Chương 2: Mang sự trơ tráo tới mấy đứa đầu đất bằng lời chào nồng ấm

Phần 1

Tôi vẫn đang ngồi trên cái ghế dài trong khi Megumin đang khẩn trương nài nỉ.

“Em thành thực xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra hôm bữa… Xin hãy trở lại là Kazuma như trước kia đi.”

 Megumin ngồi ngay ngắn trên tấm thảm, cúi đầu xuống để nói với tôi, người đang nằm thườn trên chiếc ghế dài với chiếc áo lông thú trải lên bề mặt.

 Sau khi Megumin ra ngoài được vãi bữa, con nhóc đó đã làm cái điệu bộ như thế này khi mò mặt về.

 Chuyện gì đã xảy ra hôm bữa ấy à…?

 Ahhh, chính nó đã vẽ bậy lên cơ thể tôi.

 “Tôi không phiền bởi mấy trò cỏn con đó đâu. Nếu em đã mang tiền về rồi thì cũng không cần phải tranh cãi dài dòng nữa. Quên chuyện đó đi, hay là thưởng thức một ít trà nhỉ, Megumin? Anh có loại trà hạng nhất đây.”

 Tôi mỉm cười nói với Megumin.

 Megumin bắt đầu rên rỉ, chắc con bé định lay chuyển lòng khoan dung của tôi.

 “Em thực sự xin lỗi! Em sai rồi, làm ơn trở lại là Kazuma như trước đi! Kazuma bây giờ thực sự rất kinh tởm đấy! Làm ơn! Làm ơn đi mà!”

 “Sao em cứ luôn miệng nói mấy câu kỳ quái như là ‘hãy là Kazuma như trước đi’ vậy hả. Trước giờ anh đã luôn như vậy rồi.”

 Một tách trà được trình ra tại chỗ ngồi của tôi trước lò sưởi một cách duyên dáng.

 Aqua châm một ly hồng trà rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

 Tôi nhấp một ngụm…

 “…Là nước lã.”

 “Ara ara, sao trông tôi vụng về thế này. Thật lòng xin lỗi, Kazuma-san.”

 “Đừng lo, cô chỉ cần pha một ấm trà khác thôi. Cảm ơn Aqua-san. Dù sao thì tôi vẫn sẽ uống.”

 “Chuyện gì đang xảy ra thế này? Mấy ngày em không về nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi hả?! Làm ơn, hai người hãy bình thường lại đi!”

 Tôi làm con nhóc Megumin đang ồn ào bình tĩnh lại và bảo Aqua pha một ấm trà mới.

 Aqua có thể sẽ vô tình chạm vào nước trà và biến chúng trở thành nước lã.

 Tuy nhiên, người bình tĩnh tựa Đức Phật như tôi sẽ không tức giận bởi những chuyện như vậy.

 …Đúng lúc đó, Darkness ra hiệu cho Megumin đang cảm thấy bối rối.

 Trông Megumin khá mệt mỏi, Darkness đã kể cho con bé nghe về những chuyện xảy ra mấy hôm vừa rồi.

 Phần 2

 –Buổi sáng ngày tiếp theo ngày khi Megumin bỏ đi.

“Cái con mắm loli đó ahhhhh! Con nhóc đó mà mò mặt về thì tôi sẽ lột hết đồ nó ra! Chắc chắn! Tôi sẽ làm thế! Tôi sẽ khiến đứa nhóc hoang dã đó phải khóc lóc cầu xin lòng thường xót!”

 Trong sự dận dữ của tôi, Darkness có hơi đỏ mặt nói.

 “Anh sẽ bị bắt giam nếu làm điều đó đấy, Kazuma. Thay, thay vào đó, anh có thể nói rõ cho tôi biết anh sẽ khiến Megumin phải cầu xin lòng thương xót bằng cách nào không…”

 Phòng khách.

Trong khi Darkness tò mò hỏi, tôi vùi mặt vào hai đầu gối, sau đó rúc vào bên trong Kotatsu rồi vò đầu bứt tóc la hét.

 Aqua ở phía trước lò sưởi nói:

 “Sao sáng ra đã ồn ào thế này. Thiệt tình, đừng có cãi cọ nữa. Mọi người phải bình tĩnh như tôi đây này. Ngoài thời gian tắm ra, tôi đã ngồi lì chỗ này ngay khi quay về từ ngày hôm qua rồi.”

 “Tôi không muốn con ngốc ăn không ngồi rồi dành cả ngày để chết dí tại một chỗ nói với tôi câu đó! Chết tiệt! Sau khi khô rồi thì vết mực này khó rửa trôi vãi! Tôi sẽ không quên con mắm đó đâu! Tôi có thể mường tượng rõ ràng cái khuôn mặt khóc lóc thảm thiết của con nhóc đó ngay trước mắt mình!”

 “Miêu tả chi tiết cho tôi làm sao mà anh khiến con bé khóc có được không…”

 Đột nhiên, ai đó gõ vào cánh cửa chính.

 “Phải Megumin không? Em về rồi à?”

 “Rõ ràng thì… erm, đó là…”

 Tôi ra khỏi Kotatsu và đang tính bước tới cửa chính…!

 “Hahahaha! Ngươi tưởng chính là con bé Hồng ma tộc óc đinh vít đấy à? Nhọ quá, ta đây! Là chủ nhân của một cửa hàng, kẻ có tài năng tuyệt vời trong việc giữ mấy thứ rác rưởi khủng khiếp đến mức mang đầy tai tiếng, ta, kẻ có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ sẽ bàn chuyện kinh doanh với ngươi. Hãy vui mừng vì ta đã tới và cảm thấy vinh dự bởi sự có mặt của ta. Nào, để ta xem ngươi định trưng bày trên cửa hàng của ta những mặt hàng nào…! Hmmm?”

 Ngoài kia có một con quỷ đeo trên mặt cái mặt nạ kì quái.

 Thấy hắn, Aqua chầm chậm đứng dậy khỏi cái ghế bành trước lò sưởi—

 “Nah, sao ngươi tới được đây? Bên ngoài căn biệt thự có một rào chắn thánh quang có thể ngăn cản mấy con côn trùng gây hại như ngươi.”

 “Ahhh. Ý ngươi là cái lò nướng nửa mùa bao phủ bên ngoài căn biệt thự ấy hả? Đó mà là rào cản á. Quá yếu, nên ta cứ tưởng đó chính là sản phẩm thất bại của một con Thuật sĩ mới vào nghề ấy chứ. Thứ lỗi, nhưng một kẻ mạnh mẽ như ta chỉ đơn giản là đi qua cũng làm nó bị phá vỡ rồi.”

 Aqua đứng trước mặt Vanir.

 “Ara ara, dù ngươi có nói thế, thì sao lại tả tơi thế, Ác quỷ-san. Ta nên nói như thế nào đây nhỉ… Ta chưa bao giờ lại tưởng tượng ra được một công tước của địa ngục lại bị đánh bại bới mấy rào cản cấp độ này.”

 Cô ấy mỉm cười ngây thơ trong khi tò mò chọc vào đống đổ nát trên người Vanir.

 “Ahahaha! Dù sao thì cơ thể này cũng chỉ là cát bụi thôi! Ta còn rất nhiều thứ để thay thế. Ta chỉ hơi tò mò về chất lượng của cái lớp mỏng manh phía bên ngoài căn biệt thự thôi. Ừ thì, cũng không tệ với một đứa Thuật sĩ Tân binh nhỉ. Khá tốt cho một đứa loài người—và là một Thuật sĩ Tân binh! Hahaha!”

 Aqua nhíu mày, nhìn sát vào nụ cười giống một tên tội phạm của Vanir.

 Vanir chắn trước mặt Aqua và  hai người trừng mắt nhìn nhau.

 “Này này, có vẻ tệ quá. Darkness, giúp tôi ngăn hai người đó lại…! …Sao cô lại làm thế? Sao cô quay người đi chỗ khác?”

 “…Không có gì.”

 Ban nãy cô ấy vừa hỏi tôi chuyện gì đó, nhưng tôi đã cho ăn bơ nên thành ra cô ấy bây giờ dỗi rồi.

 Darkness tự mình chui vào trong Kotatsu, lờ hết sự hỗn loạn bên ngoài.

 “Này hai người, tôi biết hai người đánh nhau cũng là lẽ thường tình, nhưng đây là nhà của tôi. Dừng lại ngay.”

 Sau sự can thiệp bất đắc dĩ từ tôi, hai người bọn họ tách nhau ra xa.

 “Nah Kazuma. Tôi không rành mạch lắm nhưng mà—Có phải anh làm ra thứ như là Kotatsu để kinh doanh với cái đồ đó không? Nah, anh định cấu kết với con sâu bệnh đó à? Với con ký sinh trùng đánh cắp linh hồn và chuyên tìm đến rắc rối của con người để sống dựa trên cảm xúc tiêu cực của bọn họ? Thiệt tình, trò đùa đó chả vui tí nào đâu! Fufu!”

 “Ahaha, ác quỷ như ta mới đáng tin cậy bởi chúng ta tôn trọng hợp đồng của nhau. Không giống những kẻ nhắm vào những người dân vô tội rồi tập trung bọn họ lại với những lời giả dối như ‘Tín đồ sẽ nhận được sự cứu rỗi’, một nhóm lừa đảo tiền của dưới chiêu bài giúp đỡ cho người nghèo. Chúng thường dùng những từ như là cái gì nhỉ… à, như là ‘Chúa luôn dõi theo con’. Hoho, thật lố bịch! Vậy là gã vừa bị bắt gần đây vì tội nhìn trộm tại nhà tắm với đôi mắt dịu dàng thực sự là chúa ư?! Ahahaha!”

 Cả hai bọn họ cười không cảm xúc…

 “……” x2

 Rồi đột nhiên im lặng.

 “Sacred Exorcism!”

 “Elegant Shedding!”

 Đáp lại tiếng hét đột ngột của Aqua, một cột ánh sáng xuất hiện dưới chân Vanir.

 Nhưng Vanir lập tức ném mặt nạ của mình đi.

 Cơ thể gốc của hắn bị đốt cháy bởi cột ánh sáng và bị phá hủy, nhưng cái mặt nạ, cũng là cơ thể gốc của hắn né tránh được thần chú trừ tà.

 Khi nó rơi xuống mặt đất, ngay lập tức một cơ thể mới bắt đầu được xây dựng lên.

 “Ahahaha, chính nó! Đây chính là cơ thể thật của ngươi! Ta nhận ra rồi! Ta cuối cùng cũng nhận ra rồi! Vậy thì, ta nên làm gì đây nhỉ!? Ta phải đối phó với thứ này như thế nào đây nhỉ?”

 “Ahahahaha, cho dù ngươi có phá hủy được mặt nạ của ta, rồi một ngày cũng sẽ mọc lên Vanir Đệ Nhị hoặc Vanir Đệ Tam…! Này, đừng có kéo cái mặt nạ trong khi ta đang nói, cơ thể ta sẽ sụp đổ đấy! Ít nhất cũng phải đợt để ta nói hết câu…”

 “Này bình tĩnh đi. Tới lúc để trấn tĩnh lại rồi đấy.”

 Tôi một lần nữa phải can thiệp vào trận chiến giữa con mắm Aqua đang hào hứng kéo cái mặt nạ và tên Vanir đang chống cự lại với một cơ thể tả tơi.

 –Vanir quỳ xuống thảm trong khi thẩm định những Item tôi chế tạo ra.

 “Hmm, đánh giá của ta về ngươi quả thật rất chính xác. Thứ này sẽ được bán. Và chắc chắn sẽ bán rất chạy. Cái Kotatsu này đúng là một công cụ tuyệt vời để giữ ấm.”

 “….”

 Darkness dấu chân cô trong cái Kotatsu, trong khi đá bay cái tay tò mò sờ mó lung tung của Vanir.

 Tôi không hiểu sao Darkness lại đột nhiên nổi giận, những tôi hy vọng cô ta sẽ không can thiệp tới chuyện buôn bán.

 “Hmmm, cho ta lưu ý thêm cái. Thỏa thuận trước đó là 10 % hoa hồng mỗi tháng… Thằng nhóc, ngươi có quan tâm tới chuyện bán bản quyền sở hữu trí tuệ của sản phẩm này không? Bao gồm tất cả những Item này, ta sẽ mua chúng với giá 300 Triệu Eris.”

 “300 Triệu!?” x3

 Chúng tôi đồng thanh hét lên trong khi Vanir kiểm tra đồ vật bằng cao su tôi chế tạo ra.

 300 củ…! 300 củ là số tiền chúng ta có thể sống cả đời mà không cần phải làm việc, miễn là không phung phí!

 Chúng tôi sốc tới nỗi bị đứng hình, nhưng Vanir tiếp tục nói.

 “Nhưng ta nghĩ nhận thanh toán hàng tháng cũng là một ý tưởng tốt. Sau khi thiết lập dây chuyền sản xuất, ngươi có thể kiếm được 1 triệu Eris mỗi tháng. Chúng ta có thể gắn những bộ phận đó lại khi chuyển sang giai đoạn bán lẻ… Nhân tiện, thứ này dùng để làm gì?”

 Một triệu mỗi tháng hoặc là làm phát 300 củ luôn.

 Ôi không, tôi nên làm gì bây giờ, cuộc sống của tôi đột nhiên chuyển sang chế độ ‘easy’! Chắc là không thể bán chạy mãi được, vậy tôi nên nhận lấy 300 triệu ư?

 Không, để không cần phải lo lắng về việc tiền trong tài khoản của tôi dần dần khô kiệt, có lẽ lấy khoản thanh toán hàng tháng sẽ tốt hơn?

 Ồ đúng rồi, kẻ đặt ra bản thỏa thuận chính là tên ác quỷ này.

 Gã này sẽ lang thang khắp thị trấn với chiếc mặt nạ trên mặt, liệu hắn có bị bắt không đây?

 “Thứ này được gọi là ‘Bóng bay’, là loại đồ chơi sẽ trở nên to hơn nếu anh thổi vào nó. Để tôi ví dụ minh họa cho.”

 Aqua lấy miếng cao su từ Vanir và bắt đầu thổi.

 “Ồ. Cho tôi một cái với…”

 Darkness tò mò đặt miếng cao su lên môi mình.

 …Trong tình hình hiện tại, tôi sợ tới mức không dám nói cho họ biết rằng đó chính là sản phẩm bao cao su thất bại mà tôi đã phải bỏ không sản xuất nữa bởi không thể làm cho chúng mỏng hơn được.

 “Dù, dù sao thì, không phải mọi người sẽ chú ý nếu ngươi cứ đi lòng vòng quanh thị trấn khi họ đã tỉnh giấc ư?! Mọi người sẽ không hét lên rằng ‘Kia chính là tên Boss của quân đội Quỷ vương’ và tấn công ngươi?”

 “? Ngươi đang nói điều gì vớ vẩn vậy. Cái mặt nạ này khác với phiên bản trước đó. Ngươi không thấy ‘II’ tỏa sáng rực rỡ trên trán ta sao?”

 Ra là thế.

 Darkness ra hiệu trước khi tôi kịp vặn lại.

 “Kazuma. Tính cách của tên ác quỷ này đúng là có vấn đề, nhưng hắn sẽ không làm những điều như đốt nhà, giết người hay cướp của đâu. Hắn có lẽ đã từ bỏ công việc duy trì rào cản cho lâu đài của Quỷ vương rồi, nên lúc này Công hội cấp cao của những nhà thám hiểm muốn quan sát hắn ta. Bên cạnh đó, hắn ta sống tại của hàng của Wiz, nên nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra, thì khi đó thân là một người chủ quán đức cao vọng trọng, cô ấy chắc chắn sẽ ngăn cản hắn ta kịp thời.”

 Darkness thì thầm trong khi tôi đang co người trong Kotatsu.

 Tôi hiểu rồi, miễn là tên Vanir không tạo ra bất kỳ sự hỗn loạn nào, thay vì chọc tức hắn, thì tốt hơn hết nên mặc kệ.

 Xét cho cùng gã ác quỷ này từng là một cựu Boss của quân đội Quỷ vương.

 Ai biết sẽ thiệt hại bao nhiêu người nếu tấn công hắn ta chứ.

 “Trong bản tóm tắt lần trước, tên Boss của quân đội Quỷ vương được coi là đã bị đánh bại. Công hội sẽ không hỏi về vấn đề trả lại số tiền trao thưởng.”

 Thật là một sự trợ  giúp lớn lao.

 Cuối cùng cũng có một cơ hội nhỏ nhoi để làm giàu, tôi không muốn phải làm con nợ thêm lần nào nữa.

 … Nhưng cô đừng có nói chuyện trong khi chơi với cái món đồ tránh thai đó được không hả?

 “Hmmm. Sẽ mất một chút thời gian trước khi sản phẩm này sẵn sàng để bày bán. Chúng ta có thể quyết định về phương thức thanh toán sau. Ta hơi có chút lo lắng về cửa hàng và sẽ về ngay bây giờ.”

 “Tuyệt đấy. Không thì ngươi sẽ bốc mùi trên thánh đường của ta mất. Đi cho khuất mắt ta!”

 Vanir bị Aqua vẫy tay khuất đi, và hắn ta bực bội rời khỏi nơi này.

 –Một triệu mỗi tháng hoặc là làm quả 300 củ…

 Phần 3

 “—Sau hôm đó là hai người đó cứ như thế này.

 “Em hiểu rồi. Cuối cùng em cũng biết tại sao bọn họ lại giả vờ hành động như mấy người thượng lưu.”

 Sau khi nghe lời giải thích từ Darkness, Megumin nhìn tôi rồi nói vậy.

 Nhân tiện, Kotatsu của tôi đã bị Vanir mang đi.

 Cứ tưởng rằng mình sẽ đánh nhau với Aqua để tranh dành ghế sô pha trước lò sưởi, nhưng sau khi tài chính đã ổn định, trái tim tôi trở nên khoan dung tựa trời xanh.

 Aqua và tôi cùng nhau thân mật ngồi xuống ghế sô pha trước lò sưởi.

 Megumin ngây người nhìn chúng tôi một lúc rồi quyết định đứng dậy.

 “Dù sao thì, thật tuyệt vời khi chúng ta đã dư giả tiền bạc. Bởi vì việc kiếm cơm không còn là một vấn đề nữa… Hãy triển vài nhiệm vụ thôi nào! Chúng ta cần phải tiếp tục nâng level cho Kazuma!”

 Megumin nói với một nụ cười vui tươi trong khi giữ cây trượng của mình.

 “Ah? Không thích đâu, em đang nói cái gì thế? Chúng ta có nhiều tiền rồi, thì sao còn cần làm việc nữa, nâng level? Điều đó không còn quan trọng nữa đâu.”

 Tôi nhận tách trà thứ hai của Aqua (Vẫn nước lã), và chán chường nói trong khi nhấm nháp.

 … Này, tới lúc cô đưa cho tôi tách trà thật sự rồi đấy.

 “…Ah?”

 Tôi nói với con bé Megumin đang choáng váng:

 “Chuyện đó đã xảy ra lần trước rồi phải không, chúng ta đã chuẩn bị trang thiết bị đầy đủ và phác họa một kế hoạch chiến đấu, mà vẫn cứ chết. Anh quyết định rồi. Anh sẽ không phiêu lưu thêm lần nào nữa. Từ giờ trở đi anh sẽ kiếm sống bằng nghề kinh doanh. Anh sẽ không làm những công việc nguy hiểm như Nhà thám hiểm nữa, và ổn định làm ăn.”

 “Nah, Kazuma. Không được đâu. Nếu Quỷ vương chưa bị đánh bại, thì tôi sẽ gặp rắc rối đấy.”

 …Hmmm

 “Rồi chúng ta sẽ kiếm thật nhiều tiền và thuê những nhà thám hiểm thật mạnh mẽ. Họ sẽ giúp chúng ta lên level và hỗ trợ trong trận chiến với Quỷ vương. Đúng thế, dẫn một đội quân những nhà thám hiểm cấp cao tiến đánh lâu đài Quỷ vương. Nghe hay không? Hạ gục Quỷ vương bằng cách đó nghe hợp lý hơn nhiều đúng không nào?”

 “Đúng rồi! Không hổ danh là Kazuma-san, chúng ta sẽ quăng tiền vào mặt mấy gã thám hiểm và vắt kiệt sức lực của bọn họ. Sau khi bọn họ tiêu hao bớt sinh lực của tên Quỷ vương, chúng ta sẽ tiến vào và last hit!”

 “Chính nó. Quả đúng là người đã theo tôi lâu nhất, cô xảo quyệt lắm.”

 Trong khi Aqua và tôi cùng cười với nhau, Megumin bắt đầu run rẩy.

 “E, Em sẽ không thừa nhận chuyện đánh bại Quỷ vương bằng sức mạnh của đồng tiền đâu! Em sẽ không thừa nhận điều đó! Anh nghĩ Quỷ vương là cái gì vậy hả? Sự tồn tại của Quỷ vương đòi hỏi chúng ta phải luyện tập và lên level cùng với đồng đội của mình, thức tỉnh sức mạnh bí ẩn của bản thân, trước khi hạ gục hắn ta sau một trận chiến cháy bỏng! Thế quái nào anh lại nghĩ đến chuyện thuê nhà thám hiểm cấp cao để đánh bại quỷ vương được hả!”

 “Không, có thể là thế, nhưng xem xét một cách thực tế, dù em có lên được bao nhiêu level, thì vẫn sẽ có một giới hạn nhất định. Ngay cả khi anh được trang bị những đồ đắt tiền nhất và lên được level siêu cao, anh vẫn tin là mình sẽ bị tên Quỷ vương cho đi bán muối trong một nốt nhạc… Sau khi chúng ta đánh bại Boss của Quỷ vương và phá hủy những rào cản, thì thuê một đống đạo chích cao cấp, rồi yêu cầu bọn họ sử dụng những kỹ thuật ẩn thân để ám sát Quỷ vương có được không…”

 “Cái phong cách chiến đấu vô sỉ này là sao vậy hả? Đó chính xác là cách để oánh nhau với Quân đội Quỷ vương ư!? Nói gì đi chứ Darkness! Em có cảm giác càng ngày hai người này càng trở nên tồi tệ hơn đấy… Darkness?”

 Khi nghe thấy Megumin nói, Darkness có vẻ như vừa giật mình tỉnh dậy khỏi những dòng suy nghĩ sâu sắc.

 “Không… Khi thấy Kazuma từ từ biến thành một kẻ vô công rồi nghề… Tôi tò mò liệu hắn sẽ trở thành một tên khốn tới mức nào… Hắn sẽ lười biếng cả ngày rồi đắm chìm trong bia rượu và gái gú, và bắt đầu phung phí tiền bạc của mình… Và cuối cùng, hắn sẽ nói với tôi— ‘Oay Darkness, hãy sử dụng cơ thể nhơ bẩn của cô để kiếm về cho tôi ít tiền đi…!’ Với niềm tin rồi một ngày nào đó Kazuma sẽ đổi tính đổi nết, tôi bắt đầu bán đi danh dự của bản thân…!”

 “Còn một tên đồi bại nữa ở đây trời ơi! Ahh thiệt tình, tôi nên làm gì đây?”

 “Này Megumin, đừng gộp chung anh với cái con biến thái đó. Anh là người vừa mới chết đi sống lại okay? Anh thậm chí còn bị gãy cổ trong cuộc chiến chống lại đám Điền kinh Lizard, ít nhất hãy để anh dưỡng thương trong hòa bình.”

 “Không phải là anh đã tự bóp bản thân khi rơi từ trên cây xuống sao? Thông thường, anh sẽ cần thời gian để chữa lành vết thương, nhưng không phải là anh đã hồi phục hoàn toàn sau khi nhận được phép chữa trị hoàn hảo ư?”

 Tôi lờ đi con mắm Aqua cứ thích nói những điều không cần thiết và cọ xát cổ tôi một cách quá đáng.

 “…Em biết rồi.”

 Megumin cúi đầu và nhẹ nhàng nói.

 “Vậy là em đã hiểu rồi à. Vậy thì, anh sẽ làm một giấc để hồi phục và quay trở lại tiền tuyến. Anh sẽ đi nhậu với tên Dust và mấy gã khác vào tối nay, nên ai đó làm ơn kêu tôi dậy vào buổi tối.”

 Megumin nói trong khi tôi chuẩn bị về phòng mình.

 “…Em hiểu rồi. Chúng ta sẽ điều trị cho vết thương của Kazuma.”

 “Điều trị? Không sao đâu, anh sẽ tốt hơn sau khi tĩnh dưỡng được một thời gian.”

 “Hãy đi điều trị nào. Tới kinh đô suối nước nóng, ‘blah’.”

 “Khoan, em vừa nói gì xong đó?”

 Tôi vừa nghe thấy một điều gì đó liên quan đến suối nước nóng.

 Tôi sẽ nói lại thêm lần nữa bởi chuyện này cực kỳ quan trọng.

 Tôi vừa nghe thấy một điều gì đó liên quan đến suối nước nóng.

 “Suối nước nóng!? Nah, em đang nói cái gì về blah? Chúng ta sẽ tới kinh đô suối nước nóng, Alcanretia!?”

 Aqua phản ứng về thế giới Suối Nước Nóng còn hơn cả tôi nữa.

 Cô ta tuyên bố mình là Nữ thần của Nước, nên hiển nhiên là cô ta sẽ quan tâm tới Kinh đô của nước và suối nước nóng.

 Nói về suối nước nóng!

 Nói về suối nước nóng, em…!
“Ồ, suối nước nóng. Nghe hay đấy, sau nhiều trận chiến với những kẻ địch mạnh mẽ, tinh thần tôi bắt đầu trở nên mệt mỏi. Món nợ của tôi cũng đã đi xa rồi. Giờ thì tiêu pha thoải mái rồi làm một chuyến tới suối nước nóng cũng không tệ.”

 “Thiệt tình, Kazuma-san, sao anh hành động giống kiểu giả đò về chuyện này thế.”

 Aqua soi kỹ nét mặt của tôi từ khoảng cách gần sát dưới ánh sang của Kotatsu.

 Đừng nhìn tôi chằm chằm thế chứ.

 … Tại thời điểm đó, tôi chợt nhận ra ánh mắt khinh bỉ của Megumin khi con bé cúi đầu xuống.

 “… Em nhận thấy Kazuma và Aqua đã duyệt chuyến đi đến suối nước nóng rồi phải không?”

 Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt bởi con bé đang cúi đầu xuống, nhưng Megumin dường như đang mỉm cười đểu cáng.

 “Còn cô thì sao, Darkness…”

 “— Và sau khi tôi trở nên ngày càng sa đọa hơn, tôi sẽ nói điều này! Làm ơn đừng vứt bỏ tôi! Tôi, tôi sẽ làm bất cứ việc gì, Master ahhhhh!”

 Sau khi thấy con biến thái Darkness đỏ mặt và vặn vẹo rồi lạc lối trong thế giới của chính cô ta, Megumin trở nên cáu tiết.

 “…Tốt hơn hết nên để cô ấy ở nhà trông nhà.”

 “…Erm. Nếu Darkness không thể đi cùng, chuyến đi sẽ có chút khó khan…”

 Megumin miễn cưỡng trả lời trong khi nhìn vào Darkness sau khi nghe những gì tôi vừa nói.

 … Chuyến hành trình đó?

 Phần 4

–Sáng hôm sau.

 “Sáng rồi đấy! Này, các cô còn định ngủ bao lâu nữa! Tất cả mọi người đã sẵn sàng rồi!? Nhanh mà dậy đi, nào!”

 Vẫn còn sớm, nhưng con mắm ồn ào Aqua cứ liên tục kêu la ầm ĩ.

 Cô ta chắc hẵn rất trông mong vào chuyến đi này và thức dậy từ rất sớm.

 Còn với tôi—

 “Tất nhiên, tôi đã sẵn sàng rồi! Thiệt tình, bọn họ cứ liên tục nói tôi là một gã vô công rồi nghề, nhưng họ còn định ngủ thêm bao lâu nữa hả trời!?”

 “Đúng thế! Tôi sẽ đánh thức bọn họ dậy! Kazuma anh hãy tới bến xe và giữ chỗ tốt cho chúng ta đi.”

 “Okay, cứ để đó tôi lo cho. Nhưng tôi sẽ ghé một chỗ trước khi tới đó.”

 Ghé một chỗ?—Tôi để lại công việc đánh thức cả hai cho Aqua vẫn còn đang bối rối.

 Và rời khỏi căn biệt thự cùng với hành lý của mình.

 –Kinh đô suối nước nóng, Alcanretia.

 Tôi nghe nói rằng sẽ mất một ngày rưỡi nếu chúng ta đánh xe từ thị trấn Axel.

 Nếu chúng ta lên xe vào buổi sáng, thì sẽ cần một chỗ nghỉ trại ở bên ngoài vào ban đêm.

 Bởi tôi không biết sẽ ở lại chỗ đó trong bao lâu, tôi muốn cho gã đó  biết rằng mình sẽ đi xa một thời gian.

 Tôi mở cánh cửa của cửa hàng ma thuật đã sẵn sàng để kinh doanh vào sáng sớm, và hầu như chưa có vị khách nào đến cả.

 “Chào mừng!… Hmmm, thằng nhóc sinh hoạt tương tự như lũ undead. Sao ngươi lại ở đây vào sáng sớm hả? Nếu ngươi đang tìm kiếm chủ cửa hàng, thì cô ấy đang bị thiêu đốt bởi tia sáng trừng phạt của ta ở bên trong đấy. Hãy giúp nếu ngươi muốn gặp cô ta.”

 Vanir đang chăm chỉ đóng gói một cái gì đó.

 Nhìn vào sâu trong cửa tiệm, tôi nhận ra Wiz đã bị thiêu đốt đang nằm trên sàn nhà.

 “… Wiz là chủ nhân của anh đúng không hả? Làm thế có ổn không vậy?”

 “Đừng có đùa với ta. Nếu ta cho phép chủ tiệm tự do làm theo ý mình, cho dù chúng ta có làm việc cả đời thì cũng túng thiếu. Hơi chút không chú ý thôi là cô ta sẽ sắm ngay mấy thứ vớ vẩn, kiểu gì lợi nhuận chúng ta khổ công làm ra cũng sạch banh hết.”

 Tuy rằng rất quan tâm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngày hôm này tôi không tới tìm Wiz, mà là gã này.

 “Không, thực ra, hôm nay tôi đang kiếm anh đấy. Tôi sẽ làm một chuyến tới suối nước nóng. Nên hy vọng rằng chúng ta sẽ thỏa thuận về vẫn đề kinh doanh sau khi tôi quay về.”

 “Ồ. Là chuyện đó hả. Dây chuyền sản xuất vẫn chưa được thiết lập xong, nên ngươi có thể trông đợi về bồn tắm chung đấy.”

 “Ta ta ta ta, ta không có trông mong gì về bồn tắm chung hay bất cứ gì khác, okay? Chấn thương phần cổ khá nặng nên tôi chỉ muốn đi điều trị thôi!…Nhân tiện, ngươi đang đóng gói cái gì thế? Vào sao Wiz lại bị thiêu cháy vậy hả?”

 Sau khi nghe tôi hỏi, Vanir đưa thứ hắn sắp đóng gói cho tôi xem.

 “Chủ lò than vừa khóc vừa nói ‘Thứ này chính là một sản phẩm tuyệt vời! Sẽ bán! Chắc chắn sẽ bán! Nên Vanir-san, làm ơn đừng để tia ‘beam’ sặc mùi sát khí đó lăm le lại gần tôi!’. Cô ta đã cho ta xem thứ này. Ta đang định đưa về và đóng gói nó lại… Muốn mua không?”

 “…? Cái gì thế, một một item ma thuật?”

 “Dường như là một vật dụng có thể giúp đỡ những nhà thám hiểm gặp vấn đề về việc vệ sinh ngoài trời. Một toalet diệu kì được ép nén sẽ sẵn sàng khi bạn mở nắp ra. Để bảo vệ sự riêng tư của người sử dụng, thứ này được thiết lập để tạo ra tiếng nước chảy.”

 “Nghe tuyệt đấy, thế chẳng phải thuận tiện lắm sao?”

 Với những nhà thám hiểm phải cắm trại bên ngoài, thì vệ sinh là một vấn đề rất quan trọng.

 “Một số khuyết điểm như là âm thanh bảo vệ quyền riêng tư của người sử dụng khá lớn và sẽ thu hút quái vật. Cơ chế sản sinh nước quá mạnh mẽ, và sẽ gây ngập lụt…”

 “Thôi quên đi. Ngươi gợi ý cho ta item nào ngon tí được không?”

 Nghe tôi nói vậy, Vanir lấy một cái chai từ kệ tủ ra.

 “Gợi ý à? Thế thì lấy cái cái lọ mở ra là bùm ấy, ta tậu được từ chủ tiệm đánh xe. Chỉ cần trả ba mươi ngàn Eris một cái. Nếu ngươi mang thứ này tới ngân hàng và thử mở ra, thì sẽ kiếm được cả đống tiền. Làm cái không?”

 “Ai lại muốn hả. Không có item nào bình thường ở đây cả à…”

 Vanir đáp lại bằng tiếng thở dài.

 “Bà chủ cửa hàng mắc bệnh ngáo đá có tài năng phi thường trong việc mua về mấy thứ vô dụng. Lần nào tôi không chú ý là cô ta sẽ tậu về mấy thứ kì quái…”

 Vanir đột nhiên dừng lại.

 “…Tiện đây, thằng nhóc. Ngươi có kể là ngươi sẽ làm một chuyến đến suối nước nóng đúng không?”

 “…? Đúng, thế thì sao?”

 Vanir thô bạo đẩy mặt nạ của mình lên.

 “Ngươi có thể mang bà chủ cửa hàng mắc bệnh ngáo đá này theo được không? Để sản phẩm của ngươi có thể sản xuất đại trà, sắp tới ta cần một khoản tiền lớn. Nhưng với cái thứ này trong cửa hàng, cô ta sẽ mua ngay mấy thứ lạ hoắc và phung phí vốn liếng của ta. Bà chủ này chỉ mạnh khi cô ta còn là Lich thôi. Khả năng thấu thị của ta thì mạnh mẽ thật đấy, nhưng ta không thể nhìn thấu được người nào có thực ngang bằng.”

 “…Vậy là ngươi muốn ta trông chừng Wiz một thời gian? Cũng được thôi. Nhưng ta không biết một kẻ căm ghết Undead như Aqua sẽ phản ứng…”

 “… Mặc dù bà chủ trông có vẻ gầy gò khi mặc thường phục, tuy nhiên trong nhà tắm cô ta lại cực kỳ quyến rũ đấy. Ta đây có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ bằng khả năng tiên tri: ‘trong chuyến đi này, ngươi có cớ hội được bước vào nhà tắm chung đấy’.”

 “Cứ để đấy, ta sẽ đưa cô ấy đi ngay!”

 –Khi tôi tới được bến xe, Aqua và những người khác đã đợi sẵn ở đó.

 “Này, tôi nhớ là đã bảo anh giữ vài chỗ cho chúng ta… Cái gì đằng sau lưng anh thế?”

 Trong khi cõng Wiz, cô ấy bị đốt cháy và tròng mắt không còn sự sống, tôi giải thích tình hình với mọi người.

 “Hmm? Eh, tôi thì ổn thôi. Nhưng con nhóc đó đang trở nên trong suốt đấy.”

 Bất ngờ thay, Aqua lại dễ dàng chấp thuận. Còn bà cô Wiz không đã mất ý thức đúng là đang dần trở nên trong suốt thật.

 “Này này, có thực sự ổn không thế? Sử dụng phép phục hồi… Ah, với Undead thì thứ này hoàn toàn phản tác dụng!”

 “Bình tĩnh nào Kazuma, sử dụng ‘drain touch’ và chia cho cô ấy ít sức sống đi!”

 “Du lịch ra ngoài thị trấn hử… Khi tôi còn nhỏ, cha đã dẫn tôi tới kinh đô hoàng gia vào sinh nhật của công chúa, kể từ lần đó tôi chưa quay lại thêm lần nào nữa… Erm, gì vậy Kazuma, sao anh lại cầm lấy tay tôi ahhhhhhh!?”

 Dường như Darkness đang hồi tưởng gì đó, tôi cầm lấy tay cô ta và sử dụng ‘Drain touch’.

 Tôi dùng năng lượng sống lấy được từ Darkness và đấy nó sang Wiz.

 “Hmmm…? Phải Kazuma-san không vậy, nơi này là…?”

 Trong khi Wiz nhìn ngó xung quanh sau khi thức dậy, Darkness bắt đầu bóp cổ tôi.

 “Tên… tên… tên khốn! Tôi đang nhớ về ký ức trước kia của mình, sao hết lần này tới lần khác anh lại lén lút làm thế hả…!”

 “Uguu, tôi còn lựa chọn nào khác nữa, đây là trường hợp khẩn cấp! Người có sức sống cao nhất cả đám không ai khác ngoài cô!”

 “Hành khách! Nếu mấy người không lên bây giờ tôi sẽ bỏ lại cả đám đấy!”

Phần 5

 Mặc dù những nhà thám hiểm như chúng tôi có thể được thuê như những người hộ tống, nhưng tôi không muốn chiến đấu nếu có chuyện gì xảy ra. Nên chúng tôi trả phí và chọn làm hành khách bình thường.

 Tôi không muốn chiến đấu.

 Đúng vậy, tôi đã chết khi đánh nhau với đám creep xung quanh thị trấn, nên tôi không nghĩ mình sẽ xử lý được mấy con quái nguy hiểm đi theo bầy nhắm vào cỗ xe.

 May mắn là, chúng tôi đã kiếm được mười triệu Eris tiền thưởng từ cuộc chiến với Vanir.

 Hiếm lắm mới được một kỳ nghỉ, nên phung phí một chút cũng không có vấn đề gì đâu.

 “Nah Kazuma! Lấy cái xe ngựa đó đi! Theo đánh giá của tôi, cỗ xe đó chắn chắn sẽ cực kỳ tuyệt vời đấy. Nhân tiện, tôi muốn một ghế gần cửa sổ. Tôi muốn ngồi chỗ mình có thể thưởng ngoạn phong cảnh một cách rõ ràng. Này Kazuma, mua vé đi. Mấy người khác sẽ tranh mất chỗ ngon đấy, mua ngay bây giờ nào!”

 Aqua vừa mới nói mấy câu hạ thấp phẩm giá của mình trong khi nhìn chằm chằm vào cỗ xe đắt nhất với đôi mắt sáng rực.

 Cỗ xe nhỏ có một chỗ để hành lý phía sau khoang khách hàng.

 Trong khoang hàng hóa, hành lý đã được đóng gói đầy đủ.

 Phía sau khoang lái là hàng ghế hành khách bằng gỗ.

 Chắc là đủ chỗ cho năm người…

 “…Này ông chú, sao một cái ghế đã bị chiếm chỗ rồi? Cái gì thế? Khó chịu thật đấy.”

 Một trong năm chỗ ngồi đã bị chiếm đóng.

 Trên ghế là một con thằn lằn được nhốt trong cái lồng nhỏ.

 Một con thằn lằn mắt đó với kích thước của một con mèo trông khá dữ tợn với đôi mắt phát sáng.

 Eh, lẽ nào là…

 “Hành khách, đây là con huyết long nhí. Chủ sở hữu đang ở cỗ xe đằng kia, nhưng anh ta đã trả phí cho con rồng này rồi. Mặc dù có chút không thoải mái, nhưng tôi cần một khách hàng chuyển tới khoang hàng hóa phía sau…”

Hiểu rồi— Tôi đồng ý với lời người đánh xe nói.

 Thực ra thì, có một vé thấp hơn cho cỗ xe đó.

 Một trong số chúng tôi lên xe với người lạ thì không tốt cho lắm, nên hãy chọn ra một người nào.

 “…Và giờ thì, đây mới là vấn đề…”

 “Búa kéo bao! Tôi nghĩ đó là cách tốt nhất để giải quyết tình hình!”

 Khi tôi chuẩn bị nói một điều gì đó, Aqua liền ngắt lời.

 Cô ta dường như đã nhận ra rằng, nếu chuyện này cứ tiếp tục, cô ta kiểu gì cũng sẽ chọn trúng cọng rơm ngắn thôi, lần nào cũng thế.

 Aqua đã đúc rút kinh nghiệm từ quá khứ đau thương, và dự cảm rằng cô ta sẽ bị chuyển xuống khoang hàng hóa.

 “Erm, vâng… do đột ngột tham gia vào, tôi nghĩ rằng mình nên chuyển đi thì hơn …”

 Khi tôi vừa giải thích cho với Wiz rằng Vanir đã nhờ tôi đưa cô tới suối nước nóng. Thì cô ấy rụt rè giơ tay.

 Nhưng tôi đã nhận được phí đi lại của Wiz từ Vanir rồi.

 Tôi không thể để cô ấy bị đối xử bất công được.

 “Không đâu Wiz. Trò này rất công bằng nên chúng ta cùng làm thôi. Được rồi Aqua, búa kéo bao hử, không vấn đề gì.”

 “Hử?”

 Aqua chắc hẳn rất ngạc nhiên bởi tôi dễ dàng đồng ý chuyện này và phát ra tiếng kêu bất ngờ.

 …Búa kéo bao. Okay, tôi chấp thuận.

 Vậy là Búa kéo bao cũng tồn tại trong thế giới này.

 Có lẽ người Nhật Bản tới đây trước tôi đã truyền bá đủ tất cả các thể loại nền văn hóa trên thế giới.

 Darkness và Megumin có vẻ cũng đồng ý và đã sẵn sàng.

 “Rồi lên nào! Búa kéo bao!”

 Tôi chìa ra kéo trong khi những người khác chọn giấy. Nên có mỗi tôi dành thắng lợi.

 Khi tôi sắp bước vào xe, Aqua ngăn lại.

 “Ai bảo là anh có thể đi sau khi thắng vậy, luật là cả năm người sẽ chơi cho tới khi tòi ra đứa duy nhất thua cuộc.”

 “Đừng có nhảm shit!”

 Tôi biết kiểu gì cô ta cũng có âm mưu khi đề xuất trò búa kéo bao mà.

 …Được thôi.

 “Này Aqua. Muốn solo không? Tôi sẽ chơi ba lượt 1vs1 với cô, chỉ cần cô thắng một lần, tôi sẽ ngồi ở khoang hàng hóa.”

 “Thật chứ?… Kazuma thật sự bị ngu đúng không? Anh có biết về xác suất không? Cơ hội Kazuma thắng ba lần liên tiếp là vô cùng nhỏ đấy.”

 Tôi đối mặt với con mắm ngạo nghễ Aqua và khoát tay bảo ba người kia vào trong trước.

 “Tôi sẽ không bao giờ thua cuộc trong trò Búa kéo bao.”

 Ba lượt. Búa kéo…!

 “—Thật kì quái! Hết sức kì quái, chắc hẳn anh đã chơi ăn gian! Làm ơn, một lần nữa! Nếu tiếp tục thua tôi sẽ ngồi ở khoang hàng hóa!”

 Aqua đã thua trắng ba ván liên tiếp, và nhanh chóng van nài tôi với nước mắt đầm đìa.

 Thiệt tình, con này phiền phức vãi.

 “Đừng có rút lại lời nói của cô okey? Nếu còn nổi cơn tam bành nữa, tôi dùng dây thừng trói cô lại đấy.”

 Khi nghe tôi nói xong, Aqua liền chế nhạo.

 “Vậy là anh đã đồng ý rồi đúng không. Đừng có nuốt lời đấy Kazuma! Tôi không biết anh còn ngón nghề tất tay nào, nhưng tôi cũng có cách! Blessing!”

 “Ah! Đểu vãi!”

 Aqua tự buff lên bản thân mình.

 Phép này có tác dụng ban phước lành từ những vị thần.

 Mỗi người nhận được một mức hiệu ứng mạnh yếu khác nhau, nhưng phép này sẽ nâng cao may mắn trong một thời gian nhất định.

 “May mắn là một phần kỹ năng của mỗi người, trong đó bao gồm cả may mắn được ban tặng bởi phép thuật! Lên nào! Búa kéo bao!”

 Tôi lại thắng.

 “Thế méo nào?!”

 “Tôi ra hiệu đuổi Aqua tới khoang hàng hóa, và nói.

 “Thực ra thì, tôi chưa hề thua trong trò búa kéo bao ngay từ khi còn nhỏ, thật đáng kinh ngạc.”

 Chỉ số may mắn mạnh mẽ của tôi dường như chỉ hoạt động trong nhưng tình huống như thế này.

 “Đáng khinh! Đây chính là âm mưu! Là ăn gian, một khả năng gian lận! Ngươi từ nhỏ đã có năng lực đặc biệt này rồi sao!? Rồi bắt ta theo thế giới này thì không phải khả năng đó của ngươi sẽ trở nên vô dụng sao? Đưa ta về ngay! Hãy để ta trở về thiên giới đi cái tên chết tiệt!”

 Con mắm này!

 “Muốn đánh nhau phải không? Ngươi nói rằng khả năng đặc biệt của ta là ‘bất bại trong trò Búa kéo bao’? Có phải não cô bằng trái nho không, dựa vào năng lực này thì tôi chiến đấu với Quái vật thế méo nào được hả! Cô muốn tôi bảo với thằng Quỷ vương là ‘đừng có quấy nhiễu dân lành nếu ta chiến thắng trò Búa kéo bao đấy’ hử con ngốc!”

 “Nhưng! Nhưng!”

 Tôi nắm lấy con mắm thích dây dưa Aqua rồi nói.

 “Điều đáng căm giận nhất chính là cô dám càm ràm rằng ta là một thằng gian lận! Đừng làm tôi mắc cười, cái thể loại cheat gì thế hả!? Nếu tôi có thể trả lại cho cô cái năng lực đặc biệt này, tôi muốn làm ngay bây giờ!”

 “Wahhhahhh! Sao anh dám nói thế hả! Đau quá! Đừng có véo má tôi mà!!”

 Phần 6

 Tôi không biết mình đã phí thời gian trên cái xe rung lắc và om sòm này bao lâu rồi.

 Thị trấn chúng tôi sống đã vượt khỏi tầm mắt, và khung cảnh lạ lẫm lan dần ra trước mắt.

 Một bên cỗ xe có một cửa sổ nhỏ, tôi hiếm khi rời khỏi thị trấn và tình cờ được thưởng thức cảnh quan bên ngoài.

 Mặc dù là một nhà thám hiểm, nhưng sau khi tới thế giới này, thì chính đây là lần đầu tiên tôi thực hiện một chuyến du hành.

 Darkness bên cạnh tôi đang quỳ xuống chỗ ngồi của mình trong khi mặc giáp, bám vào bệ cửa sổ như một đứa trẻ tò mò nhìn mọi thứ xung quanh.

 Cô ấy háo hức nhìn ngó khung cảnh bên ngoài với đôi mắc sáng rực.

 Với một tiểu thư quyền quý, thế giới bên ngoài thị trấn cực kỳ mới lạ.

 Có lẽ Megumin đã biết về thế giới bên ngoài nhiều hơn chúng tôi, so với khung cảnh bên ngoài cửa sổ, con bé quan tâm nhiều hơn đến nhóc rồng bên trong lồng sắt.

 Dù có lầm bầm rằng ‘Chomusuke dễ thương hơn’, nhưng con bé vẫn mò mẫm trong túi mình chút gì đó cho nhóc rồng ăn.

 Wiz mỉm cười vỗ đầu Chomusuke đang ngồi trên đùi mình. Vì một lý do nào đó, Chomusuke rất gần gũi với cô ấy.

 –Suốt cả hành trình.

 “Kazuma-san! Kazuma-san! Ê mông quá. Tới lúc ai đó đổi chỗ với tôi rồi đấy!”

 Tôi có thể nghe thấy giọng nói của Aqua từ khoang hành lý.

 …Không thể không giúp được rồi.

 “Tôi sẽ đổi chỗ với cô tại điểm dừng chân kế tiếp. Chịu đựng cho tới lúc đó đi.”

 Aqua vui mừng khôn xiết khi nghe tôi nói vậy, vừa ôm lấy chân mình vừa ngân nga.

 “Không phải tôi đổi chỗ với cô ấy sẽ tốt hơn sao? Tiện đây, sao Vanir-san lại đột nhiên bảo tôi đi du lịch vậy? Hehe…Vanir-san luôn chăm sóc tôi vào những lúc như thế. Anh ấy sẽ nói ‘Wiz, chỉ cần ngồi tại quầy và mỉm cười với khách hàng thôi. Làm ơn đừng có làm việc đấy.’ Anh ấy luôn quan tâm tôi sâu sắc…”

 Wiz nói cùng với một nụ cười.

 Tôi không thể nói ra ra lý do cô ấy được mang theo.

 Tôi không thể nói điều đó.

 “Hmmm~! Gã lập dị mang mặt nạ đó là một tên ác quỷ, nhưng hắn ta lại quan tấm đến người khác như thế ư? Hắn ta có ẩn ý gì không đấy?”

 “Aqua-sama, Vanir-san cũng có điểm tốt mà. Anh ấy chăm chỉ đánh đuổi lũ quạ tụ tập tại bãi rác, mấy bà nội trợ hàng xóm gọi anh ta là Kẻ diệt quạ Vanir-san.”

 Sao gã đó lại đi nịnh hót mấy bà hàng xóm?

 Bao gồm cả toa xe chúng tôi, còn có vài xe ngựa xếp thành hàng đi trước.

 Trên một toa xe có rất nhiều nhà thám hiểm hộ tống cùng với khách hàng, chật kín bởi đủ loại hàng hóa.

 Nếu con người và những cỗ xe tụ tập lại với số lượng lớn, mấy con quái yếu sẽ chạy đi chỗ khác.

 Tại trung tâm đoàn xe hẳn là sẽ an toàn nhất.

 …Mặc dù biết thế giới này đã hết thuốc chữa.

 Trong khi tôi vẫn đang suy nghĩ về nguyên nhân của chuyện này.

 —Người đầu tiên nhận ra là tôi.

 Tôi nghĩ đây chính là lúc tốt nhất để sử dụng kỹ năng này, nên tôi sử dụng ‘tầm nhìn xa’ để xem xét khung cảnh bên ngoài cửa sổ và nhận ra một đám mây bụi lớn từ phía xa.

 Mặc dù vẫn còn xa, nhưng từ cái cách đám mấy bụi đang ngày càng lớn hơn, tôi có thể nói rằng có một thứ gì đó đang tiến sát với một tốc độ khủng khiếp.

 “…Này, cái gì thế.”

 Trong khi Darkness đang nhìn ra ngoài từ cửa sổ phía đối diện, tôi chỉ vào đám mây bụi và hét to vào cô ấy.

 Darkness có lẽ không có skill ‘tầm nhìn xa’ nên không thể nhìn thấy đám mây bụi tôi chỉ và cau mày.

 Tôi có cảm giác không lành và nói với ông chú đánh xe.

 “Xin lỗi, tôi có thể nhìn thấy đám mây bụi tới từ phía xa. Tốc độ thực sự rất nhanh… Ông có biết thứ đó là gì không?”

 Ông chú đánh xe đang giữ lây dây cương, khi nghe tôi nói vậy, thì ngẫu nhiên đáp lời.

 “Đám mây bụi à? Quanh đây chỉ có Điền kinh Lizard là đủ nhanh để hất tung cát bụi tạo thành mây đúng không? Nhưng tôi nghe nói rằng con Công chúa Điền kinh đầu đàn đã bị tiêu diệt rồi, nên đó có thể là do một con cá voi cát nhảy lên khỏi mặt cát? Chỉ còn duy nhất một sinh vật khác theo đúng miêu tả của cậu thì đó là ‘Ưng điền kinh’.”

 Sao con quái kia có cái tên củ bựa vãi vậy.

 “Ara đừng nhìn tôi thế thưa hành khách.  Cái tên này không phải do ta tự đặt đâu. Đây chính là con lai của chim ưng và diều hâu, vua của nhưng loài chim. Là chim nhưng không thể bay, nhưng mặt khác, chúng có đôi chân mạnh phi thường. Chúng có thể chạy với vận tốc lớn, rồi nhảy xổ vào con mồi, một loại quái vật cực kỳ nguy hiểm.”

 Tôi không muốn bị tấn công bởi con cái vật với cái tên ngu học như thế. Ông chú dường như đã thấy được gì đó từ nét mặt của tôi và mỉm cười nói:

 “Không có vấn đề gì đâu thưa hành khách. Như loài Điền kinh Lizard, chúng chỉ kết đôi vào mùa xuân. Để thu hút chim cái trong mùa kết đôi, những con đực sẽ  tham gia vào cuộc thi được gọi là Trường Đua Gà. Chúng sẽ chạy nước rút vào vài vật thể, và trông có vẻ rất thốn nếu đâm phải thứ đó, rồi chúng sẽ đánh võng vào phút cuối. Vài con thắng không kịp và chết do va chạm mạnh. Bọn này có bản năng kiếm tìm mấy thứ cứng cứng. Chúng kiểu gì cũng sẽ tông vào mấy thân cây và đá cuội ven đường.”

 Hiểu rồi. Thế cũng đỡ.

 Sau khi chấp nhận câu trả lời này, tôi quay lại chỗ ngồi mình thêm lần nữa.

 Và trông đám mây bụi…

 –Đang ngày càng tiến gần hơn.

 Rõ ràng là gần hơn hồi nãy.

 Và đám mây bụi đó hướng thẳng vào chúng tôi.

 “Xin lỗi vì đã làm phiền! Nhưng tôi nghĩ chúng còn đuổi theo chúng ta hăng hái hơn trước nữa. Liệu có ổn không thế?”

 Nghe tôi nói thế, ông chú tài xế kéo dây cương để hãm cỗ xe lại rồi nheo mắt nhìn đám mây bụi…

 “…Hmmm, chúng là Ưng Điền Kinh. Yup, chính nó. Nhưng sao chúng lại hướng vào đây—Có gì đó sai sai thưa hành khách, có thể là do ai đó trong đoàn mang theo Quặng cứng như adamantite. Sinh vật đó sẽ đuổi theo vật thể cứng cáp. Những người khác trong đoàn dường như cũng đã nhận ra rồi, xin hãy thư giãn…? Chúng dường như hướng về chỗ này. Thực tế thì, có vẻ như chúng đang hướng đến đúng toa xe này! Hay đúng hơn…!”

 Chúng chắc chắn đang hướng tới hành khách ngồi trong toa xe này.

 Có nghĩa là…!

 “Kazuma! Vài con đang đuổi theo chúng ta nhanh lắm! Hơn nữa… Hình như chúng nhắm thẳng vào tôi! Sao, sao nhìn đắm đuối vậy nè! Ah…Ah…! Thôi xong, Kazuma, thật tồi tệ! Nếu chúng cứ thẳng tiến, tôi sẽ va chạm mạnh với chúng và bị dẫm cho bẹp dí mất…!!”

 “Ra là cô!!”

 Tôi bỗng chốc cảm thấy một cơn đau đầu không hề nhẹ.

 “Hành khách, tôi sẽ kéo dây cương ngay bây giờ! Bằng cách này, đoàn hộ tống từ toa xe khác sẽ bảo vệ cho toa xe chúng ta cùng với hành khách!”

 …Tôi xin lỗi tất cả mọi người, là do bà cô Thập tự quân nhà tôi mà ra cả.

 Tôi thì thầm vào  tai Darkness.

 “Này Darkness, mấy con quái đó đang nhắm vào cô đấy, tôi nghe nói chúng khoái tông vào những vật thể bền bỉ và cứng cáp. Chúng đang nhắm vào cơ bắp cứng như đá của cô đấy.”

 “Này Kazuma, tôi là một cô gái dễ  thương và yếu đuối, đừng có nói là cơ bắp cứng như đá được không hả? Là bởi trong áo giáp của tôi có chứa một lượng nhỏ admantite. Chưa kể tới kĩ năng phòng thủ của tôi nữa… Đó hẳn chính là lý do tại sao chúng bị thu hút tới đây… Thật, thật đấy. Đừng nhìn tôi như thế. Cơ thể tôi không có cứng cáp vậy đâu…!”

 Sau khi cỗ xe dừng lại, Darkness và tôi nhảy xuống.

 “Megumin, Aqua, tới lúc chúng ta quẩy rồi! Giờ không cần phải chiến đấu, nhưng lần này dường như kẻ địch bị thu hút bởi chúng ta. Nên phải tự mình làm cỏ chúng thôi!”

 Sau khi nghe tôi nói, Aqua và Megumin cũng đáp xuống.

 “Tôi cũng giúp nữa!”

 Wiz hét lên và sẵn sàng nhảy xuống xe.

 “Vanir nhờ tôi phải bảo vệ cho Wiz! Tôi biết Wiz rất mạnh, nhưng ở trong xe ngay đi! Giúp tôi bảo vệ ông chú!”

 Wiz gật đầu đồng ý, và ông chú vẫn chưa biết mô tê gì hét lên.

 “Quý khách hàng! Các cô cậu không được thuê để hộ tống và đã trả tiền vé xe đầy đủ! Làm ơn hãy nấp đâu đó an toàn đi!”

 Xin lỗi! Đồng đội của tôi chính là nguyên nhân của chuyện này!

 Lời xin lỗi tận đáy lòng của tôi hiển nhiên là không thể truyền tải được.

 “Những nhà thám hiểm! Chúng tôi đến ngay đây!”

 Với thanh âm của ai đó nghe như đang ra hiệu, những nhà thám hiểm hộ tống cầm lấy vũ khí và nhảy khỏi toa xe!

 Darkness tiến thẳng về hướng nhóm Ưng Điền Kinh, chúng đang nhắm tới bên mạn sườn của đoàn xe.

 Nói ra thì khá là xấu hổ, nhưng tôi đang nấp sau Darkness.

 Thậm chí nếu tôi có bước lên, thì chắc chắn sẽ chết sau khi ăn mấy hit từ đám quái chạy với tốc độ điên cuồng như thế.

 Tôi để Aqua buff phép và bảo Megumin chuẩn bị niệm Explosion để có thể cho nổ bất cứ lúc nào.

 Lũ chim này có đầu chim ưng cùng với thân thể của một con đà điểu, chúng nhanh hơn cả ngựa và lớn hơn cả bò tót..

 Chúng đang đâm thẳng vào và không có dấu hiệu chậm lại.

 “Này, Thập tự quân đằng đó ơi! Cô không phải là hộ tống, nên lùi lại đi!”

 Một người đàn ông trông giống như một chiến binh nói.

 Nhưng Darkness không hề dừng lại.

 “Này! Đám quái vật đang hướng thẳng đến cô Thập tự chinh đó…! Là ‘Mồi nhử’! Thập tự quân có thể sử dụng kỹ năng thu hút để khiêu khích kẻ địch! Cô Thập tự quân đấy không phải là người hộ tống, nhưng vẫn kéo tất cả kẻ địch về phía mình!”

 Một cung thủ nói.

 –Tôi thật lòng xin lỗi. Cô ta chẳng hề sử dụng bất kỳ skill nào đâu. Một lần nữa tôi thật lòng xin lỗi.

 “Nah, Thập tự quân đó không hề chùn bước trước kẻ thù đông đảo! Ngầu, ngầu quá…! Thật…, thật dũng cảm…!”

 –Tôi thật lòng xin lỗi. Tôi nghĩ cô ta làm vậy là bởi một lý do hoàn toàn khác. Tôi thật lòng xin lỗi.

 Khi Darkness tiến về phía trước với khuôn mặt đỏ bừng hưng phấn, một nhà  thám hiểm trong trang phục đạo chích đuổi theo cô ta với một sợi dây thừng trên tay!

 “Sao tôi có thể để một khách hàng đã trả tiền đầy đủ, thậm chí còn là người không hề lấy một đồng cho việc hộ tống phải đối mặt với hiểm nguy chứ! Tôi sẽ cung cấp sự hỗ trợ, nhận lấy nè—Trói buộc!”

 “Cái gì!”

 Darkness phản ứng ngay khi cô nghe thấy.

 Tôi đã từng nghe Chris đề cập đến kỹ năng này trước đây rồi.

 Một skill của đạo chích, Bind.

 Khi Darkness và Chris thám hiểm cùng với nhau, chiến thuật của bọn họ là đầu tiên Chris sẽ sử dụng kỹ năng này lên kẻ địch khiến chúng bất động rồi sau đó để Darkness tấn công.

 Ahh, ra là thế.

 Đó chính là lý do vì sao một người vụng về như Darkness có thể di chuyển nhanh ngay sau khi nghe thấy tên skill đó.

 Darkness xông vào kẻ địch phía trước… Không có gì xảy ra cả.

 Thay vào đó, cô ta dường như che chắn cho lũ Ưng Điền Kinh được người đạo chích nhắm tới—

 Và vui sướng chạy vào khoảng không giữa người đó và lũ Ưng Điền Kinh.

 Darkness ngay lập tức bị trói bởi dây thừng trông cứ như một cái kén, lăn lộn trên mặt đất.

 Với gương mặt đỏ chót và thanh âm giận dữ, Darkness hét vào gã đạo chích đang bất động.

 “Uguuu!? Thật nhục nhã! Bị kiềm hãm trước kẻ thù! Nếu cứ tiếp diễn thế này… Tôi sẽ bị đám quái vật dẫm đạp!”

–Thật lòng xin lỗi. Tôi thực sự xin lỗi thay cho cái con biến thái này.

 Đám quái vật đá tung bụi mù xống trong khi xông tới Darkness, cô ta giờ đây đã nằm bẹp xuống mặt đất.

 Người đàn ông trông giống như một đạo chích hét lên trong đau đớn khi anh ta nhìn Darkness.

 “Lẽ nào, cô ấy sợ tôi sẽ bị lũ quái vật nhắm tới bởi kỹ năng của mình, nên cố tình gánh chịu Trói buộc!? Tôi xin lỗi! Tôi muốn hỗ trợ nhưng lại trở thành cản chân cô, thứ lỗi cho tôi!”

 –Xin lỗi! Thay mặt cho đồng đội tôi hết sức xin lỗi! Thực sự, tôi thực sự xin lỗi!

 Phần 7

 Sau đó, cứ như ko hề xi nhê, chúng chỉ hờ hững chạy qua tôi và những nhà thám hiểm khác.

 Thêm nhiều con nữa chuẩn bị tông vào Darkness, nhưng rồi chúng sẽ nhảy thẳng lên, tách ra hay thậm chí là làm một cú Santo 3 vòng trên không qua đầu Darkness ngay trước khi chuẩn bị va chạm.

 “Kazuma! Đây có phải là một phần của trò dụ hàng không!? Bỏ mấy tình huống nghẹt thở như phim hành động qua một bên đi…! Chuyện gì đang diễn ra thế này, mấy con đực cứ nhảy qua đầu tôi hết con này đến con khác…!”

 “Này im cái miệng dùm cái, những người khác đang nhìn kìa!”

 Bên cạnh tôi là con mắm Aqua đang ưỡn ngực với vẻ mặt đắc ý, cứ như thể cô ta muốn phun ra câu ‘ca tụng tôi đi nào’.

 “Rồi rồi, làm tốt lắm. Tôi sẽ đổi chỗ cho cô sau khi chuyện này kết thúc.”

 Khi nghe tôi nói xong, Aqua nắm chặt tay rồi kêu ‘ngon’.

 Ngay lúc đó tôi đã bảo Aqua buff phép nâng cao chỉ số may mắn cho Darkness, Blessing.

 Những nhà thám hiểm hộ thống lập tức động thủ.

 “Xài phép! Kẻ địch có vận tốc rất cao, nên hãy sử dụng phép thuật!”

 Đáp lại lời kêu gọi, những pháp sư bắt đầu niệm chú cùng một lúc.

 “Lightning!”

 “Blade of Wind!”

 “Fire Ball!”

 Những câu thần chú bay tá lả  vào đám quái vật đang tiến gần.

 Đám Ưng Điền Kinh ăn phải một đống phép mặc dù chúng đã mất đi ý thức, nhưng vẫn duy trì tốc độ. Lần lượt từng em một ngã nhào vào mấy toa xe và những nhà thám hiểm.

 Chúng đã đạt tới một vận tốc xác đinh, nên theo quán tính, chúng chỉ đơn giản là không thể ngăn cản.

 Những nhà thám hiểm và mấy toa xe và va chạm mạnh với đám Ưng Điền Kinh đang lao vào với tốc độ cao, gây nên thiệt hại nghiêm trọng.

 Đám Ưng Điền Kinh nhảy qua Darkness may mắn vẫn còn sống sót lúc trước không hề kiềm hãm tốc độ và quay trở lại.

 Những thương gia và nhà thám hiểm lãnh phải một cơn chấn động dữ dội.

 Chúng định làm gì đây!

 Thứ tôi thấy được là—Con bẩn bựa Darkness là mục tiêu của đám quái vật.

 …Nhìn vào cô ta, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu tôi.

 “Ông chú, có bất cứ thứ gì tương tự như một vách núi quanh đây không!?”

 Ông chú đánh xe ngây người xem những gì đang diễn ra, tôi liền nắm vai ông ta rồi hỏi.

 Tôi muốn dùng Darkness làm mồi nhử đám quái vật rồi tiễn chúng về trời.

 Treo người Darkness vào vách đá để cô ta không bị ngã xuống.

 Bằng cách đó, khi muốn làm màu bằng cách santo qua Darkness, chúng sẽ ăn ngay cái vách đá vào mặt và rồi từng con một sẽ rụng như sung…!

 “Không, quanh đây chẳng có vách đá nào cả… Ngoài một hang động được dùng như một nơi để tránh những trận mưa bất chợt, thì không còn gì quanh đây nữa.”

 Khi nghe câu trả lời từ ông chú, tôi cứ tưởng mọi chuyện sẽ không diễn ra suôn sẻ rồi…

 Hang động…

 “Ông chú, có một hang động gần đây phải không!? Nếu vậy, hãy cho đoàn xe tới đó! Megumin, Aqua, lên xe!”

 Tôi ra hiệu cho những người ở bên cạnh chạy về phía Darkness.

 Khi tôi gắng sức để cởi dây trói trên người Darkness ra…!

 “!? Cái éo gì thế này, không có thắt nút nào cả!? Cái thế giới này có bị làm sao không vậy!?”

 Tôi muốn cởi trói nhưng không hề có nút thắt nào…!

 Tôi quay sang cái gã đạo chích đã dùng Trói buộc lên Darkness.

 “Xin lỗi! Một khi Trói buộc được sử dụng, thì sẽ không thể cởi trói cho tới khi thời gian hiệu lực kết thúc! Anh chỉ có thể dùng thứ gì đó như một con dao găm rồi cắt từng sợi dây…!

 Này, đùa tôi đấy à?

 Tôi quay đầu lại nhìn đám Ưng ĐIền Kinh, con đầu đàn chuẩn bị hướng tới chỗ này.

 Không còn thời gian nữa!

 “Kazuma! Tôi không biết anh đang tính làm gì, nhưng đừng bận tâm, chỉ cần kéo tôi theo thôi! Sợi dây này rất bền, như vậy sẽ nhanh hơn là cắt từng sợi dây một! Đừng lãng phí thời gian nữa, đây là trường hợp khẩn cấp!”

“Đúng là như thế, nhưng tôi không muốn chính cái kẻ đã gây ra mọi chuyện nói câu đó!”

 Tôi kéo bà cô nặng cân Darkness theo mình rồi chạy tới đoàn xe đã sẵn sàng để di chuyển.

 “Đằng kia có một con Ưng Điền Kinh!”

 Ai đó lên tiếng cảnh báo cho cả bọn.

 Đồng thời, tôi nghe thấy những tiếng nổ liên tiếp của chiêu Explosion.

 Kệ quách chúng, tôi gắng sức trèo lên toa xe…

 “Này, giờ chúng ta nên làm gì đây! Cô nặng quá, tôi không thể một mình vác cô lên toa xe được…

 “Đừng, đừng có nói là tôi nặng, đính chính lại nhá, chỉ có bộ giáp của tôi mới nặng thôi! Chỉ cần dùng dây thừng buộc tôi vào toa xe rồi kéo theo thôi mà! Không còn cách nào khác đâu, trường hợp khẩn cấp! Đừng khách khí, đây là chuyện bất đắc dĩ!”

 Bà cô Depravetina thuyết phục tôi với ánh mắt tràn đầy sự chờ mong.

 “Hey, dùng sợi dây này đi! Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh!”

 Người ném cho tôi sợi dây là gã đạo chích đã trói Darkness.

 Tôi mới là người cần phải xin lỗi dùm cho bà cô có đủ trò biến thái này.

 Tôi sử dụng sợi dây thừng buộc Darkness với xe ngựa…!

 “Hành khách, chúng ta phải đi ngay! Đoàn xe sẽ bị tiêu diệt mất!”

 Tôi hét to đáp lời cho thanh âm lo lắng từ ông chú đánh xe.

 “Được rồi, đi nào ông chú! Darkness, nếu chặt quá thì cứ bảo tôi! Tôi sẽ cởi dây ngay lập tức!”

 Darkness đang trông chờ những gì sắp xảy ra với mình, và lăn lộn với khuôn mặt đỏ bừng trong khi đang bị trói, dường như cô ta chẳng thể nghe thấy những gì tôi nói nữa.

 “Ahhh… Tôi sắp bị kéo bởi mấy con ngựa trong khi cả người bị trói chặt…! Và trong lúc tôi lâm phải tình thế này, mấy con chim đực sẽ đuổi theo với ánh mắt khao khát…!”

 Nói không chừng mặc kệ cô ta cùng đám dây trói đó sẽ càng khiến bà cô đó sung sướng hơn.

 Toa xe kéo theo Darkness bắt đầu tăng tốc.

 “Nah Kazuma, Darkness, cô ấy–! Tôi biết Kazuma là tên ác quỷ, nhưng như vầy hơi quá rồi!”

 “Chuyện này… đang đi quá xa…”

 “Không, không! Có phải là ý của tôi đâu, là Darkness, cô ta…!”

 Sau khi tôi lên xe, hai bọn họ nhìn tôi với vẻ cáo buộc, rồi ông chú đánh xe khàn cả giọng hét to lên.

 “Hành khách, tôi nên làm gì đây! Chúng đang nhắm vào chúng ta! Chúng sắp đuổi sát rồi! Ta nên đi đâu!?”

 Ông chú đánh xe có lẽ đã muốn quẳng chúng tôi lại rồi, nhưng không làm thế được bởi ông ấy đã nhận tiền phí từ cả đám, chắc ông chú rất là khó xử.

 “Tới hang động! Cái hang ông vừa đề cập tới hồi nãy ấy!”

 Toa xe đang di chuyển với vận tốc điên cuồng trong khi đám Ưng Điền Kinh đang nhích gần từng tí một.

 Chúng có lợi thế về tốc độ, thôi rồi, chúng sẽ…!

 “Bottomless Swamp!”

 Một giọng nói trong trẻo vang lên từ bên trong xe.

 Đồng thời, một đầm lầy lớn xuất hiện giữa đám Ưng Điền Kinh và chúng tôi.

 Con đầu đàn đạp trúng, chân nó chìm xuống.

 Là Wiz.

 Thấy toa xe sắp bị bắt kịp, cô ấy sử dụng phép thuật của mình để cản bước tiến bọn chúng.

 Tuy nhiên, đám quái đánh võng qua đầm lầy và tiếp tục đuổi theo.

 Đám Ưng Điền Kinh tiếp tục theo bước chân của sự khao khát, mục tiêu của chúng Darkness đang…!

 “Ermm ahhh, thật nhục nhã–! Bộ giáp của tôi đang kêu lách cách! Ahh, áo choàng bằng tơ của tôi rách rồi, chúng đã tả tơi hết chẳng còn phong cách quý tộc nào nữa…! Đừng, đừng nhìn! Đừng nhìn Kazuma, đừng nhìn thân hình tả tơi và rách nát của tôi ahhhh!”

 Má Darkness ửng đỏ trong khi cô ta liên tục nói ‘Đừng nhìn’, nhưng dường như cô ta rất hạnh phúc.

 Cô ta hết lần này đến lần khác liếc về phía chúng tôi, và mặt sẽ trở nên đỏ chót khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người.

 Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

 Kể cả khi cơ thể đã bị thao túng, cô ta vẫn yêu cầu Megumin tấn công Vanir và ngay cả bản thân mình cùng một lúc. Vẻ ngầu lòi và dũng cảm của đồng đội tôi mất đâu rồi trời?

 “Heal! Heal!”

 Aqua bên cạnh tôi đang niệm phép hồi phục cho Darkness.

 “Kazuma! Em nhìn thấy hang động rồi! Em đã sẵn sàng niệm phép bất cứ lúc nào!”

 “Được rồi! Hãy chờ tín hiệu của anh!”

 Tôi hướng dẫn cho Megumin trong khi giương cung bắn ra một mũi  tên…!

 “Ông chú, hãy phanh lại khi thấy hang động! Aqua, buff sức mạnh cho tôi đi!… Snipe snipe snipe!”

 Tôi vươn người ra ngoài cửa xe và bắn vào đám Ưng Điền Kinh đang tiến gần.

 Nhờ vào skill của mình, tất cả mũi tên tôi bắn ra đều headshot.

 Thấy đồng loại lần lượt ngã xuống, đám Ưng ĐIền Kinh giương cánh cất tiếng quạ kêu thất thanh trong khi chạy!

 “Piihyororororororooo!”

 Ra là vậy, tôi đã hiểu về đám Ưng Điền Kinh này rồi.

 Câu hỏi ‘Đâu là điểm yếu của Ưng Điền’ đã được giải đáp, điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng hài lòng.  Người lái xe bỗng chốc liều mạng hét lên.

 “Hành khách, chúng ta đã tới trước cửa hang! Không có ai ở gần đó trừ phi trời đổ mưa, nên chúng ta có thể chơi tới bến… Tôi sắp phanh, hãy nắm lấy thứ gì đi!”

 Khi ai cũng nắm lấy thứ gì đó rồi, toa xe thắng mạnh bên cạnh cửa hang.

 Đám Ưng Điền Kinh ở ngay phía sau chúng tôi.

 Mặc dù chúng tôi đã dừng, chúng vẫn không có dấu hiệu của sự giảm tốc.

 Không chỉ thế, chúng thậm chí còn chạy nhanh hơn sau khi bị tấn công.

 -Sử dụng sực mạnh được tăng cường bởi phép Buff của Aqua, tôi nhảy ra khỏi xe và nắm lấy dây thừng buộc Darkness với toa xe. Rồi ném Darkness cứ như thể tôi thực hiện một pha ném búa tạ tầm xa, quăng cô ta trước cửa vào hang động!

 “Ahhh! Ngon, thật là một sự tiếp đãi tuyệt vời! Quả đúng là Kazuma! Sau khi kéo lê tôi bằng mấy con ngựa, giờ thì anh còn ném tôi làm mồi cho lũ quái Ugh…!?”

 Darkness trở nên im lặng sau khi cô ta tiếp đất ngay trước cửa hang.

 Cùng lúc đó…!

 “Pihyororororoo”

 Với tiếng kêu chói tai của mình, lũ Ưng ĐIền Kinh xông tới Aqua.

 Đầu chúng gần như chạm trúng mặt đất, và nhảy lên ngay trước khi chạm phải Darkness.

 Straddling jump, Fosbury flop, Western roll và thậm chí là cả Scissors jump. (Trans: Mấy pha nhảy của mấy vận động viên điền kinh, thích thì cứ tra gg nhá, tiếng việt không có từ thích hợp để miêu tả.)

 Đám Ưng ĐIền Kinh nhảy qua Darkness như một cơn bão  tố và nhắm thẳng vào hang động.

 Sớm thôi, cả lũ sẽ bay hết vào trong hang động. Ngay khi con cuối cùng bay vào.

 “Megumin! Làm ngay!”

 Tôi kéo mạnh sợi dây nối với Darkness, kéo cô ta càng xa hang động càng tốt và ra lệnh cho Megumin, con bé giờ đã hoàn tất thời gian niệm chú.

 “Explosion—!!”

 Sau khi nhận được mệnh lệnh, Megumin ném phép Explosion mang sức mạnh hủy diệt vào trong hang…!

 Tất cả đất đai và hang động bị thổi bay bằng một vụ nổ.

Phần 8

Ngay lúc ánh hoàng hôn chợt tắt, màn đêm bao phủ hoàn toàn phía Tây.

Đoàn xe ngựa và chúng tôi cùng nhau nhóm lên từng đống lửa.

Những đoàn xe tạo thành một hình tròn vây quanh đống lửa, hoạt động như một tuyến phòng thủ.

Tôi nghe được rằng cách sắp xếp này có thể giúp chắn gió và đồng thời cũng dùng như một bức tường để ngăn chặn quái vật tấn công.

Mặc dù sẽ còn mất một lúc lâu nữa trước khi đoàn người ngựa tiếp tục di chuyển, tuy nhiên để tránh nguy hiểm, họ  không thể di chuyển bằng xe ngựa trong khi trời tối.

 Nếu tính cả những điểm như thế vào, thì đội hình này là hoàn toàn có thể chấp nhận được.

“Lại đây ăn thêm nào! Cứ thoải mái đi! Đây là thịt chất lượng cao đấy nhé!”.

Người đang mời chúng tôi miếng thịt nướng là một ông già đứng đầu đoàn xe ngựa này.

Thành tích xuất sắc của cả nhóm trong việc tiêu diệt lũ Hawkites vào buổi sáng, vì một lí do nào đó, đã khiến chúng tôi trở nên nổi tiếng.

Về điểm này, tôi không dám nói ra sự thật rằng bọn chúng đã bị thu hút bởi cái con Thập tự quân trong nhóm.

Bởi thế, tôi cảm thấy hơi tội lỗi một chút, nhưng vẫn chấp nhận lòng hiếu khách của ông ta, nhưng mà….

“Nhân tiện đây, thật tuyệt vời! Không thể ngờ được rằng trong chúng ta lại có một vị [Ma pháp sư] có thể dùng Explosion… ! Đã thế lại còn một [Thuật sĩ] có thể dễ dàng chữa lành mọi thương tổn. Và còn một [Thập tự quân] dũng cảm quyết không lùi một bước mặc cho bọn Ưng Điền Kinh đang lao tới và thách thức tất cả bọn chúng! Cô gái có thể tạo ra một đầm lầy trong nháy mắt bằng pháp thuật cao cấp! Và cuối cùng, quyết định khôn ngoan của anh khi lùa kẻ địch vào trong hang động để xoá xổ cả bọn! Thật là hoàn hảo!”.

Xin hãy tha cho tôi đi mà.

Sự thật hoàn toàn không phải như thế, mọi thứ đều do lỗi của chúng tôi cả.

“Không, không, đó chẳng qua là tình cờ mà thôi. Erm… tôi nói từ nãy giờ rồi, chúng tôi không cần tiền trả công cho nhiệm vụ hộ tống đoàn xe đâu…”.

“Anh đang nói cái gì thế, chính nhóm của anh đã có công đánh hạ nhiều con Ưng Điền nhất đấy!”.

Đúng vậy, ông ta đang bàn tới chuyện đưa chúng tôi số tiền công dành cho nhiệm vụ hộ tống.

“Không, không , thật là! Tôi nói thành thật đấy! Là những nhà thám hiểm, thì đó hoàn toàn là chuyện bình thường khi tham gia chiến đấu trong một tình huống như vậy! Không cần phải làm thế! Chúng tôi hoàn toàn không thể nhận khoản tiền này được!”.

Tôi cố gắng hết sức từ chối lời đề nghị của ông ấy.

Chuyện này giống như là gian lận trong một trận đấu bằng cách thương lượng kết quả trước vậy. Nhưng mà mặt tôi không đủ dày để nhận món tiền một cách sẵn sàng như vậy được.

Tuy vậy, vì một lí do nào đó mà người đàn ông này lại đang run lên xúc động từ lòng biết ơn của mình.

“…. Các bạn thật là những con người tuyệt với! Mắt của tôi đã được khai sáng, không thể nghờ rằng trong cái thế giới đầy khó khăn này vẫn còn những nhà thám hiểm như các bạn!”.

…Và ông ta nói như thế.

Để không bị lật tẩy, tốt hơn hết tôi nên tránh giao tiếp quá nhiều đối với người này.

Aqua đã đi qua khu lửa trại khác để khoe mẽ mấy mánh khoé tiệc tùng của cô ta và lừa lấy rượu từ họ.

Không rõ lý do là gì, nhưng mà Wiz đã bị Aqua kéo theo.

Darkness, người vừa bị ném về phía trước cửa hang để làm mồi và bị thổi bay đi bởi vì vụ nổ từ đó và làm cho bộ áo giáp của cô ta bị dập tá lả ra cả.

Cô ta cũng bị một vài vết thương nhẹ, nhưng mà tất cả đều đã được Aqua phục hồi hết.

Còn trong lúc này, cô ta đang ngồi kế bên tôi và chăm chú nhìn bộ áo giáp của mình được sửa chữa.

Người sửa áo giáp cho Darkness là tôi.

Tôi không bao giờ ngờ được kĩ năng gia công mà tôi học được để chế tạo mấy món hàng lại có thể dùng cho những việc như vậy.

Megumin cũng đang nhìn tôi rèn lại áo giáp.

Quả thật là một công việc nhàm chán và buồn tẻ, tôi không hiểu sao mà họ có thể nhìn nó một cách đầy thích thú như vậy…

Phần đã bị dập vào của áo giáp cần phải lấy đi phần bị lõm vào bên trong, và sau đó đánh vào mặt trong để làm phẳng nó lại. Bước kế tiếp là xoá bỏ các vết trầy bằng giấy nhám.

Cuối cùng, phần nguyên vật liệu chịu va chạm lấy ra lúc trước sẽ được vá vào lại…

“Thật là khó để tập trung khi mà 2 người cứ nhìn tôi chằm chằm như thế…”.

Megumin trả lời:

“Không, em nghĩ rằng anh đang sữa chữa nó một cách rất là chính xác. Em nghĩ rằng anh có thể kiếm sống bằng nghề thợ rèn”.

“…. Hmmm, thật là một cảm giác thú vị khi được thấy áo giáp của mình được sữa chữa trước mắt mình như vậy”.

Darkness tiếp lời Megumin cùng với đôi mắt đầy hào hứng.

— Có hơn 10 cỗ xe ngựa và đoàn xe cũng có rất nhiều người.

Có cỡ khoảng một tá người cắm trại dưới bầu trời đầy sao và đang tán gẫu quanh lửa trại, một cảnh trông hệt như là từ thế giới tưởng tượng mà ra vậy.

Khu lửa trại có Aqua tham gia vào đột nhiên trở nên om sòm lên.

Tôi nhìn một cách tò mò về phía bên đó, có vẻ như cô ta đang biểu diễn một vài mánh khóe hay nhất của mình.

Aqua đang tiếp đãi như một khách mời danh dự vậy—

“Một lần nữa đi nào! Xin hãy làm trò đó một lần nữa đi mà Aqua-sama!”.

“Nếu mà cô muốn tiền thì tôi sẽ trả cho! Làm ơn hãy biểu diễn tiết mục đó thêm lần nữa!”.

Mấy người trong đoàn xe cứ liên tục nài nỉ.

Không phải cô ta hoàn toàn có thể kiếm sống từ mấy trò này sao?.

Những người trong đoàn xe ngựa có vẻ như đến từ một thành phố xa xôi nào đó tới đây chỉ để làm ăn thôi.

… Tôi hiểu rồi. Họ không biết về các thành viên trứ danh của nhóm tôi.

Nếu là mấy người sống ở trong thành phố biết về chuyện xảy ra hôm nay, họ thế nào cũng nói những câu đại loại như “Vậy là mấy người lại gây thêm rắc rối nữa hả”.

… Tôi cảm thấy buồn ngủ.

Chúng tôi không phải là người hộ tống, cho nên mọi người trong nhóm không cần phải làm nhiệm vụ canh gác.

Tôi thông báo mọi người rằng mình chuẩn bị đi ngủ.

“…. Được thôi. Ngủ thì cũng không sao, nhưng xin anh hãy chuẩn bị để tỉnh dậy vào bất kì lúc nào”.

Không hiểu sao, tôi lại thấy Megumin cười một cách gian xảo khi nói những lời này.

—- Vào lúc nửa đêm.

Tôi thức giấc sau khi nghe thấy tiếng động.

Có người nào đó đang đứng canh gác, nhưng có vẻ như họ vẫn chưa để ý gì đến tiếng động này.

Nhìn bên cạnh, tôi thấy mọi người trong nhóm đang ngủ kế bên đống lửa trại.

Tôi không thấy Aqua và Darkness đang ở đâu, nhưng mà Megumin và Wiz vẫn còn đang ngủ.

Tôi có một cảm giác không hay về chuyện này.

Những tiếng động rất nhỏ phát ra từ phía ngoài của những chiếc xe ngựa được dùng làm tường thành bảo vệ.

Tốt hơn hết cả là nên gọi mọi người dậy ngay.

“Nay, dậy đi Megumin. Wiz nữa, có cái gì đó không ổn đang xảy ra”.

Tôi lắc lấy vai của Megumin.

Nhưng con bé vẫn đang chảy nước dãi ra và tiếp tục ngủ một cách ngon lành.

“… Eh. Megumin, Wiz, dậy đi. Nếu 2 người không dậy, tôi sẽ làm một chuyện mà 2 người sẽ mắc cỡ đến nỗi không dám nhìn mặt tôi trong vài ngày. Tôi sẽ không thấy phiền gì cả và cũng sẽ không cảm thấy rắc rối gì nếu 2 người không chịu dậy. Nhưng lấy lí do để mà đánh thức 2 người dậy, tôi sẽ không kiềm chế lại đâu. Bởi vậy 2 người làm ơn đừng có thức dậy được không? Sẽ ổn cả thôi đúng không nào?”.

“Làm quái gì mà ổn được cơ chứ. Anh đang tính làm cái quỉ gì vậy hả!”.

“Uwahhh!”.

Tôi nhảy dựng lên vì tiếng động phát ra từ phía sau lưng.

Suýt nữa thì tim của tôi đã nhảy vọt ra khỏi họng rồi!.

“Này Darkness, đừng doạ tôi như thế chứ. Chỉ cần nói với tôi là cô dậy rồi. Chậm tí nữa thôi là cô đã chứng kiến một chuyện tuyệt vời xảy ra ngay trước mắt mình rồi”.

Darkness, người đáng lẽ ra phải ngủ gần tôi như Megumin, nói:

“… Vậy ra anh thật sự đang mưu tính chuyện gì đó. Thôi, tạm thời gác lại đã…”.

Darkness hạ tông giọng mình xuống và nhìn chung quanh đầy cảnh giác.

Trong lúc này đây, cô ta nhìn trông rất giống một Nhà thám hiểm bình thường, không còn nhận ra được cái con Thập tự quân dâm đang hồi sáng nữa rồi.

…. Oh?

Tôi cảm nhận thấy gì đó. Kĩ năng phát hiện kẻ thù đang phản ứng.

Người đang canh gác lúc này là Nhà thám hiểm nhìn giống như là gã [Đạo tặc] mà chúng tôi gặp hồi sáng.

Kĩ năng phát hiện kẻ địch của anh ta có lẽ cũng đã phản ứng và anh ta la lớn lên.

“Này, có cái gì đó đang tới gần đây! Mọi người mau tỉnh dậy đi!”.

Khi mọi người nghe được tiếng anh ta, toàn bộ Nhà thám hiểm và thành viên đoàn xe ngựa tỉnh dậy trong hoảng hốt.

Bằng kĩ năng [Nhìn xa trông rộng] của mình, tôi quan sát các cỗ xe ngựa trong bóng tôi và nhìn thấy một vài cái bóng ngoằn ngoèo.

… Cái đó là gì vậy, con người ư? Nhưng mà chuyển động của bọn này quá cứng nhắc so với con người.

“Này, số lượng rất lớn! Bọn chúng trông giống như con người nhưng mà chúng di chuyển hết sức chậm chạp!”.

Những người nghe thấy điều tôi la lên liền dùng lửa trại thắp đuốc của mình để soi sáng vùng phía ngoài những cỗ xe ngựa.

Mấy thứ ngoằn ngoèo bị thắp sáng bởi đuốc chính là…

Với thịt đang thối rửa có thể làm bạn sởn gai ốc—

— Chúng tôi chỉ cần liếc nhìn qua cũng đủ để biết rằng đây chính là một đám quái vật undead, zombie-san

“Wahhh” x3.

Khi mọi người trông thấy cảnh tượng đầy ấn tượng này dưới ánh sáng của những ngọn đuốc, ai nấy cũng thét lên… bao gồm cả tôi nữa.

Darkness, người đã cởi bỏ bộ áo giáp của mình xuống lúc trước, liền cầm thanh đại kiếm kế bên mình và đứng dậy.

Tôi đưa con bé Megumin vẫn còn đang ngủ một cách ngon lành cho Darkness và nói.

“Trông chừng con bé giùm! Tôi sẽ đưa Aqua tới chỗ này, đây chính là lúc để cô ta toả sáng!”.

Hãy để chúng tôi âm thầm trả lại món nợ đối với đoàn xe vào lúc sáng nay.

Đã có rất nhiều người bị thương chỉ vì bọn Hawkite mà Darkness đã thu hút, cùng với đó là rất nhiều xe ngựa cũng bị hư hại nữa chứ.

Tôi đã quá nhát gan để thú thật rằng cái chuyện rắc rối xảy ra hồi sáng là do chúng tôi, cho nên phải dùng cơ hội này để trả cho xong món nợ này.

Tôi tìm kiếm Aqua và nhìn quanh tứ phía…!

“Wahhhhh! Chuyện gì đang xảy ra thế này!? Tại sao tôi lại bị bọn undead vây quanh ngay khi mà tôi mới tỉnh dậy cơ chứ! Kazuma-san! Kazuma-sama!!”.

Tôi nhìn về hướng phát ra giọng đó và thấy Aqua đang dựa vào một cỗ xe ngựa đang bị bọn zombies vây quanh.

Hmm…. Khoan đã, không lẽ nào…

“Tấn công trong khi ta đang ngủ, bọn undead các ngươi thật là cả gan! Linh hồn lạc lối, hãy trở về nơi yên nghỉ đi —- [Turn Undead]!”.

Với tiếng hô của Aqua, một ánh sáng ấm áp toả ra khắp xung quanh.

Mọi người chung quanh đều ồn ào lên khi chứng kiến thấy cảnh tượng này.

Khi bọn chúng chạm phải ánh sáng toả ra từ Aqua, đám zombie đều bị thanh tẩy và biến mất.

Những người chứng kiến cảnh này đều nổ ra một tràng cỗ vũ.

Tuy nhiên, khi chứng kiến cảnh này lại khiến cho trái tim tôi đắp đầy một cảm xúc —-

—- Tội lỗi.

“Ah fu hahaha, hãy coi như là mình may mắn khi lộ diện trong khi thánh nữ ta đang ở chỗ này đây! Ta sẽ thanh trừng tất cả chúng bây từ đầu tới chân!”.

Với đầu ngẩng cao, ngực dương ra và ánh sáng toả ra từ lửa trại, cô ta trông chẳng khác gì một nữ thần đang dẫn dắt những linh hồn lạc lối lên thiên đàng.

Tôi lẩm bẩm trong khi chứng kiến cảnh này.

“…. Thành thật, xin lỗi…”.

Khi thấy Aqua tiếp tục thanh trừng lũ zombie, đám đông cảm thấy mình đã chắc chắn thắng rồi và tiếp tục khen Aqua hết lời.

“Thật là một linh mục tuyệt đẹp…! Cô ấy trông giống như là một nữ thần vậy!!”.

“Ahh, lũ zombie đang bị thanh trừng từng con một…! Cô gái ấy chính là bạn đồng hành của vị Thập tự quân đã bảo vệ chúng ta lúc sáng nay đấy…!”.

Cho tôi xin lỗi, cho tôi xin lỗi.

Toàn bộ bạn đồng hành của tôi đều thật là hết thuốc chữa rồi.

“Thật là hiếm khi có zombies tấn công như vậy, nhưng cũng thật sự may mắn khi có vị đại linh mục ở đây giúp chúng ta!”.

Cho tôi xin lỗi, nếu vị nữ thần của mấy vị không có mặt ở đây, thì cũng sẽ không có bất kì zombie nào tụ tập ở đây đâu.

“Thế nào hả Kazuma! Tôi là một nữ thần mẫu mực! Tôi đã luôn liên tục đóng góp trong chuyến hành trình này đúng không nào! Cũng đã tới lúc anh cúng bái cho tôi một vài món rồi đấy!”.

Cũng không thể trách được khi cô ta có loại cơ thể chuyên thu hút bọn undead lại, nhưng mà tôi cứ muốn đập cái cô ả đang lại gần tôi với một gương mặt rất ta đây!.

“Ahhh!! Hãy mạnh mẽ lên nào Wiz! Ai đó, làm ơn, Wiz, cô ấy…!”.

Tôi nghĩ mình nghe thấy tiếng Darkness đang hoảng loạng. Nhưng đúng ngay lúc đó, người đứng đầu đoàn xe ngựa bỗng nhiên đứng trước mặt tôi và Aqua.

“Ara, các bạn lại cứu chúng tôi một lần nữa rồi! Tôi nhất định phải thưởng cho công lao của các bạn lần này mới được!”.

Thật lòng xin lỗi, nhưng tôi nhất quyết không thể nào nhận được!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *