Chương 2: Hãy ban sự trưởng thành cho những phiêu lưu giả thảnh thơi quá lâu!

Phần 1

“……”
Aqua ngồi ôm gối trên tấm thảm và hướng ánh mắt về phía tôi.

Sao cô ta lại nhìn tôi chằm chằm ngay từ sáng thế này chứ?

Từ mối quan hệ giữa tôi với Megumin và Darkness, đây là thời kỳ nổi danh của tôi lên ngôi, cô nàng này cũng phải lòng tôi rồi chăng?

Liệu đây có phải là ánh nhìn mà một cô gái trao cho người đàn ông cô ấy yêu thích?

Tôi lười biếng nằm trên chiếc sofa và nói với Aqua:

“…Sao lại nhìn tôi chằm chằm vậy? À, cô muốn thứ này à? Cũng muốn thưởng thức một chút sao”

Tôi vừa nói vừa uống hết thứ đồ uống giống như rượu sâm-panh trên tay.

Tôi không chắc nên miêu tả nó có ga hay sủi bong bóng nữa, mùi vị rất kỳ quặc.

Aqua từng bảo loại rượu này tương đối ngon, nhưng tôi lại chẳng biết ra sao vì thiếu kiến thức về thưởng rượu.

Có lẽ là thế, nhưng được uống loại rượu đắt tiền này vào buổi sáng thật đúng là đặc quyền của kẻ chiến thắng trong cuộc sống.

Aqua nhìn chằm vào tôi và nói:

“…Sau khi lễ hội kết thúc, Kazuma đã trở thành tên vô công rồi nghề ở một cấp độ thật đáng ngạc nhiên.”
Ara, vậy ra đó không phải ánh mắt ngưỡng mộ, mà là cách người khác nhìn một kẻ ăn bám.
Nhưng tôi của lúc này sẽ không nao núng hay giận dữ bởi những lời cô ta nói.

Đây là lòng rộng lượng của người đàn ông đã sở hữu trong tay một dinh thự lớn, kèm theo đó là sự giàu có đến độ có thể ăn chơi cả đời khi vẫn còn trẻ tuổi như thế này.

“Nè Aqua, cô đang nói gì thế. Tôi là một người thành đạt, được chưa? Có gì sai khi tận hưởng một cuộc sống phù hợp với địa vị của bản thân hả? Tiền trong ngân hàng của tôi nhiều tới nỗi chỉ với phần lãi suất cũng đủ để tôi sống cả đời rồi hiểu chứ? Tôi sẽ chỉ đi phiêu lưu khi có tâm trạng, thời gian còn lại thì cứ rong chơi thôi.”

Sau khi nghe những gì tôi nói, Aqua lẩm bẩm ‘Oh hiểu rồi’.

Sau đó cô ta lấy thứ sâm-panh tôi đã đặt trên bàn.

“Dường như anh nói đúng đấy. Tôi cũng sẽ thưởng thức một chút Neroid thượng hạng.”

“…Không phải đó là sâm-panh sao?”

“Đây là Neroid. Thế giới này không tồn tại carbonic acid. Thông thường, các loại đồ uống có ga đều hòa lẫn thêm Neroid.”

Aqua vừa nói vừa đi kiếm một chiếc ly.

Darkness và Megumin là những người tiếp theo ghé qua.

…Họ đều phục trang đầy đủ và chuẩn bị lên đường phiêu lưu.

Darkness mặc bộ giáp toàn thân và Megumin thì đang cầm theo cây trượng quen thuộc của mình.

Khi tôi thấy điều này.

“Xài Bộc liệt ma pháp hàng ngày à? Đi cẩn thận nhé. Nhân tiện, mọi người có thể mua bữa tối trên đường trở về không? Tôi sẽ trả tiền sau. Hôm nay tôi muốn thưởng thức đồ chiên.”

Tôi nói với họ khi vẫn phơi mình trên ghế sofa.
Megumin và Darkness nhìn chằm chằm vào tôi.
Đây mới chính là ánh mắt người con gái dành cho người đàn ông mình yêu.

“…Darkness, chúng ta nên làm gì với kẻ mới sáng sớm thể này mà đã lười biếng nằm uống rượu đây?”

“…Cứ tìm một nơi và quẳng hắn đi.”

Hmm?

… Hình như tôi lại sai lầm nữa rồi.

Đây lại là ánh mắt dành cho kẻ mà họ đã dứt tình.

“Mấy người thật là … nói cho rõ ràng nè, tôi  không cần phải làm việc nữa. Tại sao người ta lao động? Để kiếm tiền phải chứ? Nhưng tôi đã sở hữu một gia tài đủ đồ sộ để tiêu xài thoải mái suốt cả đời rồi. Thế có gì sai khi tôi nuông chiều bản thân trong quãng đời còn lại? Tôi sẽ không làm phiền ai đâu.”

Vừa nói tôi vừa nhấm nháp món đậu hạt đi kèm với rượu.

Darkness thở dài thật sâu.

“Thật đáng thương…Không làm việc bởi anh đang có tiền? Nếu ai cũng nghĩ như thế thì thế giới này sẽ vận hành lệch lạc mất. Dẫu sở hữu đủ tiền để sống lang thang cả phần đời còn lại, anh vẫn mang nghĩa vụ cống hiến cho thế giới này với tư cách một con người.”

Tôi lầm bầm với cô nàng Darkness đang nói những lời cao thượng ấy:
“Quý tộc các vị cũng có lối sống thế này thôi.”

“V – Vô lễ! Đừng coi thường quý tộc! Có lẽ cậu nghĩ chúng tôi không làm việc gì hết, nhưng quý tộc lại đang thực hiện tất cả những gì trong khả năng để người dân có thể sống yên bình. Cậu cũng sở hữu sức mạnh để làm cho người dân chút gì đó đúng không? Đừng chỉ mãi nghĩ về tiền, vậy hãy vì những người anh yêu thương thì sao. Ngay cả việc hạ gục những con quái vật đe dọa đến an nguy nhân loại cũng tốt hơn là nằm lười thây ở đây…”
Tôi quay lưng lại với nàng Darkness đang nói những điều lớn lao ấy và vùi mặt vào phía sau chiếc sofa.

“Á!”

Darkness bỗng la lên khi chứng kiến chuyện đó, nhưng tôi cho cô ấy ăn bơ luôn.

Suốt cuộc đời cao quý của mình, đây chắc là lần đầu tiên cô ta bị người khác đối xử như vậy khi đang phát biểu đầy mê say.

Tôi là Satou Kazuma.

Một người sẽ không cúi đầu trước uy quyền.
Khi một người thuộc tầng lớp thống trị như Darkness bảo tôi phải làm việc, trách nhiệm của tôi là kiên quyết phản kháng lại.

Darkness có lẽ đang tức điên lên bởi thái độ hiện tại của tôi và sải bước về phía này.

Rồi cô ấy tóm lấy lưng áo của tôi.

“Trò chuyện đủ rồi Kazuma, đi thôi. Kĩ năng của anh sẽ suy yếu đi nếu làm biếng suốt ngày. Hãy cùng nhau đi và…C-cái tên này! Nè, thả ra! Đừng chống đối nữa!”
Darkness kéo tôi thật mạnh trong khi tôi vẫn khư khư bám chặt vào cái ghế…!
Khoảnh khắc ấy, Megumin cản cô ấy lại.

“Ổn thôi Darkness, cứ để em…Kazuma, đôi lúc hãy cho em thấy con người tràn đầy năng lượng của anh đi. Anh có thể cho em chiêm ngưỡng gương mặt ngầu lòi và đáng tin của anh vào những lúc quan trọng không?”

Megumin ngồi xuống bên cạnh tôi và mỉm cười nhẹ nhàng trong khi tôi vẫn đang ôm chặt cái sofa.
Tôi liếc nhìn em ấy.

“……”
Sau đó lại quay mặt vào chiếc sofa và ôm chặt.

“Huh!?”

Megumin bỗng thốt ra tiếng như vừa hứng chịu một đòn nặng nề.

Tôi là Satou Kazuma.

Một gã không bao giờ mất đi nhận thức đúng đắn về bản chất của mọi việc chỉ vì một khoảnh khắc rung động.

Tôi sẽ không đầu hàng dễ như thế, dẫu mọi chuyện với Megumin đang tiến triển tốt đẹp.

Thời gian biểu trong ngày của tôi vô cùng kín. Ví dụ như tôi sẽ uống tới khi cảm thấy hơi chóng mặt và ngủ đến tận chiều tối, sau  đó sẽ đi dạo loanh quanh vào ban đêm sau khi ăn tối.

Tôi ôm chặt cái ghế và nhìn vào hai người họ mà vẫn giữ nguyên tư thế này.
“….Lũ quái vật là mối nguy hại với con người nên ta hạ gục chúng khi phát hiện ra,  nhưng những con có lợi với chúng ta thì cứ để mặc nó. Tôi ghét lối suy nghĩ kiêu ngạo như vậy. Con người là sinh vật sở hữu trí tuệ. Ta có thể đối xử với chúng nhẹ nhàng hơn mà. Tôi cũng hy vọng hai người có thể nhớ lại lòng tốt bụng mình từng sở hữu từ thuở ấu thơ.”

Sau khi nói cho họ nghe về điều đó, tôi nhặt lấy một hạt đậu bỏ vào miệng rồi lại quay mặt vào thành ghế …

“K – khi còn mắc nợ ngập đầu, anh cũng luôn đỏ mắt săn tìm những con quái vật với số tiền thưởng khủng mà!? Đừng chỉ nhân những lúc thế này mà phun ra hàng loạt mỹ từ nhé!”

“Đúng vậy! Dạo gần đây anh ưa thích mua loại thực phẩm thượng hạng Vịt Củ Hành vì chúng có thể tăng cấp cho anh mà không cần phải làm gì, và giờ anh lại dám nói thế à!? Darkness, chị kéo phía đó nhé! Cậy tên này ra nào!”
Darkness túm lấy hai chân trong khi Megumin dính sát vào lưng và ôm eo cố gắng gỡ tôi xa khỏi cái ghế.

Tôi cảm nhận được hơi ấm cơ thể của Megumin ở lưng mình và lên tiếng:

“Này, đưa ngực của em gần anh hơn nào. Nếu em làm thế, đôi tay đang giữ lấy chiếc ghế của anh có thể sẽ lỏng hơn một chút đấy.”
“Anh đúng là đệ nhất tồi tệ! Tên này thật sự là đệ nhất tồi tệ! Darkness, hãy trói hắn ta và quẳng vào công hội đi!”
“H-Hay là chúng ta kiếm một nới nào đó rồi vứt hắn ở đấy nhỉ…?”

Bọn họ nói trong khi vẫn đang cố gắng để kéo tôi ra khỏi ghế.

Đúng lúc đó, Aqua bước vào với một cái khay trên tay, một chiếc ly rỗng, vài món ăn vặt đơn giản và thứ gì đó trông như miếng chanh đặt ở trên.
“…Đây là trò chơi mới à? Phổ biến luật lệ cho tôi với”
“Không phải thế! Chúng tôi đang bàn về việc cùng nhau đi nhận nhiệm vụ chinh phạt. Nhưng Kazuma lại tức giận và từ chối không đi…Và Aqua, đừng để tên này đầu độc luôn nhé…”

Darkness tỏ vẻ lo lắng khi thấy cái khay mà Aqua đang cầm.

…Thật thô lỗ khi nói tôi là thứ độc hại. Đúng hơn thì, Aqua lúc nào mà chẳng như thế này.
Aqua nghiêng đầu rồi lấy miếng chanh trên khay và bỏ vào miệng. Cô ta trưng ra một bộ mặt vô cùng gắt gỏng.

“Ra là thế à?? Tôi không ngại đi đâu, nhưng lại cho rằng kéo tên Kazuma đang bật chế độ hikkikorimori cặn bã sau khi lễ hội kết thúc ra khỏi dinh thự này sẽ rất khó khăn đấy. Hay chúng ta cứ mặc xác cái tên Kazuma yếu đuối và sở hữu nghề nghiệp tồi tệ nhất này ở nhà, và tự mình lên đường đi?”

——Cô ta vừa thốt ra một điều mà tôi không thể làm lơ.
Tôi nhảy dựng lên vì những lời nói vô ý của Aqua.

“…Nè, cô gan lắm mới dám nói thế đấy, Aqua-san với nghề nghiệp thượng đẳng ạ. Logic mà nghĩ, tôi là kẻ mạnh nhất trong nhóm. Thế mà cô vẫn nói rằng tôi sở hữu nghề nghiệp yếu đuối nhất sao? Dẫu thật vô nghĩa khi so sánh ai mạnh ai không vì chúng ta giữ những vai trò khác nhau trong đội hình, nhưng bị một kẻ nắm giữ nghề nghiệp thượng đẳng yếu nhất như cô nói điều đó về mình vẫn khiến tôi cảm thấy khó chịu.”

Tôi quay người lại và quyết định làm sáng tỏ điều này.

Aqua đang trưng ra bộ mặt cáu kỉnh, nhưng vẫn cứ bỏ vào miệng miếng chanh thứ hai.

“Ara, vậy cậu nghĩ mình là người mạnh nhất ở đây à Kazuma? Kĩ năng của cậu có thể hữu dụng và dễ dàng hạ gục những đối thủ như Darkness với “Drain Touch”….Nhưng cậu quên rồi sao? Những kĩ năng Lich như thế chỉ phát huy tác dụng nếu tôi không để tâm mà thôi. Cậu thực sự nghĩ rằng mình có thể làm gì tôi à?”

“Nè khoan đã, tôi đâu yếu đến thế chứ. Để đương cự lại “Drain Touch” và kích pháp, tôi đã tăng cường mức chống dị trạng và gia tăng độ kháng phép của bản thân …”
Aqua vừa ngậm miếng chanh vừa buông ra những lời lẽ gây hấn.

Tôi sẽ là một tên ngốc nếu sa vào trò khiêu khích của cô ta.
Có thể hơi dại một chút, nhưng tôi thật sự phải giải quyết việc này.

“Nè Aqua, cô thật sự nghĩ tôi là kẻ chỉ sở duy nhất một vũ khí, Drain Touch à? Cô ấy có thể khá mạnh đấy, nhưng một nhân vật mob như Darkness với những đòn tấn luôn đánh hụt mục tiêu thì dù thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể nào sánh được với tôi đâu. Tôi là Kazuma với khả năng sử dụng mọi loại kỹ năng rõ chứ? Tôi sở hữu đủ dạng thuật chú và kĩ năng, bao gồm cả bắn tỉa tầm xa và tấn công cận chiến bằng kiếm. Cô nghĩ mình có bất cứ cửa nào ư?”
“Nè! Dù rằng không thể đánh trúng thứ gì, nhưng tôi rất tự tin về thể lực và sức bền của bản thân! Nếu kéo dài trận chiến, tôi sẽ không thua anh đâu…!”

Aqua nhíu mày khi nghe những lời tôi nói.

Sau đó cô ta đặt cái khay đang cầm lên bàn.

“Ara ara, dường như cậu đang hiểu lầm đấy, Kazuma-san. Nghề nghiệp của tôi có thể là Tổng lãnh giáo sỹ, nhưng với các chỉ số cao vút của mình, tôi hoàn toàn đủ khả năng tiếp nhận thêm bất kỳ nghề nghiệp nào mình mong muốn ngoại trừ pháp sư, rõ chứ? Cậu biết sử dụng kiếm một chút à? Biết sử dụng cung một chút à? Nếu tôi tự niệm phép thuật hỗ trợ lên bản thân mình và đấu tay đôi với cậu, Kazuma thậm chí còn không trụ lại được một phút cơ. À, ngoài ra…”

Aqua hất nhẹ mái tóc lam của mình và tiếp tục nói đầy tự tin:

“Tôi nhớ cậu đã học được thứ giống như trói phải không? Đáng tiếc thay, chỉ những người ngang tầm với Darkness mới bị dính kỹ năng đó thôi.  Tôi sở hữu một phép thuật với tên gọi “Hoại pháp” có thể vô hiệu hóa mọi phép thuật và kỹ năng. Tôi và cậu đã bên cạnh nhau lâu rồi Kazuma, cậu nghĩ mấy mánh lới cỏn con của mình công hiệu với tôi sao?”

“Này…đúng là tôi không thể di chuyển nếu bị dính trói. Tuy nhiên….Nhân đây, nếu cô có thể làm như thế Aqua, không phải cô nên sử dụng phép ấy vào tôi lúc tôi bị trói lúc trước sao…”
Tôi không do dự nói với một Aqua đang mỉm cười đầy dũng cảm.

“…Được rồi, hãy làm một trận xem.”

Liếc từ khóe mắt, tôi thấy Megumin đang vỗ vào vai của Darkness, người đang tỏ vẻ đau buồn và gương mặt đã đỏ bừng lên.

Phần 2

Tôi chưa hề ghé thăm Hội Phiêu lưu giả trong một khoảng thời gian rất dài.

Đã bao lâu rồi nhỉ?

Tôi bắt gặp một vài gương mặt quen thuộc, và họ vẫy tay chào khi thấy tôi.

Tôi đi ngang qua tên tội phạm tóc vàng hoe đang nằm say khướt trên mặt bàn giữa ban ngày và hướng đến bảng thông báo dán các yêu cầu nhiệm vụ.

Aqua bên cạnh tôi nhìn chằm vào bảng thông báo để tìm con mồi nào đó phù hợp cho trận đấu của chúng tôi.

Chúng tôi không thể cứ choảng nhau như thế được, do đó mọi người quyết định sẽ tranh tài bằng cách đếm xem ai săn được nhiều quái vật hơn.

Megumin là trọng tài.

Có chút khó khăn cho Aqua khi cô ta phải tay không tấc sắt chiến đấu với lũ quái vật, do đó cô ta sẽ được tặng thêm Darkness.

Darkness đã gần như phát khóc khi bị trao đi như một món quà bổ sung.

Vì đây là trận đấu về số lượng, nên sẽ tốt hơn khi chọn những loài quái vật đông đúc.

Do vẫn chưa đến thời kỳ sinh sản của lũ cóc nhái, chúng không ngoi lên khỏi mặt nước thường xuyên và sẽ ngay lập tức bị tàn sát nếu làm như vậy.
Trong trường hợp này, nhiệm vụ phù hợp sẽ là…

Bỗng lúc này, tôi nghe Aqua lẩm bẩm gì đó:

“…Tiêu diệt một đôi Manticore [quái thú đầu mình sư tử, cánh dơi và đuôi của mãng xà]. Một yêu cầu nhiệm vụ là đẩy lùi một dạng phụ của loài rồng bay khổng lồ đang làm tổ ở núi đá…Hiệu quả đều chẳng thấm là bao…”
Có vẻ như tôi sẽ là người phải đưa ra quyết định nhiệm vụ.
….Và bỗng, tôi thấy một thông báo.

‘Tiêu diệt bọn Goblin và Sát thủ tân binh. ’

—— Sát thủ tân binh, con quái vật chúng tôi đã từng chạm trán trước đây.

Mọi người bảo chỉ những người tiêu diệt được con quái vật mạnh mẽ này mới được gọi là phiêu lưu giả hạng trung, kẻ thù này đã khiến tôi phải chiến đấu rất chật vật trong quá khứ.

Nhưng cấp độ của chúng tôi không còn ở mức tân binh nữa rồi.

Và chúng tôi đã từng chiến đấu với nhiều kẻ thù mạnh hơn nó gấp nhiều lần.
Đây là một trận đấu rửa hận.

Tôi đã là một mạo hiểm giả kì cựu, nhưng vẫn chưa xong việc với người bạn cũ này.

Tôi xé tờ nhiệm vụ xuống và cho họ xem.

Cả ba người họ ngay lập tức nhăn mặt một cách đầy miễn cưỡng.

Có lẽ nó đã khiến họ bị chấn thương tâm lý vô cùng sâu sắc.

Khi tham gia vào nhóm của Dust, họ đã phải đánh đổi mọi thứ để chạy thoát khỏi con quái vật này.

“Con quái này sẽ dùng một đám thuộc hạ yếu ớt để làm mồi nhử các tân phiêu lưu giả vào bẫy, đúng không? Ta sẽ thi xem ai sẽ giết được nhiều goblin được con quái này bảo vệ nhất…Và.. ai giết được Sát thủ tân binh sẽ giành được một lượng lớn điểm thưởng, được chứ? Ta đã là những phiêu lưu giả kì cựu…Thế mọi người nghĩ sao về chuyện cho nó biết ai là trùm ở đây nhỉ?”

Sau khi nghe những gì tôi nói.

Lần này, cả ba người họ nở một nụ cười đầy tự tin.

——Nơi trú ẩn của Sát thủ tân binh đã được nhận thấy.

Đó là một khu rừng cách khá xa thị trấn.

Khu vực này không có đủ nhiều cây để gọi là rừng rậm, một nhóm á nhân có vũ khí hình như đang ở đây —— Goblin.
Sát thủ tân binh chắc sẽ ở quanh đây để bảo vệ bọn chúng.

Tên gian xảo thường dùng bọn goblin có vốn có tiền thưởng cao để nhử những phiêu lưu giả tân binh, nhưng hình như nó không có ở đây giờ này.

“Bọn goblin kìa! Tôi có thể tiêu diệt một kẻ thù ở cấp độ này trong tíc tắc chỉ với một đòn God Blow!”

Trong lúc Aqua nói, những con goblin ấy đang đào rễ cây để tìm kiếm thứ giống như khoai, hoặc hái quả cây để tích trữ lương thực.

Lũ goblin được coi là linh vật cho loài quái vật đang làm những hành động như vậy đấy.

Chúng tôi đang trốn dưới bóng râm của cây để quan sát chúng, sau đó từ từ tiến gần lại.

Nhưng bọn chúng chỉ có mỗi ba con goblin.

Tôi nói với kẻ đang tỏ vẻ tự tin cạnh tôi, Aqua.

“Không phải trước đây cô đã tỏ ra bất lực trước lũ cóc nhái à?”

“Cái dạ dày cao su của tụi nó có thể hấp thụ tác động. Mọi thứ trên thế giới này đều có độ tương thích cả, cậu biết chứ? Kazuma, cậu còn chẳng biết điều đó nữa à? Cậu bị ngu đúng không”
Tôi véo má Aqua khiến cô ta suýt bật khóc.

Lũ goblin có lẽ đã nhận ra chúng tôi.

Chết tiệt,  tất cả là vì âm thanh của những trò ngu ngốc.

Hai trong số chúng có vẻ sợ hãi khi nhìn thấy chúng tôi với đầy đủ những trang bị cần thiết, nhưng chúng vẫn thủ thế.

Con goblin còn lại hét lên một tiếng thấu trời.

Có lẽ tốt hơn nên xử tụi này trước khi con Sát thủ tân binh xuất hiện.

Khi tôi đang nghĩ về điều đó thì——

“Được rồi. Chiến dịch chinh phạt goblin bắt đầu!”
Megumin ra hiệu và dịch ra xa chúng tôi.

“Nhĩn kĩ đây Kazuma! Chỉ ba con thì tôi sẽ dễ dàng xử đẹp chúng trong một nốt nhạc!”

Aqua hét toáng lên và háo hức xông thẳng tới lũ goblin.

Cơ thể cô ta phát ra ánh sáng nhạt, chắc hẳn là do những kĩ năng bổ trợ mà cô đã tự sử dụng lên mình.

Darkness đuổi theo sau Aqua với bộ trang bị nặng nề trên người, tiếng áo giáp loảng xoảng ầm ĩ.
Tôi vô tư ngắm họ tiến lên, rồi giương cung lên…!
Vútttt!

“Aaaa!” x2
Tôi nhắm thẳng vào đầu của con goblin đang lăm le tấn công Aqua.

Khi Aqua và Darkness đang choáng váng….!

“Ểểểể!?”

“Yaaááá!”

Tôi đang cách con goblin tầm 20 mét.

Từ khoảng cách này, nếu sử dụng kỹ năng bắn tỉa thì tôi không thể trượt được.

Aqua và Darkness xông lên trước, nhưng tôi đã tiêu diệt 3 con goblin trước bọn họ.

“Này Kazuma! Cướp công giết con goblin mà tôi đang nhắm đến nghĩa là sao hả!?”

Aqua bắt đầu quấy rầy tôi.

“Nếu tôi tiêu diệt con quái vật nào mà cô đã để mắt đến trước, tôi sẽ không bao giờ thua”

Aqua và Darkness cùng nhau hét lên.

“Đồ đê tiện!” x2

——Lướt nhanh qua hàng cây.
“A chờ đã! Có một bóng đen đằng kia! Cậu không qua được mắt tôi đâu, Kazuma!”

Tôi lắng nghe âm thanh từ phía sau mình.

“Lúc nào cũng cướp con mồi của tôi! Thật khó chịu! Ra mặt và chiến đấu công bằng đi!”
Trong khi tôi đang tìm kiếm vô định quanh khu rừng.

Số điểm hiện tại là 8 dành cho tôi, bọn họ là 0.

Tôi trốn đằng sau họ bằng kỹ năng “Ẩn Thân” và chôm chỉa thành quả đầy hạnh phúc. Hai người họ thu hút những con goblin trong khi tôi sử dụng Bắn tỉa từ một nơi an toàn.

Kế hoạch thật hoàn hảo, nhưng hai địch thủ của tôi lại nổi điên lên đầy vô lý, và đang đuổi tôi chạy vòng quanh.
Sử dụng đến vũ lực khi không thể thắng được, thật xấu tính mà.

Tôi không thể cắt đuôi được cô nàng đang mặc bộ giáp nặng nề Darkness. Có lẽ cô ấy đã được cường hóa bởi phép thuật hỗ trợ của Aqua.

Thường thì cũng chẳng đáng kể là bao, nhưng thật là phiền phức khi kẻ địch lại có phép thuật hỗ trợ.

Trong lúc chạy trốn bằng kĩ năng “Ẩn thân”, tôi sử dụng phép thuật tạo nước dưới mặt đất và đóng băng chúng.

Sau đó tôi ngừng “Ẩn thân”.

Đây có lẽ chỉ là cái bẫy cũ rích, nhưng…

“A, tôi tìm ra cậu rồi! Cậu chỉ đứng bất động ở đó thôi, chuẩn bị tinh thần đi…Uwah!”

“Ka-Kazuma, cậu đây rồi! Hah…hah….Hôm nay t-tôi sẽ trả món nợ của mình!”

Tôi nói với hai người họ đang trượt trên băng và ngã uỵch xuống ——

“Đáng đời ahhh!”

Tôi ồn ào chế giễu họ, Aqua bật dậy đầy dữ dội khi nghe thấy vậy.

“Darkness, hãy cùng bao vây hắn lại! Nện hắn ta! Vây hắn lại và đập hắn ra trò đi!”

Nghe những lời Aqua nói, Darkness vụng về đứng dậy trên nền băng.

“Chúng ta đuổi theo rất nỗ lực nhưng chỉ toàn bị ăn đòn thôi…..Thật bực mình nhưng…. tôi nghĩ việc này cũng không tệ đâu. Tôi có dị quá không…”
Có đấy.

“….Thật chứ, mọi người đang làm gì thế. Đừng quên việc săn lũ goblin.”

Khi nghe Megumin nói thế, tôi liền kích hoạt kỹ năng phát hiện kẻ địch và tìm kiếm lũ goblin ở quanh đây…

“Vậy cậu không chạy trốn nữa à, Kazuma. Dù sao thì cũng xin lỗi nhé. Tôi sẽ nghĩ về cách trừng phạt cậu sau, tên Hikkikorimori chết tiệt!”
“Chờ đã, chúng ta đang bị bao vây”

Điều này đã được đoán trước.

Rốt cuộc, chúng tôi đã la hét suốt một khoảng thời gian dài trong khi rượt đuổi nhau, giống như thể đang mời chúng “xin hãy tấn công đi ạ”.

Nghe những gì tôi nói, Aqua và Darkness dường như đã nhận ra rằng giờ không phải là lúc chơi đùa nữa rồi.

Tôi có thể thấy goblin ở giữa những hàng cây.
Có hơn mười con, số lượng mà một mình không thể xử lý được.

Quan trọng hơn cả…

“Nó đang ở đây.”

Bọn goblin bao vây chúng tôi từ xa.

Một con hắc thú tiến về phía chúng tôi từ giữa đám goblin với vẻ đầy vênh váo như muốn thể hiện mình là kẻ bảo kê cho chúng.

——Sát thủ tân binh.

Chúng tôi sẽ tiêu diệt thứ từng có ân oán với cả bọn này và trở thành những phiêu lưu giả kỳ cựu một cách đầy hấp dẫn.

Mặc dù chúng tôi ngoài mặt vẫn đang tranh cãi nhưng suy nghĩ bên trong thì lại đồng điệu với nhau.
Darkness đứng chặn phía trước nhằm thu hút mọi đòn tấn công.

Cô ấy chọn vị trí nổi bật nhất và sử dụng kỹ năng “Chim mồi”, biến bản thân thành mồi nhử.

“Được rồi Kazuma, tôi sẽ bất đắc dĩ thi triển bùa lợi lên cậu.”

Aqua vừa nói vừa yểm phép lên tôi.

Cơ thể tôi ngay lập tức phát sáng, tôi có thể cảm nhận được khả năng vật lý của mình được nâng cao.

Được  rồi, sẽ thành công thôi.

Darkness đang trong tư thế phòng thủ, Aqua lo việc trị thương.

Và tôi nhận trọng trách gây sát thương lên kẻ địch.

Mỗi người chúng tôi đều có vai trò riêng.

Không cần phải thi thố xem ai là người mạnh nhất nữa.

Tôi nên kiểm điểm chính mình vì đã quá nóng nảy và suy nghĩ thiếu tỉnh táo.

Tôi đặt một mũi tên vào cung và đứng bên phải phía sau Darkness.

“Đừng lo. Tôi sẽ không bắn hụt vào lưng cô đâu. Tôi trong cậy vào cô đấy, Darkness.”

“Tôi mới là người phải trông cậy vào anh. Tôi sẽ không để tên nào vượt qua, nên việc tấn công xin nhờ anh vậy.”

Darkness cắm thanh đại kiếm của cô ấy xuống nền đất để đứng vững, hướng về phía trước và nói điều đó mà không quay đầu lại.

Chỉ cần nhìn vào tấm lưng đáng tin cậy ấy đã làm tôi cảm thấy rất yên tâm dù cho kẻ địch tấn công chúng tôi có mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa.

“Tôi sẽ phục hồi nếu cô bị thương, Darkness. Nên đừng lo! Tiến lên, lần này chúng ta chắc chắn sẽ hạ được con quái vật đó!”

Aqua rút về phía bên trái sau lưng Darkness, ưỡn ngực ra như muốn nói “đội hình này là bất khả chiến bại”

Tôi quay về phía Megumin và hỏi:

“Này Megumin. Em đã nói trong dinh thự rằng muốn nhìn thấy màn trình diễn tuyệt vời mà anh thể hiện, và mặt ngầu lòi của anh trong những giờ khắc quyết định đúng không ? Anh sẽ cho em xem, nếu ta cùng nhau hợp lực dù kẻ thù là ai đi chăng nữa….”
“Explosion!!”

Với tiếng nổ thất thanh, làn sóng chấn động lan tỏa khắp không gian.

Trước khi tôi hoàn thành câu nói ngầu lòi của mình, em ấy đột ngột tung ra phép thuật của mình. Sự ác liệt quá mức tàn bạo ấy không chỉ kéo theo những con goblin và Sát thủ tân binh.

Darkness trấn thủ tuyến đầu trong đội hình đã bị thổi bay dù đang mặc bộ giáp nặng ịch và đã cắm chặt thanh kiếm xuống đất để giữ thăng bằng.

Kể cả tôi có đứng sau lưng cô ấy cũng không thể chống lại sóng xung kích và nằm bị bẹp dí dưới đất.

…Nằm úp mặt xuống đất, tôi ngẩng đầu lên và nhìn thẳng về cảnh tượng hoang tàn phía trước.

Bọn goblin và Sát thủ tân binh đã bốc hơi mất.
Darkness có lẽ đã đập đầu vào đâu đó khi cô ấy bị thổi bay đi, và hiện tại đang nằm bất động dưới đất trong khi hai mắt đang trợn tròng.
“Bleh…Bleh…miệng…tôi đầy cát cả..”

Aqua nằm sóng soài cạnh tôi rên rỉ.

Và kế bên tôi, kẻ bày đầu tất cả chuyện này đang nằm ngửa ra.
Tên thủ phạm nói với vẻ không có gì là ân hận:
“Em không thể cưỡng lại bản năng cướp đoạt sự chú ý của Hồng Ma tộc trong mình. Giờ thì, chắc chắn em là người mạnh nhất trong đội đúng chứ?”

“Sao em! Anh đã nghĩ lần này em thật sự vâng lời cơ mà, thế mà lại bày ra cái trò này! Không phải em là trọng tài hả!?”

Phần 3

Vào một ngày mà chúng tôi dành thời gian vào mọi việc như thường lệ.

Những tia nắng chiếu qua khung cửa sổ và những hạt bụi trong không khí ánh lên lấp lánh.

“Thật hiếm khi thấy anh thức giấc ở một thời điểm như thế này. Nhân dịp gì thế? Định đi thực hiện nhiệm vụ sao ?”

Vào buổi sáng đầy dễ chịu này, Darkness đang cầm một quyển sách khi đang uống trà tại bàn ăn. Cô ấy có vẻ ngạc nhiên khi tôi đang bước xuống cầu thang và tiến đến phòng khách.

“Tôi còn chưa ngủ tí nào đây. Xét cho cùng thì thời điểm hiện tại thời tiết thật là nóng nực. Trong những lúc thế này, nếu tôi hạ nhiệt độ của căn phòng xuống thật thấp và đánh một giấc tới tận tối thì sẽ là tuyệt nhất luôn.”

“T-Thế à. Thật tốt khi thấy anh vẫn y như mọi ngày. Nhân đây, cũng hệt như lần anh thực hiện nhiệm vụ đó, dạo này, anh chẳng chịu bảo trì mấy món vũ khí hay bộ giáp của mình chút nào cả. Anh đã hoàn toàn mất đi phong thái của một phiêu lưu giả rồi.”

Thực lòng mà nói, tôi nghĩ rằng càng ngày trông mình càng không giống một phiêu lưu giả.

“Cá nhân tôi nghĩ rằng mọi chuyện vẫn sẽ ổn dù tôi có nghỉ hưu đi chăng nữa. Có thể tôi sẽ trở thành một thương nhân hạng xoàng, và tiếp tục sống một cách an nhàn với khoản lợi nhuận mà mình kiếm được trong kinh doanh.”

“Nếu không thốt ra mấy thứ nhảm nhí ấy theo chu kỳ thì anh sẽ toi mạng à? Em chưa từng nghe về bất kì phiêu lưu giả nào không kết hôn mà lại giải nghệ ở độ tuổi thanh xuân cả.”

Megumin nhấm nháp tách trà tráng miệng và nói một cách cam chịu.

Lờ con bé đi, tôi kéo tờ báo lòi ra từ trong hòm thư ở cửa ra vào.

“Sao cũng được. Cuối cùng thì, một phiêu lưu giả xuất chúng như anh vẫn sẽ đọc báo và lưu ý những sự kiện thế giới trong khi nghỉ ngơi dưỡng sức, điều này rất tốt cho thị trấn đấy.”

Tôi ngồi trên chiếc ghế dài, vừa mở tờ bao ra vừa nói như vậy——

“Này Kazuma, để tôi đọc nó trước. Tôi chỉ muốn đọc phần truyện tranh thôi. Tôi đang rất tò mò không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Jack Frost nhỉ? Anh ta đang đuổi theo những nàng tiên tuyết bị bắt cóc ở kì trước.”

“Chờ đã, mục truyện tranh ấy cũng làm tôi rất tò mò. Tôi xuống lầu chỉ vì nó đấy, được chứ?”

Meguim lặng người đi trong khi nhìn tôi và Aqua đang tranh giành phần truyện tranh như thể em ấy muốn nói gì đó.

Cũng vào lúc đó, tôi bắt gặp một mẩu tin tức.

“Quỷ Vương Quân đã tiến đến tiền tuyến, cuộc giao tranh đang ngày càng dữ dội. Thủ đô đang lâm nguy——? Này, điều này thật đáng sợ. Liệu em gái Iris của tôi có bình an không nhỉ?”

“Đừng xem Công chúa Iris như em gái của mình, tên ngu ngốc trơ trẽn!—— Khủng hoảng ở thủ đô à? Để tôi đọc xem nào.”

Tôi đưa tờ báo cho Darkness, cô ấy đọc nó với biểu cảm nghiêm túc hơn bao giờ hết.

“Dường như Boss Quỷ Vương Quân đang công kích những pháo đài ở mạn trước nằm gần thủ đô. Tờ báo nói rằng tên Boss lần này là một ác thần có thể sử dụng những phép thuật rất khủng khiếp.”

“Huh!?”

Megumin bật dậy khi nghe những lời của Darkness.

“Chuyện gì vậy Megumin? … Ahh, cụm từ ác thần chắc hẳn đã làm em xúc động. Rốt cuộc thì, em cũng từng nói những điều ngu ngốc về việc mình là một ác thần ở thời quá khứ.”

“Có thể trước đây em là một ác thần đấy, nhưng em không hề muốn nhắc đến chuyện đó! Vấn đề chính là có lẽ em biết ác thần đó…”

Ngay lúc ấy, Aqua giật lấy tờ báo từ Darkness để đọc phần truyện tranh và cau mày không vui.

“Tôi không biết tên đó là ai, nhưng bất cứ kẻ nào tự nhận mình là thần đều sẽ phải gánh chịu trừng phạt thần thánh.”

“Không phải cô cũng tự nhận mình là nữ thần sao?”

Aqua quăng tờ báo về phía này và nhảy bổ vào tôi, trong lúc cuộc vật lộn diễn ra, Megumin nhặt tờ báo lên và nhẹ nhàng nói:

“Ác thần Wolback, Boss Quỷ Vương Quân đã thay đổi cục diện trận chiến một cách trầm trọng ——“

Phần 4

Sáng hôm sau.

Giữa buổi đêm mát mẻ, khi tôi chuẩn bị rúc vào trong chăn và đánh một giấc, thì ai đó lại đến và phá vỡ khoảng thời gian hạnh phúc của tôi.

“Kazuma, anh dậy chưa? Mặt trời vừa mới mọc nên chắc anh đã thức đúng không? Nào Kazuma, cùng nhau tới thủ đô nào! Đã đến lúc chúng ta xuất hiện rồi!”

Megumin mở toang cửa phòng tôi với tâm trạng vui vẻ vào buổi sáng sớm.

Tôi thò đầu khỏi chiếc chăn và nói:

“…Em lại đang dở chứng nữa à? Sở hữu một cái tên quái dị cùng những hành động kì quặc là quá đủ rồi! Em muốn làm gì ở thủ đô? Không phải khoác lác đâu, nhưng mọi thứ sẽ rất tệ nếu anh xuất hiện ở thủ đô. Anh không thể giải thích lý do được, nhưng tóm lại, nếu đi được, thì anh đã chuyển tới đó và gần gũi với em gái của anh rồi.”

“Anh đang nói xàm về em gái hay gì gì đó… Mà thôi, quên nó đi. Đúng rồi, vấn đề này liên quan đến Iris – em gái của anh! Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn, em ấy sẽ gặp nguy hiểm! Kazuma, tình cảm anh dành cho em gái mình chỉ đến mức độ ấy thôi sao?!”

Khi tôi nghe những lời nói nhiệt huyết đầy bất ngờ của Megumin, tôi không thể kìm nổi mình mà ngồi thẳng dậy.

“Anh đã nghĩ rằng mối quan hệ giữa em và Iris không tốt, nhưng chẳng hề đúng, nhỉ? Em đang nói về mẫu tin trên tờ báo hôm qua huh. Anh sẽ là một tên dối trá nếu nói rằng mình không hề lo lắng cho Iris, nhưng đối thủ lần này là một Boss. Ngay cả khi anh đi thì….”

Và hơn thế nữa tên đó là một ác thần.

Hắn không hề giống những con Boss mà chúng tôi đã chiến đấu từ trước đến nay, và mang đến cảm nhận như một con Boss cuối.

Tôi thừa biết khả năng của kẻ tự nhận là nữ thần ấy rồi mà, nên đây có lẽ chẳng phải chuyện to tát gì đâu.

Khi nghe tôi nói thế, Megumin thốt ra một điều chẳng thực tế chút nào với hơi thở hổn hển:

“Chuyện Boss Quỷ Vương Quân được biết đến như một ác thần đã khiến em rất khó chịu. Anh thấy đấy, chẳng phải lần trước em đã nói cho anh về thân phận thực sự của Chomusuke rồi sao? Mặc dù mới chỉ linh cảm thôi, nhưng em nghĩ Chomusuke chính là ác thần ấy.”

“Anh chỉ thấy vị ác thần của em đang bị con gà rượt chạy vòng vòng kia kìa.”

Biểu cảm của Megumin khi nói với tôi đầy vẻ nghiêm túc còn Kazuma này thì hoàn toàn chẳng chịu tin em ấy một chút nào:

“Em không yêu cầu anh phải chiến đấu với Boss Quỷ Vương Quân đâu, Kazuma. Làm ơn mà, em cần phải giải quyết chuyện này, nên anh chỉ cần đồng hành và ở bên cạnh em thôi.”

“Đương nhiên là không rồi, sao anh lại phải  đến một nơi ngặt nghèo như vậy? Em thực sự có hiểu không thế? Chỉ đơn thuần xuất hiện ở tiền tuyến đã đủ hiểm nguy rồi, và đâu chỉ mỗi vậy, địch thủ lại còn là một ác thần ư? Kẻ đó không ngang cơ với lũ Undead hay Slime mà chúng ta đã từng đối đầu đâu được chứ? Ác thần được xếp chung chiếu với những con Boss cuối đấy!”

Đáp lại câu trả lời ngay lập tức của tôi——

“… Em biết, em thừa biết Kazuma sẽ nói như vậy. Suy cho cùng, chúng ta từng dành rất nhiều thời gian bên nhau mà. Em đã nhận thức sâu sắc được chuyện ấy từ trước khi chúng ta nhận nhiệm vụ tiêu diệt Sát thủ Tân Binh đấy.”

Má Megumin hơi ửng đỏ khi em ấy nhìn vào tôi đang yên vị trên chiếc giường của mình.

“Thiệt tình, thôi đành vậy, thế này thì sao? Nếu Kazuma đi với em… Erm, khi mọi chuyện được giải quyết, em sẽ dành một đêm ở chung phòng với anh….”

Sau khi lí nhí nói như vậy, em ấy ngượng ngùng kéo chiếc mũ xuống để che đi khuôn mặt của mình.

“Được rồi, được rồi. Bây giờ anh muốn ngủ, ta sẽ nói chuyện này vào ngày mai.”

“Huh!?”

Có lẽ em ấy thực sự đã rất tự tin, nhưng lại bị lời đáp lại của tôi dội thẳng một gáo nước lạnh và đơ cả mặt ra.

Chắc Megumin hoàn toàn bất ngờ trước câu trả lời của tôi, và bắt đầu hoảng loạn.

“C-chờ đã. Em vừa thu hết lòng kiên quyết sâu kín để nói ra một điều không thể tin nổi.”

“… Em nghĩ anh đã bị lừa bao nhiêu lần rồi? Em nghĩ xử trí với anh dễ dàng đến vậy ư? Chẳng khác nào Darkness muốn anh chiến đấu với con quái vật được treo thưởng lớn chỉ với một nụ hôn cả, các người đang tự huyễn hoặc mình quá nhiều rồi.”

“!?”

Biểu cảm của Megumin trở nên cứng nhắc vì quá đỗi ngạc nhiên.

“Đừng nghĩ anh là một thiếu nữ bình thường đang dậy thì nhé. Có thể hai người được phần ngoại hình đấy, nhưng tính cách thì đúng là một điểm trừ khổng lồ. Nếu nhận ra điều đó, thì em nên cung cấp vài dịch vụ tốt hơn đi chứ.”

Sau những gì mới đây xảy ra vào đêm nọ, tôi sẽ không bị lừa một lần nữa đâu.

Megumin bắt đầu run rẩy khi nghe thấy lời đáp lại đầy rắn rỏi của tôi.

“Cái gì? Anh vẫn còn để bụng chuyện đêm nọ sao? Mặc dù Kazuma gần đây có vẻ háo hức khi em tán tỉnh anh đôi chút, và giờ thì anh đang khoác lên mình vẻ mạnh mẽ đấy à!”

“A-a-anh không hề có háo hức đến vậy, chỉ là em tưởng tượng ra thôi! Anh đã bao giờ nói rằng mình nảy sinh cảm tình với em đâu!?”

Nam giới là những kẻ sẽ phải lòng đối phương khi thấy các cô nàng bày tỏ chút hứng thú với mình.

Đúng thế, dạo gần đây tôi đã lâm vào tình trạng đó.

Dù suýt chút nữa đã vướng bẫy, nhưng tôi đâu phải kẻ đơn giản đến vậy chứ.

Em ấy chỉ là một trong số những cô gái đáng tiếc chỉ được vẻ bề ngoài mà thôi.

“Anh quả thực đúng là kẻ tồi tệ nhất! Ý anh là gì khi nói như vậy chứ!? Anh định qua đêm cùng một cô gái mà mình chẳng hề có chút cảm tình nào ư!? Lúc ấy nhìn anh hứng khởi lắm đấy!”

“K-k-không phải thế đồ ngốc, anh chỉ nghĩ là em lại gạt anh và anh cũng không hề mong đợi điều gì ngay từ đầu rồi, đừng tự đánh giá mình quá cao chứ đồ Loli!”

Megumin trở nên xúc động và nhảy bổ vào tôi!

——Sau khi Megumin và tôi bóp cổ nhau được một lúc, đầu tôi đã hoàn toàn tỉnh táo và cơn buồn ngủ cũng bay đi đâu biệt tích, tôi quyết định nằm trên chiếc sofa và đọc báo ngày hôm nay.

“Kyouya Mitsurugi giữ vị trí ba trên bảng xếp hạng phiêu lưu giả á? Trò hề gì đây chứ, tên rác rưởi ấy có thứ bậc cao như vậy trong khi mình còn chẳng được xếp hạng nữa kìa! Hãng tin tức nào đã xuất bản cái thể loại này thế, tôi muốn phản đối!”

Darkness đang vuốt ve con Zell Đại Đế cùng Aqua bỗng nở một nụ cười khiêu khích và cất tiếng nói với kẻ đang nổi giận vì không được xếp hạng là tôi đây:

“Thứ bậc đó dành cho những phiêu lưu giả hoạt động tích cực tại thủ đô, một kẻ suốt ngày giam mình ở thị trấn này như cậu thì làm sao có thể đạt được điều đó chứ. Cách duy nhất để chen chân vào bảng xếp hạng là hoạt động tại tiền tuyến, hiểu chưa? Đến đó và giúp một tay thì sao? Dạo gần đây tôi đã phát ngán với mớ công việc bàn giấy mà mình phải làm rồi, và không hề ngại đồng hành cùng cậu đâu, được chứ?”

Có vẻ cô ta cùng một giuộc với Megumin.

Sau khi Darkness đưa ra lời khiêu khích đầy lộ liễu——

“Đúng vậy, Darkness nói đúng đó. Anh muốn đứng trên bảng xếp hạng à? Cả sự nổi tiếng? Thế thì hãy cùng hướng ra chiến trường nào! Và tiêu diệt tên Boss Quỷ Vương Quân!”

Megumin chớp lấy thời cơ và lên tiếng.

Tôi vẫn mặc xác họ và chuyển đề tài qua Aqua, con ngốc vẫn đang chăm chú huấn luyện Zell Đại Đế bằng cách bảo nó ‘Lắc! lắc đi nào Zell!’ nhưng cuối cùng chỉ nhận được những phát mổ vào tay.

“Này Aqua, giúp hai người đó suy nghĩ lý tính đi nào. Họ nói mình muốn bảo vệ pháo đài ở tiền tuyến. Mỗi khi chu du ta có bao giờ gặp được điều gì tốt đẹp đâu chứ, thế nhưng họ vẫn chẳng rút ra được bài học nào hết. Cô phản đối việc chiến đấu với Boss của Quân đội Quỷ Vương phải không?”

Không giống như hai kẻ đầy phấn khích khi được chạm trán với kẻ địch mạnh mẽ đó, cô nàng giống hệt tôi này chắc chắn đã hiểu được suy nghĩ của mình rồi.
Nhưng những lời nói đầy bất ngờ đã đánh đổ nhận định của tôi.

“Tôi thấy chuyện đó chẳng sao hết. Boss Quỷ Vương Quân đang gây đau khổ cho những người khác phải không? Làm sao Aqua-sama xinh đẹp và công bằng lại có thể bỏ mặc những sinh linh phàm trần đang mưu cầu sự cứu rỗi chứ?”

Con mắm này bị sao vậy, cô ta ăn nhầm thứ gì à?

Megumin và Darkness cũng bất ngờ không kém và nhìn Aqua với ánh mắt đầy lo âu.

“Đột nhiên cô bị sao thế. Bình thường, cô là người đầu tiên khóc lóc từ chối khi chúng ta gặp những chuyện tương tự cơ mà.”

“Đó chỉ là lẽ tự nhiên thôi, những con quái vật ở đâu cũng thấy được thì cần gì đến sự hiện diện của tôi chứ? Đối thủ lần này là một ác thần, kẻ kiêu ngạo dám tự xưng là thần thánh mà không hề chào hỏi tôi. Với tư cách sáng lập gia của giáo phái Axis, tôi phải dạy hắn một bài học.”

Quan sát một Aqua đang nói bằng giọng của kẻ côn đồ bị quấy rầy địa bàn hoạt động, tôi cảm thấy mọi thứ thực sự rất tệ.

“Tôi sẽ không làm thế, chắc chắn không. Đối thủ là Boss Quỷ Vương Quân, ai mà dám nhận cái nhiệm vụ này chứ? Suy cho cùng, có vô số phiêu lưu giả mạnh hơn chúng ta, phải chứ? Tại sao không giao phó thủ đô lại cho họ? Tại sao mấy người lại hăm hở lao đầu vào chỗ chết như vậy?”

“Ngừng bướng bỉnh và chấp nhận số phận của anh đi, đừng khó khăn quá. Mọi chuyện sẽ ổn mà, em sẽ kết liễu nó trong một nốt nhạc thôi! Lần này anh không cần phải lo lắng đâu, chỉ cần đồng hành để đề phòng thôi!”

“Em nghĩ đội hình của chúng ta có ‘đề phòng’ sao? Hãy nhớ lại những trải nghiệm đã qua, nếu em chắc chắn chúng ta sẽ không gặp phải rắc rối gì thì hẵng xuất phát!… Nè, đừng lảng mắt ra chỗ khác, nhìn anh đây này!!”

Tôi túm lấy cằm của Megumin đang quay mặt đi, cố gắng ép em ấy nhìn về phía này dù cho tôi buộc phải hành động bằng vũ lực. Vào đúng lúc ấy.

Cánh cửa ở lối vào bật tung sau một tiếng gõ rụt rè.

“X – Xin chào mọi người… Erm, mình tìm thấy nhóc này, thế nên mang bé ấy trở lại đây…”

Yunyun đang ôm con Chomusuke đứng bên cánh cửa.

Part 5

“Xin hãy thưởng thức chút trà đi.”

“C-Cảm ơn… Erm, Aqua-san. Đây là…”

“Trà có thể không đáng giá, nhưng hương vị vẫn ngon, đúng chứ? Chị mua nó bằng số tiền tiêu vặt mà Kazuma đưa cho đấy, dạo gần đây chị đã chuyển qua món này rồi.”

“Ah… Vâng, erm, tuyệt thật…”

Yunyun cầm trên tay tách trà mà Aqua đã pha cho mình và gật đầu đáp lại với vẻ bối rối.

Tôi liếc nhìn và phát hiện ra bên trong chiếc tách là nước trắng…

Không, chỉ có nước nóng mà thôi.

Mặc dù Aqua đã pha trà để thể hiện lòng hiếu khách, nhưng tình cờ cô ta đã hoàn toàn biến số trà ấy thành nước.

Yunyun có lẽ quan tâm đến cảm nhận của một Aqua đang đầy vẻ thỏa mãn, và uống hết tách trà để thủ tiêu chứng cứ. Sau đó em ấy ôm con Chomusuke bất động lên bằng cả hai tay và đưa cho tôi với ánh mắt phiền muộn.

“Erm, khi đang di dạo trong công viên gần đây, em phát hiện thấy mấy đứa nhóc đã bắt và trêu chọc Chomusuke, nên tôi đã đem em ấy về đây….”

Một quả bóng lông bí ẩn với đôi cánh nhỏ quả là món đồ chơi tuyệt vời cho mấy đứa trẻ tinh nghịch.

Quan sát con Chomusuke đang im lìm, tôi thì thầm với Megumin ở kế bên mình:

“Này, tên ác thần của em bị một con gà rượt đuổi và giờ thì bị ăn hiếp bởi lũ nhóc nữa à?”

“Y-Yunyun, cậu tới đúng lúc lắm! Đây không phải là vấn đề lớn, nhưng tình hình hiện tại vẫn rất tệ!”

Megumin đưa tờ báo cho Yunyun như thể em ấy muốn chật vật vượt qua bình luận của tôi.

Yunyun biểu lộ nét mặt đầy cảnh giác khi nghe thấy từ “tệ” và miễn cưỡng nhận lấy tờ báo.

“Để mình xem… Truyện tranh truyền kỳ hàng ngày về Cuộc phiêu lưu của Jack Frost. Cột tìm bạn qua thư? Này, Megumin, nếu cậu không cần tờ báo này nữa thì cho mình được không? Không không, cậu chỉ cần cho mình mục “tìm bạn qua thư” là đủ rồi.”

“Cậu đang nhìn gì thế! Ở đây! Xem bài viết này đi!”

Megumin giật lấy tờ báo, và lật tới bài báo cáo được nói tới giùm em ấy.

Yunyun đang tỏ vẻ ngờ vực bỗng phản ứng lại đầy xúc động.

“Hmmmm——?! K-Khoan đã!? Megumin, đây là…”

“Y-Yunyun, lần này cậu phản ứng thái quá đấy! Bản tin không tệ đến thế đâu!”

“Không, mình đâu có phản ứng thái quá chứ! Ác thần Wolbach chính là kẻ đang bị phong ấn ở làng chúng ta——“

“Shh! Cậu nói lớn quá đấy!”

Này.

“Anh nghĩ mình vừa mới nghe điều gì đó rất khó tin.”

“Anh nghe nhầm rồi, Kazuma. Yunyun đôi khi lại nói những thứ quái đản. Đó là lý do tại sao cô ấy bị khai trừ tại Hồng Ma Hương.”

Megumin mạnh mẽ ngoảnh mặt đi khi em ấy nghe những gì tôi nói. Yunyun lại đang bị kích động vì phát ngôn của Megumin.

“Ch – Chờ đã, chính cậu mới là đồ kỳ quặc, Megumin! Đừng quan tâm tới chuyện đó, hãy nghe em nè, Kazuma-san! Trong quá khứ, Ác thần Wolbach đã từng bị phong ấn tại làng chúng em. Rồi một ngày nọ, phong ấn được hóa giải, và Megumin đã bướng bỉnh biến ả thành thân cận sau lưng mọi người đấy…”

“Ng – Ngừng lại đi! Đừng lan truyền những rắc rối của Hồng Ma chứ, chúng ta cần phải chinh phục tên ác thần tự xưng ấy và gây ra một vụ náo động ở thủ đô, sau đó giả vờ như chưa có gì xảy ra cả!”

Tôi nhìn vào Megumin đang cuống cuồng cố gắng bịt miệng Yunyun lại, và nói với Darkness, người đang ấn mạnh vào thái dương.

“Này Darkness. Hãy sử dụng mối quan hệ của mình để mượn đồn cảnh sát món vật phẩm ma thuật phát ra âm thanh khi phát hiện nói dối đi.”

“T – Tôi sẽ trở lại ngay. Ah, tôi hi vọng sẽ không khám phá được thêm những sự thực đáng ngờ vực nào nữa… ”

“T, Tôi không làm gì sai cả! Luật sư ! Tôi yêu cầu một luật sư!”

Megumin đã chịu thua trước Yunyun và Darkness liền hét vang khi Darkness bước ra ngoài như chực òa khóc vậy.

——Mấy tiếng sau.

Sau khi mượn được vật phẩm ma thuật phát hiện nói dối, chúng tôi bao vây Megumin, trói tay em ấy lại, và để em ấy quỳ trên tấm thảm.

“Được rồi. Xin hãy trả lời thành thật nhé… Vậy, tên ác thần Wolbach được đề cập trên bản tin ấy là thứ gì?”

“Thực ra, Yunyun và em đã vướng phải đôi chút rắc rối với tên ác thần này. Chính vì vậy chúng em rất lo lắng và tiến hành tìm kiếm ác thần trong ngôi làng… Wolbach dường như là thần bảo hộ cho Lười biếng và Bạo lực.”

Khi nghe được những lời khó tin ấy, tôi nhìn vào vật phẩm ma thuật.

Nhưng nó không hề reo lên, bởi Yunyun cũng là một Hồng Ma dường như biết về món này và đã giữ im lặng.

“Tại sao một thứ không tưởng như vậy lại được phong ấn tại Hồng Ma Hương chứ?”

“Rất lâu trước đây, tổ tiên của chúng em đã tìm thấy tên ác thần trong một cuộc chiến dữ dội kéo dài trong nhiều ngày, và đã phong ấn hắn thành công. Sau đó, họ đem tên ác thần đến Hồng Ma Hương để bảo vệ.”

——Ring.

Vật phẩm ma thuật reo lên ngay lập tức.

“….. Ai đó đã nói rằng ‘nơi phong ấn ác thần nghe ngầu đấy’, nên họ đã chủ tâm bắt cóc tên ác thần bị những người trong quá khứ giam giữ, phong ấn lại trong một khu làng, và biến nơi ấy thành địa điểm thăm quan.”

Vật phẩm ma thuật ấy không phản ứng với lời giải thích của em ấy.

“Này.”

Đáp lại điều tôi nói, không chỉ Megumin, mà ngay cả Yunyun cũng lảng ánh mắt đi.

Ôm đầu suốt cả khoảng thời gian qua, Darkness bỗng lên tiếng:

“Chuyện đó chẳng quan trọng, chúng ta đâu thể tác động lên quá khứ. Lúc này đây chúng ta đã biết tên ác thần bị giam giữ tại Hồng Ma Hương như thế nào rồi. Và vậy thì, tại sao phong ấn lại bị phá hủy? Ai là người đã giải trừ?”

“Có lẽ ác thần đã sai kiến những bộ hạ xóa bỏ phong ấn, để mình có thể lấy lại sức mạnh khởi nguyên và hủy diệt nhân loại….”

—— Ring.

“……” x4

Chúng tôi nín lặng nhìn vào em ấy, và Megumin cúi đầu xuống tựa như đã bỏ cuộc.

“……Em gái em đã đùa vui gỡ bỏ phong ấn.”

“Chờ đã? Này Megumin, đây là lần đầu tiên mình được nghe chuyện này!”

Yunyun hét lên khi nghe những lời thú tội của Megumin, nhưng……

—— Ring.

“Huh!?”

Megumin bị bất ngờ vì máy nói dối reo lên do nguyên nhân nào đó.

Nhưng em ấy hiểu ra vấn đề không lâu sau đó——

“Đúng thế! Phong ấn trên ác thần đã bị giải trừ đến hai lần. Lần đầu tiên chính em đã gỡ bỏ nó, và mọi chuyện diễn ra tốt đẹp với sự giúp đỡ của một Onee-san đi ngang qua. Em gái em là người đã phá vỡ phong ấn lần thứ hai.”

Sau khi dứt lời và xác nhận vật phẩm ma thuật không hề reo, Megumin gật đầu đầy hài lòng.

“Cái gì thế này ahhhhhhhh!”

“C – Cậu đang làm gì thế!? D..dừng ngay! Mình sẽ trả lời trung thực mà, vậy nên bình tĩnh lại đi!”

“Hồng Ma các người luôn luôn gây rắc rối.”

Tôi thở dài khi chứng kiến hai thành viên nội tộc vật lộn nhau trên sàn. Ngay lúc đó, Aqua đầy phấn khích nhặt vật phẩm ma thuật lên vì một lý do nào đó.

“Megumin Megumin, em thích Giáo phái Axis không? Hay là em ghét? Cecilia từ nhà thờ của chị đã nói rằng em có vận mệnh gắn bó với Giáo phái Axis và sẽ tham gia nếu chị thúc đẩy em mạnh mẽ hơn.”

“Em sẽ không gia nhập cho dù chị có gây sức ép như thế nào đi chăng nữa! Cecilia-san lúc nào cũng đưa em vào rắc rối, và em không muốn dây dưa gì với Giáo phái Axis đầy rẫy những con người phiền phức. Nếu chị hỏi thì câu trả lời của em dĩ nhiên là ghét rồi…”

—— Ring.

Cảm xúc của Aqua bỗng nở rộ ngay khoảnh khắc cô nghe tiếng reo của vật phẩm ma thuật kia, trong khi Megumin ngượng ngùng lảng ánh mắt đi.

“…. Thành viên giáo phái đã chăm sóc cho em trong quá khứ, nên em không thực sự ghét…”

Tôi cảm thấy vô cùng xúc động sau khi chứng kiến Aqua sử dụng thiết bị phát hiện nói dối một cách thật tuyệt vời.

Tôi luôn luôn nghĩ cô ta là một kẻ ngốc, nhưng thực chất có lẽ cô ta lại mang chất của một thiên tài.

“Này Megumin, em nghĩ gì về bọn anh vậy? Trả lời bằng cách Thích hoặc Ghét nhé.”

“Yeah, chị cũng định hỏi thế. Vào lần nọ, em thậm chí còn làm bùa cho tất cả mọi người mà, nên em cảm nhận như thế nào về mọi người thế?”

“…. C – Cái gì, đâu cần thiết phải trả lời kiểu câu hỏi này chứ …. Nè, đừng nhìn em với nụ cười quỷ quyệt ấy!”

Chứng kiến chúng tôi trêu đùa với Megumin bằng vật phẩm phép thuật, Yunyun vuốt ve tấm lưng của Chomusuke và cất lời như thể em ấy đã nhớ ra điều gì đó…

“E-erm… Đáng lẽ đứa nhóc này là ác thần bị phong ấn, nhưng tin tức lại chỉ ra cái tên Wolbach, vậy chuyện gì đang xảy ra thế…?”

Tôi chuyển ánh nhìn sang vật phẩm phép thuật, và nó không reo lên như những gì tôi đã mong đợi.

“Chờ đã, Tôi vừa nghe được một điều ngoài sức tưởng tượng. Con mèo này là ác thần ư? Chomusuke là ác thần sao!?”

“Em đã nói với anh rồi mà. Đứa nhóc này chính là ác thần, và đồng thời cũng là vật nuôi của em. Em tự hỏi rằng tên Boss Quỷ Vương Quân giả dạng đứa nhóc này đang suy nghĩ ra sao đây.”

Sau Yunyun, Megumin nói thứ gì đó tương tự, nhưng máy phát hiện nói dối vẫn tiếp tục nằm bất động.

“Nè, thứ dễ thương này thực sự là ác thần sao? Vật phẩm phép thuật này bị hư rồi à?”

Với tư cách của một người yêu quý mèo, tôi mong rằng con Chomusuke mà tôi đã tắm rửa và chơi đùa cùng không phải là một tồn tại kinh khủng như vậy.

Aqua nhớ ra điều gì đó và đột ngột lên tiếng:

“Nè, Kazuma. Tôi luôn nghĩ anh là một con người tuyệt vời với trái tim dịu dàng. Tôi luôn mang lòng biết ơn sâu sắc với anh.”

“Này, tự nhiên cô lại nói cái gì thế? Cô đang cố lấy lòng tôi vì thời kì nổi danh của tôi đã tới à? Dẫu cô có ngợi khen tôi thế nào đi chăng nữa, tôi chắc chắn sẽ không cho cô thêm tiền tiêu vặt đâu…”

—— Ring.

Aqua gật gù hài lòng khi cô ta nhìn vào vật phẩm phép thuật đang reo lên.

“Không có vấn đề gì cả, món đồ kia vẫn hoạt động ổn cả.”

“Được rồi, hãy đem nó ra ngoài đi. Dạo này cô đã coi thường tôi lắm rồi đấy. Có vẻ như tôi phải dạy cô một bài học thôi.”

Tôi đứng dậy sẵn sàng túm lấy Aqua.

Megumin đang quỳ trên tấm thảm đột nhiên cúi đầu và lên tiếng:

“….Kazuma, xin lỗi nhưng em cần sự trợ giúp của anh. Anh có thể đi cùng em được chứ? Thực chất, đã rất nhiều lần Chomusuke trở thành mục tiêu bắt cóc rồi. Em nghĩ kẻ trong mục tin sẽ không dễ dàng gì cho qua chuyện này đâu. Trên tư cách chủ nhân của nó, em muốn loại trừ tên ác thần tự xưng đã lấy tên Wolbach.”

Megumin với tính tình nóng nảy không thích mang ơn giờ đây lại cúi đầu van nài mọi người.

Địch thủ chính là Boss Quỷ Vương Quân, một kẻ đủ hùng mạnh để tự mình xoay chuyển tình thế của trận chiến.

Thực lòng, tôi không hề muốn đi. Dẫu vậy….

“….Anh không thể sao?”

Khi tôi thấy Megumin đang nhìn nhút nhát mình với đôi mắt đỏ hoe phảng phất chút lo âu.

Tôi cảm thấy mình quá dễ bị thuyết phục.

Tôi chỉ có thể đáp lại rằng

“Thực sự thì anh chịu chết với em rồi!”

Part 6

Vào ngày mà tôi chấp nhận yêu cầu của Megumin.

Tôi cần thời gian để chuẩn bị cho chuyến hành trình dài ngày và đã thông báo với mọi người rằng tất sẽ khởi hành vào ngày mai. Sau đó, tôi bắt chéo chân ngồi trên chiếc sofa, sử dụng kỹ năng chế tác để tạo ra một vài thứ.

Darkness cũng ngồi trên ghế và quan sát tôi một cách thích thú. Còn Aqua ở phía còn lại thì nói:

:Này Kazuma, cái đó là gì thế?”

“Thứ này tôi mua từ của hàng của Wiz, một chất lỏng sẽ phát nổ khi tác động.”

“Ehhh!?” x2

Darkness hoảng loạn đứng bật dậy sau khi nghe những gì tôi nói và lùi lại một bước cùng với Aqua.

Những nguyên liệu của tôi đang nằm rải rác trên bàn.

Chúng gồm giấy, một ống nhỏ giọt và một loại đất đặc biệt có thể hấp thụ rất nhiều chất lỏng và dễ dàng bắt lửa. Có vẻ như nó được hình thành từ việc phân hủy của thực vật.

Tôi đã sử dụng ống nhỏ giọt để đưa chất lỏng sẽ phát nổ khi tác động vào phần đất đang được đặt trên miếng giấy.

Aqua vừa chầm chậm lùi lại vừa lo lắng đặt câu hỏi:

“N-Này… Sao anh lại chế ra một thứ đáng sợ như vậy? Anh mưu tính gì với nó thế hả?”

Tôi nhẹ nhàng đưa lọ thuốc trong tay ra xa khỏi mình.

Và đặt nó cẩn thận trên sàn.

“Tôi luôn nghĩ rằng thứ này tương tự như một ma dược. Nhưng nó cũng sẽ bùng nổ khi tiếp xúc với lửa, chỉ cần một giọt mà thôi. Nên tôi nghĩ rằng thứ này giống với Nitrate.”

Chúng tôi sẽ xông pha tới chốn chiến trường hiểm nguy nơi tên Boss Quỷ Vương Quân đang hiện diện.

Nơi tiền tuyến với các phiêu lưu giả sở hữu cheat cũng không thể giành lợi thế.

Khi Darkness bị ép gả cho tên lãnh chúa Alderp, tôi đã tính đến việc mô phỏng một thứ như thế ở thế giới này.

Nhưng hồi ấy tôi không tìm thấy bất cứ thứ gì có thể thay thế Nitrate cả, thế nên tôi chỉ có thể tìm ra một bản sao với hình dáng tương tự.

Và ngay sau khi được hoàn thành thì bản sao ấy lại bị Megumin vứt đi mất tiêu.

Tôi nói với Aqua và Darkness – cả hai đang nhìn tôi bằng ánh mắt bối rối.

“Với thứ này tôi có thể tạo nên một cái gì đó đấy. Chúng ta sẽ phải đương đầu với những kẻ thù như thế nào tại điểm đến vào ngày mai? Nếu tôi có thể chế tạo được thứ này, thì nó sẽ trở thành con át chủ bài của chúng ta trong tương lai.”

Sau khi nghe tôi nói thế, Aqua nhìn vào những nguyên liệu trên bàn và dường như đã hiểu được tôi đang cố làm gì.

Đúng thế, chính là thứ lừng danh ấy….

“Tôi hiểu rồi….Bây giờ là mùa hè. Dòng máu người Nhật chảy bên trong Kazuma đang thôi thúc anh làm ra pháo hoa.”

“Là thuốc nổ.”

Darkness bối rối hỏi.

“Pháo hoa? Thuốc nổ? Tôi chưa bao giờ nghe về những thứ đó. Chúng được sử dụng làm gì vậy?”

Tôi đưa ba thanh đã hoàn thành cho Darkness đang nghiêng đầu với vẻ khó hiểu.

Megumin đã ném đi món gần thành phẩm của tôi, nhưng khi buồn chán tôi vẫn thử làm lại một vài cái. Ngay bây giờ, tôi đang khẩn trương hoàn thành cho hành trình ngày mai.

Aqua cầm thanh thuốc nổ mà tôi vừa làm xong lên và tò mò xem xét.

Rồi cô ta dùng cả hai tay che lấy nó.

“Kazuma, nhìn này.”

…….?

Aqua đặt món thuốc nổ mô phỏng lên bàn.

Rõ ràng kích thước của nó đã giảm đi một nửa….

“Nó co lại này.”

“Đồ ngốc!!”

Tôi giật lấy thanh thuốc nổ đã bị Aqua làm co lại. Thứ này không giống như trò ảo thuật của mấy diễn viên hài trên các chương trình tạp kỹ, nó thực sự thu nhỏ lại về cấu trúc đấy.

“Cô…! Cô đã làm gì với món đồ mà tôi đã mất rất nhiều thời gian để chế tạo này thế!? Giờ thì tôi có thế làm gì với nó hả, cô hoàn tác được không!? Và thế này thì còn sử dụng được nữa không đấy!?

“Chắc chắn không thể nào biến trở lại được đâu.”

Aqua lên tiếng mà chẳng có vẻ gì là ăn năn khi bỗng dưng biểu diễn mánh khóe này.

“Này, cô hiểu không thế? Tôi đang làm thứ này cho cuộc viễn chinh ngày mai. Cô khá khéo tay đấy, hãy chế tạo ra một thanh khá để đền bù cho cái cô đã phá hỏng đi.”

“Nếu thế thì một trong ba thanh sẽ bé lại, được chứ?”

“Tại sao chứ?! Cô đang giấu một khẩu súng thu nhỏ trong người à?!”

Ném thanh thuốc nổ tí hon cũng không thể chịu đựng được, nên tôi thử nhét nó vào trong túi. Thật nhỏ gọn và thuận tiện, càng làm tôi khó chịu hơn nữa.

Tôi sẽ chẳng phàn nàn gì nếu vẫn có thể sử dụng nó trong tình trạng này.

Chăm chú quan sát thành phẩm mà mình đã cầm lên, Darkness lờ đi cuộc tranh cãi giữa bọn tôi và tò mò hỏi:

“Vậy, chính xác thì đây là gì thế?”

“Tôi sẽ chỉ cho cô sau bữa ăn trưa. Cô chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên. Đặc biệt là Megumin.”

Tôi nói một cách đầy tự tin.

“Đến giờ ăn trưa rồi. Lau dọn bàn và rửa tay sạch sẽ đi nào….. Chuyện gì vậy? Sao mọi người lại nhìn em chằm chằm như vậy?”

Người nấu nướng hôm nay, Megumin mang bữa trưa ra trên một chiếc mâm và tỏ vẻ bối rối.

—— Trên một ngọn đồi với rất nhiều đá cuội nằm cách xa thành phố.

Đây dường như là nơi Megumin đã đề xuất dành cho những cuộc tản bộ Explosion của mình.

“Quả là một cảnh tượng hiếm gặp, tất cả mọi người đều đi dạo cùng với em. Nếu biết trước, thì thay vào đó em đã làm cơm hộp cho bữa trưa để chúng ta có thể dã ngoại rồi.”

Có lẽ Megumin đang rất phấn chấn vì mọi người đi cùng em ấy sử dụng bộc liệt ma pháp hàng ngày, nên vui vẻ vẫy vẫy cây ma trượng của mình.

Megumin niệm chú….

“Explosion!”

Tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất bị rung chuyển bởi sóng xung kích.

Câu thần chú mạnh mẽ nhất với khả năng  khiến mọi thứ phân rã đã dễ phá hủy tảng đá mục tiêu thành từng mảnh.

Darkness vô tư đứng trong cơn mưa tàn tích để che chở cho mọi người còn chúng tôi thì cúi thấp xuống.

Tôi giúp đỡ Megumin chuẩn bị ngã xuống do cạn kiệt mana, rồi truyền một lượng vừa đủ bằng Drain Touch để em ấy có thể tự mình đi lại được.

“Ho, hôm nay điểm cao đấy.”

“Phải chứ? Em nghĩ sức ảnh hưởng thực sự rất tuyệt. Phew, em thấy rất hài lòng. Chúng ta về thôi….? Kazuma, cái gì thế?”

Megumin ngạc nhiên khi thấy tôi lấy ra hai thanh thuốc nổ mô phỏng.

Tôi đã bọc vài lớp giấy quanh phần đất thấm dung dịch nổ để cố định, cùng với một kíp nổ được tẩm chất lỏng tương tự đặt ở chính giữa. Loại thuốc nổ này đơn giản vậy đấy.

Vậy là đủ cho mẫu thử số một.

“Sau khi kiếm được món vũ khí với tên gọi giàu sang, tôi tự hỏi rằng liệu mình có thể dùng tiền để hạ sát kẻ địch hay không và đã thử chế tạo mẫu thử số một. Theo dõi kỹ nhé.”

Tôi gắn thứ đó vào đằng sau một tảng đá ở xung quanh, chuyển kíp nổ về phía tôi để có thể dễ dàng thấy được.

“….Chờ đã, em nghĩ thứ Kazuma chế tạo trông quen lắm….”

Megumin nói gì đó, nhưng tôi không đáp và cứ lùi ra xa một chút.

“Mồi lửa!”

Tôi đốt cháy ngòi nổ từ đằng xa.

Những tia lửa tóe ra từ đó….

Một ý tưởng vụt qua, và tôi vươn tay về phía tảng đá rồi hô vang.

“Explosion!”

“Huh!?”

Megumin ré lên.

Thanh thuốc nổ tự chế nổ tung với một âm thanh lấn át đi tiếng hét của em ấy, và tảng đá nứt ra.

Sức mạnh vẫn chưa thể bì được với những loại dùng để công phá huh.

Nhưng để làm vũ khí thì thế này còn hơn cả đủ rồi.

“Ah…..Ahhh…”

Megumin run rẩy bên cạnh tôi, trong khi Darkness nắm chặt tay với khuôn mặt đỏ ửng.

“T-tuyệt cú mèo Kazuma! Anh học Bộc liệt ma pháp từ khi nào thế!?”

“Hmmm… kẻ chăm chỉ này đã âm thầm lên cấp độ trong khi mọi người vẫn còn ngáy khò khò đấy.”

Tôi vô tư đáp lại Darkness đang rất háo hức.

“Ahhh….Ahhhhhhhh….”

Megumin khẽ kêu lên và bắt đầu run rẩy rất mạnh.

Đúng lúc ấy, Aqua kéo tay áo tôi và nói:

“Kazuma Kazuma, cho tôi một thanh nữa. Tôi cũng muốn thử xài Bộc liệt ma pháp.”

“Đây chỉ là bản mẫu, tôi sẽ đưa cô sau khi chế tạo được thuốc nổ với kíp nổ dài hơn. Tôi rất lo lắng và đã đốt cháy từ phía xa.”

“Ahhhh…….Ahhhhhhhh….”

“Hiểu rồi. Nhớ cho tôi chơi với nó sau khi anh hoàn thành nhé.”

“Được thôi, nhưng dung dịch rất đắt và nguồn cung thì có hạn. Nên cô không thể lấy để chơi được.”

“N-Nếu dùng thứ đó, thì ngay cả một thập tự chinh như tôi cũng có thể sử dụng bộc liệt ma pháp sao? Hay anh đã thực sự học được phép chế tạo được thanh mới, thì tôi cũng muốn thử nữa…..!”

Tôi thấy lo lắng cho cô bé Megumin đang im như thóc chứ không như hai kẻ quá khích Aqua và Darkness.

Tôi nghĩ rằng em ấy sẽ phản ứng dữ dội nhất, nhưng Megumin cứ im lặng từ nãy đến giờ và run rẩy.

Tôi đứng trước Megumin và duỗi tay ra tạo tư thế.

“Ta là Kazuma! Phiêu lưu giả đệ nhất tại Axel, kẻ sử dụng Bộc liệt m——”

“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!”

Trước khi tôi nói xong, Megumin tóm lấy cổ áo tôi và hét:

“Thứ đó! Thứ đó không phải là Bộc liệt ma pháp! Sức công phá chỉ chỉ ngang một vụ nổ ma thuật bình thường! Thứ đó! Thứ….Thứ….!”

“Này, anh hiểu rồi, bình tĩnh nào, chờ đã! Đó chỉ một dụng cụ thôi, anh đùa mà, đùa mà!”

Tôi điên cuồng giải thích, nhưng Megumin vừa túm cổ áo tôi vừa la hét đã giật lấy thanh thuốc nổ cuối cùng khỏi tay tôi.

“Ah, nè! Để chế tạo được anh đã tốn rất nhiều tiền bạc và thời gian đấy, trả lại ngay!”

“Không! Có em ở bên thì cần gì thứ này tồn tại chứ! Thứ, thứ này!”

Megumin hét lên khi ném đi món đồ mà tôi đã nỗ lực rất nhiều để làm ra.

Ahh~….

“Nếu còn thấy thứ đó một lần nữa em sẽ quẳng đi đấy! Đó là một thứ lệch lạc! Em  sẽ không chấp nhận thứ giả mạo đó đâu!”

“Anh biết, anh biết, anh biết được chưa…..Thật đấy, anh chế tạo thứ này chỉ để điều tiết tính bướng bỉnh của em thôi mà.”

“Có lẽ nó hữu dụng đấy, nhưng không!”

Vậy thì tôi sẽ âm thầm sau lưng Megumin chế tạo thứ này trong phòng mình.

…..Tôi vươn tay đến thanh thuốc nổ mà Megumin đã quẳng đi.

Tận dụng cơ hội khi Megumin vẫn đang nổi đóa, tôi nhẹ nhàng niệm chú.

“…..Mồi lửa!”

Tôi ngấm ngầm niệm chú và đốt cháy kíp nổ.

Tôi tự mình căn thời gian…

“Explosion!!”

“!?”

Ném đi món đồ mà mình đã nỗ lực biết bao để chế tạo nên thì quả thực đáng tiếc, nên tôi đã mô phỏng câu thần chú bộc liệt ma pháp lần thứ 2 hôm nay.

Megumin đã không hề nói chuyện với tôi tới tận bữa ăn tối.

Phần 7

——Ngày hôm sau.

Tôi mang trang bị mới của mình, và đút thanh katana với cái tên đáng hổ thẹn vào thắt lưng.

Khoác lên người chiếc áo choàng làm nên thương hiệu của những phiêu lưu giả, tôi đeo chiếc ba lô với lượng thức ăn đủ cho vài ngày lên vai.

“Vũ khí – ok, thức ăn – đã có, trang bị – tốt! Tất cả vật phẩm đã sẵn sàng!”

Mặc dù chúng tôi đã đối đầu với rất nhiều Boss và quái vật tiền thưởng, nhưng trường hợp lần này hoàn toàn khác với trước kia.

Lần này, chúng tôi là những người gây chiến.

Quân át chủ bài mà tôi đã chế tạo hôm qua có thể bị vô hiệu, nhưng tôi lại tìm được rất nhiều những vật phẩm phép thuật hữu dụng từ cửa hàng của Wiz, đã chuẩn bị rất kỹ càng và sáng tạo ra một vài chiến thuật.

“Kazuma, mới lúc trước đây anh còn rất miễn cưỡng, nhưng bây giờ lại vô cùng háo hức. Lý do là gì vậy?”

Aqua nói. Tôi tự hỏi Aqua đã nhét cái gì vào chiếc ba lô kia khiến nó đầy ứ như vậy.

Nhân đây, Zell Đại đế vẫn còn rất nhỏ và cần được chăm sóc, thế nên vào sáng sớm, cô ta đã ép buộc Wiz lãnh trách nhiệm này.

“Bởi vì tôi đang suy nghĩ về trận chiến lần này và thấy rằng cơ hội của chúng ta khá ngon ăn đấy.”

Chúng tôi sẽ hướng đến pháo đài nằm gần thủ đô tại tiền tuyến.

Ngay lúc này đây, lực lượng hùng mạnh nhất vương quốc đã quy tụ về địa điểm ấy.

Không chỉ có Vương quốc Kỵ sỹ Đoàn mà còn rất nhiều những phiêu lưu giả sở hữu sức mạnh như cheat tại đó, nên họ sẽ không bại trận nếu Boss Quỷ Vương không xuất trận.

Với lũ cheater trấn thủ pháo đài, chúng tôi chỉ cần đẩy lùi Boss của Quân đội Quỷ Vương Quân với Bộc liệt ma pháp của Megumin mà thôi.

——Tôi nghĩ đây là một kế hoạch đơn giản và hiệu quả.

So với những trận đánh trước đây, chúng tôi có thể an toàn hạ gục kẻ thù, và tiền thưởng ắt cũng sẽ lớn hơn rất nhiều.

Hơn nữa….

“Ngoài ra, Yunyun với khả năng sử dụng dịch chuyển tức thời cũng sẽ đi theo đấy.”

Tôi vừa cất lời vừa nhìn vào Yunyun, người đang kiểm tra hành lý của mình bên cạnh Megumin.

Rất chăm chỉ để nâng cao cấp độ và học được phép dịch chuyển, Yunyun nói rằng muốn đồng hành cùng chúng tôi.

Những nơi mà Yunyun đăng kí gồm Thủ đô và thị trấn Axel.

Có thể quay về nơi này khi thấy dấu hiệu nguy hiểm quả thực là một lợi thế tuyệt vời.

“E – Em sẽ chăm chỉ mà! Em sẽ mang hành lý, chế biến thức ăn, canh gác ban đêm và xông pha nơi tiền phương, em sẽ làm bất cứ thứ gì!”

“Oh, được rồi, anh sẽ đặt niềm tin vào em. Có Yunyun ở bên cạnh thì chúng ta sẽ cảm thấy yên tâm hơn nếu đụng độ phải những con quái vật mạnh trong cuộc hành trình.”

Yunyun luôn luôn cô độc dường như thực sự hạnh phúc khi được cùng mọi người lên đường.

Suốt từ nãy đến giờ em ấy vẫn không thẻ ngồi yên được.

“Mọi người sẵn sàng chưa? Có quên gì nữa không vậy? Em đã chuẩn bị khăn tay và giấy vệ sinh, cứ nói nếu cần nhé!”

“Làm ơn bình tĩnh lại nào, chúng ta đâu phải mấy đứa nhóc sắp đi dã ngoại chứ.”

Tôi quan sát Megumin đang cố kiềm chế sự háo hức của Yunyun, một cảnh tượng thật hiếm thấy, nhìn mọi người để đảm bảo tất cả đều đã sẵn sàng, rồi gật đầu.

“Nhờ em giúp đỡ nhé Yunyun. Trước tiên chúng ta sẽ dịch chuyển tới Thủ đô, rồi đi bộ từ đó hướng về pháo đài. Dường như các phiêu lưu giả kỳ cựu tốn hai ngày để đến được địa điểm ấy. Luôn có những chỗ trọ dọc đường, nên chúng ta sẽ đến đó trước.”

“Vâng, em đã chuẩn bị đủ loại trò chơi cờ bàn và thẻ bài cho chuyến lưu lại ngoài trời của chúng ta rồi, nên đừng lo lắng gì nhé!”

Ra đó là lý do giải thích cho túi hành lý bự chảng kia của Yunyun.

Dường như em ấy rất mong ngóng được cùng mọi người ở ngoài trời.

Có lẽ đây là lần đầu tiên em ấy du hành cùng tất cả các thành viên.

Trong lúc tôi vẫn đang buồn bã nghĩ rằng em ấy đơn thuần có thể mời chúng tôi ra ngoài chơi mà, Yunyun đã hoàn thành niệm chú.

“Teleport!”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *