Chương 3: Một đêm với mỹ nhân tóc đỏ này!

Phần 1

Khi tôi nhận ra thì, chúng tôi đã đến trước thủ đô rồi.

Những người lính gác cổng chính có vẻ không còn lạ gì hiệu ứng của ‘Teleport’, và hoàn toàn không ngạc nhiên chút nào về xuất hiện bất thình lình của chúng tôi. Họ vẫn chăm chỉ làm nhiệm vụ kiểm tra khu vực xung quanh để tìm lũ quái vật có thể đã xuyên qua tiền tuyến.Vì đã đến tận đây rồi, tôi đã tính tới chuyện đi gặp cô em gái đáng yêu Iris của mình, nhưng chắc họ vẫn đang truy lùng tên trộm bí ẩn và đẹp mã.

Nói cách khác, họ sẽ không thể cưỡng lại được hào quang đặc biệt của tôi, và sẽ bắt giữ và tra khảo tôi bằng ma cụ phát hiện nói dối mất

Tôi chầm chậm hạ túi đựng trang bị xuống và nói:

“Được rồi, vì ta đã chuẩn bị trước khi tới, ban đầu tôi định để cả lũ chúng ta đi thẳng ra tiền tuyến. Tuy nhiên, giờ nghĩ kĩ lại thì, chúng ta nên tìm hiểu chút thông tin về tình hình hiện tại từ người ở đằng kia đã. Tôi có ý này-“

Bỏ lại sau lưng những đồng đội còn đang bối rối của mình, tôi đi tới chỗ người gác cổng chính.

“Mọi người đã vất vả rồi. Ah~, sự tận tụy với công việc của các anh thật đáng tuyên dương mà.”“Cám ơn, mọi người đây hẳn là những mạo hiểm giả đang du hành đúng không? Chắc cậu cũng đã nghe rồi, nhưng thủ đô đang trong tình trạng báo động cao do cuộc tiến công củaquân đội Quỷ Vương. Dù sao thì, đừng chỉ đứng đấy chứ, nếu mọi người muốn vào thủ đô thì hãy nhanh chân lên.”

Mấy anh lính gác vẫn đề cao cảnh giác trong lúc nói chuyện với tôi hiện đang trưng ra một vẻ mặt thân thiện..

“Không, chúng tôi không ở đây để đi thăm quan thủ đô. Đúng hơn, chúng tôi tức tốc tới đây sau khi nghe tin thủ đô đang gặp hạn. Chúng tôi muốn đến hỗ trợ cho pháo đài ở gần tiền tuyến nhất.”

“Ồ, ra là các cậu đến để giúp sao?…Dù tôi rất lấy làm cảm kích, liệu cậu sẽ ổn ở tiền tuyến với trang bị thế này chứ? Kẻ địch quanh pháo đài đều là những toán quân tinh nhuệ của quân đội Quỷ Vương đấy cậu biết chứ?”

Dù thực ra, tôi đang mặc toàn những trang bị đắt tiền, thật sự cũng không phải sai khi nói áo giáp nhẹ không phù hợp cho tình hình này lắm.

Nhìn thoáng qua, trông tôi đúng là có vẻ yếu ớt.

“Này này, tôi sẽ hơi khó chịu nếu anh đánh giá tôi thấp thế đấy. Tôi trông có thể không phù hợp, nhưng tôi đã có chiến công đánh bại được một chỉ huy của quân đội Quỷ Vương đấy…Tên tôi là Satou Kazuma, các anh hẳn cũng từng nghe cái tên đó rồi chứ?”

“Huh!? Cậu đang nói gì thế, người như cậu mà…”

Ngay khi người lính nọ đang nghi ngờ mấy thứ tôi vừa khoe ra.

“Khoan, chờ đã! Tôi không nhận ra cậu ta, nhưng tôi đã từng thấy những người đằng sau cậu ấy!”

Một người lính ngồi khác nhận ra nhóm của tôi, lúc này đang ngồi đằng xa.

“Đúng thế! Tôi đã nghe về pháp sư quyền năng nọ đã thổi bay quân đội Quỷ Vương bằng ma pháp Explosion!”

“Này, kia là Dustiness-sama đó! Dustiness-sama người đã tự mình chịu đòn của một đạo quân quái vật đang ở đây!”

“Tôi đã từng thấy tu sĩ với mái tóc xanh kia!

“Tôi đã từng thấy tu sĩ với mái tóc xanh kia! Khi quân đội Quỷ Vương tấn công một thời gian trước, cô ấy đã thi triển các phép thuật hỗ trợ mạnh mẽ, và chữa lành mọi vết thương!”

Những người lính trỏ tay vào những ngườiphía sau tôi, và hào hứng bàn luận cùng nhau.

Có vẻ như họ vẫn nhớ lúc chúng tôi đặt chân đến thủ đô trước đây, và cùng tham gia đẩy lùi binh đoàn của Quỷ Vương.

“Có lẽ anh đã biết việc của mình rồi đấy. Đúng, chúng tôi là…”

“A, tôi cũng nhớ ra cậu rồi! Cậu là ngưới bị lũ kobold dần tới chết!”

…Ể?

“À, giờ cậu nói tôi mới thấy. Tôi nhớ rồi. Cậu là người đã lúng túng xông lên trước, sau đó bị bao vây bởi một đám kobold!”

“Cậu yếu gần chết, đừng có mơ mộng chuyện đến một nơi thế này. Có một thị trấn cách xa đây tên Axel là nới tụ tập cho những tân mạo hiểm giả đấy. Sao cậu không thử đến đó và tăng cấp cho bản thân một tí trước đi?”

“Lũ quái vật quanh đây đều rất mạnh. À ngoài ra, không phải cậu là tùy tùng của họ hay sao? Kể cả là người khuân vác, chắc cậu cũng cần phải đủ mạnh đấy hơn thế.”

Haizzz, tôi nên nói gì đây?

…Không, đây không phải là lúc để tranh luận vô nghĩa với họ.

“Như các anh thấy, chúng tôi là một đội gồm các mạo hiểm giả mạnh mẽ. Bên cạnh tôi, đội trưởng,nhóm này còn bao gồm một đại tu sĩ, một lính thập tự, và hai đại pháp sư. Đây chắc là một nhóm hào nhoáng, đúng không?”

“Có vẻ khá tuyệt đấy!…Này, tôi muốn hỏi rằng, chức nghiệp của cậu, trưởng nhóm tự xưng, là gì vậy?”

“…Hmpf, ngay lúc này chúng tôi đang đến giúp pháo đài gần nhất, nhưng lại không rõ cách để đến đó. Thế nên, nếu có bất kì mạo hiểm giả hay quân nhân nào đang đến đấy, hãy cho chúng tôi gia nhập cùng họ. Tất nhiên, vì họ đang dẫn đường, chúng tôi sẽ không tính bất kì chi phí bảo hộ nào đâu, nên là các anh cứ yên tâm.”

Tôi lờ đi sự dò xét từ người lính gác, và trở về với chủ đề chính của cuộc trò chuyện này.

Kể cả chỉ cần 2 ngày đi bộ để đến pháo đài, cũng sẽ có rất nhiều quái vật mạnh trên đường đi. Nên tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu có ai đó dẫn đường, trong khi đồng thời cũng nâng cao khả năng chiến đấu của cả bọn.

Thật lòng thì, người duy nhất hữu dụng bây giờ chỉ có Yunyun, nên vòng vo một chút thì, thật ra tôi đang tìm một bảo vệ tạm thời.

Nhưng kế hoạch hoàn hảo của tôi-

“Thật sự rất lấy làm tiếc nhưng tôi khuyên là không nên đến đó. Những cuộc đột kích vào thành của tướng lĩnh phe địch không hề vơi đi. Hiện tại, các mạo hiểm giả bị thương và rút lui đang rút lui mỗi ngày, kể cả quốc vương bệ hạ và thái tử- hiện đang chiến đấu ngoài tiền tuyến- cũng buộc phải rút lui để đảm bảo an toàn. Trong tình huống thế này, không ai thật sự sẵn lòng đến pháo đài cả.”

“Sao-?”

–đã bị đập tan bởi người lính canh đã kể lại trường hợp ngoài dự kiến.

Mọi chuyện khốc liệt hơn so với những gì tôi đã nghĩ.

Người lính gác tiếp tục:

“Dù không ai có thể dẫn các cậu đến đó, bù lại, tôi có thể cho mọi người tấm bản đồ chỉ ra vị trí của pháo đài, cũng như sự phân bố của đám quái vật trong khu vực nữa. Tôi thường sẽ cản những mạo hiểm giả nào có ý định thế này, nhưng với một nhóm như của cậu, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Chúc may mắn! Tên cậu là Satou Kazuma đúng chứ!? Tôi sẽ nói cho dân làng và các mạo hiểm giả rằng ‘một nhóm mạo hiểm giả dũng cảm dẫn đầu là Satou Kazuma đã tiến ra tiền  tuyến’!”

“…Huh.”

Không, đúng hơn, tôi đang suy nghĩ lại về chuyện có cần hỏi xin sự trợ giúp hay không.

“Tôi sẽ trông cậy vào cậu để giúp những đồng đội của tôi đang vật lộn ngoài tiền tuyến!”

“Đương nhiên, chúng ta đã thấy cách các cậu đẩy lùi quân đội Quỷ Vương lần trước, mọi người sẽ làm được!”

“Được rồi, Tôi sẽ trở lại thành phố để loan tin! Mọi người chắc chắn sẽ rất mừng cho xem!”

Khi tôi đang không biết nói gì, những người lính gác tiếp tục nói chuyện với nhau.Họ đưa tôi tấm bản đồ.“””Vậy thì, chúng tôi trông cậy vào cậu!”””

“À, được thôi”

-Với tấm bản đồ trên tay, tôi trang nghiêm quay lại chỗ những người đồng đội ngồi không.

“…Nhìn xem, sau khi nói chuyện với họ, tôi đã kiếm được tấm bản đồ của pháo đài và thông tin về bọn quái vật này.”

“Chà, bất ngờ thật đấy. Tôi không nghĩ Kazuma lại hăng hái thế. Vậy thì, khởi hành thôi!

…Eh

Con đường quay về đã nhanh chóng bị đóng chặt.

Phần 2

-Nếu không có vấn đề phát sinh giữa chừng, sẽ mất khoảng 2 ngày để đến pháo đài.

Bằng cách nào đó, có vài điểm dừng chân dọc đường nơi chúng tôi có thể nghỉ ngơi.

Vì nơi nguy hiểm như tiền tuyến sẽ không có đoàn xe vận chuyển nào, chúng tôi quyết định đi đến trạm dừng đầu tiên.

“À, nếu ai cảm thấy đói bụng xin hãy nói với em nhé, em đem theo rất nhiều đồ ăn vặt! Ngoài ra, vì em có biết vài phép thuật cơ bản nên là, em có thể tạo nước sạch, thế nên ai thấy khát cũng có thể báo với em nhé. Á, dừng lại Megumin! Đừng lại chỗ đó, trông nó có vẻ sắp sụp xuống đấy.”

“Sao cậu phiền phức quá vậy? Bộ cậu là đứa trẻ lần đầu đi cắm trại à!? Chúng ta còn phải đi bộ một khoảng rất xa hôm nay đấy, nếu cứ tiếp tục như thế, chút nữa sẽ rất là mệt đấy.”

Có vẻ như đây là lần đầu Yunyun đi cùng với một nhóm lớn như thế này. Cô bé đi phía trước mọi người mà không mệt mỏi, và ánh mắt của em ấy được nhuộm tróng sự háo hức và màu đỏ thẫm rực rỡ.

Dù em ấy đã cùng chúng tôi đến Làng của Hồng Ma Tộc, nhưng đi qua đêm thì lại là chuyện khác. Dù sao thì, ngoài Yunyun thì vẫn còn ai đó cũng hào hứng không kém.“Mấy thứ sáng sáng và bông bông đó là gì thế? Tôi chưa từng thấy chúng ở Axel bao giờ.”

“…Mm. Này Aqua, chúng là một loài sinh vật thuộc tiên tộc gọi là Kerasan Pasaran đấy. Chúng hoàn toàn vô hại, nên để chúng yên đi…”

<Trans: Sinh vật trong thần thoại Nhật Bản>

Bất chấp lời khuyên của tôi, Aqua vẫn tiếp tục đuổi bắt mấy quả bóng lông tò mò kia.

“Kesaran Pasaran là chi phụ họ nhà tuyết linh, nên nếu cô cứ bắt nạt nó, thần hộ vệ của chúng sẽ xuất hiến đấy được chứ?”

Mặc kệ con ngốc Aqua, giờ đang mải mê rượt bắt mấy quả bóng lông, tôi hỏi Megumin một vấn đề quan trọng:

“Này, Megumin, em có chắc đó là ý hay khi đem nó theo không?”

Tôi chỉ vào Chomusuke, hiện đang đi phía trước cả nhóm cùng Yunyun đang rất phấn chấn.

Dù tôi thấy khá là vô nghĩa khi đem trái banh lông màu đen này ra tiền tuyến, Megumin vẫn khăng khăng là sẽ có lúc nó giúp ích cho chúng tôi

“Anh sẽ hiểu khi chúng ta đến đó thôi. Nói cách khác, thứ này sẽ giúp chúng ta vô hiệu hóa chỉ huy của quân đội Quỷ Vương.”

Megumin trả lời câu hỏi ‘tại sao’ trước cả khi tôi kịp mở miệng.

Mà, thật khó để tin rằng cái cục banh lông mà Yunyun đang cho ăn này lại là một ma thần.

“À, này Aqua, giữ nó lâu hơn có thể sẽ nguy hiểm đấy. Cứ để nó đi đi.”

“Để tôi vuốt ve nó thêm chút đi. Tôi đã xa Zell Đại đế cũng lâu rồi mà, và thứ này làm tôi nhớ tới nó.”

“Không phải cô chỉ vừa rời khỏi Zell Đại Đế sáng nay thôi sao?”

Trong khi tôi và Megumin lắng nghe cuộc trò chuyện thanh bình ấy từ đằng sau, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu nơi này có thật là tiền tuyến đầy nguy hiểm hay không.

Khi tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân mình—

Tôi lại bị “Phát hiện kẻ thù” báo động.

Tuy nhiên, vì tôi đang đắm chìm trong sự thanh bình và tĩnh lặng xung quanh, phản xạ của tôi chậm hơn địch một bước.

Khi tôi chuẩn bị báo động cho mọi người…

“Đứng yên lũ mạo hiểm giả kia! Khu này thuộc quyền kiểm soát của bọn ta! Để hết tiền bạc và hành lí lại đây!”

–Một đám thảo khấu sẵn sàng chiến đấu xuất hiện trước mắt chúng tôi.

Trông thấy những kẻ lộn xộn và thiếu tổ chức thế này, tôi bỗng trở nên hứng phấn hơn bao giờ hết.

Dù mấy vụ kiểu này nằm ngoài dự kiến của tôi,kể từ lúc đến thế giới này, đây là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm một sự kiện chuẩn dị giới thế này.

Dĩ nhiên, cả Aqua cũng thế.

“Kazuma, là cướp, cướp kìa! Đây là lần đầu tiên tôi thấy một cướp hàng xịn đấy! Trong cái thế giới đâu đâu cũng là quái vật này, thật sự có những người chọn cách sống vô dụng này đó!”

Aqua hứng khởi nhìn chằm vào mấy gã kia.

Lúc đầu, tôi nghĩ rằng an ninh ởdị giới sẽ rất tệ, và có thể sẽ có cướp dọc đường đi.

Kể ra thì, đó là điều thường thấy trong cái dị giới này mà tôi đã quen thuộc mà.

Tuy nhiên, đời không đơn giản tới vậy. Trong một thế giới đầy rẫy quái vật, thật khó để hiểu tại sao ai đó lại chọn ra khỏi tường thành của một thị trấn hay thành phố, nói gì tới việc có người thật sự đi theo con đường cướp bóc…

Nếu một người có khả năng sống sót ở một nơi đầy rẫy quái vật, thay vì ngồi chờ con mồi thậm chí mình không biết có xuất hiện hay không , sẽ tốt hơn nếu làm việc như một mạo hiểm giả và có một cuộc đời ổn định hơn.

Phiêu lưu có thể không quá ổn định thật, nhưng so với kẻ lưu vong không được bước vào các thị trấn và sống trong sự sợ hãi với lũ quái vật và các kị sĩ, thì trở thành phiêu lưu giả vẫn tốt hơn chán.

Tôi và Aqua không phải nhứng người duy nhất xúc động trước sự xuất hiện của loại quái huyền thoại mang tên‘thảo khấu’ này.

“Kazuma Kazuma! Loại quái hiếm hơn cả “Vịt củ hành” – ăn cướp đã xuất hiện rồi kìa!”

“Cướp xuất hiện thật hả! Mặc dù mình đã đi du hành tới vô số nơi một mình, nhưng từ lúc sinh ra cho đến giờ, đây là lần đầu tiên mìnhbắt gặp một đám cướp thật sự, còn sống đấy! Mình sẽ khoe với mọi người trong Làng của Hồng Ma Tộc sau khi trở về cho xem!”

Lũ cướp nghiến răng ken két trong giận dữ khi nghe thấy tiếng la thích thú của hai cư dân thuộc Hồng Ma Tộc.

Chính lúc đó, tôi bỗng nhận thấy một bầu không khí nặng nề xung quanh Darkness.

Không!

Cơ thể cô ta như muốn rung lên vì phấn khích ấy.

Sự lo lắng của toán cướp ngày một gia tăng khi trông thấy phản ứng không chút sợ sệt vủa chúng tôi trước sự xuất hiện của chúng.

“Này, các ngươi đang xem thường bọn ta đấy à!? Nhanh giao nộp tất cả tài sản ra đây!”

Gã râu ria xồm xoàm – trông có vẻ như là thủ lĩnh của đám cướp – nhìn chúng tôi với cặp mắt hình viên đạn.

Quả là một màn trình diễn như trong SGK!

Bọn chúng đúng là hàng thật rồi!

Với mỗi giây trôi qua, chúng tôi càng thêm xúc động sự xuất hiện của chúng.

Mặt khác, Darkness nhanh chóng di chuyển ra phía trước cả nhóm.

“Nhìn các ngươi mà xem, liếc sơ qua ta cũng nhận ra lũ các người lâu rồi chưa biết tắm là gì và đầy mùi cơ thể hôi thối khó chịu! Dù ta không chắc liệu có phải do sự thiếu thốn của cuộc sống trên núi hay không, nhưng ánh mắt của các ngươi cũng tràn đầy dục vọng nữa! Lũ cướp ngu ngốc chuyên cật lực đi cưỡng hiếp những cô gái yếu đuối kia, tên ta là Dustiness Ford Latatina! Thề trên danh dự của một nữ kị sĩ, ta sẽ không để các ngươi toại nguyện đâu!

Darkness gan dạ giới thiệu bản than mình, và đứng trước cả nhóm như thể cố bảo vệ chúng tôi. Tuy nhiên, gương mặt của nhỏ – giờ đang đỏ như gấc – lại nói khác.

“Dustiness…?”

“Này, này, cô ta vừa nói Dustiness à?”

“Dustiness trong quý tộc nhà Dustiness ấy hả? Giờ nhìn lại, cô ta có tóc vàng và mắt xanh lam….Không phải đó là bằng chứng cho xuất thân quyền quý của cô ta sao…!?”

Không hề để tâm tới cuộc trò chuyện của bọn cướp—

“Các ngươi bảo chúng ta để lại hành lí và tiền bạc nhưng lũ cặn bã các ngươi sẽ không thể thỏa mãn chỉ với thế thôi đúng chứ? Chỉ cần nhìn ánh mắt của các ngươi ta cũng biết…Một khi bọn ta lột hết trang bị chiến đấu ra các ngươi sẽ nói mấy thứ như “Này, mấy con bé này cũng khá ngon đó chứ? Chúng ta có thể đổi chúng với giá hời à…!’.”

Lũ đàn ông trước mặt chúng tôi tan hang để trốn khỏi con biến thái đang lải nhải, người mà chục năm mới có một lần, bảo là mình sẽ cố hành xử nữ tính hơn.

“Tất nhiên mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đó! Các ngươi sẽ nói mấy thứ như ‘Sếp, trước khi bán thì sao ta không “thử hàng” trước nhỉ?’ với một nụ cười kinh tởm! Rồi cái tên trông giống sếp các ngươi ở bên đó sẽ nói “Oh, dĩ nhiên rồi. Có lí do gì để không thử một món hàng VN chất lượng cao của chúng ta sao…?’ Oi, sao thế? Sao các ngươi lại đột ngột bỏ chạy? Mục đích của các ngươi là gì!?”

Darkness đứng trơ ra chằm chằm nhìn theo lũ cướp, giờ đã cong đuôi bỏ chạy mà không thèm nghĩ ngợi gì.

“Nếu có quý tộc, nghĩa là sẽ có những đội kỵ sĩ quanh đây! Nhanh chạy hết tốc lực đi!”

“Những đôi mắt đỏ đó, chúng là người của Hồng Ma tộc!”

“Này, này chờ đã! Ở đây toàn những cô gái trẻ đấy, các người chắc là sẽ ổn nếu cứ thế này chứ!? Ngoài ra, không có kỵ sĩ nào ở đây cả! Này gượm đã! Còn danh dự của phường trộm cướp của các ngươi thì sao…!”

Để ngăn cô nàng đuổi theo đám cướp trong khi nói mấy lời ngu ngốc đó, tôi liền nắm lấy cổ áo giáp của Darkness.

Phần 3

“Bởi cô không để cho bọn họ đi, nên giờ chúng ta mới ở trong cái mớ lộn xộn này này.”

“A…Nh-, nhưng là một kị sĩ, tôi không thể bỏ qua lũ ức hiếp dân lành ấy được…”

Mặt trời đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Sau khi dựng trại, chúng tôi quây quần quanh đống lửa.Vì một con ngốc nào đó đã yêu cầu chúng tôi phải tìm kiếm xung quanh để xử lí hết bọn cướp,cả nhóm đã không thể đến trạm dừng đúng giờ.

“Tôi cũng muốn đánh với bọn cướp. Nếu chúng ta có thể tiêu diệt loại “quái vật” hiếm tới vậy, một mớ tiền chắc chắn sẽ rơi ra đó”

“Này, đừng gọi cướp là quái vật chứ”Dù sao thì, bọn chúng là những kẻ ngoài vòng pháp luật, nhưng làm lãng phí thời gian của chúng tôi cũng được tính là tội đấy.

“Bên cạnh đó, ai sẽ là người trực tối nay đây? Lũ quái vật xung quanh đây rất nguy hiểm đấy.”

Aqua cho thêm củi vào đống lửa trong khi nói, và tò mò kiểm tra bên trong cái nồi treo lủng lẳng trên nó.

Cái nồi tiếp tục toả ra một mùi hương dễ chịu.

“A…H-hãy giao cho em. Em rất tự tin về sức bền của mình. Những người khác cứ nghỉ ngơi đi ạ.”

“Darkness-san, bầu không khí cắm trại này thật sự làm em thấy rất hào hứng! Sẽ không có vấn đề gì đâu ạ! Cứ để đó cho em!”

Yunyun nói với Darkness đang hối lỗi không ngại ngùng gì.

Theo những gì tôi thấy, có vẻ như cô bé đang cảm thấy rất vui.

Megumin nhìn lên Yunyun, và nói.

“…Đừng cố thức cả đêm nha, được chứ? Dù sao thì, cậu hẳn đã rất phấn khích về chuyến đi này, và không ngủ chút nào tối qua phải không?”

“S-sao cậu biết!?”

Con bé cứ như một cô nhõ chuẩn bị đi dã ngoại vậy.

“Hãy để anh làm, được chứ? Anh có kĩ năng “Phát hiện kẻ địch” và ‘Tầm nhìn đêm’, và dù sao anh cũng là cú đêm nữa. Hãy tắt lửa sau bữa tối để ta không bị chú ý bởi bọn quái vật đó.”

Nghe những gì tôi cần nói, Darkness cúi nhẹ đầu xuống với vẻ hối lỗi.

“Xin lỗi Kazuma…cũng tại những điều ngu ngốc của tôi…”

“Dĩ nhiên rồi, nếu cảm thấy có lỗi về điều đó thì đừng nên rượt theo bất kì lão già ngẫu nhiên nào nữa đấy.”

“Không thành vấn đề. Tôi đã mất bình tĩnh do cướp – kẻ thù của mọi nữ hiệp sĩ- xuất hiện. Tôi đã chuẩn bị rồi. Trong tương lai, tôi sẽ chỉ để bị một người độc nhất dắt đi mà thôi.”

“Này, tôi không rõ ý cô là gì, nhưng tôi thấy mình không nên biết thì hơn.”

Tới Darkness vừa nói một điều rất ngớ ngẩn với biểu cảm nghiêm túc, tôi đáp lại với vẻ nghiêm nghị không kém.

Một lúc sau khi mọi người khác đã ăn tối xong và đi ngủ—

Tôi tắt lửa, và đứng canh trại một mình.

Tôi nâng tác dụng của‘Tầm nhìn đêm’ lên tối đa, và thử nhiều cách để có thể  thấy khuôn mặt say giấc của mọi người.

Bỗng, từ nơi nào đó trong bóng tối phía xa, tôi phát hiện được sự hiện diện của loại quái vật nào đó.

Lửa trại đã hoàn toàn bị dập, và bầu trời đầy mây không có chút dấu tích nào của những vì sao. Xung quanh vẫn chìm trong bóng tối, nên là dù đó có là một loài quái sống về đêm, vị trí của chúng tôi lẽ ra cũng không dễ bị phát hiện.

Để đề phòng, tôi kích hoạt kĩ năng “Ẩn thân” lên mọi người.

Mặc dù nhìn qua giống như tôi đang đột kích họ trong giấc ngủ, đây đơn giản chỉ là một biện pháp bảo vệ thôi. Đây không phải là việc tôi cần phải cảm thấy tội lỗi.

Dù sao đi nữa, tôi không nghĩ chúng tôi sẽ bị phát hiện.

….Tôi nghĩ thế, nhưng có vẻ như kẻ địch đang di chuyển thẳng đến ngay chỗ chúng tôi.

Lúc này vẫn chưa đến nửa đêm.

Khi nhận ra điều đó, tôi đoán ra được danh tính của con quái vật-

Đó là một undead đã bị thu hút bởi sự hiện diện của Aqua.

Nghĩ lại về mấy kỉ niệm ở Dungeon của Keele cùng Aqua, tôi nhớ là cả tấn Undead đã bị th hút theo sự hiện diện của Aqua. Tệ tới mức mà cả “Ẩn thân” cũng vô dụng.

Có vẻ không còn cách nào khác. Tôi có nên đánh thức mọi người dậy?

Nếu tôi phải gọi họ dậy, thì cả lũ sẽ phải đốt lửa lên.

Điều đó có thể sẽ thu hút một lượng lớn quái vật. Quan trọng hơn,  phản ứng của lũ Undead sẽ càng trở nên mạnh hơn khi có ánh sáng

Nếu chỉ có một hay hai con thây ma hoặc skeleton, tôi có thể tự tay xử lí chúng.

Với kĩ năng ‘Farsight’, tôi có thể bắn vô số mũi tên cực chính xác nếu chúng lại gần.

Tôi nhận định tình một cách bình tĩnh, và im lặng chờ chúng xuất hiện.

Âm thanh nặng nề phát ra từ hướng đó khiến tôi cảm thấy chẳng lành.

–Rầm

Có âm thanh của thứ gì đó ẩm ướt.

–Rầm

Sau cùng thì, đó không phải là âm thanh mà một con thây ma có thể phát ra.

Tôi cố gắng tập trung vào nó, nhưng không tài nào xác định được kẻ thù.

Tôi có một dự cảm không lành, và nhanh chóng quanh sang lay mọi người dậy.

“Này, có thứ gì đó đang đến. Có vẻ như là undead….Này, dậy đi. Aqua, Aqua!!!”

Ba người kia tỉnh dậy ngay lập tức, tuy nhiên, người quan trọng nhất thậm chí vẫn chưa cử động được lông mi.

–Rầm

Tôi rút thanh katana và chỉa mũi kiếm thẳng về hướng kẻ địch.

“Này, nhanh lên và đánh thức con ngốc này dậy ngay! Còn nữa, vì lí do gì đó mà tôi không thể xác định rõ hình dáng của kẻ địch với ‘Tầm nhìm đêm’ được. Cứ thắp sáng xung quanh lên đi!”

Darkness nhặt lấy thanh trường kiếm và bao của nó trong khi Megumin cố lay Aqua dậy.

“Aqua, Aqua! Dậy mau lên, một undead đang ở đây này!”

Bất chấp nỗ lực của Megumin, Aqua vẫn nằm yên bất động.

“Chị buồn ngủ lắm…Em ra nói bọn chúng để chị yên hôm nay được không…”

“Cái con ăn hại tốn cơm này, ra khỏi giường ngay cho tôi! Bọn chúng ở đây là vì cô đấy, nên nhanh tỉnh dậy và làm gì đi! ‘Tinder’!!”

Sử dụng nhiều mana hơn mọi lần, tôi niệm lớn và hướng ma pháp tới khoảng trống trước mặt.

Khu vực xung quanh – lúc đó vẫn đang thiếu nguyên liệu để bén lửa – được thắp sáng bởi ánh lân tinh huyền ảo.

Dù là tôi đã xài một lượng lớn mana, ngọn lửa vẫn không thể duy trì được lâu.

Một khi tôi thấy kẻ địch, tôi đã hiểu tại sao kĩ năng “Tầm nhìn đêm” không thể thấy rõ nó.

Lí do mà tôi không xác định được danh tính kẻ thù, là vì nó quá to.

“Aa-….woaaaaaaa….Cá-…..cái cái gì….cái gì đây…!”

Megumin ngay lập tức mất bình tĩnh.

“Sao nó có thể…..Tại sao, ở một nơi thế này…!?”Yunyun, người đã từng chạm trán vô số kẻ thù mạnh mẽ, đông cứng trước ánh mắt của con quái vật.Kể cả Darkness, người luôn phấn khích xông thẳng vào những tình huống nguy hiểm nhất, cũng không nói được lời nào.“…Nh-nhanh lên và đá-…đánh thức Aqua đi…”

Nhìm chằm chằm vào con quái trước mặt chúng tôi, tôi ấp úng thì thầm…

“——!!”

Một âm thanh khó tả vang vọng trongđêm tối.

Dây thanh quản của nó hẳn đã mục rữa, nên nó chỉ có thể thốt ra âm thanh như thế.

Nó mở to miệng ra, và mỗi khi nó cố rống, thứ gì đó lại bắn ra.

Cái thứ nó phun ra rớt xuống đất và tạo nên một tiếng tõm chính là một bộ phận của cơ thể thối rữa của nó.

“Xác sống của một con rồng, không còn kẻ thù nào thích hợp hơn với một thập tự quân! Ba người các cậu, lùi lại đi!”

Darkness đứng tấn cùng thanh kiếm để bảo vệ chúng tôi.

“——!!”

Như thể phản ứng với sự chống đối cỏn con của Darkness, nó một lần nữa phát ra một âm thanh thảm khốc,  trong khi lê cơ thể khổng lồ của nó tới chỗ chúng tôi.

“Aqua–! Aqua-samaaa-! Đó là một con rồng! Một con cốt long đã xuất hiện! Nhanh lên! Tôi van cô, hãy làm điều gì đó đi——!”

Cơ thể khổng lồ của nó xem chừng có thể đạp sập vô số tòa nhà chỉ với việc dựa mình vào thôi.

Con cốt long dang rộng hai cánh, và cái cơ thể đồ sộ của nó bây giờ trông càng thêm kinh khiếp.

Với cảm giác bất lực khủng khiếp, tôi nhìn về phía Aqua.

Cô ta không có chút động tĩnh nào cả, và tiếp tục cuộn tròn lại trong chăn của mình.

“Hm..Chỉ là một con cốt long thôi mà…cứ để Zell Đại Đế xử nó đi..”

“Ngừng mơ lại và dậy mau, không là cô sẽ trở thành đồ ăn cho nó đấy.”

Con cốt long tông vào Darkness.

Phần 4

“‘Turn Undead’ –!”

Sau khi trúng thánh ma pháp của Aqua, con cốt long thốt lên một tiếng kêu đau đớn, và được thanh tẩy.

Nếu Aqua có bất cứ đặc điểm nào gỡ gạc được thì, đó chính là cô ta khá được việc khi đánh với undead.

Tôi định tỏ lòng biết ơn của mình đối với Aqua thì…

….?

Khoan chờ một chút, cũng là do cái con trời đánh này mà con cốt long đó mới xuất hiện mà!

Tôi nhìn sang Darkness, giờ đang nằm bất động trên sàn với Megumin và Yunyun cũng đang quỳ cạnh cô ấy.

“Darkness! Làm ơn Darkness! Vết thương không sâu đâu, nên là mở mắt ra đi!’

“Megumin, đừng có lắc chị ấy! V-V-Vào những lúc thế này chúng ta cần bình tĩnh !”

Ngay từ đầu, nếu Aqua tỉnh dậy ngay lập tức, thì Darkness -người bảo vệ bọn tôi – sẽ không bị  đánh đến bất tỉnh.

“Hehe, làm sao một con cốt long có thể xứng đáng làm đối thủ của tôi chứ.Kazuma, hãy khen tôi đi, cái gì – waaaaaaa…..!?”

Không nói lời nào, tôi túm lấy mặt Aqua và sử dụng ‘Drain Touch’.

“C-Chờ đã, anh làm trò gì thế!? Dám làm thế khi tôi không thể phản kháng sao, muốn đánh nhau hả!?”

Aqua khóc và đẩy tay tôi ra. Rồi nhỏ chuyển sang húc vào tôi.

“Đó là vì tôi không muốn cho cô thời gian để phản kháng chứ sao! Nhìn Darkness xem! Đó là lỗi của cô làm cho con cốt long xuất hiện đấy! Làm ơn dậy lúc bọn tôi gọi dùm! Cho tôi chút năng lượng của cô để bù lại khi tôi thức cả đêm để canh chừng đi!”

“Gì? Tại sao tôi phải làm thế!? Không phải cậu vừa chơi đểu tôi à? Tôi sẽ không để anh lấy sức mạnh của mình nữa đâu. Đây, tôi sẽ cho cậu thử, nhưng thậm chí có là Lich chân tổ cũng không thể thể hút của tôi đâu đấy.”

Cái con ngốc ích kỷ này!

Bơ đi Aqua đang cố chấp đến kì lạ, tôi chạy đến bên Darkness, và sử dụng ‘Mồi lửa’ để kiểm tra tình trạng của cô ấy.

Trong lúc tôi cố đánh thức Aqua, Darkness đã chịu tất cả đòn những tấn công của con cốt long một mình….

“‘Heal’–! …Mà, đúng như mong đợi từ Darkness. Mặc dù hơi thở đặc trưng của loài rồngkhông thể được sử dụng, nhưng giới hạn về thể chất của nó đã được loại bỏ sau khi thành Undead. Nên cơ bản thì, những đòn tấn công vật lý của cốt long sẽ mạnh hơn cả lũ rồng còn sống cậu biết chứ? Nhận sạch mấy đòn tấn công của nó từ chính diện,tôi khá bất ngờ khi cô nàng không bị biến thành thịt xay đó.”

Aqua thốt ra vài thứ nguy hiểm trong lúc nhỏ chữa trị cho Darkness.

Khi tôi nghĩ về điều đó, hiếm khi Darkness lại bị đập gục dễ dàng thế này.

Những con quái vật ở tiền tuyến kinh khủng đến thế này à?

…..Hmmm, nếu có cốt long,vậy không phải lũ rồng thật cũng ở đâu đó quanh đây luôn sao?

Hmmmmmmmm…Dù trên bản đồ chỉ đề cập đến cốt long, tôi khá chắc nó không nhắc gì tới lũ rồng sống cả…

Megumin và Yunyun lo lắng ngồi cạnh Darkness, bộ giáp giờ đã biến dạng bởi những đòn đánh tàn bạo của con cốt long.

Rồi, tôi phát hiện ra vài thứ lấp ló quanh chúng tôi.

“Chết dẫm, bọn quái vật đã chú ý đến sự hiện diện của chúng ta vì ánh sáng và tiếng ồn từ trận đánh khi nãy. ‘Phát hiện kẻ thù’ của tôi đang phát về một tín hiệu lớn. Hết cách rồi. Chuyển sang chỗ khác thôi. Tôi sẽ mang hành lý của cô và Darkness, nên Aqua,cô cõng Darkness đi.”

“Gì chứ!? Anh bảo tôi mang theo Darkness ư!? Lúc mặc giáp cô nàng hơi bị nặng đấy. Nhân đây, bộ ta phải đi loah quanh trong bóng tối sao?”

Tôi nhanh tay thu dọn đồ đạc của họ, và nói:

“Xài vài phép cường hóa lên mình ấy. Với cái chỉ số của cao chót vót trừ Trí tuệ và May mắn của mình thì, cô sẽ dễ dàng cõng cô ấy nếu cô sử dụng nó. Làm rồi sẵn buff phép cho tôi luôn đi. Hơn nữa, với khả năng của mình, mang hết hành lý của 3 người là đã đủ khó rồi, thế nên tôi không thể mang Darkness được đâu. Megumin và Yunyun sẽ nắm tay tôi, và cúng ta sẽ tiến tới bằng cách dùng ‘Tầm nhìn đêm’ của tôi. Cẩn thận coi chừng vấp đấy.”

Như tôi đã nói, tôi nhặt đống hành lý lên.

Ugh…..Như mong đợi, nó hơi quá mức….

“À còn nữa, kể cả là do bộ giáp đi nữa, không phải Darkness cũng khá nặng cân sao? Mà cô ấy còn bị cắn bởi con cốt long nữa, nên là giờ nhỏ bốc mùi kinh thật…”

“….Đó là vì cơ thể Darkness toàn cơ bắp đấy. Nhưng đừng có nói cô ấy vụ đó nha.”

Bộ giáp của Darkness phát ra từng tiếng lách cách với mỗi bước chân của Aqua.

Dưới bầu trời đầy mây, không có chút ánh sáng nhỏ nhoi nào từ những vì sao, chúng tôi cứ thế tiến bước xuyên qua khu rừng tối tăm.

Aqua – người mà khả năng nhìn trong bóng tối còn hơn hẳn cả tôi- vui vẻ nói:

“Ah,vụ này làm tôi nhớ đến lúc mà tôi cùng Kazuma đi vào Dungeon dạo nọ. Nếu tôi nhớ không nhầm thì Kazuma đã cố sờ mông tôi trong bóng tối.”

“Này, nếu cô còn muốn nói mấy lời buộc tội vô căn cứ nữa thì, tôi sẽ bỏ cô ở đây một mình đấy.”

Megumin cười khúc khích trước vụ xà quần của chúng tôi.

“Mặc dù chúng ta vừa gặp một con cốt long và suýt soát thoát được một đám quái vật,em không thể không cảm thấy yên tâm được. Dù ta không thể được gọi là nhóm mạnh nhất, nhưng em thấy là miễn ta còn bên nhau, chúng ta có thể vượt qua mọi thứ.”

Megumin nắm chặt bàn tay tôi.

….Mà, có lẽ tôi kỳ vọng hơi quá về cái cách hành xử vô tư mà chân thật của em ấy.

“Tuyệt thật.. Khi nào thì em mới có thể tìm được những người đồng đội như nhóm của Kazuma-san đây?”

Yunyun- giờ đang nắm bàn tay còn lại của tôi – nói với chút ghen tị.

Khi Yunyun nói thế, Megumin ghì chặt tay phải của tôi vì lý gì đó.

“Không thể đâu. Dù sao thì,Yunyun cần phải học cách kết bạn trước đã”

“!?”

“C-Cậu, đừng có sỉ nhục người khác ở hoàn cảnh này chứ!”

Phần 5

Cuốc bộ một hồi, cuối cùng Darkness cũng tỉnh lại.

Không lâu sau, bọn tôi thấy được ánh sáng từ điểm dừng chân, tất cả đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Tôi nghe nói rằng có một nơi để nghỉ ngơi, nhưng tôi không ngờ tới một tòa nhà to cỡ dinh thự quý tộc bao quanh bởi những bức tường thành rắn chắc.

Khi đến gần hơn, chúng tôi thấy một cái bảng thông báo cho biết chuyên môn ở đây.

“Vậy chỗ nghỉ ngơi ở đây là một nhà trọ suối nước nóng à…. khi nghĩ đến suối nước nóng, em không thể không nhớ hồi ta tới Alcanretia được.”

Megumin nói đầy hoài niệm.

Darkness và Megumin khẽ khúc khích, cứ như đang cố kìm nén mong muốn phá ra cười vậy.

“Đúng thế. Lúc đó, Kazuma còn cố nghe lén  chúng ta khi cả bọn vào phòng tắm nữa.”

“K-, Kazuma-san, anh đã làm thế thật sao….?”

Cặp mắt màu ngọc lục của Yunyun chằm chằm hường vềtôi như thể đang nhìn đống rác vậy.

“Này, Kazuma, phòng tắm ở đây có vẻ là phòng tắm chung, nên cậu có thể đợi bọn này xong rồi hẵng vào được không? Tôi cảm thấy như đây là một mối họa cho sự trinh trắng của mình ấy.”

“Đó chỉ là suy nghĩ viễn vông thôi, xét cho cùng thì, tôi cũng có quyền lựa chọn mà.”

Tôi và Aqua chắp hai bàn tay của nhau lại, như thể cả hai đang đấu Sumo. Sau đó, Megumin vui vẻ nói.

“Đi thôi. Không nhiều người sẽ đến một quán trọ suối nước nóng ở một khu vực thế này đâu, thế nên chúng ta hẳn sẽ có cả khu này cho riêng mình đấy.”

“Tôi sẽ vào trước! Thật ra, tại sao chúng ta không tắm cùng nhau nhỉ!?”

“Tôi không phiền đâu.”

Tất nhiên, câu trả lời của tôi bị bơ toàn tập.

“Chờ chút, không phải là Aqua đã phá hủy suối nước nóng ở Alcarentia sao? Aqua, phiền cô tắm sau cùng nhé?”

“Hmm được thôi. Tắm sau cùng cũng khá thú vị đấy mọi người biết không, dù sao thì, có thể thoải mái về thới gian cũng là một điểm hay của một kì nghỉ mà.”

“T-tắm chung với tất cả mọi người….”

Không màng đến thời gian, hội con gái lục đục tiến vào nhà nghỉ.

…Bộ nghe mấy điều tôi muốn nói tí là mấy người cheat hay sao thế?

Sau đó, Megumin quay về phia tôi, người bị cả nhóm bỏ lại.

“Vậy thì, anh có muốn tắm với em chứ?”

Megumin cười khúc khích một mình.

Oi, tự nhiên em tính làm gì thế? Nếu anh nói ‘Tốt thôi, sao lại không?’, em chắc chắn sẽ bối rối mà, đúng chứ?

Khi tôi không biết phải nói gì, Darkness quay lại và nói.

“Bọn tôi sẽ cố xong sớm, sau đó anh có thể tận hưởng buổi tắm một mình. Dù sao thì, anh có vẻ thường tắm lâu nhỉ?”

Người Nhật thường thích tắm lâu một chút, điều đó không thể trách được.

“Còn không thì, nếu anh muốn, tôi có thể kì lưng cho anh như dạo ấy…”

Darkness cũng có biểu cảm  y chang Megumin.

“Mấy cô đang nói gì thế? Ăn trúng gì đó rồi à? Dù người ta nói rằng con người sẽ trở nên cởi mở trong khi đi du hành, mấy cô nên suy nghĩ cho kĩ đi đã. Nếu mấy cô nói mấy thứ khơi gợi như thế, và khi tôi nói ‘Ừ được thôi!’.Thì mấy cô sẽ làm gì hả…”

“ Em không phiền đâu. Khi nào thì anh muốn đi tắm?”

“Ổn thôi, nếu anh đủ dũng cảm để nói thế, thì tôi sẽ kì lưng cho anh bất cứ lúc nào.”

Như thể đã đoán trước tôi sắp nói gì, cả hai đáp lại không chậm một giây. Họ còn đều tỏ ra khêu gợi nữa chứ.

…Huh?

Chuyện gì đang xảy ra thế, từ khi nào mà cả hai lại dễ dãi thế.

Nếu tôi yêu cầu, cả hai thực sự sẽ làm sao?

Hmm, tôi nên làm gì đây… Tôi có nên nói ‘Dĩ nhiên” không đây.

“Vậy đi thôi, Kazuma.”

Khi thấy biểu cảm thanh bình và hạnh phúc của Megumin, tôi đã hiểu.

Đó là biểu hiện của một người tin rằng tôi chỉ có cái miệng, và cuối cùng sẽ chẳng chịu làm gì..

Phần 6

Ah, cảm giác gì thế này?

Thành thật mà nói, tôi muốn làm vài chuyện đồi bại, tôi muốn âu yếm, rất, rất muốn làm!

Nhưng tôi không muốn phản bội lòng tin của họ.

Ah, họ định làm gì thế? Thật sự họ đã thấy gì ở tôi chứ?

Megumin dễ dàng nói mấy thứ như ‘Em không ghét anh đâu’, và đùa cợt nói mấy câu kiểu ‘Em thích anh’, nhưng lại chưa bao giờ nói ‘Xin hãy hẹn hò với em’ hay mấy thứ có tính quyết định tương tựkhi nhắc tới mấy chuyện đó.

Mặt khác, Darkness –dù chúng tôi gần như đã ‘vượt rào’,dù cho mối quan hệ của cả hai cũng trở nên khá gần gũi sau khoảng thời gian sống tại biệt thự; có cảm giác như điểm thiện cảm của tôi cứ liên tục bị reset ấy.

Họ muốn gì ở tôi chứ?

Trái tim của một thiếu nữ thật khó hiểu, thế nên tôi cũng không thể quá chủ động được…

Dù tôi luôn nghĩ thế cũng ổn, nhưng lỡ như họ nói “Xin đừng hiểu nhầm” thì mlúc đó mối quan hệ tốt đẹp của hai bên sẽ sụp đổ.

Chết tiệt, từ khi nào mà tôi trở nên yếu đuối thế này! Tôi, Satou Kazuma, đáng ra không phải một kẻ nhu nhược thế chứ!

Giờ nghĩ lại, tôi thật sự thích họ đến thế sao?

Tôi cũng không rõ.

Có lẽ tôi sẽ không còn quá chú tâm đến họ sau khi đến cửa hàng Succubus.

Tôi đúng là kẻ tệ nhất, nhưng có nghĩ thế nào đi nữa tôi vẫn không tìm được câu trả lời.

Uhmm, cũng không cần phải gấp.

Tôi nên vào ngâm mình trong bồn tắm và từ từ suy nghĩ.

Để mớ suy nghĩ ấy sang bên, tôi cởi bỏ quần áo trên người ra.

—Trong khi tạo dáng trước gương, tôi không thể ngừng nghĩ rằng cơ thể được lên Level như gió này đang phát triển khá tốt.

Chúng tôi đến quán trọ sau nửa đêm một chút, nên chắc chẳng có ai ở đây đâu.

Tuy nhiên, một khúc ngân dễ chịu lại vang lên từ khu nhà tắm.

Nghe tiếng ngân biểu lộ tâm trạng tốt của người kia, tôi chắc chắn bên trong bể tắm là một cô gái.

Mặc dù mọi người ai cũng biết tôi sẽ vào tắm sau họ, vẫn có ai đó ở lại.

Tình cảnh hiếm hoi thế này… có lẽ nào Megumin hay Darkness đang cố quyến rũ tôi?

Heh, họ thật sự nghĩ tôi là một tên yếu đuối tới thế sao?

… Được, tôi quyết định rồi.

Vụ này thì quá phiền phức.

Tôi không quan tâm đó là Megunmin hay Darkness, nếu họ dám dùng cái biện pháp đê tiện này để thả thính tôi,tôi sẽ cho họ biết thế nào là lễ độ.

Họ có thể cầu xin tôi bao nhiêu tùy thích, tôi sẽ làm nó mà không sợ gì hết.

Làm như tôi sẽ quan tâm tới mấy thứ phiền phức như ‘gia vị cho bữa tiệc’ ý!

Giờ thì tôi đã quyết tâm làm nó, tôi không thể không cảm thấy thư thái trong lòng.

Tôi thật là ngu ngốc khi cứ làm mình khó xử với mấy vấn đề thế này.

Mấy hành động đó không hợp với tôi.

Đúng thế, từ giờ trở đi, tôi sẽ sống theo cách mình muốn.

Với một luồng sinh khí mới. tôi tự hào mở toang cánh cửa–

Có một onee-san tóc đỏ trong bồn tắm.

“…Eh? Tại sao, và tôi còn tưởng là ai. Lại là cậu hử. Còn nhớ onee-san này không? Chúng ta từng gặp nhau ở suối nước nóng ở Alcaretia…”

Trước Onee-san đang chào đón với nụ cười thân thiện, tôi hét lớn mà không hề do dự.

“Tôi sẽ giết cô!”

“Hả, gì chứ!?”

–Tôi bước vào hồ tắm cách một khoảng khá xa so với onee-san đang hoảng hốt.

“Ahhhh, suối nước nóng này cũng tuyệt quá nhỉ. À mà, chị có thểngừng tỏra sợ hãi tôi thế được không? Tôi chỉ cóhơi thất vọng là ‘giây phút thể hiện bản thân’ bị phá hỏng thôi.Tôi tưởng là một trong những đồng đội của mình đang ở trong đây…”

“T-Thật sao? Nhưng tôi sợ hãi cũng là lẽ thường mà, dù sao thì, cậu tuyên bố sẽ giết tôi dù đây cơ bản là lần đầu ta gặp mặt. Phải nói thế nào nhỉ, mắt cậu hoàn toàn nghiêm túc đấy, và tôi cũng có thể cảm nhận sát ý từ tận bên này này.”

Đôi mắt mèo của Onee-san trông như dãn ra vì sợ hãi.

“Uhmm… Giờ nghĩ lại những gì chị nói… Nếu tôi nhớ không lầm, chị là onee-san mít ướt đã bị tôi nhòm ngực đúng không? Đương nhiên là tôi nhớ chị rồi, chúng khủng thế mà.”

“Umm, Tô-,… Mặc dù đây là lần thứ hai ta gặp mặt, cậu vẫn có thể thản nhiên nói ‘chúng’ khủng mà chẳng chút ngại ngùng… Đây không phải là quấy rối tình dục sao…?”

“Không, tôi đã quyết định rồi. Kể từ bây giờ, tôi không che giấu con người thật của mình nữa. Tôi sẽ không lảng mắt đi, hay là kiềm nén ham muốn của bản thân nữa. Tôi sẽ sống theo cách của mình.”

“Dù những điều cậu nói nghe có vẻ hay đấy, nhưng trong tình huống này, tôi không thể không nghĩ rằng mình đang gặp hạn…”

Vì lý do gì đó, nỗi sợ trong ánh mắt chị ấy lại tăng lên. Như để che đi cơ thể, chị ấy ngâm vai mình xuống làn nước suối trắng đục.

Trước mặt Satou Kazuma bác ái tôi đây, có thật sự phải đề phòng thế không?

Tôi nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên với onee-san này.

Nếu tôi nhớ không nhầm, chị ấy đã nói chuyện với tên chỉ huy được lệnh hủy diệt Alcaretia – Slime độc Hans– như thể họ là đồng đội vậy.

Điều này có nghĩa rằng Onee-san đây có quan hệ gì đó với quân đội Quỷ Vương. Trên hết thì, không phải tôi mới là người cần phải đề phòng sao?

“Tiện thể, sao cậu lại đến một nơi như thế này? Cậu từng nói mình là một mạo hiểm giả, nhưng không phải có rất nhiều quái vật mạnh mẽ ở đây sao? Dù nói thế có hơi mất lịch sự, nhưng cậu trông không mạnh lắm…Cậu sẽ ổn chứ?”

Ah, Onee-san này không nghi ngờ gì tôi cả, nhưng thay vào đó, chị ấy đang rất lo lắng cho tôi.

Trước thái độ của onee-san, tôi thở dài…

Bình thường, tôi– dù ít khi được tính, nhưng vẫn là một mạo hiểm giả – nên cố tìm ra danh tánh thật sự của chị ấy. Tuy nhiên, tôi không thể khiến mình ghét chị gái mới gặp mặt này được.

“Sẽ ổn thôi ạ. Dù cho tôi có yếu thật, nhưng theo chúng tôi có một người thuộc Hồng Ma Tộc đáng tin cậy mà. Dù sao thì, tôi cũng chẳng muốn đến nơi này, nhưng đồng đội tôi lại muốn… thế nên…. mà sao chị lại ở nơi thế này thế?”

“Chị sao?… Ummm, chị nghĩ là cậu đúng. Sau những ngày làm việc không ngừng nghỉ, để tự thưởng cho mình, chị đã đến suối nước nóng yêu thích của mình. Tiện thể, chị cũng đi kiếm một cộng sự quan trọng khó mà tìm được…”

Onee-san này có vẻ tới đây với ý tốt…

“Một người quan trọng? Người yêu của chị sao?”

“Không, không phải là người yêu… hmm, chính xác hơn, chị đang tìm bạn đồng hành của mình, một phần của chị đã bị phong ấn ở đâu đó… Mà, vào lúc này chị cũng muốn bỏ rồi.”

Onee-san nói điều dó với nét cô đơn trên khuôn mặt.

“Từ bỏ gì chứ? Một người bạn của em có hơi lập dị, như là đầu nhỏ bị gì ấy… không, cô ấy là người có hoàn cảnh đặc biệt… Chị muốn thử bàn bạc với cô ấy không? Cô nàng cũng ở đây đấy”

“Ah… Có phải là một người thuộc Hồng Ma Tộc không? Chị không phải là người lập dị, nên là đừng lo lắng quá.”

Mặc dù Onee-san có đôi chút gượng gạo, nhưng chị vẫn đáp lại với nụ cười rạng rỡ.

“Eh, thật không ạ? Thế thì… Em đoán mình có thể lắng nghe vấn đề của chị vậy. Nếu không phiền thì chị kể em nghe được chứ?”

Nhìn thấy thái độ thoải mái của tôi, onee-san nói cùng một nụ cười.

“Cậu sẽ nghe mấy câu than phiền của tôi ư? Hmm… ở đâu đó trong làng của Hồng Ma Tộc, thứ gì đó dạng như nửa kia của tôi hay một đồng đội hay là tà thần gì đó… cơ bản thì, cộng sự của tôi là một chú mèo mun đã bị phong ấn trong một bia đá.”

Tôi có cảm giác là mình đã nghe chuyện của chỉ ở đâu rồi.

Nó cực giống với câu chuyện tôi được nghe gần đây từ một cô bé mắt đỏ thẫm không chín chắn cho lắm.

“Khi được giải phóng cùng với tôi, nó tích lũy năng lượng oán hận, và quá khó kiểm soát, thế nên tôi đã để nó bị ngủ lâu hơn một chút… Nhưng khi tôi quay lại kiểm tra tình hình, phong ấn đã bị ai đó gỡ bõ, và người bạn kia đã bị ai đó đưa đi.”

Mặc dù khá khó tin, liệu nó có phải là –

“… Em chỉ hơi tò mò một chút, nhưng cộng sự của chị là một con meo mun biết bay và phun lửa phải không ạ?”

“Xin lỗi, nhưng chị không hiểu cậu nói gì cả.”

Onee-san nhìn tôi với vẻ thật sự khó tin.

Không, chờ đã, tại sao một người đang vừa nói về một ác thần bị phong ấn lại nhìn tôi với ánh mắt như thế chứ?

Tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Uhmm, người bạn đến từ Hồng Ma Tộc đã khẳng định với em rằng con mèo đen của nhỏ là một tà thần.”

Giây phút tôi để cập đến điều đó, biểu cảm của onee-san trở nên nham hiểm hơn.

“… Một chú mèo mun được nuôi bởi một người Hồng Ma Tộc sao? Và người đó gọi con mèo là tà thần? Mà nghe có vẻ hơi chuuni nhỉ…”

“Um, mhm, đó là tất cả những gì em biết…

Dù sao thì, cô bé cũng tự xưng là một vị thần hủy diệt hay đại loại thế ở kiếp trước, thế nên chị không cần phải nghiêm túc với nhỏ đâu.”

Tôi có hơi khó chịu vì sự thay đổi thái độ dột ngột của chị ta.

“T-Thật vậy sao? Nếu cậu không phiền khi tôi hỏi thì, con mèo đó… Đúng rồi, nó có thích mấy người lười biếng không?”

“… Tôi không nghĩ vậy? Tôi nghĩ nó thân với tôi nhất, và tôi cũng không nghĩ mình là một kẻ lười biếng chút nào.Tôi luôn cố hết sức cho cả nhóm, và tôi khá chắc rằng mình cũng là kẻ bình thường nhất.”

“V-Vậy sao… Vậy nó có hung hãn không?”

Vì lý do nào đó, onee-san kia có vẻ đã giật mình.

“Nó nhát đến mức một con gà mới sinh cũng rượt được nó chạy vòng vòng”

“Cảm ơn, nhiêu dó là đủ rồi. Nó không phải là thứ tôi cần tìm.”

Nghe câu trả lời của tôi, onee-san gần như đã chắc chắn về điều gì đó.

Khi chị ấy cố đứng dậy ra khỏi hồ, những giọt nước nóng từ chiếc khăn chầm chậm chảy xuống làn da của chị.

“Vậy chị đi đây. Nơi này khá gần với vùng giao tranh chính với quân đội Quỷ Vương, và an ninh cũng đang thiếu thốn tới mức chị gặp cả tạo vật quý hiếm như là cướp cạn trên đường đến đây đấy. Cậu tốt hơn là nên trở lại thủ đô đi được chứ?”

Chị ấy nheo đôi mắt mèo vàng hoe lại, và để lộ một nụ cười chân thành và ấm áp.

“…Không biết phải nói sao, em cũng không giải thích được nhưng em không muốn đối xử với chị như một người xa lạ. Em không thật sự hiểu cái cảm giác kì lạ này… Ah, không, em không có phải là đang cua chị hay gì đâu đấy nha?”

Mặc dù tôi đã nói điều gì đó khó hiểu mà không sử dụng não, nhưng onee-san có vẻ không bị khó chịu gì cả, chị chỉ mở to đôi mắt trong ngạc nhiên.

“Đây… Um, Thật trùng hợp. Với tôi, cậu cũng không giống một người lạ. Đó là lý do tôi cho cậu mấy lời khuyên là tránh xa nơi này càng nhanh càng tốt… Dù sao thì, nếu cậu có cơ hội gặp được nửa kia của tôi, hãy chăm sóc nó cho tốt nhé?”

Onee-san vui vẻ chọc tôi, và rời đi với nụ cười hạnh phúc.

Nhìn theo chị ấy, tôi có cảm giác rằng mình không muốn thấy chị ta như một kẻ nguy hiểm, kể cả khi chỉ có mối liên hệ với Quân đội Quỷ Vương đi nữa…. Tôi không thể hiểu vì sao…

Nếu tôi có cơ hội để nói chuyện với chị lần nữa, tôi sẽ hỏi chị ấy tại sao lại gia nhập Quân đội Quỷ Vương, rồi….”

“…Đậu xanh, mình chưa hỏi tên chị ấy!”

Phần 7

Sáng hôm sau—

Sau giấc ngủ ngon lành tại quán trọ, nhóm chúng tôi hướng tới pháo đài cùng sự sung sức mới.

“Kazuma, hôm nay anh có vẻ vui nhỉ. Tối qua anh ở trong bể tắm hơi lâu, có chuyện gì xảy ra à?”

Đi trên con đường lát đá, Megumin vui vẻ nói.

“Chắc vậy đấy. Khi tới suối nước nóng hôm qua, anh đã gặp một onee-san xinh đẹp mà mình từng chạm mặt ở Alcarentia.”

Đáp lại lại câu trả lời đầy phấn khởi của tôi, Megumin bỗng ngừng bước.

“Oh, huh? Em nghĩ chuyện đó cũng tốt. Nhân tiện, anh gặp chị ấy trong phòng tắm hả?”

“Yeah. Mhm, giờ nghĩ lại, chúng khủng thật đấy. Chắc còn to hơn cả Darkness nữa.”

Có vẻ Darkness đang lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi. Vì nhỏ thậm chí đã nhảy cẫng lên khi nghe tôi nói thế

“Tự nhiên anh lại nói gì thế! Tôi chỉ rời mắt khỏi anh có một chút mà một chuyện thế này đã xảy ra rồi… nhưng một cô gái trẻ ở trạm dừng chân gần pháo đài một mình không phải hơi đáng nghi sao?”

Darkness mang theo những mảnh giáp vỡ, và để lộ một biểu cảm xen lẫn giữa giận dữ và xấu hổ.

“Sẽ ổn thôi, onee-san đó cho tôi vài lời cảnh báo hệt như hồi ở Alcarentia ấy. Chị ấy cũng nói đã gặp vài tên cướp  đêm qua, nên chúng ta cũng nên cẩn thận đi là vừa.”

Yunyun – người nãy giờ vẫn hăng hái nghe ngóng cuộc trò chuyện của chúng tôi – hỏi.

“Uhm, chị ấy vẫn ổn sau khi chạm mặt lũ cướp ạ? Chúng chắc chính là đám ta gặp hôm qua. Nếu đó là một onee-san xinh đẹp, thế thì chị ấy đáng lẽ không thể thoát được chứ…”

“Ehhh~. Dù cậu trông có vẻ rất thật thà, thế mà lại có vài tưởng tượng biến thái nhỉ.”

Megumin- dù đang bận né Chomusuke đang thích thú chạy quanh chân con bé- vẫn có thời gian đưa ra mấy lời nhận xét mỉa mai với Yunyun.

Hm? Yunyun cũng có lý.

Làm thế nào mà onee-san đó không trầy xước gì sau khi gặp lũ cướp được?

… Uhmm, chắc là do chị ấy có quan hệ với Quân đội Quỷ Vương, nhưng…

Mặc cho vẻ ngoài hiền dịu đó, chị ấy có thể rất là mạnh.

Haizz, giờ tôi cũng không bết mình nghĩ sao về Onee-san đó nữa.

Đáng lẽ tôi nên thận trọng với chị ấy hơn là với lũ cướp, nhưng vì cả hai đã tắm chung bồn, tôi không hề nghĩ chị ấy nguy hiểm tí nào.

“Chờ đã, không phải suy nghĩ thế là bình thường khi ta nói tới trộm cướp sao!? Ngoài ra, tớ không muốn một người như Megumin gọi mình là kẻ hư hỏng đâu! Không phải cậu đã tắm và ngủ chung với Kazuma-san sao!?”

“Này, chính miệng tớ nói ra thì không sao, nhưng để người khác nói điều đó thì xấu hổ lắm nên làm ơn im đi!”

Nhìn sang Megumin người vừa bị phản damage vì nhận xét của mình, tôi nhớ lại về chị gái kia.

“…Ahhhhhh, nó khủng thật.”

“!?”

–Sau đó- ngoại trừ việc Aqua bị một con kesaran pesaran cỡ đại tấn công sau khi dí chúng chạy loanh quanh thì-không có gì đáng nói xảy ra cả.

Cuối cùng, chúng tôi cũng tới được pháo đài vào buổi chiều tà.

“Bự thật~~~.”

Giờ đây, chúng tôi ngước nhìn lên một pháo đài cũng phải to cỡ cung điện hoàng gia.

Không hổ danh là pháo đài tiền tuyến, nó trông như thể bất khả xâm phạm vậy.

Pháo đài trước mặt chúng tôi có một sự hiện diện áp đảo đúng như nhiệm vụ của nó, và nghe bảo nó có thể chứa hơn một nghìn người.

“Không phải mấy anh lính ấy bảo là pháo đài này đang thất thế trước chỉ một chỉ huy của Quân đội Quỷ Vương sao? Ngay cả khi đó là một tướng địch, anh không chắc hắn có thể làm thế không nữa.”

“Tôi cũng nghĩ thế, nhưng một chỉ huy Quân đội Quỷ Vương được bảo là có thể một mình hủy diệt cả thành phố. Nói cách khác thứ vô lý ở đây đúng hơn là chuyện ta toàn dễ dàng hạ chúng đấy.”

Nghe câu trả lời của Darkness, tôi nhớ lại những tên chỉ huy mà chúng tôi từng chạm trán trước đây.

–Dù bị tấn công từ nhiều phía cùng lúc vẫn không để lộ một sơ hở nào trong khâu phòng ngự. Kiếm thuật điêu luyện của hắn đi kèm với thể lực vô hạn và khả năng kháng phép phi thường của Undead. Dù gặp phải kẻ thù mạnh mẽ thế nào, hắn đều có thể xử lý với ‘Tuyên bố tử vong’. Kị sĩ không đầu, Beldia.

–Có khả năng biến thành dạng người, miễn nhiễn hoàn toàn với công kích ma pháp, và một cấu tạo cơ thể cực độc có thể làm trọng thương bất cứ ai chạm vào, hắn có thể dùng kích cỡ khủng bố nghiền nát và hấp thụ bất cứ thứ gì ngáng đường. Slime độc của tai ương, Hans.

–Bằng cách liên tục tiến hóa qua kết hợp với quái thú, cô ta (?) sở hữu khả năng của vô số điểm đặc thù và đủ loại năng lượng mà mình muốn. Chimera vô hạn, Sylvia.

–Sở hữu một hình dạng bất diệt, sự tồn tại của hắn có thể xem là đi ngược lại với quy luật của thế giới này. Tử tước địa ngục, Vanir

– Không chỉ có khả năng sử dụng mọi loại ma thuật cấp cao và phép dịch chuyển, cô ấy còn có thể sử dụng cả Explosion. Không chỉ có một cơ thể miễn nhiễm với tấn công vật lý, mà cô còn có thể sử dụng đủ loại kỹ năng đặc biệt như Drain Touch. Nữ hoàng Undead, nữ Lich, Wiz.

… Khi thật sự nghĩ về sức mạnh tuyệt đối của họ, tôi không thể không thở dài.

Việc cả lũ còn sống thật sự là một phép màu.

Nên làm gì đây… Tôi nghĩ chúng tôi sẽ ổn với một pháo đài vững chắc và ma pháp bộc phá, nhưng giờ tôi chỉ muốn xách balo lên và cao chạy xa bay.

Ngay lúc đó—

Ngay khi cả lũ bắt đầu do dự, người lính gác trên tường thành phát hiện ra chúng tôi, và một nhóm hiệp sĩ hùng dũng bước tới.

“Các mạo hiểm giả, đây là pháo đài nơi tiền tuyến với nhiệm vụ đẩy lùi quân đội quỷ vương, điều gì đã mang các cậu đến đây?”

Một kỵ sĩ thận trọng tiếp cận chúng tôi.

“Chúng tôi nghe nói thủ đô đang bị đe dọa, vì thế chúng tôi đến đây để hỗ trợ mọi người. Chúng tôi sở hữu kha khá chức nghiệp cấp cao, nên đã nghĩ là mình sẽ có ích ở đây.”

“Chức nghiệp cấp cao… Tôi hiểu rồi,vậy hãy để tôi tỏ lòng biết ơn tới mọi người. Tuy nhiên, trước hết chúng tôi cần kiểm tra thân phận của mọi người. Mong mọi người hợp tác, vì có một chỉ huy địch đang ẩn náu quanh đây. Thế nên, đầu tiên là….”

Megumin lấy thẻ Mạo hiểm giả và đưa cho anh ta.

“…Megu-, Megumin…-san… phải không?”

“Đúng thể, đó là tên tôi, có vấn đề gì à?”

“Không, không! Không có gì! Thứ lỗi cho hành vi của tôi. Cô có thể vào trong… Và cô là… Yunyun-san?”

“P-Phải… Đó là tên tôi… Tôi chính là Yunyun…”

“Oi, ngay từ đầu anh đã có vấn đề với tên của chúng tôi rồi. Ta nên nghe giải thích cho rõ nhỉ!?”

Meguminchỉ cây trượng thẳng vào

mặt người kỵ sĩ, người luống cuống trả lời.

“Không, không có vấn đề gì cả, thứ lỗi cho hành động của tôi! Tiếp theo là… Satou Kazuma. Satou, Kazuma?”

Người hiệp sĩ nhanh chóng trả lại thẻ Mạo hiểm giả cho Megumin và Yunyun, và lập tức thể hiện vẻ mặt ngờ vực.

Ah, không như hai người với cái tên quái dị khi nãy, lý do anh ta phản ứng với tên tôi ắt là do tôi nổi tiếng rồi.

Dù sao thì, nhóm chúng tôi cũng có rất nhiều thành tựu to lớn mà—

“Satou Kazuma! Cậu có phải là thằng nhãi bẩn thỉu Satou Kazuma đó không!? Cậu là kẻ đã gieo rắc những tư tưởng xấu xa vào tâm trí Iris-sama, và gây ra cho Claire-sama và Rain-sama cả tấn rắc rối. Cậu là kẻ đồi bại đã bị đuổi ra khỏi lâu đài – !”

“Oi, chờ đã.”

Mấy kỵ sĩ ở đây vẫn đang lan mấy tin đồn thấp hèn kiểu này à?

Mà, họ không sai, nhưng vẫn cứ….

“Tôi thành thật xin lỗi. Uhm, đây là cứ điểm quan trọng để bảo vệ đất nước khỏi quân đội Quỷ Vương, vì thế chúng tôi không thể để một người vô danh vào trong được…”

“Không phải chú vừa miêu tả chi tiết anh à?”

Để nghĩ là anh ta sẽ đối xử tôi như một tên nhóc phiền hà nào đó…

Sau đó, một người trông như chỉ huy của họ tiến lên phía trước.

“Vậy ra cậu là gã cặn bã Satou Kazuma đó hả? Ngươi chỉ là một tên mạo hiểm giả quèn thôi nên ngươi nghĩ mình đang có thái độ gì thế hả! Ta có quyền hành quyết bất cứ kẻ khả nghi nào quanh đây, ngươi biết chứ? Ngươi chỉ là tên mạo hiểm giả hạ lưu thôi, cút đi cho khuất mắt ta!”

Để tỏ vẻ đe dọa, viên chỉ huy đặt tay lên chuôi kiếm.

Megumin giận dữ siết chặt cây trượng, và Darkness bước tới trước với vẻ hung bạo khác hẳn mọi ngày.

Trông thấy hai cô gái, những kỵ sĩ xung quanh chuẩn bị rút gươm.

“Mấy tên mạo hiểm giả các ngươi nghĩ mình đang làm gì chứ!? Muốn đánh nhau à, huh?”

Haizz, sao mấy người này hấp tấp thế.

Ngoài nhà Darkness ra, có vẻ quý tộc ở thế giới này thường không coi mạng người và quyền công dân ra gì cả.

Với vẻ mặt nghiêm nghị, tôi bước ra phía trước cả nhóm, chỉ thẳng vào Darkness – người đang định nói gì đó.

Biết vị trí của mình, ngươi không biết người phụ nữ quý này là ai!? Cô ấy là con gái của gia đình Dustiness, Dustiness Ford Lalatina-sama!

“””Sao!?””

Nghe những gì tôi nói, các kỵ sĩ nhanh chóng quỳ xuống.Khuôn mặt họ trắng bệt như người sắp chết. (Editor: Anh chỉ là thằng mạo hiểm giả quèn quan hệ rộng thôi mà :))) )

Ngạc nhiên về sự việc trước mắt mình, cả Yunyun và Megumin cũng quỳ theo các kỵ sĩ.

“Sao hai người cũng quỳ thế hả?”

“Ah, là do em… Mọi chuyện diễn ra nhanh quá nên em bị cuốn theo họ…”

“E-em không biết Darkness-san là một quý tộc…”

Hai người họ đứng dậy và phủi nhẹ lớp bụi trên đầu gối. Phía bên kia, người chỉ huy ấp úng đáp lại lời tuyên bố của tôi.

“N-N-Ng… Người thật sự là Dustiness-kyō ạ… ? Um, xin hãy tha thứ cho sự xấc xược và thất bại khi không nhận ra sự vĩ đại của người… ! …Ah…. Vậy xin để chúng tôi xác nhận danh tính cho ngài… Không phải chúng tôi nghi ngờ, nhưng đây là một phần công việc ạ…”

<kyō là kính ngữ dùng cho các lãnh chúa >

Không nói lời nào, Darkness lấy ra sợi dây chuyền chứng minh cho dòng dõi của mình, cùng với thẻ mạo hiểm giả.

Thấy hai thứ đó, đôi mắt vị chỉ huy mở to hơn bao giờ hết, khuôn mặt ông xuống sắc trầm trọng.

“L-L-L-L-L-L-Làm ơn tha thứ cho sự vô lễ của tôi. Không chỉ không nhận ra Dustiness-kyo, tôi còn cư xử vô lễ với những quý ông và quý bà ở đây nữa!”

“Huhu, nhiêu đó chỉ vừa đủ cho một lời xin lỗi thôi! Ah~, giờ nghĩ lại việc tôi sẽ bị chém tàn bạo, tôi không thể không thấy run rẩy và đau đớn tận xương tủy~. Việc này chắc sẽ mãi ám ảnh tôi mất thôi.”

*Khịt mũi*

“AUGH! Khi nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, tim tôi như muốn nổ tung vậy…!”

Đối mặt với người chỉ huy đang ra sức van xin, tôi cố tình lấy tay đè lên ngực mình.

Megumin có vẻ cũng thích ứng với tình huống này rất nhanh–

“Không đủ đâu! Ah, cái thái độ gì thế này? Không thể tin được mấy người lại có những hành vi đáng xấu hổ như thế với tùy tùng của Lalatina ojou-sama!”

Khi Megumin nói thế, em ấy xả giận bằng cách chọc cây trượng vào mặt người chỉ huy.

“Nhanh xin lỗi đi nào! Tới chúng tôi, những người các ông vừa tính đánh vài giây trước, làm ơn nói ‘Tôi thành thật xin lỗi!’ đi!”

Khi Megumin véo khuôn mặt ông ta, Aqua – người nãy giờ không tham gia – không ngừng lắc vai người chỉ huy. Mặc dù người chỉ huy đã đến giới hạn của mình, nhưng ông vẫn cố nhắm mắt như thể chấp nhận đầu hàng. Tất cả nhũng gì ông có thể làm là cúi đầu với Darkness.

“X-xin lỗi. Thành thật xin lỗi. Vì sự sỉ nhục như thế với Dustiness-kyō và cộng sự của tiểu thư, hình phạt của tôi là mổ bụng tự sát… nhưng, uhm…”

Như là một người bạn đáng tin cậy, tôi đặt tay lên vai người chỉ huy đang run rẩy.

“Không không, chúng tôi không cần ông nghiêm trọng thế, dù sao thì, ông chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của mình thôi mà. Tuy thế, chúng tôi đã rất mệt sau một ngày đường dài, nên là sẽ không đòi hỏi ông quá đáng thế đâu. Vậy nên, ông có thể chuẩn bị cho mọi người một nơi để tá túc trong khoảng thời gian ở đây được không?”

“Đương nhiên! Chúng tôi sẽ chuẩn bị cho Dustiness-kyō và tùy tùng của cô những căn phòng tốt nhất ở đây.”

Darkness chỉ có thể lặng lẽ gật đầu với người đội trưởng vẫn còn trong tư thế quỳ sấp mặt.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *