Chương 1: Phản Đối Hôn Ước Đầy Đường Đột Này!

Phần 1

Vị tướng của Quân Đội Quỷ Vương, ác thần Wolbach.

Cô là một mục tiêu tiền thưởng vô cùng hậu hĩnh với khả năng sử dụng Explosion để xóa sổ lực lượng tinh nhuệ của thủ đô hoàng gia dẫu sức mạnh thực sự đã bị phong ấn.

Sau khi đã tiễn vị tướng trong Quân Đội Quỷ Vương kiêm ác thần đầy khiếp sợ về nơi chín suối, chúng tôi đã xua tan đi ấn tượng về bản thân mình như những kẻ ‘chó ngáp phải ruồi’, và cuối cùng cũng được công nhận là một nhóm mạnh.

Và sau đó, kẻ đã trở nên nổi tiếng nhờ dẫn dắt lực lượng tinh nhuệ đánh bại Quân Đội Quỷ Vương là tôi đây –

“Anh muốn lên đường đi tóm một con dullahan hoang.”

“Chờ đã, em chẳng hiểu anh đang nói gì cả.”

– Hiện thời đang nằm ườn trên chiếc sofa ở phòng khách rộng lớn tại căn biệt thự.

Trong tư thế thoải mái này, tôi đáp lại như vậy với một Megumin đang nhìn mình đầy vẻ bối rối.

“Anh gặp chuyện gì thế Kazuma? Cuối cùng thì anh cũng đã trở nên nhận thức được về giáo phái Axis và bây giờ muốn săn lùng undead ư? Tôi thực sự rất vui sướng vì điều đó, nhưng anh sẽ chẳng thể nào kiếm được một dullahnan hoang đâu. Trước mắt, hãy cứ kiên nhẫn và thay vào đó săn skeleton hoặc ghost đi.”

Tôi giải thích lý do của mình với con mắm Aqua cứ liên tục lèo nhèo những điều ngu ngốc.

“Tôi muốn kiếm một dullahan hoang là để học kỹ năng ‘Premonition of Death’[i] đấy. Nhằm thành công với một kế hoạch nhất định mà tôi đang ấp ủ, chiêu thức đó đóng vai trò tuyệt đối quan trọng. Cô nghĩ tôi có thể tìm được một tên ở đâu?”

“Hah –!? ‘Drain Touch’ của Lich thì ổn, nhưng tại sao anh luôn muốn học tất cả những kỹ năng dơ bẩn ấy!? Miễn rằng anh còn điểm, tôi sẽ khiến anh học nhiều kỹ năng trình diễn tiệc tùng của mình nhiều nhất có thể!”

“Oi ngừng đi, đồ ngốc! Đừng tự mình quyết định mọi việc chứ! Quan trọng hơn nữa, khẩn trương và giao lại phép thuật phục hồi đây nào!”

Aqua nhảy lên người tôi để cố gắng cướp lấy tấm thẻ phiêu lưu giả. Trong khi ấy, Darkness, với Chomusuke nằm trên đùi, nghiêng đầu nghi hoặc, và nhìn tôi với ánh mắt đầy ngờ vực.

Kể từ khi chúng tôi trở về từ chuyến phiêu lưu lần trước, quả bóng lông này đã bắt đầu bộc lộ thái độ tiêu cực với Aqua. Bất cứ khi nào có cơ hội, nó lại đi cắn chiếc hagoromo của Aqua. Về cơ bản, nó đã dần trở nên giống mèo hơn.

“Chính xác thì tại sao anh lại muốn học một kỹ năng nguy hiểm như thế? Hơn nữa, xét về thứ bậc, dullahan chỉ xếp sau vampire và lich, anh biết chứ? Cứ như thể anh có thể bắt gặp một thứ như vậy giữa ban ngày ban mặt ấy.”

Tôi đã liệu trước lời đáp lại này, nhưng vẫn cảm thấy đôi chút thất vọng.

Tại một thế giới mà lich sở hữu cửa tiệm và quỷ thì đi làm bán thời gian, sẽ chẳng ngạc nhiên tẹo nào nếu một dullahan điều hành căn nhà ma.

Tôi không chắc liệu Megumin có thể đọc được từ phản ứng của mình không, nhưng con bé hỏi tôi với nét biểu hiện đầy lo âu.

“Chính xác thì anh đang nghĩ gì vậy, Kazuma? Nếu muốn học một kỹ năng mạnh mẽ như thế, đồng nghĩa rằng anh muốn chiến đấu với địch thủ hùng cường phải chứ? Sức mạnh của em chưa đủ tốt hay sao ạ? Explosion đã chôn vùi vô số tướng lĩnh trong hàng ngũ Quân Đội Quỷ Vương của em không còn đất diễn ư?”

Tôi nở nụ cười tuyệt vời nhất của mình nhằm xua tan nỗi bất an đang đè nặng lên người bạn đồng hành đã muốn trở thành chỗ dựa cho tôi.

“Không, đâu phải như thế chứ. Cám ơn nhé, Megumin, quả thực Explosion của em vẫn có đất dụng võ. Mà, suy cho cùng, anh đoán mình không thể đòi hỏi quá nhiều được huh … Được rồi, Megumin, hãy lên đường tới đất nước láng giềng nào! Sau đấy, một khi đến đó, chúng ta sẽ khai hỏa một chiêu vào thủ đô của quốc gia ấy, và gửi đi một lá thư đe dọa, [Nếu không muốn bị Explosion đánh phá thêm lần nữa, thì hãy từ bỏ hôn ước với Công chúa Iris. Trên tư cách người đại diện cho Quân Đội Quỷ Vương, ta không công nhận hôn ước của ngươi với con bé—]”

“Anh bị ngốc à!? Tôi nghĩ anh bắt đầu hành xử kỳ quặc kể từ khi nhận được bức thư ấy từ Iris-sama; hóa ra anh thực sự suy tính thực hiện những điều vô ích! Có lẽ nào, anh muốn học ‘Premonition of Death’ của dullhan nhằm nguyền rủa hôn phu của Iris-sama sao!? Hơn nữa, Quân Đội Quỷ Vương từ đâu mà ra vậy!?”

Darkness đột nhiên nổi cơn tam bành khi nghe được kế hoạch hoàn hảo của tôi.

“Cô nói vô ích là có ý gì thế! Yeah, tôi muốn sử dụng kỹ năng ấy nhằm nguyền rủa hôn phu của Iris từ khoảng cách xa đấy. Rồi tôi sẽ nói, ‘Haha-n, chính Quân Đội Quỷ Vương đã thực hiện hành động này phải không? Cướp công chúa là nghề của Quỷ Vương rồi. Vì dám tước đoạt nhiệm vụ quan trọng của Quỷ Vương, nên ngươi đã bị hắn đem lòng căm hận. Chúng ta hiện có một Đại Tu Sĩ đủ khả năng hóa giải lời nguyền, nhưng không thể bảo đảm khi nào ngươi sẽ lại dính nguyền một lần nữa. Cho tới khi Quỷ Vương bị đánh bại, ta hết sức khuyên ngươi nên hủy bỏ hôn ước của mình…”

“Tồi tệ tới cực hạn … Anh đúng là loại người tồi tệ bậc nhất! Anh không biết thế nào là nhục nhã khi sử dụng những điểm kỹ năng quý giá để thực hiện điều ngu ngốc như vậy sao!?”

Theo chân Darkness, ngay đến cả Megumin cũng bắt đầu nhiếc móc tôi.

“Bây giờ em lại nói với anh điều này, sau khi anh đã học kỹ năng ‘tẩu thoát’ và ‘chế biến’ à? Dạo gần đây, để xét xem liệu các phiêu lưu giả tại guild có lan truyền lời đồn đại không tốt về anh hay không, anh thậm chí còn học kỹ năng ‘đọc môi’ đấy.”

“A – anh thực sự đã theo một hướng chẳng liên quan tới phiêu lưu rồi đấy, đúng không hả? Dù sao thì tôi cũng sẽ không cho phép anh mang Megumin theo để thực thi một kế hoạch ngốc nghếch như thế đâu.”

Tại sao những người chỉ chăm chăm nâng điểm vào Explosion và kỹ năng phòng thủ lại nói với tôi điều này chứ?

Tôi muốn bảo họ rằng ‘Trước khi phàn nàn về người khác, thì làm ơn hãy nâng điểm của chính mình vào những kỹ năng hữu dụng đi’.

… Nhưng, bất ngờ thay, Aqua lại trở thành người duy nhất muốn dính líu tới kế hoạch của tôi.

“Tôi có thể tham gia kế hoạch của anh không? Cụ thể thì, tôi muốn biết thêm về phần anh đổ vấy mọi tội lỗi lên đầu Quân Đội Quỷ Vương. Suy cho cùng, một trong những hoạt động thường nhật của giáo phái Axis là lan truyền quan điểm xấu về chúng mà.”

“Chỉ để chắc cú thôi, nhưng lý do Quỷ Vương tấn công nhân loại không phải do giáo phái Axis đúng chứ?”

Tôi quả thực có lý do riêng khi lên kế hoạch một chuyện như thế này.

Ngày nọ, tôi nhận được một lá thư từ Iris.

Trong ấy viết rằng, con bé sẽ lên đường và lần đầu gặp gỡ vị hôn phu của mình từ đất nước láng giềng, và muốn tôi trở thành hộ giá.

Đường đường mang trọng trách một người anh, không đời nào tôi lại cự tuyệt thỉnh cầu của con bé cả.

Để phục vụ mục đích chiến đấu chống lại nhân vật đáng ngờ dám lừa gạt em gái dễ thương của mình, tôi đã mài sắc thanh katana chưa từng sử dụng trước đây, và bắt đầu thực hiện rất nhiều công tác chuẩn bị, nhưng —

“Tôi đoán chẳng còn cách nào khác nữa rồi. Hãy tấn công trực diện. Sau khi chấp nhận thỉnh cầu hộ giá, chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì trong khả năng để ngăn cản chuyện tồi tệ nhất xảy ra. Vì còn dự trữ rất nhiều điểm kỹ năng, nên tôi sẽ sử dụng chúng để học vài chiêu thức hữu dụng khi thời cơ tới…”

Lúc này tôi chưa hề nhận ra.

Trong khi tôi dùng tay nâng cằm, và bắt đầu tự mình động não tìm ý tưởng, thì Darkness lại nhìn tôi với ánh mắt đầy gian trá.

Phần 2

Vào ngày sau khi sự việc ấy xảy ra.

“—Oi. Chính xác thì chuyện này có ý nghĩa gì vậy hả? Giải thích đi.”

Khi thức dậy lúc quá trưa một chút, tôi nhận thấy mình bị trói nghiến lại trên giường.

“Hóa ra anh tỉnh rồi đấy à, Kazuma. Xin lỗi vì điều này, nhưng trong vòng ba ngày tới tôi sẽ giam giữ anh lại. Gì cơ? Đừng lo về chuyện đó. Suốt khoảng thời gian này anh sẽ được phục vụ thực phẩm hảo hạng nhất, và đích thân tôi sẽ chăm lo cho anh. Nếu anh muốn bất cứ thứ gì thì tôi sẽ sai quản gia của mình đi mua về.”

Không biết xâm chiếm phòng tôi tự lúc nào, Darkness vừa trưng ra nét biểu cảm đầy hãnh diện giữa ban ngày ban mặt vừa thốt ra những điều ngu ngốc.

Mùa hạ chuẩn bị qua đi và mùa thu nhanh chóng tới gần.

Vậy thì khó mà có chuyện cô ta bị ấm đầu nhỉ.

“Tự dưng cô gặp phải vấn đề gì thế hả? Tại sao cô trói tôi lại? Nếu xét theo cái sở thích của cô, thì chẳng phải chúng ta đang hoán đổi vị trí à? Có lẽ nào cô yêu tôi nhiều đến mức không thể nào kìm nén nổi những thôi thúc trong lòng?”

“Cứ như thể tôi sẽ thích một kẻ dễ thay đổi như anh vậy! Và đừng nói về sở thích của tôi, trói anh lại hoàn toàn chẳng liên quan gì tới hứng thú cả nhân của tôi cả.”

Darkness dường như đã nổi cơn tam bành.

“Cô vẫn phiền phức như mọi khi nhỉ. Chẳng phải quá trễ để bao biện bất cứ điều gì khi mà cô đã đặt nụ hôn lên má tôi mất rồi ư? Làm một tsundere không phải chuyện phổ biến thời nay đâu cô biết chứ?”

Sau khi quở trách tôi, Darkness hắng giọng và—

“Xin lỗi về chuyện này Kazuma. Để giải quyết yêu cầu hộ giá từ Iris-sama mà chúng ta đã nhận được vào ngày nọ, tôi sẽ gửi đi một lá thư từ chối. Iris-sama sẽ tới quốc gia láng giềng trong ba ngày, nên tới tận khi xác thực rằng người đã rời đi, tôi sẽ tiếp tục trói anh lại. Vì thế lúc này anh cần hành xử trưởng thành và kiên nhẫn.”

Với vẻ mặt hơi có chút xin lỗi, cô ta nói mấy câu này…

“Đùa tôi đấy à? Đó là lý do cô trói tôi lại ư!? Cứ như vậy thì em gái tôi sẽ phải cưới cái thằng đáng ngờ đấy có biết không hả!?”

“Như thể một tên thường dân gốc gác chả ai biết như anh có quyền nói ấy! Nếu muốn thuyết phục tôi rằng anh không phải là một kẻ đáng ngờ thì kể tôi nghe quá khứ của mình đi! …Đúng thế, tôi thực sự đã định hỏi anh lâu lắm rồi. Anh sinh ra ở quốc gia nào? Anh học đâu ra mấy thứ kì quái đó? Sao anh lại ngây ngô với những điều… thông thường như thế…!”

Lờ đi bà cô Darkness đang bắt đầu nói mấy thứ phiền phức, tôi liền la lên.

“Megumin–! Aqua–! Cứu! Tôi bị một con biến thái bắt giam–!”

“N-, Này, đừng nói mấy thứ kỳ quặc thế! Còn nữa, đáng tiếc thật, giờ hai người đó ra ngoài rồi. Chỉ còn chờ người của tôi tới và chuyển anh cùng với cái giường về thẳng nhà tôi thôi. Nếu để anh làm vệ sĩ thì vương quốc này chắc chắn sẽ lâm vào rắc rối trong quan hệ ngoại giao. Đây là vì lợi ích quốc gia, anh ráng kiên nhẫn đi.”

“Vậy chứ tôi mà làm vệ sĩ thì có kiểu rắc rối quan hệ ngoại giao nào nảy sinh được hả! Hồi còn ở trong thành tôi đã học được những nghi thức quý tộc chuẩn mực rồi, tôi sẽ chẳng làm gì vô lễ đâu! Thế nên thả tôi ra!”

“Đừng có cả gan nói mấy thứ như thế! Anh là định nghĩa sống của từ ‘vô lễ’ đấy! Nếu ngoan ngoãn thì tôi sẽ cho anh nếm những món ngon mà bình thường anh không chạm tay tới được đâu. Và bộ không phải bản chất anh là một tên hikikomori sao? Tất cả những gì anh phải làm là nằm xuống và tận hưởng. Cũng không tệ chứ hả?”

Darkness cúi đầu nhìn xuống cứ như thể cô ta đang nói chuyện với con nít vậy, nhưng tôi nhận ra giờ không phải lúc để nói điều đó.

“…Chắc là cô nói đúng. Được, tôi hiểu rồi.”

“A-Anh hiểu rồi sao…!? Mà, gần đây đã xảy ra nhiều chuyện rồi. Thi thoảng dành thời gian với anh như thế này thì…”

Cũng không tệ.

Darkness nở nụ cười bẽn lẽn và dường như là định tiếp tục theo cách đó—

“À thì, tôi đã có ham muốn vào nhà vệ sinh nãy giờ rồi, vậy cô có thể nói cái này nhanh lên được không?”

Và tôi, bị trói trên giường, thẳng thắn nói câu này.

“…Eh?”

“Đừng có Eh với tôi, cô đã tự nói câu đó rồi đúng không? Rằng bản thân cô sẽ chăm sóc cho tôi. Lẽ tự nhiên thì thế cũng tính là chăm sóc cả ở ‘phần dưới’ nữa đúng không?”

“………Eh—”

Darkness sững người, đông cứng tại chỗ.

“Sao cũng được, nhanh nhanh làm theo lệnh tôi. Darkenss, đi lấy chai nước tiểu về đây.”

“Eeeeehhhh-!?”

“Đừng có eeeehhh với tôi, nhanh lên. Xì, cô tiểu thư này thật là vô dụng. Chẳng phải ngay từ đầu chính cô là người đã nói câu đó sao? Nào nào, nhanh di chuyển đi.”

Đây không phải là quấy rối tình dục.

Tôi không tự di chuyển được, thế nên chẳng còn cách nào khác.

Đúng vậy, chẳng còn cách nào khác.

“K-K-, Không–! Ý tôi không phải thế! Quả thực tôi có nói là tôi sẽ chăm sóc cho anh, nhưng ý tôi không phải thế, thế nên làm ơn chờ một chút!”

“Tôi không thể đợi được nữa. ‘Thức dậy, vào nhà tắm’ là một hiện tượng tự nhiên. Cơ mà, đó là điều mà cô phải làm hàng ngày đúng không? Dù sao thì tôi cũng không đặt nặng việc này lên người hầu của cô, những người tôi chưa từng gặp bao giờ. Giờ thì nhanh lên nào.”

“Uuuum… n-nhưng…”

Mặc dù mới vài phút trước còn tuyên bố khá hùng hồn, giờ Darkness đã bắt đầu hoang mang.

“Ah, không ổn, tôi nhịn hết nổi rồi. Cô định xấu hổ thêm bao lâu nữa đấy hả? Gần đây tôi còn giúp cô tới phòng tắm nhớ không đấy? Tôi thậm chí còn giúp cô cởi quần lót và lấy giấy vệ sinh. Chúng ta đã biết nhau lâu thế rồi thì giờ việc gì phải xấu hổ chứ. Dù gì thì cũng chỉ là nửa dưới thôi mà, nhanh nhanh cởi trói đi.”

Đúng lúc giờ 0 gần kề, Darkness nói với tôi bằng giọng điệu nhỏ nhẹ.

“…Không cởi ra được.”

“…Hử?”

Darkness cúi đầu xin lỗi.

“Tôi chưa nghĩ đến vấn đề ở phần dưới. G-Giờ ta phải làm gì đây, sợi dây tôi dùng để buộc anh là một dụng cụ ma thuật khá mạnh mẽ. Nó không thể cởi ra nửa chừng được. Về cơ bản, trong ba ngày tới, anh sẽ…”

“Đồ ngốc! Giờ tôi phải làm sao đây!? Cô định nói là ba ngày tới tôi sẽ phải tiểu ngay trong quần của mình ư!? Này đừng có giỡn! Nếu điều đó thật sự xảy ra với tôi, thì đừng bất ngờ nếu ngày nào đó điều tương tự xảy đến với cô!”

“X-, Xảy đến với tôi…”

“Đây là tình huống khẩn cấp thế nên đừng có mong chờ cái đó! Ah, chết tiệt!”

Chỉ sử dụng duy nhất chức năng của đầu óc, tôi xác nhận lại tình hình hiện giờ.

Giờ tôi đang bị trói quanh đầu gối bởi sợi dây trừng giống như cao su, như thể bị trói bởi phép ‘bind’[ii].

Nhìn qua thì tưởng dễ cắt, nhưng vì cô ta nói đó là một công cụ ma thuật mạnh mẽ, tôi chẳng thể trông chờ được bất cứ điều gì.

Thế nhưng, chắc là nới lỏng sợi dây thì vẫn có thể.

“Này Darkness, với sức mạnh của cô thì chắc có thể tạo ra một khoảng trống trong sợi dây. Tập trung vào việc di chuyển sợi dây trói phần dưới cơ thể tôi. Bằng cách đó, có lẽ ít nhất thì tôi có thể xả ra được vài thứ ngọt ngào đấy.”

“H-, Hiểu rồi, cứ để đấy cho tôi!”

Với khuôn mặt đỏ bừng, cô ta bắt đầu kéo sợi dây.

Khi mà sợi dây trói chặt quanh người tôi, cô ta xoay xở nhằm tạo ra một khoảng trống đủ lớn để lôi ‘nó’ ra.

“Được rồi, làm tốt lắm. Giờ thì đằng kia có một chai nước tiểu đấy, mang nó lại đây.”

“…Sao anh lại có một thứ như vậy chứ? Rốt cuộc tại sao anh lại…”

“Thứ này cũng giống như là người bạn thân của hikikomori. Xét cho cùng, trong mùa đông có đôi lúc trời lạnh tới nỗi cô không muốn đặt chân ra khỏi giường, hay là quá phiền hà để vào WC vào buổi sáng đúng không? Vào nhữngthời điểm quan trọng đó, nó là một báu vật.”

“Sao anh lại đi xa tới mức… À thôi đừng bận tâm, cái chai đã cứu chúng ta lần này. Tôi sẽ đặt nó vào đây.”

Với vẻ mặt lúng túng, Darkness đặt cái chai cạnh tôi…

“Oay, như vậy thì tôi không thể đi được đúng không? Không đời nào tôi có thể đi được nếu cô không kéo quần lót xuống.”

“Ehh-!?”

Cái con này, với tình hình hiện giờ thì cô ta muốn tôi làm cái gì chứ?

“Đừng có ehh với tôi. Tay tôi thì đang bị trói còn cơ thể thì không di chuyển được cô biết không? Không phải ngay từ đầu chính cô đã gây ra tình trạng này sao? Cứ thế này thì tôi nhịn không nổi nữa đâu, nhanh lên!”

“C-C-C-Cho dù anh có nói thế-! Ah thật là…”

Trông như sắp khóc, Darkness tránh mắt đi và vươn tay về phía tôi.

Thế nhưng, trong lúc kéo quần tôi xuống, vẻ mặt cô ta lại tỏ ra kỳ quái.

“…Hm? Này Kazuma, quần của anh bị thứ gì đó kéo lại và không thể xuống được. Đây là…”

Xin lỗi, đây là hiện tượng sinh lý xảy ra khi thức dậy.”

“…………”

“Wa-, WAAAAHHHHH!”

“OWOWOWOOWWOWOWOW DỪNG! DỪNG LẠI NGAY! NÓ SẼ GÃY ĐẤY!”

Mặc dù không chỉ rõ ra nó là cái gì, nhưng tôi hoàn toàn quên mất mình đã vui sướng như thế nào khi quấy rối tình dục Darkness vài phút trước, rồi bắt đầu hét lên.

“Cô đang nghĩ cái quái gì thế hả? Có biết tí nữa là giới tính của tôi đãđảo chiều rồi không!? Tốt hơn hết cô nên nhớ điều này, một khi cởi trói xong tôi chắc chắn sẽ khiến cô phải khóc!”

“Thì tôi đã khóc rồi mà, nhưng… Này Kazuma, bộ chúng ta không thể cứ việc bỏ cuộc luôn được sao? Ý tôi là, chừng nào Aqua về thì ta có thể dùng kỹ năng ‘Create Water’[iii] và ‘Purification’[iv] để làm sạch nó…”

“Cô muốn tôi xả ra sao!? Cô muốn tôi từ bỏ tất cả mọi thứ và xả ra sao!? Có phải đó là điều mà cô đang muốn nói không!? Đừng có nói mấy thứ ngu ngốc nữa mà động tay động chân đi! Cô mà quay mắt đi thì chả làm được gì đâu! Vì tất cả là lỗi của cô, thế nên hãy nhận lấy trách nhiệm mà nhìn đi! Nào, nhanh lên!”

Darkness, lần này thì đã nhìn thẳng vào phần dưới của tôi, một lần nữa đặt tay lên quần tôi.

“Ku-, sao chuyện này lại xảy ra chứ…! Tất cả những gì tôi muốn là cách ly anh ra và bảo vệ Iris-sama… n-nhưng, thân là một tiểu thư trong một gia đình quyền quý, lại bị buộc phải làm những thứ thật bấp bênh, và bị buộc phải nhìn xuống phía dưới kia… Giờ nghĩ lại, tình huống này cũng không tệ…”

“Này, đừng có nói mấy thứ ngu ngốc nữa và làm đi! Không còn thời gian nữa đâu! Không, xong thật rồi, tôi nhịn không nổi nữa!”

“Đ-, đợi đã Kazuma, giờ tôi giúp anh ngay được chưa!? Chuyện đã thế này rồi thì chúng ta cũng sẽ cho nó qua nhanh thôi! Ahthật là, lỡ mà để Megumin hay là Aquathấy thì…”

Thế rồi, Darkness lại thở ra một câu thật là—

Tôi cảm thấy một ánh nhìn đang hướng về đằng này. Ngoảnh đầu lại, tôi thấy Aqua đang run rẩy trong kinh ngạc. Cái bản mặt cô ta cứ như là ‘bà bảo mẫu thấy một cảnh không thể miêu tả nổi’.

“Awawawawawawa… Ai mà ngờ được Darkness và Kazuma lại phát triển một mối quan hệ như thế chứ… À thì, giờ tôi tới Công Hội và thông báo đến tất cả mọi người nhé!?”

“”KHOAN!””

“—Phù, cô cứu tôi đấy Aqua. Tí nữa là tôi bị bắt phải tè dầm bởi con biến thái đằng kia rồi.”

Sau khi được Aqua cởi trói khỏi dụng cụ ma thuật, tôi trở lại phòng với một cảm giác tươi mới. Darkness lẩm bẩm, trông như sắp khóc.

“Uu… T-, Tôi không phải là con biến thái…”

“Ừ thì tôi cũng thực sự không mấy quan tâm tới chi tiết khi mà đây không phải lần đầu tiên Darkness trở nên biến thái, cơ mà hai người đang chơi trò gì thế?”

“A-, Aqua!?”

Vì một lý do nào đó, Darkness trông như thể bị sốc trước những gì Aqua nói. Lờ đi cô ta, tôi giải thích với Aqua.

“Gần đây, chúng ta nhận được bứcthư yêu cầu làm vệ sĩ từ Iris đúng không? Và sau đó, chẳng hiểu sao Darkness lại thực sự phản đối việc tôi chấp nhận yêu cầu, thế nên cô ta quyết định trói tôi lại và nhốt trong dinh thự Dustiness. Sau khi giở trò với tôi được một lúc, cô ta tính từ chối yêu cầu.”

“Darkness, nếu cô định làm thế thật thì tất nhiên cô xứng đáng bị gọi là con biếnthái biết không?”

“Ai giở trò với anh chứ! …Nhưng lần này thìthực sự rất tệ đấy. Người Iris-sama đính ước chính là đại hoàng tử của vương quốc láng giềng, Elroad. Hơn nữa, dường như vị hoàng tử này rất khó chiều. Nếu anh cứ hành động như thường ngày và làm những điều vô lễ, thì chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề ngoại giao đấy.”

Một đại hoàng tử phiền phức.

Giờ để nghe thấy điều đó, thế thì càng có lý do phải bảo vệ Iris hơn nữa.

Nghe thấy vậy, mắt Aqua bắt đầu lóe lên và tỏa sáng.

“Elroad? Có phải cô vừa nói tới Elroad? Chúng ta sẽ tới Elroad, vương quốc sòng bạc sao?”

Tôi chẳng hiểu tại sao, nhưng dường như cái tên của vương quốc đó đã chạm vào tiếng lòng của Aqua.

À thì, công bằng mà nói, cáitên ‘vương quốc sòng bạc’ nghe rất là cuốn hút.

Thấy biểu hiện chưa từng có của Aqua, mặt Darkness đông cứng.

“Aqua, chỉ là đảm bảo cho cô biết thôi, nhưng nếu chúng ta đi thì sẽ phải thực hiện yêu cầu vệ sĩ và không được đùa giỡn lung tung, hiểu không? Đúng vậy, nếu cô ham muốn tới sòng bạc ở Elroad đến thế, thì tất cả hãy chờ cho chuyến đi chơi lần sau nhé! Mọi người đã có rất nhiều tiền rồi, thì khi tới đó chúng ta sẽ thực sự không cần phải làm gì thêm nữa, chỉ việc vui chơi thỏa sức thôi!”

Mặc dù Darkness liều mạng thuyết phục, nhưng chỉ cần nhìn vào vẻ mặt Aqua cũng đủ để cho bất cứ ai thấy rằng cô ta đã quyết tâm rồi.

Tôi hài lòng gật đầu—

‘Rồi, hình như Aqua cũng muốn chấp nhận yêu cầu này! Thế thì chờ khi Megumin về, sao chúng ta không lấy phiếu số đông nhỉ? À thì, dù có nói thế, dạo gần đây chúng ta cũng chưa làm nhiệm vụ hay đi đến chỗ nào cả, tôi không nghĩ là con bé sẽ phản đối đâu!”

“Uuuuu…”

Thấy Darkness lấy tay ôm đầu, tôi nở nụ cười tự tin.

Phần 3

“Không.”

Tối hôm đó—

Tôi không biết có phải Megumin lại làm công việc hàng ngày là đi xả Explosion hay không, mà lại được Yunyun cõng về. Trong trạng thái mệt lả người, con bé thẳng thừng phản đối.

Từ hồi giết Wolbach về, con bé bỗng nhiên dở chứng.

Thậm chí con bé còn không bắt tôi phải tháp tùng cho những buổi tản bộ Explosion của mình, gần đây, con bé chỉ đi với Yunyun.

“ ‘Không’ ý em là gì chứ? Lẽ ra bình thường em luôn là người đầu tiên đồng ý, nói là ‘em muốn đánh bại những kẻ địch mạnh chưa từng thấy’, sao lần này lại thế?”

Ngồi phịch xuống ghế sô pha trong phòng khách, Megumin khẽ ngoảnh đầu nhìn Aqua và Darkness đang chuẩn bị bữa tối ở nhà bếp. Rồi con bé lườm tôi và nói.

“Chẳng có lý do gì đặc sắc cả. Tên này thật là. Bình thường bọn em có ép thì anh cũng có chịu đi đâu. Vậy sao lần này dính tới Iris cái là anh lại chấp nhận yêu cầu ngay vậy?”

Hiếm khi mới thấy con bé lại nói những lời đáng khen như vậy. Tôi trả lời trong trạng thái kích động.

“Ồ, em sao thế? Ghen à?”

Nhưng Megumin không tỏ ra giận dữ như thường thấy. Thay vào đó, con bé nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.

“Ờ, tôi ghen đấy. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, lẽ ra anh phải chú ý nhiều hơn tới tôi dù chỉ một chút thôi chứ?”

“Ơ… À, ừ.”

Megumin đáp lại một cách thẳng thắn, giọng chẳng có chút bông đùa nào. Còn tôi mới là người lâm vào thế khó xử và cảm thấy nóng mặt.

‘Sau tất cả những chuyện đã xảy ra’ chắc ý con bé là buổi tối hôm đó, chúng tôi gần như đã vượt rào.

Mà con bé thực sự thuộc tuýp người sẽ nói mấy câu như thế này sao?

Thường thì con bé sẽ nổi trận lôi đình hay là mất hết sự bình tĩnh. Có cảm giác con bé là dạng người thiếu kiềm chế.

“Kazuma, anh thực sự xem trọng Iris tới mức đó sao?”

Trước ánh mắt chọc thẳng vào người tôi của Megumin—

“Kh-, không, à thì, anh không khỏi có cảm thấy lo lắng về cô bé đó. Không chỉ là một người khác giới, anh lo lắng vì cô bé, với địa vị như thế, thì có xu hướng lo lắng quá mức về những gì người khác nghĩ. Kết quả là, cô bé không cho phép bản thân làm bất cứ điều gì tùy hứng, quanh cô bé luôn tồn tại một nỗi cô đơn. Thế nên anh mới lo lắng về đứa em gái bé bỏng của mình đến vậy.”

Có thế tôi là NEET, nhưng tôi không phải là lolicon.

Tôi chỉ xem Iris như là một đứa em gái dễ thương.

Dù vậy, lớn lên Iris có nói là cô bé muốn trở thành cô dâu của onii-chan thì tôi sẽ không ngần ngại hoàn thành ước nguyện đó.

Trước những lời nói bất ngờ của Megumin, tôi bắt đầu nói nhanh hơn, và lo là không biết mặt mình có đỏ lên hay không.

“Cơ mà nếu em thực sự không muốn thì anh sẽ kiếm cách khác. Nếu chúng ta trở thành vệ sĩ thì anh muốn là tất cả cùng đi. Mặc dù không được thấy Iris thì đáng tiếc thật, nhưng mà…”

“Vậy chấp nhận yêu cầu thôi.”

Thế rồi, Megumin ngắt lời tôi và bật ra tiếng thở ngắn.

“Em cũng để tâm đến con bé đó. Vừa nãy em chỉ cảm thấy có chút ghen tị. Thế thôi.”

“Ô-, Ồ.”

Tôi nên nói gì trước thiện chí thẳng thắn của con bé đây nhỉ?

Vành tai tôi cảm thấy thực sự rất nóng.

Bị chi phối dưới lòng bàn tay của một cô gái còn trẻ tuổi hơn mình, tôi bắt đầu cân nhắc đến việc có nên dùng ‘Freeze’ lên gương mặt nóng hổi của mình hay không. Trong lúc bản thân đang suy tính đến chuyện đó, Darkness và Aqua mang đồ ăn lên từ nhà bếp.

“Ồ em về rồi à Megumin. Tối nay chúng ta có tiệc lớn đấy!… Gì thế Kazuma, mặt anh đỏ hết lên rồi kìa?”

“K-K-, Không có gì cả! Megumin Nhỉ!?”

Trái ngược với gương mặt đỏ chót của tôi, trên nụ cười nhẹ nhàng của Megumin dành cho Darkness là một vẻ mặt điềm tĩnh.

Sao giờ con bé lại hành động sang chảnh thế chứ? Vậy chẳng phải làm cho cái vẻ đứng ngồi không yên của tôi trông rất là ngu sao?

“Nè nè Megumin, em mà về nhà sớm hơn là đã được thấy một cảnh rất là thú vị rồi đấy. Lúc chị quay lại, Darkness đã trói Kazuma trên giường và định giở trò với hắn ta đấy.”

“Oho?”

Trước lời phát biểu thừa thãi của Aqua, mặt Megumin trở nên co giật.

“Đợi đã Aqua, tôi không tính giở trò với hắn ta đâu! Quả thực là tôi đã trói hắn lại, nhưng mà như tôi đã giải thích lúc nãy…”

Đang mang bát đĩa, Darkness liếc nhẹ về phía Megumin, và bắt đầu vội vàng giải thích, nhưng—

“Không, Aqua mà về muộn hơn tí nữa là Darkness đã tụt quần anh rồi. Cô ta thực sự đã cứu anh đấy em biết không?”

“Cái—!?”

Trong lúc tôi chêm vào, ánh mắt Megumin bắt đầu phát ra hồng quang.

“…Ừ thì, Darkness động dục quanh năm rồi, và chị ta có làm gì với ai đi chăng nữa thì cũng chả can hệ gì đến tôi, nhưng dù gì thì chị ta cũng là một tiểu thư quyền quý. Thế nên việc chị ta cưỡng ép đàn ông với tôi cũng không quá tán thành, thiệt tình—”

“K-K-K-K-Không…! Không phải thế đâu Megumin, có lý do cả mà! Còn nữa, đừng nói chị là quanh năm động dục chứ!”

Trong lúc Darkness đang vội vàng biện minh thì ánh mắt chúng tôi đã tập trung vào thức ăn.

“Hử, tò mò món này phải không Kazuma? Tới lễ hội ẩm thực cùng với tôi có khác, mắt mũi cũng tinh tường đấy. Đúng thế, bữa tối hôm nay là cá nóc! Chưa hết đâu, đặc biệt hơn đây chính là loài được biết đến với những cái tên như là vua cá nóc, ‘Cá Nóc Thiên Đường’. Dù nọc độc của nó còn ở đẳng cấp cao hơn, nhưng hương vị thì ngon tới nỗi được những nhà sành ăn đánh giá là ‘có chết cũng cam lòng’! Còn nữa, giờ cũng là mùa cá nóc đấy.”

“Không biết cái tên này được đặt ra là để nói về những chuyện xảy ra khi ăn, hay là sau khi ăn đây. Ờ thì, ai mà ngờ được cô lại được cấp phép xử lý cá nóc cơ chứ… Tôi cứ tưởng cô chỉ đơn thuần là một kẻ lắm tài, nhưng đây lại là một chuyện hoàn toàn khác chứ nhỉ?”

Megumin và tôi nhanh chóng ngồi xuống, nhìn vào đồ ăn bằng ánh mắt lấp lánh.

Shasimi cá nóc, lẩu cá nóc, sữa trứng đánh tan.

Món kế bên trông như là bọc trứng cá, kèm theo nồi đất nấu than với vây cá.

Trước những món ăn chảy nước dãi đó, tôi không nhịn được nữa mà với tay ra…

“Đời nào tôi lại được cấp phép chứ. Nếu trong người có chút tê thì nhớ bảo nhé? Tôi niệm phép giải độc cho.”

“Này.”

Vì những thứ như vậy mới làm tôi ghét sự khắc nghiệt của thế giới này.

Nhanh chóng trả lại chén trứng mà mình vừa lấy, nhưng rồi tôi lại nghe thấy âm thanh lẻng kẻng từ bên cạnh.

“Ngon ngon.”

“Đừng có ăn, chất độc chưa được lọc hết em biết không!?”

Cũng vừa mới lấy chén trứng, Megumin thưởng thức bữa ăn với gương mặt vui vẻ.

Không chỉ thế, chẳng biết từ lúc nào, Darkness đã dùng nĩa đâm vào miếng shasimi và cho vào miệng.

Thật không trời? Mấy người này không lưỡng lự tí nào sao?

Lẽ nào tất cả mọi người trên thế giới này đều ăn cá nóc bằng ma thuật giải độc sao?

Ừ thì đây là thế giới có sự tồn tại của ma thuật, thế cũng hợp lý, nhưng mà…

Như là để trả thù cho chuyện ban nãy, Darkness trưng cái điệu cười bỡn cợt với tôi và nói:

“Gì thế Kazuma? Mạo Hiểm Giả mà lại sợ có độc à? Với Aqua, một người nếu chỉ xét kỹ năng Tu Sĩ thì cũng được xem là hàng đầu, thì chẳng có gì phải sợ cả.”

“Này Darkness, có phải cô vừa mới bảo là ‘nếu chỉ xét kỹ năng Tu Sĩ’ đúng không?”

“Không có gì hết.”

Nói rồi, Darkness chuyển sang món tiếp theo.

Bên cạnh tôi, Megumin lấy nước súp ra khỏi nổi lầu và vui vẻ nhấm nháp.

……Cá nóc hử.

Giờ nghĩ lại, hồi ở Nhật tôi cũng chưa từng thử qua món cá nóc.

“Đúng thế. Mấy thứ khác không tính, phép hồi phục của cô đúng là nhất. Rồi.”

“Này Kazuma, có phải anh vừa mới bảo là ‘mấy thứ khác không tính’?”

“Không có gì hết… Món này ngon! Gì thế này, siêu ngon luôn!”

Món lẩu cá nóc này ngon tới nỗi tôi buộc phải nói thành lời cảm giác của mình.

Với vốn từ vựng của mình, tôi chỉ có thể miêu tả bằng từ ‘siêu ngon’.

Thấy vậy, Aqua nở nụ cười cực kỳ hài lòng.

“Thật vui là mọi người đều thích. Ban đầu mấy con cá này được Cecily dùng để thu hút những tín đồ mới. Chiến thuật tuyệt vời của cô ấy đã lôi kéo được khách qua đường bằng sự quyến rũ của loại cá này. Rồi một khi ăn xong, cô ấy sẽ lấy điều kiện giải độc bằng ma thuật để buộc bọn họ phải chuyển qua giáo phái Axis. Ừ thì, chẳng hiểu sao cô ấy lại bị mấy ông cảnh sát lôi vào đồn.”

“Vậy là mấy người có ý đồ như thế ư? Bộ tôi chưa bảo cô cắt đứt quan hệ với cô gái đó sao?”

Nhưng mà thôi, nhờ có cô ta mà tôi mới được thưởng thức món cá nón thơm ngon này, cho hẳn một phiếu tín nhiệm.

Trong lúc tôi chuyển sang những lát shasimi, Aqua đã nướng vây cá nóc và làm hirezake[v]. Thế rồi cô ta bắt đầu uống.

Uống hirezake cùng với vây cá làm đồ nhậu, trong mắt tôi hình ảnh của Aqua đã không còn là nữ thần hay nhân vật chính gì nữa, trông cứ như là ông chú độ tứ tuần ấy.

“Nhân tiện, không phải nội tạng cá nóc có chất độc cực kỳ mạnh sao? Đừng có đắc ý mà ăn cho lắm vào nhé? Nhỡ xảy ra chuyện mà cô – kẻ giải độc – lại đơ cả người ra thì chết cả lũ đấy, hiểu chưa?”

“Ngốc, có biết thứ tôi đang mang chính là thánh tích không? Nó là một báu vật tuyệt vời có thể vô hiệu hóa bất cứ trạng thái có hại nào. Không đời nào độc cá nóc lại có hiệu lực được anh biết không?”

Giờ nghĩ lại, trước đây chúng tôi đã có kiểu trò chuyện như thế này rồi phải không nhỉ?

Tôi lo là sẽ có cạm bẫy, với con mắm này, mà chuyện lại như này, thế thì…!
—Tôi có thể xoay sở để thưởng thức được bao nhiêu con cá nóc đây?

“Fufufu, gì dế Kazuma. Ở cấp nhôi như nhày, kháng nhộc ngủa nhôi cũng khá nhà…”

“Lưỡi cô tên đến nỗi tôi chẳng nghe được cô đang nói gì kìa.”

Nghe thấy những tiếng không rõ ràng của bà cô Darkness, vừa nãy mới tống cả đống phần độc hại nhất vào miệng, tôi quyết định đã tới lúc để niệm phép giải độc.

Đột nhiên, thứ gì đó nằng nặng nghiêng về phía tôi.

Trước mặt mọi người, với gương mặt đỏ chót, Megumin nghiêng đầu về phía tôi cùng với vẻ mặt làm nũng…

“Hử – Này Aqua! Cô hái này… Ơ, tôi hông nói rõ được nữa…”

Quay qua nhìn Aqua, mặt tôi chuyển sang tái mét.

Mặt Aqua đã dính chặt vào cái bàn.

Cái thánh tích của con này đã xảy ra chuyện gì rồi? Không phải nó vô hiệu hóa được chất độc sao?

Đã nhận ra tình trạng hiện giờ, Darkness vội vàng nâng Aqua ra khỏi bàn và…!”

“Suhaha—”

“Con nhày, đừng nhay sớm nhế nhứ! Dậy nhay! Tôi nhói dậy nhay–!”

Phần 4

Sáng hôm sau—

“Này Kazuma, bộ anh thực sự muốn nhận yêu cầu của Iris-sama à? Để tôi nói nghe này. Dù có bỏ qua cái thái độ vô lễ của anh, thì tôi nghĩ rằng với trình chúng ta hiện giờ chắc kiểu gì cũng chẳng đảm đương nổi vai trò vệ sĩ đâu. Ngoài chúng ta ra còn nhóm nào khác gần như là sấp mặt bởi cá nóc không?”

“Chuyện hôm qua so với thất bại của Mạo Hiểm Giả thì chả liên quan gì cả, thế nên không tính. Chúng ta là những người đánh bại được nhiều tên Boss của Quân đội quỷ vương nhất, và đồng thời cũng là tổ đội mạnh nhất ở Axel. Không một ai có thể phàn nàn về chúng ta được cả.”

Sau khi tổ đội gần như đi tong vì sự cố ngộ độc thức ăn ngày hôm qua, chúng tôi hoàn tất việc chuẩn bị để tới thủ đô và đi đến cửa hàng teleport ở Axel.

“Aqua đã đi gửi nhờ Zell Đại Đế và Chomusuke ở đâu đó, nhưng không phải là cô ta quá muộn à? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Hiện giờ chúng tôi đang đợi Aqua, cô ta đi gửi nhờ ở cửa hàng của Wiz.

Con mắm đó không oánh lộn với Vanir đấy chứ?

Trong lúc tôi đang cân nhắc về điều này, thì Aqua – cõng hành lý trên vai – cuối cùng cũng tới.

“Tôi đã gửi nhờ được rồi. Vừa nhìn thấy Chomusuke, cái gã mang mặt nạ tà ác đó liền ‘Ohoho, Ta mới bẵng đi một chút mà đã có những tiến triển thú vị khác rồi sao!? FUHAHAHAHAHA!’ rồi bắt đầu cười lăn lộn hay gì đó. Cơ mà chắc cũng chả có vấn đề gì đâu.”

‘Thú vị’ ý hắn ta là gì chứ?

Lẽ nào tương lai thứ đó thực sự sẽ trở thành ‘Onee-san’ sao?

Mặc dù tò mò thật đấy, nhưng giờ còn việc khác quan trọng hơn.

“Này, các cô, để tôi là người nói chuyện với chủ cửa hàng teleport. Tôi đã muốn phàn nàn về chỗ này rất lâu rồi.”

“Phàn nàn ư? Anh, bộ anh đã đánh nhau hay gì đó với chủ cửa hàng này sao?”

Darkness nghi ngờ truy hỏi. Chẳng thèm đáp lại, tôi liền mở cửa.

Tôi hồi tưởng lại những gì đã xảy ra cách đây vài tháng.

Sau khi bị cưỡng chế chia lìa khỏi Iris, đứa em gái bé bỏng của mình, tôi liền tìm cách lén gặp cô bé.

“Yo ông già, lại là tôi đây! Làm ơn giúp tôi teleport đến thủ đô được không?”

“Chào mừ–… Không phải cậu là kẻ bị truy nã, Satou Kazuma sao!? Chẳng phải tôi đã bảo là cậu không được phép teleport đến thủ đô nữa sao!? Bộ trí nhớ cậu tệ thế cơ à!”

Lén nghe được cuộc đối thoại của bọn tôi, Darkness liền không nói nên lời.

“A-, Anh, tôi chỉ vừa lơ là một chút vậy mà anh đã tính chuyện lén gặp Iris-sama rồi sao?”

“Yeah. Mặc dù không biết có phải là do bà cô quý tộc tên là Claire nhúng tay vào hay không, nhưng hình như tôi không được phép teleport đến thủ đô. Cơ mà lần này thì không. Ê ông già, nhìn đi! Đây là thiệp mời hoàng gia, hàng viết tay. Đồ chính hiệu nên đừng có làm dơ đấy nhé!?”

Nói rồi, tôi lấy ra bức thư của Iris. Ông chủ cửa hàng liền trưng ra cái bản mặt ghét cay ghét đắng.

“Đây là đồ thật sao? Cậu không làm giả ở chỗ nào đó đấy chứ? Trước đây cậu thậm chí còn đe dọa tôi bằng câu ‘Nếu ông dám gây chuyện với tôi – một người có quan hệ với nhà Dustiness – thì một vài chuyện tồi tệ sẽ xảy ra đấy’, nhớ không?”

“Này Kazuma, lại đây một lát. Tôi muốn có vài lời.”

“Khỏi. Này ông già, cô gái này chính là tiểu thư của nhà Dustiness đấy. Nhìn đi, sống ở thành phố này thì chắc hẳn ông phải có vài ấn tượng về cô ấy chứ? Thế thì ông biết là tôi chẳng hề nói dối đúng không?”

Tôi hỏi mấy câu đó trong lúc chống cự lại sự lôi kéo của Darkness. Mặt khác, sắc mặt ông chủ cửa hàng dần dần tái nhợt đi.

Thấy phản ứng của ông ta, Darkness liều mạng túm lấy tôi lôi về một góc của cửa hàng.

“Đừng có nói ‘Khỏi’ với tôi! Này Kazuma, anh không có dùng tên của tôi đế làm bất cứ chuyện quái lạ nào đấy chứ? Anh không có lạm dụng quyền hạn của gia đình tôi đúng không?”

“Tôi cũng chỉ đề cập tới tên của cô khi mà Aqua bị đá ra khỏi nhà hàng cao cấp bởi quần áo của cô ta, được chưa?”

“Tôi cũng chỉ có nói là ‘chắc phải nói vài lời với Darkness thôi’ khi đám thợ mộc từ chối thực hiện việc bảo trì và xây lại nhà thờ Giáo Phái Axis.”

“Em cũng chỉ nói thêm là ‘đây là thứ mà Lalatina-ojou-sama sẽ ăn, thế nên làm ơn đem phần ngon nhất ra đây’ khi mua đồ cho bữa tối thôi.”

Nghe chúng tôi nói xong, Darkness bất lực khụy gối xuống nền nhà.

Cô ấy lấy tay che mặt, như thể để dấu đi sự xấu hổ của mình. Trông như thể cô ấy sắp òa khóc.

Thấy vẻ mặt tội lỗi và đáng thương của Darkness, chủ cửa hàng nói bằng giọng ôn tồn.

“Từ phản ứng đó, chắc cô đúng là thành viên của nhà Dustiness rồi. Ừm, về yêu cầu teleport tới thủ đô của mấy người, tôi sẽ không tính phí, thế nên…”

“Ồ, vậy thì phiền ông quá—“

“Tôi sẽ trả! Tôi sẽ trả hết! Tôi không thể để bản thân mình gây thêm rắc rối cho những cư dân ở thị trấn này nữa!”

Ngắt lời cái giọng điệu ‘tất nhiên phải thế rồi’ của tôi, Darkness giật nhảy người lên và lấy ví của mình ra.

“Này Kazuma, hoàn tất xong xuôi yêu cầu này thì tôi có rất nhiều điều muốn hỏi anh đấy. Nhớ kỹ lời tôi đấy. Hai người đằng kia cũng thế! Đừng có làm bộ là mình không liên quan!

Thấy Darkness định trả tiền cho ông chủ, ba người bọn tôi vây lấy cô ta và đẩy vào vòng tròn ma thuật.

“Geez, cô tiểu thư này thật cứng đầu. Là thành viên trong nhóm, chẳng phải về cơ bản chúng ta là gia đình sao? Cho nhận và giúp đỡ lẫn nhau khi cần. Dù cô có là quý tộc hay không, thái độ của bọn tôi cũng sẽ không thay đổi. Cô xem, cái này gọi là đồng đội. Khi cô gặp chuyện thì cũng cứ việc lấy danh của tôi, Mạo Hiểm Giả số một Axel.”

“Đúng đấy Darkness. Khi nào muốn mượn quyền của nhà thờ Axis thì cứ bảo một câu. Tôi sẽ giúp cho.”

“Darkness, mặc dù khi phát hiện ra chị là quý tộc thì em cũng có chút bất ngờ, nhưng với em, Darkness chỉ là Darkness mà em biết thôi. Nếu chị muốn mượn sức mạnh của Hồng Ma Tộc thì cứ thoải mái nói chuyện với em. Em có thể viết một lá thứ gửi đến mọi người ở làng.”

Trước những lời của chúng tôi, vẻ mặt Darkness hạnh phúc trong thoáng chốc.

“M, mọi người…! …Hử? Khoan, lạ thật đấy! Dù có nghĩ kiểu gì cũng chả có lúc nào mà tôi phải cần đến danh nghĩa của một ai đó hay là quyền lực của nhà thờ Axis hay là tộc Hồng Ma cả…”

Trong lúc Darkness cứ mãi quấy rầy mấy chuyện vớ vẩn, chúng tôi tiến vào vòng tròn ma thuật và đứng chờ.

Đúng lúc này—

“Này Kazuma, anh biết không? Hình như trong lúc teleport có một tỉ lệ nhỏ xảy ra tai nạn hiếm có, khiến cho anh dung hợp với những loài động vật nhỏ khác tiến vào bên trong vòng tròn ma thuật. Nghe nói chính điều này đã tạo nên werewolf[vi] và lamina[vii] đấy anh biết chưa! Anh biết chưa!”

Như thế định hù tôi, Aqua đột nhiên nói mấy câu đó, thế nhưng…

“Vậy lần sau sao chúng ta không bắt vài ba con goblin để teleport cùng với cô nhỉ? Nếu dung hợp chính xác thì chắc là cải thiện được IQ của cô đấy.”

“Nói cái gì thế cái nên NEET ngu ngốc này. Có anh mới cần phải teleport với mấy con kiến để nâng cái thể chất NEET của anh lên đấy.”

“À, ừm… Thực sự sẽ có sự cố đấy, thế nên làm ơn đứng yên trong vòng tròn.”

Trong lúc chủ cửa hàng sợ sệt lẩm bẩm với vẻ mặt khó xử, tôi ra tín hiệu với ông ta.

“Được rồi ông già, đưa bọn tôi tới thủ đô!”

Tới nay, tất cả những yêu cầu lớn đã nhận đều là do chúng tôi bị cuốn vào.

Nhưng lần này thì khác.

Tôi đã tự mình chấp nhận, vì mục tiêu giữ cho tên hoàng tử mà bản thân chưa thấy bao giờ tránh xa khỏi đứa em gái bé bỏng của mình.

“Cái, đợi đã…!”

Lờ đi Darkness hình như định phàn nàn gì đó, ông chủ cửa hàng niệm ma thuật vào chúng tôi.

“‘Teleport’!”

[i] Tạm dịch: Điềm báo Tử vong

[ii]Bind: trói

[iii] Creat Water: tạo nước

[iv]‘Purification’: thanh tẩy

[v]Hirekaze là món ‘Rượu sake chưng vây cá’, mà thường thấy nhất là vây cá nóc.

[vi] Werewolf: người sói

[vii] Lamina: yêu xà

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *