Phần 1
Ánh nắng mùa hè len lỏi qua rèm cửa sổ dày.
Để tránh ánh nắng, tôi vùi đầu trong chăn và tận hưởng sự ấm áp. Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa thô bạo vang lên.
“Kazuma, anh định ngủ thêm bao lâu nữa hả!? Đã mặc quần áo chưa? Anh không có làm bất cứ thứ gì kỳ kỳ phải không? Không chứ? Tôi vào đây! …Sao lạnh dữ vậy!?”
Tinh thần đang lên đỉnh vào sáng sớm, Aqua bước vào cửa phòng và kêu lên.
Tôi thò đầu khỏi chăn.
“Này, mới sáng sớm đừng có la hét. Đóng cửa lại nhanh không là khí lạnh thoát ra mất đấy.”
“Lần nào tôi cũng nói câu này—Sáng bảnh mắt rồi kìa. Và sao trong phòng lạnh thế? Bộ Tướng Quân Mùa Đông ở trong tủ áo của anh à? Nhà chúng ta đã có Chomusuke và Zell Đại Đế rồi. Không cần thêm con pet nào nữa đâu, okey?”
“Sao tôi phải giữ cái thứ sặc mùi nguy hiểm đó để làm pet hả? Nhìn vào mấy góc phòng đi. Ở mỗi góc đều có một cái xô, thấy chưa? Có đá ở bên trong đấy.”
Chắc bị hấp dẫn bởi mấy lời của tôi, Aqua nhìn vào bên trong cái xô.
“Mùa hè nóng thế này mà anh kiếm đâu ra đá vậy? Tôi cũng muốn một ít đá để giúp mình ngủ ngon.”
“Có nhớ Wiz từng nói là cô ấy đã mua rất nhiều Manatite cao cấp không? Vậy nên tôi có ý này. Sử dụng sức mạnh đồng tiền, tôi mua cả đống Manatite với giá rẻ mạt, rồi sử dụng ma thuật Freeze để tạo ra rất nhiều đá. Điều này làm cho căn phòng dù đang trong mùa hè nhưng vẫn thực sự mát mẻ, thế nên tôi có thể ngủ nướng cả ngày ở trong chăn. Cũng chẳng có nhiều điều đáng hưởng thụ hơn chuyện này đâu.”
Aqua nhìn tôi rúc dưới chăn bằng ánh mắt đầy ghen tị và bảo.
“Kazuma, khả năng hoang phí tiền bạc của anh đúng là không thể hơn được nữa… Tôi nói nè, chắc tối nay cũng nóng đấy. Anh làm cho tôi một ít đá được không?”
“Được thôi, nhưng sao bây giờ cô lại ở đây? Không phải hôm nay cô định đến Nhà Thờ Giáo Phái Axis à?”
Hôm qua, Aqua đã thô bạo bắt Chris phải giúp đỡ và tuyên bố rằng cô ta sẽ thu thập những tín đồ trong Nhà Thờ Giáo Phái Axis vào hôm nay, thế nhưng…
“Kazuma chưa bao giờ được yêu mến nên chắc anh không thể hiểu được cảm giác này đâu. Nhưng đi bảo mấy tín đồ của mình chuẩn bị lễ hội cho mình, anh không thấy hơi kì sao? Thế nên tôi hy vọng rằng sẽ có ai đó theo cùng và gợi ý cho họ tổ chức một sự kiện.”
Vừa nói, Aqua vừa đặt tay mình vào trong xô và tận hưởng những viên đá.
“Cô dám nói điều đó với tôi, một người được những Mạo HIểm Giả nữ cùng những nữ tiếp tân hâm mộ sau khi anh ta đã kiếm được cả đống tiền ư? Lúc nào cô cũng không thèm quan tâm đến tâm trạng người khác và muốn gì làm nấy. Vậy sao giờ lại bận tâm về chuyện đó thế hả? Hôm qua tôi đã nói là sẽ không giúp rồi. Tôi không muốn bị ép phải làm bất cứ chuyện gì với Giáo Phái Axis đâu. Cô đi mà hỏi Megumin và Darkness ấy.”
“Tôi đã cầu xin Darkness rất nhiều lần rồi, nhưng cô ấy cứ bảo là cô ấy còn bận với nghĩa vụ của lãnh chúa. Còn Megumin thì bảo là hôm nay con bé đi gặp ai đó nên không thể chơi đùa cùng tôi được.”
Vừa nói, Aqua vừa bê cái xô đá về phía tôi.
“Này, cô làm gì với cái thứ đó thế hả? Tôi không đi. Trời nóng thế này ngu gì chạy loanh quanh bên ngoài chứ. D-Dừng ngay! Cô làm gì với cái chăn của tôi thế hả? Tôi chỉ vừa mới phơi khô thôi đấy, đừng có làm ướt! Cô mà làm ướt nó thì tôi sẽ không tha thứ đâu… Được rồi, tôi sẽ đi, thế nên bỏ cái xô xuống hộ cái!”
–Đó là một tòa nhà nhỏ ở vùng ngoại ô thị trấn Axel.
“Tới nơi rồi. Trông nhà thờ có vẻ nhỏ, nhưng điều này lại làm nổi bật lên sự khiêm tốn của Giáo Phái Axis. Cảm giác thật là tuyệt.”
“Tôi thấy gió mà thổi một cái là nhà thờ này sụp ngay.”
Aqua và tôi tới Nhà Thờ Giáo Phái Axis ở thị trấn này.
Nhân tiện, tới thị trấn này đã lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên tôi tới chỗ này.
“Người trông coi nhà thờ này là loại người như thế nào vậy? Ông ta không phải là một ai đó có cá tính mạnh mẽ chứ? Chúng ta đã có quá nhiều người có cá tính mạnh mẽ đến khủng khiếp rồi. Nếu xuất hiện thêm vài kẻ kỳ quái nữa là tôi về đấy.”
“Ai trong Giáo Phái Axis cũng đều là người tốt cả. Đừng lo. Nhưng tôi chưa được gặp mặt người phụ trách nhà thờ ở thị trấn này. Hình như gần đây vừa có một người tới nhậm chức…”
Aqua nói và đặt tay lên cánh cửa nhà thờ…
“Thấy chưa. Có vấn đề gì đâu? Xác minh lại đi… Thiệt tình. Lần tới đừng để tôi phải giao dịch với mấy loại mặt hàng này đấy.”
Nghe thấy giọng nói của người đàn ông ở bên trong, cô ta dừng tay.
Mấy loại mặt hàng đó?
“…Tất nhiên. Tôi đã đúng khi tìm ông. Đây chắc chắn là vật phẩm hàng đầu. Sao cũng được, có gì phải lo đâu, một khi tôi đã quen thì không có bất kì nguy hiểm nào đâu. Vả lại, cũng chỉ có mỗi mình tôi thưởng thức thôi mà.”
Nghe thấy người phụ nữ đáp lại, tôi chia sẽ cái nhìn với Aqua.
“Nên là vậy. Nhưng dù thế đi nữa, có thưởng thức thì cũng đừng lạm dụng quá. Năm nào cũng có người chết do thứ này đấy, cẩn thận đi là vừa.”
Vấn đề này nghiêm trọng đây.
Ai mà ngờ được Giáo Phái Axis lại có dính líu đến mặt hàng cấm chứ…!
Nhưng sao lại không ngửi thấy mùi phạm tội nhỉ?
“Này Aqua. Tới đồn cảnh sát thôi.”
“Đ-Đợi đã!? Những đứa trẻ của tôi không phải là tội phạm đâu!? Chắc là hiểu nhầm thôi. Chưa điều tra kỹ càng thì đừng có xốc nổi vậy chứ!”
“Riêng cái chuyện khiêu khích và quấy rối tình dục của Giáo Phái cô cũng đủ để cấu thành tội rồi.”
Ở lại đây là điều rất không khôn ngoan.
Nếu có nhóm nào khác phát hiện ra rằng chúng tôi đã tình cờ nghe được cuộc đối thoại, có thể họ sẽ âm mưu bịt miệng chúng tôi.
Trong lúc tôi định bỏ đi với một Aqua vẫn đang ngoan cố…
“Thiệt tình. Cô chẳng bao giờ thay đổi. Thích cái thứ bột trắng này đến thế sao?”
–Đó là giọng của Megumin.
Aqua và tôi bị sốc khi nghe được một giọng nói rất thân quen.
Sao Megumin lại ở nơi này chứ?
Con bé vừa nói là bột trắng ư?
Không. Đợi đã. Nếu Megumin có dính líu đến cái giao dịch bẩn thỉu này, vậy có nghĩa là…
“Thực sự tốt thế à? Trước đây chị có nói về nó với em rồi. Em cũng muốn thử.”
Này, này…
“Em gái. Thứ này trông thì giống như bột trắng bình thường, nhưng nếu em đổ nước nóng vào…”
Này, đợi đã, dừng ngay.
Người đang nói chắc chắn là Megumin đúng không?
Không thể là một người nào khác có giọng nói tương tự đúng không?
Trong lúc tôi và Aqua đang do dự có nên xông vào không, cả hai nghe được một tuyên bố rất chắc kèo.
“Nếu vậy sao em không thử đi? Không sao đâu, Megumin. Lần đầu thì ai chả thấy hơi sợ. Nhưng chỉ cần thử một lần, em sẽ nghiện thôi…”
Tôi đá vào cánh cửa và xông vào.
Phần 2
“—Đủ rồi đấy, lũ tín đồ tà ác!! Mấy người đang làm gì với đồng đội của ta thế hả? Bộ muốn chết sao?!”
Bên trong tòa nhà, một người đàn ông và một phụ nữ ngạc nhiên trừng mắt nhìn khi tôi đá văng cánh cửa.
Và—
“K-Kazuma? Sao anh lại ở đây…! Cả Aqua cũng…!”
Đứng giữa hai người bọn họ, Megumin bị sốc.
“Ai thèm quan tâm chứ! Dừng lại ngay, lũ tội phạm cặn bã! Ta là một Mạo Hiểm Giả nổi tiếng trong thị trấn này. Nếu các người dám chống lại, có bị gì thì đừng có trách ta!!”
Nghe thấy tôi đe dọa, người phụ nữ đó…
Rùng mình với thứ bột trắng trong tay. Trông cô ta giống một nữ tu sĩ của Giáo Phái Axis.
“Đ-Đợi đã! Dù thứ này đúng là mặt hàng cấm, nhưng tôi sử dụng cho riêng mình thôi mà…”
“Ai mà tin được mấy lời vớ vẩn đó hả! Cô vừa mới thử lôi kéo đồng đội của ta đấy! Đừng có đùa. Đồng đội của ta mà trở nên gàn dở hơn nữa sau khi sử dụng thứ đó thì cô bồi thường thế nào hả?! Cần một mồi lửa để đưa mấy thứ chết tiệt đó trở về với cát bụi!”
Trong lúc tôi giơ tay lên, nữ tu đó vội vã giữ thứ bột đó trước ngực.
Ngay lúc này, Aqua vụt qua chỗ tôi.
“God Blow!!” <Cú Đấm Thần Thánh>
Cô ta tấn công người đàn ông đang bối rối bằng nắm đấm của mình.
Nắm đấm của Aqua nhắm bụng của gã đó và hắn sụp xuống mà không kịp thốt ra một lời.
“Đợi đã. Hai người đang làm gì vậy!? Sao lại đột nhiên xông vào thế!?”
Tôi lờ đi con bé Megumin cũng đang bối rối và nắm chặt tay mình trước mặt nữ tu sĩ.
“Megumin, im lặng! Này, nữ tu sĩ tà đạo dám lôi kéo một cô gái ngây thơ vào tội ác! Ta là một người ủng hộ bình đẳng giới, thế nên ta xem việc giương tay mình trước một người phụ nữ là một công việc thiêng liêng. Để trừng phạt vì dám dụ dỗ đồng đội của ta chơi với cái thứ kỳ quái đó, ta sẽ để cô được tận hưởng nắm đấm thần thánh thay mặt cho con nữ thần, một con mắm không thể làm gương nổi cho đám tín đồ của cô ta.”
“Này, Kazuma. Đừng có phán xét nhanh vậy! Đứa trẻ này hẳn phải có một số tình tiết giảm nhẹ! Chắc hẳn gã này không phải là một tín đồ Axis, vậy nên tôi đã thông qua phán quyết, nhưng tôi có thể cảm giác được Aura của một Tín Đồ Axis quanh người cô ấy! Tôi nghĩ chúng ta nên để cô ấy giải thích trước!!”
Trong lúc tôi định bổ nhào vào cô ta cùng nắm đấm của mình thì Aqua chen vào.
Nhìn Aqua, nữ tu sĩ mở to mắt.
“Cô là!? …Ah, ai mà ngờ được chuyện như thế này lại xảy ra chứ.. Haha. Tôi cũng không thể thô lỗ. Được rồi, tôi thua. Nếu muốn đốt thứ này hay giao tôi cho cảnh sát thì cứ làm đi…”
“O-Onee-san!?”
Vừa nhìn thấy Aqua, nữ tu sĩ đột nhiên nhận tội và nhún vai.
Bên cạnh cô ta, Megumin ngơ ngác nhìn tôi và nữ tu sĩ.
“Nếu cô chịu đầu hàng chúng tôi đã không làm vậy. Nhưng xin vui lòng hợp tác với cảnh sát. Hãy trả giá cho những tội ác của mình ở đó.”
“Được. Tôi hiểu… Haha. Megumin, em vẫn muốn gọi chị là Onee-san à? Nhưng đừng lo lắng quá. Sau khi chị trả giá cho tội lỗi của mình, chúng ta sẽ lại gặp nhau… Ừ, chắc khoảng tối nay…”
Nữ tu sĩ nói với một nụ cười yếu ớt…
“…Tối nay? Cô đang nói gì thế hả? Sao cô được thả sớm thế?”
“Anh nói gì vậy? Việc sở hữu bất hợp pháp Tokoroten Slime sẽ bị trừng phạt bằng cách thuyết giáo độ khoảng một tiếng mà.”
Tokoroten Slime.
“…Con Slime đó là gì vậy? Nó có chứa chất độc hay ma túy khiến cô ‘high’ à…”
“Không có gì như thế cả. Nó không nguy hiểm đến thế. Tokoroten Slime rất dễ nuốt và có cảm giác co giãn ở trong miệng. Đó là loại thực phẩn phổ biến với đám trẻ và những người già.”
Nghe Megumin giải thích, tôi trở nên im lặng.
“…Nhưng, từ cuộc trò chuyện hồi nãy, không phải năm nào cũng có vài người chết à…”
“Đó là do bản chất của thực phẩm đó, rất nhiều người nuốt thẳng mà chẳng thèm nhai đúng cách, vậy nên mỗi năm có vài người bị nghẹt thở đến chết. Nghe nói đây là thứ được các cô vợ yêu thích để đưa cho mấy bà mẹ chồng.”
…… ……
“Không, nhưng chẳng phải đó là mặt hàng thuộc danh mục cấm à? Và còn cái thứ bột màu trắng nữa? Chỉ việc sở hữu thứ đó đã là một tội ác đúng không?”
Nữ tu sĩ gật đầu với vẻ mặt buồn bã.
“Trước đây ở Alcanretia, Quân Đội Quỷ Vương đã sử dụng Tokoroten Slime như một phần của cuộc tấn công khủng bố… Chúng biến tất cả suối nước nóng trong thành phố thành Tokoroten Slime. Sau đó, vương quốc đã ra sắc lệnh rằng Tokoroten Slime hẳn phải có tác dụng phụ nguy hiểm thì Quân Đội Quỷ Vương mới sử dụng, vậy nên họ đã bắt đầu điều tra… Cuối cùng, luật cấm tiêu thụ Tokoroten Slime được ban hành trước khi cuộc điều tra kịp xác nhận rằng thứ đó an toàn để sử dụng.”
Tại sao Quân Đội Quỷ Vương lại làm mấy chuyện bựa lòi như vậy chứ?
“Nhưng với tôi, Tokoroten Slime là thứ không thể thay thế được! Vậy nên dù có biết là mình sẽ bị thuyết giáo, tôi vẫn làm…!”
Nữ tu sĩ khóc lóc trong khi tôi đang cân nhắc đến chuyện rời đi.
Aqua đặt tay lên vai nữ tu.
“Cô, kẻ mộ đạo của Giáo Phải Axis… Còn nhớ học thuyết thứ bảy của Giáo Phái Axis chứ.”
“Học thuyết thứ bảy…? …! ‘Bạn không cần phải chịu đựng. Hãy uống khi bạn muốn uống. Ăn khi bạn muốn ăn. Bởi vì có thể ngày mai bạn sẽ không được ăn thứ đó nữa…”
“Đúng rồi. Bạn không cần phải chịu đựng. Dù đó có là gà rán trong bát của người khác, hãy ăn nó khi bạn muốn ăn. Nếu bạn muốn ăn Tokoroten Slime, đừng ngăn cản bản thân làm gì. Xét cho cùng, chịu đựng sẽ không tốt cho cơ thể.”
“Ah… Aqua-sama, cảm ơn cô…!!”
Tách mình khỏi mấy hành động kỳ lạ của Aqua và nữ tu sĩ, tôi tới bên cạnh Megumin và thì thầm vào tai con bé.
“Này, chúng ta làm gì bây giờ? Có nên ngăn họ lại không? Hay tốt hơn hết là không dính líu vào?”
“Nếu anh đã hỏi thế, tốt hơn hết là đừng có dính líu vào. Cứ mặc kệ thì tự nhiên nó sẽ dừng lại thôi… Mà khoan đã, sao anh lại ở đây? Sáng nay Aqua có nói là chị ấy muốn em đi cùng tới chỗ nào đó. Là chỗ này à?”
Phần 3
–Tôi trông chừng người bán hàng bị bất tỉnh cho tới khi ông ta tỉnh dậy và rời đi.
Lờ đi con mắm Aqua vẫn đang còn hành động kì quái, tôi được giải thích tình hình.
“Vậy là anh tưởng em bị mấy tên lập dị xúi dục làm việc xấu và đã xông vào à?”
“Ừ. Anh xin lỗi. Em đã quen Onee-san nữ tu từ trước rồi đúng không? Chỉ vì hiểu nhầm mà anh khiến em phải gặp rắc rối rồi.”
Trong lúc tôi đang gãi đầu xin lỗi, Megumin mỉm cười và nói.
“Không có gì. Xét cho cùng, anh đã rất lo lắng cho em nhỉ? Em có nhớ một câu là ‘—Đủ rồi đấy, lũ tín đồ tà ác!! Mấy người đang làm gì với đồng đội của ta thế hả? Bộ muốn chết sao?!’, đúng không? Haha. Lại thêm một câu nói của Kazuma làm em phải nhớ kĩ rồi.”
“Đ-Đừng mà. Quên đi chứ. Lúc đó anh đã quá lo lắng… Này, đừng có quẳng cái nhìn trêu chọc đó lại đây, không là anh bẹo má em đấy. Này.”
…Ngay cái lúc tưởng chừng như không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra…
“Ah–!”
Đúng lúc đó, một kêu đột ngột vang lên giữa nhà thờ, phá vỡ không khí yên bình.
Đó là tiếng kêu của bà chị nữ tu được Aqua an ủi từ nãy giờ.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Có chuyện gì với gã này thế! Có thể làm Megumin cười bẽn lẽn đến thế! Đã thế con bé còn có cái nhìn tsundere đầy dâm đãng nữa! Ah. Megumin vẫn thật dễ thương. Cho chị ôm được không!?”
“L-Làm ơn đừng. Dù sao thì, em vẫn chưa giới thiệu mọi người với Onee-san này, đúng không?”
Megumin đẩy bà chị nữ tu tăng động đi bằng hai tay và nói với chúng tôi.
“Kazuma, Aqua. Để em giới thiệu. Đây là Cecily-san. Chị ấy là quản lý của nhà thờ này. Ư, mối quan hệ của chị ấy với em là…”
“Chị gái.”
“Làm ơn đừng chế ra cái mối quan hệ đầy hư cấu đó! Ư, chắc phải nói là trước đây em từng được chị ấy chăm sóc…”
Có chuyện gì với Onee-san Cecily này vậy?
Dù rất xinh, nhưng tôi có thể cảm nhận được một aura vô dụng toát ra từ cô ta y hệt như người đồng đội của mình.
Cecily cúi đầu với Aqua và nói.
“Để tôi chính thức tự giới thiệu bản thân… Rất vui khi được gặp cô, Aqua-sama. Tôi đã được nghe danh từ người phụ trách có thứ hạng cao nhất của nhà thờ – Ngài Zesta. Tên tôi là Cecily. Nếu tôi dùng được vào chuyện gì, xin hãy nói.”
Cecily nói và mỉm cười nhẹ nhàng cứ như thể cô ta đang gặp tình nhân.
“Ồ. Cô sẽ làm bất cứ điều gì sao? Vớ của tôi bị thủng một lỗ. Cô sẽ mua đôi khác à?”
“Tất nhiên, Aqua-sama! Tôi dĩ nhiên phải hầu hạ và giúp cô mặc vớ rồi… À. Anh làm gì thế hả! Dù tôi có xinh đẹp nhưng anh làm thế là không được đâu đấy!”
Tôi kéo bà chị Cecily đang nói mấy lời ngu ngốc vào một góc của nhà thờ.
“Này, cô mà cưng chiều quá là cô ta sẽ vênh váo đấy. Nhân tiện, sao vừa gặp mặt mà cô đã sốt sắng với Aqua vậy… Bộ Giáo Phái Axis đã nhận ra danh tính thực của cô ta rồi à?”
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì. Aqua-sama là Aqua-sama. Là một Đại Tu Sĩ và là người đã cứu thành phố của chúng tôi, cô ấy được đặt tên theo nữ thần chúng tôi thờ phụng. Chỉ đơn giản là tên giống tên thôi mà. Tôi tới thị trấn này để phục vụ Aqua-sama và dựa vào ánh hào quang của cô ấy, và cũng là để sống qua những ngày an nhàn.”
“Cô làm ơn về Alcanretia được không?’
Nhưng tôi vẫn nhận ra được điều đó từ phản ứng của cô ta.
Chắc Giáo Phái Axis đã biết về danh tính thực của Aqua rồi.
Và họ cũng không định trắng trợn tuyên bố Nữ Thần Aqua hạ thế, mà chọn cách âm thầm dõi theo.
Ít nhất là họ không định làm hại Aqua và tôi.
…Vào lúc này, chẳng biết từ khi nào Aqua đã tới bên cạnh tôi và kéo tay áo.
Cô ta lén nhìn tôi cứ như là cô ta muốn gì đó và mong chờ một điều gì đó.
Gì chứ? Bộ tự mình nói ra thì xấu hổ lắm à, vậy nên cô ta bắt tôi phải yêu cầu Cecily tổ chức Lễ Hội Aqua sao? Khó chịu thật đấy.
“Ừ thì, cô là người quen của Megumin, Cecily-san đúng không?”
“Đừng khách sáo thế. Anh có thể tự nhiên hơn mà. Có thể gọi tôi là Cecily-Nee.”
Giờ phải làm gì đây? Nhìn con này có cảm giác cứ như thể đang có hai Aqua ấy.
Ở bên cạnh, đôi mắt Aqua sáng rực và đang âm thầm thúc dục tôi. Thật là phiền phức.
“… Ừm, cô biết đấy, thực ra thành phố này sẽ chuẩn bị tổ chức Lễ Tạ Ơn Nữ Thần Eris—“
“Biết rồi! Tất nhiên là tôi biết! Cái đám Tín Đồ Eris chết tiệt đó định quẳng Aqua-sama sang một bên và đi tổ chức cái Lễ Hội Eris lố bịch đó!”
Cecily phẫn nộ ngắt lời tôi.
“Đây là mùa hè. Anh sẽ nghĩ gì vào mùa hè? Đúng, tất nhiên là bãi biển, hồ bơi, và Giáo Phái Axis. Vậy nói đến lễ hội thì phải nghĩ đến cái gì? Tất nhiên là Giáo Phái Axis. Chúng tôi yêu tiệc tùng, lễ hội và mùa hè. Dám bỏ Giáo Phái Axis sang một bên và tổ chức Lễ Hội Eris trong mùa hè, trên thực tế đó là hành động khiêu khích chúng tôi. Đúng vậy. Đây là chiến tranh. Không còn sự lựa chọn nào khác ngoài chiến tranh!”
Bộ Giáo Phái Axis chỉ có mấy loại người đó thôi hả trời?
Aqua ngay lập tức bị kích động bởi mấy lời của Cecily. Đôi mắt cô ta rực cháy.
“Kế tiếp là tới việc phân chia nhiệm vụ. Tôi sẽ đập vỡ cửa kính của Nhà Thờ Eris. Megumin sẽ lạnh lùng xưng danh và giải thoát tôi khỏi lũ tín đồ Eris đang đuổi theo. Anh sẽ lẻn vào đám đông và lẩm bẩm. ‘Đòn thiên phạt đã giáng xuống lũ tín đồ Eris tà đạo…’ và mấy câu khác có ý nghĩa tương tự. Còn Aqua-sama thì chỉ cần thư giãn ở đây và nhấm nháp chút rượu… Rồi, bắt đầu thôi!!”
“Có điên mới để cô làm thế. Kế hoạch này có quá nhiều điều phải phàn nàn!!… Và mấy người đừng có quăng về phía tôi cái ánh mắt cứ như thể thích là nhích đó!”
Mặc kệ Megumin đang cười khúc khích trước cảnh tượng con bé dựng lên trong đầu, và con mắm Aqua đang hạnh phúc uống rượu theo như kế hoạch của Cecily—Trước tiên tôi phải đối phó với cái Giáo Phái Axis này đã.
“Ý tôi không phải thế. Ừm, tôi thấy cô có thể bắt đầu tổ chức một thứ gì đó giống như Lễ Tạ Ơn Nữ Thần Aqua để làm đối trọng.”
Phần 4
“Rất vui được gặp ông. Tôi là Cecily, quản lý chi nhánh của Giáo Phái Axis tại Axel. Tôi có vài điều cần bàn luận.”
“Làm ơn về cho.”
Trong khu mua sắm ở Axel.
“Gì vậy hả? Ta đã lịch sự tới thế ngươi còn khó chịu cái gì chứ!?… Ha. Dường như ngươi trước là định từ chối ta, sau là định mượn gió bẻ măng chứ gì. Ngươi sẽ nói điều này, được rồi—‘Hahaha. Nữ tu xinh đẹp của Giáo Phái Axis, nếu muốn ta chấp nhận yêu cầu của cô, hãy cho ta thấy một ít sự chân thành xem nào.’ Thế rồi, ngươi sẽ làm chuyện đó với cái cơ thể đầy gợi cảm của ta…! Đừng hòng ta để tên tà đạo ngươi làm thế. Hãy xem sức mạnh của GIáo Phái Axis đây!”
“Cái con điên này! Đây là lý do tại sao tôi từ chối giao thiệp với những Tín Đồ Axis đấy. Khoan, đợi đã! Ai đó giúp với!”
Người đàn ông phụ trách ủy ban quản lý khu phố mua sắm đang bị Cecily bóp cổ ngay trước mắt tôi.
“…Này, Megumin. Cô ta là bạn em đúng không? Ngăn cô ta lại đi chứ.”
“Không phải bạn, chỉ là người quen thôi. Làm ơn đừng nhầm lẫn chuyện đó.”
Chúng tôi tới đây chỉ để lấy giấy phép cho Lễ mừng thôi mà. Sao cứ khi nào có một Tín Đồ Axis xung quanh là lại xảy ra cãi vã thế này?
Do cảm thấy mang theo hai đứa Mondaiji[i] thì kiểu gì việc đàm phán cũng sẽ bị phá bĩnh, thế nên tôi để Aqua ở lại nhà thờ, nhưng hình như một đứa cũng chả khác biệt là bao.
Megumin và tôi lại nhìn khung cảnh trên phố mua sắm.
Chủ tiệm của những cửa hàng khác nhau đều rất bận rộn, chuẩn bị để bày hàng ra hoặc là làm mái che.
Khung cảnh này gợi tôi nhớ lại lễ hội văn hóa ở Nhật Bản.
Tôi bị gửi đến thế giới này ngay sau khi lễ hội văn hóa kết thúc.
Mặc dù trong lúc tổ chức lễ hội văn hóa tôi không còn tới trường nữa, nhưng nếu biết rằng mình sẽ bị chuyển tới thế giới song song này, tôi vẫn cảm thấy hối tiếc vì không được tham dự lễ hội lần cuối.
Hình như lớp của tôi bày một gian hàng Yakisoba.
Cecily vẫn còn bóp cổ và chửi bới vị chủ tịch.
…Những Tín Đồ Axis này chỉ đang cố gắng tự tổ chức lễ hội cho riêng mình, đúng không nhỉ?
Cảm giác hoài niệm về Nhật Bản lắng đọng, tôi tới chỗ vị chủ tịch và ngăn Cecily làm ông ta tắc thở.
Mặc dù theo bọn họ tới phố mua sắm, nhưng thấy cảnh này, suy nghĩ của tôi bị thay đổi một chút.
“Cecily-san. Nếu cứ như vậy thì sẽ chẳng thể được gì đâu. Cô nghỉ ngơi đi. Tôi thuyết phục ông ta dùm cho.”
Nghe thấy vậy, Cecily-san bỏ tay ra. Vị chủ tịch ho khan và nói.
“Cậu nói là cậu sẽ thay cô ta thuyết phục tôi ư, nhưng dù có là ai… Hử?Cậu có phải là Mạo Hiểm Giả Tỷ Phú đó, Satou Kazuma-san?”
Vậy ra biệt danh của tôi là Mạo Hiểm Giả Tỷ Phú à. Cũng không tệ.
Thấy vị chủ tịch đã sẵn sàng lắng nghe, Cecily bình tĩnh lại. Cô ta chỉn chu sửa sang lại quần áo của mình và đặt hai tay vào nhau cứ như thể đang cầu nguyện, giương mắt nhìn vị chủ tịch.
“Thực ra thì, chuyện này có liên quan đến Lễ Tạ Ơn Nữ Thần Eris trong năm nay. Chúng tôi muốn thay nó bằng Lễ Tạ Ơn Nữ Thần Aqua…”
“Làm ơn về dùm.”
“…! …Ugh!”
“Nếu chị cứ như vậy chuyện đàm phán không thể tiếp diễn được đâu. Onee-san, làm ơn lại đây! Kiếm chỗ nào mà chơi đi!”
Thấy Cecily chuẩn bị nhảy xổ vào một lần nữa, Megumin mang cô ta đi chỗ khác. Tôi nhẹ nhàng nói với vị chủ tịch đang sợ hãi.
“Người đồng hành của tôi đã gây rắc rối cho ông. Xin lỗi vì chuyện đó… Nhưng mục đích của chúng tôi tới đây cũng có liên quan đến những gì cô ấy nói.”
“Cái Lễ Tạ Ơn Nữ Thần Aqua mà cái cô Tín Đồ Axis đó mới nói xong ấy hả? Không thể được. Nếu chúng tôi làm thế, không biết những Tín Đồ Eris sẽ nói gì…”
Thấy chủ tịch không sẵn lòng thương lượng, tôi hạ giọng thì thầm với ông ta.
“Không. Không giống như cô Tín Đồ Axis đó, tôi không đưa ra một lời đề nghị bất hợp lý như là thay đổi lễ hội đâu. Tôi muốn được tổ chức cả hai lễ hội cùng một lúc. Biến nó trở thành Lễ Tạ Ơn Nữ Thần Eris Và Nữ Thần Aqua. Ai cũng sẽ hài lòng với chuyện đó.”
Vị chủ tịch lắng nghe và lúng túng.
“Chuyện đó sẽ không được cho phép đâu. Nghe cứ như thể thảm họa sắp xảy ra ấy. Vả lại có cảm giác là chẳng có lợi ích gì cả…”
Tôi giả vờ lóe linh quang.
“Lễ Tạ Ơn Nữ THần Eris được những quầy hàng tại phố mua sắm hỗ trợ hằng năm, vậy chắc hẳn thu nhập mỗi năm sẽ rất tuyệt đúng không?”
Tôi hỏi bằng một tông giọng bình thường.
“Ư, nếu tôi nói là chẳng có lợi nhuận nào thì sẽ là nói dối. Nhưng gần đây, do Quân Đội Quỷ Vương đang hành động ngày một nhiều hơn, giờ lợi nhuận cũng chẳng lớn như trước… Chuyện đó thì sao?”
Ra thế. Ra thế.
“Tín Đồ Eris và Tín Đồ Axis. Mối quan hệ của bọn họ chẳng tốt lắm—nhưng chỉ có mỗi GIáo Phái Axis là thể hiện sự thù địch—Nếu lễ hội được đồng tổ chức bởi cả hai Giáo Phái, chuyện gì sẽ xảy ra? Bởi vì Tín Đồ Axis yêu thích những lễ mừng, họ sẽ cạnh tranh với Giáo Phái Axis và khiến cho Lễ Hội khí thế ngất trời. Sau đó, Giáo Phái Eris cũng không thể ngồi yên mà không làm gì.”
“…Làm ơn giải thích kỹ hơn.”
Tôi nói với vị chủ tịch giờ đang nghiêm túc lắng nghe.
“Hãy để họ cạnh tranh với nhau. Cạnh tranh càng hung hãn chừng nào, quy mô lễ hội lớn chừng đó. Đương nhiên, phố mua sắm sẽ được hưởng lợi và lợi nhuận sẽ gia tăng.”
Vị chủ tịch cúi đầu xuống và vuốt cằm, suy nghĩ về điều đó một cách nghiêm túc.
Nhưng lợi ích không chỉ dừng ở đó.
“…Mặt khác. Kinh phí để tổ chức lễ hội hàng năm được tới từ đâu?”
“Kinh phí sao? Hầu hết là do đóng góp của Giáo Phái Eris. Số còn lại sẽ đến từ những quý tộc khác cùng với khoản tiền góp vốn của phố mua sắm chúng tôi…”
Tôi cũng cúi đầu xuống như vị chủ tịch.
“Không phải quá tuyệt nếu như để Giáo Phái Axis, gồm những người muốn đồng tổ chức lễ mừng, bỏ vốn vào sao? Như vậy, chắc chỉ cần GIáo Phái Axis và Giáo Phái Eris cùng nhau hùn vốn là đủ rồi.”
“…Vậy phải làm ngay. Xin hãy làm như thế! Wow. Quả là một Kazuma-san trẻ tuổi và giàu có. Mong là anh sẽ trở thành cố vấn cho sự kiện lần này… Tất nhiên là sẽ có đền bù thỏa đáng…”
Ồ. Đây thực sự là một tiến triển bất ngờ.
Mặc dù tôi không còn thiếu tiền nữa, nhưng chẳng có lý do gì lại bỏ lỡ một thỏa thuận ngon ăn như vậy.
“Nếu ông không phiền, tôi sẽ trở thành người cố vấn. Tôi có rất nhiều ý tưởng hay. Hãy kiếm ra tiền từ việc này nào.”
“Haha. Đây thực sự là một thương vụ có lời!”
Chúng tôi đột nhiên bật cười. Trong số những người theo dõi—
“Giao cho anh ấy thực hiện liệu có ổn không?”
“Ngay cả chị, Onee-san của em, cũng bắt đầu có chút bất an.”
Có thể nghe thấy mấy lời thì thầm như vậy.
Phần 5
Ở quán cà phê, nơi gần đây đã trở thành chỗ tôi và Chris gặp nhau, tôi báo cáo cho cô ấy những sự kiện đã xảy ra tới bây giờ.
“—Chuyện là vậy đấy.”
“Sao!? Sao lại như thế được!? Tôi cứ tưởng chuyện đó sẽ không được chấp thuận. Sao senpai có thể thuyết phục được chủ tịch của phố mua sắm cơ chứ!?”
Chris hét lên, đập bàn và đứng dậy.
“Ừ thì, thuyết phục chủ tịch khá là mất công, nhưng cuối cùng cũng xong xuôi.”
“Ra là anh–!”
Chris bắt đầu quấy rầy, còn tôi thì gật đầu và khoanh tay lại cứ như thể mình đã làm được chuyện tốt.
“Tại sao!? Anh rất sợ rắc rối, vậy sao còn làm mấy chuyện phiền phức đó nữa!? Vậy là tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ lễ hội của mình sang một bên và giúp đỡ cho lễ hội của senpai mình! Thật điên rồ!”
“Không, không. Dù vậy sao cô phải giúp cô ta chứ? Cứ thẳng thừng từ chối là được rồi.”
Chris trở nên khó xử.
“Đúng là thế… Nhưng bất cứ khi nào senpai yêu cầu sự giúp đỡ, tôi sẽ làm như một lẽ tự nhiên… Cũng như việc dọn dẹp mớ hỗn độn sau khi anh hồi sinh đấy. Chẳng hiểu sao mấy việc đó đã trở thành bổn phận của tôi rồi…”
“V-Về chuyện đó… Cảm ơn vì đã chăm sóc cho tôi … Nhưng bình tĩnh đã. Có những lý do chính đáng cho chuyện này mà.”
Thấy Chris không thể bĩnh tĩnh được, tôi giải thích cho cô ấy về cuộc nói chuyện giữa tôi và chủ tịch, bỏ qua mấy phần nhận làm cố vấn và thù lao các kiểu.
“Đại khái là như thế này. Do những vấn đề Quân Đội Quỷ Vương gây ra, dân chúng không thể phấn khích vì lễ hội được. Vì vậy tôi đề nghị đồng tổ chức cùng những Tín Đồ Axis yêu tiệc tùng. Điều này là để người ta quên đi Quân Đội Quỷ Vương và hoàn toàn tận hưởng lễ hội.”
“Anh nói vậy tôi cũng không thể phản đối… nhưng bộ anh thực sự là loại người biết nghĩ cho dân chúng sao?”
“Này, cô nói gì thế hả? Tôi là một người lương thiện không chỉ đánh bại vô số cường địch, mà còn giúp cô tìm ra những thánh tích nữa đấy.”
“X-X-Xin lỗi? T-Tôi không có ý đó…! Hm. Tôi hiểu rồi. Thế cũng tốt. Chắc senpai sẽ không ẩu quá đâu… đúng không?”
“Giờ thì cứ mặc kệ thế đã. Đồng tổ chức đơn thuần chỉ là một cuộc thử nghiệm ban đầu thôi mà. Theo như tính cách của Aqua, chỉ cần tổ chức một lần đã đủ thỏa mãn cô ta rồi. Năm sau lại đâu vào đấy thôi.”
“Này, sao anh không trả lời về chuyện chị ấy sẽ làm ẩu hả!? Có thực sự ổn không?… Và liệu ngày lễ sang năm của tôi có bị hủy bỏ do lễ hội của Giáo Phái Axis hoành tráng hơn không ?… Không. K-Không phải là tôi muốn được vinh danh trong lễ hội đâu đấy.”
Lo lắng cho lễ hội năm tới, Chris lại nói những điều phiền hà y như Aqua.
Bộ Nữ Thần nào cũng đều giống như vậy sao?
“Giờ thì cứ mặc kệ chuyện này đã. Điều quan trọng là… Cô đã tìm được thánh tích chưa?”
“Vâng. Tôi đã tìm thấy vị trí. Nhưng nó đang được cất giữ ở một nơi có hơi chút khó khăn. Chủ sở hữu hiện tại là một quý tộc tên Undine. Người này có sở thích sưu tầm những vật phẩm kỳ quái.”
Một quý tộc sưu tầm những vật phẩm kỳ quái.
Do tất cả những quý tộc tôi đã gặp từ trước tới nay đều như thế, ấn tượng của tôi về giới quý tộc nói chung là đã bị đóng đinh rồi.
“Nếu đối phương là quý tộc, vậy nhờ Darkness giúp được không? Sử dụng quyền thế của gia tộc Darkness sẽ làm mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn…”
“Không thể nào. Dường như Undine đã dùng những thủ đoạn phi pháp để giành lấy thánh tích này, vì vậy hắn ta chắc chắn từ chối. Hắn ta là một quý tộc nổi danh là một kẻ không từ mọi thủ đoạn để có được thứ mình muốn. Dù Darkness có thương lượng, hắn cũng chỉ kết thúc bằng ‘Tôi không biết một thứ như vậy có tồn tại.’”
Quả nhiên, ấn tượng của giới quý tộc trong mắt tôi đã hỏng bét.
Không biết cái gọi là thủ đoạn phi pháp đó là tống tiền hay trộm cắp nữa.
Nhưng nếu hắn là hạng người đó, chúng ta có thể sử dụng những cách thức phi pháp của riêng mình.
“Vậy, sẽ lại như vậy nữa, Big Boss.”
“Ừ, đúng vậy đấy. Trợ thủ-kun.”
Chắc lại phải dùng đến cái mặt nạ đó rồi.
Phần 6
–Sau khi do thám dinh thự của gã quý tộc, tôi vừa đi vừa nghĩ cách để xâm nhập vào bên trong trên đường trở về nhà.
Về trước tôi một bước, Aqua đang làm ầm ĩ.
“Darkness! Làm ơn mà. Khi Kazuma trở về, tôi sẽ giúp cô thuyết giáo anh ta! Vậy nên làm ơn ra khỏi nhà vệ sinh đi mà! Nếu cô cứ như vậy, tôi sẽ gặp rắc rối mất! Do chả có ai ngó ngàng nên nhà vệ sinh tầng hai bẩn lắm! Tôi cầu xin cô, ra nhanh lên, ra nhanh lên!”
Aqua đang đập mạnh vào cánh cửa nhà vệ sinh tầng một.
Dường như Darkness đang nhốt mình trong đó.
“Tôi về rồi đây. Này, có chuyện gì thế? Thuyết giáo tôi cái gì vậy?”
Từ cái cách Megumin nằm dài trên ghế sô pha trong phòng khách, chắc con bé đã được Aqua đem đi xả Explosion.
“Này, cái tên NEET chết tiệt! Tại anh lan truyền bí mật đáng xấu hổ của Darkness cả đấy. Về nhà là cô ấy đã khóc lóc rồi! ‘Lalatina ojou-sama, có thật là cô có cơ bụng sáu múi không?’, ‘Lalatina ojou-sama, có thật là chú rể của cô đã chạy mất không?’, ‘Lalatina ojou-sama thật xinh đẹp, dù cô ấy có là hàng second-hand nhưng vẫn có người ham muốn.’, các kiểu. Cô ấy nói là Mạo Hiểm Giả nào gặp cô cũng đều nói mấy câu kiểu thế! Tôi nói nè, ra ngoài nhanh lên, Darkness. Chắc chắn cô có thể kiếm ra được chú rể mới! Tôi sẽ không gọi cô là cô dâu second-hand nữa đâu! Làm ơn đừng giận mà!”
Do không có khả năng đọc bầu không khí, Aqua cứ la lên mấy câu như vậy, chẳng biết cô ta đang cố gắng thuyết phục Darkness ra ngoài hay là ở lỳ trong nhà vệ sinh nữa.
“Này, Darkness. Cô đang làm phiền mọi người đấy, ra nhanh lên. Dù sao thì, cái lúc tôi xâm nhập vào dinh thự của cô và nói là tôi sẽ tiết lộ những bí mật đáng xấu hổ của tiểu thư Lalatina, cô đã đáp lại rằng thích thì cứ việc. Nhưng thôi đừng bận tâm. Cứ xem như đó là lỗi của tôi, Lalatina.”
Cửa nhà vệ sinh vang lên một tiếng bang cứ như thể có thứ gì đó vừa mới đập vào.
Tiếng khóc đã dứt, hình như lúc này Darkness đang bốc hỏa.
Lờ đi tiếng la hét của Aqua, Darkness đang nhốt mình bên trong, mặc kệ tôi có nói gì cô cũng chẳng thèm để ý.
Nhưng nếu cô ấy cứ cố thủ trong nhà vệ sinh thế này thì thật là phiền phức.
“Tôi biết tôi có sai nhưng cô cũng có phần đấy. Một tay thì sao vỗ thành tiếng.[ii] Tôi xin lỗi, được chưa? Làm hòa thôi nào… Tôi thì có thể kiếm chỗ nào đó để giải quyết, chẳng quan trọng lắm. Nhưng cô mà không ra ngoài là Aqua sẽ gặp rắc rối đấy. Đừng giận nữa.”
“Nữ thần không dùng nhà vệ sinh, vậy nên chẳng có rắc rối nào đâu! Dọn vệ sinh nhà vệ sinh tầng một là do tôi phụ trách! Nếu Darkness không ra ngoài, tôi sẽ không thể làm sạch được! Không có lý do nào khác! Vậy nên cô ra ngoài được rồi đấy!”
Aqua khó chịu lớn tiếng.
Dù muốn để Aqua nhịn thêm một lúc nữa, nhưng tôi chợt nhớ ra nhà vệ sinh tầng hai là do tôi phụ trách.
Nếu Aqua lấy điểm này ra để truy cứu thì thật là phiền phức, vậy nên tôi đưa ra tối hậu thư cho Darkness.
“Này, Darkness. Chúng ta đã quen biết nhau được một thời gian rồi, vậy nên cô hẳn phải hiểu rõ tôi chứ nhỉ. Nếu còn không chịu ra khỏi nhà vệ sinh, tôi sẽ bắt cô phải khóc lóc van xin tôi dừng lại.”
Một tiếng cười khẩy vọng ra từ trong nhà vệ sinh.
Im lặng từ nãy đến giờ, Darkness bất ngờ lên tiếng.
“Cả anh nữa. Đã biết nhau lâu như vậy, đáng ra anh nên biết những điều sẽ khiến tôi cảm thấy thú vị chứ. Định tấn công tôi bằng mấy lời độc địa hả? Tôi đã kiểm soát nhà vệ sinh. Dù anh có nói gì đi chăng nữa, nếu tôi che tai lại và chịu đựng thì chính anh mới là người phải chịu thiệt. Về phương diện chịu đựng thì gia tộc Dustiness hầu như không có đối… Làm một cuộc thi chịu đựng nào! Tôi sẽ ở lỳ chỗ này cho tới khi anh chịu xin lỗi và nói, ‘Tiểu thư Dustiness, xin hãy tha lỗi cho tôi!’”
…… ……
Nghe thấy vậy, tôi dùng sức kéo cái bàn nặng nề trong phòng khách để chắn trước cửa nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nằm ở hành lang cạnh phòng khách.
Chiếc bàn có chiều dài ngang với hành lang, vậy nên cánh cửa hoàn toàn bị nó chặn lại.
Tôi thì thầm vài điều với Aqua và rời khỏi đó.
Aqua nhìn tôi rời đi và hét vào cánh cửa.
“Này, Darkness. Kazuma nói là anh ta sẽ tới lục soát phòng cô và thỏa mãn ham muốn của mình ngay trên giường của cô, nói xong anh ta rời đi.”
Từ bên trong truyền ra âm thanh của ai đó bị ngã khụy.
Tiếp theo sau là âm thanh của cánh cửa đánh vào chiếc bàn, cứ như thể cô ta đang cố gắng mở cửa.
Lờ đi những âm thanh ồn ào đó, tôi leo cầu thang lên tầng hai…
Đằng sau tôi, tiếng cánh cửa đập sầm vào bàn cứ lặp đi lặp lại. Darkness chuyển sang la mắng tôi.
“Kazuma! Dừng lại! Dừng lại ngay đồ hèn hạ! Này, dừng lại! Dừ…! Anh đùa thôi, phải không? Aqua, thực ra Kazuma vẫn còn ở đây, đúng không? Megumin, Kazuma vẫn ở bên ngoài, đúng không?”
Thanh âm của Darkness dần trở nên bất an và nghe có vẻ nức nở.
Megumin kiệt sức nằm dài trên ghế sô pha, nhưng con bé vẫn vuốt ve Zell Đại Đế, giờ nó đang ngủ trong cái vỏ rỗng của Vanir. Megumin và Aqua đồng thanh đáp lại.
“Không có ở đây.” X2
“Kazuma, tôi sai rồi! Tôi sai rồi…! Này, để tôi ra. Tôi không ra ngoài được! Aqua, Megumin, để tôi ra! Kazuma, tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi! Thành thật xin lỗi! Làm ơn hãy tha lỗi cho tôi, Kazuma-sama!”
–Một lát sau.
“…Ugh. Chiếc quần lót yêu thích của tôi đã bị…”
“…Uh, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Darkness vậy?”
Chúng tôi ăn tối cùng nhau và bàn về những dự định trong tương lại.
“Muốn biết thì đi mà hỏi Darkness chi tiết. Aqua, tôi kiếm được giấy cấp phép lễ hội cho cô rồi, nhưng cô giải quyết phần còn lại được không?”
“Tất nhiên. Một khi tôi đã có được giấy phép thì chẳng còn vấn đề nào nữa. Cứ để tôi lo phần còn lại. Tôi có sẵn kế hoạch của mình rồi.”
Dù đã kiếm được giấy phép từ chủ tịch khu mua sắm, nhưng mọi việc còn lại tôi đều đổ lên đầu Aqua.
Dù có chút bất an, nhưng tôi không phải là Tín Đồ Axis, vì vậy không cần tôi phải tham gia.
Mục tiêu của tôi là khiến cho lễ hội hoành tráng hơn bằng cách để Giáo Phái Eris và Giáo Phái Axis cạnh tranh với nhau.
Bằng cách đó tôi đã châm ngòi nhiệt huyết, vì vậy sau chuyện này họ có thể tạo động lực cho bản thân.
Chiến đấu… Chiến đấu mãnh liệt…!
“Này, Kazuma. Anh kiếm ra được giấy phép tổ chức lễ hội bằng cách nào thế?”
“Chiến… chủ tịch phố mua sắm đã nói rằng để Giáo Phái Eris và Giáo Phái Axis đồng tổ chức lễ hội sẽ làm cho nó trở nên hoành tráng hơn bao giờ hết.”
“Giấy phép thực sự được cấp ư? Sao có thể… Không. Tất cả là do anh. Chắc hẳn anh đã dùng những thủ đoạn nào đó, vậy nên tôi sẽ không hỏi thêm nữa. Ah. Sao chuyện này lại xảy ra ngay lúc tôi đang nắm quyền thay cho lãnh chúa chứ…”
Bật tiếng thở dài, Darkness nói và ăn món mille crepe.[iii]
“Hm… Món mille crepe này ngon đấy. Đúng hơn là đồ ăn hôm nay rất ngon. Dù vẫn chưa đạt chuẩn đầu bếp của nhà tôi, nhưng thế vẫn đủ để bày bán ở tiệm. Hôm nay ai đã nấu món này vậy?”
“Tôi… À đúng rồi. Chắc lúc đó cô đang gây rối với lão lãnh chúa hấp tấp nên không biết nhỉ. Tôi đã học nấu ăn. Cô thấy đấy, giờ tôi sẽ không cần phải lo lắng về tiền bạc nữa, vậy nên tôi đang nghĩ đến chuyện sống thật thảnh thơi từ giờ trở đi. So với những kỹ năng chỉ hữu ích khi phiêu lưu, thì không phải những kỹ năng có thể cái thiện cuộc sống tốt hơn nhiều sao?”
Darkness nói với vẻ mặt đau khổ.
“A-Anh… Cái lúc anh học kỹ năng tẩu thoát là tôi đã có dự cảm không lành rồi. Rốt cuộc anh muốn phát triển theo hướng nào?… Thường thì chỉ những đầu bếp mới học kỹ năng nấu nướng thôi.”
Dù cô có nói thế–
Phần 7
Sau đó, mỗi ngày Aqua đều đến Giáo Phái Axis để chuẩn bị cho lễ hội. Ngày tháng trôi qua bình yên.
Thế rồi, vào một đêm yên bình.
Đêm đã khuya, chỉ vài tiếng nữa là bước sang ngày mới.
Chris và tôi đứng trước mục tiêu của mình, dinh thự của Undine.
“Trợ thủ-kun, sao anh lại chọn lúc này? Sớm một chút không tốt hơn à?”
“Lúc này người ta sẽ có xu hướng ngủ sâu giấc. Khi một gã mới chỉ ngủ thiếp đi, một tiếng động nhỏ cũng đủ để đánh thức hắn. Hồi còn sống ở nhà, đây là khoảng thời gian tốt nhất để lẻn xuống cầu thang kiếm đồ ăn vặt. Đây là mánh lới tôi ngộ ra được từ cuộc sống của mình.”
Tại thời điểm này, chúng tôi không còn là Kazuma và Chris, mà là Trợ thủ-kun cùng Big Boss của Băng Trộm Tóc Bạc.
Mang bộ quần áo màu đen cùng chiếc mặt nạ, tôi mang một cái túi lớn trên lưng mình.
Thời tiết hôm nay khá tốt, trời nhiều mây.
Không có ánh trăng hay ánh sao, mọi thứ sẽ ẩn mình trong bóng tối.
“Tôi không muốn chỉ trích anh nữa… Vậy, anh đang mang gì thế? Bên trong bao có gì vậy?”
Dường như Chris để tâm tới thứ đằng sau lưng tôi.
Tôi mang theo vật liệu hấp thụ chấn động âm thanh.
Xét cho cùng, thứ chúng tôi muốn trộm chính là bộ giáp.
Nếu trực tiếp mang đi, nó sẽ gây ra tiếng ồn đủ để đánh thức mọi người.
Nghe tôi giải thích, Chris mở to mắt ngưỡng mộ.
“Ra vậy… Trợ thủ-kun, bọt xốp hiện có ở Nhật Bản đúng không? Thứ mà chúng ta có thể chọc vào cho vui… Nói nè, tôi có thể–”
“Không, đừng có chọc vào. Làm thế phiền hà lắm. Nhanh lên.”
–Chúng tôi tới dinh thự khi trời vẫn còn tối.
Thực ra thì, lần này độ khó vẫn chưa được xem là cao.
Thế vẫn còn dễ hơn nhiều so với việc xâm nhập vào lâu đài hoàng gia. Và cho dù Undine là một quý tộc, gia tộc của hắn vẫn không nổi tiếng bằng Gia Tộc của Darkness.
Cửa trước của dinh thự không có lính canh, chắc hẳn bên trong đến lính tuần tra cũng không.
Tôi tận dụng tầm nhìn ban đêm từ kỹ năng ‘Farsight’ và dán mình vào bức tường của dinh thự.
“Tôi đã thắc mắc chuyện này lâu rồi. Big Boss, cô cũng là nữ thần. Vậy sao lại không có tầm nhìn ban đêm như Aqua?”
“Cơ thể này chỉ đơn thuần là một vỏ bọc để sử dụng trong thế giới con người. Bởi vì không trực tiếp xuống hạ giới, tôi không thể cảm nhận được yêu ma, Undead và sự tà ác. Nhưng cũng nhờ thế, tôi không phát ra aura thần thánh thu hút lũ Undead.”
Ra vậy, nhưng trong lúc này thì như thế lại có hơi bất tiện một chút.
“Được, Big Boss, nắm tay nào. Tôi sẽ dẫn đường.”
“Trợ thủ-kun. Không cần phải nắm tay đâu. Ngay cái lúc xâm nhập vào lâu đài lần trước ấy, tôi cũng có thể theo sau mà chẳng gặp vấn đề gì anh biết không?”
“Cô nói gì thế? Lúc đó đúng là có ánh trăng, nhưng tối nay đến ánh sao cũng chả có. Chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể gây tai họa đấy. Đừng có xem thường chỉ vì nơi này dễ thâm nhập hơn lâu đài. Nào, đưa tay cho tôi…”
“Satou Kazuma-san, anh sẽ phải hứng chịu thiên phạt vì dám sàm sỡ tôi đấy, hiểu chưa? Ví dụ như, ngay lúc dạ dày anh thấy khó chịu thì nhà vệ sinh đã có người chiếm. Cuối cùng anh cũng xoay sở để mò vào được, nhưng chợt nhận ra là giấy vệ sinh đã lẳn mất tăm.”
“Tôi đã quá đắc ý. Xin thứ lỗi.”
So với đòn thiên phạt nhẹ nhàng của Aqua, đòn thiên phạt của Eris đúng là chẳng thể đùa giỡn được.
Run rẩy nhẹ, tôi dọc theo bức tường để tới cổng sau.
“Hôm nay cứ thoải mái tiến vào thôi. Chẳng có ai xung quanh cả. Chúng ta có thể dễ dàng đối phó bằng kỹ năng Detect Trap <Phát Hiện Bẫy> và Open Lock <Phá Khóa>. Rắc rối chính là việc sau khi tìm thấy bộ giáp. Tôi không biết khả năng hấp thụ âm thanh của bọt xốp hiệu quả tới đâu…”
“Tôi sẽ đặt niềm tin vào item mà Trợ thủ-kun chế tác. Trong trường hợp xấu nhất, chúng ta có thể mạnh mẽ xộc thẳng ra như đã từng làm hồi còn trong lâu đài hoàng gia!”
Như thể ký ức lần xâm nhập hồi đó ùa về, vừa mở khóa, Chris vừa mỉm cười hạnh phúc.
Giờ nghĩ lại, đúng là lần đó khá vui.
Lần đó, chẳng hiểu sao sự căng thẳng lại đặc biệt cao.
“Nhân tiện, mặt nạ của Trợ Thủ-kun ngầu thật đấy. Anh có nói là anh đã mua nó từ cửa hàng ma đạo cụ trong thị trấn này đúng không? Tôi cũng để ý tới con búp bê mang mặt nạ trên ghế sô pha trong biệt thự của anh. Sau khi chúng ta xong việc, đưa tôi đến thăm cửa tiệm đó nhé.”
“Không vấn đề gì… Nhưng, Big Boss, cô sẽ không tranh cãi với nhân viên cửa tiệm chứ? Aqua và gã nhân viên đó có hiềm khích với nhau. Lần nào gặp họ cũng đều gây lộn cả.”
“Tôi sẽ không tranh cãi đâu. Senpai lúc nào chẳng thế. Cô ấy tranh cãi với tất cả mọi người…”
Nhân tiện, cô ấy nói là Chris chỉ là lớp vỏ bọc. Nếu gặp Vanir, hắn ta có thể nhìn thấu danh tính thực của cô ấy không nhỉ?
Hình như trong dạng này Chris không thể sử dụng được sức mạnh của nữ thần, chắc hai người bọn họ không phát hiện ra bản chất thật của nhau đâu.
…Không, không, không. Nếu họ vô tình nhận ra danh tính thực của nhau, họ có thể gây chiến và gây ra những rắc rối không cần thiết. Tốt hơn hết là không để họ gặp mặt…
“Được, mở ra rồi đấy. Đi nào, Trợ Thủ-kun.”
Đúng như dự đoán, trong dinh thự của Undine không có lính tuần.
Dù sao thì so với những nơi khác, tỉ lệ tội phạm của thị trấn này khá thấp. Có thể đó cũng là một trong những nguyên nhân.
Tôi dẫn đường trong hành lang tối tăm.
Chúng tôi dựa vào kỹ năng Find Treasure <Dò Xét Bảo Vật> của Chris mà tiến tới, thế nhưng…
“Big Boss. Cô có thể không dừng lại mỗi khi chúng ta tìm thấy vài vật quý được không? Nhanh lấy cái thánh tích rồi về nhà ngủ nào.”
“Ugh. Được, tôi hiểu. Nhưng nói thế nào nhỉ? Cứ khi nào thấy vật quý, dòng máu đạo tặc trong tôi lại sục sôi… Mỗi lần nghĩ đến chuyện một vật phẩm như thể này có thể giúp đỡ rất nhiều trẻ em nghèo, tay tôi lại…”
Cứ khi nào chúng tôi dọc theo con đường thấy những bức tranh và đồ trang trí, Chris đều dừng lại.
“Cô làm ơn đừng có biến thành Đạo Tặc Hào Hiệp khi có tôi ở quanh được không? Vả lại, trong hầm chứa kho báu chắc chắn sẽ có những vật phẩm đắt tiền hơn và ít cồng kềnh hơn.”
“Đúng rồi. Trợ Thủ-kun, anh đã khá quen thuộc với nghệ thuật trộm cắp… Level của anh cũng lên không ít, vậy chắc hẳn anh sắp gần với Level cho phép chuyển chức nghiệp rồi đúng không? Chuyển chức nghiệp thành đạo tặc đi.”
“Mục tiêu kế tiếp của tôi là sống một cuộc sống bê tha, vậy nên làm một Mạo Hiểm Giả thì hơn, dù yếu đuối nhưng lại có khả năng học hỏi những kỹ năng khác nhau. Tiếp theo, tôi muốn học kỹ năng Create Earth Golem <Chế Tác Golem Hệ Đất>. Không biết tôi có thể sử dụng kỹ năng đó để tạo ra một con golem giúp việc nhà được không nhỉ.”
“…Anh thực sự thích lãng phí ma thuật và điểm kỹ năng của mình vào mấy thứ kỳ quái đấy. Trên danh nghĩa một nữ thần, tôi mong là anh sẽ học những kỹ năng phù hợp để chuẩn bị cho cuộc chiến chống lại Quỷ Vương…”
Cô đang nói cái gì với một gã có số lần chết trong thế giới này lên tới nóc vậy?
–Nhờ kỹ năng Find Treasure của Chris, cuối cùng chúng tôi cũng đến được cánh cửa dày.
Đúng lúc này, dù ít khi dùng đến, kỹ năng Detect Trap <Phát Hiện Bẫy> đột nhiên có phản ứng.
“Dường như ở đây có một cái bẫy. Để xem nào… Ồ. Một cái bẫy báo động… Tôi nói nè, Trợ Thủ-kun.”
“Tôi không ngốc đâu. Tôi sẽ không lặp lại sai lầm mình từng mắc phải hồi ở cung điện… Th-Thiệt tình, đừng có nhìn tôi như thế chứ…”
Trong lúc Chris dỡ bỏ bẫy, tôi sử dụng kỹ năng Detect Enemy <Phát Hiện Kẻ Địch> để kiểm tra xem có ai ở xung quanh không.
“……?”
Không phải là kẻ địch.
Đó không phải là kẻ địch, mà là một sự hiện diện mờ mịt bên trong hầm kho báu.
Và đó không phải là sự hiện diện của một người hay một con quái vật.
“Okay, bẫy đã được tháo dỡ! Ổ khóa cũng đã mở, Trợ Thủ-kun!”
Chris nói và đặt tay lên cánh cửa.
“Ah. Đ-Đợi đã, Big Boss. Bên trong có—“
Trước khi tôi kịp nói về sự hiện diện bí ẩn, cô ấy đã mở cửa.
“…? Gì thế, Trợ Thủ-kun?”
“Eh?”
Trong căn hầm kho báu không một bóng người.
Có thể chỉ là ảo giác, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện ở bên trong.
Và có một núi kho báu cùng những vật phẩm kỳ bí…
“Trợ Thủ-kun! Trợ Thủ-kun, nhìn nè! Đây là một vật phẩm đắt giá!”
“Ồ, Big Boss. Cô chơi ăn gian. Tôi thấy nó trước!”
Tôi hoàn toàn quên mất sự hiện diện đó và hăng say phân loại báu vật.
“Tôi sẽ thỏa thuận trước. Kho báu chúng ta trộm được sẽ được quyên tặng, hiểu không? Cho dù đối phương có là kẻ xấu, chúng ta cũng không nên kiếm chác cho riêng mình…”
“Shh. Cái thứ siêu sáng bóng này là gì thế? Trông có vẻ đáng tiền đấy! Ồ, viên đá có hình dạng kỳ lạ này là gì vậy? Tôi nhớ là Aqua thích sưu tầm mấy viên đá kỳ quái. Mang nó về làm quà cho cô ta thôi nào.”
“…Tôi nói này, Trợ Thủ-kun, anh có đang nghe không thế? Chúng ta không thể làm vậy, hiểu không? Thực sự không thể, hiểu không?”
Đúng lúc này, tôi chợt nhận ra.
Tôi nhận ra rằng dù căn phòng này có cả đống vật phẩm đắt tiền, thứ quan trọng nhất là cái áo giáp lại biến đâu mất.
“Big Boss, tôi không thấy bất cứ thứ gì như là một thánh tích.”
“Eh!? Ừ, đúng thật. Nhưng vẫn có cảm giác của thánh tích mà. Sao nó không ở đây nhỉ?”
Tôi trở nên quan tâm đến sự hiện diện mà mình đã thấy lúc nãy và nhìn vào phía bên kia.
Phía bên kia là một bức tường. Chẳng có gì bất thường cả…
“Ugh!?”
Khi tôi chạm vào bức tường, một phần bị chìm xuống. Cứ như thể chúng tôi đang ở trong một ngôi nhà của ninja, bức tường đột nhiên dịch chuyển.
“Một cánh cửa bí mật. Không tồi đâu, Trợ Thủ-kun.”
“Xét cho cùng, tôi tự tin rằng may mắn của mình chỉ đứng sau Big Boss.”
Thật cẩn thận, chúng tôi bước vào căn phòng ở phía bên kia tường.
–Ở giữa phòng, có một bộ giáp bị xích khắp nơi, cứ như thể nó bị phong ấn.
Bộ giáp trắng-bạc đó trông như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn chỉnh.
Không hề có khớp nối. Đó là một bộ giáp toàn thân trơn nhẵn.
Ngay cả với tôi, một người không hiểu giá trị của giáp trụ, khi nhìn vào bộ giáp đó trái tim tôi vẫn đập liên hồi. Bộ giáp mang đến một cảm giác vô đối, không thua bất kỳ trang bị nào.
“Thứ này…”
“Thứ này là Sacred Armor Aigis <Thánh Giáp Aigis>… Là thánh tích cứng rắn nhất thế giới này, thứ sẽ đem chiến thắng đến cho người mang nó.”
Chúng tôi tới gần bộ giáp bị xích và đánh giá lại thứ này.
“Nhìn kỹ thì, khắp nơi đều có vết hư hại.”
Nghe tôi lẩm bẩm, Chris xúc động đặt tay lên bộ giáp.
“…Vâng. Xét cho cùng, bộ giáp này đã bảo vệ chủ nhân của nó chống lại Quân Đội Quỷ Vương. Dù có phải đối mặt với thách thức nào đi chăng nữa, anh ta vẫn không để thua trước bất kỳ kẻ nào cho đến phút cuối.”
Dường như cô ấy đang xem xét từng vết thương tổn nhỏ trên bộ giáp.
“Ông đã tận tâm tận lực cho tới khi chủ nhân bệnh tật qua đời…”
Chris thì thầm với bộ giáp và nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Ôi. Ngay lúc này, cô ấy thực sự mang dáng dấp của một nữ thần—
Đúng lúc tôi đang thầm nghĩ và ở cạnh bên nhìn vào vẻ mặt của Chris.
“Này, thằng nhóc. Đừng có tự tiện chạm vào ta chứ.”
Đột nhiên trong đầu tôi vang lên một giọng nói của đàn ông phá vỡ bầu không khí trang nghiêm.
Đang chạm vào bộ giáp, chắc Chris cũng nghe thấy thanh âm đó.
“Uh. Th-Thằng nhóc!? Là tôi à!? Không, chuyện gì đang diễn ra thế này!? Giọng nói vừa nãy là của ông phải không!? Sacred Armor Aigis!?”
“Ồ. Cái gì? Không phải là thằng nhóc sao? Vậy thì cô có thể chạm tôi thêm chút nữa. Để ta tự giới thiệu. Rất vui được gặp hai người các ngươi. Tên ta là Sacred Armor Aigis. Ta là một thánh tích đa tài có thể nói chuyện và hát hò. Các ngươi có thể gọi ta là Aigis-san.”
Này, cái thánh tích lắm mồm này bị gì thế?
Hắn chính là sự hiện diện mờ ảo mà tôi đã cảm nhận được bằng kỹ năng Detect Enemy.
“Uh… Tôi có hơi sốc vì mình chưa từng nghe nói rằng thánh tích đó có thể nói chuyện. Thế nên, Aigis—”
“Đã bảo gọi ta là Aigis-san, đồ quỷ.”
“Tôi không phải là đồ quỷ! Bên cạnh đó, tại sao một thánh tích lại có thái độ kiêu ngạo đến như vậy!?”
“Big Boss. Chúng ta xâm nhập vào giữa đêm không phải là để cãi nhau với một vật thể vô cơ đâu! Hoàn thành mục tiêu cái đã!”
Thấy Chris đang cãi lộn và đám vào ngực của thánh tích, tôi ngăn cô ấy lại. Để hoàn thành mục đích ban đầu, tôi lấy ra trang bị ở trên lưng mình.
Vẻ mặt Chris đột nhiên trở nên nghiêm túc và cô ấy đặt tay mình lên ngực bộ giáp.
“…Được rồi. Aigis-san. Chúng tôi tới đây để một lần nữa mượn sức mạnh của ông. Tôi sẽ giúp ông tìm một chủ nhân mới. Người đó sẽ tới từ thế giới song song giống như chủ nhân của ông trước kia. Sẽ là một ai đó tới từ một nơi được gọi là Nhật Bản, một người mang sứ mệnh cứu rỗi thế giới!”
Chris nói và nở nụ cười như thể động viên Aigis…!
“Ah? Cô đang nói gì thế? Sao tới tận bây giờ ta vẫn phải làm chuyện đó? Không thể được. Ta không rảnh. Mượn sức mạnh của ta, cũng có nghĩa là ta lại phải trở thành một bộ giáp bảo vệ chủ nhân đúng không? Cô bị ngu à? Ngay cả một bộ giáp cũng cảm thấy đau khi bị đánh trúng đấy. Cơ thể ngầu lòi, bóng loáng của ta sẽ bị hư tổn! Nhân tiện, kẻ mà cô gọi là chủ nhân là loại người nào? Ta có chấp nhận được người đó không ?”
Đối mặt với mấy lời phàn nàn của Aigis, nụ cười trên gương mặt Chris bị đông cứng.
“…Uh, dù tôi không thể hứa hẹn gì nhiều, nhưng chắc hẳn đó là một người tràn ngập tinh thần trọng nghĩa khí và can đảm, đặc biệt dịu dàng…”
“Không, không. Vấn đề không nằm ở tính cách! Điều quan trọng là vẻ ngoài cơ! Vẻ ngoài! Ngực bự? Hay là dáng người tinh tế? Nếu lại giống như cái thằng quỷ hồi trước thì thôi bỏ đi. Ah. Ta thích một nữ nhân xinh đẹp và quyến rũ. Chủ nhân trước kia là một nam kiếm sĩ, vì vậy lần này tốt hơn hết là một nữ kiếm sĩ. Hy vọng là bên trong bộ giáp cô gái đó sẽ bận đồ mỏng cánh hơn.”
……
“Nghe này, cái bộ giáp mất nết này thực sự quan trọng thế cơ à? Chi bằng quẳng nó xuống đáy biển làm tổ cho cá.”
“Trợ Thủ-kun, tôi hiểu cảm giác của anh, nhưng thứ này là một thánh tích. Ừ, tôi hiểu cảm giác của anh, nhưng làm ơn hãy chịu đựng.”
Hình như cô ấy vẫn muốn mang bộ giáp này về.
Tôi lặng lẽ đưa ra bọt xốp để đóng gói…
“Hmm? Này, gã đó đang làm gì thế? …Nhân tiện, các ngươi là ai? Mới vừa nãy có phải các ngươi vừa nhắc đến ‘cuộc xâm nhập vào nửa đêm’ không?”
Aigis hỏi tôi.
“Đúng. Chúng tôi là những kẻ xâm nhập. Chúng tôi sẽ đưa ông về và giao cho chủ nhân mới. Ông là một thánh tích, một thánh giáp đúng không? Vậy thì, hãy nỗ lực làm việc vì tôi…”
Ở một bên nhìn tôi làm việc, Chris chạm vào những sợi xích trên người Aigis.
“Không có nhiều cô gái được chuyển tới đây từ Nhật Bản, vì vậy khá là khó khăn để đáp ứng yêu cầu của ông. Thế nhưng nếu có, tôi sẽ ưu tiên cô ấy cho ông…”
Đúng lúc cô ấy nói vậy.
Aigis thét lớn, thanh âm vọng khắp dinh thự–
“Có bắt cóc—-!!”
Tôi muốn đóng vai Tsukkomi[iv] và bật lại, ‘Ông thậm chí còn không phải là con người!”
[i] Mondaiji: Những đứa trẻ có vấn đề. Chi tiết xin liên hệ anime Mondaiji-tachi ga isekai kara kuru sou desu yo?
[ii] Một bàn tay thì khó kêu (vì phải hai bàn tay vỗ vào thì mới kêu ), ý nói một mình thì khó làm nên việc.
[iii] Millie Crepe: Nói chung là món bánh kếp ngàn lớp. Bạn nào còn thắc mắc thì có thể tra gg.
[iv] Cặp đôi Boke và Tsukkomi nổi tiếng trong Manzai (hài kịch của Nhật). Hầu hết là những trò đùa xoay quanh những sự hiểu lầm, nói nước đôi, chơi chữ hay những lời nói đùa giỡn khác. (Nếu hiểu nôm na thì Boke sẽ phán ngu và bị Tsukkomi dùng quạt giấy đập để sửa lại.)