đầu hành trình mới và vắt kiệt mana của mình với phép Explosion.

Và rõ ràng là đã lâu rồi con bé chưa gặp lại gia đình…

“Mẹ ơi! Thịt! Thịt!”

“Con yêu, bố nghe nói rằng ăn rau sẽ tốt cho da đấy, nên hãy để phần thịt lại cho bố. Bố mong con mình sẽ mãi luôn xinh đẹp!”

“Ara ara, chồng yêu, tóc của anh thưa quá, em nghĩ anh chỉ cần ăn món salad tảo là đủ rồi!”

… Nhưng bọn họ lại chẳng hề bận tâm tý nào về người con gái đang nằm ngủ, và tranh nhau ăn phần mà tôi mua.

Bữa tối là một nồi lẩu.

Aqua nốc một ngụm rượu của tôi cùng với đồ nhắm, còn Darkness thì trông có vẻ hơi lo lắng, có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy ngồi ăn cùng với mọi người trên một chiếc bàn thấp.

Cô liếc sang tôi hết lần này đến lần khác, kiểm tra xem cách mình ăn có đúng không trong khi ăn rất từ tốn.

Komekko cuối cùng cũng ăn xong và nói bằng đôi mắt lấp lánh.

“Nah, Bố, Mẹ! Onee-san tóc xanh rất tuyệt vời! Chị ấy khiến một con Neroid lớn nhảy ra từ bên trong chiếc hộp nhỏ!”

Điều đó thu hút sự tò mò của tôi.

Darkness nhận ra rằng tôi đang lắng nghe câu chuyện.

“Lợi hại lắm, Kazuma à, một vài chuyện phi vật lí đã diễn ra. Một con Neroid chui ra từ một chiếc hộp nhỏ hơn nó rất nhiều, và bay ra ngoài cửa sổ. Tôi đã nghĩ về chuyện này suốt từ nãy đến giờ…”

Khi tôi nghe thấy điều đó, tôi bảo với Aqua đang uống rượu một cách hạnh phúc:

“… Nghe này, chuyện đó tôi đã sớm lưu ý, để tôi nhìn kỹ trò ảo thuật của cô thêm lần nữa được không?”

“Không muốn đâu. Tôi sẽ không biểu diễn khi được yêu cầu mà chỉ làm khi mình nổi hứng thôi. Nếu anh vẫn muốn xem , thì hãy chuẩn bị sẵn một bữa tiệc có thể làm tôi bộc lộ ham muốn biểu diễn đi.”

Cô ta nói trong khi khéo léo bóc hạt đậu bằng một tay và búng nó vào môi tôi.

“Đồ ngốc… Tôi đã nhắm vào miệng anh rồi, nên bắt nó chuẩn tý đi… Dừng, dừng lại! Anh rõ ràng không uống được nhiều rượu, đừng lấy hết đậu của tôi chứ!”

Bữa tối đã rất vui vẻ.

Điều đó khiến tôi nhớ về những hồi ức khi còn ở Nhật và ăn cơm cùng với gia đình mình, làm tôi quên đi cảm giác mệt mỏi của chuyến dã ngoại mấy ngày nay và hạnh phúc thưởng thức một bữa ăn đúng nghĩa.

— Chuyện đó xảy ra vào lúc tôi quay lại phòng khách sau khi tắm.

“Cô nói điều gì vớ vẩn thế hả!? Cô không hề lo lắng về con gái mình sao!? Cô đang ném một con cừu non ngon lành vào lồng của một con dã thú bị bỏ đói một tuần đấy!”

Aqua và những người khác đã tắm trước, nên tôi là người cuối cùng. Tôi có thể nghe thấy lời buộc tội của Darkness từ bên kia cánh cửa.

Họ đang tranh luận về chuyện gì vậy? Tôi lén nhìn vào phía trong và thấy Hyoizaburo đang phát ra thanh âm khò khè từ giữa phòng khách.

Ông ta vẫn còn tỉnh khi tôi đi tắm, chẳng phải thế là quá nhanh sao?

Tôi không thấy Aqua đâu cả, có lẽ cô ta đã về phòng ngủ được phân phối trước của mình rồi.

“Dù cháu có nói thế đi chăng nữa… Chúng sống chung được một thời gian rồi, nhưng đã có chuyện gì xảy ra đâu? Nên không sao. Con gái cô cũng đã tới tuổi kết hôn rồi, và Kazuma-san là một người trưởng thành hiểu lí lẽ … Thậm chí kể cả khi có chuyện gì đó xảy ra thật, chẳng phải điều đó cũng có nghĩa là cả hai bên đều đồng ý hay sao? Nếu đúng thế thật, cô sẽ chẳng thể nói gì thêm dù bản thân có là phụ huynh đi nữa.”

Hình như là Darkness đang phản đối việc để tôi ngủ chung với Megumin.

Mặc dù tôi cảm thấy mình ngủ ở đâu cũng được.

Khóe miệng cô chủ nở ra nụ cười xấu xa:

“… Nhân tiện, Darkness-san, tại sao cháu lại phản đối? Chẳng lẽ cháu lại khó chịu với việc Kazuma-san ngủ chung với con gái cô à?”

Tôi cũng hơi hơi quan tâm đến câu hỏi của cô chủ…

“Huh!? Nghe cứ như thể cô đang nói cháu ghen tị vậy, không vui chút nào đâu, nên làm ơn đừng nói những lời như thế…”

… Hmm.

“V, vậy sao, cô xin lỗi. Cô có vẻ đã nhìn nhầm rồi. Nhưng cũng sẽ khá chật chội nếu chuyển con gái cô sang phòng khác. Nếu không ai ngủ cùng phòng với Kazuma-san…”

Darkness nói với cô chủ:

“Thì cứ để Hyoizaburo-san ngủ cùng với Kazuma, không phải vấn đề đã được giải quyết sao!”

“Eh?”

Cô chủ ngạc nhiên sau khi nghe lời tuyên bố rất hợp lý của Darkness.

Không, cách đó cũng tốt, nhưng cô không thể hiểu được bầu không khí sao…

“Nếu như vậy thì chẳng gợi dục tí nào cả — Eh, không, từ những điều mà cô xác thực được từ bức thư của con gái, chắc chắn không thể để Komekko ngủ chung với cậu ta rồi, và cô cũng cảm thấy bất an nếu để trụ cột gia đình làm điều đó…”

Này cô chủ, vừa nói gì xong vậy? Cô coi tôi là loại người gì hả?

Ngày mai phải bắt bọn họ cho tôi xem tất cả bức thư Megumin đã gửi mới được.

Trông Darkness có vẻ trở nên phấn kích khi cô ta tuyên bố dõng dạc:

“Nếu thế thì…! Để tôi ngủ cùng hắn ta! Nếu đó là tôi, bất kể tên cầm thú đó muốn làm gì, tôi chắc chắn sẽ chống cự đến phút cuối…! Không, nói không chừng chống cự cũng vô ích, và tôi sẽ trở thành đồ chơi cho những ham muốn tình dục bất thường của hắn và làm vài thứ không thể tưởng tượng nổi. Đúng, đúng vậy. Ham muốn tình dục của hắn chắc đã dồn nén rất nhiều trong suốt chuyến đi. Hắn ta thậm chí còn thức cả đêm! Nghe nói là lũ con trai sẽ trở nên kích động sau khi thức đêm! Hắn ta chắc sẽ đè tôi xuống dù tôi có chống cự thế nào đi chăng nữa, che miệng tôi lại và đe dọa ‘cô sẽ đánh thức Komekko dậy đấy, nên im lặng đi trừ khi cô muốn mọi người nghe thấy’ và….”

“Sleep.”

Cô chủ niệm chú khiến Darkness đang lảm nhảm bị gục xuống.

Tàn nhẫn quá.

… Tôi vô thức nhìn sang Hyoizaburo, tuy rất ồn nhưng ông không có dấu hiệu nào của việc thức giấc cả.

Lẽ nào, Hyoizaburo cũng….

Đột nhiên, cô chủ nhận ra tôi đang nghe trộm, và bế con bé Komekko đang ngủ gật bằng một tay.

“Ara, Kazuma-san. Vừa tắm xong à? Darkness-san ngủ gật rồi, cậu có thể phụ giúp đưa cô ấy về phòng không?”

Cô ấy nói với nụ cười trên môi.

Phần 7

“Cậu hỗ trợ cũng khá đấy. Darkness-san hẳn là đã thấm mệt sau cuộc hành trình khó khăn, và chắc sẽ không tỉnh dậy cho đến sáng. Chồng tôi, Komekko và tôi ngủ rất sâu, nên chúng tôi sẽ không tỉnh dậy ngay cả khi có tiếng ồn… Kazuma-san, chắc cậu mệt rồi, hãy nghỉ ngơi sớm đi.”

Cô chủ nói và đẩy tôi vào phòng ngủ của Megumin.

“Eh, well… Cháu sẽ không khách sáo đâu… Chỉ là để cho cô biết thôi, cháu đã quen Megumin được một thời gian dài rồi nên sẽ không có tai nạn gì xảy ra đâu cô hiểu chứ? Làm ơn đừng tin vào những lời lẽ bậy bạ của con Thập tự quân biến thái đó.”

“Cô biết, cô biết mà, nên đừng bận tâm! Thậm chí có chuyện gì đó xảy ra, cậu cũng sẽ nhận lấy trách nhiệm mà…!”

Cô có hiểu cái quái gì đâu.

Tôi bị đẩy vào phòng Megumin.

“Một đêm tuyệt vời để hai thanh niên tận hưởng đấy…”

Tôi nghe tiếng cô chủ vọng vào từ đằng sau.

Tôi nhún vai và nhìn vào trong phòng tối.

Không biết được đưa vào từ lúc nào, bây giờ Megumin vẫn đang ngủ.

Chỉ cần nhìn dáng ngủ của con bé, Megumin thực sự đúng là một thiếu nữ xinh đẹp.

Ánh trăng nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, soi sáng khuôn mặt say ngủ của Megumin.

Nhìn mái tóc mượt mà đen bóng của con bé, tôi cảm thấy có một lực hấp dẫn kì lạ giữa cả hai…

… Tôi đã không thể ngừng ngắm nhìn con bé.

Bị cuốn hút bởi người tôi đã quen rất lâu như Megumin có lẽ là di chứng từ những chấn thương tâm lý mà lũ Orc để lại.

Về thị trấn, tôi sẽ nhờ Succubus onee-san chữa lành tâm hồn bị tổn thương của mình.

Cũng khá mệt mỏi rồi, chắc tôi phải ngủ sớm thôi.

… Đúng lúc đó.

“Lock!”

Từ bên ngoài vọng vào một thanh âm.

Chắc cô chủ đã khóa cánh cửa bằng phép thuật đây mà.

Mặc dù đó là lỗi của tôi khi lỡ miệng tiết lộ số tiền mình kiếm được, nhưng quả thật để đạt được mục đích cô chủ không từ mọi thủ đoạn.

Ngay cả khi con gái họ đã viết nhiều như thế về “cái gã đó”, chẳng lẽ hai vị phụ huynh thực sự hành động như vậy mà không ngần ngại gì sao?

Cô ấy có vẻ rất tin vào trực giác phụ nữ và sự tín nhiệm của con gái mình.

… Mà thôi, ngủ cho khỏe.

Dừng dòng suy nghĩ lại, tôi bồn chồn nhìn quanh căn phòng chật chội và nhận ra.

Ngoại trừ chỗ Megumin nằm, chẳng có chỗ nào khác cho tôi ngủ cả.

Phần 8

Dưới ánh trăng mờ ảo, tôi thẫn thờ trong thoáng chốc.

Trước mặt tôi là con bé Megumin đang say ngủ.

Giờ trong phòng chỉ có mỗi hai chúng tôi.

Aqua uống rất nhiều, con mắm đó lúc này đã say chết giấc, người duy nhất có thể can thiệp là Hyoizaburo thì đã bị cô chủ hạ gục.

…Còn nữa, không ai có thể chạy khỏi căn phòng vì cánh cửa đã bị khóa bằng phép thuật.

Có một mâm cỗ được dọn ra ngay trước mặt tôi.

Đơn độc một chiếc giường nằm giữa căn phòng.

Mặc dù đã chớm xuân, nhưng ngoài trời vẫn khá lạnh.

Thậm chí có ở trong phòng ngủ, chúng tôi sẽ cảm lạnh nếu không có chăn đắp.

Nếu những cơn cảm cúm tệ hơn và biến thành viêm phổi thì phải làm sao bây giờ?

Tôi từng được nghe kể rằng trong thế giới này phép thuật chữa thương không thể chữa khỏi bệnh tật.

Chết vì bệnh tật được xem là tử vong do nguyên nhân tự nhiên, và phép hồi sinh sẽ không hiệu quả.

Điều đó có nghĩa là chết vì bệnh tật còn tệ hơn cả chết trong một trận chiến, một cơn cảm cúm rất khinh khủng.

Vì vậy, chẳng có vấn đề gì khi tôi rúc vào giường với Megumin…

“……”

Tôi cẩn thận suy nghĩ một phen.

Nếu dám dở trò với Megumin đang say ngủ, thì tôi sẽ không thể bác bỏ khi bị Aqua và Darkness buộc tội là đồ quỷ dữ, đồ cầm thú.

Tôi là một quý ông chứ không phải mấy thể loại đó.

Nhưng xét theo tình huống hiện tại, có thể nói là chư vị phụ huynh đã ngầm cho phép.

Nên thậm chí nếu làm vậy, tôi cũng sẽ trắng án nếu Megumin khởi tố.

Không không không, tôi thật sự có thể thắng được sao?

Dù sao thì, hệ thống tư pháp ở thế giới này hoạt động như thế nào nhỉ?

Chết tiệt, đáng lẽ ra tôi phải nghiêm túc nghiên cứu về luật pháp của thế giới này!

Nếu như tôi biết…

Không, không phải thế.

Sao lại nghĩ về việc tôi nên làm gì nếu bị kiện chứ, logic của tôi có vấn đề rồi.

Thôi xong, tình huống như thế này mà cũng làm tôi hoảng loạn.

Bình tĩnh nào, tôi cần phải bình tĩnh, Satou Kazuma, bình tĩnh lại và nghĩ đi!

Dù có nhìn kiểu gì đi chăng nữa, buổi tối mùa xuân cũng rất lạnh.

Không thể nào suy nghĩ trong hoàn cảnh lạnh như thế này được, cho phép tôi rúc vào chăn để lấy lại bình tĩnh nhé.

Tôi thận trọng tiến vào giường để không đánh thức Megumin. Tôi cảm nhận được hơi ấm và tiếng hít thở bình thản của Megumin. Tốt, bắt đầu nghĩ thông…

……

Sai bét rồi!

Một cái bẫy thật xảo quyệt, tôi đã nằm ngủ bên cạnh Megumin trước khi kịp nhận ra.

Tôi đã suýt bật dậy khi nhận ra điều đó.

Tôi sẽ làm gì sau khi chạy ra khỏi giường đây?

Nếu tôi làm điều đó, chẳng phải chắc chắn tôi sẽ đánh thức Megumin dậy đúng không nhỉ?

Và rồi, mọi thứ sẽ tiến triển y chang những tình huống kinh điển trong manga và anime.

Đúng vậy, chuyện đó sẽ là sự khởi đầu của phiên tòa xét xử mà tôi không có chút hy vọng nào có thể bào chữa.

Nếu điều đó xảy ra, thậm chí kể cả khi tôi cãi rằng mình đã bị bố mẹ con bé sắp đặt và không hề làm gì cả, sẽ chẳng ai tin tưởng tôi đâu.

Thật bất công.

Cứ như thể án oan của mấy thanh niên nghiêm túc bị buộc tội sàm sỡ trên tàu lửa ấy.

Tôi sẽ không mắc phải vết xe đổ đâu.

Bởi vì tôi biết dù không hề đụng tay đụng chân nhưng kiểu gì mình cũng sẽ bị đối xử bất công thôi…!

— Được logic đảo ngược dẫn lối, tôi chọn phương án không biến chuyện này thành một tội ác.

Hơi thở trầm ổn của Megumin thổi vào tai tôi.

Hỏng bét, nhịp tim tôi tăng lên rồi.

Tôi sẽ làm một vài điều không tưởng tượng nổi ngay bây giờ.

Dù sao đi nữa, tôi chẳng phải là một thánh nhân không vướng phải dục vọng trần tục, mà là một gã đàn ông có ham muốn tình dục cháy bỏng mà bạn có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.

Cho phép một chàng trai khỏe mạnh ngủ cùng phòng với một thiếu nữ xinh đẹp, chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Điều quan trọng nhất là chính bố mẹ của Megumin đã sắp xếp chuyện này.

Không thành vấn đề, tôi có thể dành chiến thắng.

Với rất nhiều điều có lợi cho mình, thậm chí nếu tôi phải đối mặt với Sena ở phiên tòa, tôi chắc chắn sẽ thắng… !

Đúng lúc tôi định biến suy nghĩ thành hành động.

Megumin mở to đôi mắt, và nhìn tôi với ánh mắt ngái ngủ như thể con bé muốn nắm rõ tình hình.

“Chào buổi sáng. Em ngủ ngon chứ?”

“Hmmm… Chào buổi sáng Kazuma… Erm, em ngủ có lâu không…?”

Bây giờ đã là nửa đêm.

Mặc dù vẫn chưa quá khuya, nhưng cũng khoảng tám tiếng đã trôi qua kể từ khi Megumin nói rằng con bé sẽ ngủ một lát và chìm vào giấc ngủ say.

“Em hiểu rồi…”

Sau đó, em ấy đột ngột phản ứng với tình huống hiện tại.

“… Vậy, tại sao em lại ngủ chung giường với Kazuma?” Con bé nói khi đang nhìn lên trần nhà.

Tôi cũng nhìn lên trần nhà và nói.

“… Đừng bắt anh nói ra, ngại lắm.”

“Anh vừa nói gì cơ!?”

Megumin nhảy dựng lên khi nghe lời tôi nói.

“Này, đừng đẩy chăn ra chứ, lạnh lắm đấy. Bình tĩnh lại đã nào.”

“Tại sao anh bình tĩnh được hay thế!? Điều đầu tiên em nhận ra khi ngủ dậy là em đang ngủ chung với Kazuma ở trong phòng cũ của mình!? Sao em có thể bình tĩnh được hả…!”

Megumin nói khi con bé lao ra khỏi chăn và tự sờ mó cơ thể của mình.

Chắc con bé đang kiểm tra xem liệu tôi có đụng chạm gì không.

Và rồi con bé thờ dài nhẹ nhõm…

“Này, em thực sự nghĩ anh là một kẻ đồi bại sẽ làm gì đó trong lúc em đang ngủ sao? Anh đã thắc mắc được một thời gian rồi, rốt cuộc mấy người nghĩ anh là hạng người nào hả? Chẳng phải chúng ta đã sống chung trong biệt thự được gần một năm rồi và chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả sao? Cả Darkness nữa, coi anh như một loại quái thú khi cô ấy nghe chuyện tôi sẽ ngủ chung với Megumin.”

Tôi đắp lại phần chăn bị hở khi Megumin vùng ra. Trời rất lạnh, nên tôi chỉ thò nguyên mặt ra khỏi chắn. Để đáp lại, Megumin ngượng ngùng trả lời.

“…. Ugh. Anh, anh… cũng đúng về một số chuyện, xin lỗi… Sở dĩ em có hơi nghi ngờ là bởi ngay khi tỉnh dậy đã gặp phải chuyện kỳ quái này… anh, anh nói đúng, Kazuma có thể sẽ quấy rối tình dục người khác khi đùa giỡn, nhưng không phải là hạng người sẽ thực sự dám động chân động tay.”

Megumin nói khi cô ấy mỉm cười và thả lỏng.

Tôi giữ nguyên tư thế chỉ lộ đầu ra ngoài chăn và nói với Megumin:

“Đương nhiên, đừng khinh thường anh. Xét cho cùng, chính mẹ em đã đẩy anh vào phòng này. Cô ấy thậm chí còn khóa cửa bằng phép thuật, nên anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc rúc mình trong chăn.”

Megumin thở dài thật sâu khi cô nghe điều đó.

Xét theo biểu hiện của Megumin thì có lẽ con bé rốt cuộc đã nắm bắt được tình hình.

“Mẹ thật là…”

Con bé lẩm bẩm bằng giọng thoải mái. Tôi mở chăn cho con bé, đặt tay lên vị trí ngay bên cạnh mình.

“Chuyện là như vậy đấy. Bên ngoài lạnh lắm, nên chui vào đi. Đừng lo, anh sẽ không làm gì đâu.”

Nghe thấy vậy, trong nháy mắt Megumin trở nên căng thẳng.

Con bé ấy cúi thấp đầu và nói bằng giọng thất vọng.

“… Anh thực sự sẽ không làm gì sao? Chỉ có hai chúng ta ở đây.” Điều con bé nói khơi dậy trí tượng tượng trong tôi.

Hmm?

Gì, gì thế này? Tôi làm điều gì đó có ổn không đây?

Hết chuyện cùng nhau nắm tay hồi còn cắm trại cho đến ngay lúc này, thời kỳ hút gái tới rồi!

Tôi ngay lập tức gạt phăng những lời mình vừa nói.

“Đừng ngốc thế chứ, hiếm có cơ hội nào hai chúng ta được ở riêng một chỗ cùng nhau, sao anh có thể không đụng chạm hả! Thậm chí anh còn được bố mẹ em cho phép đấy!”

Nghe vậy, chẳng hiểu sao Megumin lại phi tới chỗ cửa sổ.

“Em biết kiểu gì chuyện này cũng sẽ xảy ra mà! Tối nay em sẽ ngủ lại nhà Yunyun!!”

“Ahh!? Chết tiệt, đây là một cái bẫy!!”

Megumin nhảy vọt qua cửa sổ và chìm sâu trong bóng tối.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *