Phần 1
Cảnh vật xung quanh đều bị nhấn chìm bởi bóng tối, và giờ người ta đã đi ngủ.
Nhưng thậm chí ngay cả vào lúc như thế này.
“Chào mừng trở lại, Công chúa Iris!” x3
Rất nhiều cô hầu gái đang chào mừng chúng tôi như thể là họ đã chờ sẵn Iris trở về.
Đây là đại sảnh của lâu đài, nằm giữa trung tâm thủ đô.
Bằng cách vận hành bộ não chậm chạp, tôi cố gắng suy nghĩ ‘thế quái nào mọi chuyện lại thành ra thế này’, và bị thúc giục theo sau Công chúa.
Công chúa và người phụ nữ bận đồ trắng dẫn tôi đến một căn phòng sang trọng nằm ở tầng thượng lâu đài.
Người phụ nữ bận đồ trắng nói rằng cô ta phải báo cáo lại mọi chuyện rồi rời đi, trong phòng chỉ còn mình tôi, công chúa, và vị pháp sư.
Những người chúng tôi gặp trên đường chẳng hề thắc mắc gì cả, thấy chúng tôi đi qua họ chỉ đơn giản cúi chào.
Có lẽ hơi lạ lùng khi chính tôi là người hỏi điều này, nhưng để một gã đáng ngờ như tôi đi lang thang trong lâu đài hoàng gia thực sự có ổn không?
Làm gì bây giờ đây, tôi thực sự muốn quay trở về.
Chỉ vừa nãy, tôi đã rất phấn khích khi ảo tưởng về những việc mình sẽ làm nếu được Công chúa bổ nhiệm làm hiệp sĩ của cô ấy.
Vụ bắt cóc đột ngột này đã khiến tôi hoàn toàn choáng váng, và Công chúa thì thầm điều gì đó vào tai Onee-san pháp sư trước mặt tôi.
Vị pháp sư gật đầu và mỉm cười nói với tôi:
“Satou Kazuma-sama, chào mừng đến với lâu đài. Anh là khách của bọn em, thế nên không cần phải gượng ép quá. Cứ xem nơi này như là nhà của mình và nghỉ ngơi thoải mái. Từ bây giờ đây sẽ là phòng của anh… Vậy thì, hãy tiếp tục kể em nghe câu chuyện về những chuyến phiêu lưu nào! Công chúa nói.”
“Xin thứ lỗi, tôi có thể trò chuyện riêng với chị được không, Onee-san? Onee-san pháp sư, mời đi lối này.”
Nghe cô ấy nói xong, tôi đi đến góc phòng và ra hiệu cho vị pháp sư đi theo.
“Có chuyện gì sao? … Ahh, cứ gọi tôi là Rain. Không cần phải dùng kính ngữ đâu. Mặc dù là một quý tộc, nhưng tôi đến từ một gia tộc nhỏ hoàn toàn không bì kịp với nhà Dustiness. Nên với tư cách là một người bạn của Quý cô Dustiness, địa vị của anh có lẽ còn cao hơn cả tôi… “
Pháp sư Onee-san đã nói thế.
“Hiểu rồi. Vậy thì, Rain-san, tôi có vài câu hỏi.”
“Tôi đã nói rằng anh không cần dùng kính ngữ cơ mà… Anh có thể gọi thẳng tên tôi… Vậy anh muốn hỏi gì nào?”
Chẳng hiểu sao trông Rain có vẻ hơi tiếc nuối, nhưng tôi không ngu đến mức sẽ gọi thẳng tên một quý cô vừa gặp mặt và lớn tuổi hơn mình.
Hơn nữa, vừa nãy tại nhà Darkness tôi mới bị người phụ nữ bận đồ trắng thuyết giáo một trận vì thói cư xử xấc xược.
Tuy bà chị này có lẽ cho phép tôi làm điều đó, nhưng người luôn che chở cho tôi dù chuyện gì xảy ra – Darkness không có ở đây, nên tôi không dám làm mọi thứ theo ý mình.
Tôi liếc về phía Công chúa đang trông khá buồn chán và thì thầm:
“Erm, Rain-san … Mong cô có thể giải thích tình hình bây giờ hộ tôi … Công chúa đã nói rằng cô ấy đối xử với tôi như với một vị khách… Vậy vụ bắt cóc này là sao?”
“Không phải vậy đâu. Chúng tôi thực sự hoan nghênh anh như một vị khách. Đây không phải là một vụ bắt cóc.”
“Không, chắc chắn đây là một vụ bắt cóc.”
Bỏ qua lời đáp lại của tôi, Rain nhẹ nhàng uốn cong cơ thể về phía trước và nhỏ giọng:
“…Điện hạ Iris thường xuyên phải tự kiềm chế bản thân, và cư xử như một hoàng tộc gương mẫu, cô ấy luôn vâng lời và không gây rắc rối cho người khác. Đây là lần đầu tiên trong đời Công chúa Điện hạ làm một chuyện như thế này. Ở trong thành phố, Công chúa Iris không hề có người bạn nào cùng tuổi với địa vị ngang hàng cả. Dẫu sao thì đây là lần đầu tiên Công chúa làm theo ý muốn của mình, nên anh có thể chơi cùng cô ấy vài bữa được không?”
……Ehh.
“Không không không, cho dù cô nói thế thì cũng… Nói thật nhé, tôi đã kể hết sạch về những chuyến phiêu lưu của mình rồi. Cô có thể nói điều này cho Công chúa Điện hạ và để tôi quay về được không? Chỉ cần nói rằng tôi căn bản là chẳng còn câu chuyện mạo hiểm nào vừa ý Công chúa nữa.”
Nghe tôi nói vậy, Rain quay về chỗ Công chúa và giải thích về tình hình của tôi.
Sau đó…
“Em đã đưa anh đến đây để trả đũa việc Lalatina làm em bị đau một chút, nên thực chất đây chỉ là một trò chơi khăm thôi…”
Nghe lời giải thích của Rain, khuôn mặt công chúa trở nên thất vọng.
“… Hơn nữa, nhìn anh và Lalatina chơi cùng nhau em cảm thấy có đôi chút ghen tị … Xin lỗi về yêu cầu tùy hứng đó. Nhưng chỉ vài ngày thôi, anh có thể chơi cùng với em không? Công chúa đã nói thế”.
… Chẳng phải cô ấy rất dễ thương sao?
Điều đó có nghĩa là Công chúa muốn tôi chơi cùng cô ấy một thời gian sao?
Nếu tôi từ chối và làm hỏng tâm trạng của Công chúa, danh tiếng của Darkness cũng bị giảm sút…
“… Tôi hiểu rồi. Vậy thì, tôi sẽ kể cho cô nghe về Darkness… Lalatina. Rain-san, những người đồng đội sẽ lo lắng cho tôi mất, nên liệu cô có thể thông báo cho họ rằng tôi sẽ ở đây thêm vài bữa không?”
Nghe thấy yêu cầu của tôi, Rain đáp “tôi hiểu” rồi rời khỏi căn phòng.
Và đương nhiên, trong căn phòng sang trọng này chỉ còn lại mình tôi và Công chúa.
À còn có hai nữ hiệp sĩ đứng canh ở bên ngoài, có lẽ họ là vệ sĩ của Công chúa.
Nhưng việc để cô Công chúa nhỏ tuổi ở cùng phòng với một gã đàn ông vào ban đêm thực sự ổn sao? Họ thực sự yên tâm khi để một gã đáng nghi vừa mới gặp ở chung với Công chúa? Ừ thì, mọi chuyện đã diễn ra như thế này chỉ vì Công chúa đã muốn thế, nhưng nếu để Đức vua hoặc vài người tai to mặt lớn khác biết được, liệu có chọc giận đến bọn họ không—đủ loại ý nghĩ tiêu cực nhấn chìm suy nghĩ trong đầu tôi.
Như thể nhìn thấu sự lo lắng của tôi, Công chúa nở nụ cười:
“Cha em, tướng quân và cả Onii-sama đã mở một cuộc viễn chinh đến thành phố gần tiền tuyến, nơi diễn ra cuộc chiến với quân đội quỷ vương. Nếu không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra… mọi chuyện sẽ ổn thôi… Khi chỉ có hai chúng ta, hãy sử dụng ngữ điệu thông thường như với Lalatina nhé… Không, bọn anh gọi cô ấy là Darkness phải không? Erm, hãy nói chuyện với em bằng cách anh thường nói chuyện với Darkness ấy… Làm ơn hãy kể cho em nghe về mọi chuyện ở bên ngoài lâu đài.”
Vừa nói vậy, cô bé vừa ngồi lên chiếc giường ở trong phòng.
Phần 2
Xử lí mớ thủ tục xong xuôi, người phụ nữ bận đồ trắng quay trở lại.
“Xin thứ lỗi… Thưa Công chúa Điện hạ, tôi đã xử lí xong đống thủ tục rồi. Bây giờ, Kazuma-dono đã chính thức trở thành khách của chúng ta, và có thể ở lại trong lâu đài mà không cần lo lắng gì nữa…”
Câu truyện mà tôi đang kể cho Công chúa đang đạt đến cao trào.
“Và rồi, Darkness nói ‘Ugh… Sao, sao mọi chuyện lại trở thành thế này chứ…’ rồi khỏa thân đi đến sau lưng tôi, khuôn mặt cô ấy đỏ chót đến tận mang tai. Nắm chiếc khăn tắm, cô ấy ngại ngùng…!”
“Ng-ngại ngùng…! Ngại ngùng làm gì cơ …!?”
“Ngại ngùng cái quái gì chứ! Ngươi đang nói thứ vớ vẩn gì với Công chúa Iris vậy hả, ngươi muốn biến thành đống thịt nát đúng khôngggggg!?”
Thấy Công chúa đang nghiêng người về phía trước và chìm đắm trong câu chuyện của tôi, người phụ nữ bận đồ trắng chạy đến trước mặt tôi như thể là đang cố gắng bảo vệ Công chúa. Cô ta hét lên đầy giận giữ và rút kiếm ra.
“C-chờ đã! Làm ơn đợi đã! Iris đã bảo tôi làm vậy mà…!”
“Ngươi chỉ là một tên mạo hiểm giả bình dân mà lại dám gọi thẳng tên Công chúa Iris ư… ! Ngươi phải gọi Điện hạ là Công chúa! Và ngươi đang nói chuyện với Điện hạ bằng giọng điệu gì đó hả!?”
Thật khó chịu!
“Bình tĩnh đi, Claire, chính tôi đã yêu cầu Kazuma-sama gọi thẳng tên mình đấy. Tôi cũng đã yêu cầu anh ấy nói chuyện tự nhiên như bình thường. Thay, thay vào đó, Kazuma-sama, Lalatina cô ấy…! Lalatina đang khỏa thân đã làm gì sau khi nắm chặt chiếc khăn tắm vậy!?”
“Công chúa Iris, đừng như vậy! Công chúa Điện hạ không thể hỏi những câu như thế được, Kazuma-dono, làm ơn đừng nói những điều như thế với Công chúa Điện hạ! Và, tại sao một tên nông dân lại erm… T-tắm chung với Quý cô Dustiness… A-anh đang nói dối phải không?”
Công chúa đang nắm chặt tay ở trên giường và say mê lắng nghe câu chuyện của tôi.
Trong khi Công chúa nói “nhanh lên nhanh lên” để giục tôi tiếp tục câu chuyện, tôi ngồi trên chiếc ghế ở trong phòng và bị cô gái áo trắng – Claire hỏi liên tục, cô ta cũng cố chấp y như Công chúa vậy.
“Mọi điều tôi nói đều là sự thật. Nếu không tin, cô có thể tự đi mà xác minh. Chắc hẳn trong lâu đài lớn như thế này phải có một thứ đúng không? Đồn cảnh sát nào ở những thành phố lớn cũng đều có, là thứ sẽ đổ chuông to nếu cô nói dối, và được dùng trong những cuộc thẩm vấn ấy. Nếu có một cái như thế, cô có mang nó đến đây tôi cũng không phiền đâu.”
Nghe tôi nói vậy, cô ta có vẻ như đã hiểu rằng tôi không hề nói dối.
“Tôi sẽ chấp nhận những lời nói đó, dù sao thì ban nãy ở biệt thự nhà Dustiness tôi cũng đã nghi ngờ anh… T-tuy nhiên, đừng nói những điều như thế với Công chúa Iris chứ.”
Cuối cùng Claire cũng cất thanh kiếm đi, và trừng mắt nói với tôi:
“Công chúa Iris sẽ là người có quyền được lựa chọn cô bé có muốn nghe hay không. Chẳng việc gì Công chúa điện hạ phải nghe ý kiến của một tùy tùng thấp kém như cô. Chúng tôi chỉ vừa mới tới phần kịch tính thì cô đi vào phá hỏng hết bầu không khí! Đi chỗ khác chơi! Tôi sẽ kể chuyện tiếp nên làm ơn cô có thể nhanh nhanh đi ra ngoài được không!?”
“Đừng đùa giỡn nữa, làm sao tôi có thể để anh tiếp tục chứ!? Và tôi cũng không phải là một tùy tùng thấp kém đồ xấc xược! Tôi là trưởng nữ nhà Symphonia thậm chí còn ngang hàng với nhà Dustiness thân cận với anh đấy. Thân là người hộ tống của Công chúa Điện hạ…”
Bỏ qua bà chị Claire chẳng hiểu sao lại đang khoe khoang bản thân, tôi nói với Công chúa:
“Do người phụ nữ bận đồ trắng đó rất phản cảm với chủ đề này, nên hãy nói về chuyện khác nhé.”
“C-anh có ý gì khi gọi tôi là người phụ nữ bận đồ trắng hả tên đàn ông thô lỗ thấp kém này, hãy gọi tôi là Quý cô Claire! Ahh, thật là, gã này bị sao vậy… Quý cô Dustiness chắc đã phải trải qua một quãng thời gian rất khó khăn…!”
Có lẽ Công chúa đang lo nghĩ về sự cố chấp của Claire, cô bé lộ ra khuôn mặt nuối tiếc.
“Chẳng còn cách nào khác… Tiếc thật, nhưng đành để câu chuyện đó vào lần sau vậy.”
Thấy Công chúa hiểu chuyện như thế, Claire thở phào nhẹ nhõm.
Hiểu rồi, vậy đúng là bình thường cô bé không bao giờ tự tiện làm theo ý mình.
“Thôi thì, hãy nói về câu chuyện khác vậy. Cái lần tôi đấu tay bo với Darkness, cả hai đã cược rằng người thua sẽ phải chịu một hình phạt đặc biệt. Cuối cùng tôi đã thắng và…”
“L-làm ơn kể nhanh lên! Kể cho em nghe câu chuyện này đi!”
“Không, người không thể! Người không thể làm thế Công chúa Điện hạ, đừng nghe những lời gã này nói! Hắn ta chẳng có gì tốt đẹp đâu!”
Phần 3
Có lẽ đã trời đã khuya.
Claire đã cùng Công chúa lắng nghe những câu chuyện của tôi và luôn bận rộn với việc tức giận, tức giận, và lại tức giận tiếp.
Nằm mơ màng trên chiếc giường Công chúa đang ngồi, Claire chắc đã kiệt sức vì tức giận suốt và gật gù chìm vào giấc ngủ.
Còn Công chúa vẫn đang hăng hái nghe tôi kể, cô ấy thực sự rất thích những câu chuyện đó và chẳng hề muốn ngủ chút nào.
Chúng tôi đã trở nên thân thiết và nói chuyện với nhau bằng ngữ điệu thường ngày.
Từ những chuyến phiêu lưu cho đến những người đồng đội, tôi đã kể hết mọi chuyện tới khi không còn gì để nói…
“Thật sao? Kể chi tiết cho em nghe về nơi gọi là trường học và lễ hội văn hóa ở trường đi!”
“Chi tiết… Eh, những đứa trẻ tầm tuổi Iris sẽ làm đủ loại trải nghiệm thực tế, như là mở một quán cà phê chẳng hạn.”
Chủ đề của câu chuyện chuyển về đất nước mà tôi sống.
Tôi không hề nói nó nằm ở một thế giới khác, mà chỉ nói rằng đó là một quốc gia xa xôi.
Tôi chỉ nhắc đến cuộc sống học đường của mình như thế nào, và cô Công chúa trông rất ghen tị khi mường tượng về đất nước lạ lẫm này ở trong đầu.
Ở đó không có quái vật và những đứa trẻ tầm tuổi Công chúa mỗi ngày chỉ cần học và vui chơi yên bình.
Với tôi đó là một cuộc sống nhàm chán hàng ngày, nhưng với Công chúa thì…
“Thật sự là một nơi tuyệt vời và hạnh phúc. Chuyện này thực sự… Ahh, nhưng những người tầm tuổi em mở một cửa hàng… Chúng ta sẽ làm gì nếu những hành khách xấu tính đến và từ chối trả tiền? Và để mở một cửa hàng chúng ta cần phải có rất nhiều người đúng không? Chúng ta thực sự có thể kiếm đủ tiền để trả lương cho mọi người sao…?”
Nghĩ lại thì, cuộc sống đó quả thực đáng mơ ước.
Tôi cười và nhìn về Công chúa nhỏ tuổi hơn mình nhiều:
“Mở một cửa hàng chỉ để giải trí thôi… Chứ không phải nhằm mục đích kiếm tiền. Thành thật mà nói, mở cửa hàng là một trò chơi. Tất cả mọi người sẽ mặc đồng phục giống nhau và chào mời khách hàng ở bên ngoài. Bọn anh chỉ làm việc này cho vui thôi.”
Nghe tôi nói thế, dường như trông Công chúa đang ghen tị và có đôi chút cô đơn.
Quả nhiên là vậy, dù sao thì cô gái này thực sự vẫn là một Công chúa.
Cô bé không thể có những người bạn thường dân, và không được đi đến trường.
Rốt cuộc, ngoại trừ đám người Hồng ma tộc hiểu biết sâu rộng và sống độc lập ra, không hề có hệ thống giáo dục bắt buộc trên thế giới này.
Nhắc mới nhớ, tuy có số lượng khá ít, nhưng họ vẫn có thể thi hành được một hệ thống giáo dục giúp tất cả trẻ em đều được đến trường, thực sự người Hồng ma tộc rất thông minh.
… Nếu vứt tính cách của họ sang một bên.
Công chúa thì thầm ghen tị… Trường học.
Tôi buột miệng nói với Công chúa.
“Nếu em thích đến thế, vậy thì tại sao không xây một ngôi trường ở đây? Anh nghĩ việc này sẽ giúp ích rất nhiều mà không có hạn chế nào cả. Chắc chắn trường học sẽ có ích đối với vương quốc.”
Nghe tôi nói thế, Công chúa đã muốn mở lời nhưng rồi lại thôi.
…?
Trong lúc tôi đang cảm thấy bối rối, một tiếng chuông vang lên xuyên thấu màn đêm.
Vừa nãy còn đang say ngủ, nghe thấy tiếng chuông Claire ngay lập tức bật dậy khỏi giường.
Tuy chỉ vừa mới ngủ dậy, nhưng Claire thoáng chốc lấy lại sự bình tĩnh và nghiêm trang thường ngày.
“… Vậy là, chuyện này lại xảy ra nữa à.”
Tự lẩm nhẩm một mình , cô ta đứng dậy chạy ra ngoài phòng.
‘Lại’? Ý cô ta là gì vậy?
Thậm chí trước khi tôi kịp đặt câu hỏi, một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên xé tan màn đêm tĩnh lặng.
Thỉnh thoảng tôi nghe thấy tiếng phát thanh đó ở Axel khi có một nhiệm vụ khẩn cấp.
“Cảnh báo, là quân đội quỷ vương! Cảnh báo, là quân đội quỷ vương! Đoàn hiệp sĩ đã xuất kích. Mọi Mạo hiểm giả làm ơn hãy bảo vệ an ninh trật tự trong thành phố và ngăn bất kì con quái vật nào tiến vào. Tất cả Mạo hiểm giả cấp cao hãy đến hỗ trợ chúng tôi!”
Nghe thấy lời phát thanh đó, Công chúa nở nụ cười cô đơn và yếu ớt.
“Em chẳng thể nào có thời gian rảnh để tập trung vào trường học nếu mọi chuyện cứ như thế này.”
Cô bé tự lẩm bẩm.
Tôi chợt nhớ đến lời Aqua nói với mình trước khi đến thế giới này.
Ahhh, thế giới này đang gặp rắc rối lớn vì tên quỷ vương.
Phần 4
“Chúng tôi đã trấn áp thành công cuộc tập kích đêm của quân đội quỷ vương. Cảm ơn các Mạo hiểm giả đã đến hỗ trợ. Chúng tôi sẽ thưởng cho bất kì ai tham gia vào nhiệm vụ khẩn cấp này. Xin hãy tiến đến quầy ở Công hội mạo hiểm giả…”
Chưa đầy một giờ sau khi Claire cầm kiếm chạy đi, tôi nghe thấy tiếng phát thanh này.
Mọi chuyện có vẻ đã được giải quyết êm đẹp.
Tuy nhiên, nơi đây là thủ đô cơ mà, mọi chuyện đã tệ đến mức ở một nơi như thế này cũng bị tập kích đêm ư?
Mấy gã mang theo ‘cheat’ đến từ Nhật bản đang làm cái quái gì thế, tôi ước rằng họ có thể nghiêm túc hơn trong chuyện này.
Chắc tôi sẽ bị bật lại ngay ‘một tên vô dụng như ngươi làm gì có tư cách nói câu đó’.
Tôi thực sự rất muốn cuốn gói khỏi một nơi nguy hiểm quá gần tiến tuyến như ở đây.
Tôi tự hỏi liệu suy nghĩ đó có bộc lộ quá rõ trên mặt mình không.
“Cảm ơn anh vì đã kể cho em nghe rất nhiều điều thú vị. Ngày mai Rain sẽ đưa anh về thị trấn Axel… Anh có thể chuyển lời xin lỗi của em đến Lalatina được không? Vì đã mang anh đến nơi này… Tuy rằng nơi đây không phải là tiền tuyến, nhưng thỉnh thoảng cũng bị tập kích, nên chỗ này cũng không hẳn là an toàn.”
Có lẽ Công chúa vì lo nghĩ cho tôi nên đã nói điều này.
… Đúng vậy, thậm chí khi ở đây tôi cũng chẳng thể làm gì để bảo vệ thành phố cả.
Tuy cảm thấy có lỗi với Công chúa Điện hạ, nhưng chắc sẽ tốt hơn nếu tôi rời đi nơi nguy hiểm này càng sớm càng tốt.
“Cảm ơn anh vì đã chiều theo ý muốn ích kỉ của em tối nay, Kazuma-sama… Nếu lần sau có cơ hội, anh kể cho em nghe về những chuyến phiêu lưu của mình nhé?”
Nở nụ cười rất hợp với tuổi của mình, Công chúa Điện hạ nói.
… Chẳng phải cô bé rất dễ thương sao?
Với một cô bé bị người hầu bao bọc ở trong lâu đài rộng lớn và thậm chí không hề có người bạn cùng trang lứa nào, tôi không ngại kể những chuyến phiêu lưu của mình cho cô bé…
Suýt nữa thì tôi đã bị lay động bởi nụ cười trong sáng của Bishoujo truyền thống này, và để những cảm xúc của mình không bộc lộ ra ngoài, tôi nở nụ cười đáp lại:
“Đương nhiên rồi. Thật ra thì, anh thực ra rất nhát gan và chỉ muốn được trở về càng sớm càng tốt… Nhưng, erm, vì Iris, anh sẽ đi thu thập mọi loại truyện mạo hiểm và trở lại đây lần nữa.”
Nghe tôi nói thế, Công chúa Điện hạ ngại ngùng nói với niềm vui từ tận đáy lòng:
“Hehe, cảm ơn anh. Có cảm giác anh cứ như là Onii-sama của em hồi trước vậy. Anh ấy có lẽ là anh trai ruột, nhưng trong hoàng tộc cho dù là anh chị em ruột sau một khoảng thời gian cũng sẽ trở thành người xa lạ. Anh trai không còn nói chuyện với em như thế này lần nào nữa… Em chỉ muốn anh ở bên cạnh thêm vài bữa, nhưng nếu em cứ cư xử ích kỉ như thế này…”
“Em vừa nói gì cơ?”
Sau khi nghe điều mà Công chúa tình cờ nói ra, tôi hỏi lại.
“… Eh? T-Thì… Em đã nói rằng em ước gì anh có thể ở bên cạnh thêm một thời gian nữa…”
Công chúa Điện hạ ngại ngùng đáp lại.
Nhưng không, không phải phần đó.
“Trước đó nữa em đã nói gì? Trước câu đó ấy, em coi anh như là ai cơ …?”
Công chúa đáp lại:
“Erm… Có cảm giác anh như là Onii-sama của em hồi trước ấy…”
“Nói lại lần nữa đi.”
Có vẻ hơi bối rối, nhưng Công chúa Điện hạ vẫn làm theo ý tôi:
“A-anh như là Onii-sama của em.”
“Em có thể nói lại lần nữa được không, thân mật hơn chút…”
Cô bé nói với tôi.
“Như là Onii-chan của em.”
Thế cho nên, tôi đã quyết định ở lại trong lâu đài này.
Phần 5
Tiếng ai đó gõ cửa phòng vang lên, không quá to mà cũng không khó chịu.
Tôi mở mắt ra sau khi nghe thấy âm thanh đó, và cảm thấy bối rối khi thấy mình đang ngủ trong một căn phòng lạ hoắc.
“Kazuma-sama, ngài đã tỉnh chưa? Tôi ở đây để mang bữa sáng đến cho ngài.”
Nghe thấy giọng nói vang lên từ bên ngoài cánh cửa, tôi đã nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua.
Đúng rồi. Từ bây giờ trở đi tôi sẽ sống ở trong lâu đài này.
“Chào buổi sáng, tôi dậy rồi.”
Tôi hét về phía cánh cửa, và một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc bạc tiến vào sau khi nói ‘xin thứ lỗi’.
Từ trên giường tôi chống người dậy và nhìn thấy ông ta, có lẽ là một người quản gia, đang đẩy xe chứa điểm tâm vào.
Tôi sẽ gọi ông ta là Sebastian.
“Bữa sáng hôm nay là Thịt Rồng Lesser Hun Khói với trứng ốp la, và salad với rất nhiều măng tây. Làm ơn hãy chọn một chiếc bánh mì mà ngài thích dùng kèm với bữa ăn. Món salad này được làm từ những nguyên liệu sạch vừa được thu thập sáng nay. Mấy cái măng tây có khả năng tấn công rất mạnh, nên ngài hãy cẩn thận đừng để bị dính đòn.”
Người đàn ông lớn tuổi nói rất nhiều thứ mà tôi muốn vặn lại, đặt bữa sáng bên cạnh giường tôi rồi lui xuống.
Thật ngạc nhiên khi được phục vụ bằng thịt hun khói từ những con rồng mạnh mẽ trong những thế giới fantasy, nhưng khả năng tấn công cao của lũ măng tây cũng làm tôi lo lắng.
Chẳng hề bận tâm tới lễ nghi, tôi vừa chống đỡ cơ thể vừa lấy nĩa chọc vào món trứng ốp la.
“Chu.”
… Chu?
Thế quái nào một quả trứng rán lại tạo ra âm thanh như thế được chứ? Trong khi tôi đang kiểm tra món ăn cẩn thận, tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa.
“Vào đi.”
Tôi quẳng món ăn ra ngoài cửa sổ và trả lời. Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.
Và rồi …
“…… C-chào buổi sáng…”
Nấp nửa thân mình đằng sau cánh cửa, Iris xấu hổ phát ra thanh âm lí nhí.
—Từ đằng sau cánh cửa len lén nhìn về phía này, Iris cứ bồn chồn không chịu tiến vào.
Cái phản ứng mới mẻ này là gì vậy.
Nếu là đám con gái xung quanh tôi— họ sẽ hét vào cánh cửa, đột nhập hoặc đe dọa sẽ phá cửa phòng bằng phép thuật nếu tôi không chịu đi ra.
“… B-buổi sáng tốt lành, Điện hạ Iris. Đêm qua chúng ta đã nói chuyện rất lâu, nhưng em vẫn dậy từ rất sớm nhỉ.”
“Erm, em sẽ rất vui nếu anh có thể nói chuyện với em thân mật như ngày hôm qua.”
Hai chúng tôi gượng chào và nhìn chằm chằm vào nhau.
Đêm qua chúng tôi đã rất thân thiết, nhưng dù sao lúc đó cũng là buổi tối, cả hai chúng tôi đều hơi kích động.
Sáng nay Iris đã bình tĩnh lại.
Cô bé thỉnh thoảng lại ngại ngùng liếc về phía tôi.
“Thật sao? Vậy em có thể chào lại anh một lần nữa không?”
“Vâng!… C-chào buổi sáng. O-O-onii-chan…!”
Cảm xúc của tôi tăng vọt vì tiếng ‘Onii-chan’ của cô bé, nhưng nếu đột ngột đứng lên tôi sẽ làm Iris sợ mất.
Tự nhắc nhở mình phải cư xử như một quý ông, tôi từ tốn đứng dậy từ chiếc giường và nói với nụ cười nhẹ nhàng trên môi.
Cô bé chẳc hẳn đang ngượng vì cách cư xử thành thục của tôi, khuôn mặt đỏ bừng của Iris trông thật đáng yêu.
“Chào buổi sáng, Iris.”
“… Erm, trước đó anh hãy mặc quần vào đã…”
— Sau khi chỉnh lại trang phục và hoàn tất bữa sáng, tôi đi bộ quanh lâu đài với Iris.
“Không phải vậy đâu Iris. Onii-chan không phải là một tên biến thái đâu. Chỉ vì không đem theo bộ quần áo ngủ nào nên anh mới mặc nguyên quần lót đi ngủ thôi.”
“Em hiểu rồi em hiểu rồi, nên đừng nói đến chuyện đó nữa, Onii-sama!”
Sau vụ tai nạn lúc sáng, Iris từ chối gọi tôi là ‘Onii-chan’.
Tôi cảm thấy buồn khi cô bé gọi tôi là ‘Onii-sama’, nghe thật xa cách.
Khi hỏi về việc tôi phải làm ở trong lâu đài, thì nhận được thông báo rằng tôi chỉ cần kể cho Iris những điều mà cô bé không biết hoặc cô bé cảm thấy thú vị.
“Có nghĩa là anh sẽ là thầy giáo của Iris.”
“Không, không phải vậy. Giáo viên của em là Claire và Rain, nên Onii-sama là, eh, bạn chơi cùng của em…”
Iris đi bên cạnh tôi dần hạ thấp giọng vì xấu hổ và cuối cùng cúi đầu xuống.
Người có địa vị cao nhất trong thành phố là cô nhóc này, nên cô bé hoàn toàn có thể nói ra những điều mình muốn và buộc người khác tuân theo ý của mình.
Có cách nào để thay đổi tính cách hướng nội của cô bé không nhỉ?
Một đứa trẻ được lớn lên trong hệ thống giáo dục chất lượng cao thành thục một cách đáng ngạc nhiên, nên chắc cô bé đã cân nhắc về chuyện những hành động của mình sẽ ảnh hưởng như thế nào đến những người bên cạnh.
Cô bé biết rõ về quyền lực mà hoàng gia sở hữu, và sẽ gây ra những rắc rối nào nếu tự hành động theo ý mình.
Người đưa tôi đến lâu đài, ma pháp sư Rain đã nói rằng đây là lần đầu tiên cô bé tự làm theo ý mình.
Tuy cô bé cũng muốn trả đũa Darkness bằng cách mang tôi đến đây, nhưng chỉ cần chơi cùng cô bé mà được hưởng một cuộc sống xa hoa quả là một ý tưởng không tồi.
Trong khi đang thảo luận về điều đó, Iris và tôi đã tới sân.
Ở đó có một bộ bàn ghế được che bởi một cái ô, cùng với một bàn cờ đặt trên bàn.
“Thực ra là, hôm nay em không có tiết học, thế nên mong anh sẽ chơi trò này với em…”
Iris rụt rè hỏi như thể cô bé sợ lời mời của mình sẽ bị từ chối vậy.
Tôi ngồi lên ghế và nói trong khi xếp những quân cờ lên bàn cờ.
“Anh không phải là người hầu của gia tộc Iris, nên anh sẽ không cố gằng cầm cự rồi cố tình thua đâu. Nếu chơi, chúng ta hãy chơi thật nghiêm túc. Anh không nghĩ mình sẽ thua trong một trò chơi đâu. Không thành vấn đề chứ?”
“Đ-được thôi! Đó chính là điều mà em muốn! Vì sự kính trọng , không ai trong lâu đài này muốn trở thành đối thủ của em cả! Em không sợ thua! Thậm chí có thua cũng không sao, nên làm ơn hãy đấu một trận với em!”
“Chính là tinh thần đó! Đừng khóc nếu em thua nhé! Nếu làm Công chúa khóc, anh sẽ gặp rắc rối lớn đấy! Anh sẵn sàng rồi! Nếu chúng ta muốn chơi thật nghiêm túc, chúng ta nên cúi chào trước khi bắt đầu. Xin chỉ giáo!”
“Xin chỉ giáo!”
Và rồi, tôi nhấc một quân cờ lên…!
“… Erm, erm, trời đang tối dần kìa, hôm nay thế thôi nhỉ?”
“Đừng đùa với anh, em đang muốn chạy làng sao? Chẳng phải anh đã nói với em là phải thi đấu hết mình hả!? Cuối cùng thì anh cũng đã nhìn thấu được những nước đi của Iris, nên chỉ một lúc nữa thôi là anh thắng rồi! Nhân tiện, đừng có nghĩ đến việc hạ thủ lưu tình vì muốn nhanh chóng kết thúc ván đấu! Anh sẽ nhận ra nếu em cố tình thua đấy!”
“Anh mới là người muốn chơi nghiêm túc cơ mà, sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ? Onii-sama thật là phiền phức quá đi!”
“Đứng nói nhiều! Đằng nào thì anh cũng ghét trò này! Anh có một người đồng đội cũng rất thích trò chơi này, bất cứ khi nào thấy cô ta sử dụng ‘teleport’ là anh lại bực mình.”
“Thậm chí ngay cả khi anh nói như vậy thì vẫn—!”
Khi Claire chạy đến, thấy chúng tôi cãi nhau cô ta đã sốc nặng.
“Bởi vì cơm tối đã chuẩn bị xong, nên tôi đến để đón Công chúa Iris— nhưng anh đang làm gì thế hả! Cái giọng điệu bố đời gì thế, và đừng nổi cơn tam bành lên nữa! Ngoan ngoãn nhận thua và nhấc mông đến đại sảnh trước khi thức ăn nguội mất đi! Đừng tạo thêm những rắc rối không cần thiết cho Iris nữa!”
“Chết tiệt, do bà cô Claire xen vào nên chúng ta đành phải phân thắng thua vào ngày mai vậy! Nhưng lần sau anh chắc chắn sẽ thắng!”
“Trẻ con! Onii-sama trẻ con quá đi!”
“Onii-sama!? C-công chúa Iris, người vừa gọi gã này là Onii-sama sao!?”
Tiếng cãi nhau của tôi và Claire vang vọng giữa lâu đài tráng lệ mà tĩnh lặng này.
Từ bây giờ trở đi, tôi sẽ trở thành bạn chơi cùng với Công chúa.
Phần 6
Giọng nói của Rain vang lên phía trong căn phòng.
“ Và đó là lí do mỗi thế hệ hoàng gia lại được sinh ra với tài năng hơn người. Kết hôn với những anh hùng đã đánh bại quỷ vương và đưa họ vào hoàng tộc không chỉ đơn giản là để ban thưởng.”
Có vẻ như cô ta đang dạy lịch sử, nhưng tôi không hề do dự gõ cửa phòng.
“… Kazuma-sama, xin thứ lỗi. Nhưng giờ Iris đang học, lát nữa anh hẵng quay lại được không?”
Cô giáo Rain nói vô cảm.
“ ‘Lát nữa’ là bao lâu? Năm phút?”
“Không, tiết học lịch sử sẽ kéo dài đến tận tối…”
Nhìn vào bên trong căn phòng, Iris có vẻ hơi bồn chồn khi nhìn thấy tôi.
Có vẻ đây là lần đầu tiên có người rủ đi chơi, nên cô bé rất vui vì điều đó.
Tuy vậy, cô bé không hề nói rằng muốn dừng tiết học để ra ngoài chơi, và trông khá khó xử.
“Chẳng còn cách nào khác, tôi sẽ giết thời gian ở bên ngoài vậy.”
“Thế thì tốt. Tôi sẽ không giữ anh ở đây đâu…”
Tôi bước ra khỏi phòng trong khi Rain thở dài nhẹ nhõm.
Thấy tôi rời đi, trông Iris có chút cô đơn, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Tôi bước ra ngoài sân và tự chuẩn bị ngay dưới phòng học của Iris…
“Tôi muốn được bay lượn tự do trên bầu trời~ Bay đi, chuồn chuồn tre!”
Tôi hát to bài hát người nào cũng biết và phóng con chuồn chuồn tre mà Vanir đã từ chối phát triển lên trời. Ngay lúc này, cánh cửa sổ đột ngột mở ra.
“Kazuma-sama! Sự chú ý của Iris bị thu hút về phía bên ngoài cửa sổ đấy, làm ơn đừng ca hát chơi đùa ngoài đó nữa!”
— Vừa giết thời gian vừa phá đám tiết học, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy Iris chạy đến. Có vẻ như cô bé đã kết thúc tiết học của mình.
“Onii-sama, vừa nãy là vật phẩm pháp thuật gì vậy!? Trông anh có vẻ rất vui, cho em chơi cùng với…”
Chắc Iris đã vội vàng chạy đến đây nên đang thở không ra hơi.
“Ồ, ý em là cái này ư? Đây là một vật phẩm pháp thuật chất lượng cao đã được yểm phép thuật hệ gió. Không hề bị hạn chế số lần sử dụng. Em chỉ cần làm như thế này và nó sẽ bay lên.”
“Thật tuyệt vời! Một vật phẩm pháp thuật với số lần sử dụng vô hạn— Chẳng phải nó là một vật phẩm cấp thần khí ư!?”
Thấy Iris dễ lừa như vậy, tôi giơ con chuồn chuồn tre lên trước mặt cô bé.
“Nếu em chịu chơi trò đó và tuân theo điều kiện của anh, anh có thể cho em thứ này nếu em thích.”
“T-thật sao!? Chấp nhận, em chấp nhận! Nói em nghe điều kiện là gì đi!”
— Mười phút sau.
“Chiếu tướng! Yeah! Anh thắng rồi!”
“Được rồi được rồi, em thua được chưa. Onii-sama thực sự trẻ con quá đi.”
“Oh? Vừa thua xong mà vẫn còn kiêu ngạo như thế à. Thôi được rồi, anh sẽ đưa em con chuồn chuồn tre như đã hứa.”
“Cảm, cảm ơn anh rất nhiều! … Nhưng, làm thế này có được không? Chỉ cần bỏ một ván cờ để đổi lấy một vật phẩm phép thuật thì…”
Iris thận trọng cầm lấy con chuồn chuồn tre và áy náy nói.
… Đột nhiên có ai đó nói với chúng tôi.
“Vậy ra ngài ở đây, Công chúa Iris. Bỏ mặc tôi, người giám hộ của ngài đằng sau và tự ý chạy đi thực sự rất… Uwah, Kazuma-sama. Chẳng phải đó là một con chuồn chuồn tre sao? Tôi đã từng được một mạo hiểm giả với cái tên kì quái trong quá khứ làm cho một con rất giống thế này.”
Chắc hẳn Rain đang tìm Iris vì em đã phóng ra ngoài ngay lúc tiết học kết thúc.
“Rain biết vật phẩm ma pháp này được làm như thế nào sao? Thật tuyệt vời, thứ này có thể sánh ngang với những vật phẩm cấp thần khí đấy…!”
“Vật phẩm ma pháp? Không, thứ này… được làm từ tre, chỉ là thứ đồ chơi dành cho trẻ con mà thôi. Bất cứ ai cũng có thể làm được một con sau khi học cách làm mà…”
Rain chưa kịp nói xong, Iris đã quay sang lườm tôi bằng ánh mắt rưng rưng.
“Onii-sama là kẻ lừa gạt! Chơi xấu kiểu này em không thừa nhận đâu, ván vừa nãy không tính!”
“Ồ, chuyện này là sao? Chẳng phải hôm qua anh đã nói là sẽ làm mọi cách để chiến thắng hay sao. Nếu không giỏi bằng đối thủ, anh chỉ cần giành lợi thế bằng cách khác. Bây giờ tình hình là anh đã tìm thấy điểm yếu của Iris là lạ lẫm với thế giới bên ngoài và giành chiến thắng mang tính chiến lược… Mãi không chịu nhận thua, Điện hạ Iris thật khó chiều quá!”
“Vậy, vậy thì một trận nữa đi! Chúng ta sẽ đấu lại một lần nữa! Điều kiện cũng như ban nãy!”
“Ara, sắp đến giờ ăn rồi thì phải. Nhìn kìa, Claire đến tìm chúng ta rồi đấy. Hôm nay anh toàn thắng.”
Iris yêu cầu được đấu lại nhưng tôi từ chối ngay lập tức, hoàn toàn trái ngược với những gì xảy ra vào ngày hôm qua.
Claire tới để bảo chúng tôi đi ăn tối và đã chứng kiến—
“Anh định bỏ chạy sau khi dành chiến thắng sao!? Thật không công bằng, chỉ một ván nữa thôi mà! Giúp em thuyết phục anh ấy đi Claire! Làm ơn đi mà!”
“Này Claire, thuật lại nguyên văn câu mà cô nói với tôi ngày hôm qua cho Iris đi! Bảo cô bé ngoan ngoãn chấp nhận thất bại và nhấc mông đến nhà ăn trước khi thức ăn nguội đi! Nói nhanh nào! Đừng về phe cô bé chỉ vì cô bé là Công chúa chứ!”
Bị kẹp giữa chúng tôi, Claire hoang mang không biết nói gì—
“— Iris, em đã nghĩ đến chuyện ra ngoài chơi chưa? Ý anh không phải là đến một thành phố như Axel, mà là đi lang thang xung quanh và ngắm cảnh. Có rất nhiều thứ trên thế giới này mà chúng ta không biết. Có thể sẽ có một con quỷ kì quái nổi danh tốt bụng ở trong vùng, hoặc một Lich thân thiện ăn vụn bánh mì qua ngày.”
Sau khi Iris hoàn tất tiết học vào buổi sáng, chúng tôi tới ban công của phòng Iris ở tít trên tầng cao nhất, và vừa chơi cờ vừa uống trà.
“Nếu bỗng dưng rời khỏi lâu đài, đoàn hiệp sĩ sẽ bị điều động để trở thành hộ vệ của em. Và em không được phép rời khỏi lâu đài một mình mà không có người hầu nào bên cạnh… Hơn nữa, chắc chắn chẳng có con quỷ hay Lich nào như thế cả. Làm ơn đừng xem thường chỉ vì em không hiểu biết về thế giới xung quanh chứ… ‘Teleport’ đến ô này.”
Iris di chuyển quân cờ trên bàn trong khi nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.
Có vẻ như sau chuyện ngày hôm qua cô bé đã trở nên cảnh giác với tôi.
Rain ở bên cạnh tôi không hề tham gia cuộc trò chuyện mà chỉ đơn giản là rót trà vào trong chiếc cốc trống rỗng.
Sau khi di chuyển quân cờ của mình, tôi nói:
“Em không tin anh à. Ở trên thế giới này, có rất nhiều thứ không thể diễn tả theo lẽ thường được. Lấy ví dụ, thường thì người ta bắt cá ở trên sông hoặc biển, nhưng em có biết cá thu đao lại được bắt ở những cánh đồng không?”
“Đó chắc chắn là một lời nói dối đúng không!?”
“T-thật đấy! Khi anh còn đang làm việc cho một quán ăn, họ bảo anh tới cánh đồng ở đằng sau để bắt cá thu đao!”
“Đó, đó là… chắc Onii-sama đã bị lừa rồi…”
Nghe thấy Iris vừa nói một lời khiếm nhã, Rain thì thầm vào tai cô bé:
“Công chúa Điện hạ Iris, Kazuma-sama không nói dối đâu. Cá thu đao được bắt ở cánh đồng thật đấy.”
“Thật ư!? Sao lại thế được… Em thà tin chó bay được trên trời còn hơn…”
“Anh chưa bao giờ nhìn thấy một con chó nào bay được trên trời cả, nhưng trước đây anh từng nhìn thấy một con mèo khạc ra lửa đấy.”
“Dối trá! Lừa đảo! Anh chắc chắn là một tên lừa đảo!”
“Thật đấy! Đồng đội của anh nuôi một con mà!!”
“Ka-Kazuma-sama, điều này thực sự rất…”
“Ngay cả Rain cũng! Chết tiệt, lần này tôi có nói dối đâu!!”
Nghe Rain nói vậy, tôi buồn bực đập bàn.
“Anh mất tập trung đấy, Onii-sama. Kế hoạch của em đã thành công! Được rồi, em thắng nhé!”
Nở nụ cười hợp với tuổi của mình, cô bé chiếu tướng tôi.
Phần 7
Gần đây Iris ngày càng trở nên lanh lợi hơn.
Iris thẳng thắn và thành thật mà tôi biết đã không còn nữa.
… Thật ra thì, mặc dù thật tuyệt khi cô bé cười nhiều hơn, nhưng tôi nghĩ cô bé đang hoàn toàn xem thường tôi.
Và với tư cách là một game thủ, trong một trò chơi như thế này tôi không thể để thua mãi được.
Cho dù phải đánh mất phẩm giá của một người anh trai, tôi cũng cần phải phân rõ thắng thua với cô bé.
Đã gần một tuần kể từ khi tôi đến lâu đài này.
Iris thì ngày càng thân thiết, và tôi cũng đã quen với cuộc sống nơi đây.
— Chắc bây giờ là buổi trưa.
Hôm nay theo lịch trình thì Iris có lớp học đến tận 3 giờ chiều.
Hôm đó.
Sau khi thức dậy, thay vì rời khỏi chiếc giường êm ấm của mình, tôi vỗ tay.
Hành động này là để kêu gọi người quản gia ở trước cửa.
Một người đàn ông cao tuổi với mái tóc trắng và mặc trang phục quản gia xuất hiện.
“Tôi có thể giúp gì cho ngài, Kazuma-sama.”
Tôi nói với người đàn ông cao tuổi đang cúi sâu hành lễ phía trước tôi.
“Ông có thể pha giùm tách cà phê để giúp tôi tỉnh táo hơn được không, Sebastian?”
Đúng vậy, đây là quản gia riêng của tôi, Sebastian.
“Là Heidel thưa ngài.”
“Cảm ơn, Heidel.”
Rồi rồi, ông ta tên là Heidel.
Sau khi yêu cầu một tách cà phê từ ông quản gia Heidel, tôi lại nằm xuống giường.
Để bắt đầu một ngày mới, còn có một nhiệm vụ khác đang đợi tôi làm.
Lát nữa cô hầu Mary sẽ đến và thay ra trải giường.
Tuy nhiên, tôi sẽ không để cô ta dễ dàng thay ra trải giường đâu.
Cần phải cản trở cô ta hoàn thành công việc bằng mọi giá.
Đó là một thú vui tao nhã của một quý tộc.
Cái lần tôi bắt Darkness làm hầu gái cho mình, cô ta đã nói thế nên chắc không thể sai đâu.
Trước khi tiết học của Iris kết thúc, tôi đành phải trêu chọc cô hầu gái để giết thời gian vậy.
Cuối cùng thì cũng có tiếng gõ cửa.
“Chào buổi sáng Mary. Nhưng chắc cô cũng không nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng để cô thay khăn trải giường phải không? Đến đây đi, nếu muốn nhanh chóng thay khăn trải giường để đi làm việc khác, cô chỉ cần nói rằng. ‘Chủ nhân, làm ơn …”
Nhưng người tiến vào lại là Darkness.
“… Chủ nhân, làm ơn… gì cơ? Sao thế Kazuma. Đây, nói cho mọi người cùng nghe đi. Tiếp tục nào.”
Đằng sau Darkness với vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ là Aqua và Megumin đang chết lặng.
“C-chủ nhân, làm ơn cho phép em được dùng chiếc khăn trải giường tràn đầy mùi hương của ngài…”
“Làm gì với chiếc khăn trải giường đầy mùi hương của ngài cơ? Gì chứ, chẳng phải với anh quấy rối tình dục là chuyện như cơm bữa sao? Đừng tỏ ra ngại ngùng nữa và nói mau đi! Nói với tất cả mọi người ở đây này!”
“T-tha cho tôi đi…! Nhân tiện, cô làm gì ở đây vậy Darkness!? Căn phòng này là chốn linh thiêng được dành riêng cho tôi! Ai cho phép cô đi vào hả!?”
Nghe lời quát bực dọc của tôi, lông mày Darkness bắt đầu nhíu lại… !
“Chứ anh nghĩ tôi ở đây để làm gì hả!? Đương nhiên là để lôi cổ anh về rồi! Anh định ở đây gây rắc rối cho họ bao lâu nữa, về với tôi ngay! Tại, tại sao anh luôn làm những điều không thể đoán trước được thế hả? Megumin đã luôn lo lắng liệu anh có gặp chuyện gì bất trắc không, đến mức con bé không thể say ngủ!”
“E-Em có lo lắng đến mức đấy đâu!? Chỉ là vài đêm không ngủ thôi. Đừng có mà hiểu lầm!”
Thấy Megumin đang hoảng loạn giải thích, mặc dù muốn truy vấn, nhưng tôi dừng lại khi nghe thấy những từ mà mình không thể lờ đi được.
“Đừng có đùa, tôi đã trở thành bạn chơi cùng với Iris rồi! Tôi muốn sống hạnh phúc trong lâu đài này, đừng hòng phá hoại cuộc đời yên bình của tôi!”
“Ngu ngốc! Chẳng có công việc nào như thế trong đất nước này cả! Nghe này, Kazuma. Anh chẳng có lí do gì để nán lại trong lâu đài này cả. Mọi chuyện sẽ tệ đi nếu cứ giữ một người đàn ông lai lịch không rõ ở trong lâu đài đấy!”
“Vậy thì tôi sẽ trở thành thầy giáo của Iris hay đại loại thế! Tôi sẽ rèn luyện cho cô Công chúa dễ bị lừa vì lạ lẫm về thế giới xung quanh thật tốt! Nhân tiện, còn cô thì sao? Nói về độ thiếu hiểu biết, cô cùng đẳng cấp với Iris đấy!”
“Tại sao, anh thật là…! Thầy giáo hử, tôi đã nghe mọi chuyện từ Claire rồi! Anh đang ảnh hưởng xấu đến Iris đấy! Mấy lần học lớp quân sự và kĩ năng chiến đấu, cô bé đã dùng những chiến lược hoang đường hoặc những phương pháp hèn hạ…! Không như những Mạo hiểm giả, hoàng tộc và hiệp sĩ phải chiến đấu với niềm kiêu hãnh của mình! Đừng có dạy cho cô bé cách chiến đấu vô liêm sỉ của anh nữa! Aqua, nói gì với anh ta đi!!”
Được Darkness gọi, Aqua hai tay chống nạnh và giận dữ nói:
“Đúng vậy, có mỗi mình Kazuma được sống trong tòa lâu đài này, thật không công bằng tý nào cả! Chẳng phải mọi người đã hợp tác cùng nhau để đánh bại những con Boss của quân đội quỷ vương sao!? Nếu Kazuma được sống trong lâu đài này thì tôi cũng phải được như vậy chứ!”
“Im đi Aqua, cô đang làm mọi thứ rối tung lên đấy!”
Mệt mỏi khi phải nghe Aqua lải nhải về sự bất công vì chỉ mình tôi được khen thưởng, Darkness đẩy con ngốc đó sang một bên và bước lên phía trước.
“Huh, sao nào? Sau thất bại lần trước cô vẫn muốn thách thức tôi sao? Mặc dù tôi đã nghĩ cô là một con ngốc cơ-bắp-che-mất-não, nhưng cô thực sự không biết rút kinh nghiệm là gì nhỉ. Tôi muốn sống một cuộc đời hạnh phúc vô lo vô nghĩ ở trong tòa lâu đài an toàn này. Cuốn xéo đi không cô lại khóc nhè lần nữa bây giờ!”
“… Được thôi, tôi sẽ xử lý anh. Mọi người, xin hãy ra ngoài đợi một lát.”
Darkness nói với tôi trong khi chỉ mặc chiếc váy một mảnh và không hề đem theo món vũ khí nào.
Nghe cô ta nói vậy, tôi nở nụ cười tự tin trong khi đám người còn lại tản ra bên ngoài căn phòng.
“Cô nghiêm túc sao? Bộ cô nghĩ rằng mình có thể thắng mà không cần đến bộ áo giáp và vũ khí ư? Nên nhớ hôm nay cô chỉ mặc có mỗi bộ váy đẹp nhưng mỏng manh. Nếu ăn phải một đòn tất sát từ ‘steal’ của tôi, cô sẽ vô cùng thê thảm đấy.”
“Ngon thì làm luôn đi.”
Darkness coi lời tôi nói như gió thoảng qua tai và đáp lại cụt ngủn.
“… Cô có hiểu ý tôi không vậy? Nếu ăn mặc mỏng manh như thế này, cô sẽ hoàn toàn khỏa thân sau ba đòn ‘steal’. Bây giờ xin tôi tha thứ vẫn còn kịp đấy…”
“Tôi đã nói là làm luôn đi.”
Darkness ngắt lời tôi và tiến một bước nữa lên phía trước.
“Hey, cô đang đùa tôi đúng không? Chuyện này thực sự ổn sao? Tôi sẽ làm thật đấy?”
“Tôi đã nói rồi, nếu anh dám thì làm đi! Chỉ có mình tôi và anh ở đây! Lại đây nào, nếu anh dám thì thử lột đồ tôi xem!”
Con ngốc này hoàn toàn không bận tâm về chuyện đó!
“Chờ chút, tôi hiểu rồi, chúng ta bình tĩnh nói chuyện đã nào!”
“Chẳng có chuyện gì để nói cả, tôi đã ngộ ra từ trước rồi! Anh có thể quấy rối tình dục người khác ở mức độ thấp, nhưng cũng chỉ là một tên hèn nhát không dám vượt quá ranh giới mà thôi, thử lột đồ tôi xem nào! Nếu anh lột đồ và đẩy tôi ngã xuống, anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với tôi! Nếu có gan thì làm thử đi!”
“Cô chắc chắn thuộc Ero hệ! Đầu cô chỉ biết nghĩ những thứ Ero thôi à! Từ bây giờ tôi sẽ gọi cô là EroNess! Ahhhh gãy tay gãy tay mất! Tôi xin lỗi vì đã nói dối! Ai đó, ai đó cứu tôi với!” (Eroness: Nữ thần Ero)
Darkness dễ dàng nắm lấy cổ tay và dí mặt tôi xuống. Tôi gào khóc về phía cánh cửa để cầu cứu.
Và người đáp lại là …
“Er, erm… Lalatina…! Xin đừng làm quá mức …”
Iris đã kết thúc lớp học sớm và đến rủ tôi chơi cùng.
Trông Iris có vẻ hơi khiếp đảm, nhưng cô bé vẫn ngẩng đầu lên và nói.
Mặc dù trước đây từng bị Darkness tát, nhưng cô em gái can đảm vẫn cố gắng giúp đỡ tôi—
“Công chúa Iris, người không thể bênh vực gã này được! Hắn là một con thú dâm dục đội lốt người đấy. Hắn sẽ tắm chung với bất kì cô gái nào trong tầm mắt, hoặc ăn trộm quần lót của họ bằng skill của mình. Tên này là loại người như vậy đấy. Tôi sẽ làm vật hi sinh, nên Công chúa Điện hạ làm ơn hãy đợi ở bên ngoài đi…!”
Chờ cho Iris đi, tôi sẽ cho con mắm này nếm trải địa ngục đúng những gì cô ta đã nói.
Nói một cách cụ thể thì đó là lột sạch.
Đừng có mà tưởng bở tôi sẽ nhịn mãi nhé …!
Nghe Darkness nói vậy, tinh thần Iris có vẻ trở nên sa sút.
“……”
Cô bé chẳng nói thêm gì, và rơi vào trầm lặng trong sự cô đơn.
“Ugh… C-công chúa Iris…”
Thậm chí cả Darkness cũng không biết phải làm gì với Iris.
Nhìn dáng vẻ cô đơn của Iris, tôi giữ nguyên tư thế và hét lên:
“Hey~ sao lại làm Công chúa buồn hả, cô thực sự là kẻ tồi tệ nhất, đau đau đau!”
“Anh im đi!… Điện hạ Iris, làm ơn hãy nghe tôi nói. Ở Axel gã này có một căn biệt thự, và thực sự có chút danh tiếng khi làm Mạo hiểm giả. Bạn bè của gã này sẽ lo lắng nếu hắn ta mất tích. Hôm nay chúng tôi đến đây cũng chỉ vì lo lắng cho hắn… Đó là lí do tại sao, nên Điện hạ làm ơn có thể để hắn trở về không?”
Nghe Darkness nói vậy, Iris nhẹ nhàng gật đầu với gương mặt đượm buồn.
“… Chị nói đúng. Xin lỗi vì đã quá ngang bướng… “
Cố lên Iris, chỉ một chút nữa thôi!
Đừng bỏ cuộc như thế chứ, em nắm trùm ở đây mà, em hoàn toàn có thể làm theo ý mình chứ!
Iris vốn đang cúi thấp đầu bỗng ngẩng lên và đối mặt với Darkness.
“Lalatina, nếu vậy thì, ít nhất tối nay … Em có thể tổ chức một bữa tiệc chia tay không …?”
Cô bé băn khoăn cầu xin.
Phần 8
Một bữa dạ tiệc dành cho quý tộc và hoàng gia.
Chỉ đơn giản là quá mức xa hoa.
“Này Kazuma, món này cực ngon luôn! Món này là dưa hấu tươi đi kèm với chân giò hun khói! Còn đây là dưa lưới trông rất tươi ngon, nó thực sự rất mọng nước.”
“Kazuma, Kazuma, món này cũng ngon lắm… Nhoàm. Sushi phết bánh pút-dinh cao cấp đi kèm với wasabi và nước tương! Tôi không biết đây là món gì, nhưng vị ngọt dính được hòa quyện với vị của nước sốt, khiến nó sền sệt nhưng không ngấy …!”
(Wasabi: https://vi.wikipedia.org/wiki/Wasabi Tương tự như mù tạt của Việt Nam)
Nhìn những người đồng đội của mình ăn ngấu nghiến, tôi nhận ra những người bình thường như chúng tôi hoàn toàn không hợp với nơi đây.
Vì đã mượn com lê và váy từ lâu đài để mặc vào, nên trông bề ngoài chúng tôi cũng khá hợp với sự kiện này. Tuy nhiên, chắc chắn khí chất của chúng tôi hoàn toàn khác khi so sánh với những vị khách còn lại.
Vài người pha chế rượu được thuê trong dịp này đứng ở góc phòng và pha chế cốc-tai theo yêu cầu của khách hàng. Nhưng Aqua cảm thấy rất phiền phức khi phải dành vài giây để tới chỗ họ, nên cô ta đã kéo cả chiếc bàn chất đầy đồ ăn đặt ở ngay phía trước những người pha chế rượu và bắt đầu ăn uống ở đó.
Còn đằng sau tôi, Megumin đang vội vàng lấp đầy cái dạ dày rỗng của mình.
Thường thì sẽ có ai đó cảm thấy ngượng vì điều này nhảy ra kiềm chế họ lại…
“Quý cô Dustiness, với một người không thích tiệc tùng như cô thì thật hiếm khi được nhìn thấy ở một bữa tiệc như thế này! Ara, tôi thực sự rất vui khi đã đến đây tối nay! Nhờ việc đó, tôi mới có thể nhìn thấy một mỹ nhân như cô!”
“Quý cô Dustiness, dạo này cha cô – Lãnh chúa Ignis có khỏe không? Hồi còn trẻ tôi đã từng phục vụ dưới trướng Lãnh chúa Ignis …”
“Ahh, Quý cô Dustiness! Cảm ơn Nữ thần May mắn Eris vì đã cho tôi gặp được cô tối nay! Nghe danh tiểu thư nhà Dustiness xinh đẹp đã lâu, nhưng cô còn đẹp hơn cả những gì tôi tưởng tượng…!”
“Thực sự là trăm nghe không bằng một thấy! Thậm chí cả sự diễm lệ của bông hoa ánh trăng bí ẩn cả thế kỉ mới nở một lần cũng phải ảm đạm trước vẻ đẹp của cô! Tôi biết có một nơi rất hợp với hai ta. Sau khi bữa tiệc này kết thúc, liệu tôi có vinh dự được hộ tống cô không?”
“Không không không, thưa ngài, Gia tộc của ngài có lẽ chưa đủ tư cách hộ tống Quý cô Dustiness. Hãy cho phép tôi…”
Darkness đã bị một đám quý tộc bao quanh, đắm chìm trong những lời nịnh nót bốc mùi chua chát.
Còn về bản thân Darkness, cô ta nhã nhặn từ chối tất cả lời mời của họ với nụ cười mỉm trên môi, dường như cô ta đã quen với những tình huống như thế này.
“Cảm ơn tất cả mọi người vì sự đón tiếp nồng ấm này. Bởi vì tôi vẫn chưa quen lắm với những bữa tiệc, thế nên mong mọi người hãy đối xử tốt với tôi.”
Tôi thực sự muốn hỏi lại ‘cô là ai thế?’
Khuôn mặt Darkness co giật khi phải diễn sâu để trở thành một quý cô dịu dàng kín đáo.
Có lẽ cô ta cũng đang khá là mệt mỏi.
Thế nhưng, Darkness thực sự rất nổi tiếng.
Và những kẻ vây quanh cô ta đều rất đẹp trai với mái tóc vàng và cặp mắt xanh.
…
“Vậy ra cô ở đây à, Lalatina. Ồ, cô thực sự rất nổi tiếng nhỉ, Lalatina. Bộ váy hôm nay trông rất hợp với cô đấy, đồng ý không, Lalatina?”
Tôi đột nhiên thong dong bước đến chỗ cô ta và liên tục gọi bằng cái tên Lalatina, khiến Darkness phun ra rượu đỏ ở trong miệng.
“Puah! Khụ khụ, x-xin lỗi!”
Đám quý tộc quanh cô ta đều quay sang nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên trong khi Darkness lau miệng bằng một chiếc khăn tay với đôi mắt ngấn nước.
“Lời nhận xét bất ngờ này là sao vậy, chiến hữu Mạo hiểm giả Satou Kazuma-sama? Sẽ khá phiền phức nếu anh cứ gọi tôi bằng cái tên đó ở những nơi như thế này đấy. Vẫn biết là anh thích đùa giỡn, nhưng chẳng phải trò đùa đó sẽ khiến mọi người hiểu nhầm về mối quan hệ giữa chúng ta hay sao?”
Cô ta vẫn giữ nụ cười trên môi và nhấn mạnh vào đoạn ‘chiến hữu Mạo hiểm giả’.
Thiệt tình, cô là ai thế?
Nghe Darkness nói vậy, sự căng thẳng của lũ quý tộc nhẹ đi phần nào.
“Haha, nghe anh ta gọi thẳng tên Quý cô Dustiness làm tôi giật cả mình. Để bảo vệ người dân khỏi lũ quái vật và cũng là sở thích cá nhân, Quý cô Dustiness đã tham gia công việc của Mạo hiểm giả. Ara ara, suýt nữa là tôi đã nghĩ rằng mối quan hệ của họ thân thiết hơn mức bình thường rồi.”
“Nói hay đấy. Tuy nhiên, quả đúng là chiến hữu của Quý cô Dustiness, trò đùa của anh ta thực sự trúng tim đen. Tuy đó chỉ là lời nói đùa, nhưng tôi vẫn thấy ghen tị với việc anh ta được gọi thẳng tên Quý cô Dustiness.”
“Đúng vậy, tôi cũng ước được như anh ta… Nhắc mới nhớ, Quý cô Dustiness đã đính hôn với ai chưa vậy? Nếu chưa, cho phép tôi tự tiến cử thành người may mắn được gọi thẳng cô bằng tên riêng…”
“Không, suốt thời gian qua tôi đã luôn cầu hôn Gia tộc Dustiness, vinh dự đó phải dành cho tôi mới đúng …”
Đám quý tộc lại bắt đầu thuyết phục Darkness một lần nữa, vừa tự ngăn cản lẫn nhau, vừa không chịu để Darkness ở một mình.
Đám công tử đẹp mã lắm tiền lắm quyền đó thật ấn tượng.
Họ đều rất cố chấp và tràn đầy tự tin.
Ngay trước khi tôi định quẳng cho bọn họ một quả bom nữa để trêu đùa cô ta.
“—Với một người đã lập nên rất nhiều chiến công trong những năm gần đây như Quý cô Dustiness, có một ứng cử viên thích hợp hơn cả. Và ít nhất không phải là bất cứ ai trong những quý ngài tụ tập ở đây tối nay.”
Bằng giọng nói kiêu ngạo, gã đàn ông vừa chen vào cuộc hội thoại trông rất quen mắt.
Mái tóc thưa cùng cơ thể đầy lông lá, một gã đàn ông trung niên to béo.
“Lãnh chúa Alderp, lời nhận xét đó thực sự khiến chúng tôi đau lòng đấy…”
Đương nhiên tôi không thể nào quên được kẻ đã cố buộc tội tôi và đem ra xét xử – tên lãnh chúa của thành phố Alex.
“Thế quái nào mà ông lại ở đây?”
“Mày, là mày! Tất cả chỉ tại mày đã dịch chuyển lõi của Pháo đài vào biệt thự khiến ta phải mất công xây lại nó! Trước khi căn biệt thự ở Axel hoàn thành, ta đành phải ở tạm trong tòa lâu đài ở trong thủ đô! Và tại sao một tên thường dân lại dám dùng ‘thế quái nào’ trước mặt ta hả!? Gọi là Lãnh chúa Alexei!”
Alderp tức giận hét vào mặt tôi.
Vậy là tên già khú này còn có cả một tòa lâu đài cơ đấy, giàu thật.
“Nhân tiện, Lãnh chúa Alderp, người đàn ông có thể xứng đôi với Quý cô Dustiness là ai vậy? Tôi đã nghe vài tin đồn rằng ngài bị ám ảnh với Quý cô Dustiness, lẽ nào…”
Đang quấy rầy Darkness thì bị gã kia gián đoạn, đám người bực mình nói mỉa mai.
“Đương nhiên không phải ám chỉ tôi. Ahh, và cũng không phải là con trai tôi. Với Quý cô Dustiness, ngoài gia tộc danh giá, chúng ta còn phải xét đến những thành tựu mà chính cô ấy đã đạt được. Và vì vậy, chỉ có duy nhất một người xứng đôi với Quý cô Dustiness.”
Với khuôn mặt tự tin, Alderp nói đầy bí ẩn.
Một người đàn ông có những thành tựu ngang ngửa với Darkness.
“Ông đang nói về tôi hả?”
“Im ngay không là mọi chuyện rối hết cả lên bây giờ! Ra chỗ khác chơi với Aqua hoặc Megumin đi!”
Có lẽ cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, lớp mặt nạ giả tạo của Darkness bắt đầu rạn nứt, cô ta la mắng tôi.
Alderp không thèm để ý đến màn đối thoại của chúng tôi, và mỉm cười nói.
“Người đó là chỉ huy quân đội của chúng ta cùng với Đức Vua ở trong cuộc chiến chống lại quân đội quỷ vương, Hoàng tử Đệ nhật Jatis Điện hạ. Thường thì, Quý cô Dustiness sẽ phải lấy một người chồng để thừa kế danh hiệu của cha mình, nhưng họ chỉ cần nhiều con và để đứa sinh muộn hơn thừa kế gia tộc Dustiness.”
Nghe thấy vậy, những người quý tộc rơi vào trạng thái trầm lắng.
“Với một người xem việc chiến đấu ở tiền tuyến là một thói quen như Lãnh chúa Dustiness, và nhờ chiến công đánh bại rất nhiều tên Boss của quân đội quỷ vương, quý cô Dustiness cũng là một anh hùng quốc gia. Cưới con gái của ngài vào hoàng tộc sẽ là một phần thưởng xứng đáng dành cho Lãnh chúa Dustiness. Và họ chắc chắn sẽ sinh ra những người thừa kế khỏe mạnh, xinh đẹp và xuất chúng… Các ngài thấy sao, họ là một cặp hoàn hảo đúng không?”
Tôi chợt nhớ ra lão già khú đế này từng bị ám ảnh bởi Darkness.
Có lẽ nào lão đã nhận ra rằng cho dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cũng không chạm được đến Darkness và cuối cùng đã bỏ cuộc?
“Ch-chắn chắn rồi…”
“Đúng là một cặp đôi trời sinh…”
Nghe thấy những lời đó, đám quý tộc miễn cưỡng lùi lại.
Khi Darkness chuẩn bị nói điều gì đó.
“Hey, thế còn mối quan hệ phức tạp giữa tôi và cô thì sao? Lalatina, cô định bỏ rơi tôi à!?”
“!?” x3
Tất cả mọi người đều bị sốc trước lời tiết lộ của tôi.
“Anh anh anh, anh đang nói cái gì vậy chứ…! Sai rồi, thật là một trò đùa không thể tưởng tượng nổi, Kazuma-sama. Chẳng phải tôi đã nói rằng vào những dịp như thế này tính láu cá của anh sẽ gây rắc rối cho tôi hay sao?”
Darkness vươn tay về phía tôi với nụ cười trên môi, như thể cô ta muốn khoác tay với một người bạn thân thiết.
Tôi đã khéo léo né tránh chúng.
“Lalatina, hay nhớ lại những khoảng khắc ngọt ngào khi hai ta ở cùng nhau! Chẳng phải chúng ta đã cùng sống chung dưới cùng một mái nhà hay sao, và thậm chí còn tắm cùng nhau nữa!? Chẳng phải cô đã kì lưng cho tôi à!? Gần đây khi chúng ta đùa giỡn cô còn gọi tôi là Chủ nhân nữa…”
“Kazuma-sama, vài chuyện không thể tưởng tượng nổi sẽ xảy ra nếu những trò đùa của anh đi quá xa đấy!”
Để chống đỡ lại đợt tấn công của Darkness, tôi ngoảnh người lại đối đầu chính diện, rồi siết chặt bàn tay mình với bàn tay cô ta, cả hai bên đang giằng co lẫn nhau.
“Ara, có chắc chắn cách này ổn không Lalatina!? Cô định phô diễn sức mạnh quái vật của mình trước mặt các Lãnh chúa và Quý tộc sao!? Tôi đã sai khi làm rối mọi chuyện lên, nhưng chẳng phải cuối cùng thì cô cũng phải kết hôn ư? Với tư cách là một quý tộc, sẽ thật tệ nếu cô không lấy được chồng ở tuổi này nhỉ? Này cô gái trẻ, nếu cô phô diễn sức mạnh đó ra, sẽ không có ai thèm lấy cô đâu aahhhhhhh!?”
“Ara ara, Kazuma-dono, anh diễn sâu quá rồi đấy! Tôi mới chỉ hơi dùng lực thôi mà sao trông anh đau quá vậy! Tôi tự hỏi nếu tôi mà nghiêm túc thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ!? Anh có muốn nếm thử sức mạnh của tôi sau khi lên cấp không hả!?”
“Cô đang đùa hơi quá đấy Dustiness-sama!”
Phần 9
—Tôi chỉ cảm thấy hơi áy náy một chút.
Đúng hơn là, thấy Darkness trở nên nổi tiếng, tôi chợt cảm thấy bực mình và bỗng nhiên muốn ra chọc tức cô ta.
Đó là cảm giác không bằng lòng khi phải thấy một người bạn khác giới rất thân thiết nhưng lại không muốn hẹn hò trở thành bạn gái của ai đó.
Mấy hôm trước tôi đã bị phần thưởng che mờ mắt và cổ vũ cho cuộc hôn nhân của Darkness, nhưng giờ đây khi đã trở nên giàu có tôi lại muốn gây trở ngại.
Nói ra thì khá xấu hổ, nhưng tôi thực sự rất ngang bướng.
Đáng lẽ ra bữa tiệc được tổ chức để vinh danh tôi, nhưng nhờ công Darkness đã thu hút hết mọi sự chú ý, hầu như tôi đã bị cho ăn bơ.
… Đương nhiên tôi sẽ không cảm thấy vui về đám quý tộc xung quanh, và cũng chẳng cảm thấy cô đơn.
Một số thiếu nữ quý tộc đang nói chuyện với Aqua và Megumin, hỏi họ về nhãn hiệu dầu gội mà họ dùng và loại sữa tắm nào mà họ thích.
Yup, miễn là chịu ngậm miệng vào thì bọn họ trông vẫn ổn.
…. Tuy nhiên, tôi không hề ghen tị hoặc gì gì đó đại loại thế đâu…!
“–Anh đang làm gì ở đây thế?”
Thấy tôi đang dựa lưng vào bức tường ở góc phòng và quan sát mọi người vui đùa, Iris tới gần để bắt chuyện.
“Iris, đúng là Iris có khác! Em thật dịu dàng và chu đáo Iris! Ở trong bữa tiệc anh đã luôn cô đơn một mình, đúng là một cô em gái tuyệt vời, Iris!”
“Đ-đâu có…”
Nghe tôi khen ngợi, Iris thấp giọng lẩm bẩm và cúi khuôn mặt đỏ bừng.
Oh?
Gần đây, cô bé sẽ không hề do dự đi đến chỗ tôi và cãi lại, nhưng tối nay cô bé thực sự rất ngoan ngoãn.
Với khuôn mặt ửng đỏ, Iris đến bên cạnh tôi và dựa lưng vào bức tường.
Bởi bữa tiệc được tổ chức ở trong lâu đài, nên bà chị Claire phiền toái đó sẽ không quấn lấy người Iris nữa.
Iris ngắm nhìn đại sảnh tráng lệ.
“Bắt đầu từ ngày mai trở đi, lâu đài này sẽ lại trở nên yên tĩnh. Bởi vì người đã khiến Claire tức giận và làm phiền Rain đã trở về.”
Dựa lưng vào bức tường, Cô bé thấp giọng nói.
“Trong suốt tuần qua, hai người bọn họ luôn xem anh là cái gai trong mắt mà. Nhân tiện, chẳng phải mọi thứ sẽ tuyệt hơn nếu lâu đài này trở nên yên tĩnh hay sao? Trong biệt thự anh ở, chẳng có ngày nào yên ổn cả. Nếu có một điều ước, anh sẽ ước được sống yên bình suốt đời.”
Iris đang dựa lưng vào tường thỉnh thoảng liếc nhìn tôi và nở nụ cười đượm buồn.
… Chuyện gì đang xảy ra vậy, nhìn cô bé cô đơn như thế này lồng ngực tôi bỗng quặn thắt.
Tôi là một gã dễ tán đến vậy sao?
“Bởi vì ngay từ ngày đầu tiên anh đã luôn coi em như một đứa em gái, đáng lẽ ra anh không nên nói điều này, nhưng Iris, chỉ sau một tuần mà em đã bám dính lấy anh như vậy…”
Để tránh bị nhận ra rằng mình rung cảm trước một con nhóc mười hai tuổi, tôi thử chuyển chủ đề.
“Em đã làm phiền anh ư?”
Thấy cô bé ngước lên và nói trong e thẹn, tôi lại càng bị dao động hơn.
“Không, đương nhiên là anh rất hạnh phúc. Thế nhưng, anh vẫn chẳng hiểu tại sao một kẻ như anh lại được em yêu quý đến thế.”
Phải vất vả lắm tôi mới có thể giữ cho bản thân không bị nói lắp, Iris bỗng bật cười.
Và rồi…
“Đây là lần đầu tiên em gặp một người như anh đấy. Những người khác đều luôn đi theo lo lắng cho em. Chỉ có duy nhất một người kiêu ngạo, vô lễ, vô tình, và bất chấp việc đối phương thuộc hoàng tộc vậy mà vẫn dạy đủ thứ kì quái. Anh ta chẳng hề có tý người lớn nào khi dùng mọi cách để tranh đua với em …”
“Hey, có ai bảo em liệt kê những thứ mà em không vừa ý về anh đâu. Chẳng phải anh đang hỏi em thích anh ở điểm nào sao?”
Nghe những lời của Iris, vẻ mặt tôi trở nên ngờ vực.
“Nhưng em đang liệt kê những lí do em thích anh mà?”
Cô ấy nói bằng nụ cười hạnh phúc…
Chết tiệt, cô bé dễ thương quá!
Hết Eris-sama rồi lại Iris– tại sao luôn có một rào cản lớn giữa tôi và những cô gái đứng đắn hết thế này?
Không không, tôi chỉ coi Iris là em gái.
Chỉ coi cô bé như một đứa trẻ mười hai tuổi thôi!
“Nhân tiện, trong trò chơi đó em đã thắng nhiều lần hơn, nên em là người giỏi hơn phải không?”
“Này, em có ý gì vậy, đến phút cuối tỉ số đang là 50-50 mà, nói chính xác thì, anh có nhiều chiến thắng áp đảo hơn. Nếu chúng ta chơi tiếp, chắc chắn anh sẽ thắng.”
“Anh không thể thành thật chấp nhận thất bại của mình sao? Onii-sama trẻ con quá!”
“Ara, tuyên bố thắng lợi của mình trước mặt một đứa trẻ, chẳng phải em cũng là trẻ con sao!?”
Cự cãi với Iris được một thoáng, chúng tôi cuối cùng cũng cảm thấy chán và lại dựa lưng vào tường.
Thật là, đến phút cuối vẫn tỏ ra cứng đầu thế à.
Mặc dù nói thế, nhưng gần đây, dù Iris và tôi đang cãi nhau, cô bé trông vẫn rất vui vẻ.
Sau đó, Iris và tôi không nói thêm gì mà chỉ lơ đãng nhìn về bữa tiệc đằng xa.
Suốt tuần qua chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện, và tôi vừa khiến cô bé tức giận nhưng cũng vừa làm cô bé cười. Nhưng vì lí do nào đó, không khí giữa hai người trở nên trầm lắng.
Aqua và Megumin đang mải mê ăn uống. Còn Darkness thì vẫn bị đám quý tộc vây quanh người.
“Quãng thời gian ở cùng anh trong suốt tuần này nhất định sẽ trở thành những hồi ức đáng quý…”
Nhìn cảnh tượng đó, Iris tự lẩm bẩm một mình.
“Em thật sự rất ghen tị với Lalatina. Chắc ngày nào chị ấy cũng đều sống vui vẻ…”
Cô bé nở nụ cười cô đơn.
… Chỉ sau có một tuần cô bé đã thân thiết với tôi đến như thế.
Nếu tôi trở về, cô nhóc này sẽ phải kiềm chế tính cách của mình để hoàn thành nghĩa vụ là một hoàng tộc và cư xử như một đứa trẻ ngoan ngoãn không bốc đồng.
… Liệu có cách nào để tôi ở lại trong lâu đài này không nhỉ?
Vậy yêu cầu cô bé bổ nhiệm tôi làm hiệp sĩ của mình thì sao?
Không không không, kể cả với sức ảnh hưởng của Iris và Darkness, chẳng đời nào một tên yếu đuối như tôi có thể tham gia vào Đoàn hiệp sĩ được. Vả lại kiểu gì tôi chả bị đuổi ra ngoài với lý do là đã ảnh hưởng xấu đến Iris, và tôi cũng chẳng thực sự giúp ích gì cho lâu đài này.
… Có lẽ sẽ có một tên Boss của quân đội quỷ vương tấn công nơi này?
Nếu có thể đánh bại tên Boss của quân đội quỷ vương một cách hoành tráng, địa vị của tôi ở đây sẽ được những người khác công nhận, và mong ước nhỏ nhoi sẽ thành hiện thực.
Chắc cũng chẳng cần tới một việc vĩ đại như thế, điều tôi muốn là một chiến công sẽ giúp tôi được quyền ở lại thủ đô.
Có linh cảm nếu tôi làm thế sẽ thì số người phản đối sẽ ít hơn một chút…
Trong lúc tôi đang yên lặng nghĩ về chuyện này, Iris nói:
“Em chỉ muốn trở thành một Mạo hiểm giả như Lalatina thôi. Mọi thế hệ của hoàng gia đều sở hữu thiên phú trong việc sử dụng phép thuật phải không?? Có lẽ em sẽ không thể trở thành một Thập tự quân như Lalatina… Nhưng một pháp sư hoặc tu sĩ thì sao? Hoặc có lẽ là… một đạo tặc, trở thành một người như Đạo tặc Hào hiệp đang được cả thành phố nhắc đến tên cũng tốt! Nhưng nếu em nói rằng mình muốn trở thành một đạo tặc liệu Claire có tức giận không?”
Nói xong, cô bé bật cười khúc kích…
“… Hmm? Em vừa nói gì cơ?”
Iris đột ngột ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi, và nghiêng đầu bối rối.
“Onii-sama, anh không biết về Đạo tặc Hào hiệp được cả thành phố nhắc đến tên ư? Dường như anh ta đã đột nhập vào nhà của những quý tộc có tiếng xấu và trộm đi những tài sản họ đã kiếm được bằng cách bẩn thỉu. Và ngày hôm sau, một quỹ từ thiện lớn sẽ được quyên góp cho trại trẻ mồ côi của Giáo hội Eris… Đó là lí do họ gọi anh ta là Đạo tặc Hào hiệp.”
Đạo tặc Hào hiệp ư…
“Là một phần của hoàng gia, có lẽ em không nên thừa nhận một tên trộm như là Đạo tặc Hào hiệp… nhưng anh thử nghĩ xem, chẳng phải anh ta rất ngầu sao? Em có thể bị xếp vào bên sẽ bị trộm… Nhưng kể cả thế, em vẫn có ước mong thoáng qua với danh hiệu đó.”
Khi nhìn đôi mắt tỏa sáng của Iris, tôi tự dưng cảm thấy ghen tị với tên trộm mang mặt nạ mà mình chưa gặp bao giờ và muốn bắt hắn ngay lập tức.
… Bắt giữ tên đạo tặc hào hiệp ư?
“… Tập xác định đi tên kiaaaaa!”
Phần 10
“Darkness! Dark—ness! … Ah, tuyệt vời, Claire cũng ở đây luôn!”
“Tại, tại sao anh lại mò đến đây nữa hả…Tôi bận lắm, chẳng phải tôi đã bảo anh biến đi chỗ khác chơi sao?”
“T-tôi có thể giúp gì cho anh, Kazuma-dono…”
Tôi chạy về phía Darkness và Claire, trông họ có vẻ khó chịu vì tôi đã gián đoạn cuộc trò chuyện.
“Hai cô, nghe này! Chẳng phải thủ đô đang gặp rắc rối lớn hay sao!?”
Nghe tôi nói vậy, trông họ khá bối rối.
“Ừ thì, gần đây đúng là chúng tôi đang gặp rắc rối. Công chúa Điện hạ đang chịu ảnh hưởng xấu bởi một Mạo hiểm giả, và nếu tin tức ngài ấy gọi gã Mạo hiểm giả đó là Onii-sama truyền đến tai Đức vua, hắn ta chắc chắn sẽ rơi đầu.”
“Đúng như Quý cô Dustiness đây đã nói, tôi không hề có ý định che dấu cho anh khi Đức vua quay về từ tiền tuyến đâu. Tôi sẽ báo cáo trung thực những chuyện đã xảy ra trong lâu đài này.”
“Không, không phải chuyện đó! Tôi chỉ chơi cùng một cô gái trẻ cô đơn khi cha mẹ vắng nhà thôi! Mà bỏ chuyện đó qua một bên đi!!”
Tôi nói đủ lớn để đám quý tộc có thể nghe được.
“Điều tôi muốn nhắc đến là gã Đạo tặc Hào hiệp đang lộng hành trong bóng tối! Tôi vừa biết được tin về gã đó! Tên trộm đó đang nhắm đến những quý tộc sống ở trong thủ đô đấy!”
“Đúng, đúng là như vậy, có vẻ như nhà một số quý tộc với danh tiếng xấu đã bị gã đó đột nhập…”
“Anh đang muốn nói điều gì vậy, Kazuma-dono.”
Trước khuôn mặt nghi hoặc của hai đại quý tộc, tôi tự dùng ngón tay cái chỉ vào ngực mình.
“Tôi sẽ bắt giữ tên Đạo tặc hào hiệp đang phá hoại sự yên bình trong thành phố đó.”
“Ah?” x2
Darkness và Claire đã hoàn toàn choáng váng.
Cùng lúc đó, tiếng ồn ào trong đám quý tộc vang lên.
“Với một tên trộm mà ngay cả đoàn hiệp sĩ và cảnh sát điều tra kĩ thế nào đi nữa cũng không thể lần ra manh mối nào, thế mà anh ta vẫn muốn bắt giữ sao?”
“Nhắc mới nhớ, cái gã đáng nghi ngờ luôn la cà xung quanh đó là ai vậy? Nãy giờ tôi đã để ý đến hắn.”
“Shh! Tên xấu xí đó hình như là động đội của Quý cô Dustiness…”
“Là gã đó ư!? Hắn trông giống một người bình thường hơn là một Mạo hiểm giả đấy!?”
“Tôi nhớ rằng hắn là một tên Hikimori làm bạn chơi cùng công chúa Iris. Tôi đã nhìn thấy hắn được hầu gái phục vụ ở sân và ngủ nướng đến tận buổi tối.”
Này lũ quý tộc kia, tôi nghe thấy đó.
Nhưng tôi quyết định bỏ qua lời thì thầm của bọn họ.
“Nhìn này, tôi rất thân với Darkness và cô ấy là một quý tộc phải không? Theo quan điểm của tôi, thì cái gã gọi là Đạo tặc hào hiệp chuyên đi trộm cắp từ nhà những quý tộc đó, không quan trọng liệu hắn nổi tiếng như thế nào với những người yếu đuối, hắn vẫn sẽ là kẻ thù của tôi. Dù sao thì, biết đâu hắn lại chọn nhà của Darkness làm mục tiêu thì sao.”
“Này này! Gia đình tôi chẳng hề làm chuyện gì xấu để thu hút sự chú ý của tên Đạo tặc hào hiệp nhé!?”
Để đáp trả câu hỏi xoắn đầy nghiêm túc của Darkness, tôi nắm chặt lấy nắm đấm của mình và nói to.
“Cô không đồng ý sao, Darkness, với một tổ đội ngay cả Boss của Quân đội Quỷ vương cũng có thể đánh bại, chúng ta chắc chắn có đủ khả năng để giải quyết vụ này. Dù sao thì, chúng ta không chỉ cứu Thị trấn Axel, mà còn giải quyết những nguy cơ ở Alcanretia và cả Quê hương của Hồng ma tộc! Việc chúng ta xuất hiện ở thủ đô đã là định mệnh rồi. Dù hắn ta là Đạo tặc hào hiệp đi chăng nữa, trộm cắp vẫn là tội ác. Chúng ta không thể bỏ qua chuyện này được!”
“Đúng, đúng vậy… Nhưng với một người chẳng biết công lí là gì như anh, anh đang có mưu đồ gì vậy? Rốt cuộc thì anh muốn gì?”
Có vẻ như Darkness hoàn toàn không thể chấp nhân vụ này và nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Nghe này, nếu có thể bắt được tên trộm đó, tôi sẽ được ăn bám ở trong lâu đài này…”
“Tôi, tôi chưa bao giờ thấy người nào mặt dày như anh…”
Khi Claire chết lặng từ nãy đến giờ đang chuẩn bị nói điều gì đó.
“Thật tuyệt vời!”
Một gã quý tộc cổ vũ cho tôi.
Và lũ quý tộc còn lại cũng bắt đầu tham gia…
“Đúng như mong đợi từ chiến hữu của Quý cô Dustiness! Ahhh, không, tôi chẳng hề làm điều gì xấu trong quá khứ để tên trộm nhắm đến tôi làm mục tiêu cả.”
“Có vẻ như anh ta là người đã từng chiến đấu với lũ Boss của quân đội Quỷ vương trước đây. Với anh ta việc bắt giữ tên trộm đó sẽ dễ như trở bàn tay thôi.”
“Mặc dù tôi chẳng có điều gì đáng để che dấu cả, nhưng mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều nếu tên trộm đó bị bắt đấy! Đương nhiên, tôi không hề cảm thấy tôi sẽ bị tên trộm đó nhắm đến đâu.”
Đám người này dễ dụ thật.
… Nhưng đây chính là hiệu quả mà tôi muốn.
Bằng cách này, tôi có thể tiếp tục ở lại trong lâu đài với lời giải thích rằng để bắt giữ tên trộm.
Nếu tên trộm bị bắt, tôi vừa có thể chính thức ở lại đây vừa được tặng kèm thêm một vài phần thưởng nữa.
Thậm chí kể cả khi tôi không thể bắt được hắn, cuộc điều tra kéo dài càng lâu, thì tôi càng được ở cùng Iris lâu hơn.
Đôi mắt của Iris ở phía sau tôi tràn đầy sự đầy chờ mong.
Em thực sự rất thích nhìn Onii-sama của mình hành động à!
Để hết mọi chuyện lại cho anh đi, sau khi lười biếng ở lâu đài thêm một thời gian nữa, chắc chắn anh sẽ bắt được tên trộm đó!
Claire nhìn chằm chằm vào tôi rồi trầm tư suy nghĩ một lát, và rồi vỗ nắm tay vào lòng bàn tay như thể cô ta đã nhận ra điều gì đó.
“Tôi hiểu rồi, vậy thì Kazuma-dono, làm ơn hãy chuyển đến nhà của một quý tộc mà anh đoán rằng sẽ bị tên trộm nhắm đến và canh gác ở đó. Nếu có thể bắt giữ tên trộm, tôi có thể xem xét việc để anh sống ở trong lâu đài… Mọi người, hãy cố gắng hết sức để giúp đỡ Kazuma-dono nhé!”
… Huh?