Chương 2: Ta hãy mang bình yên đến cho chúa tể của mê cung!

PHẦN 1

“Ngày mai chúng ta sẽ đi dungeon.”

“Không muốn.”

“Nhất định phải đi.”

Bởi vì Megumin muốn chạy, tôi chụp lấy cô nàng trong khi kiên định bác bỏ ý định phản đối của nhỏ.

Đã được một tuần kể từ khi tôi bị chặt đầu.

Cơ thể của tôi đã hồi phục đến trạng thái có thể chiến đấu, vì vậy tôi đưa ra kiến nghị này với những đồng đội đang tụ tập trong Công Hội của mình. Thật không may, xem ra Megumin có vẻ ghét dungeon.

“Không chịu đâu không chịu đâu, sự tồn tại của tôi sẽ mất đi nếu tôi đi đến một dungeon! Sử dụng bộc liệt ma pháp có thể làm cho toàn bộ dungeon thành đống đổ nát mất, khi đó tôi sẽ không khác gì một thường dân cả!”

“Em có nhớ những gì em đã nói khi lần đầu tiên chúng ta trở thành đồng đội hay không?! Không phải em đã nói ‘Tôi sẵn sàng xách hành lý hay làm bất cứ điều gì khi đi dungeon! Làm ơn, đừng vứt bỏ tôi! ‘”

Nghe mấy câu này của  tôi, Megumin nắm lấy vạt áo mình trong khi cúi đầu với vẻ cam chịu.

“Hmmm? Chỉ tới lối vào thôi sao? Như vậy thực sự không sao chứ? ” Megumin lúng túng hỏi.

“Hơn nữa, tại sao cậu lại đột nhiên muốn đi dungeon vậy? Nếu cậu muốn khám phá dungeon, trong nhóm cần phải có đạo chích chứ? Chris thì sao? Gần đây tôi không thấy cô ấy xuất hiện trong Công Hội.”

Aqua, đang ngả đầu lên bàn, uể oải nói.


Trong cái tuần trước khi tôi hồi phục đến trạng thái sẵn sàng chiến đấu, mỗi ngày cô nàng này đều chiếm lĩnh nơi ấm áp nhất phía trước lò sưởi trong Công Hội. Cô ta vừa thư giãn vừa uống rượu như không có chuyện gì xảy ra.

Khi tôi hỏi cô ta “Cô đủ tuổi uống rượu chưa vậy”, cô nàng chỉ đáp “Đừng có mà áp dụng luật pháp ở Nhật Bản cho thế giới này.“

Dường như trong thế giới này, bất luận tuổi tác như thế nào thì bạn cũng có thể uống rượu được. Tuy nhiên, bạn phải chịu trách nhiệm cho bất kỳ hậu quả nào xảy ra sau khi bạn uống.

“Chris bảo giờ cô ấy đang rất bận rộn. Cô ấy cho biết, vị senpai người chăm sóc cô ấy trong quá khứ  đã đùn đẩy đủ thứ chuyện rắc rối cho cô nàng. Để xử lý những vấn đề này, lần này cô ấy không có dự định quay về. Nhưng cô ấy đã dạy tôi phát hiện bẫy và phá bẫy, những skill cần thiết để thăm dò dungeon. Nghe Chris nói, các chủng loại quái vật trong dungeon sẽ không thay đổi theo các mùa. Vậy nên tôi nghĩ sẽ đi tới một dungeon và thử sức một chút.”

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ với đám Taylor , rốt cục cả tuần tôi cũng chỉ ăn không ngồi rồi.

Việc săn Tuyết Tinh và Gobin đã giúp tôi up 3 le vờ. Bên cạnh phát hiện bẫy và giải trừ bẫy, tôi cũng học được một kỹ năng khác.

Phát hiện và giải trừ bẫy dường như lại phụ thuộc vào chỉ số nhanh nhẹn và may mắn.

Chỉ số nhanh nhẹn của tôi có thể coi là ở mức trung bình, nhưng tôi có thể tin vào chỉ số may mắn của mình, vậy nên chắc mọi thứ sẽ êm xuôi thôi.

Tôi cứ liên tục gặp phải những kẻ kỳ quái và phải gánh lấy các khoản nợ trầm trọng, xem ra cái chỉ số may mắn được coi là vượt mức bình thường của tôi chắc có lẽ là trò đùa của năm rồi.

Darkness, người dường như vừa mới nhận được lại áo giáp từ cửa hàng đang đánh bóng nó một cách nhiệt tình.

Darkness đột nhiên nhìn sang hướng này.

“Erm, hãy chờ thêm một thời gian nữa đã. Thanh đại kiếm của tôi đã bị phá vỡ trong cuộc chiến với Tướng Quân Mùa Đông. Tôi đã đặt một thanh kiếm mới, nhưng sẽ mất một ít thời gian để hoàn thành. Thành ra sợ rằng lúc này tôi chưa thể chiến đấu được. “

“Ngay từ đầu thì chị cũng đã chả có sức chiến đấu rồi, do đó đây không phải là một vấn đề.”

“!?”

Darkness bắt đầu rơi lệ, hai má trở nên đỏ bừng. Nhất định tâm trạng của chị ta đang phân nửa là hưng phấn, phân nửa là âu sầu đây.

Dù sao tâm trạng của chị ta cũng đang có phân nửa là “hưng phấn”, thành ra nói chuyện với chị ta lúc này chỉ tổ tự chuốc lấy rắc rối mà thôi.

Vậy nên, tôi quyết định tiếp tục.

“Tôi sẽ giải thích rõ luôn để khỏi hiểu lầm. Người xâm nhập vào dungeon lần này chỉ có mình tôi mà thôi, tôi hy vọng mọi người có thể hộ tống tôi trên đường đi đến đó.”

“?” X3

PHẦN 2

Trải qua nửa ngày làm việc, chúng tôi di chuyển từ thị trấn đến ngọn đồi, đi vào khu vực hoang dã.

Chúng tôi đã mất bao lâu để đi di chuyển trên con đường tuyết này với những cành cây nguy hiểm và phiền nhiễu?

Một căn nhà gỗ nhỏ dường như được dựng một cách kiên cố đột nhiên xuất hiện trước mắt chúng tôi.

Trên căn nhà là một cái bảng với ba chữ “chỗ tránh nạn”.

Một lối vào tăm tối dường như vô tận nằm bên phải bức tường bên cạnh căn nhà.

Lối vào này trông giống như được hình thành một cách tự nhiên, nhưng nếu bạn đi xa hơn, bạn sẽ thấy một dàn bậc thang chỉnh tề. Các bậc thang liên tục kéo dài vào sâu bên trong.

Dungeon được gọi là “Keele Dungeon”.

– Rất lâu trước đây, đã có một ArchWizard thiên tài tên là Keele đã phải lòng một vị tiểu thư của một gia tộc cao quý.

Người này đã cống hiến cả cuộc đời cho phép thuật và không hề hứng thú với tình yêu, đã rơi vào tình yếu sét đánh với vị tiểu thư này trong  một cuộc tản bộ trên đường phố.

Dĩ nhiên, mối tình này không thể đơm hoa kết trái được.

Rốt cục, thân phận chênh lệch quyết định nhiều thứ trong thế giới này.

Vị Archwizard, người hiểu rõ điều này, đã không ngừng rèn luyện và nghiên cứu ma thuật của mình để quên đi tình yêu này.


Năm tháng trôi qua, cuối cùng ông đã trở thành Archwizard mạnh nhất vương quốc.

Ông không chút ngần ngại trong việc mang lại hạnh phúc cho vương quốc bằng việc sử dụng phép thuật của bản thân, và đã được mọi người ca ngợi không ngớt.

Và thế là, ông ta được mời vào vương thành, đến một bữa tiệc được tổ chức để vinh danh ông.

Nhà vua nói với ông ta:

Ông ta muốn thưởng cho vị Archwizard, và sẵn sàng thực hiện bất kỳ điều ước nào của ông.

Vị Archwizard cho biết ông ta có một nguyện vọng sẽ không thể nào thực hiện được.

– Vị Archwizard Keele đã ước gì ?, không ai biết.

Chỉ biết rằng sau này, ông ta đã bắt cóc vị tiểu thư quý tộc kia đi, và xây dựng một cái dungeon và không chịu ra khỏi đó.

Những gì xảy ra tiếp theo là một bí ẩn.

Nhưng, tỉ mỉ à ngẫm lại thì, thậm chí nếu một Archwizard đơn thuần xây dựng một dungeon để kháng cự, ông ta cũng sẽ không thể bảo vệ nó trong thời gian dài được.

Và bây giờ, không có nhiều người biết câu chuyện đằng sau việc xây dựng dungeon này. Và dungeon này đã trở thành một nơi luyện tập lý tưởng cho các phiêu lưu giả tân thủ.

Tôi đứng ở lối vào của dungeon Keele và quay lại nhìn 3 người phía sau tôi.

“Được rồi, tôi sẽ đi một mình từ đây. 3 người chỉ cần chờ tại “chỗ tránh nạn”  này cho tôi. Nếu tôi không trở lại trong vòng một ngày, hãy trở lại thị trấn và yêu cầu trợ giúp từ nhóm của Taylor … Đó có thể là kế hoạch, nhưng tôi cũng chỉ vào điều tra thôi, vậy nên tôi cũng sẽ quay về ngay thôi.”

Darkness khoanh tay trước ngực, nói:

“Cậu thực sự muốn đi solo sao? Thật là phi lý khi tự mình đi thách thức một dungeon. Tuy đã nghe những gì Kazuma nói, nhưng tôi nghĩ rằng với bộ áo giáp chỉ đi thôi cũng đã tạo nên những tiếng kêu lách cách, nên tôi khó có thể theo cậu được … “

Vâng, đây là lần đầu tiên tôi đi solo.

“Ta cũng vậy, có đi theo thì ta cũng chỉ là gánh nặng mà thôi… Hãy suy nghĩ lại thật kỹ, Kazuma.”

Megumin lo lắng nói.

“Không thành vấn đề, tôi sẽ đi với cậu!”

Và Aqua đột nhiên nói một cái gì đó không cần thiết …

“… Không, đừng theo tôi. Tôi nói tôi sẽ tự đi một mình. “

Tôi giải thích một lần nữa cho Aqua những gì tôi đã nói với họ trên đường tới đây.

“Với kỹ năng “Thiên lý nhãn” được Keith dạy cho, tôi có thể nhìn thấy mọi thứ trong bóng tối. Cái này tôi đã test trước rồi. Cho dù không có một tia sáng nào và hoàn toàn tối đen như mực, tôi vẫn có thể đo được khoảng cách, vị trí mục tiêu và hình dạng của chúng. Vậy nên, nếu tôi đi một mình, tôi thậm chí không cần bất kỳ ánh sáng nào. Những con quái vật nhắm vào các Phiêu lưu giả mang theo nguồn sáng sẽ không thể tìm thấy tôi.”

Nhưng nếu người ta có thể solo dungeon chỉ với những kỹ năng này, toàn bộ các cung thủ trên toàn thế giới này đã làm điều đó rồi.

Thế nhưng–

“Tiện thể nói luôn, tôi còn có hai kỹ năng  “phát hiện kẻ địch” và “ẩn nấp” của đạo chích nữa. Vậy nên, tôi có thể di chuyển trong bóng tối, xác định địa hình, phát hiện kẻ địch và tránh chúng. “Ẩn nấp” cho phép tôi vượt qua các tình huống nguy hiểm, chỉ bằng cách bám sát vào tường … chắc vậy.”

Chỉ vấn đề này là tôi chưa test nên chưa thể khẳng định được.

Mặc dù tôi đi thám hiểm một dungeon, không có nghĩa là tôi phải clear sạch dungeon đó.

Nếu tôi không thể nhận được tiền sau khi đánh bại những con quái vật, tránh các trận đánh sẽ là lựa chọn tốt nhất.


Tránh những con quái vật, lấy kho báu và quay lại.


Mặc dù cảm thấy việc này giống như hành động của một tên đào mộ, nhưng đây là một trong số ít những đặc quyền các Phiêu lưu giả có thể vượt qua rào cản của nghề nghiệp và tìm hiểu tất cả các loại kỹ năng.

Vào lúc như thế này, tôi nên sử dụng một trong số ít các lợi thế tôi có.


Tôi móc ra các gói thuốc mà tôi đã mua tại Công Hội, có hiệu lực chống lại quái vật nhạy cảm với mùi.

Những con quái vật trong dungeon này có lẽ đã quen với bóng tối.


Có nghĩa là ngoài tầm nhìn ra, các giác quan khác của kẻ địch cũng rất tuyệt vời.


Chẳng hạn như khứu giác và thính giác.

Về khoản này, tôi chỉ có thể cầu nguyện tôi có thể phát hiện ra kẻ địch trước khi chúng nhận thấy những âm thanh tôi phát ra.

Nếu tôi gặp một con rắn có thể phát hiện nhiệt hay loài dơi sử dụng sóng siêu âm, tôi sẽ không thể làm bất cứ điều gì. Nhưng tôi nghe được từ những người ở Công Hội rằng không có con quái vật nào như vậy trong dungeon cả.

Tôi đã học hỏi được rất nhiều về những con quái vật ẩn nấp trong dungeon từ mấy anh chàng tại Công Hội, và cũng đã làm tốt phần bài tập.

Dù sao tôi cũng vừa mới chết thêm lần nữa hồi tuần trước.

Mặc dù tôi muốn gặp Eris-sama lần nữa, nhưng  chết rất nhiều lần như vậy bản thân tôi cũng không chịu nổi.


Tôi rải thuốc đó lên khắp cơ thể mình.

Tôi không biết làm để nó có hiệu quả, nhưng nói chung là có còn hơn không.

Hơn nữa, lần trước khi tôi sử dụng “ẩn nấp” khi gặp phải con Newbie Killer (Tân thủ sát nhân), nó đã ngửi không khí xung quanh nó trước khi phẫn nộ rời đi.

Điều này có nghĩa kỹ năng “ẩn nấp” có khả năng làm những thứ như mùi trở nên mờ nhạt hơn.


Hừ, nó sẽ hoạt động thôi. Chắc thế.

Và đây cũng chỉ là một thử nghiệm. Thật tuyệt vời khi có được kết quả, nhưng dù có thất bại cũng chả việc gì.

Dungeon mà tôi thách thức lần này ở đẳng cấp thấp hơn so với trình độ của tôi.

Sau khi xác nhận các phương pháp thăm dò dungeon, tôi có thể thách thức các dungeon khó khăn hơn để kiếm tiền.

Hơn nữa đây cũng chỉ là một cái dungeon cách thị trấn có nửa ngày di chuyển.


Dungeon có thể đã được clear bởi các “Phiêu lưu giả” khác.

Không thành vấn đề, tôi sẽ không thể gặp bất lợi ngay cả khi tôi gặp phải kẻ địch trong dungeon.

“Tôi đi trước đây. Ở đây rất lạnh và các cô có thể sẽ gặp phải quái vật đấy, vậy nên hãy trở về “nơi tránh nạn” và chờ đợi đi”

Tôi vẫy tay chào tạm biệt mọi người và đi về phía lối vào dungeon.


– Lúc này, tôi nghe thấy giọng ai đó nào đó phát ra từ phía sau.

Aqua đứng sau lưng tôi như thể đó là điều hiển nhiên.

“…Cô không nghe tôi nói gì sao? Sẽ thuận tiện hơn nếu tôi tiến vào đó một mình. Trong đó tối đen như mực, cô có đi theo thì cũng chả làm được gì, đúng không? “

Sau khi nghe những lời của tôi, Aqua cười như thể cô ta còn chả thèm đoái hoài đến nó.

… Tôi thực sự muốn đấm cô ta rồi đấy.

“Nè nè nè Kazuma, cậu đã quên bản cô nương là ai rồi sao? Archpriest chỉ là nghề nghiệp ngụy trang mà thôi. Đây đây, nói một chút coi nào– Megumin và Darkness vẫn không tin tôi nè—Lại đây, tiết lộ nghề nghiệp thực sự của tôi đi!”

“Nữ thần mắc nợ?”

“Không phải, tôi là nữ thần nước-sama! Cậu chí ít thì cũng phải gọi tôi là nữ thần tiệc tùng chứ! “

Nói thật thì, cho dù người này là thần thánh phương nào. Cô ta đang rốt cục là muốn nói gì?


“Rốt cục thì tôi cũng là một nữ thần; đôi mắt của tôi có sức mạnh nhìn thấu tất cả mọi thứ. Trước khi Kazuma được đầu thai, tôi cũng đã nói cho cậu của nguyên nhân dẫn đến cái chết của cậu một cách chính xác, phải không ?? Tuy sau khi đến nhân gian thì quyền năng của tôi có chút suy yếu đi, nhưng vẫn còn có một vài thần lực chứ? Tuy hiện giờ tôi không thể nhìn thấu tất cả mọi thứ, nhưng nhìn xuyên qua bóng tối thì không thành vấn đề!”

Đối mặt với Aqua đang ưỡn ngực đầy kiêu ngạo, tôi cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

Thành thật mà nói, tôi không biết được cô ta sẽ làm những điều ngu ngốc gì và điều đó khiến tôi lo lắng.

Làm thế nào đây, tôi nên làm sao để từ chối cô ta bây giờ .. Đúng lúc này, Aqua nói với tôi:

“Những con quái vật trong dungeon là thường undead. Chúng sẽ bị sinh mệnh của người sống hấp dẫn. Điều này có nghĩa là các kỹ năng ẩn nấp sẽ là vô dụng khi chống lại quái vật undead. Vậy nên, chỉ có tài năng của tôi mới có thể giải quyết vấn đề này, phải không? “

Những lời của cô ta chỉ tổ làm sự lo lắng của tôi tăng lên mà thôi.

PHẦN 3

Không biết tôi đi được bao lâu trên cầu thang, kéo dài từ lối vào dungeon.


Trong tình trạng tối mịt ở đây, tôi cũng đã vượt qua được kha khá bậc thang nhưng vẫn không nhìn thấy bất cứ thì gì trong đường hầm.

Dù sao cũng là một dungeon cho tân thủ, vì vậy tôi nghĩ nó sẽ khá là nhỏ. Thế nhưng thời gian thăm dò có thể sẽ dài hơn dự kiến.

Tuy là nói vậy, nhưng mục đích khi vượt qua dungeon này để kiểm tra xem các kỹ năng tôi ăn cắp được có hữu ích ở đây hay không thôi.

Thành thật mà nói, trong con mắt của những người khám phá dungeon thì phương pháp của tôi không khác gì phường tà đạo cả.

Phía sau, tôi cảm nhận được Aqua chả hề có bất kỳ một chút cảm giác khẩn trương nào cả, tôi tiếp tục bước xuống cầu thang.

“Này, Kazuma, tầm nhìn ban đêm của cậu không có vấn đề gì chứ? Mắt thần của tôi có thể nhìn thấy tư thế xấu xí, đi xuống cầu thang một cách rụt rè của Kazuma đấy. Nếu tầm nhìn ban đêm của cậu hoạt động không được tốt thì báo tôi một tiếng nhá.”

Aqua nói cái gì đó mà rất khó để phân biệt việc cô ta lo lắng cho tôi hay nói móc tôi nữa.

“Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, tư thế vô dụng, do dự của cô mỗi khi cô bước một bước xuống đấy. Hãy coi đây là thỉnh cầu của tôi, xin đừng có rơi xuống nhá.”

Tôi quay lại và thấy Aqua nở một nụ cười vô nghĩ vô lo.

“Chắc không, tầm nhìn của tôi rõ ràng đến mức tôi có thể chạy trốn ngay nếu có bất kỳ nguy hiểm nào ập tới. Nếu có con quái vật tiếp cận thì báo tôi một tiếng. Tôi sẽ trông chừng phía sau, do đó, đừng có thừa dịp mà sờ soạng mông của tôi đấy. “

“Yên tâm đi, tôi chả thèm quan tâm đến mông của cô đâu. Để tôi nói cho cô biết những gì tôi đang nghĩ– tôi đang nghiêm túc tìm cách để đem ném cô vào phần sâu nhất của dungeon đây.”

Aqua và tôi đang đứng im trong khi nhìn vào  mặt của đối phương.


“Ghét ghê ~ Kazuma vẫn cứ tiếp tục đùa kiểu này! Hehehe! “

“Đồ ngốc Aqua, tôi đang nghiêm túc đấy. Chúng ta đã ở cạnh nhau lâu rồi, cô cũng nên hiểu chứ ~ hahaha! “

Trong khi chúng tôi trò chuyện, rốt cục chúng tôi đến cuối cầu thang.

Tuy rằng ở đây tối đen, nhưng nhờ có kỹ năng quan sát ban đêm, các bức tường cùng bố cục của dungeon có thể được nhìn thấy một cách rõ ràng.

Thứ hiện ra trong bóng tối có một hình bóng màu xanh trắng, trông giống như đang nhìn thấy một tập tranh ảnh tư liệu vậy.


Sau cầu thang, có một con đường hai bên.


Và tôi ngay lập tức nhận thấy một cái gì đó sau khi xuống cầu thang.


“… Đây là gì?”

Mặc dù tôi đã có tầm nhìn ban đêm, tôi chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình lục sắc, và không có cách nào để nhận biết được màu sắc nguyên bản của đối tượng.

Phải, thứ đó trông giống như cái xác chết đang thối rữa …


……

“Óaaaaaaaaa!!”

Đó là những xác chết đang thối rữa của một Phiêu Lưu Giả.


Cái xác đó chắc là của ai đó đã cố gắng đơn thương độc mã đòi thách thức dungeon, hay ai đó bị đồng đội bỏ lại sau khi đã chết?


Tôi không biết chuyện gì xảy ra với nó, nhưng nó chắc chắn là những gì còn lại của một con người.


Aqua đến bên cạnh xác chết.


“… Xác chết này chuẩn bị trở thành một con quái vật undead. Kazuma, chờ chút đã.”


Sau khi nói vậy, Aqua bắt đầu lầm bầm cái gì đó như một lời cầu nguyện, và các xác chết phát ra một ánh sáng mờ nhạt.

Chắc là cô nàng đang chỉ dẫn cho linh hồn lạc lối này được siêu thoát, và ngăn không cho nó biến thành một undead đây.


Nếu cô ta chỉ làm vậy, thì chắc là đã được nhiều người tin tưởng hơn rồi.

Nhưng nghĩ tới việc đụng ngay một xác chết ngay sau khi bước xuống cầu thang. Cứ tiếp tục thế này chắc trái tim tôi sẽ không thể nào chịu đựng được mất.


Nếu Aqua không có ở đây, có lẽ tôi đã quay trở lại rồi.


“Nhưng, puhehe! Thật là đần độn, tự mình thách thức một dungeon– Puhah! Hahaha! “


Sau khi nghe xong, tôi quyết định để cô ta một mình sau đó đi tới sâu nhất.


…Hình như lại có thêm gì đó nữa thì phải.


Với kỹ năng phát hiện kẻ địch của tôi, tôi cảm nhận kẻ địch đang tiến lại gần và dừng lại.


Chắc là do âm thanh từ cuộc trò chuyện của chúng tôi hay ánh sáng khi Aqua thanh lọc xác chết đó thu hút tới đây.

Tôi nhìn Aqua và chỉ định hướng mà kẻ thù tiến đến, sau đó chỉ ngón tay cái của tôi sang một hướng khác, ra hiệu cho cô ta trốn thoát.

“Sao vậy, sao vậy? Sao cậu đột nhiên lại hành động kỳ quái như vậy? Muốn tôi biểu diễn tạo bóng bằng tay hay sao? Vậy thì, cho tôi một chút ánh sáng. Con cáo và thỏ lỗi thời rồi, để tôi chỉ cho cậu cái bóng của Pháo đài di động Destroyer nè. “

“Không phải vậy! Và pháo đài di động là gì?! Tôi đang báo hiệu cho cô là kẻ thù đang đến đấy, vì vậy chúng ta nên chạy khỏi đây thôi! Khỉ thật, chúng phát hiện chúng ta rồi! Nè, giúp tôi chống lại chúng! “

Tôi cảm thấy khó xử khi lớn tiếng như vậy.

Tôi rút kiếm ra trong bóng tối và chém vào những con quái vật hình người nhỏ đã phát hiện sự hiện diện của chúng tôi!

“… Hmmm, bọn chúng rốt cục là thứ gì. Tuy tôi có thể nhìn thấy hình dạng, nhưng không thể nào xác định được màu sắc của chúng, vậy nên tôi không biết nó là gì cả. Nè, cô biết chúng là gì sao?”


Xác chết của một con quái vật hình người nhỏ nằm trên mặt đất.


Aqua nhìn nó và nói:


“Đây là một con quỷ cấp thấp gọi là Gremlin. Ma lực trong dungeon dày hơn so với trên mặt đất, vật nên thỉnh thoảng sẽ có vài con quỷ cấp thấp như thế này xuất hiện.”

Tôi hiểu rồi, nó có tên trong danh sách mà những người trong Công Hội đã trao cho tôi.


… Tôi chợt nhận ra một điều.


“Này, tôi hỏi cô nè, cô thực sự có thể nhìn thấy rõ ràng trong bóng tối sao?”


Nghe câu hỏi của tôi, Aqua lại lộ ra biểu cảm quen thuộc.


“Tầm nhìn của tôi bây giờ không khác gì với ban ngày cả. Làm sao vậy? “

……

“Thế, khi chúng ta ngủ trong chuồng  ngựa với nhau, cô đã nhìn thấy tất cả mọi thứ?”


“Tôi không nhìn thấy bất cứ điều gì. Bởi vì khi tôi nghe thấy những tiếng fap fap fap, lưng của cậu đang đối diện với tôi.” (Trans: :3)

“…Đa tạ đã rủ lòng thương xót Aqua-sama.”


Mùi của Gremlin có thể thu hút các quái vật khác.


Và như vậy, chúng tôi rời khỏi nơi đó.

PHẦN 4

Aqua hôm nay khác nhau hoàn toàn với lúc bình thường.


Không sai, hoàn toàn không giống với hình ảnh Archpriest của cô trước đó (lol).


Cũng không phải là nữ thần tiệc tùng hay mắc nợ.


“Những linh hồn lạc lối lang thang trong Dungeon lạnh lẽo, hãy yên giấc. Turn Undead! “


Ngay bây giờ cô nàng thật sự trông giống như một nữ thần khi thanh lọc những con undead với phép thuật diện rộng.


– Về phần tôi, tôi đánh giá thấp dungeon.


Sự kết hợp của tầm nhìn ban đêm và ẩn nấp quả thật hữu ích lúc nguy hiểm.


Và họ đã có hiệu quả đối với hầu hết những con quái vật.


Nhưng, như Aqua đã nói, với những con undead lang thang trong dungeon lạnh lẽo trong một thời gian dài, linh hồn sống cực kỳ hấp dẫn.


Vì chỉ vài phút trở lại đây, chúng tôi đã thanh lọc được rất nhiều undead.

Nếu tôi chỉ có một mình, tôi sẽ bị bao vây và bị đánh đến chết bởi đám đông undead.


Tôi thực sự không ngờ chúng tôi lại gặp phải nhiều Undead trong dungeon như vậy.


Tôi chỉ có thể tự khiển trách về sự ngây thơ của bản thân.

Sau khi thanh lọc xong, Aqua thở phào nhẹ nhõm.

“Cô đã vất vả rồi. Eh, cô đã có một sự trợ giúp tuyệt vời, sẽ rất  nguy hiểm nếu tôi đến đây một mình.”

Nghe những lời tán thưởng của tôi, Aqua không hề khiêm tốn chút nào.


“Hmm? Rốt cục cậu cũng chịu nhìn tôi bằng con mắt khác rồi à? … Dù sao, kho báu ở đâu? Dungeon này đã được khám phá rất nhiều lần, vì vậy tôi cũng không hy vọng quá nhiều đâu.”

Chúng tôi đã đi khá sâu vào trong dungeon.


Nói là sâu, nhưng dungeon này chỉ có một tầng, do đó, không có nghĩa là nó sâu thêm vào lòng đất.


Nhưng, nó khá là lớn.


Aqua – người tuyên bố để có thể nhìn thấy rõ ràng như ban ngày trong bóng tối, đánh dấu các bức tường với một vệt phấn mỗi khi cô nàng đi đến một góc.


Những Phiêu Lưu Giả bình thường vượt qua dungeon thường khẩn trương xem xét bẫy, ngọn đuốc chiếu sáng, và đánh dấu đường đi trong khi họ tiến vào một cách thận trọng.

Nhưng đối với chúng tôi – những người có thể di chuyển dễ dàng trong bóng tối, chúng tôi có thể tiếp cận sâu hơn chỉ cần tôi trinh sát xem có kẻ địch phía trước không là được.


Chúng tôi có thể rút lui sau khi xác nhận phương pháp thăm dò này là khả thi. Nhưng khi đã tới đây rồi, chúng tôi vẫn muốn có được một ít kho báu hay một cái gì đó có giá trị trước khi rời khỏi.


Sau khi đảm bảo căn phòng phía trước không có bẫy hay sự hiện diện của kẻ địch, tôi bước vào một cách thận trọng như thể tôi đang đi trên mặt băng mỏng.


Nhìn quanh căn phòng …


“… Tch, ở đây chả có gì đáng giá cả.”

“Này, Kazuma, phương pháp thám hiểm và những câu cậu nói làm tôi tưởng rằng chúng ta là những tên trộm luôn ấy chứ.”

Không nói ra, nhưng tôi cũng có cảm giác như vậy.

Tôi cảm thấy một chút tội lỗi khi tôi nghĩ về những người đường đường chính chính mà thách thức dungeon.


“…? Này, Kazuma, bên kia, bên kia hình như có vật gì đó thì phải.”


Aqua tìm thấy vật gì đó trong góc phòng.

Aqua và tôi cùng nhau đi đến góc phòng và tìm thấy …

“Hey, là một kho báu! Thật tuyệt vời Kazuma, chúng ta đã đúng khi khám phá dungeon!”


Tôi vội vàng kiềm chế Aqua người đang vui mừng lao tới rương báu.


“Nè, chờ đã. Cô không cảm thấy lạ khi một chiếc rương xuất hiện trong một dungeon nơi cả tá người đã khám phá qua rồi ư? … Hừ, quả nhiên, kỹ năng phát hiện kẻ địch phản ứng rồi nè.”

Và tất nhiên, phản ứng đến từ kho báu trước chúng tôi.


Thì ra là thế, đây là cái rương giả huyền thoại hay sao?

“Ah … ra đây là một con quái thú ngụy trang. Thật đáng tiếc, nhưng không còn cách nào khác … “


Aqua vừa ném một cái gì đó ở ngực vừa nói.

Đó là cái chai rỗng mà lúc nãy tôi dùng để đựng thuốc.


Các chai vẽ một đường vòng cung trong không khí và rơi về phía mặt đất gần kho báu.


Khoảnh khắc mà cái chai rơi xuống đất, các bức tường và sàn nhà xung quanh bắt đầu run rẩy, và rương báu mở cái miệng khổng lồ ra và nuốt toàn bộ cái chai.

Các bức tường và sàn nhà mà dường như là một phần của dungeon đang nhúc nhích. Nó dường như đang nhai cái chai nó vừa nuốt.


“Thật, thật kinh tởm! Rốt cục nó là thứ gì! “

Tôi nghĩ lúc nãy cô ta vừa mới nói  nó là “quái thú ngụy trang” thì phải?


“Như cái tên của con quái thú này, nó không thể di chuyển, nhưng một phần của cơ thể của nó có thể bắt chước các hình dạng kho báu hay tiền bạc, thu hút các con mồi dính câu. Nó đôi khi sẽ mang hình dạng của một con người, và săn các quái vật săn con người.”

Ngay cả quái vật cũng ăn sao, thật là khủng khiếp!


Lại nói tiếp, những người trong Công Hội đã từng đề cập đến những con quái thú ngụy trang trong dungeon rồi.

Tôi nghe nói bạn có thể phát hiện nó một cách dễ dàng với kỹ năng phát hiện kẻ địch, nhưng điều này là quá …


Dù sao, cuộc đấu tranh sống còn cũng áp dụng đối với các sinh vật trong dungeon.


Sống trong thế giới này, thực sự không dễ dàng tí nào.

PHẦN 5

“Turn Undead!”


Dưới ma pháp công kích của Aqua, cơ thể của con zombie biến mất.

Cũng không biết đến giờ đã có bao nhiêu con quái vật bị tiêu diệt nữa.

Trước mắt tôi là một tầm nhìn trông như trong tranh ảnh tư liệu, và tôi may mắn khi học được “Thiên lý nhãn”.

Nếu chúng tôi tiến với một ngọn đuốc như bình thường, tôi có lẽ sẽ khóc nếu chúng tôi gặp phải một đám zombie.


Chúng tôi bị tấn công bởi các nhóm lớn undead; không có gì ngạc nhiên nếu việc này để lại bất kỳ chấn thương tâm lý nào.

“… Này, không lạ sao? Có quá nhiều Undead ở đây. Nếu quả thực là vậy, nếu không phải là có một Archpriest trong nhóm thì sẽ không thể chinh phục được dungeon, phải không? Và chúng ta đã không tìm thấy bảo vật nào. Quên mọi thứ đi và trở về thôi. “


Đây là một dungeon cho tân thủ luyện tập.

Nhưng tôi không thể tưởng tượng đám tân thủ sẽ xử lý việc sự gia tăng của đám undead như thế nào đây.

Tuy liên tục sử dụng phép thuật nhưng xem ra Aqua không có vẻ gì là mệt mỏi cả.


Dù sao thì cô nàng cũng là một nữ thần.

Nhưng ngay cả Aqua không thể giữ nó mãi mãi được, xem ra có lẽ đã đến lúc phải rút lui.


“Cậu nói đúng. Chúng ta không tìm thấy bất kỳ báu vật nào, nhưng tôi hài lòng sau khi thanh lọc được  rất nhiều Undead … nhưng chờ một chút nữa, mùi của undead vẫn còn nán lại ở đây. “

Kỹ năng phát hiện kẻ địch của tôi thậm chí còn chưa được kích hoạt, xem ra hôm nay Aqua đang ở trong tình trạng tốt nhất.


Chúng tôi đi đến cuối dungeon, nhưng Aqua vẫn cứ như một con mèo đang hưng phấn và không ngừng đánh hơi xung quanh.

Kỹ năng phát hiện bẫy và kẻ thù vẫn chưa có bất cứ phản ứng nào.

Nhưng khi Aqua trong tình trạng tốt nhất cho biết như vậy, chắc là có một cái gì đó đằng sau bức tường này.

Aqua và tôi tách nhau ra để điều tra bức tường, kiểm tra điều đó trong mười phút hoặc lâu hơn.


Khi chúng tôi không tìm thấy bất cứ điều gì và đang chuẩn bị quay về.


Một phần của bức tường đột nhiên quay sang một bên và kéo ra.


Chúng tôi đã không làm bất cứ điều gì. Nó xuất hiện như thể đã được mở từ bên trong.


Một âm thanh trầm và mơ hồ đến từ phía bên kia.


“Một tư tế?”

PHẦN 6

Trong phòng chỉ có một chiếc tủ, bàn và một chiếc ghế.


Người kia đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường.


Một cái đèn dầu được đặt trên bàn.

“Buổi sáng tốt lành, lần đầu tiên gặp mặt xin được chỉ giáo. Tôi không biết bên ngoài giờ như thế nào, tôi nên nói “Buổi tối tốt lành” để thay thế không nhỉ? “

Tôi chỉ có thể nhìn thấy chân dung của người kia với kỹ năng của tôi.


Sau khi chào chúng tôi, người đó thắp đèn dầu bằng phép thuật.


Ngọn đèn chiếu sáng người đang ở trong bóng tối. Ông ta mặc một chiếc áo choàng dài, ông là một bộ xương chỉ còn sót lại một chút da bên ngoài.

“Tôi là Keele, tác giả của dungeon này. Tôi bắt cóc con gái của một quý tộc, một pháp sư tà ác.”

– Rất rất lâu trước đây, đã có một vị Archwizard tên là Keele-người phải lòng một tiểu thư của một gia tộc cao quý trong cuộc tản bộ trên đường phố.

Keele-người biết tình yêu này sẽ không thể đơm hoa kết trái, chuyên tâm rèn luyện và nghiên cứu ma thuật của mình.

Năm tháng trôi qua, cuối cùng ông đã trở thành Arcwizard mạnh nhất vương quốc.

Ông không chút ngần ngại trong việc mang lại hạnh phúc cho vương quốc bằng viêc sử dụng phép thuật của bản thân, và đã được mọi người ca ngợi không ngớt.

Và thế là, ông ta được mời vào vương thành, đến một bữa tiệc được tổ chức để vinh danh ông.

Nhà vua nói với ông rằng:

Ông ta muốn thưởng cho vị Arcwizard, và sẵn sàng thực hiện bất kỳ điều ước nào của ông.

Vị Arcwizard cho biết ông ta có một nguyện vọng sẽ không thể nào thực hiện được.

Và đó là niềm hạnh phúc của người ông ta yêu, người đã phải chịu đựng rất nhiều.

“Sau khi thực hiện mong muốn này, tôi bắt cóc phụ nữ đó.”


Keele tự hào nói.

“…Nói cách khác, ông không phải là một tư tế tà ác, mà là một pháp sư lương thiện? Để lấy lòng nhà vua, vị quý tộc đã gả con gái cho nhà vua làm người vợ lẽ. Nhưng kết quả là cô ấy không được sủng ái, và không có một mối quan hệ tốt với các hoàng hậu và hoàng phi khác, và đã có một thời gian khó khăn. Và ông đã nói một cái gì đó như “ngài không muốn cô ấy thì cho tôi đi” phải không? “

Nghe tôi nói vậy, xương ở vùng cổ họng của Keele cùm cụp cùm cụp, như thể ông ta đang cười vậy.

“Chính thế. Sau khi tôi cầu hôn tiểu thư đó, nàng ấy cũng tiếp nhận tâm ý của tôi. Sau đó, tôi đưa cô cùng bỏ trốn vì tình yêu trong khi chiến đấu với quân đội của vương quốc … Ara, một khoảng thời gian thật hạnh phúc. Oh, tiện thể, người đang nằm trên giương là cô ấy đấy. Thế nào, những đường cong ở xương đòn của cô ấy cực kỳ đẹp đấy”

Tôi nhìn theo hướng Keele chỉ và tìm thấy một bộ xương được đặt trên chiếc giường nhỏ.

… Chuyện này là sao?

Aqua-người đang ngồi bên cạnh tôi nhìn Keele với đôi mắt sáng ngời.


Chắc là cô nàng không thể nhịn được việc muốn thanh lọc ông ta đây.


“Sở dĩ, tôi có một thỉnh cầu đến cô gái đằng kia,” Keele đột nhiên nói.

“Thỉnh cầu?”

Nghe những lời của tôi, Keele gật đầu–

“Cậu có thể gửi tôi đến thế giới khác không? Cô gái này hẳn là có quyền  năng để làm điều đó.”

PHẦN 7

Aqua hô vang chú ngữ của mình một cách rõ ràng.


Vị ArchWizard đặt “bàn tay” của mình trên “bàn tay” của người phụ nữ đang nằm trên giường.


Aqua nói rằng người phụ nữ không hề hối tiếc nữa và đã siêu thoát rồi.

Mặc dù các vòng tròn ma thuật chỉ cần phù hợp cho một mình Keele. Nhưng vì độ nhiệt tình của Aqua đang rất cao, vòng tròn không chỉ bao trùm hài cốt của người phụ nữ, mà là cả toàn bộ căn phòng luôn.


Keele đã bị thương nặng trong một cuộc chiến để bảo vệ người phụ nữ. Để bảo vệ cô cho đến phút cuối, ông từ bỏ nhân tính của mình và trở thành một Lich.

Tuy rằng nói như thế này không thích hợp lắm, nhưng tôi cảm thấy rằng biến thành một Lich theo cách đó rất là kool.


Có lẽ sau khi nhìn thấy Aqua bắt nạt Wiz trước đó, tôi cảm thấy Lich này thực sự rất men lỳ.

Sau khi trở thành vợ lẽ của vua, người phụ nữ không có nhiều cơ hội để đi ra ngoài. Cô ấy đột nhiên phải trở thành kẻ thù của nhà nước và đi lưu lạc khắp nơi để thoát khỏi truy binh, và đã trải qua giây phút cuối cùng của cuộc đời mình trong dungeon này.

Mặc dù sự thiếu đi sự tự do trên đường trốn chạy, cô không có bất kỳ oán trách nào, ngược lại còn mỉm cười hạnh phúc– Đó là những gì Keele nói.

“Tôi có làm cô ấy hạnh phúc?” – Ông ta lẩm bẩm.


“Ara, đó là một trợ giúp lớn đấy. Rốt cục thì một Lich không thể làm điều gì đó buồn cười như tự tử. Tôi đang lẳng lặng chờ đợi sự diệt vong của bản thân ở đây thì cảm thấy một luồng thánh khí mạnh mẽ. Vì vậy, tôi thức dậy từ giấc ngủ dài của mình.”

Trong vòng tròn ma thuật nhẹ nhàng bao phủ toàn bộ căn phòng, Keele vừa cười khanh khách vừa nói.

Aqua rốt cục cũng kết thúc việc đọc chú ngữ.


Đồng thời sử dụng một biểu hiện dịu dàng mà tôi chưa từng thấy trước đây, cô nàng mỉm cười với Keele.

… Cô ta rốt cục là ai.


Giữa lúc tôi đang tự hỏi có phải mình nhìn lầm hay không, Aqua dịu dàng nói với Keele.

“Archwizard Keele, ông đã vứt bỏ sự quản lý của Thần Linh và đã trở thành một Lich bởi niềm tin của riêng ông. Ta, với danh nghĩa nữ thần nước Aqua, xá tội lỗi cho ông … Khi ông thức dậy, trước mặt ông sẽ là một nữ thần với bộ ngực lớn bất thường có tên là Eris. Nếu ông không thèm để ý đến sự khác biệt về tuổi tác giữa ông và người ông yêu, hoặc không thèm để ý đến quan hệ của hai người có phải là giữa một người nam và một nữ hay không, và bất luận dưới hình thức nào muốn gặp gỡ bằng được bà ấy… Ông có thể thử hỏi Eris. Cô ta sẽ làm cho ước mơ đó trở thành sự thật. “

Cô ta rốt cục là ai, có thể nói ra những lời rõ ràng nghiêm chỉnh như vậy.


Giữa lúc tôi đang cảm thấy bất an trước hành động bất thường của Aqua, Keele cúi đầu thật thấp trong căn phòng tràn ngập ánh sáng.

“Sacred turn undead!”

– Ánh sáng tiêu tan, và căn phòng được bao phủ bởi bóng tối một lần nữa.


Lich và hài cốt của người phụ nữ kia (vì vài lý do) đã biến mất không một dấu vết.


Aqua và tôi đã im lặng trong bầu không khí nặng nề.


Tôi chậm rãi nói với cô nàng:

“… Chúng ta hãy quay trở lại thôi.”

PHẦN 8

Trên đường trở lại mặt đất, tôi cứ không ngừng tiếp lời Aqua mặc kệ bóng tối và nguy cơ bị phát hiện bởi những con quái vật.

“Này, vong linh kia sẽ được gặp người phụ nữ kia một lần nữa chứ?”


“… Ai biết được. Chắc Eris sẽ làm gì đó thôi? “

Aqua lạnh lùng trả lời, vì vậy tôi chỉ có thể chấp nhận với một giọng nhẹ nhàng.


Sau đó, tôi cố gắng nặn ra với một giọng hoạt bát để thay đổi chủ đề.


“Dù sao, Lich đó quả là một người đàn ông tốt. Sử dụng cái lý do “tiền tài đối với tôi cũng chỉ là phù du”, ông ta đã tặng toàn bộ tài sản của mình cho chúng ta. Không biết từng đó có giá trị bao nhiêu, nhưng chúng ta hãy chia đều chúng khi chúng ta trở lại thị trấn. “

Lúc này vai Aqua đột nhiên run rẩy.

“… Đúng vậy. Chúng ta phải sử dụng số tiền này hợp lí vì lợi ích của ông ta nữa. “

Giọng nói của Aqua là to hơn so với trước đây, và tràn đầy năng lượng hơn nữa.


……

Để tiếp tục làm dịu bớt đi bầu không khí, tôi quyết định hỏi những câu hỏi tôi đã để dành khi cô nàng lấy lại sức sống của cô sau khi trở về mặt đất.

“Này, Aqua, người đàn ông đó từng nói rằng.”

“… Cái gì?”

Aqua vẫn còn một chút chán nản.


“… Người đó. Ông ta cho biết là ông ta đã tỉnh dậy sau khi cảm nhận một luồng thánh khí mạnh mẽ. Lẽ nào lý do chúng ta gặp rất nhiều quái vật Undead trong dungeon này, là do cô? “

“!?”

Sau khi nghe câu hỏi của tôi, Aqua hóa đá.


Cuối cùng, cô cố gắng nặn ra một câu:

“Tôi tôi tôi nghĩ …không phải vậy đâu … Chắc vậy?”

Cô nàng đưa ra một câu trả lời khá mơ hồ.

“… Khi Dullahan tấn công, những hiệp sĩ Undead của hắn ta dường như cũng đặc biệt thích tấn công cô.”

“!?”

Aqua rùng mình một lần nữa. Tôi lặng lẽ bước cách xa cô ta.

Thấy tôi tránh đi, cô vẫn tiếp tục u sầu.

“Này, Kazuma, cậu không thể đứng cách quá xa tôi như vậy, phải không? Để phòng ngừa việc quái vật đột nhiên tập kích, cậu không nghĩ rằng chúng ta nên gần gũi hơn một chút sao? Hơn, hơn nữa với tầm nhìn đêm nửa vời của Kazuma, cậu sẽ không thể thấy lối ra tôi đã đánh dấu bằng phấn được! “

Nghe Aqua nói vậy, tôi đã biểu hiện một vẻ khó chịu.

“Hehehe, đúng vậy! Định bỏ tôi lại đây sao, không có cửa đâu! Trong tình hình này, chúng tôi đang cùng hội cùng thuyền rồi … Không đúng, đã không biết đường về và lại còn dám chọc tôi, người có thể chống lại đám undead, Kazuma sẽ không thể có thể trở lại một mình! Tình hình này có lợi cho tôi! Nếu Kazuma hiểu tình hình hiện tại, từ bây giờ hãy gọi tôi là Aqua-sama, và hãy đi lan truyền về những màn trình diễn đẹp mắt của tôi trong dungeon này cho những người dân trong thị trấn đi… ! “

Trong khi Aqua đang vênh váo.

Từ trong bóng tối của ngục tối, tiếng tru của một con thú phát ra.

Chắc là nó bị thu hút bởi giọng nói của Aqua.

Sau khi xác nhận với skill phát hiện kẻ địch, tôi cảm thấy thứ gì đó đang tiến về hướng này.

“……”

Tôi âm thầm tựa vào bức tường, kích hoạt kỹ năng của mình để hòa lẫn vào trong bóng tối.

“Nè, chờ đã Kazuma! Chờ đã !? Đừng bỏ rơi tôi! Xin lỗi, tôi xin lỗi, toàn bộ là lỗi của tôi! Tôi sẽ xin lỗi, vì vậy hãy để tôi ẩn nấp cùng với! Xin cậu đó Kazuma! Tôi cầu xin cậu, Kazuma-sama !!”

PHẦN 9

“… Tuy rằng nắm được đại khái tình hình, nhưng cho phép tôi hỏi một câu. “Cái quái gì đã xảy ra vậy?”

Đó là điều đầu tiên Megumin nói với chúng tôi tại căn nhà tránh nạn.

“Wahhhh Kazum hắn! Kazuma hắn wahhhh!”

Cô bé đang vỗ về Aqua người đang nức nở phía sau tôi và an ủi cô ta.

“Đừng đổ lỗi cho tôi, đó là lỗi của cái cơ thể thu hút đám undead đó của cô! Ngay cả khi trở về cũng không làm tôi bớt lo tí nào! Tôi sẽ thu hồi cái đánh giá cao mà tôi đã cho cô trước đó!”

“Nhưng mà nhưng mà– đặc điểm cơ thể của tôi đã như vậy từ đầu rồi, không thể làm được gì cả! Cậu đang mong đợi điều gì! So sánh hào quang thần thánh của tôi với một tên HikiNEET như Kazuma ư!? Nếu điều đó thực sự xảy ra, giáo đồ của Axis sẽ khóc cho rung trời rung đất đấy…! “

“Rốt cục cô chả chịu hối lỗi tí nào cả! Đi đến dungeon và tìm lại những báu vật mà Lich và quý bà kia đã tặng cho chúng ta. Và học hỏi chút ít từ hai người họ đi! Hãy để họ dạy cho cô biết thế nào mới là sống đích thực!”

“Cậu đồ HikiNEET, đòi một nữ thần đi học hỏi từ một Lich!”

Tôi đẩy Aqua-người muốn siết cổ tôi sang một bên. Đúng lúc này, Darkness hỏi:

“… Lich và quý bà kia?”

Tôi chống đỡ Aqua người đang vừa khóc vừa tấn công tôi trong khi tôi đã giải thích các ý chính của chuyến đi của chúng tôi.

“Từ những gì Aqua cho biết, người phụ nữ đó không hề hối tiếc và đã siêu thoát. Thật là một cuộc đời khó khăn cho bà ấy? Ông Lich kia vẫn tự hỏi ông ta có làm bà ấy hạnh phúc hay không. Nhưng theo quan điểm của tôi, bà ấy chắc chắn đã rất hạnh phúc.”

Nghe câu nói—ngẫu hứng của tôi.

“… Đương nhiên là hạnh phúc rồi, rõ ràng là bà ấy đã rất hạnh phúc. Tôi dám cá rằng khoảng thời gian trốn chạy đó là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cuộc đời bà ấy.”

Darkness nói một câu nghe có chút mơ hồ, và nặn ra một nụ cười có một chút cô đơn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *